Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 34: Tỉnh Lại

      - Con dậy rồi à ??/

      Nó từ từ mở mắt rồi ngồi dậy . Trước mắt nó là bà lão khoảng hơn 70 tuổi , khuôn mặt rất phúc hậu. Nó ôm đầu suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra , đầu nó đau lắm. Bỗng luồng sáng chạy qua trong đầu nó và........nó nhớ gì nữa cả ............

      Nó được lau người sạch nên còn bẩn thỉu nữa, những vết thương cũng đỡ hơn rất nhiều, Chỉ tiếc là lúc nhảy con dốc đó , nó ngã đập đầu và chảy máu nên phải băng bó và nó còn nhớ gì cả. Nó bất giác hỏi :

      - Đây là đâu ạ ???

      - Đây là nhà ta. Ta vô tình hái măng nhìn thấy cháu ở dưới đó, máu mê rất nhiều. Cháu ngủ 2 ngày rồi đó , may là cháu còn sống xót. biết tại sao cháu lại ở đó . Mà cháu tên gì ???

      - Cháu.... biết

      - biết ???

      - Cháu nhớ gì cả...cháu cũng biết nhà cháu ở đâu nữa . Bà có thể cho cháu ở lại đây được ạ ??? Đến khi cháu hồi phục trí nhớ, cháu nhấ định khỏi !!!

      - sao đâu . Ta chỉ sống mình thôi, nếu có cháu ở cùng tốt quá còn gì. Lại đây với ta ...

      Nó vui sướng ôm chầm lấy bà, bây giờ nó chỉ có bà là người thân duy nhất thôi. Nó chăm sóc cho bà và nó nhất định bắt đầu cuộc sống mời. Bà lão vô cùng hạnh phúc khi có bé dễ thương như vậy. Bà âu yếm ;

      - Từ giờ ta gọi con là Thiên Du. Con bắt đầu cuộc sống mới ở đây- cùng quê nông thôn thanh bình, nó cách rất xa thành phố. ta phải giàu có gì những vẫn có thể trang trải đủ cho hai bà con mình. Vậy nhé ??/

      - Vâng ! Con cảm ơn bà ( nó nhanh nhảu đáp )

      Có lẽ việc nó mất trí nhớ rất tốt với nó . Dù gì cuộc sống của nó tại cũng rất tốt. Có lẽ ông trời cũng giúp nó, bỏ mặc những quá khứ đau khổ để đến với cuộc sống mới này. Cảm ơn ông trời nhiều ( cảm ơn tác giả mới đúng chứ !!!!!!!!!)

      Chương 35: Bắt Đầu Cuộc Sống Mới

      - Thiên Du ! Xuống con !!!

      - Bà à ! Con hái xong mấy trái xoài cho bà ăn xong xuống

      - Thôi ! Con con đứa trèo cây là tài à !!! May rửa tay vào ăn cơm thôi

      - Dạ ! Con biết rồi

      Nó nhảy tót từ cây xuống, nó vẫn cái chứng nào tật ấy, bản tính nghịch ngợm đó mà quậy phá khắp xóm. ....Bữa cơm của nó và bà rất đạm bạc, chỉ đĩa rau luộc, đĩa cá kho, bát canh, vài quả bà pháo và ít thịt. Nó hề chê cuộc sống nghèo khổ, hằng ngày nó và bà hái nấm, sáng nào bà bán hoa qua nó lại thủi thủi ở nhà, làm hết việc nó lại chơi với Milu ( Con chó trắng nhà bà ). Đợi bà về lâu quá, nó thiếp lúc nào, bà về, nhìn thấy nó lại khẽ cười. Căn bé cũng trở nên ấm cúng hơn từ khi có nó.

      Nghe thấy tiếng bà về , nó tỉnh dậy , chạy đến ôm chầm lấy bà :

      - Bà về rồi à ??? Sao lâu vậy bà ??? Bà biết con ở nhà buồn lắm ???

      - Uk ! Xin lỗi cún con của bà nhé . Bà mua quà cho con nè....

      - Ôi ! thích quá ! Cảm ơn bà

      ......................................................................................................................................................................................

      Cuộc sống cứ trôi như vậy , nó và bà luôn vui vẻ bên nhau. buổi chiều, bà thấy nó cho gà ăn, nhìn khuôn mặt trong sáng , hồn nhiên của nó mà bà thấy nó đáng thương. biết vì sao nó lại ngã xuống chỗ đó, nhìn là biết nó phải người quê. Trông nó cũng lớn, chắc khoảng cấp 3 thôi, bỗng trong đầu bà nảy ra ý định cho nó học. Dù gì nó cũng cần phải có kiến thức. Bà mong muốn nó nhanh chóng hồi phục trí nhớ để quay về cuộc sống thực của nó chứ phải khổ cực như thế này . Chắc ba mẹ nó lo lắng cho nó lắm ????

      Bà hỏi :

      - Thiên du này

      - Dạ ???

      - Con có muốn học ???

      - Dạ ! Tất nhiên là có ạ . Nhưng con sợ ...........

      - Sợ gì ?? Ta vẫn đủ để lo cho con học nữa mà. Con cứ yên tâm

      - Bà à ! Nhưng mà con cũng biết con học lớp mấy nữa ...

      - sao ! Ta bảo chị Nga hàng xóm kiểm tra kiến thức của con rồi chính thức cho con nhập học ...

      - nhé bà ???( nó vui sướng )

      - Uk . Phải cố gắng con nhé !!!

      - Dạ ! Con cảm ơn bà nhiều ...

      >>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>.

      Chiều hôm đó, bà dẫn nó sang nhà chị Nga. Chị í dạy qua thôi mà nó hiểu và nhớ hết. Vì nó chỉ mất trí nhớ thôi chứ kiến thức vẫn vậy. Sau hồi kiểm tra chị biết được năm nay nó học lớp 10

      Sau khi biết tin , cả bà và nó đều vui mừng. Bà làm mọi giấy tờ để cho nó được đến trường. Bà đăng kí cho nó học ở ngôi trường làng gần nhà, bộ ra là đến nơi

      Nó rất thông minh nên học luôn đứng đầu lớp. Mỗi lần được điểm cao , nó lại khoe :

      - Bà ơi ! Hôm nay con được 10 điểm môn toán nhé

      - Ui ! Con giỏi thế ! Bà thưởng cho con này.

      rồi bà đưa cho nó chiếc cặp tóc xinh xinh, nó cặp vào trông rất ư là dễ thương. Bà trêu nó :

      - Cún con của bà xinh thế này ra đường chắc nhiều theo lắm đây !

      - Dạ ! Họ theo con làm gì ạ ??? Mà ai theo con hả bà ???

      - COn bé này ngốc quá

      Bà dí đầu nó , nó xoa xoa đầu , Bà cho nó hiểu ,nó chỉ đỏ mặt rồi cười cười.......

      ....................................................................................................................................................................................................

      Cuộc sống cứ như vậy , mỗi lần nó được điểm cao liền khoe ngay với bà, thành tích học tập của nó cũng rất cao. Bà mừng vô cùng, bà tin với sức học cuả nó có thể đỗ được những trường đại học danh giá thôi.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 36: Bỏ Cuộc (1)

      Trong ngôi biệt thự lớn :-

      -...............................

      - Sao lạnh lùng với em vậy?

      - ...............................

      - giận em sao ?

      - .....................................

      - Chuyện Gia Như hả ?

      - ...........( vẫn im lặng )

      thèm đáp trả Trâm câu . ngờ rằng dù có Gia Như bên cạnh nhưng vẫn lạnh lùng với . thể sống mãi như thế này được . cứ ra sức tìm Gia Như mà lần quan tâm đến . vậy .....

      bấm điện thoại gọi cho ai đó, rồi cười nhếch mép, chắc chắn là có ý gì xấu đây......

      Lúc xuống nhà, khóc :

      - Em làm như vậy vì em rất thích và đặc biệt là Như .....

      - Tôi cấm nhắc đến tên ấy

      - Như đe dọa em . Em sợ

      - Đe dọa ( lạnh lùng )

      - Gia Như là em phải hủy hôn ước với nếu bạn ấy thuê xã hội đen. Em chỉ còn cách này thôi...........

      - đừng tưởng lừa được tôi. Tôi tha cho đâu...............

      - Em......có bằng chứng

      - Bằng chứng đâu ???

      - Dạ .......đây

      gọi đến đám xã hội đen rồi :

      - Các mau

      - ( quát )

      Sau khi nhận được cái nháy mắt của , tên cầm đầu :

      - Phạm Gia Như sai chúng tôi chặn đường Trâm để đe dọa ạ

      choáng, tin nổi mắt mình được . quát :

      - Câm mồm. Đừng hòng linh tinh trước mặt tôi. Gia Như phải loại người như vậy

      Trâm nháy mắt phát nữa, tên tiếp theo đưa ra tấm ảnh rồi :

      - Đây là hình của ta

      rồi bọn chúng đưa ảnh của nó ra, tất cả mọi thứ đều do Trâm sắp đặt. lúc đầu tin nhưng thể tự nhiên bọn chúng vu oan được, lại còn có cả hình của no. vì vậy nên rất đau khổ, ngờ Gia Như lại như vậy. Nhưng có lỗi với nó nên cũng trách móc gì cả, vậy là hòa rồi, vậy là ai nợ ài gì. cũng giận Trâm nữa vì nghĩ rằng bị tổn thương. hiểu cho cảm giác của ( ọe !!! Hiểu quá ) nên cũng lạnh lùng và đối xử với như trước kia nữa. Nhưng vẫn từ bỏ ý định tìm đâu vì thích nó ...

      Chương 37: Bỏ Cuộc (2)

      - Alo ! Chị đây - Dạ ! Chị có gì sai bảo bọn em ạ???

      - Chuyện lần trước chị nhờ các chú, các chú làm tốt lắm. Chị nhờ thêm chuyện lần này, nếu thành công , phần thưởng như thế nào các chú biết rồi chứ !!!

      - Chị cứ

      - Như thế này .....Thế nhé !!

      - Ok chị, chị cứ giao cho bọn em ....

      - Tốt lắm

      Mọi kế hoạch của Trâm đều được tiến hành rất thuận lợi và mọi thứ đều ổn cả !!!

      Ngày hôm sao

      - Alo ! Chuyện gì ??

      - Vũ ơi ! Mọi người tìm thấy xác của Gia Như rồi ạ !!!

      -......................................

      Chiếc điện thoại rơi xuống. Gì chứ ? thể nào, thể tin nổi vào mắt mình.....Nó thể chết dễ dàng như vậy được, còn biết bao điều muốn với nó mà,vậy mà tại sao ......... khóc, lần đầu tiên khóc đúng nghĩa, lần đầu tiên khóc vì người con . nhặt điện thoại lên rồi với giọng run run :

      - Ở....đâu ???

      - Ở cuối con sông đó

      -.....................

      - ơi..........

      vứt điện thoại xuống , phóng xe ra con sông đó ngay lập tức. đến nơi, thấy rất đông người. Giờ mọi chuyện là rồi, còn có cả ba mẹ nó ở đó mà, mẹ nó ngất , nó và ba nó cũng gần như người mất hồn. Đám đông đó cứ tụm lại, gắt :

      - Tránh hết ra ..........

      Mấy người nghe tiếng thét đó tản dần ra, trước mặt xác chết, mặt mũi bị phân hủy nặng , thể nhận dạng được, quần áo cũng tơi tả, nhuốm toàn bùn đất. Đặc điểm nhận ra chính là chiếc giày của nó ..........

      Cái xác chết đó thực chất chỉ là xác chết khác thôi nhưng ai có thể nhận ra được , vậy nên hề bị phát , thậm chí cả ba mẹ nó và . Tất cả mọi chuyện đều được Trâm sắp đặt khá là ổn thỏa, chiếc giày cũ đó là mua vì vẫn còn nhớ rất chiếc giày nó hôm gặp rồi mua giống hệt . và kế hoạch của thành công..........

      đau , đau lắm. Từ đến giờ chưa bao giờ thấy đau như vậy. gào lên phá tan cái ồn ào của đám đông, nước mắt giàn dụa. bất giác nghĩ :

      " Chẳng lẽ tôi với với chỉ dừng lại ở đây thôi sao ??? Duyên phận cũng vậy thôi à? Nhưng tôi can tâm.....Tôi ngờ....... Xin lỗi về tất cả nhưng biết , cuộc đời tôi thay đổi vì đó.......Mong cho ở nơi suối vàng luôn được hạnh phúc. Tôi luôn nhớ về . Vịt ngốc của tôi ! Tôi ....."

      >>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>

      Đám tang của nó , cũng đến dự , quyết định giữ hình ảnh của nó trong lòng và thay đổi cuộc sống của mình . đau lắm !!!!!!!!! Trong đám tang, Quân cũng đến , sau khi biết tin, Quân cũng sốc kém gì nhưng Quân vẫn cảm thấy có gì đó ổn. Duy từ Mỹ trở về khi biết tin , Duy cũng đành ngậm ngùi : " Nhok à ! Em lấy mất trái tim rồi ! Lần đầu tiên có người làm cho biết thế nào là thích người thực ...... nhớ em lắm nhưng cố quên em, mối tình đầu này kỉ niệm đẹp. Cầu mong em hạnh phúc thiên đàng "

      Bảo Trâm khóc rất nhiều, nghĩ đến những kỉ niệm của nó và Bảo Trân , Trân rất đau lòng, Trân luôn an ủi Gia Bảo, rất hiểu tâm trạng của

      Riêng Trâm khác, trước mặt Thiên Vũ, khóc lóc thảm thiết này nọ nhưng trong bụng cười thầm. thấy vậy tưởng hối lỗi nên cũng tha thư, Và quyết định, bắt đầu với . Phần vì muốn quên nó, phần vì ép buộc của gia đình. Nhưng hiểu sao tình cảm cảu cứ theo chiều hướng khác :" Trách nhiệm " . hề giống với nó chút nào ...........

      Trâm chỉ nghĩ :" sao ! Dù gì em cũng có được rồi. Gia Như, bạn vĩnh viễn chỉ là quá khứ mà thôi. Dù chết hay sống bạn cũng vô nghĩa thôi. ! Vì bây giờ mọi chuyện khác rồi"

      Nhưng đâu biết điều rằng : Người bạn luôn đối xử tốt với mà bị hãm hại vẫn may mắn sống sót.....

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 38: Thay Đổi

      HAI NĂM SAU :

      - Bà ơi ! Con về rồi !

      - ...................

      - Con đậu đại học rồi bà ơi!!

      - ............................

      Nó ngạc nhiên vì nhìn thấy bà nó đâu, căn nhà vẫn vậy mà sao vắng vẻ thế nhỉ. Suốt mấy tuần , nó thi đại học rồi ở lại chờ kết quả nên ở nhà chăm sóc bà được , bà nó cũng già yếu rồi mà.

      Đúng lúc nó ngạc nhiên chị Nga chạy sang:

      - Thiên Du !Em về rồi à ??? Bà em mới mất tuần trước thôi thôi . Bà ấy bị ốm nặng quá. Trước khi bà bảo chị với em rằng là bà thương em lắm. Bà cóp được số tiền nhiều , nửa để mai táng, còn nửa bà để em học đại học đấy! Bà bà xin lỗi vì thể nhìn thấy em trong lễ tốt nghiệp sinh viên, thể nhìn thấy em lấy chồng,.....

      đến đây nó òa khóc, ngước lên nó mới để ý thấy cảnh bà. Lúc ra thăm mộ bà ,nó thầm nghĩ :

      " Con cảm ơn bà rất nhiều ! Bà cứu sống con , còn nuôi con, cho con ăn học ở, còn cho con học tiếp. Con cảm ơn bà ! Con bao giờ quên bà đâu, Con cố gắng học tập tốt. Bà yên nghỉ bà nhé "

      >>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>

      tuần sau , nó lau dọn nhà cửa sạch , ra thắp nhang, quét dọn mộ bà lần cuối, rồi nhờ chị hàng xóm trông nom. Nó bắt xe lên thành phố để học. Nó cũng chưa xác định được rằng nó đâu ở đâu để sống , và kiếm tiền ở đâu để học đây, tiền bà cho cũng chỉ đủ tiền xe, tiền ăn trong tháng mà thôi..... Nó miên man bởi những câu hỏi .......

      Xe dừng ở cuối bến, nó ôm cái vali lệ khệ xuống, bước con đường đông nghịt xe, nó cũng chẳng biết nó phải đâu ........

      Nó thầm nghĩ :

      " Hazz !! Biết đâu bây giờ ! Ui, bụng ơi ! Mày đừng có biểu tình nữa. Giờ phải kiếm cái gì ăn rồi tính tiếp vậy ......."

      Nó đứng dưới gốc cây nhai tạm chiếc bánh mì với hộp sữa. Ai qua cũng nhìn nó với ánh mắt kì dị, vì trước mặt họ là bé tóc ngắn xõa ngang vai ( tóc ngắn giống tác giả . hì hì) với chiếc kẹp tóc xinh xinh ăn mặc bộ quần áo kì cục gặm chiếc bánh mì , quần áo nó tự thiết kế cho mình mà

      Nhớ ngày xưa, nó là bé cá tính với mái tóc dài ơi là dài buộc cao bây giờ là mái tóc ngắn dễ thương, nghịch ngợm............

      Ăn xong nó ngồi nghỉ lúc rồi , hễ đường có hòn nào là bị nó đá bay, trông nó như dân :" Nhặt lá đá ống bơ " , bỗng nhiên nó dẫm lên tờ giấy gì đó. Mắt ai đó sáng rực lên khi nhìn thấy dòng chữ :" TUYỂN OSIN " . Nó nhìn xuống địa chỉ. sao quen dữ vậy ta nhưng nó quan tâm, việc quan tâm là dòng chữ ở dưới :

      " Có thể vừa làm vừa học "( từ 18 tuổi trở lên mà ). Nó hét lên :

      " Ok con dê ! xin việc thôi ! Lên đường nào Thiên Du ......"

      Chương 39: Gặp Lại (1)
      " xin việc là xin việc .....Nào hãy xin việc ......la la la là la la là , lá lá la la là ..."

      Nó vừa vừa hát, nhờ cái mồm nhanh nhảu của mình mà nó tìm ra ngôi đó. Cảnh vật cũng chẳng có gì thay đổi , nó bấm chuông, quản gia ra mở cửa.

      - Cháu chào bác ạ

      - Chào cháu ! Cháu là ai ???

      - Dạ ! Cháu đến đây xin tuyển osin ạ ! Cháu là Thiên Du .

      - Ừ ! Vào nhà . Mà cháu nhìn quen quá ....

      - Dạ ! Cháu lên thành phố sống lần đầu mà bác ......

      - Ừ ! Vậy mà bác cứ nhầm với người khác

      - HÌ . đời này cũng có nhiều người giống nhau mà bác .......

      - Ờm ! Cháu dễ thương quá

      rồi nó theo bác vào nhà. Bước đến sân, nó chợt nhìn thấy chiếc xích đu quen thuộc ngày nào. vẫn là cây xoài với biết bao kỉ niệm. Bước vào trong, nó thấy mọi vật đều rất quen thuộc . Bỗng nhiên đầu nó đau nhức, nó ôm đầu ngã khuỵu xuống. Bác quản gia thấy vậy liền đỡ nó dậy :

      - Cháu sao chứ ???

      - Cháu ..... sao . Chỉ là hơi đau đầu thôi.....

      - Ừ ! Cháu uống nước rồi nghỉ lúc

      - Vâng ạ

      lúc sau , bác quản gia chạy lại bảo nó :

      - Cháu đỡ chưa ???

      - Cháu đỡ nhiều rồi ạ ! Cảm ơn bác

      -Ừ ! Vào vấn đề chính nhé ! Cháu muốn làm osin ??

      - Dạ ! Cháu mới lên thành phố nên cũng chẳng biết làm gì ? Ở đâu nên thấy giấy tuyển người cháu mới tìm đến

      - Cháu bao nhiêu tuổi ???

      - Dạ ! Cháu gần 19 tuổi rồi, cháu chuẩn bị học đại học nên phải vừa học vừa làm ạ ...

      - Nếu vừa học vừa làm có ảnh hưởng đến việc học của cháu ??

      - đâu bác ạ . Cháu học sáng và chiều. Khi về cháu tranh thủ làm hết việc nhà. Được bác, cháu thấy giấy có ghi là có thể vừa học vừa làm mà bác . nhé bác ?? Ping Ping ( nó vừa nài nỉ vừa dơ hai tay ra trước mặt làm bộ như mèo .......)

      - Thôi được rồi . Coi như ta quý cháu nên mới cho cháu vào làm đấy

      - Dạ ! Cảm ơn bác! Cháu nhất định cố gắng

      - Ừ ! Phòng cháu ở cuối cùng tầng hai nhé , cùng phòng với bác Tư, bác Hồng .

      - Dạ !

      - À mà Thiên Du nè

      - Dạ ????

      - Cậu chủ và tiểu thư Mỹ , mấy hôm nữa về. Cậu chủ rất khó tình nên cháu phải làm việc cho cẩn thận nhé!

      - Vâng ! Mà cậu ấy bao nhiêu tuổi vậy bác ??/

      - Hình như bằng tuổi cháu đó. Nhưng trở thành tổng giám đốc của công ty quý rồi . Cả tiểu thư cũng vậy, ấy làm trong công ty thời trang của mình

      - Wao ! Đúng là trai tài sắc bác nhỉ

      - Ừ ! Thôi cháu vào cất đồ rồi nghỉ ngơi chút , sau đó xuống đây, mọi người chỉ việc cho

      - Ok bác

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 40: Gặp Lại (2)

      Nó mang chiếc va-li lên phòng cuối dãy . Và cũng qua căn phòng, nó nhìn thấy mọi thứ đều rất quen thuộc, nhưng nó thể nhớ được gì cả. Mang đồ vào phòng, nó thấy hai bác ngồi nghỉ, nó nhanh nhảu :

      - Con chào hai bác

      - Chào con ! ( đồng thanh ). Con là người mới à???

      - Dạ vâng

      Bác Tư quay lại, nhìn thấy nó ngạc nhiên :

      - Con là ............

      - Dạ con là Thiên Du

      - Ừ ! Con rất giống với Gia Như

      - Gia Như là ai vậy bác???

      - À ! Đó là bé mà trước đây cậu chủ đưa về đây sống. bé rất tốt bụng, có gương mặt rất giống con và giọng cũng vậy. Nhưng tiếc, nghe chết dưới sông rồi......... tội nghiệp

      - Vâng......... đáng thương bác ạ

      Nó nghe mà có cảm giác gì đó lạ, nó thấy thương cảm khi nghe bác Tư kể. Nó cũng biết tại sao nó lại có cảm giác như người đó số phận cũng giống với nó. Bác Tư ban đầu tưởng nó là Gia Như, nhưng khi nhìn kĩ vết sẹo trán của nó, đó chính là vết sẹo khi nhảy xuống con đèo đó( sẹo ảnh hưởng đến nhan sắc nha ) và giọng tuy giống nhưng nhí nhảnh , trẻ con hơn rất nhiều . Phong cách , kiểu tóc khác hoàn toàn. Phải là người ở lâu cùng hay tinh ý mới nhận ra được . Thấy nó có vẻ mệt , bác Hồng ;

      - Thôi con cứ xếp đồ rồi nghỉ lúc . Bắt đầu từ chiều con tập làm quen với công việc

      - Dạ ! Cảm ơn hai bác. Có gì con biết hai bác chỉ giáo nhé, hai sư phụ ....hề

      - Hì . Con bé này. chỉ nịnh là giỏi

      Mới đến nhà lúc mà nó quen với mọi người rồi, ai cũng quý nó vì nó rất thân thiện và cởi mở. tuần nữa nó mới nhập học nên chưa phải lo nghĩ gì, nó bắt đầu quen với công việc osin của mình. Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là giặt quần áo, rửa bát, quét dọn nhà cửa, dọn phòng cậu chủ và nấu ăn thôi, ..... chung là mấy việc nhà ( nó làm rất thạo vì được bà dạy mà ). Nó cứ như vậy rồi quen dần với công việc, lương mỗi tháng cũng thừa đóng học, số dư còn lại để mua sách vở hay quần áo đủ mặc ,....

      Ở Mỹ :

      - Vũ à ??

      - Gì em?

      - Có lẽ em phải ở lại Mỹ khoảng tháng để giao dịch với đối tác. ở lại cùng em được ???

      - được. Còn công ty phải tính sao ??

      - Vậy cứ về trước nhé. Chắc khoảng tháng sau em mới về được. Nhớ lắm.... nhiều....moa moa

      Trâm cố tình làm ra vẻ dễ thương nhưng vẫn lạnh lùng như vậy , rồi đáp lại từ lạnh lùng :

      - Ừ

      tiếp :

      - Vậy bao giờ về ??

      - Ba ngày nữa

      - Vâng

      Suốt hai năm qua, tình cảm của với nó vẫn hề thay đổi, chỉ có chút tình cảm với Trâm thôi. Nhưng vì biết Gia Như xa nên cố gắng chôn vùi tình cảm của mình vào dĩ vãng và bắt đầu với Trâm . Nhưng cố gắng đến mấy cũng chỉ dành cho được chút tình cảm mà thôi. lạnh lùng hơn xưa rất nhiều. Nghe đâu ba mẹ , nếu tiến triển vẫn như vậy khả năng năm sau tổ chức đám cưới cho . chỉ gật đầu cho qua chuyện , giờ việc này quan trọng với , chỉ cố gắng vùi đầu vào công việc để quên nó .........

      Trâm luôn tỏ ra hiền dịu , nết na và quan tâm đến nó, vẫn lo sợ kế hoạch của bị phát , lo sợ nó sống và trở về vào ngày xa, sợ bỏ rơi , sợ mất .......Chính vì vậy, suốt hai năm qua, vẫn luôn thầm cho người tìm nó,............

      Chương 41: Gặp Lại (3)

      BA NGÀY SAU :

      - Cậu chủ chuẩn bị về ! Dọn dẹp nhanh

      Hôm nay biết tin cậu chủ về, mọi người đều nhanh chóng dọn nhà cửa sạch để cậu vui lòng. Còn quản gia vội vã chuẩn bị xe đón cậu

      Nó cũng định hình được cậu chủ nhà này ra sao nữa. Nó nghĩ ngợi :Cậu chủ nhà này là bề ,mà bề của nhà này cũng là bề của mình, vậy nên phải cư xử cho đúng. Mà cậu chủ cuộc sống như đại gia, vì vậy có nhiều đồ ăn, có nhiều đồ ăn ăn lắm, mà ăn lắm béo phì . Vậy cậu chủ là người béo phì...Mình thông minh , logic . hì hì ( suy luận logic quá @_@)

      suy nghĩ miên man có tiếng :

      - Cậu chủ sắp về rồi mà con còn ngồi đó nghĩ gì vậy. Mau qua đây giúp bác

      - Dạ ! Dạ...

      xe:

      - Ở nhà có gì thay đổi ???

      - Dạ ! ạ ! Chỉ có osin mới thôi ạ.......

      - Vậy à ???

      - Vâng ! Mà tiểu thư đâu ạ ???

      - ấy bận việc nên tháng sau mới về được

      - Dạ vâng

      Lúc gần đến nhà , bỗng :

      - Đến đây cho tôi bộ

      - Sao ạ ???

      - Tôi muốn hít thở khí nơi đây chút. Dù gì cũng ba tháng bên Mỹ rồi ......

      - Nhưng

      - Nhưng nhị gì???

      - Dạ ! Vâng ạ

      rồi xuống xe và bộ về nhà. đường có biết bao ánh mắt hình trái tim trao cho ( hoa có chủ rồi đó!!!T/g : Chủ đâu mà chủ )

      >>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>

      Cùng lúc đó :

      - Thiên Du ! đổ rác

      - Dạ ! Đổ ở đâu ạ?? ( từ lúc về nhà này, nó chưa từng đổ rác nên mới hỏi )

      - Con cứ rẽ phải khoảng 300 m thấy hố rác ( hố rác công cộng nhé )

      - Vâng ! Con liền

      Nó nhanh nhảu cầm hai túi rác chạy ra khỏi cổng vừa than :" Trời ! rác thải gì mà thối dữ vậy ! Ọe ! Ghê quá! "

      bộ lúc nhìn thấy bãi rác gần trước mặt , 10m nữa là đến, vậy nó lười đến độ dám đến gần . Nó dơ tay lên quay quay rồi ném hai túi rác xuống đó. Nó quay như siêu nhân rồi " víu ....víu ......."

      Nó khoái chí vì loại bỏ được hai túi rác hôi thối này , lại còn ném trúng đích nữa. Bỗng :

      - A.......................

      Gì vậy ta ??? Nó quay sang bên kia đường ( hai người ngược chiều nhau mà ), trời ơi ! Tên đẹp trai nào lại xui đến độ bị rác của nó ném vào đầu . Nó nhớ ràng là ném thẳng mà , xoay xoay người thế nào mà tỏm đúng vào người .......

      Nó hốt hoảng :" Thôi chết ! Lần này toi rồi . Tèo tèo teo teo tèo téo tèo teo......."

      Trong 36 kế , chuồn là thượng sách. Dù gì tên kia cũng nhìn thấy nó ném rồi, nước ra làm ướt người , mặt đen xì lại như Bao Công , đại thiếu gia như bao giờ phải chịu cái mùi này đâu . Người bây giờ đủ màu sắc luôn nha, có gì bẩn là có , mùi hôi thối bốc lên . quát :

      - Con kia ! Đứng lại

      Nó quay lại thấy đuổi theo nên co cẳng chạy , rồi nghĩ : " Ngu gì mà đứng. nghĩ tôi là đứa thiểu năng trí tuệ à ? xí..."

      Nhưng hình như nó bị ai túm áo phải, chạy nhanh như vận động viên vậy mà ( sử dụng biện pháp quá chút ) . Nó quay lại thấy túm cổ áo mình, phải công nhận tên này đẹp nhưng mà khổ nỗi : Thối gần chết

      Nó bịt mũi lại ( vậy nên thấy mặt ) rồi :

      - Eo ! Thúi quá ! Bỏ ra

      - làm tôi như thế này còn kêu à ( gắt, tay vẫn túm áo nó )

      - Xin lỗi ! Khiếp ! Ọe ! Kinh quá ! Bỏ ra ! Cứu .......Cứu........ ( Hàng loạt các câu cảm thán mức độ nặng được tuôn trào )

      Nó kêu lên, mọi người đường ai cũng nhìn với thái độ khinh bỉ : Lưu manh bẩn thỉu ăn hiếp con nhà lành

      càng tức hơn. gắt :

      - Xin lỗi là xong à ?? phải bị đổ rác lại , tôi mới cho ! biến thiếu gia tôi thành thế này rồi tính bỏ trốn à ???

      - Mơ à ! Thúi chết mất. Khó thở quá . Ặc Ặc ....Sặc ......"

      Câu của nó làm tức điên. Nó thể chịu được cái mùi kinh khủng này nữa, nó đạp ngã xuống rồi chạy về nhà , cái mùi thum thủm đó vẫn đâu đây . Đáng sợ !!!

      Thấy nó chạy, tức lắm , bản thân là tổng giám đốc mà lại bị con nhà quê ( nhìn cách ăn mặc ) đổ rác vào. Mải chạy đuổi theo nó nên quan tâm, giờ mới để ý tới cái mùi " ngào ngạt " này , cũng nôn , cái mùi hương khá đặc trưng và có thể gây chết người . vội chạy ngay vào shop quần áo bên cạnh đấy,

      vào shop, ai cũng phải bịt mũi lại, nhưng mọi người đều biết là tổng giám đốc nên dám ho he gì. nhìn thấy vậy điên hết người , thầm nghĩ bao giờ tha thứ cho con lúc nãy đâu, nhất định phải tìm ra nó cho bằng được . tắm rồi thay đồ, cuối cùng cũng thoát khỏi cái mùi kinh khủng đó . Coi như hôm nay là ngày đen đủi với .

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 42: Oan Gia Ngõ Hẹp (1)

      Bác quản gia hôt hoảng :- Sao giờ này cậu chủ vẫn chưa về ? lẽ có chuyện gì ???

      Mọi người ai cũng lo lắng chạy toán loạn trong nhà. Nó chẳng biết gì cũng chạy theo nhưng miệng vẫn ngừng lẩm bẩm :

      " Em ở đây , em ở đây , chờ nắm tay , mong từ lâu, ở đâu , sao đến gần nhau

      Hát vu vơ gửi gió đến

      Là la lá ..là là la la....là la la.....là là la la ....lá la oh oh, oh oh ye, hát vu vơ gửi gió đến ...."

      ( chàng nhà bên - Trương Thảo Nhi )

      Bác Tư thấy vậy nhắc nhở :

      - Cậu chủ sắp về rồi mà con còn đứng đó hát à ???

      - Dạ ! được hát ạ ???? ( Nó hồn nhiên hỏi)

      Được cái là từ lúc mất trí nhớ , nó thích hát lắm, có thể hát bất cứ ở đâu, trong mọi tâm trạng ( +_+ )

      Bác lắc đầu:

      - Mau đứng vào đây để chuẩn bị chào cậu chủ

      - Ơ ơ ! Vâng ạ

      Vừa lúc đó , bác quản gia hô to :

      - Cậu chủ về

      Tất cả những người làm trong nhà đều chạy ra chào. Trong đó có nó. Nó hớn hở vì sắp được sắp được nhìn mặt cậu chủ nhà này rồi, biết có béo tròn như nó nghĩ nữa....

      Ngẫm nghĩ lúc rồi bước vào với vẻ mặt lạnh lùng, như vừa đấm nhau về. Tất cả đồng thanh :

      - Chào cậu chủ!

      chẳng gì , thẳng lên phòng. Nó ngớn mặt lên nhìn bỗng :" Hự ..." Là tên lúc nãy bị nó cho hưởng thụ hai túi rác. Thôi chết ! Đây lại là cậu chủ nhà này. Nhưng mà nghĩ lại cảnh tượng của lúc này, nó mắc cười lắm, nhìn kĩ bộ quần áo đó được thay rồi , nếu có lẽ mọi người bỏ chạy hết...Hí hí . Nó cười ngất ngưởng như đứa trốn trại, miệng vẫn lảm nhảm : " Tên rác thối. Ha...ha "

      Mọi người quay lại nhìn nó với ánh mắt hình viên đạn , nó cười cười :

      - có gì đâu ạ ! Con làm việc đây !

      Nó chạy chạy vào phòng rồi cười ngất ngưởng , cười như chưa bao giờ được cười , cười lúc :

      - Thôi chết ! Kiểu này thế nào cũng phát ra . Làm sao đây ...? được ! Mình mà bị đuổi việc ở đâu ? Lấy gì mà kiếm tiền học ....Hazz.......... À ! Nghĩ ra rồi . MÌnh ngụy trang ....Hè Hè

      >>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>

      nghỉ ngơi lúc rồi xe ra công ty, trong đầu vẫn ngừng suy nghĩ :

      "Nhất định phải tìm ra con lúc này. MÌnh bị mất hình tượng quá nhiều. Mà cái điệu bộ của lúc này trông quen quen.... Nhất định tôi phải tìm ra ...."

      Chương 43: oan Gia Ngõ Hẹp (2)
      Tối hôm đó:

      Nó vừa tắm xong liền chạy lên lầu ngụy trang, nó để đầu tóc rũ rượi, rồi bịt khẩu trang lại. Rồi nó xuống bếp nấu ăn. Các bác trong nhà thấy vậy liền hỏi :

      - Thiên Du à ! Con sao vậy ???

      - Dạ con ...( Hắt -xì).... cúm ạ

      - Sao phải đeo khẩu trang vậy ???

      - Híc...Con sợ lây mọi người . Thế nên con phải làm thế này...

      - Ừ ! Làm vậy cho đảm bảo. Nếu mà mệt quá nghỉ ngơi nhé

      - Vâng ! Cảm ơn bác quan tâm

      Vì nó là là người mới nên phải ra mắt cậu chủ mà các bác trong nhà đều bận việc nên nó phải mang thức ăn cho

      tắm xong chuẩn bị xuống nhà ngồi ăn. Nó bưng bê thức ăn ra cũng xong hết rồi. Nó chép miệng rồi nghĩ :" Bàn ăn ngon thế này mà mỗi mình ta ăn. Phí ....Giá như......!"

      nghĩ , bỗng xuống khiến nó giật mình rồi quay mặt . ngồi xuống , thèm để ý đến đó. Nó được cơ hội, lẻn . Bỗng :

      - đâu vậy ???

      Thấy nó gì, tiếp :

      - Luật là Osin phải đứng cạnh khi cậu chủ ăn để phục vụ. Cái đơn giản vậy mà cũng biết à ???

      Nó tức mình nghĩ : " Luật lệ ở đâu ra vậy ??" rồi quay lại đứng cạnh ....

      Nó cứ nhìn rồi nghĩ lại chuyện lúc sáng lại cười nhưng vì trước mắt nên nên nó sợ dám cười to. Khẩu trang che lại hết mặt rồi nên nó cười mỉm. Cái đầu chết tiệt, tự nhiên trong đầu nó lúc này lại lên cái cảnh mấy cái vỏ kẹo đầu , và nó cười sặc sụa : Á ..hí hí hí.... hố hố

      Nó ôm bụng cười ngật ngưỡng. nghe thấy liền quay lại nó . quát :

      - Cười gì ???

      - ...............( Nó lắc đầu )

      thấy nó bịt kín mặt bằng khẩu trang ngạc nhiên :

      - kia ! Sao phải dùng khẩu trang

      ( Nó lại lắc đầu )

      - nhanh ! muốn tôi đuổi việc ???

      Nó lại lắc đầu rồi giơ tay vẫy vẫy í "Đừng mà "

      lạnh lùng:

      - là osin mới ?

      Nó gật đầu cái rụp . thấy nó vẫn chịu , tức mình

      - bị bệnh à mà phải bịt khẩu trang ???

      ( Lại gật đầu)

      - Bệnh gì ???

      Nó đơ người. Thôi chết rồi ! Làm sao đây, mà biết .....Ôi . đứng lên định bỏ khẩu trang ra nó nhanh trí tránh được rồi lấy ngón tay chấm vào nước vẽ lên bàn ăn ( mặt bàn làm bằng kính mà ) chữ rất to : H5N1

      đoc: " Hát năm en nờ "

      Nó gật đầu . vẫn ngu ngơ hiểu bỗng phì cơm ra rồi :" Cái gì ...hát ......năm .... bị ....?"

      Nó lại gật đầu . hốt hoảng chạy cách xa rồi :

      " Tôi.... cho biết. Mau tránh xa tôi ra. muốn tôi lây bệnh à ? Tôi cho nghỉ việc đến bao giờ khỏi mới được xuống làm việc. tôi cho nghỉ hưu "

      Nó vui như mở cờ trong bụng, dơ tay kí hiệu OK rồi lon ton chạy lên phòng. Nó sung sướng vì lừa được , còn được nghỉ ngơi chứ. Nó tự nhận mình thông minh hơn người. Vì còn mấy hôm nữa nhập học nên nó làm hồ sơ nhập học, nó vui sướng vì được tới trường...

      Còn vẫn hoàng, biết quản gia chọn người kiểu gì vậy , ngờ người làm nhà mình lại bị bệnh này. Ban đầu tình đuổi việc nhưng nghĩ lại thấy thương : " bệnh hoạn còn bị đuổi việc khổ sở " ( nhân từ quá )

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :