Chương 10: Lạc đến đảo hoang Khi tàu dừng hẳn, cả bọn trố mắt nhìn nhau, mỗi ngươi cùng động thái quay đầu liếc xéo Mã - Kết. Hai kẻ tội đồ tỏ ra vô tội a, lúc nãy lo đánh boss quá nên quên chứ bộ. -Cũng tại cậu đấy, rủ rê tôi đánh trùm làm gì biết, bây giờ hay rồi. Bao nhiêu tội lỗi Kết trút đầu Mã hết, tội cậu lắm nha, là ngược lại cơ mà. thể trách hai kẻ làm ăn vô tích được, biết trước đưa gì cho họ cũng làm xong thế mà vẫn cho lái tàu. Ngưu nhìn tấm bản đồ, ràng toạ độ đúng mà, hướng gió lẫn la bàn đều sai ràng bây giờ cả bọn phải tới Hawaii chứ. Lúc sau cả đám leo xuống tàu, mới tá hoả ra cái đảo này chỉ to hơn chiếc BB gấp hai hay ba thôi. Đồ ăn ỷ y đem, chiếc thuyền cũng chẳng quá hai phòng ( vệ sinh, phòng sinh hoạt chung ) làm sao mà chui vô hết. hơn nữa tiếng mà Kết vẫn chưa hết tức chửi bới om sòm, Mã chỉ biết cúi đầu bóp vai cho thiên hạ giận dữ thôi. -Tôi nghe lầm lúc ngang buồng lái ràng là cậu rủ Mã chơi mà, đúng chứ?Tố Nhi hất tóc ngang qua hai kẻ gây rối, rồi kiếm bóng râm mà ngồi xuống hưởng gió biển. -Thôi bây giờ chúng ta cần là lợm cây khô nhóm lửa nếu đến tối rất lạnh. Phong đỡ Giải để bóng râm khác ngồi xuống, sau đó đến bọn Xử loay hoay làm chuyện đâu. -Thế còn điện thoại gọi người đến đón thôi, a có sóng!!Xử cầm điện thoại định gọi ai ngờ chẳng có cột sóng nào. -Tôi cũng vậy!! Cả bọn cầm điện thoại, đồng thanh , quay nhìn nhau ngán ngẫm, chết chắc! -Vậy lên tàu hướng khác. Mã lên tiếng. Cốp -Đồ ngốc, chiếc BB hết nguyên liệu rồi mà! Kết cóc đầu Mã đau điếng. Thế là cả bọn chia nhau ra lợm lặt, kiếm có gì ăn nữa. Chỉ có Yết đeo phone tới bên cạnh Giải. Triệu Phong vừa quay người nhìn thấy nhưng đến mà quay lưng lên thuyền xem kịch hay. -Đến đây làm gì? theo bóng hồng của ! Giải còn tức giận, cuối đầu nghịch cát. Thiên Yết vốn định giải thích vì ghét cách Phong luôn đứng quá gần , nhưng chưa kịp nuốt ngược hết vào trong. Vẻ mặt hối lỗi lập tức thay đổi, đôi mắt ánh lên tia giận dữ. -Hừ, thế mày sao, ngứa lắm à? Thấy tao đủ cho mày định dụ dỗ thêm người khác gãi cho mày phải ? nắm tóc Giải lôi ngược lên đối mặt với mình, hắng giọng, thấy đôi mắt quật cường đáng khinh bỉ của , định giáng tay xuống. -Tránh xa Giải ra, đừng trách tao. bàn tay giựt mạnh Giải trong tay Yết, ôm vào lòng Phong căn mắt, nắm đấm sẵn sàng cho tên đáng ghét này ăn. -Haha ngờ Triệu Phong mày lại thích ăn đồ thừa của người ta. Chát Tiếng của Yết vừa dứt tiếng chua chát vang lên sau cái bạt tay của Giải. Cả hai chàng trai đều nhìn con mèo băt đầu xoè móng vuốt rồi.Triệu Phong hả dạ, cười trong lòng nhưng vẫn chưa biểu ra mặt. -HừThiên Yết bất động lúc, nhếch môi, nheo mắt nhìn Giải, nhìn bằng đôi mắt khinh thường, đeo phone quay lưng . Giải chết đứng tại chỗ nhìn bóng lưng người mình quay , chịu đựng nổi phỉ báng ấy từ Yết, cớ sao luôn chà đạp người phụ nữ của mình chứ? Đau khổ oà khóc, lại khóc, lại rất đau. Triệu Phong ôm vào lòng, liên tục dỗ nhưng có ai thấy đôi môi cười -" Mày quá dễ đoán Yết à! "- nghĩ thầm nhìn theo bước Yết khuất. 5h sau Mọi người quay quần bên nhóm lửa được Mã Mã chăm chút hơn tiếng để thắp lên, hơi quá, đúng ra cậu chỉ cần 10p thôi nhưng Kết cứ lấy nước tưới lên cho tắt để hả giận. Mã dám gì chỉ biết cặm cụi, ngặm đắng nuốt cay mà cố đốt lại nhóm lửa. Cũng may lúc nãy bắt được mấy con cá biết bằng cách nào, giờ cả bọn quấn chúng trong giấy bạc mà nướng lên thưởng thức a. - biết ba mẹ có phát chúng ta bị lạc nữa? Ngưu sầu não, cuối đầu bóc miếng thịt cá mà thở dài, nếu lỡ có ai phát ra chẳng phải cả bọn rất tội nghiệp sao? Ở đây là đảo hoang a, dù coi bản đồ nhiều lần cũng chẳng thấy cái đảo này. -Chắc họ biết thôi, thế nào cũng có người thông báo mà, đừng lo! Xử lấy chiếc mềm khoác lên người Ngưu, kéo vào lòng, cậu an ủi. -Trong thời gian này chúng ta phải làm sao đây? Lúc nãy lợm cây khô cũng thấy bóng dáng người hay thú đâu hết, có khi nào đây là đảo chết ? Ngọc Trinh ngồi dựa vào Tố Nhi ngẩn đầu , giọng khá run sợ, ai nhìn thấy mà chẳng muốn ôm yếu đuối ấy vào lòng chở che, đôi mắt Trinh ngó quanh khu rừng đằng trước bất chợt rùng mình. -Ngốc! Chắc coi phim nhiều quá bị nhiễm rồi chứ gì? Tố Nhi cóc vô đầu Trinh , mắng, cũng tại ngày nào cũng xem phim ma nên mới vậy đấy. Nhi, ta ngồi cạnh Yết, biết ngượng còn dựa vào người , nhưng lại chẳng hề xô ả ra, vẫn để ả bóc cá cho mình, đôi mắt chăm chăm quan sát Giải và Phong. -Chết tiệt! Tôi muốn ra khỏi đây. Kết đá Mã ngậm cá lọt sàn, hùng hồ la toán lên. -Oan cho mình quá! Mình có làm gì cậu đâu sao đạp mình. Mã bò người dậy, mặt méo xẹo, cậu chẳng biết mình chọc giận gì Kết nữa a. -Hừ. Kết liếc xéo, Mã lập tức ngậm bồ hòn làm ngọt liên tục nịnh nọt, nhưng quan tâm, xuống tàu mạch thẳng vào rừng. Sợ gặp chuyện Mã liền co giò chạy theo ngừng ngọt. -Lại nữa rồi, haizzzz Ngưu thở dài, nhìn theo bóng hai người kia. -Giải, em ăn tý ? Triệu Phong bóc miếng cá đưa đến miệng Giải, lắc đầu, cuối mặt xuống nhìn đống lửa cháy nổ lốp bốp, trong lòng khó chịu quá, rốt cuộc mình bị gì đây? Cứ khuyên mãi Giải ăn, Phong thấy lo nhưng cũng mỉm cười trong lòng, kế hoạch vạch ra đạt được bảy phần chỉ cần vài bước nữa những thứ vốn của trở lại. Tất cả. gian im lặng bao trùm, mỗi người suy nghĩ, tưởng tượng, bỗng tiếng hét lớn làm bầy chim ngủ yên cây thức giấc bay loạn ra khỏi rừng cây. -AAAAAAAA -Đó là tiếng của Kết Giải bật người ngồi dậy, cố gắng nhìn xem có chuyện gì từ phía rừng cây kia nhưng vô vọng, mọi thứ đều chỉ có game màu đe, chần chừ nhảy khỏi tàu chạy thẳng vào cánh rừng. -Giải nguy hiểm đấy! Ngưu lẫn Phong đều la với theo nhưng bắt được Giải, chạy nhanh đến phía rừng rồi, bàng hoàng cả bọn cùng rượt theo hòng muốn biết chuyện gì. Trong phút Ngọc Trinh quay đầu lại, loáng thoáng nhìn thấy nụ cười môi Tố Nhi và Triệu Phong. -" Đây là kế hoạch của bọn họ, tất cả bắt đầu rồi ư?"- Bạch Ngọc Trinh lắc đầu, thở dài ngán ngẩm. Có những thứ muốn cũng thể làm gì được. Khi bắt kịp được Giải cũng là lúc cả bọn bị bao quay bởi những con người kì lạ, bọn họ mặc áo a, da đen thui, chưa đến khuôn mặt rất dữ tợn như bọn bộ tộc da đỏ vậy. -Này có cần làm quá vậy ? Ngọc Trinh ghé sát tai của Phong , nếu mà bị bọn người Z quăng thuốc ngủ giả vờ giam giữ còn đỡ hơn là bị bọn người ăn mặc bằng lá cây bắt a, nhìn quái dị quá đáng. -Đây phải người của tôi. Triệu Phong cố gắng che biểu mặt, cũng bắt đầu lo lắng a, đây phải bọn thuộc hạ của , nếu vậy đây là ai? Thổ phỉ khổ. -Sao cơ? Tố Nhi cũng chen vô, nãy giờ ngóng tai nghe, cứ nghĩ người của Phong nên ả cần lo nhưng bây giờ xem ra cần lo rồi đấy. Bảy người bị dồn vào chỗ, đám người " mặc như mặc " kia càng ngày càng tiếng sát lại, trong tay chúng cầm ngọn giáo rất nhọn a, nếu bị chúng lao tới chết là cái chắc. -Các người là ai? Thiên Yết là kẻ liều, đứng trước lên tiếng hỏi dù bây giờ chân tay run lên đây. Bọn chúng ngừng lại, quay đầu nhìn nhau, ra ám hiệu gì đó. -AAAAAAAA, các người định làm gì? Đám người Giải la toán lên, bọn người đó quăng lưới hốt hết cả bọn lôi , muốn thoát cũng được, vì ồn quá, chúng đánh sau ót mỗi đứa cái, gian lại trở về lúc đầu, im lặng chỉ còn tiếng sóng vỗ. Lúc tỉnh dậy, ai cũng thấy mình bị trói vào gốc cây xa nhau mấy, lờ mờ Ngưu thấy gì đó hoảng hốt. -AAAAAA, Kếttttttttttt Ngưu la lên làm cả bọn thức tỉnh nhìn theo hướng , đó là Mã và Kết, Mã bị cột vào cái cây to như cột cờ mà cậu lại bị treo tận treo ngọn cây người đầy vết thương nhưng xem ra chỉ là vết xước ngoài da thôi, vẫn còn bất tĩnh. Kết tội hơn bị bọn da đen đó cột vào chiếc ghế cây, tay và chân đều bị cắt nát máu chảy từng giọt xuống đất. -Huhu Kết ơi, Kết mày nghe ? Giải la lên, Kết cuối đầu biết tỉnh hay ngất tệ hơn là chết rồi cũng nên, Giải Ngưu khóc nức nở, vùng vẫy muốn thoát ra chạy tới chỗ bạn mình. Bọn người đấy dùng cái ly to hứng máu từ vết thường Kết, chúng truyền nhau uống máu ngừng nhảy múa quay đống lửa, ngọn lửa đó càng ngày càng bốc lên cao mà ở giữa chính là cái cây trối Mã a. Kết nghe người gọi mình, khó khăn nâng khuôn mặt dậy, cả người đau đớn thể cử động nổi. Thấy Kết cử động, cả bọn mừng rỡ, chưa chết còn hy vọng. -Bọn chúng chưa để ý tới chúng ta đâu, bây giờ mình cần thoát ra nếu chúng ta là những người tiếp theo đấy. Xử đủ tỉnh táo để kéo bọn họ ra khỏi đau đớn, cả đám gật đầu, bọn con hoảng sợ tới nỗi mặt nhòe lệ chưa ai cũng xanh lè xanh lét còn bình tĩnh nữa rồi. -Con dao Phong lên tiếng, Ngưu liền cố lấy con dao được dắt bên hông, lúc nãy chạy cũng mang theo vũ khí lỡ có chuyện gì sao? Mà có . Triệu Phong thành thục lấy được con dao Ngưu đưa, cắt bỏ sợi dây trối mình, cố gắng nhàng tháo cho những người còn lại, nhưng kế hoạch thành. kẻ trong bọn thổ phỉ tuần xung quanh thấy động tịnh, đến liền thổi tù thông báo, dân làng đều quay mặt lại nhìn theo hướng tên thổi. Im lặng, Trống , Dân làng nghiêng đầu nhìn, nơi đó chẳng có ai cả, chỉ có bọn người bị bắt còn chưa tỉnh dậy, cuộc vui lại bắt đầu. -Mém tý bị bắt Ngọc Trinh thở khó nhọc, nhìn sau lưng, tên thổ phỉ kia bị cắt cổ máu ngừng phun ra, cả người ta co giật liên tục nhìn rất ghê a. -Bây giờ tôi và Xử đánh lạc hướng, mọi người vào cứu họ. Phong bàn bạc với mọi người, dù cả bọn cũng ưa mấy người nhưng vào lúc nguy nan họ lại đoàn kết lạ thường, vừa dứt lời Phong và Xử đứng phắt dậy vừa chạy vừa la, làm bọn người kia bất ngờ đuổi theo, Ngưu và những người còn lại vờ như mình vẫn còn mê man để bọn chúng chú ý. Người run, đầu óc rối tung nhưng ai dám làm gì sai kế hoạch, bọn người kia vừa đuổi theo, Ngưu - Giải - Nhi liền chạy đến cứu Kết, Trinh và Yết cố tắt đám lửa để kéo tên Mã như chết kia xuống. Sau khi cứu được, Yết cõng Kết, Mã bị bốn đánh cho tỉnh nhưng cậu bị thương ở vai cõng nỗi Kết, chỉ còn cách cầm cây đầu bảo vệ mọi người. Đường rừng tối tăm ai biết lối nào, loay hoay cả bọn hốt hoảng, tiếng chân và tiếng hét của bọn người rừng đằng sau a, bọn chúng biết mắc bẫy rồi. Bọn Giải cong giò chạy bán sống bán chết hề nhìn đường . Rầm Cả bọn bị va vào nhóm người nào đó, ngã đến đau điếng.
Chương 11: Bình an dập mông, đau muốn chết nhưng trong lúc nguy kịch chẳng ai còn lo mình bị chảy máu hay bị gì nữa, cả bọn phản ứng nhanh ngồi bật dậy, cần biết đối phương là ai, cứ ra tay mà đánh tới. -Bình tĩnh nào! Thiên Bình bị va chạm mạnh cũng rất đau nhưng trước mặt ông là hai bảo bối a, quên hết đau, định ôm chúng ai ngờ. -CHA Cả Ngưu và Giải huơ loạn xạ nghe thấy giọng quen thuộc sực tỉnh, đúng là cha của bọn họ, cả hai mừng quýnh, òa lên khóc trong lòng ông. - sao, ổn rồi, các con của ta. Thiên ôm hai nhóc tỳ vào lòng vuốt lưng cho chúng, cố an ủi sợ hãi của bọn trẻ. -Yết, Mã, ôi trời ơi em tôi. Bước sau đó là Sư đỡ Song, vừa thấy Yết và Mã, Song vui biết bao, sáng giờ mất tin tức của bọn trẻ làm muốn ngất , còn nghe thông báo chúng nó chưa đến nơi trong lòng Song biết bao nhiêu là suy nghĩ, tượng tưởng. -Chị, . Cả hai người họ như Giải với Ngưu òa lên khóc, chỉ mỉm cười nhận lấy cái ôm của chị. -Các cháu cũng sao, may quá! Ngư sau khi vuốt hai đứa con nín khóc cũng đến xem Tố Nhi và Ngọc Trinh ra sao, đây là con người ta a, có chuyện gì sao mà bà đẻ kịp chớ. -Kết, em sao vậy? Bảo Bình chạy lại gần, chui vô nhìn chưa kịp vui mừng khi thấy em mình, muốn loạn lên, Kết nằm lưng Yết cả người toàn là máu, khuôn mặt xanh xao, kẻ làm khi thấy em mình như vậy sao mà chịu cho nổi. -Cậu ấy bị bọn người thổ phỉ...cắ..ttt.. huhu... Giải nín nhưng khi nghe Bảo la toán lên mới nhớ ra, thuật lại cách khó khăn trong mắt lộ hoảng sợ. Bảo bế xốc Kết chạy nhanh ra thuyền tìm đồ cứu thương và bác sĩ Chương, cả bọn ai cũng theo chỉ riêng nhóm tìm kiếm, Giải - Ngưu - Dương, xin ở lại đợi hai người còn chưa trở về. -Rốt cuộc tìm thấy thằng bé chưa? Dương thường ngày hiền lành, vui tính, hôm nay lại nổi cáu cách ghê gớm, hét vào bộ đàm hết cỡ. Cũng đúng thôi Xử còn bị lạc bên ngoài nha, nếu có chuyện chẳng may với em sao? chỉ có mình Xử Nữ là em thôi, trời ạ! -Vẫn chưa, thưa sếp. Giọng trả lời từ bộ đàm hề có tý cảm xúc nào. -Kiếm nó cho tôi, nếu em tôi trong vòng 30p xuất cậu cả lính của cậu nữa, đừng hòng sống sót ra khỏi đây. Bạch Dương ngắt, mặt tức giận, hàm răng đanh lại, mắt ngừng tìm kiếm. -Chị à, Xử sao? Dù Ngưu rất lo lắng cho Xử nhưng tin cậu sao đâu, cậu quay trở lại với vì cậu hứa rồi mà :" bao giờ để mất nhau nữa ". -Ừ, chị cũng mong là vậy! Dương thở dài, thả lỏng, nhắm hai mắt lại, ôm lấy Ngưu vào lòng cả hai người cùng chờ người em trai, người của mình bình an vô . Cự Giải cũng thấp thỏm lo âu, biết Triệu Phong thế nào, có gặp nguy hiểm ? Chẳng ai lo cho cả, ai, Chỉ có mỗi sợ gặp chuyện tốt. " Mong đừng xảy ra chuyện gì hết, làm ơn! " chắp tay đặt dưới cằm, liên tục cầu xin, trái tim nó nhảy dựng lên mỗi lúc có tiếng động, rất khó chịu, muôn vàng suy nghĩ xảy ra chuyện làm muốn òa lên khóc, có gì đó nghẹn ở cổ họng, có gì đó cay xòe nơi khóe mắt. Sau hai tiếng tìm kiếm với khủng bố của Dương cuối cùng cũng tìm ra được Phong với Xử, hai người họ trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc a. Bọn người thổ phỉ sau khi bị lừa quay lại nhưng vẫn chia ra nữa rượt theo Phong - Xử. Triệu Phong nhanh chân trèo lên cây cao để trốn, Xử mất bình tĩnh quýnh quáng nên trèo kịp bị bọn người kia bắt được. Phong có thể nhân cơ hội để tẩu, nhưng suy nghĩ lúc cũng nỡ. bọn người Xử hoàn toàn vô tội nha, chỉ là lúc đầu muốn bắt họ làm con tin thôi. Bây giờ bị nguy kịch cứu chắc chắn cậu ta chết. Máu hùng nổi lên. Phong ứng cứu nhưng thành. cứu được đành, hại cả bản thân bị bắt luôn. Trong lúc bị trối như hai con heo sắp đưa lên lò quay bọn lính tinh nhuệ đến ứng cứu, dẹp sạch bọn thổ phỉ kia. Hai bên đều có thương vong nhưng bên Xử ít ai thiệt mạng, còn bên kia chết sạch còn tên. -Xử ơi, chị/tớ lo cho cậu quá! Cả Ngưu - Dương đều nhào vào người Xử khi thấy cậu bước ra, trong cảnh tượng rất chi cảm động . Binh...Bốp Hai cú đấm bất ngờ vô mặt, phút trước còn ôm lấy người ta, phút sau liền đánh xong phủi mông bỏ , Xử ôm mặt mếu máu chạy theo hai " công nương " liên tục hỏi "tại sao?". - sao, tốt quá rồi! Giải thấy Phong cà nhắc từ cánh rừng ra, chạy đến đỡ , trong lòng cảm thấy nhõm, những điều mình lo lắng cuối cùng cũng có. -Ừ, sao, con bé ngốc này lạnh thế này mà vào trong à? Triệu Phong dường như tan chảy trong hạnh phúc, khi bước ra khỏi cánh rừng cứ ngỡ mọi người quên mình nhưng ngờ Giải nhi của lo cho , đợi , thấy khuôn mặt lo lắng của lòng vừa vui mừng, vừa đau thắt chính cũng lợi dụng để hoàn thành kế hoạch của mình. Tuy miệng mắng thiên hạ ngốc nhưng lại tự viễn cảnh cho mình tương lại, mỗi ngày về nhà Giải luôn ra cửa đón , lo lắng cho giống như thế này. Liệu ước mơ đó có quá xa vời chăng? - còn à? phải hy sinh cứu bọn em em chẳng thèm đợi đâu. Giải chề môi, giận dỗi, mình lo lắng biết bao vậy mà còn mắng mình nữa a. Triệu Phong cười ôm vào lòng hôn lên trán , chẳng biết nên đánh đòn con bé này thế nào nữa, càng ngày càng hư rồi. Chiếc thuyền rời khỏi đảo, người nào cũng mệt nên từ lâu chìm vào giấc ngủ, chỉ riêng Ma Kết tình trạng của rất khó , mất máu quá nhiều tuy được cầm máu và truyền máu từ Bảo Bình nhưng vẫn hề thay đổi. Bác sĩ Chương từ lâu làm cho gia đình Thiên, ông được theo để phòng bị tình trạng đáng xảy ra, tuy là bác sĩ giỏi nhưng ông thể làm gì được, nhịp tim Kết càng lúc càng yếu. Bảo nhiều lần mất bình tĩnh muốn đập nát cái máy đó nhưng đều bị Thiên can lại. -Kết à, em có nghe ? Bảo Bảo mắt hằn lên từng tia máu, kiềm nén nước mắt của mình, em bé bỏng của , từ bé đến giờ chỉ cần Kết trầy vết đau lòng, bây giờ người con bé lại chằng chịt vết thương, khuôn mặt thiếu sức sống trắng bệch, bảo vệ được em kẻ làm như xứng đáng. nắm chặt tay mình cố kìm chế tức giận, chỉ sợ Kết có chuyện gì làm những việc sai trái mất. muốn giết người. Mã được bác sĩ Chương bẻ lại phần vai bị trật, cậu nhanh chóng chạy đến phòng Kết, tâm trạng của cậu lúc này chẳng khác Bảo mấy nhiêu, cậu biết kiềm nén nước mắt, vừa thấy người con mình cậu quỳ sụp xuống, nắm lấy tay Kết, vùi mặt vào đó mà khóc. -Mình xin lỗi, đều là tại mình, tất cả là tại mình, xin cậu cứ đánh mình . Làm ơn cậu đừng làm mình lo mà. phải tại cậu Kết đâu có vậy, lúc xuống tàu năn nỉ mãi Kết hết giận, nghĩ đây đâu phải lỗi mình cậu thèm nữa mạch sâu vào bên trong, ngờ Kết đuổi theo, định quay lưng lại đuổi về có kẻ tấn công, bắt cả hai người họ. Bây giờ tất cả yên giấc chỉ còn lại vài người, Sư - Thiên - Ngư ba người họ cũng chỉ biết cầu nguyện cho bé. Bây giờ còn tới hai tiếng mới cập bờ chỉ mong rằng kịp lúc đưa Kết vào viện. 2 tiếng sau: 7:00am Hối hả đưa Kết vào viện, cả đám người đều mang bộ mặt hình ngoài phòng cấp cứu, Bảo truyền máu cho Kết nãy giờ nên còn sức đứng nữa, người khuyên lắm mới chịu nằm nghỉ ở phòng hồi sức. Sau lúc lâu chờ đợi, tầm hơn tám tiếng Đèn đỏ tắt, Bác sĩ cùng vài y tá bước ra. Thiên vội hỏi: -Con bé như thế nào rồi? Ai cũng hốt hoảng đứng dậy, lo lắng đợi câu trả lời. Bác sĩ tháo khẩu trang, từ tốn : -Bệnh nhân qua cơn nguy kịch, nhưng cần theo dõi thêm vài ngày nữa. bé mới phẫu thuật xong cần được an tịnh mong người nhà đừng làm ồn. Ai cũng như trút được gánh nặng, nhìn nhau đầy mệt mỏi. Thiên gật đầu cảm ơn bác sĩ. - sao là được rồi. Ngư vỗ vai từng người , bà cũng gọi báo cho Bảo biết để an tâm hồi phục. Vì mới phẫu thuật xong, chưa ai được tiếp cận bệnh nhân chờ lúc người nhà mới được vào, Mã - Bảo ở lại viện xem xét tình hình, còn mọi người về nhà nghỉ ngơi, chút tối đến sớm thay ca chăm nom Kết. Về tới nhà, Giải mới ngộ nhận ra nhà mình thành trại tị nạn a, mọi người về mà ở lại nhà , Phong - Nhi - Trinh cũng cuốn gối qua luôn với lý do thể ngủ được. Thế là bọn trẻ cùng chui ra phòng khác nằm sắp lớp ngủ, dẹp luôn bộ ghế dài cho nó trống chỗ a. Xử nằm trong góc kế bên là Ngưu, cạnh Ngưu là Ngọc Trinh, Tố Nhi, Yết, Giải, Phong, ai cũng nhắm nghiền mắt lại như ngủ nhưng chất chỉ có đứa chìm vào mộng thôi còn bao nhiêu thể thăng thiên được. -Á...aaaaaa... cứu... mạng..gggg... khô..ng. làm ...ơ..n. KHÔNGGGGGGGGGGG Ngưu la lớn bật người dậy, trán đẫm mồ hôi, mắt đờ đẫn lo sợ nhìn xung quanh như cố gắng tránh thứ gì đó. -Chuyện gì vậy? Ngưu sao chứ? Tiếng la của đánh thức cả nhà, ai cũng lo lắng quay quần bên , nhưng Ngưu dường như chẳng nghe thấy gì cả cứ lui người dần về phía sau, Xử thấy ổn nên chặn đằng sau lưng , ai ngờ khi lưng đụng đến ai đó hoảng hốt đánh tới tấp. Bốp Bốp Bốp thương tiếc, Xử kịp trở tay bị ăn cước liên tục dù rất đau nhưng cậu vẫn để yên cho đánh. -Đừng ai lại gần nó, nó mộng du. Ngư hiểu ngay, từ bé Ngưu hay bị mộng du nếu gặp chuyện gì làm hoảng sợ quá độ, bà nhàng can những người xung quanh định đến ứng cứu Xử, Ngư đến bên Ngưu, bà vuốt tóc , : -Mọi chuyện ổn rồi, con có mẹ ở đây, có gì có thể hại con cả. Quả nhiên rất hiệu nghiệm, Ngưu từ từ bình tĩnh lại, ngã vào lòng Ngư yên giấc ngủ, động đậy, ác mộng quấy rầy nữa. Cả nhà ai cũng bị trận hú vía, mặt mầy xanh lè. Chỉ biết đứng nhìn Ngưu ngủ ngon lành trong vòng tay mẹ.
Chương 12: Cái chết bí Buổi chiều bị dọa bởi Ngưu nên mặt ai cũng tồi tệ, tối còn đến viện chăm nom Kết nữa, người tội nghiệp ngoài Kết ra là Bảo và Mã hai người họ ăn được tý cơm, uống chốc nước, ngoài ra chẳng ngủ miếng nào, cứ căn mắt mà đợi thiên hạ giường bệnh tỉnh dậy. Sáng mới ra Giải ôm trận ghen tuông, vậy mà từ tối qua chính tự với mình: " quan tâm nữa, để xem người hối hận là ai?" Thế đấy, chưa gì Giải muốn bốc hỏa khi sáng ra Tố Nhi cứ đu đu theo Yết, ả còn hề ngượng nghịu hôn môi khi về lớp nữa chứ. Con cua ngốc mặt đỏ tới mang tai vác theo trận tức tối trở về chỗ ngồi, ai gì cũng vờ như nghe. Nhiều người biết chuyện xảy ra với bọn người Mã đến hỏi thăm cũng bị bộ mặt dọa người của làm bỏ chạy. -Mới có sáng sớm mà ai chọc em vậy? Triệu Phong ngồi sau bàn Giải, vuốt tóc , mỉm cười thăm hỏi. - có ai đâu, chỉ là em lo cho con Kết thôi. Mặc dù đúng mấy nhưng thế nào cũng có phần lòng chiếm hơn nữa nha. - sao đâu, nghe Kết tối qua tỉnh được chút lại ngủ tiếp. Phong như guốc trong bụng Giải nhưng muốn vạch trần cứ hùa theo mà thôi, lòng rất tức giận vì người con ở cạnh mà tâm ở nơi khác và nơi đó chắc chắn dành cho . - hả? Thế tốt rồi, à, tý tan học cùng em thăm nó nha? Nghe Phong mà cũng đỡ lo, hôm qua mệt quá nên ngủ tới sáng luôn, làm bạn thân mà chẳng vào chăm sóc bạn mình gì hết. Vậy còn gì là bạn tốt nữa đây. -Ừ, đừng có buồn nữa, nếu cho em bộ đến viện đấy. cười, búng lên trán thiên hạ ngốc nghếch, cũng cười gật đầu, búng vành tai . Cả hai người vui vẻ cười đùa búng qua búng lại quên mất khó chịu trong lòng, cũng giống như năm năm qua chưa hề biến khỏi cuộc đời vậy. " Nếu ngày trước bỏ , có phải, bây giờ người em phải Yết mà là chăng? " Giải nghĩ thầm dù chỉ là phút ngắn ngủi thấy còn đứng cương vị người trai thân thương ngày nào mà là người khác, người từng làm rung động. -------Phân cách tình -------- Ngưu - Xử đường học, hôm nay Xử làm hư xe phải để ở nhà nên cả hai cùng nảy ra ý tưởng bộ đến trường cho nó giống học sinh chút với lại trường đâu có xa. -Sao mà cổng sau hôm nay lại đông thế nhỉ? Ngưu nắm tay Xử tung tăng dừng phắt lại, quay đầu sang cậu hỏi, cũng thấy lạ nha. Thường cổng sau rất vắng ít ai ra vào thế mà hôm nay lại đông nghẹt người. Xử lắc đầu biết, kéo tay Ngưu đến gần. -Có chuyện gì vậy bạn? Xử nắm đại tên học sinh cố làm ông tám bình luận ra ngoài. Cậu ta : -Lúc nãy Thịnh An lớp 12D đổ rác thấy có cái túi đen bị tuột nút thắt, sợ có ai làm đổ khổ, ai ngờ lúc đến gần mới biết cái túi đó có chứa cái xác người a. Ngưu chen vào: -Sao xác người? Là ai? Cậu ta vuốt ngực cố nhịn ối để : -Là Văn Tư lớp 12E đội trưởng bên khối chuyên bơi ấy, cậu ta bị cắt liền tay chân, móc mắt, lưỡi cũng bị cắt lìa ra, chưa đến khắp người đều bị khắc chữ Z nha, rất ghê, máu đông cứng chắc cũng tử vong hơn ngày rồi, xác bốc mùi rất hôi. biết hiền lành như cậu ta gây chuyện với ai nữa. Haizzzzzz. Sau khi hết giá trị lợi dụng Xử " tặng " cậu ta bằng cái cám ơn rất chi lễ độ, sau đó kéo Ngưu vào lớp, đây là chuyện nên xen vào, hoặc nên biết, chữ Z là biểu tượng cho hiệp hội ấy sao? Ngưu bị lôi nhưng có tâm trí đâu để ý, thứ mà quay cuồng là cái miêu tả xác của cậu học sinh kia với cái chữ Z nữa, quá biến thái giết người xong còn khắc chữ, nhưng khoan chữ Z phải là? Cả hai cùng đứng lại nhìn vào nhau như ý:" Cậu có nghĩ giống mình " Và :" Mình nghĩ y chan cậu đấy " Gật đầu, hai người lấy điện thoại gọi về nhà báo tin. Sau khi vào tiết, tất cả học sinh đều bị gọi xuống hội trường dù hôm nay chẳng phải là đầu tuần a. Hội trường chặt kín người, Giải được Phong dẫn đường đến chỗ rất rộng rãi thoải mái nhưng cũng vì thế mà chạm mặt với tên Yết và ả Nhi kia cứ như hình với bóng, Ngọc Trinh sáng giờ vắng bóng cũng chen vào ngồi chung, thế là chỗ rộng lại thành chỗ chặt hẹp như những nơi khác. -Sao thấy Ngưu và Xử nhỉ? Trinh ngó quanh tìm kiếm, tuy miệng hỏi hai người nhưng ra chỉ muốn gặp người thôi. Mà hỏi cũng có ai biết đâu, chẳng lẽ phải vào trường từ nãy mới đúng, giờ này chưa vô chắc cúp chơi chứ gì nữa a. Thầy hiệu trưởng lên bục cao, ông ta hắng giọng, bảo học sinh im lặng để nghe tin buồn. Ông ta : -Chào các em, hôm nay tôi gọi các em đến đây đến về hai tin, thứ nhất: Tôi muốn chia buồn cùng gia đình và các bạn của em Văn Tư lớp 12E, cái chết của em ấy lúc sáng nay làm chấn động rất lớn đến nhà trường cũng như mọi người xung quanh, Tư hiền lành thành tích học tập lại tốt, hòa đồng và gây thù với ai, dù biết ai ghét em ấy đến nỗi giết người, tôi xin người có lỗi ấy, nếu là trong những em ở đây hãy ra đầu thú. Thứ hai: Sau cái chết sáng nay tôi lại nhận thêm thông tin từ phía gia đình và công an, báo rằng trường ta có thêm ba vụ mất tích Nhược Hà 10A, Vũ Ni 10A, Lệ Phi 11H hai ngày về nhà cũng đến trường, biết ba em ấy bỏ nhà hay gặp nguy hiểm, có ai nhìn thấy những em ấy hãy báo lại với nhà trường hoặc công an,... Phần sau đó chẳng ai thèm nghe nữa vì cả hội trường đều ngập trông tiếng khóc, tiếng thở dài, thậm chí có người còn ngất khi nghe cậu đội trưởng mất, ba mất tích, có người lo sợ tới mình. Còn về phần bọn người Giải mỗi người ý nghĩ. Triệu Phong: Ông ta ra tay quả rất mất nhân tính a, ông hối thúc tôi hay muốn dụ bọn người của Thiên đứng lên ra tay trước đây. Tôi khăm phục ông, Triệu Vĩ. Tố Nhi: Triệu Vĩ độc ác , phóng lao theo lao, đây có phải là đe dọa nếu mình làm xong nhiệm vụ này cha mình giống như tên Văn Tư ấy. thể để đều đó xảy ra được. Ngọc Trinh: Tại sao chuyện của các người mà mang những mạng sống liên can ra làm đe dọa vậy, có tính người, mình hứa với mẹ thực việc này đúng hay sai?. Thiên Yết: Hiệp hội Z ra tay báo cho mọi người biết khiêu chiến với ai rồi à? cuộn phim hay đây, mình nên đóng vai gì nhỉ? Tức nhiên vai chính, giết tên trùm ấy là xong phim. Cự Giải: Mất tích giết người, Ngưu sáng hôm nay còn gặp mà giờ này chưa vô có khi nào bị bắt rồi ? Mà đúng mình đâu cảm thấy chị ấy gặp chuyện, vậy còn Kết, ba mẹ, các chị nữa, họ ra sao? Trời ạ! -------Kết thúc buổi học phân tuyến cách------ Tại nhà Giải. Mọi người quay quần bên bàn ăn, mười người thiếu Mã - Kết chen vào nó đông lại nóng thể chịu nổi a. Thiên nhíu mầy, tay nhịp lên bàn theo nhịp. -Ba?. Ngưu khều Thiên, kêu họp chịu hơn nữa tiếng rồi. -À, ta gọi các con tới đây cũng tại vụ việc ở trường đấy, mọi người nên cẩn thận , bọn giết người ấy chắc chắn là đám người hiệp hội Z khét tiếng chứ chẳng ai khác đâu. Giải chề môi, : -Còn tưởng cái gì, chuyện đó chúng con cũng biết rồi, mà tại sao chúng lại làm vậy? Ngư chăm trà, cũng bàn vào: -Còn gì nữa, chúng muốn chúng ta sợ dưới hăm dọa đó hoặc chúng muốn ta ra tay đánh trả. Dương gật đầu tán thành: -Đúng con cũng nghĩ như bác, nhưng việc giết những học sinh vô tội thế này đáng sống. Bảo cắt lời: sao đây, nếu ta đánh trả chẳng khác nào chấp nhận lời khiêu chiến. Sư xoa bụng vợ ngây thơ : Hình như bác Thiên đồng ý trò chơi này rồi mà! Cả đám người quay sang liếc xéo Sư, suy nghĩ gì cả, lúc đó Thiên cũng vì tức giận quá mới làm vậy, khi suy nghĩ kĩ lại thấy việc mình làm bốc đồng nông nỗi, chẳng khác nào làm liên lụy cả gia đình. Ông cũng rất biết lỗi, cắn rứt lương tâm lắm a. -Này đừng nữa, pha cho em ly sữa ! Song Tử xô chồng ra, đuổi thẳng cẳng tên dùng đầu óc trước khi . Reng Reng Reng -Bắt điện thoại kìa! Song Tử thấy chồng tới gần điện thoại ngay bếp mà cứ để nó reo hoài, bực mình la toáng lên. Sư quất mắt giận dỗi bắt điện thoại: -Alooo. Đầu dây bên kia: -Đó có phải gia đình của bệnh nhân Ma Kết và người nhà Nhân Mã ? Sư trả lời: -Đúng, sao vậy? -Chúng tôi là thám tử tư điều tra về vụ tấn công, bắt cóc người. Vào mười phút trước, có nhóm người tự xưng là người nhà bệnh nhân đến thăm bệnh tấn công làm chết rất nhiều bác sĩ, y tá, bệnh nhân của bệnh viện để bắt cóc hai nạn nhân . -Sao cơ? Vâng tôi biết rồi, vâng. Sư hốt hoảng chạy đến bàn, đập tay mạnh xuống mặt bàn, kể lại hết cuộc chuyện của mình với thám tử cho mọi người nghe. -Cái gì Kết - Mã bị bắt cóc? Chưa nghe câu trả lời cả nhà lao ra xe, tăng tốc đến ngay bệnh viện, chỉ còn Sư - Song - Dương chưa chạy theo thôi bởi vì Song Tử vừa nghe xong lập tức ngất ngay tại chỗ. Sư và Dương đành gọi bác sĩ Chương và đỡ Song lên phòng nằm nghỉ. Sư bị Song làm cho rụng tim ra ngoài, cứ chạy tới chạy lui, kéo bác sĩ Chương khám cho Song ra hỏi hoài làm ông ấy bực mình. - ấy sao, chỉ bị sốc quá nên ngất thôi, khi tỉnh lại nhớ đừng để ấy sốc nữa tốt cho bản thân và thai nhi đâu. Bác sĩ Chương xong cũng sách dép lấy thuốc cho Song Tử, Dương cũng theo xuống bếp nấu miếng cháo và canh rừng cho Song. Sư lo lắng nằm cạnh vợ ôm vào lòng, thở dài :" Mong Mã đừng có chuyện gì nếu vợ con ổn đấy ". Còn Song Tử ngất và thần trí lại mụ mị, thấy Mã bị người ta bắt , lóc da xẻ thịt nó ra nữa, muốn cứu nhưng thể cả người thể động đậy được hình như có gì bó mình chật cứng phải.
Chương 13: Bị bắt Mã mơ màng tỉnh lại biết mình ở đâu, ngó quanh chẳng có ai chẳng có gì ngoài bốn bức tường màu trắng đơn điệu đến đáng sợ, nơi đây quá xa lạ. Nhức, rất nhức đầu, cậu cố nghĩ xem có chuyện gì mới xảy ra. Hai tiếng trước: Ưm..mm.. khá..t nướ..c.. Giọng run rẩy, vang lên rất từ chỗ giường Kết. -Kết, Kết cậu tỉnh rồi! Mã lim dim nhắm mắt bỗng nghe thấy giọng của Kết, cậu mừng quýnh đỡ ngồi dậy uống chốc nước, môi cười muốn đụng tới vành tai, Mã vuốt mớ tóc rối cho , cậu thương ôm vào lòng. Lặng lẽ khóc, phải vì mình yếu đuối mà cậu quá vui đó thôi. Cứ ngỡ ấy gặp chuyện chẳng lành trái tim cậu như căng như dây đàn, có thể đứt bất cứ lúc nào nếu chấn động quá mạnh. Thở dài nhõm, cuối mặt nhìn thiên hạ ngủ mất, cậu định đứng dậy mua chút cháo đợi Kết tỉnh cho ăn. Nhưng... Ầm Cửa phòng đột nhiên bị lực mạnh tông vào toang mở, bước vào là gần chục tên bịp mặt áo đen, chúng mà làm, chĩa súng. Tịt Tịt -Các ngườ...i là.. a....i..? Cây súng đó có thuốc ngủ a, mũi tiêu bay thẳng xuống mông trái Mã, cậu chưa kịp hiểu tình hình mơ màng chìm vào giấc ngủ. Nhớ ra được việc, Mã vùng dậy mò tay tìm lối ra nhưng vô vọng, căn phòng này cứ như chiếc hộp bị biến to hoặc chính cậu bị thu lại. Thoát ra được cậu rất lo biết Kết ra sao rồi, ấy bị thương nếu như lại bị nhốt hay hành hạ chẳng qua khỏi đâu. -Này các người là ai thả tôi ra, đồ bắt cóc. Mã thấy được cái camera trần, cậu chụm tay thành cái loa la lớn. được gì, Mã tức giận, đấm vào tường rồi đạp xuống đất cố gắng cho bẳng được thoát ra khỏi đây. Bên ngoài chiếc hộp trắng ấy có khoảng tá người im lặng chấp tay sau lưng nhìn trực diện qua camera. -Cậu chủ, tỉnh. tên thuộc hạ vào, cuối đầu cung kính báo cáo. -Tốt, chuyển camera. Tên được gọi bằng cậu chủ ngồi chiếc ghế xoay, vì trong tối ai có thể nhìn thấy khuôn mặt ra sao trừ đôi mắt sáng vô hồn màu xám. Máy quay được chuyển đến căn phòng khác, cũng như phòng Mã, nơi đây chỉ có bốn bức tường trắng. Kết tỉnh dậy cố gắng lê thân mình ngồi vững, kêu mãi tên Mã nhưng thấy cậu đâu. Sau lúc định hình đây chắc chắn phải là bệnh viện mới hốt hoảng. biết sức lực đâu ra, Kết ngồi bật dậy mò mẫm bức tường, có lối ra, tin, chắc chắn phải có cánh cửa đâu đó, nếu có vô bằng cách nào, thả từ cao xuống hay chui từ lòng đất lên. Chính bây giờ rất sợ, khuôn mặt tái nhợt, chóng mặt, còn sức chống cự ngã sõng soài dưới đất, mọi thứ xung quanh chỉ còn màu đen. -Chuyện tôi cần các người làm hết chưa?. ta bấm tắt máy quay xoay mặt nhìn thuộc hạ. Người sau lưng đều cuối đầu, đồng thanh : - hoàn hảo thưa cậu chủ. Tên thuộc hạ lúc nãy chạy vào, cuối người báo cáo: -Bắt được người còn bốn người kia chạy thoát, hai người có lẽ chết. Đùng Bịch Tiếng súng cùng với kẻ vừa dứt lời nằm gọn dưới đất, viên đạn xuyên qua đầu tên đó kịp chảy máu, hai mắt trợn tròng cách chết quá đột ngột. Bọn người phía sau hít phải hơi khí lạnh, sống lưng lấm tấm mồ hôi, tay chân đều run rẩy, lập tức quỳ hai chân dưới kẻ mới ra tay. Đồng thanh : -Cậu chủ bớt giận. -Hừ, toàn lũ ăn hại, tìm bắt bốn người kia tới bảy người mới đúng, tốt nhất là bắt sống, xem sống chết hai kẻ kia ra sao. Còn người bị bắt mang đến phòng tôi. Trong vòng ba ngày, kết quả như ý các người nên mua sẵn quan tài cho mình . ta tức giận, đứng phắt dậy, sau khi để lại lời đe dọa chắp tay sau lưng khỏi. Những tên thuộc hạ còn lại lôi xác tên mới chết quăng vào lò thiêu xem như tên đó chưa từng tồn tại. Vào hai tiếng trước. Sau khi nghe tin Mã - Kết bị bắt cả bọn Thiên khởi hành xe đến bệnh viện, vì kịp lấy xe riêng nên đành lên hết xe limo, Thiên cầm lái. Ngưu xúi quẩy trật chân nên người lớn trước mình đến sau, Xử - Giải cũng ở lại lo cho Ngưu. Xoa chân cho Ngưu, Xử mượn chiếc xe Mazda 3 màu đỏ của Phong chở cả ba người đến viện. Thiên cầm lái được nữa đoạn mới nhớ ra lúc sáng nhận được tin khẩn của hiệp hội H về việc nghi ngờ bọn người Z dùng đoạn mã bom, quýnh quáng ông dừng xe bảo cả bọn xuống. Rành về xe chỉ có Bảo, sau khi xác định chiếc xe hề có hệ thống kích nổ, cả bọn liền thở phào nhõm. -Ngưu, Giải, Xử, bọn nó... Ngư vừa lên xe mới nhớ, bà lớn, mắt mở to, lòng bà cứ như trống đánh, cả đám đều nhìn về bà, Thiên chỉnh vô lăng vòng xe trở về. Tay Ngư rung rẩy bấm số Ngưu, Yết bất giác cũng nâng điện thoại lên gọi cho Giải. Ai cũng lo đến quýnh ngừng hối thúc Thiên chạy nhanh về nếu có chuyện chẳng lành nhưng ngờ đầu xe bị chặn bởi bốn chiếc camry màu đen, bọn người trong xe móc súng hướng thẳng đến xe bọn người Thiên mà bắn. Ông đạp ga chạy thẳng đến trước, cả bọn cuối đầu, chiếc xe chuyển bánh lao thẳng đến với tốc độ chóng mặt, bốn chiếc xe chặn đường bị va chạm mạnh văng ra xa, đám người cầm súng ngờ Thiên lại liều chết như thế, phản ứng nhanh nhảu nhảy ra xa khỏi đám xe. May mắn Thiên là người có bằng lái " hai " nhiều lần bị bắt với tội lái xe quá tốc độ, dù xe bị trầy, gãy rụng nhiều chỗ nhưng cũng còn chạy được thoát khỏi đám người kia. -Là bọn Z. Yết lên tiếng, hốt hoảng nắm chặt điện thoại, lo thoát chết nên khi điện thoại kết nối mà chẳng ai hay. Đầu dây bên kia a lô mãi ai trả lời chỉ nghe thanh lớn rồi tắt ngủm. -Họ có chuyện. Ngưu sợ sệt nắm tay Giải, Xử đạp ga tăng tốc chạy theo hướng của bọn người Thiên, tâm ba người đều loạn như mớ bồng bông. Cảm thấy chiếc xe có vấn đề nhưng biết chỗ nào, Xử đưa chân đạp thắng nhưng ăn thua, đường cao tốc lại là chỗ cầu vượt, tốc độ đạt mức tối đa, thể dừng, chiếc xe liên tục kêu những thanh tu tu khó chịu. Cả ba nhìn nhau cùng ý nghĩ :" Chiếc xe có bom ". Bùm kịp suy nghĩ Xử quẹo tay lái vào bên lề cầu, mở cửa Giải ôm đầu nhảy khỏi xe, chiếc xe trúng thành cầu phát nổ lao thẳng xuống sông, cao tiếng nổ bùm làm mọi người hốt hoảng chạy tới xem. Giải lao khỏi xe may rơi xuống nước, biết bơi liền cập bờ dễ dàng, tin Xử và Ngưu sao chắc họ cũng nhảy như mình với lại họ còn bơi tốt hơn mà, quay người định tìm hai người đó. ... -Ưm... Chiếc khăn mùi xoa màu trắng bởi bàn tay to của ai đó bịp chặt lấy miệng và mũi . Giải vùng vẫy được lúc thiếp . Sau đó đám người bắt Giải lên xe mang , còn vài người ở lại xem tình hình, chiếc xe bị nổ tung lúc rơi xuống thấy ai nhảy ra ngoài bị bắt, nên đưa ra quyết định hai người đó có thể chết. Quay lại với đám người Thiên, chạy được đoạn đến hầm giữ xe dưới ký túc xá. Bảo dò chiếc xe của mình, chiếc camry đen được bao bọc trong lớp vải dù. Khỏi hành xe, ngờ đoạn tin nhắn làm bốn người chết đứng. Đoạn tin: con cùng hai đứa cháu ông ở chỗ tôi đây, muốn xem chúng ?. À mà quên đứa con lớn của ông cùng thằng bồ nó trước ông rồi, làm sao đây nhỉ?. Phía dưới lên ba tấm hình, Giải bị trối vào ghế, đầu gục xuống, Mã ngồi vào góc, Kết nằm ngất dưới đất, tay chảy máu ngừng. -Chết tiệt. Thiên cau mầy, chửi lớn. Ngư ngã người vào chồng mình, bà sau khi đọc được tin Ngưu gặp chuyện tay chân bủn rủn, lòng đau như cắt thể đứng vững. Cảm giác đau thương đến chết Thiên ôm lấy vợ, người khóc ngất người tức giận đến phát điên. Bảo thấy em mình máu thấm ướt mảnh lớn, lòng lo lắng tức giận, giựt phăng cái điện thoại Thiên bấm trả lời: Đoạn tin: Mày muốn gì?. Đoạn tin: Tao muốn tất cả chúng mày. -ĐM ( chửi thề ), bọn chúng ở đâu tra GPS xem, em muốn giết chúng. Yết chửi bới cố gắng bấm xem cái GPS chết tiệt nhưng thể truy ra, nổi cơn điên đoản, mất khôn. Cốp Cạch Đập mạnh điện thoại xuống đất. Bốn người chết đứng lần hai, thôi xong cái thiết bị liên lạc với bọn chúng.
Chương 14: Hạ nhục Bốn người bọn Thiên thầm về nhà, lúc bằng xe lúc về căn hải mà lại về lúc đêm khuya bóng người a. Song Tử ôm Sư Tử ngủ say đột ngột bị đánh thức bởi Dương, gấp gáp lôi hai người . -Có chuyện gì vậy? - Sư hỏi: -Chúng ta phải chị à. Yết dọn vài bộ đồ, lấy những thứ cần thiết, hối thúc chị mình. -Tại sao? Thằng Mã thế nào rồi. Ngưu, Giải, Xử đâu? - Sư buông chồng ra, nắm lấy vai Yết hỏi: Thiên nhắm mắt lại lắc đầu, ông thở dài cố kiềm nén nỗi đau thương trong tim. Chuyến bay gấp về Mỹ, Thiên - Ngư - Bảo - Yết ngồi kể lại những chuyện xảy ra, lần này Dương ngất tại chỗ khi nghe tin cậu em trai gặp chuyện chẳng lành. tỉnh được chút, khóc rồi lại ngất. Bọn người Thiên trở về Mỹ để gọi trợ giúp, vốn định khi huấn luyện xong bé Ngưu ra tay nhưng có lẽ chuyện còn như dự tính nữa rồi. ................... Xử đau nhức cả người nâng mi mắt tỉnh dậy, cậu đưa tay lên đầu, lớp vải trắng quấn quanh đầu thế này nhức mới lạ. Nâng mâu quang đảo quanh phòng, đây giống nhà kho hơn căn phòng đấy. Định đứng dậy rời mới phát cả hai cổ chân đều bị còng lại bởi sợi dây xích dài chừng mét nặng bao nhiêu nhưng chắc liệu đơn giản, cậu thể phá hủy được, nhà kho này cũng có gì cho cậu phá được sợi dây đâu. Cả người vô lực chỉ biết đứng yên chỗ nhìn quanh. Ngoài chiếc giường, bồn rửa tay, vài vật dụng , cậu ngó tới ngó lui, lòng tràn đầy hoảng loạn cuối cùng mình bị bắt rồi sao? Bọn người Z? Ngưu?. Cạch Tiếng cửa nhà kho mở, Xử lùi lại cảnh giác nhìn người bước vào, cậu bất ngờ nhưng cũng chẳng lạ lẫm gì. Nhếch môi cậu : -Là sao? Tôi còn tưởng ai? ra nội gián của bọn chúng là . Người vào thèm coi vẻ mặt cậu ra sao, đến bên cạnh cậu, vùi đầu vào ngực cậu. Xử xô ta ra, lùi ra sau nhưng may sợi dây vướng chân té lên giường. - muốn làm gì hả? Ngưu đâu? lắc đầu, mỉm cười đưa hai tay vuốt má cậu, cứ như người câm, nghe được nhưng chẳng thèm , đến bên chiếc mâm mới mang vào, lấy chén cơm mâm đến gần, chìa tay đưa cậu. Cậu phất tay làm chén cơm rớt xuống đất vỡ vụn, thức ăn văng tung tóe. -Bạch Ngọc Trinh, rốt cuộc muốn làm gì đây? Người đó là Ngọc Trinh a, khom người thu dọn lại chén cơm mới bị cậu làm đổ, rằng bỏ ra ngoài. Xử vẫn còn chưa hiểu cái gì hết, rốt cuộc ta muốn gì, ta bị căm à từ khi nào nhỉ?. Suy nghĩ kinh tởm về ấy vẫn còn trong hồi ức ngày trước của cậu. Cười khinh, khóe môi cậu vẽ đường cong hoàn hảo. "Đúng là loại rắn rết " Mệt mỏi cậu thiếp lúc đến khi có bàn tay ai đó lướt mặt mình nhồn nhột, cậu mở mắt, đôi mắt cậu chạm vào cái nhìn đầy nhu tình của Trinh. Ngọc Trinh định vào đâu, nhưng trái tim hân hoan khi cậu ở đây, muốn thấy Xử, chờ cậu ngủ say mới dám vào. Đối diện với Xử, Trinh luôn là xấu xa đê tiện nhưng cậu có hiểu cho , , tốt nhất đừng ai hiểu hết, mọi thứ về đều kinh tởm, có mặt của cũng làm người ta buồn nôn. Nhưng duy chỉ mong ước, Ngọc Trinh muốn cậu , đó là đòi hỏi quả thể chạm tới. -Cậu tỉnh rồi sao? Đôi mắt hụt hẫng buông tay. Xử thấy kinh tởm khi đôi tay đó chạm vào mặt mình, cậu huơ tay lên mặt lau nơi vừa chạm tới, giọng khinh thường : -Đừng động vào tôi, thứ như xứng đáng được đứng gần tôi. Loại động vật thấp kém. Rụt tay lại trái tim Trinh như vỡ nát, nghe thấy tiếng nó rơi rớt từng mảnh , quả cậu chà đạp thấp kém như vậy sao. -Cậu sao đâu, cậu bị bọn người Z bắt gì cả, cậu ở nhà tôi, nghĩ ngơi . đứng dậy rời , bên tai vẫn vang lên tiếng Xử chửi mắng . -Ngưu đâu ấy ở đâu? Ngọc Trinh trước khi đóng cửa trả lời: -Tôi biết. Cậu chết đứng, Trinh dối chắc chắn Ngưu bị ta nhốt đâu đó, cậu muốn giải cứu cho Ngưu nhưng thể tay chân tý lực đạo nào, cả người ê ẩm, đưa tay lên còn khó huống chi là chạy thoát. Còn Giải, lúc tông vào cầu cậu thấy nhảy xuống, chính mình cũng ôm lấy Ngưu nhảy ra nhưng bị vướng vào cái bao to, đập xuống nước quá mạnh làm cậu bất tỉnh, cứ ngỡ thần chết đến bắt cậu chứ. " Ngưu à, cậu giờ ra sao? " ....................... Ngưu bật dậy theo phản xạ, có gì đó rất nóng đốt cháy bàn chân , mở to mắt nhìn thấy Tố Nhi. Cả thân mình bị cột chặt vào chiếc ghế. -Tôi ở đâu? muốn gì? Tố Nhi cầm điếu thuốc đưa lên môi, rít hơi ả nhả vào mặt Ngưu làn khói trắng mờ ảo phảng phất làm khó thở, ngồi chiếc ghế ta đổi chân, dáng người mệt mỏi ngồi tựa vào tên con trai bên cạnh. ta chính là người cầm chiếc đèn dầu nung chân . - bị bắt cóc và tôi chẳng muốn gì ngoài cái mạng của ba mẹ cả, nên cố gắng hợp tác tôi cho con đường sống. Ngưu ngước đầu, khói thuốc làm khó chịu, khí vừa lấy lại được cười to. -Bắt cóc? con tép như muốn mạng của ba mẹ tôi. Cho tôi xin, mua thuốc ngủ uống rồi mơ tiếp cưng à. Khinh bỉ, Ngưu nở nụ cười trào phúng, ra bây giờ rất sợ chứ có bỉnh tĩnh được đâu, nhưng phải ra vẻ như vậy để đánh lạc hướng chúng thôi. ả chúi người về phía Ngưu, tay nắm tóc kéo lên. Tố Nhi đanh mặt : -Con điếm mày nghĩ tao đơn giản? Tao có trò vui cho mày đây muốn thử ? Tố Nhi bắt chéo chân, búng tay, từ trong bóng tối bốn người đàn ông bước ra. Ngưu hoảng loạn, bọn chúng muốn làm gì ? -Hahaha, làm cho tốt vào. Mở trói Ngưu, bọn chúng đè xuống sàn. tên đứng yên cầm máy ảnh chụp các góc, tên giữ chặt tay, tên giữ chân, tên còn lại tháo từng chiếc cúc áo, quần , vẻ mặt dâm dê của làm kinh tởm, vùng vẫy, hét lên nhưng được, bịp mồm a. ả ngáp dài lấy tay che miệng xem như cảnh trước mặt chẳng vui gì cả. Đến khi tên đó lột hết đồ người , cả thân lõa thể, nước mắt thấm đẫm khuôn mặt, môi cắn tới bật máu, nhục nhã, dơ bẩn, bọn chúng chà đạp thân thể . -Ngừng lại. Tố Nhi lười nhát ra lệnh, cả bọn ngừng lại, Ngưu liền chộp lấy quần áo mình che cảnh xuân phơi phới, đầu tóc rũ rợi lui vào trong góc, đưa đôi mắt hoảng loạng nhìn bọn xúc vật kia. -Mấy tấm hình được chứ, gửi cho Thiên kèm lời nhắn con ông ta vẫn ổn đấy. Tên thuộc hạ gật đầu lui ra ngoài. ả bước khỏi ghế đến cạnh Ngưu tơi tả, run rẩy trong góc tối. Tố Nhi vuốt mớ tóc che khuôn mặt Ngưu, ta : -Đừng sợ, sớm muộn cũng gặp được người thân của mày thôi hahaha Nắm tóc Ngưu lôi lại sát mặt mình, ả ngấu nghiến môi cách mạnh bạo. ta bước ra ngoài cùng bọn thuộc hạ. Ngưu đau đớn phải vết thương bỏng ở chân mà ở tâm, đau đớn, tủi nhục, rẻ tiền, dơ bẩn òa lên khóc. " Xử cậu có sao ? Cậu ở đâu? " -Hức hức... khóc thê lương trong bóng tối, chính mình lúc này chẳng khác gì loại thấp kém bị người ta chơi rồi chà đạp ( chưa có tới mức đó nha ). ............. Về phía Kết khi tỉnh lại thấy mình được nằm trong căn phòng khác, có thiết bị y tế, truyền máu, lơ mơ lại thiếp . Mã đau lòng nhìn Kết nằm giường, cậu gọi được dù chỉ cách tấm kiếng và chỉ mình cậu nhìn được thôi. Điên cuồng cậu muốn phá tấm kiếng , đập đến nỗi hai tay bật máu, đôi mắt hằn lên từng tia máu, cậu la hét inh ỏi khiến người trực cũng phải điếc tai. Hoảng sợ cậu thấy người đến bên giường Kết đó chính là Phong, ta leo lên giường thoát hết quần áo ra. Triệu Phong quay mặt lại hướng kiếng chỗ Mã, cuối đầu ngậm bên ti của Kết nhàng mút. Mã tức giận đập mạnh đầu tấm kiếng chống đạn, nó vỡ còn làm cậu choáng váng, trước khi ngất cậu thấy Phong nâng hai chân Kết lên vòng quanh eo . " được, Kết... được " Gọi trong tiềm thức cậu mơ màng bất tỉnh.