Chương 44: Nhập Học (1) Mấy ngày được nghỉ, nó nạp đủ năng lượng để tới trường rồi ! Và chính thức từ ngày hôm nay, nó học. Nó đậu trường đại học khá là danh gia, nó chuẩn bị học . Sáng ngày, nó dậy lúc 5 giờ sáng, vừa chuẩn bị học ( tiền mua sách vở được ứng trước rồi mà ). Vừa làm đồ ăn sáng cho cậu chủ thân . Mọi người thấy nó dậy sớm và làm xong hết việc cần làm nên : - Thiên Du ! Lên gọi cậu chủ dậy - Dạ ! Nhưng con chuẩn bị học rồi ạ - Bao giờ cậu dậy con mới được ! Làm sao làm. Cậu chủ nhà này dễ gọi dậy đâu nha ( Bác quản gia cười cười ) - Vầng ( Mặt ìu xìu ) Vẫn cái khẩu trang, nó lon ton lên phòng : - Cộc ....cộc.........cộc ( tiếng gõ cửa phòng nó ) - .................... - gì ơi ??? - ........................... - Cậu chủ ơi ! Dậy ! - ...........................( vẫn im lặng ) Nó nhẫn nhịn được nữa, đạp cửa xông vô nhìn thấy ngủ ngon lành. Lâu lắm rồi mới được ngủ ngon như vậy vì quá bộn bề với công việc . NÓ lay lay : - Dậy ! Muộn lắm rồi - ...................( Im lặng ) - Gì mà ngủ say như chết vậy. Tôi muộn học rồi đấy - ........................( vẫn im lặng ) Nó điên rồi, cậu chủ gì mà như heo, gọi như sấm mà dậy. Kiểu này nghĩ cách học được. Bỗng trong đầu nó nỗi lên những tia sáng rực rỡ. Nó mở hết cửa sổ rồi tắt máy lạnh. Căn phòng giờ nóng hầm hập. Sau đó, nó vẽ linh tinh ra tờ giấy dán lên mặt, nó vẽ rất đẹp à nha ( ngang đứa trẻ con 3 tuổi ), nhìn rất ghê rồi dán dán vào mặt. Cuối cùng là để đầu xù tóc rối. thấy nóng nóng bắt đầu cựa quậy, nó được thể cười trận như công nông lên dốc: " Hà hà hà...hè hè hè....hô hô. ....hí hí....hố hố...ha ha " tràng cười man rợ khiến bừng tửng. Vừa lúc đó , nó trợn mắt lên , lẽ lưỡi áp gần mặt rồi với giọng run run : - Con.......à ??? Mẹ ....ma ....đây ..! ....Ghừ ..ghừ....hừ....hừ...." giật mình kêu lên , vang khắp nhà NÓ được thể chạy luôn, vừa vừa lẩm bẩm : " Chắc tỉnh hẳn rồi. Tên này quả dễ đối phó chút nào ...Phù...phù.........." Chương 45: Nhập Học (2) ngồi lúc mới định hình được là mình bị con giúp việc lừa, người vẫn nhễ nhại mồ hôi. tức điên được , mặt mũi nó ra sao con chưa , vậy mà dám bày trò dọa . Khả năng là lần trước nó cũng bị lừa. " Được lắm ! Tôi tha đâu ". lẩm bẩm. chiếc BMW : - Cậu chủ ! Đây là ngày đầu tiên cậu chủ làm đấy ! Cậu chuẩn bị hết chưa ? - Rồi ! Nhưng cũng hơi hồi hộp - Tâm lí chung mà cậu - HÌnh như hôm nay chúng ta gặp tổng giám đốc tập đoàn đá quý Trần Thiên Vũ phải ? - Vâng ạ ! - Được ......................................................................................................................................................... Quân khẽ cười, cũng lâu lắm rồi cậu chưa gặp , biết bây giờ như thế nào ? Tin tức đính hôn với Trâm hầu như cả nước đều biết, sống với Trâm có hạnh phúc ? Liệu quên Gia Như chưa ? Quân chỉ lạ điều là tại sao lại đồng ý . Nhìn mấy năm trước là biết cũng Gia Như rất nhiều....Và Quân cũng vậy Dòng suy nghĩ của Quân bị cắt ngang khi nhìn thấy mộ xách balo chạy chạy đuổi theo xe buýt. kêu to : - Bác ...ơi .........! Còn con chưa lên xe nè.... Dừng lại ...Dừng lại! - Con muộn học rồi - Bác thương con cho con lên xe với ! - Xin bác đấy sau hồi khàn giọng van xin, mất kha khá calo, nó cũng được lên xe, nó thở phào nhõm ...... Quân nhìn cái kiểu chạy quá quen thuộc , khuôn mặt từ xa nhìn lắm nhưng khá giống người........ lẽ nào .........Quân lắc đầu : - thể đâu ! Như mất cách đây 2 năm rồi mà ......... Nghĩ rồi, Quân tựa đầu xuống ghế với biết bao suy nghĩ .............. >>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>... Nó chạy nhanh xuống xe rồi vô trường, may , thiếu 2 phút 30 giây nữa là đóng cửa . Nó chạy lung tung tìm lớp học, bỗng nó va phải bạn phải là cực kì Cute, làm cho sách tay bạn ấy rơi hết xuống. Nó vội vàng nhặt sách lên rồi : - Xin lỗi bạn nha ! Tại mình chạy nhanh quá........Bạn có sao ??? - Mình sao đâu Nó nghe vậy cười cười rồi : - Vậy mình trước nhé rồi nó chạy vụt , Bảo Trân khi nghe giọng quen quen vội ngẩng đầu lên nhìn" Quả rất quen, giống với bạn ấy " nghĩ . chuẩn bị hỏi nó chạy tót , Bảo Trâm Chỉ nghĩ : - Như rồi mà! Chắc đó là bản sao thôi ! NGoài khuôn mặt mọi thứ đều khác mà, còn có vết sẹo nữa.......Mình điên rồi ......." Nó ngơ ngác khi nhìn thấy biển lớp ghi " Công nghệ thông tin ", nó mừng thầm chạy vô lớp. Đúng lúc giáo vào lớp. Hầu như hôm nay nó học nhiều, toàn điểm danh và sơ sơ về lịch sử ngôi trường rồi làm quen với các bạn trong lớp thôi ........... ( Sắp tới, chuẩn bị vào năm học mới nên cá vàng thể đăng cháp mới liên tục như trước nữa. Mong các bạn thông cảm nha.... Thân)
Chương 46: Liệu Cậu Còn Nhớ ??? - Cộc.....cộc,........cộc - Vào Quân mở cửa bước vào, loay hoay vào chiếc laptop , ngẩng mặt lên gặp người quen, vẫn còn nhớ rất người này, đứng dậy rồi : - Cháo cậu - Chào Mở đầu là màn bắt tay giữa hai người giống như hai đối tác với nhau. Sau bao năm tháng, Quân cũng trở thành giám đốc của công ty đá quý, tuy chỉ trong nước nhưng cũng đủ để Quân có thể khẳng định mình........ tiếp : - Cậu ngồi xuống - Ừ Quân tiếp lời - còn nhớ tôi chứ? - Sao ? - Tôi tưởng quên rồi - Làm sao mà quên được cậu chú ! khí trong phòng cảm giác ngột ngạt vô cùng , cả hai xếp của chúng ta đều khó chịu. Để tránh cảm giác này, lên tiếng: - Vào việc chính - Ok - Dự án này........Công ty tôi quyết định như vậy ? Còn cậu sao ? - Cũng được đấy nhưng cần bổ sung thêm...... - Được. Cậu rất thông minh....Chúng tôi đồng ý hợp tác...... - Hợp tác tốt đẹp Cuộc họp kéo dài tiếng đồng hồ rồi kết thúc. Trước khi ra khỏi phòng, Quân lên tiếng : - Liệu còn nhớ ấy ? - Ai ??? - Gia Như - Nhớ sao ??Dù sao tôi cũng bắt đầu với Trâm rồi. Chuyện ấy kết thúc , giờ chỉ còn là dĩ vãng thôi . Liệu cậu còn nhớ? - Tôi sao ??? Phải ! Nhớ ! Nhớ rất nhiều ấy chứ - Vô nghĩa - Tôi muốn hỏi câu? - Được - Tại sao lại đồng ý đính hôn với Trâm - người hại Gia Như - Thích sao ? - Tôi tin ! Chắc chắn phải có gì đó trong chuyện này - Chẳng có gì cả ! Tôi mệt rồi , cần nghỉ ngơi ! Cậu về muốn nhắc tới chuyện nó làm tổn thương Trâm nữa. Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó , tim đau nhói. biết nó cũng như những người con khác, rất ích kỉ. Muốn gì là có đó..... Quân thấy vật gật đầu - Được ! Tôi về ! Chào - Chào cậu đường ra về, Quân khỏi thắc mắc , Quân tin chắc rằng mọi chuyện hề đơn giản. Nhất định cậu phải điều tra ra tất cả ........... >>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>> Ở nơi khác - Bảo Trân này - Dạ ??? - Hôm nay là ngày dỗ của Gia Như. Con bé mất được hai năm rồi. Em cùng ra mộ nó chứ ? Bố mẹ cũng vừa ở đó về( Mộ ai biết nữa ! Nhận vơ ) - Vâng ................................................................................................................................................................................................................................................ Sau khi thắp nhang xong, Gia Bảo và Bảo Trân cùng về. Trong đầu Bảo Trân cứ lên hình ảnh bé sáng ngày . Bất giác, : - Bảo à ! Sáng ngày em có gặp người giống Như lắm - đời này cũng nhiều người giống nhau lắm em à . Con bé an nghỉ rồi mà - Vâng bỗng nghĩ đến cái xác chết trôi dưới sông, rồi nghĩ đến những lúc nó còn sống, nó trọc rồi làm cười. bỗng khóc, nước mắt lăn ghò má hồng. Gia Bảo thấy vậy liền : - Nín em à ! Mọi chuyện qua rồi - Em xin lỗi. Lẽ ra em phải là người an ủi mới đũng - sao đâu ........... Thế rồi cả hai cùng bước ra khỏi nghĩa trang với nỗi niềm riêng.............. Chương 47: Tiếp Tục Lừa Cậu Chủ Tan học , nó leo lên tuyến xe buýt thân về ngôi nhà thân thương của cậu chủ đáng kính. Nó bước xuống xe, cố gắng nhanh về nhà để có thể làm xong công việc của mình, Vậy mà vừa vừa hát ( Chị này mê hát quá ) " Đấu tranh vì vài tờ ngàn............ đấu tranh vì vài tờ ngàn......lá la là là là là là .." Nó vui sướng với ca khúc tự chế bất hủ của mình, rồi bước vào nhà chào mọi người, lên cất đồ sau đó xuống bếp nấu ăn. Sau 30 phút vật lộn với đống đồ ăn, gia vị, cuối cùng nó cũng chế biến xong những món đơn giản rồi. chuẩn bị bưng bê ra bàn có tiếng : - Cậu chủ làm về rồi ạ ? Cậu có mệt ? Để tôi lấy nước cho cậu ......" Nghe bác quản gia từ "cậu chủ ", nó bỗng chuyển sắc mặt từ hớn hở sang khó chịu rồi lo lắng. Nó phải làm sao đây ! Nó hốt hoảng chạy lên phòng của mình ngồi im thin thít.... vừa về tới nhà nên rất mệt, ngồi nghỉ lúc, mới nhớ ra chuyện sáng ngày, nhớ ra osin mới đáng ghét. Gọi quản gia vào, cậu : -Mau gọi osin mới xuống đây ! - Dạ! Để làm gì ạ ? - Phục vụ - Dạ ! Trong nhà còn người mà. ấy làm xong hết công việc của mình rồi ạ, chiều còn phải học nữa. Vậy nên cậu có thể gọi người khác được ? - học? - Dạ ! Tại chúng tôi thấy bé rất đáng thương nên cho vào làm , ta vừa lên thành phố để học đại học , nghe đâu bà ta mới mất, ta có tiền học, có nơi ở nên.......... - Thôi được rồi ! Chỉ gọi ta xuống cho tôi gặp mặt thôi - Hả ??? - Nhanh lên Theo lệnh bác quản gia, nó sắp phải đối mặt với cậu chủ, à binh, í quên , là tên rác thôi...... mà phát ra nó .....Với IQ cao như nó bao giờ chịu thua đâu và nó có cách. - Nó cho hạt tiêu xoa lên mắt, nó cố cắ răng chịu đựng. Nó mà bị đuổi việc mất hết tất cả nên......Nước mắt chảy ra ròng ròng, mắt đỏ hoe nhìn đáng sợ vô cùng, rồi nó bôi nhọ lên mặt , nhìn thảm cảnh vô cùng..... Bước đến phòng cậu chủ , nó gõ cửa . Thấy vậy : - Vào Nó vừa bước vào ngạc nhiên hết mức. Osin nhà nhìn thảm cảnh quá, mắt đỏ hoe, tóc rũ rượi , mặt thị nhọ nhem, nhìn giống ăn xin hơn là osin . tức giận vì vụ lúc sáng, bỗng nhìn cảnh này bỗng trạnh lòng. nháng : - tên gì ? - Thiên Du ( nó chịu trả lời vì nghĩ qua nhiều ngày , có thể quên giọng và tại nó giả giọng sao cho khác với giọng hôm nọ ) - Mắt làm sao vậy ? - Đau mắt đỏ,mắt hột , mắt....... - lừa tôi chuyện hôm nọ phải ?Mà sáng ngày ai cho gọi tôi dậy kiểu đó - Tôi .....tôi xạo đâu . cho biết tôi bị biến chứng thôi, từ H5N1 bị chuyển thành đau mắt hột, mắt đỏ, mắt toét chảy mủ đó,......( eo ui, chị chém gió xuyên quốc gia rồi đấy ). Nhìn cho lây . Nè..... Nhìn ( Nó trợn mắt ) biết thừa nó xạo , làm gì có biến chứng nào kì lạ như vậy nhưng vẫn hơi sợ căn bệnh mắt đỏ gì đấy nên che mắt lại rồi tiếp : - Tạm thời tôi tin ! Còn chuyện sáng ngày? - Tại dậy đó . Ngủ gì mà như heo í. Tôi suýt muộn học nên mới làm như vậy - dám tôi là heo ? Muốn đuổi việc à ? - Ấy đừng cậu chủ . Em xin lỗi mà ( Thay đổi như chong chóng ) - Nhìn quen quá Câu này chạm đúng tim đen của ai đó. Nó run run : - Tôi.....mới..đến ...đây mà ...! - Vậy à ? - Giọng quen quen - Giọng tôi ngọt nên quen là phải rồi - ? - đùa - Đùa ? - Là - Tạm thời tôi tin nhưng trước mặt tôi, phải đeo kính râm vào khi chưa khỏi bệnh.......... - Cảm ơn quan tâm. Đeo đeo......Càng sành điệu..... - Chịu ! Ra ngoài - Vâng..Pi pi cậu chủ rác thối......í chết , cậu chủ tốt bụng..... nghe lắm nên để ý, cười cười . Lâu lắm rồi mới được cười. Cảm giác này sao mà quen quá .
Chương 48: Phát Vậy là được tuần học rồi. Với nó, học đại học nhàn hơn cấp 3 rất nhiều. Hằng ngày, nó đều nhanh chóng về để làm việc nhà. Gặp cậu chủ lấy lý do bệnh này bệnh kia, nhưng tóm lại là để thấy mặt .... LÚc đầu tin nhưng càng ngày càng thấy ổn. cho người theo nó thấy khi học, nó ngụy trang nữa, trở lại bình thường. Vì vậy mà ....ngày hôm nay nhất định vạch trần nó, đồng thời hỏi nó xem tại sao phải che mặt lại như vậy,.....Và làm được Như mọi khi, nó về bao giờ cũng sớm hơn khoảng , hai tiếng, chỉ khi nào sắp về nó mới ngụy trang. Nó vui vẻ nấu bữa trưa rồi chạy phơi quần áo. Hết việc, nó ngồi cái xích đu rồi thiếp lúc nào hay . thấy đây là cơ hội tốt để ra mặt, vậy nên từ từ bước đến. ngắm nghía khuôn mặt của nó, bỗng cảm thấy sao mà quan quá, nó từng in sâu vào trong tâm trí , từng hằn sâu vào trong trái tim và bây giờ, nó ở trước mặt . có mơ vậy ? Bất giác, nó nở nụ cười và hét lên : - Gia Như ! Là sao ??? - ........... - Dậy ! Nó nghe tiếng hét tỉnh dậy. Trời ơi ! Trước mắt nó là ai vậy ? Là cậu chủ đấy! Là người bị nó cho thưởng thức hai túi rác đấy ! sai vào đâu được. Thôi chết rồi ! Đối diện làm sao đây , nhìn gương mặt kia như nhận ra điều gì đó quen thuộc vậy. Nó hốt hoảng chạy , mồm vẫn lảm nhảm : - Xin lỗi mà ! Hôm đó tôi cố ý mà ném rác vào nguwofi ! Làm ơn đừng đuổi việc tôi Nó nghĩ rằng chạy cho khuất mắt , cho đỡ giận rồi quay về thú tội cũng chưa muộn nên nó chạy bán sống bán chết. vẫn ngơ ngác hiểu gì rồi chợt nhớ ra chuyện đổ rác hôm trước , cười cười rồi cho người bắt nó về. miên man suy nghĩ về nó, hạnh phúc biết nhường nào, cuối cùng nó cũng về bên , nghĩ biết nó có nhớ ...niềm vui ập đến mà quên mất chuyện hai năm trước , nó mất Nó chạy rất nhanh, tuy nhiên thể thoát khỏi đám người của được. Thế là nó bị tóm gọn và giờ phải đối mặt với cậu chủ đáng kính ( đáng ghét có ). Thấy nó , mừng lắm, reo lên : - ! về rồi à ? - Ừ ! Bị bắt về rồi nè - Gia Như ! Những ngày trước ở đâu ? Sao về ? Sao liên lạc với tôi , tôi xin lỗi ( luống cuống ) - Tôi phải Gia Như ! Tôi là Thiên Du LÚc này mới giật mình nhớ ra nhưng vẫn phủ nhận - phải ! là Gia Như đúng ? NÓ giật mình, ràng là phải nó mà ! Mà Gia Như là ai nhỉ ? À nhớ rồi, hôm đó bác Tư có qua rồi mà. Nó thốt lên : _ À ! Gia Như hả ? Hình như ấy mất rồi mà. Tôi là Thiên Du cơ đơ lúc lâu, khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, sau đó mới nhớ lại là Gia Như của mất, còn tận mắt nhìn thấy xác chết của nó mà. vẫn gượng hỏi câu như để lấy chút hy vọng: - Nhà ở đâu ? - Thôn .......Huyện..........Tỉnh............ - sống cùng ai ? - Bà - Bà hả ??? - Chẳng bà tôi ai ? lẽ bà Giờ mới định hình được vấn đề. Theo như Thiên Du kể về lý lịch của mình thể là Gia Như, cũng ngờ rằng đời này lại có người giốngnhau như vậy , có lẽ là chị em song sinh chăng ? thể nào, gia đình nó có gì biết. Phải chăng ông trời thương lắm nên mới cho Thiên Du xuất , giống hệt với Gia Như của . mừng lắm, chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy....... Chương 49: Quan Tâm cứ nhìn nó chằm chằm, nó cứ tưởng thù nó vụ hôm nọ nên mới gọi :- Cậu chủ Tiếng gọi khá nhưng đủ để nghe tiếng, giật mình trả lời : - Gì ??? Thấy cậu chủ đáp, nó hí hửng : - Làm người phải có lòng vị tha nhỉ ? - Ừ - Vậy cũng phải trường hợp ngoại lệ đâu phải ? - Ừ - Những lỗi tôi gây ra hôm nọ tha thứ chứ ? - Tùy - biết có tha hay nhưng tôi xin lỗi về lần ném rác đó, tôi cố ý đâu - Vậy hả? - Đúng rồi ( Nó hồn nhiên đáp trả ) gật gật. Nó thấy vậy mừng rỡ reo lên : - gật đầu là tha lỗi rồi nhé ! Tôi làm việc đây lại gật, thực chất lúc nãy mải nhìn nó quá nên chú ý lắm , cứ gật đầu cho qua. Thấy nó tung tăng chạy , mới giật mình : - Nè ! Đứng lại Thấy gọi ,nó giật mình : - Gọi tôi hả ??? - ma à ? - Xí , gì vậy ? - Còn vụ lừa tôi H5N1, đau mắt đỏ giờ tính sao ? - biết rồi à? - Trò trẻ con của , nghĩ lừa được tôi à? - Tại tôi sợ phát chứ bộ - Phát sao ? - Nó thản nhiên đáp : - tôi sợ bị đuổi việc. Bà tôi mới mất, tôi tứ cố vô thân, chỗ ăn , chỗ ở có . mà đuổi tôi tôi thành vô gia cư chứ đừng đến học hành ...... - học trường nào ? - Đại học Bách KHoa - Vậy tôi phạt - Hả? Phạt sao ? Ấy đừng mà - ! Kêu thử nữa xem........ - Híc. Tôi chịu phạt mà - Từ nay học cùng xe với tôi. TÔi cũng làm qua trường nên đưa và đón về - Hả ? What ? - Tôi muốn nhắc lại - Nè ! Đùa tôi à ? - ! Tôi rồi ! Cãi lại tôi đuổi việc Nó nghe tưởng đùa nhưng rồi mặt lại tiu nghỉu. Mồm vẫn lẩm bẩm : " xí, có vậy mà cũng......Làm mình hết hồn. Đúng là đồ khùng mà ......" nghe thấy nhưng gì, phải nó quá giống với Gia Như của , kể cả ngoại hình lẫn tính điệu bộ, cử chỉ. nghĩ rằng ông trời thay Thiên Du với Gia Như cho để còn đau khổ nữa, bắt đầu lại biết quan tâm cho người khác, và cũng thể ngờ rằng mình quan tâm cho chính người mà mình cần quan tâm........
Chương 50: Thành Viên Mới Vậy là từ hôm đó trở , ai đó hôm nào cũng bị ai đó lai học. Nó cực kì khó chịu vì xe, cứ nhìn nó chăm chú. Nó ghét nhất là như vậy nên :- Nhìn gì vậy ? - Nhìn - Tôi đẹp quá à mà nhìn ( Nó hớn hở ) - Ờ ! Đẹp lắm NÓ tự hào - Tôi mà lại Nó quay lại cười, giờ nhìn kĩ mới thấy vết sẹo của nó, dù gì cũng có điểm khác . tính trêu tiếp nó nên lắc đầu : - Đẹp như ..... - Đẹp như gì ? À ! Đẹp như diễn viên chứ gì ? - - Vậy như gì ? - Như người điên nhảy trong công viên Mặt nó đen lại, dám nó là con điên sao . Nó tức rồi đó, nó hét : - Đồ khùng ! mới là điên đó Trời ! Điệu bộ này sao mà giống Gia Như của thế nhỉ, lí do này càng làm thích nó hơn, đơn giản vì nó như bản sao của Gia Như. chỉ ậm ừ : - Vịt ngốc ! Giá như là ấy tốt Nó giật mình khi nghe từ này, sao mà quen quá, miền ký ức ùa về trong não nó rồi lại biến mất, nó đau đầu, nó lại ôm lấy đầu mình rồi vò tóc. thấy vậy luống cuống : - sao vậy ? - Tôi.... ....sao. Hơi đau đầu thôi! - Có cần nghỉ học ? - cần đâu!!!! lái xe đến trường nó rồi đến công ty luôn. Về cùng tất nhiên là lâu rồi, hôm nào cũng chờ cả tiếng đồng hồ. Do vậy nên, về nhà cũng phải làm việc nhiều cũng chẳng sao ( càng nhàn rỗi ) , có cậu chủ đỡ đạn mà . Nhiều lúc nó tự hỏi : - Tại sao lại tốt với mình vậy ? - Có ý đồ gì chăng ? - Hay là bản tính tốt bụng - thế nào .................. loạt những câu độc thoại nội tâm liên tiếp nảy sinh trong đầu nó nhưng hoàn toàn biến mất khi có đồ ăn trước mắt ( Trời ! Em bái phục chị ) >>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>> Cuộc sống cứ trôi như vậy cho đến ngày. - Em chào chị - Oh, em bé dễ thương, em là ai ? - Em là cháu bác Tư ạ - Ờ, vậy hả Nó học về , vào nhà nhìn thấy bé khoảng 5 tuổi, cực kì cute. có việc bận nên vòng xe luôn. Bác Tư bảo nó : - Thiên Dù à ! Đây là Hân Hân,cháu bác. Con bé nghịch lắm nên hay làm mọi người cáu ...Cháu trông nó hộ bác nhé ! Nó thấy vậy, tươi cười : - sao đâu ạ Rồi quay sang em bé đáng : - Em tên Hân Hân - Vâng - Em bao nhiêu tuổi ? - 5 tuổi ạ - Hì ! Từ giờ làm em chị nha , nhưng phải ngoan , nghe lời mọi nguwofi nhé - Vâng - chơi thôi - Dạ Hai chị em này có vẻ hợp cạ, từ hôm đó, cứ học về, làm xong việc nhà, xong bài tập , nó hay cùng Hân Hân chơi. cũng đồng ý cho Hân Hân ở đây rồi. Hân Hân này có sở thích ca-múa- nhạc , đặc biệt là tự sướng, chụp ảnh , hay quay video ( 5 tuổi là biết rồi mà ), tất cả đều được bé sử dụng qua chiếc điện thoại cũ nhưng vẫn có thể chụp được của bác Tư.Bé luôn có ước mơ là làm nhiếp ảnh gia hay thợ quay phim gì gì đó. Chính vì vậy, khó để bắt gặp hình ảnh hai chị em tung tăng, em luôn cầm chiếc điện thoại cũ rích đó chụp chụp rồi quay quay, tình hình là hôm nào cũng như hôm nào. thấy vậy liền cười.......... Chương 51: Find Love (1) buổi sớm, khi mọi người vẫn ngủ nó dậy để làm việc và chuẩn bị sách vở. Sau khi làm xong hết việc, nó ra ngoài sân ngồi chiếc xích hóng gió. Lúc này , trời cũng mờ mờ sáng, những cơn gió khẽ đùa giỡn với tóc nó, mái tóc bồng bềnh bay bay, nó bất giác cất lên những câu hát : " Từng ngày dài cứ thế trôi theo bình yên Mình em ngồi đây hát khúc tình ca Khát khao tháng ngày..... Cùng hờn ghen giận dỗi .... Ngày tháng mộng đẹp cho em được mong chờ bao ngày, cho em được mong về, trong vòng tay ......" ( Ngày tháng mộng đẹp - Hoàng Yến Chibi) Nó cứ mải mê hát mà biết đứng trước mặt mình lúc nào hay. vì ngủ được nên ra ngoài dạo, ai ngờ nhìn thấy dáng người bé ngồi xích đu dễ thương, mải mê nghe nó hát . Nó ngước lên nhìn thấy , bỗng ngưng hát. ngơ ngác: - Hát nữa Nó giật mình : - Hả ! Sao xuống đây - THích xuống. hát tiếp - Chi vậy ? - Tôi muốn nghe - Thôi ! Tôi hát dở ẹc à - Nhanh tôi phạt đấy - Thôi được rồi . Hát hát........ - Oki Nó say sưa hát, những câu hát cất lên trong trẻo, hồn nhiên hát : " Hôm qua em mơ, hay là tất cả là Sao môi em run , và nước mắt cứ tuôn Mắt em đẫm lệ , hi vọng về Cầu mong mọi thứ tốt hơn chứ đừng tệ thêm tay trong tay trao nụ hôn ấy giữa ban ngày Xem ra em chẳng còn là gì của Mắt em nhắm lại, thể thêm nhẫn nại Mặc dù cho là người mà em thương rất nhiều lòng dạ để ai đó quá khó phải ? Hãy trả lời câu hỏi của em cách lòng Ngoài người mà luôn là mãi Còn người nữa Người đó biết hay chưa, biết bên có em chưa ? ......................................................................................................" ( Giúp em trả lời những câu hỏi - Bích Phương ) Nó hát xong, nhoẻn miệng cười , chưa bao giờ nó lại hát hay như vậy, giọng hát ngọt ngào, êm dịu và vào lòng người . Nó đâu biết rằng người bên cạnh nó lúc này khóc. Nó quay sang thấy vậy liền luống cuống : - Ơ ! Sao........lại khóc ? -.......................( Im lặng ) - có sao .? - ..................... - Này lúc sau mời đáp : - có gì - Sao vậy ? - sao ! Chỉ là hát hay quá thôi - Tôi mà . Mà nhé, con trai mà cũng khóc, xấu quá!!! - Đàn ông được khóc à! - biết khóc ý chứ - Ai vậy ! Đàn ông cũng biết khóc đó. Chẳng qua là thể bên ngoài thôi Nó cười cười , mắt chớp chớp : - thể ra bên ngoài rồi đó............. - Tôi............. Nó thấy cứ ú ớ, liền lăn ra cười, rồi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của lại phải nín lại......... Hai người cứ ngồi im lúc lâu, chẳng ai với ai câu nào.......... gian yên tĩnh y như trong nhà thờ ( hazz)
Chương 52: Find Love (2) lúc sau, nó mời lên tiếng :- Này ! Tôi hỏi câu được ? - Ừ - Có phải khóc vì tên là Gia Như phải ? - Phải - ấy là gì của ? - Là gì sao ? Là người hết sức bình thường nhưng cướp mất trái tim tôi, là người đầu tiên tôi thích, là người làm thay đổi tôi....... - ấy giống tôi - Phải ! Rất giống, cả ngoại hình và tính cách. Mỗi khi nhìn , tôi lại nghĩ chính là ấy. Tôi lại cảm thấy có lỗi rất nhiều.......Vậy cho nên tôi luôn đối xử tốt với cũng như với ấy..... GIờ nó mới vỡ lẽ, vì sao lại đối xử tốt với nó như vậy, ra là thế. Nó hỏi nhó : - có lỗi gì sao ? - Đúng vậy ! Lỗi rất lớn ...... Rồi kể cho nó nghe toàn bộ việc, sau đó, tiếp : - Lúc đó tôi rất hối hận nhưng kịp. Sau này tôi có cho người kiếm ấy nhưng có .......rồi tôi nhận được tin ấy chết dưới sông, tôi còn tận mắt trông thấy ..........Tôi gần như chết lặng..............Tôi đau lắm - Tôi hiểu - Nhưng từ lần tôi gặp lại khác, Tôi cũng ngờ đời này lại có người giống nhau như vậy. Phải chăng là ấy tốt ........Thiên Du này ! Làm người thay thế Gia Như của tôi nhé ! - Tôi - Làm ơn mà.......... - Tôi..... thể - Tại sao ? - Mỗi người đều có nét riêng của mình, ai giống ai cả, thể thay thế như vậy được. Tôi muốn là chính mình - Tôi biết ! Nhưng ........ - Nhưng sao ? - Nhưng tôi có ý đó Nó ngơ ngác : - Là sao ? - Là có thể bắt đầu với tôi được ? - Hả ! What? - Tôi rồi đó. Muốn bị đuổi việc từ chối . Tôi tin là cũng thích tôi........ Nó ấp úng - Tôi.........cần thời gian suy nghĩ - Oke ! Cho tuần - Được rồi xong, nó chạy nhanh vào trong phòng, mặt đỏ bừng. Nó thừa nhận , nó có chút cảm xúc với , nhưng thể được, còn tiểu thư nào đó nữa.... ta chắc bị điên rồi.......Bị bệnh hoang tưởng quá mức rồi........... Còn cười thầm, làm vậy vì muốn bắt đầu lại cuộc sống mới, Thiên Du chẳng khác gì Gia Như, trao tình cảm cho Thiên Du cũng chính là với Gia NHư. Còn Trâm lại với , thực ra chỉ coi như em mà thôi ! Thứ tình cảm nam nữ xuất giữa hai người. Suốt hai năm qua, quá mệt mỏi rồi, cũng ràng với ba mẹ khi họ về nước!!!!!!!!!!