Chương 24: Diễn Trò Hoa Thiên Tuyết cựa quậy, cố thoát khỏi vòng tay lạ lẫm của ai đó, mở choàng mắt, mấy kinh ngạc khi Mặc Nghiêm thản nhiên ôm , có lẽ cũng đoán được khi đôi mi hé mở. Mặc Nghiêm chào Thiên Tuyết bằng nụ cười ôn hòa, thương hôn lên vầng tráng bóng loáng của , nhàng như làn gió ban mai, khẽ động người ngồi dậy nhưng ánh mắt vẫn âu yếm nhìn đầy tình cảm. Ngước nhìn lên đồng hồ lớn tường, trừng mắt bất động, hơn hai giờ chiều mà Hạ Vũ vẫn chưa đưa khỏi đây sao? Cuối cùng có biết bị mất tích vậy? Lòng chùng sâu, cảm giác buồn lan tỏa khắp tâm hồn , chưa bao giờ Tuyết thèm nghe giọng của Hạ Vũ như thế cả. - Dậy thôi, em cần ăn Yên Nhi à. lắc đầu nguầy nguậy, thoáng nhớ về tối qua, đưa mắt chất vấn hỏi : - Hôm qua thuốc cho tôi ngủ sao?. mỉm cười , khuôn mặt hiền hòa, ấm áp như chàng trai thư sinh lạc vào cảnh mộng đẹp, chiều chuộng vén những sợi tóc mai nằm loạn bên má ra sau vành tai: - Em vẫn thường mất ngủ mà Yên Nhi, em cần có thuốc an thần cùng bữa ăn. Ngưng lại hơi thở, tâm thức muốn quát lớn lên với tên bệnh hoạn này rằng phải Yên Nhi của , cơ mà mang thai liệu uống thuốc có ảnh hưởng đến bảo bảo đây? Mắt hạnh tức giận, liếc cách vô tội vạ, giọng lãnh đạm ngân vang: - Em còn mất ngủ nữa, nên cần đâu. Thở hắt ra, cố nuốt cục tức vào lòng và tự nhủ: trách người bệnh, được phân bua với người tâm trí bình thường. Chớp mi tiệp, gật đầu ngụ ý hiểu muốn gì, nắm tay vào nhà vệ sinh, Tuyết trừng mắt nhìn Nghiêm, ta định làm gì thế này, nên lời được, cứ mở mắt nhìn cách bất định. Và rồi khi quay lưng lại nhìn thẳng vào , Mặc Nghiêm thoáng tựa tiếu phi tiếu, phì cười: - sợ sàn nhà tắm trơn, em tiện, chỉ đỡ em vào thôi. Đừng nhìn ghê gớm thế. Cuối đầu hôn vào bụng , nơi tiểu bảo bối đáng của Thiên Tuyết ngủ yên, khá bất ngờ đứng ngây người trong chốc lát, ánh mắt cũng trở nên êm đềm còn đề phòng nữa. cũng tốt đấy chứ, giống như những gì tưởng ra, rằng giết mất. Vuốt mái tóc ra sau tai, nghiêng đầu trao cho Tuyết nụ cười thân thiết, tin cậy nhất, mở cửa bước ra ngoài, để hờ chứ đóng lại. Có lẽ lo chăng?. quay người chín mươi độ nhìn khuất khỏi nắm tay cửa phòng nhà tắm, thở phào, bước gần tới gương. Khuôn mặt hồng hào, đôi môi hơi nhạt tý, đôi mắt cũng có tý thâm quầng, chắc là Tuyết lo lắng quá mà thôi, nhưng thể lực ổn lắm, có lẽ là ngủ dư giấc đây mà. Hoa Thiên Tuyết ngờ khóe môi mình lại nâng lên cao, trong tấm gương ấy khuôn mặt của phản chiếu lại, nơi đâu đó ưu phiền chỉ có thanh thản, yên bình nhất thôi. bao lâu rồi, trong suy nghĩ của Tuyết chỉ có điệu nhạc lời nhàng, vì sao bên cạnh tên bắt cóc lại sợ hãi, ngược lại còn rất thoải mái?. Vệ sinh cá nhân xong, Thiên Tuyết thay bộ đầm bầu đáng được đặt giường. Là thế này, bóng dáng Mặc Nghiêm biến đâu mất tiêu rồi, nhìn xung quanh, sau khi xác định an toàn mới thay bộ đầm ấy vào. Xoay xoay trước gương, khuôn mặt mủm mỉm đáng của bị thâu tóm trong đôi ngươi của Mặc Nghiêm, mở cửa bước vào từ khi mãi lo tự ngắm mình. - Em xinh đẹp lắm!. Giật thóp tim, Thiên Tuyết quay phắt ra cửa, nheo mắt nhìn đầy nghi vấn, có mặt từ lúc nào vậy? Nãy giờ có nhìn thấy hàng của thế?. Nghi ngờ ra mặt khiến vui vẻ, đáng luôn làm lòng vui tươi, dù biết điều đó nên có. Bước lại gần, Nghiêm chìa tay kiểu lịch thiệp của quý ông, đặt lên, ánh mắt khẽ lay động. Hạ Vũ chưa từng quý trọng mình như thế. Tại sao ấy lại?. Mặc Nghiêm như đọc được suy nghĩ của Hoa Thiên Tuyết lúc này, khẽ nhếch nửa môi, đường cong hoàn hảo hữu khuôn mặt tuấn mỹ của , như bị thu hút vào sâu trong đó nhưng rất nhanh thoát ra khỏi. ấy là người thể đoán được, kẻ cơ Hạ Vũ, có khi còn nham hiểm hơn cả đấy chứ?. Rùng mình, thoáng nghĩ trong những mặt tiêu cực, có biến đâu đó trong đôi mắt , con người lúc nào cũng tỏ ra điên điên, dại dại, hiền hòa, ôn nhu nhưng nhận thấy có gì đó rất bất ổn. Mặc Nghiêm tầm thường, kẻ hai mặt?. - ăn và tân trang nhé?. Nháy mắt đáng , Thiên Tuyết gật đầu, miệng vẫn nhoẻn lên nụ cười bình lặng, có bất kì sóng gió trong ánh mắt, nhưng lòng có cả ngàn cơn sóng thần chuẩn bị đồ ào vào tâm thức đây. tại cả hai người đều tạo nên lớp mặt nạ hoàn hảo để diễn cùng kẻ bên cạnh, hay ở điều. Cả hai điều nhìn được ý nghĩ của người đối diện. Mặc Nghiêm đỡ lấy bàn tay bé, mềm mại bước hành lang dài hun hút, ánh mắt lấp lánh tinh tú, nhàn nhạt tỏa ra khí ấm, người dễ gần và thân thiện. Nhưng lòng nghiến răng kèn kẹt, ánh mắt sắc bén của tâm thức liên tục đảo quanh, nụ cười độc địa chợt đâu đó bao phủ trái tim tội lỗi. Tối nay, muốn cho Hạ Vũ thấy, mèo của là của dưới minh chứng của tất cả giới thượng lưu lẫn cả trung lưu. Nếu lên tiếng hay có bằng chứng đây là người của , con của cho xin. Mặc Nghiêm mua chuộc tất cả rồi. Nơi đây lên tất cả chu toàn, ở nơi đó cũng thám thính được tất cả mọi kế hoạch của Mặc Nghiêm. Dương Hạ Vũ cười trừ, trò con nít tưởng mua được bác sĩ kiểm chứng ADN, rồi kéo vài tên về phía để chứng tỏ đây là Mặc Yên Nhi ngày ấy, cùng với khá đông nhân chứng tạo ra những bức ảnh photoshop năm qua và bên nhau. có thể giành Thiên Tuyết của Hạ Vũ sao?. Tầm phào quá!. Suy nghĩ chốc Dương Hạ Vũ chợt mím môi, mèo của sao cứ bị người ta nhắm đến vậy, hết Lý gia rồi đến Mặc Nghiêm, nay mai lại ai nữa đây?. Xong lần này, chắc phải đem giấu thôi, nếu được lên mặt trăng ở cũng được đỡ mất công bị người ta bắt cóc, uy hiếp hay tiếp cận nữa. Thở dài bước ra khỏi văn phòng làm việc, đậu tốt nghiệp, lại được tuyển thẳng vào ngôi trường đại học danh tiếng. Trường Marit được tài trợ của Dương gia mà trở nên lớn mạnh, bây giờ như thần nơi đó, học cũng chẳng ai dám gì. Dương Hạ Vũ xoa hai bên thái dương, nỗi bức xúc dâng trào, nhớ Thiên Tuyết đến chết mất, mới mất tích vài chục tiếng khiến phát cáu thế này rồi cơ đấy. Bước đến thang máy, từ tầng năm mươi hai xuống tầng trệt, uống tý cafe và xem cảnh đường phố hôm nay có gì thu hút . Thang máy dừng lại ở tầng ba, vừa ting bóng dáng Lưu Hạnh trang cũng dần ra, cuối đầu, bẽn lẽn cười thẹn thùng: - Giám đốc xuống căn tin?. - Ừ. Hạ Vũ đứng thẳng người, đút tay vào túi tỏ vẻ ngầu và nghiêm trang, khuôn mặt tuấn lãng cau mày lộ vẻ vui tươi, Hạnh Trang dè dặt im lặng dám lên tiếng nữa, bỗng nhiên bàn tay ma quái của Vũ lần mò đặt nơi mông , cặp mông tròn trĩnh được che đậy bởi lớp vải công sở đáng ghét. Dương Hạ Vũ bực bội muốn xé rách ngay chiếc váy này ra, để thỏa mãn, chiêm ngưỡng cảnh xuân đẹp của Trang. - Giám đốc?. Ting sợ hãi nhích lên trước, đồng thời thang máy cứu mạng, đến tầng trệt, cánh cửa chợt mở và có vài người đứng đợi thang máy. đưa tay chỉnh lại cà vạt, nở nụ cười lịch thiệp với nhân viên cấp dưới, bọn họ đâu biết chuyện gì, cũng chỉ cười lại chào tiếng "Giám đốc" rồi chui tọt vào thang máy lên tầng , nơi bắt đầu công việc của họ. Dương Hạ Vũ cáu bẩn nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của Hạnh Trang mà hậm hực, con nai này khó xơi , thôi cứ để khi nào giành lại được Thiên Tuyết, khi đó trêu đùa thân thể Hạnh Trang cũng chưa muộn. Ý cười dâm tà khóe môi, nâng bước chân đến bên chiếc bàn gần cửa sổ, ánh mắt ảm đạm nhìn ra đường, nơi vỉa hè nhộn nhịp người qua lại, bóng dáng thân thương tay trong tay với ai đó. Mặc Nghiêm, mày cố tình hay vô ý đấy. Đùa tao sao?. Nắm chặt đôi tay, bắt chéo chân, ánh mắt vẫn dõi theo bóng Mặc Nghiêm lôi kéo Thiên Tuyết vào hiệu Nail bên đường, định diễn trò cho xem sao. Tốt lắm, ngồi đây và thưởng thức vậy, cứ để Mặc Nghiêm cảm thấy mình thắng , rồi tối nay Thiên Tuyết lại là của thôi. Lưu Hạnh Trang chạy ra ngoài công ty, lòng bấn loạn, đúng là có thích Hạ Vũ nhưng có nghĩa sẵn sàng dâng tặng cho đâu. Ừ, cũng đê tiện khi hôn nhưng điều đó cũng quá lo ngại gì, hơi sốc vì việc vượt quá giới hạn lúc nãy, dù biết cấp rất đào hoa, sát và sao nhỉ? có người con chiếm trọn trái tim băng lãnh của rồi. Hoa Thiên Tuyết. Cụp mi, thất vọng ôm chặt lấy mình, bước con đường đông người, cứ theo họ mà chẳng biết bước chân lạc lối đến đâu, đến khi đụng vào bức từng thịt, to lớn và ấm áp. Xém tý nữa bật ngửa ra sau, té đến dập mặt rồi, may mà người ấy kéo ngược lại vào lòng ngực rắn chắc, mê mụi. - sao chứ?. Giọng trầm thấp làm tim Lưu Hạnh Trang ngân vang, ngước mắt long lanh, đôi má ửng hồng, thấp thoáng giọng: - Tôi sao, xin lỗi vì để ý. - phải lỗi của em đâu Thiên Tuyết à. Cái tên này như mũi tên nhọn đâm thẳng vào trái tim yếu mềm, mỏng manh của Hạnh Trang, đôi mắt chợt lên tổn thương, lấp loáng sương mờ, tại sao đâu cũng bị ám ảnh cái tên đó thế. Bóng ma Hoa Thiên Tuyết chăng?. Đưa tay lau giọt nước mắt mi, vội vã tránh : - Xin lỗi, nhận lầm người rồi, cảm ơn đỡ tôi. Chàng trai vẫn giữ trước mặt, giọng chắc nịch: - , Thiên Tuyết, là Lý Mẫn Hào đây. À , Phan Tuấn Kiệt mới đúng. Nụ cười của Mẫn Hào ngây dại như kẻ bệnh tâm thần, đồng tử của vô hồn đáng sợ, nó nhìn xoáy vào khuôn mặt xinh đẹp của Hạnh Trang lại biến sang Thiên Tuyết. di chứng sau năm ấy. Lưu Hạnh Trang nhăn mặt, cậu bóp chặt đôi vai , rất đau, vùng vẫy mạnh Trang thoát khỏi Hào, ánh mắt buồn bã, nụ cười nhạt nơi khóe môi. lướt qua Mẫn Hào trong vô vàn nỗi thất vọng, thương tâm. Năm nay hai mươi hai rồi, chưa mối tình vắt vai, chưa từng được đáp lại tình cách chính chắn, chưa từng được người mình cảm mến nhìn đến. Và bây giờ, người ngỡ gần gũi vào lần gặp định mệnh, lại là kẻ điên vì bóng hình Hoa Thiên Tuyết. đừng bám theo tôi nữa. Tha cho tôi mà. Tâm hồn tan vỡ cùng trái tim bất hạnh, Hạnh Trang lại bước, bước về hướng vô định nào đó mà cũng hay biết. Tại sao lại trở nên như thế?.
Chương 25: Chưa Mở Đầu Hạ Màn Buổi tiệc diễn ra vào mười chín giờ, nhưng khoảng mười tám giờ kém mười lăm phút, mọi người có mặt đầy đủ cả rồi. Hoa Thiên Tuyết, chẳng biết tại sao nhiều người đến như thế, Mặc Nghiêm lại với rằng ngày hôm nay là nhân vật chính. Chính? Vì việc gì? Khoác người bộ đồ đắt tiền, phấn son đánh nhạt, mái tóc được bới cao quý phái. Trông Tuyết như được thoát xác hoàn toàn, còn vẻ quê mùa, đơn giản hằng ngày nữa, chiếc đầm bầu màu trắng phủ tới gối, được nhà thiết kế nổi tiếng tạo nên, hoa văn xinh đẹp, phù hợp với làn da trắng mịn như lụa của Tuyết. mang giày cao gót, có lẽ tốt đến bảo bảo trong bụng đâu, mang đôi giày thấp màu trắng cùng tông, đính sa kim những viên đá lấp lánh hình hồ điệp. Nhìn vào gương, Thiên Tuyết cảm thán với hào phóng của Mặc Nghiêm. - Em rất xinh đẹp!. Mặc Nghiêm vịn hai vai Thiên Tuyết, mặc bồ đồ vest trắng lịch thiệp, vẻ chững chạc tô nét khuôn mặt vuông vức, nụ cười tỏa sáng dưới cái nhìn chăm chú của . Chiếc gương phản chiếu lại hình ảnh của hai người, trông cả hai xứng đôi. - cũng rất đẹp! Hôm nay là ngày gì thế?. vờ hỏi. Ánh mắt tò mò lẫn bẽn lẽn quan sát từng cử chỉ của . Mặc Nghiêm chỉnh lại cà vạt đen, phủi gọn những nếp nhăn quần áo khiến chúng trở nên phẳng phiu, cong khóe môi, từ tốn : - Ngày Mặc Yên Nhi trở về và... Quay sang nhìn đầy trìu mến, kê sát khuôn mặt mình lại gần bên , hé môi, phảng phất hơi thở nóng ấm lượn quanh khuôn mặt thoáng hồng của : - Ngày em chính thức trở thành thiếu phu nhân Mặc gia, em còn là em hay con nuôi của gia đình này nữa. - Hả?. Kinh ngạc, mở to đôi mắt cả cái miệng nhắn, thở hắt mạnh, nhịp tim tăng cao như dòng điện cao áp chạy qua, cái gì mà thiếu phu nhân chứ? Nếu vậy, chẳng lẽ trở thành vợ của Mặc Nghiêm thiếu gia sao? Điều này thể được, Hạ Vũ mà biết phát điên lên mất, thế nào cũng xẻ thịt, lóc da mặt ra vì tính chiếm hữu cao thôi. Sờ xuống tiểu bảo bối, lỡ như Hạ Vũ nghi ngờ đây là con của Mặc Nghiêm, thông dâm tội lỗi vô trùng. được. Biết được Hoa Thiên Tuyết nghe , chỉ là quá sốc vì tính chất bất ngờ nên Mặc Nghiêm nắm tay , nở nụ cười thuần ái, dẫn đến hành lang cao có thể nhìn xuống sảnh chính, nơi mà có rất nhiều người đến đây chỉ để nhìn thực hư. Nơi đứng cao cũng chẳng thấp, xây theo lối cung điện hoàng gia, nên nơi đứng cũng giống như ban công dài, rộng. Mâu quang Thiên Tuyết dạo quanh và rồi ngưng trọng. Đôi mắt khẽ dao động, sóng sánh nước, trái tim nghẹn chặt như bị bàn tay ai đó bóp nát, cổ họng khô khốc đến đau, nắm chặt thanh sắt, dùng hết lực để kiềm nén nỗi thất vọng. Hoa Thiên Tuyết bỗng thấy choáng, đầu đau như búa bổ, bụng bị tiểu bối đạp đến thảm thương, ôm bụng, đấm ngực ngăn dòng nước mắt cứ vô thức lăn dài. - Yên Nhi em sao chứ?. Mặc Nghiêm giả vờ ôm lấy , đôi tay lau những giọt nước mắt hoen mi, vẻ mặt lo lắng, hốt hoảng thiếu điều chửi thề mà thôi, quýnh quáng bồng tay chạy đến giường, đặt nằm xuống. Đôi mắt cứ lưa mãi, tay chân cũng biết làm gì ngoài lục đủ hộc tủ tìm thuốc, lòng nao núng sợ sệt đau, chỉ quá tung hô trong niềm vui mà thôi. Lúc nãy những gì diễn ra đều được thâu tóm vào tầm mắt Nghiêm, chỉ là tỏ ra hề biết gì cả. - Em sao, con đạp đau quá!. Hoa Thiên Tuyết ngăn lại nỗi bi thương trong nụ cười gượng đẫm nước mắt, trái tim se chặt cùng cảm giác lạnh lẽo bao trùm. Nhìn Mặc Nghiêm sốt sắng lo cho , làm lòng Tuyết chùng xuống, rồi ấm áp lạ thường, nếu đây chỉ là đóng kịch cũng cảm thấy vui rồi. Vì ít ra trong cái cuộc đời đen tối, xui xẻo này vẫn có người tỏ ra quan tâm . Chớp mi tiệp, dòng lệ ấm còn sót lại mi khẽ lăn xuống má, động lại nơi tóc mai của Tuyết, Nghiêm vuốt lấy những sợi tóc mai ướt sũng, thở dài ngao ngán, nhưng cũng nhõm đôi điều. Hoa Thiên Tuyết hé bờ môi, thở nỗi, phổi như bị rút hết khí, càng nhiều nỗi đau lại càng sâu. Tại sao vậy? Dương Hạ Vũ. Đúng là chuyện đào hoa, ngủ với nhiều người khác, đều biết chứ nhưng lại ngờ đến thời điểm này. Thiên Tuyết bị mất tích, lại mang con của Vũ, những ngày qua dịu dàng chăm sóc, cử chỉ ngọt ngào, đùm bọc của cứ làm ngộ nhận . Nhưng Tuyết ngốc nghếch, chưa từng quan tâm hay xem hơn món đồ chơi cả. Lúc nãy dưới khuôn viên trong góc khuất, hình bóng Dương Hạ Vũ chắc nịch, tội lỗi và kinh tởm ôm chầm lấy nào đó, cả hai bọn họ có tự ái, tại sao có thể làm chuyện đó cách tự nhiên như thế?. Nếu như mù tốt, những năm qua bên , nước mắt luôn dư thừa để rơi, tối đến khi mang hơi thở của con đàn bà khác về, đều đau tâm mà nuốt nước mắt, đau khổ thể giải bày. Chờ chìm vào mộng xuân mới có thể ôm ngực tuôn trào. Vậy mà tôi cứ ngỡ... ngồi dậy, nắm lấy tay và mỉm cười. Như thế này cũng tốt, có người khác, tôi cũng có vậy, chúng ta bình đẳng mà nhỉ? tại tôi chẳng buồn sợ nữa. Mặt Nghiêm nghiêng đầu nhìn khó hiểu, mới khóc lại cười, ánh mắt lại trở nên băng lãnh lạ thường, cái ý định của Thiên Tuyết bị nhìn thấu. Cả ông trời cũng giúp rồi. Nắm tay Tuyết bước xuống sảnh chính, tất cả đèn đều vụt tắt duy chỉ sân khấu còn nhàn nhạt ánh sáng trọng tâm, tiếng nhạt vang lên thanh thoát, đưa bước lên từng bật thang, quay người đối mặt với tất cả mọi người. Mặc Nghiêm mỉm cười vì hợp tác thuần thạo của Tuyết, lấy micro: - Xin chân thành cảm ơn mọi người vì có mặt đông đủ hôm nay, tôi muốn dài dòng lẫn quẩn vì niềm vui này cần được công bố cho tất cả. Mặc Yên Nhi... Những lời của Mặc Nghiêm đều trở nên lắng động, có bất cứ thanh nào nữa, đôi mắt Hoa Thiên Tuyết trừng to, đôi môi trắng bệch thiếu sức sống, nhìn xoáy vào Dương Hạ Vũ. cầm ly rượu nhấp , môi nở nụ cười hiểm đáp lại khuôn mặt tái xanh của . Hạ Vũ đưa tay choàng lấy người... Mẹ của Thiên Tuyết. Bà ngây ngốc biết điều gì, đôi tay ốm yếu bóp chặt chiếc khăn tay nhàu nát, đưa đôi môi đến gần tai của bà, gì đó mà thân hình khẽ run lên. Ngực Tuyết phập phồng, ánh mắt hoảng sợ, chân yên mà nhấc lên vô thức bước nhanh xuống sân khấu đến cạnh Hạ Vũ. Giành lại mẹ và muốn chắc chắn bà sao. - ... ứ nghẹn nên lời, có gì đó mắc lại nơi yết hầu trong chốc lát. Hạ Vũ mỉm cười ôn nhu, cất giọng êm ả: - mang mẹ vợ đến xem... Con của mình bỏ chồng theo người khác đấy mà. Ánh mắt mọi người đá xoáy nhìn thẳng vào Thiên Tuyết, sau đó lại quay sang nhìn Mặc Nghiêm đứng như tượng sân khấu, chẳng mảy may lo sợ săm soi của mọi người, chỉ đứng nhìn xem màn kịch này kết thúc ra sao thôi. Mặc Nghiêm hơi tiếc, tính cho nhiều lại quên mất ba mẹ Thiên Tuyết, con át chủ bài quan trọng có thể thay đổi được tình thế. Mẹ Thiên Tuyết nhìn mọi người, bà cảm thấy ngượng ngùng và thoải mái, lắc tay : - Về thôi, ở đây mẹ thấy quen. - Dạ về thôi. nắm lấy đôi tay gầy xương của bà, nở nụ cười hiền hòa, giọng uất nghẹn nhớ nhung lên tiếng, giương mắt nhìn Mặc Nghiêm đầy hối lỗi, biết nỗi hổ thẹn này giải quyết ra sao đây? Và nghĩ là Mặc Yên Nhi mà. Nhưng , nhìn lại gật đầu trấn an, nghĩ màn kịch ngắn đến vậy, chưa mở đầu mà hạ màn. Thôi đành để , lần sau chuẩn bị kĩ rồi chơi lại cũng được, còn khối thời gian rảnh để chơi cùng Hạ Vũ mà. Dương Hạ Vũ ôm ngang hông Thiên Tuyết rời , khóe môi nhếch cao đắc thắng, nháy mắt với Mặc Nghiêm, phải kẻ có thể đấu lại đâu. Chưa vào bàn cờ thua thê thảm rồi. Mặc Nghiêm vuốt tóc, ngửa mặt cười to, đôi mắt lãnh nhìn theo bóng lưng mẹ của Thiên Tuyết, đầu tiên phải bắt được ba mẹ , sau đó mới tới , lần sau thể bỏ qua con mồi hờ quan trọng như vậy được. Hoa Thiên Tuyết hiểu nếu Mặc Nghiêm xem là Mặc yên Nhi, chẳng lẽ phải điên cuồng giữ lại hay làm chuyện gì đó ngoài tầm kiểm soát chứ, Tại sao lại có thể thản nhiên nhìn rời như thế? Bỗng nhiên quên bén nét mặt khi ấy rất điềm tĩnh như thưởng thức màn kịch, lẽ tất cả đều là giả? ngây ngô hỏi mẹ: - Con có chị em sinh đôi hay từng mất trí mẹ?. Mẹ Thiên Tuyết mệt mỏi dựa lên đôi vai gầy của mà lắc đâu, bà sức khỏe được tốt lại bị Hạ Vũ mang ra ngoài mãi, trúng gió nguy mất. đưa mắt trách cứ nhìn Hạ Vũ, ngồi vào ghế trước, nhịp tay lên vô lăng, đưa tay vuốt lại mái tóc dựng cao, ánh mắt khinh thường đáp lại: - Hoa Thiên Tuyết đừng nhìn tôi như vậy, về nhà em nhận được hình phạt thích đáng. Còn Mặc đó, liên can gì đến em đâu, trò lừa đảo cũng khiến em tin. Ngu xuẩn. Thiên Tuyết bặm môi, cuối gằm mặt xuống nhìn vào đôi tay đặt giữa đùi mà chạnh lòng, trái tim lại nặng nề, cảm giác đau đớn trào dâng, tê rần và ỉ khắp lòng ngực , hàng nước mắt mọng ảo vươn mi chỉ chút nữa thôi tuôn trào. Nhưng Tuyết kịp chặn lại cũng giống như tự bóp nát trái tim mình, nên nghĩ đến nữa, trừng phạt gì đây? mang thai con của đó và rồi phải cười nhạt chính mình. từng giết chết đứa con của mà, phải ?
Chương 26: Phải Con Người Hoa Thiên Tuyết đỡ lấy mẹ bước vào nhà, bà họ Thẩm nên mọi người hay gọi là thím Thẩm, dân quê nên chẳng ai thấy ngại còn coi đó là cái tên gọi thân mật nữa cơ, nhưng lên thành thị hay. Thím Thẩm khá mệt cứ tựa vào người mới có thể trụ lại, lắc đầu đau lòng, mẹ Tuyết trước giờ luôn ốm yếu do căn bệnh hen suyển trớ trêu. Cha lúc nào cũng kè kè bên cạnh, sợ bà lên cơn khổ, nhưng hôm nay Dương Hạ Vũ đưa mẹ ra ngoài, lại hề mang thuốc cho bà. Lỡ có chuyện gì cha lẫn giết mất, dù điều đó tức cười. Thấy thím Thẩm mệt, Thiên Thuyết đưa bà lên phòng mình nằm nghĩ, tháo chiếc áo khoác đen bên ngoài ra, tháo hờ hai nút áo, bước chân nhàng nối tiếp theo . - Mẹ nằm xuống nghĩ tý nhé! đỡ mẹ đến giường, nhàng giúp bà nằm xuống, thím Thẩm thở hắt ra, nhõm thả lỏng người giường, bà nhắm mắt lại tịnh dưỡng khiến Thiên Tuyết an tâm phần nào. Vuốt mái tóc bạc của mẹ mà nước mắt thầm rơi, bao năm qua được ở bên bà, lo lắng hay chăm sóc cho bà cả. Cũng tại Hạ Vũ, chia cắt gia đình . - Tôi chịu phạt, nhưng phải hôm nay được ?. Giọng buồn bã, lãnh đạm ngân vang, chất giọng đều đều như hề mang cảm xúc, vẫn nhìn cho đến khi Vũ bước lại gần, đưa tay nâng cằm lên đối diện với khuôn mặt của . Hạ Vũ tà mị cười, nụ cười ấy đẹp nhưng trông hiểm, nó như ngàn mũi tên nhọn hoắc bay thẳng vào đôi mắt : - Em biết vì sao tôi lại đưa mẹ em đến đây ?. - Để tôi ngoan ngoãn trở về. - Đúng, nhưng phải hoàn toàn, nếu như em tự động chạy đến bên tôi khi nhìn thấy tôi... Có lẽ tôi đụng đến mẹ em, nhưng em ... Em nắm tay còn muốn thách thức tôi?. Dương Hạ Vũ rằn giọng, đôi mắt mở to sắc bén nhìn xoáy tận tâm gan , bạnh quai hài, nghiến chặt hàm răng trắng sứ của mình, chúng tạo nên thanh hăm dọa rợn óc. Thấy được tức giận khuôn mặt , Thiên Tuyết run rẩy như con mèo sợ chủ, hai tay cấu chặt gấu áo, tim đập mạnh cùng những câu hỏi. làm gì ? làm gì mẹ ?. Giọng Tuyết vang nơi yết hầu nghẹn chặt, bờ môi khô khốc dính bết vào nhau: - Khô...nggg... ph...ả...iiii... - Haha... Thiên Tuyết, tôi phải thằng ngốc. ngửa cổ cười, nụ cười tiên đầy khinh bỉ, mâu quang lại trở nên khắc nghiệt, búng tay, nhếch môi cười đểu cán. Thoáng qua đôi mắt , đoán được điều may xảy ra. Và đúng như thế, Đỗ Phương từ ngoài cửa bước vào, cầm theo dương vật giả, Tuyết lạnh sống lưng, tóc gáy dựng đứng sợ hãi lùi lại gần thím Thẩm, muốn bảo vệ bà. Dương Hạ Vũ vẫy tay bảo Phương vào, nhìn đầy ý, khóe mắt nâng cao ý cười thích thú. Giọng bình thản lại làm tim Tuyết nổi cuồn phong vũ bão: - Chẳng lẽ em phải chịu phạt nhưng mà... Em mang con của tôi nên... Mẹ em chịu thay em vậy. Tặt lưỡi, ngừng giọng cùng cái nhìn oái đầy thưởng thức đến : - Đáng lẽ ra em nên ra ngoài vào ngày hôm đó, đáng lẽ ra em nên đối đầu với tôi. Dòng lệ tuôn dài bên má, ôm chầm lấy người mẹ bệnh tật của mình mà khóc thét, ánh mắt cứ đưa nhanh hết nhìn Hạ Vũ đến thứ ghê tởm trong tay Đỗ Phương, xin đừng làm thế. Thiên Tuyết nhìn mẹ mình, thím Thẩm ngây ngô, mệt nhọc nâng cao mí mắt nặng trĩu nhìn . Giọng bà yếu ớt hỏi: - Chuyện gì vậy con?. lắc đầu bảo có gì cả, rằng mẹ cứ nghỉ đừng mở mắt ra, chỉ là con cãi nhau với bạn thôi. Mẹ gật đầu, tiếp tục chìm vào giấc ngủ, đau lòng, sợ hãi ôm chặt thân thể gầy nhom của bà hơn. Hạ Vũ nắm lấy cánh tay lôi về phía , bất ngờ buông mẹ, bà nằm giường ngủ mê man hay biết gì. vùng vẫy ra khỏi bàn tay xiềng xích của , ánh mắt hoảng hốt đến ngưng bật hơi thở đáp từng bước chân Đỗ Phương, gần mẹ , nhịp lên tay bằng cái thứ quái gỡ, đáng hận kia. Thím Thẩm chịu nổi đâu, bà lên cơn và chết mất, được Hạ Vũ - Đỗ Phương, bọn sỉ nhục mẹ , bà nếu có chuyện gì cha ra sao đây?. đấm vào ngực Hạ Vũ, giương đôi mắt oán hận nhìn , đôi môi bặm chặt bật lên tiếng khóc uất nghẹn. Khuôn mặt xanh xao thắm đẵm nước mắt của làm vui thú ngắm nhìn, bao lâu rồi được chiêm ngữơng vẻ mặt cầu xin của . Dương Hạ Vũ giữ chặt hơn, ra lệnh cho tên Đỗ Phương ra tay. Hoa Thiên Tuyết điếng tâm, tàn phế huyết thương, từng giọt nước mắt cứ tuôn xối xả, ánh mắt chết lặng nhìn Hạ Vũ lẫn mẹ , tâm đau do chính cấu xé, máu lệ tuôn rơi. Hơi thở đứt quãng nên lời mà cố thoát ra. Thím Thẩm lơ mơ ngủ bỗng bị chế trụ, phảng phất làn gió ngang qua tai bà, hơi thở nóng ấm vờn quanh xương quai xanh. Bà hoảng hốt bừng tỉnh, ánh mắt kinh ngạc lẫn chết đứng nhìn Đỗ Phương tay cầm dương vật giả, ghì hai tay bà lên đầu, cuồng sát nụ hôn khắp chiếc cổ già nua của bà. Ai oán, bà khàn giọng, nước mắt rưng rưng, cơ thể yếu ớt co giật mạnh: - Tha..a..a... ch...o... tô...iiii... - Dương Hạ Vũ! phải là con người, sao có thể... nấc nghẹn khóc lớn, đánh mạnh hơn vào người nhưng nó chẳng khác nào con mèo hư lộn xộn cào vào áo chủ, mảy may nhúc nhích, ánh mắt vẫn thản nhiên, thanh đạm nhìn biểu bán sống bán chết của . Hé môi, như tên ác quỷ lên tiếng bỡn cợt: - Cầu xin tôi . Đau đớn, quằn quại, trái tim lẫn linh hồn đều rách toạt, Hoa Thiên Tuyết vô vọng quỳ xuống chân , ôm lấy đôi chân phẳng phiu trước mặt, giọng khẩn khiết cầu xin: - Làm ơn... Mẹ tôi chịu nổi đâu, bà chết mất... Dương Hạ Vũ cuối người, vươn tay nắm lấy mớ tóc của Tuyết kéo ra sau, khiến da đầu đau buốt, mỉm cười đáp mạnh bờ môi bạc thần cuồng sát loạn xạ trong khuôn miệng . Cho đến khi Thiên Tuyết hết hơi, đau đến đỏ mặt mới buông ra, búng tay, Đỗ Phương lập tức ngừng lại. Mẹ Tuyết cũng vì thế mà bạc hồn bạt vía thở hổn hiển, ánh mắt quờ quạng, đề phòng nhìn hết tất cả người trước mặt, đôi tay nhăn nheo bà ôm lấy cổ áo chính mình, ngực phập phồng mỗi lúc mạnh hơn, khóe mắt bị lấp đầy lệ nóng hổi, bờ má phờ phạt, đôi môi sưng vù đến rớm máu. Thím Thẩm há miệng to, cả người đổ ịch xuống giường, giật mạnh khiến Thiên Tuyết hốt hoảng xô chạy đến cạnh bà. - THUỐC. Hét lớn, ôm lấy bà biết phải làm sao, khi còn mỗi lần thấy mẹ lên cơn đều chỉ ôm chặt bà, tay chân lạnh tê, run bần bật, nước mắt lần nữa bật ra. Mẹ của . Đưa mắt sang Đỗ Phương, Dương Hạ Vũ chỉ cần hất mặt Phương cũng hiểu, Vũ giữ lấy Tuyết trong lòng, với bà ấy sao. Đỗ Phương bế xốc bà chạy ra ngoài dưới ánh mắt yên tâm của , chân theo phản xạ mà đưa lên định chạy khỏi phòng bị Hạ Vũ giữ lại, vùng vẫy cả thân người, cực nhọc, đau khổ, đuối người nhưng thể thoát ra. - Mẹ em sao, nhưng người có sao chờ em đấy. Quay phắt ngay đôi mắt còn rơi lệ, nhìn khó hiểu. Ai?. lại nở nụ cười đôi môi đáng biến mất ấy, buông tay, đến phòng tắm, kéo ra chiếc rổ đỏ được bộc tấm khăn lớn, Thiên Tuyết lặng người, tay run run ôm chầm lấy chiếc rổ nhựa ấy. Đôi ngươi trong chốc dường như thể co giãn đồng tử nữa, muốn chết để phải đối diện với , đối diện với những gì làm. Hoa Thiên Tuyết đưa tay vào rổ... Ẵm ra đưa bé trắng nõn ngủ say người đầy vết thương, những dấu vết sâu hoắm đến lòi lỏm thịt đỏ, chúng còn rớm máu tươi và cái mùi tanh nồng phảng phất quanh cánh mũi . - Tại sao? Dương Hạ Vũ, tại sao lại làm như vậy? Trân Trân chỉ là đứa bé mà. Thét to, ôm lấy bé yếu ớt vào lòng, may mắn bé vẫn còn hơi thở, nhịp đập cũng duy trì nhưng rất yếu, Bảo Trân ngủ hay ngất thế này?. Nhìn bé mà lòng tan nát, nóng bừng như bị lửa thiêu đốt, thương tâm bi hài thân thể bé chịu đau, tình còn xót lại cũng bị cháy thành tro tàn. Ánh mắt ngờ ngạc nhìn cảm xúc, vì những gì tưởng đến, nghĩ đến và chứng kiến quá sức chịu đựng rồi. Cả đứa bé còn tha. - Đây là món quà trừng phạt, khi mà em cùng Mặc Nghiêm dạo quanh trước mặt tôi. Lưa tay, Hạ Vũ lướt những ngón tay quanh tóc , từ tốn vân vê quanh bờ má lạnh tanh của Tuyết và rồi đứng thẳng người dậy, bước ra khỏi phòng. Khóa chốt cửa từ bên ngoài, muốn giam giữ trong đây sao?. Đúng vậy, Hạ Vũ giam giữ , lại trở về con người ngày trước. Đáng sợ, hiểm ác, đê tiện, bỉ ổi và có lương tâm. Ừ, lương tâm bị chó ăn rồi còn đâu. Meooo Lông Vũ lết đôi chân bị thương từ gầm giường ra, nó dụi người vào tay Thiên Tuyết, khiến càng thêm đau lòng vuốt ve lấy bộ lông mượt mà của nó. con mèo đáng thương sợ hãi. Lông Vũ ơi, mày chọn lầm chủ rồi. Ôm chầm lấy mèo cùng Liễu Bảo Trân, ảm đạm ngồi dưới sàn nhà lạnh buốt, cả người tê dại nhưng buồn đứng lên. muốn nhìn thấy chịu đựng của bản thân, nhưng bỗng khóe môi giương cao, ánh mắt bi hài nổi sóng. Bụng co thắt, máu tuôn ngừng. Con ơi, mẹ xin lỗi. khí tan thương bao trùm lấy Thiên Tuyết, nơi kia điên dại chiếm lấy linh hồn đau khổ của Mẫn Hào, cậu điên cuồng bắt giam Lưu Hạnh Trang, nhốt trong phòng hơn hai tiếng đồng hồ. Mặc thoảng thốt cầu xin thành tiếng, khóc lóc, cậu vẫn bình thản ngắm nhìn . Lưu Hạnh Trang đau tâm, tại sao lại gặp phải kẻ điên, tên vì tình mà phát bệnh, sau đó còn bắt giam , miệng bị dán băng keo, tay cột ra sau, chân cũng bị bó thành cục. Lý Mẫn Hạo cứ luôn miệng gọi Hoa Thiên Tuyết, cuối cùng làm việc gì ác mà gặp quả báu vậy nè?.
Chương 27: Lần Đầu Hạ Người Trong bóng đêm mờ mịt, Thiên Tuyết đưa tay cố nắm lấy tia sáng nhoi cố chiếu rọi qua mi mắt , nhưng chẳng thể nào đụng tới được và rồi trong chốc... Trước mắt Tuyết chỉ có màu đơn sắc chết tiệt, quờ quạng mới nhận ra mình nằm trong chiếc quan tài. Nhếch môi, Hoa Thiên Tuyết lặng lẽ rơi nước mắt: - chôn cất tôi luôn sao? Dương Hạ Vũ. Tiếng thỏ thẻ phát ra từ cổ họng yếu ớt, Tuyết cố gắng nhấc bỗng cánh tay mình lên, cào vào thành quan tài mạnh, đôi tay rớm máu đỏ tươi lộ cả phần xương trắng phếu trông dữ tợn, dọa người. Nhưng điều lạ kì là hề đau đớn, đôi ngươi sáng tỏa như chiếc đèn pha trong bóng tối, Thiên Tuyết nở nụ cười mãn nguyện. Chỉ là mơ thôi mà, nhắm mắt lại nào. Về với thực thôi. Bíp - Bác sĩ, ấy tỉnh rồi. Tiếng la hoảng hốt, lo sợ của ai đó làm tim trở nên nặng nề khó tả, hơi thở vừa được đưa vào nhưng đều bị từ chối trả ra ngoài. Sao thở nổi thế này? Bụng dưới đau thắt, tê dại như bị ai đó vạch bụng ra xem. Tuyết ý thức đưa tay đặt nơi bụng, mắt chưa mở nhưng lệ tuôn rơi, vẻ nhợt nhạt đôi môi khẽ mấp máy: - C...oooo...n ...của... tô...i... Giọng khàn đục, nghẹn đặc trong ống thở, Tuyết muốn chết lặng với cảm giác ở lòng bàn tay, sao bụng lặng phẳng như thế? Bảy tháng hơn rồi mà, thể nào lại biến mất trong tích tắc được. Bỗng nhiên cả thân người co giật mạnh, tiếng động xung quanh càng trở nên mờ ảo hơn, tiếng chân dồn dập, giọng mọi người cũng trở nên cấp bách.Có chuyện gì diễn ra vậy?. Hoa Thiên Tuyết thấy sao yên bình, có ánh sáng, có gánh nặng đè đôi vai, thanh thản quá! buông tay, đau khổ nở nụ cười hiền hòa và... Cơ thể trở nên hơn. Dương Hạ Vũ nhìn Hoa Thiên Tuyết trong căn phòng ngập tràn mùi thuốc sát trùng mà đau lòng, thiên hạ lúc nào còn nằm trong lòng nhuyễn ngọc ôn nhu, mà giờ đây lại đối mặt với tên tử thần. Lúc rời khỏi được năm phút, Hạ Vũ thấy đành lòng nên mới quay lại, đúng là rất tức giận , nhưng đây đâu phải lỗi của tất, nếu như ngày hôm ấy rời . Có lẽ Tuyết và vui vẻ dạo biển, ngắm hoàng hôn rồi. Hối hận và trực giác ổn với Thiên Tuyết... Và đúng như vậy, lúc bước vào cảnh tượng kinh hoàng, nằm la liệt vũng máu tươi, huyết nhục thắm đẫm khắp bụng dưới . Trân Trân khóc thét đáng thương, ẵm bé tay giao lại cho vú hai chăm sóc. Vết thương người bé Trân bị nhòe bởi máu của Tuyết, hơi thở bắt đầu trở lại bình thường, tất cả đều là giả cả, chỉ muốn dọa và cảnh cáo thôi, ngờ kết quả lại quá sức tưởng của . Hạ Vũ rất loạn, chỉ biết bế xốc chạy mạch đến bệnh viện, xe cũng thèm lấy ra. Đan chéo đôi tay vào nhau, trầm ngâm ngồi trước cửa phòng, đôi mày cau chặt, khóe mắt hoen cay như sắp khóc, thằng đàn ông như lại có thể rơi lệ. Chứng tỏ Thiên Tuyết đối với quan trọng thế nào, giờ đây tim Hạ Vũ đau như cắt, chắp tay cầu nguyện, tin vào thần nhưng bây giờ cần thần giúp đỡ. - Xin em... Thiên Tuyết à, đừng có chuyện gì hết. Nỗi đắng cay trong lòng dâng cao, sợ sệt, mất phương hướng, như sắp điên lên khi nhìn từng bóng người trong phòng chạy đến chạy lui đầy hốt hoảng. Rầm Đánh mạnh tay vào tường, Dương Hạ Vũ gục đầu vào lòng bàn tay đỏ chót các khớp, trượt dài tấm lưng nơi cửa phòng, lãnh ngồi đó, trái tim lạnh buốt mà quặn thắt bóp chặt, đấm mạnh vào ngực cố làm giảm nhưng chẳng thể. Nỗi lo lại càng lớn, lớn dần và rồi tan biến... Bác sĩ cùng y tá bước ra khỏi phòng bệnh, họ lắc đầu ngán ngẩm, ánh mắt buồn bã đầy xin lỗi, nuối tiếc vì điều gì đó. Bác sĩ định cất lời nhưng bị đưa tay cản lại, cười nhạt như người vô hồn bước vào phòng, đối diện với thân xác lạnh toát còn nhịp tim của Thiên Tuyết, thể tin vào mắt mình. Chuyện gì xảy ra vậy? Vài giờ trước còn quỳ xuống ôm chân mà cầu xin mà, tại sao bây giờ lại lạnh lùng, trơ người nằm đó cảm xúc, chẳng lẽ phải mở mắt liếc hay dùng cái nhìn oán hận chứ. Tội lỗi, bi ai cứ đứng đơ người cạnh bên , nước mắt thể rơi, thậm chí chẳng còn tý sức sống nào trong đôi ngươi . Hạ Vũ lặng người, đưa tay định vuốt ve khuôn mặt gầy gò của Tuyết, tia sáng nhàn nhạt nơi đâu chiếu rọi, lấp lánh như tia hy vọng mong manh trong khoảng tối mịt. Chiếc bóng in hằn thành vệt dài tường, đôi tay buông thỏng dám chạm tới, trông đơn lẻ và tan nát, khóe môi khẽ cong , tạo nên vẻ độc, lạnh lùng đến rợn người. Bóp chặt nắm đấm, muốn đập tanh bành cái máy nhịp tim này ra, những đường dài thẳng tấp đáng nguyền rủa kia chẳng đẹp tý nào. Hoa Thiên Tuyết bị suyển như mẹ của , trước giờ sao lại có đến bây giờ mới trở nên nặng,?Thêm cả việc mất máu quá nhiều, xuất huyết đến trắng nhợt cả người. Tất cả đều là do gây ra hết: - AAAA... Ý nghĩ cùng hành động, đưa tay cầm đập mạnh vào màn hình, tấm kiếng vỡ ra cứa vào những ngón tay đến đổ máu, Dương Hạ Vũ vẫn đau, hề có cảm giác gì ngoài tức giận, điên loạn, lại nâng tay đập mạnh hơn, cái, hai cái rồi năm cái. Sau lúc nổi điên đến mất hết lý trí, nhìn chiếc máy bị đập cho méo mó, giương mắt nhìn đến tay, cười lạnh, ngửa đầu cười to, ngu xuẩn, đập nát cái máy Thiên Tuyết của trở lại hay sao chứ?. Lần đầu tiên trong đời, quỳ rạp trước người khác, lần này lại quỳ trước thân xác lạnh lẽo còn sức sống, nước mắt tuôn lã chã như dòng lũ kéo về, đôi môi sưng tấy vì nỗi đau thực tại thể chấp nhận, hơi thở như bị cưỡm sạch hết khỏi thực quản, ngực đau nhói, đầu cũng đau đến chết. Hoa Thiên Tuyết của . - xin em tỉnh dậy . Chớp mi tiếp, khuôn mặt cau có, òa khóc như đứa con nít lạc mẹ, sàn nhà lạnh toát bao phủ lấy đầu gối của , và rồi hơi lạnh trộn lẫn đôi tay tê dại cùng dòng máu tuôn ngừng. Môi trắng bệch, nhợt nhạt vì mất máu, từng tia máu đỏ chiếm lấy hết tròng trắng, khiến khuôn mặt càng trở nên xanh xao, quỷ dị cùng màn sương dày che khuất hết tất thảy đường nét mặt Hạ Vũ. Quỳ cuối người, đôi mắt vô cảm nhìn xuống đôi tay, Hạ Vũ chăm chú ngắm nhìn dòng huyết sắc tươi đầy kiêu hãnh. - Hoa Thiên Tuyết, để em rời khỏi đâu. Dù có chết em vẫn là của . Những vết cách dài tay hình như trúng mạch máu, Dương Hạ Vũ cười cay độc, đúng vậy, nếu chết để thoát , cùng để giữ lấy , có chết cùng chết. bao giờ để trốn thoát khỏi dù chỉ nửa bước, Vũ chưa từng nhìn nhận thực tế, rằng bản thân trở nên ích kỷ như thế này, cơ mà trước giờ luôn thế, nhưng bây giờ khác, chấm dứt sống mình để giành lại từ tử thần. Đầu óc bắt đầu quay cuồng, gian xung quanh chợt mờ dần, ảo diệu và mờ nhạt, bỗng nhiên thân thể Hạ Vũ được ai đó ôm lấy, giương đôi mắt nặng trĩu sắp đóng chặt. Khuôn mặt Hoa Thiên Tuyết trừng to mắt, vẻ sợ hãi của làm ôn nhu, kiều mị, đưa đôi tay đầy máu vuốt ve đôi má nhợt nhạt, ấm áp như của . Người ta bảo kẻ sắp chết được gặp linh hồn, thấy ảo giác về thứ họ thân thương nhất và... Bây giờ sắp được nhìn thấy Thiên Tuyết rồi. Mỉm cười, hiền hòa thở dài nhõm trong tâm, đôi tay cao dần đà rơi xuống, đôi mắt nhắm chặt giương cao đầy vẻ hạnh phúc, giờ đây bóng đêm chinh phục, giam giữ . - Hạ Vũ... Hạ Vũ... Kẻ kiêu ngạo trong lòng vẫn còn nhịp tim, hơi thở còn tồn động nhưng sống lại bị yếu dần, mạch sống từ từ tách lìa khỏi thân xác. Các bác sĩ có mặt tại nơi, vội đưa vào phòng cấp cứu, trán ai cũng lấm tấm mồ hôi, mệt mỏi và rất nặng vai, mới cứu được sống lại, tới chàng trai vừa khỏe mạnh như vâm trong vài phút trước, lúc này hấp hối với đường sinh tử. Lúc nãy Thiên Tuyết thoát khỏi cơn nguy kịch, mơ màng nhưng chưa tỉnh lại, bác sĩ lắc đầu muốn với Hạ Vũ rằng cái máy đo nhịp tim gặp trục trặc, có người tới sửa và thay mới. Nhưng nghe, buồn sâu, bi thương ,tự nhiên hủy hoại của chung bệnh viện, lẫn cả mạng sống của chính mình. Do Hạ Vũ đập máy quá mạnh, tiếng ồn ào đánh thức Thiên Tuyết, lúc quỳ xuống tỉnh, tuy nhiên tay chân chưa thể nhúc nhích, sau hồi có thể điều khiển được, Tuyết vội ôm chầm lấy thân hình to lớn đổ nhào xuống sàn nhà. Dù Hoa Thiên Tuyết rất hận, nhưng vẫn muốn Dương Hạ Vũ phải chết, phải sống để Thiên Tuyết còn nhìn thấy quả báu sau này chịu nữa chứ. Ngồi lên giường bệnh, đau lòng sờ vào chiếc bụng phẳng lặng sức sống. Con của Thiên Tuyết mất rồi ư?. Cánh cửa phòng mở, vú hai ẵm Trân Trân nguyên vẹn bước vào làm Thiên Tuyết kinh ngạc, ánh mắt ngờ ngợ hiểu gì, vú hai cười cầm hộp cháo thịt đặt lên bàn, ánh mắt bà rối rắm nhìn vệt máu dài dưới sàn, máy tim lại tan bành vươn đầy vệt máu tanh hôi. - Tại sao?. nên lời, ngón tay chỉ thẳng vào Liễu Bảo Trân ngây dại cầm bình sữa măm, bé thấy liền quăng bình đòi ẵm, Thiên Tuyết nhướng mày thương đỡ lấy, cưng nựng tiểu bảo bối đáng của . - Ngày hôm trước, cậu chủ mua đủ loại màu với máu về nhà, lôi bé Trân ra mà tô với vẻ, cho đem tắm, kêu tôi phải giữ bí mật với tiểu thư. Cậu ấy muốn dọa tý nên liên tục chọc cho Trân khóc, bé do kiệt sức nên hơi thở yếu và cảm , làm thế chắc cũng đủ đánh lừa rồi. Nhưng ai ngờ... Giọng bà đượm buồn, ánh mắt vẫn còn nhìn xuống sàn nhà, khiến tâm tình thoáng buồn nôn, mùi máu sộc lên mũi làm vú hai bịp chặt mũi: - À còn tiểu thiếu gia tuy sinh non nhưng được chăm sóc kỹ trong lồng ấp rất tốt. Nụ cười thánh thoát của vú hai lại như niềm vui mừng thoáng nở trong tim Thiên Tuyết, bật người dậy tin những gì mình mới nghe thấy, vô tình động đến vết thương đau điếng, vú hai giật mình đỡ lấy Thiên Tuyết nằm xuống, bảo nghỉ ngơi khi nào khỏe lại thăm bé cũng kịp mà. gật đầu, nước mắt hạnh phúc tràn mi, may quá con của sao cả, nó vẫn còn sống. - Mà cậu chủ đâu rồi?. - Phòng cấp cứu. Giọng Hoa Thiên Tuyết lạnh tanh, vô cảm, thấy thương nhưng oán hận chiếm nhiều hơn, chất giọng lờ lợ, nhàng nhắm mắt dưỡng thần, mệt mỏi rồi cần được ngủ. Có lẽ sau khi tỉnh dậy, đầu óc minh mẫn hơn, giải quyết vấn đề dẫn đến hối hận.
Chương 28: Hợp Tác Lưu Hạnh Trang mệt lừ, đấu mắt với Lý Mẫn Hào gần ngày trời rồi, bụng đói meo vang lên những thanh ngượng nghịu, cảm thấy rất muốn thỏa mãn nỗi buồn nhưng miệng bị bịp chặt, sao mà được. cứ "ư..ư..." mãi cho đến khi Bạch Nhu bước vào, chị nhìn khuôn mặt Trang đỏ chót đến tội nghiệp, khẽ đặt tay lên vai Mẫn Hào, cậu vẫn giữ nguyên nụ cười vô hồn thưởng thức thiên hạ trước mặt, giọng trầm thấp ngân vang: - Đây phải việc của chị. Bạch Nhu vội lên tiếng: - Mẫn Hào, ấy cần được giải quyết nhu cầu. Khóe môi Hào nâng cao, cười hiểm, ngước đôi mắt lãnh đạm đối diện với chần chừ nơi chị: - Liên quan tới chị sao?. Cậu càng ngày càng nặng, bệnh tình thể nào khuyên giảm được nữa, Nhu đưa mắt xin lỗi đến Trang, chị quay lưng bước ra ngoài, đến phòng Hạo nhờ giúp đỡ. Mẫn Hạo biết từ trước rồi, trai của cậu điên cuồng nhầm lẫn người con kia là Thiên Tuyết, những như thế còn tưởng lầm Thiên Tuyết là Hạ Vũ, Mẫn Hào còn phân biệt ràng từng người nữa, Hạo vui vẻ làm như mù cùng Hào bài kế hãm hại Tuyết, hòng dành lấy đứa trẻ tên Liễu Bảo Trân ấy. Mẫn Hạo gọi điện cho Lý Tư, vài thứ liên quan để ông ta ra lệnh cho Mẫn Hào rời , chỉ trong mười lăm phút, Hào rời khỏi nhà để đến công ty. Bạch Nhu nhìn theo thở dài nhõm, chị chạy lên phòng Mẫn Hào, tháo dây trói cho Lưu Hạnh Trang, giúp ấy những việc cần thiết. Hạnh Trang được giải phóng, tay chân bị tê cứng, nhức điếng đến mất cảm giác, phải đợi lúc mới có thể nhấc cánh tay lên được, mệt mỏi tựa vào người Nhu, thở mạnh, sợ sệt òa lên khóc: - Làm ơn giúp tôi với, thả tôi ra . Cầu xin khẩn khiết, Hạnh Trang quỳ rụp dưới chân Bạch Nhu, hoang mang, nghẹn ngào biết mình ở cái chốn quái quỷ nào và cái kẻ tâm thần kia, tại sao cứ nhầm lẫn với Hoa Thiên Tuyết chứ?. Nhu nhìn Trang mà buồn thay, chị rất muốn giúp đỡ nhưng chị có cái quyền đó, với lại Mẫn Hào điên nếu như Hạnh Trang thoát được cả chị và . Đều có kết cục đẹp đẽ tý nào cả. mất tích của Hạnh Trang làm kinh động đến Lưu Ngọc Thái lẫn Đỗ Phương, hai tên chí cốt của Hạ Vũ đứng trước cửa phòng cấp cứu của mà điên loạn, tâm tình thể nào có thể trút giận được. Bạn thân gặp chuyện lành, chị của Thái lại mất tích dấu vết, kể cả người lần cuối gặp cũng biến mất luôn. Và mọi tội lỗi, đều bị áp đảo lên đầu Thiên Tuyết. Nếu nhờ có nhiều vệ sĩ đứng bao vây, bảo vệ phòng bệnh Thiên Tuyết, có lẽ thể nào yên ổn với hai tên chết tiệt này. Điện thoại Hoa Thiên Tuyết vang lên, mệt nhọc vươn người nhìn nó phát lên những thanh vang dịu, từ khi nào nó lại nằm ở đây thế nhỉ? Dãy số quen thuộc lên, bắt máy, giọng người bên đầu dây lo lắng: - Thiên Tuyết, em sao chứ?. - Cảm ơn Simon, em sao cả?. cười ngọt ngào, Simon Trần tốt, ấy quan tâm đến như vậy làm lòng ấm áp lạ thường, khóe môi nâng cao, nhàng đáp lại những câu hỏi của . có đề cập đến vấn đề báo chí đăng tin, tiếng trước Hạ Vũ bị đưa vào phòng cấp cứu, tình trạng rất nguy kịch, chỉ muốn biết tình hình nghiêm trọng đến mức nào. Hoa Thiên Tuyết cũng bận tâm lắm, trả lời về vấn đề đó cách qua loa, giọng lạc hẳn khi định bảo qua khỏi đâu, khóe mắt chợt cay xòe, tim thắt chặt khi nghĩ đến vĩnh viễn tỉnh lại nữa. Tại sao đến bây giờ vẫn còn thấy đau vì kẻ xấu xa đó chứ?. Giọng dần đà dần, định cúp máy Simon lại châm thêm hận thù cho Thiên Tuyết, vụ việc mẹ lên cơn suyển được Đỗ Phương mang , cả cũng biết cơ đấy, nhưng biết nguyên nhân, luôn mồm hỏi mẹ thế nào? Tại sao lại như thế?. Điều đó như vết dao đâm xuyên qua lòng ngực Thiên Tuyết, giờ phút kinh hoàng lúc đó lại trở về, cảnh tượng người mẹ yếu ớt thấp thỏm giường, bà co người sợ hãi, khóc lóc cầu xin dừng lại. Và rồi, vẻ mặt đắc thắng, thú vị dưới thống khổ của mẹ con ra, châm chọc, khinh bỉ bắt quỳ gối, ôm chân mà van xin thương hại từ . Tuyết lau hàng lệ lăn dài má, giọng cáu gắt bi hài: - Việc này liên quan đến , làm ơn đừng sâu vào cuộc sống riêng tư của tôi nữa. Làm ơn. tắt máy, quẳng cái điện thoại lên bàn, vùi mặt vào giữa lòng bàn tay mà khóc lớn, băng lãnh, phẳng lặng, vô cảm của Tuyết đâu rồi, tại sao cứ phải khóc thế này? Thà đừng mang đến cho hy vọng được hay quá, thà Hạ Vũ cứ như ác ma trong thời gian qua tốt biết mấy, ít ra đặt niềm tin vào tình , để rồi bây giờ trái tim đau nhói cùng cảm xúc lẫn lộn. Simon đơ người nghe giọng Thiên Tuyết tức giận tắt máy, cũng mím môi thành đường dài, đôi mắt sắc bén nhìn người trước mặt: - Như cầu rồi đấy, bây giờ ra kế hoạch của . Người đối diện nở nụ cười hiểm độc, đôi tay bắt chéo, từng ngón tay khẽ nhịp vào nhau, giọng từ tốn: - Trần, kế hoạch của tôi chẳng có gì cả... Có lẽ quá nôn nóng rồi đấy. Simon bật người, nhướng người về phía trước, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo: - Mặc, nên nhớ người dễ dàng tiếp cận Hoa Thiên Tuyết giờ chỉ có tôi. Mặc Nghiêm cười bỡn cợt, nhã nhặn đứng dậy, sửa lại tay áo, phủi thẳng mép áo: - Hợp tác vui vẻ! Mục tiêu đầu tiên là ba mẹ Hoa Thiên Tuyết. - Được. Cuộc hợp tác cũng khá hoàn mĩ, Simon Trần dù thích gì Mặc Nghiêm nhưng công ty tại rất cần bệ dựng lớn này. Hai người bắt lấy tay nhau như ký kết bản hợp đồng phi pháp, khóe môi cả hai cùng nâng cao, nhìn kẻ trước mặt đầy vẻ đề phòng, thách thức và... Khinh thường. Sau khi thỏa thuận xong, Mặc Nghiêm liền rời , vì vụ việc ngày hôm qua mà báo chí liên tục săn lùng tin tức của . Như vậy cũng tốt, tự nhiên được nổi tiếng bất chợt, mà trước giờ luôn là tâm điểm của mọi người mà. Công ty bị rớt giá cổ phiếu, nhưng với thông minh hơn người của chủ tịch Mặc, trong vòng chưa đến hai tiếng giá cổ phía lại tiếp tục tăng cao. Ngồi trong xe, lướt mạng xem đủ thứ tai tiếng, ca tụng của lũ biết làm gì ngoài soi mói, viết ngược thực tế của bọn nhà báo. Đời lắm thứ hài, cũng thắc mắc gì khi Mặc gia lớn mạnh vậy lại hề ém tin xấu hổ này, vụ việc này quả là thuận lợi cho cha , tự nhiên đâu được quảng bá gia thế, mặt hàng miễn phí. Thuận lợi như thế chắc chắn chủ tịch thêm chút hoa hồng để bọn rỗi hơi tâng bóc, đụng lên trọc khí, may lại chết bất đắc kì tử. Điện thoại vang, Mặc Nghiêm nhấc lên nghe, giọng thanh thoát từ đầu dây khiến bực mình: - Tự mà về . Người bên đầu dây có vẻ khá nũng nịu, sau lúc Nghiêm cũng phải ngã mũ chịu thua, bảo tài xế đưa đến sân bay. Sân bay nằm giữa trung tâm thành phố, khí khoáng đãng dễ chịu, từng lượt hành khách rời xuống tìm người thân hay vội vã chờ đợi chuyến bay của mình. Mặc Nghiêm thích người phiền toái chuẩn bị gặp tý nào, xoa xoa hai bên thái dương, lắc đầu khi giọng hét thanh vang: - MẶC NGHIÊM. nhắn, nhảy cẫng ôm chầm cổ Mặc Nghiêm, vẻ mặt ngây ngô, thuần khiết nhìn , ngừng hôn hai bên má của Nghiêm, khiến khó chịu nắm cổ áo tách ra. - Tố An, ngừng lại , nơi đây là sân bay. Tố An chề môi, giọng tinh nghịch, hờn trách: - Tại em nhớ mà, năm rồi được gặp từ khi chị Yên Nhi qua đời. Khuôn mặt Mặc Nghiêm được tốt, thèm đôi co với An nữa, quay đầu thẳng ra xe, lúc nào cũng vậy, chỉ cần đối mặt với Tố An lại muốn bịp chặt cái mồm lắm lời, tuy lời hề thâm độc nhưng nó lại quá ngốc nghếch. An thấy mình phải, im lặng cuối đầu nhận lỗi, bước sau lưng dám hó hé thêm tiếng nào nữa. Bỗng nhiên, sực nhớ điều gì đó, giọng lanh lảnh vui vẻ vang lên: - biết Dương Hạ Vũ ? Cậu ta vừa đẹp trai vừa tài giỏi, hai tháng trước em gặp cậu ta ở Úc khi ký hợp đồng với mẹ em đấy. Chúng em còn chơi cùng nhau nữa. Cái tên Hạ Vũ như đánh vào tâm Mặc Nghiêm, dừng lại, quay phắt mặt mình đối diện với , Tố An ngưng bật dưới cái nhìn giết người của , hai tay co lại đặt lên đầu sợ Nghiêm cóc đầu . Đau lắm!. - Tránh xa ra. gằn giọng, ánh mắt trầm cảnh cáo Tố An. Sau đó băng lãnh, thèm lên tiếng, ánh mắt suy tư về nơi nào đó xa xăm. Làm người ta vừa sợ vừa thương, bóng dáng to lớn dưới những tia nắng trong đơn, ảm đạm.