Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 3: Kiếp Đau Thương

      [​IMG]


      Kiếp thứ hai.
      Hơn ba ngàn năm sau ưu Xà Vương mới tìm thấy được Như Tịnh, lúc ấy nàng vừa tròn mười hai tuổi, khuôn mặt hình chữ điền trông phúc hậu biết bao, nhưng biểu cảm cứ ngây ngây dại dại, lúc nào cũng cười như bệnh thần kinh. Phụ thân, phụ mẫu nhà nghèo lại nợ nần chồng chất, chẳng còn cách nào họ phải đem nàng bán cho lão phú hộ họ Tần xóm .
      Lúc đó, từ tán cây nhảy xuống, chặn những bước chân hối hả của họ trong đêm, đại thúc, đại thẩm bị chặn lại, giật thóp tim xém tý là tiểu tiện tại chỗ. Chưa kể đến ánh mắt họ chết điếng nhìn vào đôi tay đương cầm thanh đao to.
      Theo truyền thuyết ma gọi đó là Xà đao, vì thân đao có khắc con rắn rất to, rất oai vệ, lúc ưu Vương xuất chiêu Linh Thể Nguyên Thân, cây đao lập tức biến thành con rắn khổng lồ, miệng ngừng phun ra làn sương mù nhàn nhạt màu xanh, bất kể vật hay người, thần tiên hay ma quỷ quái, chỉ cần trúng phải làn sương ấy đều bị tan rã xác thịt và nguyên khí.
      Và còn thứ lủng lẳng bên hông như cây tiêu, đúng vậy. đó là án Tiêu Hồn, trong ba ngàn năm đợi chờ Như Tịnh chuyển kiếp người, chẳng có gì làm, lúc rảnh rỗi thử tập thổi tiêu, ai ngờ đâu, trong thời gian ngắn chừng năm ba trăm năm gì đó, kết quả cực khổ thổi sưng mỏ, phù môi cũng được hồi đáp, nghe chẳng hay cái gì cho cam, nhưng ít ra điếc tai như ngày đầu tập. Nghe sao khúc tình ca thê lương, thảm thiết như thế, cứ ngỡ rằng chàng trai si tình tiễn biệt trong nỗi nhớ thương người . Nhưng có ai biết ? thổi tiêu bởi vì... lười...
      Thay vì tìm khí của nữ tử thế gian để bồi bổ linh lực, giúp tu luyện trong thời gian có Tịnh Tịnh, ... thổi tiêu dụ hồn, những linh hồn chết oan, tức tưởi hay bệnh đau mà chết điều như bị thôi miên đến cạnh , những hồn ma này đều là nữ, bởi vì đó là thứ cần.
      lần trong lúc thổi tiêu say mê, hé mắt nhìn những linh hồn tha hương bay đến, bọn họ thẫn thờ, đờ đẫn khẽ đung đưa theo giai điệu của , nhưng bóng dáng thấp thoáng của ai đó lại loi nhoi vượt hàng bay thẳng vào lòng . Sau khi bốn mắt nhìn nhau trào máu họng, mới tức nghẹn máu, chưởng đánh bay tên đoạn tụ tiêu vong, sau đó phủi lại áo, mặt mày nhăn nhó cùng vài con quạ lát đát bay quanh. kinh tởm.
      Dừng lại việc binh khí của mà về với thực tại nào, ưu Vương nhìn hai người trước mặt mà nở nụ cười, viền môi nâng lên theo ý nghĩa chào, nhưng khi vào mắt của đại thúc, đại thẩm lại trở nên u quỷ mị, giống như thợ săn thân thiện với con mồi của trước khi giết. Cả hai người họ quỳ sụp người xuống, ngừng cầu xin . Xà Vương đưa đao lên cao định nhát giết chết hai kẻ lắm lời, nhưng khi vòng tay bé của Như Tịnh ngốc nghếch ôm lấy hông , cây đao cũng dần buông xuống. Nhìn nụ cười ngây ngô của nàng mà lòng chợt ấm áp, mở miệng:
      - Ta muốn bé ngốc. Cần trao đổi thứ gì?.
      đại thẩm còn chưa tin vào tai nàng thúc bá lên tiếng:
      - nén bạc thỏi ạ.
      trố mắt:
      - Cái gì? nén bạc thỏi?.
      - Dạ...năm...qua...nn...cũng...đượ...c...
      Thúc bá sợ sệt ôm lấy vợ dưới đôi mắt lạnh tanh của , nhìn dáng vẻ to lớn, đôi vai săn chắc cùng khuôn mặt tuấn mĩ lại đậm chất quỷ tu la của , đại thẩm cũng hoảng loạn như chồng, hai người ôm lấy nhau co ro. Trong đầu ưu Xà Vương đếm nén bạc thỏi là bao nhiêu? Trước giờ đâu có xài tiền. Vì là tà mà, nên việc này có vẻ khó khăn. Sau hồi tính nhẩm trong đầu, chắc bằng con bò mọng, nhưng khi nghĩ lại Tịnh Tịnh của sao có thể so với bò. Thế là hóa phép, bắn móc từ tay áo chiếc túi to quăng trước mặt hai người.
      đại thẩm tay run rẩy nhặt lấy túi tiền vừa quăng ra, đại thúc đề phòng ánh mắt dứt khỏi thanh đao của ưu Xà Vương. Lúc đại thẩm mở túi ra bà mừng đến rơi nước mắt, bên trong những thỏi bạc nén mà tận năm thỏi vàng óng ánh. Cả hai người cảm ơn rối rít, cầm tiền chạy mất dép thèm quay đầu nhìn lấy nhi nữ lấy lần, vì Như Tịnh là gánh nặng, bỏ được càng tốt. ngờ con bé đần lại được mua bởi cái giá hơn cả mong tưởng.
      - Tịnh Tịnh, ta nhớ nàng.
      ngồi chổm trước mặt Như Tịnh nhắn, còi nhom như bộ xương di động. vẻ mặt nhợt nhạt thiếu chất của nàng lên ý cười, đôi tay bé vuốt ve khuôn mặt . Nhưng nàng hề mở lời.
      Năm nàng mười tám tuổi, thảm cảnh ngày ấy lại đến, nhưng kiếp này nàng chỉ là nữ tử ngốc, đầu óc được bình thường như mọi người, nên khi lấy nàng luyện công, môi nàng vẫn luôn mang theo ý cười. Nhưng vì sao nét cười ấy lại thảm thương chạm đến lòng , thà đôi mắt Tịnh Tịnh oán hận còn hơn hóa vô cảm, chẳng có nỗi buồn, chất chứ nỗi đau, nhìn như mông lung xa vời.
      Kiếp thứ năm.
      Những kiếp trôi qua nàng điên cũng khùng, có kiếp còn là kẻ tàn tật cụt hết hai tay và chân, đến kiếp thứ năm, ung dung sải bước đến gần đám con nít chơi bịt mắt bắt dê, tiếng cười lanh lảnh vang vọng trấn An Nhiên, đưa tay vịn lên vai đứa bé bịt mắt.
      - Tịnh Tịnh.
      Giọng chan chứa nhu tình vang lên, cần biết có ai cho phép hay , ẵm ngang người bé của nàng thi triển khinh công bay mất bóng. Người dân xung quanh chạy đến hô bới nhưng ai cũng đều bó tay.
      - Huynh là ai?.
      Như Tịnh mở to đôi mắt ngây ngô hỏi , ưu Xà Vương xoa đầu nàng:
      - Từ bây giờ huynh là người thân của muội.
      - Còn phụ thân sao?.
      - ông ấy còn cơ hội đánh đập muội nữa.
      Khóe môi nàng cong lên, vẻ vời nụ cười hạnh phúc, cha của Tịnh Tịnh kiếp này là kẻ nghiện rượu, chuyên đánh đập nàng mỗi lúc say hay có tiền, cả ngày nàng long nhong ngoài đường dám về nhà, có lúc còn ngủ bụi vì sợ. Nỗi ám ảnh về người cha tệ hại, bê tha, nghẹn rượu đến mất nhân tâm ăn sâu vào ký ức tuổi thơ của Tịnh, đến nỗi nàng chỉ muốn thoát khỏi ông ta thôi.
      Lớn hơn chốc nữa, ưu Xà Vương phải điên đầu vì Duẫn Tịnh Như theo đúng giới tính của nàng... Nàng cư nhiên thích nữ tử, trở thành câu chuyện bách hợp thần thoại, đối với chỉ có tình huynh muội, hơn kém. Lúc biết được ngăn cản, chia cắt nàng cùng nữ tử ấy, nhưng Như Tịnh chống trả, nhất quyết liều chết để đến với người nàng .
      Nàng ta là tiểu thư của đỗ phủ, gia phả ba đời làm quan thanh liêm, gây thù với tham quan rất nhiều nên chẳng có ai lấy làm lạ, khi chỉ trong đêm đỗ phủ ngập tràn trong biển máu, mùi tanh cùng oán khí lấp đầy trấn An Nhiên.
      ưu Vương đứng mái nhà của đỗ phủ như ác quỷ, trong bóng đêm người ta chỉ nhìn thấy tà áo ma mị lướt trong gió, khuôn mặt sáng tỏ bởi đôi mắt đỏ tràn ngập sát khí, tiếng la hét cứu mạng của những người còn sống như lời mời gọi từ cửa ngục, khiến người khác dựng lông tơ, sởn gai ốc. Trước khi ưu Xà Vương bay , quên phóng hỏa đốt trụi đỗ phủ, qua hơn mấy trăm ngàn năm, từ thị trấn tên và được khai hoang, vua ban tên cùng địa vị an ổn cho dân sống qua ngày, nay trở thành nỗi kinh hoàng của dân bản xứ.
      đưa mắt nhìn sâu xa về phía núi Cao Lãnh, nơi đó từng đào nguyên ra sao, xinh đẹp ra sao giờ lại giống như nấm mồ trơ trọi, cây cũng chẳng có hoa, động vật sợ hãi thậm chí dám bước chân đến. cầm Xà đao thấm đẫm máu tươi, khuôn mặt lãnh khốc tựa băng khiết ngàn năm, vài bông hoa huyết kiều diễm vương càng tô điểm nên băng lãnh ấy. đất trời trong mắt được thâu tóm trở nên bé, người thương quỳ hai gối trước , khuôn mặt nàng đỏ ửng đến tội nghiệp cuối đầu.
      - Ta cho nàng cơ hội lần cuối... ta.
      - Ta thể chàng, ta đỗ tiểu thư.
      Giọng bất tuân, quật cường cùng đôi mắt biết sợ khiến sa sầm mặt mũi, khóe môi khẽ nhếch lên cùng giọng cười lãnh, hừ lạnh tiếng, còn lý trí để suy nghĩ, trong thoáng hút sạch hết khí nàng, máu trong thân thể nàng cũng bị rút sạch. Dứt kiếp đau thương.
      Như Tịnh từ từ ngã xuống, đôi tay buông thỏng nằm nền đất cằn cọi sức sống, kiếp người tận chưa đến năm ba mươi tuổi. Nét ưu tư, oán hận lẫn bướng bỉnh in hằn lên nét mặt nàng, mi tiệp nhắm chặt nhưng rơi dù chỉ giọt nước mắt, viền môi đóng chặt thét, cầu xin dù chỉ lời.
      ưu Xà Vương thét lên to như phá vỡ hết đất trời, vang vọng đá động cả Thiên Cung, đôi mắt chuyển màu đỏ máu, đáng sợ giết chết vạn vật đến gần, choàng tay ôm lấy nàng vào lòng, giọng ngọt nhưng lại khiến trái đất điên đảo, cuồng phong bão tố càng quét khắp nơi:
      - Kiếp sau, sau nữa ta tìm nàng. Và bất cứ ai thương nàng hay ngược lại ta đều giết sạch, cả thế gian này quý nàng, ta giết hết thế gian. Chỉ cần mình ta nàng đủ rồi. Tịnh Tịnh ngoan của ta.
      Vương Mẫu chăm sóc những cây đào tiên của bà, miệng ngừng tặt lưỡi khó hiểu hỏi Thiên đế:
      - Tại sao lại để làm càn như thế?.
      Nhưng Thiên đế thể trả lời, người lắc đầu nhìn lên những trái đào tiên xinh đẹp, lòng buồn rũ rượi khó tránh khỏi kiếp nạn, điều này người dự đoán được rất lâu rồi, Phật Tổ khuyên Thiên đế hãy thuận theo những gì sắp xảy ra, người con đó chính là trân bảo giúp ưu Xà Vương, nhưng cũng là người duy nhất có thể hủy hoại .

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 4: Sâu Hận Vô Vàn

      [​IMG]


      Kiếp thứ mười hai.
      Nàng đầu thai thành công chúa con của vua Tống Khải, trị vì Tống Quốc hơn hai mươi năm an hưởng thái bình, con dân sống trong sung túc, no ấm chiến tranh, tham quan ô uế. Luật chế quy định được cải cách nghiêm ngặt, trừ bỏ tham quan, những kẻ có ý định phản quốc.
      - Tịnh Tịnh, ta lại đến tìm nàng đây.
      Lúc ưu Xà Vương tìm được Như Tịnh là khi nàng vừa tròn tháng tuổi, tiểu công chúa xinh xắn nằm chiếc nôi vàng ngọc sủng, môi mỉm cười hớn hở như gặp được tri kỷ, bàn tay bảo bối đưa lên cao đòi ẵm. ưu Vương đáp lại bằng nụ cười trìu mến, quên xoa hai má nàng trước khi ẵm vào lòng. Khuôn mặt hồng nhuận trông đáng vô cùng cực. trải qua vạn năm, tính theo kiếp nàng luân hồi mười hai lần, thời gian mới đây thấm thoát trôi qua nhanh, công lực của cũng mạnh lên rất nhiều, đạo hạnh vùn vụt khiến thiên giới phải dè chừng, tổng tuyển binh ấp ủ sợ hãi mà chờ , vì lệnh Thiên đế được tấn công trước.
      Nhưng ưu Xà muốn chiến thắng, muốn thống lĩnh cần thêm vài trăm ngàn năm nữa. Việc đó mang lại cho Tịnh Tịnh nỗi đau lớn và oán hận rất sâu, nhưng tự với lòng đền tội với nàng khi còn gánh nặng tộc .
      - Chỉ được quyền mình ta mà thôi, Tịnh Tịnh!.
      Cười nhu hòa, đưa tay bồng Như Tịnh lên, miệng khẽ hôn lên vầng trán bóng loáng đáng của nàng, miệng ngân nga giai điệu nhàng cho nàng chìm vào giấc ngủ. Hơi thở Tịnh Tịnh bắt đầu đều dần và thiêm thiếp vào giấc mộng đẹp, nụ cười môi cũng mờ ảo biến mất, đôi mắt lên sát khí, phảng phất trong làn gió chỉ còn màu sắc vô hồn đến lạnh sống lưng.
      Và rồi huyết thương tô sắc khắp Tống Quốc, những con đường náo nhiệt mừng ngày công chúa tròn hai tuổi trở nên vắng vẻ, nền đất đá cằn cọi cùng những dòng máu đỏ kinh diễm, kiêu hãnh chảy dài, ưu Xà Vương cầm tay Xà đao, mắt vô cảm, lạnh nhạt tàn sát, giết sạch cả Tống Quốc. Tiếng la hét ai oán làm lòng hăng say, khóe môi nhếch hình bán nguyệt:
      - ai được quý nàng ngoài ta.
      Ngày hôm ấy Thiên đế cùng Phật Tổ ngồi nhâm nhi chén trà, thưởng thức chốn tiên cảnh cùng bàn cờ, bỗng nhiên oán khí quá nặng làm Thiên Giới đảo điên trận, sau lúc quan sát mới hay ra nghiệt làm loạn trần gian. Thiên đế tức giận đập mạnh tay xuống bàn ngọc khiến lòng người tê tái, ngờ cái bàn nó cứng đến như vậy, vì mặt mũi nên người nhịn đến nỗi hai má đỏ chót, cắn môi tím lè, cố lắm cho Phật Tổ nhận ra được. Trong lúc đó Quan Thế Bồ Tát cùng đệ tử ngang thấy Thiên đế phùng mang trợn má, hai con mắt mém rơi ra ngoài, Quan Thế Bồ Tát nghĩ rằng người bốc hoả, sân si tốt cho đạo hạnh tu hành, ngài liền lấy bình cam lộ, phẩy cành trúc, nước văng tung té lên mặt Thiên đế:
      - Quan Thế sao con lại té nước vô mặt Thiên đế?.
      Phật Tổ cầm chuỗi hạt, mắt nặng trĩu giống như lim dim nhưng vẫn hiểu được Thiên đế nhịn đến co quắp hai chân, mấy ngón chân bấu chặt trong giày. tội nghiệp, thiện tai thiện tai...
      Quan Thế ngây ngô, vẻ mặt hối lỗi:
      - Con chỉ muốn gột sạch dằn xé vì để chúng hoành hành trong lòng Thiên đế. Con xin lỗi.
      Phật Tổ phẩy tay:
      - sao, con đâu vậy?.
      - Con tìm Vương Mẫu Nương Nương tám chuyện... à là phổ độ chúng sanh...
      Mặt Quan Thế lúc đó cực kỳ gian, mắt bà đảo quanh kiểu lỡ miệng dối, tiểu đồng kế bên lắc đầu khổ não, Phật Tổ nheo mắt nhìn, đúng hơn biểu nheo mắt chẳng khác nào lúc ngài mở mắt bình thường, sau đó gật đầu. Quan bấy giờ biết thời co giò nhảy vụt lên hoa sen cùng tiểu đồng bay nhanh với vận tốc xé gió, xuyên toạt mây ngũ sắc.
      Có người nhìn thấy biểu đáng nghi ngờ ấy liền ngán ngẩm lỡ mồm:
      - Tên bán nam bán nữ ấy lại muốn ve vãn Vương Mẫu.
      Tai của Quan rất thính, phẩy tay liền biến đũng quần tên đó cháy xém, mà tên đó là ai? Là Nhị Lang Thần đó nha, gần đó Hao Thiên Khuyển nhìn thấy, hả họng cười té ghế, lọt thẳng khỏi Nam Thiên Môn.
      Chốn Thiên Giới chẳng khác nào trường học dành cho thần tiên đoản, mô phật...
      Quay trở lại với ưu Xà Vương cùng Duẫn Như Tịnh, nàng kiếp này mang tên Tống Như Tịnh nhưng bỏ hết chỉ chừa lại chữ Tịnh, nuôi nấng nàng hết kiếp đời, lúc nàng nhắm mắt lìa đời chỉ trao cho ánh nhìn chất chứa nỗi đau. Tê tâm liệt phế, nàng chết như vẫn giữ lại nỗi oan ức thê lương.
      Kiếp thứ mười lăm.
      Sinh ra trong gia đình phú hộ, ngày xui xẻo sản nghiệp tiêu tùng, cơ ngơi sụp đổ dưới tay kẻ xấu, phụ thân nàng tự tử để lại nàng cùng mẫu thân nơi nương tựa. Mẫu thân nàng gặp bọn xấu hãm hiếp trước mặt nàng, nỗi sợ hãi vùi dập khi nàng chỉ vỏn vẹn sáu tuổi, đôi má Tịnh Tịnh xanh xao, đôi tay cũng cấu chặt vào gấu áo, miệng ngừng gọi:
      - Mẫu thân... Mẫu thân...
      Mẫu thân Như Tịnh vì nhục nhã, người góa phụ giữ được trinh tiết, càng tội lỗi hơn khi để nhi nữ nhìn thấy viễn cảnh này, bà nhìn nàng như lời xin lỗi trước khi cắn lưỡi tự vẫn. Và hành động đưa nàng vào cùng cực của thương đau, nhìn xác người thân duy nhất êm đềm vũng máu tanh, nàng còn quá thơ dại để hiểu tại sao? Lúc đó nàng chỉ biết gào khóc, ôm chặt thi thể lạnh toát của bà, đám người xấu kia sau khi thỏa mãn thân xác đơ cứng, bọn chúng bắt nàng đem bán cho thương gia.
      Duẫn Như Tịnh la hét, kêu cứu nhưng chẳng có ai đến giúp nàng, đôi mắt nàng tuyệt vọng trong màn đêm đen kịt. Bỗng nhiên đường sáng lóe lên, tên thương nhân trước mặt nàng đổ rạp xuống đất, đầu đứt lìa cùng dòng máu tuôn như suối, những tên đứng gần đó sợ hãi bỏ của chạy thục mạng nhưng chưa được ba bước...
      Thây người nặng ịch ngã nhào xuống đất, mùi máu quyến rũ lấy đôi mắt đỏ hung của ưu Xà Vương.
      Hình tượng khi ấy của trong cực kỳ dũng, dù sát khí rất nhiều nhưng lại khiến đứa trẻ cảm thấy yên tâm, nàng nín khóc nhìn theo dáng vẻ to cao, soái hảo của ôm gọn nàng trong lòng. Từ ngày hôm đó trở , trái tim nàng luôn cháy lên tình sâu đậm, lúc nào cũng muốn bên , xem là trời, xem là nguồn sống của nàng.
      Vào đêm nàng mười tám tuổi, do khó chịu trong người, nàng liền giải quyết, lúc trở về việc khiến nàng thất kinh. ưu Vương vô tình hóa mãng xà trước cửa phòng Tịnh Tịnh, rất to, chiếc đầu đen ngòm trườn vào bên trong. Khóe mắt Tịnh Tịnh cay xòe, tâm như chết điếng, đôi chân cũng bủn rủn nhấc lên nổi, nàng biết mình có nên bỏ chạy hay đối diện với thực tế, nhưng tại sao lại giữa đêm giữa hôm nguyên hình đến tìm nàng. Lòng Như Tịnh đau như cắt, cố gắng nặng nhọc lết những đường dài ngoằn ngoèo đến cạnh chiếc đuôi to hơn cả người nàng, đôi tay bé bỏng của nàng miết làn da sần sùi, man mác nhám.
      Lòng Duẫn Như Tịnh dù rất sợ nhưng nàng thấy thương cho nhiều hơn, biết tại sao tâm thức nàng gào thét bảo rất nguy hiểm, muốn hại nàng, nhưng trái tim lại khác. Trái tim bảo dù là tà ma, quái hay thần tiên chăng nữa, là người nàng chịu thương mà suốt đời trả ơn vĩnh viễn được rời bỏ.
      Cứ ngỡ đâu chỉ là muốn cho nàng , thân phận này sợ nàng chán ghét nên mới đêm hôm tòn ten mò vào. ưu Xà Vương biến lại thành hình người, uy mãnh đứng trước nàng, đầu cuối mắt chứa tình ý, chỉ có màn sương mỏng phẳng lặng lãnh đạm. Trong khác với dáng vẻ chiều thường ngày, chất giọng khàn đục:
      - Tịnh Tịnh.
      Gọi tên nàng lần cuối, nghiêng đầu hôn lấy đôi môi đỏ mận, ngọt lịm như hồ lô đường của nàng, hơi thở đứt quãng, hút lấy khí của Như Tịnh. Nước mắt nàng tuôn rơi khi cảm nhận thấy bản thân yếu dần, đôi tay còn sức nâng lên để choàng ôm lấy , đôi mắt trĩu nặng buông xuống cùng màu đen vô sắc.
      Lại kiếp đau thương nàng trở thành trân bảo luyện công, dùng nàng để tăng công lực, vạn năm đạo hạnh cùng máu nàng bồi bổ. Dù ác với nàng, bạc tình với nàng mười lăm kiếp qua sao? chính là vì hư vinh. Và cũng là vì trả thù cho tộc , cứ để nàng hận , cứ để cho người đời chỉ trích tàn nhẫn, nhưng biết rằng tim luôn chung tình, duy nhất chỉ mình nàng. Ngoài nàng ra chưa từng để ý nữ tử khác, chưa từng chung đụng xác thịt với ai. Trong lòng luôn nghĩ...
      Vẻ bề ngoài vạn năm sương gió lụi tàn, sắc đẹp trần thế thể tồn tại vĩnh cửu với thời gian, qua trăm năm thân xác kia chỉ còn lại nắm tro tàn hay mảnh xương trắng phếu, trí nhớ động lại tựa ảo ảnh hư vô. Còn linh hồn dù vô định tựa như làn khói trắng hão huyền, nhưng nó lại tồn tại mãi mãi qua vạn năm.
      cần linh hồn nàng chứ cần thân xác, đó chỉ là vật thể trung gian để tu luyện thôi.
      đến lúc thống lĩnh tam giới, linh hồn nàng trở thành Ma Vương Hoàng Hậu, cùng cai trị tam giới, khi đó nàng muốn gì đều cho nàng. Bù đắp lại tất thảy đau thương, nàng hơn cả sinh mệnh của .
      Lúc nàng tròn ba mươi tuổi ở thứ kiếp mười lăm, lòng nàng da diết nhưng bằng niềm đau vì tàn ác gây ra cho nàng. Tịnh Tịnh rơi dài những dòng lệ nóng hổi, khóe môi giật như muốn điều gì đó nhưng thể. Tại sao kiếp này lòng nàng lại đến sâu đậm như thế, để rồi lúc xin lỗi, phải kết thúc sinh mệnh của nàng, lòng nàng tan vỡ đến nghẹn đặc khí quản.
      - Tịnh Tịnh, ta tìm nàng.
      rồi, hút sạch máu của Như Tịnh, để nàng luân hồi trong tịch mịch, thảm khóc trong bi hài. Bến bờ của của nàng chỉ có niềm đau, thất vọng lẫn địa ngục sâu thẳm, càng sâu hận vô vàn, nắm chặt tay lần cuối, hình ảnh của ưu Xà Vương lên trong tiềm thức nàng, ở đó, cứu nàng khỏi tay người xấu. Và rồi cũng chính biến nàng thành cái xác khô lạnh lẽo.
      đôi mắt Như Tịnh hồ nghi trái tim là sắc đá hay băng tuyết, nơi lòng ngực trái vạm vỡ từng cho nàng tựa vào, từng ấp ủ che chắn nàng qua mười hai năm dài đằng đẳng. Có hay chứa đựng nhịp đập hay chỉ là khoảng trống tối tăm. đôi ngươi đen láy khẽ chớp mi, lời nhưng vạn ý sâu xa.
      Hãy cho nàng kiếp bình yên.
      "Lệ vương mi sao ướt đẫm, nỗi nhớ thương tựa nền trời ảm đạm, khúc tình si khắc vào xương cốt... Chỉ lần xin người dẹp lòng thù hận, để còn oán hận bám mi ai".

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 5: Tại Sao Để Tôi Luân Hồi?

      [​IMG]


      Kiếp thứ mười chín.
      Mùa xuân kiều diễm phủ dài khắp Nguyệt Thần Quốc, cây đào tươi tắn khoe sắc dưới nắng trời tinh khiết, từng bầy chim én đua nhau bay về làm tổ. khí nhộn nhịp khắp phố phường, đám con nít chạy ùa ra đường, tay mỗi đứa đều cầm xâu hồ lô đường ngọt ngậy, môi chúng nở nụ cười hớn hở giành nhau chúc tết ông bà, cha mẹ, hàng xóm xung quanh.
      Cũng giống như mọi người, hoa khôi của Túy Yên Lầu lòng rạo rực lẫn hân hoan, nàng đứng ngồi yên cứ giục Tiểu Hy nhanh lên chút, hôm nay ngoài miếu thờ phụng Quan đại Sĩ xôn xao chuyện về cây đa linh thiêng, nghe chỉ cần cầu nguyện tất thành thực. Nàng mỉm cười rạng rỡ, bước nhanh hơn, lòng bồi hồi về lời cầu nguyện bao lâu nay. Nàng muốn được gặp nửa của mình, muốn chàng trai thương nàng hơn cả sinh mệnh . Và rồi nàng gặp được chăng?.
      Năm nay nàng tròn mười sáu tuổi, đâu cũng mang theo cái mác thanh lâu, cười buồn cho số phận, nàng có muốn như vậy đâu, chỉ là nàng mồ côi từ lúc lọt lòng, từ sống với tú bà, từ đứa con bé rửa chén, dọn hầm xí nay trở thành hoa khôi Túy Yên Lầu, khuynh quốc khuynh thành khiến vạn người thể ngước nhìn.
      - Tịnh tỷ, đừng nhanh như vậy muội theo có kịp.
      Tiểu Hy còn khá bé, dáng vóc chừng mười tuổi thôi, nàng khá xinh xắn mủm mỉm đến muốn nựng, hai má nàng ửng đỏ, ngập phập phồng trong bộ y phục dày cộm. Tịnh Tịnh nhanh quá làm đôi chân ngắn của Hy thể sải bước dài, hụt hơi đứng khựng tại chỗ.
      Như Tịnh quay đầu nhìn nghiêng tiểu nha hoàn, thở dài, nàng dạo bước đến gần Tiểu Hy:
      - Muội cứ chậm chạp nhưng thế tỷ lỡ mất lang quân như ý đó.
      Môi nàng bặm khẽ trách Tiểu Hy, trêu vậy thôi chứ nàng cũng gấp gáp mấy đâu. Nếu hữu duyên ắt gặp, còn vô duyên dù có nhanh đến bao nhiêu cũng thể tìm thấy được. Nụ cười hiền hòa của Tịnh Tịnh khiến Tiểu Hy bật cười, chọc:
      - Tỷ tỷ ơi, người muốn xuất giá đến vậy sao?.
      đôi mắt tinh khôi của Như Tịnh khẽ chớp, vầng hào quang nhè trong đáy mắt, mơ mộng hão huyền chợt bừng lên:
      - ân, tỷ muốn cả đời làm thanh lâu.
      Câu của Tịnh khiến khóe môi tươi tắn của Tiểu Hy chùng xuống, nàng thở dài thườn thượt, bi hài cho số phận của thanh lâu, dù chỉ bán nghệ bán thân nhưng vào tai người đời trở nên ghê tởm. đều là thân lâu còn tự vỗ ngực xưng mình trong sạch sao? tầm phào.
      - Thôi, chúng ta dâng hương, rồi còn về, lại bị Thẩm Tố mắng.
      Thẩm Tố ở đây là tú bà của Túy Yên Lâu, xưng hô như thế bởi vì Thẩm bà bà chỉ mới hai mươi bảy cái xuân xanh thôi, nàng ta rất đẹp có thể nghiêng thành đổ nước duy còn kém Tịnh Tịnh chút, có lẽ cái tuổi phơi phới ai sánh bằng của Thẩm Tố qua rồi. Thôi trở lại việc chính.
      Như Tịnh cùng Tiểu Hỷ được đoạn trời đổ mưa lớn, hiểu vì sao lại đột ngột như thế, cả hai cùng trú vào hiên nhà đóng cửa, có lẽ chủ nhà về quê sum vầy bên gia đình rồi.
      - Sao lại mưa thế này?.
      Tiểu Hy cau mày nhìn từ giọt mưa bé lăn tăn hiên nhà, chúng chơi đùa rượt đuổi, tinh nghịch như những đứa bé đậu vai người, rồi lại tiếp tục tinh quái hòa vào đám đông dưới đất tạo nên nhiều vũng nước to. Trời xuân se lạnh lại thêm trời mưa, hai người lúc mặc áo choàng nên rất lạnh, đưa tay choàng lấy bản thân, Tịnh buồn rũ rượi:
      - Trời định cho tỷ thể cầu được người như ý rồi!.
      - Ai bảo? Có thể đây là số trời sắp đặt tình duyên sao? Thường truyện xưa hay mưa thế này, chàng trai thanh tao cùng nữ tử tuyệt trần trú dưới hiên nhà...
      Lời chưa dứt đúng quá linh nghiệm, bóng dáng to cao vạm vỡ từ tốn bước vào hiên trú mưa, nhìn từ xa Duẫn Như Tịnh cảm nhận được gì đó rất quen thuộc, dáng vóc đó khiến tim nàng xao xuyến.
      Vừa nhìn thấy nàng nở nụ cười ôn nhu, ưu Xà Vương vì bận việc ở U Minh nên đến trễ vài ngày, ngờ rằng nàng lớn thế này, xinh đẹp còn hơn kiếp trước, ánh mắt si mê, đáy tim vang từng câu ca êm dịu:
      - Tịnh Tịnh, nàng vẫn như vậy?.
      Khó hiểu, bí lẫn thích thú, Tịnh Tịnh nghiêng đầu tò mò người trước mặt, xa lạ nhưng lại thân quen, hề biết đến nhưng đương gọi tên nàng:
      - Ngươi là ai sao biết tiểu thư nhà ta?.
      Tiếng ngờ nghệch của Tiểu Hy vang lên, tỷ tỷ của nàng luôn gặp những tên đàng hoàng, đứng đắn, nhìn dáng vẻ tên trước mặt dù rất hảo hảo soái nhưng lại có khí chất của tên thổ phỉ, cây đao sau lưng nhìn đáng sợ. Tiểu Hy nuốt nước bọt, đứng lên che chắn cho Tịnh Tịnh.
      Dù chân nàng run như cầy sấy nhưng thể để tỷ tỷ tổn thương được.
      Như Tịch hiểu tiểu muội đáng nàng, nàng đưa tay trấn an Hy Hy, miệng khẽ cong tạo nên nụ cười thuần khiết:
      - Tiểu Hy, sao đâu.
      Ngày hôm đó đến bên nàng như lời nguyện cầu trong tim, tình chớm nở như đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp, ngọt ngào như đường rồi đến ngày...
      Nàng quỳ dưới chân , khóc đến khuôn mặt trắng bệch, tay chân cứng đờ lạnh toát, môi nàng bật máu vì cắn quá mạnh, nỗi thê lương ăn sâu vào tâm nàng, cảm xúc lúc nàng ôm chầm lấy chân cầu xin chỉ có thể dùng hai chữ: Thất vọng.
      Nỗi sợ hãi, nàng ức nghẹn đau thương tan tát, nhưng đổi lại chỉ có lạnh nhạt nơi . Vì quyết định thể quay đầu nữa, chỉ cần lần mềm lòng có lẽ cả vạn năm sau cũng trả thù được cho Quỷ Vương, tộc .
      Mặc cho nàng cầu xin khẩn khiết, đè chặt nàng vào lòng, hơi hút lấy khí nàng. Trước khi Như Tịnh rơi vào trạng thái bất động, nàng ai oán với :
      - Ta chàng như thế đủ sao? ưu Xà Vương, kiếp này ta hận chàng, vạn kiếp sau ta vẫn hận chàng.
      Dùng hết tất cả quật cường còn sót lại sau cùng, nàng buông thỏng trong hận thù da diết, oán khí bao trùm linh hồn nàng, mọi thứ đảo điên càng lúc càng ngập tràn trong nỗi tang thương. Nghiệp chướng hoành hành chẳng ai trừng trị, sinh linh đồ thán thảm thiết khẩn cầu Thần Phật, nhưng chẳng có ai cứu họ cả.
      Lúc Duẫn Như Tịnh lôi thôi lết thết mò xuống địa ngục, nơi mà nàng qua lại gần như quen thuộc. Ký ức của vong hồn được trả lại từ vạn kiếp người. Nhìn thấy Diêm Vương khoanh tay, mắt nhìn lên kính Thiên Vân, khẽ lắc đầu:
      - ưu Xà Vương chiếm được tam giới rồi.
      Trong kinh Thiên Vân uy dũng bóng hình, cầm tay cây Xà đao nhuộm đỏ, cả người lạnh toát như tảng băng ngàn năm, vẻ mặt dù nghiêm nghị nhưng vẫn có cái gì đó làm xao nhãng . cái đạp chân thâu tóm cả chín tầng mây, cần quá khắc tất cả thần binh vạn tướng đều đổ rạp dưới tay của . Thiên đế sau lúc chống đỡ nổi đành quy hàng, tất cả chúng tiên tuy phục nhưng vẫn phải nghe theo quỳ rạp dưới chân .
      Tịnh Tịnh thấy có biến, tại sao số lượng đông như thế lại dễ dàng thua cuộc? Nàng dường như nghiệm ra điều gì đó nhưng thể thấu .
      - Tại sao vẫn để tôi luân hồi?.
      Diêm Vương xoay người nhìn nàng, sầu ai cuối đầu ngồi xuống tràng kỷ:
      - Ta nhận tiền công từ Thiên đế, chỉ tuân lệnh mà làm việc thôi.
      - Tiền công?.
      - Ta cũng cần sống và nuôi gia đình mà!.
      nheo mắt nhìn nàng đầy bất mãn, cũng từng là tên quỷ dạ xoa quèn lên chức sau mấy ngàn năm vuốt mông ngựa mà. Ném cho nàng thẻ bài, cửa ngục chịu tội cho những gì kiếp này gây ra. Như Tịnh lắc đầu mệt mỏi nhận lấy thẻ bài, bao nhiêu kiếp cứ lập lại mãi, nhưng rồi cũng quên thôi, thân bài chỉ khắc ba mươi ngày linh hồn đau đớn chịu tội. Trước khi khỏi, Như Tịnh xin thỉnh cầu ảm đạm:
      - Có thể cho tôi kiếp sau nhớ lại tất thảy ?.
      Diêm Vương gật đầu đồng ý, nàng mỉm cười buồn bã lướt vào cánh cửa dành cho mình. Kiếp sau nàng nhất định phải nhớ, khắc cốt ghi tâm sâu. để rồi mối thù mười chín kiếp qua được trả đủ hoặc khiến chịu hơn gấp bội phần

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 6: Sống Như Người Trần, Trả Hết Hận Thù

      [​IMG]


      Sau khi thống trị tam giới, ưu Xà Vương chưa vội tìm Như Tịnh, bởi phải thu dọn đống hỗn loạn mà bản thân gây ra. Lúc hoàn thành công việc, tức tốc tìm Tịnh Tịnh nhưng được đầu thai, tên Diêm Vương lười biếng ngồi nghịch câu bút lông đến nản, thấy ưu Vương vội vã xuống địa ngục, Diêm Vương cũng biết điều, thuận theo bè nổi, vuốt mông ngựa liên tục.
      ưu Xà Vương giận dữ, quay mặt bỏ thèm đoái hoài gì đến tên họ Diêm kia. Về với Thiên Giới ưu Vương giao lại tất cả cho Bạch Mao, con mèo rừng tu luyện có đạo hạnh hơn chín trăm ngàn năm, cũng là người mà tin tưởng nhất.
      Khôi phục lại được quyền lực tộc ma, thống lĩnh tam giới, coi như thù được trả, còn gánh nặng vai nữa. Nhưng thứ còn rất nặng trong tim . Là Duẫn Như Tịnh.
      - Từ bây giờ ngươi thay ta cai trị tam giới, giữ nguyên trật tự, lạm sát người vô tội nữa.
      - ưu Vương, lẽ người trần ấy đáng để ngài từ bỏ tất cả sao?.
      cong khóe môi tà mị:
      - đáng, rất đáng.
      Ba ngày sau, tìm được , nhưng lúc ấy được ba tuổi rồi. Nhìn Như Tịnh từ xa thổn thức muốn chạy đến ôm chặt lấy vào lòng, chiều mà thơm lên đôi má sữa non ấy. Và rồi phát ra, cha mẹ của Tịnh bị sát hại bởi hai con quỷ đói, chúng hóa thân thành họ để chực chờ thưởng thức khí cùng thịt của .
      Quá tức giận, ưu Xà Vương giết chết, xé nát bọn chúng thành trăm mảnh, đúng lúc đó đôi mắt đỏ như lửa địa ngục đá xoáy vào đôi ngươi hoảng hốt của Như Tịnh.
      - Tịnh Tịnh.
      gọi tên , bóng dáng nhắn sợ hãi lùi dần vào góc tối khiến chùng sâu đáy tim đưa tay muốn nắm lấy , Như Tịnh trông thấy giết chết cha mẹ của cách tàn bạo, nụ cười tiên còn vương vấn môi , máu vương vãi thấm đẫm, tô điểm góc cạnh khuôn mặt Xà Vương.
      Vẻ lãnh khốc ấy áp đảo hết hơi thở từ lòng ngực bé của , Như Tịnh òa lên khóc ngây ngô, nhìn thấy cha mẹ hình hài còn nguyên vẹn, đôi tay run rẩy cứ hươ hươ cố xua đuổi bóng ma xa.
      - Tịnh Tịnh, ta đây mà.
      ôm lấy Như Tịnh trong lòng, vui mừng cứ như cả thập kỷ chưa được gặp lại vậy, thế nhưng khác với tương ngộ đầy hạnh phúc mong chờ nơi là lòng hận thù trong nàng, nó như khối u êm đềm ngự trị trong cơ thể lúc càng lớn, lúc càng sâu đậm hơn.
      Bàn tay bé vuốt lấy khuôn mặt của :
      - ưu Xà Vương, chàng lại tìm đến ta, tại sao vậy? Thống lĩnh tam giới, phải chàng đạt được mục đích rồi sao?.
      - Nàng nhớ?.
      đôi mắt mở to kinh ngạc nhìn nàng, lòng phấn khởi dường như bị dập tắt trong phút chốc, nếu Như Tịnh nhớ, chắc chắn rằng nỗi thù hận bao lâu nay cũng bám riết theo, vậy thể nào chuộc lại những lỗi lầm qua kiếp này. Chợt ý nghĩ lâu nay vang lên trong đầu , chỉ cần giết chết Tịnh Tịnh, đưa linh hồn nàng về Thiên Giới, cùng thống trị.
      Và rồi tất cả dập tắt, bởi vì muốn vướng lụy vào quyền lực đó nữa, bây giờ muốn dùng cách của người trần, , bảo vệ , chăm sóc , rửa sạch hết tất thảy lòng oán hận trong lòng .
      kiên quyết qua đôi mắt có sức hút khiến thể nào rời mắt được, cười nhạt trong lòng, bao kiếp chịu đau khổ, tại sao cứ lún sâu vào tình này?.
      - Tịnh Tịnh, hãy tin ta, kiếp này ta trả nàng hết thảy.
      mỉm cười , lòng quặn thắt vang lên hai chữ muộn màng.
      Mười bốn năm sau.
      ngày đẹp trời, những chú chim sẻ cứ đua nhau bay lượn dưới nắng trời vàng nhàn nhạt ấm áp, khí mát mẻ rất thoải mái cho việc hoạt động ngoài trời. Và hôm nay cũng như mọi hôm, ở cái phòng giám thị vắng tanh phát ra thanh khó chịu, ấm ức của bà giáo già cùng giọng cười khe khẽ chọc tức, thách thức bà ta.
      ưu Xà Vương đứng bên cạnh , cao to che chở thân hình bé , yếu mềm của như Tịnh, mắt đảo, mặt cười, đôi môi mím thành đường dài trong nghiêm nghị ra dáng. đối diện với chủ nhiệm của như Tịnh, bà ấy chừng bốn mươi mấy tuổi, miệng đỏ chót như máu, mặt trắng bệch như xác sống biết trang điểm:
      - Thầy à, em của thầy quá nghịch ngợm, Như Tịnh lấy hợp phấn trang điểm của tôi vẽ mặt cho chú bảo vệ. Bộ đó là hàng nhập từ Pháp, rất đắc tiền.
      Duẫn Như Tịnh che miệng cười khúc khích, ưu Xà Vương nhìn bằng đôi mắt cảnh cáo, đùa, nhưng lòng cười thích thú đây, ngờ Tịnh Tịnh lại có thể nghịch đến như thế.
      - Tôi đền lại cho .
      - cần đâu. Chỉ cần thầy đãi bữa là ổn thôi mà.
      - Vậy nếu phiền, tối nay có thể đến nhà tôi dùng bữa tối chứ?.
      - Tất nhiên, đó là vinh hạnh của tôi.
      chuyện với bà già mê trai xong, Tịnh Tịnh thay nhanh bộ quần áo thể dục, đôi chân nhanh thoăn thoắt chạy ra ngoài sân.
      Cả lớp nhìn , đưa ngón tay cái lên cao ra vẻ khen ngợi, còn nheo mắt nhìn đến lạnh sống lưng. Quên đến, ưu Xà Vương sau khi từ bỏ chức vụ người cai trị thống lĩnh tam giới, nay trở thành thầy thể dục cấp ba cho trường Khải đồng, ngôi trường bình thường trong thành phố A giàu xụ này. Duẫn Như Tịnh đương là học sinh lớp 11A7, tính quậy phá cả trường ai cũng quen, riết rồi phòng giám hiệu là nơi dung dưỡng cho sau mỗi tiết học.
      - Em có gì giải thích ?.
      - là em có, oan quá!.
      Vẻ mặt oan uổng trông đáng , đôi mắt xách lên cùng nụ cười nửa vờ, đưa tay vuốt lên má :
      - Chút về nhà rồi chúng ta xem có oan hay ?.
      Mặt méo xẹo, lại bị cấm chơi rồi đây mà, lủi thủi quay về hàng ngũ trong vài chục ánh mắt hình trái tim bắn thẳng vào ưu Xà Vương. Ai cũng hâm mộ Như Tịnh có người quá xuất chúng, đẹp trai, vạm vỡ lại còn thành đạt trong việc giảng dạy học sinh.
      - Thầy Duẫn.
      Bỗng nhiên thầy giám thị bước đến vỗ vai ưu Xà Vương, khuôn mặt bác ái thông cảm với chịu đựng quá kiên cường của qua mười mấy năm bên .
      ưu Xà Vương lấy tên Duẫn ưu, trai ruột của Duẫn Như Tịnh, người trong mắt kẻ khác phải sống trong cực hình của em bất trị. thở dài thườn thượt làm như khổ não lắm vậy, gật đầu chào lại thầy hiệu trưởng. Móc chiếc còi màu nâu đậm, bắt đầu giờ rèn luyện thể lực cho học sinh, tất cả nam sinh đều u rũ trong tư thế mệt mỏi. Lại bị hành hạ nữa rồi.
      Hết buổi học, ưu Xà Vương đứng trước cửa lớp đợi Như Tịnh, thấy liền nhoẻn miệng cười, thu dọn nhanh cặp sách, cong chân chạy đến trước mặt như đứa con nít, miệng bắt đầu đòi:
      - ăn kem , em muốn ăn kem.
      - ừ.
      Nắm lấy đôi tay non mềm của Tịnh Tịnh, như người cha dẫn con xuống dòng đường hối hả, sợ rằng bé tinh quái lại bỏ chạy lạc đường, từng người qua đều gật đầu chào hai em nhà Duẫn. Có vài như bị hút hồn nhìn mãi thể rời mắt.
      con đường về nhiều học sinh cấp ba, cũng đúng thôi, ngôi trường Khải đồng được xây gần ngôi trường Hoàng Gia, nơi chỉ có cậu ấm chiêu hay những người có trí não siêu phàm mới vào được nhờ học bổng.
      Lúc ra về cũng là thời điểm người ta có thể đánh giá được lệch của hai ngôi trường, trường ai cũng bộ, xe đạp hoặc nhiều lắm là vài ba chiếc xe máy điện, còn bên ngôi trường kia chỉ toàn xe hơi khủng, có đám người ván trượt rất sôi động, nhìn tổng quát hề có tụ ba tụ bảy như trường , cũng chẳng có xe bán hàng rong nào trước cổng luôn.
      - Vương, tại sao cho em học trường đó?.
      - Gọi là ưu.
      - ừm, tại sao vậy ưu?.
      - Vì nơi đó thích hợp với em.
      đôi mắt phẳng lặng nổi sóng khiến lòng khó hiểu, tại sao nơi đó lại phù hợp với chứ? Chắc ám chỉ ngốc đây mà? Nếu với phép thuật đạo hạnh cao siêu của chỉ cần ba nốt nhạc, có thể sống trong cung điện hay Nhà Trắng, bắt chéo chân hưởng thụ cảm giác giàu sang rồi. Nhưng nghĩ thế thôi chứ quan tâm.
      Lắc đầu, bĩu môi biết keo kiệt, nhưng ngờ nó đến mức cần kiện như vậy.
      Lúc cuối đầu nhìn đôi chân mình đá vào nhau lại giương mắt nhìn vào khuôn trường Hoàng Gia, mâu quang nâng cao nhìn đến cửa sổ của tầng ba nơi bóng dáng phẳng phiu quan sát hai người.
      nắm chặt đấm tay cùng cái bí mật mà ít ai biết được về người đó.
      Huynh hãy trở về nơi mà huynh đến, từng muốn liên quan đến, hà tất gì bây giờ lại muốn phá tôi? Tránh xa ấy ra.
      Và dường như trong cơn gió lạnh tê tái thân người vừa lướt qua, giọng vang thỏ thẻ vào đôi tai :
      Sư đệ đừng vội khẳng định, để xem đệ có hối hận hay khi chọn lựa quyết định ngày hôm nay?. Người con đó làm đệ xao nhãng việc trả thù, chấp nhận từ bỏ tất cả, đúng rất ngu si.

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Qua Thời Gian Tôi Viết Nên Câu Chuyện

      Tác giả: Kim Tuyến (Kun)


      [​IMG]
      Thể loại: Truyện Teen,Tiểu Thuyết,Truyện Tình Cảm,Đô Thị,Ngôn Tình,Truyện Tự Sáng Tác
      Nhóm dịch: Kim Tuyến
      Tình trạng: Truyện Đang Update
      Nguồn : santruyen
      Người đăng: Kun.kute2706 - 20080

      Tóm tắt truyện:

      Chỉ cần vui, em vui.

      Chỉ cần thích, em thích.

      Chỉ cần buồn, em tất nhiên đau.

      Nếu như ngày ấy cha mẹ em vô tình gây ra việc thương tâm, bây giờ gia đình hạnh phúc.

      Cha mẹ em nuôi nấng như chuộc lỗi, chỉ mong rằng có thể bao dung tha thứ cho họ.

      Nhưng đến khi ba mẹ em nằm xuống, vẫn bỏ hận thù. Vẫn thể chấp nhận em, bởi vì em là con của người cướp mất gia đình .

      Và em hận vì là con của họ, buồn phải thay họ trả hết nợ cho .

      Nếu em nhìn thấy, em còn đau lòng mỗi khi đối diện với nỗi chán ghét trong .

      Nếu em nhìn thấy, em khóc khi dõi theo cùng người khác.
      Nếu em nhìn thấy, em chẳng hề bận tâm tình của em dành cho nữa.
      Và đến ngày, em cũng có thể trả được món nợ...
      Bằng cả đôi mắt của mình.

      lại được nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy được tương lai tươi đẹp.
      Còn em...

      Em cũng nhìn thấy...

      Nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của , qua chính đôi mắt em trao.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :