Chương 3: Đụng Độ. Ba lang thang trong khu mua sắm, cửa hàng nào Đình Đình và Tiểu Vy cũng ghé vào còn Thiên Thiên chỉ lững thửng theo. Do chú ý nên va vào người. Người này cao hơn 1m80, khuôn mặt điển trai nhưng trong đôi mắt toá lên vẻ lạnh lùng và bất cần, làn da màu đồng rắn chắc, ăn mặc khá bảnh bao chung nhìn là người có tiền. đưa tay ra: - Tôi đỡ . Thiên Thiên gạt tay rồi bực bội : - cần tôi tự đứng được, đúng là có mắt như mù._ Thiên Thiên đứng dậy phủi quần áo. - ai mù, cẩn thận va vào tôi còn giọng đó. - sai có. - … - Phong có chuyện gì vậy?_ tên bạn của đến. - . Có chuyện gì sao?_ hỏi. - À có chuyện gì to cả, đừng có nghiêm mặt. - Rốt cuộc có chuyện gì? - Thiên Kỳ vừa gọi cho tớ báo là vừa mới khai trương quán bar. Nó nghe cậu ở đây nên rủ qua đó chơi. - Thiên Thiên, có chuyện gì vậy? - có gì thôi, mặc kệ tên có mắt ấy._Thiên Thiên kéo hai đứa bạn . Cả ba lướt qua hai tên tên Phong trừng mắt nhìn nghiến răng : - được lắm._ Đối với đây là lần đầu tiên bị đứa con nặng mà lại được. - Phong cậu bị gì vậy? - có gì qua chỗ Thiên Kỳ thôi. Đình Đình vừa nghe thấy tên Thiên Kỳ sững người. Thiên Thiên thấy có biểu lạ liền hỏi: - Cậu bị sao vậy? - có gì thôi tớ đói rồi._ Cả ba lướt qua hai người đàn ông cái người tên Nhất Phong nhìn : - được lắm! - Cậu sao chứ!_Thiên Vương-bạn vỗ vai Nhất Phong. - sao, về thôi! *** Thiên Thiên bị hai đứa bạn kéo khắp khu mua sắm đến chiều. Đình Đình và Tiểu Vy hai tay xách hai đống đồ(thành quả của việc từ sáng đến chiều) còn Thiên Thiên vừa vừa uống nước. Đình Đình kéo Thiên Thiên lại: - Làm gì mà chậm vậy? Cậu mua gì sao? - Dạ, tôi hộ tống hai con ma la cà là đủ mệt rồi mà đồ dùng cũng đủ rồi cần thiết phải mua cho phí tiền._ Thiên Thiên trả lời cách mỉa mai. - Cậu..._ Đình Đình tức nghẹn họng. - Bây giờ chúng ta ăn ._Tiểu Vy chuyển đề tài. - Sao về nhà ăn? Dư tiền trong túi là chịu được sao?_ Thiên Thiên thực muốn về nhà. - thôi. Ăn để còn nạp năng lượng để tiếp chập hai. - Sao còn nữa hả? Hai cậu tự mà tớ về._Thiên Thiên phản đối. - được! Lâu lâu mới lôi được cậu ra ngoài phải chơi cho ._Đình Đình kiên quyết cho Thiên Thiên về. Cả hai lôi Thiên Thiên mạch đến nhà hàng để ăn tối. Đình Đình bắt Thiên Thiên thay đồ nhưng chịu thế là Tiểu Vy cùng Đình Đình năn nỉ lắm mới chịu thay đồ nhưng vừa nhìn thấy bộ đồ lập tức từ chối: - Tớ mặc bộ này đâu! - Sao thay nó đẹp mà._Tiểu Vy nhìn bộ đồ. - Đẹp cái nỗi gì, dẹp ._Thiên Thiên thực chưa bao giờ mặc mấy cái áo thiếu vải như vậy ra đường. - Bây giờ cậu tự thay hay là để bọn tớ giúp. - cần, có chết tớ cũng bao giờ mặc. - Năn nỉ đó, lần này thôi!_Đình Đình dùng hai mắt long lanh nhìn . - Đúng đó, thay . - Được rồi đừng nữa, tớ thay._Thiên Thiên chịu thua. - Hoan hô!_Hai đứa đó vui mừng reo lên. Thiên Thiên vào nhà vệ sinh thay đồ, lát sau ra. người Thiên Thiên mặc chiếc áo croptop đen để lộ vong hai thon gọn và chiếc váy ngắn. Khi Thiên Thiên từ trong nhà vệ sinh bước ra tất cả khách nam trong nhà hàng đều hướng ánh mắt nhìn và ngừng trầm trồ. Đình Đình thấy ra gọi phục vụ đến thanh toán rồi lái xe đến quán bar lớn nhất ở London. Đến nơi cả ba chọn góc khá vắng và có thể nhìn được cả sàn nhảy rồi gọi đồ uống. Tiểu Vy và Đình Đình vừa ngồi uống được lúc kéo cả Thiên Thiên ra sàn nhảy. Thiên Thiên lúc đầu chịu vì lý do hết sức đơn giản là biết nhảy. Đình Đình và Tiểu Vy phải mất lúc năn nỉ mới chịu ra. Tất cả mọi vây quanh họ khi họ bước lên sàn nhảy. Đình Đình và Tiểu Vy bắt đầu nhảy theo điệu nhạc còn Thiên Thiên vẫn còn"cứng đơ" vì chẳng biết bắt đầu từ đâu. Bỗng có người đến trước mặt , nở nụ cười nửa miệng: - Tôi có thể mời em nhảy bài? - Là ..._ Thiên Thiên nhận ra . - Phải, chuyện hồi sáng cho tôi xin lỗi. - có gì. búng tay cầu DJ đổi nhạc sàn sang giai điệu rồi vòng tay ôm chiếc eo thon thả của . Thiên Thiên bất ngờ trước hành động của . đẩy ra càng ôm chặt hơn buộc phải nhảy với hết bản nhạc. khẽ vào tai : - Kĩ thuật nhảy của em rất tốt. - Cảm ơn quá khen. - có chi tôi chỉ khen những người có tài đặc biệt là hấp dẫn như em. - vậy là có ý gì? - thông minh như em chắc chắn hiểu tôi gì. - ... khẽ nhếch môi, bàn tay càng xiết chặt vòng eo của . Sau khi bản nhạc kết thúc Thiên Thiên vội đẩy ta rồi nhanh chóng trở về chỗ ngồi. - Đúng đó cậu đừng hòng thoát._
Chương 4: Cưỡng Hôn trở về chỗ ngồi đợi hai đứa kia. Thiên Thiên ngồi đợi khoảng 10 phút mà vẫn thấy hai đứa bạn quay lại nên sốt ruột nhưng muốn lên đó vì sợ gặp lại . càng ngồi đợi càng sốt ruột, cảm giác muốn trở về nhà trổi dậy mạnh mẽ. Bỗng Thiên Thiên có cảm giác có người ngồi kế bên mình quay lại thấy ngồi kế bên: - Lại là ..._Thiên Thiên khó chịu khi nhìn thấy . - Ừ!. - làm ơn chỗ khác, ở đây có người ngồi rồi._Cô diện lý do để đuổi . - Tôi biết chứ. - Nếu biết sao tìm chỗ khác ngồi ? - thích. - Thế tùy ._Thiên Thiên quan tâm đến tên mặt dày như . - Rất thú vị... nhích lại gần lại nhích xa ra đến khi còn tránh được nữa. bắt đầu cảm thấy hối hận khi chọn cho ngồi trong gốc này nếu biết gặp người như chọn cái bàn ở ngoài. Khuôn mặt phóng đại trong mắt . Ngũ quan tinh tế, đôi mắt như chim ưng sắt bén nhìn , đôi môi mỏng khẽ nhếch lên cách tà mị. nâng cằm lên: - Em tên là gì? Tôi muốn biết. - nhất thiết phải . - kiêu ngạo. Tôi rất thích. - Nếu là người lịch tránh ra. - đêm phục vụ tôi, em đồng ý chứ. - Đồ điên mau tránh r...ưmh..._ Chưa kịp hết câu, đôi môi của bị phủ lên. hung hăng hôn lên đôi môi đào kia. Đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng của rồi nhanh chóng khoáy đảo trong miệng của . Nụ hôn của như cơn lốc thổi bay lý trí khiến cho quên phản kháng. Bàn tay thành cũng bắt đầu chạy cơ thể của Thiên Thiên. Hành động của làm ghê tởm, lý trí nhanh chóng trở về. Trong đầu của Thiên Thiên chỉ có ý nghĩ là nhanh chóng đẩy ra."Bốp". Năm dấu tay in mặt của . Thiên Thiên tức giận nhìn người đàn ông trước mặt mình: - Tôi phải loại người muốn tìm. - Vậy sao... - Cút khỏi đây!_ Thiên Thiên thực mất kiên nhẫn với loại người này. thấy chưa có ý định rời nên càng bực bội. Bỗng có tiếng động đổ vỡ phát ra từ sàn nhảy thu hút chú ý của . Thiên Thiên đứng dậy tiến về phía sàn nhảy bỏ mặc ngồi đó mình. nhìn bóng lưng bé kia khuất dần trong đám, khoé miệng khẽ nhếch lên, này là biết trời cao đất dày mà dám chọc phải . Những thứ muốn nhất định phải có được, càng cự tuyệt càng muốn có được. vẫy gọi người phục: - Có việc gì ở đó vậy? - Dạ, có hai kiếm chuyện với quán ạ. Mà hình như mặt của ngài ..._ Người phục vụ khẽ liếc nhìn gương mặt tuấn của Ánh mắt chim ưng nhìn tên phục như muốn giết người khiến cho tên phục vụ dám ngẩng đầu lên. Thấy tên phục vụ biết hối lỗi cũng chấp nhất nữa trực tiếp đứng dậy sải bước vào đám đông. *** Khi chen vào được bên trong, Thiên Thiên bất ngờ thấy hai người bạn của mình đánh nhau với hai tên thanh niên người . Mọi người xung quanh hò hét cổ vũ cuộc đánh nhau này mà có ý định ngăn cản. Thiên Thiên kéo tay của Đình Đình lại: - Đình Đình đủ rồi, dừng lại ! Nhưng bạn nghe tiếp tục lao vào đánh tên thanh niên có mái tóc đỏ. Tiểu Vy cũng ngoại lệ tiếp tục đánh nhau với tên còn lại. Hai người đó càng hăng thậm chí để ý đến những người xung quanh nhìn mình. Thiên Thiên muốn làm lớn chuyện này nhưng hai đứa này bắt đầu làm bực bội. Thế đừng trách , nghe đừng trách nặng tay. Thiên Thiên nhàng xoay người đá hai tên thanh niên chuẩn bị ra đòn đánh Đình Đình và Tiểu Vy rồi thực tiếp tục xoay người đá vào hai người bạn của mình. Bị tấn công bất ngờ cả hai bên ngay lập tức dừng lại còn những người vây quanh sàn nhảy được thưởng thức màn hay. Đình Đình lên tiếng phá tan chú ý của mọi người: - Thiên Thiên cậu làm gì vậy? Sao lại ngăn cản bọn tớ. Hai tên kia định nhân cơ hội ra đòn nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh băng của dừng lại. - Tại sao lại đánh nhau?_ Thiên Thiên hỏi ngược lại Đình Đình. - Tớ … Thiên Thiên thấy có hỏi cũng vô dụng nên tiếp tục truy cứu nữa. quay qua nhìn hai tên thanh niên: - Gọi ông chủ của các người tới đây._ Giọng của tuy nhàng nhưng nghiêm khiến cho người khác khó có thể lám trái. Tên thanh niên có mái tóc màu đỏ tỏ vẻ phục định tiến lên phảm kháng tên còn lại vội cản lại. Thiên Thiên cũng vội, thong thả nhìn hai tên đó xì xấm bàn bạc với nhau. Cuối cùng tên quay , lát sau tên đó quay lại với người đàn ông tuấn nhìn cũng kém . Thiên Thiên bất ngờ với suy nghĩ của mình, tại sao lại đem người đàn ông này so sánh với chứ. Người đàn ông thấy nhìn mình khoé miệng nhếch lên cách tà mị: - Xin chào, tìm tôi? Thiên Thiên nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản ban đầu: - Xin hỏi có phải hai người bạn của tôi kiếm chuyện với người của ? Người đàn ông có ý trả lời, ánh mắt sắc bén nhìn hai tên thuộc hạ. tên bắt gặp ánh mắt đó vội trả lời: - Khi nãy em thấy ta khá xinh đẹp nên bước đến mời ta uống rượu như ta từ chối rồi còn tạt rượu vào mặt em nên em mới cùng với Jack…_ Tên đó vừa vừa chỉ vào Tiểu Vy. Thiên Thiên quay qua nhìn Tiểu Vy: - Có phải ? Tiểu Vy nhìn vẻ mặt của rồi gật đầu thừa nhận. Do bạn của mình gây chuyện nên Thiên Thiên đành thay bạn mình nhận lỗi: - Chuyện này là lỗi của chúng tôi. Thành xin lỗi , còn tiền bồi thường ngày mai tôi cho người mang đến. Xin phép. Người đàn ông ngờ giải quyết cách nhanh gọn như vậy khiến bất ngờ. cũng ngờ có thể giải quyết ổn thoả như vậy, đúng là phí thời gian đứng xem. Thiên Thiên nhìn hai người bạn của mình: - Còn ? nhìn bóng lưng khuất dần của , ánh mắt của mang vẻ tán thưởng và chỉnh phục cách mãnh liệt: - Cậu có thấy khi nãy ?_ hỏi tên thuộc hạ thân cận của mình- Phàm Huân. - Có, thưa lão đại. - Tôi muốn cậu điêu tra ta._ Ánh mắt thâm sâu khó lường. Ánh mắt đó khiến cho Phàm Huân khó hiểu nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ ban đầu, cúi đầu nhận lệnh. *** Thiên Thiên đưa Đình Đình và Tiểu Vy về nhà và giáo huấn trận nhớ đời. Cả ba ở London khoảng tuần trở về Nhật.
Chương 5: Em Là Mục Tiêu Của Tôi. Hai tuần sau khi từ London về, Đình Đình và Tiểu Vy suốt ngày mua sắm đồ dùng để chuẩn bị nhập học thậm chí còn mua giúp cho Thiên Thiên những thứ kì quá. Đương nhiên có đánh chết cũng bao giờ dùng những thứ linh tinh này nhưng do công việc ở công ty quá nhiều nên đành viết những thứ cần thiết vào giấy nhờ thư kí mua giúp.*** Tại văn phòng làm việc của Âu Thị... bực bội ném xấp tài liệu lên bàn, con ngươi màu hổ phách sắc bén nhìn Phàm Huân: - hai tuần rồi mà thông tin về ta chỉ có bấy nhiêu thôi sao?_ Thanh của lạnh đến thấu xương. - Xin lão đại thứ lỗi, thông tin về đó thực quá ít. Có lẽ do Bạch gia giữ kín nên khó mà điều tra được..._ Phàm Huân cúi đầu nhận lỗi- thân là cánh tay phải của lão đại mà thể điều tra được hết thân phận của kia. Lần này lão đại có muốn trách phạt ra sao cũng chịu. - Tiếp tục điều tra cho tôi. _ lạnh lùng ra lệnh. - Vâng, thưa lão đại._ Phàm Huân nhận lệnh. Sau khi Phàm Huân lui ra ngoài, cầm xấp tài liệu lên xem ' Tên: Bạch Hàn Thiên Con của chủ tịch tập đoàn công nghệ thông tin- Bạch Lôi Ân. Mẹ là Diệp Thủy - đại tiểu thư của Diệp gia. Thành tích học tập: xuất sắc, trừ năm lớp 9 và lớp 10. Sau khi nghỉ hè lớp 11, sang Nhật du học lý do. học tại trường quý tộc X' Sau khi xem xong, ánh mắt ánh lên tia thú vị xen lẫn thù hận" Diệp Thủy xem ra trái đất tròn cho tôi gặp ngay con của bà. Xem ra số mệnh của ta đúng là rất xui xẻo rồi" lấy điện thoại gọi cho Phàm Huân: - Điều tra ta là học lớp mấy, tôi muốn làm giáo viên chủ nhiệm của ta. Sau khi cúp máy, lại tiếp tục làm việc. *** tuần trước khi khai giảng, Đình Đình và Tiểu Vy mực đòi chung đến trường để lấy đồng phục. Sau khi nhận đồng phục xong, Thiên Thiên lái xe đến công ty( hai người kia tự về) mà chú ý có chiếc xe màu đen đậu gần đó. Khi xe được đoạn chiếc xe màu đen cũng dần chuyển động theo sau. Chiếc xe này rất biểt giữ khoảng cách đối với xe của Thiên Thiên để cho phát . Khi gần đến công ty mới phát mình bị theo dõi. Thiên Thiên tiến vào công mà tiếp tục lái xe. Tốc độ xe của Thiên Thiên ngày càng tăng, thường chọn những đường có cua quẹo để cắt đuôi nhưng vẫn thất bại. Sau hồi chạy trốn khỏi theo dõi của chiếc xe lạ Thiên Thiên đành bỏ cuộc lái xe vào công ty. thấy bỏ cuộc, đôi môi mỏng nhếch lên "Đúng là tầm thường". Thiên Thiên sau khi lên phòng làm việc, đứng ở cửa sổ sát đất nhìn xuống quả thực là có người theo dõi nhưng mục đính của lần theo dõi là gì, Thiên Thiên tài nào đoán được. Chiếc xe màu đen này mang lại cho cảm giác bất an khó tả. Ngồi trong xe, cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, đôi môi tà mị lại nhếch lên, khởi động xe rồi lái . Về phần Thiên Thiên,sau khi thấy chiếc xe đó rời cảm giác nặng nề dần biến mmất. nhanh chóng khôi phục lại tinh thần bắt đầu làm việc Chương 6: Nhập Học. Thứ hai là ngày mà Thiên Thiên bắt đầu nhập học...nhưng đáng tiếc lại nhớ về việc này.Khi nàng còn chìm trong giấc ngủ chuông báo thức reo lên. Bị tiếng ồn phá rất bực bội liền với tay tắt đồng hồ rồi chui vào chăn ngủ tiếp. Vừa mới chuẩn bị ngủ tiếp tiếng chuông điện thoại chết tiệt reo lên, Thiên Thiên khó chịu nghe điện thoại: - Alo! Ai gọi vậy? - Là tớ đây! - Tớ nào ở đây? - Tớ là Đình Đình. Đừng với tớ là cậu còn ngủ nha! - sao nếu cậu gọi cho tớ để những thứ nhảm nhí tớ cúp máy đây. Tạm biệt! - Khoan... Tút!... Tút!_ Đình Đình ngơ ngác nhìn điện thoại. Tiểu Vy nhìn biểu cảm mặt của Đình Đình khỏi lắc đầu. Chẳng ai hiểu nổi Thiên Thiên vì bình thường rất nghiêm túc còn lúc ngủ như đứa trẻ ham ngủ gọi dậy. Thế là Tiểu Vy và Đình Đình phải đính thân gọi Thiên Thiên dậy. Khi hai vừa bước vào nhà người hầu vội cúi chào: - Xin chào Quách tiểu thư và Vương tiểu thư! - Thiên Thiên đâu rồi? - Dạ, ấy vẫn còn ngủ! - Sao các người gọi Thiên Thiên dậy? - Vì chủ cho chúng tôi làm phiền nên chúng tôi dám! - Được rồi! Các người lui ! Chúng tôi lên phòng của Thiên Thiên vậy. - Vâng!_ Tất cả người hầu lần lượt lui xuống. Tiểu Vy và Đình Đình lên phòng của cũng may là họ biết trước là thế nào Thiên Thiên cũng quên ngày nhập học mà. Còn Thiên Thiên hoàn toàn biết hai người bạn mình tiến vào phòng của mình với ý đồ đen tối. Đình Đình ngồi xuống cạnh Thiên Thiên khẽ lây : - Thiên Thiên à! Mau dậy ! - Để yên cho tớ ngủ đừng có làm phiền! - Hôm nay là ngày học đó. Còn mau dậy! - Học cái gì?_ Thiên Thiên hỏi bằng giọng ngáy ngủ. - Hôm nay là ngày nhập học! - Hả? Ngày nhập học?_ Thiên Thiên tỉnh ngủ hoàn toàn. - Ừ!_ Tiểu Vy trả lời tỉnh bơ. - Vậy tớ nghỉ, hai cậu tự học nhé!_ Thiên Thiên nằm xuống ngủ tiếp. - Sao???_ Phản ứng của Thiên Thiên làm cho Đình Đình và Tiểu Vy tức chết. - Này nếu cậu dậy tớ tung hình cậu ngủ lên mạng._ Tiểu Vy mở hình tron điện thoại đe dọa. Thiên Thiên vừa nghe xong câu của Tiểu Vy lập tức ngồi dậy: - Tớ dậy! - Tốt!_ Tiểu Vy nhìn Thiên Thiên cách hài lòng. - Thiên Thiên mau tắm rửa !_ Đình Đình đẩy xuống vào nhà vệ sinh rồi quay qua hỏi Tiểu Vy: - Làm sao cậu có tấm hình đó vậy? - Khi nãy vừa vào phòng tớ chụp. - Ồ!_ Đình Đình nhìn Tiểu Vy bằng con mắt ái mộ. Thế là cả hai ngồi đợi Thiên Thiên tắm rửa nên nhân dịp xem xét phòng ngủ của luôn. Cả phòng khá rộng với hai màu xám trắng ( ra là Thiên Thiên nhà ta thích màu đen hơn nhưng do người thiết kế Đình Đình mà màu đen bị chuyển thành màu xám) được trng trí đơn giản, ngoài giường ngủ, 5ủ quần áo và kệ sách vật có thể là vật trang trí là tấm thảm lông thú dùng để lót sàn này. lúc sau, Thiên Thiên từ phòng tắm ra người là bộ đồ phục của trường quý tộc X, nhìn sơ qua cũng biết là dùng loại vải tốt mà kiểu dáng cũng tôn lên vẻ sang trọng. Mái tóc thẳng xõa ngang lưng, vài lọn tóc nghịch ngợm đậu vai và trước ngực càng tôn lên vẻ xinh đẹp của . Đình Đình và Tiểu Vy nhìn thấy Thiên Thiên ra liền hỏi: - Xong chưa? Có cần ăn sáng ? - cần! thôi! Cả ba xuống quản gia của Thiên Thiên vội bước đến hỏi: - chủ, mời dùng bữa sáng. - Trễ rồi tôi ăn được. - Vậy uống ly sữa rồi !_ Quản gia đưa ly sữa cho Thiên Thiên. - Phiền bà quá!_ Mặc dù vậy như vẫn uống hết. Cả ba ngồi vào xe riêng, những chiếc xe dần chuyển bánh dẫn đầu là xe của Tiểu Vy tiếp theo là Đình Đình và cuối cùng là xe của Thiên Thiên... Khi họ vừa đến cổng trường lập tức bị phóng viên bao vây. Tiểu Vy và Đình Đình vừa xuống xe ngay lập tức bị hỏi: - Xin hỏi Quách tiểu thư, ở đây bao lâu? - Vương tiểu thư xin hỏi.... đống câu hỏi được đặt ra nhưng khi Thiên Thiên vừa xuống xe đám phóng viên bỏ qua Đình Đình và Tiểu Vy mà bu lấy : - Xin hỏi Bạch tiểu thư lý do sang đây du học? - Nghe tiếp quản tập đoàn phải ? - nghĩ mình có đủ sức để tiếp quản tập đoàn ? Thêm đống câu hỏi được đặt ra kèm theo tiếng chụp ảnh ngừng khiến Thiên Thiên khó chịu. thích trả lời những câu hỏi của phóng viên lại càng ghét bị chụp ảnh nên lập tức vào trường. Đám phóng viên vẫn bỏ cuộc, định đuổi theo bị bảo vệ của trường chặn lại. Sau khi cả ba an toàn ở trong trường họ phải tham gia lẽ khai giảng. Sau khi tham gia xong họ được giám thị dẫn vào lớp 12A1. Giảm thị bước vào lớp trước rồi vỗ tay cầu cả lớp yên lặng: - Hôm nay lớp ta có ba bạn học sinh mới. Chúng ta hãy giúp đỡ các bạn mới nhé các em. - Các bạn đó là boy hay girl vậy ?_ học sinh hỏi. - Là nữ! Các em mau vào ! Cả ba bước vào lớp ngay lập tức cả lớp rộ cả lên. - Trật tự!_ Giọng của giám thị vang lên. - Các em giới thiệu về mình ! - Xin chào các bạn, mình là Vương Thiên Vy, rất hân hạnh được làm quen với các bạn._ Tiểu Vy giới thiệu trước. - Chào các bạn mình là Quách Đình Đình, rất vui khi được làm quen với các bạn._ Tiếp theo là Đình Đình. - Chào các bạn, tôi là Bạch Hàn Thiên, mong các bạn giúp đỡ!_ Thiên Thiên giới thiệu cách đơn giản nhất có thể. tràng vộ tay vang lên kèm theo tiếng bàn tán nhất là đám con trai: - Xinh quá! - Dễ thương ghê! - Chắc là tiểu thư con nhà giàu rồi._ Đảm học sinh nữ tỏ vẻ ưa. - Chảnh thấy sợ!_ đứa khác phụ họa. ... Và còn nhiều nữa. Thiên Thiên và hai đứa kia theo hướng dẫn của giám thị tiến vào chỗ ngồi của mình. Đình Đình và Tiểu Vy ngồi trước . Khi Thiên Thiên chuẩn bị ngồi xuống bỗng có cái bóng ngồi xuống trước : - Muốn ngồi ở đây phải xin phép tôi chứ. - Chỗ này có tên của cậu. Làm ơn tránh ra!_ Thiên Thiên thích đôi co với tên này. - Đúng là chỗ này có tên của tôi nhưng nếu cậu muốn ngồi ở đây phải xin phép Triệu Vũ tôi. - Đồ điên! - ai điên_ Triệu Vũ ngờ này dám với mình bằng thái độ như vậy. - Tôi ai người đó tự hiểu, còn bây giờ tránh ra._ Thiên Thiên nhượng bộ nữa trực tiếp đẩy tên phiền phức ra khỏi chỗ ngồi. Cả lớp ngờ dám lên tiếng bắt bẻ Triệu Vũ vì ỷ mình là vào gia thế của mình để kiếm chuyện với những người khác nhưng ai dám phản kháng. Triệu Vũ ngờ dám mình như vậy rất tức giận định lên tiếng bị đứa bạn thân kéo lại. Hai người thầm với nhau điều gì rồi bỏ về chỗ ngồi. Bỗng có học sinh la lên: - Chủ nhiệm tới. Mau ổn định ! Tất cả học sinh lần lượt về chỗ ngồi của mình chờ chủ nhiệm vào riêng Thiên Thiên vẫn bình thản như .
Chương 7: Là Chủ Nhiệm? Tiếng bước chân càng lúc càng gần rồi cửa phòng học được mở ra người đàn ông vào. Tiếng trầm trồ từ đám học sinh nữ phát ra:- là đẹp trai. - Rất phong độ. -.... bước lên bục giảng, giọng trầm thấp lạnh lùng cất lên: - Tôi là Âu Dương Nhất Phong, tôi là chủ nhiệm của các bạn trong năm học này Đám nữ sinh vui ra mặt ngừng vỗ tay chào mừng còn đám nam sinh có vẻ thích lắm. Thiên Thiên ngờ lại là chủ nhiệm của mình nhưng chẳng dại gì biểu ra mặt cả nên cứ cúi đầu nhìn là được rồi. Nhất Phong rất dễ nhìn ra tránh né , khoé môi nhếch lên cách tà mị đôi mắt ưng của nhìn chằm chằm khiến tự nhiên. Thế là suốt buổi học đến giờ giải lao, Thiên Thiên phải chịu trận mà thể phản kháng. *** Giờ giải lao… Do đầy là ngôi trường dành cho con nhà quý tộc và con nhà giàu học vì thế cơ sở vật chất của trường rất tốt, diện tích cũng rất rộng nên mà học sinh có thể hoạt động thoải mái. Đình Đình và Tiểu Vy rất háo hức tham quan ngôi trường riêng Thiên Thiên do thích nên tìm chỗ vắng để nghỉ ngơi. Cuối cùng cũng tìm ra đó là vườn hoa sau trường. Nơi đây có bóng người, cảnh vật ở đây khá đẹp và khí trong lành làm cảm thấy dễ chịu. Bỗng có giọng phát ra từ phía sau khiến khỏi giật mình: - ra em trốn ở đây. - Là … à thầy._ Thiên Thiên thấy đến gần liền cảm thấy bất an. - cần nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn thấy quỷ đâu._ Biểu của khiến biết nên tự hào hay nên mắc cười đây. - Sao thầy lại xuất ở đây? - Chẳng phải em cũng ở đây đó sao. - Tôi ở đâu cũng liên quan đến thầy. - Vậy sao?_ như ngộ ra chân lý. - Đồ điên. càng tiến lại gần hơn, Thiên Thiên theo bản năng lui lại phía sau. bước nhanh hơn tóm được rồi nâng cằm lên: - Tôi thẳng vấn đề: tôi muốn em làm người phụ nữ của tôi. - chưa uống thuốc sao? - bệnh cần uống. - Vậy tránh ra! - ! - ...đồ điê..._ Câu chưa kịp hết đôi môi bị ngăn lại. Thiên Thiên trừng mắt nhìn còn bình thản như . Đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng cạy mở đôi môi ngập chặt rồi như cuồng phong khuấy đảo hút hết mọi mật ngọt trong đó. Đôi tay mảnh khảnh cố dùng lực đẩy nhưng lại bị Nhất Phong bắt lấy rồi cố định đầu. Nụ hôn của đôi lúc dịu dàng có lúc mạnh mẽ như muốn phá tan bức tường lý trí của . nhìn thấy kiên cường khuất phục càng hung hăng hôn lấy đôi môi đào của . nhất định phải khiến quy phục . Dưới tấn công mãnh liệt của tia lý trí của Thiên Thiên dần mất , hơi thở trở nên dồn dập. Nhất Phong hài lòng khi thấy biểu của : - Vậy mới đúng chứ._ buông ra. - …_ Thiên Thiên sau khi được buông tha lập tức tránh xa, ngực phập phồng cố hít lẩy khí. - Mùi vị của em ngày càng tuyệt._ trầm trồ khen ngợi. - ... - Tôi tạm thời tha cho em nhưng có lần sau đâu. - đe dọa tôi? - phải đe dọa, mà tôi ._ xoay người bỏ . Thiên Thiên trừng mắt nhìn rồi vào lớp... Chương 8: Đối Tác Làm Ăn Sau khi tan học, Thiên Thiên lái xe thẳng đến công ty...Khi đến công ty là gần đến giờ nhân viên ra về nên vội vào thang máy. Lúc bước vào đám nhân viên cũng định bước vào nhưng nhìn thấy nên họ chần chừ vào. Thiên Thiên nhìn họ: - Vào . - Vâng._ Đám nhân viên cúi đầu lần lượt vào. Thiên Thiên ấn thang máy lên tầng của mình rồi tựa vào cửa nghỉ ngơi. Đám nhân viên thấy chú ý đến mình bắt đầu xì xầm: - ngờ tổng giám đốc vẫn còn là học sinh. - Ừ. - Vậy mà được làm giám đốc nữa chứ, trong khi phó giám đốc tuổi trẻ tài cao mà phải cúi đầu trước ta. - Ỷ vào chủ tịch có gì mà được chứ. - Tôi dám chắc ta ngồi chiếc ghế đó lâu đâu. Thiên Thiên hoàn toàn nghe thấy những lời họ vừa nên quay qua nhìn họ: - Các người có gì muốn đến thẳng phòng của tôi rồi , tôi sẵn sàng tiếp đón chứ đừng có sau lưng._ Thang máy vừa dừng lại, Thiên Thiên xoay người bỏ . Đám nhân viên xấu hổ cúi gầm mặt được lời nào. Thiên Thiên bước vào phòng, cảm giác mệt mỏi lẫn khó chịu cứ xuất trong người . Thiên Thiên bật máy tính lên và tiếp tục công việc còn dang dở của ngày hôm qua. Bỗng có tiếng gõ cửa: - Mời vào_ Thiên Thiên vọng ra. - Thưa tổng giám đốc, đây là số bản hợp đồng mà công ty vừa nhận được, mời xem qua. - Ừ, chị cứ để đó, lát nữa tôi xem. - ...
- Còn chuyện gì nữa sao?_ Thiên Thiên thấy thư kí có vẻ chần chừ. - Vâng. - Chị ._ Thiên Thiên dù ngẩng mặt lên cũng biết thư kí còn việc khó . - Thưa tổng giám đốc, công ty chúng ta vừa nhận được đơn đặt hàng số lượng lớn nhưng dựa vào tốc độ sản xuất của chúng ta thể nhận nó được. - Vậy nên nhận nó. - Nhưng chúng ta nhận cũng được. - Đó là công ty nào? - Dạ là tập đoàn Âu thị. - Âu thị?_ Thiên Thiên cảm thấy cái tên này có vẻ quen. - Vâng, chúng ta thể đắc tội với họ được. - Họ đưa ra điều kiện gì?_ Thiên Thiên thích kiểu chuyện ấp úng này. - Họ muốn tổng giám đốc đích thân đến gặp. - Được rồi, chị cứ hẹn họ . - Vâng._ thư kí ra ngoài. Thiên Thiên ở lại công ty đến khoảng 8 giờ lái xe về nhưng lái được nữa đường bỗng muốn uống rượu nên quay xe lại rồi lái thẳng đến quán bar lớn nhất. Lúc Thiên Thiên đển nơi điện thoại reo: - Đình Đình cậu gọi cho tớ có việc gì? - Cậu ở đâu? Sao bây giờ còn chưa về? - Tớ đến quán bar, lát nữa tớ về. Thiên Thiên để Đình Đình tiếp tục tra hỏi liền cúp điện thoại rồi vào bên trong. Bartender thấy ngồi mình liền đến tiếp chuyện: - Mỹ nhân, đến đây mình sao? - Có vấn đề sao? - Oh no! Tôi thấy hình như còn là học sinh nên thuận miệng thôi. - Ở đây có để biển cấm học sinh sao? - !_ giọng nam trầm thấp từ sau lưng . Thiên Thiên quay lại nhìn rồi vội quay lại: - Cho tôi ly Whisky._ Thiên Thiên với bartender. Bartender ngạc nhiên nhìn rồi nhanh chóng lấy rượu. Nhất Phong thấy hành động tránh né của khỏi bật cười: - Em cần tránh tôi như tránh tà đâu. - Tôi quen sao?_ Thiên Thiên giả vờ như quen rồi cầm ly rượu uống hết. này khiến hết lần này đến lần khác cảm thấy thú vị. - Cho thêm ly nữa._ Thiên Thiên với bartender. - Tiểu thư à! có biết mình uống thứ gì ?_ Bartender tốt bụng nhắc nhở. - Đương nhiên là biết. Khi ly rượu đưa đến, Thiên Thiên ngừng ngại uống hết. Nhất Phong ngồi kế bên cũng ngạc nhiên kém, này đúng là lớn mật mà loại rượu mạnh Wishky này mà cũng dám uống. nhìn khuôn mặt đỏ ửng của trong lòng sinh ra loại cảm giác khó tả. Thiên Thiên tiếp tục uống nhưng càng uống càng hưng phấn. Hôm nay muốn phóng túng, muốn quên những thứ khó chịu trong lòng. Thiên Thiên rời khỏi quầy rượu tới sàn nhảy. Nhất Phong muốn xem coi làm gì nên ung dung ngồi đó. Thiên Thiên bước lên sàn nhảy liền thu hút ít những tên đàn ông. Những tên đó dùng ánh mắt thèm thuồng kiền dè nhìn Thiên Thiên. sồ tên to gan ôm lấy . Nhất Phong ngờ này lại to gan như vậy dám quyến rũ đàn ông trước mặt . Hôm nay nhất định phải dạy dỗ lại . Nhất Phong lên sàn nhảy, dáng vẻ to lớn toát ra khí khiến cho những người xung quanh rét cũng rung. Thiên Thiên hề hay biết mối nguy hiểm đến gần mà vẫn lẳc lư theo điệu nhạc. Bỗng vòng tay cứng rắn ôm lấy eo . Thiên Thiên nở nụ cười mê hồn ngón tay đùa nghịch vẻ lên khuôn ngực rắn chắc kia: - chàng đẹp trai, có phải tôi rất xinh ?_ Thiên Thiên bị men rượu làm hồ đồ. - bé tốt nhất em nên khiêu khích tôi._ Dáng vẻ của khiến mất kiểm soát. - Tôi có khiêu khích !_ Thiên Thiên chu miệng phản kháng. Cơ thể bỗng hẳng . ôm rời khỏi sàn nhảy rồi vào dãy hành lang tối. Chương 9: Phát Sinh Quan Hệ.. Cơ thể rơi xuồng chiếc giường to lớn, dạ dày như bị đảo lộn làm tỉnh táo đôi chút. Thiên Thiên chưa kịp xác định mình ở đâu đôi môi lạnh băng chạm vào. Đôi mắt mông lung nhìn người đàn ông trước mắt. Cảm giác quen thuộc từ người đàn ông khiển cảm thấy áp lực. Là , nhất định là - Âu Dương Nhất Phong.Cánh tay mảnh khảnh cố đẩy ra nhưng vô dụng. vừa định hé miệng ngay lập tức nhân cơ hội thâm nhập vào. Đầu lưỡi linh hoạt thâm dò dẫn dụ vào trò chơi đuổi bắt cùng . Bàn tay an phận chui vào váy của . Thiên Thiên nhận ra định làm gì liền dùng sức đẩy ra: - Đừng... - quá muộn rồi! _ Ánh mắt chứa đầy dục vọng nhìn , tay còn lại nắm lấy hai tay cố định phía đầu. Đầu lưỡi di chuyển dần xuống phía dưới, ngừng gặm cắn lấy chiếc cổ trắng nõn. di chuyển đến đâu đều lưu lại những kí ấn đỏ hồng. này nhất định phải chiếm được . Có trời mới biết lúc nhìn quyến rũ những người đàn ông khác, thực muốn giết chết nhưng khi chủ động câu dẫn mất kiểm soát mất rồi. Nhất Phong tháo cravat ra buột lấy tay Thiên Thiên. - làm gì vậy? Bỏ ra ... Xin đó..._ Thiên Thiên nức nở cầu xin . - Tôi từng đó là lần cuối cùng tôi buông tha cho em._ Trong lòng nỗi lên cảm giác thương tiếc mà chưa từng có với bất kì người phụ nữ nào. Bàn tay cởi từng nút áo sơ mi của . Cảnh xuân trước mắt câu dẫn . Làn da trắng như tuyết, mịn màng như em bé khiến kiềm được mà khen ngợi: - Thiên Thiên, em rất đẹp... - Đừng... nhanh chóng cởi bỏ những thứ vướng viếu người . Cái miệng tham lam ngậm lấy nhũ hoa của , bàn tay kia xoa nắn bên còn lại. Tay như có ma lực làm tan rã lý trí của . Thân thể Thiên Thiên run rẫy ngừng vặn vẹo. Cảm giác khó chịu này rốt cuộc là gì tại sao lại như thế. Tay di chuyển xuống phía dưới khẽ thâm dò vùng đất nhạy cảm của . Thiên Thiên chịu nỗi hành hạ của , cơ thể căng cứng lên: - A... Đừng... Xi... Xin ..._Thiên Thiên rên rĩ cầu xin . - Bé con, mới đó chịu được rồi. Như vậy sao?_ cho thêm ngón tay vào. Ngón tay của ngừng tìm lấy điểm nhạy cảm của ngừng làm rên rỉ. Cơ thể của căng cứng theo từng chuyển động của . Nhất Phong hài lòng nhìn biểu của , rồi nhanh chóng giải phóng cho cự long sớm căng cứng của mình. Thiên Thiên hoảng sợ vội lùi lại nhưng nhanh chóng bắt lấy : - Hôm nay em thoát được đâu..._ Giọng khàn khàn. - Đừng... Ánh mắt của lên tất cả là chiếm giữ và dục vọng to lớn như chính vậy. Thiên Thiên ngừng dãy dụa cố đẩy ra. Hành động khiến Nhất Phong hài lòng liền tiến vào người . Cảm giác duy nhất mà cảm thấy là đau. đau đớn này như muốn xé đôi người . Nhất Phong cảm thấy người phụ nữ này run lên nên động tác có phần dịu dàng hơn: - Thiên Thiên, ngoan tôi làm em đau._ Đây là lần đầu tiên an ủi người khác. Cảm giác chặt chẽ này khiến muốn nổ tung, nơi này chặt chẽ đến mất cảm thấy khó khăn khi tiến vào: - Thiên Thiên thả lỏng..._ Giọng của tựa ma quỷ làm cho tuân theo. - Ngoan... Thấy thả lỏng, dễ dàng tiến vào rồi phá luôn bức từng cuối cùng. Thiên Thiên chịu nỗi liền òa khóc hai chân tự chủ quấn lấy hông của . vượt qua bức tường cuối cùng chính thức biến trở thành người phục nữ của . Động tác mạnh mẽ của dần thổi bay lý trí của . Thiên Thiên muốn mở miệng hét lên nhưng toàn là tiếng rên rỉ. Thiên Thiên hốt hoảng vội ngậm miệng lại. Nhất Phong nhìn dưới thân, rất kiên cường nhưng thích như vậy: - Tôi muốn nghe tiếng của em._ Nhất Phong gặm cắn vành tai của . - Đừng... Thấy vẫn cứng đầu liền thúc eo tiến sâu hơn. Thiên Thiên chịu nỗi kích thích này, thanh xấu hổ kìm được liền bật ra... Nhất Phong như dã thú suốt đêm đòi hỏi , đến khi chịu được nữa ngất mới buông tha cho . Nhất Phong nhìn ngủ say trong lòng , khoé miệng tự chủ khẽ cong lên. Người phụ nữ này, tuyệt đối buông tay. Thiên Thiên nằm thoải mái, xoay người tìm chỗ thoải mái trong lòng . Nhất Phong mỉm cười cúi xuống hôn lên môi . Trong đầu lại nhớ đến những hình ảnh kiều diễm của khi nãy. Chết tiệt, này đúng là có sức quyến rũ mà, vừa nghĩ đến là muốn đem đặt dưới thân rồi hung hăng chiếm giữ lấy . Nhất Phong rời khỏi giường, vào nhà vệ sinh để dập tắt dục vọng của mình.