Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      CHƯƠNG : ♥GIỚI THIỆU NHÂN VẬT♥

      ♥Mộc Bảo - Bảo Bình: Xinh đẹp, tài giỏi và mưu trí, chị cả hết sức thương, bảo vệ đàn em.
      * người hoàn hảo *
      ~ Xuyên vẫn giữ được tên nên có gì đổi ~
      ~ Vũ khí: Bạch lụa ; Dấu hiệu: Ấn Bình ~



      ♥Mộc Song - Song Tử: Khá bướng bỉnh, thông minh, lanh lẹ, chị ba có lối suy nghĩ hơi được bình thường.
      * người vẹn toàn *
      ~ Xuyên vẫn giữ được tên nên có gì thay đổi ~
      ~ Vũ khí: Tử kiếm (Nhuyễn kiếm) ; Dấu hiệu: Ấn Nhị Song Đường ~



      ♥Mộc Ngưu - Kim Ngưu: Ham ăn, ham ngủ và ham chơi, chị tư có tính khí trẻ con sốc nổi và khá nóng tánh.
      * người mạnh mẽ *
      ~ Xuyên đổi tên thành Hàn Ngưu - Quận chúa ~
      ~ Vũ khí: Hỏa long ; Dấu hiệu: Ấn Ngưu Giác ~



      ♥Mộc Giải - Cự Giải: Ham ăn, ham ngủ, ham hố, chị năm có tính khí trầm hơn và suy nghĩ đơn giản theo hướng tiêu cực.
      * người hiền lành *
      ~ Xuyên đổi thành Chu Giải với vai trò Quận chúa tiểu muội kết nghĩa của Chu Bình ~
      ~ Vũ khí: Cầm hồn (Cổ cầm) ; Dấu hiệu: Ấn Thủy ~



      ♥Mộc Nữ - Xử Nữ: Suy nghĩ thấu đáo, thích tung tăng, chị sáu có vẻ cũng phải dạng vừa đâu.
      * người tài năng *
      ~ Xuyên đổi thành Diệp Nữ với thân phân Hoàng muội Diệp Kết ~
      ~ Vũ khí: Tiêu độc ; Dấu hiệu: Ấn hoa ~



      ♥Mộc Mã - Nhân Mã: Tinh ranh, ngốc nghếch, hơi bị dữ, em út nghịch ngợm nhưng vô cùng thương các chị.
      * người hồn nhiên *
      ~ Xuyên đổi thành Tiểu Mã với thân phận muội muội chi lang của Bạch Tử ~
      ~ Vũ khí: Điệp trâm ; Dấu hiệu: Ấn phò ~

      ~~~~~~

      ♂Hàn Dương - Bạch Dương: Hoàng đế Hàn Phong Quốc.



      ♂Chu Bình - Thiên Bình: Hoàng đế Chu Tương Quốc.



      ♂Dương Ngư - Song Ngư: Ngự tiền thị vệ Hàn Phong Quốc.



      ♂Hàn Yết - Thiên Yết: Nhị Vương gia Hàn Phong Quốc.



      ♂Bạch Tử - Sư Tử: Sát thủ Bạch Tử Hồn.



      ♂Diệp Kết - Ma Kết: Hoàng đế Diệp Quốc.



      P/s: Vào truyện biết tiếp [​IMG]

      CHƯƠNG 1: KHỞI ĐẦU

      Khu biệt thự Mộc gia

      Đám phóng viên, nhà báo từ ban sớm có mặt tại trước khu biệt thự Mộc gia, chờ trực la ó, thậm chí có kẻ leo rào mà bị bắt. Nếu nhìn vào cứ tưởng lượng hâm mộ thần tượng sao Kpop vậy, nhưng hoàn toàn trái ngược.

      Bên ngoài đám người ồn ào chịu nỗi, còn bên trong im lặng đến đáng sợ, Lục tiểu thư Mộc gia ngồi chiếc ghế bành to, các ngồi gần sát nhau, đối diện là người trung niên lịch lãm, mặt ông ấy chỉ toàn màu đen có thể do đèn sáng hoặc có đám mây đen bay vèo vèo nổi sấm đầu.

      RẦM

      _Các con quá đáng! Làm những chuyện như thế này còn thể thống gì nữa hả? đứa ta còn , vậy mà...TRỜI ƠI, tức chết ta rồi!

      Người đàn ông trung niên ấy là chủ tịch Mộc gia, gia đình Mộc gia nổi tiếng khắp thành phố XXX về lãnh vực thời trang, truyền hình, cũng là gia tộc giàu có và nhiều thế lực nhất vùng. Chủ tịch Mộc đập mạnh tay xuống bàn, các cơ tay ông nổi toàn gân xanh tới cả mặt cũng đổi sang đỏ, mắt cũng đỏ, ôi nhìn ông ấy đáng sợ.

      _Cha à bớt giận, chúng con...

      _Im ngay

      Mộc Nữ-Ngũ tiểu thư khép mình bên người chị của mình, cố gắng ra từng chữ khó khăn, nhưng chủ tịch Mộc cắt ngang lời muốn nghe.

      _Ta cho các con biết, về phòng thu dọn đồ, ngày mai các con đến Italia với Phục Lữ, đến khi nào vụ việc êm xuôi ta nghĩ lại có cho các con về . Giờ hết cho ta.

      _Con đâu, chuyện này phải là , có người hãm hại chúng con mà, con muốn cùng Phục Lữ đâu, huhu

      Mộc Bảo - Đại tiểu thư ôm lấy Mộc Nữ cũng đứng nhanh dậy, vẻ mặt kiên cường cùng đau khổ của xen lẫn, muốn cùng Phục Lữ đâu, ai cũng biết kẻ nghiêm nghị chưa kẻ là tay phải đắc lực của cha , từ mọi giáo huấn của các đều học từ , phải là kỷ luật thể chịu nỗi. Với lại cái tin nổi trội mọi bài báo đâu phải do các làm, ràng có người hãm hại tại sao cha lại tin, ông phải là người rất phân minh sao?

      _Thật phải chúng con mà, đừng mà con muốn rời khỏi đây đâu, cha!

      Mộc Song - Nhị tiểu thư núp mình sau ghế cuối cùng cũng lòi đầu lên khóc sướt mướt, cái gì mà chung với ác ma Phục Lữ còn cả việc tới Italia nữa, ở đây có bạn bè nè, với lại các nàng chỉ mới tốt nghiệp cấp ba thôi còn phải theo đuổi mục tiêu mình chuẩn bị lâu rồi chứ.

      _Đi ra ngoài.

      muốn nghe lời các con nữa, ông nhất quyết đuổi hết. Ánh mắt chủ tịch Mộc như phóng ra lửa làm các nàng chạy chối chết kịp lời oan ức. Cũng phải thôi, căn cứ ngầm của gia tộc Mộc được đóng tại Italia, nơi đó đào tạo về quân các nhân vật được gia tộc gửi đến đều bị huấn luyện nghiêm khắc sống dở chết dở, đó là lý do tại sao Lục tiểu công chúa bán sống bán chết mà khóc, nài nỉ van xin.

      Chủ tịch Mộc thở dài, đốt điếu thuốc ông ngồi trước cửa sổ phòng khách, lâu lắm rồi ông rất nhớ, nhớ người con cùng ông nhau, nghiệp này cũng tay người ấy cho ông, các tiểu công chúa xinh đẹp cũng từ người ấy mang đến. Nhưng chưa cùng ông hưởng hết hạnh phúc, chưa tới tận con đường người con ấy vĩnh viễn xa. Chủ tịch Mộc tên là Mộc Tâm cùng bà Mộc là Dương Khuê, hai người nhau thời còn rất , ông lúc ấy chỉ là kẻ làm việc thuê ăn học mười tuổi bắt đầu hiểu đời, bà Khuê khi ấy là tiểu thư nhà họ Dương danh giá, thế mà......... Mộc Tâm muốn nhớ nữa ông nhíu chặt mày, nhưng vô tình khóe mắt ông lại lặng lẽ rơi lệ.

      -------------Phân cách tuyến----------------

      Phòng ngũ Lục tiểu thư.

      _Huhu em muốn đâu, Phục Lữ thế nào cũng băm em ra cho coi.

      Mộc Mã- Lục tiểu thư, khóc nức nở ôm chầm lấy Mộc Bảo.

      _Ai bảo em gây thù với chi?

      Mộc Bảo cốc vào đầu em , vừa cười vừa mắng.

      _Ai , em chỉ có xì bánh xe để bị trễ hẹn với người thôi mà!

      Mộc Mã sụt sịt cái mũi như kẻ vô tội vạ, mà Mã Mã có làm gì nên tội đâu ngoài chứ, chỉ có chiếc xe môtô của Phục Lữ bị bể bánh chạy được thôi, và hình như và bạn giận nhau gần nữa tháng à.

      khí cũng có chút kì quái nha, Mộc Nữ với Mộc Mã khóc sướt mướt, Mộc Bảo với Mộc Song ngồi suy tư gì đó lâu lâu lại châu mày, thở dài, có lúc lại mở trừng mắt nhìn nhau rồi lại lắc đầu. Mà vấn đề chính ở đây là Mộc Ngưu-Tam tiểu thư và Mộc Giải-Tứ tiểu thư a, hai cứ ngồi cùng nhau ăn sôcôla xong rồi lại ăn kem, quay qua ăn bánh, cười hì hì hà hà xem phim hài nữa, như là chẳng có chuyện gì xảy ra hết, trời vốn sinh hai kẻ bình thường này cùng ngày, mà đúng ra là song sinh, tính tình giống nhưng cái mặt giống tẹo nào hết.

      cũng hay nha, Dương Khuê ba năm sinh sáu con đẹp như hoa vậy đó, mỗi năm song sinh hai đứa. Mộc Bảo và Mộc Song cũng hai mươi tuổi rồi, Mộc Ngưu và Mộc Giải mười chín, Mộc Nữ và Mộc Mã chỉ mới tròn mười tám thôi. Các nàng có song sinh đấy giống tính tình đấy, suy nghĩ cũng giống mà ngoại cảm cùng nhau rất nhạy bén nhưng khuôn mặt sao lại mỗi người vẻ, khó hiểu. Chả trách khi các mình là song sinh chả con ma nào tin, còn chề môi, xịu mặt nhìn nữa chứ, nhìn bọn họ khi ấy cứ giống chó mặt xệ sao ấy.

      _Này mọi người thu xếp xong quần áo mai chưa?

      Mộc Giải ăn bánh snack quay sang hỏi, giọng rất tỉnh và đẹp nha, phải người này quả hồn nhiên luôn đấy chứ.

      _Rồi!

      Bốn ngồi quay sang , ánh mắt liếc xéo Mộc Giải như ý bảo-" Có nên giết nó nhỉ?"- Nãy giờ ăn lo ăn còn quay sang hỏi câu mà các luôn đau đầu.

      _Ê, tivi bị gì kìa?

      Mộc Giải cười hì hì rồi quay sang theo hướng Mộc Ngưu , đúng là cái tivi bị gì rồi, coi phim hài mà tại sao toàn nỗi hột é tùm lum thế, Giải nhún vai tỏ vẻ biết, sau đó lấy bịt mắt leo lên giường , thăng. Ngưu cũng chẳng có việc gì làm nên mở điện thoại lên định chơi game online, thế mà có sóng, bực mình bay thẳng ra ngoài hành lang để kiếm cột sóng.

      Mọi người trong phòng im lặng, bỗng giật thót tim bởi tiếng kêu chói tai của Ngưu. Cả bọn chạy ra xem thế nào. Mộc Bảo hốt hoảng chạy tới phía cầu thang thấy Ngưu bị té lăn quay xuống dưới, đầu đập vào bậc thang làm trầy chảy máu. Mộc Song vội vã tìm đồ cứu thương tới, chạy gấp tới phòng bác sĩ riêng Chương Nhĩ.

      Mộc Ngưu ôm trán đau điếng, mắt lộ vẻ sợ hãi nhìn thấy các chị em tới, quýnh quáng chui thẳng vô lòng mọi người, mắt đẹp Ngưu nhìn lên vách tường như sợ hãi điều gì đó, trán đầy máu hòa lẫn mồ hôi. Ngưu Ngưu còn nhớ lúc nãy ràng có người đứng tại đó, muốn giết .

      Mộc Song bước vào phòng cùng bác sĩ Chương Nhĩ, đưa tay lau mồ hôi trán.

      _Bác sĩ vào xem con bé có sao ?

      Mộc Bảo cùng các Mộc Nữ đỡ Mộc Ngưu lên giường, tâm người nào nào người nấy cũng rối cả lên. Chương Nhĩ là người đàn ông trung niên, tuổi cũng hơn năm mươi, dáng người khá mập mạp.

      _Các chủ cứ yên tâm.

      Chương Nhĩ lấy đồ nghề ra từ trong chiếc túi sách, vệ sinh đồ dùng rồi tới vết thương của Mộc Ngưu.

      Sau mười lăm phút, Mộc Ngưu do mất máu, ngất từ lúc nào, bác sĩ cũng chữa xong và . Căn phòng có năm người còn tỉnh táo, im lặng chỉ có tiếng thở dài, và dòng suy nghĩ miên man.

      Sáng hôm sau

      Năm giờ sáng, các say trong giấc nồng, biết tên nào chơi xấu kéo rèm cửa sổ, lại còn bật cả đống đồng hồ báo thức la inh ỏi thể chịu nổi a.

      _Tắt chuông , cho người ta ngủ coi!

      Mộc Mã lăn tới lăn lui, tay chân đá loạn xạ , miệng ngừng la, đến khi chịu hết nỗi mới bật dậy nhìn xung quanh. phải chỉ riêng Mộc Mã bị đánh thức mà năm người kia cũng vậy, mà cái tên thủ phạm ai khác ngoài Phục Lữ. Mộc Nữ vốn định chửi trận cho cái tên chết bầm ấy, nhưng khi thấy ác ma biết tại sao người cứng đờ?

      _Mau chuẩn bị, máy bay tới, tôi cho các mười lăm phút, nếu còn chưa ra tự mình hiểu.

      Phục Lữ vừa bước nhanh ra ngoài, Lục tiểu thư cũng vừa lúc quăng chăn, gối, cuống cuồng chạy thu xếp, vệ sinh cá nhân, đua nhanh làm ai nhường ai, thấy cái gì gom cái đó. Đúng mười lăm phút, các cũng tươm tất ra sân, chiếc máy bay riêng đợi từ lúc nào.

      _Em muốn đâu!

      Mộc Nữ , nước mắt rưng rưng rồi, cái máy bay đó nhìn ổn, có cảm giác nên lên. Mộc Ngưu dù đau cũng dám chậm chạp, may có Mộc Giải đỡ nên việc lên máy bay mấy khó khăn.

      _Không muốn ? Cũng phải .

      Mộc Giải nhún nhún vai rồi ngồi xuống ghế tựa lưng, nghe phone bắt đầu lim dim ngủ, phải Giải vô tâm đâu, biết dù có làm gì cha cũng thay đổi quyết định vậy cứ thuật theo những gì diễn ra .

      Lời của Giải cũng đúng, Mộc Bảo buồn bã ngồi xuống lấy phone nghe nhưng có nhạc, lúc này muốn được yên tĩnh, phải suy nghĩ, là người chị lại làm các em lâm vào việc này nếu phải tại mình cả đám đâu phải rời thế này chứ. Giờ Bảo rất nhớ lại rất hận Gia Nhân, là người của , ngày hôm đó do Bảo bắt gặp cùng người khác nhau đường, trong lúc thể khống chế lấy đá đập đầu người con kia. Trong lúc đó, các em sợ hãi chạy đến chặn chị mình lại ai ngờ kịp, Mộc Bảo từ học võ thuật nên tay chân nhanh nhẹn, lại có lực đạo mạnh, ấy chết, Gia Nhan do giật mình, nên lùi lại mấy bước, may mắn chân bị trượt ngã ra ngoài dòng đường xe cộ, chiếc xe coongteno lao đến kịp thắng gấp.

      Cũng vì việc ấy diễn ra, tên phóng viên ở gần đó chứng kiến, nhưng lại ngược là:" Lục tiểu thư họ Mộc cố tình giết chết hai người vô tội, bằng cách tàn nhẫn nhất. Có phải vì họ quá quyền lực nên muốn làm gì làm? Xem mạng người như cỏ rác?". Nhớ đến đôi mắt vốn êm đềm như mặt nước của Mộc Bảo bắt đầu nổi sống, những tia đỏ máu len lỏi làm đôi mắt trong đáng sợ.

      _Mọi chuyện qua rồi, em trách chị đâu.

      Mộc Song hiểu được tâm trạng chị, song sinh luôn nhạy cảm, có thể biết người kia nghĩ gì, cảm giác ra sao. Song cầm lấy tay chị ân cần, Bảo Bảo từ lo cho cả đàn em, lúc nào cũng thương bảo vệ, các em làm sai cũng nhận lỗi để cha phạt mình . ai có thể thay thế Mộc Bảo bây giờ chị mình gặp nạn các quay mặt phải quá tàn nhẫn sao?

      _Chị, đừng nhớ chuyện đó nữa, cái gì qua rồi cho nó qua hết .

      Mộc Giải nghe nhạc vô tình bắt gặp Mộc Bảo im lặng đôi vai lại run run, biết chị mình có chuyện gì xảy ra. Chưa bao giờ Giải trách chị mình dù bất cứ việc gì, dù chuyện đó lôi các vào, dù chuyện đó tồi tệ, nhưng Bảo là chị là người thân của Giải, bao giờ bỏ rơi người thân của mình.

      _Mộc Mã buồn nếu Mộc Bảo cứ nhớ lại chuyện cũ mà suy tư đó!

      Tuổi cũng mười tám rồi, thế mà Mã cứ giống đứa con nít khi bên các chị của mình, nhưng ra đời có chuyện đó đâu nha.

      _Ừ, chị nhớ nữa có các em ở đây mà!

      Mộc Bảo ôm chầm lấy các em của mình, nước mắt đua nhau rơi, có thể làm chuyện kinh khủng khiến các em mình chịu khổ, nhưng chúng nó chưa bao giờ trách móc tại sao?Mộc Bảo hạnh phúc khi có những đứa em đáng thế này.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320

      Chương 2: Xuyên Rối

      Khóc hồi người nào cũng mệt mỏi rồi, chui vào ghế mà ngủ a, êm xuôi, bỗng máy bay mất điện, do nhiên liệu hết? Chắc vì nếu hết hệ thống báo mà. Cả máy bay lao nhanh xuống, bị lực chúi quá mạnh làm cho các nàng tỉnh giấc, thấy máy bay có vấn đề, thể bình tĩnh được mạng sông treo lơ lửng a.

      Đồ dưỡng khí được đưa xuống các lấy ngay đeo vào mặt, dây thần kinh căn tới nỗi muốn đứt , tim loạn xạ đập mạnh muốn nhảy ngược ra ngoài, chân co quất cả người khó chịu. Tốc độ càng ngày càng nhanh lao xuống, phía dưới là cánh rừng, máy bay bắt đầu bốc lửa, trong đầu các chỉ còn lại suy nghĩ: "Chết chắc rồi! ".

      Vừa đúng lúc đó, tiếng la của Ngưu làm các quay đầu lại, cảnh tượng đáng sợ. Có bóng đen, đúng hơn là cái tay to bóp cổ của Ngưu khiến ngạt thở, tiếp sau đó nhiều cánh tay hơn hướng tới năm người còn lại, cũng nhắm ngay cổ mà bóp. thể tin được Lục tiểu thư sắp chết nhưng phải chết vì máy bay rơi mà bị ma bóp cổ đến chết a.

      khí bị cướp hết, các nhăn nhó mặt mày, tay chân huơ huơ cố đẩy cái tay ma quái ấy ra nhưng vô vọng trước mặt các dần tối đen lại, mọi ánh sáng nhoi cũng biến mất.

      _Ở đây là đâu? Bảo, Ngưu, Giải, Nữ, Mã, mọi người ơi, mau tỉnh lại.

      Mộc Song là người tỉnh dậy đầu tiên, cái mà thấy lạ, chẳng lẽ mình phải dưới tào địa ngục hay thiên đàng phía tây chứ, tại sao lại ở đây?. Song Song đến từng người lay động, lay mãi mỏi cả tay mà chẳng ai tỉnh dậy hết.

      _Ơ? ở đây là đâu thế?

      Mộc Mã, dụi dụi dụi đôi mắt như mới ngủ dậy, mới dáo dát nhìn, đây là căn phòng to, tất cả đều trang trí bằng màu trắng, thấy cửa, đèn, hay lối , chỉ như chiếc hộp vuông to.

      Sau Mộc Mã các khác cũng tỉnh dậy và cũng khuôn mặt, ngáo toàn tập. Họ nhìn xung quanh rồi tới lui tìm đường ra, nhưng cứ càng dài, con đường dường như là vô tận.

      _Các ngươi vừa tỉnh à?

      người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, mặt mày hung tợn cứ như là quỷ dữ, nhàn nhã ngồi xuống chiếc bàn trắng, rót ly trà, đưa lên môi nhấp .

      _Ngươi là ngươi!!

      Mộc Ngưu vừa nhìn thấy ta nhe nanh múa vuốt ra, dù có đánh chết nữa vẫn nhớ chính là cái bóng ngay bức tường đẩy Ngưu té xuống cầu thang. nhếch môi, tạo thành đường cong ở khóe miệng đầy tà ý.

      _Sao ngươi biết ta à? - hỏi

      _Hừ có chết ta cũng thể quên - Ngưu vừa vừa tức tối xông tới, định vơ tay đánh ai ngờ chỉ mãi đánh vào khí thôi.

      _Ngươi là ai? - Mộc Bảo thấy kì lạ đến quái đản nhưng ra nhìn cũng chẳng có gì là ác ý cả. Còn Ngưu cứ đánh với vẻ mặt giận dữ, Bảo khó hiểu, làm gì cho cái con bé chỉ biết ăn và chơi này nổi giận.

      _Ách! ta quen giới thiệu rồi, ta là Tử Dai, cũng là người mang các ngươi tới đây.

      _What the...? Mang chúng ta tới đây làm gì? Tên chết bầm.

      Tử Dai đưa tay ra cử chỉ lịch thiệp bắt tay, thế mà Mộc Ngưu bay thẳng tới đá cũng chỉ vào khoảng vô định.

      _Cuộc sống ở đại các ngươi tận rồi, nhưng ở nơi khác có những người số chưa tận nhưng lại bỏ cuộc, các ngươi phải đến đó thay các nàng ta nối tiếp duyên phận. Nếu ta để các ngươi chết khi rơi máy bay phần hồn các ngươi bị lưu lạc ta khó tìm lắm, thà giết các ngươi trước bắt luôn thể!

      Vừa Tử Dai vừa cười, tay còn làm hình chữ V nữa, mà cứ như xem mạng các như trò đùa ấy chứ.

      _Nối tiếp cái con khỉ khô, ta muốn về nhà!

      Mộc Ngưu sau khi đánh mệt mỏi rồi cũng chịu thua mà ngồi sàn thở dốc, ôi thôi thà ở thế giới của có tên Phuc Lữ ác ma cũng chẳng sao, ít ra cũng có những người thương và quen biết, bây giờ đến thế giới khác vậy phải bao giờ được gặp những người thân thương nữa sao?

      _Vậy chúng ta xuyên sao? - Mộc Bảo hỏi

      _Ừ, nhưng ta chắc cho các người xuyên cùng chỗ đâu nha.

      chợt nhớ ra cái gì đó, móc ra túi đồ, để trước mặt các .

      _Vậy sao chúng ta tìm được nhau? Cái gì đây?

      Mộc Giải im lặng nãy giờ cũng lên tiếng, ra xuyên hay xuyên đối với chẳng quan trọng, mà nếu xuyên tới cổ đại phải rất nhiều soái ca sao? Nghĩ thôi mà thấy thích rồi.

      _À, đây là dấu ấn, các ngươi muốn dấu ấn nào ta đặt người các ngươi khi xuyên, đến khi xuyên các ngươi có thể lần theo dấu ấn mà tìm thấy nhau, còn đây là các bảo bối võ công, đến đó mà các ngươi có gì phòng bị chắc ta lại phải đón các ngươi lần nữa quá!

      Tử Dai đặt các món đồ trong chiếc túi ấy ra, túi ấy thần kì ghê, xíu mà lấy quá trời đồ, nào là sáu cái dấu ấn, chưa tới sáu món bảo bối nữa nha.

      Dấu ấn: chiếc bình bằng cẩm thạch lấp lánh - Mộc Bảo, chỉ có hai đường thẳng song song nhưng lại có vô số tia hào quang - Mộc Song, đôi sừng của con trâu đỏ - Mộc Ngưu, chiếc càng to với những giọt nước - Mộc Giải, bông hoa tulip - Mộc Nữ, con ngựa bé nhắn - Mộc Mã.

      Vũ khí: Bạch lụa - Mộc Bảo, Tử kiếm - Mộc Song, Hỏa long - Mộc Ngưu, Cầm hồn - Mộc Giải, Tiêu độc - Mộc Nữ, Điệp trâm - Mộc Mã.

      Chú thích: Bạch lụa: băng dải màu trắng được dấu trong tay áo.

      Tử kiếm: cây kiếm mỏng làm thành thắt lưng.

      Hỏa long: đôi vòng tay giống Na Tra có thể thu biến lớn.

      Cầm hồn: đàn tranh, biết nó ở đâu chỉ cần có lệnh nó lập tức bay tới.

      Tiêu độc: cây sáo có độc, có thể thu thành vòng cổ.

      Điệp trâm: cây trâm cài hình bướm, cài tóc, hết nó tự có lại chẳng biết từ đâu lên.

      Các được Tử Dai chuẩn bị cho, giải thích hết những thuộc tính, rồi tới số phận của từng người và điều làm các rất vui. Khi xong nhiệm vụ cho mọi người trở về đại, ở đó cả đời chỉ bằng hai đến ba năm đại, với lại nhờ mà các chưa chết chỉ sống thực vật thôi.

      Mộc Mã, bĩu môi thích trâm đâu muốn cây kiếm của chị ba cơ, vòng lụa của chị cả cũng dịu dàng quá chả muốn, muốn đổi nhưng được, cái tên khỉ ho cò gáy Tử Dai cứ nhằn nhằn suốt, cái gì mà thích hợp với chả thể dùng.

      _Các ngươi cứ tới đó ta luôn theo giúp các ngươi, khi gặp chuyện khó giải quyết thôi.

      _Chúng ta bằng cách nào?

      Mộc Giải cố tìm cây đàn hồi nãy kêu thử nó cuối cùng nó mất tiêu luôn, nhưng có chuyện khó hiểu, các sao đây? lẽ bị bóp cổ tới chết nữa hay là bị đập đầu rồi đưa ? Mấy cách đó thoải mái tý nào.

      Thấy Giải hỏi các mới để ý, nãy giờ quên hỏi nữa, tất cả có mười hai con mắt cùng liếc xéo tên Tử Dai như muốn ăn thịt vậy. ta cười cười tỏ vẻ vô tội, tay chỉ xuống đất cái lập tức có chiếc hố đen hút các xuống dưới.

      _Cái tên chết bầm Tử Daiiiiiiiiiii!!

      Mộc Ngưu bị đột ngột quá nên đầu lần nữa đập xuống sàn, đau đớn kêu thất thanh. Còn Tử Dai nhâm nhi chén trà điềm tỉnh rồi cười cách mãn nguyện.

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 3: Mộc Bảo - Mộc Song

      Mộc Bảo - Mộc Song

      _Ưm... ưm...

      Mộc Bảo đau đớn rên rỉ, cũng tại cái tên quỉ tha ma bắt Tử Dai hại đây mà, cái gì mà xuyên chứ? Cố ý giết người đúng hơn a. Dù chưa mở đôi mắt ra nhưng Bảo Bảo thấy cả người ê ẩm đau nhức và hình như có cảm giác bị lôi dù chậm nhưng rất khó chịu.

      BỊCH

      _Ai u, đau quá a!!! Có chuyện gì vậy?

      Lực đạo kéo nàng nhanh chuyển sang ném, cái tên khốn khiếp nào biết cho Bảo nhà ta phi thẳng xuống sàn nhà bằng gỗ cứng nhắc, tội thay cái mông nàng đau nga.

      _Tỷ ơi, Bảo tỷ ơi!!!

      Tiếp theo đó Mộc Bảo nghe thấy giọng quen thuộc bên tai, nên cố gắng mở to đôi mắt ra. A, đúng là lạ tiểu nha đầu lạ hoắc này sao biết tên nàng còn gọi thân thuộc là tỷ nữa ( Mộc Song gọi đấy, xuyên nên ta đổi lời thoại luôn là tỷ muội nha ). Bảo Bảo nheo mắt dò xét hỏi:

      _Ngươi là ai a? Ta và ngươi quen sao?

      _Ta Mộc Song đây? Tỷ nhìn lại bộ dạng mình ?

      Vừa Mộc Song đưa nhanh chiếc gương đồng trước mặt cho Mộc Bảo xem, đúng là khác nha. Khuôn mặt Mộc Bảo nhắn xinh xắn như tiểu hài tử mười lăm tuổi thôi, chưa kể tới thân hình nhắn đến gầy sộc thế này nữa. Nhìn sang Mộc Song, Bảo Bảo quan sát, Song nhi có khuôn mặt tinh nghịch đáng cũng chừng mười bốn, mười lăm thôi, nhưng kì lạ là hai khuôn mặt giống nhau tám mười phần rồi, trừ đôi mắt của Song nhi tinh nghịch còn của nàng vô hồn quá, chiều cao Bảo Bảo cao hơn Song Song gần năm tấc, Có thể nhận ra nhau cũng nhờ có dấu ấn tên ôn thần Tử Dai đê lại người các nàng nha. ( Tử Dai: hắc xì... quái lạ sao cứ hắc hơi mãi thế này??? )

      _Này, này hai bé quên có mặt của ta rồi à?

      giọng the thé của lão bà gần năm mươi khuôn mặt phấn dày gần cả cái chậu hoa, chưa tới dáng người mập mạp xấu xí nhìn mà muốn ối, làm hư mắt người nhìn a. Lúc này Mộc Bảo, Song nhìn xung quanh, kế bà ta có hai tên mặt mầy bậm trợn nha hình như là dân bảo kê giống ở đại đây mà. Căn phòng ngập tràn trầm hương, nhìn căn phòng như cổ phòng tân hôn toàn màu đỏ, cả hai nhìn nhau đứng hình trong nữa giây mới giựt mình la lớn:

      _Lầu xanh?

      _Haha các ngươi cũng biết sao đây là An Thiên Lâu nổi danh kinh thành Hàn Phong Quốc này, phụ mẫu các ngươi thiếu tiền bọn ta nên các ngươi phải làm trả nợ, ngoan ngoãn mà nghe lời ...

      Cái bà Tú vừa tay vừa diễn ta như lưỡi dao mập mạp. cứa ngang cổ thè lưỡi, trời ơi nếu phải vì chưa ăn gì chứ hai nàng ối, ối đến khi còn ối được nữa luôn quá, xấu mà khoái làm trò. Tú bà xong ra ngoài cùng hai kẻ đầu bò kia, sau đó có khoảng bốn tới năm nương bước vào rành, tự động thoát y hai nàng ra khiến Mộc Bảo Mộc Song trố mắt nhìn nhau kịp phản ứng.

      _Cái con mẹ nó các người làm cái quái gì vậy? Buông ra!!!!

      Mộc Song tức giận hét to, chưa gì bị người ta lôi vô bồn để cọ rửa, đây là cái việc tối kị nhất của nàng, cấm ai đụng vào thân thể nàng khi chưa được phép, mà cái đám xú nữ nhân kia dường như là điếc với câm hoặc là có nghe có thấy mà chẳng hề phản ứng, cứ tiếp tục cọ cọ rửa rửa thân thể Bảo và Song khiến cho việc tắm rửa thành khu chợ búa đầy tiếng chửi tục.

      Sau khi được tân trang như công chúa cả hai cùng đóng băng, hai nàng quả rất đẹp nha, dù tuổi còn mà lại xinh thế này, có thể dùng từ khuynh quốc khuynh thành để tả thôi đấy. Tiếng cười rôm rã nghe mà sởn cả da gà, tiếng nũng nịu của các nương, tiếng dê sòm của lũ đàn ông làm cho Bảo Bảo, Song nhi như muốn cầm dao giết giết hết. Nhắc tới giết mới nhớ, phải hai nàng có bảo bối sao? Mà y phục này làm gì có nhỉ ràng lúc tỉnh các nàng còn cầm giờ đâu mất tiêu rồi, Bảo Bảo thuận tay quơ tay áo, ai ngờ đoạn Bạch lụa tuôn ra quấn chặt vào thành cây trúc bên cửa sổ, nàng kinh ngạc nhìn vào cổ tay áo chẳng có gì ngoài cái tay trăng nõn nà hết. Song nhi tìm kiếm thấy khó chịu ở thắt lưng, thuận tay nàng gỡ thắt lưng ra nào ngờ nó là thanh nhuyễn kiếm còn được gọi là Tử kiếm nữa.

      Thế là trong căn phòng giờ đây tiếng cười , cùng với thanh vỡ đồ xen lẫn vào nhau, hết xoảng tới rắc, rầm, tiếng cười của nữ nhân trong căn phòng ấy còn đáng sợ hơn cứ như người từ địa ngục lên vậy.

      -----Phân cách con mẹ nó An Thiên Lâu----

      gần tuần hai nàng xuyên rồi, mà ngày nào cũng ngồi lì chỗ bướng bỉnh tới chịu nỗi, Tú bà bắt hai nàng tiếp khách các nàng bảo đau bụng rồi khóc lóc thảm thiết, chung là hai người rất bình thường kẻ chán quá lăng ra ngủ kẻ ngồi ngâm thơ 18+ cái gì mà hang với chả trăn, cái gì mà mông tròn như cái nón bảo hiểm, thơ ra thơ diễn tả cũng chả giống ai.

      Tú bà nhân nhượng quá mức hôm nay bà ấy bắt buộc hai nàng phải tiếp khách là hai vị công tử có danh phận rất cao nha, nghe chỉ cần cái nhăn mặt thôi cũng đủ làm cho kẻ khác chu di cửu tộc, thế ai cũng biết bọn họ là ai rồi hen, Hoàng đế Hàn Phong Quốc - Hàn Dương( Bạch Dương )cùng bạn hữu Hoàng đế Chu Tương Quốc - Chu Bình ( Thiên Bình ). Nghe tới hai vị soái ca lừng lẫy danh tiếng cả hai muốn ngắm nhìn lắm, Hoàng đế cả ngàn phi tần mà còn tới Thanh lâu phải chứ? Thấy cũng lạ và tò mò nên hai nàng quyết định bán sông bán chết cũng phải phục vụ lỡ đâu bọn họ thích các nàng rồi chuộc các nàng ra sao phải rất tốt?.

      _Song nhi nè? Ngươi nghĩ xem bọn Ngưu - Giải, Nữ - Mã sao rồi? Tỷ nhớ chúng quá, ra khỏi đây tỷ nhất định phải kiếm bọn nó.

      _Chắc là bọn nó cũng xuyên rồi nhỉ? Chả biết có bất hạnh như chúng ta lỡ chúng xuyên nhầm vào tử ngục sao đây? lo quá !!!

      Cả hai cùng thở dài ra, phận làm chị mà giờ đây chỉ biết ngồi chờ dám ra ngoài vì bọn chúng phụ mẫu thân xác này vất vả kiếm tiền chuộc chúng, thấy họ tội nếu rời phải để họ phải chịu thêm khổ sao? Cứ chờ tới ngày Song nhi cung Bảo nhi nàng trả thù nhé, mà ngày đó sắp đến rồi, tự do thuộc về hai nàng thôi.

      _Này cả hai người các ngươi cứ ù lì thế sao? Mau mau chuẩn bị khách quí sắp đến rồi.

      Tú bà vừa xong lắc mông bỏ ra ngoài, mà cái mùi nước hoa xi đá mèo gì đó của bả hôi chưa từng thấy đứng cách cả dặm cũng ngửi thấy đó, mà đúng cái mùi đó rất giống nước tiểu tiện của con tiểu miu nhà Mộc gia nha, khai quá chừng à.

      _Đi chứ sợ gì? thôi Song nhi.

      Mộc Bảo dẫn Mộc Song ra ngoài sau lưng của Tú bà, Bảo Bảo học võ nên có tý võ phòng thân có gì còn che cho em mình được chứ để con mắm đó trước chắc cả hai cùng vào viện nằm sớm quá.

      Phòng thượng hạng

      Nơi hai nàng bước vào lộng lẫy xa hoa nha, mọi thứ đều tôn lên vẻ cao quý, khỏi phải đoán cũng biết kẻ trong đó có rất nhiều vàng a. Hơi rụt rè Bảo và Song chỉ đút cái đầu vô trước nhìn cứ như là hai kẻ trộm ấy, ngó tới ngó lui, sau lúc định dạng được vật tượng, mọi thứ trông có vẻ ổn hai người mới bước vào.

      _Aaaaaaaa

      Mộc Bảo -Mộc Song đồng thời bịp chặt cả hai mắt lại, ây da trước mặt nàng là cảnh xuân hợi tình quá nha, mà lại là... tin nỗi luôn hai đứa con trai đẹp như họa ôm hôn nhau còn có mảnh vải nào nữa chứ, là thời cổ đại cũng chẳng thua kém đại đâu nha, chúng nó thụ con bà nó rồi.

      -A! thất lễ.

      Người con trai tuấn tú, có nước da màu đồng rắn chắc cộng thêm chiều cao là lý tưởng nga, cao gần đụng nóc nhà kìa ( ta làm quá ), ta bước xuống giường tay kéo chiếc xiêm y bên cạnh khoát lên người sau đó nở nụ cười quyến rủ nha - Hoàng đế Hàn Dương năm nay hai mươi tuổi.

      -Bọn ta cố ý làm hai nàng hoảng hốt thế đâu?

      Còn kẻ kia nằm giường cũng ngồi ngay dậy, ta đẹp nha, nước da trắng như em bé đôi môi son đào nhìn mà muốn ăn sống luôn đó, dáng người cũng chuẩn quá lị, soái ca a. Cổ đại có cần soái ca nhiều vậy ? Sao để mấy ẻm lên đại cho thèm chơi chứ, là uổng mà - Hoàng đế Chu Bình năm nay cũng hai mươi tuổi.

      -... khô..ng có gì a..

      Song Bảo đông thanh , tay huơ huơ, còn mắt ai chịu rời hai soái ca nha, miệng có khi cũng chảy nước miếng dài xuống sàn rồi cũng nên.

      Hàn Dương nhàng cong khóe miệng, nụ cười hoàn hảo đến điên đảo lòng người. đứng dậy đến chiếc bàn tròn rót ra bốn ly nữ nhi hồng thượng hạng, vòng vo lẫn quẩn ngay vào vấn đề.

      -Bọn ta chuộc các nàng nhưng có điều kiện.

      -Điều kiện gì? Cái gì cũng được hết miễn sau đừng có đem chúng ta bán nội tạng được rồi.

      Chỉ cần nghe câu chuộc các nàng, hai người suy nghĩ mà chờ đợi, mặc kệ làm gì cũng được, ra khỏi đây càng nhanh càng tốt mới được nếu có ngày các nàng cũng tàn hoa bại liễu mất thôi, với phải kiếm tụi nhóc nữa để chúng bên ngoài lâu quá sinh chuyện nữa cũng nên.

      -Chỉ cần hai nàng đóng giả làm hôn thê của bọn ta. Thế nào?

      Chu Bình mặc chỉnh tề quần áo mà bước tới bàn, tay cầm chung rượu nhàng nhấp môi.

      -Được, chỉ cần ra khỏi đây thôi.

      Ây da, hai người này thiếu suy nghĩ ghê nha, nếu làm hôn thê vậy phải là tình càng rối thêm sao bộ trong cung bộ thiếu nữ nhân lắm à?, với lại bọn họ đồng tính nha, hai nàng sau này trở thành lá chắn kiêng cố cho bọn họ đây nè. Chắc rồi!

      -Vậy hãy in dấu tay vào đây.

      Làm việc nhanh chóng hiệu quả nhất Hàn Dương móc từ trong người ra cuộn giấy nội dung hai nàng đọc xong thấy có gì đó ổn nhưng mà vẫn in dấu tay, sau đó lại ngồi nghĩ hình như mình bị lỗ phải?. Nội dung chủ yếu là như thế này:

      Hàn Dương và Chu Bình là bên a. Mộc Bảo và Mộc Song là bên b

      Bên a chỉ cần bên b làm những việc sau, nhất nhất nghe lời được cãi, bên a gì nghe đấy bảo làm gì làm đấy, khi nào còn giá trị bên a trả tự do cho bên b.

      Chỉ nhiêu đó thôi á, mà hai nàng cứ suy nghĩ mãi chiếc xe ngựa đắc tiền khi bước ra khỏi An Nhiên Lâu, thấy sao sao mà biết vấn đề nằm chỗ nào, sau lúc mệt mỏi cả hai lăn đùng ra ngủ chút ý tứ gì hết, còn hai tên kia nằm ôm nhau ngay trong xe nha, xe ngựa lớn nên rất rộng vừa đủ bốn người nằm luôn đó.

      Dù hai tên đó ôm nhau nhưng chiếm tiện nghi lớn nhất vẫn là hai nàng, Mộc Song ôm lấy Chu Bình kẹp cứng nhắc, Mộc Bảo nằm đùi Hàn Dương làm cử động được, lâu lâu lại chảy ke, hắc hắc.

      Thế là đường đâu đó, có hai kẻ chịu trận và hai kẻ ôm mộng đẹp cộng tiện nghi quá xá.

      ________Phân cách đồng tính________

      -Dậy , tới rồi.

      Chu Bình lay lay người Mộc Song và Mộc Bảo nhưng cả hai vẫn ngủ như chết chả có động tĩnh, bất đắc dĩ nên hai chàng trai đẹp mới phải ẵm hai nàng vào cung Hàn Phong Quốc, nhưng chưa tới tẩm cung của Hàn Dương vô tình gặp Thái Hậu Nhạc Như cùng các bá quan văn võ hưởng cảnh gió mát ngày gì bó tay.

      -Hoàng....

      -Thôi đứng dậy hết .

      -Mẫu hậu cát tường.

      Chúng thần định hành lễ nhưng Hàn Dương thích, tới bên Thái Hậu cung kính, tay vẫn còn cục nợ đời.

      -Thái Hậu, ta mạng phép hành lễ

      Chu Bình cười khổ hành lễ làm sao a, cái thiên hạ ngủ say như chết này lẽ quẳng sao, hết cách rồi cũng đành phải mạng phép cùng Thái Hậu.

      _Ân, sao, các nàng là ai thế?

      _Mẫu Hậu con đưa Hoàng Hậu tương lai về rồi đây, đường nàng sinh bệnh nên bất tỉnh, còn kia là biểu muội nàng cũng là Hoàng Hậu tương lai của Chu Bình đệ cũng ngã bệnh rồi.

      Mẫu Hậu vẫn hay nghi ngờ cấm đoán và Chu Bình qua lại, cũng phải thôi hai người quá mức tình huynh đệ rồi, bà ấy chỉ mong Chu Bình và Hàn Dương lại là huynh đệ như xua, bà bắt ép con mình phải kén vợ chỉ cần thích lầu xanh cũng có thể thành Hoàng Hậu bà muốn bi kịch hai năm trước lại trở về. Từ sau khi bi kịch ấy xảy ra hầu như trong cung còn bất kì phi tần nào nữ.

      _Vậy các con mau đưa các nàng về, mời đại phu, khi nào các nàng tỉnh ta tới thăm

      Thái Hậu cười hiền, có con dâu tương lai rồi sao cười, lỡ Hàn Dương cưới nữ nhi mà cưới Chu Bình tới khi đó bà tự tử để đền tội với tổ tiên hoàng tộc thôi. Với lại hai nương ấy nhìn rất đẹp mới tuổi mà làm cho người điên đảo rồi, bà đoán chắc chắn hai nàng ta là hai con sâu đo rất lớn nha.

      _Không cần đâu, khi nào các nàng tỉnh các nàng tới thỉnh an người, con thất kính.

      xong Hàn Dương cùng Chu Bình bế hai cái cục hít này , đổi hướng muốn tới tẩm cung của mình nữa mà tới thẳng nhuyễn tháp Ân Dạ ( đặt theo tên người nhất, sau này rồi biết ), ngôi tháp thích của nha, nằm ở phía Đông đình viện, cái tháp ấy nằm trong nơi mà sau này Mộc Song ở Song Cung.

      - Ngày mai đệ mang nàng về nước. Có thể tháng sau mới hội ngộ.

      Chu Bình vẻ mặt buồn hiu , ai bảo là vua nước, tối ngày cứ chạy rong thế này còn thể thống gì nữa chứ, cứ mỗi tháng và Hàn Dương được gặp nhau vào ngày rằm, và thêm ba ngày sau đó trong cung mở tiệc trăng rằm. Vốn tình này chưa từng được chấp nhận, rất buồn và đau khổ, khi nhìn người con trong tay mọi thứ dường như rất khó hiểu, thiên hạ trong tay làm đau nhói, vì sao đó là ? Người con mới gặp lần đầu cho cảm giác bất thường hình như là trái tim ngày nào đó nằm trong tay nàng.

      Hàn Dương đặt Mộc Bảo này chiếc giường , Mộc Song cũng được nằm chiếc giường giống vậy.

      _Có phải đệ thấy hai nàng ấy rất đặc biệt ngày nào đó chia lìa ta và đệ, có khi khiến hai chúng ta trở lại như xưa?

      - Ân đệ cũng nghĩ vậy.

      - Nhưng bây giờ ta đệ, còn ngày sau để sau này tính.

      - Đệ cũng huynh

      Hàn Dương và Chu Bình môi kề môi, tay cũng bắt đầu loạn, kế đó chuyện của các đam mỹ nhá, ai biết tự suy diễn ta còn non lắm biết gì hết nha, là lá la.

      Mộc Bảo Mộc Song dậy nãy giờ rồi mà muốn mở mắt vì làm biếng bộ, lỡ gặp ai đó sao đây? Nhưng mà chuyện này hai nàng đều muốn thấy a, hai soái ca ò e í bên kia làm hai nàng sởn da gà, hoa mắt chóng mặt và bất tỉnh .

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 4: Mộc Ngưu - Mộc Giải

      Mộc Ngưu - Mộc Giải

      Mộc Ngưu sau khi bị " hộ tống " cách " nhàng ", nàng cảm thấy cả người đau nhức thôi, tên Tử Dai chết bầm kia, đợi sau khi làm xong nhiệm vụ mi biết tay ta a.

      Tử Dai" * lạnh xương sống * =='

      Vừa chùi chùi cái mông đau ôi là đau, nàng mới bắt đầu cảm thán, nếu nhờ hay bị té nên quen rồi chắc tiêu quá. Giờ phút này Mộc Ngưu còn chưa thấy nguy hiểm nào ở bên mình hết nên nàng cứ vô tình chùi mông mãi, cho đến khi.

      _Tiểu thư ơi!

      Vừa nghe tiếng kêu nàng bây giờ mới để ý nha, mình dưới cái hố chứ chả chơi được đâu, kiểu này ổn chút nào hết. May mà đúng lúc có người tới nếu nàng làm quỷ ám Tử Dai khốn kia thôi. Con mẹ nó lão bà đây mới xuyên cho xuống hố rồi chết tiệt.

      _Giúp ta với, giúp với - Mộc Ngưu la lớn.

      _Tiểu thư nhà ta đó, mau mau. Người ở đâu?

      Hai tiểu nha hoàn mừng rỡ nghe tiếng đáp bỗng chạy tới, cuống quýt tìm.

      _Ta dưới hố này.

      _Thấy rồi, tiểu thư đợi nô tỳ.

      Biết được tiểu thư mình ở đâu, nha hoàn chạy nhanh kiếm nhánh cây to giúp tiểu thư trèo lên a. Mộc Ngưu cũng rất biết phối hợp nha, nắm cành cây leo lên cách dễ dàng.

      _Tiểu thư người làm nô tỳ sợ chết mất, nô tỳ cứ tưởng người ... oa oa....

      Tiểu nha hoàn khóc to ôm lấy Mộc Ngưu, Ngưu nhà ta rất ngây thơ, mặt đực ra đấy hiểu gì hết, định bảo: " Ta biết ngươi tránh ra dùm "

      Mà khi nhìn nàng ta khóc Ngưu nhi cứ đứng im nở đẩy ra, lấy tay xoa đầu bé an ủi.

      _Ta xin lỗi làm ngươi lo, nhưng mà... tình hình là khi rớt xuống hố biết có bị gì làm ta quên mất tiêu hết trơn rồi, ngươi là ai? Ngươi nữa? Ta sao ở đây?

      Mộc Ngưu đóng vai quá nhập thần nha, nàng tỏ bộ mặt thể tin được, mi châu mầy nhăn nhó như mắc ị, cố gắng nhớ nhớ xem.

      _Tiểu thư người có sao ? Em là Tiểu Xảo hầu hạ cận người mười năm nay a, còn đây là Tiểu Bạch là nha hoàn thân cận của quận chúa. A mình về nhanh tiểu thư quận chúa...

      Vừa bỗng sắc mặt hai nô tỳ biến sắc màu đen thui thùi lùi, nữ tì Tiểu Bạch bắt đầu khóc nức nở làm Mộc Ngưu nhức đầu, mới xuyên qua chưa thấy gì mà toàn nghe tiếng khóc với chả khóc.

      là, mà chắc việc này nghiêm trọng nha thấy hai nàng cứ sướt mướt thế này hay ho nha. Ngưu sốt ruột nên hỏi:

      _Sao quận chúa thế nào?

      Tiểu Bạch vừa khóc vừa :

      _Nhị Vương gia nghi ngờ quận chúa hại chết người, nên Gia rất giận dữ nên tiểu thư về quận chúa nhà nô tỳ chết mất, thế nào cũng tại nàng ấy quá Gia thôi mà... oaoa

      _Về, về nhanh thôi mạng người quan trọng.

      Mộc Ngưu đứng dậy theo hai người tì nữ, lòng chợt lo lắng có khi nào là Mộc Giải nhập vào thân xác đó ? Ngưu có cảm giác hay cảm nhận được em gặp nguy hiểm, bước chân nàng càng gấp rút, mới tới đây chết việc này là thể được, tên Vương gia đáng chết dám khinh em ta.

      Hãy đợi đấy:- Tử Dai ngươi sống nổi với ta rồi!- Ngưu thầm nghĩ, thể cho trận được.

      Cuối cùng cũng tới, ngoài phủ ghi Hàn Vương, rất uy nghi nha, nhìn cứ như hoàn cung ấy, to và sang trọng. nơi này mà to hơn nhà nàng chắc chắn nàng giơ tay tán thành ngay, quá to quá to.

      tới nơi căn phòng như nhà giam, Ngưu bỗng chốc rùng mình khi nghe được thâm bên trong.

      _Ngươi khai mau, nàng ở đâu?

      Chát chát

      Xác định là tiếng roi quất vào da người đây mà thanh chua chát, vang dội cả đêm đen, bây giờ đôi mắt Ngưu nổi đầy lửa rồi, em nàng, nàng chưa bao giờ la nó vậy mà có kẻ dám đánh nó ư.

      _Ngươi gì ta hiểu? Ngươi là ai buông ta ra đau quá. Ngưu tỷ ngươi ở đâu cứu muội.

      Giờ xác định rồi, kẻ bị đánh ai ngoài em của lão bà Ngưu đây. Quá đáng!

      Mộc Ngưu, đạp cửa bước vào, nắm tay chuẩn bị tư thế chiến đấu, đôi vòng tay Hỏa Long rất hăng cũng bắt đầu bừng sáng.

      _Giải nhi!

      _Ngưu? Cứu ta.

      Khói bốc nghi ngút đỉnh đầu Mộc Ngưu, cái tên chết bầm cầm roi kia dám đánh em ta, Giải nhi đáng thương quần áo bị rách nát chưa kể tới lưng còn có hai vết rách dài sâu hoắn bắt đầu chảy máu, nước mặt làm nhòa khuôn mặt vốn xinh đẹp của nàng ấy.

      - Tên Cẩu đáng chết kia!!

      Vừa dứt lời Mộc Ngưu xuất chiêu lập tức Hỏa long nhận lệnh bay vút về phía tên Vương chết bầm ấy.

      Do tốc độ Hỏa long quá nhanh hay tại chuẩn bị trước Ngưu nhi hiền dịu, Hàn Yết dính ngay đòn vào vai trái làm chiếc roi tay rớt xuống. có chết cũng tin muội muội nhu mì của đây sao? Từ đến lớn chỉ mình ca ca này chăm sóc nàng, ngoài cầm kì thi họa ra vẫn hề dạy cho Ngưu nhi cầm khí nha, tại sao?

      Chưa kịp hỏi, Hàn Yết thấy Mộc Ngưu ra chiêu tiếp theo lần này là nhắm vào giữa hán , nhanh người lách người né tránh nhưng Hỏa long như có linh tính vẫn buông tha tiếp tục hướng về phía đó mà tấn công, bây giờ Hàn Yết cảm thấy mặt mình chi toàn màu đen thôi, thi triển khinh công bay ra ngoài phòng, chiêu đá thẳng vào đôi Hỏa Long, lập tức binh khí ấy theo nữa.

      Mộc Ngưu quan tâm tới mà chạy thẳng tới chỗ Mộc Giải đỡ nàng nằm nền nhà dậy, xung quanh chỉ toàn mùi máu sộc vào mũi rất tanh.

      -Giải, muội sao rồi? Giải....

      Ngưu quáng rồi, kêu cỡ nào lay cỡ nào Giải nhi vẫn nhắm nghiền mắt nằm yên bất động, đừng là chết nha, đừng nha.

      Nàng ôm lấy Giải Giải dù chẳng biết tại sao mình có thể khiêng nổi nhưng bây giờ phải lúc để hỏi đều đó. Ngưu chạy ra ngoài hô to.

      -Gọi bác sĩ nhanh điiiii

      -Bác sĩ là ai vậy tiểu thư?

      Tiểu Xảo cùng Tiểu Bạch hốt hoảng chạy vào sân nghe giọng la của Ngưu nhưng vẫn hiểu bác sĩ là ai?

      -Nhầm gọi đại phu nhanh

      -Ân

      Tiểu Xảo nhanh chân chạy mất bóng, Ngưu Nhi lo lắng quay vào trong thấy Hàn Yết ôm Mộc Giải trong lòng còn Tiểu Bạch khóc như: -" Tiểu thư sao người chết sớm quá vậy "- làm cho Ngưu thể cười trong lòng với bé ngốc này, thương chủ đến quá.

      - Ngưu nhi, ta xin lỗi ta tưởng muội ...

      - Chết?

      đợi Hàn Yết hết, Mộc Ngưu chen vào, mắt khinh thường nhìn , cũng muốn dành lại Giải nhi vì nàng cảm thấy hại muội muội của nàng.

      - Phải ta nghĩ nàng bị Giải nhi làm hại, nàng ấy biết ta và muội còn hơn mức huynh muội, nàng ấy hại muội vì ta thể nàng như thê tử được.

      Hàn Yết đau khổ ôm lấy thiên hạ trong lòng, sau khi điểm huyệt cầm máu cho Giải nhi, chỉ cố làm cho Giải nhi trở nên lạnh thôi. Đôi mắt đẹp Hàn Yết nhìn thẳng Mộc Ngưu, ánh mắt si mê như chứa đựng cả tình trong đó.

      - Khoan khoan, ta và ngươi nhau? Giải nhi là thê tử ngươi? Hại chết ta? thể nàng. Shut up.... đùa à?

      Mộc Ngưu vẫn chưa hiểu nha, nếu là huynh muội mà nhau vậy phải là loạn luân sao? Chưa gì mà Giải nhi bị gã trong khi tỷ tỷ còn chưa được uống rượu mừng nữa, rốt cuộc hai thân xác này trước kia có chuyện gì thế này?

      - Muội gì thế? Đùa? Muội sao chứ? Muội bị thương chỗ nào sao?

      Hàn Yết lo lắng hỏi, trước mặt mình ràng là muội muội tại sao lại cảm nhận là phải.

      - Ta chính là bị thương đau chết được, ngã xuống hố chả nhớ cái gì cho cam.

      Nàng đóng kịch là hết chỗ chê vào đâu luôn, giả vờ ôm đầu ngồi xuống sàn, cố gắng tỏ ra rất đau. Hàn Yết bán tín bán nghi nhưng vẫn gì quả giống từ cư xử đến cách chuyện nữa, có lẽ nàng bị mất trí sao?

      - Ta tìm người giúp muội, Hàn Ngưu muội nhớ lại thôi, thực phải hờn ta?

      Ấy da, Hàn Ngưu à tên kì quá nhưng cái tên giống được rồi, nàng cũng vờ đáng thương gật đầu, nhưng trong lòng thầm cười: -"Giúp được mới lạ có thuốc tiên ta cũng chả nhớ gì đâu "-, thế là nàng rất thỏa mãn cười.

      - Ta muốn nhớ lại càng muốn biết, bây giờ ta chỉ biết Giải nhi là thê tử của ngươi, hãy đối xử tốt với nàng còn ta chẳng muốn nhìn mặt ngươi nữa. Ta và ngươi cũng đâu mấy thân thiết làm gì cho mệt.

      Hàn Yết muốn nhưng lại thôi, chỉ biết thở dài đôi mắt đen trầm lặng lẽ cụp mi, có lẽ đó là những câu làm cho đau lòng trái tim vốn chỉ trao cho nàng, thế mà hôm nay nàng lại như thế. Nếu như là ngày trước nàng có thể nghĩ nàng hờn dỗi nhưng hôm nay thấy nàng thay đổi thế này có lẽ lời ấy phải là giả phải xuất phát từ hờn trách, ghen tuông.

      Đại phu đến là lúc bầu khí căng thẳng bao quanh.

      Hai canh giờ trôi qua, mọi người cứ giữ mãi dáng vẻ ấy đến khi đại phu bước ra, Ngưu nhi đứng phắt dậy lôi mạnh đại phu xuống.

      -Muội ấy sao rồi?

      -Vương phi do mất máu nhiều nên cơ thể suy yếu cần tịnh dưỡng lâu ngày, và... còn ...tha..i..nhiiii..

      -Thai nhi sao? .

      Đại phu bị dọa cho sợ, ông ta chưa bao giờ thấy tiểu quận chúa lại dữ đến vậy a

      - Thai nhi rất yếu nên chăm sóc cẩn thận có thể sinh non và ảnh hưởng đến người mẹ, thần viết đơn thuốc ạ, thần cáo lui.

      Đại phu thấy ai cũng đứng hình nên nhanh nhảu thoát mạng chạy bán sống bán chết, quay đầu lại luôn ấy chứ.

      - Con mẹ nó Giải nhi mà có bất trách gì, huynh chẳng yên lành với ta đâu

      Vứt lại cho Hàn Yết câu cảnh báo Mộc Ngưu lao tới giường Mộc Giải, xoa xoa khuôn mặt xanh xao tiều tụy của muội muội nàng, tên Tử Dai đó bộ điên à sao lại cho nàng xuyên vào thân xác loạn luân này, cho Giải nhi trong thân hình chịu nhiều tổn thương đến thế.

      Tay Ngưu rê xuống bụng Giải, nó phẳng lặng thế này nhưng lại có sinh mạng yếu đuối có thể ra bất cứ lúc nào, tội nghiệp cho thân phận nó, thể trách được vì nó đến đúng lúc rồi.

      Hàn Yết đứng ngoài cửa dựa người vào tường ngắm Ngưu - Giải người người đến điên, biết mình nên giữ bên nào và nên buông bên nào. Lòng đau khi ý nghĩ nên từ bỏ Ngưu thoáng qua, nhưng thể bỏ mẫu tử Giải nhi vì nàng có tội gì cả, nếu nàng ta trở nên xấu xa như thế. Những đều phải nghĩ làm đau đầu.

      Nửa đêm

      Thức giấc vì cơn đau ở lưng Mộc Giải mở mắt quan sát, thấy mình nép trong thân hình vạm vỡ ấm áp, Giải quan sát khuôn mặt tinh tế của ta, đẹp đẹp sao lại có soái ca nằm đây nhỉ? Lúc nãy mới xuyên chưa kịp hiểu tình hình bị ai đó quất roi đau đến ngất mà trước khi ngất hình như ảo giác Giải thấy Ngưu đến cứu mình nhưng chẳng biết cái kẻ ác độc kia là ai?

      Bị ánh mắt ai chăm chú nhìn, Hàn Yết giựt mình tỉnh giấc, chạm vào ánh mắt trong veo to tròn của Giải nhi khẽ thở dài định xin lỗi nhưng bị Giải cướp mất lời rồi.

      -Người là ai sao đẹp thế? Tôi lên thiên đàng chưa?

      Hàn Yết tức cười nhưng cười lớn, vẻ mặt ngây thơ đến đáng của thiên hạ giống hằng ngày mở miệng là chanh chua đanh đá, hôm nay nàng như người khác vậy.

      -Ta là tướng công nàng, đây là Vương phủ thưa Vương phi của ta nàng chưa chết và ôm ta ngủ.

      nghĩ chắc vài câu bông đùa làm nàng bớt nóng giận vì nhiều lần trừng phạt nàng khóc náo sau đó cũng bình thường quấn lấy thôi.

      -Ồ Ồ, mất trí rồi, ta nhớ.... haizzzzz..... nếu vậy tốt quá ta có tướng..ggg ..ng đẹ..p

      Mộc Giải vừa lại ngáp sau đó chìm vào giấc ngủ, đầu gối lên tay Hàn Yết, ôm để cảm nhận lấy ấm áp, cần suy nghĩ nhiều dù sao cũng xuyên rồi làm xong những gì tên Tử Dai bảo là xong, làm cho phu quân sinh cho đứa con, sau đó được trở về.

      Mọi chuyện tưởng chừng đơn giản như Giải nghĩ lại vô cùng phức tạp ấy nha.

      Hàn Yết hôn lên mái tóc Giải: -" Quên rồi sao? Hôm nay tới hai kẻ mất trí, thế cũng tốt ai phải đau vì ai cả"- nếu Ngưu mất trí gọi Giải là muội khi nghe câu mất trí rồi của Giải nhi có lẽ tin đâu, chắc là tin nhất vì thiên hạ trong lòng bao giờ nhu mì như thế trước đây. Ngày hôm nay lạ nhưng nếu mất trí như thế phải rất dễ giải quyết sao?. Từ ngày mai ta là tướng công nàng là huynh của Ngưu mọi thứ nên trở về đúng trật tự nó thôi.

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 5: Mộc Nữ - Mộc Mã

      Mộc Nữ - Mộc Mã

      Híiiiiiiiiiiii

      Ya....Ya....

      Tiếng vó ngựa xé tan khí xung quanh, chưa kể con ngựa chạy tốc độ làm cho Mã Mã nghiêng ngã chóng mặt xém chút là ói hết thức ăn trong bụng rồi, mới tỉnh dậy chưa kịp hiểu tình hình ra sao chỉ biết mình như cái gối trong chiếc hộp bị người ta lắc mạnh, mà cái hộp này tới tận ba người nha, chật chội lại còn đông nữa chứ.

      - Đứng lại Bạch Tử Hồn!!!

      Giọng hét mạnh bạo vang vọng từ phía sau, dù rất hiếu kì Mã cũng muốn ló đầu ra xe ngựa đâu, ló đầu ra là chết chắc, chết chắc.

      - Haha ngươi có bản lĩnh bắt ta Ngự tiền thị vệ của Hàn Dương quả chỉ là con tép thôi sao?

      Kẻ nắm dây cương điều khiển xe ngựa giở giọng chế nhạo người kia, trong lòng Mã muốn tán cho mấy phát lọt ngựa ngay, tay lái lụa quá mà.

      - Ưm ưm đau quá.....

      Nãy giờ Mã mới để ý mình ngồi hai cái gối rất mềm trong lúc bị nghiêng xe ngồi lên người hai người hai đó lúc nào chả hay luôn, giọng lúc nãy là hai người này đồng thanh đấy. Mã quýnh quáng lui ra góc mới nhận ra rằng là nam tử điển trai và tiểu mỹ nữ trong cung trang sang trọng, khỏi đoán cũng biết là quý tộc rồi, nhưng mà nàng đó chẳng phải là...

      - Nữ tỷ tỷ, oaoaoaoa

      Mộc Mã bay thẳng vào lòng người đối diện khóc ròng, rất sợ nha lỡ như xuyên tới mình sao đây? may mà cuối cùng là xuyên cùng lúc a.

      - Ngươi buông hoàng muội ta ra tên thích khách kia.

      Chàng trai đó là Diệp Kết hoàng đế Diệp Quốc, chân đạp thẳng cánh tay ôm hoàng muội ra, hòng giành lại nhưng ngờ.

      Chát

      - Vũ phu sao ngươi dám đánh em ta?

      Cái tát như trời giáng của Mộc Nữ tặng cho khuôn mặt trắng nõn nà của Diệp Kết làm bàng hoàng chưa hiểu vấn đề, sợ ả thích khách giết hoàng muội nên mới đá ả ra ai ngờ bị muội đánh, muội của bênh người ngoài mà đánh ?

      quay sang thấy hoàng muội xoa vai cho ả thích khách còn ả ta khóc như đứa con nít, làm cho mọc rất nhiều dấu chấm hỏi bay lượn quay đầu nha.

      Kétttttttttt

      Chiếc xe ngựa thắng gấp làm mọi người va vào nhau ai nấy đều sợ hãi.

      - Chuyện gì vậy Mã nhi?- Mộc Nữ ôm lấy Mã Mã hỏi, nàng mới tỉnh lại nên biết chuyện gì.

      Mộc Mã nhún nhún vai kiểu như: " Ờ chắc muội biết chuyện gì chuyện gì diễn ra quá" - thế là cả ba lú đầu ra nhìn, xe ngựa dừng hẳn nên có nguy hiểm lột xuống xe nữa.

      Ya...ya..Hây. chen.. chen...

      Là tiếng đánh nhau nha.

      tên vận bạch y tên hắc y đều đôi ngọc bội xanh, khi đánh nhau chiếc ngọc bội bị đưa lên lại đập xuống nhìn rất mắt a, thôi bỏ qua ngọc bội , nếu nhìn tổng thể chắc chắc bạch y thắng nhưng nhìn vào khía cạnh hắc y có lợi thế hơn.

      Bạch y đánh nhanh thắng nhanh mỗi nhát kiếm đều mạnh và muốn chấm dứt mạng đối phương, nhưng bạch y còn quá nhiều khuyết điểm như dưới cánh tay do đánh mạnh nên nơi đó lơ là phòng bị. Hắc y nhìn chung quy chỉ thủ chứ tấn công, nhưng mỗi đòn đánh trả lại vô cùng khôn khéo hề để lộ khuyết điểm, nhàng như cánh chim mỗi bước chân đều là chiến thuật điêu luyện có tiến có lui.

      Đó chỉ là suy nghĩ của ba người khán giả coi mà trả tiền thôi, còn thắng bại chưa biết.

      Gần nén nhang trôi qua, hai người đó vẫn còn đánh nhau, nhưng có lẽ phía bạch y bắt đầu trụ nổi rồi.

      Mộc Nữ, Mộc Mã và Diệp Kết ngồi trong xe ngó ra cũng chán nên kể cho nhau nghe về lý lịch, Nữ Nữ lấy lí do nhớ chắc lúc bị bắt va vào đâu rồi còn Mã nhi cũng làm bộ mặt đáng thương như thế. Vì hay dạ cả tin Diệp Kết liền tin ngay, bắt đầu thuật truyện.

      - Diệp Nữ là hoàng muội của ta con của Thái Hậu, còn Tiểu Mã là sư đồ kiêm muội muội chi lang của tên Bạch Tử Hồn đâu cũng đem nàng theo, nên dần đà mọi người đều biết lai lịch của hai người. Tên hắc y nãy là Bạch Tử, bạch y là Dương Ngư huynh đệ kết nghĩ với Nhị Vương gia Hàn Kết kiêm ngự tiền thị vệ bảo vệ an nguy của Hoàng đế Hàn Dương - Hàn Phong Quốc. Hôm nay ta cùng hoàng muội đường từ Chu Tương Quốc sang Hàn Phong Quốc dự thọ yến của Thái hậu vào trăng rằm tháng này may gặp hai người. Sau đó ta ở đây.

      Nữ - Mã chăm chú nghe rồi gật đầu lia lịa giống như được nghe kể chuyện kiếm hiệp thời xưa ấy, ba người han huyên đến nỗi để ý hai tên kêu cũng nghỉ từ lâu vô góp vui cùng rồi.

      - Aaa, làm ta hết hồn

      Mã Mã vừa quay lưng gặp ngay tên Dương Ngư đứng sau lưng làm nàng nhảy dựng như gặp ma vậy đó, nhưng chưa kịp bị lực đạo mạnh của hắc y Bạch Tử nắm tay thi triển khinh công bay mất bóng.

      Nữ còn đứng hình chưa biết chuyện gì mới xảy ra, tốc độ của người đó nhanh quá làm nàng nhìn theo kịp chỉ biết có ngọn gió lướt qua mặt và cướp mất đứa muội muội quý giá của mình.

      Khi định thần, Nữ Nữ co giò chạy đuổi theo nhưng bị Dương Ngư và Diệp Kết ngăn lại kịp thời. Tức giận nàng phùng mang trợn má.

      - cứu muội của ta - Mộc Nữ nắm áo cả hai chàng trai lôi kéo.

      - Chúng ta gặp lại nàng ta thôi đừng lo, thôi thần hộ tống quận chúa và Người về tới hoàng cung Hàn Phong Quốc an toàn.

      Vừa xong Dương Ngư cầm dây cương xe ngựa, mời hai vị khách quý lên xe, bắt đầu giục ngựa chạy nhanh về phía Kinh Thành.

      Còn Nữ cứ trông mắt theo hướng Mã bị bắt cách bá đạo mà cảm thấy buồn, lo lắng.

      -----

      -Cái quái gì thế thả ra coi.

      Bị lực kéo kinh hồn làm cho hai mắt Mã muốn rớt ra ngoài, chóng mặt thể tả, cái kẻ kéo nàng như ma ấy bay như đùa hết đạp cành này tới đạp cây kia bay vuốt lên cao.

      -Muội câm cho ta, biết vậy ta quẳng muội cho Phúc Kiến đỡ phiền toái, theo ăn hại chẳng làm được gì.

      Bạch Tử nổi điên vì nàng muội muội ngốc này đâu cũng đòi theo, giúp ra là hại mới đúng, lúc nào cũng làm hỏng chuyện, bắt cóc Hoàng đế Diệp Quốc và công chúa mà hết nữa đường Mã Mã ngủ như chết ấy, chẳng qua bị đập đầu có cái thôi mà.

      -Phúc Kiến là ai? Cái này Diệp Kết chưa kể ta biết.

      Vụt cái, Mã chỉ thấy mình lơ lững treo trung hình như là bị máng vô cành cây phải.

      Bạch Tử chiễm chệ ngồi xuống cành cây bế Mộc Mã ngồi giữa đùi mình, đưa tay sờ trán nàng, kiểm tra hết cái đầu nàng, vò lại vò cứ thế tóc bung tùm lum trâm cũng vì thế mà rơi rớt xuống đất hết.

      -Muội bị chảy máu rồi, sao lại ẩu như vậy? Muội có sao ?

      rất tự nhiên cầm máu cho Mã Mã nàng, lại còn chiếm tiện nghi ôm nàng vào lòng nữa, những ngón tay thon dài của lướt vào trong áo Mã vân vê tà áo nàng, khuôn mặt dịu dàng khó tả nhìn ngược xuống khuôn mặt trong lòng mình. Duy chỉ có Mộc Mã khuôn mặc đực ra hiểu thoáng ửng hồng hết, người ta chưa từng tiếp xúc với đàn ông gần như vậy a.

      -Ta..ta... quên... hế...t rồ..iiii..a.. ngươi ngươi... đừ..ngg như.. vậ..y mà

      Mộc Mã nuốt nước miếng ực ực, cổ họng khô khan, nàng cảm thấy cơ thể rất nóng a, có dòng điện từ ngón tay lướt người Mã ngón tay lướt tới đâu cả người Mã lại run lên cảm giác khó chịu nhưng cũng chẳng dễ chịu gì, rất khó tả nha.

      - sao? Lần này muội lại muốn giở trò gì để ta trách phạt đây? Nhưng làm lỗi phải phạt nha, còn bệnh quên có thể chữa sau.

      Bạch Tử nở nụ cười ám muội, ánh mắt dường như đục ngầu vì dục vọng bùng cháy, ngọn lửa khao khát ấy thể che giấu được nữa, cả người nóng rực chỉ muốn nhanh nhanh xơi thiên hạ này. Đối diện với đôi mắt to tròn hiểu gì của Mã, cũng thấy kì lạ, mỗi lần như thế này phải Mã nhi luôn nhoài tới ôm hôn sao. Chờ đợi 1s 2s 3s có gì, bây giờ hiểu tình hình rồi, quên chứ phải đùa a.

      -Quên tính sau giờ ....

      Chưa hết câu đặt xuống môi Mã nụ hôn say đắm, Mã Mã ngạc nhiên cực độ nhưng tránh cũng chẳng phản kháng gì cả, nàng cảm thấy có ma lực nào đó từ người đàn ông này ta cầm cự nàng trong tay, hay chính thân thể này muốn chống cự.

      Từng mảnh y phục rớt xuống đất, duy chỉ còn chiếc yếm đào che cảnh xuân rực rỡ sau đó, khuôn mặt Mã giờ đây đỏ như quả gấc. Làm khêu gợi dục vọng của Bạch Tử, thể chịu thêm, khẽ nhấc mông Mã nhàng vào ( lượt bỏ ngàn từ ).

      -Mã nhi nàng là của ta, nàng đẹp.

      ca tụng nàng như nữ hoàng, nàng tựa vào hõm vai , cả hai cùng thở gấp triền miên cây ( biết làm sao ).

      -------Phân cách tình trường-------

      Sau khi được hộ tống của Dương Ngư, cả hai người Diệp Kết và Mộc Nữ an toàn vào cung khách của Hàn Phong Quốc.

      Tâm trạng Mộc Nữ khá hơn chút nào, nàng cảm thấy Mã nhi gặp chuyện, tim cứ đập liên hồi nhưng biết là chuyện gì đến với nàng ta. Thoáng chút lơ đãng nàng nhìn thấy bóng dáng có dấu ấn của Mộc Song và Mộc Bảo a, lúc nãy ngang qua Cung phía Đông - Cung Ân Dạ lờ mờ nhìn thấy nhưng chắc.

      Cung khách nằm ở gian điện phía Tây - Lưỡng Cung

      Nữ cũng chẳng có việc gì làm sau khi hoàng huynh Diệp Kết đâu mất, nàng lòng vòng chơi ai ngờ gặp được Dương Ngư chuyện với ai đó, người đối diện rất soái ca nha, vẻ lạnh lùng làm nàng chùng bước dám bước tới.

      Hàn Yết cảm thấy có bóng dáng ai đó, cảnh giác quay sang phát nữ nhân cung trang hoàng tộc khỏi cũng đoán ra đây là Công chúa Diệp Nữ của Diệp Quốc rồi, ngờ hôm nay mới được trông thấy, nàng ta đẹp nét đẹp thanh thoát vướng bụi trần.

      - biết công chúa có chuyện gì?

      Theo tầm mắt của Hàn Yết, Dương Ngư nhận ra ngay là công chúa Diệp Nữ, vội vàng tiến tới hỏi.

      - có chuyện gì cả, chỉ là ta muốn kiếm hoàng huynh

      -Hoàng huynh nàng bận thưởng trà cùng hoàng huynh ta rồi, nếu nàng có việc có thể theo ta và Ngự tiền thị vệ đây thăm quan, biết nàng có để ý?

      Hàn Yết nhoẻn miệng cười , khuôn mặt như tượng điêu khắc làm siêu lòng người, hai con mắt Nữ chỉ có nước móc ra bỏ chứ thể nhìn được.

      -Ta phiền, nhưng ngài là...?

      -Ta là Hàn Yết - Nhị Vương Gia

      Yết lịch thiệp làm động tác mời, Dương Ngư khuôn mặt thích thú, con mồi chui vào lọ dễ như trở bàn tay cần tốn chút công sức nào. Mộc Nữ cúi đầu rồi lại ngó đông nó tây cố giả vờ có chuyện gì hết, nhưng đôi lúc mắt nàng thôi liếc sang bên đó. đẹp!!!

      được đoạn chợt Yết khựng lại, làm Ngư lẫn Nữ khó hiểu.

      Từ xa bóng dáng ốm yếu, khuôn mặt nhợt nhạt tiến lại lúc gần, lúc nãy quá xa nhìn , nhưng giờ nhìn lắm a.

      thanh tú.

      Khuôn mặt thiếu sức sống.

      Dáng người quá .

      Nhưng nụ cười nàng ấy lại như có phép màu, nụ cười ấy làm người đối diện như bị thôi miên vào.

      Đó là nhận định của Nữ Nữ nàng về tiến lại gần, nàng để ý biểu cả hai chàng trai đều có vẻ khó coi. Dương Ngư bước lên trước đỡ lấy tay bước siêu vẹo sắp ngã kia.

      -Sao Vương Phi nghỉ ngơi, nàng khỏe mà.

      Giọng của Dương Ngư quá làm Nữ Nữ nàng nghe , nhưng qua phỏng đoán chắc là nương tử của , khuôn mặt luôn làm quá vấn đề kia lo lắng nếu phải thê tử sao lại lo như thế, nam nữ thụ thụ bất thân đụng chạm vậy cũng xem là vợ chồng rồi.

      -Ta muốn tìm Nhị Vương Gia

      Mộc Giải mỉm cười nhìn xoáy vào đôi mắt Dương Ngư, nàng thoát khỏi vòng tay Ngư về phía Hàn Yết đứng chắp tay sau lưng lạnh lùng nhìn nàng.

      -Tướng công

      Giải khẽ kêu cúi đầu, làm cho Nữ giật thóp người, phỏng đoán của nàng sai rồi ngờ nàng này là của Nhị Vương Gia a, thể tả nổi thất vọng của Nữ Nữ nàng thế nào đâu. Nàng buồn bã lướt bỗng dưng ngừng lại, động tác cực nhanh kéo cổ áo Giải nhi ra làm lộ chiếc lưng trắng ngần với dấu ấn đỏ Ấn Thủy.

      Hàn Yết đúng là quan tâm, nhưng ở đây nhiều người vậy làm phản ứng rất nhanh ôm chầm lấy Giải Giải tựa lưng nàng vào người , người đàn bà của mình đâu để người ta phi lễ như thế, định tức giận lực giựt mạnh, thiên hạ trong tay nằm gọn trong lòng Diệp Nữ công chúa. Sao mà nữ nhi bây giờ mạnh quá vậy?

      -Giải tỷ.... huhu...... muội Nữ Nữ nè...... huhuhu

      ra Giải cũng chẳng kịp hiểu gì chỉ biết chữ "Nữ" thốt lên nàng cũng ôm chầm lấy người trước mặt tâm trạng bỗng vui hơn nhiều, òa lên khóc.

      Còn xung quanh ai cũng nhìn nhau bằng con mắt hiểu chuyện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :