Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 19: Bắt Cóc

      Cuối cùng cầu của Thiên Tuyết cũng được chấp nhận, khoảng chừng nửa tiếng sau Dương Hạ Vũ có mặt dưới nhà cùng và Trân Trân, đưa cả hai người chiếc BMW mới toanh nhập từ Pháp về, dáng vẻ quý phái, lịch lãm tô điểm bởi màu xám sang trọng bóng loáng.

      Thiên Tuyết ẵm Bảo Trân tay cùng nụ cười toe toét, vui vẻ ngồi vào trong xe, ánh mắt lấp lánh nhàn nhạt phản chiếu lại trong những tia nắng như ngọn lửa xinh đẹp khiến Hạ Vũ mê mẩn đắm đuối ngắm nhìn, như hóa thành con thiêu thân mặc nguy hiểm mà lao đầu vào. Lắc đầu, cong khóe môi hình bán nguyệt, đóng sập cửa, vòng ngồi vào ghế lái, lên số tự động và điều chỉnh vô lăng cách điêu luyện. Tuyết nghiêng đầu tựa vào tấm kiếng cửa sổ, bé Trân đáng yên lặng nằm trong lòng , bé ngủ rất ngon lành sau khi ăn bột nha, đeo phone lên tai, những giai điệu nhàng vang lên khiến tâm hân hoan lạ thường.

      Khẽ hát theo nhịp điệu khiến Hạ Vũ thích thú hỏi:

      - Em nghe gì thế?.

      đưa máy lên cho xem tên bài hát bởi vì bây giờ rất tập trung vào lời nha, nếu bị mất khúc ngay. nhìn lướt qua, mắt lên ý cười:

      - Bài: Try của Colbie Cailat.

      Gật đầu, Tuyết vẫn cứ hòa vào nhịp điệu cách hãnh diện, nghĩ đến bản thân, mộc mạc trong bài hát quá giống với mà, cứ như nó viết ra để giành cho vậy. Hạ Vũ giữ tâm trạng im lặng, tay nhịp lên vô lăng, ánh mắt vẫn hướng về phía trước, chiếc xe lướt nhanh với vận tốc xé gió nhưng Thiên Tuyết chẳng hề chóng mặt say xe hay sợ hãi, có lẽ nếu đụng xe cả ba cùng nhau chết.

      đùa thế thôi, chứ Tuyết rất tin tưởng tay lái điêu luyện của Vũ, dù có nhắm mắt lái cũng chẳng sao đâu... Ờ ra cái đó đùa được, nếu mà nhắm mắt lái những ba người mà có thể cả đống thây chôn cùng chỗ đó. trò đùa tai quái chẳng khác nào thách thức với tử thần.

      - Chúng ta sắp đến nơi chưa?. - Nãy giờ chưa đến mười lăm phút nhưng đối với Thiên Tuyết lại dài đằng đẳng, cứ ngỡ mấy tiếng rồi đấy chứ.

      - Chưa, chúng ta mới vừa khởi hành mà. - Hạ Vũ phì cười, châm chọc bằng vẻ bĩu môi:

      Thiên Tuyết cười toe nhìn , ôi vẻ mặt ấy đáng đốn tim mất thôi, Tuyết gật đầu, nhắm chặt mi tiệp chuẩn bị sau vào giấc mộng nhưng bị tiếng chuông điện thoại của Hạ Vũ làm bừng tỉnh, ngắm nhìn .

      Vũ nhìn màn hình điện thoại, thở dài, vẻ mặt lên từng đường vằn cau có, nghe máy bằng bluetooth, giọng vô cùng mất kiên nhẫn lẫn trách mắng:

      - Tôi hủy hết, nghe sao?... Ừ... Sao?... Tập đoàn Mặc?... Được, sắp xếp cuộc họp trong 30' nữa cho tôi.

      Tắt máy, quay sang nhìn Thiên Tuyết đầy xin lỗi, phải muốn thất hứa đâu mà cuộc làm ăn này rất quan trọng. Tập đoàn Mặc tuy đầu tư mọi lĩnh vực như tập đoàn Dương, nhưng về ngành đá quý đây là tập đoàn lớn nhất nhì thế giới, Dương Tính còn phải nể mặt huống chi chỉ là trưởng bối, phận sau phải kính người trước. Hoa Thiên Tuyết nhìn chăm chú, mâu quang chợt buồn bã, tuột dóc và hạ dần cảm giác hân hoan lúc nãy, cong khóe môi, từ tốn :

      - Về thôi, hôm khác cũng được.

      nỡ khi thấy khóe mắt Tuyết rũ rợi, Vũ định gì đó nhưng lại thôi, quay xe trở về, ánh mắt đôi lúc hay nhìn sang xem xét tình hình. gian lúc vui vẻ bao nhiêu giờ đây trầm lặng bấy nhiêu, im lặng tựa đầu vào cửa sổ, chống tay cùng ánh mắt dáo dát nhìn ra đường, cảnh vật trong lành tươi vui thế này làm nuối tiếc.

      Dương Hạ Vũ thở dài, lòng thấy có lỗi, đưa tay vuốt mái tóc của , thôi để ngày mai đưa cũng được, thời gian còn dài thế này có gì đâu mà phải buồn thế chứ. lại thôi nghĩ đến nỗi buồn, thất vọng của mà hướng về tập đoàn Mặc kia, tại sao họ lại muốn hợp tác vào lúc này? phải cái hợp đồng kia bị bác bỏ rồi sao? Mà thôi, họ muốn hợp tác làm ăn càng tốt, Dương Tính thế nào cũng hài lòng về việc này lắm đây. Nhếch môi, cười tự mãn, đạp ga nhanh hơn, trở về trong tâm trạng khoang khoái vì món hờ béo bở sắp vào tay.

      Về đến nhà, Tuyết ẵm lấy Trân bước vào nhà, đứng trước cửa nhìn lúc mới đến, kéo vào trong lòng và giao Trân Trân ngủ say cho vú hai. Hạ Vũ ôm chặt Thiên Tuyết trong lòng, nhìn khuôn mặt hờn dỗi ngây ngô khiến mê đắm, thả hồn cùng bờ môi bạc thần đặt lên làn môi bóng loáng đỏ hồng của , cánh môi ngòn ngọt vị kẹo sữa làm say sưa thưởng thức mãi. Nhắm chặt mi mắt, đưa chiếc lưỡi tinh quái lướt và mơn trớn vào khuôn miệng ngừng tàn sát. Tuyết cũng lim dim như uống phải mê dược pha lẫn hương rượu ngon lành, vị rượu cay nồng mà lại có mùi bạc hà quấn quyến ôm lấy hết vị giác của , Thiên Tuyết choàng tay ôm cổ Hạ Vũ.

      Sau lúc, nụ hôn cuối cùng cũng kết thúc ở điểm mê mệt, buông ra, ánh mắt đục ngầu khuấy động dục vọng, che miệng cười mỉm, hình như bị kích thích rồi, nhìn đũng quần cũng đủ biết, cậu bé từ khi nào to lên, vươn mình và muốn thoát ra khỏi.

      cũng nâng khóe môi, nhìn bằng nét tà mị, gợi tình và liếm quanh bờ môi căng mộng kiểu như quyến luyến, nuối tiếc đây vẻ thèm thuồng muốn ăn sạch ngay. Thiên Tuyết vỗ vào ngực , giọng buồn cười bảo:

      - , để đối tác chờ nên.

      - Ừ.

      Trước khi quay quen trao cho Tuyết nụ hôn lướt đầy mùi mẫn, đợi khuất dần khỏi tầm mắt, buồn hiu bước lên phòng.

      Reng Reng

      Điện thoại trong túi chợt vang lên, lấy ra nhìn, lòng nghi hoặc khó hiểu mà do dự bắt máy. Số gọi tới là dãy số lạ, ai lại biết số của cơ chứ, điện thoại này chỉ có Hạ Vũ biết thôi với lại trong danh bạ cũng chỉ có mình . Thôi lỡ điện thoại hết pin, mượn của người khác gọi sao?. Nhưng hình như chưa được 5'.

      - Alo? Hạ Vũ?.

      - , tôi là Simon đây.

      Giọng tiếu hài vang lên bên đầu dây khiến Tuyết càng thêm khó hiểu hỏi lại:

      - Simon Trần? Sao biết số của tôi?.

      - Số đăng ký tất nhiên được sao lưu trong hệ thống, tìm số em quá dễ đó.

      - Mà kiếm tôi có chuyện gì sao?.

      - cuộc hẹn ăn trưa, được ?.

      Thiên Tuyết bặm môi, suy nghĩ, ăn thôi mà cũng đâu có chết chóc gì nhỉ? Thế là nhận lời và trong vòng 15' nữa Simon đến rước. Tuyết mắc cười mà muốn hỏi:" tra lý lịch của tôi hay sao mà hết số điện thoại rồi đến nhà cũng biết tất thế?". Nhưng thôi muốn vô duyên đến vậy, mà Tuyết đâu hề biết những thứ Simon Trần tìm hiểu về chỉ là phụ, cái chính của là tiếp cận Thiên Tuyết sau đó được thân mật với Hạ Vũ nha.

      Mặc tạm chiếc áo khoác mỏng tay dài màu đen, bước ra ngoài và dặn với vú hai:

      - Vú chăm bé Trân giúp con nhé, con chừng chốc về. Con mua chút đồ thôi.

      - Vâng, tiểu thư sớm về sớm.

      Tuyết cười hiền đáp lại nhân hậu trong lời và cách đối xử của vú hai, dù bà ấy chỉ là người làm nhưng rất quý và xem bà như người dì trong nhà vậy. Hôn lên trán Trân Trân, rời , đôi môi hơi mím chặt thành đường dài. Mọi người vẫn gọi là tiểu thư, là cậu chủ, đủ để phân biệt , chỉ là vị khách trong căn nhà to lớn, lạnh lẽo này thôi. người khách đặc biệt hay người làm ấm giường cho cậu chủ của bọn họ.

      Lắc đầu, chẳng muốn nghĩ quá nhiều, phải tại rất tốt sao, Hạ Vũ đối xử với đâu còn tệ nữa, thương và chăm sóc hằng ngày mà. Với lại Thiên Tuyết rất tầm thường để xứng đôi đứng cạnh Hạ Vũ, nghĩ đến cấp bậc mà đau lòng khôn siết. Có thể ngày nào đó, người vợ mà ôm trong lòng mỗi tối, nắm tay hết con đường phải là Hoa Thiên Tuyết.

      Mênh mang trong cái suy nghĩ về tương lai khiến sầu não, cuối gằm khuôn mặt. Bóng màu đen của chiếc BMW đổ úp lên đôi chân Tuyết làm bừng tỉnh, vui vẻ ngẫng mặt chào đón Simon Trần lâu gặp. Nhưng khi ánh mắt long lanh ngước lên cũng là lúc bóng tối của cơn buồn ngủ ập tới.

      Trước khi rơi vào cơn mê, nhận ra có hai người đàn ông mặc vest đen, đeo kính, họ bịp miệng bằng chiếc khăn có tẩm thuốc mê. Họ định làm gì vậy? Tuyết thể la lên chỉ nghe thấy luật ú ớ nghẹn lại cổ họng chính mình rồi tắt ngủm cùng bóng tối bao trùm.

      "Bắt cóc?".
      Chris thích bài này.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 20: Mặc Nghiêm

      Dương Hạ Vũ đến công ty nhanh trong chớp mắt, sửa sang lại bộ quần áo chỉnh tề và rồi mâu quang lướt nhìn thư ký xinh đẹp bên cạnh, vô ý quyến rũ hé mở đôi môi căng mộng, hoàn hảo, đáng . Vũ đưa tay xoa cằm dưới của , đôi má khẽ ửng hồng trong mụ mị và mê hồn làm sao:

      - Hạnh Trang, chúc tôi may mắn .

      Hạnh Trang nhướng người lướt nụ hôn lên môi như lời chúc tuyệt hảo, Hạ Vũ vân vê cánh môi mềm mại của , ánh mắt sáng quắt như loại ham muốn thèm thuồng. Hoa Thiên Tuyết và Lưu Hạnh Trang chẳng khác nhau bao nhiêu, Tuyết e dè, lãnh đạm kiêm phần yếu đuối. Trang thục nữ hơn, cũng yếu đuối nhưng hề lãnh đạm, từ luôn tỏa ra quyến rũ của loài hoa túc và trong những cái thèm khát nơi đàn ông là nỗi dục vọng.

      tại Tuyết mang thai, đứa con của lớn dần trong thân thể người thương cũng như sủng vật luôn bình lặng bên cạnh . Hạnh Trang sao? quá xinh đẹp cái giá mục rữa chỉ để ngắm nhìn, Hạ Vũ chưa bao giờ bỏ qua con mồi béo bở như thế và tất nhiên trong lúc nào đó chắc chắn mang lên giường, đạt được khoái cảm, say đắm thể rời khỏi như tất cả người con khác.

      - Em luôn biết cách khiến tôi vui lòng.

      Vẫn giữ nguyên dáng vẻ e dè, gật đầu, vành tai đỏ ửng trong như thiếu nữ đồng trinh, đôi tay cấu váy áo, ánh mắt mơ màng nhìn xuống đôi bàn chân bé, trắng muốt. Dương Hạ Vũ chỉnh lại cà vạt, thấy mình khá ổn, lòng thở phào bước vào phòng họp.

      Khóe môi nâng cao, khí chất quý phái như người đàn ông chững chạc đủ tài năng để bức phá những trở ngại trong vài phút nữa. Khuôn mặt tuấn, băng lãnh nhưng kém phần dịu dàng, đưa mắt nhìn thẳng vào người ngồi chiễm trệ chiếc ghế đối diện . Hạ Vũ hơi nheo mắt, cau mày nhìn người ấy, đó là chàng trai tầm hai mươi, so với tưởng tượng của Vũ người này trẻ quá mức cho phép, cái khí chất từ ta xem ra cũng hề thua kém Dương Tính bao nhiêu.

      Bước đến gần, mọi người cùng đứng dậy chào ta cũng vậy, Vũ có phần dè chừng vì ánh mắt ấy xoáy vào cách bình thản, hề gợn sóng mà như tấm gương vô hồn vô phách.

      - Rất vui vì tập đoàn Mặc xem xét lại hợp đồng. Hôm nay thay mặc tập đoàn Dương cũng như cha tôi, Tôi là Dương Hạ Vũ rất hân hạnh được ngồi ở vị trí này, cùng chung ý tưởng phát triển cho tương lai của cả hai tập đoàn.

      Ăn phải gọi Hạ Vũ tiếng sư phụ rồi, miệng lưỡi trước giờ rất dẻo dai và sao nhỉ? Tâng bóc chính mình cũng như người bên cạnh. Nâng khóe môi lên cao, ta trong hảo như bức tượng được điêu khắc hoàn mỹ, ánh mắt sắc bén đảo đến người đối diện:

      - Gọi tôi là Mặc Nghiêm, những điều khoản, tôi xem rất kỹ càng, tại chỉ đến để ký.

      Quả thực việc này quá suôn sẻ, từ cái cuộc gặp lẫn chữ ký, có phải thần may mắn gõ cửa hay điều gì đó được đúng ở đây. Dương Hạ Vũ thấy có biến nhưng biết ở đâu, trí thông minh và cách nhìn nhận của rất nhạy bén nhưng giờ phút này, đối mặt với Mặc Nghiêm, Vũ như cuối đầu chịu lùi lại bước. Nghiêm có gì đó rất nguy hiểm, bí thể nhìn thấu được.

      Cuộc họp kết thúc chưa đến mười phút, Hạ Vũ định quay về đưa Thiên Tuyết chơi tiếp nhưng Hạnh Trang bảo có việc nhờ, mong được đưa về nhà mẹ ở ngoại thành lấy chút đồ. tại, ở trung tâm thành phố A, muốn ra ngoại thành phải mất hơn ba giờ đồng hồ, cũng có chút chần chừ suy nghĩ về Tuyết. lắc đầu theo lối nghĩ khác, Thiên Tuyết yên ổn ở nhà, có lẽ chơi cùng Trân Trân, chốc về mà, cũng đâu có biết. Tất nhiên là biết rồi, vì Tuyết đâu có quyền tra hỏi đâu, làm gì chứ.

      Gật đầu đồng ý đưa Hạnh Trang , đương nhiên cũng vì cái hình thức khác, tìm cơ hội mà nếm thử hương vị mật ngọt nơi . Liếm quanh bờ môi, thèm thuồng nhìn xuyên qua lớp đồng phục ôm sát của thư ký, từng đường nét, da thịt mịn như lụa mập mờ ra. Cậu bé tỉnh ngủ và bắt đầu phản ứng, khắp thân nóng bừng, căng cao và đòi ăn mãnh liệt. Khóe môi nhếch khẽ cùng cái mưu kế đen tối của sắp thực , Hạnh Trang món ăn hờ thú vị.

      Dương Hạ Vũ đam mê trong cái vọng dục của chính mình, hay biết Hoa Thiên Tuyết gặp nguy hiểm. Tuyết khó nhọc mở mi mắt, đầu quay cuồng như chong chóng, các giác quan vẫn chưa bật hoạt động, thích nghi ánh sáng có lẽ chưa theo kịp. Đưa tay che mắt, chớp chớp hàng mi cong vuốt mà sợ hãi, lo lắng biết mình ở nơi đâu.

      Thiên Tuyết nâng khóe mi nặng trĩu để quan sát mọi vật xung quanh, tại nằm giường, bị trói tay hay chân, chẳng hề có dây hay nguy hiểm vờn quanh, căn phòng mang màu trắng thanh thoát, những vật dụng lạnh tanh ngay ngắn nằm những chiếc kệ, giá của chúng. Nếu theo quan sát tổng thể của Tuyết đây là căn phòng sang trọng giành cho kẻ giàu sang, có lẽ là phòng của đàn ông nhưng được bàn tay người phụ nữ đảm động vào.

      Chiếc giường mềm mại cùng cái chăn ấm cúng làm Tuyết quên lúc nãy mới bị người ta bắt cóc, cuốn tròn người trong chăn, hít thở lấy mùi thơm thoang thoảng nhàn nhạt nồng nặc khó chịu.

      Cạch

      Cánh cửa mở ra làm Thiên Tuyết cứng người, giả vờ như ngủ, nỗi hoảng loạn ùa đến làm bàn tay rịn mồ hôi lạnh, nhớp nháp khó chịu.

      - Yên Nhi, Nghiêm của em đây.

      Người đó là con trai, ta ôm vào lòng, gọi Tuyết là Yên Nhi còn xưng tên Nghiêm nữa, hơi bồn chồn trong lòng, nhôn nhao cùng những sợi dây thần kinh đại não, tĩnh mạch đơ cứng, tim đập loạn. Chuyện gì xảy ra đây.

      Mặc Nghiêm nhìn người trước mặt, ánh mắt thân thương tràn về trong vô thức. Yên Nhi của trở về rồi, cuối cùng cũng về, đau thương, nhung nhớ siết chặt trong lòng hơn nữa. Đưa đôi tay sờ xuống bụng Tuyết, chiều :

      - Xin lỗi Yên Nhi, sai cứ nghĩ nó là con của Hạ Vũ. Con là của đúng ? sai rồi, đáng lẽ ra nên giết chết em.

      Lời của Nghiêm như sét đánh ngang tai Thiên Tuyết. Con của Hạ Vũ? Của ta? Giết chết? Tuyết xác định số phận mình tại rồi, trong tay tên tâm thần, à là loạn vì tình, chất giọng của cũng đủ tố cáo mọi thứ. Nhưng tại sao lại có liên quan tới Hạ Vũ và tại sao Mặc Nghiêm lại bảo là Yên Nhi?. Đôi vai bỗng nhiên bị siết chặt, ghì mạnh đến đau điếng, giọng của ta còn vẻ hối lỗi mà sang luật khác, nó lạnh lẽo và tức giận:

      - Mặc Yên Nhi, em là em của Mặc Nghiêm này và chỉ có Mặc Nghiêm này mới xứng đáng làm chồng em, làm cha của con em. Tên Dương Hạ Vũ ấy xứng, em có hiểu hả?.

      ta điên rồi, nắm chặt cằm Thiên Tuyết kéo lên, dồn lực tay bóp mạnh hơn làm đau đớn mở choàng mắt hoảng loạn. Ánh mắt sợ hãi của bị đôi mắt cuồng sát khí nơi áp đảo, nhìn xoáy như cào nát tất cả linh hồn Tuyết. Ngiêm nghiến răng kèn kẹt, tròng trắng ngập tràn máu đỏ, hình ảnh Mặc Yên Nhi vui vẻ, hạnh phúc che lấp lý chí Mặc Nghiêm. Thiên Tuyết tại biến đổi nhân ảnh trong đôi ngươi đen láy kia, nhìn Tuyết vẻ hậm hực lẫn nộ khí xung thiên, chỉ muốn nhát dao giết chết ngay. Nhưng thể, phải làm cho Dương Hạ Vũ biết được cảm giác đau khổ đến tê tâm khi người con mình , hằng ngày nằm giường người đàn ông khác.

      Mặc Nghiêm điên, cũng chẳng hề bị ảo giác chỉ là khi nhìn đến Hoa Thiên Tuyết, hình ảnh của Mặc Yên Nhi lại ra quá nét. hạ cánh môi bạc thần xuống đôi môi hồng nhạt của Tuyết, ngấu nghiến, mạnh bạo nuốt chửng hết kháng cự của .

      "Dương Hạ Vũ, mày hãy nhìn , người con của mày là của tao".
      Chris thích bài này.

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 21: Mỗi Người Kế Hoạch

      Đưa Lưu Hạnh Trang được đoạn chưa ra ngoại thành mà lòng Hạ Vũ chợt cồn cào, có gì đó bất ổn mà hề hay biết, gọi điện thoại cho Đỗ Phương đến, nhờ Phương đưa Trang dùm, còn bản thân phải trở về nhà ngay, hình như Tuyết gặp phải chuyện ổn.

      Lưu Ngọc Thái cầm chìa khóa xe nhìn Hạnh Trang sau đó liếc Đỗ Phương, cái tên bạn thân thối nhìn chị cách thèm khát, háu đói và muốn ăn tươi, đập phát cảnh cáo cùng ánh mắt "đáng ", Ngọc Thái kéo chị lên xe, đạp thằng bạn giữa đường cho bộ về. Đưa Trang cho Phương chẳng khác nào dâng mồi tận miệng cọp.

      Dương Hạ Vũ trở về nhà, cấp tốc chạy kiếm Thiên Tuyết, vào phòng thấy đâu, từ tốn mà lòng lại nhói lên ngó qua phòng của Liễu Bảo Trân, con bé ngủ rất ngon lành và hề có hình bóng Tuyết. giật phăng cà vạt xuống sàn, quát lớn:

      - Vú hai, Thiên Tuyết đâu rồi?.

      - Dạ, tiểu thư Hoa vài tiếng trước có bảo ra ngoài mua chút đồ.

      Vú hai sợ sệt từ bếp chạy lên, thành báo cáo, đầu bốc lên từng đợt khói, cầm điện thoại truy GPS Tuyết, ngộ thay cái chấm đỏ ở quanh đây hình như là gần nhà . Hạ Vũ chạy bộ khỏi nhà ra tới gần con đường giao nhau êm ắng, chẳng có bóng dáng ai ngoài chiếc xe BMW đen gần đó. Hình như là có người bên trong.

      Dương Hạ Vũ đến gần, khuôn mặt sa sầm nhìn Simon Trần nhịp tay vô lăng. Simon cũng đáp lại cái nhìn của Vũ cách ngưỡng mộ, định gì đó nhưng nhớ ra việc quan trọng hơn:

      - Hoa Thiên Tuyết có trong nhà ? Tôi chờ ấy rất lâu rồi đó.

      Nghe thế Vũ càng nổi lửa, giọng trầm thấp, lãnh lại:

      - Sao lại chờ ấy?.

      Simon Trần hề hay biết mình gặp nguy hiểm, tỉnh bơ trả lời:

      - ấy đồng ý ăn với tôi, nhưng nãy giờ đợi mãi thấy. Gọi cũng ai bắt máy.

      Mâu quang Dương Hạ Vũ trầm đến đáng sợ, từng đường máu đỏ che đầy tròng trắng , cần cổ cũng bắt đầu lên từng vằn gân xanh hùng hổ, bóp chặt điện thoại kêu lên tiếng răng rắc, trong thoáng nơi khóe mắt nhìn thấy chiếc điện thoại quen thuộc nằm sau xe Simon. Vũ nhón chân ngập ngừng, xác định được đó chính là của Thiên Tuyết mới cầm lên, đôi ngươi yên đảo quanh, tất cả những trường hợp nghĩ ra chỉ có cái bị loại trừ.

      Bắt cóc!.

      Đúng thế, chỉ có thể bị bắt cóc thôi, tại sao? Kẻ thù của có rất nhiều, mà hầu như ai cũng biết Thiên Tuyết chính là sủng vật bên cạnh hầu hạ, làm ấm giường cho . Thứ mà giữ chặt bên, được động vào khi chưa có cho phép của . Vậy kẻ bắt là ai? Lý gia? phải mục tiêu của chúng là Liễu Bảo Trân sao? Trình lập lại các vấn đề, Hạ Vũ chỉ có thể nghĩ đến Lý gia, chắc chắn bọn chúng muốn dùng Thiên Tuyết đổi lấy bé. lũ ngu ngốc!

      Nhưng suy luận ấy lập tức bị bác bỏ khi Simon Trần la toáng lên:

      - Tại sao Thiên Tuyết lại là Mặc Yên Nhi.

      Hạ Vũ khó hiểu đứng lên đến cửa xe, giật lấy điện thoại của Simon, tin tức vừa cập nhật chưa đến mười phút, được gửi tin đến từng doanh nghiệp cùng cái tiêu đề lẫn hình ảnh:

      "Thiếu gia Mặc Nghiêm tuyên bố tìm lại được em thất lạc - Tiểu thư Mặc Yên Nhi".

      Cái chữ Mặc Nghiêm quay quẩn trong đầu như loại thuốc độc, tại sao lại có thể? Kéo xuống xem tiếp tin tức làm muốn tức điên đập nát điện thoại hoặc điên cuồng hơn giết luôn cả Simon Trần, nội dung:

      "Tiểu thư Mặc Yên Nhi được biết đến với thân phận là con nuôi của Mặc gia, qua bao lâu mất tích và tìm thấy, tại mang thai bảo bảo của thiếu gia Mặc, những câu hỏi được đặt ra là vì sao mới tìm thấy mà cái thai hơn bảy tháng? Theo như Mặc Nghiêm trả lời cả hai sống như vợ chồng trong thời gian dài và mới đây mới biết chính là em thất lạc vào năm trước. Vẻ ngoài của bị thay đổi và mất trí nên cả hai mới nhận ra nhau, bây giờ mọi thứ vẹn toàn, gia đình sum họp. Mặc Nghiêm vô cùng hạnh phúc, dự định mở buổi tiệc chiêu đãi, công bố thân phận mới của Mặc Yên Nhi".

      Cái gì mà con của Nghiêm? Con nuôi, em ? là xàm ngôn, lừa bịp. Dương Hạ Vũ quẳng cái điện thoại lại cho Simon Trần, ánh mắt của ngây ngô hiểu việc gì xảy ra, chỉ biết tại Hạ Vũ rất tức giận, chắc chắn giết nếu dám lén phén đến gần.

      Hạ Vũ trở vào nhà nhận ngay được thiệp mời của tập đoàn Mặc, muốn xé nát, muốn vò nhàu nhưng . Khóe môi khẽ nhếch, Vũ muốn xem Mặc Nghiêm ấy giở trò gì đây. ta làm gì con mèo của , Thiên Tuyết mang thai và điều đó làm Hạ Vũ hơi đau lòng, nếu như cả hai mẹ con đều gặp nguy hiểm sao? việc đó Vũ muốn nghĩ tới. gọi cho Lưu Ngọc Thái, Đỗ Phương, hai người ấy cũng được mời tới và định gọi hỏi Hạ Vũ vì sao đây.

      Buổi tiệc vào tối mai, Hạ Vũ mong muốn hai thằng bạn có mặt cùng xem kịch hay, còn mèo của . Tất nhiên phải giành lại cho bằng được rồi. Cúp máy, quay mặt ra cửa, thoáng giật bắn về sau, bộ lông cam nhạt bỗng xù ra vẻ sợ hãi, con Lông Vũ dè chừng, ánh mắt xanh lá long lanh nhìn . Dương Hạ Vũ đưa tay nắm hai chân sau của Lông Vũ khiến nó kêu lên thảm thiết, quằn quại cố thoát ra, nhếch môi cười nhìn mèo hoảng loạn cào cấu.

      - Hoa Thiên Tuyết, em bước ra khỏi nhà. Đó là tội của em, đợi khi tôi lôi được em về ...

      Mâu quang hiểm ngước lên nhìn Lông Vũ, mở cửa sổ quẳng con mèo cam bất tuân ra ngoài, đây chỉ là tầng nhưng cái rớt hề . Bởi Lông Vũ lết chân khi cú chạm đất xui xẻo ngay những bậc thang.

      Phủi tay, Hạ Vũ tặt lưỡi, ánh mắt nhìn về phía trời xanh kia. Mặc Nghiêm kia biết động vào đồ của ai đâu, mà tại Vũ rất ức chế, bụng dưới cũng cần giải tỏa, thoát sạch đồ gọi cho trong những hầu lúc trước. Dục vọng cần phải giải tỏa thôi.

      tại ở Lý gia.

      - Mặc Nghiêm?.

      Lý Mẫn Hào ngồi cạnh cửa sổ, ôm lấy chiếc gối lông sói trong lòng, lướt tay bộ lông trắng mềm mượt, cậu tự hỏi chính mình. Cười khẽ, Hào u ám nhìn xuống bức hình nơi khuôn mặt hạnh phúc của Thiên Tuyết ngự trị.

      - Hoa Thiên Tuyết là của tao.

      Nghiến răng, cậu phát ra thanh lạnh lẽo từ địa ngục, khí trở nên thâm trầm và vẻ mặt cũng biến đổi lạ thường. Nụ cười khóe môi của Mẫn Hào hề có nét tươi vui, nó mang đến cho người bên cạnh cảm giác sợ sệt, rụt đầu mà bỏ chạy.

      Đưa mâu quang nhìn vào tấm kiếng cửa sổ, Mẫn Hào với kẻ hề tồn tại:

      - Chúng ta phải lấy lại ấy.

      Nhếch cao viền môi, cậu nhìn người phản chiếu trong gương, con người hoàn toàn giống hệt cậu, phải Lý Mẫn Hạo, mà chính là Phan Tuấn Kiệt. Kiệt giương cánh tay ra khỏi lớp gương, Hào nắm lấy bàn tay lạnh lẽo ấy như cuộc hợp tác hoàn mỹ.

      Mẫn Hào vo nát tờ giấy bệnh án của mình trong tay và rồi xếp lại xé nát, cậu hề bị bệnh về thần kinh, đa nhân cách, ám ảnh cưỡng chế , hoang tưởng, động kinh,... Cậu vẫn rất khỏe, những triệu chứng ấy tồn tại trong người của cậu. bao giờ!.

      Mâu quang nhìn đến kẻ bên cạnh, Tuấn Kiệt cũng nhìn cậu cách chăm chú và rồi cả hai cùng cười, nụ cười ma quái lạnh gáy vang khắp phòng.

      Bạch Nhu đứng ngoài phòng, hé cửa nhìn vào, Lý Mẫn Hào chuyện mình lại cười như người bệnh tâm thần nữa, có phải đó là di chấn để lại sau năm ấy, khi bị Hạ Vũ đánh gần như chạm đến cửa tử thần?. Chị sợ hãi lùi dần và chạy nhanh đến phòng Mẫn Hạo.

      Mẫn Hào đưa mắt nhìn về phía cửa, nơi Bạch Nhu mới tạo ra tiếng động , cậu nâng khóe môi, oán với người bên cạnh:

      - Kẻ nhiều chuyện như thế, để hay khử?.

      Gật đầu, cậu lại vô hồn nở nụ cười. Câu trả lời được định sẵn.
      Chris thích bài này.

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 22: Ăn Được Phá Nát

      Thiên Tuyết sợ hãi ngồi tựa vào đầu giường, đôi chân cong lại phòng bị, ánh mắt giễu cợt nhìn người trước mặt:

      - Làm ơn thả tôi ra . Và cần được giúp đỡ, bệnh.

      Mặc Nghiêm vẫn ngồi khoanh chân đối diện với Hoa Thiên Tuyết, khẽ nâng khóe môi cười hồn nhiên như cậu nhóc mười tuổi:

      - Yên Nhi bệnh. Em được bỏ nữa.

      Lắc đầu, Tuyết muốn cáu tiết lên, hơn giờ đồng hồ mà vẫn giữ nguyên trạng thái tươi cười ngây dại, câu vô hồn nhưng điệu lại rất , rất thân thương chiều. lẽ bây giờ Thiên Tuyết bay đến, nắm cổ áo và quát tháo lên sao?.

      Con bà nhà nó, mình phải Yên Nhi mà, giống điểm gì mà cứ bị bảo là Yên Nhi thế này?.

      Liếc xéo Nghiêm, thở dài mệt mỏi, muốn nằm xuống ngủ nhưng sợ lên cơn điên bất chợt, có khi muốn giết chết vì tất giận đấy chứ. Tuyết đưa mắt nhìn qua kệ sách, bỗng dừng lại tại trọng điểm của khoảng trống. Nơi đó có khung hình bị vỡ, hình ảnh bên trong lờ mờ là của đáng cùng... Người ngồi trước mặt .

      Nhưng Tuyết thấy được, mắt cận đúng là bất tiện mà, mâu quang lần nữa lại quay về Mặc Nghiêm, dè chừng, đưa tay lên trước nâng thân người mệt nhọc đứng dậy. Mặc Nghiêm ngước mắt đẹp nhìn Thiên Tuyết, , hỏi chỉ đưa mắt quan sát cử chỉ hành động của mà thôi.

      đến gần khung ảnh, cầm lên tay, dán mặt gần lại để nhìn cho người con ấy, đôi mắt hoang mang, mờ nhạt, trong phút chốc dường như chỉ còn màn sương mỏng. Người trong đây giống với Hoa Thiên Tuyết, hai người họ cứ như chị em sinh đôi vậy. Sợi chỉ mỏng vô hình treo lơ lửng trái tim của Tuyết, nếu sợi chỉ đứt ngang tất nhiên lòng cũng tan nát theo những giọt nước mắt nơi khóe tim. Câu hỏi trong đầu được đặt ra cách hoang mang.

      ấy là Mặc Yên Nhi, tại sao lại giống như đúc thế này?.

      Bàn tay to lớn ấm áp đặt lên hõm vai Thiên Tuyết, Nghiêm ôn nhu lau hai hàng nước mắt của bằng những nụ hôn nhàng nhất. Cả người run lên bần bật, mâu quang đảo nhanh cùng những nghi vấn cần được giải đáp ngay lúc này:

      - Mặc Nghiêm, tại sao Yên Nhi lại giống tôi như vậy?.

      Mặc Nghiêm cười hiền, ánh mắt thương, chiều chuộng lướt lên từng góc cạnh khuôn mặt Tuyết:

      - Đó là em mà Yên Nhi.

      Nhắm chặt mi tiệp để cho hàng lệ nóng ấm lăn nhanh, chế trụ được nhịp thở hỗn loạn, mở mi. thể hỏi như thế được, ta bị bệnh mà:

      - Vâng, Nghiêm cho Nhi nhớ . Em nhớ gì cả.

      - Xuỵt, em cần phải nhớ đâu, quên nó . bù đắp cho em.

      để Tuyết tựa vào lòng ngực mình, giọng ngọt lịm như loại thuốc an thần làm cho nín khóc, tâm tình cũng còn căng như dây đàn nữa, ổn định nhịp thở lại lần nữa. Thiên Tuyết gật đầu, ngước đôi mắt long lanh ngập tràn trong thủy triều, cũng đưa mắt nhìn xuống, ánh mắt phẳng lặng như mặt hồ yên tĩnh nhìn xoáy vào tâm hồn . Dụi mắt, Thiên Tuyết bỗng cảm thấy rất đói, rất muốn thoát ra khỏi đây nhưng tại được, người con ấy vẫn còn là lòng Tuyết thể nào buông ra được. Nút thắt chặt trong từng đoạn ký ức hay tâm tình của lúc này.

      Thấy Hoa Thiên Tuyết mất tích chắc chắn Dương Hạ Vũ tìm thôi, nghĩ về hướng tích cực hơn, đúng thế, Hạ Vũ đến nhanh thôi.

      - Em đói.

      - Ừ, em nằm nghỉ , lấy đồ ăn lên cho em.

      Đỡ Thiên Tuyết lại giường, Mặc Nghiêm bước ra ngoài cửa quên cái nhìn đầy tình cảm, nỗi nhớ thương chất chứa bao nhiêu ngày qua. Đóng cửa phòng lại, Nghiêm tựa lưng vào vách tường, ánh mặt trở nên thâm hiểm, khóe môi mím chặt, quai hàm bạnh ra, khó nhộc thở hắt. tức giận, tội lỗi hay vui mừng đây.

      Bức hình lúc nãy là cố tình làm ra, Thiên Tuyết và Yên Nhi hề giống nhau, nhưng tâm hồn, trái tim của hai đều hướng về phía. Dương Hạ Vũ.

      Ôm đầu, Mặc Nghiêm trượt dài ngồi sụp xuống sàn nhà, cuối đầu, đau nhói như bị người ta độc ác moi tim, dừng ở đó họ còn tàn phá nó cách trầm trọng, cổ họng nghẹn đắng, Nghiêm thể nên lời, cục nghẹn càng lớn và rồi trong chốc những đau thương đều vỡ òa.

      Nước mắt mặn đắng lăn dài má Mặc Nghiêm, đau khổ nắm chặt hai tay, hình ảnh của Yên Nhi ra trong mơ màng, nụ cười tinh khôi, ánh mắt tinh nghịch, khuôn miệng ngây ngọt như viên kẹo đường mật. ôm lấy trong những buổi sáng nắng ấm, đan chéo những ngón tay vào nhau rồi vẽ nên mái ấm lý tưởng trong tâm trí, phì cười ôm chặt vào lòng, trao cho nụ hôn cùng tình nồng cháy nhất. Thế nhưng...

      Những tia sáng ấm áp nhanh chóng vụt tắt trong bi hài, Yên Nhi giật phăng tay , xô mạnh ra khỏi cuộc đời , còn vô tình nên những câu tan nát cõi lòng, Yên Nhi bao giờ muốn gặp lại nữa vì người Nhi là Hạ Vũ, cả đời này muốn bên Vũ, còn Mặc Nghiêm chỉ đơn giản là người , người tình trong những tháng ngày mơ mộng mới lớn.

      Mặc Yên Nhi còn bảo mình mang thai con của Dương Hạ Vũ, Mặc Nghiêm bảo hãy phá đứa , rằng Vũ , xứng với . Nhưng Nhi nghe cũng chẳng tin, bỏ , quay lưng đạp đổ tình của Mặc Nghiêm.

      Và trong phút đau đớn, tuyệt vọng, Mặc Nghiêm hề suy nghĩ đến hậu quả, mà cũng đúng, muốn như thế mà. nhìn thấy bên đường, Yên Nhi vui vẻ mua gì đó và chuẩn bị bước qua đường, đến bên Hạ Vũ, ghen tuông, phẫn nộ, phá bỏ. Thứ của Nghiêm chỉ có thể thuộc về , nếu như món đồ đó quyết định chọn chủ khác, đành phải phá nát nó, để cho nó hiểu được rằng ngoài ra chỉ có cái chết.

      Đúng vậy, tông dòng đường hối hã.

      Đúng vậy, tàn nhẫn nhìn đau đến chết.

      Trong bệnh viện, lúc hôn mê giường, tức giận đến điên loạn gỡ ống oxy của , dừng lại đó, Nghiêm còn tiêm ông rỗng chỉ chứa khí vào mạch máu của Yên Nhi để chắc chắn. bao giờ có thể tỉnh lại nữa, bao giờ làm tổn thương tim nữa và vĩnh viễn thuộc về Dương Hạ Vũ.

      lựa chọn đó là điều muốn, bao giờ hối hận vì làm như thế, sau năm sống như kẻ tâm thần hôm nay đây. giành lấy người con mà Dương Hạ Vũ nhất, để cho biết cảm giác của từng trải qua.

      Nhếch mép, Mặc Nghiêm cười bi thương, lấp loáng trong khóe mắt hận thù cách nào xóa bỏ được. Hoa Thiên Tuyết, vô tội, nhưng xui xẻo vướng vào tên Hạ Vũ đó.

      đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo sơ mi trắng hơi nhàu ở cổ tay, lau những giọt lệ uất hận mà rơi, vẻ mặt lại trở về lúc đầu, lạnh nhạt và khó đoán. Bây giờ phải cho mèo của Hạ Vũ, ngày mai còn phải trang điểm đẹp cho Thiên Tuyết, để Dương Hạ Vũ trách bạc đãi.

      Mặc Yên Nhi, em nhìn thấy ? Hạ Vũ chưa bao giờ em. Ngày mai trả thù cho em, trả thù cho chính , ngủ ngoan nhé! Em .

      Đút tay vào túi quần, huýt gió từng điệu thanh vang, chúng vọng to và bao phủ cả căn nhà u ám, người làm trong nhà đều sợ hãi co người đứng nép vào góc tường, cuối gằm mặt kính cẩn, cả thở cũng chẳng dám. Chợt...

      Xoảng

      Bình bông bỗng dưng bị rớt từ bàn xuống, vỡ nát từng mãnh.

      Mặc Nghiêm dừng chân, ánh mắt nhìn đến bình bông tội nghiệp đắt tiền, rồi đưa mâu quang vui vẻ lên run rẩy, mồ hôi lạnh thấm đẫm hết trán . Khóe mắt đỏ hoen, cuối người liên tục quỳ lạy:

      - Cậu chủ tha cho tôi, tôi cố ý, cậu chủ tha cho tôi, tôi cố ý...

      Lắc đầu, Mặc Nghiêm đỡ lấy ấy đứng dậy trong ngỡ ngàng của tất cả mọi người, kể cả . Lần đầu tiên trong năm qua, cậu chủ lại như lúc trước, vui vẻ nâng người ở làm sai lên, lắc đầu kiểu trách phạt. vẫn còn hoang mang nhưng ngừng cảm ơn, thoát chết là đặc ân.

      - Hãy dọn dẹp chiếc bình này và vào phòng sách gặp tôi.

      Giọng ngọt ngào như dụ tình làm gật đầu lia lịa, quay mặt tiếp tục đút tay vào túi, miệng huýt gió dặn dò quản gia làm điểm tâm cho Hoa Thiên Tuyết. mình bước vào phòng sách chờ mỹ nhân.

      Mọi người cứ nghĩ chẳng có chuyện gì đâu, nào ngờ lúc ấy bước vào cũng là lần cuối cùng mọi người được nhìn thấy .

      Nguyên do biến mất vì sao, chẳng ai dám hỏi, mà đúng hơn ai có đủ gan để hỏi, bọn họ thỏ thẻ với nhau những điều hay nhưng rồi cũng dần quên . Có người biến mất, cũng giống như những kẻ phạm lỗi trước thôi.
      Chris thích bài này.

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320

      Chương 23: Chứng Tỏ Tay Sát

      Sau khi dùng bữa xong Thiên Tuyết bỗng thấy rất buồn ngủ, chưa kịp hiểu vấn đề vì sao ý thức tan biến theo giấc mộng đẹp rồi. Mặc Nghiêm ngồi bên cạnh, nhìn rơi vào giấc ngủ, khóe môi bất giác nâng cao, chỉnh lại tư thế cho Tuyết, cũng leo lên giường nằm cạnh bên , đầu gối tay , nhàng tựa vào bờ vai rắn chắc. Mỉm cười ôn nhu, Nghiêm bỗng nhớ đến Yên Nhi, lúc con bé còn sống thường hay ngủ thế này đây.

      Bên phía Hạ Vũ khác hoàn toàn, kịch liệt hoạt động, phát tiết thân thể của người phụ nữ khác, trút hết nỗi tức giận qua những cái nhấp thô bạo. Người dưới thân say mê, kích tình nhún nhảy, đung đưa bước theo từng nhịp của .

      Vũ nắm tóc người dưới thân, kéo mạnh ra sau là ta hét lên cách rên rỉ, đau đớn làm tăng thêm kích thích, đam mê và cảm giác mạnh dòng điện ma sát. thở dốc, ả cũng vậy, nhịp hỗn loạn lúc khó nhọc, nhanh hơn và rồi gồng người, rên lên như con thú bị thương. Hạ Vũ ban tặng tinh hoa của mình cho ả phía dưới, ta như con rắn độc xương, hai chân quấn lấy hông , đòi hỏi muốn thêm nữa.

      Dừng lại, giải phóng cậu khỏi bé ẩm ướt, bẩn thỉu, lạnh nhạt:

      - Hình như quên mất vai trò của mình là gì rồi nhỉ? Có cần tôi nhắc lại ?.

      ả còn mê mụi trong ái tình bỗng bừng tỉnh, mặt mày biến sắc trắng bệch, đôi mắt hoảng sợ mà nhìn , giọng khẩn khiết:

      - Cậu chủ tôi biết sai rồi, tôi nên vượt quá giới hạn.

      Nhếch môi, nâng cằm ta lên đối diên với đôi mắt trừng to thâm độc:

      - Tốt lắm. Bây giờ biến.

      Quýnh quáng, hớt hải mà ôm lấy quần áo của chính mình, ả mặc qua loa, mở cửa phòng, uất ức chạy mất dạng.

      Dương Hạ Vũ mệt mỏi nằm ịch xuống giường, gác tay lên trán thở nặng nề cùng ngàn nỗi đau ê ẩm, Thiên Tuyết của giờ này ra sao? có bị tên chết tiệt đó chạm vào ? Và tại sao ta lại làm như vậy, bọn họ có thù oán gì sao? Mặc Yên Nhi?. Ngừng dòng suy nghĩ, mơ màng nhận ra được cái tên này, có vẻ rất quên thuộc, từng nghe ở đâu rồi phải, cau mày, bặm chặt môi dưới cố nhớ cho bằng được, cuối cùng ấn tượng của về cái tên này xuất phát từ đâu.

      Bỗng Hạ Vũ nhớ ra điều gì đó, bước lại chiếc tủ sách, thường để vài cái lặt vặt trong đây, lục đến cuốn sách trong góc. Hình như lâu rồi chưa đụng tới, mà Thiên Tuyết cũng bận tâm lấy ra xem, may mà bám bụi. Tất nhiên, nhà lắm người ở như thế mà.

      Mở cuốn sổ sách, bảng danh sách người tình ra, nâng khóe môi. Ngày trước, cứ trải qua mỗi cuộc tình ăn chơi nào, đều lưu lại đây như chiến lợi phẩm nhầm khoe khoang với lũ Ngọc Thái – Đỗ Phương. Tra theo bảng chữ cái của từng trang, ngón tay dừng lại ở số hai mươi sáu – Mặc Yên Nhi, ngưng lại vài giây, bắt đầu hiểu vấn đề gì rồi, nếu lầm đây là cuộc tình cá cược vào năm trước, này bị tai nạn giao thông, sốc thuốc và chết trong bệnh viện.

      - Ồ, ra đây là đứa em của Mặc Nghiêm, ta muốn trả thù sao? Nực cười.

      ngước đầu cười to bởi trò chơi nhàm chán của Mặc Nghiêm, em chết và cư nhiên bị điên, sau đó đổ hết tội lỗi lên đầu Hạ Vũ, bắt Thiên Tuyết vì nhầm là em . , lúc gặp Mặc Nghiêm ở công ty, Hạ Vũ nhìn ra hề có vấn đề về tâm lý, có thể rất xảo huyệt vào bí hiểm nữa đấy. Vậy chỉ có nguyên do duy nhất, Nghiêm muốn trả thù cho em . Nhưng vì sao? Cái chết của Mặc Yên Nhi đâu có phải gây ra.

      Tức cười, Hạ Vũ đóng quyển sách và đặt nó lại như cũ, đứng dậy bước vào nhà tắm, giờ đây rất cần được gột rửa thân thể này.

      Dòng nước tuôn xuống từ vòi sen, từng hạt rồi từng hạt cứ rơi mãi, lăn vòng theo những đường nét quyến rũ nơi mái tóc đen huyền bí, khuôn mặt vuông vức hoàn hảo, bờ vai rắn rỏi nhô cao, khuôn ngực đồng đầy mê dược và rồi chúng bao phủ cả người . Dòng nước lạnh làm tỉnh táo hơn, cũng như nhớ ra được những gì mình từng chinh phục.

      năm trước.

      - Hạ Vũ, mày tối ngày quấn lấy mèo con ở nhà chán hả?. – Lưu Ngọc Thái buồn chán ngồi chơi playstation, lên tiếng:

      - Ý mày là sao?. – Hạ Vũ lướt Faceboook cũng dừng lại, ngóng tai mà nghe:

      - Ý nó bảo, mày nên tìm trò gì vui vui như kiếm con mèo cái khác và dụ dỗ nó. – Đỗ Phương vừa bước từ nhà tắm ra, khóa quần còn chưa kéo mà miệng nhanh chóng phát biểu:

      Hạ Vũ chề môi, bỡn cợt:

      - Dương Hạ Vũ tao đây cần phải kiếm mèo, những con mèo đều tự tìm đến thôi.

      Lưu Ngọc Thái dừng trò chơi lại, gật phăng cái ipad của Vũ, vẫy tên ở dơ Đỗ Phương đến gần, đưa ra đề nghị. Ngọc Thái bảo có mục tiêu, đó chính là tiểu thư Mặc – Mặc Yên Nhi con cưng của tập đoàn đá quý đứng đầu thế giới, bảo vừa tròn mười tám tuổi tất lớn hơn Vũ tuổi, Nhi chưa có bạn trai lại là tiểu thư khó chiều, từ sống trong nhung lụa, đùm bọc của gia đình nên khá kiêu kì, chưa từng có chàng trai nào lọt vào mắt xanh của Nhi cả.

      Nhưng về Mặc Nghiêm, Hạ Vũ hề để ý tới cái tên cũng như lời kể của Đỗ Phương chiêm vào.

      Hạ Vũ nghe thấy cũng thú vị, con mèo tự cao và rất kiêu ngạo đây mà, chinh phục được Mặc Yên Nhi để chứng tỏ với hai đứa bạn cũng như tất cả cậu ấm khác. Dương Hạ Vũ là tay sát chính hiệu.

      Quả dễ dàng gì, Hạ Vũ mất cả tháng giả làm người con trai hoàn hảo trước mặt Yên Nhi, hòng lấy được tình cảm của nhưng mọi thứ đều có kết quả. Nhi lướt qua và cười bảo nên bỏ cuộc sớm , có hứng thú với loại con trai giả tạo, nhưng rồi ngày bất chợt trời cũng giúp trò chơi của , phải qua dàn xếp mưu nào.

      Mặc Yên Nhi bị người khác dồn vào góc tường lúc ra ngoài mình, Hạ Vũ vô tình ngang qua và thấy. đứng gần đó nhìn bọn du côn trêu ghẹo bước đến gần Yên Nhi, chúng đưa đôi tay dơ bẩn vân vê làn da trắng mịn như lụa của . sợ hãi lùi dần vào góc tường, miệng kêu cứu mà chẳng thanh nào thoát ra, có thể bảo sợ đến líu lưỡi. Đợi bọn chúng đè xuống đất, dở trò đồi bạo, liền xông ra làm hùng cứu mỹ nhân. Và kết quả ai cũng có thể dự đoán được rồi đấy.

      Mặc Yên Nhi bị rơi vào lưới tình, mắc phải trò chơi trong vụ cá cược, giành cả tình , tâm hồn lẫn thể xác của mình cho . Bên Hạ Vũ, Yên Nhi lúc nào cũng được rót vào tai những lời hoa mỹ, nếm trải đủ loại mật ngọt chết ruồi, say mê đến mù lòa. hề nhận ra sau mỗi cuộc kích tình là những đoạn clip ân ái của cả hai, Hạ Vũ đặt camera nơi góc tường, quay lại tất cả và đều được đăng tải lên trang web cùng với những câu miêu tả dâm loạn, bỉ ổi. Mặt người đàn ông bị xóa, người phụ nữ , những đoạn clip đó vô tình bị Mặc Nghiêm tìm thấy, điên tiết thế nào, nhưng thể làm lớn chuyện vì rất ảnh hưởng đến bộ mặt của Mặc gia, cũng thể cho Yên Nhi biết. tổn thương, đau dớn, nhục nhã mà làm chuyện khờ dại.

      Cái ngày hay tin Nhi bị tai nạn là lúc Hạ Vũ vui vẻ ôm Thiên Tuyết trong lòng, nghe được tin nhưng chẳng mấy quan tâm. ta ra sao, bị gì cũng đâu có liên can gì đến , bị thế càng tốt, đỡ phải đóng kịch nữa, thế nào cũng chứng tỏ và thâu được món hờ lớn từ hai thằng bạn rồi. Bày ra chi, ráng chịu, có than thở cũng vậy thôi.

      Bây giờ đây, Hạ Vũ tắt dòng nước mát lạnh, lau sạch người, quấn khăn ngang hông và chuẩn bị ngủ thôi, tối mai còn có màn tiêu khiển nữa mà, cần bận tâm nhiều khi phải đối phó với tên dở hơi, tâm thần Mặc Nghiêm đó đâu.

      Chà trò chơi càng ngày càng vui.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :