Chương 15: Đau lòng Triệu Phong chẳng làm gì Kết cả, chỉ diễn như thế thôi, vốn muốn coi trò vui từ Mã ai ngờ tên ngốc đó lao đầu vô tấm kiếng ngất tại chỗ chứ. Kết được chăm sóc rất tốt vì bị thương và cả vô tội mà. phá lên cười khi bọn người bên ngoài báo Mã chơi ngu, kêu người băng bó cho cậu ta, bước đến phòng mình. Thiên hạ giường còn ngủ rất say, chiều cuối người hôn lên trán . “ Em là của , bé ngốc “. Bước vào phòng tắm, nước từ vòi chảy vọng ra ngoài. Giải choàng người tỉnh dậy, tim đập liên hồi, tỉnh từ lâu rồi nhưng nghe tiếng người lại mới giả vờ còn ngủ mê. Lúc nãy là giọng của Phong, chắc chắn là , từ sống cạnh , lẽ đến giọng của ra sao có thể nghe lầm. Trái tim bấn loạn đau đớn ngờ người bắt cóc lại là , lẽ thuộc bọn Z? Bây giờ quan trọng nhất phải thoát khỏi đây, chạy lại cửa, mở được phải có mật mã. “ Chết tiệt! Cửa sổ “ Lao đến cửa sổ ra sức mở ra nhưng cũng được, tại sao? Trượt thân người dựa vào tường, đôi mắt hoảng sợ ngó quanh. “ Nghĩ , suy nghĩ Giải ngốc, phải làm sao bây giờ?” Tiếng nước tắt, càng quáng hơn nữa, nhảy lên giường nằm xuống tiếp tục giả vờ ngủ. Triệu Phong bước ra người chẳng có gì ngoài tấm khăn vắt ngang hông che đậy thứ cần che thôi. Thân hình tuyệt mĩ khiến sốc, thấy nhiều rồi nhưng lần nào cua nhìn cũng muốn sịt máu mũi ra hết, sáu múi săn chắc, bắp tay to mạnh mẽ, đôi chân dài thẳng tắp vừa vặn. Lúc đẹp lớn còn đẹp hơn mới chết. nhìn cong khóe môi, khuôn mặt vuông vức sắc sảo được tô thêm nét cười hoàn hảo, trườn người nằm lên người . Cua chịu sức nặng người rất muốn vùng vẫy nhưng , ngủ mà được để lộ, nếu chết chắc. -Tỉnh rồi mở mắt cua ngốc, tại sao cứ giả vờ với ? vừa vừa vuốt má , cua con ngạc nhiên mở to mắt nhìn , mình để lộ sơ hở gì sao? Lúc nãy Triệu Phong bước đến phòng nghe tiếng chân bên trong, chỉ nhốt tiếng chân đó còn của ai khác sao?. Bước vào thấy cua ngốc vờ ngủ, cũng cần tắm nên cứ để con bé vờ . -Sao...sa..o mà biết? - Câu hỏi ngốc nghếch: phá lên cười: -Hahaha biết em bao năm rồi Giải hả? Giải lúc này mới gật đầu, ngây thơ hiểu ra, nhưng nhớ đến việc bắt mình cả người run lên, buồn bã muốn khóc. Hỏi: -Tại sao bắt em? làm cho bọn người Z? trước giờ ở cạnh khi buồn luôn ôm lấy , bây giờ trước mặt dù biết nên nhưng vẫn choàng tay ôm lấy , vùi mặt vào lòng ngực . Triệu Phong nghe chất giọng của Giải cũng biết buồn, nhưng là che giấu mãi được gì chứ. ôm lấy trong lòng, lùa tay vào tóc cua chiều trả lời: - muốn bắt em từ rất lâu rồi nhưng lần này phải bắt a. làm cho bọn người Z mà... họ làm cho . Giải ngước mắt nhìn sâu vào tâm hồn , cố gắng tìm ra dối trá rằng phải con của Triệu Vĩ nhưng vô vọng, lời lẫn biểu của chẳng có điều gì chứng tỏ dối. -Tại sao? xô ra ngồi bất dậy lùi lại góc giường. ngửa mặt lên trần, hai tay vuốt mớ tóc ướt, cười nhạt: -Có ai sinh ra có thể chọn ba mẹ, chọn cuộc sống của mình hả em? Cũng như em, sinh ra dù có trốn tránh cấp mấy cũng phải vướng vào cuộc chiến mà em bao giờ muốn. Cự Giải nhìn lâu, đau lòng phải vì người thân thương bắt cóc mình hay ấy là con của Triệu Vĩ, mà đau vì lừa bao năm qua cho biết là ai, cuộc sống của toàn máu tanh tại sao lại vướng vào nó. Cua lau giọt nước mắt lăn vội má, giọng cầu xin: -Hãy thả em ra, xin , nếu được hãy với em cần làm việc cho ông ấy càng ngày càng lún sâu vào những việc dơ bẩn này. cười, ánh mắt nhu tình biến hóa vô biên, nó trở nên vô hồn nhìn vào mắt : - theo em? Để nhìn em cùng tên Yết đáng chết ấy bên nhau, chẳng lẽ em là của chứ phải của nó, thời gian qua em bên nó đủ rồi và tha cho nó đâu, vì nó dám đụng vào thứ của . Triệu Vĩ là cha , em hiểu chứ? Giải nhìn gật đầu, lòng chua xót như có ai sát muối vào, dịu dàng của là vỏ bọc quá hoàn hảo, qua bao năm nay luôn bị lừa cách ngoạn mục. Yết của , tim nhói đau, cắn chặt môi dưới cố bật khóc quỳ lạy cầu xin đừng đụng đến Yết. Cua ngốc nữa, úp mặt xuống gối, nằm quay lưng lại với . tin bao giờ hại đâu, cứ bị nhốt thế này sao nhưng gia đình sao? Họ ra sao khi biết gặp chuyện, họ có cứu ? Chắc có rồi, mong họ đừng xảy ra chuyện gì hết. Triệu Phong thở dài kéo vào lòng, chống cự mặc ôm. nức từng cơn, nước mắt vì đau lòng mà cứ tuôn mãi. “ Phong, em thất vọng về “ ............................ Bức hình lõa thể của Ngưu được gửi về cho bọn người Thiên. Ngư chết đứng tại chỗ khi thấy con mình trong bức hình mảnh vải che thân, ba người đàn ông cao lớn đè lên người con bé. Bà buông bức ảnh, ngã sõng soài co giật cả người dưới đất. Thiên đỡ lấy vợ gọi bác sĩ Chương tới gấp. -Phu nhân lên cơn đau tim, cố đừng để bà ấy nghe chuyện gì sốc đến tinh thần nữa, rất nguy hiểm. Bác sĩ Chương xong rời khỏi, Ngư vẫn còn mê man giường đau lòng bật khóc trong vô thức. Thiên coi bức ảnh xong cũng tăng xông máu làm cả bọn phải lôi bác sĩ Chương đến lần nữa, nhưng bây giờ cho ông về bắt ở lại xem bệnh tình hai người bác. Dương khóc ngất lên ngất xuống, khi nhìn thấy bức ảnh cũng ngất luôn tại chỗ, em ruột lẫn em dâu đều bị chuyện làm đứng tim, Bảo bên lo cho Dương chẳng dám nhìn sắp ảnh đó. Yết định coi rồi nhưng thấy mọi người cứ ngã xuống đất nên quyết định coi, chỉ nghe đâu từ miệng Song bọn người khốn khiếp chết tiệt. Song Tử tức đến điên nhưng vẫn giữ tâm được bình tĩnh, vì cái thai trong bụng được tức giận. -Bọn chúng phải là người mà, dám cưỡng bức Ngưu như thế, trời ạ, tôi muốn giết bọn chúng... Ui da... Ôm bụng ngồi xuống ghế, Sư Tử đỡ vợ vuốt cục tức cho , cất sắp hình đó chứ cứ để ở ngoài thế này ổn tý nào hết. Cả bọn tức giận nhìn nhau ngán ngẩm, muốn ra tay nhưng thể, viện trợ chưa đủ a, kỹ năng của thuộc hạ lại thua kém bên kia quá nhiều, nhiều năm thoái giang hồ làm việc lương thiện đâu ngờ có ngày hôm nay. Tiền bối Hạ ít nhất mười ngày nữa khi lính tinh nhuệ hoàn thành khóa huấn luyện khi đó mới có thể cứu bọn trẻ. Trong mười ngày đó biết bao nhiêu chuyện có thể xảy ra, bọn chúng ổn đến ba ngày đâu. Còn thông tin về Xử sống chết ra sao cả gia đình chẳng ai bàng hoàng đau đớn khi nhắc đến cậu, cầu mong cậu bình an nơi nào đó nếu Dương phát bệnh mất.
Chương 16: Gánh tội (18+) Xử biết chính mình bị nhốt bao nhiêu ngày khi cậu nhìn thấy được mặt trời a, điều tồi tệ nhất là... “ Ngưu à, cậu ra sao rồi? Chị ơi, mọi người ơi có ai biết mình bị nhốt ? “ Cậu bất lực ngồi tựa vào tường, Ngọc Trinh làm gì cậu mà bây giờ tay chân chẳng có sức lực nào hết, cậu mệt mỏi trườn dài người giường. Cạch Bạch Ngọc Trinh vào tay cầm sợ dây xích dài, rằng xích lấy hai tay Xử lôi ra ngoài. Cậu rê từng bước mệt mỏi theo sau , đây đích thị là căn cứ ngầm phải nhà của ta, nhìn quanh cậu có thể đoán được chín phần mình ở dưới lòng đất a. -Bạch Ngọc Trinh đưa tôi đâu? quay mặt nhìn cậu, ánh mắt chan chứa nỗi buồn nhìn cậu: -Tôi xin lỗi. Chỉ nhiêu đó thôi, cả đoạn đường còn lại cho dù cậu có hỏi thế nào ta vẫn làm như câm điếc, nghe trả lời. -Tiểu thư việc tới đây được rồi. Tên con trai trước mặt tầm mười tám tuổi, khuôn mặt cứng ngắt, mặc dù chất giọng cậu ta nghe rất bình thản nhưng nếu quan sát kỹ lời ấy vô cùng chắt nịch và nguy hiểm. Trinh gật đầu giao Xử cho ta, cậu vẫn ngây ngô biết gì, có lực chống cự cậu chỉ còn cách thuận theo dẫn đâu cậu theo đó. Bước vào căn buồn gam màu đen nâu quỷ dị, căn phòng này làm cậu sợ hãi đứng lại dám vào, ta cảm thấy người sau lưng liền kéo mạnh dây xích, cậu thuận đà té úp mặt xuống đất, trao nụ hôn cho sàn nhà. Bị ba tên đàn ông khác lôi lên chiếc giường bằng da, cột chặt tay, chân, cổ của cậu nằm yên giường, ra sức vùng vẫy nhưng hoàn toàn tuyệt vọng. Xử bị trói chặt tâm trạng lại hoảng loạn, ràng mình nằm chiếc giường dành cho tù nhân bị ngược đãi a. Và đúng như thế, tên bác sĩ nào đó bước vào, ta đeo khẩu trang trắng cùng tông màu với bộ đồ người, bước đến nhìn cậu sau đó ra hiệu lệnh cho vài người bước ra ngoài. -Tôi nghĩ mình cần phải nhiều đâu nhỉ? Cậu chịu hợp tác với chúng tôi bảo đảm chuyện này chỉ như kiến cắn thôi. -Thế nào là ki... Chưa hết câu miệng bị bịt miệng bằng miếng dây da được thiết kế hợp chung với chiếc giường này. Cậu tức tối, lo sợ theo bản năng sinh tồn cậu giựt nảy mình lên, gồng hết sức đến thoát ra. -Ưm...A...a...a.a..a.. Giọng la ràng lắm nhưng cũng đủ vang dội khắp phòng, Ngọc Trinh đứng bên ngoài cả thân rung lên bần bật, quỵ gối xuống đất hai tay ôm lấy khuôn mặt tái xanh của mình. lúc sau Xử được mang ra hoàn trả cho Trinh, cậu ngất được ngồi xe lăn, run rẩy nắm lấy đôi tay đầy máu của cậu. Mười móng tay bị rút sạch, chỉ còn lại lớp da đỏ lòi lõm trong rất đáng sợ, chưa đến máu từ nhưng vết thương ngừng tuôn ra, khuôn mặt cậu trở nên trắng bệch đến dọa người. -Xin lỗi, mình xin lỗi hức..hức.. Ngọc Trinh đẩy chiếc xe lăn trở về phòng, thấy trái tim như bị ai đó bóp chặt, nước mắt ngừng rơi, hốc mắt đỏ hoe, khó thở quá! làm gì vậy chứ?. .............................................................. Mã tỉnh dậy thấy mình nằm chiếc giường lạ, bên cạnh lại có thứ gì đó rất mềm mại như làn da của con , cậu đau đầu nhăn mặt, quay mặt sang làm cậu vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Kết gối đầu tay cậu, ôm lấy cậu ngủ ngon lành, cậu đưa tay lên nhưng vội vàng hạ xuống. Hình như có gì đó bất ổn. Xốc mạnh tấm chăn cậu kinh hoàng khi cả hai lõa thể nằm cùng nhau giường. “Cái quái gì thế này?” chớp mắt tỉnh dậy, thấy cả người mình khỏe hơn được chút rồi, lưa mắt nhìn cậu sau đó đảo mắt nhìn lại mình. Phân tích vấn đề trong năm giây hai mắt trợn tròng lên, phản ứng chậm la toáng: -Cái tên Mã Mã dâm tặc kiaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa Mã cũng biết thế này là sao a, cậu lấy tấm mềm quýnh quáng quấn lấy vì cậu sợ có máy quay ghi lại và chính cậu cũng chui vào mềm luôn. -Cậu nghe mình ... Bốp Kết vùng vẫy đấm cú vô mặt Mã. - cái con khỉ khô, đồ biến thái, Nhân Mã ngờ bao lâu nay tôi nghĩ cậu... vừa xong ôm mặt khóc nức nở. Mã ôm vào lòng vỗ lên tấm lưng mềm mại của , cậu từ tốn : -Này chúng ta bị bắt, chuyện này chắc chắn do bọn chúng dựng nên, với lại cậu còn là con mà đúng chứ? Nếu tôi và cậu có làm cái gì tại sao có máu, cậu lại chẳng hề đau? Kết ngưng thút thít ngẫm nghĩ, đúng là rất logic nha, quang sát dưới tấm ga giường đúng là có vết máu nào hết, bụng dưới cũng có đau đâu. Nhưng... -Huhu nhưng cậu cũng nhìn hết của tôi rồi còn đâu. Mã trả lời nhanh kịp suy nghĩ: -Cậu cũng thấy của tôi rồi mà. Cả hai nhìn nhau, hình như có cái gì bị thua thiệt phải? .................................... Nỗi kinh hoàng còn chưa dứt với Ngưu mấy ngày trước, hôm nay lần nữa tái diễn. Lần này chỉ có Tố Nhi xuất thôi, ả cầm chiếc roi da khá dài bước đến bên . sợ điếng người lùi vào góc tối lùi mãi cho đến khi tấm lưng bị chặn lại bởi lạnh lẽo của bức tường. -Hôm nay chúng ta cùng chơi trò chơi , rất vui. Trương Tố Nhi mặc bộ đồ đen ôm sát người nhìn như những đứa điếm khiêu dâm, nhếch miệng cười khinh bỉ, ả cầm cây roi da vung tay lên cao. Chát Chát Chát thanh chua chát vang lên, bóng dáng nhắn góc tường dùng hai tay ôm lấy đầu, run lên từng đợt đỡ lấy đòn roi. -Aaaaaa... Ngưu la thất thanh, những đợt roi quất xuống in hằn làn da trắng tỳ vết của , chúng để lại người từng vết đỏ dài ứa máu đến ghê tởm. cắn chặt môi dưới đến bật máu, khi chịu đựng nỗi nữa Ngưu liền ngã quỵ xuống sàn, đau đớn mà bất tỉnh. Tố Nhi quẳng cây roi sang bên, ả lôi Ngưu ra ngoài ánh sáng nhoi nơi chiếc bóng đèn treo lủng lẳng cố gắng phát ra. Thoát chiếc áo, chiếc quần của Ngưu ra, ta nằm đè lên . Môi chạm môi, Nhi lấy cái sex toy có hai đầu dương vật, ả đầu tự đưa nó vào chính mình, đầu còn lại động thân tiến vào bên trong Ngưu. Ngưu ngất chẳng biết trời trăng gì nữa, cả thân hình bị đong đưa cùng nhịp thở hổn loạn dâm tà của người phía làm người khác nghe mà hận lòng mình giết oách con điếm rẻ mạt kia. _Ưm...a...a...a.. Tố Nhi liên túc thúc đẩy vào ra trong Ngưu, chính ả lúc này như lâng lâng bay bổng, uốn éo thân mình, khi đạt đến cực khoái ả giải phóng ra ngoài, ưỡn người nằm đè lên . Ngưu tội nghiệp nếu biết được chuyện chắc sống nỗi với nỗi nhục nhã này đâu. -Chính con em đáng chết của mày giành lấy người của tao và mày phải gánh hết tấc cả. ả mặt đanh đá, hai hàm răng nghiến chặt lấy nhau, mắt hạnh hung dữ nhìn thiên hạ vô tội mà trút giận.
Chương 17: Heo chó bằng! Giải vẫn như cũ ngồi giường, thèm ăn thèm chuyện với Phong, phải đày đọa thân mình mà ra suy nghĩ kế hoạch thoát ra a. Triệu Phong lo lắng, sợ ngã bệnh và nỗi lo xảy ra, họp cùng bọn người Phúc Lân vừa nghe ngất vội vã huỷ cuộc họp mà chạy về xem thế nào. Nhưng vừa bước đến cửa thấy có gì đó bất ổn, vừa vặn mở cửa. Xoảng Chậu hoa nện mạnh vào ót Phong làm lăn ra bất tỉnh. Giải nhìn tay mình hoảng sợ lại nhìn xuống người nằm dưới chân, làm cái gì vậy trời? Xin lỗi trong lòng, vội vã lơ đầu ra ngoài, có ai hết, cò giò chạy nhanh theo hướng hành lang vắng. Nhưng càng chạy càng bế tắc, lối này chẳng dẫn đến đâu cả cứ như càng chạy tới nó lại càng dài ra biết đâu là lối thoát luôn. Mệt mỏi dừng lại chống tay vào tường thở hổn hển. Tim muốn lọt ra ngoài, chết đứng tại chỗ miệng mấp máy khó khăn. thể tin được. Giải chạy muốn đứt hơi vậy mà thoát ra được trong khi đó ở hướng đối diện của . Triệu Phong đầu còn ứa máu ung dung lại, cách chậm rãi. khẽ nhếch môi nhìn cách xem thường. Cứ ngỡ con mèo ngày nào vẫn hiền lành chứ ngờ bị người khác làm cho trở nên gan dạ hơn rồi. Giải quay mặt định chạy ngược về nhưng chưa kịp quay người bị ôm chặt trong lòng. -Chậc... Chậc... Giải à, ai dậy em trở nên gan thế hả? Dám đánh cả cơ đấy. Thiên hạ trong lòng rung rẩy sợ hãi dám ngước đầu lên đối diện với , hai tay nắm chặt vạt áo . -Hử sao trả lời? phải nên làm gì em đây Giải? Vuốt mái tóc , bế xốc lên đưa trở về phòng, con đường về phòng , chỉ biết vùi đầu vào ngực ngừng thút thít. " Có khi nào mình bị giết ? " Cái suy nghĩ đáng sợ nhất là khi giết xong xử luôn Yết và gia đình , run lên, càng nắm chặt vạt áo rúc cả thân mình vào ngực . Triệu Phong biết Giải suy nghĩ cái gì mà làm hoảng sợ đến như thế, đưa về phòng khoá phòng lại, bước vào nhà tắm xả sạch hết vết máu đầu. bước vào thấy vẫn mặc bộ đồ lúc nãy đứng dưới vòi sen ngừng cho nước xả vào người. - trách em sao? mỉm cười kéo vào dòng nước lạnh, nhu hoà trả lời: - thể trách em được, cua ngốc. Phong ôm chặt trong lòng, lạnh lẽo cười nhạt, thứ bao năm qua cố gắng để bảo vệ lại thuộc về . Năm năm trước Triệu Vĩ muốn quay về để giúp ông ta quản lý gia sản nhưng đồng ý. Và cái việc đê hèn ông ta làm là phái bọn sát thủ xử lý , nếu đồng ý có lẽ chết cũng nên. Cũng vì rời tạo điều kiện cho tên Yết đáng chết đó đến bên , làm đau khổ, hận chính thể bên mọi lúc. Chỉ cần bắt được Thiên, Triệu Vĩ toại nguyện cho , cuộc sống bình thường cùng người con . Giải ôm chặt lấy , hề dối lòng được nữa, đối với Yết là , rất nhiều nhưng còn với hề xem là mà còn hơn thế nữa. -Em từng và bây giờ vẫn hề thay đổi. muốn ra nhưng trong phút bất giác chính miệng mình lại ra hết. Phong mở to mắt kinh hỉ, buông ra để nhìn xem lừa hay lòng. Đôi mắt to ngây ngô nhìn . - sao? -. ôm chầm lấy biết mình hạnh phúc đến thế nào nữa. Đặt môi lên môi , ngọt thơm mát. - em Giải à, em từ lâu rồi. Đừng chạy khỏi xin em. gật đầu, mỉm cười trao cho niềm tin. Cả hai cứ đứng mãi dưới vòi sen cho từng dòng nước xả xuống thân mình nhưng hề lạnh lẽo, chỉ biết lúc này đây. là Triệu Phong, là Cự Giải có bất kì liên quan đến hiệp hội gì nữa chỉ có hai trái tim hoà cùng nhịp đập. Yên bình, thương hai người đến với nhau trong cơn say ngọt ngào quan tâm ngày mai ra sao, như thế nào. ............................... Yết cùng bọn người Thiên vừa nhận được tin động trời khiến Dương ngã quỵ bất tỉnh. Bọn chúng đương bắt được Xử những thế còn rút sạch móng tay cậu gửi về cho bọn Thiên. Tấm hình cậu bị trói chặt giường ra sức vùng vẫy trong tuyệt vọng, đau đớn ai cũng có thể cảm nhận được nhưng đều thể làm gì cho cậu. -Con mẹ nó cái bọn này phải là người mà!!! Chúng ta phải tự lực thôi, nếu bọn họ bị ngược đãi đến chết. Yết tức giận, đánh mạnh vào bao cát trước mặt. tức giận kinh tởm bọn " chó " đó chúng dám làm bạn thân của thành ra vậy, còn Giải nữa bị giam cầm ở cái xó nào đó biết xảy ra chuyện nữa. Điều tệ nhất có thể viễn cảnh ra, bị cưỡng bức. Thằng em trai và con Kết nữa, điên cuồng đấm mạnh trút hết tức giận lên bao cát, muốn giết người, giết sạch bọn chúng. -Đúng vậy, chúng ta phải hành động thôi, cứ đợi viện trợ chẳng khác nào để bọn trẻ bị hành hạ như thế!!! Song Tử ngã đầu vào vai Sư Tử mắt rưng rưng nước mắt, Mã Mã - Kết Kết tội nghiệp, Xử - Ngưu vô cùng đáng thương, Giải chưa có lời hăm doạ nào nhưng thể tính tới. -Chúng ta phải bình tĩnh, được manh động. Thiên vào cố giữ yên tỉnh cho mọi người, ông phải vô tâm, chính hai tiểu bảo bối cũng trong tay họ a, nếu chẳng may bứt dây động rừng cứu được cừu mà còn làm mồi cho sói quá thảm hại sao. Bảo vuốt ve khuôn mặt xanh xao của Dương, khóc đến bất tỉnh cũng đủ hiểu đau lòng cỡ nào rồi. cũng có khác bao nhiêu, cũng lo đến đứt ruột đây. - thể bình tĩnh được, hôm trước là Ngưu hôm nay là Xử vậy ngày mai ngày kia là ai? Kết - Mã hay Giải, bọn trẻ càng bị nhốt lâu tính mạng càng khó bảo toàn. Ngư mệt mỏi tựa lưng giường, chỉ mới có vài ngày mà thần sắc ai riêng bà đều già mấy chục tuổi. -Đúng đấy ông xã hãy họp với các tiền bối về đối sách ... hức... hức.... Hai đứa con của... Bà ngã xuống giường bất tỉnh, ai biết Ngư là người bị đau nhất chứ, bản thân làm mẹ những bị bắt đứa mà tới tận hai chưa kể Ngưu còn bị người ta cưỡng bức. Nếu như là người khác cũng thương tâm đến khóc ngất như bà thôi. Hiệp hội Z heo chó cũng bằng, loài cầm thú có tính người chỉ toàn những kẻ máu lạnh khát máu. Thiên Bình bên sầu não, ông xoa thái dương cố để bệnh tình lại tái phát, sao cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng? Nhìn vợ ngất lên ngất xuống bệnh tim ngày nặng hơn, nhìn bọn trẻ bị bọn chúng bắt giữ mà đau lòng trong khốn khổ, thể làm gì ngoài chờ đợi. bao năm qua ông yên lặng cố giữ cho mọi người cuộc sống yên bình nhất. Nhưng tại sao, cuộc sống xô bồ cứ cuốn lấy những người ông thân phải vào con đường tuyệt vọng thế này. Lặng yên trong phút, mầy kiếm cau ngang, mâu quang hừng sáng. Chắc chắn tiền bối Dương giúp ông. Tin rằng tia sáng cứu thế trước mắt làm Thiên vui vẻ hơn chốc. "Triệu Vĩ vòng xoáy thời gian cuốn tôi và ông vào những điều rắc rối, đây là điều mà ông muốn, được, tôi và ông cùng chơi. "
Chương 18: Thiên Bình – Song Ngư Đôi lời trước khi vào truyện: Có khoảng sáu chương và sáu chương này về từng cặp và biến cố của họ trong quá khứ lẫn tại, bắt đầy từ chương này trở nhé. Thiên Bình – Song Ngư ( và ) Mười tám năm trước, -Ngư nếu em làm vợ tôi, chắc chắn chịu rất nhiều khốn khổ. Thiên Bình nhìn thiên hạ giường, quay lưng về phía cửa sổ, căn phòng khách nhắn nằm trong xóm nghèo nàn, chẳng có gì ngoài màn đêm trừ bóng tối nhưng nó lại thu hút chú ý của . -Em sợ khốn khổ, dù có chết em cũng bằng lòng. Song Ngư yếu đuối ôm chầm từ sau lưng , nấc lên từng đợt, đau lòng, đúng là rất đau, biết ra sao khi khỏi cuộc đời của . từng thề dù có sống hay chết đều mãi mãi bên . quay người ôm lấy , nét cười môi làm ngừng khóc, đẹp trai như những người khác nhưng nơi luôn cảm nhận được ấm áp, an toàn phân bua lợi dụng, chỉ có tình chân nhất. Thiên ôm lấy Ngư đặt nơi trán nụ hôn , lướt bàn tay lên mái tóc cảm thấy nhõm, trong lòng dù muốn phải chạy theo mình nhưng thể để rời xa. Lưa bàn tay xuống bụng xoa , nơi đây chứa hai tiểu công chúa của nha, cục cưng ra đời ra sao nếu cứ trốn chui trốn nhủi như thế này? -Ngày mai tìm chủ tịch Hạ nếu thành công trở về. -, muốn em cùng với . -Ngư nhi em biết mình mang thai nếu bọn chúng bắt được em sao? -Em quan tâm. -... Thiên Bình bao giờ cãi lại bướng bỉnh của Song Ngư được, quyết định dẫn theo, vì quá nguy hiểm nên cần Sư Tử cùng, dù cậu chỉ mới có chín tuổi nhưng là bậc thầy về súng đấy. Sáng hôm sau cả ba người cùng đến hiệp hội ngầm H. Thiên căn dặn Sư đứng bên ngoài canh động tĩnh có ai theo dõi liền báo ngay và lo cho Ngư dùm luôn. bước vào căn cứ ngầm mọi người đều cuối đầu chào , cũng vội vã chào rồi tìm Hạ tiền bối. Tìm hơn giờ mà tung tích của Hạ tiền bối chẳng thấy đâu. -Hạ Nhuẫn Văn. Định hướng được người trước mặt chạy đến la lớn tên ông ta. Nhuẫn Văn quay đầu lại nhìn, ông chớp mắt vài cái cố nhìn kẻ to gan dám kêu tên ông là ai. -Thiên Bình cháu vội vã đến đây có chuyện gì? thể ở chỗ này được có qua nhiều người đành ra hiệu cho Văn muốn ông ta vào phòng riêng để , ông hiểu ý bảo mọi người làm việc, còn hai người họ đến phòng khách của ông để bàn chuyện. -Tiền bối Hạ cháu đến đây chắc chắn bác biết điều chắc định nhờ. -Hahaha cháu của ta, với vai trò chủ tịch nhiệm kì tới cháu có thể sử dụng bất cứ quyền hạn nào mà, cần gì phải thông qua ta. Ngồi xuống ghế, ông rót cho mỗi người ly trà, với bộc trực của Thiên ông biết rất chẳng làm nên trò trống gì nếu như có ông, nhưng nếu cứ đứng ra mà giúp chẳng khác nào để ỷ vào mình và bao giờ có được thành công. -Tiền bối, Ngư mang thai và cháu cần được sống yên ổn thế thôi, cháu mơ đến chức chủ tịch cháu muốn làm kẻ bình thường muốn lúc nào cũng lo sợ bọn chó săn của Triệu Vĩ, cậu ta luôn tìm cách để hại gia đình cháu. Thiên Bình run lên, hai tay nắm chặt, từ lúc Triệu Vĩ theo bọn người của hiệp hội Z ta luôn tìm cách trừ khử bởi nguyên nhân duy nhất. “ Song Ngư “ Cả hai người bạn thân cùng , vì người con ấy mà hoài bão từ bé “ Mang lại hoài bình cho cả hai hiệp hội bị phá vỡ “ nhưng hề hối hận vì điều đó, và cũng . Tại sao phải nhường cho Vĩ? Khi cậu ta có vợ, Ngư theo cậu ấy chắc chắn rất đau khổ. -Việc này từ đâu ra hả cháu? Dù cháu có hay làm kẻ đứng đầu hiệp hội H Triệu Vĩ vẫn cứ muốn giết cháu và con của cháu sau này, thứ muốn là người con ấy nhưng phải tất cả mà thứ thèm khát nhiều hơn là hiệp hội H. Chái hiểu chứ? Hạ Nhuẫn Văn luôn có những suy nghĩ thấu đáo, ông luôn phân tích cận kẽ những nguyên nhân trong công việc và đây là thử thách dành cho Thiên, có xứng đáng với vai trò người đứng đầu hay chỉ là con rùa rút cổ, qua chuyện này mọi thứ ràng thôi. -Nhưng... - nhưng nhị gì cả, bây giờ cháu hãy về nhà và đừng trốn trong cái ổ chuột đó nữa, ta với cháu những thứ cần thiết rồi, quyết định cuối cùng điều nằm ở cháu cả. Ông đứng dậy, khỏi phòng, Thiên nhìn theo mà bực tức, chán ghét cái cảnh đấu đá lắm rồi, còn Ngư của sao đây?. Việc đó xảy ra đâu ai ngờ đến, lúc Thiên lên nắm quyền tất cả bên phía Triệu Vĩ vẫn chưa có động tĩnh gì. Năm đó Thiên chào đón hai bé sinh đôi xinh xắn, cũng trong năm đó có những sáu đứa trẻ, bốn đứa kia là em trai em của Dương – Bảo – Song – Sư, nuôi dạy bọn trẻ dù nó có là con ruột hay chỉ là những đứa cháu thân thích gì cho cam. Nhờ đó mà bây giờ có cả đại gia đình hạnh phúc và rất đoàn kết thương nhau. Vợ của Triệu Vĩ sinh hạ đứa con trai đầu lòng ấy bạc mệnh qua đời, vì lo cho công ty và cái ảo mộng thống trị trong giàu có của mình khi vợ mất ba ngày mới trở về nước để hạ huyệt cho ấy. Đứa bé tội nghiệp tên Triệu Phong được Thiên đặt cho, khi cha nó màng đến diện của nó, giấu mọi người về lý lịch của cậu bé chỉ đây là đứa nhóc bị bỏ rơi và giao cho gia đình hàng xóm con nuôi dưỡng. Dùng hết tình thương của người bác, nuôi dạy Phong rất tốt. Mười năm sau vào ngày sinh nhật mười tuổi của cặp song sinh Giải – Ngưu, trong lúc cắt bánh sinh nhật ... Đùng Đùng... Tiếng súng vang lên chua chát từ xa, mọi người cùng chạy trốn chỉ riêng đôi vợ chồng xấu số che cho Phong mà hy sinh mạng sống. Ngày hôm đó máu chảy thành sông, Triệu Vĩ đến đòi lại con trai bao năm qua thất lạc, cuộc chuyện bí mật giữa hai người - và làm mọi người tò mò nhưng hỏi cho đến bây giờ. Triệu Vĩ đem người sang bằng hiệp hội H, mượn lý do là tìm con nhưng chất muốn trừ khử tất cả chừa tên, bên phía Thiên chuẩn bị trước nên thương vong nhiều vô số, căn cứ ngầm bị chiếm trong tay Vĩ, ta chưa lên được chức chủ tịch nhưng cũng sắp rồi, quyền hạn của ông ta như vị lãnh chúa ác độc. Tàn sát hành hạ, ông ta bắt được Ngư và đó là ác mộng của cuộc đời , bắt trong bảy ngày giở đủ trò đồi bại, cưỡng bức biết bao nhiêu lần, Ngư nhục nhã và nghĩ đến con đường chết, nhưng trời cho chết nhiều lần bị phỉ báng như hạng rẻ tiền chà đạp lên những vùng nhạy cảm cơ thể. Sống ra sống mà chết cũng chẳng xong, Ngư còn mặt mũi nhìn chồng nhìn con, còn đủ tự trọng để đối diện với mọi người, phát điên khi thể chấp nhận tại. Ngày đó, bọn người Thiên lao vào giành lại căn cứ cùng cứu được Ngư ra, còn nguyên dạng, khuôn mặt thân thể đều hằn những vết thương khô máu đến đáng sợ. Thiên ôm lấy vợ nhưng bị xô ra, liên tục cầu xin, năn nỉ, khóc lóc, dập đầu đến chảy máu, đau xót cố gắng làm dịu nỗi hoảng sợ trong . Hơn năm Ngư sống trong điên dại của cơn ác mộng kinh khủng bảy ngày nơi đó, đến khi lành bệnh chẳng còn nhớ gì đến những việc mình bị ngược đãi thế nào. Và cũng chẳng có ai nhắc đến dù chỉ chữ, sợ lại nhớ đến rồi phát điên lên. Đau lòng nhất là Thiên, dẹp yên cuộc chiến, tất cả đều trở lại đúng quỹ đạo của mình nhưng trong thời gian đầu khi nhìn đến vợ bị Triệu Vĩ xâm phạm, tức đến sôi máu, cọc cằn đến kỳ lạ phải vì người ấy bị dính dơ của người đàn ông khác mà nổi điên vì khi đó thể đến sớm hơn để cứu . Nhưng thời gian luôn xoa dịu tất cả, Qua hai năm sau mua vé máy bay cho Triệu Phong du học chất là trở về với cha ruột cậu. tin thằng nhóc hiền lành luôn đeo theo con út – Giải bao giờ theo vết xe đỗ của cha mình. .......... Thiên lầm, Phong dù được nuôi kỹ thế nào cũng qua được cám dỗ, hay đúng hơn là lời đe dọa của cha mình. Cậu ta chấp nhận được huấn luyện hà khắc để chuẩn bị cho cuộc chiến sau này và cũng muốn mãi mãi được yên ổn cùng người con mình . bảy năm trôi qua, cuộc chiến đó lại lần nữa bắt đầu và bây giờ Thiên tự với chính mình giết chết Triệu Vĩ để vĩnh viễn gây hại cho gia đình nữa. “ Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân “.
Chương 19: Song Tử - Sư Tử ( và ) Từ Sư Tử theo Thiên Bình và được đào tạo trong môi trường hà khắc để trở thành tay súng bậc nhất, năm chín tuổi trở thành kẻ bất bại thua bất cứ trận đấu nào. Năm mười tuổi, Thiên Bình dẫn về bé tầm bảy tuổi tên Song Tử cùng hai đứa nhóc em ấy, là hai bé song sinh nhưng chả giống cái gì hết. Nhưng tính thích xen vào chuyện riêng của người ta nên hỏi. Song Tử từ bé luôn đeo theo như hình với bóng, rất thông minh nhưng khổ nỗi lại quá nhõng nhẽo, hở tý khóc khiến nhiều lần nhốt bên ngoài cho vào phòng ngủ. Năm lên mười hai tuổi đậu đại học nhưng vẫn chịu rời trường cứ theo mãi, cực kỳ dốt, ngoài vẽ với súng xin thua tất cả các môn học. -Phiền quá, sao em về chơi với mấy đứa em em ? Sư Tử ngồi học bài sân thượng trường mà nhóc Song cứ ngồi trưng bộ mặt tươi cười nhìn , đôi lúc còn ca hát nhảy múa như con điên, tự hỏi :” Có khi nào nó học quá rồi điên nhở? “. lại cười hai tay giơ lên cao làm động tác vươn người, trả lời: -Chúng nó chơi với tụi nhóc ở nhà, cả bọn cùng tuổi chơi chung em chui vào làm gì? Sư nhìn Song hồi lâu, chính cũng biết tại sao lại chơi trò đấu mồm như hằng ngày với nữa. Ánh mắt thể rời khỏi khuôn mặt nhắn hồng nhuận trước mặt, trái tim hình như bị lệch nhịp trời khỏi quỹ đạo thời gian của nó. thấy cả người nóng ran. Song Tử biết khi mình giơ hai tay lên vô tình làm hở phần nhạy cảm ra a, mặc chiếc áo ba lỗ hồng chẳng có áo khoác hay bất cứ gì hết, luôn tự tin mình đẹp toàn diện, cơ thể ba vòng chuẩn cần chỉnh, dù độ tuổi chỉ mới mười hai nhưng chưa chắc mười tám nào được như à nha. “ Trời ạ! “ thôi nhìn nữa, đưa tay lên đóng sầm cuốn sách lại, quay mặt chỗ khác, lại lần nữa thể nhúc nhích nổi luôn. “ ấy mặc quần trong à? “ Nên biết năm nay mười lăm tuổi nha, độ tuổi phát triển cơ thể lẫn trí óc, những biến đổi trong xảy ra khiến đỏ mặt, nóng rực ở phía hạ bộ. Cuốn đồ chạy thoát thân, dùng hết tốc lực của mình chạy nhanh xuống sân, để lại cái nhìn ngây ngô hiểu cái gì của Sư, nhìn cả người mình thấy đâu có gì bất ổn tại sao Sư khi nhìn mình xong lại bỏ chạy mất dép thế nhỉ?. Khó hiểu nhưng vẫn để ý, bước xuống cố tìm kiếm hình bóng . Năm mười bốn tuổi, thấy Sư càng lớn càng đẹp trai lại có rất nhiều bóng hồng theo đuôi hằng ngày. quyết định ra tình cảm của chính mình, xin phép Thiên sau buổi học cho và nghĩ buổi huấn luyện để chơi và ông ấy rất vui vẻ đồng ý. Chẳng lẽ phải đến công viên giải trí nhưng , bắt đưa đến ngọn đồi sau núi, nơi đó vắng lại có cảnh đẹp thơ mộng nữa. Cả hai cùng đèo chiếc xe đạp điện hồng xinh xắn của . Sư hiểu nhưng cũng chiều lòng người đẹp đưa tới đó, bất ngờ khi choàng tay ôm từ sau lưng, cái quả đồi cấn vào lưng làm lòng rạo rực khó chịu, cũng từng cặp vài em nhưng đa số là màn hình phẳng thôi. … Đến nơi vội lôi đến góc cây to, ngồi nhìn cảnh hoàng hôn buông xuống, tựa vai , mắt đẹp chờ đợi giây phút lãng mạn nhất. Khi bầu trời chuyển sang màu cam đậm cùng với ánh sáng dịu dàng của buổi chiều tàn, mặt trời xuống núi nhường chỗ ông trăng hiền lành ru trẻ ngủ ngon. e thẹn cất giọng: -Sư à? -Hử? - làm người em nhé? -… Phải sao nhỉ, đôi mắt của Sư mở to hết cỡ, ngạc nhiên đứng hình trong năm giây nhìn , nhưng buồn cười lắc đầu. -, em còn bé lắm, người cái nỗi gì đây? Song cười khẩy, chề môi nhìn . -Em đậu đại học rồi, ai hơn nhỉ em hay ? Song cứng họng, ngồi bật dậy trả lời qua loa: - tuổi của em còn lắm chưa biết gì là đâu, về tối rồi. Thế là buổi tỏ tình bị phá hỏng bét, lần đó thèm theo nữa, thậm chí vờ như tàng hình, có có kêu cũng làm như nghe thấy lướt qua . còn , biết điều đó, biết trái tim mình thao thức , muốn ôm lấy hôn lên đôi môi mọng đỏ ấy nhưng đáng ghét lại từ chối tình của . Cố gắng với bản thân trở thành bậc thầy hacher, phá vỡ vòng tuyến của địch như ăn bánh. Năm mười bảy tuổi, trận chiến tàn khốc xảy ra, với khả năng được cấp phép “ có hai “ của Thiên, đột nhập vào căn cứ H phá vỡ vòng bảo vệ từ bên trong. Trận chiến thắng lợi, công lớn nhất cũng từ Song Tử, giúp Thiên lấy lại căn cứ và cứu được Ngư, lại tay chỉnh đốn tất cả hệ thống của hiệp hội tại phá nó mà đố thằng nào sửa lại được. Mọi thứ điều yên bình, ba năm sau chính là lúc du học, cũng lúc đấy tính tình của cực kỳ trầm tính, từ bé hay cười trở nên mạnh mẽ và đôi lúc quá cứng ngắc. Bên Mỹ có quen với chàng trai tên John, ta điển trai lại học giỏi nhưng thứ có là tình , kẻ đào hoa như thế bao giờ dành tình cho người. Có lẽ trái tim còn cảm giác hay nó lạnh từ lúc từ chối , chẳng biết rằng mình có đau khi nhìn cảnh John cùng những người khác làm tình chiếc giường của và . thản nhiên rời để bọn họ có thời gian bên nhau, nhiều lúc cười nhạo chính mình, đến bao giờ có thể người khác ngoài đây. “ Vô tâm hề tìm kiếm mình “ Vẫn quen nhau tới năm hai mươi hai tuổi, muốn cưới với tất cả tình thương nhưng chỉ cười khinh bỉ bỏ , xứng đáng với . kẻ dơ bẩn, nhơ nhuốt, thứ cặn bã của xã hội. Buồn cười! theo con đường mỹ phẩm, tự lập cho mình công ty riêng LiWi. Và lần nữa gặp – Song Tử trong buổi triển lãm của . Song Tử làm nhỉ, cho tên đó cái tát vào mặt trước bao cặp mắt. Sư nhìn hề tức giận, chỉ có kinh hỉ cũng như đau lòng: -Chào em, Song Tử. theo từ năm năm trước nhưng dám bước đến để với lòng mình dành cho , hai năm luôn đứng cuối con đường kia nhìn và tay trong tay. Nhìn nụ cười môi làm dám tước nó , từng từ chối tại sao lại thấy tiếc nuối và muốn lấy lại thứ vốn của mình. -Chào , Sư Tử, em mới chào đấy! Song vẫn giữ nét trầm uất trong đôi mắt vô hồn, nghiêng đầu nhìn , vẽ môi nụ cười cứng ngắc như phép lịch của những người xa lạ. -Lúc này em sao rồi? “ Chắc chuẩn bị kết hôn rồi nhỉ? “ Đôi mắt sa sầm, buồn, đích thị trái tim quặn lại từng đợt, thể lưu thông nổi muốn quay lưng bỏ để giữ lại cho chính mình chút khí. John cầu hôn mà! -Vẫn ổn. Chắc là thế! Cầm ly sanpanh tay lắc cho thứ chất lỏng đỏ bên trong chao đảo, ngắm nhìn nó, cười cách bài bản. -Còn người em? ngừng tay, ngước mắt nhìn . -Bỏ rồi. Thản nhiên câu , bước ra ngoài sân, nhìn theo bóng lưng đơn yếu đuối, ấy luôn giả vờ mình mạnh mẽ nhưng chỉ biết càng cứng rắn bao nhiêu trái tim càng bị tổn thương nhiều bấy nhiêu. Nắm chặt bàn tay, bước cùng ra ngoài sân, nắm lấy tay kéo lại. nhàng xoay người, mắt hạnh mở to nhìn khuôn mặt gần trong gan tấc, môi đặt nơi đâu? môi . Mắt ngắm chặt thưởng thức nụ hôn mà luôn khao khát bao năm qua, mùi rượu còn sót lại môi làm đắm chìm vào đó. ngọt. -Ngốc lấy tôi nhé? -Ưm... cho trả lời lôi chiếc nhẫn từ trong túi áo được cất rất kỹ tầm ba bốn năm rồi, đeo nhanh vào ngón áp út , lại lần nữa hôn lên môi , nhưng lần này đứng đực ra ngạc nhiên mà hôn lại . Song Tử Sư Tử, rất , trái tim tan chảy trong nụ hôn đó, cảm giác đau buồn thổn thức trong tim ngày nào đều trôi theo từng cơn sóng thời gian. “ Xin hãy luôn em như em luôn “ Ngày cưới của hai người, trao cho tất cả “ nắm đấm “. Vì tội dám nhầm nhà thờ, đám cưới quá bá đạo.