Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 14: Liễu Bảo Trân♥

      Hạ Vũ mang Thiên Tuyết trở về nhà trong tâm trạng bực bội, máu xông lên tới não, nhưng dáng vấp vẫn cứ vân đạm khinh phong và điều đó làm cho Tuyết run rẩy cuối mặt nhìn vào những đốt tay của chính mình.

      - Thiên Tuyết.

      cáu bẩn gọi tên , ánh mắt khẽ liếc xéo đầy mũi dao. Hoa Thiên Tuyết giật bắn người, môi mấp máy trả lời:

      - Dạ?.

      Nhếch môi, Dương Hạ Vũ hài lòng với phản ứng của , ít ra con mèo ngốc vẫn biết sợ chủ, nỗi ương bướng làm nhịp tay lên vô lăng, mở bài Loyal khẽ đung đưa theo giai điệu. Thiên Tuyết há hốc mồm nhìn đến rớt luôn đôi mắt xuống, ngờ Hạ Vũ ác ma cũng có giây phút hòa nhập vào nốt nhạc cơ đấy. dừng lại, quay phắt nhìn , ánh mắt chăm chăm của Tuyết làm khó chịu.

      Thiên Tuyết biết mình hơi lố nên tiếp tục cuối đầu, đặt hai tay giữa đùi, đôi mắt buồn rũ rợi nhìn từng sợi lông tơ dựng đứng hết mức có thể. Hạ Vũ mỉm cười như bâng trong thoáng bắt gặp phản ứng lạ lẫm của , tại sao lại dựng lông tóc lên như thế bộ làm gì sao?.

      Sau khi trở về nhà, Thiên Tuyết mệt mỏi nằm vật ra giường thiêm thiếp ngủ, nhưng chưa được năm phút ...

      Bốp

      phát vào mông cái đau điếng, nhanh chóng ngồi dậy, bắt chéo chân giường mơ màng giương đôi mắt to tròn nhìn Vũ, đanh hàm, bặm môi, đôi vai khẽ nhướng như kiểu tức giận, Tuyết quýnh lên do mệt quá nên quên mất tắm, hèn chi lại đánh .

      Dương Hạ Vũ khoanh tay trước ngực, vui thú nhìn bóng hình nhắn hoảng hốt chạy sốt sắn bên cạnh tìm quần áo, đưa tay ôm chặt Thiên Tuyết vào lòng, áp sát cánh môi bạc thần lên gáy tai , thở cùng hơi thở ấm nóng gợi cảm:

      - cần mặc đồ đâu.

      Nhồn nhột, gợi tình lại thêm mập mờ u ám làm Thiên Tuyết đỏ bừng hai bên má, vành tai cũng ửng hồng lên trông ngộ nghĩnh, đáng , khó lòng yên lặng đầy ôn nhu Vũ ngậm , mút mạnh làm cả thân người Tuyết run lên sung sướng.

      Bốp

      Lại đét phát vào mông trần của Thiên Tuyết, Hạ Vũ cấu chặt vào đôi mông tròn trĩnh, đôi mắt trở nên đục ngầu cùng cái dục vọng khó giữ, bụng dưới co thắt bởi dòng điện nóng bừng chạy loạn, các tĩnh mạch được kích thích lên cao, những tia máu đỏ hằn lên nơi đôi ngươi trắng sứ, cậu bé uy hùng vươn cao dưới lớp vải quần jean chật chội. Vũ đưa tay tuột nhanh chiếc quần vướng víu, giải phóng tất cả trong nỗi chiếm hữu, háu đói, Thiên Tuyết nhắm chặt mi tiệp, thích nhàng này của , khúc dạo đầu đầy đam mê chứ phải cái giao cấu mạnh bạo trong những năm qua.

      Lướt đôi môi xuống xương quai xanh của Tuyết, Vũ trêu đùa nhàng, thích thú đưa chiếc lưỡi đinh hương vờn quanh cổ . Đáp nụ hôn lên nụ hoa hồng thắm khẽ se cao, cùng đôi đồi bồng sữa căng đầy áp chặt vào má , sung sướng mà rên lên.

      Phía dưới dâm thủy ướt sủng, Hạ Vũ cong viền môi cười mãn nguyện, đưa ngón tay tiến vào nhàng khuấy động sào huyệt thơm ngon, Thiên Tuyết cong người "ưm" tiếng rồi hơi thở trở nên gấp gáp hơn cùng chuyển động lắc lư theo mỗi lúc xoay tròn ngón tay.

      Dương Hạ Vũ cười sảng khoái trong lòng, cũng chịu nổi nữa, thiên hạ luôn biết cách khiêu gợi dục vọng nơi chưa hề động vào phần nhạy cảm của , đặt Thiên Tuyết lên giường, Hạ Vũ động thân nhàng tiến vào, nhuyễn ngọc ôn nhu vì mang thai nên thể làm chuyện ấy mạnh bạo được nên rất biết điều trêu chọc dục hỏa của .

      Hoa Thiên Tuyết mơ màng cùng cái suy nghĩ con nít:" biết bé con của mình có thấy được con rắn ra vào ? Sau này khi bé ra đời và biết có khi nào hỏi tại sao ngày ấy lại có con vật lạ giành chỗ với bé?".

      Cười hạnh phúc trong lòng, biết như thế phi lý, tại bé chỉ là hòn máu hình thành dáng vóc thôi, chưa có mắt sao thấy được. Hạ Vũ gồng mình lấp đầy bên trong Thiên Tuyết.

      Kích tình trôi qua, Hạ Vũ thở hổn hển ôm lấy Thiên Tuyết trong lòng, cười thỏa mãn, cả người mệt nhừ nhưng vẫn ẵm ngang người vào phòng tắm gột rửa sạch trước khi yên giấc nha. Thiên Tuyết vẫn còn thở mạnh, nhịp khá vấp và ổn định, đôi chân bủn rủn bởi đuối, mí mắt nặng trĩu như sắp đóng lại.

      cười hạnh phúc, viên mãn trong lòng Hạ Vũ, có thể tại lâu nhưng Thiên Tuyết rất vừa lòng, dù ngày mai có bất cứ biến động xảy ra mãi quên Dương Hạ Vũ từng nhàng và chiều thế nào.

      đêm mệt mỏi trôi qua, Hoa Thiên Tuyết vẫn gối đầu tay Dương Hạ Vũ ngủ say sưa, bỗng tiếng gõ cửa vang lên cùng thanh của vú hai.

      - Cậu chủ có người muốn gặp tiểu thư Hoa.

      - Ừ, bảo họ đợi chút.

      Dương Hạ Vũ khẽ đưa tay bịp chặt đôi mắt chưa thích nghi ánh sáng của mình, vuốt mặt, đưa mắt nhìn sang Thiên Tuyết, vẫn chưa tỉnh hình như mộng rất đẹp hay sao mà khiến cho cứ cười mãi, khúc khích rồi lại mỉm , trong lòng mượt mà như khúc nhạc xuân êm đềm, thương hôn lên vầng trán bóng loáng của Tuyết, khẽ kêu:

      - Thiên Tuyết, có người tìm em.

      - Ưm...

      Dụi mắt Thiên Tuyết tỉnh dậy, ngáp hơi dài, vươn tay lên cao cả thân người điều áp chặt vào lòng Hạ Vũ, mở to mắt nhìn trong chốc cả thân thể cứng đơ bởi cậu bé căng cứng chào đón buổi sáng cùng suất ăn ngon lành. Ánh mắt cùng nụ cười dâm tà ôm lấy Thiên Tuyết bắt đầu trò thú nhún của tuổi thơ và tình đó khiến tỉnh giấc chỉ trong chưa đầy nốt nhạc.

      Lúc xuống nhà dưới Thiên Tuyết vẫn còn đỏ mặt, hương tình ân ái thoang thoảng khắc đậm khuôn mặt , cuối đầu Tuyết cười khẽ cho đến khi gặp mặt hai người ngồi ghế dài.

      - Quốc Hòa? Và đây là?.

      - Đây là Đỗ Minh Thư người của tôi.

      Trương Quốc Hòa bước đến gần, đưa tay bắt lấy bàn tay của Hạ Vũ, quay mặt nhìn Thiên Tuyết và giới thiệu Minh Thư. Thư cuối đầu chào, hoen mắt vẫn còn đỏ, hình như khóc phải. Hoa Thiên Tuyết được Hạ Vũ đỡ đến chỗ ngồi đối diện hai người họ, giương mắt khó hiểu nhìn Hòa lẫn Thư:

      - có chuyện gì?.

      Ánh mắt Hòa đảo qua Dương Hạ Vũ làm Tuyết biết ngay cậu có chuyện khó và người nên ở đây là . Tuyết lắc đầu bảo sao Quốc Hòa mới vỗ đôi tay Minh Thư, lúc này Thiên Tuyết mới để ý tay Đỗ Minh Thư là đứa bé.

      Thư nấc nghẹn :

      - Liễu Hạnh Như, biết chị ấy mà phải ? Chị ấy mất vì sinh khó, hôm nay tôi muốn nhờ trông hộ bé có được ? Xin đấy Thiên Tuyết.

      Hoa Thiên Tuyết bàng hoàng, nhớ Hạnh Như nha, chị đồng cảm dù chỉ trong giờ đồng hồ nhưng ấn tượng của Tuyết đối với chị rất tốt, người hiền lành và nhạy cảm:.

      - Tại sao?.

      - Chuyện rất khó , cha của đứa bé muốn nó chết và nơi nào có thể giữ an toàn cho bé bằng nơi đây.

      Ánh mắt như cầu xin của Minh Thư làm Thiên Tuyết mềm lòng, mâu quang thương lướt thân thể bé mỏng manh say ngủ, Tuyết đưa mắt nhìn sang Hạ Vũ, chỉ gật đầu đồng ý với , vui vẻ ôn nhu nhận lấy đứa bé trong tay Thư.

      Sau lúc chuyện Hoa Thiên Tuyết mới biết được nhóc đáng mang tên Trân Trân, chưa có họ nên Tuyết đặt cho bé là Liễu Bảo Trân, đứng tên hợp pháp dưới quyền nuôi dưỡng, người dì cũng như người mẹ thứ hai. Trương Quốc Hòa có vẻ gấp gáp chào tạm biệt Tuyết cùng Vũ, cậu đưa Thư mất, lúc rời Thư cứ nhìn mãi đứa bé đầy thương cảm, đôi mắt tang thương như sắp cách xa muôn dặm mãi mãi chia lìa bao giờ gặp lại vậy. Thiên Tuyết rất muốn hỏi thêm nhưng có có tra chẳng được gì ngoài im lặng và thanh khóc nấc.

      Và đúng như thế, ngày hôm đó là lần cuối Thiên Tuyết có thể gặp lại hai người họ, báo đưa tin, truyền hình xôn xao về vụ lật xe rơi xuống đồi núi cao của thiếu gia Trương cùng bạn tiểu thư Đỗ. Tuyết cầm chiếc remove mà tím mặt, đôi môi trắng bệch suy sụp, đau lòng nhìn những dòng tin đưa đến, cái gì mà chiếc xe lật do thắng kẹt và chỉ trong tích tắc liền nổ tung, xác người có lẽ cháy đen hoặc thành tro bụi, tới giờ bên pháp y vẫn chưa tìm thấy xác của hai người, họ tìm được những đám tro khét nghẹt vốn cục trong đám nổ ấy.

      Hoa Thiên Tuyết ôm Trân Trân trong lòng, ánh mắt thoáng lãnh đạm nhìn về nơi xa cùng tâm thức đan xen bi hài:

      "Quốc Hòa, Minh Thư và cả Hạnh Như nữa, tôi chăm sóc tốt Bảo Trân, hãy yên nghĩ nơi chính suối và rồi ngày sớm thôi tất cả được đưa ra ánh sáng. Kẻ làm ra những chuyện này trả giá đắt".

      Thiên Tuyết nắm chặt bàn tay khiến các đốt xương nổi lên lòi lõm, đường gân xanh nổi khắp chiếc cổ thon dài của , nước mắt rơi má tại sao những người tốt luôn có cái kết bao giờ tươi đẹp thế này.

      Hạ Vũ trở về nhà, bước đến gần cửa sổ ôm chặt từ sau , đặt cằm lên hõm vai Tuyết, đưa mắt nhìn xuống bé trong lòng , đáng và mỏng manh quá, đưa tay lướt lên bụng phẳng lặng hơi nhô của Thiên Tuyết, Vũ cười hiền.
      Chris thích bài này.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320

      Chương 15: Đừng Động Vào Tôi

      Cả ngày buồn tẻ chẳng làm gì ngoài việc trông em bé ra Thiên Tuyết còn rỗi hơi ngắm nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, vô tình lạnh nhạt của cảnh vật cũng như con người được tô điểm từng chi tiết, Lông Vũ khẽ cọ sát bộ lông trắng của nó vào tay ngụ ý muốn vuốt ve, còn Bảo Trân xinh xắn cứ hiền hòa trong giấc ngủ.

      Hoa Thiên Tuyết lướt bàn tay thon dài của mình lên da mặt bé, làn da mịn màng trắng trẻo nhìn rất đáng , chiều vân vê đôi má mủm mỉm hồng nhuận, khóe môi nâng dài thành đường cong tuyệt hảo, Tuyết mường tượng ra dáng vẻ bảo bối của mình sau này cũng chẳng thua kém Trân bao nhiêu đâu.

      Lại ngày, hai tuần và thấm thoát ba tháng trôi qua, phần bụng phẳng lì giờ nhấp nhô lên cao, sau hai mươi bốn tuần đợi chờ trong niềm hân hoan, kết quả siêu cậu bé trai kháu khỉnh. Về phía Trân Trân biết lật người, đôi lúc té giường khi Tuyết vô ý trông chừng, còn Hạ Vũ sao? vẫn như vậy, học, giúp Chủ tịch Dương và cưng nựng Thiên Tuyết như hòn bảo quý.

      Mọi việc điều êm đềm trải qua khiến cho Tuyết ngờ ngợ phải chăng sóng gió sắp đến gần, thứ làm phiền lòng lúc này chính là cái chết của thiếu gia Trương và tiểu thư Đỗ, xác vẫn chưa được tìm thấy, kẻ gây ra mọi chuyện vẫn còn náu trong bóng tối. Các nhà chức trách đưa tin liên hồi và cũng dần dịu xuống sau kết quả điều tra do chiếc xe lạc thắng. Thiên Tuyết tin những lời thổi phồng đó, chắc chắn đằng sau có người ám sát, nhớ lại lúc Minh Thư rời nhưng nỡ, cứ quyến luyến nắm chặt lấy tay Bảo Trân, ánh mắt u sầu tâm tối, muốn kể rồi lại thôi.

      miên man suy nghĩ Tuyết thoáng giật thóp tim do bàn tay Dương Hạ Vũ áp chặt lên bụng , mâu quang dịu dàng vương vấn đường nét khuôn mặt mệt mỏi của . Hạ Vũ áp tai lên bụng của Tuyết, giọng trêu đùa hỏi:

      - Con có nhớ ba ?.

      Tuyết phì cười, vỗ vào vai Vũ:

      - Con bảo con rất nhớ ba.

      - Ba cũng nhớ hai mẹ con lắm!.

      ngước mặt đối diện với , vòng tay kéo khuôn mặt hồng nhuận đến gần, đặt nụ hôn ngọt ngào Vũ nhoẻn miệng cười toe, nụ cười hình bán nguyệt đẹp đến mê mẩn, Hoa Thiên Tuyết say đắm chìm vào ánh sáng màu hồng viền môi .

      Con Lông Vũ từ đâu chạy lại nhảy nhảy hai chân về trước mà cào cào ống quần Hạ Vũ, nó vui mừng khi chủ nhân về nhà, cơ mà Hạ Vũ lại ghét nó kinh khủng hươ chân đá bay thẳng vào vách, Hoa Thiên Tuyết chua xót ôm lắm Lông Vũ nhắn vào lòng, liếc xéo bằng cặp mắt hình viên đạn.

      Tội lỗi, oan uổng nhướng vai kiểu phải lỗi của , nhưng Tuyết vẫn giữ nguyên ánh mắt chết chóc hòng hăm dọa Hạ Vũ. Vũ giận cá chém thớt nhe răng hù dọa Lông Vũ khiến nó xù bộ lông mượt mà, cụp chặt hai lỗ tai vẻ mặt sợ hãi nép vào giữa ngực Thiên Tuyết. Và cái điều đó làm Hạ Vũ sa sầm mâu quang, tay nắm cổ con mèo quẳng ra sân. Dám đương nhiên chiếm chỗ của .

      Thiên Tuyết dở khóc dở cười, có đời nào ghen với mèo thế, phiền đôi co với Vũ nữa, ẵm lấy Trân Trân trở về phòng trong tiếu hài nơi khóe mắt. Dương Hạ Vũ bừng bừng sát khí nhìn chăm chăm cái miệng nhắn của Bảo Trân, con bé ngặm cái gì của thế, đưa hai tay định bế bé ra lại bị cái nhìn lạnh thấu xương của Tuyết làm cho giả vờ khoanh tay huýt gió. Từ người sở hữu trở thành kẻ thấp hơn bậc, nhìn vào chiếc bụng nhấp nhô lại thấy ấm lòng, khoan khoái bước chân tắm.

      Thiên Tuyết và Hạ Vũ nhàn hạ sống qua ngày nhưng ở nơi khác, cuộc sống hề dễ dàng chút nào.

      - Đừng động vào tôi.

      Lý Mẫn Hào quát lớn, ôm chặt chiếc gối ôm trong lòng, hai chân quấn thân gối, quai hàm đanh lại như kiểu bất tuân của cậu nhóc lên mười. Lý Tư nhìn thấy cậu con trai lớn cứng đầu cứng cổ lại bực tức, quát tháo kém:

      - Mày định phản Ba à?.

      Ngước đôi mắt quật cường, Hào cười khinh:

      - Phản? Ba? Ông từng xem tôi là con của ông chưa?.

      - Mày cái gì vậy hả? Tao coi mày là con nuôi mày làm gì?.

      - Công cụ trả thù.

      câu cọc lóc chứng tỏ Mẫn Hào rất ức chế, khóe mắt khẽ sụp mi, viền môi nâng lên cao trông chẳng giống cười mà là khinh bỉ, cậu ghê tởm Lý Tư cái kẻ mà cậu phải gọi bằng ba trong suốt mười tám năm qua. Đạo đức giả, con rắn hung ác ấp ủ đủ loại mưu kế, ông ta chưa từng xem Hào là con dù chỉ ngày, từ bé đến lớn lúc nào ông ta cũng dạy cậu nung nấu những kế hoạch trả thù, chỉ cần thành công từ mọi thủ đoạn và cái giá phải trả có đắt cỡ nào cũng được.

      Mẫn Hạo khoanh tay tựa vào thành cửa, cậu nhếch mép cười trò hề của hai cha con nhà này, ngày nào gặp nhau mà chẳng vậy, cứ như lửa với nước đôi lúc còn tự cắn lấy nhau thương tiếc. Kẻ địch chưa chết nhà tan nát rồi còn đâu, Lý Mẫn Hạo trước giờ bất cần vừa làm theo lời Lý Tư như cái máy nhưng cũng độc đoán theo chủ ý riêng. Khẽ chớp mi tiệp, quầng mắt vẫn còn man mác màu tím nhạt, đây là cái dấu ấn của trai song sinh thân tặng cho cậu vì hiểm độc cưỡng hiếp Thiên Tuyết. Buồn cười nhỉ?.

      - Được rồi, hai người định cắn nhau đến sức đầu mẻ trán mới chịu dừng phải ?.

      Giọng trầm nhưng lại thanh vang, dù lời lẽ như bâng lại nhấn chìm cả khí gay gắt lúc nãy. Hào hất mặt về phía Hạo ngụ ý chính là muốn sống chết đấy, còn Lý Tư cau mày thở dài chán chường với thằng con bất hảo.

      Ông tiếng nào nữa mà chỉ liếc Mẫn Hào cái thích đáng sau đó quay lưng rời , Hào cũng vừa tặng trả lại ông cái nhìn thách thức và tiếp tục kẹp gối giữa hai chân. Lúc Lý Tư khuất dần Mẫn Hạo đến gần vỗ vai trai.

      Dù có xảy ra đánh đấm, cãi cọ thế nào hai người vẫn là em máu mủ, ruột thịt, bất đồng thời gian cũng yên ắng vỗ vai nhau thôi. Lý Mẫn Hào thèm nhìn cũng chẳng trả lời, cậu đưa mắt nhìn vào chiếc khung ảnh màu nâu nhạt, giữa khung ảnh được lồng vào bức hình đáng . Hoa Thiên Tuyết cười tươi như đóa tường vi khoe sắc giữa trời xanh, Mẫn Hào nhìn mê mẩn, đắm chìm như lạc vào vườn cây túc. Lý Mẫn Hạo nhìn theo ánh mắt của , cả mặt sa sầm, trán nổi vài vạch đen trông rất kinh hãi, đưa tay giật phăng khung hình định đập xuống đất bị giành lại.

      - Đừng bao giờ động đến Thiên Tuyết lần nữa, mày biết mày làm gì mà. Phải ?.

      Mâu quang trở nên hiểm độc cùng chất giọng hăm he, băng lãnh của thần địa ngục. Mẫn Hạo "hừ" tiếng dài rồi tức giận đạp cửa rời khỏi phòng. Mẫn Hào ôm lấy bức hình Thiên Tuyết, tâm cậu đau như cắt qua từng ký ức ngày xưa, nếu như được chọn cậu chỉ muốn được bên Thiên Tuyết và trở thành kẻ bình thường dính đến quyền uy, mối thù hằn gì đó của ba và chủ tịch Dương.

      Cười bi hài cho chính mình, Mẫn Hào đưa tay sờ quanh bức hình nơi khuôn mặt thân thương trở nên sống động, con rối để sai khiến, con bù nhìn để che đậy và bảo vệ vườn ngô. Cậu chưa bao giờ được cầm lấy vận mệnh chính mình cả, lúc nào cũng vậy chỉ như con rối gỗ tùy ý Lý Tư giật dây. Rẻ mạt.

      " thảm hại".
      Chris thích bài này.

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 16: Não Phẳng

      tháng nữa lại trôi qua trong yên bình, êm ả, Hoa Thiên Tuyết chống cằm nhìn Liễu Bảo Trân ăn nốt chén bột dinh dưỡng, bé mới bốn tháng tuổi thôi lại có thể cầm muỗng mút ăn ngon lành, bàn tay bé cầm chặt cán muỗng làm bột rơi rải vung khắp ra bàn nhưng lại vô cùng đáng . Thiên Tuyết cười sủng nịnh, thơm bé cái ngay má, ôi làn da mịn màng thơm ngất mùi sữa làm đê mê cứ hít mãi cho đến khi đôi má bé ửng đỏ hết Tuyết mới phì cười rời khỏi.

      Dương Hạ Vũ cầm chiếc ipad lướt , chăm chú xem những dự án gì đó mà Dương Tính giao cho, chỉ mới mười tám tuổi mà lại có thể hòa nhập vào thị trường thương mại, cũng đúng con của doanh nhân thành đạt phải giỏi thôi. Hầu hết thú vui của bọn công tử, tiểu thư nhà giàu là ăn chơi chát tán, đua đòi và phá của và cũng phải ngoại lệ. Nhưng may ra khác được điều cuối, tại Vũ xây dựng, theo học và giúp cha trong những buổi họp báo, ký hợp đồng làm ăn, tất cả việc làm tại đều dành cho tương lai của chính sau này, cơ ngơi đồ sộ.

      Thiên Tuyết chợt nhớ ra việc:

      - Hạ Vũ, vụ án của thiếu gia Trương và tiểu thư Đỗ sao rồi?.

      Dừng điệu bộ, Hạ Vũ ngước mắt nhìn Thiên Tuyết trong bình thản cùng cái lắc đầu chán nản, nhìn sâu vào đôi mắt cố lấy được điều gì đó gian dối nhưng chẳng có gì cả. biết diễn trò dù dối mà mặt đổi sắc, tim đập mạnh khiến Tuyết tức cười đứng phắt người dậy với :

      - Trước giờ tôi cứ ngỡ tập đoàn Dương rất lớn mạnh chứ. Ôi thất vọng!.

      Ẵm lấy Bảo Trân tay rời khỏi để lại cho bóng lưng dài lãnh đạm, Hạ Vũ nhìn theo Thiên Tuyết mà lắc đầu, biết phải gì với lúc này nữa, vì biết con mèo ngốc chẳng hề tin đâu. Dẹp chiếc ipad sang bên Vũ đứng dậy sau lưng Tuyết ra vườn, ngừng bước chân ngồi xuống chiếc xích đu xanh ngọc, vú hai đến gần nhận lấy Trân Trân từ tay Thiên Tuyết, bà phải tắm cho bé nữa cả người bẩn bởi chén bột dinh dưỡng lúc nãy.

      - Thiên Tuyết, là...

      - cần đâu.

      Trao cho ánh mắt hiểu tất cả mọi chuyện mà, chắc chắn người đứng trong bóng tối kia rất nham độc và chiếc bệ chống lưng vững chắc nên cả tập đoàn Dương cũng thể làm gì được. Rồi sau đó nhìn về phía chân trời nơi những áng mây trắng toát lững lờ trôi , bồng bềnh và lơ đễnh, thả hồn cùng mây dạo chơi, Tuyết cảm thấy lòng nhấc bẫng lên cao.

      Từ đâu cơn gió mạnh lùa tới như tát thẳng vào mặt , ánh mắt chan hòa thương, nuối tiếc và đành lòng của Minh Thư trở về. Thiên Tuyết chớp hàng mi cong vuốt, đưa tay đặt lên tim cùng nụ cười bán nguyệt xinh đẹp:

      - Dương Hạ Vũ, em muốn được chơi xa.

      - Ừ, chúng ta dạo biển được chứ?

      Đặt thân thể nặng nề ngồi cạnh Thiên Tuyết, Vũ nắm lấy bàn tay nhắn của xoa từng đốt xương nhô cao, gật đầu cùng nụ cười mềm mại. Mở lòng bàn tay ra, đưa ngón tay vẽ vời chữ "Vũ" sau đó đóng chặt tay lại và ấp ủ nó trong lòng bàn tay ấm áp rộng lớn của , Tuyết nhìn theo biểu của hơi ngơ ngơ chốc, mấy tháng qua đối xử nhàng khiến quen rồi, bây giờ là cử chỉ khác người cũng đâu có gì lạ nhỉ?.

      Tuy nhiên, cái ý nghĩa mà làm nên phải đơn giản như Hoa Thiên Tuyết nghĩ đâu, điều đó chỉ là kế hoạch dự định của Dương Hạ Vũ thôi. Chưa chắc thực nhưng xem ra cũng chẳng tốt lành gì.

      Thiên Tuyết tựa đầu lên vai Hạ Vũ, yên ả mà trải qua buổi chiều tàn.

      "Dương Hạ Vũ, hãy mãi mãi là của lúc này thôi".

      Từng đợt gió thanh mát lướt qua khuôn mặt hồng nhuận của Tuyết, chiếc lá cây lìa xa cành để mang đến lớp lá xanh mướp tươi đẹp hơn, chúng dửng dưng rơi xuống và đáp tay . Khẽ chớp mi tiệp, đôi ngươi đảo quanh khu vườn to lớn lạnh lẽo chẳng như trong giấc mộng của .

      Chỉ cần đứng dưới gian thơ mộng, tất cả mọi thứ đều trở nên hài hòa và thanh tịnh. phải khu vườn rộng mấy chục hec-ta, cũng chẳng phải ngôi biệt thự huy hoàng nằm giữa lòng thành phố lộng lẫy, chỉ đơn giản ngôi nhà khá giả, khu vườn nhắn nằm trong đoạn phố hiền hòa yên lặng, tách biệt với nơi thị phi xô bờ, mái ấm, điểm dừng sau những khó khăn, áp bức từ nơi kia.

      Cười với cái mộng ảo của chính mình, Thiên Tuyết lại đưa mắt hạnh quan sát khuôn mặt góc cạnh vuông vức tuấn lãng của Hạ Vũ, chiếc mũi cao thon dài, đôi mắt đen láy như những vì sao tinh tú, trầm mà an tĩnh, lướt ánh nhìn đến cánh môi hoa huệ, mỏng sành son đỏ khiến tim đập liên hồi, hai má cũng trở nên ửng hồng đáng .

      Hạ Vũ nghiêng đầu cười khẽ khi nhìn thấy đôi má phúng phính tựa như cánh hồng nở rộ, vươn tay nắm cằm kéo lại gần khuôn mặt của , đôi môi hé mở khiến làn hơi ấm nóng phả khắp khuôn mặt , ôm ấp và bao trùm hết thảy. Hương thơm bạc hà tươi mát từ khuôn miệng làm Tuyết trở nên thèm thuồng, bặm môi dưới, nhắm chặt mi mắt tự động dâng đôi môi hoa đào của mình nuốt trọn bờ môi ngọt lịm nơi Vũ.

      Hơi mở to mắt nhìn thiên hạ trước mặt, bắt đầu đáp trả quyết liệt, ghì chặt Thiên Tuyết trong lòng trao cho nụ hôn thắm đậm tình nhất, ánh tà chiếu rọi qua tán cây phượng vĩ in bóng bức tranh ngọt ngào xuống nền đất, hạnh phúc đôi lúc nhàng và yên ả lắm.

      Và nơi nào đó trong thành phố giàu xụ này là số ân oán cách nào xóa bỏ được.

      Bạch Nhu bước đến gần, tay là dĩa hoa quả chị mới gọt xong, đặt chiếc mâm xuống bàn, Nhu dịu dàng vén tà váy ngồi cạnh Mẫn Hạo, cậu đưa tay lấy miếng xoài cho nhanh vào miệng, vừa nhai mắt vừa lia xung quanh phòng.

      - Lý Mẫn Hạo, đây là lần cuối cùng chị hỏi cậu đấy, cuối cùng cậu muốn làm gì?.

      Xoay đầu nhìn Bạch Nhu, cau mày bởi câu tra hỏi, Hạo cười thầm, con ngốc tối ngày cứ dính chặt lấy cậu mãi:

      - , chỉ là vài việc trong công ty thôi.

      - Vậy còn Liễu Hạnh Như là ai? Tại sao Mẫn Hào lại đến mà mang theo vẽ mặt rất tức giận.

      - Ồ, Hạnh Như, ấy là ai nhỉ? Chị cần bận tâm vào chuyện này đâu.

      - Nhưng mà...

      - Xuỵt... nhưng nhị gì cả.

      Mẫn Hạo đưa tay đặt lên cánh môi Bạch Nhu, cậu quyến rũ trao cho chị ánh mắt đê mê, gợi cảm, đánh đòn tâm lý bằng cách nháy mắt. Và ôi điều đó có hiệu lực ngay, Bạch Nhu im bật cùng ánh mắt mê muội cứ hướng theo từng cử chỉ của Hạo, chị gật đầu như gà mổ thóc khi cậu bảo muốn chị.

      Cả hai hòa hợp quyến luyến chiếc giường ấm cúng, Mẫn Hạo ôm lấy chị trong lòng, từ từ trút bỏ hết tất thảy vật vướng víu người cả hai. Và rồi dục vọng, kích tình đến, Bạch Nhu rên rỉ khoái lạc dưới thân Mẫn Hạo, còn cậu sung sướng trút bỏ tinh hoa, lấp đầy và ngự trị trong chị.

      Cốc cốc

      Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên khiến Mẫn Hạo thở dốc cũng phải ngừng lại, quát:

      - Tên chết tiệt nào?.

      Bên ngoài im lặng chút:

      - Ba mày.

      Chà, đáp án mấy mong đợi, Lý Mẫn Hạo co giò mặc nhanh bộ đồ lúc nãy chạy nhanh đến cửa. Lý Tư bước vào và việc đầu tiên là nhìn quanh phòng, sau đó cau mày ngồi xuống ghế dài. Bạch Nhu giờ an toàn trong nhà tắm để gột rửa thân thể rồi.

      Cậu ngồi xuống đối diện ông, ánh mắt tò mò, hiếu kì nhưng mở miệng, Lý Tư móc từ túi phong bì đặt lên bàn cho Mẫn Hạo, cậu cầm lên nhìn dòng chữ nhắn bên góc bìa, chợt khóe môi cậu cong dài bên mép. Lá thư này là của Liễu Hạnh Như trước khi chết đây mà, mở phong bì ra, lá thư viết tay vỏn vẹn vài chữ.

      "Đừng để nhà họ Lý bắt được Trân Trân".

      Mẫn Hạo cười khinh, thời buổi công nghệ rồi mà còn chuyền thư tay là sao thế này? Mà dù có viết thư tay hay đường truyền máy tính chăng nữa cũng chẳng thể thoát khỏi cậu đâu. Đây đúng là trò con nít mà, tuy nhiên Hạo kiểm tra tất cả chi tiết cũng biết người nhận là ai? Ngước đôi mắt khó hiểu chờ đợi câu của Lý Tư và ông ta cũng chịu mở miệng:

      - Trước khi chết Hạnh Như đưa cho Trương Quốc Hòa và Đỗ Minh Thư.

      - Nhưng mà hai người đó biết mọi chuyện rồi mà, vậy đích đến của lá thư này là ai? Hoa Thiên Tuyết?.

      Lý Tư gật đầu khen thưởng, tại Trân Trân được Thiên Tuyết trông nom nếu lá thư này gửi cho còn đưa đến cho ai nữa, Lý Mẫn Hạo ngửa cổ cười vang, cậu khinh thường đám người Thiên Tuyết:

      "Toàn lũ não phẳng".
      Chris thích bài này.

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 17: Hung Thủ

      Ngày chủ nhật buồn bã, mọi thứ quá yên lặng ngay chính ngôi nhà của Dương Hạ Vũ, lại phải cùng cha sang Úc ký hợp đồng gì đó mà Thiên Tuyết rất lâu sau cũng thể hiểu được.

      Có vẻ như thời tiết cũng chẳng khá khẩm hơn tâm trạng của bao nhiêu, trời đổ gió, mây đen vờn kín cả bầu trời, thời tiết từ nóng lại bất chợt chuyển sang lạnh làm cho con người khó lòng thích nghi nhanh, trong nhà có vài người hầu hắc hơi đến lỗ mũi ăn trầu, họ mặc lớp ác khoác dày người còn quàng cả khăn choàng giữ ấm.

      Liễu Bảo Trân bé co người ấm cúng trong chiếc chăn của bé, gió thoáng qua ô cửa sổ làm bé chợt bật người, chép chép miệng rồi lại ngủ ngon lành. Con mèo Lông Vũ đáng cuộn tròn dưới chân Thiên Tuyết, nó say giấc và mê ngủ như Trân Trân vậy, chỉ có thể nghĩ ngơi được, đôi tay cầm lấy điện thoại chờ cuộc gọi của . Chẳng lẽ hôm nay được dạo biển vậy mà giờ đây phải ngồi giường ngán ngẩm chờ đợi, trời phụ lòng người, chiếc điện thoại vang lên từng tiếng chuông ngân nga, Tuyết vui vẻ bấm nút nghe:

      - Alo. Hạ Vũ?

      - Em làm gì đó? về nhanh nhất có thể vào chiều nay. - Hạ Vũ ngọt ngào trả lời, giọng có vẻ như rất mệt mỏi sau chuyến bay dài:

      - Vâng, em trông Trân Trân, về sớm nhé!

      Cuộc chuyện tóm tắt cũng trong vài câu, cúp máy vì phải theo Chủ tịch Dương ký hợp đồng, Tuyết hơi thất vọng và buồn bã, mong trở về nhanh nhanh , có lẽ mấy tháng qua đối với sủng ái của , Thiên Tuyết vô tri vô giác trở nên thèm thuồng, đôi lúc thấy nũng thích, muốn gì cũng chiều cả. Tiểu bảo bối cũng bảy tháng hơn rồi, thấp thoáng thời gian trôi qua nhanh đấy, cũng sắp tốt nghiệp cấp ba, lạ lùng ở điểm. Hạ Vũ học mà vẫn lên lớp đều đều, tại sao thế? Theo trí nhớ lúc còn học cấp hai chung Vũ lúc nào cũng đứng giữa lớp, học tập bê tha lết thết thế mà cuối năm lại lên lớp mới hay. Đúng là người có tiền lại khác.

      Sợ động mạnh Trân Trân tỉnh nên Thiên Tuyết lặng lẽ rời giường trong mập mờ như kẻ trộm, hai chân nhón gót, miệng còn ngậm chiếc điện thoại, đôi tay vươn dài kéo chiếc mềm nhắn trùm nửa người bé. Chẳng lẽ đưa cho vú hai ẵm về phòng bé là yên rồi, nhưng biết sao được khi bé cứ nháo lên đòi Tuyết ôm trong lòng chứ, mở cánh cửa ban công, đôi chân trần bước thanh thoát nền gạch men lạnh buốt. Ôi cái thời tiết chẳng ra làm sao, hít vào luồng khí mát lạnh, Tuyết nhíu mày nhìn xuống phía cổng.

      kẻ đội chiếc mũ lưỡi trai đưa gì đó cho bác bảo vệ, Tuyết lại nheo mắt chặt hơi, thông cảm vì cận tới hai độ lận mà khoảng cách từ đây tới cổng lại quá xa. Tuyết cứ chúi người cho đến khi chóng mặt và có cảm giác sắp rơi xuống mới ngừng lại, quay người chạy nhanh xuống nhà dưới. Vì bác bảo vệ tiến vào trong nhà chính.

      - Tiểu thư, có người gửi đến cho .

      Bác bảo vệ kính cẩn giao cho Thiên Tuyết chiếc hộp giấy được gói kỹ, nhận lấy mà cứ ngờ ngợ tại sao lại gửi cho và thứ gì ở trong này. Trở về phòng cùng chiếc hợp tay, mở nó ra cách yên lặng nhất, sợ động tới bé Trân khổ, mở lớp giấy khô ra, Thiên Tuyết tò mò nhìn chiếc đĩa DVD có dòng chữ "Hạnh Như", nhìn tới cái tên của chị ấy mà lòng Tuyết nghẹn đắng, tại sao cái đĩa lại mang tên của chị?.

      chần chừ bật nhanh màn hình, hồi hộp khó thở đến nấc nghẹn, hình ảnh ra vô cùng đau thương, Liễu Hạnh Như quằn quại đau đớn vũng máu kiều diễm đáng sợ, lại trong tình trạng mảnh vải che thân. Hình như chị mấp máy đôi môi cố ra điều gì đó nhưng chẳng thể nghe đước gì cả. Chị vươn đôi tay đến gần camera khiến Tuyết thấy hơn vết thương hằn sâu cổ tay chị, nó tuôn rơi những dòng huyết đỏ thẫm kinh dị ướt đẫm cánh tay trắng nỏn nà của Như.

      - Tại sao?.

      Thiên Tuyết bàng hoàng hỏi chính mình và rồi trong thoáng chốc chiếc máy quay hướng về phía kẻ đầu sỏ, khuôn mặt tuấn lãng như tạc tượng khiến thân người Tuyết run rẩy, máu thể dồn lên đại não nổi nữa, từng thớ da tất thịt co thắt đến đau thương, bi ai nhắm chặt mi tiệp để thân thể bấn động mà ngã quỵ xuống sàn. Hàng lệ mặn đắng tuôn dài nơi khóe mi , ánh mắt long lanh được bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc, hình ảnh màn hình chợt mờ dần.

      Đưa tay lau sạch những giọt nước mắt ấm nóng vương vấn nơi mi mắt, bật volum lớn để nghe người màn hình với thuộc hạ:

      - Gửi đoạn băng cho Trương Quốc Hòa và Đỗ Minh Thư, bảo chúng mang con bé đến địa điểm trước, còn nhận xác Liễu Hạnh Như trong vòng giờ tới .

      Tay tê cứng, ánh mắt cũng ngưng trọng bởi lời của người ấy, Liễu Hạnh Như phải sinh khó qua đời mà bị giết hại cách dã man, còn Trân Trân là thứ mà kẻ độc ác muốn có, tại sao lại như thế?.

      Quay đầu trong lúng túng, hoang mang, Thiên Tuyết cố tìm chiếc điện thoại nằm đâu đó giường và nó nãy giờ vẫn tay đây mà. Bấm số Hạ Vũ mà tay yên, màn hình bị chọc cách mạnh bạo nhất, có lẽ chính cũng biết nổi tức giận, oán thán sắp sửa thể chịu nổi rồi.

      Tiếng chuông vang ở tiếng thứ ba giọng Hạ Vũ vang lên:

      - họp, tý ...

      - Lý Mẫn Hào.

      - Hả?

      - Em hung thủ giết chết Liễu Hạnh Như, Trương Quốc Hòa, Đỗ Minh Thư là Lý Mẫn Hào - nổi ủy khuất như hét thẳng vào lỗ tai của Vũ vậy:

      - Sao em biết? Chiều về rồi tiếp. Được ?

      - Ừ.

      Tắt máy, Thiên Tuyết nghiến răng kèn kẹt nhìn lên màn hình kết thúc ngay điểm quan trọng nhất, lời của tên thuộc hạ dừng lại:"Thiếu gia Hào"

      Lắc mạnh đầu trong đau khổ, nếu đó là Lý Mẫn Hạo Thiên Tuyết mấy thương xót, nhưng người vừa mới được nhắc đến là Lý Mẫn Hào, người mà từng tưởng bở tốt đẹp. Cử chỉ trong trung tâm Diamond ngày ấy lại ra, khuôn mặt tươi cười lém lỉnh, cùng cử chỉ phải vô tình mà nó giống như thói quen, cậu đưa tay quẹt vết sốt cùng câu ấy. Tại sao lại như thế chứ? Cuối cùng đâu mới là con người của hai em sinh đôi họ Lý?.

      Co người giường, lăn lộn với nỗi đau tàn thương, hình ảnh của Liễu Hạnh Như trong đoạn băng cũng song song ra, đôi ngươi nâu nhạt bị che mờ bởi những đường máu đỏ, chị đau đớn nên lời, thân thể tàn tạ chằn chịt vô số vết thương lòi lõm trông chẳng giống con người, bàn tay trắng mịn được tô sắc bởi màu đỏ chót kinh diễm, chúng lăn dài bao phủ cả cánh tay, bờ vai, khuôn ngực chị. Nếu đến hình dung chỉ có thể bảo:"Chị tắm chính dòng máu của mình".

      Hãi hùng, dã man quá!

      Đưa tay che lại đôi mắt mình, cào cấu đám tóc rối bù, mâu quang trầm đảo nhìn Liễu Bảo Trân, bé ngây thơ khờ dại yên giấc nồng, Trân còn quá , thể lọt vào tay kẻ độc ác ấy và nếu như theo lời Minh Thư cha Trân Trân muốn giết chết nó. Vậy cha bé là Lý Mẫn Hào?.

      Tại biệt thự Lý gia,

      - Thằng chết tiệt.

      Mẫn Hạo ngồi ghế, cậu cáu bẩn chửi tên thuộc hạ.

      - Thiếu gia bớt giận - Tên thuộc hạ sợ hãi quỳ rạp dưới chân Hạo, mặt mày cắt còn giọt máu:

      - Tại sao chiếc đĩa lại bị mất, phải tao bảo thủ tiêu hết tất cả sao? - Gắt gỏng Hạo quát lớn:

      - Lúc chiếc xe nổ tung, xác người cũng tan nát đĩa sao có thể giữ lại, nhưng nếu nó biến mất như thế chỉ có nguyên nhân...

      - Trương Quốc Hòa còn sống.

      Rầm

      Nắm chặt những ngón tay thon dài thành nắm đấm, Mẫn Hạo đập mạnh xuống bàn, khiến cho mặt bàn khẽ động, thanh vang vọng khắp căn phòng kín, những tên thuộc hạ, kẻ hầu lẫn quản gia đều cuối rằm mặt xuống, dám hó hé hay thở mạnh vì bọn họ sợ cái mạng này giữ nổi trong tích tắc nữa.

      - Nhưng đoạn băng được cắt ngang khúc thiếu gia Hào bước vào và...

      Ánh mắt sắc bén của Hạo khiến tên thuộc hạ quỳ im bật, mặt mày trắng bệch như chính cái mạng sống của lúc này, nỗi đe dọa và thần chết diện trước mặt đây. Lý Mẫn Hạo sờ quanh chiếc ly thủy tinh, cậu ngắm nhìn thứ chất lỏng đỏ chót sóng sánh chao đảo bên trong, rồi xuyên qua lớp rượu đó là hình ảnh sợ hãi của tên thuộc hạ.

      Nhếch mép cười, Mẫn Hạo đưa ly rượu lên môi, nhấp , thứ chất lỏng nóng bừng hoành hành giải tỏa ngọn lửa trong yết hầu cậu, cục nghẹn dần tan ra và cái ý tứ điêu đảo lại trở về hình thành khóe mi.

      - Nhanh giải quyết tất cả , đừng để tập đoàn Dương nhúng tay vào và đừng để cho trai tao biết, nếu ... Cái mạng của mày và tất cả người trong đây khó giữ đấy.

      - Dạ.

      Tên thuộc hạ như được ân xá tội chết, giọng chắc nịch tuân lệnh, đứng thẳng người bước khỏi phòng, tâm tình có lẽ nhỏm hơn, ít ra ngày chết phải hôm nay.

      Lý Mẫn Hạo cầm hờ ly rượu trong tay, quay nó rồi đặt xuống, đan xen những ngón tay thon dài chặt vào nhau, cậu ngước đôi mắt bất tuân, độc đoán lẫn mưu đồ nhìn về phía quản gia:

      - Sai người theo, thất bại khử ngay được để hậu họa về sau.

      - Vâng, thưa thiếu gia Hạo.

      Lão quản gia cuối người bước khỏi phòng, khuôn mặt nghiêm nghị hung tàn nhưng thể che hốt hoảng khi đối mặt với Mẫn Hạo, trong nhà này người nắm quyền là Lý Tư. Tuy nhiên, kẻ đáng sợ kém là Lý Mẫn Hạo và dù cái kẻ luôn tỏ ra mọi việc yên bình, hòa nhã nhưng ai cũng khiếp sợ mỗi lần nhắc đến. Đúng, đó là Mẫn Hào, con người bên ngoài ấm áp bao nhiêu tâm tình lại tàn nhẫn bấy nhiêu.

      Lý gia, chẳng có ai tốt lành, bọn họ điều là những con quỷ đội lốt thiên thần khi diện trước thế giới, hay diễn kịch trước công chúng. Và khi được ở chính hang ổ của mình máu tanh là thứ khiến họ thỏa mãn.
      Chris thích bài này.

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 18: Kế Hoạch Của

      Xong phiên họp, Dương Hạ Vũ cấp tốc trở về nhà, lúc về tới cũng qua ngày mới mất rồi, Hoa Thiên Tuyết ngủ say cùng Trân Trân, mệt mỏi bước đến cạnh giường, đưa đôi tay vuốt mi mắt nhắm chặt của mà thở dài ngao ngán.

      Thiên Tuyết ngủ say trong giấc mộng kinh hoàng, những gì trong đoạn băng ấy cứ tiếp diễn, hoành hành và nuốt trọn những tia sáng trong , mồ hôi lạnh rịn chặt vầng trán cao, thổn thức mà bật người tỉnh giấc, thanh sau cùng còn động lại là tiếng kêu gào thảm thiết của Liễu Hạnh Như, dù trong đoạn băng ấy chị ta chỉ dùng đôi mắt đau đớn để nhưng Tuyết hiểu rằng, chị thét gào, quàn quại trong nỗi sợ hãi đến chết nghẹn.

      Và giờ đây còn động lại là những hình ảnh đáng sợ, kinh diễm của dòng huyết thương ướt đẫm, nhạt nhòa bao phủ trong từng giọt lệ ấm nóng nơi khóe mi Thiên Tuyết.

      - Em gặp ác mộng sao?.

      Giọng mệt mỏi, có chút thoảng thốt lẫn lo lắng và luật trầm thấm đó ai khác ngoài Hạ Vũ, về rồi. Và điều vô cùng hiển nhiên là bừng tỉnh sau giấc mộng của :

      - Ừ, chỉ là nó quá khủng khiếp thôi!.

      Đập tay lên trán, cố xóa bỏ những hình ảnh bi hài ra khỏi đầu, tim còn đập loạn, tay chân trắng toát tê cứng, mệt lừ nằm xuống, vùi mặt vào lòng ngực rộng lớn của , sợ động Trân Trân ở giữa nên Hạ Vũ phải nhấc người lên cao và nghiêng qua chốc để Thiên Tuyết có thể tựa vào.

      Thiên Tuyết nặng trĩu mi mắt, trong thoáng ngủ mê man biết trời đất luôn, Hạ Vũ mắt mở chăm chăm nhìn thẳng vào hàng mi cong vuốt của , thở dài thườn thượt, ánh mắt long lanh trong màn đêm của căn phòng, có lẽ suy nghĩ về chuyện nào đó khiến đôi mày khẽ cau. Và rồi, lắc đầu, cố bỏ những thứ trong đầu, bây giờ chỉ muốn nhắm mắt và ngủ bên cạnh Tuyết cách ngon lành thôi.

      Sáng hôm sau,

      Hoa Thiên Tuyết dậy khá sớm, đôi mắt đen láy còn sót lại những tia máu đỏ, những hình ảnh ngày hôm quá cứ dai dẳng ôm lấy , khiến giấc ngủ chẳng mấy ngon lành. Quay mắt nhìn sang, Dương Hạ Vũ ôm chầm lấy Trân Trân tội nghiệp trong lòng, xém tý nữa phun nước bọt tùm lum vì cười rồi đó, nhìn xem vẻ mặt ngáy ngủ của Bảo Trân kìa, con bé tỉnh dậy dưới quằn quại, khó chịu trong lòng nhưng bé khóc. Ôi, đáng quá!.

      Khuôn mặt bé đỏ ửng vì nóng, Thiên Tuyết vươn tay gỡ Trân ra khỏi Vũ như cách giải thoát kịp thời. Vú hai gõ cửa phòng, Tuyết ẵm bé giao cho vú rồi bước lại leo lên giường vỗ bùm bụp vô mông :

      - Heo ngủ, đến khi nào mới dậy đây?.

      Hạ Vũ giật mình, mắt chưa thích nghi với ánh sáng nên vô giác nheo chặt, khuôn mặt nhăn lại giống như cụ già khiến đôi vai Tuyết run lên, nụ cười lớn của khiến bừng tỉnh, vươn tay kéo vào lòng. Tà mị, bảo:

      - Hừm, mới sáng sớm khêu gợi rồi sao? đói quá!.

      Câu của Vũ làm Tuyết đỏ mặt trông như tinh khiết, bĩu môi, chỉ vào chiếc bụng hơn bảy tháng của mình, sau đó ôm bụng cau mày:

      - Con đạp à?.

      Tuyết gật đầu, cười mỉm, cũng thế trao cho cái hôn ấm áp lên đôi môi son đào mơ mộng. Sau khi cướp hết khí của Tuyết, Vũ cuối người áp tai lên bụng , giọng hờn trách:

      - Con mà làm đau mẹ, ba cho con ra rìa đó.

      Ôi, quá ngọt ngào như ông bố bình thường, dáng vẻ của cậu ấm tập đoàn Dương nữa mà chỉ còn hình ảnh chững chạc của người sắp làm ba. Vuốt tóc , ngọt lòng nhưng rồi khóe môi liền tắt giữa chừng, ánh mắt chết người, oán hận lên trong đau thương:

      - Lý Mẫn Hào, là cha đẻ của Trân Trân và cũng là người giết chết Liễu Hạnh Như.

      Mâu quang nhốm màu khó hiểu, thở dài đến bên đầu đĩa bật đoạn phim ám ánh cả đêm qua lên.

      Những hình ảnh màn hình được thâu tóm nhanh gọn, vài phút trôi qua định vị được điều gì diễn ra và những khúc mắc đoạn băng mà Tuyết thể nhìn ra được.

      Xoa thái dương, nghi ngờ người giết chết Hạnh Như phải Mẫn Hào mà là Mẫn Hạo, nhưng lý do tại sao cậu ta phải làm như vậy? Vì thể chấp nhận đứa bé hay do cái gia tài của mẹ bé nằm trong tay Trân?. Nhìn sang Thiên Tuyết, hề biết mình nuôi nấng đứa bé kim cương hay đúng hơn là mỏ tiền, tài khoản của Hạnh Như gần bằng Hạ Vũ, chị ta gầy dựng sản nghiệp bàn tay trắng, điều đó được đánh giá rất cao và tất cả tài sản của Liễu Hạnh Như đều đứng tên Trân nhưng tại bé thể quản lý nên phải làm thay.

      Thêm việc Chủ tịch Trương im lặng trước báo chí lẫn người của Dương gia khiến Hạ Vũ khúc mắt, con trai ông ta biến thành tro như thế mà người làm cha chẳng bận tâm tới sao? Theo phỏng đoán duy nhất, Trương Quốc Hòa chưa chết. Và họ Trương muốn có quá nhiều liên can hay trả lời câu hỏi, nếu như thế để lộ sơ hở.

      - Ai đưa cho em đoạn băng này?. - Dương Hạ Vũ nắm tay Hoa Thiên Tuyết, giọng chắc nịch hỏi:

      - biết, hình như là người con trai, đội mũ lưỡi trai che khuôn mặt và gửi cho bác bảo vệ chứ trực tiếp qua em.

      Thiên Tuyết cau mày, tò mò muốn biết phán đoán điều gì nhưng chỉ có nỗi trầm mặc trong mười phút dài dăng dẳng:

      - thấy điều gì mà em thể nhận ra?.

      - Trương Quốc Hòa chưa chết.

      - Hả?.

      - Người đưa cho em đoạn băng có khả năng là Trương Quốc Hòa, lúc đến Trương gia ngỏ ý muốn giúp biểu của họ rất lạ lẫm, lúc đó nghi ngờ rồi, nhưng tại có lẽ nỗi khúc mắt trong lòng được gỡ bỏ. Trương Quốc Hòa còn sống và cậu ấy muốn cảnh báo cho em về gia đình họ Lý ấy.

      Hoa Thiên Tuyết như được thông não, gật đầu lia lịa, nỗi vui mừng cũng dâng cao, bao ngày qua cứ ngỡ chàng trai hiền lành ấy chết ai ngờ đâu vẫn bình an vô . Vậy còn Đỗ Minh Thư sao? suy nghĩ cách tích cực, Hòa sống Thư cũng vậy thôi, chẳng có gì đáng lo cả.

      Thở phào nhõm, lau lệ khóe mi do vui quá mà rơi xuống, nhìn đôi má xanh xao của mà đau lòng, nếu sau này biết những việc làm, liệu có tha thứ cho ?. Dương Hạ Vũ nắm chặt những ngón tay thon dài, quai hàm khẽ bạnh, nỗi tội lỗi cồn cào trong lòng và rồi nhếch môi cùng suy nghĩ chiếm hữu:

      "Hoa Thiên Tuyết là của tôi, dù xảy ra bất cứ việc gì em cũng bao giờ thoát khỏi tôi được. Tôi sống hay chết đều giữ chặt lấy em thôi.".

      Nhìn xoáy vào trong khóe mắt , nhìn thấy tia sáng nguy hiểm xoẹt qua nhưng rất nhanh lẫn trốn , bây giờ chỉ tồn tại phẳng lặng, tại sao có cảm giác ổn. ràng Hạ Vũ giúp mà, tại sao lòng lại cảm thấy khó chịu đến thế chứ?.

      bảo ra ngoài chơi cùng Liễu Bảo Trân , cần làm chút việc rồi xuống đưa cả hai biển dạo chơi, Tuyết nhảy cẳng trong lòng, thôi thút thít, làm vệ sinh cá nhân xong liền xuống cùng Trân, để cho gian yên tỉnh làm việc nhanh, rồi còn đưa chơi.

      Khóe môi ôn nhu của nhìn theo Thiên Tuyết đến khi bóng khuất dần, Hạ Vũ khuôn mặt đanh lại, viền môi mím thành đường ngang, lấy điện thoại và bấm nhanh dãy số:

      - Chuyển tất cả tài sản của Liễu Bảo Trân sang tài khoản của tôi và hãy tìm Trương Quốc Hòa, khử sau đó hãy triệt sạch Trương gia, được chừa lại ai.

      Cúp máy, ánh mắt đảo quanh, nghiến răng, đưa mắt nhìn xuống sân, nơi mà cùng bé vui vẻ ngồi chiếc xích đu. Dương Hạ Vũ thở hắt hơi dài, cũng muốn phải diệt tận gốc đâu, nhưng để lại Quốc Hòa cùng gia đình cậu, chắc rằng tất cả gia tài của Liễu Hạnh Như để lại, vào tay cậu ta. tại Hoa Thiên Tuyết dồn tất cả tâm tình và nghiêng phần ác cảm về phía Lý gia, cơ hội hiếm hoi cho nắm lấy, mọi tội lỗi chỉ cần phủi tay và đổ lên đầu Lý gia là xong. dính đến pháp luật cũng làm Thiên Tuyết quay lưng lại với .

      Còn Liễu Bảo Trân, con bé là quân cờ hoàn hảo để chơi cùng Lý gia trong tương lai đây mà, Lý Mẫn Hạo chẳng hề hay biết mỏ vàng bị đào cạn kiệt rồi, bây giờ chỉ còn cái vỏ lấp lánh che lấp trống rỗng bên trong mà thôi. Dùng Trân để dụ họ sơ xuất, sau đó tóm chặt, thâu gọn. Giết sạch.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :