Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 1: Cần Điểm Tựa

      [​IMG]



      Tôi có thể cảm nhận thấy từng tia nắng ấm áp xuyên thấu qua đôi tay mình, tôi có thể cảm nhận cơn gió thanh mát gột rửa nỗi buồn trong tâm, tôi có thể cảm nhận thấy hơi thở ai đó bên vai mình như điểm tựa, nơi bình yên che chắn tôi cả đời tối tăm còn lại.



      Tiếng mở cửa phòng, tiếng bước chân cùng gót giày nện xuống sàn từng thanh cộp cộp, tôi chạm tay vào khung cửa sổ, khẽ quờ quạng xoay người đối diện với tiếng động phát ra, cảm giác có chút ánh sáng nào khiến tôi chưa thích nghi kịp, tay chân còn khá vụng về trong việc tìm đồ hay muốn đâu đó.



      - Uyên Linh, sao em lại leo xuống giường?.



      - Hữu, đến rồi! Giúp em về giường với.



      Đôi tay to lớn bao phủ cả lòng bàn tay bé của tôi, đỡ tôi ngồi lên giường và tôi có thể mường tượng ra được đôi mày của cau chặt, có lẽ đương tức giận vì tôi tự ý xuống giường đây mà. Tôi đưa tay sờ vào khuôn mặt , ngón tay trỏ lướt trán, xoa dịu dàng cho đôi mày giãn ra, và sau đó là nụ cười hờn trách của vang lên:



      - Em nên cứ xuống giường như vậy, đợi về nhà rồi giúp em tập quen.



      - Cảm ơn nhiều lắm, Hữu!.



      - cần phải cảm ơn , chỉ cần em khỏe mạnh trở lại thôi.



      - Ừ, em ổn mà.



      Tôi thấy ánh mắt nhưng tôi có thể cảm nhận nó chan hòa tình thương thế nào, vươn tay vuốt ve đôi má của tôi, rê dài từ má rồi lên tóc, dùng những cử chỉ nồng đậm nhàng khiến tim tôi thắt chặt. tôi muốn làm Hữu lo, tình của quá lớn khiến tôi cảm thấy mình xứng đáng được nhận nó.



      - Chị có gọi cho em.



      - ấy gọi em làm gì?.



      - Chị ấy là người tốt, Hữu hãy chấp nhận chị ấy , em đáng để bỏ thời gian như vậy đâu.



      Hơi thở dường như nặng nhọc hơn, có gì đó phảng phất tất giận, khí chợt nóng dần cùng giọng cáu bẩn của vang lên:



      - Linh, em chứ phải chị ấy. Đừng nghĩ mình là gánh nặng cho được ? tình nguyện làm tất cả vì em.



      Tôi khựng lại bởi lòng rối bời, cảm xúc tại mãnh liệt như muốn òa khóc, đối với tôi có hay ? Có, tôi . Nếu là ngày trước, khi mà tôi có thể nhìn thấy ánh sáng, có tương lai rộng mở tôi có thể đến với , và cùng xây ngôi nhà hạnh phúc, còn chấp niệm, nợ nần đè vai.

      Thế nhưng bây giờ, tôi là người sống trong bóng tối, cả bản thân còn lo nổi sao có thể cùng xây dựng tổ ấm, những vậy, tôi có thể trở thành gánh nặng cho cả đời.




      Tim tôi rất đau, nước mắt lắng động nơi khóe mi che lấp mất đôi ngươi trắng đục vô hồn, tất cả cảm xúc còn sót lại chỉ là mảnh sương mờ ảo biết bản thân trôi dạt về đâu. Lắc đầu:



      - Đừng, tương lai của còn rất nhiều điều chờ đợi, nếu cứ dính lấy em khổ.



      - sợ.



      Tôi cứng họng thể nữa, cổ họng tôi nghẹn ngào nuốt xuống những dòng nước bọt cách khó khăn. Tôi cảm động chân tình của .



      Thôi đôi co với nữa, tôi mệt mỏi nằm xuống giường, đôi mắt thấy gì ngoài màu đơn sắc, màu đen của huyền bí lạnh lẽo lan tỏa khắp tâm hồn, xoay qua phải rồi lại đến bên trái, tôi muốn tìm kiếm chút ánh sáng để lòng tôi được phủi sạch, gánh nặng tình nghĩa được vùi lấp nơi đáy tim.



      - Lúc đến đây, thấy cùng người khác. Em hy sinh vì như thế có đáng ? tên khốn.



      Bật dậy, lời tôi biểu thị tức giận, nhưng thể nỗi khó chịu thể chấp nhận được những lời đó của :



      - Đừng ấy như vậy, hiểu đâu.



      Có vẻ hôm nay gặp chuyện gì đó khó khăn khiến tâm tình tốt, giọng luôn chất chứa nỗi khinh rẻ áp đặt lên :



      - Ừ, hiểu, nhưng biết lương tâm bị chó ăn rồi, sao có thể bỏ rơi người cứu mình như thế? phải tên khốn vậy là gì?.



      Giọng tôi khàn khàn, khô khốc lạc mất luôn cả quãng của mình:



      - Em nợ ấy.



      Đúng vậy, cha mẹ tôi cướp mất gia đình của , bây giờ tôi thay họ trả lại cho , đôi mắt này coi như món hàng trả nợ. Dù tôi hiểu được chỉ có đôi mắt sao có thể sánh bằng cha mẹ , nhưng thế nào nó cũng trả được phần gì đó.



      - Tai nạn xe ngày ấy phải do em gây ra.



      - Người gây ra là cha mẹ em.



      Giọng ngừng lại trong khoảng , giữa chúng tôi bao trùm là gian tĩnh mịch, hơi thở nặng nhọc càng lúc càng trở nên gượng ép, tôi nghe thấy thở dài, đỡ tôi nằm xuống, lại nhàng như chưa có việc gì xảy ra:



      - Nghỉ ngơi , bên em đến khi nào yên giấc.



      Gật đầu, tôi nhắm mắt nằm xuống, làm màu , dù có nhắm hay mở cũng như nhau thôi, lòng tôi chua chát, ngực nhói lên rồi quặn chặt, dòng nước mắt cũng lăn dài theo từng cái chớp mắt cho có lệ.



      Chợt đôi má tôi ấm, lau những giọt nước mắt như pha lê, vuốt mái tóc ngỗ ngang nề nếp của tôi. vang bên tai tôi vài điệu lời, ru tôi ngủ, che chở cho đáy lòng thổn thức đau nhói của tôi.



      Tôi muốn vương tay ôm lấy , muốn với tôi rất cần điểm tựa, tôi thể đứng vững nếu như . Tôi muốn cảm ơn , người bao giờ bỏ rơi tôi dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Lê Thái Hữu, tôi nợ rất nhiều, nợ tình , nợ hạnh phúc, nợ gia đình trong lời hứa ngày xưa.



      - Em ngủ , sau này là đôi mắt của em.



      - Cảm ơn .



      Tôi mỉm cười vùi sâu vào giấc ngủ, đôi má áp chặt vào lòng bàn tay rộng lớn của Hữu, yên bình, an toàn và ấm áp làm sao, cứ giữ yên như lúc này, cho dù ngày mai tỉnh dậy tất cả chỉ là hư vô cũng chẳng sao cả.



      Mười tám năm sống ở đời, thứ mà tôi hối hận nhất là... thể cùng ngắm hoàng hôn nữa rồi.



      Mười năm trước.



      Cha tôi mang về cậu bé lớn hơn tôi tuổi, dáng bé và có vẻ xanh xao, khuôn mặt lạnh băng quật cường khiến tôi sợ hãi núp sau lưng mẹ. Cha bảo:



      - Từ bây giờ đây trai con, tên Ngô Gia Thiện. Đối xử tốt với nghen con.



      - Vâng.



      Tôi biết đến như cái tên cha và chẳng hề biết gì nữa, nhưng cái tên đó lại là điều làm tức giận, dáng người giật phắt tay ra khỏi cha tôi, lầm lũi ra vườn, mẹ khẽ đẩy lưng tôi đuổi theo. Nhìn cha mẹ lúc, tôi cũng ngây thơ chạy theo bóng dáng đơn của .



      - Ngô Gia Thiện, em tên Ngô Uyên Linh, có thể đứng lại chuyện với em hay ?.



      Bước chân ngừng lại, quay đầu, giọng non trẻ vang lên:



      - Chỉ là Gia Thiện thôi.



      Sau đó đượm bước tiếp, tôi cũng len lén theo đến gần, nhìn cuối đầu, bỏ tay vào túi, đôi lúc thấy trái bàng chướng đường hình như ngứa chân liền đá nó. Khu vườn nhà tôi khá to, cả buổi mà cứ vòng quanh đến mỏi chân chóng mặt, tôi chỉ còn cách ngồi xuống nhìn vòng rồi lại vòng nữa. Đúng là ai cũng phải mệt dù là siêu nhân chăng nữa, mệt nên ngồi xuống gần chỗ tôi cách chừng nằm bước chân.



      Bây giờ tôi có thể quan sát kỹ hơn, có vẻ lạnh lùng, da dẻ trắng như bông bưởi, nhưng có gì đó ở rất tội nghiệp, đôi mắt của đứa trẻ vốn dĩ phải vô tư hồn nhiên, cớ sao lại chất chứa từng màn sương nhàn nhạt buồn bã đến như thế.



      - , chơi trò chơi nhé!.



      - .



      - ăn hen?.



      - .



      - Thế muốn làm gì?.



      - Yên tĩnh.



      Ấn tượng đầu tiên của tôi về , cậu nhóc khó gần luôn lập chính mình với thế giới xung quanh, đẩy những người muốn giúp đỡ ra khỏi, biến tất cả thành vô hình. Thế giới chỉ có buồn tẻ.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320

      Chương 2: Lời Hứa Con Nít

      [​IMG]






      - Uyên Linh, em ổn chứ?.



      Tôi gật đầu, mỉm cười như xoa dịu lo lắng trong , dù nhìn thấy nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được. Sau gần tháng nằm viện, cuối cùng tôi cũng được trở về ngôi nhà của mình, nơi ấp ủ những ký ức ăn sâu vào tiềm thức tôi.



      Miết đôi tay tường, bước chân chậm rãi dọc theo hành lang, tôi cảm nhận từng chút nơi vách tường vững chắc, lạnh lẽo giữa thời tiết thanh mát như thế này. Chợt tay tôi chạm vào cái gì đó, nó giống như cái khung hình, tay tôi đưa lên cầm lấy nó, những ngón tay thon dài mân mê hình dung trong ký ức. Nó là gì?.



      Hai bên khung được khắc lên những chi tiết rất , rất thân quen, tôi bật cười khúc khích bởi đây là khung hình của tôi, và cả nữa. Ký ức tuổi thơ bỗng ùa về như dòng nước lũ, nó làm lòng tôi vui vẻ lạ thường nhưng cũng có gì đó man mác nuối tiếc.



      - Lê Thái Hữu, ai lại chọc khóc nữa vậy?.



      Thái Hữu có khuôn mặt bầu bĩnh, đôi má mủm mỉm lấp đầy nước mắt, đưa đôi tay bé vuốt má, giọng nghẹn ngào méc với tôi:



      - Gia Thiện xô ngã.



      - Có sao ?.



      - Nè, chảy máu rồi! Đau lắm!.



      đưa ngón trỏ chỉ xuống cổ chân mình, nơi đó bì trầy đến rớm máu, tôi nhìn thấy liền sợ hãi, định lùi lại nhưng nhìn vẻ chịu đựng của Hữu , tôi lại nỡ. Nuốt nước bọt, tôi nhướng người ngồi cạnh , lời hứa ngây ngô khi ấy ngờ lại làm cho nhớ mãi:



      - Em bắt tội Thiện sau, đừng khóc nữa nhé! Sau này em đền lại cho, em hứa bao giờ để phải rơi giọt nước mắt nào nữa.



      Đến tận bây giờ, khi tôi nhớ lại việc ngày ấy mà miệng cười dứt, câu đó chẳng lẽ phải là mới đúng chứ, tại sao người mở lời hứa hẹn lại là tôi? Đúng là lời hứa con nít.



      Rồi sau đó là xuất của , Gia Thiện cầm theo trái táo đỏ, đưa đến trước mặt Thái Hữu:



      - Ăn đừng có khóc nữa, con trai cứ như con .



      Chống nạnh, tôi thích kiểu ngang tàn đó của Thiện tý nào:



      - phải xin lỗi Hữu chứ? Sao có thể bảo ấy như con ?.



      - Con nít nên nhiều chuyện.



      Đơ sau vài giây, tôi phồng má, chu mỏ lên:



      - Ngô Gia Thiện, cũng là con nít mà!.



      - Gia Thiện.



      giận dữ trong đôi mắt Gia Thiện làm tôi bàng hoàng, chúng rất đáng sợ dường như chất chứa cả nỗi chán ghét in hằn, ăn sâu vào linh hồn. Nuốt nước bọt, bị cái nhìn dọa tôi hơi e dè lên tiếng:



      - Ừ, Gia Thiện nên xô ngã Hữu.



      - Mệt!.



      quay lưng bước , quẳng trái táo đỏ vào lòng Thái Hữu, tôi nhìn theo bóng lưng mà buồn bã xen lẫn tức giận, tại sao bao giờ cho người khác hiểu bản thân muốn gì?.



      Trôi dạt ký ức tiếp bốn năm, thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt tôi thấy bản thân mình lớn hơn, năm mười hai tuổi, tôi bắt đầu bước vào cấp hai, học cùng trường .

      học lớp tám, lớp bảy còn tôi chỉ mới vào lớp sáu.




      Sáng sớm tinh mơ, háo hức đến nỗi ngủ ngon giấc, tôi nhốn nháo cầm cặp, nhảy đong đỏng đòi cha đưa đến trường, nhưng ông vội còn kéo tôi trở vào nhà, từ tốn :



      - Chụp bức ảnh ngày đầu tiên vào cấp hai nào.



      - Vâng, vâng, vâng. Hữu, Thiện lại đây .



      Tôi nắm tay cả hai lôi lại gần, Thái Hữu mỉm cười đứng cạnh tôi, còn khó chịu cau mày, quay mặt chỗ khác. Vì lúc đó tôi vui nên chẳng thèm quan tâm, tranh chấp làm gì những việc cỏn con. Và bức ảnh này chính là được chụp vào lúc ấy.



      - Linh, em muốn dạo ?.



      Giọng Lê Thái Hữu vang từ sau lưng khiến tôi thoát khỏi giấc mộng ký ức, trở lại thực tại. Đặt khung ảnh xuống kệ, tôi đưa tay tìm kiếm , cũng chìa tay đỡ lấy tôi. Bàn tay to lớn vững chắc khiến tôi tự tin đứng thẳng người mà hề sợ mình vấp ngã.



      - Em muốn.



      - Vậy thôi.



      đỡ tôi ra ngoài sân, tôi cảm nhận từng cơn gió dịu lướt qua khuôn mặt mình, rồi cả thanh của tiếng lá cây xào xạc. Tôi bất giác thoải mái, thả lỏng cơ thể, tò mò hỏi :



      - Hôm nay trời thế nào? Để em đoán, có phải rất đẹp ?.



      Nghe thấy điệu cười khẽ bên tai:



      - Ừ, trời hôm nay rất đẹp! Bầu trời trong veo màu xanh hy vọng, có vài đám mây trắng xóa, nhìn chúng rất giống kẹo bông gòn ngọt. À, em muốn ăn ? Mình dạo ra công viên mua.



      Tôi gật đầu đầy vẻ chờ đợi, lâu rồi tôi được ăn đồ ngọt cũng chẳng có hương vị gì ngoài vị đắng của thuốc. Nắm lấy tay , chúng tôi song song con đường quen thuộc.



      được chút, tôi cảm thấy mệt nên thèm nữa:



      - mua , cho em ngồi xuống ghế nào có bóng râm ấy. Em mệt.



      - Vậy để cõng.



      - Thôi, nhanh rồi về. Em muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.



      Tiếng thở dài ấm nóng của phả vào mặt tôi, sau phút im lặng cũng mở lời, đưa tôi ngồi xuống ghế đá gần đó. Tôi vương tay hứng nắng nhưng thấy hơi nóng bức, chu đáo, chắc để tôi nơi chồi hay bóng cây to rồi đây mà.



      - Em ngồi yên đây, về lẹ.



      - Ừ. Em phải con nít mà lạc.



      Đôi tay Hữu lướt má tôi, hơi ấm còn chưa tan theo những bước chân , tôi tắt nụ cười toe môi, thả mình dựa vào thành ghế, nước mắt mặn đắng rơi dài đôi má, làn da tôi lạnh lẽo khiến cả người tôi run lên. Choàng tay ôm lấy chính bản thân, tôi đứng dậy quay lưng ngược hướng . Tôi muốn làm gánh nặng cho Thái Hữu, xứng đáng với người tốt hơn, người cùng nhìn thấy tương lai đầy màu sắc.



      Chứ phải tôi, người chỉ có màn đêm đen kịt bầu bạn mỗi ngày.



      biết bản thân đến đâu, chẳng xác định được hướng nào là đúng, có khi nào tôi đâm thẳng vào vực thẳm mà hề hay biết? Hay chỉ cần bước nữa, tôi lập tức rơi khỏi làn đường, hòa vào dòng nước sông lạnh toát?.



      Lòng tôi bàng hoàng, sợ hãi lẫn thống khổ muốn gào thét, bước chân tôi dừng lại, cả bản thân quỵ xuống đất. Tôi sợ, rất sợ, nơi đây là đâu? Lê Thái Hữu, em xin lỗi!.



      - Tại sao lại ở đây?.



      Giọng quá quen thuộc khiến tôi đơ người, cả thân thể kịp phản ứng bị nhấc bổng lên , hơi thở đó áp chặt gần khuôn mặt tôi. Sao có thể?.



      Nhắm chặt mắt, tôi nhanh chóng che nước mắt lẫn đôi ngươi vô hồn trắng đục của mình.



      - Mở mắt ra.



      Lại là chất giọng ra lệnh ấy, tôi lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay siết chặt này, trái tim tôi quặn thắt khiến cổ họng nghẹn ngào, đau buốt.



      - Ngô Uyên Linh, tôi bảo em mở mắt ra.



      - .



      Lần đầu tiên trong nhiều năm qua tôi làm theo lời nữa, nợ trả rồi giờ còn gì để kiêng nể nhau nữa chứ. Tôi tự cho mình cái quyền cười nhếch mép, biết trông nó như thế nào nhưng tôi nghĩ nó làm phát điên:



      - Tôi làm gì tôi? Banh mắt hay móc nó ra à?.



      - Nếu em ép tôi phải làm như thế!.



      - Đồ điên, bất hạnh quá mức nên bây giờ cả yếu đuối như tôi cũng muốn hiếp đáp.



      gian giữa hai chúng tôi bắt đầu trở nên tĩnh lặng, hơi thở nặng nhọc đáp lại nhau, người tức giận vì lời xúc phạm, kẻ đau khổ khi buộc bản thân ra những lời như thế.



      Tôi choáng váng, Gia Thiện ép chặt tôi vào vách tường, tấm lưng gầy yếu tội nghiệp của tôi áp chặt vào nơi lạnh lẽo, tiếp xúc bất ngờ khiến tôi đau, tay quờ quạng đấm như mèo gào vào người :



      - Làm gì thế? Gia Thiện buông em ra.



      - Mở mắt ra.



      - .



      - Được.



      - Ưm...



      Đôi môi ai sao lại mềm mại ấm áp như thế? Sao nó lại lướt đôi môi mím chặt của tôi? Hơi thở ai sao khiến khóe mắt tôi cay xòe? Kinh ngạc, tôi mở to đôi mắt nhìn ai đó, nhưng chẳng có bóng dáng ai cả, chẳng hề có chút ánh sáng nào chiếu rọi bóng hình trước mặt tôi.



      Hơi ấm ấy rời khỏi làm tôi lưu luyến, hơi thở của cả hai bị nuốt sâu vào trong khí quản của , cả cũng im lặng. Giờ khắc này, nơi mi tiệp tôi chỉ có những hạt pha lê trong suốt rơi dài, tâm thức tôi mường tượng ra Thiện, khuôn mặt khi phải đối diện với bất ngờ. Nó thất khiến tôi đau lòng.



      Cả thân thể tôi được giải thoát, Gia Thiện còn ôm lấy tôi nữa, xung quanh từng cơn gió lạnh bắt đầu thổi vào, cuống tất thảy cảm xúc của tôi, giờ đây mang trong lòng chỉ có nỗi buồn đến đóng băng trái tim thôi. có biết hay , nụ hôn đầu đời của tôi?.



      - Giờ tôi có thể rồi nhỉ?.



      Người tôi chưa quay cảm nhận được cơ thể ấm áp đổ rạp lên người, thân ảnh to lớn bao phủ lấy tôi trong cơn gió lạnh giá, che chở những dòng nước mắt còn vướng lại mi ngừng thi nhau tuôn rơi, tô điểm thêm sắc nhợt nhạt đôi má xanh xao của tôi.



      - Em xin lỗi.

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      CHỒNG HỜ ƠI! VỢ CHỒNG MẤT RỒI
      Tác giả: Vaxi BÒng
      [​IMG]
      Thể loại: tình cảm,...
      Rating :13
      Warning : Khá an toàn, có gì cả! số chỗ thôi, có gì nguy hiểm đâu.

      Tóm Tắt nội dung truyện

      truyện hề lấy những tình tiết nặng nề làm nội dung chính mà chỉ tập trung vào những câu chuyện vợ chồng đời thường nhàng, hài hước.
      Truyện kể về những trăn trở đời sống vợ chồng của tuổi trẻ dù còn rất nhiều bỡ ngỡ và dí dỏm nhưng ngập tràn hạnh phúc, truyện teen khá thú vị.
      Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé

      Casting:
      - Nó ( 17 tuổi ): Vương Thu Mai ( cái tên hơi kêu nhỉ ), tiểu thư nhà Vương gia, là mĩ nhân làm rung động lòng người với khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng siêu chuẩn, làn da trắng mịn tì vết, IQ cao ngất ngưởng. Đặc biệt là được học võ từ bé.

      - ( 18 tuổi ):Hoàng Bảo Nam, tổng giám đốc công ty Hoàng Bảo, là chủ tịch tương lai của công ty này. ( Tớ chém cả ) Là người có rung mạo làm các nữ nhân nhìn thấy đều bị hớp hồn, IQ cao hơn cả nó.
      - Mai Thuý Huyền ( 17 tuổi ) : là bạn thân nhất của nó từ mẫu giáo. Ai động vào Huyền coi như ngu ngốc vì được ăn "đòn" của nó. Huyền được nhận là con nuôi của Vương gia, là tiểu thư thứ 2 của nhà. Xinh đẹp ngời ngời ( bằng nó ) nhưng có lúc phối hợp sang phục ăn ý còn đẹp hơn cả nó.

      - Lâm Vĩnh Phong (18tuổi ): là bạn thân của và cũng là cấp dưới của - phó tổng giám đốc. ( kém mỗi bậc ). Vì nhà Hoàng gia có mỗi là con và Phong cũng được coi như là người trong gia đình nên tưởng lai là phó chủ tịch công ty.

      số nhân vật khác!Đây là tác phẩm đầu tay của mình.

      Lời tác giả : Mong mọi người đón đọc. các bạn.Thân : Vaxi BÒng ( BÒng )
      Nội dung : Đại khái đây gần như là hôn ước được sắp đặt từ trước. Còn chi tiết mọi người đọc nhé!
      Last edited by a moderator: 29/3/16

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chap 1 – ” Du học sinh ” trở về

      ” Chuyến bay từ Mĩ về Việt Nam kết thúc. Mời các hành khách chuyến bay kiểm tra lại đồ đạc của mình trước khi xuống máy bay. Xin cảm ơn! ” – Tiếng từ chiếc loa phát ra làm hai tiểu thư nhà Vương gia tỉnh giấc.
      – Về rồi cơ à? – Nó – Vương Thu Mai – đại tiểu thư nhà Vương gia uể oải .
      – Xuống thôi nương. Về nhà rồi đấy! – Mai Thuý Huyền – con nuôi của nhà Mai kêu lên. là bạn thân của Mai từ mẫu giáo.
      Hai nàng xinh đẹp bước ra sân bay với đống đồ đựng trong hơn 4 cái vali. Mãi 2 nàng mới lê lết được ra trước cửa.
      10 phút, 20 phút, 30 phút, 1 tiếng,…
      – Ba bảo cho người tới đón sao thấy vậy? – Huyền than thở.
      – Thôi, đợi ba đến bao giờ. Ta tìm taxi về thôi.
      – Ừ. Chứ đợi mãi đến tối chắc chưa được về.
      Hai tiểu thư lại xách đống đồ gọi taxi. Trong lúc
      ” Rầm ” ” Rầm “.
      – Kẻ nào dám đâm vào ta thế hả? – giọng nam tính vang lên. Đó là – Hoàng Bảo Nam. Tổng giám đốc công ty Hoàng Bảo. ra đón vợ tương lai mà lại bị vướng cuộc họp gấp. Thế là họp xong liền chạy đến đây.
      – Ui da, đau quá à. đứng kiểu gì thế? – giọng của 1 người con trai nữa. Đó là Lâm Vĩnh Phong – bạn thân đấy. Phong cũng là con nuôi của nhà Hoàng gia, phó giám đốc công ty đó, chỉ sau mỗi .
      Còn 2 nàng sao? Hai ý nằm người nhau. cảnh rất ư là ” nóng “. 2 liền đứng dậy. lấy lại vali rồi quay lại chỗ 2 người con trai kia.
      – 2 kiểu gì vậy? – nó mắng 2 bọn .
      – Làm ngã tụi tôi còn ngồi đó mắng tụi tôi đó hả? nhìn đường chứ. – Huyền cũng tiếp lời.
      2 chàng đứng dậy, phủi quần áo rồi lại chạy tiếp. Trước khi quên câu:
      – May cho các chúng tôi bận. Đừng để bọn tôi gặp lại.
      – Thách các đó. có duyên gặp lại đâu. – 2 người đồng thanh.
      2 chàng chạy ra thẳng chỗ sân đậu máy bay nhưng chẳng còn ai chiếc máy bay ấy. Đành lắc đầu quay về.

      Đúng lúc đó, 2 nàng yên phận chiếc xe taxi về biệt thự của mình. 2 ngôi biệt thự xa hoa ở trong thành phố. ( sống cùng với ba mẹ đâu )
      ————— Ngày hôm sau ————————————
      “Cốc cốc cốc”
      – Hai tiểu thư dậy ạ! Lão gia muốn gặp 2 . – Bác Lý – quản gia của nhà Vương gia.
      – Tụi con biết rồi. Bác xuống trước ạ. – 2 đồng thanh.
      lúc sau, nó mặc chiếc váy trắng đến đầu gối còn Huyền mắc áo thun quần bó lửng đen bước xuống ôm ngang cổ ba .
      – Các con về từ hôm qua mệt ? Hôm qua ba bận quá đến được.
      mệt lắm ba à. Ba cứ lo công việc , thăm tụi con làm gì. Tụi con khoẻ như ba vậy đó. – Huyền cười cười, ôm ba chặt trong lòng.
      – Đúng đó ba. Bọn con nhớ ba quá à. – nó hôn vào má ba cái.
      – Nhớ ba đến thăm còn gì nữa. Thôi 2 con ngồi xuống ba có chuyện muốn . – Lúc nào mặt ba nghiêm túc.
      – Chuyên gì quan trọng lắm hả ba? – nó hỏi
      – À! Chuyện này là…là… Mẹ các con muốn các con kết hôn vào tuổi 18.
      – Cái gì ấy ạ? Năm sau ư? – 2 hét vang cả nhà ( suýt sập )
      – Chuyện này khá gấp rút nên là ba và mẹ chọn đối tượng rồi. Mai xem mặt nghe con. Ba về đây, công ty còn số việc nữa.
      – Ba à!! Ba bỏ bọn con hả? Sao ba mẹ lại như vậy? – nó như sắp khóc.
      – Truyện này theo ý mẹ con mà! Ba nhé, mai ba qua đón.
      – Con chào ba! – Huyền mà mặt đen như than. ( ngạc nhiên quá mà )
      Ba rời khỏi là lúc 2 hét ầm nhà :
      – AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA. Sao phải lấy chồng chứ. Chết rồi.
      – Mai trốn . – nó .
      – Các người đâu, dọn đồ . Nhanh nhanh.
      – Dạ xin lỗi 2 tiểu thư. Lão gia có lệnh được cho hai chủ ra ngoài đến khi có người đưa 2 chủ .
      2 tái mét. tin đó là .
      – A đúng rồi. Lần này được rồi. Hehe. – nó kêu lên
      – Nghĩ ra cái gì à? – Huyền hớn hở.
      – Ờ ờ. M nghe nhé.
      thầm vào tai Huyền điều gì đó mà làm cho cả 2 cứ cười khúc khích và gật đầu lia lia.
      Ngày mai xem mặt có chuyện hay đây…

      Chap 2 – Gặp mặt

      Tối hôm đó, 2 nàng dắt tay nhau mua đồ. Họ ra chợ đêm chứ đến các shop quần áo hay giầy dép họ hay đến. 2 người mua những bộ quần áo thực nhìn thấy ” ua mề “, dép mua dép tổ ong ( @.@ ) Xong xuôi họ nhanh về nhà rồi thử mọi thứ chẳng ai tin đó là 2 tiểu thư nhà Vương gia cả. Họ lên kế hoạch để ngày mai ra mắt 2 chàng rể.
      Sáng sớm hôm sau, 2 nàng cùng 2 chàng được gọi dậy từ sớm để chuẩn bị đến giờ xem mắt. 2 chàng trai mặc com lê, trông rất tuyệt. Đến giờ, 2 chàng lên xe riêng, tới nhà hàng ” The Wing ” nổi tiếng châu Á được đặt ở Việt Nam. ( tớ bịa cả )
      2 nàng xin cáo cùng ba mẹ mà xe buýt. ( Có cần phải thế ? =.:). Đến nơi, ba mẹ nhận ra 2 nàng, tưởng 2 thôn quê lạc. Mãi đến khi 2 giải thích, ba mẹ mới tin và trách mắng:
      – 2 cái đứa này hay nhỉ? Chúng mày định làm xấu mặt ba mẹ trước nhà thông gia ư? chuẩn bị lại đồ ngay – Mẹ 2 mắng.
      – Đúng đúng, nhanh. Ba cho người đưa 2 đứa – Ba nó theo.
      – Đừng mà ba à. Làm thế này để thử lòng 2 chàng chứ ba, nhỡ họ đồng ý vì gia cảnh nhà ta sao?
      – 2 đứa chúng mày giỏi thế! Nhà họ là họ Hoàng danh giá, công ty Hoàng Bảo là của nhà họ, to hơn nhà chúng ta nhiều lần kia. Họ cần gì cái công ty con con của ba chứ!
      2 ngơ ngác. ngờ tới đó lại là nhà họ Hoàng – dòng họ nổi tiếng nghiêm giáo và làm ăn phát đạt khắp châu Á tới châu Âu. Trong lúc còn chìm trong bất ngờ bị ba mẹ đút vào xe đến shop quần áo, giày dép để thay đổi. Sau đó còn phải make up nữa.
      Và tất nhiên, kế hoạch của nó hoàn toàn thất bại!!! ( khổ thân )
      Nhà họ Hoàng chờ khá lâu, liền quay sang hỏi:
      lẽ 2 tiểu thư nhà ngài bận việc gì mà mãi chưa đến nhỉ? – Lão gia nhà Hoàng gia lên tiếng.
      – Xin lỗi, chắc tắc đường. Xin gia đình đợi 1 lát. – ba 2 nàng cười trừ.
      Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra là 2 nàng xinh đẹp khác hoàn toàn với 2 vừa nãy: nó mặc chiếc váy bó trắng đến ngang đùi, tóc thả ngang vai, chiếc giày cao gót cũng màu trắng đính đá quý. Còn Huyền mặc chiếc váy thả xuông màu hồng, tóc búi cao, giày cũng hồng nốt. 2 quý phái làm 2 chàng phải ngước lên.
      – Ế! Là 2 / 2 sao? – 4 cái miệng đều .

      - Mấy đứa biết nhau – Giờ đến 4 cái miệng của 2 bố 2 mẹ.
      – Ba à! Đây chính 2 là 2 mà con kể với ba ở sân bay đó. – lên tiếng.
      – Đúng đó ba. Ba cho người tìm họ đến để xử phạt ạ? – Phong tiếp lời.
      – Haha. Đúng là duyên phận. 4 đứa biết nhau tốt. 2 cháu à, đây là 2 đứa con của bác đó. – mẹ 2 bọn nó ( giờ gọi là bọn nó nha ) cười to.
      – Chị đúng là hiểu tôi – mẹ 2 bọn ( gọi là bọn nốt ) cười theo.
      – Thôi ngồi xuống chứ. Đứng mãi mỏi chân ra – bố bọn cất tiếng.
      Cả 8 người ngồi xuống. lúc sau người ohucj vụ bưng ra đống “sơn hào hải vị” nhìn mà thèm. 2 ông bố bà mẹ ngồi chuyện với nhau, chủ yếu là về chuyện hôn của 4 bọn nó.
      – Thưa ba mẹ, con xin ba mẹ cho 2 ấy về biệt thự chúng con ở được ạ? Con cũng muốn chúng con tìm hiểu về nhau.
      – Được được, ý kiến hay. Ta đồng ý – bố bọn nó hớn hở nhưng bắt được kim cương ấy.
      – Ông thông gia đồng ý tôi cũng đồng ý theo – 2 ông bà bọn tiếp lời.
      – Chết rồi mày ơi! Làm sao bây giờ? – nó ghé tai Huyền thầm
      – Tao cũng chịu. Thuyền đẩy đâu đấy thôi – Huyền cũng thầm đáp lại.
      2 bọn mặt tươi rói. Phong lên tiếng:
      – Xin ba mẹ cho chúng con về trước ạ. Bọn con muốn giúp 2 tiểu thư đây dọn đồ.
      – Mấy đứa cứ tự nhiên – 4 ” phụ huynh ” đồng thanh.
      Bọn mỗi đứa bế bổng 1 nàng ra ngoài. bế nó, Phong bế Huyền. 4 phụ huynh nhìn thấy cười gian tà.
      – Sắp có cháu bế rồi! – mẹ bọn lên tiếng.
      – Bà phải – mẹ bọn nó đáp theo
      Chúng nó bị bế lên xe, mỗi nàng xe theo người mà bế mình. Họ băng nhanh đường…

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chap 3 – Chuyển về nhà chồng.

      Trước biệt thự của bọn nó 2 chiếc siêu xe dừng lại. Chúng nó bước xuống, vào trong nhà mà quan tâm xem như bọn khí. Bọn chỉ có thể lắc đầu bước theo.
      Trong phòng khách đồ đạc của bọn nó được cho vào vali cẩn thận. Bọn cười cười:
      – Bố mẹ vợ cũng nhanh gớm nhỉ. Chưa gì xếp xong rồi đấy vợ – Phong lên tiếng xong cười ha hả rồi quang qua vai Huyền
      – Quả là bố mẹ vợ muốn về nhà chồng sớm đó vợ – cười theo và vuốt tóc nó.
      – 2 con người kia – nó hét. Nó điên lắm. Ba mẹ nó muốn trao nó cho 2 cái tên này á hả? Nhà Hoàng gia đây sao? tin nổi!!!
      – Chúng tôi là vợ 2 bao giờ thế. Đừng có động vào tụi tôi. – Huyền cũng ức chế theo.
      – Sớm muộn gì cũng vậy mà – bọn cười cười – tốt nhất là ngoan ngoãn làm vợ bọn . Vợ à! Haha!!!
      – Dạ, để chúng tôi mang đồ đến biệt thự mới của 2 tiểu thư ạ! – Đám người làm bây giờ mới dám lên tiếng.
      – Mang nhanh ! – Tiếng Phong lạnh lùng . Với người hầu đều với cái giọng ấy.
      Đồ đạc nhanh chóng được chuyển đến ngôi biệt thư to hơn nhà bọn nó gấp mấy lần.
      – Về nhà thôi. Vợ còn lưu luyến à? – cười tà hỏi nó
      Chúng nó để mặt lạnh, cứ ngồi im ghế sô pha.
      – Lại phải dùng biện pháp mạnh thôi mày! – Phong cố tình to.
      – Ế! cần. Bọn tôi được chưa? – Huyền nhăn mặt mà .
      Họ lại lên xe về căn nhà sinh sống lâu ngày. Nhà có 3 tầng nhưng mà rộng kinh khủng. Màu sắc hài hoà, bên trong toàn đồ xịn, nhìn hoa cả mắt.
      – Chồng với vợ ở phòng này. Còn 2 vợ chồng Phong ở bên phòng kia nhé. – “giao” phòng.
      bị điên à? Tôi ở với đâu! – nó như hét vào mặt ý.
      lằng nhằng. Thế là ổn rồi! – lại, mặt hề tức giận mà còn vui nữa cơ.
      xong, cả 2 bị đẩy vào trong. ( số đen :3 )
      Trong phòng nó với
      – Có giường á? Chẳng lẽ tôi với ngủ cùng nhau? – nó mặt hình
      – Chẳng thế sao? Chẳng lẽ vợ muốn xuống đất nằm. – mặt tỉnh bơ.
      – Đừng gọi tôi là vợ, nghe ớn! Tối tôi sang phòng khách nằm.
      Nó định bước ra ngoài bàn tay to lớn kéo nó lại. Nó ngồi đùi còn ngồi giường.
      – Này, làm cái gì thế? Bỏ tôi ra! – nó hét lớn, giãy giụa như con sâu ý.
      – Ngồi im nếu muốn bị làm thịt. – cũng bốp lại. Đành dùng biện pháp mạnh. chỉ thấy đây là nàng khá hay và cũng là người đầu tiên chống lại chiều của .
      – Ấy ấy, tôi ngồi im, đừng làm gì tôi. – nó như con mèo, ngồi im động đậy.
      phì cười. Nó ngoan quá vậy. Bảo gì nghe nấy. Lần sau cứ dùng cách này mới được. vậy phải bắt nó đáp ứng vài cầu cái .
      được. chỉ thế thôi được. thích gọi vợ thôi vậy. Thế gọi em nhé. Em phải xưng em khi chuyện với . bảo gì nghe nấy nghe chưa?
      – Cái đầu tiên được nhưng cái thứ 2 chẳng khác nào bảo tôi làm ôsin cho cả.
      nhiều. Em đáp ứng bây giờ làm thịt em. Thế thôi. – tiếp tục đe doạ.
      – Rồi rồi. Tôi đồng ý. – nó đành nghe lời chứ có muốn bị làm thịt đâu.
      – Lại tôi. Bây giờ ra chuẩn bị bữa trưa .
      . bỏ “em” ( khó khăn quá mà ) ra trước .
      ! ôm em là việc của , em nấu là việc của em.
      ấm hả? Ôm em nấu kiểu gì? – nó nghĩ chắc bị hấp.
      – Được rồi. Bây giờ là 10 giờ. 11 giờ phải có cơm đấy.
      – Yên tâm. – Thế rồi nó ra ngoài.
      Nó vui lắm vì cũng ra được khỏi cái phòng mà nó phát hãi ấy…
      Trong phòng Huyền và Phong:
      – Tối ngủ dưới đất nhé. Tôi ngủ giường – Huyền tỉnh bơ .
      – Cái gì? Ngủ chung .
      – Mơ người. tôi ra sô pha ngủ. hiểu chứ?
      – À thế chứ gì? Ừ ừ. Vợ thích chồng chiều. Vợ cũng phải đáp ứng cầu của chồng.
      !
      – Sáng, trưa, chiều tối phải làm bữa sáng cho chồng và gọi chồng là chồng, xưng vợ.
      – Cái thứ 2 kì kì à! Mà tôi ngủ ghế sô pha càng sướng chứ làm sao? Tôi đáp ứng đâu.
      – Chưa hết. Nếu đáp ứng chồng hôn vợ ngày nhiều lần trước mặt 2 đứa kia đấy.
      doạ tôi?
      Vừa xong bị hôn. Huyền đẩy Phong ra.
      …làm cái quái gì thế? – Huyền ngượng ngùng, đỏ mặt.
      – Chứng minh 1 phần . Thế bây giờ vợ định thế nào.
      – Rồi đồng ý. Khổ tôi mà – Huyền hét to.
      “Cốc, cốc, cốc “. Có tiếng gọi vào: “Mày ơi, ra tao bảo.”
      – Tao ra đây. Đợi tí.
      Huyền ra ngoài thấy nó tự nhiên mặt đỏ hơn. ( nghĩ chuyện vừa nãy mà )
      – Mày bị làm sao thế? – nó cười cười.
      có sao…hết – Huyền lắp bắp.
      – Chẳng lẽ mày với chồng mày làm gì rồi? – Nó như được nước, cứ tiến lên.
      có. Mày gọi tao làm gì?
      nấu cơm với tao. Tao bị ông Nam bắt nấu cơm.
      – Tao có biết nấu đâu. Tao cũng bị ông Phong bắt đấy!
      ” Ông nào thế vợ/em?” – tự nhiên ở đâu chui ra bọn . Chúng nó vội bào chữa:
      có gì? – chúng nó cười trừ rồi biến ra nhà bếp.
      Bọn cười cười nhìn nhau rồi bước ra phòng khách.
      – Sắp có chuyện hay đây. Hai nàng bị dụ rồi – mặt gian tả nổi.
      – Sập bẫy mà biết. là ngốc! Haha – Phong mặt gian kém.
      Gia đình 4 người này sắp có những pha trò hài tả được rồi…

      Chap 4: Bữa cơm gia đình!

      Vì cũng phải lần đầu nấu nướng gì cả nên 2 đứa chúng nó nấu cũng nhanh. Tuy chỉ biết nấu 1 số món dân dã nhưng nhìn mà phát thèm.
      Đúng 11h, bữa cơm dọn lên với những món đủ vị: mặn, ngọt,… Bọn ngạc nhiên lắm, tưởng rằng là tiểu thư nhà dòng dõi như vậy mà cũng biết nấu ăn. Thế là may cho giúp việc, bọn nó biết nấu có mà tung nhà bếp.
      – Ê! Có định ăn bảo? Đói rồi đấy! – Nó xoa xoa tay trước mặt !
      – Chủ ngữ đâu? – cau mày.
      – Đây. Kiểu này khám mắt đê! Mày nhể? – Nó quay sang Huyền cười tươi roi rói ra!
      Phong ôm lấy Huyền. Huyền chỉ có thể giẫy dụa mà hét:
      – Bỏ ra. Dê xồm vừa thôi!
      – Trật tự – nhàng bên tai mà Huyền dựng hết cả tóc gáy lên.
      – Thôi ăn cơm! – .
      4 người ăn cơm trong khí khá vui vẻ nhưng cũng khá là “đen tối”. Bọn ăn mà thấy ngon thể tả. Có lẽ vì ăn sơn hào hải vị nhiều quá rồi bây giờ ăn số món có phần dân dã thế này lại là hương vị mới. Bọn ăn ngấu nghiến làm bọn nó phát hoảng.
      12h đúng. Bữa cơm cũng kết thúc. Đống bát đũa, xoong chảo được chuyển hết cho người giúp việc. Bọn nó hí hửng xem tivi. Bọn lắc đầu mà ngồi cạnh chúng nó.
      Chiều bọn lại phải đến công ty. Vì chuẩn bị cho buổi sáng mà phải gác “núi” công việc lại. Đến tối muộn bọn mới vác xác về. Người nào về phòng người ấy.
      Giờ Huyền ngủ. Phong nhàng vào phòng, tắm rửa rồi ôm Huyền ngủ. Hôm nay giường thêm người nên ấy thấy ấm! :v
      Phòng , nó đèn vẫn sáng. Nó đọc sách. Nó rất thích sách, truyện, tiểu thuyết. Cũng như nhiều trẻ khác, nó cũng muốn có tình đẹp như vậy. Thấy mở cửa, nó đứng dậy, hỏi nhàng:
      về rồi sao? Ăn chưa tôi… à em dọn cho mà ăn. – Vẫn ngượng mồm em lắm. Vừa nó vừa xách cặp vào cho .
      – Ừ! Mới về. Ăn bên ngoài với Phong rồi. – mệt lắm nhưng nghe nó quan tâm như vậy lại nổi hứng trêu nó tí.
      xong, ôm nó bế lên giường…
      – Quan tâm rồi sao nhóc? – giọng mờ ám.
      – Ê ê! Tránh tôi ra cái, nóng. Mà định làm gì tôi? – Nó hơi hãi
      Dứt lời hôn nó. Nó cố đẩy ra nhưng được. Mãi lúc bỏ ra nó mới thở hổn hển:
      – Lại tôi. trừng phạt lần đầu nhất cho em! – khá vui
      – Rồi rồi. Bây giờ xin tránh ra em ngủ. tắm !
      – Được. Haha. Mặt em hồng nhìn lắm! – cười to rồi vào nhà tắm.
      Nó đỏ mặt. Đáng ghét mà! Nó phải chuồn nhanh chết dở. Nó mang 1 cái gối xuống phòng cho người giúp việc ngủ. Họ thấy chủ xuống cuống cuồng dậy chào. Nó thân thiệt cười chào như người bạn. lúc rồi lên tiếng:
      – Cho em ngủ đây hôm với nhá! mà các chị!
      Họ giật mình. Chẳng lẽ chủ bị cậu chủ ăn hiếp. Bây giờ cho chủ ngủ ở đây thể nào cũng đắc tội với cậu chủ, nhưng cho lại đắc tội với chủ. Làm sao bây giờ?
      chủ à! Bọn em e rằng cậu chủ mắng bọn em rồi đuổi việc mất. chủ về phòng ngủ ạ! – Các thi nhau .
      – Yên tâm. Em xin phép rồi, cho em ngủ ở đây ! – Nó nũng nịu. Chẳng ai nhịn được cái mặt xinh đẹp chết người này của nó cả.
      – Vâng. Vậy có gì chủ với cậu chủ 1 tiếng chết bọn em. Mà chủ đừng xưng em gọi chị nữa. Bọn em dám ạ! – giúp việc rụt rè lên tiếng.
      – Được. Vậy gọi em bằng Mai . Đừng gọi chủ. Em thích.
      – Vâng, Mai! – Tất cả lên tiếng.
      Tất cả mọi người lên chiếc giường ấm áp. Họ nhiều chuyện lắm, chuyện vui có, chuyện buồn có rồi từ từ chìm vào giấc ngủ êm đềm…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :