Chương 23: Hiểu Lầm ( 3) Sau khi ăn xong, cả ba cùng ra về, nó và lại chọc nhau , Duy chỉ ngồi im, chắc Duy vẫn buồn về chuyện lúc nãy ( ko buồn mới lạ ). Luk này là 6h nhưng trời vẫn sầm tối. Sau khi bước vào nhà nó tắm giặt thay đồ rồi nằm nghe nhạc. và DUy cũng vậy nằm xuống giường, rôi fnhuw nhớ ra thứ gì đó. vội ngồi dậy tìm bức ảnh gia đình, trog đó có ông nội . Nội rất thương và đó cũng là bức ảnh cuối cùng mà ông chụp với . Giờ ông hẳn mất nên mỗi khi nhớ ông, lại lấy tấm ảnh đó ra xem, đây có lẽ là thứ quý giá nhất với . tìm khắp, lục khắp tử mà thấy. ràng luôn để nó tủ đồ mà. bắt đầu bức xúc, ko lẽ có ai muốn lấy đồ của . Duy ko thể rồi vì Duy biết bức ảnh rất quan trọng với . Nghĩ v , vội chạy sang phòng Gia Như. Nó thấy gõ cử nên vội mở cửa - Có chuyện gì v??? - có thấy bức ảnh của tôi đâu ko ?????? - Ảnh nào ??? - Ảnh .....ơ.........Sao nó lại ở đây Nó ngạc nhiên, ngơ ngác ko hiểu chuyện gì cả. nhìn ở cuối giường nó, tấm ảnh để trong khung ,kính vỡ tan tành, lại còn bị vẽ bậy lên chứ , giữa bức ảnh còn có chữ to đùng:" Đồ Điên ! Chết " ko tin nổi mắt mình, đẩy nó ra rồi chạy vào lấy cái ảnh dưới đất lên . quát : - Vậy đây là cái gì ????? - Tôi.......Tôi ko biết gì hết - thôi - Tôi thực ko biết. Tôi còn chưa nhìn thấy nó bao h mà - vậy hôm nay ai vào phòng tôi??? - Tôi............. - Có thôi cái trò giả tạo đó . Tôi biết ghét tôi nhưng đừng có trả thù tôi bằng cách đó, ko thấy hèn hạ sao ???Trong đó còn có cả hình ông nội tôi đó, có ko tôn trọng tôi cũng phải tôn trọng gia đình tôi chứ........ thôi hồi. Duy sau khi tắm xong nghe thấy tiếng quát vội vàng chạy ra: - có chuyện gì thế Vũ ( DUY ) - Nhìn ta xem, ta lấy cái ảnh mà tao quý nhất đập vỡ rồi vẽ bậy lên. tao ko ngờ ta là ng như vậy, thế còn ko chịu nhận lỗi. mặt ta đúng là đây mà !!!!!!!! - hả Gia Như ( Duy ngạc nhiên ) Lần này nó ko thể mạnh mẽ hơn được nữa, nó khóc , khóc rồi. Nó ấm ức : - Tôi ko biết mà. Tôi bị hại thấy vậy liền : - Chờ có cơ hội mà ko biết sửa lỗi à??? mau , nhà tôi ko chứa những người như !!!!!! - .......đúng là đồ quá đáng Nó thét lên rồi bước lên tầng lấy quần áo ra về. Duy thấy vậy định chạy theo nhưng : - Kệ ta ! ta có gan làm có gan chịu!!!!!!!! - Nhưng tối thế này , mình Như rất nguy hiểm - Kệ ! Tao ko quan tâm. Mày muốn lm gì lm - Tao............... Nó vừa bị chặn đầu lại vừa phải về. Nó bước từng bước ra khỏi nhà. Nó vẫn khóc, khóc rất nhiều , nó ko ngờ lại hiểu lầm nó như vậy. Nó nhìn lại ngôi nhà đó lần cuối rồi ra , mỉm cười trong nước mắt. Nó nghĩ cũng đến lúc nó phải rồi, nó đau chân nên phải bắt taxi về nhà . Duy chạy theo nhưng ko kịp, đành phải ra về trong tuyệt vọng. từ lầu nhìn xuống cũng đau xót vô cùng nhưg nghĩ đến những chuyện nó vừa làm chỉ quay mặt ! Chương 24: Trở Lại Nhà Về đến nhà, nó cố nuốt nước mắt vào trong rồi tỏ ra vui vẻ:- Con về rồi đây Bố mẹ và a trai nó nghe thấy tiếng liền chạy ra, vui mừng kêu lên: - Về rồi à con ??? - Em iu về rồi Thế là cả nhà ôm chầm lấy nó. Giờ nó mới hiểu được là gia đình quan trọng nhưg thế nào. Mẹ nó : - Cuộc sống ở đây tốt ko con ???? Nó ko muốn mẹ nó lo lắng nên nó trả lời : - Dạ tốt ah !!! - Mà sao con lại về vào lúc này ??? - Dạ ! Tại con nhớ cả nhà quá ko chịu được nên phải về liền ah - Chị chỉ dk cái nịnh là giỏi thôi - Mà mẹ ơi, từ bây giờ con ko ở nhà đó đâu!!!! - Uk ! Tuy quyết định của con - Uk ! cũng ủng hộ em ( Gia Bảo ) Nó cười mỉm nhưng trong lòng vẫn rất buồn. Rồi cả nhà nó cùng quây quần bên mâm cơm gia đình. Lâu lắm rồi nó mới có cảm giác như vậy, ấm áp và hạnh phúc làm sao .............. .......................................................................................................................................................................................... Ăn xong nó tập tễnh lên phòng, thấy vậy Gia Bảo hỏi : - Thỏ con ! Em bị sao v ??? - À , e ko sao , chỉ bị té thôi - Từ sau nhớ cẩn thận nhé - Vâng. Mà chuyện của với con pn e đến đâu rồi ??? - Tiến triển rất tốt - Chúc mừng nha - no có gì Trở lại phòng, nó thấy mọi vật vẫn như cũ, nhìn là biết mẹ nó dọn dẹp thường xuyên mới sạch đẹp như vậy. Nó nghĩ kĩ rồi, từ giờ nó cắt đứt mối quan hệ với và nó có gàng làm thêm để trả đủ tiền cho . Nhất định là như vậy !!! Rồi hiểu ra mà thôi!!!!!!!!!
Chương 25: Đau Khổ ( 1) Hầu như suốt đêm qua nó ko ngu vì nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra, nó ko tin nổi vào mắt mình. Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh lại ra trong đầu nó.Chính vì vậy, sáng hôm sau, nó phải mang đôi mắt gấu trúc mà học. Đến trường ai cũng nhìn nó bằng nửa con mắt, bắt đầu có những tiếng xì xào, bàn tán to : - Con hổ kia như vậy mà ăn trộm chứ - M ko pít đâu, nó còn ăn trộm của a Thiên Vũ kià - Đúng là coi trời bằng vung mà........................... Nó đau lắm, nó có làm gì sai đâu chứ, nó ko ngờ tin đồn lại lan nhanh tới vậy, mới tối hôm qua mà, ko lẽ ghét nó tới đó phải lan tin nhanh như vậy. Chắc chắn là có ai đó đứng sau chuyện này nhưng nó ko pít ai ca . suy nghĩ miên man bỗng " Ào........ào " xô nước lạnh đổ xuống đầu nó, nhìn lên thấy Nhã Uyên, Nhã Thy, 2 ả cười ngất ngưởng. Nó nắm chặt tay lại, nhất định nó phải mạnh mẽ lên rồi mọi người hiểu ra mọi chuyện thôi! Nó bước vào lớp với hình tượng hết sức thảm hại, rồi bỗng trong lớp tạo thành nhóm, đồng thanh hét lên: " TẨY CHAY GIA NHƯ .... TẨY CHAY GIA NHƯ ....... TẨY CHAY GIA NHƯ ". Cứ như vậy, nó nhất quyết ko khóc nhưng nước mắt ko hiểu cứ chảy ra . Chờ nó chết lặng khi nhìn thấy người cầm đầu nhóm này ai khác chính là Trâm , rồi đó cũng lên tiếng: - Nhìn gì mà nhìn, cái đồ ăn cắp - Ban, sao pn lai biết chuyện này ??? Mình ko làm gì hết - Tôi.......có gì mà ko biết, cả trường biết ko lẽ tôi ko . Ăn cắp mà con la làng. Đồ tiểu nhân Nó quá đau, hôm qua Trâm và nó còn cười đùa vui vẻ, vậy mà hôm nay Trâm lại thay đổi 360 độ. Nó khóc hu hu như đứa trẻ, bỗng Bảo Trân chạy đến ôm chầm lấy nó: - Đừng khóc ! Mình tin pn mà. Trâm à, mk ko ngờ pn lai là 1 ng như vậy - sao ??? Câm . Mày ko có quyền ở đấy - Pn ......đồ ác độc Trâm định dơ tay tát Trần bị tay nó nắm lại: - Mk ko cho phép bạn dùng đến Trân - Ha ha ha .....Cùng 1 thuyền thôi. lũ ăn cắp Nó chạy ra ngoài hành lang khóc , nó nghĩ: " Trâm à , mk ko ngờ pn lại tha đổi như vậy, Mình ko buồn vì pn lừa dối minh , mình chỉ buồn vì từ bây h mình ko thể tin pn dk nữa. Mình hiểu hết rồi, ko ngờ pn lại là thủ phạm" nghĩ bỗng : - Bây giờ còn bày đặt khóc lóc hả ???? Nó quay lại thấy nhìn nó bằng ánh mắt sắc lạnh , ánh mắt khinh bỉ . Nó quá mệt mỏi , nó ko muốn giải thích vì có cũng ko nghe. Nó tiếp những chân còn rất đau nên vẫn tập tễnh. đau lắm chứ , chỉ muốn nó nhận lỗi rồi xin lỗi câu thôi. Vậy là đủ lắm rồi nhưng thất vọng . Chương 26: Đau Khổ (2) Suốt cả buổi học hôm đó, nó chỉ ngồi im rồi thỉnh thoảng lại gục xuống bàn. Nó lạ vì hôm nay thấy Quân và Duy đâu. chuyển sang chỗ khác ngồi, nghe Duy về nước Mĩ gặp , còn Quân sao ??? Giờ tan học, sau khi ra khỏi cổng trường, nó bị tắt hai phát bởi hai chị em Nhã Uyên, Nhã Thy, nó cắn răng chịu đựng. Nó vẫn nhớ câu của hai chị em họ Đào: " Mày chờ đấy! Mày sắp gặp tử thần rồi đấy. Cơ mà tận hưởng nốt bầu khí trong lành này " .......................................................................................................... Nó buồn , chán , đau , thất vọng về tất cả những việc vừa xảy ra, Bảo Trân có an ủi nó nhưng nó kêu Bảo Trân về trước và đừng gì với hai nó. Nó bước tập tễnh trong công viên, nghĩ lại chuyện vừa rồi nó lại khóc, bỗng nhiên có bàn tay đặt lên vai nó : - Đừng khóc, khóc xấu lắm đó Nó ngước lên nhìn thấy Quân, trong Quân khác quá, mái tóc vàng giờ chuyển thành màu đen làm cho vẻ đẹp của khuân mặt được nâng lên. - Quân tin Như mà ! NHư đừng khóc nữa Nó vẫn khóc, khóc liên hồi . Quân thấy vậy hơi lúng túng rồi ôm nó vào lòng. Nó có chút ngại và ngạc nhiên, nó đẩy Quân ra rồi : " Như nín rồi ! Mà sao Quân biết chuyện đó ??" - Quân cũng mới biết mà ! Như yên tâm , Quân đòi lại công bằng cho Như - Cảm ơn Quân - Mà hôm đó, ngoài Như ra còn ai ở nhà Vũ ??? - có Như, người giúp việc và cả Trâm nữa - Như có thấy Trâm vào phòng mình ko ??? - Như để í , chỉ nhìn thấy Trâm vào phòng của Vũ thôi - Giờ Quân hiểu rồi. Như chỉ cần làm như thế này ...... - Nhưng mà vậy có hơi quá ??? - đâu ! Nghĩ lại nhũng việc mà Trâm làm với Như , Như chỉ là giải oan cho mình thôi - Uk ! Như biết rồi Như lời Quân dặn, chiều hôm đó, nó tới gặp Trâm và cầm theo thứ gì đó
Chương 27: Phơi Bày (1) cuộc đối thoại gay cấn bắt đầu xảy ra:-Trâm ! Tại sao cậu có thể làm như vậy với mình ??? - sao nào ??? Tôi chỉ là tuân theo lớp học thôi mà. Tôi thích mình kiểu - Có phải bạn là người tung tin đồn đó ??? - sao ???? - Tại sao bạn biết trong khi ai ??? - Tại sao ??? - Bạn là người sắp đặt mọi chuyện phải ??? PN chính là nguyên nhân và bạn là người hại mình !! - Bạn gì tôi hiểu - ràng hôm qua bạn đòi lên phòng Thiên Vũ rồi làm gì đó. Hôm sau bạn lại là người tung tin đồn đầu tiên . bạn ai ??? - Ha,....ha ....ha Thông minh lắm. Nhưng muộn rồi. ai biết điều đó đâu - Tại sao bạn phải làm như vậy - Tất cả vì bạn thôi. Nếu phải mày quyến rũ bây giờ í là của tao rồi ( ngộ nhận ). Hiểu chưa con đần ??? Bây giờ tao rất bận để cùng cả lớp tẩy chay mày. Vì vậy đừng có làm phiền .... ............................................................................................................................................ rồi Trâm thẳng vào lớp. Cuộc chuyện này cũng được lưu vào máy ghi " Phù.... Xong rồi ! Cuộc sống của mình rồi lại như cũ mà thôi " . Nó đâu biết rằng sắp có sóng gió ập đến với mình...... >>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>> Xong việc , nó đưa lại cái máy ghi cho Quân -- Làm tốt lắm Như à - Cảm ơn Quân nhé - có gì đâu . Bạn bè mà - Ừm . Nếu có chuyện gì Quân về trước nhé! Chút nữa Như về - Ừ Quân ra về để lại nó mình ngoài công viên. ngồi bỗng nhiên, nó thấy đầu óc choáng váng rồi nó ngất lịm .. Chương 28: Phơi Bày ( 2) Sau khi lấy được đoạn băng, Quân nhanh chóng đến nhà . ngạc nhiên :- Cậu tới đây làm gì ??? - Để cho cậu thấy - gì ??? ( ngạc nhiên ) - Đây...... rồi Quân mở toàn bộ đoạn ghi ra , quả shock , sai vì đổi oan cho nó mà nghe nó giải thích. Đích thân đến trường giải oan cho nó, mọi người đều cảm thấy ân hận. thấy Trâm cố lén chỗ khác khi được đoạn ghi , liền : - Tôi ngờ lại là loại con như vậy - Vũ à ! Em xin lỗi mà . Em cố tình đâu - cố tình cố ý à ??? Đến nước này mà còn già mồm ( gắt lên ) - Em chỉ quá thích thôi. Đừng mắng em mà . Em nhất định xin lỗi bạn ấy - lừa mọi người, lừa cả tôi. Xin lỗi là xong hả ? Tôi phạt phải lao động hết năm học để bù lai lỗi sai của mình. - ........ - Câm !!! rồi lạnh nhạt bỏ , Trâm nghĩ thầm : " Tất cả là tại thôi. Đợi đấy ! chưa xong với tôi đâu " ............................................. quyết định rồi, nhất định là tối nay đến nhà nó xin lỗi nó rồi mọi thứ trở lại như cũ thôi. đường , cứ ngừng nghĩ về nó, nhớ lại lúc nó cười, trèo cây rồi lúc bị chơi lại,.....nó rất dễ thương và nhận ra điều : thay đổi quá nhiều vì nó, nó làm cuộc sống của trở nên thú vị hơn và quan trọng là thích nó , thích rất nhiều . Và tối nay với nó điều này, bỗng tim đập nhanh và mạnh hơn. nhất định làm được !!!!!!!!!!! Chương 29: Sóng Gió Ập Đến (2) Tối hôm đó, lúc 6h, điện cho nó :- xin lỗi quý khách! Số máy quý khách dùng tồn tại........." ( điện thoại nó rơi xuống nước rồi còn gì nữa. điện hơn 20 cuộc mà ko thấy nghe máy, bắt đầu lo sợ . liền xe về nhà nó xem sao Thấy bố mẹ và trai nó cũng lo lắng. liền hỏi : - Như có nhà ah ??? - Như nó từ chiều tới giờ vẫn chưa về. Từ trước tới giờ chưa bao giờ nó về muộn như vậy, bác hỏi khắp vẫn thấy nó . Bác lo quá !!!!!! - Hả ??? Từ chiều sao ??? - Uk ! tìm nó khắp nơi và điện cho nó nhưng thấy gì cả ( Gia Bảo ) gì lao xe thẳng tới nhà Bảo Trân : - Gia Như có ở đây ??? - có. Từ chiều tới giờ tôi thấy bạn ấy đâu cả ra trong hụt hẫng, rồi lấy máy điện cho Quân , cũng có, cả và Quân đều vô cùng lo lắng Quay lại nhà nó , hỏi : - TỪ chiều tới giờ bạn ấy có gì với bác ạ ??? - có( mẹ nó lo sợ ) - Cháu hỏi tất cả mọi người rồi nhưng có. đến đây, bỗng mẹ nó khóc, mẹ nó trách quan tâm đến nó nhiều hơn, trách mình quá vô tâm nên nó mới bỏ nhà như vậy,..... thấy vậy liền an ủi : - Thực ra chuyện này là do cháu. Nhất định cháu tìm được ra ấy .... ........................................................................................................................ cho người tìm nhưng có tin tức gì. Quân cũng vậy nhưng đều vô ích. Duy ở bên Mỹ nghe được tin liền cho người ráo riết tìm nó cảm thấy thiếu nó, như mất cái gì đó rất lớn, rất ý nghĩa và rất quan trọng. Nghĩ lại những chuyện làm với nó, thấy mình có lỗi và hối hận. nhất định phải tìm ra nó. Nhấc máy lên, với giọng lạnh lùng : - Tìm Kiếm và Điều tra cho tôi bằng mọi giá ...... - Dạ - Tut...tút...tút gác tay lên trán rồi suy nghĩ , trước giờ nó bao giờ chơi mà cùng , nó cũng có thù oán với ai cả.....Còn Trâm và Chị em Nhã Uyên, Nhã Thy thôi. Với suy nghĩ logic của mình tin chắc rằng thể là Trâm được vì vừa bị vạch trần bộ mặt ban chiều, nào dám. Vậy chỉ có thể là chị em họ Đào thôi. Nắm tay hình nắm đấm, thầm nghĩ : " Tôi tha cho những ai động vào Giá Như đâu "
Chương 30: Tỉnh Lại - "Con này nhìn vậy mà lại ăn trộm" - ! Nhà Tôi chứa loại người như .... - Đồ ăn cắp ......................................................................................................... Hàng ngàn câu cứ vang lên trong đầu nó, nó "A......" tiếng rồi tỉnh lại. Nó mở mắt ra thấy mình trôi dạt về nơi nào đó. người máu chảy ra nhiều vì những vết bầm do va chạm , đầu óc bù xù, đau như búa bổ. quần áo vẫn ướt . Nó lảo đảo đứng dậy bước , quần áo vẫn ướt . Nó lảo đảo đứng dậy bước , nhìn mặt nó tái nhợt . Nó nghĩ lại những gì mình vừa trải qua, may mắn là nó chết, nếu còn ở đây mà suy nghĩ nữa rồi. Nó ngước mắt lên. Trước mặt nó là khu rừng hoang sơ, đằng sau là dòng sông. Nó còn cách nào khác là thẳng. Nó lảo đảo bước trong rừng, bụng đói cồn cào , nó còn cách nào ngoài việc phải ăn rau dại để sống. Trong lòng nó vẫn nuôi hi vọng " Nhất định mình phải sống xót để trở về. Trở về để chứng minh mình phải người ăn trộm, để còn trả thù chị em họ Đào làm cho mình phải ra nông nỗi này...." KHu rừng này là nơi khá vắng vẻ, và cách rất xa thành phố. biết ông trời nghĩ gì mà cho nó dạt vào đây vậy ( Tác giả có ) Hắng ngày nó ăn rau dại. ngủ phải chọn chỗ nào quá rậm rạp, có những khi nó ngất xỉu khi nhìn thấy những con rắn xanh, những con rếp trước mặt mình. Màn đêm buông xuống . nó sợ lắm, nó hốt những con vật đáng sợ đó. nó sợ những tiếng kêu trong rừng. Nó sợ, sợ tất cả, sợ cả thế giới này. Cứ như vậy trong hai ngày, hôm nó bước để kiếm ít rau bỗng nó nhìn thấy đám người da đen, mặt toàn xẹo, người săm những hình đầu lâu đáng sợ kinh hãi, bọn chúng còn cầm dao. còn ăn thịt rắn ....Nó hoảng quá, định chạy bỗng nó nhìn thấy con rắn luồn qua chân mình, nó gào thét lên , bọn chúng nghe thấy tiếng liền quay lại thấy bọn nó chạy . thằng đáng sợ nhất : - Bắt nó lại tụi bây! Con này bán cũng được ối tiền đó Nó nghe vậy nắm chặt tay vì sợ, nó chạy, chạy nhanh. Nó vừa chạy vừa gào khóc, sao mẹ nó ở đây, sao tới cứu nó, sao hai lại đón nó về. Đáp lại tiếng khóc của nó là tiếng cười man rợ của bọn thổ phỉ : - Chạy được khỏi tao sao ???? Nó vẫn cắm đầu cắm cổ chạy. BỖng " rầm ...rầm ..." . Nó vấp phải hòn đá rồi ngã nhào ra đất. Tên kia liền tóm gọn nó trong tay : - Nhìn mày cũng tệ lắm. Bán sang biên giới cũng được ối tiền. Bọn tao đói tự nhiên bắt được vàng. - Thả tôi ra ...Thả tôi ra ....... - Câm mồm Nó ngoạm lấy tay tên thổ phỉ đó định bỏ chạy bỗng nó ngất xỉu vì ị đánh vào gáy. Nó bất tỉnh nhân Chương 31: Kết Thúc Ở nơi khác : - Thế nào ??? điều tra xong chưa ??? - Dạ rồi ạ - - Dạ ! Chính chị em Nhã Uyên, Nhã Thy làm hôn mê Gia Như, sau đó đưa ta vào ngôi nhà hoang ở ven sông . Theo như chúng tôi điều tra trong phòng có chiếc hoa tai như vậy rồi bên bờ sông cũng có chiếc .... - Đâu ??Đưa tôi xem - Đây ah rồi Minh đưa cho đôi hoa tai của nó, chợt nhận ra rồi nắm chặt tay lại . Hai răng nghiến vào nhau ......... - tìm được người bọn tay sao rồi ạ - Cho vào ( tức giận ) Minh lôi ba tên đầu xanh đầu đỏ đó vào gặp . gằn giọng : - Gia Như đâu ???? - Chúng tôi biết ( 1 tên trả lời ) " HỰ ..." đá vào mặt tên đó - Tao hỏi lại lần nữa . Gia Như đâu ??? - Dạ....Thực ra lúc đó chúng tôi chỉ định trêu con đó thôi, nhưng nó chạy , chúng tôi đuổi theo , nào ngờ nó nhảy xuống sống...và rồi chúng tôi thấy đâu nữa .... " CHÁT ...CHÁT....CHÁT ..." Ba cái tát xứng cho ba tên : - Rồi chúng mày phải đền mạng - Xin tha cho tôi ! Chúng tôi chỉ nghe theo lời Nhã Uyên và Nhã Thy thôi - nhiều nữa. Mau bắt và tố cáo 3 thằng này với tội giết người rồi cho nó ngồi bóc lịch cả đơi, dù gì bọn chúng cũng hơn 18 tuổi rồi - Xin .......Xin đừng - Lôi là vậy , khi tức giận lên có gì ngăn cản được, thực lạnh lùng, tàn nhẫn với người làm hại đến và người ......................................................................... 30 phút sau : - Alo ! Hoàng à ??? - Dạ - Tôi có việc cần cậu. Mau lấy hết cổ phần và cho phá sản công ty của nhà họ Đào - Tại sao ạ ??/ - Đừng hỏi nhiều. Trục xuất ba mẹ ta , đuổi khỏi trường và bao giờ được xuất ở thành phố này nữa..... - Ok " tút...tút...tút ." Mọi chuyện rồi cũng xong rồi, chỉ có điều là nó vẫn chưa về. Sau khi nghe bọn chúng kể, Thiên Vũ cho người xuống sông tìm xác nó nhưng thấy. chỉ vớt lên được chiếc điện thoại của nó ( siêu dữ vậy ), buồn, đau khổ, tin nổi vào mắt mình nữa rồi . lẽ mất tích rồi sao ??? >>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>. Sau khi mẹ nó nghe tin này ngất liên hồi suốt mấy ngày, cả nhà nó ai cũng phờ phạc. nó - Mẹ à ! Mẹ ăn chút gì - ..................... - Mẹ à ! Mẹ đừng buồn! Có thể em nó vẫn còn sống nhưng ở nơi khác thôi. Con nhất định tìm em mà ....... - Mẹ biết con à ! Nhưng mẹ thấy thương nó quá ..............hu hu hu ............................................................................................................................................................. Bảo Trân sau khi biết tin nó khóc rất nhiều, nhớ về người bạn tốt của mình, và luôn an ủi Gia Bảo giúp phần nào ổn định tinh thần . Còn Trâm sau khi nghe tin này hạnh phúc , sung sướng như mở cờ trong bụng, còn phải lo nghĩ gì nữa, đúng là tình làm mất hết lí trí .... >>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>> Biết tin nó mất tích, Quân cực kì sốc , Duy cũng vậy . người dừng lại, chấp nhận nhưng hai người còn lại hề có ý bỏ cuộc : " Tôi nhất định phải tìm ra . Tôi còn nợ lời xin lỗi " ( ) -" Quân bỏ cuộc đâu . Quân phải tìm cho được Như , dù cho thế nào nữa vì ......... Quân thích Như , thích rất nhiều" Hai chàng trai này vẫn cố tìm , tìm kiếm trong tuyệt vọng, trong đau khổ, trong vô thức. Nhưng họ vẫn quyết tìm, cho bằng được mới thôi ...
Chương 32: Vào Tay Bọn Buôn Người con đường bé nơi những vùng quê nông thôn. giữa những cánh rừng hoang dã rồi những cánh đồng xanh mướt , thanh bình, có chiếc xe tải cớ lớn với những tên áo đen lạ mặt " Nước .nước ..." Nó khát khô họng nên tỉnh dậy kêu lên . Bỗng chai nước đổ vào đầu nó khiến nó bừng tỉnh : - Nước đó ! Mày uống Nó xoa xoa chỗ thái dương rồi chợt nhớ ra mọi chuyện, nó giật mình, hốt hoảng. Nó sợ lắm, xung quanh nó có mấy thằng mặt sẹo vây quanh. Cũng may là người nó lúc này bẩn thỉu, nếu xong rồi. Nhìn nó lúc này bằng kẻ ăn xin, quần áo te tua, bẩn thỉu , đầu tóc rũ rượi , mặt mày nhem nhuốc, thân hình gầy gò , dời dạc , xanh xao, mình toàn xẹo . Chính vì vậy cho nên nó bị bọn chúng làm gì .. Sau khi định thần lại, nó quay lại hỏi tên mặt sẹo bên cạnh : - Đây là đâu ??? - Là đâu mày cần biết - Các ông là ai ??? - Là ai rồi mày cũng biết thôi - Các ông... Nó chưa kịp gì lại bị cho thuốc mê, nó ngất lịm biết gì cả ..Nó cũng mệt rồi, thực rất mệt,............ >>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>. lúc sau, nó tỉnh lại . Nó dám mở mắt vì sợ, Thấy nó như vậy, bọn chúng cứ tưởng nó chưa tỉnh nên chuyện với nhau : - Mình đưa con bé này đâu ??? - Trung Quốc - Để làm gì ah ??? - Mày ngu thế. Mày hành nghề với bọn tao bao nhiêu năm rồi mà hả ??? Ở đó thiếu gì nghề cho nó ( NGhề gì chắc các bạn biết rồi nhỉ ) . Nếu có nhan sắc bán quả tim. quả thận , hay đôi mắt chẳng được ối tiền à . Nó giúp chúng ta sống được lâu dài đó - Vâng em biết rồi đại ca ! Mà chúng ta cho nó Ma-lai-xi-a , ở đó giá cao hơn nhiều, có khi gấp đôi đấy ah !!! - Cũng được . Ý kiến hay! duyệt . Chú mày bắt đầu nghĩ thông rồi đấy .... ....................................................................................................... Nó choáng, suýt ngất. Nó ngờ rằng mình lại rơi vào tay bọn thổ phỉ buôn người. Lần này nó chết rối. Nó nhắm chặt mắt lại phần vì sợ, phần vì ngăn cho nước mắt chảy ra. Nếu bọn chúng mà biết nó tỉnh lại, cho nó thuốc mê đời nó tàn. Nó phải làm gì đó chứ !!! Cuộc đời nó thể chôn vùi như vậy được. Càng những lúc này nó càng phải mạnh mẽ hơn. Nó còn rất nhiều việc chưa làm mà. Nhất định nó phải thoát khỏi tay bọn buôn người này mới được. Rồi ổn thôi ....... Nó nắm chặt tay, nó cố kìm nén nỗi sọ hãi và bắt đầu nghĩ cách . Qua câu chuyện của bọn chúng, nó biết đến con dốc qua đèo ở đây, bọn chúng nghỉ lại lúc. Nhất định nó phải trốn được. Đây là cơ hội có hai, và là cơ hội cuối cùng của nó .............Nó làm được chứ ???? Chương 33: Trốn Thoát Thời khắc nó mong đợi cũng đến, đến con dốc qua đèo đó, bọn chúng dừng xe lại ăn trưa rồi ngồi uống rượu chè chén với nhau. Biết cơ hội đến, nó vội xông ra khỏi xe nhưng cửa rất nặng nên khi đẩy ra tạo nên tiếng động rât to. Nó biết vậy nên cắm cổ chạy . Bọn chúng nghe thấy tiếng "uỳnh...uỳnh..." liền quay lại thấy nó bỏ chạy. Bọn chúng ra sức đuổi theo vì biết đó là con mồi ngon . Nó chạy , chạy đến kiệt sức. Trước mắt nó là hố sâu ở dưới con dốc, nó thà rằng chết còn hơn phải nhục nhã khi rơi vào tay bọn chúng, Khi bọn chúng đến nơi cũng là lúc nó nhảy xuống. Bọn chúng tức điên lên, ngờ lại để mất món tiền lớn, bọn chúng tìm nhưng thấy nó đâu cả. Đành phải bỏ mất con mồi .......... .................................................................................................................................................................................................................................................................................................... Ở nơi khác - Dạ ! Ba mẹ gọi con ( ) - uk ! Ba mẹ có chuyện muốn - Dạ - Ba mẹ muốn con đính hôn với con bé Trâm , là con của chủ tập đoàn thời trang đứng đầu nước. Nghe nó học cùng lớp với con đó - Con muốn ( nghĩ ngợi rồi luôn ) - Đây là liên thông giữa 2 công ty,. Con có lựa chọn nào khác đâu - ta thể ! - Ta quan tâm nhưng nhất định con phải đính hôn với con bé ( mẹ nó ) - Nhưng...... - nhưng nhị gì hết ! COn muốn ba chết vì tức giận sao ???? Ngày kia là ngày đính hôn và con bé qua sống với con ( Ba quát ) - Con đồng ý -Con ....Con ( ba giả vờ ngã xuống khiến hoảng sợ ) muốn cãi lời ba vì ba bị bệnh tim nên chịu nổi tức giận. Nhưng tại sao lại là Trâm chứ, người mà ghét cay ghét đắng vì dám hãm hại Gia Như. Song, còn lựa chọn nào khác : - Con đồng ý nhưng chuyện ở cùng nhà thể xảy ra -Tại sao ??? Con bé đó có gì xấu chứ, gia đình gia giáo, xinh đẹp , lại học giỏi, có ý thức và rất lễ phép . Hai nhà thông gia quyết định và con bé đồng ý rồi nên con được phép cãi lại. Nó chăm sóc con . Con đối xử tốt với nó cũng là tốt với ba mẹ .... - Ba mẹ ! Tại sao ba mẹ hỏi ý kiến của con ??? Ba mẹ tôn trọng con sao ??? - Câm mồm ! Ba mẹ chỉ muốn tốt cho mày mà mày hiểu gì cả ! - Con.,..Thôi được rồi . Nhưng với điều kiện - Điều kiện gì ??? - giờ con tìm kiếm người nên ba mẹ hãy cho con thêm số người để tìm kiếm thêm, càng nhiều càng tốt - Con tìm ai ??/ - Ba mẹ cần biết thôi. Chỉ cần con đồng ý là được chứ gì ??? - Được ! Ta đồng ý nghĩ rất thoàng, chỉ đính hôn thôi chứ to tát gì. Ở ở cũng coi như bù nhìn, quan tâm làm gì. giờ chỉ mải miết tìm kiếm nó mà thôi. Còn chuyện khác quan tâm. Khi nào tìm được nó mọi chuyện khác..... Vậy là lễ đính hôn của và Trâm cũng diễn ra suôn sẻ , Trâm vui sướng vô cùng vì được sống chung với . Với Trâm , luôn tỏ ra lạnh lùng, thậm chỉ coi bằng con ở. nhục lắm nhưng vẫn nhẫn nhịn . nghĩ ngày nào đó quên Gia Như và đón nhận tình cảm của , và còn dành nhiều tình cảm cho hơn Gia Như..... làm được .....