Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 11: Hỏi Ngu Tẹo

      đoạn đường trở về Diệp Quốc gian nan vất vả và vô cùng ồn ào, Diệp Kết nhất quyết chịu bỏ ý đồ sờ mông Mộc Ngưu, cứ thừa thời cơ Ngưu nhi lơ đễnh là đưa tay đến gần, nhưng may thay độ cảnh giác của nàng khá sắc bén chỉ cần cử động lập tức Ngưu Ngưu trợn mắt, hươ tay chuẩn bị cho Kết ăn tát.

      Sau ngày dài mệt mỏi, Mộc Ngưu cũng phải khóc thét với kiên trì dâm dê của Diệp Kết, nàng rất mệt, buồn ngủ nữa nhưng dám nhắm mắt lại, cứ mỗi lần thiêm thiếp lập tức tiến lại gần. Ngưu nhi cố gắng nâng mí mắt, khóc ra mà cười cũng chẳng nổi:

      - Ngươi đừng lợi dụng thời cơ nữa, thừa nước đục thả câu chẳng giống nam tử hán gì cả.

      Kết ca bĩu môi:

      - Cái này gọi là hảo hán phải biết tiến biết lùi, ta còn phải lo cho giống nòi sau này nữa chứ.

      Mộc Ngưu hai mắt mở trao tráo, quát:

      - Nòi giống cái đầu nhà ngươi, thú thêm vài lão bà mà ăn cho . Tránh xa ta ra.

      - , nữ nhân dở hơi này, ta chỉ ăn nàng thôi chúng ta phải nhanh có bảo bảo chứ. Chỉ cần mười bảy, mười tám đứa là đủ rồi.

      Bốp

      Cú đấm như thiên lôi giận dữ khiến đầu Diệp Kết quay mòng mòng sau đó lăn đùng ra bất tỉnh, Ngưu nhi thổi nắm đấm của nàng, nhếch môi cười khinh cái tên râu xanh khốn khiếp, cho ngủ như thế này rất tốt nga.

      người ngã lưng xuống ngủ, kẻ ăn đấm đến ngất đúng là cặp đôi oan gia mà, Ngưu sau khi yên giấc nồng mới cảm nhận được thoải mái lan tỏa khắp người.

      Ba canh giờ sau,

      Ngưu khó nhọc cục cựa thân thể, cố gắng đạp thứ gì đó cứ dính chặt lấy thân nàng cách ghê tởm, tức tối vì thứ đó nặng quá, Mộc Ngưu mở trợn mắt đẹp, trong thoáng nàng như muốn giết chết cái tên đối diện, đương trao cho nàng nụ cười ám muội nhất.

      - Ngươi sao chết .

      Bốp Chát

      Và Kết ca nhà ta chảy máu mũi lần nữa, chổng mông gặp thần ngủ rồi, trán Ngưu nhi nổi đầy vạch đen cùng con quạ bay tới bay lui trong ngộ nghĩnh.

      Quê rồi, nàng thèm xe với nữa mà leo ra ngoài ngồi chỗ phu xe hưởng khí trời, cong khóe môi cười tươi rói, Ngưu Ngưu đưa mắt nhìn xung quanh. Trời tối, trăng tròn cũng nhô cao trông kiêu hãnh và dịu dàng, đưa mắt nhìn xung quanh, hầu như ai cũng mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài ngao ngán. Lúc này cả đoàn tùy tùng và nàng ở trong thị trấn gọi là Lục Thủy, người dân có vẻ yên giấc giường của họ, khỏi Ngưu cũng biết đến phủ đệ vị quan nào đó hoặc khách điếm nổi tiếng trong trấn. Đúng như thế, chiếc xe ngựa dừng trước khách điếm Lục Hòa, Ngưu nhảy khỏi xe thèm giữ ý tứ làm Tiểu Xảo giật mình thoát tim.

      Chắp tay sau lưng, Mộc Ngưu nâng bước quý phái vào khách điếm lớn nhất nhì trấn Lục Thủy, khóe môi cong lên cao cùng ánh mắt thích thú ngắm nhìn những thứ cổ xưa xung quanh, bàn ghế gỗ, quầy thu cũng gỗ, những thanh cột to lớn sừng sững chống đỡ ngôi nhà, gian yên ắng bình lặng, xung quanh có vài vị khách uống rượu, lúc nàng bước vào ai cũng đưa mắt dõi theo bóng dáng Ngưu. Nữ tử xinh đẹp tựa tiên giáng trần... Và rồi mọi người phải ngưng trọng hành động nhìn ra sau lưng Ngưu.

      Nam tử chảy máu mũi bất tỉnh lưng thuộc hạ trông thê thảm, chưa đến hai bên má chằng chịt vô số dấu tay đỏ chót, trong kinh khủng quá!.

      Việc sau đó rất bình thường, Ngưu và Tiểu Xảo cùng phòng, Diệp Kết ở cùng Tiểu Thái Bảo, lúc ngang qua cửa phòng , nàng che miệng cười nghĩ đến cái cảnh Kết mớ mà ôm lấy Tiểu Thái Bảo hôn hít sau đó í ó luôn. tiếu hài.

      Và cũng như thế, Mộc Bảo cùng Chu Bình thuê khách điếm ở tạm qua đêm trong trấn Long Hảo, khác với Ngưu hai người này chui vào cùng phòng, có lẽ Bảo nghĩ Bình thế nào cũng cùng giới mà.

      Chu Bình dù thích nữ nhân nhưng cũng biết nam nữ thụ thụ bất thân thể động tới được, cởi áo choàng nằm dài tràng kỷ mệt mỏi nhắm chặt mi mắt. Mộc Bảo chề môi, cởi bỏ lớp y phục rờm rà như quả tạ hơn tấn, nàng khoác người y phục phong phanh lộ cả áo yếm, à là mặc áo yếm cùng cái quần ngắn cách tân mà nàng thiết kế ra.

      Căn phòng cũng sáng quá chỉ mập mờ trong ngọn đèn dầu bàn hiu hắt mà in bóng hai người vào vách tường giấy sang trọng, Bảo Bảo lè lưỡi bực dọc, thời tiết nóng thế này mà nàng phải vác theo tấn vải, có máy điều hòa, có đèn huỳnh quang. biết Mộc Bảo có thể sống sót trong vòng ba ngày nữa.

      - Chu Bình, ta hỏi ngu tẹo được ?.

      Bước đến gần, Bảo ngồi cạnh Chu Bình, mở mắt nhìn nàng trong bóng tối bỗng trái tim đập liên hồi đan xen cái cảm xúc quái quỷ. Mộc Bảo còn hơn cả khuynh quốc khuynh thành, đó là những gì có thể diễn tả nàng qua đôi mắt Bình ca. Bình khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn chặt vào đôi gò bồng sau lớp tà áo yếm hồng của Bảo, thể nào rời khỏi được.

      Bảo ngược lại rất nhiều, ở tại nàng có biết vài tên thụ, chúng nó cùng Bảo nhi mở tiệc ngủ, cạo lông chân, khoe áo ngực nữa. Nên ánh mắt dán chặt của Bình chẳng thể làm nàng nhột đến đỏ mặt được, bởi lẽ nàng nghĩ muốn có cặp nhũ hoa như mình đấy mà.

      - Ngươi và Hàn Dương ấy ấy với nhau chưa?.

      Nhắc tới Hàn Dương và vấn đề tế nhị này khiến đôi má Chu Bình ửng hồng đáng , mím môi thành đường dài, đôi ngươi sóng sánh từng đợt thủy triều xúc cảm, gật rồi lại lắc, lắc rồi lại gật khiến Mộc Bảo phì cười:

      - Các ngươi làm rồi à? Cảm giác thế nào? Mà làm thế nào, thông hoa cúc ư?.

      Đúng là quá ghê gớm, bá đạo lẫn dã man rợ, vấn đề này mà cũng mang ra hỏi cho bằng được, những thế nàng còn cuối mặt thấp xuống để nhìn biểu của . Nhưng điều đó lại là đòn chí mạng khiến bụng dưới của Chu Bình nóng rực, chiếc áo yếm rộng để lộ những mảnh da thịt trắng ngần thơm tho, mềm mại như mảnh lụa thượng hại khiến Bình muốn đưa tay chạm vào. Nuốt nước bột cách khó khăn bởi cục nghẹn càng lúc càng to dần trong yết hầu, Bình trả lời:

      - Ngủ , ta mệt lắm!.

      - Ơ, nhưng ta muốn chưa muốn ngủ.

      thèm trả lời nàng, cũng thèm nhìn, cư nhiên quay mặt vào vách tường cho Bảo Bảo ăn cú bơ, ngụ ý chuyện với lưng ta này. Tức tối lẫn mắc cười, Bảo Bảo trờ về giường trong tâm tư thông cảm, có lẽ ngại ngùng đấy, chuyện phòng the vốn nhạy cảm thế mà, với lại cùng chung tâm hồn nữ nhân nên Bảo hiểu. Chắc Chu Bình nhớ đến Hàn Dương và muốn khóc nên quay mặt , giấu nghẹn nỗi buồn cùng những giọt nước mắt.

      ra , Chu Bình cố gắng yên lòng cho bụng dưới đừng cồn cào cùng ngọn lửa thiêu cháy dục vọng, cảm giác với nữ nhân là thứ chưa từng có, dù đôi lần thấy nữ nhi tắm nhưng chẳng hề thích thú hay bị khiêu gợi thế này. Chỉ duy nhất Mộc Bảo vô tình để lộ bánh mật khiến thân thể có biến yên, cứ muốn ôm nàng vào lòng, rồi đặt ngay nụ hôn xuống đồi bồng đáng đó.

      Nhắm chặt mi tiệp, phủ bỏ hết tà khí trong lòng, vận nội lực cho tâm tĩnh lặng, khó khăn chìm vào giấc ngủ. Mộc Bảo trở người giường cách khó chịu, nàng muốn biết hai tên nam nhân quan hệ có cảm giác thế nào, hỏi Chu Bình thèm , mà người có thể giải nổi lòng cho nàng chỉ có Bình và Dương thôi. Lăn lộn chốc, Bảo Bảo bật người ngồi dậy, lấy chiếc còi thổi mạnh tiếng, có bất cứ thanh nào cả, ngó tới ngó lui coi chiếc còi có bị hư chỗ nào , từ đâu Thích Ưng bay đến đậu vai nàng.

      - Thần kì quá! Ngươi vào bằng cách nào thế nhỉ?.

      Đảo mắt quan sát trong phòng, chẳng có khẽ hở nào cả, ôi đây là con chim ma mà nhìn cứ như ấy, hay là chim thần nhỉ? Thôi quan tâm nữa, Bảo nhi đứng dậy kiếm giấy bút trong tủ kệ, ngờ rằng những thứ này cũng được bố trí sẵn đấy, đặt bút lông khó khăn viết từng chữ, nội dung thế này:

      "Song muội, tại tỷ rất phiền lòng, khúc mắc và tỷ muốn nhờ muội giải tỏa gỡ những nút thắt đó dùm là: Hỏi xem Hàn Dương và Chu Bình khi làm tình có cảm giác thế nào a.

      Tái bút: Mộc Bảo".

      Cuốn tròn nhét vào chân Thích Ưng như những bộ phim cổ trang xưa, Bảo Bảo phủi hai tay vui vẻ trở về giường và chìm thẳng vào giấc ngủ, ghi ra điều bức xúc khiến nàng trở nên nhỏm và yên lòng hơn. Và trong giấc mộng của Bảo nhi đáng bộ phim hề tươi đẹp.

      "Cố lên... cố lên... thông hoa cúc nhau ... sắp vào rồi... yeahhhh vào rồi..."

      À là thế này, nàng mơ thấy Tử Dai cùng Phục Lữ nằm giường, mảnh vải che thân và họ ... thông nhau hết sức quyết liệt...

      (Tử Dai: Ngươi là cố tình *khóc*

      Kim Tuyến: , ta cố tình đâu *cười nham hiểm*)

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 12: Cứng Họng

      Song Song sau khi hôn vách tường cách " nhàng" ngủ say giấc đến tối, cái đầu đau ỉ khiến nàng khó khăn nhấc người dậy, cố vươn bả vai nặng nhọc cùng mí mắt nhắm chặt. Bỗng mùi hương thơm tho thoang thoảng của thịt gà sộc thẳng vào mũi nàng, khiến hai mắt Song nhi mở trừng đánh đảo xung quanh phòng và rồi tiêu điểm ngưng trọng lại chiếc bàn gỗ tròn, con gà thơm ngon đứng cạnh bàn, cánh chống thành bàn, miệng ngậm cành hoa hồng xinh đẹp và nó cực kỳ khiêu gợi vẫy cánh cụt chào nàng.

      - Gà, ta tới đây.

      Phập

      - Aaaaaaaa

      Tiếng hét chói tai khiến Mộc Song bừng tỉnh nhưng trạng thái vẫn giữ nguyên vẹn trường, ánh mắt của Hàn Dương đỏ ngầu cuối xuống nhìn nữ tử cư nhiên tỉnh dậy và... cắn mông . Còn Song nhi vô cùng bất ngờ đưa mắt nhìn lên chạm thẳng vào cặp mắt muốn giết người của , sau đó trợn mắt nhìn lại miếng thịt gà trước mặt mình.

      Nàng bật người ra sau, bàng hoàng tìm trà súc miệng liên tục, ôi trời tại đói quá mà sinh ảo giác đấy, mà cũng hay sao lại thấy mông thành đùi con gà hay vậy ta?. Mộc Song chạy tới chạy lui hết ngậm nước rồi lại dùng khăn lau lưỡi, nước mắt nước dãi lăn dài nơi khóe mắt:

      - Tên chết tiệt!.

      - Nàng thô thiển?.

      Hàn Dương nắm cổ áo Song nhi thôi cho nàng chạy loạn nữa, nghe được từ ngữ mấy hay thoát ra từ cái miệng nhắn vừa "thân ái" hôn mông xong, khẽ cau mày lấy cái khăn lụa bị nàng nhai cách mạnh bạo, ánh mắt nàng liếc thẳng lên cứ như bị lé hay sắp bị sùi bọt mép vậy. ra là cao quá, nàng nhìn tới, đầu đau nên thể hất lên chỉ có thể liếc lên thôi.

      - Nữ tử xấu xí.

      Hai người đứng hình trong chốc lát Dương ca đẩy đầu Song Song cái, bản mặt vốn xinh đẹp bị nàng làm cho kinh tởm, bạnh quai hàm, liếc xéo nàng sau đó định nâng bước chân ra ngoài bị bàn tay bé yếu đuối giữ lại.

      Quay người lại, định cáu gắt kêu nàng buông ra nhưng khi đối diện với cặp mắt đáng long lanh sương mờ, ôi thôi tâm tình dịu dàng, tĩnh lặng:

      - Chuyện gì nữa?

      - Ta đói.

      Rột Ọt Ọt Rột

      Xoa xoa cái bụng phẳng lặng phát ra những thanh như trống, ánh mắt cầu xin được ân xá ăn của Song nhi giống con mèo nịnh chủ. Dương ca thở dài, gật đầu nắm bàn tay mềm mại, nhắn của nàng ra khỏi nhuyễn tháp Ân Dạ đến Ngự Thiện phòng. Nô tỳ, thái giám cuối đầu hành lễ trước cùng nàng, kẻ hầu người hạ trở lại đúng cung quy đứng cẩn thận, nhàng và dường như gian rất yên lặng, nặng nề. Mộc Song nhìn quanh khó chịu, nàng quen ăn mà im lặng thế này, nàng cũng thích ăn chiếc bàn to vậy đâu.

      Kéo tay áo của Hàn Dương khiến nhíu mày nhìn nàng khó hiểu, cứ nghĩ rằng nàng sợ sệt những người xung quanh hay quen với cuộc sống cung phi. Buông tay nàng ra, ôn nhu kéo chiếc ghế cách lịch thiệp khiến chúng nô tỳ, thái giám phen hoảng hồn, mặt mày ai cũng biến sắc như hít phải khí lạnh.

      Song nhi nhìn cử chỉ của và mọi người trông khó hiểu, chỉ là cách phái nam thể lịch thiệp tại sao cứ nhìn như việc động trời ấy, Mộc Song lắc đầu đưa tay vẫy vẫy ngụ ý bảo cuối thấp đầu xuống. Hàn Dương hiểu ý cuối người xuống nghe nàng :

      - Có thể về Ân Dạ ăn ? Ta ngon miệng nếu ở đây.

      - Được.

      ra cũng thích nguy nga, huy hoàng này đâu, ăn mà cứ như bị cầm tù vậy, nuốt đồ ăn cực kỳ khó nhọc vì lúc nào cũng giữ trạng thái nghiêm nghị, tôn quý làm rất mệt mỏi nga. Cái ý kiến của Song nhi quá giống và cũng như thay quyết định rồi, ban lệnh cho thái giám cùng nàng trở về Ân Dạ.

      Và buổi ăn tối trở nên rất thú vị, Mộc Song trước giờ thích ăn mấy nhưng bây giờ rất đói khiến nàng ăn còn hơn hạm. Hàn Dương từ tốn gắp đồ ăn đến khi nhìn lại đồ ăn đều bị nàng cưỡm hết, cũng rất đói mà, nên giành ngược lại, Song muốn cứ cho rằng là kẻ giàu ích kỷ cần kiệm, có chút đồ cũng giành với nàng. Thế là phân vua thần nữa, Song liếm đũa rồi thọc vào từng món ăn, còn nhổ cả nước miếng lên con cá ngậm ngọc khiến Dương chưng hửng nôn ọe liên tục.

      Tự dương tự đắc chính mình, Song nhi chống nạnh cười lớn trông chẳng khác nào nữ tử hâm dở, Hàn Dương sau khi hết chóng mặt vì lần đầu đối diện với nữ tử kinh hãi như thế cũng thèm thua, khạc nguyên bải nước miếng phun lên bàn. Mộc Song cười bỗng ngưng lại trừng mắt nhìn nước bọt tử môi vung vải đầy lên thức ăn, nàng săn tay áo nhổ nước bọt vào tay tức giận nhào tới gần , hay tay bóp chặt hai má Dương, ghê tởm hét lớn sau đó cũng làm theo nàng. Ôi, cái bữa ăn từ bình dị trở nên gớm ghiếc ngập tràn trong nước bọt của cả hai.

      Trong lúc hai người kia chơi bẩn, Dương Ngư cùng Mộc Nữ bình dị mỗi người ôm bầu nữ nhi hồng, đặt mông ngồi tường thành ngắm trăng rằm tinh khiết, tròn trĩnh ngự trị bầu trời tỏa sáng dịu dàng cùng những ông sao tinh tú.

      Nữ cầm bình nữ nhi hồng uống ngụm, khẽ nấc mỉm cười, hai má nàng giờ đây đỏ hồng trong đáng cực, Dương Ngư cũng uống ngụm, ngã người nằm lên mái đá tường thành, ánh mắt tỏa sáng hơn cả vì sao trời khiến Mộc Nữ chăm chú nhìn mãi.

      -Sàng tiền minh nguyệt quang

      Nghi thị địa thượng sương

      Cử đầu vọng minh nguyệt

      Đê đầu tư cố hương.

      -Lý Bạch-

      Khi ánh mắt Mộc Nữ nhìn lên phía cung trăng bỗng tim nàng chùng xuống thắt chặt, hình ảnh của cha thương đau ra ám chặt lấy đôi ngươi nàng, ngày trước Nữ Nữ hay nhổ tóc bạc cho cha lắm, tại lại có nàng liệu có ai thay nàng làm ?.

      - Nàng nhớ Diệp Kết sao?.

      Nhìn trong mâu quang nàng là nỗi nhớ nhà tha thiết, màn sương mỏng lấp đầy nơi khóe mi làm lòng Dương Ngư khẽ biến động, cảm thấy như ai đó đấm vào tim mạnh.

      - À, ừ, cũng nhớ.

      Biết là hiểu sai nàng rồi, nhưng vui thay phu quân tương lai có để ý đến tâm tư của nàng, người Mộc Nữ nhớ là cha phải tên hoàng huynh Diệp Kết mới biết được hai ngày gần đây. Mà nhắc tới khiến nàng mỉm cười , chắc bây giờ Ngưu tỷ rất khốn khổ chịu đựng tên dê xờm đó đây, Nữ nhi tâm tình thay đổi, lè lưỡi đưa ý kiến:

      - rình trộm nơi thanh lâu ?.

      - Hả?.

      say cũng phải tỉnh, mặt của Dương Ngư trông chẳng khác tên ngáo là bao nhiêu, mắt mở to nhìn nàng kiểu thể tin mới nghe được từ "thanh lâu", miệng hé mở thở dốc cùng đôi má đỏ chót khi nghĩ về chuyện phu thê. Nữ Nữ mắc cười bịt chặt miệng, nàng là nữ nhân lại sợ, đương nhiên nam nhân lại trở nên thẹn thùng như thế, giật giật tay áo nũng nịu, nàng bĩu môi đòi cho bằng được. Và tất nhiên kết quả là theo ý nàng rồi.

      Dương Ngư ôm ngang hông Mộc Nữ đạp gót chân, vài cái đạp cành là tới ngay An Thiên Lâu nơi mà Bảo - Song xuyên qua lần đầu và vô cùng vinh hạnh đặt mông tới, Nữ nhi khá hồi hộp, vui thích nhìn chuyên nghiệp gỡ tấm ngói ra, nàng cười khẽ nháy mắt với đầy ám muội.

      Đối diện với ánh nhìn mấy trong sáng của Mộc Nữ mà Ngư ca thở dài, phải là hay rình người ta đâu chỉ là đôi lúc cần thám thính tình hình nội bộ, phục lệnh Hàn Dương thôi mà.

      Cả hai chúi đầu gần lại đưa mắt nhìn vào trong, Mộc Nữ cười tinh ranh khi hình ảnh quá chừng ghê gớm ra. Bên dưới tên nam nhân lắm lông, tay chân béo ú, cái bụng cũng phì lũ tưng tưng theo mỗi nhịp điệu của ông ta. Nữ tử nhắm mắt hưởng thụ, miệng rên lên từng thanh ái lệ khiến người nghe đỏ mặt tía tai, đôi chân trắng muốt thon dài đặt vai lão mập.

      Hoạt động được chút hai người đó đổi vị trí, ông ta nằm ịch xuống giường còn nương kia choàng thân ngồi lên người ông ta, nhét nhét gì đó vào trong, nàng ta bắt đầu chuyên nghiệp nhịp lên xuống khiến người phía dưới phải thở dốc, ngực phập phồng hổn hển.

      - Thôi, khuya...

      - , ta muốn coi hết cơ.

      Dương Ngư đỏ mặt, sinh lý bắt đầu khó chịu bởi hình ảnh quá ư kích thích bên dưới, hắng giọng định gọi Mộc Nữ về ai ngờ đâu nàng quá ư manh động, chịu rời mà còn muốn xem hết, nhìn nàng bằng con mắt kinh dị nhất, môi mấp máy từ có từ và chẳng nghe được thanh nào, có thể diễn tả biểu cảm của qua hai từ là "cứng họng" luôn rồi.

      Còn Mộc Nữ nhà ta rất bình thản vừa xem, vừa tưởng tượng tên nằm dưới là Dương Ngư còn người nhún nhảy phía là Nữ Nữ nàng nha. Nhưng cũng phải lại, nàng là nữ nhân nên cũng biết thẹn thùng , vành tai trắng nỏn cũng dần hồng nhuận.

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 13: Soái Ca

      Quay lại với Mộc Mã đáng của chúng ta nào, nàng sau khi ngủ ngon lành lưng Phúc Kiến cuối cùng cũng tỉnh dậy sau giấc mộng mấy vui vẻ, tên Tử Dai điên khùng kia cư nhiên múa thoát y trong mơ của nàng, làm cho Mã phải hét toáng lên đập bấy nhầy.

      Từ Dai: Ngươi cứ lôi ta vô hoài. Ta là trai tân nha *rơm rớm nước mắt*.

      Phúc Kiến tìm được chiếc xe ngựa tạm ổn để xuống núi, nghe đâu Bạch Tử đến Hạ Tử Cung tìm Cung chủ nơi đó, hình như là nhờ nàng ta đến giúp đỡ vụ linh chi ngàn năm đây mà. lắc đầu, mệt mỏi nhìn Tiểu Mã vô cảm ngồi trong góc xe ngựa hết lần này đến lần khác cứ kêu gào thảm thương, ngặm lấy khăn tay sau đó quát lớn hiểu nổi:

      - Tên Tử Dai chết bầm, ngươi chết .

      trợn mắt, quay đầu nhìn lại ngoài đường, trong đầu Phúc Kiến chạy ngang, chạy dọc suy nghĩ duy nhất:" Não của Tiểu Mã bị hư rồi". Mộc Mã quất mắt tức giận sang Phúc Kiến, nàng cười nham nhở cách đê tiện, xem ra cái tên này cũng là soái ca đấy nhá, vẻ ngoài hơi bị ẻo lả tý, da quá trắng thêm cái nữa là bộ y phục, đúng thế, sao mà ăn mặc ôm sát như nữ tử thế này.

      Mã cau mày suy tư chốc, mâu quang đảo quanh dừng lại cái tai nãi của , nàng rón rén mở ra, ôi, xém tý nữa Tiểu Mã hét lên vui sướng rồi. Bên trong chiếc túi chỉ toàn là vàng với bạc, định bỏ trốn hay gì mà ôm của theo nhiều thế nhỉ?. Lết đế gần Phúc Kiến, nàng cạ cạ vai vào lưng .

      Đứng người, đơ luôn toàn tập với Tiểu Mã, Phúc Kiến trừng mắt nhìn về phía trước, hơi thở ngưng trọng và có vẻ sắp ngắt luôn nhịp tim. đường đường là nam nhi, chưa từng đụng đến sắc dục, bất quá là ngắm bọn họ tắm tiên thôi, hôm nay lại bị đụng nữa khiến hai vành tai đỏ chót như quả gấc ấy. Mã Mã mắc cười, bụm miệng trêu chọc:

      - Này, chẳng phải huynh cõng ta cả đoạn đường sao? Giờ mới có đụng chút ngượng ngùng như nữ nhân rồi.

      - E hèm, lúc đó là vì an nguy của nàng ta mới cõng mà nghĩ, tại ... Có thể tránh xa ta chút ?.

      Hắng giọng, Phúc Kiến má vẫn còn ửng đỏ, mắt cứ mập mờ đảo quanh khiến Mã nhi thích thú ngắm nhìn, xem ra cũng thua kém Bạch Tử bao nhiêu đâu, cái môi mỏng son đào, sóng mũi dọc dừa thon gọn cân bằng giữa đôi mắt tinh tú, Mã Mã nhìn chốc rồi cuối mặt cười tươi rói:

      "Giờ ăn được ta? Thế nào cũng cần chữa độc trong người mà".

      Rùng mình, lạnh toát cả sống lưng, nhìn nàng khó hiểu, dè chừng và có chút tránh xa tầm mắt nàng, bởi vì lúc này đây Mã nhi nhìn bằng ánh mắt quyến rũ chết người nha. Kiến ca nhà ta xem như sắp xong đời rồi, vướng vào tay ai vướng, lại vướng nhầm vào Mã Mã nguy hiểm.

      Phúc Kiến nuốt nước miếng cái ực khi Mộc Mã nhoài người về phía trước, khiến cho hai khuôn mặt gần trong gang tấc, môi nàng hé mở giải tỏa, lan tràn hơi ấm nóng ngọt lịm lên má và trong thoáng mụ mị muốn hôn lấy cánh môi mời gọi chết người kia. Nhưng may thay, Kiến liền đấu tranh thoát khỏi bàn tay Mã, cuối gằm mặt, giọng lắp bắp :

      - Tố..ii... ro...ồ...i...tìm... khác...h... điế..m... th...ôi..i...

      Nhếch môi, Mộc Mã cười trừ, nàng hơi bị quê nha, dâng tận miệng mà còn đạp đổ, nàng là nữ nhi lại chủ động trước vậy mà bị nam tử khinh suất. Mâu quang liếc nhìn xung quanh, gian đúng là tối , những chiếc đèn lồng được thắp sáng treo trước cửa. Bỗng nhiên cơn gió lạnh toát từ đâu trôi về, trong gian yên tĩnh nó phát ra tiếng lá khô bay xào xạt, lông tơ Mã Mã nổi lên, toát cả mồ hôi lạnh, nàng ôm chặt lấy Phúc Kiến, đôi mắt ngừng mở to quan sát xung quanh. ra Mộc Mã rất sợ ma, dù được chứng kiến "sắc đẹp" nghiêng nước đổ thùng của Tử Dai nhưng nỗi sợ hãi vẫn thể khuyên giảm hay áp đảo mỗi khi nhớ về .

      Phúc Kiến cũng phòng bị nhìn xung quanh, quỷ thần chẳng hề tin đâu mà thứ chắc chắn đây phải người thường, khí tức người đó thể cảm nhận được, nhưng mà có gì đó khác thường, bởi vì cái chiêu này khá quen thuộc nha.

      Nghiêng đầu, trưng vẻ mặt suy tư, cố nhớ ra là kẻ nào, giật mạnh thân mình cùng nụ cười thông não. Phúc Kiến lẫn Mộc Mã cùng kêu lên:

      - Bạch Tử.

      Đúng thế, chính xác là Bạch Tử nhà ta nha và tại mặt có rất nhiều vạch đen cùng đám quạ đen bay vèo vèo, ung dung đối diện với hai kẻ xe. quên lệnh bài vào Hạ Tử Cung ở nhà nên phải quay về lấy nào ngờ đâu được giữa đường lại gặp chuyện này, tiểu muội đáng kiêm tình nhân ôm chặt khít hậu cần của , những thế lúc nãy còn được chứng kiến cảnh sắp trao môi nhau nữa chứ.

      Về phía Phúc Kiến giờ đây hay biết gì, kể cả việc Mộc Mã kẹp chặt giữa hai chân cùng cái ôm sát rạt. Mộc Mã vẻ mặt chùng xuống, tim cũng đập mạnh liên hồi khi ánh mắt của Bạch Tử lúc trở nên trầm nhìn thẳng vào nàng. bỗng nhếch môi khiến Mã nhi bật người về sau, lùi dần rồi tựa vào thành xe:

      "Chết chắc rồi!".

      Vụ sóng gió ấy chắc cũng mấy tốt đẹp đâu hen, thôi cho bọn họ tự giải quyết vậy, bây giờ quay về với Mộc Giải cùng Hàn Yết nào.

      Thú cũng có chuyện gì xảy ra cả, tống nàng vào khách đếm rồi bỏ đâu mất tiêu trong khi đó Giải chán chường lết giường, bụng hơi nhô nhô khiến nàng mệt mỏi ngắm nhìn, hiểu vì sao lại làm mẹ trong khi trái cấm còn chưa được nếm tới. Nhưng rồi cũng vui vui khi nghĩ đến đứa con bé , bảo bảo nằm trong vòng tay của nàng lắm lúc khó chịu đưa tay lên cao vuốt mi mắt. Ôi, đáng đến chết mất.

      rất buồn ngủ cửa sổ bật mở khiến Mộc Giải đưa mắt đề phòng nhìn chăm chăm, bóng đen vọt qua rồi chui tọt vào trong phòng, nàng đứng dậy chuẩn bị gọi Cổ Cầm nghiêm chiến ...

      - Đừng có đánh ta.

      Giọng quen quá mức cho phép, Giải nhi đốt ngọn đèn cầy đưa lại gần khuôn mặt người đối diện:

      - Tử Dai? Ngươi làm gì ở đây?.

      ngồi xuống ghế, bắt chéo hai chân, bàn tay đan xen, mệt mỏi nhắm chặt mắt, Giải Giải chờ mở mắt mà mệt mỏi, đưa chân đạp phát mạnh, thế là Tử Dai nhà ta hôn đất trong phút lơ đãng. Gắt gỏng, oan uổng vừa chùi mặt vừa quát:

      - Sao ngươi đá ta?.

      - Ngươi đương nhiên tự tiện vào phòng ta, tối thế này định có ý đồ gì?.

      - À, tướng công của ngươi nằm ngủ rất ngon ở Thanh Lâu nha, ta sợ ngươi buồn nên mới tới đây giải sầu, với lại ta cũng rất đơn mà.

      Tử Dai nhăn mặt, xịu mày trong vẻ đáng thương khiến Mộc Giải nôn ọe sau đó mới để ý lời , Hàn Yết bỏ nàng Thanh Lâu á? Ngồi sụp xuống giường, lòng trống trải nàng tức điên lên được. đúng là nỗi sỉ nhục quá nặng nề mà, nàng tự dâng thân cho vậy mà lại từ chối còn tòn ten ăn nữ tử khác nữa.

      Nước mắt lăn khóe mi Giải Giải, nàng buồn bã quay sang ôm chặt lấy Tử Dai, uất ức khóc thành tiếng, Tử Dai vuốt lưng nàng, thở dài cùng khóe môi nâng cao đầy ngạo nghễ, cuối cùng cũng trả thù được trong sáu người bọn nàng, ai biểu cứ lôi ra làm gì, cho vừa.

      Cạch

      Cửa phòng choàng mở, bước chân nhàng, Hàn Yết bước vào phòng và trong thoáng đôi mắt long lanh lên những ngọn giáo nhọn hoắc hướng đến tên Tử Dai cư nhiên ôm lấy nương tử , Mộc Giải mờ ảo nhìn xuyên qua màn sương ẩm ướt, hình ảnh của Yết ra khiến nàng tức giận, hận mà hất mặt lên cao tiếp tục ôm chặt Tử Dai chịu buông.

      Dù mang tiếng là Diêm Vương nhưng chất Tử Dai rất chết nhát nha, ngờ tên ấy lại trở về nhanh thế, giải quyết nhu cầu phải lâu lâu chút chứ tại sao chưa đến hai canh giờ xong rồi?. Tử Dai cười trừ nhìn , lại ngước xuống Mộc Giải vào tai nàng:

      - Buông ta ra, để ta chuồn.

      - , ngươi là tiểu mật của ta.

      - Ta.

      ngơ ngáo đưa ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt, ánh mắt mở to kinh ngạc, dở khóc dở cười, nãi nãi của ơi, tội nghiệp quá!. dịch dung thành nhan sắc ma chê quỷ hờn mà Giải vẫn có thể ra chữ tiểu mật là sao đây? Nàng sợ nhục mặt khi bị hồng hạnh xuất tường, ít ra cũng tìm cái mã đẹp đẹp chút chứ sao lại chui đầu vào đống phân chó thế này?.

      Mộc Giải giận hờn nên thèm quan tâm Tử Dai xấu xí cỡ nào đâu, tại nàng chỉ muốn cho tên Hàn Yết kia ghen đến banh nhà thôi.

      Và ước mong của nàng thành thực rồi đấy, dù mấy thương Giải nhi nhưng nàng đương là nương tử của lại bên cạnh nam nhân khác hết sức tình tứ, ngờ khi chẳng có ở đây, nàng lại to gan đến nỗi mang tình nhân về chiều ôm ấm, tình tứ, dính chặt nhau như thế.

      Giờ đây về và bắt gặp, nàng giải thích mà còn nhìn bằng cặp mắt thách thức nữa, nữ tử đáng chết mà.

      Rồi mâu quang đen trầm của lướt xuống bụng Mộc Giải, khói bốc cùng ngọn lửa sát khí:

      "Hài tử là của ai?".

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 14: Dựng Thẳng Hay Bẻ Cong

      Sáng hôm sau.

      Diệp Kết nhợt nhạt tỉnh dậy trong vòng tay vô cùng "thân ái" của Tiểu Thái Bảo, trừng to mắt nhìn y phục của mình chỉnh tề, lại cư nhiên ngủ ngon lành trong lòng thái giám. Bung người bật dậy, đưa mắt tìm kiếm bóng hình Mộc Ngưu, nhưng chẳng thấy đâu.

      Tiểu Thái Bảo dụi mắt ngồi dậy, khẽ ngượng ngùng làm hai bên má ửng hồng nhìn cách bí , khuôn mặt Kết tối sầm, tay chân cũng bắt đầu ngứa ngáy muốn đập thẳng vô mặt cái tên trước mặt.

      - Tại sao ngươi lại ở đây?.

      - Bẩm Hoàng Thượng, đêm qua là người lôi nô tài lên.

      Vành tai Thái Bảo bắt đầu đỏ chót như gấc, ánh mắt đảo nghiêng dọc sau đó cuối mặt cười thẹn, còn Diệp Kết nghe xong lý do, ra tất cả là do cả... Ôi thôi, vũ bão cuồng phong từ đâu bay về lượn quanh người cách chóng mặt, mắt sa sầm, khóe môi giật giật trong đáng sợ.

      Giơ chân Kết đá thẳng Thái Bảo bay khỏi phòng, sau đó ngừng thoát sạch y phục, mắt rưng rưng nước mắt trong tội nghiệp vô cùng. biết rằng tối qua có đè thái giám ra mà cưỡng bức nữa.

      Mộc Ngưu tỉnh dậy, khuôn mặt sảng khoái, tràn trệ nhựa sống, nàng thay y phục, rữa mặt rồi trang điểm nhạt. Bước xuống lầu cùng với Tiểu Xảo, sáng sớm phải tìm cái gì lót bụng chứ.

      Vừa xuống được phía dưới, Mộc Ngưu ôm bụng cười ra tiến, hình ảnh Diệp Kết lúc này trong bi thảm, mặt nổi lên từng dòng sát khí, đùng đùng lửa hận, còn Tiểu Thái Bảo bên cạnh e thẹn cuối đầu, hai má ửng hồng trong như nữ tử xuân xanh. Ngưu Ngưu cười đến sái hàm, nhấc chân bước tới gần bàn. Giọng giã lã hỏi qua loa:

      - Tối qua, tướng công ngủ có ngon vậy?.

      Lời của nàng quả trêu chọc Kết mà, ngước mắt trầm, trong khắc tia sắc bén, vô lại lóe lên. Nàng dư nhiên dám chơi ? dễ thế đâu:

      - Nương tử, ta ngủ rất ngon. Tối nay nàng nên làm đúng bổn phẩn của mình nha, đừng để tướng công phải cưỡng bức nàng.

      - Hừ, có đâu tướng công của ta.

      Nàng nhấc cánh tay như kiểu thục nữ gia giáo, mà đúng thế mà ta nhưng tại sao lại chứa đầy khinh bỉ thế nhở? Che miệng thấp thoáng nụ cười xoáy. Diệp Kết bưng chén trà tay, ánh mắt háu đói, đê tiện nhìn xuyên qua lớp y phục thanh thoát của Ngưu. Tối nay ăn được nàng, sau này còn là nam nhi nữa.

      Tự với lòng, Kết ca rất tự tin về bản lĩnh của chính mình, bởi vì sao? Tối nay dùng đến xuân dược nha.

      Tiểu Xảo đứng bên cạnh cũng nhịn cười đến ửng hồng cả đôi má, nàng giật giật cổ tay áo Ngưu nhi. Mộc Ngưu nhìn nàng đáng mà ôn nhu cười đáp, nhưng khi thấy ánh mắt Xảo nhi hướng ra ngoài đường Mộc Ngưu lại nghĩ ra thú vui mới. Ngưu nhà ta rất muốn thăm thú thị trấn Lục Thủy này, ý nghĩ vừa thoáng qua hành động làm trước, Ngưu Ngưu kéo tay Tiểu Xảo chạy ra ngoài khiến Diệp Kết kịp phản ứng, gọi với theo nhưng nàng hòa vào dòng người đông đúc đến mất tăm. Kết lắc đầu mệt mỏi, vác theo Tiểu Thái Bảo và vài thị vệ ra ngoài tìm nàng, trấn Lục Thủy này xa lạ lắm với , bởi lẽ mỗi lần đến Hàn Phong Quốc đều phải tá túc lại đây hai đến ba ngày.

      Mộc Ngưu sau khi tung tăng chạy mới hay ra mình bị lạc đường, Tiểu Xảo cuối gằm mặt, mắt hoen lệ như sắp khóc đến nơi, Ngưu nhìn mà mệt thân, sao nô tì lại mít ướt như thế chứ, chủ nhân còn sợ đâu tới phiên nàng ấy.

      Tâm tình Ngưu vui nên nàng cũng bận tâm mình lạc làm gì, thế nào cũng có người tìm thôi, lo chi cho mệt não. Miệng nhếch cao, toe toét cười, tay vẫn tiếp tục lôi kéo Tiểu Xảo đến chóng mặt, thị trấn cổ đại đông vui chẳng khác nào khu trung tâm ở thế giới của nàng. Mọi người đổ xô ra đường mua với bán, hẹn hò với cả đánh nhau nhừ tử, ánh mắt Ngưu hết đảo đến bên này lại nhìn ngắm bên kia, Xảo nhi theo kịp, nàng hụt hơi ngồi xuống thở nặng nhọc, đưa tay lau mồ hôi trán, Xảo ngước mặt:

      - Nô tì ... Aaaa... Tiểu thư ơi! Người đâu rồi?.

      Xảo nhi nhìn dòng người lướt qua, chẳng có bóng dáng Ngưu nhi đâu cả, nàng quýnh quáng tay chân cứng đờ cắm đầu chạy trong sợ hãi, nhưng may thay bóng dáng Diệp Kết lấp ló đâu đó hàng người phía sau:

      - Ngưu nhi đâu?.

      - Nô tì biết.

      Mặt Tiểu Xảo như khóc đến nơi khiến Diệp Kết cũng hoảng hốt kém, nét mặt tái mét, phái vài thị vệ chia nhau tìm Mộc Ngưu, cả bản thân cũng nháo lên khó chịu nắm cổ Thái Bảo, Tiểu Xảo về phía trước, lần theo những gian hàng mỹ phẩm xinh đẹp.

      Ở phía Ngưu mất tích ai biết dấu vết bên Mộc Bảo lại hoàn toàn khác, lúc tỉnh dậy tới giờ Bảo nhi cứ nhìn chăm chăm vào Chu Bình làm khó chịu, ăn chén cơm ngon, uống ly trà cũng đắng nghét:

      - Sao nàng nhìn ta mãi thế?.

      Bảo cười trừ, ánh mắt híp lại, nhìn xoáy vào mắt :

      - có gì, ta chỉ tự hỏi ngươi và Hàn Dương khi làm việc phu thê thế nào thôi.

      Chu Bình nhấp ngụm trà cũng bật người phun hết lên mặt Bảo, Bảo nhi lấy khăn lau mặt, bặm môi, giũ tay, nàng nghĩ câu hỏi của mình lại có sức công phá lớn đến như vậy. Mâu quang quan sát khuôn mặt cà chua của Bình mà nàng mắc cười, xích lại gần hơn, dường như ngồi sát luôn, đôi gò bồng Bảo giương cao cạ vào cánh tay Bình, khó chịu xích ra nàng xích lại gần hơn. Cứ thế mà cái mông của Bình sắp rớt xuống đất tới nơi:

      - Ta mệt. - Bình lúng túng đứng phắt dậy, mắt nhìn xuống chân:

      - Ngươi trả lời ta , cảm giác có giống như nam nữ ôm nhau khi giường ?.

      Mộc Bảo suy nghĩ rất đơn giản nha, vì tưởng Chu Bình cùng đồng loại nên ngại khoảng cách tháo luôn lớp y phục ngoài, nhào tới ôm chặt . Bình bị ngực to tấn công nên đứng hình bất động, cả huyệt đạo cũng dường như bị điểm huyệt rồi, hô hấp khó khăn làm hé môi thở dốc. Bảo cong khóe môi, biểu của Bình khiến Bảo phì cười tấn công tới, đưa tay vân vê vào lớp y phục bên trong, lớp da thịt mịn, rắn lại có vẻ rất nóng nữa. Mộc Bảo nhàng đưa tay sờ lên ngực , chỗ đó cứng lại trông rất tiếu hài, được nước làm tới, nàng cong ngón tay se dịu đầu ti làm cả thân người run lên, bất giác lùi ra sau. Vành tai đỏ chót, cả người khó chịu như muốn thoát hết y phục ra.

      rằng, Chu Bình bước ra khỏi cửa và luôn, Mộc Bảo đứng nhìn khó hiểu, tại sao lại tức tốc biến mất thể nhỉ? lẽ ta ngại hay là có cảm xúc với nữ tử, nếu như thế phải tên thụ lâu năm, gật đầu, nàng hiểu rồi, bây giờ, là nàng làm cho thẳng, hai là bẻ cong luôn.

      Nếu giúp thẳng lại phải hy sinh bản thân, tiếp cận và tất nhiên phải giúp chạm vào từng đường nét tuyệt đẹp người Bảo. Còn muốn bẻ cong vĩnh viễn cũng khó, Mộc Bảo cần nhất lúc này là tên nam nhân khác để cho Chu Bình và tên đó nhau, quên Hàn Dương, sau đó tên ấy cùng Bình làm chuyện phu thê, Bảo Bảo nàng chỉ cần ngồi bên ngoài thụt lỗ cửa giấy, đưa mắt vào mà chiêm ngưỡng thôi.

      Búng ngón tay, nàng nghĩ cả hai đều tuyệt hảo hết, lần lượt từng cái hay hơn đó. Thế là Bảo Bảo nhà ta chọn phương thức thứ hai trước, nếu thất bại nàng dùng thân dựng thẳng lại Chu Bình.

      Tuyệt hảo!.

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 15: Tiểu Mã Đau Tâm

      Lời tác giả: Vì ta thấy cứ chương hai cặp đôi loạn và mất đất diễn. Nên ta quyết định dành cho mỗi cặp hai chương, lo mất chỗ diễn và gấp khúc bất chợt nữa nhé!.

      Bạch Tử khoanh chân, ánh mắt nổi lửa nheo chặt nhìn vào thiên hạ . Mộc Mã cuối gằm mặt, hai tay nghịch tà áo, miệng chu chu làm vẻ vô tội, khóe mắt nhận lỗi còn hếch cao trách cứ. nhìn nàng mà cáu gắt, nhịp roi xuống đất làm Mã giật bắn người né qua bên, giương mắt hạnh giận hờn liếc .

      - Nàng còn biết mình sai à?.

      - Tiểu Mã vô tội mà, ta là bị trúng độc, trong lúc đó ta rất sợ nên ...

      - Muốn hồng hạnh?.

      Lời của Bạch Tử cắt ngang giọng cãi bướng của Mã nhi, nàng lắc đầu nguầy nguậy, khóe mắt ánh lên ấm ức, phách lối tủi thân thèm suy nghĩ:

      - Ta với chàng có là phê thê đâu mà hồng hạnh xuất tường.

      Bỗng nhiên, mâu quang của bắn ra ngàn tia sét đánh thẳng vào tim nàng, Mã biết mình lỡ lời nên rất hối lỗi mà bò đến gần, ngồi trước mặt , hai tay nàng đặt lên bàn tay đầy gân xanh, bóp chặt cây roi của Tử. Mộc Mã dè chừng, đề phòng và dùng lời ăn tiếng ngọt:

      - Ta phải cố ý như thế đâu. Ta xin lỗi, chàng là ngọc hoàng thượng đế mà ta ngàn năm đợi chờ, sao ta có thể làm chuyện có lỗi với chàng được chứ?.

      Nhếch môi, Bạch Tử rút mạnh bàn tay bị nàng cấu chặt, ánh mắt nàng thoáng sợ hãi làm tức cười, đưa tay choàng qua người Mã khiến nàng xoay thân tựa lưng vào lòng . Ôn nhu đầy mê tình, tà mị phả hơi thở ấm nóng từ sau gáy tai Mã Mã. Nàng bất chợt rùng mình, cảm giác lạ lẫm, tê rần như có dòng điện vừa khó chịu vừa thoải mái chạy dọc nơi sống lưng. Hé môi Mã nhi thở dốc đầy mê luyến ái, nàng nhắm mắt hưởng thụ từng xúc cảm mà đôi môi mang lại.

      Đặt đôi môi xuống cần cổ trắng ngần, Bạch Tử lướt từng đường nét, bất chợt hôn xương quai xanh Mã, rồi lại đưa lên gáy tai mút . Mộc Mã rên lên kích tình, đôi tay thả lỏng cùng cơ thể biến đổi ngừng, hơi thở Mộc Mã biến đổi khôn lường, lúc như ngưng trọng, lại liên tục nhấp nhô bờ ngực sữa trong lớp y phục rườm rà.

      Đôi tay ma quái của cũng nhàng thoát từng mảnh vải người nàng, đến khi thân thể trần trụi, ửng hồng mịn màng như lụa nằm trong lòng. Bạch Tử liền ẵm nàng đưa lên giường, tháo dây buộc màn, nở nụ cười ái muội cùng nàng hòa nhập vào sau bức màn ấy.

      Tiếng thở dốc vang lên ngừng, Mã Mã cào lên tấm lưng Bạch Tử, đôi mắt lim dim hưởng thụ từng đợt thâm nhập của Tử ca. nhấp rồi lại nhanh, từng bước khuấy động bên trong bé ẩm ướt, từng đợt thủy triều trào dâng về trong mê tình. Mộc Mã sướng tê người, nàng ưỡn thân thể lên cao, đôi gò bồng ánh tuyết căng mọng kiêu hãnh, cuối người mút vào nhũ hoa hồng nhạt. Choàng tay ôm chặt quanh hông Mã nhi, Bạch Tử hoạt động bờ mông nhanh hơn, từng cú hít như muốn đem nàng trở lại tầng mây phiêu bồng lần nữa.

      - Nàng đẹp!.

      gồng người, cảm thán vẻ e thẹn dưới thân và rồi lấp đầy bên trong nàng. Cả hai cùng thở dốc đầy thỏa mãn, vẫn còn bên trong Mã Mã, khuôn mặt nằm giữa đôi tuyết hảo đầy sức mê hoặc, đưa tay, vừa vân vê vừa :

      - Giờ độc trong người nàng được giải rồi.

      Mộc Mã say đắm, thoải mái nhắm mi tiệp, nghe mà lòng nàng chợt tỉnh táo, hoảng hốt:

      - Còn chàng, giúp ta giải độc, chẳng phải chàng ...

      - Ta bách độc bất xâm.

      Cắt ngang lời tiểu tinh ngang bướng, đôi mắt ánh lên tiếu ý, khóe môi cong thành đường hoàn hảo, chiều mà nhướng người nằm bên cạnh nàng, ấp ủ ôm lấy thiên hạ bé vào lòng:

      - Ngày mai với ta đến Hạ Tử Cung tìm Cung chủ.

      - Hử? Để làm gì?.

      Đôi mắt long lanh chiếu rọi vạn vật, Mộc Mã ngây ngô nhìn khó hiểu. Bạch Tử ôm nhu, vén tóc mai tán loạn của nàng qua bên tai:

      - người bằng hữu cũ, ta muốn nhờ nàng ấy giúp đỡ.

      - Là nữ nhi?.

      Mã Mã biết vì sao người đàn ông mới biết được hai hôm, làm tình hai lần lại làm nàng ghen nhỉ? Nhắc tới bạn hữu mà mâu quang như hướng về phía xa xăm, thơ mộng và như nhớ về hồi ức nào đó rất tốt đẹp vậy. Nheo mày, Mã nhi hểnh mũi xinh lên cao chứng tỏ xì khói, hai thân thể da thịt cọ sát làm nàng càng thêm nghi vấn, có phải chăng và cung chủ ấy cũng từng thế này?.

      - Nàng ăn giấm chua sao? Ta nàng Tiểu Mã.

      hôn lên chóp mũi Mộc Mã, khiến nàng đỡ giận gật đầu tin lời , nhưng vẫn dùng ánh mắt liếc xéo khó chịu. Bạch Tử mà làm chuyện có lỗi với nàng ... Nàng biến mất, vĩnh viễn tránh xa .

      Và chuyện thể tránh khỏi đến... Đường đến Hạ Tử Cung rất dài và gian khổ, nếu mình chưa đến bảy ngày về, nhưng còn đèo theo nữ tử vô dụng mười lăm ngày mới có thể chạm vào cửa.

      tháng sau.

      Mộc Mã cầm tay những cây trâm hồ điệp óng ánh màu máu tươi, miệng nàng nở nụ cười quỷ dị đến rợn óc, khóe mắt đau thương, nhìn kẻ bội tình mà bi ai đau đớn. Khóe môi Mã nhi rớm hàng máu dài tanh khô, cả thân thể lẫn bộ bạch y cũng trở nên kinh diễm trong màu huyết sắc.

      Nàng ngửa cổ cười điên dại, giọng tiên đến cứa nát trái tim Bạch Tử:

      - Bạch Tử Hồn, ta nghĩ, tin chàng ta. Nhưng ngày hôm nay ta lại nhận ra mình quá ngốc, hạ chưởng vung lên mà chàng tặng, ta khắc cốt ghi tâm, từ ngày hôm nay ta và chàng ân đoạn nghĩa tuyệt.

      Mộc Mã xong cũng là lúc nàng quay người lao đầu xuống vách núi cao thấy đáy, lớp sương mù dày đặc bao phủ, nuốt chửng nàng. Bạch Tử dùng khinh công bay đến cố nắm lấy đôi tay buông thả của Mã nhi, nhưng kịp nữa rồi, nàng hòa nhập vào làn sương mờ ảo, biến mất khỏi tầm mắt . liều mạng nâng người nhảy cùng nàng nhưng Hạ Nhạc giữ lại, ghì chặt :

      - Nếu ngươi nhảy xuống, dù có thần tiên cũng tan xương nát thịt thôi. Đây là Vọng Ưu.

      - Buông ra, ta phải tìm Tiểu Mã, dù có chết ta cũng phải chuộc lỗi. Ta thể mất nàng ấy.

      Điểm lấy huyệt đạo của Hạ Nhạc, Bạch Tử quay đầu lạnh nhạt lao thẳng xuống vực thẳm Vọng Ưu, nơi được gọi là Quỷ Cốc Vô Tình, ai có thể trở lại từ đó. ai, thần tiên sống nào, chỉ hồn quỷ dữ lưu lạc khắp trần gian mà thôi.

      Hạ Nhạc trừng mắt nhìn Bạch Tử biến mất, trái tim nàng tan nát, đau thương, chưa bao giờ nhìn đến nàng, nghĩ đến nàng. Và vì lòng đố kị nàng khiến biến mất mãi mãi.

      Mộc Mã giật mình mở choàng đôi mắt hạnh, nàng đau đớn nhìn quanh, mọi thứ giống như bãi chiến trường, các mảnh vỡ máy bay văng tung tóe, nơi cánh còn xẹt ra những tia lửa chưa dứt, ôm mũi vì khói quá nhiều, nàng ngó quanh và xác định đây là chiếc máy bay đưa nàng cùng các tỷ đến Italia. Nhưng tại sao thấy bóng dáng ai cả, thân thể của tất cả mọi người đâu rồi.

      Nàng quanh máy bay cố tìm xem bọn họ có văng ra ngoài máy bay , nhưng gần giờ đồng, nàng vẫn tìm thấy bóng dáng của ai cả. Đưa tay lên ngực trái, nàng đau đớn kéo áo xuống, năm dấu tay in hằn thương tâm. Mã nhi ngồi sụp xuống đám cỏ, vùi mặt vào lòng bàn tay mà khóc thét. Tại sao lại làm như thế với nàng? Nàng tin tưởng đến như thế cơ mà?.

      Tử Dai từ đâu xuất , hiền hòa đặt đôi tay lên vai nàng, Mộc Mã ngẩng đầu nhìn xoáy vào đôi ngươi thâm trầm ấy, làn khói trắng tựa sương mù vây kín, chúng bao bọc lấy thân thể của nàng và... Mọi thứ biến mất...

      - Mã nhi...

      Giọng thân quen vang lên bên tai, nàng cố gắng nâng mí mắt để nhìn , nhưng sao mờ ảo quá? Hình như bóng hình đó là Mộc Giải, chắc là nàng chết rồi.

      Cười lạnh với lòng, đến cuối cùng vẫn bỏ rơi Mã Mã, từ trước tới giờ vẫn luôn tương tư, thầm thương về Hạ Nhạc. Người mà vài tiếng trước cùng hòa nhập giường trúc, nắm lấy tay nhau thỏa mãn dục vọng. Và ...

      - Hạ Nhạc, chưa ai mang cho ta cảm giác mê mẩn như nàng.

      Câu vang vọng trong tâm thức của Mã nhi, bao lâu nay nàng giường của đủ, nàng bằng Hạ Nhạc, thể cho cảm giác tuyệt đối. Ngu xuẩn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :