Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 34: Tôi Muốn Cậu Chỉ Lần

      - Dương Hạ Vũ.

      - Hử?.

      - Em muốn biển lắm!.

      - Ba ngày sau .

      - chứ?.

      - .

      Hoa Thiên Tuyết nằm trong lòng Hạ Vũ, tay nghịch nghịch cúc áo muốn đứt ra ngoài, dáng người sau khi sinh hơn rất nhiều, ôm trong lòng tựa như . Cũng đúng, lúc mang thai phải ôm tận hai người cùng lúc, còn bây giờ chỉ thôi.

      gian im lặng bao trùm hai người, ánh mắt Thiên Tuyết sóng sánh từng tia nhu tình sâu đậm, nỗi buồn đượm lại nơi khóe mi dần tan biến, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng đáng ghét thay cây bàng to che hết quang cảnh bên ngoài rồi. Dương Hạ Vũ cũng nhìn ra, bệnh viện trồng khá nhiều cây to giữ bóng mát, ánh sáng len lỏi khó nhằn xuyên qua tán lá dày cộm.

      Đợt gió mát rũ rợi phũ xuống, cành cây khẽ đung đưa tạo nên giai điệu vui tai, thanh thản, Hạ Vũ đưa tay vuốt từng lọn tóc của Thiên Tuyết, nhớ lại ngày trước cũng như vậy, lúc nào cũng ngoan ngoãn yên lặng để mặc chiều. Cái chữ chiều của hơi khác người.

      Tiếng thở dài thườn thượt vang lên, Tuyết chống tay ngồi thẳng dậy, đôi mắt lưu luyến nhìn , Hạ Vũ ngờ nghệch hiểu vì sao nơi đáy mắt Thiên Tuyết phảng phất lên chia tay. Bỗng nhiên khóe môi nhếch lên cao, đôi mắt híp chặt che mất nỗi nghi vấn trong lòng .

      - ngủ , em xem con và Trân Trân thế nào!.

      - Vú hai giữ mà, ngủ với . Lâu rồi...

      chỉ xuống cậu ngẩng cao đầu nhìn , Tuyết đỏ sượng mặt đánh lên bụng :

      - Xấu xa.

      - Chỉ muốn xấu xa với em thôi.

      Thế là Hạ Vũ vươn người đến đè xuống dưới thân, hai đôi mắt đối diện nhau trong cái nhìn lãng mạn, tay phải bị đau nên chỉ chống xuống bằng tay trái, việc này hơi bị khó khăn, chợt đôi ngươi đảo vòng đầy hối lỗi:

      - Ông bà kị trong tháng được làm chuyện vợ chồng, em mới sinh.

      mỉm cười , cuối đầu tà mị vào tai :

      - mình cửa sau nhé!.

      Nỗi ám ảnh cửa sau ùa về, hai bàn tay Thiên Tuyết đổ đầy mồ hôi lạnh, bộ móng cấu xuống ga giường, trán cũng lấm tấm mồ hôi, hình ảnh Mẫn Hạo cưỡng đoạt cửa sau ngày nào cứ như nước lũ kéo đến. Cảm giác ấy rất đau, nơi đó khô khốc đến đáng thương, gào thét, van xin nhưng Hạo tha cho . Đầu Tuyết lắc mạnh, cố vùng vẫy muốn.

      Hạ Vũ chợt nhớ lại ngày ấy trong nhà Trương Quốc Hòa, tên chó chết Lý Mẫn Hạo kia biến Thiên Tuyết của thành chỗ phát tiết, khuôn mặt cứng ngắc khẽ đanh lại, đôi ngươi sắc bén nhưng vẫn dịu giọng dụ ngọt:

      - làm em đau.

      Thiên Tuyết nhìn cùng hàng nước mắt mặn đắng sợ hãi tuôn rơi, sợ lắm, chắc chắn lừa . Nhưng khi nhìn thấy vẻ khẩn cầu, chân khiến xao nhãng đau đớn, gian xung quanh cũng tĩnh lặng hơn, tay khiêu gợi từng đường cong người Thiên Tuyết, bàn tay đánh úp xoa nắn nhàng đôi gò bồng nhô cao. Đôi môi đặt xuống nơi cổ , trêu đùa vòng quanh gáy tai, mút vành tai rồi lần mò xuống xương quai xanh, từng đợt mút làm cơ thể Thiên Tuyết phản ứng dữ dội.

      Cả người nóng bừng lên thích thú, đê mê, dòng điện tê rần theo làn môi ma quái đụng vào. cũng vậy, lửa dục vọng căng tràn nơi gậy thịt thiêng liêng, cậu bé uy dũng ngẩng cao đầu sau lớp quần mỏng của bệnh viện, khẽ đẩy người, cậu bé cọ sát lên bé qua hai lớp quần mỏng dính. Cảm giác thỏai mái, kích tình khiến Tuyết rên lên, nhắm mắt mà hưởng thụ.

      Hạ Vũ cong khóe môi hình bán nguyệt, tay nhàng trút bỏ quần áo Tuyết, chiếc lưỡi đánh vòng từ cổ xuống ngực mút mạnh, ưỡn người run lên sung sướng, rồi lại tinh quái lướt xuống rốn ngoáy sâu vào. Từ từ dịu dàng như đối diện với bé ửng hồng khiêu gợi, đưa môi hôn hai bên chân , cảm giác buồn buồn làm Thiên Tuyết bật cười nhưng rất sảng khoái. Hạ Vũ lim dim mắt lướt từ nơi chân vào mép của bé. Cửa huyệt hé mở, dâm thủy tràn như nước suối, mỉm cười hài lòng với phản ứng này.

      Đưa mũi, ngửi lấy mùi thơm thoang thoảng của oải hương, thè lưỡi trêu đùa hạt đậu thần nhắn xinh xắn. Hoa Thiên Tuyết tê người vươn tay nắm chặt tóc đè sát vào bé. pha trò, trào phúng:

      - Đừng vội, làm em lên mây.

      Và đúng như thế làm bay thẳng lên chín từng mây, thăm thú cả cung đình uy nghiêm nơi đó, lúc đưa lưỡi vào u huyệt, ưỡn cao người hơn ngừng đung đưa theo nhịp rút đẩy nơi tay và lưỡi của .

      Đến khi thể chịu nổi nữa, ngồi thẳng dậy nhướng người lên, kéo đầu hôn cậu bé của . Thiên Tuyết nhìn vật to uy dũng trợ giúp sản sinh ra Thiên Hải, bất giác Tuyết đưa lưỡi liếm đầu trơn bóng, chất dịch hơn mặn tràn vào cổ họng , sau đó Tuyết ngậm lấy, mút mạnh rồi đưa nó sau tận vào cuống họng. Dương Hạ Vũ rên lên, đẩy Thiên Tuyết nằm xuống, giọng khàn đục vì đam mê dục vọng:

      - Em có ? Có muốn ?.

      - Có.

      Giọng cũng nghẹn lại, đôi mắt chờ mong dưới ái tình muốn hòa nhập.

      - ràng.

      - Em . Và em muốn có .

      cười, nụ cười sáng tỏ hạnh phúc, niềm vui hớn hở trong mê tình, thúc vào bé co giãn, nắm chặt hai cánh tay ưỡn người lên cao chờ đợi ban phước, cuối đầu ngậm nhũ hoa , tay choàng ôm lưng nâng lên, hông bắt đầu di chuyển. Động tác rất nhàng, loáng thoáng được vài cái chợt rút ra, cố gắng dịu dàng nhất đưa vào cửa sau của Thiên Tuyết. Nơi đó chưa co giãn quen nên rất khó vào, cảm giác đau buốt làm Thiên Tuyết bừng tỉnh, đôi tay cấu chặt vào da thịt , nước mắt tuôn như mưa phùn, đầu lắc nguầy nguậy biểu ý muốn.

      Khom người, hôn lên đôi môi Thiên Tuyết, giọng mời gọi, dụ hoặc:

      - sao, đau nữa. Ngoan nào.

      cho nhanh vào đồng thời tiếng la Thiên Tuyết bị nuốt trọn động lại nơi yết hầu, bất động, tay xoa xoa hạt đậu của , môi ngừng hôn khắp người Tuyết, run bần bật. Đau lắm!.

      Sau chốc, dường như điều hòa lại được nhịp thở gấp rút, đứt quãng của mình, đau tê dại cũng còn dư nữa. Hạ Vũ mím môi thành đường ngang, tay vẫn hoạt động nơi u cốc, hông nâng lên tiến vào đưa đẩy bâng. Thiên Tuyết thấy đau nhưng rất thốn, cảm giác muốn giải quyết cứ vương vấn khiến khó chịu nổi hết cả da gà, lông tơ dựng đứng, má cũng đỏ lên kiểu chịu đựng. Dương Hạ Vũ mỉm cười nhìn vẻ mặt nhu thuận đáng đến chết người, mụ mị, khiêu gợi , chưa kể nơi đó ôm chặt, bao phủ nuốt trọn cả người Vũ, thỏa mãn ngửa cổ rống lên từng luật đứt nối.

      Tiếp đó cũng chỉ là gian kích tình, phảng phất ái mộng, tiếng rên la khiến người khác phải đỏ mặt tía tai.

      Hai ngày sau.

      Dương Hạ Vũ làm lại, ngồi trong văn phòng, chân bắt chéo, tay đan xen nhau, khuôn mặt nghiêm nghị xuất nụ cười. Đối diện là Simon Trần, thuật lại mọi chuyện cho nghe. Hạ Vũ giễu cợt:

      - Điều gì làm bán rẻ bạn mình thế Simon?.

      Simon suy tư trả lời:

      - Vì Thiên Tuyết.

      - Ồ! Nếu vì Thiên Tuyết mang ấy rời hay cho ấy nghe , để tránh xa tôi mới đúng chứ?.

      Giọng cảm thán, đặt câu hỏi đầy khinh rẻ của Hạ Vũ khiến Simon hơi nhột:

      - Vì ấy cậu và chắc chắn cậu hại Thiên Tuyết.

      - Ở đâu mà có thể chắc chứ?.

      - Vì cậu cũng ấy mà, phải ?.

      Dương Hạ Vũ trả lời, miệng vẫn nâng lên cao trông như hình bán nguyệt, còn Simon lại mím chặt như nhuyễn chỉ đầy lo lắng. Hạ Vũ đưa ly nước lọc uống ngụm, hỏi:

      - Hãy điều muốn , tôi trả giá thích hợp vì tin...

      Lời chưa dứt đầu của Hạ Vũ quay mòng, bóng dáng mờ ảo chợt tan biến của Simon Trần khiến tức tối trong lòng la lên, rủa nhưng kịp.

      Chết tiệt, mắc bẫy rồi!.

      Còn Simon cũng nâng ly nước uống:

      - Tôi muốn cậu, chỉ lần thôi cũng khiến tôi vui rồi, dù có phải trả giá thế nào nữa.

      Ánh mắt tràn đầy tình ý của Simon Trần chiếu thẳng vào Hạ Vũ ngủ say, đau tâm nhưng cũng thoáng hạnh phúc, tại là của . Dù chỉ vài giờ đồng hồ.
      Chris thích bài này.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320

      Chương 35: Chỉ Có Bỏ Rơi

      Dương Hạ Vũ bàng hoàng khi tỉnh lại, ánh mắt đơ tại chỗ nhìn kẻ bên cạnh, có ai tát cho mấy cái để tỉnh khỏi giấc mộng kinh khủng này ? Cả người trần trụi cọ sát với chiếc chăn bông mềm mại, có gì lạ cả, phòng làm việc của liên thông với phòng ngủ. Để lúc mệt có thể nghỉ ngơi, vậy mà hôm nay đây nằm mãnh vải với tên đực rựa.

      - Chết tiệt, chó má nó!.

      quát lớn chân đạp tên khốn nạn Simon Trần lọt giường, choạng quoạng rớt phịch, tư thế vô cùng đẹp chổng cái mông trắng nỏn lên trời, đầu mòng vẫn chưa tỉnh ngủ, giọng lười nhát:

      - Sao lại đạp mạnh vậy?.

      - Tên khốn nạn, làm gì tôi?.

      Dương Hạ Vũ phẫn nộ, lửa bốc nghi ngút lao thẳng xuống Simon, đúng là ngu hết chỗ , sau khi tay đè Simon, tay đưa cao thủ sẵn nắm đấm, mới nhận ra mình trần truồng đương áp bức kẻ phía dưới, nếu nhìn vào cứ ngỡ Hạ Vũ cưỡng hiếp . Hiểu lầm chết người.

      Mặt đỏ rần, đứng phắt dậy tìm quần áo mặt trước rồi xử sau, Simon Trần nằm nghiêng người, ánh mắt chan chứa nhìn dáng vóc tuyệt mĩ như tượng của Vũ mà mỉm cười hạnh phúc. Trong đầu Hạ Vũ bấn loạn biết mình bị thông chưa? Nhưng hoa cúc có đau hay rát gì, hồ nghi đôi chút, đưa mắt đầy vẻ hăm he với Simon, nếu mà làm gì , thề với trời Hạ Vũ giết người diệt khẩu.

      Sau khi mặc đồ xong xuôi, Dương Hạ Vũ từ tốn, bình tĩnh dẹp lửa giận ngồi trước mặt Simon:

      - Cuối cùng có chuyện gì?.

      Simon mắc cười, ngửa cổ cười to:

      - Còn chuyện gì nữa? Tất cả quá ràng rồi.

      Mặt đen hơn đít nhọ nồi, than chì tô điểm thêm phần bội phần hàn khí, tin trinh tiết mình bị tên đồng tính luyến ái trước mặt cướp . tính đập cho trận cánh cửa phòng mở ra.

      Cạch

      Người bước vào chưng hửng, nín thở, mở to mắt, miệng co giật đến tội nghiệp:

      - Cái quái gì diễn ra vậy?.

      Hạ Vũ oan uổng đứng dậy đến ôm lấy Hoa Thiên Tuyết, miệng méo mó trông tếu hài:

      - Simon Trần đồng tính.

      - Ồ!.

      Hoa Thiên Tuyết đến công ty vì có việc quan trọng, vì lần đầu tiên bước vào nên hơi bị lạ, dáo dác nhìn như dân quê mùa, ả tiếp tân phía dưới cho lên bởi dáng vẻ cứ ngáo đá thế nào ấy. Lại muốn gặp Dương Hạ Vũ đẹp trai, hoàng tử trong lòng ả, sau lúc giằng có bóng dáng thẳng tắp, đáng ghét Đỗ Phương bước vào, lấy tệp hồ sơ vô tình bắt gặp , Thiên Tuyết dù căm hờn nhưng vẫn mở lời nhờ vả, cũng vì vậy mà ả tiếp tân sượng mặt cho lên thang máy riêng.

      Lên tới nơi vẫn thấy , vòng vòng đợi nghe tiếng vọng ra từ cửa phòng trắng, mở cửa nhầm lúc thấy được cảnh tượng ghê gớm này. Dương Hạ Vũ đằng đằng sát khí chuẩn bị đánh Simon Trần, còn Simon mặc đồ nằm chiễm chệ dưới sàn. Mặt Thiên Tuyết khẽ phiếm hồng, ta trắng còn hơn con đó chứ:

      - Simon, chuyện này là sao?.

      Simon thấy trò đùa của mình hết vui rồi, kêu hai người ngồi xuống còn bản thân mặc lại đồ, sau đó tường tận mọi việc.

      - Tôi từ lâu Dương Hạ Vũ...

      Thiên Tuyết, Hạ Vũ đồng thời nín thở, mắt tròn vo đầy kinh ngạc.

      - Ngày hôm nay tôi chuốc cậu ta bằng thuốc ngủ, vốn định thưởng thức cậu ấy như dục hỏa bao năm nay, nhưng khi nhìn thấy thân thể của Hạ Vũ tôi lại chùng bước, hiểu vì sao tôi chỉ muốn nằm cạnh cậu lần và vài phút thôi. Ai ngờ ngủ thiếp để rồi bị hôn sàn.

      Lúc này Hạ Vũ mới thở phào nhõm, sao là tốt rồi, xoay qua Thiên Tuyết, giọng vui vẻ hẳn ra, hỏi:

      - Em đến tìm có việc gì?.

      - À, cha mang Thiên Hải cùng Bảo Trân du lịch rồi. Em điện thoại hoài được nên đến báo cho biết thôi. Sẵn tiện muốn cùng ăn.

      nhìn đến Simon cuối đầu cười thẹn thùng:

      - Simon luôn nhé?.

      - được - Hạ Vũ biểu quyết nhanh chóng:

      - Tất nhiên - Simon Trần nhận lời trong tích tắc:

      Thiên Tuyết mỉm cười :

      - Cả ba cùng ăn nào!.

      Thế là buổi ăn chiều vô cùng hòa đồng, kẻ cắm cuối ăn như bị mắc nghẹn, người cứ đỏ mặt nhìn kẻ tối sầm ăn, mặc kệ việc xung quanh chỉ biết thưởng thức món ăn riêng của chính mình.

      Trở về với Tố An, lúc đau khổ trở về nhà, đóng cửa nằm ngủ luôn trong phòng, Mặc Nghiêm gõ cửa mấy lần nhưng chẳng có ai hồi , đạp cửa bước vào nhìn thấy buồn bã trùm mềm.

      Bước chân sải dài đến cạnh giường, ngồi xuống cạnh Tố An, kéo mạnh cái mềm ra:

      - Em bật điều hòa lại chùng kín mít, định giảm mỡ à? Sao mắt lại sưng to thế? Hạ Vũ làm em khóc sao?.

      Tố An thầm kêu ổn, hai mắt sưng vù vì khóc, nếu ra là vì Hạ Vũ thế nào cũng bị Mặc Nghiêm mắng cho trận nên thân, đành giả vờ bảo:

      - , lúc nãy em coi phim tình cảm, người con chết tội quá! Nên giờ có chút dư muốn an tĩnh.

      Mặc Nghiêm nâng khóe môi cười nhạt, hiểu dối để che dấu điều gì mà, đóng kịch phải giống mới được, đôi mắt sóng sánh tia dịu dàng, lời man mác buồn nhưng lại khiến tâm Tố An chùng sau, chạnh lòng:

      - Dương Hạ Vũ cũng có gì là xấu, xin lỗi nạt em, lúc đó được vui. Muốn quen ai cũng được, chỉ cần em là đủ rồi.

      Tên Dương Hạ Vũ như nhát dao đăm xuyên qua trái tim thổn thức yên lặng của An, suy sụp trong nỗi thất vọng về người mình , mũi sụt sịt hít hà, giọng khàn khàn, cố gắng thốt lên từng tiếng:

      - , đúng, em nên tránh xa Dương Hạ Vũ ra.

      Thế nhưng, Mặc Nghiêm lắc đầu, đôi môi vẻ vời tia ôn nhu, ánh mắt hướng phía xa xăm như nhớ thương về ai đó:

      - Nếu là em, giành lấy người mình , bao giờ bỏ cuộc.

      Và rồi đứng dậy, chắp tay sau lưng rời khỏi phòng, trước lúc đóng cửa lại, còn cố câu thăm tình:

      - Đừng để mất rồi hối hận, mến em nên mới khuyên em như vậy. có gì chờ sẵn đâu, hãy nắm bắt lấy nó.

      Bóng dáng khuất dần, trái tim Tố An cũng hỗn loạn kém, đúng thế, tại sao phải yên lặng, đau buồn nhìn người hạnh phúc bên ai, người xứng đứng cạnh chỉ có Tố An thôi. Ngồi bật dậy, mở toanh màn cửa sổ, đôi mắt sưng húp, xung quanh hoen đỏ, bặm chặt môi.

      Dương Hạ Vũ.

      Nhưng rồi lắc đầu ngán ngẩm, từ khi nào có lối suy nghĩ giành giật thứ thuộc về mình thế này? Mà trước giờ đâu có giành giật cái gì, điều gì, chỉ cần muốn, mẹ cho, Mặc Nghiêm đáp ứng hết. Giờ đây kêu Tố đứng đôi chân của mình để lấy thứ muốn hơi khó rồi, trái tim vốn hiền lành, tâm hồn cũng vậy, nó quá thuần khiết đến nỗi nhục chí trượt thẳng, ngồi vùi sàn, đôi ngươi nâu thẳm màu cafe sữa đặc hướng về đám mây lửng lờ, đơn lẻ góc trời. Có phải chăng tại cũng giống đám mây đó, cứ bị những đám mây xung quanh vô cảm bỏ rơi, lau mi tiệp.

      , chỉ có Dương Hạ Vũ bỏ rơi thôi.
      Chrissanone2112 thích bài này.

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Quyển 1: Em là của tôi - KIM TUYẾN (KUN)

      [​IMG]

      [​IMG] Quyển 1: Em là của tôi[​IMG]
      Tác giả: Kim Tuyến ( Kun )
      [​IMG]
      Thể loại: tình cảm học đường, thanh mai trúc mã, ngược - sủng - sắc. HE,...
      Đánh giá: 18+
      Cảnh báo: Nội dung nhạy cảm nhiều mong cân nhắc kĩ trước khi xem.
      Tiến trình: Hoàn

      Dẫn truyện:

      Sau mười năm ông ta hại mẹ bị điên, chiếm luôn cả công ty của gia đình vợ mình, ông ta đến đón muốn bù đắp tội lỗi bao năm qua.Ngày sinh nhật đó, được người cha xa lạ nhận về ngỏ ý muốn tặng món quà. Và thứ chọn là , bé bị chậm phát triển.Cứ thế qua bao năm sống chung, , tình , hiểu lầm,...Mọi thứ xảy ra ai lường trước được


    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      CHƯƠNG 1: BIỆT THỰ HẠO GIA

      Hạo Nhiên năm nay lên mười , cha của là Hạo Nhân, lần đầu tiên ông ta xuất trong mười năm bỏ rơi cùng mẹ ở bệnh viện tâm thần.

      Đúng hơn chỉ mình bà ấy tỉnh táo và kẻ làm cho bà thành ra như thế ai khác ngoài ông ta.

      Bà ấy là Lâm Nhu, xinh đẹp, giàu sang, giỏi giang, sau khi chủ tịch Lâm qua đời Lâm Nhu lên cương vị chủ tịch của cha, năm ấy bà chỉ mới hai mươi tuổi chưa hề có kinh nghiệm gì về quản lý công ty nên tập đoàn Lâm càng ngày càng xuống.

      Giá cổ phiếu tuột phanh, nợ nần chồng chất, cả công ty đều rơi vào thế phá sản.

      Nhưng ông ta - Hạo Nhân đến, ông chỉ cần tháng có thể giúp công ty trở lại đà phát triển, những thế tập đoàn Lâm gia được đứng thứ bảy toàn thế giới.

      Cảm mến đẹp trai, tài giỏi của Hạo Nhân, Lâm Nhu rơi vào lưới tình, cả hai quyết định tiến tới hôn nhân, toàn bộ công ty đều giao cho Hạo Nhân, còn Nhu về nhà làm bà nội trợ, mẹ hiền vợ ngoan.

      Ngày bà biết mình mang thai cũng là lúc hay được chồng muốn ly dị để cưới người đàn bà bao năm qua ông ta , Hạo Nhân mưu mô, lắm kế, từ khi nào chuyển chủ công ty và nó mang theo họ ông " Tập đoàn Hạo gia".

      Mất tất cả, bà bị ngất và ngủ sâu suốt chín tháng, khi người ta mang được ra, bà chỉ kịp đặt cho cái tên " Hạo Nhiên " trở nên điên điên, dại dại.

      biết Hạo Nhân ăn nhầm cái gì mà sau mười năm lại mò đến nhận lại con trai mình, có lẽ khi ông biết có mặt của vào mấy ngày trước, đó là điều may mắn khi bệnh viện tâm thần lục lội tìm được số người thân của bà, gọi về báo việc Lâm Nhu ra khi cố trèo lên cây để lấy con diều cho Hạo Nhiên.

      Lúc biết tin Hạo Nhân cũng cảm thấy hối hận vì chính mình biến người phụ nữ vô tội bao năm nay trở nên như thế và khi gặp được Hạo Nhiên, ông thấy thích, ta rất giống ông lại thông minh được các y tá cho học với bạn cùng tuổi, Nhân còn ngỏ ý muốn cho nó chọn món quà sinh nhật cũng như lời xin lỗi bao năm qua.

      Thế là Hạo Nhiên thèm để ý ông ta muốn dẫn mình tiệm đồ chơi nào, đến bên ghế bé tầm năm tuổi, vẻ mặt khờ khạo, chỉ cần liếc qua cũng biết bé đó bị chậm phát triển a.

      -Tôi muốn nó!

      nắm lấy tay bé kéo lại bên Hạo Nhân.

      Hạo Nhân ngạc nhiên nhìn bé lại nhìn sang , nhưng ông từ chối, mỉm cười, cuối người quỳ chân xuống nền. Ôn nhu hỏi:

      -Cháu tên gì?

      bé cười ngây dại, chẳng biết gì hết cũng gật đầu trả lời:

      -Cháu là Tịnh Hà ạ!

      Ông ta xoa đầu Tịnh Hà. Hỏi:

      -Con có muốn với bác và ?

      Tịnh Hà nhìn tới nhìn lui, hết người lớn trước mặt tới cậu trai kế bên, bé gật đầu.

      Ông ta hỏi trong bệnh viện mới biết Tịnh Hà đến được tuần, biết ba mẹ là ai, định đưa nhóc cho viện mồ côi. Nhưng Nhân lại muốn nhận nuôi con bé, thủ tục đem hai đứa cũng khó với ông.

      Hạo Nhân dẫn Hạo Nhiên cùng Tịnh Hà ra khỏi bệnh viện, cố gắng bắt chuyện với con trai mình nhưng làm như mình bị điếc chả thèm trả lời, cứ ôm khư khư Hà nhi vào lòng, từ lúc lên xe ngủ mất, dù xe có sốc cũng chịu tỉnh a.

      Biệt thự Hạo gia

      Ngôi biệt thự to lớn như pháo đài, hơn năm trăm mét mới vào tới cửa chính, con đường nối từ cổng trước đến cửa nhà được đổ bằng lớp sỏi đá màu xanh rêu, xung quanh là khu vườn thơ mộng như trong truyện cổ tích, hàng cây, bàn ghế bằng sứ xinh đẹp, những bức tượng được điêu khắc như những tì nữ của đời Vua xưa, uốn lượn, mảnh khảnh, cuối đầu e thẹn bên cạnh hồ dã sơn.

      Hình ảnh tráng lệ làm cho lẫn đều choáng ngợp dù chẳng biế gì hết, thấy nó đẹp nên cứ nhảy tưng tưng đòi được đến đó xem.

      Hạo Nhiên kiềm con nhóc này đến mệt, tức giận nên đét vào mông cái mạnh.

      -Huhu sao đánh Tịnh Hà, em chỉ muốn đến chơi với mấy chị đó thôi mà...

      Tịnh Hà ngồi lại ghế òa lên khóc, thấy Hạo Nhiên quan tâm càng khóc lớn hơn to hơn, nhằm muốn chú ý đến .

      thấy phiền, con bé xấu xí này ngốc nghếch thể chịu nổi, nhưng biết sao lại mang nó về nữa, chắc tại lúc mẹ mất chỉ có mình con ngốc này ngồi khóc ôm xác bà nên cậu mới thấy mến. Bây giờ nghĩ lại chỉ muốn đá nó ra khỏi xe cho bớt ồn thôi.

      -Đừng khóc nữa nè, tý nữa bác đưa cháu ra ngoài đó chơi được ?

      Hạo Nhân cảm thấy con trai mình hơi quá nhưng tính tình rất giống ông lúc nha, trách nó được, thế nào thằng bé cũng sống nội tâm quá lâu rồi. Ông nhàng dỗ nín Tịnh Hà, dụ con bé trèo lên ghế trước, khi xuống xe còn bồng tay vào nhà nữa.

      Trước cửa có rất nhiều người, họ làm cho Hạo Nhiên sợ, quen những người đó nên núp sau lưng Hạo Nhân, nắm lấy góc áo ông, ló khuôn mặt nhắn gầy guộc cùng đôi mắt to đầy sợ hãi ra quan sát.

      người phụ nữ xinh đẹp, mặc chiếc đầm màu xanh ngọc bước ra, đó là vợ sau của ông ta, Liễu Minh Thi, bà ta nở nụ cười hiền hậu vuốt tóc Tịnh Hà. :

      - về rồi, ơ em nhớ là con trai mà? Nhưng mà bé cũng đáng đấy!

      Hạo Nhân hôn lên má người phụ nữ ấy, ôn nhu chuyền Tịnh Hà sang tay bà, ông nắm bàn tay bé của kéo ra, bật cười lớn mới :

      -Haha đây mới là con , còn con bé đó là con dâu tương lai của ta đó! Ra chào mẹ con.

      Ông ngồi xuống, đẩy con trai mình lên trước đối mặt với Minh Thi, bà hơi bất ngờ vì cậu nhóc này rất giống Hạo Nhân, có thể mười giống đến chín, còn làm cho bà cảm thấy rất thân quen nữa.

      Thế nhưng...

      -Bà ta phải mẹ tôi, mắc mớ gì tôi phải gọi là mẹ, trả Tịnh Hà cho tôi mụ hồ ly kia!

      Hạo Nhiên chỉ có duy nhất người mà gọi là mẹ, người đó sinh ra , vì người đàn ông gọi là ba hại cả cuộc đời người, người mất mạng, cũng là người bỏ rơi trong lúc cần người nhất.

      Vì hay nghe các bạn người làm ba bỏ mẹ chính là hồ ly, ả ta có chín cái đuôi, tối đến hay biến thân thành con ma hồ ly rất đáng sợ, tóc dài tới chân, ranh nanh cùng bộ móng vuốt sắc nhọn có thể moi tim bất cứ đứa bé nào ở gần.

      Minh Thi mở to hai mắt kinh ngạc nhìn, ngờ cậu bé mười tuổi lại có thể được như thế, câu đó chỉ có thể học từ người khác thôi, bà cảm thấy buồn, khi nào chính mình trở thành hồ ly vậy nhỉ?.

      Lúc cưới Minh Thi, bà còn ở dưới quê a, ông ta mình thành đạt và có công ty, kết hôn nhưng hai người hợp nên ly hôn, bà bỏ qua, nhận lời làm vợ ông, đến vài ngày trước mới biết xuất của nhóc con này, bây giờ chính mình lại biến thành con hồ ly.

      biết nên giận hay buồn cười vì tính ngây thơ của Hạo Nhiên nữa.

      -Bậy, con được như vậy với mẹ.

      Hạo Nhân sợ vợ mình tủi thân nên cố mắng con trai. Nhưng tính khí Hạo Nhiên trước giờ rất bướng bỉnh và cứng đầu, cho là đúng cậu cãi lạ:

      -Đó phải mẹ tôi, bà ta trả Tịnh Hà cho tôi, đó là quà của tôi mà.

      chống nạnh, hất mặt về phía Hạo Nhân, rồi chỉ ngón trỏ bé vào Tịnh Nhi ngây dại nghịch tóc Minh Thi.

      -Được rồi, ta là dì của con phải mẹ, ta trả Tịnh Nhi cho con được chưa?

      Bà cảm thấy nhức đầu, thả Tịnh Nhi xuống bên cạnh Hạo Nhiên, với bằng cách mềm mại nhất, bà tin con nít lúc nào cũng thích ngọt nha.

      Hạo Nhiên nắm lấy tay Tịnh Nhi lôi vào lòng, cũng rất biết thời thế cựa quậy mà chuyển sang nghịch nút áo khoác của , rất chăm chú như mình có liên quan a.

      -Phòng tôi ở đâu?- hỏi:

      Hạo Nhân cũng còn cách nào khác, ông dạy thằng bé này lại sau. Còn bây giờ nên cho mình gian nghĩ ngơi được rồi.

      -Phòng con ở lầu phòng thứ hai bên trái, còn của Tịnh...

      - cần, nó ở cùng tôi, tạm biệt.

      Sau khi thấy Hạo Nhân chỉ lối, Hạo Nhiên cũng cắt lời ba mình, nắm tay lôi mạnh lên phòng thèm quay đầu lại.

      Ông chỉ biết nhìn theo bóng con trai bất tuân đến cửa phòng, sau đó ra lệnh cho vài người làm thức ăn mua vài bộ đồ cho con , hôm qua chỉ mua đồ cho con trai thôi ai ngờ đâu lại có thêm đứa con dâu chứ.

      Nhân ngán ngẩm dìu Thi ôm mặt buồn rầu trở về phòng ngừng an ủi bà, giúp cho thằng nhóc cần thời gian để thích nghi mọi thứ .

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      CHƯƠNG 2: NGỐC NGHẾCH

      Cũng trải qua thời gian dài, lúc đầu Hạo Nhân còn cố dạy dỗ Nhiên nhưng về sau ông bó tay với thằng con này, để nó muốn làm gì làm đừng có quá lố là được.

      Năm mười ba tuổi, nhóc ngày nào cũng học lớp ba rồi cơ đấy, nhưng hai đứa ngược ngạo vô cùng.

      Hạo Nhiên chẳng lẽ học lớp bảy nhưng bây giờ học lớp mười a, được nhảy cóc, vì quá thông minh hơn những bạn cùng tuổi. định thi luôn lên đại học nhưng khi nghe ba :

      " Con thi đậu đại học rồi giúp ba trong công ty nhé!", thế là chỉ thi đến lớp mười thôi, thứ nhất muốn giúp ông ta, thứ hai muốn ra oai trong trường mình là thần đồng đẹp trai nha.

      Còn Tịnh Hà nhờ hằng ngày cầm cây đánh vào mông chắc ba năm học lớp quá, bé chậm tiêu này nhớ được chút là quên, khi thi phải đứng ngoài cửa lớp cầm cây roi, mắt ngừng trừng to ra, vì sợ cây roi đó đánh vào mông rất đau, nên tất cả những gì dậy đều nhớ tất tần tật, nhưng khi thi xong , ôi thôi quên hết trơn.

      Năm năm sau, cuối cùng đậu đại học, cố gắng đậu nhưng trời xui đất khiến thế nào ghi sai lại thành đúng, thời gian qua cố đình chỉ cái bằng đại học lâu lắm rồi, định học lên tiến sĩ và dính dáng tới việc giúp ba mình.

      Những việc đó đâu có thể qua mắt được Hạo Nhân, nhìn ra được suy nghĩ của con trai, vẫn cho nó học lên cao đấy. Nhưng vẫn lôi đầu nó vào công ty giúp mình.

      Hạo Nhiên mười tám tuổi, đẹp trai, học giỏi, nhà giàu, tập đoàn Hạo gia đứng thứ hai thế giới, như con mồi của biết bao người muốn nhắm tới, các muốn làm bạn hay vợ , bọn con trai muốn kết bạn thân để lợi dụng, bọn xấu hăm he muốn bắt cóc .

      sợ ai cả, vì từ được học võ của các sư huynh trong võ quán gần bệnh viện, tới giờ thân với chỉ có hai người Vũ Lạc, Lâm Phong, bọn họ đều là nhi, hai người ấy bây giờ vẫn còn học lớp mười hai hơn Hạo Nhiên tuổi, dù là địa vị khác nhau nhưng vì thế mà mặc cảm tự ti hay khinh thường nhau, họ quả thân như em ruột vậy.

      Vũ Lạc - Lâm Phong học chung trường với Tịnh Hà a, trường Định Nghiêm gồm có cả cấp hai và ba, gặp mặt nhau đa số hai người đó hay chọc Tịnh Hà lớn lên xinh đẹp gì cả lại rất xấu xí, học quần áo lại lôi thôi, đầu tóc cột chẳng giống ai, có khi học mang cả giày cơ đấy.

      Hôm nay Hạo Nhân - Minh Thi dự tiệc thọ của chủ tịch Dương nên để đám nhóc coi nhà, dù an tâm nhưng cũng có người làm giữ nhà .

      -Này bộ cậu chăm chút cho Tịnh Hà à? Sao ngày nào vào trường cũng cứ giống ăn mày thế?-Vũ Lạc ngồi khoanh hai chân tràng kỷ, miệng nhai nhốp nhép miếng bánh snack.

      Lâm Phong ngồi ghế xoay, chúi đầu vào game, mắt nhìn Vũ Lạc nhưng vẫn có thể trả lời:

      -Đó là tại bác Thi cột tóc, mang giày cho Tịnh Hà, thằng Nhiên thích nên tháo tóc với quẳng đôi giày của Tịnh Hà .

      Vũ Lạc nghe xong cũng gật đầu, cậu đúng là óc nha, ngày nào cũng thấy bác Thi chăm chút cho Hà nhưng sau đó bé lại như ăn xin vào trường, chân giày, tóc cứ như ổ quạ.

      Hạo Nhiên ngồi giường lau tóc cho Tịnh Hà, vừa mới lôi ra khỏi phòng tắm, nếu vào tắm cho , chắc con nhóc ngốc này nghịch nước tới cảm mới chịu. ngừng tay, :

      -Ai biểu bà ta đụng vào đồ của tôi làm gì.

      Tịnh Hà đưa đôi mắt to tròn lên nhìn Hạo Nhiên, đưa năm ngón tay xòe trước mặt như ý muốn phát biểu, liên tục cười.

      thấy lạ liền hỏi:

      -Chuyện gì vậy?

      Hà ngây thơ trả lời:

      -Lúc sáng học có người hỏi em chủ nhật này công viên chơi ấy? Lạc Phong nhận lời rồi, em sắp được chơi á vui quá hà hihi

      Tiếng cười giòn tan của lại là đòn chí mạng làm đứng hình hai chàng trai, bọn họ cùng nuốt nước bọt cái ực, thầm nhủ trong lòng chết chắc.

      Lạc Phong tắt game, quay sang, mặt nở nụ cười giảo hoạt.

      -Hihi đâu có đâu có đồng ý đâu.

      -Đúng vậy, sáng này chính nghe thấy Phong từ chối dùm em mà - Vũ Lạc cũng giúp Phong nếu mà ta bị gì chắc chắn cậu cũng thoát khỏi đâu

      -Ơ, ràng là hai em sắp được chơi mà.

      Lời ngây dại phủ định lời biện hộ hai kẻ kia, khuôn mặt Hạo Nhiên đen như nhọ nồi, tay cũng bắt đầu ngừng lau tóc cho Hà, quay sang hai em chí cốt, cười nham hiểm.

      -Ồ chơi à?

      nghiến răng kêu lên kèn kẹt, mắt tỏ ra tia sát khí.

      -, có a, hahaha trễ rồi thôi tụi tao về ba mẹ lo haha, à nhằm sơ lo haha.

      Vũ Lạc - Lâm Phong dùng hết tốc lực, co giò bỏ chạy, mạng sống cần bảo toàn là tốt nhất.

      Hạo Nhiên chỉ tỏ ra nguy hiểm thế thôi chứ làm sao mà ra tay với hai thằng bạn mình được, sau khi hai con thỏ chạy mất quay sang nhìn con mèo ngốc nghếch cười khanh khách vì hài hước của hai người .

      nhắm nhìn lâu, đúng bé này chẳng đẹp gì hết, da đen vì tối ngày chạy ra vườn hoài, mắt chẳng to tròn như mấy người chị hay vây quần bên , mũi thấp nhìn ngang dọc cũng thấy sống mũi đâu, đôi môi hồng hồng nhưng nứt nẻ tùm lum, mái tóc mây óng mượt đen huyền thả dài ngang lưng bao giờ chải cho gọn gàng.

      Nhìn mãi cũng thấy có điểm gì hấp dẫn thế mà lại rất ư là thích a, cứ có ai tỏ tình hay đến gần lại xù lông nhím lên đuổi hết bọn chúng .

      Tịnh Hà tuy ngốc nghếch nhưng thế nào cũng mười ba tuổi rồi nha, Phong - Lạc hay chọc mình có bạn trai giỏi lại rất đẹp, lúc đầu chẳng hiểu bạn trai là gì đâu, nhưng sau khi hai người kia giải thích ở chung nhà mà phải em ruột, học, lúc nào cũng kè kè vậy coi là bạn trai rồi, mà bạn trai tất là người cũng giống như chồng,... vân.. và.. vân..vân..

      Nhiều lúc nằm kế bên ngủ được Hà lại chống tay ngắm Nhiên, làn da trắng, to cao, chiếc mũi cao như những chàng trai cao bồi hay xem, đôi môi đỏ mộng, chiếc cằm chẻ, mái tóc thẳng ngay nếp, đôi má lún đồng tiền lúc cười cứ như thiên sứ ấy nhưng tiếc rằng ít khi cười lắm. Bờ vai rộng, tay chân săn chắc, bàn tay rất to a lần có thể úp hết khuôn mặt đó chứ.

      Bất ngờ Tịnh Hà giơ hai ngón trỏ chạm vào khóe môi Hạo Nhiên kéo nó lên tạo thành nụ cười, nhưng nó cứng đơ nhìn đẹp tý nào.

      Hạo Nhiên lau tóc tiếp cho , bị chọc vào mặt khó chịu, giọng gây gắt hỏi:

      -Làm gì thế?

      Hà lắc đầu, chu mỏ lên.

      -Hổng đẹp gì hết.

      hiểu được ý, hóa ra là muốn thấy cười a, Hạo Nhiên nghiêm mặt làm Hà sợ chọc giận bị ăn đòn đau lắm đó, bỏ tay xuống làm vẻ mặt cún con.

      ngờ thay đổi rất nhanh, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười, khuôn mặt đẹp như tượng được khắc họa thêm nụ cười giảo hoạt khiến chói mắt Hà, cũng mỉm cười nhào vào lòng khiến cả hai ngã nằm xuống giường.

      -Tóc còn ướt.

      khẽ mắng.

      Tịnh Hà cụng đầu , giựt cái khăn chạy nhanh xuống lầu, lắc đầu nhìn theo, được lúc mới sực nhớ mình quên cho con bé mặt quần trong a, nó mà chạy nhong thế khổ.

      -Tịnh Hà, đứng lại...

      nhảy khỏi giường chạy theo bắt nhưng chạy ra sân ngồi bệch xuống cỏ, cau mầy tức giận mới tắm bây giờ lại dơ nữa rồi.

      Hạo Nhiên cầm cây roi ra ngoài, nắm tay lôi ngốc lên phòng khóa chốt lại, người làm núp sau vách tường lú đầu ra than thở nhìn lên cửa phòng cậu chủ, ngừng thương cảm cho tội nghiệp sắp lĩnh đòn a.

      Tiếng la, khóc cả tiếng roi chua chát vang ra khỏi cửa làm cho người phía dưới lầu mong ông chủ, bà chủ về đúng lúc cứu bé.

      Chát... Chát... Chát...

      -Tịnh Hà hư nè, mốt còn vậy nữa hử?.

      -Hà dám nữa huhu, đau mà, Nhiên đừng đánh Hà nữa mà...

      Chát... Chát... Chát...

      Giọng tức giận của , tiếng khóc nức nở của cứ vang hơn tiếng đến khi Hạo Nhân cùng Minh Thi về vào can ra Tịnh nhi cả người toàn vết roi, khóc hết nước mắt, thút thít theo Thi xuống phòng, bà tắm lại cho .

      Sau đó Hà sợ sệt lên lầu, vào phòng, ngủ, chỉ biết lẳng lặng nằm cạnh khẽ nấc dám nhúc nhích.

      Hạo Nhiên giật mình tỉnh giấc quay sang thấy mèo con giương mắt sợ hãi, ôm vào lòng vuốt tóc cho ngủ, lúc nãy giận quá nên vậy thôi, bây giờ thấy mình đúng với bé ngốc nghếch này.

      Hà ngoan ngoãn úp mặt vào lòng Nhiên nấc lúc cũng chìm vào giấc ngủ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :