Chương 29: Dương Thiên Hải - Tại sao tôi vẫn chưa chết?... Dương Hạ Vũ mở mắt, khuôn mặt mệt mỏi, khốn khổ nhìn vú hai, cánh tay hề có sức lực để nhấc lên, cổ tay hơi đau có lẽ thuốc tê dần hết. Mâu quang đỏ ngầu, nhìn sợi dây truyền máu, tâm tình tốt chỉ muốn rút nó ra, khóe môi mím chặt tức giận, hùng hổ như con thú bị thương, quằn quại cố gắng nâng thân người. thể được, thể để mất Hoa Thiên Tuyết được. Vú hai sợ hãi vịn chặt vai Vũ, bà muốn nằm yên giường, động đến vết thương hay đâu, nhưng cứ hổ báo, vươn người lên cố thoát khỏi đống dây nhợ chết tiệt này. - Cậu chủ, vết thương của cậu!. - Mặc kệ tôi, buông ra. Hất mạnh khiến vú hai ngã xuống sàn, may mà có vật nhọn quanh đó, bà xoa cái mông đau điếng, cả thân thể già yếu mệt mỏi đứng dậy, đưa tay lên cao, định gì đó nhưng rồi lại thôi. Bà lắc đầu quay lưng vô tình nhìn thấy Thiên Tuyết cùng tiểu thiếu gia bước vào, vú hai rất biết điều liền lẳng lặng rời . - Nếu còn muốn gặp lại tôi ngoan ngoãn nằm im . Hạ Vũ đờ người, ánh mắt quay phắt về phía tiếng cất lên, bóng dáng Hoa Thiên Tuyết nhợt nhạt xuất trước mặt , khá mệt mỏi nơi khóe mắt, khẽ bặm môi đưa tay đè thân ngây dại của nằm xuống. bị thương mà cứ như thế, muốn chết thêm lần nữa hay sao chứ? Vẻ mặt của vẫn cứ kinh ngạc, phỏng chừng đôi ngươi sắp lòi ra ngoài, rớt lăn lộn dưới sàn rồi, miệng mấp , hoang mang, vui mừng lẫn tin tưởng: - Tại sao? Có phải mơ. Chát bàn tay giáng xuống khuôn mặt rát bỏng, mâu quang Hoa Thiên Tuyết sắc bén khẽ lóe lên trả thù nhàng, hé môi, định nhưng lại thôi, khóe môi cong lên cao. Còn đau tất đây là thực chứ phải giấc mơ. Dương Hạ Vũ bạnh quai hàm, hơi buồn cười vì bị đánh, năm dấu tay bên má trái của trong đáng , Thiên Tuyết cuối cùng cũng ra tay trút giận rồi cơ đấy. - Có đau ?. - , chỉ ngứa thôi. đảo mắt, bĩu môi, nhìn chăm chú cách cợt nhã, rồi mới nhớ ra điều quan trọng: - Gặp con của . thương, nhàng đưa bé trai kháu khỉnh tay đến cạnh , bé hơi vì sinh non nhưng nhìn qua rất rất hồng hào đáng , chẳng lẽ phải còn trong lòng ấp tuần nữa nhưng Thiên Tuyết chịu. phải thương con, mà nghĩ bé cần hít thở khí thiên nhiên, tích tụ ánh nắng sớm, bổ sung vitamin còn thiếu. nghiêng đầu nhìn con trai của mình, cái mũi cao cao nhìn giống quá, cái miệng nhắn lại giống mẹ, khuôn mặt hồng nhuận cùng hàng mi cong vuốt giống lẫn cha và mẹ. Nhìn trông đáng ghét nhưng lại muốn thương. Lúc đập máy nhịp tim là bằng tay phải, nên tại cái tay đó chẳng khác nào phế vật, còn cái tay trái thuận, ẵm bé từ tay Tuyết cũng rất khó khăn. chu chu cái mỏ hôn lên trán mịn của con: - Em đặt tên cho con chưa?. - Vẫn chưa. Khoanh tay, đáy mắt chút dịu dàng, ấm áp tuy nhiên nó rất nhanh mà biến mất, giọng bất cần lãnh đạm trả lời , vẻ mặt vô tư lự của làm lòng chùng sâu, nhịp tim ngừng rồi lại hỗn loạn đập mạnh. Có phải Tuyết rất ghét ?. - Bảo Trân... - Tôi biết. Cắt lời, ngồi bên mé giường, đưa tay vuốt lại đám tóc bù xù đầu , rồi lại nhàng lướt xuống đôi má, chiếc mũi thanh thoát, đặt tay lên bờ môi mọng đỏ khô. Yết hầu khẽ nuốt tiếng ực, Tuyết cứ say sưa nhìn mãi, dần đà tiến lại gần, trao cho nụ hôn say mê tựa làn khói mờ ảo. Nụ hôn rất lâu nhưng sao đối với quá ngắn, lúc rời còn quyến luyến muốn nữa, bật cười vào vấn đề chính: - Đặt tên cho con . - muốn lấy tên Hải, em là Tuyết, Vũ. Gia đình chỉ toàn về nước, mà nếu có tiếp đứa con đặt Thủy, gia đình hạnh phúc, mênh mông như làn nước. - Dương Thiên Hải?. - Tên rất hay. Cả hai đều đồng ý lấy cái tên Dương Thiên Hải, cậu bé cũng vậy, môi khẽ nâng cao như biểu ý hài lòng khiến Tuyến lẫn Vũ ôn hòa cưng nựng. mầm non, dây kết nối bền vững ra đời, liệu có giúp cho hai người họ vĩnh viễn bên nhau hay khiến sóng gió bắt đầu nổi lên?. Cuộc đời chẳng ai biết trước được điều gì, thôi cứ hưởng thụ những điều tốt đẹp của tại và sẵn sàng chiến đấu trong tương lai. Về phía Lưu Hạnh Trang bị bắt nhốt chẳng hề có tiến triển gì cả. Cạch Cánh cửa mở toang, người con trai cao lớn bước vào phòng, cậu nở nụ cười xinh đẹp chói mắt nhưng lại vô cùng hiểm, Hạnh Trang ngồi giường khẽ rùng mình, lùi dần vào thành giường. Tấm lưng dán chặt vào thành, hoảng loạn nhảy khỏi giường, tư thế chạy hay nhảy ra ngoài lan can phía sau lưng cậu nơi cánh cửa chưa đóng lại. - Đừng đề phòng như thế chứ?. - Muốn gì nữa đây? Làm ơn thả tôi ra . Vẻ cầu khẩn của làm Mẫn Hạo phì cười, cậu lắc đầu, đút tay vào túi quần, vẻ mặt thờ ơ nhưng đầy mưu mô: - Tôi là Lý Mẫn Hạo, em song sinh với người bắt chị. Theo như tôi biết chị muốn thoát khỏi đây, vậy hãy hợp tác với tôi. - Hợp tác?. Chợt hiểu ra, người bắt hình như là Mẫn Hào, với lại cậu ấy có vấn đề tâm thần thể nào chuyện cách tinh ý như thế này. Hạnh Trang dừng động tác tháo chạy nhưng vẫn giữ cặp mắt trông chừng đối diện. - Đúng, tại Mẫn Hào tưởng nhầm chị là Thiên Tuyết và Thiên Tuyết thành ra Dương Hạ Vũ. - sao?. - Tôi muốn chị hợp tác, chấp nhận mình là Hoa Thiên Tuyết, những thông tin ký ức tôi giúp chị nếu ấy dần nhớ lại, chúng rất hữu ít để tôi bấn loạn. Và chị phải làm ấy ghét Dương Hạ Vũ tất Hoa Thiên Tuyết nhiều hơn. - Như thế nào?. Lưu Hạnh Trang nheo mắt chặt, lòng cũng muốn làm như vậy đâu, nhưng cái tên Hoa Thiên Tuyết làm tim Trang thắt chặt, tất cả đều là vì ta mà bây giờ Trang mới ra nông nỗi này. - cách nào đó, Dương Hạ Vũ làm những chuyện quá sức tưởng tượng như: bắt ăn phân, quan hệ với thú,... Chắc chắn làm tôi phát tiết. Người trước mặt là kẻ quá độc mồm, lại ác tâm theo kiểu mưu trí, cậu ta rất thông minh nếu như cách nhìn người của Hạnh Trang sai. Quá nguy hiểm, kẻ như thế khiến phải suy nghĩ nhiều, nếu lỡ như trở mặt chẳng khác nào Hạnh Trang phải chết. - Tôi có lợi gì trong chuyện này? Và sao tôi biết phản lại tôi. Lý Mẫn Hạo cầm tờ giấy, đặt trước mặt Hạnh Trang, trong đó có các điều khoản, lợi ích của cả hai. Nếu như Hạnh Trang giúp cậu được tự do trong nay mai, tất nhiên trước khi trả về với cuộc sống tại phải bắt hoặc triệt hạ được Hoa Thiên Tuyết. Lấy được đứa bé tên Trân, khẽ cau mày vì hiểu tại sao có con nít trong thỏa thuận này nữa. Hạo đề cập bao nhiêu tuổi nhưng dùng chữ em bé hiểu quá rồi, tên độc ác tận gốc rễ chân lông. Khinh bỉ trong lòng, Hạnh Trang vẫn chuyên tâm đọc tiếp, nội dung cũng quá khó hiểu, cái cốt yếu là muốn đổ dầu vào lửa tạo ra vụ cháy lớn, mượn thời cơ mù ý thức nhận biết của Mẫn Hào mà ra tay. Trước giờ chưa từng xấu hay thừa nước đục thả câu, nhưng giờ chỉ có mình Mẫn hạo có thể thả ra. Cân nhắc lúc, Hạnh Trang liền cầm bút ký thỏa thuận. Khá hài lòng với quyết định khôn ngoan của Hạnh Trang, để chắc chắn cậu lấy thêm tờ giống thế đưa cho Hạnh Trang ký, thèm nhìn tới liền đặt bút ký và tờ giấy ấy Hạo giữ, tờ trước đó cất bên mình. Gật đầu, Hạo rời khỏi vì bóng dáng Hào xuất từ xa nơi cổng. Bước ra ngoài, Mẫn Hạo nhìn tờ giấy mà nhếch cao khóe môi, đưa tay tháo lớp keo trắng có chữ, phía bên dưới lớp keo từ từ , dòng chữ lúc đầu: "Trả tự do khi hoàn thành công việc, giúp tránh khỏi mọi rủi ro đáng tiếc xảy ra. có người thứ ba biết được hợp tác phi pháp này, bí mật tuyệt đối. Nếu có sai phạm tùy người kia xử trí." Biến đổi trở thành ý nghĩa hoàn toàn khác: "Trở thành người dưới quyền sở hữu của Lý Mẫn Hạo, khi ký nhận được chối cãi. Nếu có hành vi chống cự liền tùy ý người sở hữu xử phạt, có dính dáng của pháp luật". Mẫn Hạo xếp tờ giấy cẩn thận, Lưu Hạnh Trang cũng ngốc nghếch tựa Liễu Hạnh Nhu ngày nào, tuy nhiên Nhu có , phần ngây ngô bị lừa, phần tự nguyện. Còn Hạnh Trang như nai thơ dại chui đầu vào hang cọp mà cứ ngỡ động thiên nga. Buồn cười!.
Chương 30: Chưa Bao Giờ Hiểu Hai ngày sau. Tố An nằm giường chán nản, bỗng nhiên tờ báo ngứa mắt xuất nơi góc cửa quần áo, lời thúc dục nào khiến bước tới cầm lên xem. Mục chính của tờ báo này làm An đứng hình, cái tên Dương Hạ Vũ đập thẳng vô mắt , bị thương ư? Lòng nôn nao, đứng ngồi yên, nhìn qua dãy địa chỉ nơi bệnh viện. Tuy nhiên cái làm bớt lo là bình an rồi, chỉ là vết thương đáng e ngại, đưa ngón trỏ lên môi, Tố An suy ngẫm, khá quen thuộc với thành phố A, nhưng cái chính lúc này. Ai đưa ?. Định nhờ Mặc Nghiêm đưa đến đó, chợt rùng mình nhớ lại ánh mắt muốn giết người của , đe dọa hăm he làm cả người lạnh toát. Tố An thở dài, thôi đành taxi vậy, nếu nhờ tài xế riêng nên, chắc chắn ông ấy cũng báo cáo lại với Mặc Nghiêm thôi, mặc vội áo khoác, chụp cái ví xinh chạy nhanh ra ngoài công. Nơi cửa sổ phòng Mặc Nghiêm, bóng dáng ai đó tựa bức tượng đứng trong bóng tối, thâm trầm theo dõi khuôn người nhắn lướt qua hàng cây, đến đầu con đường, nơi đó, những chiếc xe taxi mang đến với người trong lòng. đứng yên vị chỗ cho tới khi còn nhìn thấy bước chân Tố An nữa, quay lưng, đôi mắt như đèn pha trong đêm tối, quỷ dị và vô cảm, cầm lấy áo khoác cùng chìa khóa xe. Mặc Nghiêm nhếch môi cười, muốn xem màn kịch hay. Dương Hạ Vũ nằm ngủ say sưa, bỗng ấm lòng, dịu dàng nở nụ cười, bờ môi mềm mại lướt môi , ngòn ngọt lại thanh mát, khẽ mở mi mắt. Và trong chốc, Vũ như tròn mắt kinh ngạc nhìn người con hôn mình, chồm người dậy, xô ra, giọng khó hiểu hỏi: - Tại sao lại là em?. - Sao phải là em? Em định về đây học tiếp năm cuối cấp ba ở trường None, với lại muốn được ở gần mà. khỏe chưa? Em lo lắm!. - sao cả, Tố An, em , đừng gặp , khi nào khỏe gọi cho em. - Tại sao? phải rất muốn được bên em sao? Ở Úc, thời gian nhiều, giờ chúng ta tha hồ mà ở bên nhau. Thở dài, lắc đầu nguầy nguậy, Vũ ngờ Tố An lại xuất ở đây vào chính ngay lúc này. tại, Thiên Tuyết và rất tốt, cả Thiên Hải nữa, gia đình ba người hạnh phúc bên nhau, dửng dưng xuất chẳng khác nào khuấy động mặt hồ yên tĩnh chứ. An bĩu môi, hờn dỗi, lòng buồn rũ rượi, tại sao lại muốn xua đuổi chứ? phải tôn vinh như loài hoa túc sao?. Cạch Vừa lúc đó, cánh cửa phòng mở ra, bóng hình Hoa Thiên Tuyết dịu dàng trao Hải cho vú hai mang tắm, bé mới hứng xong đợt nắng sớm đầy tinh khiết, giờ cần tắm và uống sữa, sau đó lại ngủ: - Đây là?. Ánh mắt Tố An lộ vẻ khó hiểu, nghi ngờ lẫn vui, nghĩ Dương Hạ Vũ giàu có lại nằm chung phòng với bệnh nhân khác. Vì lúc này Thiên Tuyết mặc đồ của bệnh viện, mà đúng, từ lúc Hạ Vũ tỉnh hai người nằm chung phòng bệnh luôn rồi. Nghiêng đầu, Thiên Tuyết nhìn Tố An, hiểu ngay đây là ai? Là gì của Hạ Vũ? Thay vì buồn khổ, lao tới mà tát vô mặt khiến thất vọng tràn trề, nhưng , Tuyết thản nhiên nở nụ cười giảo hoạt, xã giao, gật đầu chào An và bước ra ngoài. muốn ở lại đây để xem những gì có thể khiến máu sản hậu dâng lên cao, dẫn đến tử vong. Hạ Vũ hốt hoảng nhảy khỏi giường, tháo mấy thứ vướng víu, đuổi theo Hoa Thiên Tuyết, nắm lấy cổ tay : - Nghe giải thích được ?. - Giải thích? Vì điều gì? Vì kẻ thứ ba, thứ tư hay thứ mười của à? Mà tôi là gì của đâu mà phải cần nghe, cần đâu Hạ Vũ, tôi quen với việc này từ ba năm qua rồi. Dáng vẻ đau khổ của lại khiến trở nên tức giận, giọng tuy mang theo ấm ức nhưng khí chất lại lãnh đạm, vô cảm, cả mâu quang của nhìn nữa, chẳng có bất cứ cảm xúc nào. Nhìn vừa đáng thương lại vừa kiêu hãnh, trái tim như bị ngăn cách thể nào chạm đến được. Vũ bạnh quai hàm, đôi môi mọng đỏ mấp máy : - Đó là mấy tháng trước, còn tại, chỉ có mình em. - Mấy tháng trước? Trong lúc tôi mang thai con của ? tại chỉ có mình tôi? tôi đến như vậy sao? Hay cảm thấy mang ơn tôi sinh ra cho đứa con? À , từng nhẫn tâm giết con của tôi mà, hay là vì tại tôi còn giá trị. Ờ ha, tôi là món đồ chơi, là con búp bê vô tri vô giác của , đúng ?. Bặm môi, nhìn sâu vào ánh mắt , có cáu bẩn, có hờn dỗi, chỉ tồn tại ánh sáng nhàn nhạt của chán ghét. khinh thường hay sao? Hay khi dễ lời của Vũ?. thấy như chạm vào lòng tự ái, trái tim của đập loạn vì , nhưng Tuyết lại cư nhiên nhìn thấy, những thế còn bác bỏ tình mà thổ lộ ra, chuyện ngày trước, Hạ Vũ dường như quên mất, quên trong hạnh phúc, trong nhịp trống ái tình dành cho . Nhưng lại chẳng hề hiểu, chẳng hề hay biết, quan tâm gì đến cảm xúc của cả, Hạ Vũ quên, có thể nghĩ tới từng thân thể bạn của , mà sao lại trách được, đó là ép buộc . Hoa Thiên Tuyết thể quên, , chấp nhận sống bên cần bất cứ thứ gì khác, mọi thứ Hạ Vũ từng đối xử với Tuyết, đều ghi nhận đến từng chi tiết, từng việc làm, chỉ là quá nên đành chọn việc im lặng, dành cả bao dung ôm chặt lấy trái tim Vũ. - Tôi biết em tại sao lại như vậy? Tôi , tại tôi chỉ có mình em. Ngày trước cái chó má gì kệ nó, em đừng có được bước làm tới. Suy nghĩ của em nông cạn, ích kỷ quá!. dùng tay chỉ vào thái dương , cái, hai cái, năm cái, như cách mắng đây ngu xuẩn, gắt gỏng Hạ Vũ xoay người trở về phòng, dáng vẻ tức tối của làm trái tim đau điếng, muốn khóc nhưng đủ sức, khóe môi Tuyết cong thành nụ cười bi thương, tận cùng của nỗi đau tàn tâm là nụ cười so với khóc còn khó coi hơn nhiều. Thiên Tuyết nhìn , lòng chợt nỡ, vẫn như vậy. Quá yếu mềm và dễ tha thứ. Khi bóng khuất sau cánh cửa phòng bệnh được chút, Tuyết nhấc chân, những bước bẫng nhanh nhẹn đến, tại người con ấy còn trong đó. Có phải làm chuyện mà bao năm qua luôn thực , gây tổn thương đến tình của Tuyết. Đúng như thế, ánh mắt chợt dừng lại nơi cửa kính phòng, vệt bóng dài in đậm tường, hai con người ôm nhau chiếc giường bệnh bé , họ trao nhau mật ngọt và đam mê. Thứ cảm xúc tuyệt vời ấy lại làm cho Thiên Tuyết gục ngã, bước chân nặng nhọc, vô thức, lầm lũi, đơn, ôm chặt lấy thân mình, cảm giác lạnh buốt từ trái tim lan tỏa khắp người, da đầu giật tưng lên đau nhức, nước mắt hoen mi, vô tình hay lặng lẽ vì người mà tuôn rơi. chưa bao giờ hiểu. Chưa bao giờ cảm nhận lấy nỗi đau của em. Hạ Vũ nhìn thấy Thiên Tuyết rời qua khóe mắt nhắm hờ, sao vẻ mặt của lại chẳng hề ghen tuông, nếu có , Thiên Tuyết phải khóc, buồn vì những gì làm chứ. Tố An thất vọng khi nụ hôn, nồng cháy của Hạ Vũ bỗng dưng ngưng lại xô ra, giọng lệch ngang, nghẹn ngào khô khốc: - ấy là ai?. - liên quan tới em, bây giờ , tôi được vui. Đôi mắt dữ tợn của Hạ Vũ đánh thẳng vào tim Tố An, có câu trả lời trong lòng, người ấy là ai cũng , cảm giác hụt hẫng như những bước nghuệch ngoạc sức sống, đôi chân muốn khuỵu xuống sàn. tin vào cảm xúc tại, An đứng hình vài phút, rồi lắc đầu buồn bã rời , lúc được đoạn có quay đầu nhìn lại, tim lần nữa rơi xuống vách núi. hề đuổi theo , như hốt hoảng chạy theo ấy. Hoa Thiên Tuyết ngồi xuống ghế đá trong khuôn viên bệnh viện, cả người mệt mỏi, đôi mắt lạnh lệ, đôi môi khô khốc hướng mặt về phía mặt trời dịu dàng ngày sớm mai. Lòng đau lắm, phải là vô cùng khốn khổ, những ký ức lại trở về, từng đoạn chiếm giữ hết hy vọng, ánh sáng của Thiên Tuyết. khinh rẻ bản thân, kinh hoàng về những việc ác liệt làm với , vết nhơ trong ký ức, thù hận trong lòng nó dần che lấp tình còn sót lại. - Em ở đây sao?. Giọng khá quen thuộc, Thiên Tuyết quay mặt, ánh mắt tò mò lẫn hiếu kì nhìn người sau lưng: - Mặc Nghiêm?. Nụ cười của đẹp, nó nhàng, tưới mùa xuân ấm áp lên trái tim Thiên Tuyết, gật đầu, bước đến ngồi cạnh bên , giọng nhận lỗi, chân : - xin lỗi vì lừa em. - Em trách đâu. Vụ việc bắt cóc, kể cả tấm hình cùng Yên Nhi đều biết cả rồi, Hạ Vũ có kể lại cho nghe vào hai ngày qua, mọi thứ được cách trung thực nhất, cũng có buồn nhưng cũng có vui vì cuối cùng cũng chia cho . Đỡ phải đau lòng khi chẳng hiểu cái gì hết. Nhưng Tuyết vẫn biết ai gây ra cái chết cho Yên Nhi. Chẳng ai bắt được hung thủ, điều đó là nút thắt trong tò mò của . Thế nhưng, Thiên Tuyết phải kẻ nhiều chuyện mà bới móc việc nhà người ta, qua rồi đừng nhớ lại nữa. - Tại sao lại ở đây?. - đến thăm em. Khóe môi vẽ vời cong khuôn mặt vuông vức hoàn hảo của , vầng hào quang sáng lấp lánh phủi bụi bẩn của nỗi đau đè nặng trong lòng , tâm thức Thiên Tuyết cũng bắt đầu bình thản, buông bỏ những đau thương, chấp niệm, êm đềm hưởng thụ cảm giác thanh tẩy này.
Chương 31: Cảm Ơn Mặc Nghiêm đau khổ kể lại tình năm ấy cho Hoa Thiên Tuyết nghe, lời vừa dứt cũng là lúc lấy lại được nhịp thở, tâm tình trở nên thổn thức, lẫn lộn như mớ bòng bong. Cái chết của Mặc Yên Nhi ngày ấy là do ra tay, đến mù quáng em của chính mình. Truyện được kể, chỉ tông , sau đó hối hận, cố gắng dùng mọi cách, chạy chữa khắp nơi chỉ mong rằng Yên Nhi tỉnh dậy, nhưng mọi thứ quá muộn màng, người thương ra mãi mãi. Mặc Nghiêm tỏ ra đáng thương, cố ý lượt bỏ chi tiết chính tay giết chết Nhi, bởi cây tiêm hề có thuốc. Còn Hoa Thiên Tuyết dạ cả tin, chỉ nghe thôi cũng đủ tin tưởng rồi, thở dài, đưa tay vuốt lấy tấm lưng rộng lớn, độc của , lòng vừa tội cho Yên Nhi cũng vừa đồng cảm với Nghiêm. Người mình thương lại nhớ về kẻ khác, liệu ai mù quáng mà làm điều sai trái. Nhớ đến đó, hình ảnh của Dương Hạ Vũ lại lần lượt ra, cười với , nhàng như ôm chặt vào lòng. rằng , trong tiềm thức Tuyết chống trả kịch liệt, lời của ra khi nào? Và nó là sao? chẳng ai ngoài bản thân? Lại càng chẳng chịu hiểu ai, luôn vô cảm và ích kỷ, lúc nào cũng xem bản thân là hết. Dương Hạ Vũ, con người quá sức tồi tệ. Kẻ tồi tệ, xấu xa. Và cũng là người tôi . Nước mắt rơi từ lúc nào chẳng hay, bàn tay ai đó ấm áp lướt má . Thiên Tuyết thoáng bừng tỉnh ngây người nhìn Mặc Nghiêm, rồi lại nhìn đến bàn tay , nơi đó sao lại cho cảm giác ấm lòng, an toàn đến như vậy chứ. Nở nụ cười: - Cảm ơn , Mặc Nghiêm. Khóe môi vẽ hờ đường cong , nét dịu dàng dưới những tia nắng ban sớm, trong thoát thoát như hình ảnh của vị thiên sứ bình yên, đôi tay vẫn giúp lau lệ: - muốn nhìn thấy em khóc. - Tại sao?. - Vì khi nhìn thấy em, lại thấy hình bóng của Yên Nhi. ấy cũng yếu đuối như em, nhưng lúc nào cũng tỏ ra kiên cường. Con người có tính cách này, khi tổn thương, đau gấp bội người bình thường. Có đúng em?. Đôi mắt lóng lánh, tình cảm tuôn trào, biết bao như xúc cảm cứ dồn dập, trái tim lạnh toát của Tuyết trở nên nhu hòa, mọi thứ trong mắt đều mờ ảo bởi màn sương dày đặc. muốn nhào vào lòng Mặc Nghiêm, muốn được khóc lớn, muốn được trút giận, muốn được giải tỏa tất cả những gì phải gánh chịu, thầm mà nuốt nỗi đau. Ba năm qua, Thiên Tuyết chưa bao nghĩ có người hiểu được , nhìn thấu được , biết rằng rất yếu đuối, mong manh và dễ vỡ. Chỉ cần chạm , trái tim của Thiên Tuyết cũng có thể khắc lại vết sẹo vĩnh viễn thể xóa nhòa. - Hoa Thiên Tuyết. Giọng quen thuộc đầy tức giận vang lên, thanh gằn từng chữ tên trong sởn gai óc. Thiên Tuyết lau hết những giọt nước mắt còn đọng lại, quay phắt khuôn mặt ra sau lưng. Dương Hạ Vũ đứng đó, chỉ cách chừng mười bước có thể chạm tới Thiên Tuyết, cau mày, bạnh quai hàm, đôi môi hé mở cáu gắt muốn chửi thề. Mâu quang còn dính người nữa, mà chuyển hướng sang cho Mặc Nghiêm. nở nụ cười thân thiện đáp trả lại cái nhìn hằn học của . Trông hai người khiến người khác tò mò ngắm nhìn, sải bước dài đến cạnh Hoa Thiên Tuyết, tay nắm lấy cổ tay kéo vào lòng, đôi mắt vẫn giữ nguyên chớp lấy cái. Mặc Nghiêm giảo hoạt, chìa tay đầy lịch thiệp: - Chào cậu, Dương thiếu gia. buông tay Thiên Tuyết cũng chẳng đoái hoài đến nhã nhặn của Mặc Nghiêm, xoay người lôi Thiên Tuyết trở về phòng trong trạng thái bốc lửa nghi ngút, trán có vài vạch đen và đám quạ bay lòng vòng xung quanh. Thiên Tuyết nhìn Mặc Nghiêm đầy vẻ xin lỗi, mỉm cười lắc đầu ý sao cả, rồi đút tay vào túi quần, lặng lẽ quay mặt rời trong buồn tẻ, lẻ loi bóng hình. Còn về phía Mẫn Hào và Hạnh Trang thôi rồi, nếu có ai họ bình thường cho xin, cực bình tĩnh đó chứ. Lưu Hạnh Trang vùng vẫy, chân tay vô lực yếu đuối đẩy Mẫn Hào ra, nhưng cậu cứ như điên ghì chặt lấy trong lòng. Bỗng nhiên phía dưới đau đến tê liệt, nhói lên trong cái xé toạt thịt tươi làm đôi chỗ: - AAAAAAA... Tiếng thét của Lưu Hạnh Trang vang vọng khắp phòng, đôi mắt Lý Mẫn Hào đục ngầu, vô cảm nhìn vào khuôn mặt đổ đầy mồ hôi lạnh vì đau của , bàn tay yếu ớt cấu chặt lấy cánh tay săn chắc của cậu đến đáng thương. Nước mắt như mưa cứ tuôn ra ngừng nơi khóe mi, thể mở, cũng chẳng cách nào nhắm lại. Cảnh tượng nhục nhã người Hạnh Trang. Ngừng chút, Mẫn Hào cuối người ghé sát vào tai Hạnh Trang: - Thiên Tuyết, em là của tôi. Rồi hông cậu nâng lên, hạ xuống, nhấp mạnh từng cái khiến cho Hạnh Trang thở nổi, nơi trinh nguyên của bị cậu chiếm giữ lấy, hề có thỏa mãn, tự nguyện. Chỉ có cưỡng bức và áp đặt, khô khốc đến buốt điếng thân người. Kể cả khi tình dục diễn ra mà Mẫn Hào vẫn mãi gọi tên Hoa Thiên Tuyết, Trang đáng thương, mất thân thể bạch ngọc chưa đủ, lại còn dưới thân người đàn ông lần đầu tiên của mình, gọi tên người mà hận. Cũng tại Hoa Thiên Tuyết, nếu có ấy, có lẽ Hạnh Trang như thế này. cắn chặt môi dưới đến bật máu, tiếng khóc nghẹn lại nơi cổ họng, đau rát, cả thân hình đung đưa lên xuống theo nhịp đẩy của Lý Mẫn Hào. Cậu điên rồi, cuồng loạn áp bức người con phải là Hoa Thiên Tuyết, trong phút tỉnh táo, Hào nhận ra được người này phải Tuyết, nhưng tại sao cậu thể dừng, nơi đó chặt hẹp bao phủ lấy cậu, từng thớ thịt co thắt, mềm mại quyến rũ thể dứt ra khỏi. Và rồi cậu lại trở lại mù mờ, nghiến răng cậu lật úp người Lưu Hạnh Trang xuống, tiếp tục tiến vào, Hạnh Trang tủi nhục, đôi tay bị Mẫn Hào bẻ ra sau, khóa chặt, thể thoát, tiếc rằng bản thân đủ can đảm để cắn lưỡi chết quách cho xong. Phải sống, trả thù, ngày nào đó tôi trả đủ cho cậu và cả Hoa Thiên Tuyết nữa. Chó chết!. Mẫn Hào kéo người dậy, đè sát vào cửa kính, khuôn mặt ép chặt vào nó, đôi mắt có thể nhìn thấy cả khuôn viên phía dưới. Và đôi ngươi của đen láy, phẳng lặng nỗi đau thương tan tác, nỗi nhục thể dâng trào như muốn giết chết lúc này, cái ý định trả thù biến mất, tại chỉ muốn mình tan biến thôi. Ở dưới đó có hơn chục người làm, họ mở mắt to trơ tráo nhìn thẳng vào , Hạnh Trang lõa thể, cảnh xuân phơi phới được trưng bày qua tấm kính. Chưa kể Hào lấy chân giang lên cao, còn bản thân rên lên từng đợt mụ mị, hưởng thụ cảm giác ôm chặt đầy sung sướng. - Ưm... Đạt đến khoái cảm, Hào ghì chặt vào đôi vai Hạnh Trang, hơi lấp đầy vào trong đó, cả thân người mệt mỏi ôm lấy trở về giường. Nhịp thở hỗn độn vẫn chưa yên ổn, nhếch môi, cậu thỏa mãn nhắm chặt mi mắt, đôi tay ôm chặt lấy vào lòng. Lưu Hạnh Trang phờ phạt nhìn vẻ thỏa mãn của Mẫn Hào mà buồn cười, đôi má lạnh bởi những giọt lệ khô, thấy cậu mệt mỏi thiêm thiếp vào giấc nồng, bất chấp cái đau bủn rủn, sắp ngã quỵ mà lao xuống sàn để thoát khỏi, nhưng chưa kịp ngồi dậy đôi tay bị kiềm lại. Đôi mắt sợ hãi, Hạnh Trang đối diện với ánh mắt đỏ ngầu chẳng khác nào ác quỷ tu la chuyển thế, cậu nghiến chặt hai hàm răng vào nhau, đè xuống giường, cả thân hình to lớn nằm úp lên người . Giọng cợt nhã, đầy đùa bỡn: - Định chạy sao Thiên Tuyết? Định trở về bên người làm em đau khổ sao? Em vẫn biết sợ là gì nhỉ, chắc tôi phải nghiêm với em hơn rồi. ngoan. Mẫn Hào đưa tay, lấy ra từ trong tủ sợ dây xích dài, ổ khóa bằng mật khẩu. Hạnh Trang oán hận: - Như vậy chưa đủ sao? Tôi phải con chó, con mèo để cho cậu bắt nhốt. - Xuỵt... Chống cự là ngoan. Khóe môi nhếch cao, cậu xích cùm chân Hạnh Trang vào chân giường, sợi dây xích đủ dài để vào phòng tắm. Lưu Hạnh Trang bàng hoàng lẫn ngờ ngợ. lẽ, cậu ta làm trước sợi dây này hay tính sẵn bắt Hoa Thiên Tuyết nhưng lại chẳng ngờ mình bị điên. Cái ý nghĩ thế mạng của Hạnh Trang vang dội trong tâm, nỗi căm hờn lại dần đà hơn, tại sao lại là ? Tại sao phải cứ dính lấy bóng ma Hoa Thiên Tuyết chứ?. Sau khi xích xong, Mẫn Hào có vẻ khá hài lòng với việc này, cậu cười toe như làm được việc gì hay ho lắm, ôm chặt Hạnh Trang vào lòng rồi nhàng vào giấc ngủ. Lưu Hạnh Trang thể nhắm mi tiệp, cứ mở to mắt trong vô thức, lòng trống trãi bi ai đến vô hồn.
Chương 32: Thịt Ngon Lắm Lưu Hạnh Trang tỉnh dậy, cả người mệt nhừ, tay chân tê cứng thể cử động nổi, khẽ quay đầu nhìn về phía bên cạnh, trong khắc chạnh lòng. như muốn òa khóc: - Mẫn Hào, hãy tha cho tôi được ?. Lý Mẫn Hào dậy từ lúc nào, ánh mắt cậu cứ chăm chăm nhìn thẳng vào khuôn mặt yên ngủ của Trang, trái tim vô cảm tý cảm xúc nào. Đôi tay vờn dọc xương quai xanh, rồi nhàng lướt xuống chiếc cổ trắng ngần, thon dài, ngọn lửa dục vọng tăng dần cho đến khi mở mắt nhìn thẳng vào đôi ngươi ham muốn của cậu. Giọng vài nỉ khiến cho tâm tình Hào được tốt đẹp tý nào, nhếch môi: - Thiên Tuyết, em thể trở về với nữa. - Tôi trở về bên Hạ Vũ đâu, làm ơn thả tôi ra . Khóe mi nổi lên từng đợt sóng cồn, dập dờn như thủy triều lên cao, màn sương mù dày đặc che phủ tâm hồn sợ hãi của Trang. Cái hợp đồng với Hạo chắc có lẽ thể nào thực được, cả tự do của nữa, mọi thứ hề dễ dàng như Trang tưởng. Mẫn Hào bị điên nặng lắm rồi, bỗng nhiên trái tim đứng yên, đôi mắt cũng mở to đề phòng nhìn sinh vật đối diện với . Hào đương chuyện mình, cảm xúc, biểu cảm đều rất , rất dữ tợn. - Tuấn Kiệt, cậu xem, Thiên Tuyết muốn được thả ra kìa? Liệu có nên?. Bỗng nhiên thái độ hòa nhã thay đổi, đầu Hào lắc nguầy nguậy đầy tức giận: - được thả. Thiên Tuyết là của chúng ta. Rồi khuôn mặt lại trở nên nhu mị, vẻ đượm buồn thể dứt khỏi khóe mi: - ấy trở về với Hạ Vũ nữa, tôi muốn thấy Tuyết buồn. Biến sắc, mày cau chặt, giọng như quát vào trung: - Đồ ngu, Hạ Vũ buông tha cho Thiên Tuyết sao? Nếu muốn mất ấy lần nữa cứ việc thả . Ngưng bật trong vài phút, khuôn mặt hòa nhã lại trở về, mi tiệp phũ dài, che đậy những nét ưu tư khó đoán. Và bản chất này cũng lắc đầu, chấp nhận những gì bản chất kia bảo, đúng vậy, giờ Hào mắc phải chứng đa nhân cách, ám ảnh cưỡng bức. căn bệnh quá nguy hiểm cho xã hội, nhưng tại sao Mẫn Hạo lại chẳng hề đưa mình chữa bệnh? Có lẽ đây là những gì Hạo muốn để thực tội ác của chính cậu chăng?. Hạnh Trang tái xanh, mặt cắt còn giọt máu, tại sao lại rơi vào tình trạng này chứ, nhìn đến nhìn lui vẫn chẳng có cách nào chạy thoát được, bỗng nhiên ánh mắt nhưng bật, hướng nhìn về phía gầm tủ, hình như là cây súng lục . Cơ mà vì sao nó lại nằm ở dưới đó, phải thừa cơ hội để lấy thôi, vờ đói bụng muốn ăn gì đó. Sau khi Mẫn Hào vui vẻ rời khỏi, cũng là lúc Hạnh Trang bật người dậy, chạy đến gầm tủ moi móc thứ có hình thù giống cây súng ra. làm thất vọng, đây đương nhiên là cây m66 loại tốt, đạn có sẵn, tay run rẩy, nhét nó vào bụng, leo lại lên giường, Trang chưa bao giờ cầm súng, tất nhiên là có cơ hội bắn ai rồi. Điều này khá liều lĩnh, nhưng muốn tự do phải bất chấp tất cả thôi. Lúc mẫn Hào bước vào cùng khay thức ăn, vẻ mặt cậu biểu thị như hề hay biết điều gì, đôi môi vẫn cong lên trong ngây ngô, hạnh phúc đáng như đứa con nít. Và rồi... Đoàng... Hai giờ sau. Nhức nhức, chân Hạnh Trang và tay đều đau đến tê cứng, cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, cố biết xem có chuyện gì xảy ra với . - Tỉnh rồi à? Nên ăn chút gì , lúc nãy mất máu khá nhiều đấy. Giọng trầm thấp, phảng phất hương vị quỷ dị khiến cả người run lên, lạnh toát cả sống lưng và rồi... Chân trái điếng lên, da bên ngoài bị lóc , thịt đỏ ngòm cũng bị xén bớt, máu lẫn những miếng thịt đỏ khác thay nhau khoe sắc dưới đôi mắt Hạnh Trang. - AAAA... Chuyện gì xảy ra với chân tôi thế này?. Nước mắt Trang rơi như nước lũ tràn về, vùng vẫy trong đau đớn, muốn thoát khỏi nơi địa ngục, trốn xa biến mất khỏi tên ác quỷ tu la này, lòng bẫng xé nát tâm can, nỗi buồn đến liệt phế, cổ họng nghẹn chặt khô khốc, ánh mắt sóng sánh chết lặng. - Ăn , đừng để uổng thịt ở chân em. Ngon lắm!. Mẫn Hào đưa dao, cắt đường dài, miếng thịt dĩa lập tức đứt lìa, cậu từ tốn dùng nĩa cho vào miệng, thưởng thức cách ngon lành. Còn Hạnh Trang chỉ biết kinh hoàng, mở mắt nhìn Hào đầy sợ hãi, hoảng loạn đến mất ... Cậu ăn thịt của , là miếng thịt ở chân của ư?. Nhâm nhi nó ngon lành, cậu còn có phải là con người nữa ?. Nâng cao khóe môi, Hào cười như chẳng có việc gì, đẩy chiếc dĩa cùng miếng thịt nướng thơm phức vờn quanh mũi . Lưu Hạnh Trang nôn tháo, chất dịch chua chát trào dâng, cồn cào cấu xé lấy bao tử của , thứ trước mặt đầy quyến rũ lại là thịt người . Giết chết tôi , tại sao lại hành hạ tôi như thế?. - Mau ăn , còn nhiều lắm. Vừa , cậu vừa chỉ vào bắp chân của , máu từ đó tuôn ngừng, mùi tanh khô xộc thẳng vào đạo não, kinh diễm màu huyết thương, tê dại còn cảm xác, Hạnh Trang khóc thành tiếng, la cũng chẳng thể, ngực nhấp nhô sau chiếc áo mỏng manh, phập phồng như bị trút sạch khí. Hơi thở gấp rút, dồn dập làm đầu óc quay cuồng do mất máu quá nhiều, mờ ảo cùng điệu cười lãnh vọng nơi lòng đất u. đáng sợ, Mẫn Hào bị điên nặng rồi. Từ ánh sáng kinh hãi, Lưu Hạnh Trang dần mất ý thức, đầu gục sang bên, đôi tay buông thỏng, thứ tồn tại trong đôi ngươi bây giờ chỉ còn là bóng đêm hãi hùng, lạnh toát. Nơi đây người chịu khổ, nơi đó kẻ vô ưu. Thiên Tuyết sau khi bị Hạ Vũ lôi làm vẻ mặt cáu bẩn, cũng bắt đầu hổ báo, lớn giọng hơn rồi, dù lòng cũng sợ đấy nhưng chẳng hiểu vì sao, tính ngang tàn hình thành trong vô thức - Em gan lắm. gằn giọng, mắt đỏ ngầu tức giận đầy tính đe dọa . Tuyết cũng đâu có chừa, chống nạnh, hất khuôn mặt nhắn đáng , thách thức : - Rồi sao?. - Có phải lâu rồi tôi trừng trị em, nên em lờn rồi phải hả?. - Hứ. Chẳng thèm đoái hoài đến , Thiên Tuyết cứ cho phải nghe người điên kêu gào thảm thương , bước đến gần chiếc nôi, ẵm tay Thiên Hải trao cho : - ồn ào quá, con tỉnh bây giờ. Lời đúng rất có ký nha, lập tức ngưng lại, đưa tay nhận con ẵm trong lòng, đôi mắt dần trở nên nhu thuận hơn, miệng cũng cong lên đường vẽ hoàn hảo. Vú hai bước vào, tay là Liễu Bảo Trân cũng được mười tháng tuổi hơn, bé vừa thấy Thiên Tuyết miệng cười toe toét, giang tay đòi ẵm. Hoa Thiên Tuyết nhận lấy, chơi đùa cùng Trân lúc rồi cho bé ngủ, bé có thể chập chững, miệng cũng ú ớ được vài chữ rồi, hôm bữa còn kêu Hạ Vũ là cha nữa cơ. Nhìn khuôn mặt hồng nhuận, đáng của Trân Trân mà Thiên Tuyết nảy ra ý: - Vũ, sau này Bảo Trân phải làm con dâu nhà ta. Dương Hạ Vũ ru Thiên Hải cũng phải ngừng lại, ánh mắt thâm trầm đáp, Trân là con cờ của để đấu với nhà họ Lý, chưa biết được con bé có sống đến năm hay nữa. Chưa chi Thiên Tuyết lên ý định đó, suy nghĩ lúc, khuôn mặt của Hạ Vũ cũng bắt đầu giả tạo, cười như kiểu chấp nhận. Tuyết cười giã lã, thơm má Bảo Trân, bé lớn lên chắc chắn rất đẹp, khi đó biết bao nhiêu người cuốn dép đòi theo. Trái ngược lại với nụ cười của Thiên Tuyết là tính toán của Hạ Vũ. Điện thoại vang lên, coi tên rồi nhanh chóng bấm nghe: - Có chuyện gì?. Đầu dây bên kia ngập ngừng lúc, giọng vang lên: - Trương Quốc Hòa có đến tìm tôi. Nhìn qua Thiên Tuyết, thấy vẫn bận tâm, giọng: - Khi nào?. - Vừa mới rời khỏi. - Hai ngày nữa, đến công ty, chúng ta trao đổi sau. cúp máy, khuôn mặt lại trở về nguyên thủy, tuấn mỹ nhưng đủ để khiến người khác sợ hãi, cuối đầu. Hoa Thiên Tuyết nhìn qua khóe mi, lòng nôn nao lẫn khó chịu. biết định làm gì? mưu chuyện gì? Sao lại mập mờ như thế?. buồn cười, bao giờ bắt đầu để ý đến việc làm gì. Việc đó có liên quan đến sao, nếu biết được Tuyết làm được gì, nhìn thực độc ác, tuyệt tình, thôi thà nghe, biết, quan tâm chẳng phải tốt hơn sao?. Nhưng hề hay biết, việc sắp đến phải khiến cho Tuyết bận lòng đến oán hận.
Chương 33: Chỉ Là Giấc Mơ Lạnh toát người, Hạnh Trang bừng tỉnh giấc, trán thấm đẫm mồ hôi, tay chân bẫng huơ cao nhưng bị bàn tay ai đó chụp lại: - Em sao chứ? Tại sao đổ mồ hôi lắm thế?. Mắt sắp rớt ra ngoài, trợn tròng trông đáng sợ làm sao, nhìn Lý Mẫn Hào, điều tưởng làm phản ứng của vô cùng chậm chạp. Lưu Hạnh Trang giật phăng tay ra, sờ xuống chân, nhưng chẳng có gì cả, chỉ có cổ chân bị xích lại thôi. Nhìn cả thân thể mình khá toàn vẹn, lại nằm giường bên trong chiếc mềm nóng chảy mỡ. Nằm ịch xuống giường, lòng ngực thở phào nhõm, gác tay lên trán, nhắm mắt dưỡng thần, nhịp thở đều đều còn căng thẳng như lúc nãy nữa. ra chỉ là mơ thôi. Mẫn Hào nghiêng đầu nhìn khó hiểu, ánh mắt ngây dại, giọng tò mò: - Thiên Tuyết, em gặp ác mộng à?. Trao cho Hào ánh mắt phiền toái, muốn thét lên: Đúng, tôi gặp ác mộng, mà cái tên chết tiệt, chó má xuất trong đó lại là cậu đấy!. Nhưng nỗi căm hờn rời khỏi yết hầu, cục nghẹn chặn mất cái dũng khí chửi bới của Trang, nuốt nước bọt, khuôn mặt trở nên lãnh đạm: - có gì, cậu cần quan tâm. Sau đó, nhắm mắt, lần nữa sâu vào giấc ngủ. Trước khi cuộc gọi đến Dương Hạ Vũ. Trương Quốc Hòa cùng Đỗ Minh Thư len lén tìm Simon Trần, tình bạn giữa Hòa và Simon cũng có thể là thân, nhưng dạo gần đây có chút biến cố, họ liên lạc cũng chẳng biểu với người ngoài mình là bạn bè. Sau khi Hòa thuật lại mọi chuyện cho Simon nghe, liền đặt ra câu hỏi: - Cậu đến đây chỉ để khẩn cầu, mong tôi giúp đưa Thiên Tuyết và Bảo Trân rời khỏi Dương Hạ Vũ?. Quốc Hòa giọng đượm buồn nhưng đầy hy vọng: - Theo tôi điều tra, Dương Hạ Vũ chuyển hết tài sản của Trân Trân qua , bây giờ giữ bé cũng chỉ muốn lợi dụng. Còn Thiên Tuyết, nếu ấy biết chắc chắn bảo vệ Trân. Nhếch môi, Simon bỡn cợt: - Bảo vệ? ấy còn chưa lo cho mình xong sao có thể bảo vệ đứa ấy?. Minh Thư nghẹn ngào: - Simon, tôi biết là người tốt, xin hãy mang Trân Trân và Thiên Tuyết rời , cuộc chiến giữa Lý gia và Dương gia liên quan đến họ. Simon nhịp những ngón tay lên bàn, ánh mắt sắc bén đặt lại câu nghi vấn: - Vậy còn các người? Liên quan sao? Từ lúc bắt đầu hai người, Tuyết lẫn bé ấy đều có mối quan hệ đến việc trong tương lai, ai tránh khỏi cả. Còn cậu Quốc Hòa, sao lại sống dưới cái tên chết thế này?. Bặm chặt môi, Quốc Hòa dường như thể chịu đựng được nữa: - Cậu cần biết, việc hôm nay tôi chỉ mong cậu giúp tôi. Cũng như lời hứa ân nghĩa mà cậu từng thề thốt . Cuộc chuyện của bọn họ khá căng thẳng, sau khi thỏa hiệp tất cả, Hòa cùng Thư rời trong mong chờ, tin tưởng, nhưng Simon lại chơi sau lưng, thay vì giúp bạn mình, gọi điện cho Hạ Vũ nghe, ve vãn và muốn trục lợi lẫn nhan sắc. Lúc Quốc Hòa rời cũng tính toán đến việc bị phản lại rồi, may mà cậu vẫn chưa kể hết toàn diện, hai người chiếc xe màu đen biển số đến ngôi nhà hoang núi cao. Cánh cửa két tiếng dài, ánh sáng mờ ảo chiếu rọi len lõi trong căn nhà gỗ , bóng dáng thẳng tắp quay lưng lại với cánh cửa, giọng chắc nịch khẽ ngân vang: - Simon Trần thế nào rồi?. Minh Thư thở dài, giọng trầm thấp não nề: - Đúng như những gì cảnh báo. Bóng dáng người đó nâng khóe môi, từ từ xoay người lại, trực diện nhìn thẳng vào lẫn cậu: - Tôi giúp hai người đưa Thiên Tuyết và Trân Trân rời khỏi. - Cảm ơn Mặc thiếu gia. gian yên tĩnh, Mặc Nghiêm vẫn đứng đó, nụ cười vô cảm đối diện với Quốc Hòa lẫn Minh Thư, bỗng nhiên tiếng bước chân rập rình ùa vào trong căn nhà gỗ. Đoàng Đoàng Hai phát súng vang giữa gian tịch mịch, chua chát lẫn oán thán, hai chiếc bóng đổ dài nằm gục mặt đất, ánh mắt họ vẫn còn trợn tròng nhìn thẳng vào thân hình Mặc Nghiêm. ngồi chổm xuống, đưa tay quẹt vệt máu đỏ trán Quốc Hòa, môi vẽ nên nụ cười chết chóc: - Cuộc chiến này, Thiên Tuyết thể biết được . Tất nhiên, tôi giúp hai người cướp ấy. Tất cả đều chỉ là quân cờ trong tay Mặc Nghiêm, từ Thiên Tuyết cho đến Quốc Hòa, Minh Thư, luôn là người chu toàn trong mọi việc, giờ có lẽ Hạ Vũ càng đề phòng hơn, chắc rằng giữ Tuyết rất chặt đây. Nhưng vẫn còn mối lo ngại đó chính là họ Lý kia, Simon báo tin cho Lý gia, bọn họ biết được Trân Trân còn giá trị, mà thế lại càng tốt. Cả hai bên có cùng mục tiêu - Dương Hạ Vũ. Lý gia muốn tiền còn Mặc Nghiêm muốn đau khổ của Hạ Vũ, mọi thứ đều có lợi. Suy nghĩ, bản thân có nên hợp tác với Lý Mẫn Hạo như lời đề nghị và rồi... nên. Vì như thế mất tính hấp dẫn, tại sao đứng bên ngoài trục lợi, nhìn hai bên đấu đá nhau, chỉ cần lấy được tình của Thiên Tuyết. Sau khi bên Hạ Vũ tan hoang, Lý gia vì thắng mà phòng bị, chỉ cần rút lại ba phần mười trong cổ phần của bọn họ, chắc chắn có chuyện hay để xem rồi. Nụ cười nham hiểm vương vấn môi, đưa tay ra lệnh cho hai tên lính làm việc, dọn sạch mọi thứ, cả gia đình họ Trương đó nữa, cũng phải triệt sạch thôi, lấy khăn tay từ túi áo, lau sạch vết máu tay. Sải bước từ tốn đến phía trực thăng đợi sẵn bên ngoài. Quân tốt tiếp theo. Tố An. Về phía Dương Hạ Vũ mệt mỏi, Lưu Ngọc Thái la ùm trời vì mất tích của Lưu Hạnh Trang, Vũ cáu gắt: - Sao chạy đến Lý gia mà la lối? Ở đây mày la om sòm có mình tao với thằng Phương nghe thôi. Ngọc Thái quát: - Tao đến rồi, đề nghị rất lịch , mà tên Mẫn Hạo chết tiệt đó cho tụi tao lên. Hạ Vũ ngán ngẩm lắc đầu: - Tao vẫn còn giữ con át chủ bài mà chúng muốn. Cổ phần chúng ta bí mật đầu tư trong Lý gia ra sao rồi? Tao cần thời điểm để rút, khiến trái phiếu tuột phanh. Đỗ Phương nhìn vào máy tính: - Chúng ta chỉ có ba mười, có cần rút?. - Chưa đâu, chúng ta phải giả vờ thua trước, cứu Hạnh Trang ra sau đó lật bài úp. Cả ba cùng nhìn nhau cười đầy tính toán. Dương Hạ Vũ bạnh quai hàm, những kẻ tham lam luôn thất bại nặng nề. Lý Mẫn Hạo, Lý Tư hai tên trùm sò hăm he đến kho bạc của Dương gia, đúng là biết lượng sức mình. Trong giây, chợt minh mẫn ra, đối phó với Lý gia khó nhưng kẻ nguy hiểm, con sói già trong vỏ bọc nai tơ mới là điều đáng lo ngại. Theo phán đoán, Mặc Nghiêm hướng về Thiên Tuyết, ta đợi thời cơ hay đúng hơn là thừa nước đục thả câu. Hai bên Dương - Lý đấu đến sức đầu mẻ trán, bên thua loại, bên thắng cũng còn sức chống chọi cùng tổn thất hề . Vậy là Nghiêm thừa cơ hội thâu tóm trong khi sức bỏ ra chẳng là bao nhiêu. Dương Hạ Vũ có hai kẻ thù, tên có thừa độc ác mà mưu mẹo tầm thường, tên luôn tỏ vẻ hòa nhã thể làm gì mưu quá tinh tế. Đúng là núi này cao, có núi khác cao hơn, nhưng chưa chắc núi cao bị bào mòn và sập lỡ. Ngửa cổ, Hạ Vũ cười vang, chưa bao giờ thua và lần này cũng vậy. - Chuyện gì vậy?. Thiên Tuyết bước vào, ẵm tay là Trân Trân bé , khuôn mặt ngây dại chẳng biết gì? Mới đến cửa nghe giọng cười thấu xương của Hạ Vũ làm lòng hớt hải, lo sợ. - gì cả. trao cho ánh mắt lẫn nụ cười ấm áp, nhưng trong thoáng mờ ảo mâu quang Hạ Vũ đảo về phía Liễu Bảo Trân, nhếch viền môi.