Chương 21: Xuân Dược Mới tháng trôi qua mà cứ như trăm năm nơi địa ngục, lo chống chế lại Diệp Kết mà Mộc Ngưu đêm ăn, ngày ngủ. Hai mắt thâm quầng như con gấu trúc, mặt xanh xao cùng dáng người ốm nhom như cây que. - ta hôm nay chưa? Ta muốn ngủ. Nàng hỏi Tiểu Xảo, nha hoàn đáng ngày nào cũng trở nên đờ đẫn tội nghiệp, Xảo nhi ngáp hơi, thở dài: - Ân, Hoàng Thượng thượng triều. Mà tiểu thư này, người giờ là nương tử của người ta, ngồi ngôi vị Hoàng Hậu - Mẫu Nhi Thiên Hạ rồi. Tại sao muốn thị tẩm?. Khói bốc nghi ngút khắp đỉnh đầu Ngưu Ngưu, nàng ấm ức: - Ta chính là tình nguyện lấy, cái tên chết tiệt đó đừng hòng mà thị tẩm ta. Rầm Đập mạnh tay xuống bàn, nàng đứng dậy đến long sàn của Diệp Kết, chiễm chệ nằm ngủ mặc Tiểu Xảo trợn mắt nhìn, Phượng Thanh Cung được ban cho Mộc Ngưu tại bị bỏ hoang, cũng bởi điều là ở quen, lúc mới đến nàng luôn ở cung của , bây giờ bắt qua chỗ khác ngủ là lòng rất bất an. Chủ nào tớ nấy, Mộc Ngưu hơi thở dần ổn định sâu vào giấc ngủ, tiểu nha hoàn như Tiểu Xảo cũng cần ngủ mà, bước chân xiêu vẹo chợt đổ ầm ngủ ngon lành tràng kỷ. Hai người ai thua ai, thi nhau mà ngáy lớn khiến cho các nha hoàn khác dám ngẩng đầu, cuối mặt thở dài. tháng qua có lẽ họ quen với việc hai người chả biết tý cung quy cũng chẳng để tâm người ta gì. Cũng tốt, có đấu đá phi tần nha hoàn bé bọn họ cũng được hưởng thái bình ké. - Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu ngủ say. tên thị vệ bước vào thư phòng , quỳ gối, tay chắp để trán, kính cẩn bẩm báo. Diệp Kết hài lòng gật đầu, tên thị vệ biết đều lui ra. cong khóe môi, cười thầm trong lòng, dẹp mớ tấu chương qua bên, Kết nhấc bước nhàng, lòng khoan khoái vui vẻ mà huýt sáo. Tiểu mỹ nhân yên ổn trong mộng, chỉ cần chộp lấy cơ hội mà thưởng thức thôi. Cạch Khung cảnh trước mắt làm vọng lẫn tức giận tràn trề, Mộc Ngưu ngồi bên khung cửa sổ, quay lưng lại với Diệp Kết, trông dáng vẻ dịu dàng như thưởng thức cảnh vật xinh đẹp. - Bãi triều sớm thế sao?. - Nàng muốn ta triều cùng các quân thần như gỗ cứng đó?. Hơi buồn, Ngưu nhi chấp nhận đành, tối đến còn đạp ra khỏi phòng, lưu lạc đến thư phòng để ngủ. Hoàng cung Diệp Quốc thiếu cung tần mỹ nữ, nhưng đối với họ hề có cảm hứng hay thích thú, xác thịt thèm muốn ánh mắt và tâm cũng thể để lại dù cho họ còn vờn quanh trước mặt . lòng đối với Mộc Ngưu, vậy mà nàng nỡ lòng nào chiều lòng lần. - À, Diệp Kết ta dẫn ngươi vi hành. - Ta phải dẫn nàng mới đúng chứ?. Mộc Ngưu quay mặt lại, ánh mắt sắc bén liếc xéo , cắn môi hăm dọa. Đúng là quá hiệu nghiệm, lập tức gật đầu lia lịa lời than vãn. tuần sau. Cả hai người cùng Tiểu Thái Bảo, Tiểu Xảo cải trang làm thường dân xem xét dân tình Diệp Quốc, tội nghiệp thay cho Diệp Kết, đương từ phu quân xuống gia đinh của nàng, Tiểu Thái Bảo làm xa phu khiến tâm tình bất ổn, Tiểu Xảo làm tiểu muội. Diệp Kết phản đối kịch liệt nhưng đều bị bác bỏ, vô hiệu lực còn bị Mộc Ngưu nhéo lỗ tai bắt tuân theo. Tối vài hôm sau do ấm ức trong lòng, Diệp Kết quyết định mua xuân dược dụ dỗ Mộc Ngưu uống, để xem sau này nàng còn đàn áp nữa ? Hay là nhu thuận trong lòng . Cầm gói xuân dược tay mà lòng vui vẻ, bước nhanh hơn, hôm nay trổ tài pha trà cho Mộc Ngưu uống. Lúc đó, Ngưu nhi cùng Tiểu Xảo tám chuyện trời dưới đất bị Kết hù cho thót tim. Tiểu Xảo chợt nhớ ra gì đó vội lôi kéo Tiểu Thái Bảo chạy nhanh ra ngoài, giờ đây trong phòng chỉ còn cùng ánh mắt giết người của nàng: - Sao ngươi lại ở đây?. - Ta muốn pha trà cho nàng thưởng thức. - Ồ, được hoàng thượng cao quý pha trà là vinh hạnh nha. Diệp Kết cười cười, hình như pha trước rồi, giờ chỉ còn châm ra tách cho nàng thôi, hương thơm thoang thoảng khiến môi Mộc Ngưu nâng cao, lòng chút mảy may định nhâm nhi thử, nhưng trời cho nàng cái số được hưởng. Bụng tự nhiên đau thốn, bàn tọa co thắt lại, ôi trời có lẽ nàng cần được giải quyết nỗi buồn bã đây. Đặt tách trà xuống, nàng chạy nhanh ra ngoài dưới đôi mắt ngây người của . Diệp Kết bực bội ngồi sụp xuống ghế, mắt đảo quanh khó chịu, tại sao Mộc Ngưu lại tháo chạy, lẽ nàng biết mưu kế của rồi sao?. Mâu quanh vừa ngẩng lên, liền bàng hoàng đứng dậy lùi ra sau: - Tiểu Thái Bảo ngươi vừa uống gì đấy? Thái giám cận thân tay chân ỏng ẹo, miệng the thé, tay vỗ ngực: - Tiểu Xảo khi lôi thần lấy áo quần phơi bên ngoài, mệt muốn đứt hơi hà. Bỗng nhiên giọng Tiểu Bảo ngừng lại, mặt biến đổi lạ thường, hai má đỏ chót như kiểu say rượu nhưng đôi mắt lại đục ngầu thèm thuồng nhìn Diệp Kết: - Hoàng Thượng, thần nóng quá!. bước đến gần Diệp Kết, Kết ca tội nghiệp lùi lại, mặt biến sắc tái mét, lẽ trinh tiết của đương nhiên bị tên thái giam cướp mất sao?. - được bước tới, ta chém đầu ngươi. Nhưng lời của chẳng khác nào khí tan biến mất, Tiểu Thái Bảo cứ lấn tới cho đến khi cả thân thể hai người dính chặt vào nhau. Diệp Kết tuy là nam tử hán nhưng lại chẳng có tý võ công nào, từ sống trong đùm bọc của mẫu thân và phụ hoàng, sách thánh hiền đặt tất cả. Bây giờ trí có thừa nhưng lực thiếu thốn. - Hoàng Thượng người là đẹp!. Tiểu Thái Bảo chu mỏ, nhắm mắt từ từ tiến tới khuôn mặt của Diệp Kết, còn nín thở, hai tay khéo xô tên biến thái ra khỏi, thái giám được mạnh cho lắm, đương nhiên chụp ếch giữa chốn người. Rất nhanh sau đó Bảo Bảo đứng dậy, như con ma dai bám lấy Diệp Kết, bị đánh bị đá cũng thèm buông ra, Kết tức giận, nổi lửa đập bấy nhầy tên biết dưới. Và kết quả, người Diệp Kết chi chít dấu hôn. Lúc Mộc Ngưu trở về cả thân run lên bần bật, khóe mắt lấp đầy nước... Nàng cười như con bệnh tâm thần, ngón trỏ chỉ vào hai tên y phục chỉnh tề làm chuyện đồi bại, mà nhìn vào rất giống Diệp Kết cưỡng bức Tiểu Thái Bảo. Vì ngồi người Thái Bảo yếu ớt, ra sức thở dốc mà.
Quyển 2: Tình yêu vượt thời gian Tác giả: Kim Tuyến ( Kun ) Thể loại: sủng – sắc, ngược ít, hài, xuyên , nhàng, kiếm hiệp, HE, 18+ Số chương: 27 Nhân vật chính: Hồ Bắc – Lâm Nhu Văn Án ( Đọc “Quyển 1: Em là của tôi” để hiểu thêm vài điều ) Lâm Nhu đau đầu khó khăn tỉnh lại, nàng chỉ nhớ mình trèo lên cây lấy con diều cho Hạo Nhiên trượt chân té, đầu đập mạnh xuống đất. Tỉnh lại mọi thứ đều khác lạ, căn phòng đến trang phục mặc người, đứng trước gương đồng nàng bấn loạn, người trong gương thể nào là nàng được. Năm nay nàng ba mươi lại trong thân xác nữ tử mười ba, còn là Hoàng Hậu thất sủng. Nhu tỉnh táo điên điên dại dại như đại, bắt đầu từ đây những chuyện diễn ra trái lệch khỏi vòng quay chính của nó. Tranh giành, bỏ cuộc, níu kéo, đau đớn,... linh hồn hai cuộc sống, bắt đầu lại hay chấm dứt tất cả, "hạnh phúc mong manh hay từ bỏ để thanh thản phần đời còn lại của mình" lựa chọn nằm trong tay nàng.
Chương 1: Lâm Tử Nhu Tì nữ Ngọc nhi của Lâm Nhu dập đầu liên tục trước nữ tử vận lam y, nàng ta cầm chiếc quạt tròn phơ phất trước mặt, nụ cười đẹp môi trong đáng ghét. Lâm Nhu bước đến gần, nàng vận bộ bạch y thanh thoát phong trần, đôi vai để hờ lộ ra phần thịt trắng mịn như tuyết, bước khoang thái, dù chỉ cái đưa tay lên cũng đủ thấy khí chất quyền quý khó ai có được. Dù trong lòng Nhu rất tức giận nhưng vẫn giữ thái độ hòa nhã nhất. Theo cấp bậc bọn họ phải cung kính hành lễ với Nhu nhưng vì nàng là Hoàng Hậu thất sủng, nên chẳng ai thèm ngó tới nàng coi nàng như người vô hình tồn tại vậy. Đến khi Nhu bước đến kéo Ngọc nhi dậy: - A! Muội muội Liễu phi, tham kiến tỷ tỷ. Lần này, tới lượt Lâm Nhu nàng làm như nhìn thấy Liễu phi, hất mặt rời cùng Ngọc nhi, điệu bộ khinh rẻ được đáp trả từ đằng sau, là ba cặp mắt đẹp oán hận. Đợi đấy Lâm Tử Nhu, ngôi vị Hoàng Hậu đó sớm muộn cũng là của ta thôi. Liễu phi khẽ cong khóe môi, nụ cười xảo huyệt cùng đôi mắt hung ác, nàng ta quá xinh đẹp khi lộ ra quyết điểm, khiến đó trở thành án tội tố cáo tất cả tâm hồn của nàng. con hồ ly. Sau khi tỉnh lại, Lâm Nhu hoảng loạn, ngơ ngác và cùng điên cuồng, hết cáu xé quần áo chật chọi người, lại cởi quần chạy nhong nhong trong phòng. Bởi vì nàng cảm thấy rất ngứa mông, gãi mãi ngứa, trời còn thương trong lúc nguy hiểm may gặp được Ngọc nhi, nha hoàn thân cận của thân xác này. Được biết năm nay tròn nàng mười lăm tuổi, vị Hoàng đế kia tận hai mươi lận, chưa kể lúc lấy nàng chỉ mới mười hai, vì cha nàng là tể tướng đương triều còn là thầy của , nên nàng mới được ngồi lên vị trí này, nếu phải con của tể tướng mơ tưởng cũng chưa chắc tới lượt. Tìm kiếm trong đầu, nàng hoàn toàn nhớ được đây là triều đại nào, năm nào và đứng bờ cõi nước nào. Hoàng đế Đại Nam Quốc có tên gọi cúng cơm là Đại Mạc, vừa nghe tên, Lâm Nhu phì cười, nghèo rồi còn cực nghèo nữa, sao đổi nghề ăn mầy , hợp với tên hơn đó chứ. Từ lúc nàng được đưa vào cung chưa bao giờ thị tẩm, ai cũng nhắc đến nàng như vị Hoàng Hậu thất sủng, nghe tủi thân , số phận hẩm hiu dù ở đại hay thế giới khác nàng đều bị thất sủng. Lâm Nhu cũng đẹp lắm mà ta?. suy tư về mấy ngày trước, Ngọc nhi gọi nàng: -Tỷ tỷ, muội muốn giết ả. Quên chuyện cực quan trọng a, Ngọc nhi coi hiền lành nhút nhát vậy thôi ra là nhị cao thủ võ lâm Ngọc Bích Sát, nàng ta hơn Nhu tuổi, mỗi lần ra tay đều tốn rất nhiều trâm, Lâm Nhu nhiều lúc tự hỏi biết nàng ta mua trâm ở đâu rẻ thế, cứ phung phí sử dụng hoài. Còn Lâm Nhu à, tên gọi cúng cơm thân xác này là Lâm Tử Nhu ngày thường hiền lành đoan trang, ba bước vấp ngã bước ( quá ), giang hồ gọi nàng là Tuyệt Sát Hồn, nàng vẫn hiểu mấy, tại sao có cái tên lạ lùng như vậy, Ngọc nhi cũng có vì nàng sử dụng vũ khí tự do, kiếm hay chiếc lá chỉ cần có thứ gì tay đều có thể giết người được. Trừ thứ lỏng lẽo thả từ hậu môn ra. Nàng chp vậy được hơn, có phí tiền như tiểu nha đầu kia. Nhu dừng cước bộ, quay mặt mắng Ngọc nhi: -Tiểu Ngọc trong thời gian tỷ quên tất cả thể sử dụng võ công, muội nên ngoan ngoãn đừng gây chuyện, chừng nào tỷ hồi phục khi đó hai chúng ta cùng quậy ả. Chịu nà? Ngọc nhi gật đầu, nhảy chân sáo bên cạnh Lâm Nhu, nàng cười rạng rỡ, ngừng víu vo đủ thứ đời, nào là hai năm trước tuy còn nhưng võ công ta cao cường có thể cướp trân châu phỉ thúy, đủ loại vật quý đời của bọn người Ba Tư,... thao thao bất tuyệt chợt Nhu nhi ngừng lại, nàng nhìn thấy - Đại Mạc. - Hahaha... Nàng phá lên cười, ôi cái tên mỗi lần nhớ đến làm nàng cứ muốn á thở vì nhịn cười đấy. Nhưng bất kính với vua chẳng khác nào đem cái đầu cho chặt, nàng nhịn đến nổi hai má ửng hồng trong đáng cực. -Chuyện gì vậy tỷ... à à , nương nương. Ngọc nhi cuối đầu ra vẻ dè chừng, sợ sệt nhìn hai người nam tử bước lại gần. Đại Mạc cùng tướng quân Lạc Sơn bàn về chiến địa Tây Bắc vốn định đến thư phòng nhưng nửa đường gặp nữ tử đẹp như hoa, hai má e lệ ửng hồng ( KT: Chỉ nhịn cười chứ e thẹn cái gì? LN: * liếc * nhiều chuyện ). Trong rất lạ dừng lại, nâng mặt nữ tử lên hỏi: - Nàng là ai? Sao gặp ta lại hành lễ? Cái này lo nhịn cười quá nên quên nè, nhưng bây giờ mở miệng liệu có ổn đây?. -Thần thiếp là Lâm Tử Nhu. Tham kiến Hoàng Thượng. Giọng nàng ngọt ngào thanh mát như cơn gió xuân làm lòng rung động, Tử Nhu? hình như nghe ở đâu phải. trào phúng : -À, ra là Hoàng Hậu của Trẫm. Nam nhân trước mặt nàng quả rất đẹp, nếu ngày trước nàng mê tít vẻ đẹp trai của Hạo Nhân bây giờ cho xin, Hạo Nhân chẳng được ba phần từ người này đâu. Vẻ mặt phóng khoáng gợi tình, đôi mắt hẹp dài, đôi mày kiếm sắc, chiếc mũi cao thẳng tắp, đôi môi rộng đỏ mộng, làn da đồng săn chắc cùng mái tóc dài đung đưa trong gió, nàng nhìn mà hai mắt nổi trái tim ngưỡng mộ. Thiếu điều mất nết chảy dãi mà thôi. Lại nhớ đến tên làm nàng gục đầu nhịn cười, mặt lại đỏ lên lần nữa, Đại Mạc nhìn say sưa đôi má hồng non mịn, lướt mắt xuống đôi vai trần phong tình vạn chủng, muốn đặt nụ hôn lướt dài làn da sữa ấy, nét thẹn thùng nơi nàng càng làm muốn thưởng thức. Lạc Sơn đứng kế bên cảm thấy ngượng ngịu nên định cùng Ngọc nhi rời , cũng vì hành động đó làm thức tỉnh, buông cằm Lâm Nhu ra. nhu hòa vuốt tóc mai bên má nàng: - Hãy về cung của nàng chuẩn bị, tối nay nàng vất vả rồi. Thư thái rời , môi vẫn trao nụ cười hút mất hồn cho Nhu. khuất Nhu mới bừng tỉnh lôi kéo Ngọc nhi nhanh bước về Phượng Cung. - Tỷ tỷ tối nay người phải hậu hạ sao?. Ngọc nhi ơi, sao mà nàng ta ngây thơ thế nhỉ, nghĩ sao lại hỏi câu đó, tất nhiên người như Lâm Nhu trước giờ nhất kiến chung tình, lấy chữ nghĩa làm đầu, với lại nàng bao giờ dễ dãi như vậy, rảnh đâu chia sẻ tướng công cùng ba ngàn cung tần mỹ nữ. Nên quyết định của nàng chắc chắn là... - Tất nhiên, soái như vậy mà, sao ta có thể bỏ qua được, có khi ta được độc sủng sao?. Trừng mắt, Lâm Nhu liếm quanh bờ môi, cách chắc nịch đầy ham luyến. Ngọc nhi ngất đường , ngờ tỷ tỷ sau khi mất trí lại phóng đãng như thế, mà cũng đâu có gì xấu, thế nào tỷ ấy là nương tử của người ta mà, chuyện thị tẩm sớm muộn thôi. Trở về phòng, nàng hối thúc tiểu muội muội tìm nước tắm cùng cánh hoa đào càng tốt, mùi hương dịu dịu như thế rất dễ quyến rũ đàn ông, chưa tới có khi còn mê buông nàng ra nữa đấy. Thầm cười trong lòng thế nào nàng cũng được độc sủng trong ba ngàn cung tần vang danh muôn thuở thôi. ( KT: Ừm hay quá! Giờ ta biết tại sao bà bị khùng. ATSM nhiều quá mà. LN: * cầm dao * Ngươi cái gì? KT: * chạy * ) Ngâm trong dục bồn nàng nhớ đến Hạo Nhiên, thằng nhóc đó ra sao rồi, nàng tin rằng nó ổn thôi, Nhiên từ thông minh lại sống dựa dẫm vào ai, chỉ có nàng lúc nào cũng cần nó khi tỉnh táo. Lâm Nhu khóe mắt cay cay, Hạo Nhiên con của nàng. Nhóc con sống tốt nhé! Mẹ rất nhớ con. Ngọc nhi bước vào vô tình thấy Nhu khóc, tò mò, hỏi: - Tỷ tỷ sao ngươi khóc vậy? Lâm Nhu biết mình khóc từ lúc nào, mỉm cười , lau những giọt nước mắt, đôi ngưoi nàng nhìn về nơi xa xăm trả lời: - Ta chỉ nhớ đến người rất thân thuộc với mình. Tiểu Ngọc cười tươi: -Tể tướng ư? Ngươi có thể gặp ngài ấy thường xuyên mà? Nhu cười nhạt, nhớ lại mình ở thế giới khác, bọn người này làm gì biết được con nàng chứ, liếc xéo kẻ lắm mồm đoản, nàng nhắm mắt dưỡng thần. Ngọc nhi chề môi bước đến rương đồ, chọn y phục cho tỷ tỷ.
Chương 2: Hại não trẻ con quá! Vận người bộ gấm thượng hạng từ Tây Bắc gửi đến, đúng là người đẹp vì lụa, Lâm Nhu từ nữ tử đáng dịu dàng trở nên khuynh quốc khuynh thành, mỗi cử động của nàng dù nhàng hay thô thiển đều có khí chất của vị mẫu nhi thiên hạ. Ngọc nhi bên tán thưởng hết lời, nàng ta ngừng vuốt mông ngựa đến chẳng ngượng luôn. -Tỷ tỷ ngươi đúng là đóa hoa tường vi, vươn người lên sau lớp vỏ bọc hoa dại trong vườn thượng uyển của Thái Hậu đương thời. Lâm Nhu thèm đoái hoài đến kẻ lắm lời ấy, nàng quay người ngắm chính mình trong gương. Mình đẹp!. Dù thân xác vay mượn này xinh đẹp như đại của nàng, nhưng ít ra còn rất lại chẳng có điên điên khùng khùng. Nhu đưa tay lên cao tháo hết những cây trâm hồ điệp cầu kì làm nàng khó chịu, còn Tiểu Ngọc mắt rưng rưng nước mắt. Tác phẩm hơn canh giờ của nàng. Lấy Phượng Sai cài lên nửa lớp tóc, Lâm Nhu chỉ cần cây trâm này cũng đủ lên danh phận của nàng " Hoàng Hậu ", vui vẻ nàng nở nụ cười thanh thuần như sương mai khoe với tiểu muội muội, nhưng nàng ta úp mặt xuống bàn khóc nức nở. - Này sao muội khóc?. Ngọc nhi ngước mặt lên, giơ ngón trỏ ra định gì đó nhưng lại thôi, úp mặt khóc tiếp. - Hức Hức... Huhuuhuu... Đúng là bất bình thường. Lâm Nhu chả thèm quan tâm nữa, sải bước ra ngoài, đến Long cung cũng cách nơi nàng quá xa, dù biết phải được lệnh của ta nàng mới được bước vào. Cơ mà nghĩ lại, hoàng hậu đâu cần lệnh. Tâm trạng Nhu như treo lủng lẳng tầng , làm bước chân nàng càng lúc càng nhanh vào tẩm cung . - Aaaaaaaaaa... WTF?. Cái quái gì thế?. Trời ạ, ta "three some" ( đừng có lên google kiếm nha, từ bậy lắm ), ngờ ở đây cũng có chuyện này nữa sao? Lâm Nhu lấy tay bịt chặt mắt lại, quay đầu bỏ chạy. khinh khủng hại não trẻ em quá! ( KT: Ờ chắc trẻ em ; LN: Có ý gì? * lườm * ; KT: Em em còn trẻ con hahaha ). Đại Mạc ngạc nhiên nhìn người vừa bước vào như gặp phải ma chạy ngược ra ngoài, xô Liễu phi cùng Ngô phi ra, khoác vội lên người y phục tạm che lại những gì nên được phô ra, đuổi theo thiên hạ kinh hãi bỏ chạy. -Nhu nhi, đứng lại... sao nàng chạy nhanh vậy?. vừa đuổi theo vừa kêu với, người có võ như thể đuổi lại nàng liễu yếu đào tơ tình mất mặt quá mà. Đại Mạc tức tối sử dụng khinh công bay lên cao, đạp cây này chuyền cành kia nhưng cuối cùng cũng đuổi kịp. Nhu lao vào phòng đóng rầm cửa lại, tim đập liên hồi, hoảng hốt vì cái hình ảnh quá sốc lúc nãy làm nàng run hết tay chân, lảo đảo bước đến bàn rót ly trà long hương uống cho ấm bụng. Vị trà đắng nghét làm nàng phun ra hết, sao trà nguội thế này?. Ngọc nhi nằm giường thẳng cẳng ngủ, chẳng qua nàng nghĩ tỷ tỷ thị tẩm, coi như bây giờ giường này của nàng đêm vậy, ai ngờ đâu... Nàng tỉnh giấc ngáp ngắn ngáp dài đến bên Nhu, lười nhát hỏi: - Sao tỷ lại trở về?. Lâm Nhu vuốt ngực cố nuốt nước trà đắng vào bụng, lên tiếng khó khăn: -Lúc nãy ta thấy Đại Mạc chơi "three some" đó!. Nàng giọng rất , lỡ có ai nghe chẳng khác nào đùa với lửa, cái miệng hại cái thân. Tiểu Ngọc khó hiểu nheo mắt, hỏi: -Three some? Là cái gì vậy tỷ?. Nhu Nhu nhà ta bây giờ mới thấy mình hơi hố, thời xưa biết cái gì three với some, nàng lắc đầu cuối gằm mặt xuống, thở dài. Sao ai thông minh hết vậy trời?. Cốc cốc cốc - Nhu nhi mở cửa cho ta. Tiếng của tên Đại Mạc vang vọng từ bên ngoài, nàng chạy nhanh như thế mà cũng ráng đuổi theo cho bằng được, đúng là bám dai như chó mà. Khoan hình như sai cái gì rồi phải? ( KT: đỉa mới đúng, bà chị tôi ơi! ), nhưng suy nghĩ mãi cũng chẳng biết sai chỗ nào nên thôi nàng đành chui xuống rầm bàn trốn. Rầm gọi mãi thấy nàng trả lời lo lắng biết nữ tử kia có chuyện gì , lúc nãy đúng là kiểu đó hơi mới, ai mà nhìn vào hoảng loạn cơ chứ huống chi lại Lâm Nhu nhu nhược kia, cũng tại Liễu Liễu đòi mới chiều lòng mỹ nhân. Mà nó cũng cho cảm giác rất thỏa mãn, hứng tình. -Nương Nương của ngươi đâu?. Bước vào, thấy ai ngoài nha hoàn của Lâm Nhu, khó hiểu ràng lúc nãy thấy nàng chạy vào mà. Tới màn diễn kịch của Ngọc nhi, nàng run rẩy cuối đầu như sợ mất mạng khi nào chẳng hay, quỳ hai gối dưới sàn, nàng bẩm: -Ân, nô tì biết. Thấy dáng người nhắn cùng bờ vai run lên, cũng phải kẻ tim, nâng hai tay của nữ tử phía dưới cười nhu hòa. - biết sao lại sợ? Ta đâu trách tội gì ngươi? Vậy ngươi có biết Nương Nương ngươi đâu ? Ngọc nhi cuối đầu, bặm môi nàng lắc đầu, mắt hoen đỏ như sắp khóc. Nô tì này sợ ? biết mình đáng sợ đến mức khiến nàng ta cứ như gặp phải quỷ dữ vậy, Mạc rời , đến khi ra khỏi vẫn chẳng hiểu Lâm Nhu nhắn đó nhanh chân chạy đâu rồi biết. Lâm Nhu núp dưới bàn nóng đến chảy mỡ, mà nàng ốm nhom còn mỡ đâu mà chảy, thoát ra được nàng liền thoát y phục ngoài, chiễm chệ ngồi tràng kỷ với bộ y phục phong phanh thở hắt ra, ngừng cầm quạt tròn. Quạt hết công xuất. - Ngươi sao mà làm quá Ngọc nhi à, nhưng mà phải đánh giá độ diễn kịch của ngươi ha, quá cừ! Nàng đưa ngón cái lên cao, sau đó mặt mầy rạng rỡ, nàng nháo chạy đến kéo rương chứa đồ, soạn nhanh vài bộ đơn giản cho vào túi. Ngọc nhi thắc mắc, nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ hỏi: -Ngươi làm gì vậy? -Lại phụ ta . Nàng vẫy tiểu muội muội ngốc đến, nàng ta cũng rất ngoan ngoãn bước lại gần, cuối đầu nhìn. -Còn phụ ta dọn đồ, chúng ta khỏi đây. Kéo tay con bé ngốc xuống bắt nó phụ nàng, dù cho Tiểu Ngọc ngây ngô biết tỷ tỷ làm cái chi, cái gì mà bỏ ? Cái gì mà dọn hết những thứ quý giá?. Bộ Lâm Nhu muốn hồng hạnh xuất tường ư?. Chịu cái nỗi gì cho cam khi cái muội cứ nhìn nàng giúp đỡ, lườm con muội, Nhu bước nhanh ra ngoài sau khi trấn ép Ngọc nhi mặc bộ dạ y ( đồ đen ), cùng nhau bay lượn, rời khỏi hoàng cung. cùng bay cứ ngỡ nàng và tiểu Ngọc mỗi người tự thi triển khinh công ra khỏi, nhưng chất chỉ có Ngọc nhi tội nghiệp vác nàng mang khỏi hoàng cung . Lâm Nhu nhắm chặt hai mắt sợ Ngọc nhi thả tay, nàng lập tức máu thịt lẫn lộn, nàng lo lắng cho tương lai mình, với cái muội: -Ta được ba mươi lăm ký đó, ngươi nhớ cân lại cái hủ nếu lỡ ta chẳng may có hôn mặt đất cách đột ngột nha. Tiểu Ngọc dở khóc dở cười, nàng trước giờ được mệnh danh khinh công đứng trong danh sách năm sát thủ cừ khôi nhất, vậy mà nay tỷ tỷ mất trí của nàng lại tin vào thực lực của nàng. Đau lòng quá nha!. - Tỷ tỷ ngươi đừng lo, nếu ngươi mà rớt xuống ta bảo đảm với ngươi luôn, ta cân cái hủ đâu mà nhờ mấy tiểu cẩu đến giúp ngươi mau siêu thoát. Ngọc nhi cười nguy hiểm, chơi trò ú tim, hơi thả lỏng tay ra. Lập tức Lâm Nhu giựt bắn mình trèo lên kẹp hai chân ngang người tiểu muội, tay siết chặt cổ Ngọc Ngọc. -Ngươi là đồ độc ác, tại sao ta lại có tiểu muội như ngươi chứ? Huhuhu... -Hahaha... Tiểu muội đáng cười lớn thi triển khinh công nhanh hơn, chỉ chưa đầy khắc ( 15p ) cả hai an toàn đáp xuống con hẻm . Mệt mỏi rã rời, ngờ cái tỷ của nàng nặng quá mất, làm nàng muốn tắt thở luôn đây này, siết gì mà chặt quá, ngó qua thấy Nhu vẫn giữ nguyên trạng thái cũ, đeo lủng lẳng ngang người Ngọc, nàng bực mình tháo tỷ tỷ mình ra ngừng trấn an. Sau khi Lâm Nhu sát định mình chạm đất nhàng bằng chân, nàng từ từ mở mắt, mừng rỡ nàng nhảy cẵng lên. Đất mẹ thiêng liêng hahaha... - Bây giờ đâu?. Ngọc nhi mệt lắm rồi, bây giờ cũng hơn giờ Tý canh ba, nếu như nàng đoán đúng khi tiếng gõ chiêng bắt đầu vang khắp các ngõ. - tìm khách điếm . Lâm Nhu cũng buồn ngủ lắm, nhưng với bộ dạng này người ta nghĩ thuê phòng trọ đâu, có khi bị dẫn lên quan nữa đấy. Vận bộ thích khách cho ra oai với tránh tầm mắt của quân lính, chứ chả làm được cái mô gì cho cam. Sau khắc, lọi bộ mỏi chân, nhức cẳng, đau cổ, mi mắt nặng trĩu, lưng còng vòng như hình con tôm ... thể chịu nỗi, chả còn khách điếm nào còn chỗ hoặc mở, nhưng cuối cùng hai người cũng xin tá túc được trong điền viên của lão Phúc Ký, lão ta bình thường hiếu khách vì trong nhà chẳng có ai ngoài lão, các con lão đều trưởng thành và có tổ ấm riêng. Ngọc nhi vừa bước vào căn phòng ngã lưng ngủ khò khò, còn Lâm Nhu cứ đứng mãi trước cửa sổ ngắm vầng trăng sáng tựa cố hương. Hạo nhi con ơi, mẹ có cuộc hành trình rất vui, nếu ngày mẹ được về nhất định mẹ kể cho con nghe . Lâm Nhu đưa tay áo lau sạch giọt lệ ấm má, dù chẳng biết mình có thể về hay ? Nàng chỉ muốn làm cho bản thân mình thản nhiên chút, tất cả những gì nàng đối mặt là cuộc dạo chơi khi Thiên đế cho nàng lần nữa sống lại. Đứng mãi cho đến khi cơn buồn ngủ đánh gục nàng, chìm trong giấc mộng nàng thấy Hạo Nhiên ngồi trong lòng mình, nó vươn đôi tay bé ra nắm lấy bàn tay của nàng: "Mẹ". Nhu mỉm cười ấm áp trong thấp thoảng cái hồi ức ngày nào, từ đầu tiên đứa con trai của nàng gọi là nàng. Niềm hạnh phúc duy nhất của nàng, Hạo Nhiên!. Gió lùa qua ô cửa sổ, cành trúc che ngang khẽ lay động, ánh sáng nhàn nhạt từ vầng trăng sáng, ấp ủ bao trùm lấy Lâm Nhu, nàng co người nhoẻn miệng, giấc mộng của nàng luôn êm đềm, vì nơi đó chẳng có gì ngoài màu trắng tinh khôi. *Sơ lượt Ngọc nhi: Tố Thiên Ngọc tên cúng cơm nhưng ít ai kêu tới. Vì cái tên đó chứa rất nhiều lai lịch bất ổn nên Nhu chỉ gọi nàng là Tố Ngọc nếu như ai có hỏi.
Chương 3: Hồ Bắc thảm hại khi mới sáng sớm ra hai nàng phải co giò bỏ chạy, chuyện là thế này. Lúc Đại Mạc rời mới thấy có gì đó đúng nên quay lại lần nữa, nhưng khi bước vào chẳng có ai, vàng bạc châu báu, áo quần của hai nữ tử cũng bị mất hết, trong đầu chỉ có nghi ngờ duy nhất " bỏ trốn ". Thế là cả thành đều sào sáo lên về vụ việc "Hoàng Hậu bỏ trốn" và treo thưởng mười vạn lượng vàng nếu ai bắt được nàng và nha hoàn Ngọc nhi. Phúc Ký là ông lão tốt bụng, buổi sáng ra chợ thấy người ta bu đông nên ông cũng chen vào xem thử, giật thót người, ông ngờ mình giữ Hoàng Hậu ở nhà, nhưng thay vì báo quan nhận thưởng lão lại trở về báo cho hai nàng biết mà rời . Cảm ơn chân thành tốt bụng của lão Lâm Nhu tặng cây trâm hồ điệp xinh đẹp nhất của nàng, nó là vật vô giá, chỉ có duy nhất cây tồn tại thế giới này. Ra khỏi thành, bay đoạn khá xa, cả người Ngọc nhi rã rời, cứ vác theo cái tỷ mà hết bay bên này đến bay bên nọ, chắc có ngày nàng gặp ông Diêm sớm quá. - Mình ở đâu đây?. Con đường vắng tanh bóng người, Lâm Nhu biết võ, cái muội lại thở như tiểu cẩu, chưa đến nếu thổ phỉ xuất chỉ có nước chết. sợ hãi Nhu như vớ được của hờ, chiếc xe ngựa gỗ sang trọng từ phía Tây đến, nàng đoán chắc chiếc xe này về nơi khác chứ phải hướng về kinh thành. Lôi lết Ngọc nhi chặn đường cách thô bỉ nhất, nàng đương làm hồ ly thoát áo choàng ra, tiểu muội muội phen hồn bay phách lạc, cơ mà người trong xe có phản ứng, đó là nam nhân. nhìn thấy nhưng nàng cũng đoán chín phần đây là soái ca, thân hình lẫn cử chỉ nho nhã cho nàng tất cả. - Xú nha đầu, ngươi đây là bị điên, công tử nhà ta thương tiếc cho ngươi thỏi bạc này mau tìm đại phu . - Nãi nãi ngươi mà là xú nữ nhân ư? Có tin ta đánh nhà ngươi thành đầu heo ? Ta thiếu bạc chỉ cần tiện đường hóa gian tý, nếu như công tử bên trong thấy phiền có thể cho ta và tiểu muội theo chứ? Nơi đây vắng người qua lại chúng ta lại là nữ tử yếu đuối, rất mong công tử có thể rủ lòng thương. Ngọc nhi chính là cấp cho nàng cái đạo khinh bỉ, nữ tử hai mặt này mà yếu đuối có ma mới tin, nếu phải Tiểu Ngọc sống chung Nhu gần mười năm, có cho tiền cũng thể nghĩ, đương là đại tiểu thư lại làm những chuyện như thế này. Thấy cái nhìn mấy tốt đẹp của Thiên Ngọc, Lâm Nhu liền liếc xéo cái ngụ ý: Đừng có nghĩ như vậy chứ. Tiểu Ngọc chẳng phải hạn vừa chi đâu, nàng cũng lờm lại: Ngươi đích thị là thế mà. Người nam tử quan sát hai người họ hồi lâu, cũng chẳng thấy có gì đáng nghi, khí tức của bọn họ đều, chứng tỏ họ chỉ là những nữ tử nhu nhược nhưng đặc biệt cái đầu óc rất chi bình thường. Gật đầu, Tên phu xe hình như là tiểu bồi ( như là nha hoàn ý ) làm vẻ mặt mấy vui nhưng cũng cho hai nàng lên xe. Vừa chui vào tới nơi, Lâm Như muốn rớt cả quai hàm, chảy dài hàng nước dãi. Đẹp trai quá!. Vẻ mặt chàng ta hờ hợt, khẽ nghiêng đầu tựa vào thành xe, đôi mắt hạnh thanh đạm nhìn về phía như kiểu bất cần đời, lông mày kiếm cau chặt suy tư điều gì đó, sóng mũi cao vời vợi cùng khuôn mặt vuông vức sắc sảo, thân hình phải mập cũng chẳng chi là ốm, rất là chuẩn. So với tài tử đại quả hơn gấp trăm lần. Ngọc nhi cười đến sái cả hàm, đúng là tỷ tỷ nàng mê trai đẹp: - Này này tỷ tỷ ngươi nên giữ lại cho mình tý uy nghiêm . Huých cù chỏ vào lưng Lâm Nhu, Tiểu Ngọc ngừng thỏ thẻ nhắc khéo, dù che dấu thân phận chăng nữa cũng phải giữ cho mình chút ý tứ chứ, đường đường là " Hoàng Hậu " đương triều chạy trốn cơ mà, phải phách lên chút. Cuối cùng Lâm Nhu cũng giữ thái độ bình tĩnh nhất, nàng e thẹn cuối mặt, má lập tức ửng hồng khi đầu óc liên tục quay cuồng với hai vấn đề chính: Thứ nhất: Trời ạ! đẹp quá! biết có bao nhiêu thê? Bao nhiêu thiếp? Bao nhiêu tiểu thí hài rồi đây?. Thứ hai: Ta muốn ăn đậu hũ có được nhỉ?. - Xin cho tại hạ mạo phép hỏi hai vị nương đây là?. - Ơ...ơ sao ta... Ta là Lâm Nhu còn đây là Tố Ngọc tiểu muội muội chi lang của ta. -Ân, tại hạ Hồ Bắc. Tố Ngọc vừa nghe xong hai con mắt trợn hết cỡ, quay phắt mặt mình đối diện với nam tử soái ca, nghi vấn hỏi: -Thái tử Hồ Diệp Quốc – Hồ Bắc?. Lâm Nhu cũng ngạc nhiên, hai mắt lộ vẻ thích thú nhìn Hồ Bắc. Hồ Bắc cười trào phúng, giọng nhàng phủ nhận: -, nương đây biết đùa, Thái Tử Hồ mà ngồi xe ngựa gỗ và có thị vệ sao? Chỉ là họ tên có chút giống thôi, mong nương đừng thế nếu lỡ có người nghe thấy cái mạng của tại hạ thể giữ nổi. Tiểu Ngọc ngẫm nghĩ chút, cũng đúng, Thái Tử Hồ Diệp Quốc quanh năm chỉ làm bạn với chiếc giường của mình, ta ốm yếu do căn bệnh quái ác nào đó, mê man bất tỉnh có người còn ngôi vị Hoàng đế, thể đảm, cũng như kẻ đối mặt với cái chết. -Tiểu muội ta quá lời mong công tử đừng khiển trách, thế ta có làm ngươi khó chịu khi hỏi đến xuất thân?. Hồ Bắc lắc đầu: -Tại hạ nhà ở Trấn Sơn Thùy, gia thế bình thường ta nối nghiệp cha buôn tơ tằm do gia dệt. Lâm Nhu gật đầu, nghe như trấn Sơn Thùy rất xa phải nếu nhằm nàng được nghe Tiểu Ngọc qua, thị trấn ấy khá đông người cũng giống với kinh thành náo nhiệt và phồn hoa, dù gia thế có tầm thường nhất cũng được xem là giàu có ở nơi khác, trấn ấy hình như nằm giáp biên giữa hai nước Đại Nam và Hồ Điệp. -Ân ra là thế!. Tiểu Ngọc lại chen vào: -Ta nhầm trấn Sơn Thùy chỉ duy nhất nơi dệt vải tơ tằm, luôn được những đế quốc khác đặt hàng làm cống phẩm, vì chất liệu cực kì quý hiếm lại có những người thợ dệt điêu luyện nhất, cho ta hỏi có phải là Phụng Cát quán ?. ta khẽ nhếch bên môi, nụ cười khiêm tốn lên tất cả, Tiểu Ngọc đúng là cái gì cũng biết, hay . Lâm Nhu nghe nãy giờ cũng ngộ nhận ra ngừng lưa mắt đẹp nhìn hai người, đây phải những kẻ tầm thường mà cũng đúng, họ ở đây từ còn nàng chưa đến bảy ngày . - Còn hai vị nương là ai? Tại sao lại lưu lại nơi vắng vẻ như thế?. -À, ta quên, chúng ta chỉ là những nữ tử bình thường xuất thân từ nông thôn có cha mẹ, may mắn được thúc bá nuôi dưỡng, chân ướt chân ráo bước ra giang hồ, hòng muốn biết biển trời ra sao, muốn làm con chim mãi mãi bị giam trong lồng. Hồ Bắc cũng nghi ngờ nhiều khẽ gật đầu, đúng là những nữ tử có chí nhưng có sức, với cái khí tức chẳng có tý gì công lực như thế, ngao du thiên hạ bộ họ muốn tự đào huyệt chôn mình hay sao?. ngắm nhìn hai nữ tử, người vận lam y có nét mặt đáng , tinh ranh thông minh đoản, nàng ta có vẻ như rất rành nghe ngóng giang hồ, nhưng lại chẳng có chút khí chất nào. Nữ tử hồng y thanh thuần thoát tục, dù chỉ cử chỉ nhoi cũng thấy được nàng mang trong người khí chất quyền quý, xinh đẹp nhưng đầu óc hình như có vấn đề, nhất là đôi mắt nàng cứ nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, theo nghĩa khác phải giận dữ đâu nhé! ( KT: Chứ gì nữa, bả muốn ăn người đấy * cười nham hiểm * LN: Im * quát * ). -Này, Tố Ngọc à, tỷ thấy giống tiểu bạch kiểm. Ghé vào tai Ngọc nhi, Lâm Nhu , lập tức phản ứng của tiểu muội muội đầu óc bình thường liền phá lên cười, thèm giữ nết luôn. Lâm Nhu cũng che miệng cười quên nâng mi nhìn qua khóe mắt, ngồi dựa vào thành xe dưỡng thần. Hồ Bắc nghe hết rồi, cũng muốn cười lắm đấy " Tiểu bạch kiểm ", từ thân phận cao quý trở thành tên bán thân trắng trẻo à, hay đấy nhở?. - Tỷ tỷ định quyến rũ người ta làm tiểu mật cho ngươi à?. Cũng thỏ thẻ khiến Lâm Nhu liền ngỡ ra, sao mình quyến rũ nhỉ? Tên Đại Mạc kia xem như xong rồi quẳng qua bên , còn tên này chưa biết, thế nào phải vua nên chắc nhiều thê thiếp lắm đâu. - Này Hồ Bắc, biết ngươi có lão bà chưa?. Theo phong cách thời đại, Lâm Nhu luôn là người khá là bạo dạng nhưng nếu sử dụng ở đây hơi bị mang tiếng lẳng lơ, thôi kệ vì tương lai được tiểu bạch kiểm đáng này nàng nên quẳng cái tự trọng sang bên vậy. - Ách, Lâm tiểu thư tại hạ vẫn chưa có lập thê thiếp sao có lão bà chứ?. - Ồ vậy được rồi, à ngươi gọi ta là Lâm Nhu đừng có tiểu thư này tiểu thư nọ nghe khách khí, à còn chuyện nữa ta có thể theo ngươi vì bọn ta biết phải đâu, dừng chân chỗ nào, thôi tá túc thời gian được chứ?. Vẻ mặt sầu bi, đượm buồn len lõi trong đôi mắt, Lâm Nhu biết đóng kịch, nàng chỉ nghĩ tới Hạo Nhiên nên tâm tình mới biến đổi trông như vậy, đôi bàn tay mềm mại cấu chặt vào gấu áo, bặm chiếc môi hồng mỏng như cánh đào. Nàng thở dài thương tâm. Mỹ nhân trước mặt có chút quái dị , nhưng biểu hấy làm sao chịu cho cam, trầm tư hồi lâu cũng gật đầu đồng ý. Lâm Nhu cười toe, chiếm cơ hội nắm tay liên tục đa tạ và cũng có ý muốn bỏ tay nàng ra. mềm mại!. Tay cả hai người đều mềm như nhau nên cái suy nghĩ cũng đồng thanh luôn ấy chứ lị. Tiểu Ngọc phân bua chen vào nữa nhưng nàng muốn tìm sợi dây treo cổ, tỷ tỷ ơi sao ngươi lại... Nam nữ thụ thụ bất thân mà...