Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      CHƯƠNG 3: DỤC VỌNG

      Từ lúc Hạo Nhiên chọn Tịnh Hà tới nay, lúc nào cũng đánh bầm dập, phải vì thõa lòng thích ngược đãi của mình mà vì con mèo đó não được to cho lắm, cũng đúng, Hà bị mắc bệnh chậm phát triển mà, tuy mười ba mười bốn tuổi nhưng đầu óc chỉ mới sáu bảy tuổi thôi.

      Hôm nay, Hạo Nhân phải họp phụ huynh cho Tịnh Hà, biết kết quả con bé được học sinh trung bình, may mà lên lớp Hạo Nhiên thế nào cũng cho trận nhừ tử.

      Vừa về tới nhà, thèm thay dép, lao vào phòng khách nơi ngồi với bốn người bạn cùng lớp, hình như thảo luận việc gì đó.

      Có người lạ, Hà quen a, dừng lại, đứng ở cửa ngó đầu nhìn vô, kêu mà vặn volum, chẳng ai nghe đến khi có người thấy mới ngạc nhiên hỏi:

      -Ơ, Hạo Nhiên bé giúp việc nhà cậu à?

      Người hỏi chuyện là Nhã Linh ngồi đối diện với , nữa là Lý Mã Kỳ cùng nhìn khó hiểu, người giúp việc cũng được học sao? Trường Định Nghiêm nha, ngôi trường dành cho cậu ấm chiêu đây.

      Hạo Nhiên quay đầu nhìn ra cửa thấy Tịnh Hà sợ người lạ dám bước vào. đứng dậy đến cửa tháo đôi giày cho , sau lưng là bốn cặp mắt mở to hết cỡ, ngờ chàng lạnh lùng lại thay giày cho . Trong đầu mọi người đều đưa ra nghi vấn " Em sao? Mà phải hai người họ giống nhau".

      -Sao vào? Tay cầm gì đây?.

      lấy tờ giấy, mấy vui nhưng cũng hài lòng, với con mèo teo não đây là kết quả tốt nhất, nhiều dẫn đến bên ghế, ngồi xuống, đặt vào lòng.

      -Đây là em cậu à?- Lý Mã Kha em song sinh với Lý Mã Kỳ, lên tiếng hỏi thắc mắc trong lòng.

      vuốt tóc , mỉm cười trả lời:

      -, đây là quà sinh nhật của tôi.

      Tịnh Hà hiểu ý của cho mấy, nhưng cũng hiểu được chốc " của tôi " chắc nghĩa là người a, đó là câu hay coi thấy trong phim.

      Còn những người khác hết bất ngờ này đến bất ngờ nọ, nhìn lên lại ngó xuống , Nhã Linh chề môi, chị ta tỏ ra ý khinh thường, món quà sinh nhật à? ra chỉ là món đồ chơi thôi.

      Chỉ có Thiện Ngôn là có bất kì loại quan tâm nào ngoài bài vở, ta chăm chú vào bài của mình, cũng như chỉ mới độ tuổi mười tám, mười chín nhưng đỗ đại học và học lên thạc sĩ quản trị kinh doanh.

      Mấy tiếng đồng hồ Hà cứ ngồi trong lòng Nhiên nhìn làm bài, tuy chả hiểu gì cho cam nhưng hề lên tiếng hỏi, sợ làm phiền, chán quá biết làm gì, lại chẳng cho thoát ra sợ lại chơi bẩn ngoài vườn, cứ ôm khư khư đến nổi con mèo ngủ rồi vẫn bỏ ra.

      Qua ba tiếng học trong tâm trạng được thoải mái vì ba cái kẻ Nhã Linh - Mã Kỳ - Mã Kha cứ dùng ánh mắt săm soi nhìn vào mèo con của , ra lệnh đuổi khách với lý do buồn ngủ, mai vào trường gặp lại.

      thèm ra tiễn khách, khều con bé ngốc dậy, ôm lên phòng, Hà vẫn còn ngái ngủ vùi mặt vào lòng ngáp mãi.

      - tắm, ăn cơm- ra lệnh.

      Tịnh Hà gật đầu, lột sạch quần áo, vui vẻ chạy thẳng vào nhà tắm, nhìn theo nửa cười nửa bực, chạy như thế trơn té lại khóc nữa.

      Hạo Nhiên cũng thoát đồ vào trong, ngồi xuống bồn tắm, thoa ít xà phòng vào tay bắt đầu xoa đầy người nó.

      Mười ba, mười bốn, đây là độ tuổi dậy a, những thứ của thiếu nữ cũng bắt đầu phát triển, ngực nở, rừng rậm cũng bắt đầu mọc um tùm nhưng vẫn chưa có đèn đỏ.

      bất giờ rút tay lại, có dòng điện khó chịu chạy dọc ở bụng dưới, nóng bức cả người, biết mình có chuyện gì, cái này gọi là dục vọng. Nhưng vẫn chưa hiểu với con nhóc ngốc xấu xí này cũng nổi lên được sao?.

      Tắm xong cho lên giường ngủ, dặn dò phải ngủ, chốc lại về được chạy loạn, ngoan ngoãn nghe lời, chưa đến mười lăm phút ngủ queo.

      Hạo Nhiên thấy con mèo ngủ, lấy chiếc điện thoại bấm số:

      -Alo, Hạo Nhiên à?

      Đầu dây bên kia bắt máy chưa đến hồi chuông thứ hai, giọng nghe rất quen a.

      -Ừ, bây giờ tôi qua chị được chứ?

      Hạo Nhiên trả lời, tự mình mặc qua loa bộ đồ nhà.

      -Được.

      Đầu dây kia vừa trả lời, cúp máy, tắt đèn, đóng cánh cửa phòng nhàng, quên ngó vào xem tình hình, chắc chắn mọi thứ ổn mới rời .

      Mười lăm phút sau.

      căn dặn tài xế Hạ tiếng nữa đến đón mình tại đây, quay người vào căn nhà hai lầu, cần bấm chuông, mở cửa thẳng vào trong như nơi quen thuộc.

      -Hạo Nhiên cậu đến rồi!

      Bước ra cửa đón, người đó là Nhã Linh, chị ta mặc chiếc đầm satanh mỏng màu trắng kết hợp bộ đồ lót màu đỏ chót, người đàn ông nào nhìn đến mà nổi lên dục vọng chứ. Chị ấy năm nay hai mươi ba tuổi, xinh đẹp, quyến rũ, học giỏi, do sống trong cản túng thiếu nên thứ chị muốn là giàu sang và con mồi mà chị chọn là .

      -Tôi chỉ ở lại tiếng, việc tôi đến đây chị cũng biết rồi đấy.

      thèm đoái hoài đến hấp dẫn được phô bày trước mặt, thứ muốn bây giờ là thõa mãn dục vọng bản thân.

      vào phòng nằm xuống giường, Nhã Linh dù khinh miệt trong lòng nhưng biểu lộ ra ngoài, môi chị ta vẫn nở nụ cười, trèo lên người , thành thục cởi từng cúc áo, cặp quần.

      người bây giờ chỉ duy nhất chiếc quần lót màu đen, cậu bên trong cương cứng quá độ, khó chịu cau mầy, mắt vẫn nhắm chặt hưởng thụ.

      Linh trườn người nằm đè lên , đôi môi ma quái lướt từ vành tai của trêu đùa chọc ghẹo, đầu lưỡi đinh hương phối hợp nhịp nhàng vẽ từng đường uyển chuyển chiếc cổ , nhọc nhằn sung sướng rêu .

      Chị ta nhếch mép, hôn lướt xuống cổ, tới lòng ngực, mút mạnh hai cái vào đầu ti của Nhiên, cong người tê dại, mút lại mút, trêu ghẹo chán chê chị lại lướt xuống rốn, đưa đầu lưỡi uốn lượn vùng sâu xa, điên cuồng thở dốc.

      " Chị ta luôn biết cách làm thõa mãn mình đấy nhỉ? Đúng là dạng tùy tiện " - Hạo Nhiên nghĩ thầm.

      Nhã Linh cảm nhận được sức chịu đựng của đến cực độ, chị liền tuột phăng chiếc quần lót đen ra, cậu hùng dũng ngẩn đầu, cậu bé nó mới to và bự làm sao, ngờ lại có người hoàn hảo toàn diện đến như vậy.

      Chị ta cuối đầu cho cậu vào miệng, mút nhè nơi đỉnh đầu, tay mân mê hai hòn ngọc, lại mạnh, lúc đầu chỉ ngậm bên ngoài, dần đà chị cho nó vào sâu nơi cổ họng nuốt gọn hết của .

      Hạo Nhiên bị lực ấm nóng, chặt hẹp nơi cổ họng làm cho sung khí nổi lên, thể bị động được thêm, lật người Nhã Linh lại, cần biết người con đó ra sao, kéo nhanh chiếc quần lót ra động thân tiến thẳng vào u cốc mật ngọt.

      Bạch Bạch...

      Tiếng va chạm phát ra từ nơi đó làm cho người khác đỏ mặt tía tai, nhưng hai kẻ dâm loạn hề nghe thấy, chỉ liên tục rên lên sung sướng, thở dốc.

      tiến vào nhanh chậm, liên tục đẩy ra đẩy vào, chị ta cũng phối hợp nhuần nhuyễn đung đưa theo từng nhịp của .

      -AAAAAAA.

      rút nhanh cậu , nắm tóc Nhã Linh, chọc nhanh cậu bé co giật vào miệng chị, lấp đầy trong đó, đổ cả thân mình nặng nhọc xuống giường, thở dốc thõa mãn, chị ta nuốt sạch tinh hoa của , vùi đầu vào lòng ngực , nũng nịu.

      - bé lúc chiều là ai thế? là quà của cậu sao?.

      Hạo Nhiên mệt nhưng nhắc đến Tịnh Hà mới sực nhớ, ngồi bật dậy, phải về nhà thôi.

      Phản ứng của làm chị thấy bực mình, chị ngồi dậy, đặt cằm lên vai :

      -Cậu trả lời tôi.

      Quay đầu, đối diện với Linh, nheo mắt, nhếch mép, trả lời:

      -Chị cần lo làm gì, chuyện của chị là thõa mãn tôi khi tôi cần. Đối với bất cứ nào chuyện chị làm tôi quan tâm, nhưng chị đụng vào bé đó yên với tôi đâu.

      Nhã Linh tức giận, ngồi dậy quẳng quần áo vào người , chị xoay người vào nhà tắm, tiếng nước chảy vọng ra.

      mặc lại đồ, ra khỏi nhà đúng tiếng đồng hồ, xe của bác sĩ Hạ đợi từ khi nào.

      " Loại con rẻ tiền "

      Suy nghĩ khinh miệt Nhã Linh, ra luôn luôn có lối nghĩ như thế riêng gì chị ta mà với mọi người con khác, ngoại trừ con mèo ngốc ở nhà thôi, đối với phải đứa con tầm thường mà là đồ vật mà sở hữu cơ.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      CHƯƠNG 4: ĐÈN ĐỎ A!!!

      năm sau,

      Trong lúc ngủ rất ngon, Hạo Nhiên bị đánh thức bởi tiếng khóc của thiên hạ trong lòng, bực mình vì bị phá giấc ngủ, cáu bẩn hỏi:

      -Sao ngủ?.

      Tịnh Hà đưa mắt nhìn , ôm bụng thút thít :

      -Đau bụng quá à, huhu...

      cóc cái vô đầu , lúc nãy nghe lời ăn bậy trước khi ngủ đây mà, bật đèn, lấy chai dầu từ tủ ra, dốc chiếc chăn lên, đứng hình.

      Cái đầm ngủ kitty màu xanh của Hà loang lỗ máu, sau lúc não ngừng hoạt động mới ngộ ra, bị đèn đỏ a, tức có nghĩa chính thức thành thiếu nữ rồi.

      Hạo Nhiên leo xuống giường đến phòng ba, thấy đèn tắt, trước giờ thích gõ cửa, mở cửa xông thẳng vào trong.

      Hạo Nhân - Minh Thi ngủ bị ai đó bật đèn chói quá, tỉnh luôn, chớp mắt lúc hai người mới thấy kẻ phá giấc ngủ là thằng con cưng của mình, ông ngái ngủ hỏi:

      -Chuyện gì vậy con?

      tay đầy máu giơ lên cao, dọa hai ông bà giựt mình bật dậy, nhìn hai tay của , tim muốn rớt ra ngoài.

      -Con giết người hay vật thế?- Hạo Nhân nghi vấn hỏi:

      Nhiên lắc đầu, cọc cằn :

      -Tịnh Hà tới tháng rồi.

      Vừa dứt lời, Hạo Nhân cùng Minh Thi nhìn nhau mỉm cười, bà đứng dậy vỗ vai .

      -Rửa tay con, kêu người lên thay cái lót giường mới, để dì lên giúp con bé.

      Hạo Nhiên hôm nay nghe lời lạ thường, gật đầu rửa tay, sau đó còn bắt Minh Thi dạy mình cách mặc băng vệ sinh cho Tịnh Hà nữa, bà từ chối, ba cũng bảo chuyện phụ nữ nhưng quyết nghe, con bé ngốc đó làm sao mà nhớ chứ.

      Thi ngại ngùng chỉ cho Nhiên, còn Hà làm chuột bạch mà chẳng có tý gì e thẹn nhất nhất nghe lời của nha.

      Qua chuyện đó, Hà vốn hay chuyện cùng Phong - Lạc, hôm gặp trong trường kể tất tần tật cho hai người đó nghe. Kết quả rất ư thảm khóc.

      Là như thế này, sau khi nghe xong hai người cười trận còn chọc Hạo Nhiên, làm tức tối về nhà lôi cây cổ phổ ra ( cây roi ý ), đánh nhừ tử Hà cho chừa.

      Từ lần đó, dám mở lời kể bậy bạ nữa, rất ngoan và nghe lời.

      Mười bảy tuổi, cái tuổi người ta bắt đầu cặp kê, biết biết thích Tịnh Hà lại chẳng biết thích ai ngoài ba, mẹ, Hạo Nhiên, Vũ Lạc, Lâm Phong. Có người hỏi bạn trai là ai, liền trả lời:

      -Hạo Nhiên.

      Cái đó do Phong với Lạc chỉ, hỏi liên quan tới từ , thích, chồng liền gọi tên . Dần dần có người bảo bị ảo tưởng. Xấu như Hà mà là bạn của thần tượng bọn họ sao.

      Hạo Nhiên năm nay hai mươi hai tuổi đỗ tiến sĩ kinh tế, chưa là Tổng giám đốc cho công ty Hạo Phát, tập đoàn này đứng nhất nhì thế giới, Nhiên được biết đến như người trẻ tuổi thành đạt, tuấn tú, mẫu đàn ông lý tưởng cho tất cả .

      khi nào đưa đến trường hay dẫn dự tiệc, lý do vì bận và quá xấu làm hư hình mẫu của , nhưng vì thế bỏ bê đâu. Kế bên có hai tên rất trung thành là Vũ Lạc và Lâm Phong họ phụ trách đưa đón, giám sát con mèo ngốc đó khi có bên cạnh.

      -Này, tối nay ở trung tâm X, có buổi khánh thành "Công viên giải trí HAD" mới đấy, nghe nó Hạo Nhiên đến cắt băng khánh thành nữa đó.

      bạn cùng bàn Tiểu Bạch - Lệ Tú Bạch, lên tiếng tám cùng bạn bàn .

      có khuôn mặt xinh xắn Tiểu Nha - Phương Ngọc Nha mừng rỡ lên tiếng:

      - sao? Mình muốn quá!

      -Mình cũng vậy.

      Hà chen vào, hai đứa này chính là bạn thân của nha, dù biết nhà hay lý lịch ra sao, chỉ biết có hai ông rất đẹp trai nên kết bạn thân từ lớp mười tới giờ.

      -Thế tối mình .

      Tiểu Bạch vỗ vai hai đứa bạn, cả ba người gật đầu cười.

      -Hừ, muốn xem lại mình trước , có thiệp mời đừng hòng có chỗ xem.

      Người có giọng chanh chua ai khác ngoài hoa khôi của trường Hạ Bích Chi, ta phe phẩy tấm thiệp mời tay, chiếc thiệp màu đỏ có in dòng " Tập đoàn Hạo gia kính mời... ".

      Mọi người tròn mắt nhìn, ai cũng vây quần bên ta, liên tục khen, nịnh nọt, vuốt mông ngựa ghê gớm luôn.

      Tiểu Bạch cả Tiểu Nha làm vẻ mặt khinh thường, đồ khoe khoang, kêu ngạo.

      - được lại gần mình đứng xa cũng được vậy - Tiểu Nha lên tiếng.

      Tiểu Bạch gật đầu:

      -Đúng vậy, tối nay bảy giờ mới cắt băng, khoảng năm giờ mình tới tranh chỗ tin thấy được ấy. Gặp tại trường nha.

      Giờ học kết thúc cũng tầm ba giờ mấy, Tịnh Hà nhớ lại cái thiệp đỏ lúc nãy, hình như có thấy đâu phải, vào nhà chạy lên phòng vừa đúng lúc còn chưa , chỉnh chu bộ quần áo.

      -Hôm nay ăn cơm, học bài, ngủ sớm, về rất khuya đấy.

      Bẻ ngay cổ áo, cài lại cúc tay thắt chiếc cà vạt màu xanh dương đậm, mái tóc chưa lau khô rối tung, bộ quần áo ôm sát body tôn lên cơ thể hết sức chuẩn cần chỉnh của .

      Hà lắc đầu, tiến lại gần nắm góc áo của , giọng nũng nịu:

      -Cho Hà với, Hà muốn được xem.

      Hạo Nhiên dừng động tác mặt đanh lại nhìn con mèo ngốc cố gắng dụi đầu vào chân làm nũng.

      - được, ở nhà, ăn, học, ngủ, cãi.

      Nhiên để con ngốc nhiều cầm cây roi lên, hiệu quả tức thời Hà liền leo lên giường chui vào mềm núp, chỉ lú khuôn mặt ngây dại ra nhìn.

      Dẹp cái cây tiến lại gần, ôm lấy thiên hạ vào lòng, vuốt ve làn da mịn màng như em bé của , khuôn ngực ngày nào thẳng phiu, bây giờ nhấp nhô, úp bàn tay lên đôi bầu ngực sữa vung cao nhàng xoa bóp.

      Tịnh Hà còn ngốc lắm biết mình bị sàm sỡ cách dã man, thấy nên cứ cười mãi.

      -Thích ? - hỏi:

      -Thích ạ - ngây dại trả lời:

      -Muốn nữa ?.

      -Muốn ạ.

      -Vậy hãy ngoan, khi về làm nữa được ? - tà mị vào tai .

      -Vâng ạ - mèo ngốc đúng là mèo ngốc, liên tục gật đầu cười.

      Hạo Nhiên thấy dụ xong rồi, quay lại căn dặn lần nữa mới rời .

      Tịnh Hà nhảy xuống giường xuống phòng khách bất ngờ gặp Thiện Ngôn, ta ngồi ghế thấy cũng lại gần hỏi:

      -Hạo Nhiên đâu em?

      Hà trả lời:

      -Mới ạ.

      Ngôn gật đầu định rời nhưng sực nhớ ra quay đầu lại hỏi:

      -Em à?

      xịu mặt lắc đầu.

      -Nhiên cho em .

      Suy nghĩ chút, Thiện Ngôn lại lên tiếng:

      -Thay đồ đưa em .

      - ạ?.

      Hai con mắt như hai cái đèn pha phát sáng, Ngôn gật đầu, liền vui mừng nhảy cẳng lên chạy thay đồ nhưng mà trước giờ biết lựa đồ mặc a, chỉ toàn làm cho thôi.

      Thấy thiên hạ lâu quá nên lên xem thử, ai ngờ vẫn chưa thay đồ gì hết, hỏi ra mới biết biết lựa và mặc đồ.

      Thế là giúp chọn bộ đồ lại tự mình thay cho , Hà ngây thơ như đứa trẻ cứ nghĩ thay cũng giống như mẹ và Nhiên thôi, còn Ngôn khác, mặt đỏ như quả cà chua chín, hai mươi hai năm chưa bao giờ đụng vào sát giới nha, bây giờ lại thay đồ cho ngốc là thẹn quá.

      Tịnh Hà lôi thôi dằn co bắt phải chở đến trường có bạn chờ, vừa tới thấy Tiểu Bạch - Nha đứng đợi từ khi nào, chưa kịp mắng con bé Hà đến trễ miệng cứng đơ, chàng quá đẹp trai ngồi trong xe a.

      đến nơi, chỗ này quả rất đông người, chặt nít chẳng có chỗ để chui vào luôn ý, ngán ngẩm Thiện Ngôn lôi cả bọn vào cồng tới hàng ghế vip ( hàng ghế đầu tiên đối diện sân khấu ), Tiểu Bạch - Nha ngơ hết sức ngờ mình lại được ngồi chỗ này, gần sân khấu thế mà.

      Tịnh Hà thấy gì lạ, vì có biết cái gì cho cam đâu mà lạ.

      Loay hoay nhìn, Tiểu Nha thấy được Hạ Bích Chi cố chui vào ghế mình ở hàng thứ năm từ hàng vip đếm xuống, vẫn tay với Chi làm cho ấy đứng hình, nhìn mặt là biết có rất nhiều dấu chấm hỏi bay lượn đầu rồi.

      Cười khinh, Tiểu Nha hất cằm quay lên, cười vui vẻ.

      Mọi người vào hàng ghế của mình, trật tự yên lặng, bài phát biểu của Giám đốc Tống nhanh chóng trôi qua trong buồn chán, tới khi ông xướng tên:

      -Sau đây xin mời Tổng giám đốc Hạo lên bục để tiến hành buổi lễ cắt băng khánh thành công viên giải trí HAD.

      Ánh đèn flash từ ống kính chụp hình cùng tiếp vỗ tay giòn tan phía dưới vang lên. Hạo Nhiên ngoài đời còn đẹp hơn cả trong hình, lịch lãm đến bức người, bước lên bục bên tay phải choàng là sang trọng mặc chiếc đầm màu đỏ ánh kim lấp lánh ấy cũng xinh đẹp, tỏa sáng chẳng thua gì .

      Bước đến, bắt tay Giám đốc Tống, Nhiên mỉm cười với mọi người bên dưới, ánh mắt thưởng thức nhiệt tình hâm mộ mà người ta giành cho mình.

      Nhưng đôi mâu quang vừa lướt qua rồi đảo lại, ngưng trọng nhìn về phía, nụ cười môi cũng dập tắt.

      Tịnh Hà của ngồi cạnh Thiện Ngôn, tay ngừng vỗ, miệng cười muốn tét ra luôn, chưa kể bộ đồ người mặc, mặc dùm, vậy tình huống tệ nhất nghĩ ra là Ngôn thay dùm con bé ngốc đó.

      " Chết tiệt "

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      CHƯƠNG 5: LẦN ĐẦU

      ôn mặt trở nên cứng ngắt, lạnh tanh làm cho Nhã Linh giựt mình ghé tai :

      -Đừng quên nụ cười.

      thoát khỏi dòng suy nghĩ, liếc xuống hàng ghế lần nữa, quay lưng đến bên dãy vải băng màu đỏ, bắt đầu cử hành nghi thức cắt băng khánh thành.

      Tịnh Hà biết mình gặp nguy hiểm, cứ đong đỏng đòi lên đó với .

      Thiện Ngôn bó tay đành ôm con bé vào lòng, giữ nó cho chạy lung tung, trong lòng thầm cười với ngây dại của bé ngốc này.

      Tuy làm nghi thức cắt băng nhưng những chuyện bên dưới có gì có thể qua được mắt . Khi thấy Ngôn ôm Hà trong tay muốn bay xuống mà giành lấy , nhưng thể, đây là việc trọng đại hơn bên dưới.

      đành chôn cái tức nuốt nổi kia vào bụng liên tục chửi rủa con mèo ngốc đó.

      ................................................

      Cuối cùng buổi lễ cũng xong, Hạo Nhiên - Nhã Linh trả lời phỏng vấn của ký giả.

      Thiện Ngôn đưa hai nương kia về, trước khi từ biệt bắt đưa số điện thoại cho bằng được a. cũng cho đấy, nhưng bảo có việc gì quan trọng mới gọi, vì rất bận.

      sơ về Thiện Ngôn ít ai biết đến , vì mọi thứ về đều bí cả, đóng bộ phim, 50% nghĩ mình đóng tốt còn 50% nghĩ mình dư sức giúp bộ phim nổi tiếng ( quá tự tin ).

      -Tới nhà rồi.

      Ngôn lay bé ngủ say ở ghế sau dậy, Hà ngái ngủ, vươn vai, lắc đầu chịu xuống.

      nhìn lại liên tưởng tới con mèo vươn mình, ngáp hơi dài, trông rất ngộ nghĩnh đáng , cười xòa, tháo dây an toàn cho mình, xuống bồng lên phòng.

      Phòng có ai, chắc rằng Hạo Nhiên còn chưa về, đặt Tịnh Hà ngủ từ lúc nào lên giường, đắp mềm ngay ngắn định quay người rời nhưng hiểu sao lại đứng yên, vuốt mái tóc đen dài của , bất giác cuối người lên trước, hôn lên đôi môi như chuồn chuồn lướt nước, thế thôi cũng làm mặt đỏ ửng lên.

      Bốp Bốp

      Tiếng vỗ tay ngoài cửa làm Thiện Ngôn giựt bắn người nhìn ra, Hạo Nhiên từ lúc nào về đứng ngay cửa chăm chú nhìn xem tên đó muốn là gì với món đồ của mình.

      - ngờ búp bê xấu xí của tôi mà cậu cũng có thể động tâm sao? - :

      đến bên giường ôm ngốc vào lòng, Hà ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cười cười trong mơ rút đầu vào ngực .

      Thiện Ngôn đứng dậy bỏ , :

      -Chuyện đó chỉ là phút nông nỗi thôi. À tôi muốn cậu đừng trêu đùa với Nhã Linh và Tịnh Hà như thế.

      hất cằm.

      -Cậu sai rồi, Nhã Linh ta là tự nguyện, còn Tịnh Hà là món đồ của tôi, tôi muốn làm gì cần cậu xen vào.

      Ngôn lắc đầu bỏ , thể khuyên được tên cứng đầu ấy, nếu cứ như vậy người đau khổ ai khác ngoài cả ba người.

      mất, nụ cười môi của cũng tắt.

      Ánh mắt lóe lên nguy hiểm.

      Chát

      tát vào má Hà cái mạnh làm bừng tỉnh, ôm má, trưng mắt khó hiểu nhìn . Hạo Nhiên nắm tóc lôi xuống giường như con búp bê, sách lên cao, hắng giọng hỏi:

      -Tao bảo mày như thế nào hả?.

      Chưa bao giờ thấy lại chuyện như thế, rất đáng sợ òa lên khóc, thể trả lời, tay cố gỡ bàn tay to của ra khỏi tóc , rất đau a.

      -Bộ đồ này ai mặc cho mày? Thằng Ngôn đúng ?

      Hà gật đầu lia lịa, nước mắt ngừng tuôn, vẫn chưa hiểu tại sao lại bị đánh còn bị la mắng nữa.

      Cái gật đầu của nổi điên, khi tưởng tượng ra Ngôn nhìn thấy hết những thứ người Hà, còn đụng vô, sờ mó món đồ của nữa.

      Hạo Nhiên quát:

      -Chết tiệt, con ngu này.

      lôi vào nhà tắm xé nát đồ người , pha nước, vặn vòi nước lạnh, dòng nước lạnh như băng xối lên người Hà, lạnh quá, vùng vẫy chạy ra lại bị kiềm lại. Lấy cái bàn chải chà lưng liên tục chà lên da thịt non mềm của . điên cuồng muốn tẩy hết những thứ dơ bẩn của tên khác người .

      -Đau quá, huhu, đau,...

      Tịnh Hà đau muốn ngất, da thịt bị chà đến trầy xước, khắp nơi đều chảy máu từ cổ đến chân luôn a, vùng vẫy được đành nhào vào lòng khóc nấc lên, lại càng tức giận hơn nữa khi dám để cái dơ đó dính lên người mình.

      Cốp

      nắm tóc Hà giựt thân hình ra, đập trán vào tường, lưng đối diện khuôn mặt .

      tức giận làm mất hết lý trí, đưa mắt nhìn xuống cặp mông tròn trĩnh của lại liên tưởng đến việc hai người đó sau khi cởi đồ làm cái chuyện đó.

      Tức giận, điên cuồng, dục vọng, phỉ báng,... nâng mông tiến vào sào huyệt nhắn chật hẹp, có dạo đầu, có tự nguyện, nơi đó khô khốc, dòng ấm nóng lăn vòng rơi xuống nước ánh lên màu đỏ tươi hòa quyện cùng những giọt máu khác, trong khủng khiết.

      Cảm giác choáng váng khi đập vào tường còn chưa kịp báo mình chảy máu đầu cảm giác đau buốt truyền từ bụng dưới lên, cảm giảm như da thịt bị xé toạc ra rất đau, tê tâm liệt phế, khóc nức cầu xin:

      -AAAA, đau, Hà đau quá! Huhuhu.. ngừng lại ..

      Khi tiến vào mới biết, con bé ngốc này chưa bị tên đó xơi, trong lòng cũng giảm tức giận điên loạn mà thay vào đó là dục vọng, nơi nhắn co thắt liên tục làm còn kiềm chế được nữa.

      -Tịnh Hà ngoan, khóc nữa để được vui nào.

      ghé tai , dụ hoặc.

      đau đớn hai tay nắm chặt đôi tay vịn eo .

      -Hạo Nhiên vui đánh Tịnh Hà nữa chứ? - ngây thơ hỏi:

      cười dâm tà, giọng khàn khàn trả lời:

      -Tất nhiên nhưng Tịnh Hà được phản kháng dù có đau nghe ?

      hiểu mấy nhưng cũng gật đầu.

      cười giảo hoạt, nhàng đưa vào đút ra, cảm giác co thắt từ tử cung Hà làm cuồng mê, lúc nhanh hơn. Quên mất đây là lần đầu của bé a, ngừng đưa đẩy tới tấp vào sào huyệt của .

      -AAAAA

      lấp đầy trong , buông tay, bất ngờ ngã up xuống, chưa kịp đỡ nên mặt hôn thành bồn cái mạnh.

      Hạo Nhiên quýnh quáng đỡ lấy , người toàn là máu, khuôn mặt tái mét tới độ khó coi, xanh trắng lẫn lộn, cuộn Hà trong chiếc khăn to bế lên giường lau sạch thân thể, gọi điện cho bác sĩ Mã đến, ông ta là bác sĩ riêng cho gia đình họ Hạo.

      Khám cho bé xong, báo cáo, căn dặn Hạo Nhiên được "mạnh tay" như thế nữa, bé bị mất máu do va đập mạnh, tức khí nên mới ngất.

      nghe xong gật đầu lia lịa.

      Đến bên giường ngắm nhìn mèo ngốc bất tỉnh cảm thấy thương , cảm giác ghen tuông khi nãy chỉ như cơn gió thoáng qua.

      Tịnh Hà từ bây giờ chính thức trở thành người phụ nữ của .

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      CHƯƠNG 6: CÂY GẬY THỊT


      Ánh dương chiếu rọi qua khe lá trước cửa sổ, những tán cây đung đưa xào xạt, tiếng chim hót, có cả mùi hương rất quen thuộc.

      ” Là Hạo Nhiên “

      Ý nghĩ Hà thoáng qua, mỉm cười nâng mí mắt, đúng là , ôm lấy trong lòng như từ đến giờ.

      Tịnh Hà nghiêng đầu quan sát kĩ khuôn mặt tuấn mỹ này, chính cảm thấy kì lạ tại sao hôm nay mình lại hiểu việc diễn ra, lại có thể suy nghĩ nữa chứ.

      Đưa tay, vòng quanh ôm lấy vào lòng dụi khuôn mặt nhắn vào lồng ngực . Hạo Nhiên mở mắt nhìn thiên hạ quậy phá chịu ngủ, lướt tay tóc vân vê làn da mịn màng.

      -Tỉnh rồi dậy ăn cơm thôi.

      Hạo Nhiên chiều hôn lên má bé ngốc.

      -Vâng ạ, ăn thôi nào.

      bước xuống giường, nhanh nhảu đoản chút nữa hôn sàn nhà, đầu óc quay mòng mòng, sờ lên trán thấy bị băng nguyên cục, phía bụng dưới đau thắt, nhờ đưa tay kéo lại xong rồi, tiêu luôn cái bản mặt.

      -Sao bao giờ nghe lời thế nhỉ? từ từ.

      mắng đỡ xuống giường, tìm bộ đồ chỉnh tề mặc vào cho .

      -Đau quá hà!

      Hà chu cái mỏ nhắn lên, tay chỉ vào bụng dưới đau buốt lên theo mỗi bước chân . Hạo Nhiên dừng động tác, bừng tỉnh hôm qua mình quá mạnh bạo, đỡ ngồi xuống giường căn dặn nghỉ học hôm nay , xuống đem thức ăn lên.

      ngoan ngoãn gật đầu, nằm yên giường.

      ở nhà lúc cũng rời đến công ty, nằm mãi giường cũng chán, nên từ khi nào biết lấy điện thoại bàn gọi cho mẹ a ( có điện thoại riêng ).

      -Nhiên, gọi dì à? – Minh Thi ngồi trong phòng khác sạn năm sao HAVAR, tuần này cả hai người Hạo Nhân và bà hấp hôn nha, giao nguyên công ty cho Hạo Nhiên luôn.

      -Dạ , là con ạ! – Có chút hụt hẫng khi gọi cho mẹ mà cứ ngỡ Nhiên gọi cho.

      -Tịnh Hà? Sao con học? – Thi có vẻ ngạc nhiên giờ này chẳng phải lố giờ học của con bé rồi sao, dù nó có ngốc nhưng rất chăm học nha thể ở nhà vậy được.

      Con bé lại ngây thơ trả lời:

      -Dạ, ạ, con bị Nhiên đánh đau lắm, xuống giường nổi.

      Thi buồn bã :

      -Con lại chọc nó gì nữa vậy? Đánh ở đâu, khi về mẹ xoa dầu cho nhé?

      thà quá độ:

      -Con đâu có chọc chỉ xem ấy cắt băng gì đó thôi hà, với lại ảnh dùng cây xúc xích dưới bụng đâm con đau lắm mẹ ơi!

      Lời của làm bà chấn động, cũng vì ngốc qua mới vậy đấy, gọi mãi ai trả lời đành cúp máy, nhưng lại chẳng biết Minh Thi đòi chồng đưa về, con tuy sinh ra nhưng cũng tay chăm sóc từ đến lớn, giờ ổn ở nhà làm bà lo đứt ruột đứt gan.

      Hạo Nhân khuyên vợ, thế nào ông cũng chấp nhận Hà là con dâu mà, với lại thằng nhóc con ông làm gì nó tự biết giải quyết lớn rồi chứ còn bé bỏng gì nữa đâu mà phải lo.

      về được bà gọi cho vú hai ở nhà coi chủ có bị gì gọi ngay cho bà biết.

      Tuần chơi kỉ niệm hai mươi ba năm ngày cưới bị phá hỏng bởi lo âu của bà.

      Tiểu Nha – Tiểu Bạch gọi điện thoại bàn cho Hà, bắt máy mình khỏe nghĩ hôm, rồi lại kể chuyện xúc xích của Hạo Nhiên đăm đau mình hai người kia chửi cho tăng, ảo tưởng đến bệnh.

      Tịnh Hà bị chửi chả biết vì sao, đến khi Hạo Nhiên về thuật lại toàn bộ cho nghe.

      nuốt miếng cơm liền phun ra hết, mặt đen hơn cả nhọ nồi, lôi cổ áo lên phòng lột quần cầm roi quất liên tục.

      Bao năm trôi qua bị đánh riết mà tởn, cứ ngốc nghếch như thế nhưng cái vẻ ngây dại đó lại làm từ lúc nào chính cũng biết.

      Hôm nay sinh nhật , quyết định về sớm mua cho con gấu to, rồi dẫn chơi ở công viên giải trí nhưng ngờ Nhã Linh gọi điện thoại báo có tin quan trọng.

      đến nơi, gấp rút :

      -Có chuyện gì .

      Linh biết vội nên làm mất thời giờ, đưa tờ giấy khám bệnh ra.

      -Chị có thai rồi.

      Chị ta cười tươi, hai mươi tám tuổi mong chờ vào cái ngày mình mang trong người đứa con của , mục đích để giam buột chặt với mình.

      Nhưng chị sai rồi, ghét bị cướp mất tự do, cầm tờ giấy khám thai, cười khinh bỉ, nhìn hòn máu đỏ trong hình chẳng có tý cảm xúc nào, liện tờ giấy xuống bàn, nhịp tay lên bàn :

      -Phá bỏ cái thai nếu muốn phục vụ tôi.

      Nhã Linh bị sốc, thường bọn đàn ông rất thích có con phải sao? Chị lắc đầu bảo:

      -Tôi phá đâu, nó là con của cậu mà.

      Hạo Nhiên nhếch mép, nhìn chị ta sợ hãi, giọng đanh lại:

      -Chắc chắn muốn phá.

      Linh gật đầu chắc chắn.

      Binh..Bốp…

      nhiều đứng cao người, hai cước đá vào bụng chị ta, Linh bị tấn công bất ngờ kịp đỡ, ôm bụng ngã vật xuống sàn, phía dưới máu ngừng tuôn ra thấm ướt hết nền nhà.

      Đau đớn, chị ta ôm bụng khóc nấc, hổ dữ ăn thịt con vậy mà lại làm việc này với chị.

      xoay người bỏ , Nhã Linh lại ôm lấy chân , van xin, nài nỉ, đừng bỏ rơi chị ta nhưng quan tâm, dám lấy cái thai để buột à? Thứ đàn bà ích kỉ này cần.

      Rút chân lại, đạp lên đầu Linh, giọng còn là con người nữa:

      -Khôn hồn tránh xa tao ra, dơ bẩn.

      là kẻ tốt nhưng chính cũng suy nghĩ rất nhiều.

      Mẹ từng bị lừa bởi người bà và sinh ra , bây giờ Nhiên muốn ai mang con trừ người ra.

      Đây là kết cục Nhã Linh chọn, chị và cũng muốn đứa con đó ra đời. Giết đứa bé cũng tốt cho nó, sớm tìm nơi khác để đến làm con của gia đình hạnh phúc hơn.

      Bỏ được đoạn, gọi cho cấp cứu đến số nhà của Linh, báo cáo việc bị xảy thai ngoài ý muốn ( té cầu thang ).

      Tâm trạng rạng rỡ bị Linh phá nát, quyết định đến quán bar As trước, về mua quà cho con ngốc đó sau.

      Tin nhắn gửi : Hai ông nội đến quán bar tại chỗ cũ.

      Tin phản hồi: Được rồi, gặp sau.

      ………………..

      Tịnh Hà sau khi tan học được Tiểu Bạch – Nha lôi đến quán bar As để chúc mừng sinh nhật.

      Về phía hai người kia bảo có việc kêu hôm nay nhờ hai bạn về , nên Hà cũng chả có gì vướng bận, đành theo hai bạn mình.

      Trùng hợp gặp được Thiện Ngôn ở trước cổng trường, bảo vô tình nghe Mã Kỳ hôm nay sinh nhật , muốn mời ăn.

      Suy nghĩ đơn giản, Tịnh Hà đồng ý nhưng đám bạn nơi, nơi, cuối cùng bốn người cùng quyết định đến bar quẩy.

      Tịnh Hà ngây thơ lắm nha, biết nơi sắp đến ở đâu đâu, chỉ theo để được ăn bánh thôi.

      Tới mới biết nơi đây đông người náo nhiệt, tiếng nhạc sàn sập sình, to mắt ngạc nhiên, như rơi vào thế giới xinh đẹp tráng lệ khác.

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      CHƯƠNG 7: GẶP TRONG QUÁN BAR

      theo Thiện Ngôn đến bên bàn dành cho Vip, Tịnh Hà cước bộ điệu đà ngồi xuống, cái này là Tiểu Nha chỉ đó, huấn luyện dữ dằn lắm mới được.

      -Tụi em muốn uống gì? - lên tiếng lịch hỏi:

      Tiểu Bạch đùng đẩy:

      -Cho Tịnh Hà chọn hôm nay sinh nhật bạn ấy mà.

      Thế là cả ba người cùng chăm chăm nhìn về phía , Hà biết nhiều chỉ bảo khát nước, cái gì cũng uống hết.

      Thiện Ngôn cũng hiểu bé ngốc này biết cái gì chứ, gọi bốn ly cognac pha với coca-cola và vài món ăn như nacho, khoai tây chiên,...

      -Chúng ta đến đây làm gì nhỉ?

      Hà ngây dại quay mặt hỏi mọi người, quên cầm ly của mình uống cạn.

      Ba người kia chưng hửng kịp can ngăn, bé ngốc uống hết sạch cảm giác có dòng chất lỏng cực nóng chạy xuống cổ họng loang khắp bụng, đầu quay cuồng, tiếng nhạc như xung điện bức thân hình xiêu quẹo của đung đưa theo.

      -Hà biết uống rượu hả?

      Ngôn quay sang hỏi hai bạn, khuôn mặt của hai kia cũng bơ ra gật đầu.

      Sau lúc thể chống cự lại được nóng bức trong người, Tịnh Hà đứng dậy nhào ra sàn nhảy, ngừng uống éo, cố gắng giải tỏa cảm giác ngứa ngáy khóc chịu trong người lúc này.

      Thiện Ngôn, Tiểu Nha – Bạch, miệng thể ngậm lại được, mắt cũng mở to hết cở để nhìn con bé kia uốn lượn quanh tên đàn ông, mắt tràn đầy sát khí.

      -Hôm nay hay nhỉ? – ghé vào tai con mèo ngốc .

      Lúc nãy nhảy với vài em nóng bỏng, biết hoa mắt hay sao mà thấy Tịnh Hà nhào tới cứ chà sát người vào mãi, đứng yên xác định lúc mới biết đây là con bé ngốc nhà mình, bây giờ có thể bóp chết luôn đấy. ngờ mới thả thế này rồi.

      Còn Tịnh Hà vô tội nha, đương lúc khó chịu bất giác nhìn thấy , lao ra cũng tại muốn hỏi tại sao khó chịu quá? Nhưng càng sát lại càng dễ chịu, cứ bám víu mà nhảy điên loạn.

      -Khó chịu quá! – mắt đờ đẫn, chui vào lồng ngực cựa quậy.

      Hạo Nhiên ngửi được người có mùi rượu nhàn nhạt, tức giận trong lòng nhưng thể cởi quần ra mà đánh ở nơi này được, ôm lấy thiên hạ vào lòng định mang , nhưng bị Tiểu Bạch chặn lại. Giọng run run vì vui mừng :

      - ấy là bạn em, say rồi, xin lỗi quấy rối , có thể cho em xin lại ấy ?.

      nheo mắt nhìn bé học sinh trước mặt, bất ngờ nhìn thấy sau lưng là Thiện Ngôn và bé khác nữa. trả lời Tiểu Bạch, cười khinh méo Ngôn:

      -Đường đường là tiến sĩ lại dụ dỗ học sinh à?

      Tiểu Bạch hiểu định lên tiếng bị Thiện Ngôn can lại, :

      -Tôi chỉ muốn chúc mừng sinh nhật Tịnh Hà chứ chẳng như lời cậu dụ dỗ học sinh.

      Hạo Nhiên:

      -Thế sao, chúc mừng bằng cách đưa bọn trẻ chưa đủ tuổi vào bar? Tránh xa Tịnh Hà ra đừng để tôi phải dùng đến nấm đấm.

      dùng khuôn mặt lạnh tanh nhìn Thiện Ngôn, cảnh cáo xong bế thiên hạ rời .

      Tiểu Nha gọi với theo, ruốt cuộc là có chuyện gì bạn ngốc, tại sao nó bị mang ?

      Tiểu Nha hỏi :

      -Tại sao Tổng giám đốc Hạo lại mang bạn ấy vậy?

      Thiện Ngôn bó tay, trả lời:

      -Vì bạn ấy là vợ của cậu ta nên quyền đưa bạn ấy là của cậu ấy, thôi đưa bọn em về.

      Sốc thêm tập nữa, Tiểu Bạch – Nha lần này miệng cứng luôn chứ đừng chi là cử động, trước giờ cứ nghĩ ngốc bị ảo tưởng ngờ việc đó là a.

      Ngày hôm nay hai người họ bị sốc toàn tập luôn ý.

      ...............................

      Về tới nhà, nương tay quẳng luôn con mèo ngốc lên giường, dù bị bay đáp xuống nhưng tỉnh lại. Vì say mất rồi.

      -Ngày mai tỉnh lại biết với , em là...

      Bực đấy, tức đấy, ghen đấy, nhưng muốn đánh Tịnh Hà, quá ngốc nên mới bị Thiện Ngôn dụ đến bar cho uống rượu, nếu ở đó có khi ngốc này bị tên kia dụ dỗ mang về nhà cũng nên.

      mệt mỏi nằm xuống giường cùng Hà, chắc ngày mai mới có thể đưa con bé chơi được chứ bây giờ nó gặp ông tiên rồi.

      Hạo Nhiên mơ màng trong giấc ngủ, nghe thấy tiếng mèo gì đó, cau mầy mở mắt nhìn.

      -Thiện Ngôn, em muốn về.

      Tịnh Hà cựa quậy trong lòng , xòe móng vuốt cào cào ngực .

      Mới tỉnh dậy Thiện với chả Ngôn, chỉ cần cái tên đó thoát ra khỏi miệng làm nổi máu, mâu quang trở nên hung dữ.

      đạp cú mạnh làm trong mộng bừng tỉnh rớt sàn.

      Rầm

      -Đau quá!.

      Tội quá tội, cái gì mà ra tay nặng quá vậy, ràng muốn về mà lẽ cho về, trườn người ngồi dậy, con nâng cái đầu lên mới thấy rằng mình ở nhà a.

      Đưa đôi mắt sợ sệt nhìn lên giường, cả người cứng đơ khi thấy nằm đó, mặt đùng đùng sát khí. Hà ngây ngô hiểu vấn đề.

      -Mở mắt kêu tên Thiện Ngôn, mày thích lắm à?.

      Hạo Nhiên xuống giường, đến cạnh Tịnh Hà, chỉ cần tay thôi cũng đủ nâng cả thân người lên , hai chân quờ quạng chạm đất, ánh mắt tức giận cùng giọng điệu giết người của làm sợ.

      Hà nhớ lại người hôm bữa, cũng là biểu này làm bán sống bán chết, cả người đau nhức, còn dùng vật lạ đánh nữa.

      Sợ hãi liều chết vùng vẫy nhưng cố thế nào cũng giống con mèo bị người cầm tay, khó chịu ngạt thở, thể nên lời, thay bằng hành động đá cú vào hạ bộ .

      Nhiên ngờ con mèo ngốc đó cả gan như thế, đau đớn buông ra hai tay ôm lấy phía dưới.

      rơi xuống ho sặc sụa, cố hít thở để lưu thông khí, nhìn đến quằn quại dưới sàn mà hiểu, lúc nãy hình như đá trúng thứ gì mềm mềm phải, bò tới bên đưa tay xuống quần . Ngây thơ hỏi:

      -Hà làm Nhiên đau hả?.

      Đau sao ? trừng mắt nhìn , bỏ hai tay ra khỏi cậu , cố lôi lên giường đè cả thân mình nặng gần tám mươi ký của lên thân hình chưa được bốn mươi lăm ký của .

      Sức nặng làm khó thở nhưng dám chống cự tại bặm môi a, khuôn mặt tức giận nếu nghe lời thế nào cũng bị ăn đòn.

      Trưng đôi mắt ngây thơ quá độ nhìn .

      Hạo Nhiên nhìn con mèo xù lông nữa cảm giác tức giận giảm bớt nhưng khi thấy cái áo bị tuột bên để lộ vùng đồi núi hồng hồng, phía dưới có phản ứng. dòng điện chạy loạn trong người làm hơi thở bắt đầu thay đổi, đứt quãng, nặng nhọc.

      hôn mạnh xuống đôi môi , ngấu nghiến như muốn nuốt nó vào bụng, môi mềm mại như cánh hoa lại ngọt ngào đến kỳ lạ hôn mãi muốn buông. Đến khi Hà thở nổi, cố gắng xô Nhiên ra, mới quyến luyến rời khỏi.

      Vừa lấy được khí lại bắt đầu thở dốc, xấu xa ngậm chặt nhụy hoa hồng hồng của , hai tay yên sờ loạn, nâng niu vân vê bầu ngực sữa.

      Bật dậy thấy vướng víu nên lột sạch quần áo cả hai ra.

      -Ưm...

      Lại tiếp tục thưởng thức món ăn ngon của , dễ chịu rên lên, dù biết Nhiên làm cái gì mình nhưng nghĩ đánh mà còn làm rất nha. Hà thích thú ôm lấy đầu ghì chặt xuống ngực mình.

      Hạo Nhiên nhếch môi cười, ngờ bé ngốc cũng có phản ứng dâm đảng đến như thế.

      luồn xuống dưới bụng banh hai chân ra, cho ngón tay vào từ từ.

      -Aa..a.. Ưm.. ưm..

      Cả người Tịnh Hà cong lên, phía dưới bị xâm nhập làm cho cảm giác sướng tê người, cả người cứ có những cơn khoái cảm kì lạ chạy ngang chạy dọc. kiềm chế rên theo từng nhịp ngón tay đưa vào rút ra.

      -Thoải mái ? – giọng khàn khàn hỏi:

      nhắm mắt, đưa người lên xuống ngừng, mụ mị trả lời:

      -Ưm..m... thỏa..i.. má..i.. ưm...

      cười, nụ cười đắc thắng dành cho con mèo ngốc nghếch, rút tay ra làm mở tròn mắt hụt hẫng. Nắm tay đung đưa, muốn nữa a.

      -Ngoan nào.

      Hạo Nhiên bật cười, vẻ mặt này nếu với người con khác chắc chắn khinh thường, nhưng đây là Hà, bé ngốc nghếch chẳng biết cái gì hết.

      Lật người lại thâm nhập vào trong .

      -Aaaa.. đau..huhu..

      Bất ngờ làm nhớ đến mấy hôm trước, cảm giác rất đau, nhưng kì lạ sau khi la lên mới cảm thấy hề đau như nhớ mà nó mang đến cảm giác lơ lửng, bay lượn trung.

      ngừng lại để cho thích nghi đến khi thấy Hà ngoan ngoãn nằm yên mới động thân ra vào, nhích mông, đăm rồi rút đều đặn, cảm giác chặt hẹp nơi u cóc làm điên dại ngừng rên lên. Gần đạt tới đỉnh điểm thúc nhanh hơn, mạnh hơn, hai tay vịn chặt lấy eo , lấp đầy trong .

      Nhiên ngã úp lên người Hà thở đứt quãng.

      Sau khi ổn định lại nhịp thở, định gọi tắm nhưng ngờ mèo ngốc say ngủ từ lúc nào. dở khóc dở cười:

      -Như thế mà cũng ngủ được, chịu thua em rồi.

      Hạo Nhiên lật người Hà lại, hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của , vào phòng tắm cứ lắc đầu mãi, miệng liên tục mắng con mèo ngốc đó.

      CHƯƠNG 8: CHƠI
      Ngày hôm sau,

      Hà được Nhiên dẫn công viên HAD chơi a, trước đó còn chỉ cách mặc đồ ra sao nữa đấy, rất ngoan chăm chú nhìn theo hướng dẫn của .

      Nhưng chỉ dạy những bộ đơn giản cho như cách mặc áo có khuy cài, có cái sẹc bu tia, mặc váy.

      Sau đó thay đồ để bên ngoài tự thay cho mình và kết quả thu được cũng tệ.

      Váy caro đỏ đen nên trước sau y nhau , áo thun tay dài màu trắng hình con mèo đen đáng bị mặt ngược cái hình ra sau lưng, mặc bề trái chứ chẳng được bề đúng nữa.

      Thôi ít ra cũng được cái váy , mặc lại cho rồi dẫn , bảo được loạn liền nghe theo.

      Tịnh Hà phấn khởi, chưa bao giờ Nhiên chở Hà chiếc Camy đen của , cũng lâu rồi dẫn chơi a. Trong khi lái xe, ngồi nghịch cái đài radio, chán chê lại quay qua bắt mở cửa sổ để lú cái đầu ra hóng gió.

      làm quá bất ngờ, kịp la chiếc xe phía sau lao lên, muốn đứng tim tại chỗ với nhóc luôn đấy, nhờ nhanh tay có án mạng rồi.

      Hạo Nhiên đóng lại cửa sổ, mặt đanh lại, nghiến răng :

      -Còn quậy nữa về đâu hết.

      Hà tội nghiệp xịu mặt nắm lấy dây an toàn, hai chân ngừng chà vào nhau.

      vừa mắng xong nhìn thấy mèo con co người buồn bã, dáng điệu làm nổi hứng.

      " Chết tiệt ".

      mắng thầm trong bụng, đỗ xe vào hầm dưới ký túc xá nào đó.

      Nhanh tay lôi con bé rắc rối ngồi lên mình, kéo chiếc quần lót xuống, giải thoát cho chính mình đâm mạnh vào trong.

      Hà bàng hoàng chưa biết gì, lại thấy được Nhiên làm chuyện hôm qua rất a, úp mặt vào hõm vai rên , nhấc mông lên xuống theo chỉ dẫn của .

      Đây phải lần đầu làm tình trong xe, có biết bao ngồi đây cùng mây mưa nhưng cảm giác hoàn toàn khác nhau, ngốc làm muốn điên lên, hận thể hòa chính mình vào làm .

      điên cuồng nâng mông mình lên xuống, thú tính của người đàn ông làm muốn thõa mãn chính mình.

      -AAAA...

      Nhiên ôm chặt Hà rống lên sung sướng, lấp đầy bên trong , hôn lên tóc chỉnh lại quần áo cho mình và con bé ngốc.

      Hà mụ mị còn lơ lửng nơi chín tầng mây, cả khi thắt lại dây an toàn cho và đạp ga , đôi mắt vẫn còn đục ngầu vì cái dục vọng bay xung quanh liên tục nhảy múa.

      Công viên giải trí HAD

      Tịnh Hà bước khỏi xe, hai con mắt phát sáng, nhảy đong đỏng, chân trước chân sau chạy nhanh vào trong, Hạo Nhiên tức giận quát nhưng ngốc chạy mất tích thấy bóng dáng đâu.

      quýnh quáng đưa chìa khóa xe cho người giữ xe, ở đây ai biết sợ gì mất xe, co giò chạy vào trong kiếm .

      Nhìn quanh thấy, muốn chửi thề nơi công cộng ngay, may mà từ đâu chạy đến lôi , định mắng trận nhưng nhìn cái vẻ đáng ngây thơ này, liền nuốt cơn tức giận vào trong.

      -Nhiên ơi, Hà muốn chơi cái đó.

      Tịnh Hà chỉ lên đu quay, nó có nhiều buồng riêng lẻ, trục quay theo vĩ đạo tròn, thích thú nhìn .

      Nhiên gật đầu dẫn mua vé, bảo được chạy loạn liền gật đầu.

      Leo lên đu quay còn đòi thuê cả cái ống nhòm, cái này là coi phim mới biết, mấy bộ phim tình cảm ướt ác hay có khúc này, hai người cùng ngồi đu quay cầm cái ống này nhòm tới nhòm lui, cười đùa với nhau nữa. cũng muốn xem thử.

      Cảm giác hụt hẫng làm Hà xịu mặt, trong phim ràng khi nhìn vào ống nhòm thấy có tuyết nè lại có rất nhiều đèn khung cảnh rất đẹp, nhưng khi đưa lên nhìn thấy mấy thứ đó mà toàn cảnh gì đâu chán phèo.

      thấy có vẻ buồn nên hỏi:

      -Sao vậy thích à?

      Hà gật đầu, ôm vào lòng bảo sắp hết vòng quay rồi, xuống chơi trò khác.

      Lúc xuống vô tình thấy cái trò rất vui " Vòng xoay thần tốc " a, hối nhanh đến xem, trò đó cũng giống như đu quay thú nhún nhưng khác ở chỗ thú nhún nằm ở dưới có cây cột nối với nóc, còn trò này nằm cao mỗi cái ghế như xích đu ở nhà, lúc quay tròn các cái ghế bay lên cao, mọi người cùng la thất thanh.

      Thấy lạ lạ muốn chơi ngay, mua vé xong cảm thấy muốn chơi, có người vừa bước xuống ối đến mặt tái xanh.

      -Em chơi chơi đâu?.

      Tịnh Hà nghe xong liền buồn bã cầm vé lên mình, thấy buồn, thôi cũng chịu thiệt thử.

      Động cơ bắt đầu khởi động, ngốc hứng thú giang rộng hai tay đón gió, ngồi kế bên mặt mầy như khó tiêu, nắm chặt hai sợi dây.

      Vòng xoay tăng tốc càng nhanh, Hà sảng khoái la lên, gió táp vào mặt làm hai má phình to ra, thoải mái cười lớn, nhìn sang lại khiến cười to hơn.

      Hạo Nhiên chóng mặt lắm đấy, bắt đầu thấy món trứng chiên của vú hai trôi ngược dòng lên thực quản rồi. Bụm miệng cố phun hết đồ ăn lên người phía trước.

      Kết thúc trò chơi này như đặc ân cho , vuốt lòng ngực cho thức ăn chui xuống bao tử thở hổn hển nhìn ngốc che mặt.

      -Chuyện gì? - quan tâm hỏi:

      -Lúc nãy vui quá, Hà đung đưa chân làm váy bay lên hình như người ta thấy quần chíp của Hà rồi.

      Giọng đều đều của làm đứng hình, mặt đen như đít quạ, trong lòng thầm mắng bọn người đó nhưng cũng nhịn được cười, vỗ đầu con bé ngố.

      ra buổi chơi còn dài lắm nhưng kể ra chắc Hạo Nhiên mất mặt chết, trò nào cũng tê tua, tay chân xụi lơ như cọng bún.

      Tới tối cũng về đến nhà, tắm, ăn cơm xong leo tọt lên giường nằm ngủ, còn Hà phải làm bài a, quá nhiều mà ngày mai lại kiểm tra môn văn nữa.

      Và cái tội chơi quá, bài vở đến đâu, kết quả được gửi về nhà trong vòng bốn tiếng, khi bài của Hà nộp lên bà văn muốn té ghế ngay với cái lối văn thà quá độ của .

      Đề: Em hãy về vấn đề bạo lực học đường nay.

      Nội dung làm bài:

      " Dạ thưa , hôm qua do em chơi công viên HAD với Hạo Nhiên vui quá nên quên mất bài tập bắt ôn để kiểm tra.

      Em thú luôn với hôm qua em chỉ có chơi chứ hổng có làm bài, bạn Bạch - Nha lật tờ giấy gì đó rất dưới hộc bài, cả hai người đó cho em xem chung, em định hỏi cho hỏi.

      Còn về bạo lực học đường,

      Em nghe mấy em việc đó là khi em chịu học bài tốt Hạo Nhiên cho em ra ngoài đường học và em được học bàn mà học giường của bọn em a.

      Dạ thưa , bài của em tới đây là hết."

      Kết quả:

      Tiểu Bạch - Nha bị bắt lên phòng giáo viên trực vệ sinh tuần, hai người họ liếc Hà hết buổi nhưng vẫn thể trách được, ai bảo quá ngốc làm gì.

      Còn về phía Vũ Lạc - Lâm Phong bị Hạo Nhiên mắng cho trận thèm chuyện ba ngày.

      là người có tội nhiều nhất, tối hôm đó Nhiên cột vào giường lấy cây cổ phổ ra giáo huấn trận nhớ đời. Nhưng phục, cuối cùng sai ở đâu chứ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :