Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương ♥#5: Ngốc, Tôi Sở Hữu Em♥

      có sẵn hoa tươi cùng nến thơm, tôi mua chuộc thêm cậu Thuỷ Hải thực mưu tỏ tình của mình, lúc về tôi vờ như mệt mỏi chui tọt lên giường nằm ngủ, Thuỷ cũng giống tôi về nhà biến mất sau cánh cửa. Nhi nấu xong cơm gọi chúng tôi xuống, nhưng lời của em như gió thoảng mây bay chả ai thèm nghe, nhưng đói quá tôi cũng lết hán xuống, cơ mà cứ như em là người vô hình vậy.


      " Ben ơi, Hải bảo mời hai ta ăn".




      Thuỷ vọng từ lầu xuống, tôi vui vẻ gật đầu, khẽ liếc qua khoé mi tôi thấy khuôn mặt em sịu xuống buồn bã.







      "Vậy mọi người ăn vui vẻ, em có công chuyện".







      ai mời Nhi làm em hờn đây mà, tôi nở nụ cười đắc thắng trong lòng, bóng dáng em cũng dần biến mất đường. Chắc em buồn lắm.







      "Chị ấy rồi, bắt đầu lẹ ".







      Thuỷ dọn bàn trải nhanh các vật trang trí nào là nến đến bông ly xinh xắn, bó hồng của tôi vẫn còn ủ trong tủ lạnh đấy, chả biết vì sao bé này lại quẳng nó vào đó nữa.







      Hải vào nhà đặt mấy nguyên liệu lên bàn, món mỳ ý cùng cái bánh kem socola xinh xắn hình trái tim, tôi thích vị ngọt cho mấy nhưng nhìn nó cũng thấy thèm thèm.







      Chưa đầy 30' mọi thứ đâu vào đấy, Thuỷ phủi hai tay ánh mắt thoã mãn nhìn lên bàn, kỳ công của em đây mà.







      Chiếc bàn tròn được trải tấm vải nhung màu đỏ, hai cây nến màu cam nhạt chưa được châm lửa, hai dĩa thức ăn được đậy kín cùng hai tách rượu vang sóng sánh bên cạnh, chiếc bàn nổi bật bởi được đặt giữa hình trái tim bằng cánh hoa hồng, đây là tuyệt tác của Hải, cậu ta phải bức hết đống hoa kia, xếp chúng thành hình lãng mạn. Tôi thích ăn mặc cầu kì nên quyết định chọn cho mình bộ quần áo đơn giản, cạp quần tây đen bó ống khuỷu, chiếc áo sơ mi sọc xanh đen chững chạc, tôi ngắm mình trong gương thấy rất ổn rồi ý.







      Thuỷ sau khi chắc chắn hoàn hảo liền gọi cho Nhi:







      "Alo" - Em bắt máy:







      "Chị ạ, em quên khoá cửa rồi, chị về khoá nhé".







      "Chị công chuyện".







      "Vậy chuẩn bị mất đồ hết nha".







      tắt nhanh máy, chúng tôi chỉ còn việc chờ đợi, cậu Hải học ghita và chơi rất hay theo như lời Thuỷ nhưng tôi có vẻ thể tin nổi hai người này. Mười phút sau bên ngoài cửa có những bước chân nho , tôi đứng lại gần bàn giấu sau lưng là bó hồng tươi, miệng cười vén tới mang tai mất rồi, Hải đứng cạnh tôi cậu ta cầm cây ghita chuẩn bị hát bài gì đó mà tôi cũng biết nữa, Thủy núp dưới cầu thang thò đầu ra tay cầm cái loa chuẩn bị hướng dẫn cho em.







      Cạch







      Cánh cửa bật mở, Thủy giương loa định bất ngờ trợn tròng đôi mắt, tôi thấy lạ cũng ngó đầu nhìn ra, nắm tay siết chặt có thể đoán số phận của bó hồng rồi ha? Chết đứng tại chỗ ánh mắt tôi vẫn hề chớp, vầng sáng tươi vui lúc nãy biến thành đám mây đen có sấm chớp.







      "Mọi người làm gì vậy?".







      Em ngây ngô đưa đôi mắt vô tội nhìn tôi nhưng lúc này đây tôi biết tâm tư của mình ra sao nữa, đằng sau lưng em là Tuấn, cậu ta có vẻ vui nhỉ? Chắc quen lại rồi đây, hừ buồn cười tại sao tôi lại cảm thấy mình giống như món đồ chơi để em đùa bỡn thế? Đặt bó hoa xuống bàn, tôi từ tốn bước ra ngoài cửa khuôn mặt cả quai hàm đều đanh lại trước ánh mắt ngỡ ngàng của em, tiếng em kêu vớ theo nhưng tôi quan tâm nữa.

      Năm năm trước vậy bây giờ cũng chẳng khác gì, tôi mãi mãi đều đến sau cậu ta, cười nhạt tôi lê những bước chân như sắp gãy rụng tới nơi, ôi tại sao chứ? Rốt cuộc kiếp trước tôi ăn ở thế nào mà bây giờ người phụ nữ của tôi cứ theo trai khác?






      Reng reng







      Tiếng chuông điện thoại vang lên, chà em gọi đây này vui nhở có chuyện gì chăng? Mà liên quan tới tôi sao? Thôi tôi quan tâm đâu, tắt máy tôi lại bước như người mất hồn về phía trước, cơn gió đầu thu thoảng qua vai tôi, chiếc lá vàng úa lìa cành rơi rụng nhìn nó tôi như thấu được chính mình có lẽ đến lúc vứt bỏ những thứ tồn tại trong quá khứ rồi. Nhủ lòng lần nữa tôi lại bỏ , em dành cho tôi.







      năm sau.







      "Chết tiệt, tên nào dám phá bàn ông".







      Tôi chống tay ngang hông, miệng la oanh oanh lên, trời ạ mới sáng sớm vui rồi cái gì vậy nè, bàn tôi từ khi nào thành cái thùng rác rồi đủ thứ đồ đạc hết, bà cha nó cuối cùng là thằng nào mấy tên kia chả ai quan tâm cứ cắm cúi làm như tôi bị vô hình vậy. Được, mấy người chơi tôi.







      "Ben, có người kiếm này".







      "Ai?".







      Gắt gỏng trả lời, lại con ma nào kiếm nữa đây năm qua tôi ăn chay niệm phật quyết theo con đường tu đạo lằng nhằng gú, bia rượu cờ bạc. Hay là con nợ đòi ta mà tôi có cá độ gì đâu chứ.







      Cái tên Hòa chết tiệt kêu xong im luôn, tôi cũng chấp liếc cái, luồn lách bước ra ngoài. Ngóng đầu ra cửa tôi hoa mắt, Thủy?.







      "Em đến đây làm gì?".







      Thủy trong phờ phạt đến tội, đôi mắt to tròn ngày nào trở nên lún sâu vào quầng thâm đen, mái tóc cũng kịp chải gọn gàng nữa.







      "Lâu quá gặp , mình có thể tìm quán cafe chuyện tý chứ?".







      "Ừ".







      Chúng tôi vào quán cafe cạnh công ty, có vẻ khó chịu hay đúng hơi là mệt mỏi đôi mắt cứ khẽ chớp cách nặng nhọc, kêu nước chúng tôi vào vấn đề chính luôn.







      "Nhớ ngày mà bỏ ?"







      Tôi gật đầu.







      "Chị em gặp Tuấn vì ta muốn lấy lại vài thứ, chị về nhà định đưa luôn đồ cho Tuấn ai ngờ đâu chúng ta lại hiểu lầm chị, lúc bỏ chị chạy theo và cố gọi cho nhưng bắt máy...".







      đến đây tôi thấy em trở nên đau lòng, vẻ mặt sa sầm làm tim tôi cũng chùng xuống, nỗi nhớ em lại dâng lên cách da diết. Em bị gì?.







      "Rồi sao nữa hả em?".







      Thủy bất ngờ ngước đôi mắt trong suốt ánh lệ nhìn tôi, ánh mắt của em xoáy chặt tâm hồn tôi khiến cả thân thể như bị ai đó đánh mạnh:







      "Chị em xảy ra tai nạn".







      Ầm, tảng đá lớn rớt xuống đè nặng tâm hồn tôi, mâu quang sa sầm tôi cắn chặt môi cố giấu nỗi kinh hoàng của mình lúc này, em tìm tôi và xảy ra tai nạn mà tôi lại hề hay biết còn quyết bỏ tất cả chỉ vì hiểu lầm. Nếu lúc đó tôi đứng lại và nghe em giải thích liệu có việc này ?.







      "Nhi..i.. xả..y... ra...".







      Tôi thể được hết câu, nước mắt trào ra như cơn phùn đầu hè, trái tim như bị ai cứa nát tất cả mọi thứ đều trở nên trầm lặng, gian dường như chỉ còn mình tôi.







      " bình tĩnh chị vẫn sao chỉ là trở nên ngốc rồi".







      Cái gì cơ? Đứng hình chốc tim tôi bấn loạn như cái đầu óc tôi lúc này, ngốc? Điên chăng? Ít ra tôi cũng thả lỏng đôi chút vì em vẫn còn sống sao cả, tôi bỗng muốn gặp em, bé luôn miệng nhảm bên tai tôi.







      Nhờ em đưa tôi về nhà nơi trái tim tôi hướng tới, bóng hình của em làm tôi mơ màn đến đau lòng. Em ra sao?.







      Ôi, vẫn ngôi nhà đó nơi sau năm năm tôi gặp lại em, cái cảnh em cùng người khác bước vào nhà lần nữa làm lòng tôi răm ran, nhưng khi thấy được khuôn mặt em lú ra ngoài cửa sổ trắng, miệng cười toe toét như đứa con nít năm tuổi tâm hồn tôi se lại lạnh buốt, nhức nhói ôm ngực. Nhi à!.







      Em chạy ra cửa ôm chầm lấy Thủy, em nở nụ cười hồn nhiên khuôn mặt tươi tắn giống người bệnh nha, lấy tay khều khều em hỏi:







      " là ai vậy?".







      Tôi nghẹn ngào nên lời, bây giờ tôi vui hay buồn đây cớ sao lòng hân hoan nhưng lại nhói lên từng đợt, tâm tư khó chịu tôi thở hắt ra ôm chầm lấy em:







      " là bạn trai của em".







      Nhi nhìn tôi đắm đuối, đôi mắt long lanh khẽ mơ màn trong nắng hè oi bức mọi cảm giác của tôi bây giờ trở nên khác lạ, từ đâu gió xuân bay về lượn lờ đặt môi hôn lên má tôi khẽ thầm những giai điệu ngọt ngào.







      "Của em? Vậy là của em".







      Câu ngây thơ hiểu nghĩa của em làm tôi phì cười, đáng quá, cơ mà tôi lắc đầu bặm môi vẻ mặt nghiêm chỉnh nhìn em cách khẳng định:







      "Ngốc, tôi sở hữu em".







      Gật đầu, nâng khóe môi em mỉm cười như tia nắng sáng chói lấp bóng tối trong tim tôi những năm qua, êm đềm tôi đặt nụ hôn lên trán em. sáu năm trôi qua em vẫn luôn là người nắm giữ trái tim tôi và chưa từng rời khỏi. Vào ngày nắng đầu hè tôi như được sống lại trong tình chớm nở nhưng bao giờ tàn lụi, có lẽ em đến bên tôi lần nữa với những ký ức mới mà chúng tôi tạo nên, cuộc sống của tôi và em đặt đây là điểm bắt đầu mới và cho tất cả.







      Tôi em.







      ~ Hoàn ~







      Lời: Còn chương ngoại truyện nhé!!! ♥

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương ♥#6: Ngoại Truyện♥


      Thủy săn tay áo chạy long nhong trong nhà để tìm cái đầm màu xanh ngọc của mình, chiều nay phải dự đám cưới người bạn rất quan trọng a. Mà hôm qua mới mua xong tại sao lại mất tiêu rồi, kiếm mãi thấy tức giận chống tay ngang hông la lớn:

      - Hải đâu xuống đây tôi biểu.
      Vèo cái Hải có mặt đứng nghiêm chỉnh chờ đợi lệnh của vợ, tắm nghe tiếng Thủy kêu liền vọt ra thèm mặc đồ. Thủy đặt tay lên trán lắc đầu, trời ạ, lớn rồi mà cứ như đứa con nít lúc nào cũng thả rong được. Hay .

      - tìm dùm em cái áo đầm màu xanh ngọc hôm qua em mới mua ấy.

      Hải trừng mắt nhìn , vẻ mặt của làm nghi ngờ, khẽ nheo mắt giật bắn mình chạy thẳng lên phòng. Mở toang cửa muốn òa lên khóc trước cái đầm xinh đẹp của mình, nó trong khác lúc hôm qua, lau khóe mắt chạy đến giựt phăng nó từ giá tranh xuống.



      Chạy thẳng xuống nhà dưới gắt gỏng:


      - Sao dám lấy áo em treo làm tranh vẽ vậy hả?.


      - tưởng em bỏ với lại nó đẹp với dáng .

      Hải lấy cái đầm chồng vào người khẽ xoay vòng, Thủy mặt biến sắc ngã đùng xuống đất xì bọt mép. Má ơi con lấy nhầm đồng loại rồi.



      ~~~oOo~~~


      - Chồng ơi, chiều nay chở em mua tả cho con em.


      - Ừ ừ...

      Chiều hôm ấy Thủy cầm cây dí Hải đánh đến te tua bảo chở mua tả cho con ta lại mua tả người lớn, lúc đó ngoài xe nên biết ta mua cái gì đến khi về nhà bảo chồng ơi thay tả. Hải kéo lên giường đòi mặc tả cho còn ngây ngốc tưởng em bảo mua cho em.



      ~~~oOo~~~



      Ngày kỉ niệm đám cưới năm năm cố tình dẫn ngang tiệm nhẫn, còn bóng gió rất thích cái nhẫn đó, nhìn nó chốc gật đầu bảo chiều nay có bất ngờ cho .



      Thủy vui mừng chọn bộ đồ đẹp nhất gợi cảm nhất để hợp với chiếc nhẫn hột xoàng xinh đẹp ấy, trong lúc thưởng thức buổi ăn tối tại nơi khá lãng mạn, bỗng đứng dậy nghiêng người lấy bó bông hồng to sau lưng .

      hạnh phúc nhận lấy, nhìn vào tránh giữa có cả chiếc hộp đỏ hình trái tim được trang trí rất đẹp, mở ra vẻ mặt từ vui chuyển sang tồi tệ, đứng phắt dậy giận lẫy bỏ .




      Hải gãi đầu hiểu ràng bảo nhẫn màu đó đẹp mà, Ben bảo con thích quà tặng làm từ chính tay mình nên xếp chiếc nhẫn còn tô màu rất đẹp a.



      ~~~oOo~~~



      Trong buổi ăn đám cưới của người ta Thủy tủi thân nhìn lại Hải, chề môi đau buồn nhớ về ngày cưới của mình.



      Chẳng lẽ ngày đẹp nhất của đời người con phải lãng mạn, sau khi đám cưới xong chồng phải ẵm vợ về phòng tân hôn, cơ mà đây lại khác Hải chịu ẵm bảo oẳn tù xì ai thua người đó ẵm người kia. Nghĩ là đùa vui nên cũng vui vẻ hào hứng, cuối cùng thua.



      Từ cửa lên tới phòng phải cõng cái tên nặng như tạ này lên lầu, giữa chừng nghỉ ngơi thở như chó sau đó tiếp tục cõng lên. Đêm tân hôn chẳng giống ai.



      ~~~oOo~~~



      Năm năm có hai đứa con bảo:



      - Mình nên mặc áo mưa khi quan hệ , con nhiều lo được.



      cũng đồng ý bảo kiểu đó mới lạ nha.



      Thế là...



      mua áo mưa mỗi người cái vừa mặc vừa sinh hoạt vợ chồng, nghiến răng kèn kẹt đánh đến bờm đầu. Trời ơi đồ ngốc à.



      ~~~oOo~~~



      Có đứa thứ ba mà Hải vẫn cứ như mới làm cha vậy, lo lắng đến phát sốt chạy đến chạy lui, Thủy đau đẻ bấu chặt tay chồng, lấy đồ lên xe, đỡ ngồi vào trong taxi đến bệnh viện.



      Lúc tới nơi mới biết mình đỡ nhầm hàng xóm và ta cũng bị đau đẻ a.



      Thủy sinh xong mệt mỏi nằm giường nhưng vẫn mỉm cười hạnh phúc đỡ lấy con mình, sau khi biết phòng vợ sinh chạy vào trong ôm lấy vợ con xin lỗi. Lúc mang con đem tắm trở về Thủy được cơn tanh bành khi chồng ẵm nhầm con người ta về.



      ~~~oOo~~~



      ngày Thủy bắt gặp chồng ngoại tình với người con khác lại là bạn thân của nữa, khóc đến thương tâm, dọn đồ đòi ly dị về ở với chị. Hải ôm lấy xin lỗi vẻ mặt ngờ nghệch trả lời:



      - Chồng chỉ muốn vợ vui thôi.



      Thủy cau mày quát:



      - Ngoại tình tôi vui à?.



      - Tại vợ bảo Hà vui vợ cũng vui, thấy vợ buồn nên hỏi Hà sao làm Hà vui được, Hà bảo làm vậy Hà vui.



      Đứng hình, Thủy nhìn chồng như vật thể lạ. Đúng là đồ ngốc mà.



      ~~~oOo~~~



      Ngày Thủy bị đèn đỏ bảo:



      - mua dùm em gói Kotex .



      Hải mua rồi ghi lại ngày bị đèn đỏ. Sắp đến sinh nhật long trọng tổ chức buổi tiệc lớn cho , mọi người chung vui bên chiếc bàn tròn ấm cúng, Hải bảo nhắm mắt tặng cho món quà tốt nhất, bịp mắt cười toe toét, mở mắt ra thấy tặng hộp quà khá to. Mừng rỡ tháo nhanh lớp vỏ bao ra, ánh mắt chờ đợi đổi sang sa sầm cuối đầu nhìn vào trong.



      - cần cảm ơn đâu, hôm nay đúng ngày của em nha.



      còn lấy tờ lịch ra chỉ chỉ cho mọi người cùng xem nữa, Thủy cuối mặt sâu đến nỗi cứ ngỡ mình đem mặt cất luôn rồi.



      ~~~oOo~~~

      Tới khi đứa con đầu học đại học cũng già rất nhiều, nhưng cái đầu vẫn y như cũ. Thủy cùng ba đứa con ngồi bàn ăn đợi chồng dọn cơm.



      Buổi cơm khá ngon cho tới khi:



      - Con cầm cái này nhớ sử dụng khi cùng bạn trai nha, ngày trước mẹ sinh con cũng bằng tuổi con bây giờ đấy.



      Thủy chớ với phóng cây đũa phạch mạnh dính chặt vào tường. Tại sao lúc trước lại cái tên ngốc lúa này cơ chứ.



      - Trời ạ!



      ~ Hết ~

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Tịch Mịch Luân Hồi
      Thể loại: tuổi teen
      Tác giả: Kim Tuyến


      [​IMG]
      Tóm tắt truyện:

      Tác giả: Kim Tuyến (Kun)
      Thể loại: Huyền huyễn, tình cảm nhàng, ngược - sủng - sắc, HE.
      Tiến trình: viết


      Văn án:
      là mãng xà hung ác. Ngàn năm tu luyện chỉ cần loại máu. Mà muốn tìm thấy còn phải dựa vào khí. Và , từ kiếp bắt đầu là vật tế cho , trải qua mười chín kiếp luân hồi, được nuôi dưỡng từ lúc lọt lòng đến mười tám tuổi. biến trở thành nữ nhân của mình và hút sạch khí .
      Mất hết khí chẳng khác nào chết, nhưng . vẫn sống, vẫn nghe nhưng thể đáp, ngày ngày trở thành nơi cung cấp máu cho luyện công. Đến năm ba mươi hút cạn máu , chấm dứt kiếp người.
      Đến kiếp thứ hai mươi, oán khí quá nặng khiến tâm thức nhớ được tất thảy mười chín kiếp trước. Đâu là đau khổ, đâu là hận ghi chặt trong lòng, năm ba tuổi chứng kiến ba mẹ mình trở thành món ăn tươi trong tay . ngoan ngoãn, nhu mì thuận theo, cố gắng làm trái tim . Và đúng...
      , nhưng lại xua đuổi , hai nhát vào tim đòi lại mạng cha mẹ kiếp này. Mười chín nhát vào bụng đòi lại hết thảy kiếp đời đau thương của mình. Nhưng chết, vì là tà .
      Trớ trêu thay.
      cũng , từ kiếp bắt đầu đến bây giờ, nhưng thù hận vẫn phải trả.
      bắt hủy công lực nửa vạn năm tu luyện chỉ chừa lại nửa, khắc hủy sạch vì . bỏ cần , liền liều mình hủy hết đạo hạnh chỉ mong lần nhìn lại.
      "Em bảo tôi nên biến mất, em bảo tôi nên tồn tại.
      Em bảo: TÔI HẬN .
      Tôi thể , thể trả lời, tôi chỉ biết im lặng nhìn em oán hận. Bởi vì, tôi nợ em, nợ em chân tình, nợ em ân nghĩa, nợ em cả ngàn kiếp đau thương.
      Và ánh sáng nơi đâu giúp tôi đứng dậy dưới vực thẳm đáy, biết hay ?.
      Em cần khí, thức ăn, nước uống,... Để sống.
      Còn tôi...
      Duy chỉ cần em... Để tồn tại".

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 1: Truyền Thuyết Ưu Xà Vương

      [​IMG]


      - hãy dập đầu trước tôi ba cái, chui qua háng tôi và liếm sạch giày tôi . có dám ?.
      ánh mắt tức giận, oán giận chiếm trọn cả lý trí , sỉ nhục mà bắt phải làm, quá nặng nề. Nếu như dùng dây kim can trói , dùng chủy kim can nhát giết chết còn hơn là như thế. Nhưng thể, muốn chết quá dễ dàng.
      - Tịnh Tịnh, biết em hận nhưng...
      - ưu Xà Vương, thể chứ gì? Hừ...
      Giọng đanh đá, chen vào dập tắt lời ngụy biện của . Vẻ mặt chua ngoa, độc ác khiến lòng đau đến liệt phế tâm can, bặm môi, đôi tay nắm thành quyền, lời chua chát vang lên:
      - Tôi là Duẫn Như Tịnh, phải Tịnh Tịnh, nên đừng gọi tôi như thế, xứng.
      ưu Xà Vương còn được gọi là ưu Vương vì là bậc thống lĩnh của U Minh, nơi đày đọa nghiệt, thế giới chỉ có màu đen, chết chóc, tàn phá cùng với lòng hận thù của tà , dạo gần đây U Minh cũng rất náo nhiệt, bởi vì có vài thần tiên bị lôi kéo, thất tình mà chui đầu vô đó mà. đến U Minh nữa, tại lúc này đây ưu Vương cuối đầu, vẻ mặt đau khổ hằn lên tia thâm tình thể giải bày, đôi tay vươn ra cố chạm lấy nhưng thể.
      Như Tịnh né qua bên, quăng xuống đất là cây chủy kim can, thứ có thể để lại sẹo thậm chí giết chết ma.
      - Hủy hoại chính mình .
      Giọng lạnh tanh, đôi mắt vô hồn lấp loáng hằn lên từng tia máu đỏ, đứng đó ra lệnh, giọng như hồn bất tán, nỗi hận thù chạm đến trời xanh. quỳ xuống đất, dập đầu ba cái mạnh khiến trán rớm những đường máu dài, hít thở nhanh, ưu Xà Vương cao cao tại thượng bỏ hết tự ái để chui qua háng , liếm sạch giày và cuối cùng cầm tay cây chủy thủ vàng kim óng ánh hào quang nhàn nhạt, cấm chú trừ cán chùy làm tay bỏng rát, khói bốc lên tựa nướng cháy da thịt . ưu Vương nhìn , giọng nhu hòa chút tiếc hận, chỉ còn bất đắc dĩ lẫn thương nồng đậm:
      - Tịnh Tịnh, chỉ mong em lần nhìn lại.
      Roẹt Roẹt Roẹt
      Bặm chặt môi, chịu từng nhát dao lên khuôn mặt mình, vẻ mặt tuấn lãng, lãnh khốc vạn vật mê mệt mỗi lúc trở nên dữ tợn, dòng máu đỏ kinh diễm bao phủ vẻ mặt , nỗi đau da thịt là gì, chỉ là lòng dứt khỏi thương ái bất dung, số phận bi đát qua từng kiếp của Như Tịnh, đều trả hết. Chỉ cần , chắc chắn làm.
      Nhưng như vậy vẫn chưa đủ hả giận, khóe môi vẽ vờ cong đường chỉ mỏng, tâm thức dâng lên nổi chua chát lẫn kinh tởm, vẻ khinh thường trào phúng. Như Tịnh bắt phế hết linh lực nửa vạn năm tu luyện, trong khắc, liền suy nghĩ bỏ hết vì , vẻ mặt thỉnh cầu dường như ngã quỵ, trao cho cái nhìn da diết. đối mặt với thảm hại đó Duẫn Như Tịnh chỉ lạnh tâm quay lưng , quay đầu đoái hoài nhìn . Trông như thế Tịnh Tịnh cảm thấy hài lòng.
      ưu Xà Vương đứng vững, chân hơi xiu quẹo, ấn huyệt hủy công lực vạn năm tu luyện, đất trời chuyển động dữ dội, cát bay mù mịt, sóng gió nổi lên cùng cơn mưa thiên định, từng tia chớp đánh xuống, vang lỡ cả núi đá.
      khuỵu gối, quỳ dưới đất trời, quỳ trước người thương, đôi mắt phờ phạt yếu ớt nhìn bóng lưng cứng đờ của Tịnh Tịnh. mỉm cười, ưu Vương vạn năm tu luyện, làm đủ việc ác chỉ để bản thân xưng bá tam giới, cả người lẫn thần tiên đều phải cuối đầu. Cả Thiên đế cũng phải làm đầy tớ cho , nhưng bây giờ chỉ vì chữ "ái", mà ưu Vương bỏ tất thảy lòng tham. Tâm thức còn sót lại trước khi sâu vào màn đêm hiu hắt, chỉ muốn điều duy nhất:
      - Tịnh Tịnh, xin em hãy quay đầu nhìn lại dù chỉ lần thôi, được ?.
      đôi tay vươn dài cố níu kéo bóng hình xa xa, tim co thắt từng cơn, đau rất đau, tê tâm liệt phế khi nhìn những bước chân của vô tình của Như Tịnh nâng lên, ung dung về phía trước, bỏ lại dưới cơn mưa cùng những tiếng sét nặng trĩu dứt. thể oán, chẳng thể hận, bị như thế cũng đáng đời, bây giờ đây mới hiểu được cảm giác. Khi những kiếp đời trước của Như Tịnh, ôm lấy , van xin đừng giết , cầu mong, quỳ lạy dưới chân với tất cả tình và khẩn cầu đến tuyệt vọng. Nhưng khi ấy lại nhẫn tâm gọt rửa sạch mềm yếu, đối diện với bằng nỗi lòng tham xưng bá, mười chín kiếp trôi qua. luôn ban cho nỗi đau đến chết tâm, thống khổ giày vò thân xác. đúng vậy, bây giờ ưu Xà Vương hứng chịu hình phạt, quả báo thích đáng.
      Giọng thỏ thẻ như cho chính mình nghe, , là vì còn đủ sức để lớn nữa:
      - Em bảo tôi nên biến mất, em bảo tôi nên tồn tại. Em bảo: TôI HậN . Tôi thể , thể trả lời, tôi chỉ biết im lặng nhìn em oán hận. Bởi vì, tôi nợ em, nợ em chân tình, nợ em ân nghĩa, nợ em cả ngàn kiếp đau thương. Và ánh sáng nơi đâu giúp tôi đứng dậy dưới vực thẳm đáy, biết hay ?. Em cần khí, thức ăn, nước uống,... để sống. Còn tôi... Duy chỉ cần em... để tồn tại.
      Màn đêm ăn sâu vào tâm thức của , đúng hơn ưu Vương ngất vì mất linh khí lẫn công lực, tại chẳng khác nào người thường, may thay nửa phần linh khí vẫn chưa tiêu tan, giữ lại được cái thân xác hèn hạ của .
      Tiếng mưa hiu hắt lát đát nuốt lấy thanh bước chân nhàng của Như Tịnh, khuôn mặt trở nên nhu hòa hơn, khóe môi nâng lên cao, mím , ngồi chổm xuống vuốt ve khuôn mặt đầy máu của ưu Vương, xem kìa vẫn đẹp như lúc trước, có điều thêm vài đường dài rách toẹt dữ tợn thôi.
      Tịnh Tịnh ôm lấy , mệt mỏi vác , giọng ai oán:
      - ăn cái giống gì mà nặng thế biết?.
      Bất chợt tia sét đánh qua, gian tối om trở nên lấp lóe, từ khóe môi nâng cao nụ cười hạnh phúc. Cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn rồi.
      Truyền thuyết ưu Xà Vương.
      Mãng Xà sinh ra cũng giống như những loài vật khác, cũng có mẹ có cha, tuy nhiên mẹ đắc đạo thành tiên nhân. Vì mang thai , chiếu theo luật trời cấm tư tình chốn linh thiêng nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, chưa được bao lâu hồn tiêu phách tán, cha bị thiên lôi đánh đuổi đến vong mạng.
      Từ khi ra đời được bọn tinh ở Quỷ Cốc nuôi dưỡng, Quỷ Vương nơi đó là con chồn tu luyện hơn ngàn năm.
      Quỷ Vương được người người kính trọng nhưng duy nhất kẻ bất tuân là , ông ấy bảo Tây liền mang thân đông, ông bảo ngủ liền ngồi thiền miệng nhai nhóp nhép mấy con vật vô hại. Quỷ Vương tức giận bắt luyện công, thế là cả ngày đều nằm ngủ, ra phải ghét sư phụ mình, mà là chẳng muốn bị sai khiến, bắt tuân theo, muốn làm gì làm ai dám cấm, cả việc ngắm sư mẫu tắm cũng dám làm cơ mà. Lần đó bị chảy máu mũi đến ngất xỉu cạnh hồ tắm tiên, lúc tỉnh dậy thấy sư phụ mặt hằm hằm hàn khí, tay cầm roi dài nhịp nhịp.
      Năm được năm trăm tuổi, dáng người to cao, tuấn bất phàm, hại cho nhiều nữ tử chết mê chết mệt, ngày nhớ đêm mong có người còn bỏ trốn chỉ mong tìm được . Kể từ đó mới biết khí từ nữ tử là phương thuốc luyện công hữu hiệu, chỉ cần khí và máu của họ tương đương với trăm năm tu luyện công cực khổ nơi . Lúc đầu Quỷ Vương có ngăn cản, dù tà luôn làm việc xấu nhưng tới nỗi ác độc như thế.
      Nhưng rồi thiên binh thiên tướng trong tay cầm đủ binh khí kỳ lạ đến, diệt sạch ma làm loạn nơi trần thế, Thượng tiên cưỡi thần thú tay loạn sát đến chẳng lưu tình, hòng muốn đoạt mạng Quỷ Vương, lần đó Quỷ Cốc tiêu vong hơn phân nửa, cả sư mẫu cũng phải bỏ mạng vì bảo vệ cho chúng .
      Quỷ Vương cùng dắt theo các đại đồ đệ có tu vi hơn năm trăm năm bỏ trốn đến U Minh, ngày đó U Minh chỉ như hố đen vũ trụ, bên trong là chết chóc cằn cọi nuốt lấy hết thảy đám lâu la ma, nhưng quay đầu thể, bất di bất dịch, đằng sau cả vạn vạn ngàn ngàn thần tiên cùng phát khí truy sát. Quỷ Vương đành chịu trận dẫn cả tộc ma tiến thẳng hố đen dùng khí tạo kết giới, cấm chế thần tiên bước vào, chỉ kẻ mang theo oán khí mới có thể xâm nhập, nhưng vào rồi tất thành , vĩnh viễn phục vụ ưu Vương thể rời khỏi. Thượng tiên cùng các vị thần khác quay đầu bỏ , quên hợp sức tạo cấm chế ràng buộc, nhốt chặt ma thể rời khỏi, để tránh hậu họa làm loạn tam giới.
      Ngày đó, Quỷ Vương vì thương nặng thể qua khỏi, ngàn năm công lực ông đều truyền lại cho Mãng Xà, niên hiệu ưu Xà Vương, nơi đây đặt tên U Minh, di mệnh trả thù xưng bá tam giới, khi trút hơi thở cuối cùng Quỷ Vương quên dặn điều:
      - Tìm nữ tử có khí thiên mệnh tương giao với con, tất mỗi kiếp đều là linh hồn nhưng qua nhiều thân xác, máu và khí của người đó giúp con có hơn năm trăm năm đạo hạnh, nên nhớ khi nữ tử tròn mười tám tuổi khí thiên mệnh mạnh dần và ba mươi tuổi... trở thành kịch độc. Từng kiếp của người đó con phải tìm cho ra bằng được, tuyệt đối hút sạch khi chưa đến ba mươi và nhớ rằng... Trả... th...ù... c...ho... tô...ộ...c... yê...uu...
      - Con hứa với người.
      Nắm trong tay di mệnh cuối cùng, Mãng Xà tinh nghịch trở nên cứng cỏi uy nghiêm thống lĩnh cả tộc , từ đó luôn bên trong U Minh luyện công, đến ngày pháp thể đủ, phá nát cấm chế tìm khí thiên mệnh tương giao, tuy nhiên chúng quá yếu thể như thủng cấm chế, nên đành tu luyện thêm nơi U Minh đợi ưu Vương trở về, dẫn dắt tà tìm lại công bằng, đè đầu cưỡi cổ lại đám thần tiên ngụy quân tử kia.

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 2: Nhẫn Tâm

      [​IMG]


      - Xin tha mạng, đại nhân xin tha mạng...
      Tiếng khóc ai oán nức nở của đại thẩm xấu số, bà dập đầu quỳ lạy, máu từ trán tuôn ra ngừng, nước mắt cũng làm nhạt nhòa khuôn mặt tái xanh của bà. tay ôm lấy chân của ưu Xà Vương, tay còn lại che chở cho nữ nhi bé mới ra đời chưa được bao lâu. Thế nhưng nét thảm thương đó làm mất tàn nhẫn trong . đôi tay đẫm máu tươi, nhát giết chết ba mạng người, nhếch môi tạo nên đường cong , giọng bỡn cợt:
      - Tiện nhân, tiếp tục cầu xin ta .
      - Xi...n... đ...ạ...i... á...
      ưu Vương đưa tay miết tấm lưng đại thẩm, đột ngột nhấn mạnh bàn tay, tiếng la thảm thiết vang vọng cả trời đất, hơi thở còn động lại chỉ có hận thù, oán thán. Và rồi bà ngã xuống, lịm vũng máu đỏ tươi của chính mình, căn phòng ngập tràn nhục huyết, mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi của tiểu thí hài tội nghiệp. Dáng vẻ to lớn đầy hàn khí, mím môi, Xà Vương cầm tay trái tim đỏ mọng còn đôi chút thổn thức dư , nhưng rồi nó cũng im lìm như dáng vẻ chủ nhân phía dưới.
      Khung cảnh tang thương đến đau lòng, xác người nằm lê liệt từng hố huyết tử. ưu Xà Vương hít mạnh hơi, từng luồng khí hấp thụ vào người , sảng khoái và tràn trề sức sống làm sao. Dứt sinh mệnh chỉ để đổi lấy cho chút đạo hạnh, có đáng hay ?.
      đưa tay, ôm lấy thiên hạ khóc ngừng, nghiêng đầu nhìn chăm chăm vào khuôn mặt bé chưa úp đầy lòng bàn tay mà lạnh nhạt. Lòng chẳng có chút cảm xúc thương hại nào, ngược lại hoàn toàn, chúng chỉ chứa đựng đầy ấp nỗi thỏa mãn, tham vọng lẫn việc làm ác độc trong tương lai. Mâu quang mờ ảo khẽ lay động lên ý cười, tiểu thí hài này giúp luyện công, xưng bá tam giới.
      Mười ba năm sau.
      - ưu ca, xem muội làm món gì cho huynh ăn nè!.
      - Thơm thế! Tịnh Tịnh cho huynh ăn gì?.
      - Mở ra .
      - ...
      - Sao sao?.
      -...
      - ưu ca?.
      -...
      - Tại sao lại có con rắn bị lột trần thế này hử?.
      Mặt ưu Xà Vương đen hơn cả đít nồi, nghiến răng kèn kẹt, vừa mới mở mâm đóng lại, thể tin được bản thân lại nhìn đồng loại thả rong trong ngồi canh. Mà mùi ngon nhưng hình như thành phần chế biến có chút gì đó kỳ quái. Ví dụ như bên góc trái có cái chân màu nâu, còn cả cái đuôi nổi lềnh bềnh đỏng đảnh cùng cặp mông đầy lông, oai vệ đối diện với . Theo như kinh nghiệm ngàn năm qua liền đoán ngay ra được. đó chính là con chuột hay ăn gạo trong tủ.
      Nuốt nước bọt, lại chú ý đến phía dưới cái mông lổm chổm hai cọng râu ria màu hung đỏ, theo như dự đoán chẳng lành, đưa đũa khều lên xem thử. ôi! lần nữa phải bật ra sau, vì nguyên con gián vô duyên vô cớ thành bữa ăn cho . Dở khóc dở cười, nhìn vào khuôn mặt ngây dại của Tịnh Tịnh, máu xông thiên nổi nghi ngút đầu, vài sợi tóc dường như dựng đứng hết cả lên. Trông giống như ... Buồn muốn giải quyết nhu cầu.
      Tịnh Tịnh vẫn cứ nở nụ cười chờ mong ăn nhanh, thưởng thức và cho nàng lời khen, nhưng khóe môi đơ cứng, mỏi gần chết, vẫn chưa lên tiếng khen chê gì cả. Thấy thế, nàng bèn hỏi:
      - ưu ca, sao huynh ăn?.
      Quăng đũa, vẻ mặt đăm chiêu trả lời:
      - Duẫn Như Tịnh, từ khi nào muội cho huynh thành loài động vật chuyên ăn tạp rồi?.
      Dù lòng hơi bị nhột, cốt chính là mãng xà lại bản thân phải động vật, việc Tịnh Tịnh vẫn chưa hề biết đến, nên thế cũng chẳng sao. Nàng hiểu lắm, vẻ mặt ngờ nghệch đực ra:
      - Huynh bảo động vật cấp cao ăn thứ bé hơn, vậy chúng hơn à?.
      Ngón trỏ bé, nàng chỉ vào con rắn tội nghiệp thoát y đơ người giữa miền sông nước, xung quanh chỉ có chuột và gián, ưu Xà Vương bạnh quai hàm, cố kiềm nén nổi tức giận sắp bộc phát của mình:
      - ăn nữa, để huynh tự nấu.
      Lời vừa dứt vội hối hận, xem vẻ mặt đắc thắng lười biếng của Như Tịnh khi đạt được mục đích kìa, thở dài, biết mình ngu si bị lọt bẫy. Chẳng hiểu vì sao lại làm nô bộc cho nữ tử người trần mắt thịt này chứ.
      Năm mười bảy tuổi.
      Duẫn Như Tịnh ngày nào còn nhắn, nàng xinh đẹp tựa hoa tường vi, kiều diễm hơn cả nữ hoàng mẫu đơn của vạn hoa, nhưng hết từ nàng luôn tỏa ra thuần khiết đến mê người, Tịnh Tịnh làm cho biết bao kẻ điên đảo, rất nhiều chàng trai tuấn bất phàm, thư sinh nho nhã, nam tử hán có, mà cầm thú cũng vô kể, họ nhờ mai mối, lễ vật dạm hỏi nhưng đều thất bại.
      Dáng người nàng mảnh khảnh, liễu yếu đào tơ làm người ta thương tiếc muốn ôm vào lòng vì sợ... Sợ nàng ngã xuống đôi chân vững vàng. đôi môi mận chín dịu dàng vươn lên sau mảnh sa màn trắng, hình bóng kiều diễm ảo diệu khiến lòng tựa mang ảo giác.
      - ưu ca. Muội rất huynh.
      Tựa đầu vào vai ưu Xà Vương, giọng thẹn thùng của Như Tịnh như dòng suối mát rượi lướt qua lòng , phút giây mùi mẫn, mùi thơm oải hương thoang thoảng nơi cánh mũi , như say như lạc vào mê cung, mụ mị lướt cánh môi nàng.
      Hai chóp mũi thẳng tắp chạm vào nhau, mềm mại đầy nhu tình, nàng bị mê hoặc bởi khí chất bất phàm của Xà Vương, luôn mạnh mẽ, che chở, tạo cho nàng cảm giác bình yên khi bên cạnh. Và ngày hôm ấy Tịnh Tịnh trao thân cho người nàng luôn tôn thờ, ngưỡng mộ lẫn kính trọng.
      Năm mười tám tuổi.
      Nàng thướt tha trong bộ y phục bạch y, ngồi lưng ngựa cùng ngao du khắp vùng núi Cao Lãnh, khí trời vừa đổ sang thu, từng đợt gió thanh mát phủ dài từng đoạn đường hai người qua.
      - ở đây đẹp, muội muốn cùng huynh đến đây mỗi ngày.
      ưu Xà Vương sượng lại:
      - , ngày nào đó huynh cho muội xem nhiều hơn.
      - sao?.
      - .
      Tiếng cười khúc khích đáng của Tịnh Tịnh có ngàn mũi dao cứa nát trái tim , tự lòng , dặn lòng mãi xao nhãng việc trả thù. Nhưng tại sao Duẫn Như Tịnh lại khiến thương, quyến luyến muốn ra tay. Và rồi do dự đó thoáng qua rất nhanh, chỉ trong khắc nắm lấy cằm nàng, hơi hút gần sạch khí.
      đôi mắt Như Tịnh trợn trắng, tâm thức nhức nhói gào thét nhưng đều bị nghẹn lại hay bị nuốt nghẹn hết rồi, nỗi kinh hãi tồn tại muộn màng, đến khi rơi vào bóng tối, nàng vẫn hiểu làm gì thế này?.
      ôm lấy nàng trong tay, nắm thành quyền, khí thiên định tương giao đúng là rất mạnh, chưa gì mà cảm nhận lấy được sức mạnh, đạo hạnh linh khí dồi dào và... Nó , cứ như được gột rửa sạch nhờ thuần khiết nơi nàng. ánh mắt hằn lên từng tia máu đỏ đáng sợ, chút gì đó đành lòng, rồi trong thoáng vội vàng biến mất. Tịnh Tịnh còn linh hồn, tất nàng đầu thai, hết kiếp này, kiếp sau ắt gặp lại.
      Suy nghĩ đó làm cảm thấy đỡ bức rức lương tâm, chưa kể nàng chỉ mới mười tám, khi đến ba mươi mới giết chết nàng mà.
      Lúc Như Tịnh mở mắt, ưu Xà Vương lo lắng ôm chặt nàng trong lòng, nhưng Tịnh Tịnh la, oán chỉ giương mắt nhìn trong đau khổ, nỗi căm hờn thể thấu được. Nàng thể , thể cử động nhưng vẫn hiểu, vẫn thở, vẫn biết mọi việc diễn ra và đến với bản thân nàng trong tương lai.
      Tĩnh mịch, lãnh đạm trong đáy mắt nàng che giấu căm thù, đau lòng đến chết tâm dành cho , hằng ngày thường biến trở lại nguyên hình thành mãng xà ngừng hút máu nàng. Dòng máu đỏ tươi, ngọt lành, thanh mát khiến mê mẩn thưởng thức. đôi lúc ngừng lại rất lâu, ôm nàng vào lòng cũng chỉ để vuốt ve, nhìn ngắm nữ tử mà :
      - Tịnh Tịnh, ta có lỗi với nàng, ta hứa với nàng. ngày nào đó ta cho nàng thấy nhiều hơn nữa, những thứ đó còn đẹp hơn cả cảnh vật của Cao Lãnh gấp vạn vạn lần. Nhưng muốn có được điều đó, tại phải hy sinh nàng.
      đôi mắt vừa nhu mì vừa lãnh khốc sân si, tham vọng che mờ trái tim , ưu Xà Vương nghĩ rằng khi ấy, Như Tịnh nhìn dưới đôi mắt khinh thường chồng chất nỗi chán ghét, còn tia ngưỡng mộ nhoi nào sót lại nữa.
      Trong nàng giờ đây, hèn hạ, thua xa cả loài động vật hạ cấp, bẩn thỉu nhất. Mà sao lại nghĩ như vậy, vốn là loài động vật có tình cảm mà. Và rồi năm nàng ba mươi tuổi...
      trao cho nàng lời xin lỗi, ánh mắt đau thương cùng hứa hẹn tìm nàng, ban cho nàng cái chết khô khốc đầy tịch mịch, máu trong người rút cạn, ý thức dần buông thỏng, nhắm chặt mi tiệp, rũ bỏ kiếp người đầy hận thù. Giọt nước mắt mặn đắng tô điểm bởi màu đỏ chứng tỏ rằng...
      Nàng hận hơn cả tình mà nàng dành cho .
      có cái chết nào đau hơn khi chết dưới tay người mình , nhẫn tâm bóp nát tim nàng, nhẫn tâm vì quyền lực mà đẩy nàng cõi u oán hận. ưu Vương cuối đầu hôn lên đôi môi tím ngắt của Tịnh Tịnh, vuốt ve lần cuối khuôn mặt trắng bệch còn động lại giọt máu nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :