Chương 6: Dạo Chơi Mộc Ngưu sau khi đàm đạo với Mộc Giải xong nàng tòn ten theo Hàn Yết vào hoàng cung dạo chơi sẵn tham quan luôn, vén váy nàng nhảy những hòn đó trong vườn thượng uyển mà chẳng ai dám cản bước chân của tiểu quận chúa. Nơi đây rất to lại lộng lẫy, chỉ là khu vườn bình thường lại rộng hơn cả biệt thự Mộc đó nha. Cứ mãi mê nàng chẳng hay biết rằng càng càng chẳng biết đường trở về, hoa đẹp, cỏ lại cả bướm cũng đủ màu, vui đùa thích thú nàng như bị chúng hấp dẫn đưa đường về nơi nào đó rất xa lạ. - Chết, đây là đâu?. Ngó mắt xung quanh Ngưu như người thất lạc chẳng biết đường nào để mò về cho cam, mắt nhắm mắt mở nàng nhìn về phía nhuyễn tháp xa xa cùng đình việc tròn khá hoang vu đề bảng "Ân Dạ", ồ đây là cung phía Đông mà Yết nhắc tới đây sao? Khu đình viện cấm được vào nhưng khi nheo mắt lại nàng mới để ý nơi đó có hai bóng dáng nữ tử bước ngắn bước dài, đầu quay tới ngó lui để tìm đường. Trong lòng cười thầm:"Cung nữ hay phi tần nào dám phạm quy đây? Hắc hắc chết hai ngươi rồi có gì bị bắt mình cứ đổ cho hai kẻ đó hết". Thế là Ngưu tốc váy lên đoạn, co giò chạy thẳng vào bên trong cung, ra sức la: - Hai người kia đứng lại. Mộc Bảo, Mộc Song đứng hình vì hoảng hốt, chết rồi có người phát hai người trốn sao, nháy nháy mắt với nhau cả hai chuẩn bị tư thế chạy marathon nhưng chưa kịp nâng chân cảm nhận được thân mình nóng bừng cùng siết chặt cứng rắn, đôi vòng Hỏa Long khóa chặt hai nàng. Bất ngờ, ngạc nhiên cùng mất đà Bảo nhi ngã sõng soài lên người Song: - Aaaa... Tiếng la đau đớn đó của ai khác ngoài hai nàng, trời ạ cái y phục rờm rà của cổ đại chẳng thể nào đứng tử tế được, được mất bước lại dấp tới dấp lui. Trông lúc quýnh quá Bảo Bảo chẳng hiểu mình làm cái gì mà trong ống tay tự bay ra đoạn lụa trắng cuốn chặt cả người Ngưu, nàng cũng mất trớn mà ngã đè lên Bảo - Song. Người tội nhất là Mộc Song nha, nàng nằm dưới cuối hứng chịu hai cái thây mập đè lên người muốn tắt thở, mặt đỏ như gấc, quát: - Đứng dậy hết coi, định giết người à?. Sao mà đứng dậy được khi Ngưu bị quấn quanh bao phủ chẳng khác nào cái kén tầm, nhúc nhích ngón tay còn được nữa. Song tức giận tháo Tử Kiếm ngang hông nhát tách đôi mảnh vải trắng, Ngưu Ngưu thoát khỏi hít lấy hít để, nàng cứ ngỡ mình bị trút hết khí rồi, cái mảnh vải đó nó siết chặt quá! Mà tới đây Mộc Ngưu mới thấy có điều gì cần được giải tỏa, bỗng có bóng đèn sáng chớp đỉnh đầu Ngưu. - Bảo, Song? - Nheo mắt nghi hoặc: Cả hai đồng thanh chất giọng chứa đầy oán thán: - Chứ gì nữa, mở ra dùm . Mộc Ngưu hân hoan thu lại đôi Hỏa Long vào tay, đỡ hai vị tỷ tỷ dậy, mặt hối lỗi cười toe toét, Mộc Bảo thoát khỏi vòng đứng nghiêm người phủi sạch quần áo nàng cùng Mộc Song, Song nhi ngấn lệ ôm chầm lấy Ngưu khóc lên tiếng, nàng vui đến ngất đây này, cứ ngỡ đâu những cái muội cũng như mình chứ, bây giờ gặp được đứa vậy còn tới ba nhưng dù sao cũng đỡ rồi. Vuốt lưng Song nhi, tiểu Ngưu cười hiền trấn an tỷ, ôi trời gặp lại phải cười chứ tại sao lại khóc lóc thảm thương quá vậy nè. Sau khi bình ổn hết Mộc Ngưu mới kể lại toàn bộ đầu đuôi những việc từ khi nàng tới, Bảo nhi cùng Song nhi cũng ấm ức mà tuôn hơi, cái gì mà tối qua ngủ được, gì mà hai tên kia cứ "Ta đệ" - "Đệ huynh" làm cho hai nàng đến ngủ cũng gặp ác mộng nữa. Nhưng khi nghe chuyện của Ngưu Ngưu Bảo Bảo mở tròn mắt kinh ngạc, giọng trào phúng : - loạn sao?. Cái gật đầu của Ngưu nhi làm Bảo - Song nhìn nhau trong ngỡ ngàng, thở dài rồi cảm thấy tội thay cho cái muội, ăn ở sao mà bị vậy nữa, Ngưu bảo Giải ở cùng nàng Song mừng quýnh lôi kéo trâu tìm cua, lâu quá chưa ăn rua rang me nên nhớ a. Cả ba nàng cùng nắm tay tung tăng nhảy chân sáo về Hàn Vương phủ, cơ mà công nhận ra khỏi cung dễ quá chừng chỉ cần leo lên nóc từng tháp, phòng có thể thấy hết đường ra ngoài, được nữa đường may bị chặn lại bởi tên biết mặt mũi là ai. Ngưu cũng thèm quan tâm xô lọt thẳng xuống hồ Nguyệt Thanh bởi dám chặn đường nàng. Cung nữ, thái giám la oai oái: - Ôi Vương tôn Diệp Quốc có chuyện rồi. Vương tôn là cái chi cơ? Ngưu còn ngắm nhìn dáng vẻ người dưới ao ngừng vùng vẫy cầu cứu, trong đầu chỉ có những thắc mắc ai trả lời cho nàng cả, thôi kệ quay phắt mặt nơi khác tiếp con đường phía trước ... Ai đó bay lên nóc ẵm ngang người Mộc Ngưu hạ đất an toàn, khuôn mặt ngơ ngáo, nàng ngẫng đầu nhìn mới hay là Hàn Yết, mang nàng xuống làm gì vậy. Hai vị tỷ tỷ cũng nhảy khỏi mái ngói đỏ đáp chân xuống đất lại gần tiểu Ngưu, xô tên nam nhân vô lễ ra. Sau khi trao nhau những ánh mắt mấy thiện cảm cả bốn người quay lại nhìn người mới được vớt lên, ta ướt sũng như chuột lột, đầu tóc rối bù, ho sặc sụa, giọng mấy ràng: - Khụ...khụ... ên ào á ta... khụ...khụ ...(tên nào đá ta). Chẳng ai nghe được hết, nhìn nhau phiên dịch hồi cũng chẳng hiểu, từ xa vận cung trang quý phái bước tới lấy tay vỗ sau lưng Diệp Kết liên tục: - Hoàng huynh ta bảo tên nào đá huynh ấy?. Mâu quang long lanh như hạt sương ban mai của Mộc Nữ làm bọn người Ngưu lạnh gáy, nếu gọi là "Hoàng huynh" vậy là "Vua", ba nàng lùi dần bước chân ra sau, ngó quanh tìm đường để thực dự án tẩu vi thượng sách. Cơ mà trời có mắt khi Mộc Giải lên tiếng gọi: - Ngưu tỷ nên lại tạ lỗi . Ngưu nhi cười xòa khi mọi ánh mắt đều hướng về phía nàng bằng tốc lực của họa tiễn, biết mình thể thoát khỏi nên nàng lôi luôn hai người tỷ tốt bụng lên trước: - phải mình tỷ, còn cả Bảo, Song nữa. Nữ, Giải lần nữa òa khóc bay thẳng đến ba nữ tử ngơ ngáo, ôm chầm mà thút thít, ôi vậy là gia đình càng ngày càng sum họp rồi, chỉ còn thiếu Mã Mã nữa thôi, lúc nãy Nữ kể lại chuyện của Mã cho Giải nghe rồi. Cả đám người xung quanh được lần nữa ngây đơ chẳng hiểu năm người này hôm nay ăn chúng cái gì cứ gặp là ôm đến khóc thôi. Diệp Kết ngước mắt nhìn nữ tử to gan đá mình xuống hồ, thoáng chốc tim đứng lại rồi nhảy liên tục như muốn bay ra ngoài, mọc thêm đôi cánh lượn quanh Mộc Ngưu khả ái luôn. Ôi trời tiếng sét ái tình là đây sao? Lắc lắc đầu, Kết Kết đứng phắt người dậy, chắp tay sau lưng giữ lại dáng vẻ uy nghiêm của bậc đế vương, hắng giọng: - Ta nên xử lý thế nào đây?. Diệp Nữ khua tay bảo người quen với lại nàng ta hiếu động tay chân hay cẩu thả, còn về phía Hàn Yết - Hàn Dương tạ lỗi liên tục vì để hoàng muội biết phép tắc, trong lòng bỏ qua nhưng nếu ra chẳng khác nào làm trò vui cho các bật huynh đệ nên Kết đành: - Ta thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, trừ khi nàng ta phải hòa thân. Xoẹt Xoẹt Tủm Lời của Kết chẳng khác nào sấm chớp đầu Ngưu, nàng còn trẻ thế mà bắt hòa thân ư? Đáng chết, tiểu Ngưu bác ái, đáng giúp vé trở về mặt nước cùng quà tặng khinh khỉnh: - Nằm dưới mà mơ tiếp lêu...lêu... Đưa hai ngón tay trỏ vào má, thè lưỡi nheo mắt Ngưu nhi chọc quê tên chết bầm đó, quay lưng bỏ kéo theo bốn vị tỷ muội đáng của mình. Đằng sau Hàn Dương - Chu Bình dở khóc dở cười đỡ lấy Diệp Kết bụng nước pha chút tức giận trở về đình viện phía Tây - Lưỡng Cung nghĩ ngơi, tắm rửa lại thân mình lấm lem. Hàn Yết - Dương Ngư lắc đầu sau lưng Diệp Kết. Nghĩ thầm:" Ngưu ư? Quận chúa xinh đẹp, nàng nhất định phải sinh hài tử cho ta. Hắc hắc có tiểu tử lanh lợi giống như nàng hay lắm". Cái ý nghĩ gian tà của khiến bốn người xung quanh lạnh gáy, nụ cười rất ư là nguy hiểm môi Kết bị Ngư chọt tay vào, giật bắn người liếc Dương Ngư như kiểu:"Nhìn được tâm tư ta ư? Mơ " nhưng mà ai cũng biết trán Diệp Kết lúc này in đậm chữ "Ngưu" rồi, vì cái ánh mắt của cứ dõi theo bóng hình của nàng ta mãi. Tự tố cáo chính mình. Hàn Yết chẳng quan tâm mấy, đôi mâu quang đen huyền thầm của lướt từng bước chân của Ngưu nhi và Giải nhi, nhức óc vội lắc đầu để trút bỏ những ý nghĩ sai lệch hình thành mỗi lúc lớn trong đầu mình. được đoạn Nữ mới ù òa lên tiếng: - Tỷ Ngưu này, tỷ sợ Diệp Kết bắt tội sao?. Vênh khuôn mặt quật cường đầy hồn nhiên: - Ta mới là kẻ bắt tội đấy. Hòa thân cái con khỉ móc, hừ. ra trong lòng cũng có chút bất an hòa lẫn khoan khoái, sợ đem mình ngũ mã phanh thây, thích là được người ta cầu thân a. Ôi trời, Mộc Ngưu cũng có giá quá đó chứ.
Chương 7: Muội Ngoan - Này huynh buông ta ra . Mộc Mã khuôn mặt còn ửng hồng vùi trong lòng ngực săn chắc của Bạch Tử, tại viết cái gì đó mà nàng hề đọc được, chữ giản ngữ khó khăn với những người đại nha, lúc nãy đưa nàng về biết bao con mắt nhìn chăm chăm kiểu tò mò, cũng đúng tại tên nào lột sạch hết y phục Mã nhi chưa đến bị gió cuốn chẳng biết nơi đâu. Giờ đây Mã Mã y phục chỉnh tề nhưng vô cùng phong phanh, nàng cũng chẳng quan tâm mấy vì ở đại như thế này vẫn còn khác quê mùa, những đường cong quyến rũ của Mã sau làn vải lụa trắng. Bạch Tử ngay người chốc đưa tay quẹt ngang đôi môi mím chặt, bất tuân của nàng: - Ngoan và ngồi yên , đừng bắt ta phải ăn muội lần nữa. Ôi trời cái giọng điệu của kìa, sao mà nham hiểm thế chẳng biết, Bạch Tử cười trào phúng, quay mặt làm nốt những chiếc biên cử ấn phó của thuộc hạ, tiền bạc vụ thu năm nay bị giảm nặng chưa đến hàng loạt người bỏ bởi đất lở. Xung quanh Bạch cốc u, côn trùng tà độc được bày ra nhằm bảo vệ bên trong nhưng chẳng may mới đây có cao nhân xuất liên tục phá bỏ từng cái bẫy của . Thiên la địa võng người ấy còn phá được huống chi những thứ tầm thường như thổ khí, việc làm nhức đầu nhất đó là kết giới của linh chi ngàn năm trong động, dạo gần đây có vẻ như linh khí trời đất bị tà khí đạo mạo hay sao mà linh chi thể tự bảo vệ mình nữa. Bạch Tử khôn nguôi vui, Hoàng đế Chu Tương Quốc cũng để xổng mất, cái món hờ lớn đến vậy cơ mà, ánh mắt sắc bén liếc xéo thiên hạ ngoan nằm trong lòng, cứ như đứa trẻ đùa nghịch đủ thứ nào là gấu áo, tóc, lông chân của , Bạch Tử bặm chặt môi khiến Mã nhi sợ hãi mà lập tức trở nên nhu mì tựa ngực dám hó hé, đùa nghịch. - Tốt nhất là muội nên biết nghe lời, ở đấy với Phúc Kiến trong những ngày sắp tới. - Hử? Huynh đâu?. - phiền muội lo. Đè đầu Mã Mã xuống gối Bạch Tử quay mặt tiếp tục làm công việc dang dở, mâu quang lắm lúc cứ liếc nhìn xem nữ tử tinh ranh muốn quậy phá gì nữa đây, ai ngờ đâu cái bình cổ mà quý bao năm trời bị nàng hủy hoại chỉ trong phút lơ đãng. Bạch Tử nhanh tay vận công nhưng tất cả quá trễ khi chiếc bình tan thành trăm mãnh uy dũng nằm gọn dưới chân Mã Nhi. Nàng nhìn chiếc bình mà mặt mày xanh mét bởi lẽ lúc này có thanh đao sắc bén muốn cứa cổ nàng đây mà, Mã Nhi phải cố ý đâu, lúc nằm bỗng thấy chiếc bình trông rất đẹp thế là nàng nhanh đoản đứng dậy vươn tay lên cao để lấy nhưng chiều cao tới gặp thêm việc cái bình nặng quá trượt khỏi tay cách hoàn hảo và bây giờ nó yên vị dưới nền phòng lạnh toát. trán Bạch Tử là vài đường vạch dài thòng lòng, vươn tay ra sau tràng kỷ kéo ra cây roi mây dài có cột nơ... À cái này là tác phẩm của Tiểu Mã khi Mộc Mã nhà ta chưa đến nha. đưa tay bảo Mã nhi đến gần nhưng nàng lắc đầu lùi dần về sau, có cho tiền cũng lại đâu có ai ngu mà chui đầu vào rọ chăng, thế là nàng cong giò chạy thẳng ra ngoài. Và điều đó là việc hề khôn ngoan khi Bạch Tử sa sầm mâu quang huyền ảo, Mã Mã mặc y phục phong phanh gợi tình như nhưng nữ tử thanh lâu, sao có thể chạy ra ngoài cách tự nhiên như thế chứ. sử dụng khinh công bay thẳng ra ngoài, chân đạp cửa tay vươn ra xa nắm cổ áo Mộc Mã chưa tới nửa khắc cả hai yên vị trở về phòng. - Muội ngoan. - .......GGG là tội cho Mã nhi nhà ta, nàng bấy nhầy trong phòng rồi, thôi lướt qua cho hai người họ xử lý ha. Bây giờ đế ai nào, à đúng rồi là về phía các nam nhân của chúng ta trong hoàng cung. Giờ đây Diệp Kết như ăn phải ớt ngớt, Hàn Yết lẫn Dương Ngư trước giờ hay nhiều, hai kẻ im lặng và quan sát động tịnh xung quanh, sau những giờ phút cay nghiệt hành hạ, tra tấn lỗ tai người khác con két lột lưỡi Kết cũng dừng lại ngó sang Hàn Dương mà cưỡng cầu: - Hàn Dương huynh đệ, ngươi xem hai nước chúng ta tình như thủ túc bây giờ ta rất muốn cầu thân Quận chúa nha. Hàn Kết im lặng nãy giờ thèm chấp đến khi nghe đến vấn đề này miệng theo phản ứng: - Huynh đừng nông nổi. - Ta là có nha, ta rất thích nàng ta. Cứ như đứa nhóc dù tuổi qua hai mươi, dù cái tính có hơi hơi thẳng và lối nghĩ được tỉnh táo nhưng các vấn đề quốc dân yên tâm, khi duyệt tấu chương rất bình tỉnh. Hàn Dương đâu có mù lòa, bao năm qua biết được hoàng muội và cả hoàng đệ của mình có tình cảm bất chính, dù rất thương Ngưu nhi, quý trọng Hàn Yết nhưng tình ái của họ thể đến được với nhau được. Hàn Dương mỉm cười như bâng, ánh mắt dịu dàng khẽ lay động: - Được. - Hoàng huynh. - Ta là vua của nước, lời ra bao giờ rút lại. Hàn Yết tức giận phất áo bỏ khỏi, Diệp Kết trưng đôi ngươi hiểu chuyện nhìn theo bóng dáng nổi cáu của , Kết nheo mắt kiểu nghi vấn đến cho Dương, Hàn Dương cười xòa lắc đầu bẻn sang chuyện khác như là ngày lành mang quận chúa ấy mà. Dương Ngư đứng nhìn mà ngán ngẩm, Chu Bình bên cũng kém Ngư bao nhiêu bốn mắt nhìn nhau thở dài rồi lặng lẽ uống chén trà Long Hương thoang thoảng. bước khỏi thư phòng, chân đạp cành đến phía Đông đình viện nên nhuyễn tháp Ân Dạ lạnh lẽo trị vì, từ xa Hàn Yết quan sát những bóng dáng nữ tử bé trêu đùa nhau, bọn họ cười rơm rả giống khí phái hoàng tộc gì cả, mâu quang lướt nhanh rồi dừng lại thân ảnh Ngưu nhi, nàng hồn nhiên cầm quạt múa may gì đó, miệng mỏng múm mím mà cử động tròn rồi đến vuông, bốn người ngồi quanh che miệng cười nghiêng ngả. Động tác như vờ diễn tả về ai đó. chiều và ôn nhu trong ánh mắt Hàn Yết chỉ có Mộc Ngưu và rồi trong thoáng vô tình, lướt qua hõm vai gầy nhom, phong phanh trong lớp y phục mỏng manh, đôi má hốc hác lõm vào trong nhưng môi vẫn giữ nguyên nụ cười động lòng người. Mộc Giải xanh xao và mỏng manh như sắp tan biến, nàng đủ sức đề đùa cùng những người khác nên chỉ ngồi chỗ nhìn họ nhảy múa cầm gối đánh nhau. Thở dài sầu não, Hàn Yết ngồi cành cây cổ thụ hàng canh giờ cũng chỉ để quan sát hai nữ tử bên trong tháp, khó khăn đưa ra quyết định cho bản thân mình, giữ lấy Mộc Ngưu hay buông nàng, bảo vệ Mộc Giải hay mặc kệ nàng. rất khó để quyết tất cả. Còn bên trong cuộc hỗn chiến quyết liệt là hại não kinh điển của Mộc Song, chẳng biết nàng ăn học ở đâu ra mà có thể ngồi kể lại cách nam nữ khi cởi hết quần áo và lên giường: - Ngưu này, tên Diệp Kết mà cưới được muội thế nào mỗi buổi tối muội điều phải chịu đựng cây gậy to của đút vào trong đó. Cảm giác lâng lâng bay bổng, da chạm da, môi kề môi, và phía dưới ma sát cách chóng mặt. - Eo ơi... Mộc Ngưu la toán lên cầm cái gối gỗ ném vào người Song, Song nhi phá lên cười khều lấy Bảo Bảo thế là cả hai cùng nhau hùa theo, chỉ có Mộc Nữ là bịp chặt lỗ tai chịu nghe, mấy tỷ tỷ những chuyện hư não, nàng còn muốn hồn nhiên ngây thơ và muốn gặp ác mộng tối nay đâu. Giải Giải cười mỉm, ánh mắt đượm buồn nhìn lòng bàn tay mình, nàng có thai nhưng cái việc mà Song vẫn chưa được thử qua, biết nó có cảm giác ra sao nữa. Đối với lạnh nhạt của Hàn Yết Mộc Giải đoán chắc hỏi cũng bị bơ thôi. - Đừng có hại não muội nữa, mà dám thọt vào muội cầm cây bút trả lại vào lỗ cho coi. Quá ư mạnh bạo, mất tính người tại sao Mộc Ngưu nhà ta lại muốn thọt cây bút vào hoa cúc Diệp Kết chứ, như thế đúng chút nào hết chỉ mới suy tưởng thôi mà ớn da gà và thương thay cho chàng hoàng đế tội nghiệp trong tương lai rồi. Xấu số rồi Kết ca. Diệp Kết: Hắc xì... hắc xì... hắc xì.... *thốn bàn tọa* ( ='= )
Chương 8: Kế Hoạch Thất Thủ Cuộc chuyện bị cắt ngang bởi tiểu thái giám truyền lệnh, hội trăng rằm đại thọ bị dời lại tận ba tháng sau lý do Thái Hậu muốn đổi khí trời du ngoạn tứ hải. Dù rất nhiều người ngăn cản bất chấp cả đầu rơi máu đổ nhưng Thái Hậu vẫn đổi ý. Còn thêm vài việc động trời hơn khiến cho các nàng phải bật ngửa khóc rống: Thứ nhất: Ngày mai Mộc Ngưu phải đến Diệp Quốc chịu tội và cũng đồng nghĩa cầu thân. Thứ hai: Mộc Nữ bị hoàng huynh bỏ lại nơi đây và được Hàn Dương ban chỉ gả cho Dương Ngư. Thứ ba: Mộc Bảo ngày mai cũng lên kiệu hoa trở về Chu Tương Quốc, an phận thủ thường mà làm Hoàng Hậu. Thứ tư: Ngày mốt sắc phong cho Mộc Song trở thành Hoàng Hậu Hàn Phong Quốc. Thứ năm: Mộc Giải cần phải hăm nóng tình cảm với Hàn Yết bằng chuyến khảo sát dân tình. Thứ sáu: Mộc Mã và Bạch Tử bị truy đuổi được dán cáo thị khắp nơi. Người khóc kẻ la, bức đầu giật tóc như những con bệnh thế kỷ khiến cho tiểu thái giám hoảng sợ chạy mất dép. Ngưu Ngưu đứng phắt người dậy uốn tay áo lên cao, mặt đùng đùng sát khí cầm đôi Hỏa long tìm Hàn Dương và tên Diệp Kết đánh cho trận. Mộc Bảo ôm chầm lấy tiểu muội đoản trí mắng: - Ngốc quá! Muội đến đó có cứu vãn được gì ? Hay bây giờ cả đám cùng bỏ trốn. Ý của Bảo nhi hay nha, cả bọn cùng gật đầu ngó mắt nhìn quanh, án binh bất động thể để lộ sơ hở được, các ngõ vách được xác định cách kỹ càng rồi sau đó mới bàn vào chính . Kế hoạch vô cùng đơn giản, ở đây vì mọi người đều mang thân thể võ công và thêm nữa là được trợ giúp bởi những món bảo bối hờ. Khi trời tối Mộc Giải dùng Cầm hồn mê hoặc mọi người ngủ yên giấc, Mộc Bảo dùng Bạch lụa nối thành con đường dài để tất cả cùng dễ di chuyển. Mộc Ngưu, Mộc Song, Mộc Nữ có sứ mệnh duy nhất là bảo vệ nếu lỡ có kẻ tỉnh giấc bất ngờ cố bắt lấy các nàng. Kế hoạch quá chi đơn giản nhưng làm lại là chuyện quá khó khăn, khi đêm xuống Mộc Giải cố thoát ra ngoài nhưng cứ bị Hàn Yết ôm chặt trong lòng, ngủ mà cứ mở mắt nhìn nàng chăm chăm, lạnh gáy Giải nhi phải vờ ngủ say thế là khắc sau cũng vào mộng đẹp. Đến khi Giải thoát được mới hay ra nếu đàn ai đưa nàng ra khỏi đây, và rồi Nữ Nữ phải vác cây đàn lưng còn Giải cứ đàn. Mọi chuyện trót lọt đến khó tin, cả năm người nhảy khỏi tường thành mà lòng còn hoài nghi phải chăng mơ, cứ nghĩ rằng trong cung có rất nhiều đại cao thủ chứ ai ngờ chỉ toàn tép rêu. Vui vẻ, hớn hở và hân hoan các nàng nhảy cẳng nắm tay nhau bước tung tăng con đường vắng tanh. Từ phủ đệ của Nhị Vương Gia bóng dáng mập mờ ai đó đứng bên hiên, nhàng như làn gió bước chân thoăn thoắt tiếng động, cặp mắt sắc bén đảo quanh vòng, xác định có người mới nhảy ra chặn đầu cả bọn. - Ưm... Năm nàng bịp miệng lẫn nhau, đồng thanh giương đôi mắt to ra nhìn. Bàng hoàng đến kinh dị, sao có thể như thế chứ: - Hàn Yết sao chàng?. Mộc Giải lấy lại được chất giọng của mình, nàng thỏ thẻ bước lên trước mặt Hàn Yết, nheo mắt nhìn nàng sau đó chuyển hướng đến tất cả những nữ tử kia. Yết hơi hoang mang vì sao những nữ tử chân yếu tay mềm này lại có thân võ công cao cường, ràng khí tức của họ thấp thoáng và ổn định, mâu quang chợt sa sầm hơn nữa khi chính Giải nhi trong có vẻ ốm yếu thế mà có thể giấu cây cổ cầm như trở bàn tay. Hàn Yết hiểu là biết gì cả, bọn người này trông chẳng giống bề ngoài chút nào. - Trở về nếu bị bắt lại. Hàn Yết ôm ngang hông Mộc Giải đạp mạnh gót chân, chuyền cành và đưa nàng trở về phủ đệ. Bốn nàng còn lại đứng ngây người như tượng, sau phút hiểu tình mới buồn bã thút thít quay mặt trở về cung. Số nhọ còn hơn đít nồi, ra được rồi còn bị phát và uy hiếp nữa. Lời của Hàn Yết chỉ ra chủ ý ràng, chỉ cần các nàng bước tới cổng thành chắc chắn có rất nhiều vệ binh canh chừng bắt tỏm, Hàn Dương, Chu Bình, Diệp Kết, Dương Ngư đâu phải là những con người tầm thường hay ngu xuẩn chứ, việc mà các nàng lên kế hoạch bị lỗ hỏng nào đó lan truyền ra ngoài. Quay về mà mặt ai cũng sầu não, lắc đầu nguầy nguậy, Mộc Ngưu cắn chặt môi dưới tin vào số phận phải xa các tỷ muội lại còn bị gả cho tên vua dê tà kia nữa, nàng phủ định việc mình có thể bị bắt, quay đầu và bắt trớn nhảy lên cao ra khỏi cổng thành. Mộc Bảo cũng nhanh kém phất tay lên cao lập tức xuất đoạn vải lụa mỏng tanh quấn chặt lấy cổ chân Ngưu nhi, Bảo Bảo dùng khí công kéo đầu lụa cả thân người Mộc Ngưu cũng bị ảnh hưởng giật ngược ra sau. - Bảo tỷ, để muội . - , chúng ta tại nên chấp nhận tình này, còn những thứ khác để sau rồi tính. - Tính cái gì mà tính, nếu bây giờ chắc chắn chúng ta phải xa nhau trong khốn khổ đó. Mộc Nữ cả Mộc Song đứng bên cạnh nghe cũng có lý, Song nhi lên tiếng: - Ân, Bảo Bảo nếu giờ sau này khó có thể thoát. Bảo nhi lắc đầu, thở dài tính nhưng Mộc Nữ cướp lời: - Ba tháng sau chúng ta gặp lại đúng ? tại là phải tìm kiếm và nghe ngóng tin tức của Mộc Mã , trong thời gian xa nhau chúng ta cần chú tâm tìm ra muội ấy, lúc gặp lại cả bọn cùng trốn. Dù lời Nữ có đôi chỗ giống với là Bảo nhưng cũng đúng đa số nên nàng gật đầu tán thành, ánh mắt chợt đảo quanh nhìn vẻ mặt Song nhi, Ngưu nhi. Sau chút suy nghĩ, thấm hiểu lời của Nữ, cả hai người cũng gật đầu tán thành, nhưng tới ba tháng xa nhau biết có chuyện gì xảy ra với tất cả bọn họ ?. Ngưu sợ nàng có thể giết tên Diệp Kết bất cứ lúc nào hoặc có thể ăn sạch nàng, Mộc Bảo cũng nghi ngờ có khi nào tên Hàn Dương ấy bắt nàng sinh cho đứa con và trang điểm nàng như nam nhân mỗi lần muốn thị tẩm. Bảo nhi cũng lo kém, về phía Chu Bình biết thế nào đây, lúc đưa nàng về cung có bao nhiêu phi tần nhào đến ăn hiếp nàng. Nữ Nữ đỡ hơn, chỉ có điều nàng khá buồn là phải gả cho Dương Ngư, có vẻ như ta để ý đến Giải tỷ hơn người bạn hay người hầu. Lúc nhảy khỏi thành tường ai cũng hớn hở còn bây giờ cắm đầu cắm cổ trở về trong vô vàn nước mắt lặng tâm. Về phía đám nam nhân thôi rồi, bọn họ đứng cổng thành cười đến ngất, Diệp Kết nhếch khóe môi nham hiểm cùng cái ý nghĩ đặt ở cặp mông tròn trĩnh của Ngưu, khẽ liếm môi, nheo chặt mi tiệp kiểu như:"Cặp mông ngon phết chắc chắn đẻ rất say nữa, mỗi năm đến hai đứa là đủ". tội cho Mộc Ngưu sau này, biết rằng mình trở thành nàng lợn béo ú cùng đám con trong mắt Kết ca. Hàn Dương, Chu Bình đứng yên động tịnh, đầu Bình khẽ đặt vai Dương, cả hai cùng thở trong lòng nhìn về phía hai nữ nhân mảnh khảnh, Hàn Dương suy nghĩ cũng bình thường, chỉ cần làm cho thiên hạ ấy phải chịu thiệt. Chu Bình như vô hồn nhìn theo bóng Bảo với muôn ngàn nỗi khó hiểu. Dương Ngư cuối đầu cười nhạt khi thấy Hàn Yết mang Mộc Giải , ngước mắt nhìn qua khóe mi nơi Mộc Nữ độc về tương lai của chính nàng. Tương lai bọn họ mờ mịt như cảnh đêm sau cánh cổng thành này, bên ngoài thưa thớt người ở cùng những rặn cây u có thể nuốt chửng lấy họ bất cứ lúc nào. Quy động tất cả binh lính trở về cung, Hàn Dương ôm ngang hông Chu Bình bay thẳng trở về cung, Diệp Kết cùng Dương Ngư cũng đạp cành thi triển khinh công phía sau. Ngày mai thôi, mọi thứ thuận theo những gì mà nó vốn phải tuân thủ.
Chương 9: Người Đại Sáng hôm sau. Bốn nữ tử chán nản ôm nhau trong chăn, các nàng lúc này chẳng khác nào những chú gấu trúc chính hiệu, cả đêm thức trắng ngủ khiến dung nhan nhợt nhạt, phờ phạt và ngáp liên hồi, do thế các nàng vẫn chưa muốn rời giường, cả người cứ quấn chặt trong chăn. Mộc Bảo lười nhát chỉnh lại bộ y phục dày cộm, bới mái tóc quy cũ rờm rà lên cao, cầm chiếc lược vừa chải vừa mắng ngừng. Mộc Song ngồi bên cũng trở nên gắt gỏng giật phăng cây lược ngà chải lại mái tóc rối nùi cho Bảo. Hàn Dương hối thúc các nàng nhanh chóng khởi hành trước khi đám sơn tặc hoành hành, rất ga lăng hộ tống các nàng bằng nghiêm trang cùng vài tiểu thái giám và nha hoàn. Lời hối thúc rất nồng hậu và cả bốn người rất muốn đạp thẳng vào bản mặt nhưng lời vua như lệnh trời thể nào phản lại nếu như chưa muốn mất đầu. Các nàng "Ân" tiếng rồi lại tiếng tục lết ra khỏi cung trông bộ dạng nhếch nhác và tệ hại nhất. Mộc Giải đến đưa cho mỗi người chiếc còi cùng lời nhắc: - Tử Dai bảo đây là còi triệu tập Thích Ưng, chính là chim bồ câu đưa thư. Mộc Nữ nhắm nhìn chiếc còi màu vàng nhạt mà khinh bỉ, chiếc còi vừa xấu vừa quê mùa trông tầm thường. Giờ khắc chia tay đến, Mộc Ngưu chán nản nhìn tên Diệp Kết, hối nàng lên xe ngựa nhanh nhanh cùng điệu cười sái quai hàng và ánh mắt hau háu nhìn xuống mông Ngưu, nàng đáp trả tráo trở của bằng cái nhìn liếc thủng não, chỉ cần giây sơ suất Ngưu nhi cứa nát bản mặt râu xanh của . Mộc Bảo buồn rũ rợi quay đầu nhìn những người ở lại, Chu Bình vốn lãnh đạm như nước hồ tây, đỡ lấy Bảo nhi lên xe, thoáng dịu dàng nhìn Hàn Dương trong nỗi nhớ thương da diết. Chỉ là tạm thời tạm biệt vậy mà cứ như cách xa trùng trùng và có ngày tái ngộ vậy, ai cũng bi thương nhìn nhau trong cảnh vật buồn thê lương muốn xa rời. Mộc Song đặt tay lên tim như thấu hiểu Mộc Bảo nơi ấy, chắc chắn rằng Bảo nhi rất bồn chồn, lo lắng. Mộc Nữ vẫy tay chào tạm biệt hai vị tỷ tỷ trong ánh mắt đượm buồn, nàng quay đầu nhìn về phía Dương Ngư, nhìn say sưa thân ảnh yếu đuối của Mộc Giải, lòng khẽ se chặt bởi cái tương lai lãnh phía trước ra, có lẽ sau này nàng phải chịu đựng lạnh nhạt của hoặc chính bây giờ nàng nên chiếm trọn trái tim Ngư và khiến chỉ nhìn về phía nàng thôi. Mộc Giải giương đôi mắt nhìn theo bóng dáng khuất dần của hai chiếc xe ngựa, ngước mặt lên cao nàng buồn thay như đọc được suy nghĩ của Hàn Yết, à chỉ à đoán thôi. nghĩ về Mộc Ngưu. Cái duyên phận trớ trêu của sáu tỷ muội nàng cũng do tên Tử Dai cố tình chơi bẩn đây mà, ta thương ngươi, ngươi có ý với kẻ ấy và kẻ ấy lại ôm chặt hình bóng ta hay lại tương tư về nhân ảnh khác. Lận đận, lao đao tình ái trắc trở, có phải chăng các nàng thành những con sâu đo kinh thiên động địa. Nữ Nữ động viên, an ủi và tạo khí vui tươi cho hai vị tỷ tỷ, ba người cùng nắm lấy tay đáp lại nhau những nụ cười thân thiện, ấm lòng. Và rồi bàn tay bất ngờ đặt xuống vai Mộc Giải khiến nàng giật thóp người: - Chúng ta thôi. Nghiêng đầu, Mộc Giải khó hiểu hỏi: - ? đâu?. - biết, đâu cũng được. - Hở?... Hàn Yết chán ghét phải giải thích và đôi co nhắc lại cho Mộc Giải nhớ đây là lệnh của Hàn Dương, ôm chặt hông Giải phi người lập tức yên ổn trong xe ngựa, thay vì nhiều lời cứ dùng hành động nhanh hơn. Song lẫn Nữ ngây ngốc trong chốc lát, hai người xoẹt qua tia suy nghĩ bất hảo: " khoái cướp người như thế sao nhở? Định làm tặc nhân á?". Giải yên ổn trong xe dưới con mắt tò mò, ngạc nhiên lẫn hoảng hốt, Hàn Yết vẫn vô tư lự, suy tư thúc mạnh dây cương lập tức tuấn mã hí dài tiếng nâng chân chạy . Mộc Giải mệt mỏi tựa vào thành xe mà ngủ say như chết, tối hôm qua nàng ngủ được bị ôm chặt trong lòng. Yết ngủ ngon lành còn nàng cứ mở to mắt tìm cơ hội bỏ trốn, nhưng có ngờ đâu nặng hơn cả pho tượng. Sức cùng lực kiệt Giải nhi yên giấc mộng đẹp dù cho chiếc xe có điên cuồng sốc nảy thế nào nữa, nàng vẫn hề tỉnh dậy. Song nhi quay mặt lại chút nữa rớt tim xuống đất, sau lưng nàng là tên Dương Ngư mặt lạnh hơn tiền, đứng tiếng động, ánh mắt băng lãnh nhìn xoáy vào đáy mắt hai nàng như muốn xuyên thấu tâm tư. Nữ Nữ dù chỉ biết hai ngày nhưng dường như quá quen thuộc với kiểu xuất quỷ nhập thần này rồi, nàng thèm quan tâm cái tên quy củ chán ngắt này mấy chỉ bặm môi suy nghĩ điều gì đó. - Người định hù chết ta sao? - Song Song tức giận quát: - Tạ lỗi Nương Nương, nô tài cố ý - cuối người tạ lỗi: - Đừng gọi ta là Nương, kêu tên . Dương Ngư lắc đầu ngụ ý dám, rồi chút đắng đo lại gật đầu kiểu tán thành, Mộc Song chửi hâm rồi sượt vai tiếp ai ngờ đâu lại tông phải tường thịt xém tý nữa hôn mặt đất thiêng liêng rồi, may mà Hàn Dương nhanh tay ôm gọn Song nhi vào lòng, nhếch môi vân đạm khinh phong mà : - đứng cẩn thận. - phiền ngươi lo. Giận cá chém thớt, Mộc Song quay mặt trừng mắt với Dương Ngư, sau đó lắc mông vênh mặt bỏ , vì hất mặt cao quá lại nhắm chặt mi tiệp thành ra... Nàng chính thức hôn vách tường khô cứng cách ôn nhu, sau đó nàng trở về với mặt đất trong tư thế bất tỉnh nhân . Mộc Nữ chưa kịp kinh hô thấy tỷ tỷ triều mến ôm vách tường, nàng chạy đến dở khóc dở cười đỡ lấy Song nhi giao lại cho Hàn Dương, Dương ca rất biết điều ẵm lấy Song đưa về cung Ân Dạ. Mộc Nữ nắm chặt lấy tay Dương Ngư kéo vào thị trấn chơi, lấy lý do muốn khảo sát dân tình an thịnh thế nào. Ngư cứng đơ người nhìn vào đôi tay bị nắm chặt, nam nữ thụ thụ bất thân, nắm tay thế này có gọi là vô lễ, hạ lưu ?. Nhưng vẫn rút lại, các đốt tay tê rần cùng lòng bàn tay rịn mồ hôi, loạn ngữ mà nghĩ: " mềm mại" Người phong kiến ngộ nghĩnh, chỉ là cái nắm tay thôi cũng khiến cả khuôn mặt đỏ ửng, Dương Ngư đường đường là nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, dù có muôn vạn khó khăn cũng sợ chỉ sợ mỗi việc nắm tay nữ tử thôi. Về phía Nữ tức muốn hộc máu xông thiên, nàng là người đại kiểu nắm tay nắm chân thế này đâu có gì to tát, kinh thiên địa nghĩa đâu với lại sau này nàng và là phu thê lẽ cả nắm tay cũng dè chừng. Còn về những người qua đường họ nhìn Mộc Nữ như người trời rớt xuống, vẻ mặt khinh khỉnh cùng ánh mắt chăm chăm soi mói làm Nữ nhi tức giận mà quát: - Nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi chưa thấy phu thê người ta nắm tay lần nào à? Nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra ngâm rượu bây giờ. Thế là từ trẻ đến già ai cũng cách xa nàng ba mét, ai cũng né tránh như bệnh dịch hoành hành, có người còn hét lớn rồi bỏ chạy. Mộc Nữ nổi khói nghi ngút đỉnh đầu, nàng muốn bừng cháy đây, hay giết chết hết đám người này cũng được đó. Dương Ngư thích thú nhìn bóng dáng tức giận phía trước, tay ôm kiếm tò mò nghĩ về nàng, nữ tử ngỡ như liễu yếu đào tơ vậy mà có thể man rợ dã man như thế. thú vị. Còn về phía Mộc Mã nhà ta, sau khi bị Bạch Tử cho nhừ đòn nàng vẫn chưa hết ấm ức nhưng sợ khung cảnh chán ngắt nơi đây nên sau khi khỏi nàng cũng tòn ten trốn theo. Bạch Tử bảo Phúc Kiến canh chừng Tiểu Mã cẩn thận, rời nhưng biết nàng rình rập phía sau. được nữa đường nàng bị lạc khỏi , cũng tại đám ong trông rất dị hợm chặn đường, trong lúc chạy trốn nàng bị đốt chấm , cứ nghĩ sao nhưng Tử Dai ra và báo cho nàng biết, loại ong đó có tên Thượng Cổ mang trong mình độc tố cao, trong bốn mươi chín ngày mà nàng giao hợp với kẻ khác giới chắc chắn lục phũ ngũ tạng tan rã, thối rữa mà chết. Sau đó biến mất mà thèm chỉ cho nàng đường ra khiến nàng ai oán chửi mắng thậm tệ. Suy nghĩ cả đêm, nếu nàng ăn đại nam nhân có tính là hồng hạnh xuất tường ? Mà nếu tìm được Bạch Tử có thuốc giải thôi, đây là rừng của nha. Và có thuốc chữa Mộc Mã rất mong được ăn tên tiểu bạch kiểm trắng mịn như em bé, trai tân và đương nhiên phải làm nàng thích, nếu được nàng nuôi thành tiểu mật luôn. Chờ lũ ong bỏ nàng cũng mất luôn dấu chân Bạch Tử, bước ra ngoài nhìn quanh sau đó vòng vòng đều trở lại điểm xuất phát, ngồi dưới gốc cây trúc khóc ai oán và người tìm thấy Mã là Phúc Kiến, đau đầu vì nàng luôn ấy. Sau ba canh giờ chịu trận lải nhải của Mộc Mã và Phúc Kiến đành quy hàng, đồng ý đưa nàng xuống núi tìm Bạch Tử. Mã Mã mệt quá nên nằm lưng Kiến ngủ cách ngon lành, trong giấc mộng của Mã nhi là điều gì đó tốt lành khiến cho thân thể tâm thức nàng diễn tả ra ngoài. Dù ngủ nhưng nàng vẫn cứ cắn cắn, cạp cạp lấy bả vai Phúc Kiến cách ngon lành đến đau điếng. Trong mơ: "Ôi soái ca lại đây ta thương, ngoàm ngoàm... aaaaaaaa... Tử Dai ngươi làm gì trong đây". Tử Dai: Ngươi lôi ta vào mà!!! ( =,= )
Chương 10: Ta Muốn Sau khi từ biệt kịp lời trăn trối giờ đây Mộc Giải rất ung dung ngắm cảnh, ngờ bên ngoài thành trì kiên cố của Hàn Phong Quốc lại là thế giới đào nguyên xinh đẹp như thế, hàng cây xanh mướt kéo dài hai bên đường, những chồi đá cao thấp đồng điệu được bao phủ bởi màu xanh của lá hay thấp thoáng màu nâu đậm của thân cây sần sùi to lớn, chúng càng được tô điểm bởi những cánh hoa dại đơn sơ mộc mạc. Đưa mắt thưởng thức cảnh trời thơ mộng, nàng chống cằm ngắm nhìn những tiên tử hồ điệp bay lượn bận rộn mà thi sắc, dưới ánh sáng nhàn nhạt chói lóa bức chân dung đơn giản lại nổi bật trong lòng Giải. Đưa tay ra khỏi cửa sổ xe nàng cảm nhận từng cơn gió lướt qua chầm chậm trong tâm, bất giác sảng khoái mà nhoẻn miệng cười. Hàn Yết bên vừa thúc dây cương vừa chăm chú nhìn vào khóe môi Giải nhi, tại sao chưa bao giờ để ý Giải lại xinh đẹp như thế, phải nàng còn lộng lẫy, thuần khiết hơn cả những bông hoa mẫu đơn. Trong thoáng động lòng, Hàn Yết thấy tim mình ngừng bẫng nhịp rồi lại tưng lên nhanh cũng chẳng hề chậm, ngậm sợi tóc mai, cố rũ bỏ hình bóng thanh khiết như tiên tử của Giải Giải. Nhưng thể, đôi ngươi đen láy thâm trầm của thể nào rời khỏi khuôn mặt hồng nhuận đáng đó được. - Chúng ta đâu thế?. Vương vấn môi vẫn là nụ cười động lòng người, đôi tay cứ trêu đùa cùng ngọn gió thơm ngát hương hoa, môi hé mở cùng câu hỏi dịu dàng. Hàn Yết bừng tỉnh sau cái nhìn chăm chú nơi môi nàng, lấy lại ý chí trả lời: - Hành tẩu giang hồ, ngao du tứ hải. - Ân, thế tốt quá ta rất ghét trong phủ đệ hay ở lại cung lắm, mà chàng này ba tháng sau chúng ta quay về chứ? Yên lặng chút, gật đầu nhìn về phía trước, Giải Giải cười chán tiếp tục chơi đùa cùng gió, bỗng nàng sực nhớ ra Tiểu Bạch, nha hoàn của nàng giờ đây có chăm sóc tốt Bảo tỷ nữa? Chuyện là thế này, Tiểu Xảo là nha hoàn của Mộc Ngưu nên tòn ten làm của hồi môn rồi, Bảo Bảo có ai ngoài những nô tỳ lạ lẫm, Mộc Giải thấy Tiểu Bạch thân thương với thân xác của nàng tại, nên Giải nhi tin tưởng và bảo Tiểu Bạch theo hầu hạ cũng như bầu bạn cùng Bảo Bảo cho tỷ ấy đỡ độc. Tâm nàng khẽ chùng xuống, nghĩ tới cha lúc này, ông ra sao khi nhận được xác của sáu tiểu nữ nhi, bây giờ ở đại có lẽ các nàng nằm giường bệnh nhắm chặt mi mắt, máy dò tim, huyết áp, truyền nước biển dưng dửng được đặt kế bên và chắc chắn là những cái xác hồn, trống rỗng. Nhưng nghĩ rồi cũng suy lại, linh hồn của thân xác nữ tử này nơi đâu, đầu thai? Hay ngự trị và đống giả nàng ở tại? Quả chắng đoán ra, tên Tử Dai chết tiệt cũng chẳng hề đề cập tới, đúng là tên hâm dở, khốn khiếp. Tử Dai: *Trùm mền* Sao lúc này cứ bị lạnh người thế nhở?. Thôi nghĩ đến đại nữa mắc công lại mất hứng ngắm quang cảnh huyền ảo nơi đây, Giải nhi hề giống như bề ngoài chân yếu tay mềm hay đoan trang thục nữ đâu, tâm hồn của nàng rất nổi loạn và... Mê sắc cách trầm trọng hết thuốc chữa. Nhớ đến ngày trước thời mà công nghệ tiên tiến ấy, Giải cùng Ngưu ngồi bật JAV xem, chán chê lại qua Hentai và hết hứng quất thẳng tới mấy cái three-some, ôi chúng rất kích thích từng tế bào của nàng nha, nhưng mà dù có thích và tò mò thế nào chăng nữa nàng cũng chưa từng được nếm trải. Coi phim cứ:" Ồ yeah, sướng quá ơi...bla...bla..." Khiến Giải nhi tò mò, bộ thọc cây gậy thịt ấy vào trong con sò lắm sao? Và cảm giác nó tuyệt vời đến cỡ nào?. Nghĩ tới đâu ánh mắt láo liên tới đó, chợt Giải Giải dừng lại nơi thủng quần của Hàn Yết, nàng nhìn chăm chăm tới nổi muốn lủng luôn vào bên trong đó và moi móc vật nam tính ra ngoài. Đầu óc trở nên trống rỗng, nàng chỉ còn suy nghĩ chuyện duy nhất là phải vạch ra xem hình dáng nó có to như những chàng Châu Phi ?. Mặt Giải nhi ửng đỏ tận mang tai, cảm giác nóng phía dưới u huyệt làm tử cung nàng co thắt liên tục, có lẽ phía dưới ướt sũng dâm thủy rồi đấy. - Sao thế? được khỏe à?. Hàn Yết vô tình quay lại thấy Mộc Giải co chặt hai chân, mặt cứ cuối rằm, mắt nhắm chặt cùng đôi tay cấu chặt gấu y phục như kiểu muốn bô xí nhưng dám thành tiếng. Lời của cứ như cái cây dài chọc ngang qua bụng Giải, biết hay giả ngốc thế này, nàng quýnh quáng lắc đầu liên tục, nhưng càng lắc má càng đỏ. Yết cau mày kiểu khó hiểu, chậm rãi ngừng xe ngựa ven đường, nhích thân mình lại gần bên Giải nhi hơn, cứ kiểu như học bát uyên thâm hiểu tất căn bệnh, đưa tay nắm khẽ xem mạch tự cho Giải. Cánh môi bạc thần khẽ hé mở xem xét, mạch tự nhảy toán loạn mỗi lúc lại nhanh hơn, cứ ngờ ngợ phải chăng là liên quan tới tim, thế là vươn tay đến gần tim nàng. Và cái hành động đó làm cho Mộc Giải chịu nổi nhảy bổ vào lòng , thơm luyến mùi hương nam tính cần cổ thon dài. Đột ngột làm Yết giật thóp tim, ôm chặt lấy nàng vào lòng, khẽ biến sắc khi nghĩ đến cái thai trong bụng, động thai rất nguy hiểm cho tính mạng mẫu tử nga. Chưa kịp đẩy Giải ra Yết được phen đỏ mặt, nàng cư nhiên thọt tay vào quần điên cuồng làm loạn biết ngượng ngịu luôn. Yết ca nhà ta chợt hiểu ra Giải nhi nãy giờ là chịu đựng ái vọng chứ phải sức khỏe kém, thở dài ngao ngán lôi thiên hạ cuồng sát đặt phía đối diện. Nhìn chăm chú bởi đôi mắt đục ngầu, Giải hé môi thở dốc, tay vẫn còn run rẩy nắm chặt tiểu đệ đệ của Yết. Ôi hùng vĩ. - Nàng mang. - Ta biết. - Thế rút nàng ra . - , ta muốn. - được. - Tại sao? - Vì nàng mang thai. - Vậy ta chỉ muốn nhìn xem nó thôi. -... Ngơ ngáo, mắt mở to trừng lớn, sao chỉ trong vài ngày mất trí mà tính tình cũng thay đổi vậy, những biết võ công lại còn vô cùng tự tiện nữa. Giằng co lại nên Yết đành bó tay để Giải tự ý lấy tiểu đệ ra phơi bày trước mặt, cau mày nhìn khuôn mặt nữ tử ngây dại như kiểu mới được nhìn thấy lần đầu tiên. Nàng cầm tay lúc đầu mềm mềm sau đó nở ra to dần và trở nên uy dũng, tại nó cao lớn sừng sửng giương mắt ngắm nhìn nàng. So với những bộ phim nàng coi nó cũng khác mấy chỉ có điều làm nàng thích thú chính là được chiêm ngưỡng vật , sờ và quan sát tỉ mỉ nữa. biết lực hấp dẫn nơi đâu khiến Giải nhướng người bỏ tiểu đệ vào miệng, nó to lớn nên chỉ vào được phân nửa trong khuôn miệng mật ngọt bé của nàng còn phân nửa kia nằm bên ngoài lạnh lẽo, Yết lại bị bất ngờ thêm lần nữa, những kiểu hầu hạ thế này chỉ có trong thanh lâu, chứ trước giờ Giải nhi rất sợ, cứ mỗi lúc đưa tới miệng, nàng lại khóc nháo chịu kia mà. Lúc này đây, Giải Giải cứ như thoát xác, nàng thưởng thức ngon lành theo kiểu cách kiến thức luyện công phim bao năm qua, tuy còn vụng về nhưng đủ khiến nôn nao thở dốc cùng rên rỉ. - Chu Giải, nàng dừng lại ngay... khó nhọc lên tiếng, bàn tay đẩy Giải ra kéo nàng ôm chặt trong lòng để nàng làm loạn nữa. Giải nhi bị cụt hứng giữa chừng, nàng rất muốn thử mà, nhưng khi đối diện với tức giận trong mâu quang Yết nàng yểu xìu ngồi im dám ngẩng đầu hay hó hé. Hàn Yết chịu đựng nổi, có thể ăn sạch nàng vào lúc này nhưng tại Giải Giải mang thai, nếu làm tình ổn đến thai nhi lắm. Mà nếu có làm cũng phải vào khách điếm, đợi tối đến rồi giao hợp chứ, bây giờ là ngoại thành nha người lái buôn, thương nhân lẫn dân thường rất hay qua, lỡ có ai tò mò nhìn vào chẳng biết đem mặt cất đâu nữa. Đường đường là Nhị Vương Gia cùng Vương Phi lại thú lạc ngoại thành ư? Trò cười cho thiên hạ đấy. - Tối nay, được chứ?. Thở hắt ra sau khi trở về trạng thái bình thường, Hàn Yết cất giọng trầm thấp khiến Giải nhi vui vẻ gật đầu liên hồi. Lắc đầu, thúc ngựa về phía thị trấn bên cạnh, nàng ngồi im trong lòng , ánh mắt hân hoan chờ đợi chợt bừng sáng. Và tại nơi xa xôi mang tên con đường trở về Diệp Quốc, trận ẩu đả điên cuồng xảy ra. Chát - Ngươi dám sờ mông ta. Mộc Ngưu giận dữ quát lớn và đương nhiên động thủ trước khi , Diệp Kết ăn trọn bạt tay thơm tho mạnh bạo từ những ngón tay thon dài xinh đẹp của Ngưu nhi. - Từ bây giờ nàng là nương tử của ta, cớ sao được sờ?. Diệp Kết ôm mặt, ánh mắt quật cường bất tiếu nạt lại. - Hờ hờ nương tử cái mặt mốc nhà ngươi. chết . Chát Chát Chát Nhưng bạt tay liên tục được hạ xuống, thanh chua chát vang vọng cả khung trời, bên ngoài kẻ hầu người hạ chưng hửng bởi tính khí nóng nảy và lời phát ngôn vô cùng ám muội của tiểu quận chúa cùng hoàng đế Diệp Quốc. Lạ lẫm là bên trong kẻ chửi cùng đánh, kẻ ấm ức nhịn vì tương lai sau này cùng bầy con được sinh ra. Và đương nhiên là cặp mông tròn trĩnh, mẫn cảm đó nữa. (Kim Tuyến: Cái này ta liên can *huýt gió* Tử Dai: Ờ, ta cũng thế *giả ngơ*)