Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      [​IMG]
      Ngốc, Tôi Sở Hữu Em - Kim Tuyến (Kun)
      Thể loại:Tuổi teen
      Tác giả:Kim Tuyến (Kun)


      Tóm tắt truyện:

      Tác giả: Kim Tuyến ( Kun )
      Thể loại: Tình cảm, hài, HE,...
      Beta: Lee Ron
      Nhân vật chính: Ben (tôi) Nhi (em)
      Nhân vật khác: Lấy tên bình thường nhưng chiếu theo cung hoàng đạo có 6 cung trong truyện nhé!
      Rating: T
      Status: cập nhật...
      Length: 6 chương

      ♂Văn Án♀

      Truyện được kể với ngôi "tôi" như chính tác giả ngẫu hứng giành tặng cho người bạn của tác giả. Ai thích cho ủng hộ mình nhé!

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương ♥#1: Bé Bạo Gan♥

      Trong câu chuyện này biết được người nào đúng kẻ nào sai bởi lẽ ra tất cả điều đúng hoặc sai. Có thể bạn chẳng hề hiểu tôi cái quái gì đâu nhỉ? Đúng, chẳng hiểu gì cả và tôi cũng chẳng cần ai hiểu.
      Tôi, chàng trai Thiên Yết (Ben), tâm hồn tôi phẳng lặng hề gợi cơn sóng nào cả, vì sao? Có lẽ tôi quan tâm tới bất kì ai, bất kì điều gì.

      [​IMG]


      Em, nàng Cự Giải (Nhi) chẳng biết đúng loài , như tôi biết thường họ nhà cua em rất nhút nhát hay sống trong vỏ bộc của mình, cớ sao khi gặp tôi em lại trở nên gan dạ như thế nhỉ?.

      [​IMG]


      "Em thích , mình quen ".
      bé nào lại gan dạ như em chăng, chặn đầu người hề biết em là ai, lại bung ra câu tỏ tình khiến tôi phì cười.
      Tôi chẳng có gì gọi là nổi bật, hằng ngày đến trường rồi lại về nằm phơi thây ra ngủ, chán chê ngồi chơi game, nghe nhạc, mọi thứ cứ như thế lập lại mỗi ngày đến buồn tẻ, thậm chí tôi chẳng có người bạn nào, vì ai dám đến gần tôi. Lạ nhỉ?.
      Nhưng, kể từ cái ngày em tỏ tình, tôi cười nhạt lướt ...
      bao giờ tôi mọc thêm chiếc đuôi dài, em cứ lẻo đẻo sau lưng tôi, lắm lúc lại đủ thứ, thao thao bất tuyệt mãi chán, thời gian đầu tôi còn thấy phiền và đuổi em , dần dần có em bên cạnh nhảm trở thành thói quen của tôi. Có lúc tôi cũng đáp lại em nhưng toàn bị cướp lời, mà em tên gì nhỉ? Ờ, cái đuôi bám theo hằng ngày mà cả tên cũng chẳng biết.
      "Em tên gì?".
      Tôi đọc lim dim buồn ngủ vì cái giọng đáng của em cứ như ru, sực nhớ ra chưa biết tên nhóc này nên đành bỏ buồn ngủ qua bên để hỏi. Ánh mắt trừng to ngạc nhiên ngây ngốc của em làm tôi phì cười, khuôn mặt ấy hề đẹp nhưng có cái gì đó nó cuốn hút tôi.
      "Trời ạ, biết tên em? Ờ mà em tên cho biết chưa nhỉ?.
      Em cau mày, chu cái mỏ lên tự chuyện mình, ngước mắt nhìn sâu xa như cố nhớ điều gì đó, tôi nhìn em cách chăm chú nhất, cơn gió nhàng lướt ngang mái tóc ngắn của em làm cho những sợi tóc đen huyền xinh đẹp thướt tha trong gió.

      Hình ảnh ấy làm trái tim tôi ngừng nhịp rồi lại tung tăng bay nhảy, tôi với tay nắm chặt nhịp tim nhưng nó yên cứ vùng vẫy đòi thoát ra.
      "Em tên Nhi, từ bây giờ hãy nhớ nhé!".
      Nháy mắt, em tinh ranh mỉm cười, nét hồn nhiên nơi em làm tôi thấy chói mắt, trái tim cũng hân hoan mà bật cười, đúng, em rất dễ thương. bé đáng , em làm gì trái tim tôi thế này.
      Tôi có căn bệnh mau quên, bao giờ nhớ tên, khuôn mặt của những người bạn trong lớp hay kẻ bắt gặp ngoài phố, nhưng em khác, khuôn mặt, giọng , kể cả cái tên ấy tôi điều nhớ cả. Nhi!.
      Mùa xuân năm lớp mười, em còn chạy theo tôi nữa cũng chẳng thèm bám đuôi, thấy thiếu thiếu nhưng tôi cũng quan tâm mấy, tôi quen với điều này rồi, người đến người lúc nào chả vậy, cười nhạt với chính mình. Tôi nghĩ em khác họ, nực cười.
      bé ngốc ấy lại tòn ten bên chàng trai cùng lớp, cả hai đứa học lớp chín, tầng dưới, ngày nào cũng lượn tới lượn lui làm tôi ngứa mắt, nhếch nửa môi, tôi cười khinh em. Tầm thường.
      Việc có em bên cạnh như thói quen ăn sâu trong tôi, dù thấy em còn dễ thương nữa nhưng đôi lúc thoáng giật mình vì xung quanh quá yên lặng, chà chà Nhi, em định ám tôi mãi sao?.
      Nằm ngủ cũng chẳng yên, mấy cuộc gọi của vài nào đó trong trường cứ làm phiền mãi, biết đứa nào cho số tôi vậy nhỉ? Ôi trời, cứ xin làm quen, mà cái giọng làm quen ấy đỏng đảnh phát tởm, tôi cúp máy. Bực mình, tôi bật luôn chế độ rung, chưa kịp đặt xuống số lạ gọi, tôi bắt máy định chửi cho tăng, bộ rảnh lắm hả, cứ gọi mãi. Nhưng chưa kịp thoát ra nuốt vào.
      "Alo, số của Ben phải ạ?".
      Cái giọng này hơi bị quen à nha, ơ... tôi nhớ rồi là bé Nhi đây mà, ồ lục thùng rác nơi đâu mà có số tôi thế ta?. Tâm tư bỗng trở nên vui vẻ lạ thường nhưng vẫn giữ cái giọng cọc cằn ấy.
      "Ừ, ai?".
      "Em, Nhi nè".
      "Chuyện gì?".
      "Dạ, có gì ạ, chỉ muốn rủ tối mai xem phim nha?".
      " rảnh chơi rồi".
      "Ơ, em nhớ Hào chỉ ở nhà chứ đâu mà ta?".
      Câu của em là tôi thấy ngượng, nhục chưa, cứng họng chưa? Tôi biết biện minh ra sao luôn, ờ... muốn lắm đó nhưng nếu đồng ý liền còn đâu cái phẩm giá của mình nữa. Tôi gắt gỏng đáp:
      "Nó đâu phải ghệ tôi, biết tôi đâu à?".
      Em im lặng chốc, giọng cười khúc khích đầu dây lại vang lên:
      "Ấy da, em xin lỗi nha, nhưng ơi em khó khăn lắm mới mua được vé phim này đấy".
      Tôi trầm tư, suy nghĩ, đắn đo, cân nhắc cẩn thận xem có nên nhận lời . lúc đấu tranh tư tưởng cuối cùng cũng có đáp án.
      "Thôi được, mấy giờ? Ở đâu?".
      Hình như theo tôi nhớ em bảo ở phố A, tầm 19 giờ 20 phút, coi gì mà tối vậy, trong đầu tôi ra hình ảnh bạo gan của em. Ơ, có khi nào em ấy ăn tươi tôi nhỉ? Chỉ là suy nghĩ cho vui thôi, tôi lắc đầu phì cười, tôi ăn em mà em ăn được tôi à?. Phi lý.
      Chọn bộ đồ đơn giản thường mặc trong cái tủ quần áo trống trơn, ôi mẹ ơi, quần áo con mẹ lại tha đâu rồi? Tôi đưa tay xoa xoa thái dương, thôi đành mặc chiếc quần jean đen đơn giản cùng cái áo sơ mi ngắn tay màu đen, tháo hai nút phần ngực cho mát chút, nhìn mình trong gương cũng bảnh lắm chứ bộ, cơ bụng sáu múi, đôi chân thẳng tắp trong chiếc quần ôm cứng, cái đầu tóc ... Chết tiệt , lúc này quên mất cái bờm ngựa của mình quá dài rồi, lấy miếng gel vuốt cho tóc dựng dựng tý, bặm đôi môi rồi lại thả ra, ấy da đôi môi tôi đỏ cứ như son, giống bê đê chết được.
      Lấy chìa khóa xe và lần nữa tôi quỵ xuống sàn mà kêu mẹ, bà đem chiếc Exciter của tôi đâu rồi, có xe mà sao cứ thích lấy của tôi vậy nhỉ? Cơ mà tôi có thường đâu, chán , đành lôi chiếc xe đạp điện tòn ten của em họ ra xài đỡ vậy. Ôi trời ạ, xuống đây mà giết tôi , chiếc xe màu hồng mất hình tượng quá mà.
      Mang thêm đôi giày cổ cao ,tôi trong cao thêm mấy xentimét, chỉnh chu lại lần nữa tôi lấy chiếc xe cực kì " nam tính " rước em.
      Dừng trước cửa nhà Nhi, bé ngốc chạy ra vẻ mặt hớm hỉnh vui vẻ nhìn tôi, em thả mái tóc ngắn lém lỉnh đung đưa trong gió, chiếc đầm màu hồng nhạt cổ sen đơn giản cùng đôi giày ủng đen, ồ... cũng tệ.
      "Trời ạ, đẹp trai quá!".
      Tôi nở cả lỗ mũi nhưng vẫn giả vờ ngầu ngầu, bảo em lên xe lẹ còn năm phút nữa tới giờ chiếu phim rồi. May mà em chẳng hỏi chiếc xe của tôi chạy được lấy từ ngõ ngách nào, nếu tôi đập đầu vô gối mà tự tử mất. Cả đoạn đường em vẫn như cũ, dứt, tôi nghĩ mãi biết đầu em chứa cái gì trong đó, lúc nào cũng có chủ đề để thể nhỉ?.
      Gửi xe, tôi giành trả tiền bắp rang cùng nước, cả hai đứa vào ngồi ở hàng H cách cũng mấy xa màn hình lắm, ở khoảng cách này đủ để xem rồi. Tôi khen em biết lựa chỗ, em cười toe toét còn bảo:
      "Em mà".
      Bộ phim em chọn là thể loại kinh dị nha, nó cũng chẳng ghê gì cả mọi thứ còn lỗi quá nhiều, lúc tên giết người cầm dao cứa cổ chết, ta chết mà ngực vẫn còn phập phồng, tài làm phim kẻ nào lại "hay" thế?.
      Lúc đầu em còn ngồi xa tôi, lúc sau khi tôi nhìn qua cái gác tay, nó từ khi nào bị em gỡ lên cao, khiến khoảng cách của chúng tôi gần trong gan tấc và chẳng hề có chướng ngại vật nào cả. Hơi bất ngờ vì điều đó nhưng tôi vẫn cố tỏ ra biết gì, quay mặt xem tiếp, chút nữa, chút nữa, em đặt hai chân lên đùi tôi. Đưa mắt ngạc nhiên nhìn em:
      "Em lạnh".
      Chỉ nhiêu đó thôi, em cười , quay đầu xem phim tiếp, tôi sao? Đầu thể nào tập trung vào phim được nữa, cặp giò trắng muốt, ngắn ngủn này làm cho tôi rạo rực, nếu bây giờ mà em nhìn thấy vẻ mặt tôi chắc vật vã mà cười quá. Luồng điện nóng rực chạy loạn khắp người tôi rồi đây này.
      Cố gắng tập chung, đặt má lên những ngón tay, tôi chống tay mình xuống thành ghế, nghiêng đầu cố xem nốt bộ phim.
      *CHỤT*
      Tôi mở mắt kinh ngạc, tim dường như bị ngừng đập mất rồi, tôi có chết đây?.

      Hết chương I.

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương ♥ 2: Ấy Khác Em ♥

      Trao cho Nhi ánh mắt to hết cỡ, đến nỗi tôi ngỡ con mắt này chắc rớt xuống đất mất thôi, em hôn lên má tôi giữa chốn đông người như thế đó sao? Ôi trời ạ, em là con gì chứ phải nhà họ cua rồi.







      Đáp lại cái nhìn hết sức kinh ngạc của tôi là nụ cười ngây thơ "vô" số tội, em cứ tủm tỉm cười rồi quay mặt lên hướng màn hình xem tiếp, trái tim tôi cứ theo những nhịp trống tùng tùng, để tay lên ngực trái mình, chà tôi cảm nhận được luôn này, đập gì mà mạnh thế nhỉ?.







      Cả bộ phim tôi chỉ coi được cái cảnh con đó bị cắt cổ còn bao nhiêu điều chỉ có nụ hôn của em thôi, tôi thả hồn bay xung quanh em cụp hai lỗ tai thè lưỡi như chú cún muốn chủ chơi đùa cưng nựng vậy.







      Kết thúc bộ phim, tôi cứ ngượng ngượng dám nhìn thẳng Nhi, em như chẳng có chuyện gì xảy ra, miệng cứ thao thao bất tuyệt về ngày mai làm gì, tối nay về nhà ra sao, ôi tôi nể phục cái hồn nhiên của em ghê a. Đưa em đến công viên gần nhà, mua hộp cá viên chúng tôi bắt đầu hàn huyên.







      "Ben, khi học xong có định làm gì ?.







      Miệng nhai nhóp nhép chưa chịu nuốt mà cũng được, tôi mua họp cá viên ăn chưa được hai miếng còn nhiêu em quất sạch , ngậm cây tâm xuyên trong miệng, tôi trầm tư chút:







      "Kinh doanh"







      "Tại sao?".







      "Thích".







      "Tại sao lại thích?".







      "Nó hợp với ".







      "Tại sao nó hợp với ?".







      "..."







      Tôi trả lời Nhi cứ hỏi tới, hỏi mãi khiến tôi vừa bực vừa mắc cười, nhóc này muốn chọc điên tôi đấy hả? Cong ngón tay tôi búng ngay lên trán em cái , em ôm trán quằn quại đau đớn như bị tôi cầm cây đập vậy. Thấy em dữ dội quá tôi cũng mắc trước làm theo, cau mầy ôm bụng bảo bị ngộ độc. Em cười ngặt nghẽo, đánh vai tôi bảo rằng:







      " làm quá".







      Tôi cũng đánh vai em, giả giọng:







      "Em làm quá".







      Thế là ngày hôm ấy tôi cười ngớt, đó cũng là thời gian dài nhất mà tôi mỉm cười lẫn nhiều như vậy.







      Reng Reng







      Tiếng điện thoại vang cao, em móc chiếc điện thoại 1202 đáng màu hồng ra xem, ồ theo như trình độ địa màn hình của tôi ràng đó là tên con trai.







      "Alo.

      Ờ biết rồi. Mai gặp".






      Nhi cụp máy vẻ mặt đợm buồn, tôi muốn hỏi nhưng thôi, bảo rằng về thôi tối rồi, từ chỗ ngồi đến bãi giữ xe cũng xa, lúc mới em nắm tay tôi còn bây giờ ngược lại, tay em bé lại mềm mại nữa. Lạnh!.







      Tôi đút tay em vào túi áo khoác của tôi, em cuối đầu ngượng nghịu, tôi cười trong lòng. Hồi nãy ai hôn tôi mặt biến sắc, bây giờ mới nắm có tý mà ngại ngùng rồi, huýt gió cố gắng xua cảm giác im ắng này, em cũng bắt đầu nhưng được hoạt bát như lúc đầu nữa.







      Đưa em trở về nhà, em nắm chặt góc áo tôi, giọng ngọt ngào nhưng lại giống những vết dao cứa vào trái tim tôi:







      "Em xin lỗi vì phá hỏng khí vui vẻ, lúc nãy là người cũ của em, ra chia tay lâu rồi, nhưng mà...".







      "Được rồi, em vào nhà , mai gặp".







      Tôi đuổi khéo em vì chẳng muốn nghe khúc sau đâu, quay xe vội vã chạy , đôi mắt tôi bị che mờ bởi bóng đêm này, nó sâu thẫm và ảm đạm, sao lúc nãy có em khác nhỉ?.







      Từ ngày đó chúng tôi còn chuyện với nhau nữa. Em có vẻ quen lại cậu người cũ rồi, ừ, ra thời gian qua tôi là kẻ thay thế sao? Nhưng chúng tôi quen đâu mà thay thế, chỉ là tình bạn thân thiết cũng chẳng tầm thường, lúc nào hay em chiếm trọn trái tim tôi.







      Đến ngày nọ, tôi bắt gặp em phố, em vờ như quen tôi nắm tay người ấy lướt qua, cái cảm giác khi người mà mình thích nhàng thoáng qua, biết được nó đau đớn và muốn gục ngã đến cỡ nào. Tôi cười mình suy nghĩ quá nhiều đặt hy vọng làm chi để rồi phải đau tâm.







      Cậu ta tên gì nhỉ? Đúng rồi là Song Ngư (Tuấn) cùng lớp với em đây mà, cậu ta cũng có vẻ điển trai đấy nhỉ, nếu ra cậu còn đẹp hơn tôi rất nhiều. Chà Tuấn hay cười phết, tôi muốn giống cái vẻ điềm nhiên như thế nhưng chẳng được. Tôi cười nỗi.







      [​IMG]







      thời gian mấy dài đâu nhỉ? Ngày tôi tốt nghiệp lớp mười hai, thi vào trường Đại học Quản trị kinh danh, tôi cũng dường như quên mất em là ai, tên gì. Tôi lại là tôi kẻ buồn tẻ suốt ngày chỉ nhốt mình trong nhà để hưởng thụ gian im lặng nhất, có lẽ cái bóng độc ăn sâu nuốt trọn lấy tất cả thời gian của tôi.







      Có lẽ ông trời thấy tôi sống mãi trong chữ "ế" cũng đáng thương nên lần nữa ban cho tôi khác, tuy nhiều và đáng như em nhưng từ ấy tôi thấy mình rất bình yên.







      , (Vân) Bạch Dương, điềm tĩnh, dịu dàng thích đọc sách và luôn cho mình gian êm ả như tôi. Vân xinh đẹp như hoa tường vi khoe sắc giữa trời xanh, nhìn cứ ngỡ rằng hiền lành nhưng lại toàn gai đấy nhé, chỉ cần cẩn thận cũng có thể làm ta chảy máu.







      [​IMG]







      "Em thích điều gì ở ?"







      Tôi gối đầu đùi , lấy cuốn sách coi ra, giọng hỏi. Vân cười với tôi:







      "Vì đẹp trai, hiền lành lại có điều kiện học vấn tốt".







      Khá buồn với câu trả lời như mong đợi nhưng tôi vẫn "ờ" trả sách cho , mình lại cắm đầu vào máy game để giết boss.







      khác em, đúng thế khác trời vực đấy chứ.







      Tôi nhớ ra rằng có lúc em cứ mãi làm tôi bực mình, gắt gỏng hỏi em:







      "Em thích gì ở tôi?".







      "..."







      gian im lặng quá, chẳng có câu trả lời nào cả, mở to mắt nhìn xoáy vào ánh nhìn đen huyền bí của em. Nhi ngớ ra hay đúng hơn là suy nghĩ, sau hồi đứng hình em cũng kèm theo cái lắc đầu:







      "Em biết".







      Vì chỉ đơn giản em thích tôi bởi vì những điểm tốt hay vượt trội của tôi. Nhi ngốc, tôi dường như nhớ đến em.







      Hết chương II.

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320

      Chương ♥#3: Người Lạ ♥

      Hết năm này qua năm kia cuối cùng tôi cũng đỗ đại học, cầm chiếc bằng đại học quản trị kinh doanh trong tay chỉ trong chưa đến tháng tôi có việc làm. trắng ra tôi nhờ người quen mà vào đây làm được, chỉ trong tích tắc tôi được lên trưởng phòng kinh doanh, biết nên vui hay nên buồn và người nâng đỡ tôi là ai nữa, ông chú tôi cũng chỉ là công nhân bình thường thôi làm sao có thể cho tôi lên tận chức này cơ chứ? Tò mò, thắc mắc nhưng chẳng có câu trả lời nào cả.







      Công ty KOK chuyên về thời trang, trang sức và cả mỹ phẩm, đúng là công ty lớn nhất nhì thành phố A, tôi cho mình thông minh hay giỏi giang gì nhưng những việc về giấy tờ này quả rất nhàn rỗi, có lẽ cấp cố tình thiên vị hay tôi làm quá nhanh chăng? Đúng năm giờ chiều, tan sở tôi chạy chiếc Ex đến công ty Thuận Phát rước gấu , ngồi đợi đến tận hơn sáu giờ mà Vân vẫn chưa ra, tôi lấy điện thoại gọi .







      "Em ra ngay".







      Vân nhanh, cúp máy, tôi bực mình khiến đôi mày khẽ cau lại, tôi ghét nhất là phải chờ đợi, thời gian quý báu còn hơn tiền bạc đấy. Khoảng năm phút sau ấy ra khỏi công ty, ánh mắt nhìn tôi cười xòa, tôi cũng chẳng biết có nên mắng trận , nhưng thấy vẻ mặt mệt mỏi ấy tôi lại nở. Đèo Vân xe chúng tôi im lặng chút, ghé vào quán mua hai phần hủ tiếu mang về nhà riêng của ăn.







      Nay tôi hai mươi ba và Vân cũng vậy chúng tôi bắt đầu sống thử từ ba năm trước, nhà Vân khá giả nhưng muốn phụ thuộc vào cha mẹ mình, mua được căn nhà vào năm hai mươi bắt đầu vừa học vừa kiếm sống, tôi thích tự lập và cầu tiến của . Hạnh phúc của chúng tôi khá đơn giản nó trôi qua hằng ngày trong yên bình, có cãi vả, có ghen tuông, tôi ấy cũng như cách ấy tôi. Tin tưởng, đúng hơn chúng tôi tôn trọng lẫn nhau ai có quyền xem vào gian riêng tư của ai cả.

      thời Vân phục vụ quán bar tôi càu nhàu như ông già, việc này đúng chút nào, trong đó toàn thành phần hư người hư nết, cứ bươn trải như thế chẳng khác nào sỉ nhục tôi, thằng đàn ông vô dụng. Tôi bắt ở nhà, mình làm phục vụ cho vài quán ăn , dáng vẻ tệ tôi nhanh chóng trở thành tâm điểm cho các đến ăn và thưởng thức.

      Vân có ghen kéo tôi về cho làm, nhớ hay lúc đó hai đứa đủ tiền ăn nên phải cần kiện đến mức tiếu hài.


      Về sau chúng tôi khá thoải mái hơn, ai làm việc người nấy miễn sao đừng khiến người ta chú ý quá được rồi.

      Bây giờ chúng tôi ăn xong, tắm sạch và nằm ịch lên giường ngủ thôi, Vân vừa thả mình lên giường đôi mắt bắt đầu lim dim buồn ngủ, thằng đàn ông như tôi tất nhiên có máu dâm rồi, ấy mệt mệt tôi cần thõa mãn nhu cầu cho chính mình. Dù biết đuối nhưng khi tôi khiêu gợi Vân vẫn có phản ứng, giải quyết nhanh cơn đói của mình, tôi ôm vào lòng vùi mặt vào mớ tóc thơm mùi Dove cùng những giọt mồ hôi do hoạt động lúc nãy. Yên bình chìm sâu vào giấc ngủ.




      tháng sau,

      Tôi quên hồ sơ quan trọng nên vội vã chạy về và cũng nhờ thế tôi bất ngờ hài hước. Nhà hình như có thêm vị khách mà ông ta nằm giường của tôi và Vân, ấy đâu? À Vân ỏng ẻo người ông ta, tôi nhìn vào tim đau nhói nhưng lạ thay tôi khóc, vẽ đường cong nơi khóe môi tôi đưa tay gõ vào cánh cửa phòng ba tiếng.




      Cốc cốc cốc


      Vân giựt bắn người lấy mềm quấn nhanh thân mình, tôi nhếch khóe môi, ánh mắt lúc đó có thể hình dung bằng hai chữ "khinh bỉ" bước vào tôi lấy tập hồ sơ bàn, lẳng lặng quay mặt ra ngoài. gọi tôi nhưng tôi chẳng quan tâm, thứ dơ bẩn như thế tôi cần thiết phải nhìn tới à, vẫy tay nhưng quay đầu lại.
      Chẳng lẽ phải đến công ty nhưng tôi lại chạy đâu đó mà tới chính bản thân còn biết. Đôi mắt tôi nóng rát, cơ tay tôi rất ngứa ngáy tôi muốn đấm vào thứ gì đó để hả được cơn lửa trong lòng, hình ảnh đôi cẩu nam nữ ra trong đầu làm tôi muốn bay tới mà giết chết cả hai. Năm năm qua tôi người đàn bà lẳng lơ sao? Thế mà tôi từng tôn vinh ấy như vị nữ thần, xinh đẹp, thanh khiết, tài giỏi và thêm tài đóng kịch rất giỏi đấy.

      Mãi mê lo suy nghĩ về chuyện đó, khi tiếng còi inh ỏi vang lên cũng là lúc tôi hoảng hốt mất tay lái:

      RẦM

      Cả mình tôi bị hất tung lên cao rồi rơi xuống cách nhàng, mọi thứ xung quanh dường như bị chậm lại, thấy đau cũng chẳng nghe thấy gì, đôi mắt mỏi mệt tôi chạm đất vùi sâu vào bóng đêm.



      Bíp Bíp



      Tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trong phòng bệnh, vì cái mùi thuốc sát trùng xộc lên mũi khó chịu, ôi cả thân đau nhức tôi rướn cổ dậy mới hay cả người bị bó như cái giò cháo quẩy, thể nhúc nhích làm tôi gắt gỏng:
      "Bà cha nó, nóng nực quá!"



      "Sao...sao...c..ơ...".



      Chà bây giờ mới để ý bên cạnh là nha, lúc tôi lớn tiếng làm ấy giựt mình tỉnh giấc, tay dụi mắt miệng lắp bắp hỏi. Đối diện với đôi mắt to tròn đáng ấy trái tim tôi bỗng chùng xuống. này giống em quá!




      Nhưng phải là em, tôi biết chắc điều đó, em bây giờ vui vẻ bên cậu Tuấn ấy hay hạnh phúc bên người mới, sao mà tôi hay được.

      " là ai?" - Tôi ngây ngốc hỏi:



      "Tôi là Thủy (Bảo Bình) 18 tuổi cũng chính là người tông , xin lỗi".


      [​IMG]







      Thủy cuối đầu, vẻ mặt hối lỗi làm lòng tôi bâng quơ, tôi cười :







      "Là tôi sai, tập trung lái xe nên ...".







      Cái này là lỗi của tôi mới đúng, nhìn sơ qua cũng biết ổn rồi, nhìn tới nhìn lui người toàn vết trầy xước, trán còn quấn dải băng trắng nữa, xa lạ đáng , trách tôi còn xin lỗi nữa chứ.







      " đừng vậy, tại tôi mới tập chạy xe nên mới thế, mà người nhà là ai để tôi gọi".







      Câu hỏi của Thủy làm tôi đơ người, ánh mắt trở nên cay nghiệt, lần nữa những hình ảnh dơ bẩn ấy lại xuất , tôi nghiến chặt quai hàm:







      "Tôi có người nhà, mà tôi là Ben 23 tuổi, cả người tôi thế này biết có sao ?"







      Thủy cũng đứng hình chút, bỗng ngây thơ với tôi, chính câu ấy làm tôi dở khóc dở cười:







      " chỉ bị gãy chân thôi, tôi sợ bị thương nhiều chỗ nên nhờ bác sĩ băng hết từ xuống cho định hình. Mà có người thân á? Nhà ở đâu tôi đưa về".







      Trời ạ, ngốc gì mà ngốc quá vậy, gãy có cái chân mà quấn tôi như đòn bánh tét, khó thở, chặt trội, nóng nực. Cái này chết vì gãy chân mà chết vì bốc cháy nè.







      "Tôi cũng có nhà, phiền có thể cho tôi ở ké hay khách sạn cũng được, bình phục tôi trả lại tiền cho ".







      có vẻ nghĩ ngợi chút, gật đầu, cười tít mắt:







      "Nhà tôi , ở nhà còn bà chị nữa, có gì chúng tôi chăm sóc chứ khách sạn sợ rằng tiện ý".







      Tôi cảm động muốn khóc, hai người con cùng tôi ở chung nhà nha, cái này cũng kì nhưng thôi kệ. Đây đúng là tốt, tuy tôi là người lạ mà chẳng sợ bị lừa gạt, cưỡng bức thậm chí giết người.







      Mà cũng suy nghĩ lại, tôi tàn tật làm được cái gì đây?.







      Hết chương III

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương ♥#4: Gặp Lại♥

      Nhấc thân mình nạng gỗ tôi khó khăn bước vào nhà Thuỷ, nhìn tôi cười tủm tỉm, ngớ ra chút, bộ tôi dính thứ gì mặt sao?.







      Điện thoại rung tôi cần xem cũng đủ biết là Vân, ấy còn gọi tôi làm gì, tuần qua vắng mặt nhiêu đó chưa đủ để biết tôi ghét đến cỡ nào sao? Lắc đầu, tắt nhanh điện thoại, tôi tắt nguồn luôn thể. Bước vào nhà Thuỷ, tôi cảm thấy chột dạ, đường đường là con trai lại ở nhờ nhà con , lỡ người quen biết chuyện còn mặt mũi đâu nữa chứ.







      "Được rồi, cần giải thích nữa, tôi hiểu mà".







      Giọng vang từ phòng bếp ra làm tôi chợt khựng lại, tim chùng xuống, cả người chống chọi lại choáng váng, tôi mở to mắt kinh ngạc. Là em!







      biết vì sao tim tôi lại nhói lên như thế, năm năm rồi gặp em cớ sao khi gặp lại tâm hồn tôi vẫn đau đớn như lúc ấy nhỉ? Cười nhạt với chính mình, tôi định quay lưng nhưng Thủy nắm áo lôi tôi vào nhà, công nhận lực nhóc mạnh , tôi đành từ tốn chống gậy vào vậy. Đoán trước thế nào cũng bốn mắt nhìn nhau nên tôi cố chỉnh thái độ hòa nhã nhất khi đối mặt với em, nhưng tôi lầm, bước vào là cảnh tượng mấy tốt đẹp.







      Đồ đạc văng tứ tung, chậu hoa bể nát nằm phục dưới ghế dài, chén dĩa bay vèo vèo và hung thủ ai khác ngoài em, người chịu đựng là cậu nhóc khá quen. À Tuấn ngày nào đây mà.







      Khuôn mặt em chan hòa cùng nước mặt, em bặm môi đến ứa máu, tôi muốn chạy tới che chở, dỗ dành em đừng khóc nữa nhưng tôi dám bước tới, đồ đạc toàn bằng sứ mà chúng nó trong tư thế chiến đấu, tôi chui vào chẳng khác nào nộp mạng.







      "Nhi em bình tĩnh , nghe , mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi".







      Cậu Tuấn ấy cũng có khá khẩm gì đâu, núp người sau ghế sopha để tránh những vật thể lạ bay tới, tôi nhìn mà lòng hả dạ gì đâu á, đáng đời, từ đầu biết cậu chẳng tốt đẹp gì rồi. Nhưng tới năm năm em mới nhận ra có trễ quá đây.







      "Chị à, ngừng chiến hôm nay em mang người bệnh về này".







      Thủy vừa dứt câu tiếng xoảng vang lên, em nhìn tôi bằng đôi mắt ngạc nhiên hết sức, viền mắt em đỏ hoe vì khóc chưa đến trông em gầy gò hơn ngày trước rất nhiều, Tuấn cũng giương mắt nhìn tôi, biết cậu ta biết tôi mà khi thấy tôi Tuấn có vẻ bất mãn.







      Nhi liếc xéo cậu ta, lập tức Tuấn biết thời mà bỏ chạy khỏi nhà, em đến cạnh tôi đưa tay trước mặt kiểu bắt tay lịch :







      "Chào , lâu rồi gặp nhỉ? Em ngờ lại gặp trong tình huống này".







      Tôi cũng đưa tay ra, nhìn em tôi cuối đầu cười , vươn tay tôi lau giọt lệ mi mắt em, lắc đầu:







      " sao, em lúc này sao rồi".







      Em nhếch môi, hất khuôn mặt sang bên, ánh mắt đau khổ đảo quanh, chớp mắt lại làm khóe mi em rơi nhanh giọt lệ mặn chát:







      " thấy rồi đấy, hề ổn chút nào, thôi em mệt rồi, Thủy đưa về phòng nhé? Em gặp lại sau".







      xong, em bước lên lầu mất hút sau cánh cửa màu hồng bên trái cầu thang, tôi được Thủy đưa đến phòng mình cạnh vách em, nghe phòng này mấy ngày trước là dùng để sách, tôi cũng mĩ mãn dù nó khá nhưng ít ra tôi gặp em.

      Người luôn làm tim tôi bấn loạn.






      Tôi đến đây được ba ngày, lúc nào cũng nằm lì giường chịu xuống, ra là tôi lười phải vác cái chân nặng nhọc khắp nơi, tuy nhiên còn lý do khác nữa, phòng em sát vách nên khi đêm xuống tôi lại nghe thấy tiếng khóc thút thít , có lẽ em đau buồn vì cậu Tuấn ấy.







      Buồn, rất buồn khi mình luôn đặt trong lòng lại vì người khác mà rơi lệ đau mà. Còn Thủy? cắm đầu cắm cổ vào bài vở để chuẩn bị kỳ thi tốt nghiệp sắp tới, nhìn thấy như thế tôi lại nhớ đến lúc trước của mình, cả ngày bận túi bụi với đống bài vở, ăn cơm cũng chẳng ngủ nghĩ được bao nhiêu, cũng phải thôi vì tương lai ngày mai mong muốn tươi đẹp phải chịu cực lúc. Thấy cũng tội nghiệp, tôi cố gắng lết thân mình xuống bếp nấu tý cháo thịt cho Thủy ăn cũng làm luôn hai phần cho tôi và em.







      Lạch cạch







      tối thế này vẫn còn người xuống phòng bếp sao? Lúc đầu tôi nghĩ là Thủy hoặc Nhi nhưng khi thấy cái bóng có vẻ cao và mạnh mẽ xác định đây là tên đàn ông, Tuấn chăng? , cậu ta chạy mất dép rồi còn đâu mà dám quay lại nữa. Thế người đó là ai?.







      Tôi vươn tay lấy cái chày đâm tiêu vung lên cao để chuẩn bị tư thế chiến đấu nếu như đó là ăn trộm, cánh cửa tủ lạnh đóng lại, đúng, đó là bóng lưng của con trai nha, tôi cố nhấc người khẽ đưa cây lên cao chuẩn bị đập cho trận ...







      Phụt







      bãi sữa phun từ miệng tên đó lên mặt tôi, nhắm chặt hai mắt, nín thở, cau mầy, ôi trời số con rệp là tôi đây sao lúc nào cũng toàn việc chẳng lành thế này, người đối diện cầm khăn lau mặt cho tôi, ríu rít xin lỗi:







      "Xin lỗi, xin lỗi tôi biết là còn người thức".







      "Cậu là ai?". - Tôi đặt cái chày đâm tiêu xuống bàn, giật cái khăn lau sạch khuôn mặt mình, gắt gỏng hỏi:







      "À tôi là Hải (Thiên Bình) bạn trai của Thủy".







      [​IMG]







      Tôi "ờ" tiếng rồi quay mặt để lại cậu Hải gì đó đứng nơi bếp, cái vụ việc nấu cháo coi như bỏ qua , Thủy có bạn trai của lo rồi tôi nhất thiết gì phải nghĩ ngợi. Bước chân theo ý nghĩ, tôi ngạc nhiên với chính mình tại sao lại dừng trước cửa phòng em, thôi đến đành gõ cửa vậy.







      Cốc cốc







      Cánh cửa choàng mở, em đưa đôi mắt sưng húp nhìn tôi, mi mắt nặng trĩu đến sụp mí, thấy em mà lòng tôi lại khó thở, cong khóe môi ấm áp:







      " ngủ được, mình chuyện tý nhé?".







      Em gật đầu, quay mặt lên giường ngồi ôm cái gối trong lòng, tôi bước vào ngắm nhìn căn phòng sạch được bày vẽ cách đáng của em, nó đủ gam màu tươi tắn hình như chủ đạo là màu hồng trắng khá tươi, tôi cà nhấp bước đến giường, đặt mông ngồi cạnh em, ánh mắt sâu xa nhìn ra ngoài cửa sổ:







      "Xin lỗi làm phiền em". - Tôi lí nhí :







      " sao, em cũng ngủ được". - Giọng em nghèn nghẹn :







      "Vì Tuấn?". - Hỏi:







      "Ừ, nhưng hết thôi". - Em cười mà tôi thấy buồn, nghẹo ngào trong tim tôi vươn tay vuốt đôi má xanh xao của em.







      "Cậu ta xứng với em"







      Ôm lấy em vào lòng, tôi thỏ thẻ, Nhi im lặng vùi mặt vào lòng ngực tôi khóc nấc, nước mặt lạnh ngắt của em như ngàn mũi dao xuyên thủng tim tôi, tại sao thế này? Khi Vân phản bội tôi chỉ tức giận chứ đau lòng nhưng chỉ cần em khóc tâm tôi như ai đó xé nát. Có phải hay em chiếm trái tim tôi và chưa hề bước ra khỏi đó, còn Vân chỉ là người giữ cửa tâm hồn tôi?.







      Mệt mỏi chúng tôi thiếp giường của em, ấm áp và yên bình biết bao, chỉ cần có em bên cạnh tôi thấy chính mình như được sống trở lại vậy.







      tháng sau,







      Cuối cùng tôi cũng có thể làm lại được rồi, vào công ty cả đám nhân viên bu lấy hỏi han còn bảo có xinh đẹp ngày nào cũng đến tìm. Tôi biết mà, Vân chứ ai nữa.







      quan tâm, tôi ngồi lại vị trí trưởng phòng, gác tay lên trán suy ngẫm, tháng qua tôi và em đối với nhau vô cùng ngọt ngào cứ như cặp tình nhân ấy mặc dù cả hai chưa câu quen nhau. À cậu Tuấn có vài lần vác mặt tới, tôi thấy Nhi khá buồn nhưng lại nhất quyết đuổi , có lẽ em suy nghĩ kỹ rồi, chàng trai bay bướm như thế thích hợp để em đâu.







      Tôi khá hài lòng vì mình, ôi tôi trước giờ ra hề phản bội ai cả, cũng đúng thôi người đầu tiên làm tôi rung động là em, còn người đầu tiên tôi quen lại sống như vợ chồng là Vân, chỉ mới có hai người phụ nữ trong quãng thời gian tuổi trẻ của tôi thôi.







      Ơ mà, mấy tạp trí có tính luôn là mối tình vì mấy ẻm ngon phết nhìn muốn chảy nước dãi thèm thuồng ấy. đùa thế thôi trong lòng tôi bây giờ em là nhất rồi.







      Mỉm cười với chính mình tôi quyết định đợi lúc nào đó thích hợp để tỏ tình, vạch ra kế hoạch hoàn hảo chiếm trọn tim em, mình ngồi cười trong văn phòng làm nhân viên bên ngoài nhìn tôi bằng con mắt:"Chắc nó đứt mất dây bình thường rồi"- nghiêm mặt, tôi tỏ vẻ ngầu làm những kẻ nhiều chuyện kia cuối đầu sợ sệt, nhếch mép tôi cười khinh bọn họ. Thứ ăn cơm nhà mà lo chuyện thiên hạ hà.







      Tan sở tôi lượn vài vòng kiếm hoa hồng mua cho em, sau khi bó 99 đóa tôi tủm tỉm cười vui vẻ, tối nay tỏ tình thôi. Cố lên.







      Hết chương IV

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :