Chương 6: Vở kịch tình cảm Sáng hôm sau hai người dậy từ sáng sớm thu xếp về nhà - Chào thiếu gia, thiếu phu nhân- ông quản gia và hai hàng hầu nghiêm túc đứng chào khi họ bước vào nhà. - Chào mọi người- vui vẻ đáp lại. - Bố mẹ tôi đâu- lạnh lùng hỏi. - Dạ, mọi người ở phòng khách đợi thiếu gia và thiếu phu nhân ạ- ông quản gia đáp - Được rồi, mang đồ vào nhà giúp tôi. đến trước cửa vòng tay ra hiệu cho bắt đầu màn kịch tình cảm, hiểu ý nhập vai luôn - chào hai, chị hai. Hôm qua hai người vui vẻ chứ- trêu và nó - tất nhiên là vui rồi- nó thầm nghĩ nhưng lại thốt ra câu vui lắm ạ. - Con chào ba mẹ- 2 người đồng thanh - 2 đứa ngồi - bố thân thiện - Sao, hai đứa định bao giờ cho mẹ bồng cháu đây- mẹ nhìn vui vẻ hỏi đông cứng mất mấy giây rồi mới hiểu ý mẹ chồng. chưa biết trả lời sao đỡ lời: “ ấy vẫn học mà mẹ” - Chưa gì phải bênh vợ thế-thiên thanh trọc làm càng đỏ mặt hơn. - Thế hai đứa định tuần trăng mật ở đâu chưa- bố hỏi - Dạ chuyện đó để sau. Con có vài dự án mới còn vợ còn phải quay lại trường học. Đúng em ? - Dạ đúng vậy ạ. Mọi việc đều nghe theo chồng con ạ- nó gọi chồng con mà ngượng cả mồm thế mà ta gọi em chắc méo mồm- nghĩ - Hai đứa hợp nhau chưa kìa. Thế mà lúc bảo cưới giãy nảy lên- mẹ trêu - Thế người ta gọi là cãi nhau thành vợ chồng mẹ ạ.- Thiên thanh xen vào - Thôi ra ăn cơm rồi chuyện tiếp- bố Trong bữa ăn liên tục gắp thức ăn vào bát cho . Mọi người nhìn vào thi tưởng đối xử tốt với nhưng đâu ngờ rằng gắp cho toàn cá và thịt bò- món cực ghét.Chẳng là bữa ăn tối qua buột miệng dạ dày tài ăn được thịt, bò mà ăn món này và cá chỉ có nước ngồi canh nhà vệ sinh thế là hôm nay gắp cho toàn món này. - , tốt đấy- giẫm chân ở dưới bàn tươi cười - cứ gắp thế này em ăn sao hết, làm em ngượng với mọi người đấy - Người 1 nhà có gì mà ngại. Ba mẹ rất vui vì thằng lâm rất biết chăm sóc vợ- ba - Con phải chăm sóc vợ con chu đáo chứ- nhìn sang nó đáp - có vợ rồi là quên mẹ và em hả- Thiên Thanh vờ dỗi - Đâu có, tại vợ gắp cho mọi người hết mà chịu gắp đồ cho mình nên mới giúp ấy mà- cười đểu với nó - à, em ăn sáng rồi giờ mà ăn nhiều thế này thành heo mất, ăn giúp em nhé- vừa nó vừa nhanh tay gắp đồ vào bát . - Em đừng lo, béo cũng huống chi em gầy thế này- gắp trả vào bát nó- em cứ ăn thoải mái . Cả nhà há mở to mắt nhìn , biết chàng hoàng tử lạnh lùng hôm nay biến đâu mất mà hôm nay chàng trai ấm áp này lại xuất , người làm xôn xao vì thay đổi chóng mặt của chỉ có rủa thầm vì bên trong giờ đúng là con quỷ dữ mà - 2 người thôi những lời sến súa ngập ngụa ấy được ?, nghe kinh chết được- thiên thanh cắt ngang cuộc giằng co của hai người - Con bé này. chị con tình củm thế mà lại bảo là sến súa- mẹ nhắc thiên thanh - Thôi ăn nhanh lên rồi nghỉ ngơi, chiều về nhà- bố giục - Nhà nào vậy ba- nó hỏi - Nhà của 2 đứa. 2 đứa ở riêng bồi dưỡng tình cảm phải ở với 2 người già này đâu. Ta cho người sang sắp xếp trang trí biệt thự ở đó rồi.- bố Nghe đến đây nó như mở cờ trong bụng. phải “ ” suốt ngày, được thoải mái tự do. Nó giả vờ buồn bã trả lời “ vâng ạ. được ở với ba mẹ con buồn lắm đấy ạ” - Khi nào rảnh sang thăm ba mẹ thường xuyên, ba mẹ cũng sang kiểm tra 2 đứa đấy- mẹ - Con biết rồi ạ- trả lời Dời bàn ăn 2 người xin phép lên phòng nghỉ ngơi. Đúng như dự đoán nó ngồi canh nhà vệ sinh 1 giờ đồng hồ để nôn ra những thứ vừa ăn. tự dưng thấy mình hơi quá đáng nhưng sĩ diện cho phép xin lỗi nó. Thôi từ sau đùa nó nữa, nghĩ rồi xử lí tài liệu của công ty còn nó mệt nên nằm nghỉ 1 chút. Chiều về, hai người chào bố mẹ rồi chuyển sang biệt thự mới. Chương 7: Cuộc sống mới Nhà của nó và là căn biệt thự được thiết kế theo phong cách đại rất sang trọng. Vừa đến cổng, ông quản gia và người làm ở đó đến chào - chào thiếu gia, thiếu phu nhân- mọi người cúi đầu - chào mọi người- nó tươi cười đáp lại - mang đồ lên cho chúng tôi- lạnh lùng - chú thân thiện hơn được chút hả- nó phàn nàn khi thấy thái độ của - . bớt chuyện được à- - tất nhiên là…. rồi.- nó nhí nhảnh đáp rồi chạy tót vào nhà. - Bác à phòng của con ở đâu vậy- nỏ hỏi ông quản gia - 2 cậu ở lầu hai ạ. Ông dẫn hai người lên phòng. Đó là căn phòng rộng rãi thoáng mát được bày trí theo phông đen trăng. Từ hành lang có thể nhìn xuống vườn hoa ở phía dưới khung cảnh khá đẹp. - Dẫn hai người lên phòng ông quản gia ra ngoài. Nó xoay xoay vài vòng rồi ngả người ra giường, chẳng may nó động vào cái gì đó ấm ấm. Nhìn xuống thấy nhăn nhó vì vừa tạo 1 lực rất mạnh tác động lên người - Sao chú ở phòng tôi- nó lắp bắp hỏi - Phòng ?. Đây là phòng hai chúng ta. nghĩ bố mẹ cho ở riêng là mỗi người 1 phòng hả? mấy người làm ở dưới nhà dám sát chúng ta rồi báo cáo tình hình với người lớn đấy nương ạ- trả lời - Vậy tôi với chú lại chung phòng sao? Tôi trước là tôi nằm sofa nữa đâu nha- nó - cần nằm sofa- - Vậy chú ngủ sofa hả- nó mừng rỡ - tôi ngủ giường- đáp - Nhưng có đúng 1 chiếc vậy tôi ngủ sofa ngủ đâu- hỏi - Dưới đất. phòng này đâu có sofa mà dòi ngủ ở sofa- cười vui vẻ vì trọc được - Chú được lắm. luật cũ. Oẳn tù tì ai thắng được nằm giường. Cuối cùng lần này nó cũng may mắn hơn vì được nằm ở giường. thực ra do muốn chuộc lỗi nên lúc chơi cố tình thua nó 1 buổi. Sáng hôm sau nó dậy sớm, vệ sinh cá nhân xong thấy cầm tờ báo ở bàn ăn. Nó đến ngồi đối diện rồi ngáy ngắn ngáp dài do vẫn chưa tỉnh ngủ - mấy con ruồi bay vào miệng rồi kìa- trêu nó - vừa sáng sớm chú phải chọc ngoáy nhau thế đâu. - Bác à cho cháu 1 ly cà phê- nó bảo với bác quản gia - ăn gì nhanh lên rồi đợi thiên thanh đến trường cùng nó. - Tôi biết rồi. làm hả - Tất nhiên nếu lấy gì nuôi - Tôi cần nuôi - Chị dâu ơi xong chưa vậy- Thiên Thanh bước vào gọi nó - Chị xong rồi đây. - Mới buổi sáng mà sao thấy toàn mật ông thế này. Chắc hai người ngọt ngào lắm ha- thiên thanh trêu trọc - Hai chị em học mau muộn cũng đây- rồi ra xe để khỏi bị em tinh quái kia trêu - cẩn thận nhé - nó gọi với ra xong hai cũng ra xe tới trường. Cuộc sống của và nó cứ trôi qua với những cuộc cãi vã nhưng nếu có hôm nào đấy mà hai người có gặp nhau, có cãi nhau họ lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, thứ tình cảm tên xuất
Chương 8: Tình cảm nảy sinh? 1 tháng sau ngày kết hôn tập phải dự tiệc của 1 đối tác làm ăn mới. và phải đến đó với tư cách người thừa kế tập đòan thanh long. Trong buổi tiệc, tuy phải là nhân vật chính nhưng nghững người đến làm quên và tiếp chuyện với nhiều như kiến, 1 phàn vì các quan hệ hợp đồng làm ăn, phần khác lại là những bị vẻ đẹp lạnh lùng của thu hút. Thấy chuyện với những đó lòng dâng lên ghen tức lí do. Sao mình phải lại tức giận vậy? ta chuyện với ai đâu liên quan với mình. Mình với ta đâu phải là gì của nhau cơ chứ- nghĩ. trong dòng suy nghĩ của mình - Ngọc bảo sao em lại ở đây?- người đàn ông hỏi - tùng ạ. Lâu rồi gặp. bộ em ở đây lạ lắm sao?- nó - chỉ là ít khi thấy em đến chỗ đông người thôi- ta - Tại em được mời đến mà? về đây khi nào vậy?- nó hỏi - …………………………….. - ……………………………... Hai người vui vẻ chuyện với nhau mà để ý ở đằng xa kia có người đàn ông chăm chú nhìn họ, vẻ mặt lộ tức giận( đó chính là thiên lâm). Thấy vui vẻ chuyện với người đàn ông khác tim như bị ai bóp nghẹt. Chẳng lẽ ta ghét mình đến nỗi thể vui vẻ cười với mình được sao- thầm nghĩ. bản nhạc vang lên. Người con trai tên tùng cúi người mời nó nhảy 1 bản. nó đồng ý mỉm cười đáp lại. Hai người hòa theo tiếng nhạc vào giữa đám đông thể những bước nhảy uyển chuyển của mình. Nhìn thấy cảnh này, tức giận lao khỏi đám con xung quanh tiến về phía nó, kéo nó ra 1góc, người con trai kia vội chạy theo giữ tay lại. Cảnh tượng diễn ra như trong bộ phim truyền hình mà ta hay xem. - làm gì vậy- tùng giữ tay hỏi - Tôi làm gì là quyền của tôi- lạnh lùng đáp - làm gì là quyền của nhưng liên quan đến ấy được- tùng bình tĩnh đáp trả - Này hai người…. xen vào - / em im lặng. chuyện này để đàn ông giải quyết- hai người đồng thanh quát khiến mọi người xung quanh quay lại nhìn cảnh quay tình cảm kinh điển diễn ra. im lặng giờ chỉ muỗn cõ cái lỗ ngay dưới chân để chui xuống. - Sao lại ?- hỏi - lấy quyền gì mà kéo ấy - tùng hỏi lại - Tôi là chồng ấy vậy được chưa- đáp - Lời giới thiệu thú vị nhỉ- tùng tươi cười đáp khiến ngẩn người. ra đây là cậu em rể quý hóa mà chú hay nhắc - Hả, em rể vậy ta là…- nghĩ - Tôi là tùng, họ ngọc bảo. thấy con bé ở 1 mình buồn quá nên tôi mời nó nhảy 1 bản cho vui ấy mà. Khiến cậu hiểu lầm ái ngại Nghe đến đây chỉ muốn mình có thể bốc hơi khỏi đây ngay tức khắc, là mất mặt mà - Tại chịu cho tôi - nó tức giận - Xin lỗi . Tại em …..- ấp úng - sao. Điều này chứng tỏ có cảm tình với Bảo Bảo của chúng tôi. Tôi rất vui vì điều đó đấy - ta thích mình sao? Làm gì có chuyện đó chứ. ngày nào cũng cãi nhau như chó với mèo làm sao mà có cảm tình được- nghĩ - Vậy giờ tôi trả lại vợ cho cậu, nhớ chăm sóc cẩn thận đấy- tùng tươi cười với . Gặp lại em sau nhé- tùng với ngọc bảo rồi bước ra cửa. và nó cũng nhanh chóng ra về để tránh mọi người bán tán. - chuyện vừa nãy…- hai người ấp úng - chuyện vừa nãy là kịch thôi đúng ? Tôi biết rồi chú cần phải . Tôi để tâm đâu- nó nhanh nhảu . Thực ra trong lòng nó hơi buồn vì nó mong làm điều đó vì nó, vì có tình cảm với nó . - ừ. Đúng vậy.Tại vi phạm điều 3 của hợp đồng.- trả lời gượng gạo bởi thực ra muốn chuyện vừa rồi làm là vì ghen tức khi nó ở cùng 1 người khác phải , có lẽ thích nó rồi nhưng giờ làm sao được nữa - ra là vậy.- lòng đượm buồn khi nghe câu trả lời của . Chẳng lẽ hai người cứ sông tạm bợ dựa vào hợp đồng mãi sao- nó thầm nghĩ. Nó biết rằng người bên cạnh nó cũng đanh chạnh lòng vì nó đường về hai người chìm đắm vào suy tư riêng, ai với ai câu nào. Quãng đường như dài hơn có lẽ mình thích ta/ ấy rồi- suy nghĩ trong hai người. Chương 9: Là hẹn hò ư? Tại biệt thự - ông muốn chúng ta gửi ảnh để kiểm tra mức độ tình cảm đấyy- lấy cớ vì muốn tạo ra khí để hai người có thời gian riêng tìm hiểu nhau - chú làm gì làm, cháu chỉ theo thôi- nó vừa ăn bim bim, vừa xem phim, vừa trả lời. nó xưng tôi nữa vì thấy hơi hỗn quá phải. - vậy để chủ nhật này tôi về sớm, tôi với tạo chứng cứ giả- mà hơi đau lòng, sao mình phải dùng cái cớ này để hẹn riêng với ta chứ- nghĩ - dạ được. hôm đấy cháu cũng được nghỉ mà- nó cười nhưng trong lòng rối bời, chẳng lẽ có ông nó và ông chẳng bao giờ có thời gian với nhau sao - vậy - xong quay lưng lên phòng làm việc - ông chú già quá quắt, hãy đợi đấy- nó lầm bầm tức giận nhưng đột nhiên nghĩ ra kế hoạch. cuối tuần, chủ nhật - nhanh lên, chúng ta đâu đây?- giục nó - công viên giải trí , chỗ đó vui lắm- nó hớn hở - nhưng chỗ đó chỉ giành cho trẻ con thôi, tôi với người ta cười cho à?- giận nó vì lời đề nghị đó. - Người cười chú thôi chứ cháu vẫn còn trẻ con mà-nó cười ranh mãnh - chỗ khác- đề nghị - Thế cháu nữa đâu- nó vờ dỗi định xuống xe - Thôi - miễn cưỡng vì muốn cùng với nó - Có thế chứ- nó tươi cười thắt dây an toàn Tại công viên giải trí, hàng ngàn con mắt hướng nhìn vào vẻ đẹp của và nó. Nó vẫn hồn nhiên như trẻ con tung tăng hết chỗ này đến chỗ khác nhưng thấy người ta nhìn mình xấu hổ cứ vừa vừa dùng tay che mặt - chú đẹp trai thế che làm gì, phải để cho người ta ngắm với chứ- nó kéo cái tay che mặt của xuống - ngắm cái đầu ấy- mắng nó nhưng thực trong lòng vui vì nó khen đẹp trai mà. - Thôi nhanh chụp ảnh cho ông xem chứ- nó thấy chỗ khá đẹp nên giục - À ừ…- tí nữa quên mất lí do mà bịa ra - 2..3…tách. quá đẹp- nó giơ tay tự sướng. chú đứng gần vào cái xem nào, chẳng lẽ chú muốn thấy ông nghi ngờ- nó đề nghị khi thấy đứng xa mình. - Được rồi- ra vẻ miễn cưỡng phải đứng gần nó nhưng trong lòng vui như mở hội. Hai người chơi khắp công viên, cuối cùng nó và đến trước khu tàu lượn siêu tốc- thứ trò chơi mà nó rất sợ - này. Chơi cái kia - vui vẻ chỉ về phía tàu lượn siêu tốc. - sao lại chơi trò đó cơ chứ?- nó nghĩ bụng. chú sợ người ta cười cho à?- nó tìm cách để phải chơi trò đó. - Tôi với từ chiều đến giờ bị cười chán rồi, giờ bị thêm chút có sao đâu- nhìn thấy phản ứng của nó nên kiên quyết muốn lên chơi xem sao. - Trò đấy chỉ có trẻ con với chơi thôi- nó cố gắng tìm cớ - phải sợ chứ- nhìn nó trúng tim đen - Ai sợ chứ- nó chống chế. chơi chơi- nó miễn cưỡng vì muốn thua . - Để xem to tiếng được đến bao giờ?- đắ ý nghĩ coi như trả thù được nó. tàu lượn khi tàu chuẩn bị xuất phát, cả người nó run bần bật, tay nắm lấy dây bảo hiểm còn mắt mở ra được. - này sao chứ?- hỏi vì thấy nó sợ hãi - sao…là …sao … chứ?- nó hơi run nhưng vẫn cứng miệng - nghe run kìa? Nếu sợ cứ bảo trước có đỡ hơn ?- vẫn bỏ qua cơ hội chọc nó - ai sợ chứ- nhờ có câu kích của mà nó lấy lại được chút tinh thần. Đoàn tàu lượn bắt đầu di chuyển, nó hét toáng lên vì sợ hãi. Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của nó vừa buồn cười vừa thỏa mãn mà lại vừa lo lắng cho nó. nắm lấy tay nó chặt. Trong cái khoảnh khắc này nó cầm được tay như chết đuối nắm được phao nên cầm chắc lắm, dù vẫn sợ, vẫn la hét nhưng nó thấy yên tâm hơn chút. - sao chứ? thế mà còn to tiếng sợ- vừa quan tâm vừa trâm trọc nó khi vừa đỡ nó ra khỏi tàu lượn - ai……cháu…sợ- nó hết câu thấy trời đất quay cuồng rồi ngã xuống. - này, này, sao vậy?- hốt hoảng có lẽ do quá sợ nên bất tỉnh, vội vã đưa về nhà rồi gọi bác sĩ đến.
Chương 10: Quan tâm - thiếu phu nhân do quá sợ hãi nên mới bất tỉnh, thiếu gia phải lo lắng quá- ông bác sĩ sau khi khám qua cho nó. - Được rồi.ông về trước - lạnh lùng. Vào phòng đóng cửa phòng lại chăm chú nhìn nó.đây có lẽ là lần đầu tiên nhìn nó ngủ. khác hẳn với cái vẻ đanh đá lắm mồm của nó ngày thường lúc nó ngủ trong bình yên và dịu dàng. Nhìn nó thế mà tim cũng như lỡ mấy nhịp. - mình bị sao thế này- nó tỉnh dậy - tỉnh rồi à? sao chứ?- lo lắng quan tâm - cháu nhớ mình ở khu giải trí chơi tàu lượn sao giờ lại ở đây thế này?- nó hỏi vì biết tại sao mình lại về được nhà. - nương ngất rồi tôi phải bế ra xe về nhà đấy- lấy lại tinh thần hàng ngày lại định khẩu chiến với nó - Ngất ư? Sao cháu lại ngất được cơ chứ?- nó cố cãi - tại sợ quá chứ sao?- trêu nó - Chắc tại chơi mệt quá nên cháu ngất chứ làm gì có chuyện cháu sợ cái trò chơi trẻ con- sau khi lấy lại tinh thần nó cố viện lí do cho đỡ mất mặt - ư? Vậy mà bác sĩ khác đấy- vẫn trêu nó - Tại bác sĩ….- nó được gì để bao biện cho mình nữa. thấy nó đuối lí cãi lại được thấy nó đáng và thú vị vô cùng,lâu lắm rồi mới thắng được nó. - Cháu đói rồi nên xuống ăn cơm - nó lấy lí do khác để chuyển chủ đề - Có được ?- quan tâm - Tất nhiên là vẫn được chứ?- nó tự tin bước chân xuống khỏi giường - * lảo đảo*- nó đứng vững, chẳng lẽ nó vẫn bị ảnh hưởng bởi cơn sợ hãi khi nãy- nó nghĩ - Để tôi cõng xuống- thấy nó vậy quàng lấy tay nó qua cổ mình cõng nó xuống nhà bếp. Nó lưng mà tim đập thình thịch, lần đầu nó với gần nhau đến vậy. ra ấm áp vậy mà giờ nó mới biết. từ phòng xuống bếp có đoạn thôi mà nó thấy sao dài thế nhưng trong lòng lại mong nó dài thêm chút nữa để nó và gần nhau như thế - mọi người đâu hết rồi- nó hỏi vì thấy người làm nào cả - tôi tưởng với tôi ăn ngoài nên cho họ nghỉ buổi rồi, vậy mà giờ lại ở nhà thế này biết ăn gì bây giờ- - gọi đồ ăn ngoài về ạ- nó nảy ra ý kiến - biết mấy giờ nương. 12h đêm rồi đấty- nhấn mạnh. nếu sớm tôi cho ra ngoài ăn rồi. cũng tại bất tỉnh đến 5 tiếng liền- lại trọc nó. - Biết rồi, là lỗi của cháu được chưa. Giờ phải làm sao đây- nó hỏi - Tự nấu thôi chứ sao?- tỉnh như - Nhưng hôm nay cháu nấu được đâu?- nó đứng còn nổi ấy chứ. - Ai nấu?- tới tủ lạnh sắp đồ ra - Chú có biết nấu vậy?- nó cười trêu trọc - Tất nhiên là..- cười tươi- rồi- tỉnh rụi. nhưng tôi rất thông minh nghe chắc chắn làm được ngay- tiếp - Để xem .nấu ăn phải chuyện dễ dàng như kinh doanh đâu- nó lại quyết chọc quê trận để đỡ cái trận vừa nãy của mình. thôi vì nó cũng như là xin lỗi bắt nó chơi cái trò nguy hiểm ấy mà xông vào bếp nấu bữa cơm đầu tiên trong đời. cũng muốn thử vai trò người chồng chăm sóc vợ mình khi bị ốm ra sao. Dù miệng thích và mang vẻ bất đắc dĩ nhưng trong lòng cũng thấy vui đáo để, dẫu gì hôm nay với nó cũng có khoảng thơi gian vui vẻ bên nhau dẫu được trọn vẹn nhưng thấy giây phút với nó cùng nấu cơm như gia đình thế này cũng hẳn là khong đạt được kết quả gì Chương 11: Ngon mà vì nó do chú nấu xắn tay bắt đầu mở bếp. chỉ 10 phút sau cái bếp như trở thành bãi chiến trường trong khi đống đồ mà và nó vừa chuẩn bị vẫn chưa món gì ra món gì cả. nó cũng định đứng dậy nấu nhưng thôi phải quyết trả thù cái . - này đổ mỡ vào trước hay cho trứng và mỡ vào cùng lúc- chẳng biết rán trứng ra sao nên quay sang hỏi nó cách nấu - cho mỡ vào trước , thế mà chú cũng hỏi cháu- nó cười tinh ma - xào rau này phải cho cái gì vào nhỉ- nhìn nồi rau xào õng nước như luộc hỏi nó - cho hạt nêm và mỡ vào thôi cũng được chứ sợ chú tự chế gia vị thể nào ăn được đâu- nó cười đùa - đừng có coi thường tôi nhé- bị nó khích đểu quyết tâm đổ mắm muối và chứ dùng hạt nêm nữa.quyêt để cho nó có cơ hội coi thường . - Xèo. Á. – tiếng mỡ vừa vang lên cũng kêu theo. Trong lúc bỏ món thịt vào chảo bị mỡ bắn vào tay - Chú sao chứ?- nó tỏ vẻ lo lắng. bảo là nấu ăn dễ như chú ngồi làm việc hàng ngày đâu mà- nó lại trêu trọc. - Đừng coi thường nhau thế chứ- quan tâm. Nhìn thấy cái luýnh quýnh của trong bếp nó vừ buồn cười vừ lo lắng. trong lòng nó lại vui bội phần vì có người biết làm nhưng vẫn xông vào nấu cho nó ăn chỉ vì nó bảo đói, quan tâm ấy ấm áp. Sau gần tiếng chiến đấu vã mồ hôi cuối cùng cũng nấu được cho nó mấy món ăn. - chú ơi, cái gì đây?- nó chỉ vào cái bát lõng bõng nước có vài thứ trăng xanh vàng đỏ nổi phập phềnh - xào thập cẩm đấy- thản nhiên - xào thập cẩm mà nhiều nước vậy ạ? Món này xứng đáng trở thành món xào lạ nhất thế giới đấy- nó cười tươi - tại tôi muốn cho dễ ăn chứ- chống chế - còn đây là gì ạ- nó chỉ vào đĩa đựng đầy những miếng chữ nhật đen đen hỏi - thịt rán đấy- đáp - hơi quá tay rồi đó chú.vừa nãy cháu bảo vặn lửa thôi cứ tốc lửa lên?- nó lên mặt - thôi, có ăn bảo- giục nó ăn để đỡ mất công nó lại chọc ngoáy xấu mình. - ăn chứ ạ. – nó . Dù nhìn mấy món nấu tưởng nhưng cất công loay hoay nấy cho nó tất nhiên nó phải ăn đáp lại nhiệt tình ấy chứ. nó cầm đũa lên gắp thử miếng trứng rán- món ăn duy nhất nó nhận ra bàn ăn. Phải thế nào nhỉ, món ăn nhìn hơi tệ nhưng mùi vị … quá tệ ấy chứ. vừa mãy bảo chỉ cần cho hạt nêm vào tất cả các món thế nhưng chẳng hiểu sao món trứng này có cả vị mặn, cay, ngọt, khó mà diễn tả được. nó vội vàng múc thìa canh mong sao cái vị lạ kia trôi nó lại phải nhăn mặt lần nữa vì món được gọi là xào thập cẩm này có vị kì quái khác gì món trứng rán vừa nãy. Thấy những phản ứng của nó tò mò hỏi - sao? Có ngon ?- mặt hào hứng chờ đợi câu trả lời của nó. - Nhìn vậy nhưng ăn cũng được lắm- nó cười trả lời như để làm mất hứng dù món nào cũng… - à? Thế còn món này- gắp món thịt rán vào cho nó Mấy món kia nhìn ra được còn định được mùi vị huống chi móm này nó nhìn còn biết là gì biết mùi vị ra sao nữa. nhưng hôm nay trot làm người tốt làm cho trót nó gắp lên bỏ vào miệng. kì lạ là món này có hơi khét nhưng vị kì lạ giống mấy món vừa nãy - món này ngon lắm- nó cười tươi vì phải nếm vị lạ. - hả?- vui vẻ. vậy ăn thôi- vui vẻ cầm đũa lên cùng ăn - đừng…- nó chưa kịp ngăn gắp miếng trứng bỏ vào miệng - cái gì thế này? Thế mà bảo là ngon – nhăn mặt vì vị của nó - ngon mà- nhìn cười lòng - đừng ăn nữa, bụng dạ kén chọn ăn những thứ này vào tôi biết được hậu quả đâu- lo lắng từ nãy đến giờ nó ăn mấy thứ có mùi vị lạ này rồi. - sao đâu. Nó ngon mà- gắp miếng thịt lên ăn ngon lành. - Tại sao lại dối- vừa cảm động nhưng cũng buồn hỏi nó - Vì chú rất cố gắng nấu cho cháu nên nó có vị rất ngon- nó nhìn mà miệng cười tươi. Nghe thế cũng vui vui, ngờ nó mọi ngày hay cãi nhau với nhưng lại vì mà ăn những món mà nó thể chứng tỏ nó cũng rất tâm đấy chứ. vui vẻ cùng nó ăn bữa tối hôm đó. Dù hôm đó món ăn ngon nhưng hình như hai người lại ăn rất vui vẻ và hạnh phúc.
Chương 12: chút xa nhau, chút nhớ Hai người cứ đấu khẩu nhau như vậy, họ chẳng thể nào nhận ra tình cảm mình dành cho nhau nếu như có ngày xa nhau. Họ nhận ra tình dành cho nhau hoặc ngộ nhận họ như vậy thể nhau được cho đến khi họ rời xa nhau thời gian. Tập đoàn có chi nhánh ở nước ngoài phải làm dự án lớn nên phải ra nước ngoài công tác trong nửa tháng. Nó nhận được thông báo tư trước rồi nhưng thấy có gì cả bởi trước khi gặp nó cũng ở mình có sao đâu nên nó vẫn cứ vô tư như thế. nghĩ rời xa nó thời gian như thế giúp cho và nó có khoảng thời gian yên tĩnh mà suy nghĩ về tình cảm của mình. Tối trước ngày lên đường. - mai tôi rồi, có gì muốn vậy?- từ dưới đất hỏi nó - chú rồi về có gì đâu mà phải ạ?- nó vừa làm bài vừa trả lời. - có muốn gì để tôi mua?- hỏi nó. Thực ra muốn hỏi nó liệu khi nó có buồn , nó có muốn cùng nhưng mở miệng được. - cháu còn thiếu gì nữa đâu ạ. Chú cẩn thận nhé- nó nhàng ở câu dặn dò. - Biết rồi. ở nhà cũng phải cẩn thận đấy- tắt điện. thấy nó lo lắng cho mình cũng thấy vui vui. ngủ sớm để mai ra sang đó sớm. Sáng hôm sau dậy rất sớm, sắp xếp xong giấy tờ và dặn dò xong người làm chú ý về cuộc sống của nó trở lại phòng lấy đồ định . - nhé- thơm lên mái tóc nó . xa em buồn lắm đấy nhưng nhanh về thôi.- xong bước ra khỏi phòng, đóng cửa phòng. Cửa phòng vừa đóng lại, nó mở mắt ra. Thực ra hôm nay nó dậy rất sớm định tiễn nhưng nó biết phải gì với vì mọi hôm nó cứ lắm mồm vậy thôi chứ những lúc chia tay thế này nó chẳng biết phải làm gì cả, thế là nó cứ năm im giường đợi ra nhìn tạm biệt. ngở lại thơm nó khiến nó tí nữa ngồi bật dậy. Nó đứng từ cửa sổ nhìn xuống sân lúc trời vẫn còn mịt mù. Chiếc xe của từ từ lon ra cổng, ánh mắt nó cứ dõi theo đến khi còn nhìn thấy chiếc xe mới thôi - chú về nhanh nhé, có chú cháu cũng buồn lắm- nó thầm như muốn gió đem theo lời nó đến cho . Trong lớp học nó thấy lòng mình buồn hơn, hiểu sao nữa. - sao vậy chị dâu? hai vừa chị nhớ rồi hả- thiên thanh thấy vui nên trêu trọc - ai…nhớ…ai chứ?- nó giật mình kịp phản ứng trước câu đùa của thiên thanh. - Trông cái mặt chị buồn thiu từ sáng đến giờ, lại thêm phản ứng vừa rồi chắc đền 99,99% là nhớ rồi - Tiếc là nó rơi vào 0,01% còn lại- nó cố chống chế - * tít tít…tít tít*- chuông báo tin nhắn của nó. “ tôi đến nơi rồi phải lo đâu”- tin nhắn của . Nó nhìn tin nhắn mỉm cười - Ai lo cho chú chứ?- nó nhắn lại - Tôi cũng gửi nhầm chứ?- nhắn lại cho nó - Hứ. vật xin lỗi nhé- nó vừa cười vừa nhắn lại. - phải ?- thiên thanh ngó điện thoại hỏi nó - ừ - cười tươi - đúng là tình phi thường, nó khiến người vừa nãy như bông hoa tàn giờ lại tươi như vùa nở. khâm phục thứ gọi là tình - thiên thanh lắc đầu như bác học phán. - Chị tàn đâu- nó cố cãi - Thôi, cứ nhận sao phải xoắn- thiên thanh rồi vọt ra cửa để mình nó ngơ ngác. Chẳng lẽ mình sao?- nó tự nghĩ. Reng reng reng- tiếng chuông vào lớp cắt dòng suy nghĩ của nó. nếu biết nó còn nghĩ đến bao giờ Chương 13: Lo lắng Buổi tối nay làm về tới khách sạn thấy lòng trống vắng vô cùng. còn cùng nó đấu khẩu khiến cuộc sống của bớt thú vị nhiều, thấy buồn buồn. định bụng cầm điện thoại nhắn tin cho nó nhưng nghĩ đền việc sáng nay lại thôi để xem thế nào . nằm vật xuống giường trằn trọc nhưng sao ngủ được, mọi lần ở nhà nhiều hơn phải nằm ở dưới đất cũng vẫn ngủ ngon lành cơ mà. Cuộc sống đôi khi lạ lùng. ở nhà, nó cũng thấy trống trải vô cùng. có đấu khẩu với nó trong bữa cơm nó cũng ăn được mấy.người làm thấy nó buồn khác hẳn với vui tươi hàng ngày cũng lo lắng lắm. nó chào mọi người rồi lên phòng nghỉ ngơi, cũng như nó định gọi nhưng thôi vì biết nên gì với nữa. với nó lạ, ở với nhau ai chịu nhường ai câu nào thế mà xa nhau, nhớ nhau lại chẳng ai chịu gọi cho ai cả, toàn những người cứng đầu. lao đầu vào công việc mong sao nhanh xong để về với nó. làm về cũng cắm đầu vào công việc luôn mà nhắn tin hay gọi điện cho nó gì cả khiến nó ở nhà cũng lo lắng vô cùng, chẳng ăn uống được gì, cứ học về là nó vào phòng ngay. Nó cứ chăm chăm điện thoại xem có gọi hay nhắn tin cho nó . Mới có 5 ngày mà trông nó tàn tạ hơn hẳn. ông quản gia thấy nó vậy lo lắng nên gọi điện báo cáo tình hình cho . Tiếng chuông điện thoại của nó vang lên, là gọi. nghe ông quản gia mấy hôm nay nó ăn uống gì cả nên lo lăng lắm, gọi luôn định mắng cho nó trận. Thấy số điện thoại của nó vui mừng, hèm hèm lấy lại cái giọng hàng ngày nó nhấn nút nhận cuộc gọi. - có việc gì mà chú gọi cho cháu vậy?- dù vui lắm nhưng nó bình tĩnh - nghe có tôi ở nhà ăn uống gì được. nhớ tôi lắm hay sao vậy?- dù lo cho nó nhưng vẫn chuyện với nó bằng cái giọng trêu đùa - ai nhớ chú chứ. tại cháu muốn ăn thôi.- nó lại hoạt bát như mọi hôm. - Sao tới hôm nay chú mới gọi vậy? nhớ cháu hả- nó cũng hỏi lại hi vọng tìm được câu trả lời của .nó nhớ nhưng biết có nhớ nó nữa - Nhớ cái đầu . Tại ông quản gia thông báo nên tôi phải gọi về xem thế nào?- cũng giấu tình cảm của mình dù nhớ nó lắm. - Chưa chết được đâu nên chú phải lo. Đợi mãi thấy chú gọi cháu tưởng mình phải làm góa phụ cả đời này rồi chứ- nó cười dù trong lòng hơi buồn khi bảo nhớ nó. - Ha ha, thừa nhận là đợi tôi gọi rồi nhé- cười vui sướng khi nghe nó - Ai đợi chứ- nó cứng họng - ở nhà ăn uống tử tế tôi muốn khi về lại nhìn thấy cái xác khô đâu- vào trọng tâm cuộc gọi. - biết rồi- nó xấu hổ nên đáp cụt ngủn - đợi tôi mấy ngày nữa nhé- trìu mến - chú cứ ở luôn đấy cũng được- nó vui vui nhưng cất tiếng tỏ ra cần. hai người đấu khẩu với nhau qua điện thoại hồi rồi mới tắt máy. chuyện xong với nhau trong lòng mỗi người đều có thứ cảm xúc vui vui khó tả, có chút nhớ nhung vương vấn trong trái tim của hai con người cách xa nửa vòng trái đất. chợt ai cũng nhận ra, có người còn lại hình như cuộc sống trống vắng hơn nhiều. Những ngày hai người ở bên nhau là chuỗi ngày buồn rầu nhất trong quãng đời của nó. Nó đếm từng ngày mong mau chóng trở về. nó biết có phải nó có thích gì nhưng sao xa lại nhớ vậy,sao chuyện với mà nó lại buồn vậy. từ khi xa nó mới biết thế nào là mong ngóng người- cảm giác đơn và buồn. Sau cuộc gọi đó biết và nó thể xa nhau được, dành hết thời gian và tâm sức cố gắng làm hết công việc nhanh, nhanh để có thể về gặp nó sớm nhất, động lực về với nó khiến ngày đêm vùi vào công việc nhưng chính vì tập trung đó mà tắt máy điện thoại gọi về cho nó mà nó cũng gọi cho được. tâm trạng nó lo lắng biết có xảy ra chuyện gì , ngày ngày héo mòn chờ đợi cuộc gọi của . Biết trước thế này nó nên lấy số điện thoại của thư kí bên cạnh chứ, nó thấy mình ngốc . Sau 5 ngày làm việc ngày đêm ngủ cuối cùng cũng hoàn thành công việc của mình để có thể trở về nước. gọi trước cho nó vì muốn làm cho nó bất ngờ. trước khi về còn đến chi nhánh trang sức của mình đặt làm món quà cho nó. Vừa đáp xuống sân bay vội vã tiến về biệt thự của và nó. Trong lòng vui vẻ vì nghĩ tạo ra bất ngờ cho nó. - mừng thiếu gia trở về- đám người làm lại cúi chào - mang giùm đồ vào cho tôi- lạnh lùng rồi bước vào nhà - thiếu gia….- ông quản gia định gì đó - lấy xe để tôi đón thiếu phu nhân- cắt ngang ông quản gia định bước ra cửa - thiếu phu nhân có học- ông quản gia báo cáo với tâm trạng lo lắng. - vậy ấy đâu?- tỏ ra lo lắng - thiếu phu nhân bị ốm mấy ngày nay nên nghỉ ở phòng ạ.- ông quản gia hơi lúng túng vội chạy lên phòng, ông quản gia và mấy người làm cũng lẽo đẽo theo. Vào đến phòng thấy nó bị truyền mấy cái thứ dây dợ vào người trông đau thương. nhàng đến bên nó, từng nghĩ khi về nhất định gặp gương mặt tươi vui của nó và đấu khấu với nó trận dài thế mà giờ nó lại nằm im nhợt nhạt thế này quả lòng đau lắm. - tôi dặn các người chăm sóc ấy rồi cơ mà- hơi to tiếng quát ông quản gia - từ khi thiếu gia , thiếu phu nhân ăn uống đầy đủ cộng thêm việc lo lắng khi liên lạc được cho thiếu gia khiến thiếu phu nhân suy kiệt sức khỏe ạ.- ông quản gia vẫn bình tĩnh những gì ông bác sĩ . - Vậy sao các người báo cho tôi?- tức giận quát, có lẽ vì quá lo cho nó nên mới thế . - Đừng trách mọi người- nó lay lay tay , có lẽ nghe tiếng quát nó tỉnh dậy. - sao chứ?- quay sang bên nó ân cần - Cháu chỉ hơi mệt thôi- nó nhàng. Mọi hôm mà thế này nó lại bắt đầu trận đấu khẩu rồi mà hôm nay nó lại hiền khô đúng là có vấn đề mà. - Thế này mà còn hơi mệt hả? xem tôi có mấy ngày mà ra nông nỗi này rồi đấy thể để người ta yên tâm được?- trách nó nhưng lo lắng cho nó vô cùng. - hả? chú lo cho cháu ư?- nó hớn hở hỏi - Tất nhiên rồi. là người duy nhất gọi tôi là chú mà là chú phải lo cho cháu chứ, đúng cháu ngoan- lại bắt đầu châm ngòi cho cuộc đấu khẩu mong cho tâm trạng nó tốt hơn. - Đúng vậy đó chú- nó tỏ vẻ giận dỗi. cháu muốn nghỉ ngơi chút chú và mọi người ra ngoài . Chẳng hiểu sao khi là chú phải lo cho nó mà nó lại buồn chứ vì chính nó lúc nào cũng gọi là chú cơ mà. Nó kéo chăn kín mặt để nhìn thấy . - nghỉ lát có cơm tôi gọi dậy- rồi cùng mọi người bước ra ngoài. hối hận tại sao vừa nãy lại vậy cơ chứ, nhẽ ra phải lo cho nó vì nó là người duy nhất khiến vui vẻ làm chính mình, nó là người con duy nhất mà quan tâm và là chồng của nó phải lo lắng cho nó mà. nghĩ mình ngốc. mệt mỏi khiến đánh giấc ngon lành cho tới lúc bước vào mang đồ ăn lên cho .
Chương 14: Vị ngọt của tình sao? mở cửa bước vào mang đồ ăn cho nó - tôi mang đồ ăn cho này- lay lay nó dậy - chú cứ để người khác gọi cháu dậy là được mà- nó ngồi dậy dụi dụi mắt trông như con mèo đáng . - Tôi mang lên giám sát xem ăn uống thế nào chứ tôi vừa mấy ngày mà trở thành cái xác khô nhỡ có mệnh hệ gì tôi sao ăn được với gia đình đây- muốn tận mắt thấy nó ăn nhưng vẫn còn cứng miệng chịu thừa nhận. - Chú cần phải lo, chỉ chút đó có là gì đâu- nó cũng linh hoạt trở lại. có lẽ về nên nó cũng thấy vui hơn nhiều. nó ngồi dậy cầm thìa định ăn ngưng lại - Sao thế?- hỏi. - Mấy món này hình như béo quá cháu nhìn thấy nhưng ăn được- nó nhăn mặt, có lẽ do mệt nên khẩu vị của nó cũng như mọi hôm - Đó toàn là món thích mà- vì dặn mọi người nấu những món đấy cho nó. - Nhưng hôm nay cháu thích tí nào cả- nó buông thìa lắc đầu nguây nguẩy như nũng nịu - Đợi tôi, đúng là được voi đòi tiên mà- bưng đồ ra ngoài rồi lao xuống bếp nấu gì đó cho nó. lo lắng khi thấy nó giờ đến ăn cũng ăn được nên đích thân làm cho nó món dầu mỡ. thấy vào bếp đám người làm thể ngạc nhiên, ông quản gia hốt hoảng chạy vào bếp - - thiếu gia cần gì cứ sai người là được rồi cần phải đích thân xuống bếp đâu.- ông quản gia thành khẩn - sao, tôi muốn tự nấu cho ấy, dù sao món này cũng đơn giản mà- cười với ông quản gia. “Cái gì ? thiếu gia cười ư”- đó chính là suy nghĩ của mọi người trong nhà lúc này vì trong thời gian họ ở đây chưa từng nở nụ cười hạnh phúc này bao giờ vậy mà hôm nay vào bếp tự nấu ăm cho nó lại còn rất vui vẻ nữa chư đúng là mặt trời mọc đằng tây mà- đám người làm xì xào. - đó được gọi là sức mạnh tình - say đắm . Tình của hai người làm thay đổi cả trái tim băng giá của thiếu gia rồi- ta như thể nhiêm quá nhiều phim ảnh - ra là vậy- cả nhóm gật gù cho là có lí vui vẻ ngồi đợi nồi bếp chín. Sau gần tiếng cũng hoàn thành cái món mà kì công tìm hiểu để nấu cho nó- món cháo trắng. - ăn - vui vẻ bưng bát cháo trắng đến bên nó - chú tự mình nấu sao?- nó đoán vì từ đó tới giờ thấy đâu - đúng vậy nên phải ăn hết đó- tự mãn - thế phải xem nó có vị thế nào - nhớ lại bữa cơm buổi trước - yên tâm tôi cho gì vào mà nên có vị lạ đâu- - á, bỏng quá- nó múc thìa cháo đưa lên miệng kịp thổi - đúng là hậu đậu- ngồi xuống giành thìa cháo từ tay nó đưa lên miệng thổi. này- đưa thìa cháo tới miệng nó - cháu có thể tự mà- nó đỏ mặt ngại ngùng - thôi , để tôi lại dát vì bỏng đấy- kiên quyết - cần mà- nó xấu hổ nên cũng găng lên - nào- kiên quyết - nó im lặng ăn thìa cháo mà dút cách ngoan ngoãn - Phải ngoan như thế chứ- cười và tiếp tục múc cho nó thìa khác - Thế nào có đỡ hơn bữa trước ?- hỏi - * gật đầu*- hôm nay nó chẳng thể . Chỉ là cháo trắng thôi sao nó thấy ngọt thế nhỉ? phải chăng nó hạnh phúc. Ước chi nó mãi được sống trong thời khắc này. đút cho nó cho tơi khi nó ăn hết bát cháo mới thôi, còn nó cũng ngoan ngoãn đón nhận ân cần của cách rất hạnh phúc nhưng vẻ mặt lúc nào cũng tỏ ra khó chịu. Chương 15: Tổng giám đốc phu nhân vừa về là nó lại hoạt bát như ngày nào. Nó và lại bắt đầu khung cảnh quen thuộc với việc đấu khẩu với nhau mỗi ngày. Quả thực trong đời nó có lẽ vui vẻ và dễ chịu nhất là những ngày được nhìn thấy và chuyện với dú cho nó chưa thể định nghĩa được tình cảm nó dành cho là tình hay cỉ là thói quen khi có bên cạnh mỗi ngày. cũng vậy, những người chưa trải qua tình rất dễ ngộ nhận còn muốn điều đó xảy ra, phủ nhận tình cảm dành cho nó nhưng nếu gọi nó là tình biết có phải là ngộ nhận nữa. Để cảm ơn mấy bữa cơm mà cất công nấu cho nó hôm nay, khi vừa học về nó đích thân xuống bếp trổ tài nấu cơm tận tay mang đến công ty cho để tỏ tấm lòng thành của mình. - Chị ơi cho em hỏi phòng của tổng giám đốc ở đâu ạ?- nó vui vẻ lễ phép hỏi nhân viên. - Tổng giám đốc có việc bận nên chắc gặp em được đâu- nhân viên thấy bộ đồng phục nó mặc tỏ ý coi thường, có lẽ ta nghĩ làm sao tổng giám đốc có thể quen con học sinh cấp 3 được cơ chứ. - Nhưng em nhớ hôm nay ấy có lịch gì đặc biệt mà- nó thắc mắc vì có hỏi qua lịch làm việc của - nghĩ mình là ai mà đòi nắm được lịch làm việc của tổng giám đốc chúng tôi cơ chứ- ta bĩu môi chê khiến hơi tức giận - Em là em ấy- từ tốn tiếp lời.mong chị báo giúp cho tổng giám đốc ạ - vẫn lễ phép - Tổng giám đốc chỉ co tiểu thư thiên thanh là em làm sao có thể có đứa em quê mùa như được- ta khiến mầy người xung quanh nhìn cười khiến xấu hổ vô cùng. Từ đằng góc hành lang có hai ánh mắt nhìn về phía . ánh mắt nổi lên nhưng tia tức giận vô cùng, sợ hãi vì bị át chế bởi giận dữ ở bên cạnh. định cùng thư kí ăn trưa bợt chợt thấy ở đây nên nán lại xem đến làm gì nào ngờ lại được xem cái cảnh này. Nhìn vợ dễ thương vậy mà đám người đó dám là quê mùa tức sao được, vậy vợ cất công đến tận đây gặp mà họ lại báo cho quả là thể chấp nhận được. - Chẳng lẽ phải người sành điệu được gặp tổng giám đốc sao ạ?- nó bắt đầu phản công - Đúng vậy đó,người như tổng giám đốc làm sao quen với những người quê mùa được- ta hất mặt . - Nhưng nghe tổng giám đốc của tập đoàn long phụng cũng quê mùa lắm, chẳng lẽ người đó cũng được gặp tổng giám đốc sao?- nó vẫn lễ phép nhưng giọng đầy nguy hiểm. - Con này bắt đầu rồi đấy- từ tức giận chuyển sang mỉm cười đắc thắng khi thấy nó bật lại - Người đó… …khác- nhân viên lúng túng còn bọn ngồi xung quanh mặt cũng tái mét. Tuy chưa gặp nhưng nó cũng thừa biết tập đoàn long phụng cũng kém cạnh gì tập đoàn thanh long mà hai bên lại có quan hệ vô cùng mật thiết, còn có tin đồn họ là thông gia nữa chứ( phải tin đồn mà là đấy) - Có gì khác sao ạ? Nó giả vờ tò mò - Họ là đối tác làm ăn quan trọng của tập đoàn và cũng là người có quan hệ thân thiết với tổng giám đốc nên có thể gặp được- ta - Vậy sao cho cháu gặp chú à tổng giám đốc- no lỡ gọi là chú. - Nhưng đâu có phải là người của tập đoàn long phụng- ta và mong mỏi rằng phải là người của tập đoàn long phụng chứ nếu ta biết mình ra sao nữa. - Sao chị biết em phải ạ?- Nó vẫn rất bình tĩnh. bình tĩnh của nó khiến nhân viên hơi hoảng loạn - Ngọc bảo tiểu thư đến gặp tổng giám đốc ạ? thư kí của nhanh nhảu bước ra - Dạ -nó ngắn gọn - Sao cho ngọc bảo tiểu thư vào?- thư kí ra chiều trách mắng nhân viên kia - Chắc tại cháu đủ tiêu chuẩn để quen với tổng giám đốc của mọi người đấy- nó nhìn sang nhân viên khiến ta toát mồ hôi - Tiểu thư cứ đùa – thư kí cười gượng, đúng là người có thể chuyện được với tổng giám đốc- thư kí nghĩ bụng. - Cháu có đùa mà - vẫn thản nhiên như - Tôi xin lỗi tiểu thư- nhân viên cuống quýt - Bất cứ ai cũng là khách hàng nên thái độ đối với mọi người phải như nhau chứ đừng có mà nhìn bề ngoài rồi đánh giá người khác…- bặt đầu bài về đạo đức khiến ai cũng tròn mắt nhìn hiểu là ai mà mới tí tuổi lại biết nhiều về kinh doanh, thư kí của tổng giám đốc cũng giám nhiều thế chứ. chỉ có thư kí đứng đó nhìn về phía hành lang cười cười. - Các người làm việc kiểu gì mà để tổng giám đốc phu nhân vừa đến lần đầu phải dạy bảo thế này- lạnh lùng bước ra đại sảnh choàng lấy vai nó. - Kinh chào tổng giám đốc.tổng giám đốc phu nhân- cả bọn cúi rạp giật mình vì biết nó là tổng giám đốc phu nhân. - Cũng tại chú quan tâm đến nhân viên đấy- nó giở giọng nhưng quen mồm gọi là chú khiến phải véo nó cái ra hiệu. - Vậy hãy đuổi việc người đó , giám làm phu nhân phải tức giận ư? lạnh lùng - đừng có lạm quyền thế chứ,chỉ cần trách phạt là được rồi cần duổi việc đâu- nó sửa thành để khỏi bị véo lần nữa. dù hài lòng về thái độ của nhân viên nhưng nó nhẫn tâm đuổi việc ta. - Vậy cứ làm theo lới em - quay sang nó tình cảm khiến cả đám tròn mắt vì lạnh lùng mọi hôm của tổng giám đốc đâu mất rồi mà thay vào đó là chàng hoàng tử ấm áp này nhỉ. - Còn mau cảm ơn phu nhân - thư kí đứng cạng giục nhân viên vẫn đứng đơ vì sợ từ nãy - Cảm ơn tổng giám đốc, tổng giám đốc phu nhân- nhân viên luống cuống. - Em đến đây làm gì vậy?- nhìn đầy tình cảm - Mang cơm trưa đến cho này- tươi cười - Vậy hả định ăn nhưng giờ khỏi cần nữa – hạnh phúc. mình - quay sang với thư kí. Chúng ta đến phòng thôi- ôm eo trước con mắt của mọi người tiến đến phía cầu thang. Mọi người được phen mắt tròn mẹt dẹt với cảnh tình cảm vừa rồi. ra tổng giám đốc phu nhân là người có thể khiến tổng giám đốc từ người băng lãnh trở nên ấm áp như vậy, ngưỡng mộ tổng giám đốc phu nhân quá - cả nhóm xôn xao. Vừa bước tới thang máy và vội vàng buông tay ôm nhau ra. khí trong thang mày trở nên ngại ngùng vì chỉ có hai người. - Vừa nãy chúng ta diễn quá đạt đúng ạ? – nó cười phá tan ngượng ngùng ấy. - Đúng vậy đấy- sao mà cam lòng vì đó là những lời lòng . - Vừa nãy chú giới thiệu cháu làm tổng giám đốc phu nhân là chú mất cơ hội hẹn hò với các xinh đẹp rồi đó- nó đùa nhưng tim hơi thắt lại. - Đúng vậy, nhưng đó đều là vì giải nguy cho nên phải bồi thường đó- cũng chớp lấy cơ hội. - Ai cần chú cơ chứ, cháu có thể tự giải quyết mà. Vả lại cháu đến đây gặp chú thôi cháu lại về người bị thiệt là chú đấy – nó lại bắt đầu - cần biết phải thực điều mà tôi cầu đấy – cười tinh nghịch. - Chú vô lí vừa thôi nhé- nó cam tâm thua như vậy. - Từ trước giờ tôi đều vô lí vậy đấy, lẽ lại muốn tôi ra kia với mọi người là là giúp việc của tôi - le lưỡi trêu ngươi như trẻ con. - Chú được lắm. thích cháu đây chiều luôn. Chú muốn cháu làm gì?- nó cũng chẳng khó khăn với cầu của người khác chỉ cần điều đó vô lí và nó có thể làm được - Từ từ để tôi nghĩ - ra vẻ đăm chiêu vì muốn cầu nó làm gì ý nghĩa mà lại giúp tỏ được tình cảm của mình dành cho nó. - Được nhưng chú chỉ có ngày hôm nay thôi đấy- nó ra điều kiện - Tại sao?- hỏi nó - Vì chú chỉ giúp cháu hôm nay thôi mà, chú mà nhanh là thôi nhé- nó dẫm vào chân 1 cái cho bõ tức rồi lè lưỡi chạy trước, nó còn quay lại lêu lêu như thách đuổi theo. - đứng lại đấy- vừa hét vừa đuổi theo Hai người rượt nhau tới phòng của . May là nhân viên giờ ăn trưa hết chứ nếu hình tượng tổng giám đốc uy nghiêm mà xây đựng bao lâu nay coi như tan tành. đáng xấu hổ.