Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 16: Vô Tri

      Mười ngày trước khi Mộc Mã lao đầu tự vẫn dưới Quỷ Cốc Vô Tình - Vọng Ưu.

      - Nơi đây đẹp.

      Mã Mã chiêm ngưỡng, mở to mắt nhìn xung quanh, dọc lối vào điện chính Hạ Tử Cung, muôn lòai hoa lạ lẫm mà nàng biết đến chúng, mâu quang nàng dừng lại loại hoa được khoác lên màu hồng mơ mộng, vỏn vẹn bảy cánh, nhìn từ xa nó rất ớt, mỏng manh như dáng của nữ tử cổ đại. Nhưng bước đến gần Mã nhi mới nhận ra, những gì nàng nghĩ điều trái ngược lại, nàng đưa tay định hái nó nhưng bị Bạch Tử ngăn cản. nâng khóe môi, ánh mắt nhàng nhìn cành hoa yên lặng tỏa hương:

      - Đây là Cường Chi Nữ, dù thời tiết có nóng đến cháy vạn vật hay lạnh đến bao phủ sống, loài hoa nằm vẫn ung dung khoe sắc, bất diệt với thời gian. vạn năm mới hé nụ lần và khi đó có thêm mầm hoa Cường Chi Nữ, chúng cần thời gian để lớn lên rất lâu. Nên nàng đừng có mà bắt nó rời khỏi cành.

      bặm môi, thuyết giáo cho Mộc Mã nghe về loài hoa xinh đẹp này, loài hoa kiên cường như cái tên của nó. gật đầu như hiểu được chốc, ánh mắt tò mò dâng lên:

      - loài hoa xinh đẹp, quý báu như vậy, chắc rằng có công dụng gì chứ?.

      - Ân, công dụng của nó khiến con người quên hết những gì mà họ muốn nhớ. Như cái tên khác trong sử sách, người ta gọi nó là Vô Tri.

      - Thế nếu người đó muốn nhớ lại sao?.

      Bạch Tử Hồn ngừng lại, nhìn vào đôi mắt chờ đợi điều thú vị gì đó, phì cười, tiếu hài với khuôn mặt ngây ngô, học hỏi này của nàng:

      - bắt đầu lại tất cả.

      - Ơ... Thế chẳng khác nào có thuốc giải?.

      Gật đầu, nắm lấy đôi tay bé của Mã nhi hướng về phía trước, lướt qua hàng hoa Cường Chi Nữ rung động trước gió trời, nàng quay đầu lại. Trong lòng ấp ủ hâm mộ những cành hoa quá mỏng manh giữa trời đất bao la, vẻ đẹp đó làm nàng cảm thán. Nhìn thấy để ý, nàng đưa tay hái cánh hoa, lén bỏ vào ống tay áo, sau đó Mã đưa mắt ngắm nhìn những loài hoa kiều diễm khác, như bản thân chẳng làm chuyện gì cả.

      Lúc gặp được Hạ Nhạc, cung chủ của nơi này, Mộc Mã há hốc mồm, mắt tròn to nhìn nàng ta cách ngưỡng mộ nhất. Nếu Nhạc đẹp cho xin, nàng ấy còn hơn cả tiên nữ đó chứ. Mã nhi chỉ có thể hình dung nàng ấy qua bốn chữ. Tuyệt thế giai nhân. ai có thể sánh bằng.

      Thế nhưng, ngưỡng mộ liền bị dập tắt khi ánh mắt của Bạch Từ cùng Hạ Nhạc chạm vào nhau, nàng đứng giữa hai người như cái bóng đèn, kì đà cản mũi chen ngang, họ nhìn nhau mơ hồ như ngàn năm cách biệt vậy. Lòng Mộc Mã vui, nàng chẳng hề cảm thấy có thân thiết của tình bạn hữu.

      - Bạch Tử?.

      Nắm cổ tay áo , Mộc Mã giật , gọi tên cùng đôi mắt giương cao đầy ấm ức, làm cái quái gì trước mặt nàng thế này?. Bạch Tử cuối đầu nhìn nữ tử đương ăn giấm chua, khuôn mặt cau khó chịu, trách cứ , nở nụ cười, Tử vịn lấy đôi vai của nàng:

      - Đây là Tiểu Mã, muội muội kiêm lang của ta. Còn đây là Hạ Nhạc cung chủ, người bạn hữu lâu năm.

      Hạ Nhạc nhìn Mã Mã nở nụ cười thân thiện, nét cười ấy nhàn nhạt như vầng hào quang, nhưng tại sao thâu tóm vào đôi ngươi Mã lại quá chói thế này. Nàng vươn tay xoa thái dương, ánh mắt hoang mang chịu nổi, cả thân người nghiêng ngã tựa vào lòng :

      - Muội khỏe?.

      Nàng gật đầu, Hạ Nhạc rất biết lòng chiều khách quý, Mộc Mã cùng với tiểu nha hoàn đến cung Đông dành cho thượng khách. Dù bước nhưng Mã nhi thể nào thôi nghĩ đến Bạch Tử, ở lại đó với Hạ Nhạc, liệu có xảy ra chuyện gì vượt quá tầm bạn hữu ?. Nàng sợ hãi, bước chân run lên đau nhức, nàng phải tin , mà niềm tin lúc này chẳng khác nào là thứ vô bổ. Tại sao Hạ Nhạc lại khiến nàng lo lắng đến thế? Rốt cuộc nàng ta uy hiếp gì đến Mã Mã chưa?.

      Và những gì Mã nhi lo sợ, thấp thỏm trong lòng mười ngày qua trở thành thực. Đêm tối mịt mờ, ánh trăng chưa tròn yên lặng, tĩnh mịch nằm ngọn cây đa già, những thanh rợn người của bọn con trùng đánh tan giấc mộng đẹp của Mộc Mã.

      Tỉnh giấc giữa đêm khuya, bên cạnh lạnh ngắt chẳng có bóng hình ai, mở to mắt, Mã Mã quờ quạng, thỏ thẻ kêu tên , nhưng chẳng có thanh nào đáp lại. Lòng nàng bỗng nôn nao lạ thường, dường như có bàn tay vô hình nào đó dẫn dắt bước chân gấp rút của nàng về hướng Nam.

      Căn phòng còn đốt ngọn đèn dầu, Mộc Mã đưa chân đạp mạnh cửa bật tung, ánh mắt nàng đau đớn đến tê tâm, cả thân thể run lên bần bật sau bộ y phục mong manh màu trắng muốt. Đôi mắt nàng đau thương, tan tát chiếm giữ lý trí của bản thân, cả người sắp gãy lìa nhưng lạ thường thay mạnh mẽ, đôi tay nàng giơ lên trong vô thức và rồi...

      - Tiểu Mã...

      Tiếng la vang vọng của Bạch Tử xa, từng đợt sóng triều cường lấp trọn ngọn gió đêm, ánh mắt hoảng hốt nhìn nàng, đôi ngươi kinh ngạc Hạ Nhạc cũng tin chứng kiến những gì mới xảy ra. Trong gian tĩnh lặng ấy, chỉ còn nụ cười thắm thoát đau thương của Mã nhi. mềm yếu lại có thể trâm đâm gần trúng tử nguyệt của Hạ Nhạc. Dòng máu tươi trào ra nhưng nhanh chóng được Bạch Tử điểm huyệt cầm cố, nhìn Mã Mã như lời cầu khẩn, giọng nghe giải thích vang đâu đây.

      Nhưng Mộc Mã nghe, nam tử trước mặt quen biết bao ngày lại làm nàng điên loạn đến làm chủ được bản thân. Giọng khẩn khiết gọi tên nàng. Và đáp lại cú vung tay nhắm chuẩn vào tử huyệt Hạ Nhạc.

      Trong lúc nguy nan đến gần Hạ Nhạc, Bạch Tử vung tay, chưởng đánh vào vai trái nhưng chẳng may Mã nghiêng người, hưởng trọn tận trong tim. Cánh tay Mã nhi ngừng lại trung và rồi nó rớt xuống, im lìm sức sống, Mã Mã khóc, nàng chỉ giương mắt nhìn người nàng quần áo chỉnh tề, hướng mắt về nữ tử xinh đẹp, xiêm y vung rãi khắp sàn. Mộc Mã ngửa cổ cười, nụ cười bi hài nơi khóe mắt nàng, ngụm máu tươi nhổ thẳng vào khuôn mặt .

      Bạch Tử ngây người, khuôn phải muốn làm Mã nhi bị thương, cái chưởng đó chỉ là bản năng, vươn tay cố chạm lấy thân hình yếu ớt xiu quẹo của nàng. Nhưng , nàng lách người né tránh khỏi.

      Mã nắm chặt tay thành quyền, máu tươi nhuộm khắp viền môi nàng, lăn tô điểm lên bạch y phong phanh giữa trời gió, cây trâm hồ điệp trong tay được tô điểm bởi màu sắc đỏ tươi. Huyết nhục lại lần nữa trào ra, đánh nàng. Đánh nàng để bảo vệ nữ tử khác, vốn dĩ chưa bao giờ Mã Mã. Thời gian qua nàng chỉ là vật hờ thay thế.

      Nàng quay lưng bay thẳng đến vực thm, nơi mà mười ngày trước qua cùng , nàng còn nhớ :

      - Vọng Ưu, nơi mà ai cũng sợ khi nhắc đến, cả thần tiên sống khi xuống dưới chưa chắc có thể trở về nguyên vẹn.

      Lúc ấy, nàng còn ngây thơ hỏi:

      - Vì sao?.

      - Nơi đó là Quỷ Cốc Vô Tình, chỉ có hồn quỷ dữ.

      Mộc Mã rùng mình, nàng sợ ma, nàng sợ chết, sợ lắm bóng tối bao quanh.

      Đến hôm nay, cái sợ hãi đó chẳng còn gì e ngại, bởi tại người nàng thương cần nàng nữa, nếu cái chết có thể mang nàng trở về tại. Hay gặp Tử Dai cầu khổ cũng chẳng sao.

      Bạch Tử đuổi tới nơi, lúc nàng lao đầu xuống vực thẳm thấy đáy, nàng mờ ảo nhìn thấy cùng Hạ Nhạc ôm lấy nhau. Tại sao đến cuối cùng, vẫn muốn diễn cảnh tình chàng ý thiếp cho Mã nhi xem? có biết trái tim nàng thể chữa lành nữa rồi?. Câu vang vọng ngân lên trong tiềm thức:

      "Hạ Nhạc, chưa ai mang cho ta cảm giác mê mẩn như nàng".

      Lúc Tử Dai bước đến mang nàng , Mộc Mã trong tỉnh táo còn lại liền tìm thấy cánh hoa Cường Chi Nữ, nàng nhanh chóng nuốt lấy nó lẫn những giọt nước mắt mặn đắng.

      Nay ta tìm đến Vô Tri, để quên chàng.



      Hai tháng sau tại yến tiệc đại thọ của Thái Hậu.

      - Tiểu Mã, ta tìm thấy nàng rồi.

      Bạch Tử đeo chiếc mặt nạ xám lạnh tanh che nửa khuôn mặt, ôn nhu, vui mừng đến cuồng nháo ôm chặt Mộc Mã trong lòng, xoay vòng, hét lên đầy vẻ hạnh phúc, thỏa mãn nhớ thương lo lắng bao ngày.

      Nữ tử trong lòng e thẹn, cuối đầu, vẻ mặt ngây ngô, cường điệu mà cười mỉm. Nàng đẩy ra, giọng hòa nhã:

      - Ta là Mộc Mã, tiểu quận chúa Hàn Phong Quốc. Cho hỏi ngươi là ai?.

      Ngừng lại, chưng hửng nhìm chăm vào đôi mắt nàng, ánh mắt này ngây dại, thuần khiết, chất giọng của nàng hề mang theo lừa dối. man mác đau thắt tâm can, nàng quên , nàng đương nhớ là ai. Tại sao?.

      Mộc Mã nhìn người trước mặt khó hiểu, lòng nàng bình thản như nước hồ gợn sóng, đôi mắt tinh nghịch nâng lên cùng khóe môi xinh đẹp. Chắc nam tử này nhận lầm người thôi, nhìn xuống bảo thạch bên hông , khác chữ Bạch Tử. Mã nhi đoán chắc đây là tên , nàng chìa tay như cách bắt lấy lịch sử thời đại, giọng ôn hòa:

      - Ngươi là Bạch Tử phải ? Chúng ta gặp nhau chắc là có duyên, sao kết thân làm bạn hữu trước nhỉ?.

      Đối diện với nụ cười sáng lạn, hề nhiễm bụi trần của Mộc Mã mà tâm Bạch Tử loạn lên, chúng như lửa than bỏng rát, đau đớn nhưng ấm áp làm sao. bắt lấy tay nàng, choàng tay ôm chặt Mã nhi của vào lòng, giọng chiều gọi tên nàng từ sau gáy tai:

      - Tiểu Mã.

      Mã lại nở nụ cười, đối với kẻ lạ này, nàng lại chẳng hề có cảm giác ngượng ngùng, chán ghét, mà nỗi nồng cháy, thèm khát cứ nuốt chửng lấy yết hầu nàng đến khô khốc.

      - Mã nhi thôi.

      Mộc Nữ từ xa gọi tới, nàng ta lướt qua, tay nắm chặt gấu áo Dương Ngư, nụ cười vui vẻ vươn môi đầy đầm ấm.

      - Ân, muội đến ngay.

      Quay đầu, Mã nhi nắm lấy tay Bạch Tử, cùng bước vào vườn thượng uyển, nơi ngập tràn rượu ngon, cảnh đẹp và đầy tham vọng, đấu đá chốn hoàng cung. nhoẻn miệng cười, nhắm mắt hưởng thụ hương thơm thoang thoảng trong gió. Mộc Mã nhớ cũng tốt, từ bây giờ bắt đầu lại, bắt đầu tạo nên những ký ức riêng đẹp đẽ, chỉ duy nhất của hai người. đau thương, phẫn hận rời xa.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 17: Vô Tri

      Mười ngày trước khi Mộc Mã lao đầu tự vẫn dưới Quỷ Cốc Vô Tình - Vọng Ưu.

      - Nơi đây đẹp.

      Mã Mã chiêm ngưỡng, mở to mắt nhìn xung quanh, dọc lối vào điện chính Hạ Tử Cung, muôn lòai hoa lạ lẫm mà nàng biết đến chúng, mâu quang nàng dừng lại loại hoa được khoác lên màu hồng mơ mộng, vỏn vẹn bảy cánh, nhìn từ xa nó rất ớt, mỏng manh như dáng của nữ tử cổ đại. Nhưng bước đến gần Mã nhi mới nhận ra, những gì nàng nghĩ điều trái ngược lại, nàng đưa tay định hái nó nhưng bị Bạch Tử ngăn cản. nâng khóe môi, ánh mắt nhàng nhìn cành hoa yên lặng tỏa hương:

      - Đây là Cường Chi Nữ, dù thời tiết có nóng đến cháy vạn vật hay lạnh đến bao phủ sống, loài hoa nằm vẫn ung dung khoe sắc, bất diệt với thời gian. vạn năm mới hé nụ lần và khi đó có thêm mầm hoa Cường Chi Nữ, chúng cần thời gian để lớn lên rất lâu. Nên nàng đừng có mà bắt nó rời khỏi cành.

      bặm môi, thuyết giáo cho Mộc Mã nghe về loài hoa xinh đẹp này, loài hoa kiên cường như cái tên của nó. gật đầu như hiểu được chốc, ánh mắt tò mò dâng lên:

      - loài hoa xinh đẹp, quý báu như vậy, chắc rằng có công dụng gì chứ?.

      - Ân, công dụng của nó khiến con người quên hết những gì mà họ muốn nhớ. Như cái tên khác trong sử sách, người ta gọi nó là Vô Tri.

      - Thế nếu người đó muốn nhớ lại sao?.

      Bạch Tử Hồn ngừng lại, nhìn vào đôi mắt chờ đợi điều thú vị gì đó, phì cười, tiếu hài với khuôn mặt ngây ngô, học hỏi này của nàng:

      - bắt đầu lại tất cả.

      - Ơ... Thế chẳng khác nào có thuốc giải?.

      Gật đầu, nắm lấy đôi tay bé của Mã nhi hướng về phía trước, lướt qua hàng hoa Cường Chi Nữ rung động trước gió trời, nàng quay đầu lại. Trong lòng ấp ủ hâm mộ những cành hoa quá mỏng manh giữa trời đất bao la, vẻ đẹp đó làm nàng cảm thán. Nhìn thấy để ý, nàng đưa tay hái cánh hoa, lén bỏ vào ống tay áo, sau đó Mã đưa mắt ngắm nhìn những loài hoa kiều diễm khác, như bản thân chẳng làm chuyện gì cả.

      Lúc gặp được Hạ Nhạc, cung chủ của nơi này, Mộc Mã há hốc mồm, mắt tròn to nhìn nàng ta cách ngưỡng mộ nhất. Nếu Nhạc đẹp cho xin, nàng ấy còn hơn cả tiên nữ đó chứ. Mã nhi chỉ có thể hình dung nàng ấy qua bốn chữ. Tuyệt thế giai nhân. ai có thể sánh bằng.

      Thế nhưng, ngưỡng mộ liền bị dập tắt khi ánh mắt của Bạch Từ cùng Hạ Nhạc chạm vào nhau, nàng đứng giữa hai người như cái bóng đèn, kì đà cản mũi chen ngang, họ nhìn nhau mơ hồ như ngàn năm cách biệt vậy. Lòng Mộc Mã vui, nàng chẳng hề cảm thấy có thân thiết của tình bạn hữu.

      - Bạch Tử?.

      Nắm cổ tay áo , Mộc Mã giật , gọi tên cùng đôi mắt giương cao đầy ấm ức, làm cái quái gì trước mặt nàng thế này?. Bạch Tử cuối đầu nhìn nữ tử đương ăn giấm chua, khuôn mặt cau khó chịu, trách cứ , nở nụ cười, Tử vịn lấy đôi vai của nàng:

      - Đây là Tiểu Mã, muội muội kiêm lang của ta. Còn đây là Hạ Nhạc cung chủ, người bạn hữu lâu năm.

      Hạ Nhạc nhìn Mã Mã nở nụ cười thân thiện, nét cười ấy nhàn nhạt như vầng hào quang, nhưng tại sao thâu tóm vào đôi ngươi Mã lại quá chói thế này. Nàng vươn tay xoa thái dương, ánh mắt hoang mang chịu nổi, cả thân người nghiêng ngã tựa vào lòng :

      - Muội khỏe?.

      Nàng gật đầu, Hạ Nhạc rất biết lòng chiều khách quý, Mộc Mã cùng với tiểu nha hoàn đến cung Đông dành cho thượng khách. Dù bước nhưng Mã nhi thể nào thôi nghĩ đến Bạch Tử, ở lại đó với Hạ Nhạc, liệu có xảy ra chuyện gì vượt quá tầm bạn hữu ?. Nàng sợ hãi, bước chân run lên đau nhức, nàng phải tin , mà niềm tin lúc này chẳng khác nào là thứ vô bổ. Tại sao Hạ Nhạc lại khiến nàng lo lắng đến thế? Rốt cuộc nàng ta uy hiếp gì đến Mã Mã chưa?.

      Và những gì Mã nhi lo sợ, thấp thỏm trong lòng mười ngày qua trở thành thực. Đêm tối mịt mờ, ánh trăng chưa tròn yên lặng, tĩnh mịch nằm ngọn cây đa già, những thanh rợn người của bọn con trùng đánh tan giấc mộng đẹp của Mộc Mã.

      Tỉnh giấc giữa đêm khuya, bên cạnh lạnh ngắt chẳng có bóng hình ai, mở to mắt, Mã Mã quờ quạng, thỏ thẻ kêu tên , nhưng chẳng có thanh nào đáp lại. Lòng nàng bỗng nôn nao lạ thường, dường như có bàn tay vô hình nào đó dẫn dắt bước chân gấp rút của nàng về hướng Nam.

      Căn phòng còn đốt ngọn đèn dầu, Mộc Mã đưa chân đạp mạnh cửa bật tung, ánh mắt nàng đau đớn đến tê tâm, cả thân thể run lên bần bật sau bộ y phục mong manh màu trắng muốt. Đôi mắt nàng đau thương, tan tát chiếm giữ lý trí của bản thân, cả người sắp gãy lìa nhưng lạ thường thay mạnh mẽ, đôi tay nàng giơ lên trong vô thức và rồi...

      - Tiểu Mã...

      Tiếng la vang vọng của Bạch Tử xa, từng đợt sóng triều cường lấp trọn ngọn gió đêm, ánh mắt hoảng hốt nhìn nàng, đôi ngươi kinh ngạc Hạ Nhạc cũng tin chứng kiến những gì mới xảy ra. Trong gian tĩnh lặng ấy, chỉ còn nụ cười thắm thoát đau thương của Mã nhi. mềm yếu lại có thể trâm đâm gần trúng tử nguyệt của Hạ Nhạc. Dòng máu tươi trào ra nhưng nhanh chóng được Bạch Tử điểm huyệt cầm cố, nhìn Mã Mã như lời cầu khẩn, giọng nghe giải thích vang đâu đây.

      Nhưng Mộc Mã nghe, nam tử trước mặt quen biết bao ngày lại làm nàng điên loạn đến làm chủ được bản thân. Giọng khẩn khiết gọi tên nàng. Và đáp lại cú vung tay nhắm chuẩn vào tử huyệt Hạ Nhạc.

      Trong lúc nguy nan đến gần Hạ Nhạc, Bạch Tử vung tay, chưởng đánh vào vai trái nhưng chẳng may Mã nghiêng người, hưởng trọn tận trong tim. Cánh tay Mã nhi ngừng lại trung và rồi nó rớt xuống, im lìm sức sống, Mã Mã khóc, nàng chỉ giương mắt nhìn người nàng quần áo chỉnh tề, hướng mắt về nữ tử xinh đẹp, xiêm y vung rãi khắp sàn. Mộc Mã ngửa cổ cười, nụ cười bi hài nơi khóe mắt nàng, ngụm máu tươi nhổ thẳng vào khuôn mặt .

      Bạch Tử ngây người, khuôn phải muốn làm Mã nhi bị thương, cái chưởng đó chỉ là bản năng, vươn tay cố chạm lấy thân hình yếu ớt xiu quẹo của nàng. Nhưng , nàng lách người né tránh khỏi.

      Mã nắm chặt tay thành quyền, máu tươi nhuộm khắp viền môi nàng, lăn tô điểm lên bạch y phong phanh giữa trời gió, cây trâm hồ điệp trong tay được tô điểm bởi màu sắc đỏ tươi. Huyết nhục lại lần nữa trào ra, đánh nàng. Đánh nàng để bảo vệ nữ tử khác, vốn dĩ chưa bao giờ Mã Mã. Thời gian qua nàng chỉ là vật hờ thay thế.

      Nàng quay lưng bay thẳng đến vực thm, nơi mà mười ngày trước qua cùng , nàng còn nhớ :

      - Vọng Ưu, nơi mà ai cũng sợ khi nhắc đến, cả thần tiên sống khi xuống dưới chưa chắc có thể trở về nguyên vẹn.

      Lúc ấy, nàng còn ngây thơ hỏi:

      - Vì sao?.

      - Nơi đó là Quỷ Cốc Vô Tình, chỉ có hồn quỷ dữ.

      Mộc Mã rùng mình, nàng sợ ma, nàng sợ chết, sợ lắm bóng tối bao quanh.

      Đến hôm nay, cái sợ hãi đó chẳng còn gì e ngại, bởi tại người nàng thương cần nàng nữa, nếu cái chết có thể mang nàng trở về tại. Hay gặp Tử Dai cầu khổ cũng chẳng sao.

      Bạch Tử đuổi tới nơi, lúc nàng lao đầu xuống vực thẳm thấy đáy, nàng mờ ảo nhìn thấy cùng Hạ Nhạc ôm lấy nhau. Tại sao đến cuối cùng, vẫn muốn diễn cảnh tình chàng ý thiếp cho Mã nhi xem? có biết trái tim nàng thể chữa lành nữa rồi?. Câu vang vọng ngân lên trong tiềm thức:

      "Hạ Nhạc, chưa ai mang cho ta cảm giác mê mẩn như nàng".

      Lúc Tử Dai bước đến mang nàng , Mộc Mã trong tỉnh táo còn lại liền tìm thấy cánh hoa Cường Chi Nữ, nàng nhanh chóng nuốt lấy nó lẫn những giọt nước mắt mặn đắng.

      Nay ta tìm đến Vô Tri, để quên chàng.



      Hai tháng sau tại yến tiệc đại thọ của Thái Hậu.

      - Tiểu Mã, ta tìm thấy nàng rồi.

      Bạch Tử đeo chiếc mặt nạ xám lạnh tanh che nửa khuôn mặt, ôn nhu, vui mừng đến cuồng nháo ôm chặt Mộc Mã trong lòng, xoay vòng, hét lên đầy vẻ hạnh phúc, thỏa mãn nhớ thương lo lắng bao ngày.

      Nữ tử trong lòng e thẹn, cuối đầu, vẻ mặt ngây ngô, cường điệu mà cười mỉm. Nàng đẩy ra, giọng hòa nhã:

      - Ta là Mộc Mã, tiểu quận chúa Hàn Phong Quốc. Cho hỏi ngươi là ai?.

      Ngừng lại, chưng hửng nhìm chăm vào đôi mắt nàng, ánh mắt này ngây dại, thuần khiết, chất giọng của nàng hề mang theo lừa dối. man mác đau thắt tâm can, nàng quên , nàng đương nhớ là ai. Tại sao?.

      Mộc Mã nhìn người trước mặt khó hiểu, lòng nàng bình thản như nước hồ gợn sóng, đôi mắt tinh nghịch nâng lên cùng khóe môi xinh đẹp. Chắc nam tử này nhận lầm người thôi, nhìn xuống bảo thạch bên hông , khác chữ Bạch Tử. Mã nhi đoán chắc đây là tên , nàng chìa tay như cách bắt lấy lịch sử thời đại, giọng ôn hòa:

      - Ngươi là Bạch Tử phải ? Chúng ta gặp nhau chắc là có duyên, sao kết thân làm bạn hữu trước nhỉ?.

      Đối diện với nụ cười sáng lạn, hề nhiễm bụi trần của Mộc Mã mà tâm Bạch Tử loạn lên, chúng như lửa than bỏng rát, đau đớn nhưng ấm áp làm sao. bắt lấy tay nàng, choàng tay ôm chặt Mã nhi của vào lòng, giọng chiều gọi tên nàng từ sau gáy tai:

      - Tiểu Mã.

      Mã lại nở nụ cười, đối với kẻ lạ này, nàng lại chẳng hề có cảm giác ngượng ngùng, chán ghét, mà nỗi nồng cháy, thèm khát cứ nuốt chửng lấy yết hầu nàng đến khô khốc.

      - Mã nhi thôi.

      Mộc Nữ từ xa gọi tới, nàng ta lướt qua, tay nắm chặt gấu áo Dương Ngư, nụ cười vui vẻ vươn môi đầy đầm ấm.

      - Ân, muội đến ngay.

      Quay đầu, Mã nhi nắm lấy tay Bạch Tử, cùng bước vào vườn thượng uyển, nơi ngập tràn rượu ngon, cảnh đẹp và đầy tham vọng, đấu đá chốn hoàng cung. nhoẻn miệng cười, nhắm mắt hưởng thụ hương thơm thoang thoảng trong gió. Mộc Mã nhớ cũng tốt, từ bây giờ bắt đầu lại, bắt đầu tạo nên những ký ức riêng đẹp đẽ, chỉ duy nhất của hai người. đau thương, phẫn hận rời xa.

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 18: Lệ Nhi

      Lời tác giả: Có những mốc thời gian bị biến mất, hay chưa tới, mọi người đừng vội bực bội nha, đây đều là ý đồ cả. Mọi khuất mắt được giải bày ở những chương sau. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

      Tên Tử Dai mạng xui hơn nhọ nồi mới dính vào cặp đôi được nhàng này, sau khi Hàn Yết trở về, đương chứng kiến cảnh tượng quá huy hoàng đến nổi bóc khói, đầu ngừng nghĩ về việc hồng hạnh xuất tường của Mộc Giải.

      Sau canh giờ đánh nhau đến tan bành khách điếm ... Tử Dai quỳ hai gối, nước mắt nước mũi ngừng van nài:

      - Lão gia của ta ơi, người chưa nghe ta giải thích đánh túi bụi thế còn đâu công bằng.

      Mâu quang sắc nhọn, Hàn Yết trao cho Tử Dai cái nhìn sởn gai óc, rồi hất mặt về phía Giải nhi chán chường ngồi chỗ thổi hàng móng tay. Mọi người vì biến cố mà tỉnh dậy hết, ai cũng lấp ló bên cửa sợ sệt, có người còn nhanh lấy đồ ra khỏi khách điếm, sợ liên lụy đến bản thân.

      - Ta thấy ràng, lẽ ngươi bảo ta đây bị mù?.

      Nghiến răng, Yết trong còn ghê gớm, xấu xí đê tiện hơn cả tên Tử Dai, tên Diêm Vương nhát hơn thỏ đế liền ức nghẹn, bò lết lại ôm chân Mộc Giải:

      - Nàng tiếng công bằng cho ta .

      Giải Giải hừ lạnh, đưa chân đá mạnh làm lăn quay, nghẹn ngào, ủy khuất nên lời. Nhưng bỗng nhiên trò đùa dừng lại, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị, phủi lớp bụi áo, bước chân ung dung đến cạnh Mộc Giải.

      Cuối người, ghé sát vào tai nàng thỏ thẻ, điều làm khuôn mặt nàng biến sắc trở nên tồi tệ, vô cùng khó coi:

      - Mộc Mã có chuyện rồi, chúng ta phải đến Vọng Ưu. Ta chỉ đường, tháng sau, nàng ta xuất tại đó. nguyên vẹn.

      Nuốt nước bọt cách khó khăn, cổ họng khô khốc, Giải choàng người đứng dậy, nắm tay Hàn Yết chạy ra xe ngựa bên ngoài, tay ôm cái chiếc bụng hơi nhô trong vô cùng cực khổ.

      Hàn Yết hiểu việc gì xảy ra, chỉ biết khuôn mặt mình lúc này đầy than đen bao phủ, chưa tới việc tên tiểu tam kia đương nhiên leo lên cùng. Giơ chân định đạp cho Tử Dai phát, ai ngờ đâu bị Giải nhi chặn lại, khuôn mặt vui chút nào, giọng tức giận:

      - Chàng hưởng sắc được, còn ta à? Đây là Tử Dai, bạn của tiểu muội ta. Còn lộng hành, ta đánh chết chàng.

      Cái này có vẻ vượt ngoài tầm tưởng tượng của Hàn Yết rồi, mở to mắt, còn biết lỗ tai mình có bị lùng bùng , từ ngữ của Giải nhi khiến khó hiểu, chạnh lòng, khó khăn hỏi:

      - Tiểu muội nào? phải nàng chỉ có Chu Bình là huynh muội kết nghĩa sao?.

      - nhiều.

      Liếc mắt hình viên đạn, Mộc Giải đè Yết xuống, cứ thoải mái như chiếc gối, nàng nằm lên bụng . Dùng ánh mắt ra lệnh cho Tử Dai cầm dây cương, ngoan ngoãn nghe theo, ánh mắt kiên dè nhìn Yết tức ói máu.

      Hàn Yết thêm lời nào, ánh mắt lúc nãy của Mộc Giải quả rất dữ tợn, trước giờ chưa hề nghĩ đến nàng lại có khí chất ép người, hạ bệ người đối diện chỉ qua cái nhìn tức giận. Có lẽ vì thay đổi đột ngột này của nàng, nên làm cho thấy vui lạ thường, còn vẻ giả tạo, ngụy biện hay ra dáng quận chúa bướng bỉnh, xem người khác là cái đinh gì.

      lúc sau, Mộc Giải yên bề trong giấc mộng của nàng, còn vẫn cứ nằm như thế để nàng gối đầu lên bụng, tay đưa lên cao, nhàng đáp xuống bụng nàng, nơi bảo bảo đáng ngày càng lớn lên. Trong lòng tràn ngập tia nắng, ấm áp lẫn dịu dàng, nhưng rồi hình ảnh của Ngưu nhi lại ra, nét cười khuôn mặt nàng, giọng thuần khiết kêu tên , vô tư vô lo cứ vờn quanh mỗi cử chỉ của nàng. Trái tim yên, cứ nhốn nháo cùng hàng ngàn cảm xúc lẫn lộn.

      - Chàng ngủ .

      Khuôn mặt ngái ngủ, phờ phạt của Mộc Giải nhìn , nàng bỗng giật mình khi thân thể Yết cứ khó chịu chỉnh tới lui. Trong mơ hồ, nàng có thể nhìn thấy được đôi mắt của lúc này, trong màn đêm chúng như hai chiếc đèn pha sáng chói, nhưng có gì đó rất buồn, man mác nỗi nhu tình đặt đúng chỗ.

      Bỗng nhiên tim nàng như dao xẻ đôi, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay , chỉnh lại tướng ngủ, Giải chui vào lòng , chiều:

      - ngày nào đó, thiếp giúp chàng cùng người mà chàng , mãi mãi bao giờ rời xa.

      Vân đạm phong kinh, nở nụ cười phảng phất tý tuyệt vọng:

      - thể đâu, ngủ .

      Chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến nước mắt Mộc Giải tuôn dài, đối với , nàng tin rằng mình hề , nhưng thân xác này phải của nàng, trái tim này cũng thuộc về quyền nàng có thể điều khiển. Nên chắc rằng, chính lúc này thân xác này, cùng cái tình được hồi đáp đau khổ. Lúc này đây, Giải cần làm là bồi đắp tình , đúng, là tạo nên. Gầy dựng tình cho lẫn linh hồn nàng.

      Hàn Yết cảm nhận được tay áo lạnh lẽo, thứ chất lỏng sóng sánh trong màn đêm ung dung, lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh dần đà rơi xuống. Nỗi đau của Giải, tất nhiên có thể nhìn thấy, cố gắng dành cho nàng công bằng nhất, nhưng vẫn thể quên tình cảm trái luân hồi đạo lý ấy.

      tháng sau.

      Giải vừa đến kịp lúc, bóng dáng Mộc Mã rơi từ cao xuống làm trái tim nàng căn như dây đàn, Hàn Yết thi triển khinh công, tay đỡ lấy Mã nhi, hai người nhàng đáp xuống đất trong an bình. Nhìn quanh thấy Tử Dai đâu cả, đến lúc sau, làn khói dày đặc bao trùm ba người, Mộc Mã nặng trĩu mở mi mắt, miệng mấp máy gì đó nhưng thanh nào. Và rồi, nàng lại rơi vào trạng thái mơ hồ, bất tỉnh.

      - Chúng ta thôi.

      - Ngươi là ai?.

      - Ta là Tử Dai.

      Đôi mắt Mộc Giải sáng quắc, tên tự nhận Tử Dai vô cùng tuấn lãng, làn da trắng như tuyết, môi đỏ hơn máu, vẻ mặt thư sinh nho nhã như tinh chuyển thế, đây đúng là siêu cấp hồ ly nha.

      Vẻ mặt mám trai của Giải nhi khiến Yết tức giận, ăn giấm chua kéo nàng sát vào trong lòng, đưa Mộc Mã lại cho Tử Dai, Yết nhìn qua biết, y phục này hơn tháng thay, cũng chẳng thấy tắm rửa, mùi bốc đến nghẹt mũi. ra là ganh tỵ sắc đẹp mới thế, chứ ra Tử Dai hề hôi thối đâu.

      - Tại sao lại đẹp như thế?.

      Mắt nàng nở hai trái tim, vẻ mặt mê trai thấy , ngừng chảy nước dãi dài dài. Tử Dai ngửa cổ cười to:

      - Ta dịch dung thôi, lúc nãy ta tìm hồn phách của Mã Mã, chắc có lẽ khí làm ta trở lại thế này đây.

      - Ta cũng đẹp mà.

      Hàn Yết câu xanh rờn, đôi chút hờn dỗi ganh đua làm Mộc Mã chưng hửng đưa mắt nhìn, gật đầu như gà mổ thóc:

      - Chàng đẹp nhất rồi, ai có thể so sánh được.

      trắng ra là... Mộc Giải vuốt mông ngựa nha, cái bặm môi của Hàn Yết khiến nàng sôi máu sùng sục, lửa dục vọng tăng cao, huyết áp cũng lên đến chóng mặt. biết việc gì xảy ra trong tháng qua, mà có thể làm con người của Hàn Yết thay đổi như thế. Cái này sau, còn tại vấn đề chính là tiếp tục xuất thêm kẻ ghê gợn.

      - Chủ thượng.

      Nữ tử trắng toát như cái xác chết có tý máu nào, nàng đứng sau lưng Tử Dai, vẻ mặt băng lãnh đến vô hồn, môi thâm đen đến dọa người. Giải vừa nhìn thấy hết hồn, ôm chầm lấy Hàn Yết. Tử Dai xoay người, tay làm phép khiến cả thân người Mộc Mã đương bất tĩnh lơ lửng, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tay còn lại vung lên kéo thiên hạ kia vào lòng:

      - Lệ nhi, nàng lại chạy loạn rồi.

      Hàn Yết nuốt nước miếng:

      - Này, ngươi là Diêm Vương mà, sao có thể giao cấu với oan hồn.

      Tử Dai cười dịu dàng cũng phải trở nên lãnh, nhìn thẳng vào Hàn Yết:

      - Lệ nhi phải oan hồn.

      - Vậy là ai?.

      Ánh mắt Tử Dai nhìn đến Mộc Giải, chợt đôi ngươi óng ánh từng tia nhu tình, đậm đà mùi hương dịu ngọt:

      - hồn phách, từ ngàn kiếp trước của Giải nhi. Và ngươi... Là nửa linh khí trong ta.

      gian ngưng bật giữa bốn người, hai người trần và hai kẻ tiên, tám con mắt nhìn nhau trong thoáng. Rồi sau đó cánh cửa trắng toát ra, ký ức của ngàn năm trước được kể lại.

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 19: Hồi Ức

      làn khói trắng mờ ảo che phủ cả cánh rừng u, từ đâu những đoạn hồi ức được chấp nối, hình ảnh lúc ràng mang cả bốn người cùng dõi theo.

      Khung cảnh ra thơ mộng, hồ điệp cùng ngàn lòai hoa tên khoe sắc dưới những tia nắng trong suốt, xa xa có vài cây cổ thụ khá to, cây táo già ra trái đỏ mọng, dưới khớm cây là bóng hình nhắn của nữ tử tầm tám chín tuổi, hình như trốn ai đó.

      - Lệ nhi, mau ra đây.

      Giọng quát tháo, tức giận, cầm tay là cây roi mây khá dài, khuôn mặt cau có khẽ xoay qua bốn người. Mộc Giải nín thở, trợn trắng kinh ngạc. Người này phải là Tử Dai sao?.

      Tử Dai mỉm cười , vỗ lên vai Giải nhi:

      - Đây là hồi ức của ta.

      Giải Giải gật đầu, mắt tiếp tục dõi theo câu chuyện.

      Người bên trong màn sương đùng đùng sát khí lại gần cây táo già, đưa tay lôi mạnh bé ra ngoài, thiên hạ sợ hãi, khóc toáng:

      - Chủ thượng, phải là con, con làm vỡ bình Điểu Hương mà.

      - Vậy là ai? Hử?.

      - Là Thượng Tiên Bích Chi.

      Vẻ mặt Tử Dai trong hồi ức trở nên hung tợn hơn, vài vạch đen nổi khắp trán , đưa tay lên cao.

      Chát Chát Chát

      Từng đợt roi bỏng rát rơi xuống người nữ tử bé , bé tránh né hết bên này đến bên nọ, nước mắt ấm ức chảy dài, khuôn mặt hồng nhuận trở nên nhạt nhòa được bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc. Tiếng la nhận tội cứ vang lúc thảm thiết hơn, nhưng người cầm roi tay hay dừng lại mà còn đánh mạnh hơn, hung hăng hơn.

      - Thiên Tử Dai, chàng ngừng lại .

      Bỗng nhiên từ đây xuất tiên nữ xinh đẹp tựa ảo ảnh nắm chặt cổ tay Tử Dai, giọng tức giận man mác hàn khí.

      Mộc Giải lại lần nữa nhìn sang tên Tử Dai, đó là tên đầy đủ của sao? Sao lúc giới thiệu lại bỏ qua họ của mình thế nhỉ? Có hiềm cơ nào sao?.

      - Đừng gọi ta như thế! Ta mang họ của ông ta.

      Thiên Tử Dai cáu bẩn, vẻ mặt oán khí chồng chất.

      - Nhưng đó là phụ hoàng của chàng... Là phụ hoàng của huynh chàng cũng là... Phu quân tương lai của ta.

      Biến sắc, Thượng tiên Bích Chi nghẹn ngào, đôi mắt đảo quanh đến hướng xa xăm, dám đối mặt với Tử Dai. Nhưng vội kéo nàng lại, bắt Bích Chi đối mặt với ánh mắt tràn đầy nhu tình, thương của :

      - , Bích Chi hãy trốn cùng ta.

      - Trốn? Tam giới ở đâu có bóng dáng của Thiên Đế?.

      Vẻ mặt giễu cợt, khóe môi cong đầy nỗi bi thương. Bích Chi thở dài, trái tim nàng như vỡ òa trong thiên định thể thay đổi được. nắm chặt tay thành quyền, mím chặt môi, ba chữ chắc nịch khiến Bích Chi tin, lùi dần về sau:

      - Đến Ưu Minh.

      - Chàng điên rồi.

      Bích Chi bay , đầu vẫn lắc nguầy nguậy, Ưu Minh nơi ma giới tập hợp, nơi chỉ có bóng tối và cái chết, so với địa ngục nó còn đáng sợ hơn rất nhiều, chỉ có những thần tiên mang trong người oán khí mới có thể đến đó. khi vào rồi vĩnh viễn thể ra khỏi.

      Lệ nhi mắt ướt nhòe, đưa tay lau lệ rồi ngước nhìn Tử Dai, thấy cứ đứng bất động nhìn theo bóng Thượng tiên Bích Chi bay mất mà lòng chợt chùng sâu. Đưa tay, nàng giật cổ tay áo :

      - Chủ thượng?.

      quay đầu nhìn Lệ nhi, trong ánh mắt chẳng có gì ngoài vô cảm, bình lặng như chiếc gương phản chiếu đến đáng sợ, Tử Dai ngồi chổm xuống, ôm lấy nàng vào lòng, giọng dịu dàng:

      - Tiểu Lệ, con có dám đến Ưu Minh cùng ta ?.

      Nàng biết Ưu Minh là đâu, truyền thuyết về nơi đó đáng sợ ra sao nàng cũng được thuật lại rất chi là thực tế, lòng có hoảng sợ nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt tuyệt vọng của chủ thượng, biết tại sao dũng cảm trổi dậy, kiên quyết:

      - Chỉ cần chủ thượng ở đâu Tiểu Lệ đến đó với người.

      Khóe môi cong lên dịu dàng như đường chỉ nhuyễn khiến lòng người điên đảo, làn da trắng mềm mại khiến Lệ nhi thích thú chạm vào, đôi môi mọng đỏ lướt đặt lên vầng trán của nàng. Viền môi nàng nâng lên hạnh phúc, ngây dại:

      - Người đừng buồn nữa, sau này Tiểu Lệ bên người mãi mãi bao giờ rời bỏ người đâu.

      - Con chắc bỏ ta?.

      - Vâng ạ.

      Nụ cười thánh thuần, tinh khiết vướng bụi trần xao nhãng ý định trong Thiên Tử Dai, nhưng rồi hé môi thở dài, biết như thế là có lỗi với Lệ nhi. Thế nhưng trái tim thể để mất Bích Chi được.

      Ngày đại hôn của Thượng tiên Bích Chi vào tháng tới, thấm thoát thời gian trôi qua rất nhanh những gì lướt được nó cứ chạy theo vòng tròn, hình ảnh mồn đều . Lệ nhi là Cửu Vĩ Hồ, trong thoáng nàng lớn như nữ tử trưởng thành nhưng đầu óc, suy nghĩ vẫn chỉ như đứa trẻ mười tuổi thôi.

      Hôm đó, chốn cung đình đông vui như hội bàn đào, duy Vương Mẫu Nương Nương khó chịu ngồi góc, mặt hăm he bất cứ ai dám đến gần. Thiên Đế ngồi bên nhấp rượu, khuôn mặt tuấn lãng chẳng hề giống như truyền thuyết miêu tả: nào là râu ria bờm xờm, nào là gầy với độ tuổi trưởng lão. Ôi, ngài ấy chuẩn mực soái ca quốc tế đấy.

      góc khuất khác, Thiên Tử Dai đột nhập cướp tân nương, Lệ nhi bên cạnh hiểu lắm, vẫn ngây ngô nghe theo , nàng ngồi lại chỗ Bích Chi, vận người bộ y phục tân nương đỏ tươi kiều diễm. Thích thú mê mẩn, nàng mặc gì cũng gật đầu và ở lại chơi đùa cùng bộ đồ đáng này.

      Và trong khắc Bích Chi như quát ầm rất lớn điều đó nhưng Tử Dai hề quan tâm đến.

      Khúc đó được tua nhanh khiến Mộc Giải nhức đầu chóng mặt, rồi tới quang cảnh khác, thác lửa vàng cháy bỏng vạn vật tuôn trào xuống vực thẩm, ở đó chỉ có đá và cát vô cùng cằn cỏi, chưa kể đến thời tiết thay đổi đột ngột từ lạnh sang nóng. khắc trước người còn mặc áo bông dày cộm, khắc sau phải điên cuồng cởi hết nút thắt. Nóng đến chết.

      - Mau giao Thượng tiên Bích Chi cho ta.

      Người nam tử tuấn lãng, lãnh khốc lúc nãy lên tiếng, sau là cả vạn vạn thiên binh, ngàn ngàn thiên tướng, tay cầm những vũ khí có thể giết chết tiên tử. Thiên Tử Dai kéo Bích Chi ra sau lưng, mặt đổi sắc, chỉ có căm ghét:

      - Ông xứng đáng với Bích Chi, xứng đáng với mẫu thân.

      Vương Mẫu Nương Nương đứng bên trong đám thượng thần, khóe mắt đỏ hoen, lòng đau đớn muốn chạy đến bên Tử Dai để hay phủ định điều gì đó, nhưng đều bị chặn lại tất thảy lối ra. Lệ nhi cũng đứng cùng với Vương Mẫu, dáng vóc còn khá thấp bé nên nàng dễ dàng chui ra khỏi.

      Bên ngoài yên tĩnh chốc, gió xoáy nổi lên cuồn cuộn, từng đợt cuồng phong bám lấy hai người, Thiên Đế bay lên cao phất bàn tay, đợt đao kiếm xuyên tim hướng thẳng Tử Dai mà buông xuống. Tử Dai nhanh lẹ kéo Bích Chi , tránh né từng đợt chiêu thức Thiên Đế ra tay, hề lưu tình.

      Bỗng nhiên bóng dáng nhanh như tia chớp, thấp thoáng xuất bên cạnh Thiên Tử Dai, bị tập kích hai bên nên kịp tránh né hưởng ngay chưởng, đôi tay buông thỏng Thượng tiên Bích Chi, thân thể nặng nề ngã ịch xuống đất. Miệng phụt ngụm máu đỏ, ánh mắt sắc bén tức giận:

      - Thiên Bạch Tử... Huynh...

      - Đệ hiểu lầm phụ thân rồi. Thượng tiên Bích Chi là nương tử của ta, phải của Thiên Đế.

      - Huynh gì vậy?.

      Thiên Tử Dai dường như nghe được điều gì nữa, đầu óc quay cuồng phẫn nộ, đánh mắt về phía Bích Chi, nàng ta lắc đầu:

      - Ta cố với chàng, nhưng chàng lại nghe ta. Ta Bạch Tử... từ lâu rồi, cảm giác dành cho chàng còn nữa.

      Ngửa cổ cười rống giận, vân đạm khinh phong, vẻ mặt bỡn cợt nỗi căm hờn, trào phúng:

      - ra là như vậy?.

      Giọng vừa ngừng bóng dáng cũng lướt nhanh mất bóng, đến khi mọi người nhìn lại mới hay ra Thiên Bạch Tử và Thượng tiên Bích Chi cánh mà bay. Đúng hơn, họ nằm trong tay Tử Dai, ánh mắt độc ác nhìn đôi cẩu nam nữ, người thương, kẻ tôn vinh hơn cả bản thân.

      - Đừng...

      Lời của Thiên Đế chưa kịp dứt bóng dáng hai người trong tay Tử Dai rơi xuống vực Ưu Minh, ngài lập tức mở kết giới nhưng kịp, cánh cổng vội mở lại dẫn đến luân hồi. Bích Chi rơi thẳng xuống nơi phồn hoa đô thị, còn Thiên Bạch Tử lại nằm chổng mông ngự trị trong thân xác nhóc mồ côi, trôi xuôi theo dòng sông.

      Thiên Đế tức giận, lúc này đây ông ấy muốn tay giết chết nghịch tử dung dưỡng lâu nay. Đưa tay lên cao, vầng hào quang vàng nhạt tích tụ đậm dần, chói mắt mọi người, cả Tử Dai cũng phải che mắt thể chống đỡ.

      Ầm

      Chưởng vừa , tiếng động vang vọng tam giới, nghiêng ngã cả Thiên Cung, cát bụi mù mịt bay lên cao che mờ tầm mắt của mọi người, đến khi cơn gió lạnh phảng phất lùa qua, lớp bụi mờ mới dần yên ổn trả lại gian tĩnh lặng lúc nãy.

      - Tiể...u...Lê..ệ...

      Ngập ngừng, bi thương, Thiên Tử Dai cứng đờ người, miệng mấp máy gọi tên nữ tử trong lòng, nàng lao đến đỡ cho . Nếu bị trúng nặng lắm cũng chỉ tổn thất hơn nửa linh khí, còn nàng...

      Khóe môi nàng cong , ánh mắt nặng trĩu cố gắng mở ra nhưng đều chớp chớp khó khăn, dòng lệ nóng hổi thầm lăn vòng. Nàng ưỡn người, ho ra từng đợt máu tươi, đau đớn nhưng vẫn quên đến :

      - Ch...ủ t...hượng, ng...ười đ...ừn...g l...o... Lệ... n..hi k...hông rời... b...ỏ ng...ười đ...âu. Khụ khụ... ch...ỉ cầ...n ngườ...i ở đâ...u c...on ... ...đ...ến đ...ó vớ...i người...

      Buông thỏng đôi tay, nàng nghiêng đầu về bên, hơi thở dừng lại trong lời thơ ngây, cả lúc nàng biết mình thể nhưng vẫn cố an ủi người mà nàng thương nhất. Tử Dai đau lòng ôm chặt thi thể Lệ nhi trong lòng, ánh mắt cay xòe cùng hàng nước mắt điếng tâm.

      - LỆ NHI...

      thét to, lắc nàng mạnh, tin, Lệ nhi khỏe mạnh như thế thể nào ngủ yên được. Mái tóc dài đen bóng của bay lượn trong gió ve vãn từng đường nét người nàng trông tịch mịch, bi thương cùng khung cảm nơi Ưu Minh chết chóc, đôi tay vuốt lên tóc mây nàng, làn tóc mượt như suối chảy dài cùng máu tươi kinh diễm. Và rồi từng đốm lấp lánh, nàng tan biến cùng trời đất, như kẻ điên nắm chặt lấy từng đốm sáng vội tắt, linh khí của nàng đứt, tu hành cũng biến thành hư vô.

      - Dai nhi.

      Vương Mẫu Nương Nương đặt tay lên vai :

      - Tiểu Lệ được đầu thai, tiếp tục trở lại điểm khởi đầu của việc tu hành. Vì phách của con bé vẫn còn ở đây nên chỉ cần kiếp thôi được trở về.

      Quay phắt lại, mới hay ra phách của Lệ nhi vẫn còn vương vấn, nàng khờ khạo, ngây ra, ánh mắt hướng về hướng thẳng duy nhất, Tử Dai bước đến:

      - Lệ nhi.

      Phách tất nhiên còn ký ức, có lẽ lúc trút thở cuối cùng Lệ nhi can tâm, nàng muốn rời bỏ điều thân thuộc nhất, cả việc oán khí nơi đây quá nặng giúp nàng giữ lại phách:

      - Chủ thượng.

      Ngoài chữ chủ thượng ra hầu hết nàng được gì nữa, khuôn mặt đờ đẫn, phờ phạt lạnh tanh nhìn thẳng vào .

      - biến mất hết là tốt rồi. Hay quá!.

      nắm lấy phách của Lệ nhi kéo vào lòng, vốn thần tiên và ma chẳng khác bao nhiêu, nên việc chạm vào được cũng chẳng có gì lạ lẫm đâu. Tử Dai tự nguyện trút bỏ nửa phần linh khí đạo hạnh của mình rơi vào vòng luân hồi để tìm kiếm và mang Lệ nhi về.

      Tới đây Mộc Giải ướt đẫm nước mắt, khuôn mặt đau thương nhìn Tử Dai rồi nhìn Hàn Yết, sau đó ngắm nhìn Lệ nhi, có thể khẳng định điều. Bản thân là tuyệt sắc giai nhân, nhưng mà cũng nên tự cao như thế, bởi lẽ thua trong tay Thượng tiên Bích Chi kia mà.

      Hàn Yết đực mặt ra, ngu ngu ngáo ngáo lên tiếng:

      - Vậy khi ta chết, ta trở thành ngươi?.

      - Tất nhiên.

      - Ta muốn.

      - Tại sao?.

      - Vì khi đó ta làm chủ được bản thân.

      - luôn đau lòng.

      Tử Dai bỏ kết giới, khung cảnh rừng u cùng Mộc Mã ra, ngoảnh mặt húyt gió đầy ngạo nghễ, tay vẫn còn làm phép khiến Mã nhi bay lơ lửng. Mộc Giải lắc đầu, ngán ngẩm, nếu như vậy khi chết nàng trở về hòa vào phách kia tiếp tục làm nữ tử uy dũng hy sinh vì tình, còn Hàn Yết vẫn thể thay đổi bản tính cao cao tại thượng. là vô cùng chịu lỗ.

      - Tử Dai coi chừng rớt Mã nhi.

      Bóng lưng Tử Dai dừng lại, cứng đờ, chất giọng cũng trở nên băng lãnh hơn, thống khổ và pha lẫn chút oán hận:

      - Ta nhẫn tâm bỏ nàng ấy rớt lần nữa đâu.

      - Lần nữa?.

      Mộc Giải ngáo đá hỏi lại nhưng bóng Tử Dai yên vị xe ngựa, còn Hàn Yết hiểu ra ngay, thở hắt ra, nắm lấy tay Mộc Giải lôi lên xe, đầu vẫn còn quay cuồng vì quá man rợ lúc nãy, mâu quang chợt đảo đến Mộc Mã.

      Nàng ấy là Thượng tiên Bích Chi?.

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 20: Ngươi Lưu Manh

      Mộc Ngưu ngủ lì bì long sàng của Diệp Kết thèm xuống, dù ánh mắt của chúng nô tì, thái giám nhìn nàng rất ư bình thường. Còn Diệp Kết sao? Sau khi về đến Hoàng Cung lập tức thượng triều cùng bách tín quần thần, việc hoàng muội xuất giá làm nương tử cho Dương Ngư cũng được chăm chút rất chu toàn.

      Nàng sau khi đánh giấc tỉnh dậy, Tiểu Xảo chạy ùa vào, hề có quy tắc của nha hoàn, cũng đúng từ đến lớn nàng có bao giờ để ý ai ngoài tiểu thư của mình đâu.

      - Tiểu thư, người có muốn ăn gì ?.

      Sờ xuống chiếc bụng bằng phẳng, Ngưu cảm thấy dạ dày co thắt, bao tử phát ra những thanh ngượng ngùng, đưa mắt nhìn ra khỏi khung cửa sổ, môi nàng nâng lên thốt ra những lời ngây ngô:

      - Tối rồi sao? Diếp Kết đâu?.

      Lời của nàng làm nô tì xung quanh ngưng trọng hơi thở như hít phải ngụm khí lạnh, Ngưu Ngưu đương gọi thẳng Hoàng Đế bằng cái tên cúng cơm ít ai dám ra dù chỉ là lời thầm. Mặt nàng ngớ ra nhìn những người xung quanh khuôn mặt xanh như tàu lá chuối.

      Tiểu Xảo vui vẻ trả lời:

      - Ngài ấy cùng Tiểu Thái Bảo ở thư phòng phê duyệt tấu chương.

      - Phê tấu chương? Hay cùng tên thái giám thông dâm? Haha...

      Khuôn mặt nàng đỏ rần cùng điệu cười đen tối hết mức, Xảo Xảo bên cạnh ngu ngơ hỏi lại:

      - Thông dâm?.

      - À, có gì, chúng ta tìm Diệp Kết thôi.

      Mộc Ngưu vừa vừa vui vẻ ra ngoài nhưng bị Tiểu Xảo kéo lại đẩy đến trước gương, Ngưu Ngưu nhìn vào gương xém tý thét lên, nữ tử nào dám giả mạo nàng đứng trong gương thế? Đầu tóc rối bù như bệnh thần kinh, mắt lún sâu thâm quầng, nàng nhớ ngủ rất đủ... À , dư giấc rồi mà. Chưa đến y phục nhàu nát trong như tiểu nữ hài được bình thường.

      Cười ngượng, Ngưu Ngưu đưa ánh mắt cầu cứu đến Tiểu Xảo, mấy cái quấn tóc ở cổ đại làm nàng vô phương cứu chữa, ngoài cột nửa vờ hay quấn cục ra cho xin, nàng chẳng thể làm màu mè hoa lá hẹ như những người khác được.

      Xảo Xảo từ sống cùng Ngưu nhi nên nàng cũng hiểu tiểu thư rất lười, đúng hơn là tiểu thư bây giờ và ngày trước qua cách chuyện hành xử thay đổi, còn cả hai bản chất đều lười như nhau. Tân trang cho Mộc Ngưu xong, Tiểu Xảo còn phải thán phục tài nghệ quá điêu luyện của mình.

      - Đẹp !.

      Nàng nhìn mình trước gương, bây giờ và lúc nãy khác nhau trời vực, xinh đẹp thanh tú, mái tóc quấn gọn cùng vài cây trâm vàng ngọc lấp lánh, đơn giản, mộc mạc càng tôn lên khí chất thanh cao từ Mộc Ngưu nàng.

      - Cảm ơn ngươi, Tiểu Xảo!.

      - Sao lại cảm ơn nô tì, người trước giờ luôn tài sắc hơn người mà.

      vậy nhưng Tiểu Xảo cũng rất vui, chưa bao giờ được cảm ơn hết, quả tiểu thư lúc này có hơi man man nhưng có cái rất hòa đồng. Cả hai người cùng tung tăng dọc hành lang đến thư phòng của Diệp Kết.

      Ngưu nhi ngu đường may ra Xảo nhi rất thạo đường sau mấy ngày chịu khó học hỏi, sau lúc cả hai có mặt trước thư phòng của . Nàng định sải bước vào liền bị thị vệ chặn lại, hơi lúng túng vì nên xưng thế nào, đành :

      - Nương Nương mời người trở về Phượng Thanh cung.

      Nàng cau mày tỏ vẻ khó chịu:

      - Phượng Thanh cung là chỗ quái nào?.

      ra từ lúc nàng tới luôn ở tẩm cung của chứ có biết tới bóng dáng Phượng Thanh cung ra sao đâu, mặc tên thị vệ can ngăn, khó xử bởi thể động tay hay nặng, người trước mặt đây, cách vài ngày trước rất hùng hổ... Đánh Hoàng Thượng đến lăn, bò, lết...

      - Ta muốn gặp Hoàng Thượng của ngươi.

      Giọng nàng đanh lại, ánh mắt tức giận quát tháo, khí chất thanh cao bây giờ mọc cánh bay mất hay đúng hơn bóc hơi hóa thành đám mây đen đầy sấm chớp rồi.

      cần nghe nữa, nàng dùng lực rất cũng đủ làm ngất tại chỗ... Lý do là vì...

      Nàng cầm đôi guốc gỗ gõ vào ót , mấy tên thị vệ xung quanh trán lấm tấm mồ hôi lạnh nhìn nàng dám lên tiếng. Mộc Ngưu nheo mắt nhìn từng tên , thách thức tên nào dám bước lên cản nàng... Đối với nữ tử yếu đuối như Ngưu bọn họ rất dễ áp đảo nhưng bề chống sau lưng nàng quá to, bọn họ muốn mất đầu đâu.

      Mang lại chiếc guốc, ngẩng cao đầu, nàng đưa mắt nhìn Xảo nhi chết điếng tại chỗ, Tiểu Xảo còn chưa hết kinh ngạc hành động khá vụng về mở cửa. Mộc Ngưu chỉnh lại y phục, nâng bước dài vào. Mắt nàng nhanh chóng nhìn đến phía Diệp Kết, rất nghiêm nghị phê tấu chương. Đôi mày tuấn khẽ cau lại khi thấy nàng nhưng rất nhanh trở nên gian tà.

      Nụ cười môi làm Mộc Ngưu lạnh sống lưng, run rẩy phải vì sợ mà là đề phòng. Diệp Kết đứng dậy bước đến gần nàng, giọng êm dịu như dòng suối thanh mát:

      - Nàng dậy rồi, dùng điểm tâm chưa?.

      Ngưu Ngưu dùng dáng vẻ bất cần đời che giấu nụ cười điên cuồng trong lòng, ngờ sắc đẹp nàng quá ghê gớm khiến cho Diệp Kết điên đảo:

      - Vẫn chưa.

      - Vậy chúng ta cùng dùng, được ?.

      - Ở đây , ta muốn đâu xa, mỏi chân quá!.

      - Được, Tiểu Thái Bảo căn dặn ngự thiện phòng làm những món thanh mát, bổ dưỡng mang đến đây cho ta.

      Tiểu Thái Bảo cung kính cuối đầu bước khỏi, Tiểu Xảo cũng biết thời thế liền theo chân thái giám biến mất ngoài cửa.

      Mộc Ngưu bước đến tủ sách của , toàn những hán tự khiến nàng nhức đầu, nàng cũng hiểu đây là thời kỳ nào, lịch sử thời chiến nào? Nhưng nhìn qua nàng chỉ có hai suy đoán, là thời Trung Hoa cổ xưa người nhớ đến, hai là Đại Việt ngàn năm bị đô hộ, chữ viết cũng giống như thế. Nghĩ nghĩ lại nàng khó hiểu, bọn đều tiếng việt giống như nàng, lịch sử nàng học qua chưa từng có Điệp Quốc, Hàn Phong Quốc hay Chu Tương Quốc, cũng chẳng hề có vị vua nào bị đoạn tụ tên Hàn Dương cùng Chu Bình, chưa từng có ông vua nào biến thái chỉ muốn sờ mông mang tên Diệp Kết.

      Chóng mặt, nàng dẹp hết mọi thứ qua bên, bước chân cứ từ tốn lướt qua những tủ sách cao dày, đôi tay nàng lướt qua từng cuốn sách chợt dừng lại.

      - Nàng muốn quyển sách đó sao?.

      - Đúng.

      Quyển sách nàng chạm tới là cuốn duy nhất có chữ việt, nhìn vào nàng liền hiểu, nhưng trong muôn vạn cuốn nơi đây chỉ có mình nó nằm đơn độc, nàng tò mò hỏi:

      - Ta muốn biết về nó.

      mỉm cười, chắp tay sau lưng, khuôn mặt ngẩng cao tỏ vẻ tự hào:

      - Đây là quyển sách rất lạ kỳ được tổ tiên ta ngày xưa duyên cơ tìm thấy.

      - Duyên?.

      - Đúng, gần ngàn năm trước, tổ sư gia chỉ là thương buôn vô danh tiểu tốt, ngày ấy tổ sư gia lên chuyến đò để chuyển hàng, bỗng dưng trời nổi sấm chớp, nước sông cuồn cuộn xém tý cuốn chiếc đò xuống dòng sông. Nhưng qua lúc mặt nước có chuyển động gì nữa, ông ta vô tình nhìn thấy đứa bé trôi dạt sông, trong chiếc rổ ấy còn có quyển sách. Và đây chính là nó.

      - Còn đứa bé?.

      - Ta lắm, mẫu thân ta chỉ kể đến lúc đứa bé ấy lớn lên trở thành nam tử hán, mang người chiếc ngọc bội xanh ngọc, tay cầm sáo trúc, trong đêm giông bão biến mất vĩnh viễn.

      - Tại sao?.

      Nàng cứ ngu ngơ, sao chàng trai ấy lại biến mất như thế? Có thể là người đại vô tình cũng bị xuyên trong lúc đọc sách sao?.

      - Vì ngày đó tổ sư gia ta đứng đầu nghĩa sĩ nông dân vùng lên đòi công lý, tổ sư gia dẹp loạn cả hoàng cung sau đó người lên ngôi, nạp thê thiếp và có những đứa con. Nhưng tổ sư gia chỉ muốn kế vị sau khi người mất, nhưng nhận liền bỏ quay trở về nữa, truyền thuyết kể rằng có đôi mắt sáng hơn sao bắc đẩu, hào quang nhàn nhạt luôn tỏa ra theo mỗi bước chân . Ngày đứng lên cùng tổ sư gia dẹp loạn thần, chỉ mới mười hai tuổi nên được người tôn vinh như vị thần sống, cứu rỗi sinh linh.

      Vẻ mặt Diệp Kết ngày càng hưng phấn, lịch sử hào hùng đầy phép màu kỳ diệu ra trong mắt , nếu như gặp phải Tử Dai chắc chắn nàng Diệp Kết quá tào lao, đời làm gì có tiên, phật, ma. Nhưng tại nàng rất tin tường việc đó:

      - Vậy tên là gì?.

      - Thiên Bạch Tử.

      - họ Thiên?.

      - Mẫu thân là khi tổ sư gia cứu lấy từ dòng sông, liền nhận ra người còn có chữ khắc bằng máu - Thiên Bạch Tử.

      Nàng liền gật đầu lia lịa, đưa tay rút quyển sách ra xem, nhưng khi lấy ra rồi nàng cảm thấy thất vọng tràn trề, bên trong ngoài tấm thiệp đỏ chữ chẳng có gì cả. Mộc Ngưu định trả về chỗ cũ hàng chữ thoát thoát mập mờ. Nàng đọc theo:

      - Thiên Bạch Tử cùng Thượng tiên Bích Chi.

      Còn vài chữ nữa nhưng nàng đọc ra, các ký tự bị xáo trộn tùm lum, nhưng khi hiểu được ngọn ngành vài từ sau đó, miệng cười ngoắc lên, vỗ cái bóp vào mặt Diệp Kết:

      - Đây rất giống hôn thứ, minh chứng hai người là của nhau cách hợp pháp.

      - Hôn thú? Minh chứng? Hợp pháp?.

      Vừa xuýt xoa cái mặt trắng nỏn in hằn năm dấu tai, mắt lên tia oan ức cùng khó hiểu, Ngưu Ngưu gật đầu lia lịa, Thượng tiên Bích Chi chắc chắn phải người thường, trong đầu nàng liền ra mối tình đẹp tựa như tiểu thuyết. Cả hai bị chia cắt, chàng trai Thiên Bạch Tử bị lưu đày nhưng vẫn giữ lấy vật nhắc nhớ đến người .

      Quay đến đối diện với Diệp Kết, Mộc Ngưu định gì đó nhưng đều bị nghẹn lại nuốt gọn vào trong, mắt mở to trợn trắng nhìn :

      - Ngươi lưu manh.

      Bốp

      Cuốn sách giáng thẳng vô mặt Diệp Kết, dám nhìn mông nàng cách công khai dè chừng như thế à? Đúng là đồ lưu manh, chẳng ra làm sao. Nàng đùng đùng sát khí dồn Kết lùi ra sau, trong tay là quyển sách to chực chờ hôn vào mặt Diệp Kết thêm mấy cái.

      Vẻ mặt Diệp Kết méo xẹo, cười ra hơi lùi dần về sau, nhìn nữ tử đáng tức giận lại cực kì thích thú. chính là muốn làm nàng nổi giận trông muốn cưng nựng thế này đây.

      Nhưng Mộc Ngưu đâu biết nàng đương thuận theo ý đồ của đâu chứ, khuôn mặt cứ đỏ chót, khói bốc nghi ngút, miệng nhếch cao, dám lưu manh nàng liền cho nếm đủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :