Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 9: Là Ai?♥

      Mở mắt tỉnh dậy Thiên Tuyết thấy mình nằm trong phòng bệnh, mùi thuốc sát trùng nồng nặc cứ xộc lên mũi làm khó chịu đến buồn nôn, chiếc lưỡi đau nhói cùng cảm giác khó chịu nơi đỉnh đầu, chết cũng xong đúng là ông trời thương rồi. Đưa mắt nhìn xung quanh mới hay chẳng ai trong đây cả, cảm giác hụt hẫng lẫn vui vẻ, xuống giường Tuyết liều mình tháo hết kim tiêm, ống nhựa vướng víu ra, bất cứ lời nào tự động trốn khỏi viện.

      khỏi mà tim Hoa Thiên Tuyết cứ đập mạnh muốn lọt ra ngoài, đôi mắt láo liên nhìn ngó xung quanh, sợ lắm nếu bị phát chẳng biết rằng khi ấy da thịt còn nguyên hay nữa. Nhưng ít ra trời cũng thương mà che mắt những ai thấy Tuyết, rời cách bình yên, khi đối mặt với con đường rộng chùng bước. Phải đâu đây?

      "Ba mẹ con bất hiếu rồi".

      Hoa Thiên Tuyết biết chắc nếu mình rời ba mẹ thế nào cũng có chuyện, nhưng thể chịu đựng được nữa, sống nơi đó chẳng khác địa ngục bao nhiêu, trong đầu vừa trách mình tệ hại vừa tự mắng đồ thỏ đế. Thôi chuyện đành trốn cũng trốn rồi còn quay đầu nhìn lại làm gì, việc bây giờ cần là bỏ đâu đó nếu may mắn có thể trở về nhà ba mẹ trước Hạ Vũ.

      Xuống hầm bệnh viện Thiên Tuyết ngó quanh toàn là xe với xe, chân trần nền xi măng lạnh ngắt làm cả thân cũng muốn cóng theo, nâng gót leo vào cóp xe khóa, chủ nhân xe này hình như quên mất rồi phải. Nằm trong đó Tuyết tủi thân mà vướng lệ, hai dòng nước mắt cứ đuôi nhau gột rửa khuôn mặt nhợt nhạt của , khóe mi mệt mỏi mà buông lơ, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

      Dương Hạ Vũ cầm hộp cháo tự tay làm mang từ nhà vào, suy tư gì đó làm cho đôi mày kiếm chau đôi lúc còn lắc đầu nguầy nguậy như phủ định điều gì, bước vào thang máy cũng bần thần nhìn xuống chân cho đến khi có vài người chen chúc mới tỉnh.

      "Hoa Thiên Tuyết".

      Trong lòng buồn rũ rợi cùng hình ảnh mèo cắn lưỡi tự vẫn, quý mạng sống của chính mình hay sao mà có thể làm chuyện nông nổi như thế? Và đến cả cảm xúc mơ hồ về lời "thử em" của Tuyết, Hạ Vũ cảm thấy lâng lâng nhưng tâm tư cách nào chấp nhận được. Hạ Vũ còn quá nhiều điều để nghĩ ngợi và thứ cần hướng đến nhất là .

      Mở cửa phòng bệnh ra, Dương Hạ Vũ đứng hình, đôi ngươi trở nên thâm trầm khó đoán, bàn tay siết chặt thành nắm đấm bấm những ngón tay đến trắng bệch.

      - Chết tiệt! Hoa Thiên Tuyết em thử lòng kiên nhẫn của tôi đấy à?

      Quẳng luôn hộp cháo vào trong phòng quay đầu về phía phòng an ninh, cuối cùng kẻ nào giúp thương tích khỏi.

      Rầm

      Cánh cửa phòng vô tội bị đạp mạnh, tức tối bước vào cùng hai tên vệ sĩ, kẻ trực ngày cũng chẳng dám hó hé dù hiểu gì cả, Hạ Vũ thản nhiên bấm tua lại những đoạn lúc vắng. Hoa Thiên Tuyết ra trong màn hình với thân thể gầy gò, bước chân thấp thỏm như sợ ai phát , mắt cứ đảo liên hồi cùng cái đầu ngó trước nhìn sau, Hạ Vũ trút giận vào cái bàn phím tội nghiệp đến thủng nút lõm chặt vào trong. lại tiếp tục nhìn, bóng dáng nhắn trong bộ quần áo khá rộng hướng về chiếc xe Mercedes - AMG của Pháp, Thiên Tuyết chui vào cóp và chẳng thấy trở ra. lúc sau xuất hai người mở cửa xe bước vào là trai , dường như người chủ xe chẳng biết đến diện của Thiên Tuyết nên họ thản nhiên lái xe rời . Dương Hạ Vũ nhìn kĩ bảng số, ngửa mặt cười to:

      - Trong vòng năm phút các người tìm địa chỉ thiếu gia Trương cho tôi.

      Mắt hạnh sắc bén, bàn tay bóp chặt con chuột đến tội lỗi, bạnh quai hàm cùng những đường gân xanh kinh dị lòi lõm khắp cổ.

      "Thiên Tuyết, tôi phải làm gì với em đây?".

      Hạ Vũ mắng chửi Thiên Tuyết trong lòng, còn lúc này vô tư lự mà ngủ chẳng hay biết chuyện gì xảy ra. Lơ mơ trong nhịp dằn của chiếc xe Tuyết bừng tỉnh, hít dài hơi đôi mắt ngưng trọng về phía lòng bàn tay mình, tim lơ lửng đập loạn, đôi chân tê buốt cùng cái lưng râm ran nhói. Loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện cố ý:

      - Quốc Hòa em chắc Minh Thư hiểu chứ?.

      Giọng vang lên nghe mệt mỏi, có lẽ chị ổn với chiếc xe.

      - Hạnh Như, chị đừng lo ấy phải người lý.

      Ôi, tiếng ấy êm tai, vừa cất tiếng Thiên Tuyết xác định ngay người ấy khá chững chạc, cậu ta có vẻ như rất tự tin về câu ấy.

      Nội dung hai người ấy cũng chỉ quay quanh vấn đề tin, giải thích và biện pháp che giấu khi chưa đến lúc, Thien Tuyết nghe thấy cũng khá tò mò thú vị nên vểnh cái lỗ tai lên nghe lén, đôi lúc Tuyết còn đồng ý hay phản bác lời của hai người họ nữa mới ghê, cơ mà chỉ mình nghe thấy chính mình thôi chứ hai kẻ đó mà biết chắc tống cổ xuống xe mất.

      Câu chuyện đó là như thế này, cậu ta tên Trương Quốc Hòa, bên cạnh là Liễu Hạnh Như hai người cố gắng diếm vụ gì đó liên quan tới con nít và rất sợ Minh Thư bạn của Hòa biết. Chà hai kẻ nằm mờ ám nha, nhưng đứa bé ấy là con của ai sao đề cập tới vậy? Hoa Thiên Tuyết nhướng người về trước và chẳng may Minh Hòa thắng gấp làm lộn cổ lên ghế sau thành ra lủng lẳng, đung đưa giữa ghế và cóp.

      là, trời trừng trị cái việc xấu làm, dám nghe lén người ta chuyện đây là đức tính chẳng tốt tý nào. Minh Hòa cùng Hạnh Như quay đầu ngạc nhiên nhìn chăm chăm sinh vật lạ chật vật giương mắt cầu cứu, cậu thở dài quay sang chị:

      - ấy là ai vậy?

      Hạnh Như lắc đầu nguầy nguậy, chị có biết con bé này đâu, dịu giọng chị hỏi:

      - là ai?.

      Hoa Thiên Tuyết định trả lời nhưng thể, lưỡi đau đến bật máu chỉ biết đưa tay chỉ vào đầu lưỡi rồi lắc đầu như bảo được. Minh Hòa ngán ngẩm đưa cả hai người về nhà.

      giờ sau.

      Hoa Thiên Tuyết trả lời bằng cách viết lên cuốn tập những gì họ hỏi, vấn đề tại sao lại trong xe họ, Tuyết chỉ bảo:"Có người muốn hãm hại nên tôi phải trốn". Những câu hỏi khác cũng mấy quan trọng lắm, Tuyết thuyết phục Minh Hòa cho ở lại chừng ba ngày , cậu hơi do dự nhưng Hạnh Như đồng ý ngay, là con với nhau chị thể để thương tích đầy người lưu lạc bên ngoài được.

      Tuyết vươn lệ cuối đầu cảm ơn rối rít, mừng rỡ ít ra tại phải sợ gì nữa, nhưng sau chốc hai người khỏi có người mong đợi đến.

      Tiếng chuông cửa vang lên và mở ra, đập vào mắt Tuyết là hình ảnh khiến tim loạn bẫng cùng hơi thở nặng nhọc u uất tâm tối, nhanh tay đóng cánh cửa ấy lại nhưng bị bàn tay to lớn chặn lại, mở mạnh cửa bước vào trong. Đưa mắt nhìn xung quanh cùng nụ cười nửa môi:

      - Chào Thiên Tuyết.

      đứng hình, lắc đầu, nước mắt ngừng đua nhau rơi xuống, mặn đắng và đau thương. Tại sao có thể tìm thấy được chứ?.
      Chris thích bài này.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 10: Mang Thai♥

      Hoa Thiên Tuyết lùi dần ra sau cho đến khi đụng phải thành ghế dừng lại, đưa mắt hoảng hốt đau thương nhìn người trước mặt, cuốn họng cùng quản thể phát ra nổi.

      - Hoa Thiên Tuyết, cậu vui khi gặp tớ vậy sao?.

      Người đối diện tiến lại gần, đưa tay vuốt ve đôi má xanh xao của .

      - Tuấn Kiệt... sao...?

      khó khăn lại còn quá kích động nữa làm cho ngôn từ của Thiên Tuyết cánh mà bay mất luôn, chỉ biết giương mắt nhìn cái tay to lớn mềm mại lướt làn da của mình.

      - Chà, Thiên Tuyết, tớ phải Phan Tuấn Kiệt, bây giờ tớ chính là Lý Mẫn Hạo. Nên đừng gọi cái tên chó chết ấy nữa.

      Mẫn Hạo khẽ nhếch môi cùng chất giọng rằn chặt đe dọa, khuôn mặt góc cạnh khẽ đưa đến gần cùng bờ môi mọng đỏ căng tràn sức sống đáp lên cánh môi của Tuyết, cả thân hình như có luồng điện mạnh chạy các đốt xương, bật thân mình ra sau lưng va vào thành ghế đau điếng, nhăn mày Thiên Tuyết nắm chặt bàn tay, gồng tấm thân mình để xoa dịu cơn nhói buốt. Lý Mẫn Hạo đơ người chốc, đôi mắt thầm nhìn vào bên trong vạt áo phong phanh ấy, nỗi dục vọng bao năm qua cũng tới đỉnh điểm, cậu ghì chặt hai tay Tuyết xuống nền nhà lạnh toát ngừng ngấu nghiến đôi môi .

      Hoa Thiên Tuyết hốt hoảng xô Hạo ra bằng cả sức lực, nhưng cái xô ấy chẳng khác nào mèo gào vào đá chứ, cậu buông ra mà còn dữ dội hơn, tay đưa nhanh xuống dưới.

      Xoẹt

      Bộ đồ bệnh nhân rách làm hai, phần da trắng như tuyết, mịn hơn lụa mập mờ ra nhưng thấp thoáng trong đôi mắt Hạo là thương tiếc, dừng lại nhìn những vết sẹo lòi lõm kinh tởm kia cậu cuối đầu hôn lên chúng, giọng khàn đục vì dục vọng:

      - Nhìn xem làm gì cậu thế này?.

      Đôi mắt mơ màng của Mẫn Hạo lướt những tất da phiếm hồng dưới thân, đôi tay ma quái vờn , vân vê chơi đùa và mân mê hai quả đồi bồng vung cao kiêu hãnh, cảm giác lòng bàn tay mềm mại khiến thân dưới phản ứng kịch liệt mà nóng bừng. Thiên Tuyết khóc như đứa trẻ lạc mẹ, cổ họng ư ứ những thanh thể nghe, chiếc lưỡi bị động mạnh mà tuôn máu tanh, chua chát trào xuống yết hầu , thấm lẫn vào đôi môi cậu. Ngước mắt cậu nhìn nơi khóe môi , dòng huyết đỏ tươi rơm rớm mà trượt xuống. Chúng đẹp.

      Nhếch môi Mẫn Hạo lật người nằm úp xuống sàn, tự mình giải phóng cậu bé dựng cao uy dũng. Tuyết bật người mạnh nhưng lại bị cậu kiềm xuống. lẽ lại cắn lưỡi tự vẫn nữa sao tin số mình lại nhọ như thế.

      - Iệ...t...a...à..ừ..n...g...(Kiệt à đừng).

      luật trở nên ngọng rồi có lẽ vài phút nữa thôi chết mất, máu tuôn rất nhiều đây, ngày hôm qua Thiên Tuyết do dự chấm dứt mạng sống của mình nhưng hôm nay lại rất sợ phải chết, tại sao? Câu trả lời chắc chắn ai cũng rồi, khóc đến tàn tâm, uất hận mà gào thét trong lòng, nỗi đau thể xác cả tâm hồn trộn vào nhau như án phong giông bão cuốn lấy những hy vọng mong manh nhất của Tuyết lúc này.

      Nếu Dương Hạ Vũ ác độc, đểu cán sai rồi, đối với những gì Mẫn Hạo sắp làm Vũ còn đỡ hơn nhiều đấy, cậu đè chặt xuống sàn, lấy chiếc khăn tay nhét vào miệng Tuyết. Trong giây ngắn ngủi Hạo tiến vào...

      Nơi chặt hẹp thể co giãn đến đau, Tuyết thốn người hét to nhưng tiếng, nơi cửa dưới cứ như rách toạt ra, bàn tọa nhói lên từng cơn, hậu môn bị tấn công mạnh bạo mà rớm máu. Mẫn Hạo rên lên tiếng sướng rê người, cậu nhếch môi bắt đầu cử động mạnh hông, hoa cúc của Thiên Tuyết làm cho cậu thỏa mãn thú tính của chính mình, nâng hông lên cao cậu mặc kẻ phía dưới khóc lóc, la hét và khi sức chịu đựng đến cực hạn. Thiên Tuyết rơi vào hôn mê, mọi thứ trở nên nhạt nhòa bụng dưới chợt quặn thắt như ai đó moi hết ruột gan ra, trái tim đau như cắt lẫn cả tâm hồn lãnh đạm cũng bị tan biến, lớp băng tan chảy nhưng ấm áp, se chặt nỗi buồn, nỗi tuyệt vọng đan xen bi thương tan tát, lịm nhưng ý thức vẫn tỉnh táo mà quỵ người khóc thét:

      "Phan Tuấn Kiệt à Lý Mẫn Hạo, tôi hận cậu!".

      Mẫn Hạo đứng dậy, mặc lại chiếc quần sau khi giải quyết xong nhu cầu, cậu khẽ cong khóe môi nhìn hoa cúc ngừng được tô điểm bởi lệ huyết mà khinh bỉ, tình rẻ mạc khi người con này dơ bẩn hằng ngày đung đưa, sung sướng dưới thân kẻ khác. Cậu quay , đưa chiếc lưỡi liếm quanh bờ môi, vẻ khinh khỉnh vẫn giữ nguyên nơi khóe mi nhàn nhạt. Hạo rời được chốc có người bước vào.

      Người trở vào là Đỗ Minh Thư, ngờ ngợ tại sao cửa nhà đóng lại, ràng đâu thấy xe của Quốc Hòa, nheo mắt nhìn nơi góc ghế hình như là bàn chân người cùng những vệt đỏ hãi hùng, thấp thoáng sợ hãi Thư định hình bước lại gần.

      Ánh mắt ngưng trọng tại điểm, tay chân Thư run rẩy làm rớt chiếc túi xách xuống đất, khóe mắt đỏ hoe chạy lại gần lay Thiên Tuyết:

      - Này... này...

      Thân thể đơ cứng phản ứng lại cái lay như mèo vờn của Thư, hoảng hốt lấy nhanh điện thoại gọi cho bác sĩ Long đến, chứ sao có thể vác người này ra ngoài được. Sau khi gọi cho bác sĩ bấm số Hòa trong bấn loạn.

      - Alo - Đầu dây bên kia trả lời:

      - An...h... ....ô...g...á...i...nha...à......là...a...i? ...ấ...y...ngấ...t...trê...n..vũ...ng...má...u... - Giọng Minh Thư lắp bắp đến từ, máu của Tuyết cứ như ngọn dao xẻ bổ luôn đầu óc Thư, mùi tanh cùng những vết thương lòi lõm đáng sợ, tội nghiệp.

      - Em sao? về ngay - Dập điện thoại, Minh Thư ngã người dựa vào thành ghế thở hỗn hển, biết vì sao người con này có trong nhà Hòa, lại chẳng hiểu vì sao ấy lại thành ra như thế.

      Ba mươi phút sau.

      Trương Quốc Hòa nắm chặt bàn tay Đỗ Minh Thư, cậu quen biết Tuyết lâu nhưng nhìn thấy những gì chịu đựng cậu cũng phải thương thay, tại Tuyết được truyền máu cấp tốc nhất may thay máu thuộc loại hiếm. Camera được tháo xuống gắn vào máy tính, cậu coi lại những gì xảy ra vào lúc mình rời khỏi, những việc kinh hoàng xuất trong màn hình làm Thư nôn mửa, Hòa nghiến răng, đanh chặt quai hàm mà biết đập đổ gì nữa. Người ngoài còn thấy hận kẻ trong cuộc thế nào đây?.

      Sau lúc lâu bác sĩ Long lên tiếng:

      - ấy bị giao cấu mạnh dẫn đến tổn thương hậu môn, may mà đứa bé trong bụng chỉ bị động nên chưa có chuyện đau lòng...vân...và...vân...vân...

      Hai người hơi ngơ tý, mọi điệu bộ đều dừng lại trong yên lặng, sau đó Hòa tiễn bác sĩ Long về rồi trở vào phòng, Thư ngồi ngây người chiếc ghế dài, ánh mắt đau thương nhìn chằm chằm cậu. Thở dài thườn thượt, cậu đến cạnh , ôm chặt vào lòng kể hết tình cho nghe.

      Minh Thư ngước mắt long lanh lệ, khuôn mặt hơi nhạt:

      - Bây giờ chúng ta phải làm sao? ấy như thế nào?.

      Hòa định mở miệng giọng cười ma mãnh vang lên, luật đều đều nhưng lộ giận dữ:

      - Tất nhiên phải trả đồ về cho chủ chứ.

      Thư, Hòa lập tức quay mặt về phía cửa phòng, bóng dáng to lớn, tuấn mỹ lạnh lùng ra, diện bất ngờ của ác ma làm cho cả hai người thình lình đứng ngồi yên. Cùng đồng thanh:

      - Thiếu gia Dương.

      Dương Hạ Vũ thèm để mắt, khóe môi nụ cười giảo hoạt nguy hiểm, bước đến gần Hoa Thiên Tuyết cuối người bế tay, chỉ mới vài tiếng thôi mà con mèo của trở nên tàn tạ, xanh xao và giống xác chết đên vậy rồi sao?. Đây là bài học dành cho , bên cạnh xung quanh Thiên Tuyết chỉ có nguy hiểm thừa thời cơ mà tóm lấy .

      Quay người định rời bàn tay bé của Minh Thư nắm lấy vạt áo :

      - ấy mang thai...

      biết vì sao Thư lại như thế, bởi lẽ từ Hạ Vũ cảm nhận được hiểm độc có thể hại chết Thiên Tuyết bất cứ lúc nào, theo phản xạ và lòng thương trắc nổi lên ngừng ngại mà níu lại. Quốc Hòa xưa nay biết tiếng thiếu gia họ Dương tàn bạo với mọi người và trừ nữ giới, cậu giật bắn người kịp tay kéo Thư vào lòng mình, giương mắt đối diện với bình thản nơi Vũ.

      Cứ ngỡ tức giận hay làm điều gì đó, nhưng , gật đầu cảm ơn rồi tiếp tục bồng Tuyết khuất dần sau cánh cửa phòng.

      đến xe cứ mê man trong câu của Thư, Thiên Tuyết mang thai và đứa trẻ ấy là con , đôi mắt khẽ se lại, đôi đồng tử trở nên nhu hòa. Ngày trước Vũ phá bỏ đứa con của Tuyết bởi khi đó cần nghiệp chủng ấy, nhưng tại lại vui vẻ chờ mong khuôn mặt xinh xắn của đứa bé biết tại sao. biết nó giống mẹ hay cha...

      Chợt đôi ngươi ngưng động trong khoảng nơi hình ảnh hai tên bạn ra vui vẻ thỏa thú tính người , bỗng chốc lại cảm thấy ghét bọn chúng đến tận xương tủy, nhưng thôi để vào trong xe về nhà nhờ người giám định rồi hãy . chiều Hạ Vũ đặt môi như chuồn chuồn lướt nước lên môi , ôn nhu mà ngắm nhìn.

      "Hoa Thiên Tuyết, em đúng là con mèo ngốc. Và gia đình họ Lý, nhất là tên Lý Mẫn Hạo các ngươi chọc nhầm người rồi".

      Chuyển hóa bất thường, ánh mắt trở nên sắc bén thầm, chua ngoa cùng cái kế hoạch mà vạch ra cho gia đình họ Lý chết tiệt kia.
      Chris thích bài này.

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 11: Thời Thế Thay Đổi♥

      Về tới nhà Dương Hạ Vũ sai người giám định ngay cho dù nó chỉ mới là hòn máu bé thôi, kết quả được đưa đến chưa đầy tiếng, mãn nguyện nhìn tờ giấymà cười toe, 99% phần trăm, con số khá lớn đấy. Ngã lưng xuống giường Vũ nằm nghiêng người bên cạnh Hoa Thiên Tuyết, đưa tay vuốt ve hàng lông mi cong vuốt của , thương ôm chặt vào lòng như món bảo bối quý giá.

      Nhìn khuôn mặt xanh mét, đôi môi trắng bệch cùng thân trung ấm lúc lạnh lúc nóng, trái tim khẽ chùng xuống, lướt cánh môi vờn quanh hõm cổ thân mật mà gọi:

      - Tuyết Tuyết, nếu tỉnh rồi hà tất gì cứ vờ ngủ như thế.

      Thiên Tuyết nặng nhọc hé cặp mắt mỏi mệt, nặng trĩu, tỉnh từ lúc có người bước vào báo cáo kết quả bào thai trong bụng , Tuyết cắn chặt môi dưới, ngước mắt nhìn , thanh lạnh nhạt bất tuân vang lên:

      - Tôi muốn tỉnh dậy, tôi muốn nó.

      đưa tay chỉ vào bụng, viền mắt khẽ rưng rưng từng giọt lệ óng ánh rơi lên mái tóc huyền ảo như suối của Tuyết, từng giọt cứ đua nhau chảy dài cho đến khi chủ nhân cạn nỗi lòng, khô khốc trong hốc mắt, những gì còn lại chỉ có rát buốt, tê tái tâm hồn.

      Tại sao Thiên Tuyết lại mang thai? Tại sao lại con của cơ chứ? Dù muốn nhưng Tuyết lại nghĩ khác nó là con và lần này bảo vệ nó. vẫy khỏi định ngồi dậy hay ra vùng dưới đau hơn ngàn cây kim đâm vào, đôi chân rần rần những con kiến bò loạn xạ, bàn tọa thốn mạnh khiến Tuyết ôm chặt bụng nằm vật xuống giường, đôi mắt vô hồn hướng lên trần nhà nhìn vào khoảng hư .

      khóc cũng oán, tâm hồn Thiên Tuyết trống rỗng, trí óc cũng hoàn toàn bất định, trong thoáng chốc Tuyết dường như nhớ đến hình ảnh diễn ra tại nhà Quốc Hòa, Phan Tuấn Kiệt còn nữa, con người hiền lành lương thiện ngày ấy hứa bảo vệ , thương mãi mãi biến mất rồi. Bây giờ người tồn tại trong thân xác Tuấn Kiệt là thiếu gia Lý Mẫn Hạo, con người tuyệt tình, dơ bẩn, độc ác, con người tội lỗi ấy chà đạp . Nỗi đau da thịt sao bằng được vết thương trong tim, thương tâm co tròn người, trái tim thắt chặt cùng yết hầu nghẹn đắng, dáng vẻ Tuyết lúc này tội nghiệp, yếu đuối và mỏng manh.

      Dương Hạ Vũ giương mắt nhìn trong chốc bỗng tâm cũng đau chẳng kém , nhìn thân thể gầy nhom, suy nhược đến tội lỗi, những đốt xương vươn lên sau lớp da mỏng manh kia khiến buồn lòng ôm chặt trong lòng, hôn lên xương quai xanh , dịu giọng:

      - Tuyết ngoan, em sao rồi, những gì tên khốn ấy làm với em tôi bắt nó trả gấp trăm ngàn lần.

      Đôi tai Tuyết ong ong những thanh ràng, có lẽ trái tim còn chỗ để chứa thêm bất cứ tổn thương nào nữa nên thân người cũng bị dư chấn run rẩy, phờ phạt những giác cảm. Tuyết chớp mi tiệp trong bóng đêm tâm tư, vươn người lại gần hơi ấm bên cạnh, vùi mình vào giấc ngủ bình yên. Vô ưu vô lo, bất ái bất tâm, chỉ còn trong thế giới của riêng mình.

      Thấy Thiên Tuyết đau khổ mà ngủ say, lòng Hạ Vũ như ai đó dùng dao tùy ý cứa nát, đến bây giờ vẫn chưa hiểu từ khi nào trái tim luôn hướng về phía , khi cười trong những lúc vô tình ngắm nhìn đến mê mẩn .Và trong những giây phút Tuyết gục ngã do bàn tay Vũ hay người khác gây nên trái tim bỗng chốc rơi thẳng vào cửa môn quan chịu những đòn roi của quỷ dữ đau đến tả nổi.

      Đời người trôi qua rất nhanh, thời xuân xanh cũng chẳng vươn lại bao lâu cả, hoa khoe sắc cũng có lúc tàn và Thiên Tuyết lãnh đạm trong lòng cũng như vậy. Đến ngày nào đó cũng rời bỏ Vũ để đến nơi nào đó xa, hay có khi trước đấy chứ. Cái điều tưởng ấy làm càng cực khổ trong nỗi lòng sợ mất . Ôm Tuyết trong lòng, vùi khuôn mặt mệt nhừ vào đám tóc đen xơ xát, mơ màng ngủ say. Nhưng trước khi thiếp quên cong khóe môi cười hạnh phúc, đôi tay rê nơi chiếc bụng phẳng lì của Tuyết, ai biết được nơi đây chứa đứa con của hai người chứ.

      Và rồi mọi chuyện trôi qua trong yên bình, tuần rồi lại hai tuần đến chừng gần hai tháng Thiên Tuyết dở chứng. Hằng ngày đều nằm lì giường ra lệnh, tắm, ăn rồi lại ngủ, hôm nay bỗng nhiên nhảy cẳng lên đòi Dương Hạ Vũ đưa học, bảo ở nhà mãi riết chán. Chẳng lẽ Tuyết chẳng có quyền được nhưng từ lúc có thai mọi thứ muốn đều làm cho. Thiên Tuyết bảo muốn thấy bất cứ hầu nào trong nhà, lập tức trong giờ người hầu đều đổi thành bô lão. Chưa dừng ở đó quát lớn muốn căn nhà mang màu trắng toát khó chịu, Hạ Vũ nghe xong chưa đến ngày bắt nhân công sơn hết ngôi nhà thành màu xanh ngọc, chỉ riêng phòng ngủ chưa sơn bởi thai phụ ngửi thấy mùi hôi từ sơn tốt lắm.

      Tuyết cũng chẳng vui vẻ gì cả, bởi lẽ bao năm qua chính mình chịu đựng rất nhiều, có cơ hội cứ hành . Tối ngủ bỗng đói meo bắt tỉnh dậy nấu cháo thịt cho, mà Tuyết chịu người giúp việc làm bắt buộc Vũ phải vận động, ậm ừ lê lết tâm trạng đầy mỏ quạ xuống bếp vừa ngáp vừa nấu cháo. Ban ngày Hạ Vũ học Thiên Tuyết chỉ ở cũng chán nên đòi mua cho chú mèo , vài tiếng sau có người bồng con mèo màu cam nhạt thuộc giống hoàng gia về, Tuyết chiều đặt tên Lông Vũ ( ơ ơ ơ cái này cố ý nà :v ), mấy hôm đầu Hạ Vũ nhất quyết bắt đổi tên nhưng chịu cãi cự dã man sau đó người thua tất nhiên là , vài bữa sau nữa Tuyết cứ dính chặt lấy Lông Vũ thèm để mắt tới Vũ, bực mình ghen tức tống con mèo vào kho. Thiên Tuyết quậy đợt banh nhà đành ngặm ngùi ẵm Lông Vũ trả lại cho .

      tình rất gây gắt Hoa Thiên Tuyết đòi học, Dương Hạ Vũ nâng mi mắt lườm , hình tượng thiếu gia Dương cao cao tại thượng mấy tháng qua bị đạp thẳng xuống hố xí nay lại muốn học phải chăng chọc tức . Hạ Vũ cho, ra lệnh bắt nằm ở nhà ngoan ngoãn dưỡng thai, Tuyết khoanh tay bên cửa, khuôn mặt bặm trợn tức giận nhìn khuất dần. Thời thế thay đổi, bây giờ người quyết định còn là Vũ nữa, cũng định mặc đồ học nhưng nghĩ lại vào đó cũng chẳng làm gì. Rón rén bước chân Tuyết vào phòng sách của Vũ lục tìm địa chỉ cha mẹ giờ, cưỡm ít tiền lên xe taxi đến đó.

      Lòng hân hoan lạ thường, nỗi nhớ mong lẫn tình thương cha mẹ bao năm qua lớn dần và nổ tung, khoái chí Tuyết cười muốn rớt quai hàm, biết khi gặp cha làm gì nhỉ? Còn mẹ nữa chắc khóc rống lên sau đó nấu canh khoai cho đây. Những năm qua biết rằng họ có sống tốt , có nhớ đến nữa?.

      Chiếc xe dừng lại trước khu chung cư sang trọng trong trung tâm thành phố, mở trợn mắt nhìn ngôi nhà to cao tráng lệ chẳng khác cung điện cho các phi tần là bao, phong cách thượng cổ như Trung Hoa lại mang nét đại quý phái của nền móng phương Tây. Nhìn lại địa chỉ Thiên Tuyết dụi mắt ràng mình nhìn hề sai, nhớ ngôi nhà trước nhắn nằm trong góc phố nghèo nàn và rồi so sánh nơi đây. Cuối cùng Hạ Vũ lưu đày cha mẹ hay tôn vinh và nuôi họ thế?. Bước vào thang máy ngôi nhà chung cư hai mươi lăm tầng, đưa tay vô thức bấm tầng hai mươi mà lòng khó hiểu, thể tin nổi.

      Ting

      Thang máy dừng lại nơi hành lang sâu thăm thẳm được lót vải len đỏ, giống lối của nhà trắng nha, Thiên Tuyết bước đến số nhà A040, đưa tay lên cao định bấm vào chiếc nút đỏ đỏ nhưng chợt khựng lại rồi buông lỏng giữa trung, ánh mắt dịu rơi xuống sàn. Tuyết do dự biết mình có nên đối mặt với cha mẹ nữa.

      - bé?.

      Tiếng gọi của bà lão đứng kế bên từ lúc nào làm giật mình thức tỉnh khỏi suy nghĩ, cuối đầu chào bà:

      - Dạ, bà kêu cháu?.

      - Sao lại đứng ở nhà ông Hoa vậy? Cháu đến gặp họ mà sao hẹn trước? Mà có tìm cháu đến đúng lúc rồi, hôm qua con rể hai người ấy mang họ du lịch Pháp. Cháu có nhắn gì ta chuyển lời cho?.

      - Hả? Con rể? - Hoa Thiên Tuyết bất ngờ vì lời của bà lão này, cha mẹ chỉ có còn và mình là con thôi, với lại còn chưa chồng lấy con rể đâu ra.

      - Ừ, con rể, nghe cậu ta là cậu ấm tập đoàn Dương đấy.

      Thiên Tuyết gật đầu, đơ người bần thần cảm ơn bà, quay mặt bỏ lòng cứ dăng dẳng hai chữ "Con rể", vậy là sao? Tại sao lại trở thành con rể nhanh vậy? Và vì sao lại làm thế, ra mưu tính việc gì. Buồn đan xen vui thất vọng khi gặp được cha mẹ nhưng lại hài lòng vì cuộc sống của họ tại.

      lại chột dạ bao năm qua nghĩ hành hạ cha mẹ đến côn đảo biệt lập cơ đấy.

      "Dương Hạ Vũ, đến khi nào em mới hiểu được ?".
      Chris thích bài này.

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 12: Diamond♥

      Hoa Thiên Tuyết trở về nhà trong tâm trạng hỗn loạn, mớ suy nghĩ bòng bong khiến quay quần khó hiểu, cuối cùng Dương Hạ Vũ mưu gì sắp tới đây. Phải chăng muốn khống chế điều gì nữa sao?.

      Lúc về nhà cũng có ai hỏi đâu, họ nhìn Tuyết gật đầu kiểu chào chủ tớ rồi quay lại làm việc của chính mình, quen với lạnh nhạt này nên Thiên Tuyết cũng chẳng có gì buồn tủi cả, trở về phòng khóa trái cửa rồi nằm lì trong đó từ sáng đến chiều, quất thẳng giấc ngon lành đến khi tỉnh dậy cũng tầm sáu giờ, nhìn ra hướng cửa vẫn chưa có dấu hiệu xuất của Vũ. Trong đầu hơi thắc mắc quá giờ học sao vẫn chưa về, chắc lại đua xe với hai đứa chết tiệt kia rồi.

      thầm nghĩ ngợi bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên khiến thoáng giật mình, từ khi nào trong phòng xuất chiếc điện thoại di động thế này? Nhìn sơ qua nó rất giống của Hạ Vũ nha, cầm lên xem thấy hai chữ " ", con quạ đen thui thùi lùi bay thẳng đỉnh đầu Thiên Tuyết:

      " ? Dương Hạ Vũ bị gay sao?".

      Cái suy nghĩ làm lòng bồi hồi dám bật nghe xem người đó là ai, hình ảnh thông hoa cúc nhau ra trong đầu Tuyết khiến đỏ mặt tía tai, vừa mắc cười vừa hoảng sợ vì những gì mình tưởng tượng ra. Nhưng cũng lại Hoa Thiên Tuyết rất tò mò là kẻ nào nằm dưới, đứa nào nằm đây?.

      Tiếng chuông đổ lúc rồi tắt, vươn tay định để lại lên bàn chuông tục vang, giật bắn người theo phản xạ mà trượt kéo nghe cách nhanh chóng, đầu dây bên kia vang lên:

      - Alo...alo...alo...ALO.

      Có vẻ người bên đấy chịu nổi im lặng lạ thường của , kêu liền mấy tiếng mà chẳng ai hồi khiến cho giọng điệu trở nên gắt gỏng.

      - Alo...Hạ Vũ?.

      Giọng quen thuộc quá, hình như là của nha, nghe ngờ ngợ nhưng cũng lạ lẫm chắc trước giờ chưa từng nghe giọng qua điện thoại nên quen.

      - Ừ, sao giờ mới bắt máy? Lại chẳng thèm trả lời?. - Hình như nổi cáu rồi:

      - Tại em cứ ngỡ tiểu bạch kiểm của gọi với lại chưa kịp trả lời mà. - Giọng khẽ run trả lời, giọng đợm lo lắng:

      Chắc chắn khi nghe xong Dương Hạ Vũ nổi rất nhiều vạch đen mặt nha, cái gì mà tiểu bạch kiểm của cơ chứ. Giọng thở dài sầu não của vang trong điện thoại, bất đắc dĩ trả lời:

      - Điện thoại đó là mua cho em, sau này nhớ mang trong người phòng khi gọi. vắng ba ngày cùng ông già làm vài việc. Nhớ ở nhà được ra ngoài, ăn, ngủ, nghĩ được làm việc nặng nghe ?.

      Hoa Thiên Tuyết chề môi, cứ ngỡ là heo chắc ăn rồi ngủ bảo đảm bụng bự bởi em bé mà to vì được dưỡng cấp dư chất. bỏ ngoài tai tất thảy nhưng vẫn trả lời vô cùng thành :

      - Vâng, em biết rồi, sớm về sớm ạ. Thượng lộ bình an.

      Dập điện thoại nằm úp xuống giường chôn chặt mình vào cơn buồn ngủ kéo đến, càng ngày Tuyết càng giống con heo, cả ngày cứ ngủ mấy giấc, ăn cũng như cũ được nhiều, thân thể gầy nhom suy nhược, nhợt nhạt trở nên hồng hào tràn đầy sức sống hơn. Đôi mắt buồn vô hồn lãnh đạm cũng chuyển biến được chút gì đó, sóng sánh chao đảo những thâm trầm cảm xúc.

      Thiên Tuyết khá buồn khi về nha, nhưng biết làm sao được công việc vẫn quan trọng hơn mà. Cố gắng suy nghĩ làm những gì trong ba ngày sắp tới, vò đầu bức tóc đến điên vẫn nghĩ ra được, thôi cứ mặc cho cái siêng của thôi.

      Ngủ giấc tới tận sáng hôm sau, điện thoại trog góc im lặng báo tin liên tiếp, mơ màng Tuyết cầm máy lên xem, ôi hơn chín mươi cuộc gọi nhỡ, cả trăm tin nhắn và nội dung chỉ có mấy chữ:"Em giỡn mặt hay thử thách lòng kiên nhẫn của tôi đấy?"- Thiên Tuyết bĩu môi kiểu xem thường, lâu ngày sử dụng khiến những ngón tay chẳng quen mấy, lướt trả lời cách ngoan ngoãn:"Dạ, em cố ý giỡn mặt với , chỉ là em ngủ quá ngon. Hay muốn con phải thức?".

      Quăng điện thoại lên gối bỗng tin nhắn hồi trong tích tắc:"Thiên Tuyết, em cứ việc ngủ cho khỏe, con lúc nào ngủ? Có cần chỉ cho em con ngủ thế nào khi về ?". Chuyện gì đây nhỉ? Dương Hạ Vũ cũng biết trêu chọc kiểu này cơ à, Thiên Tuyết khá choáng váng với giọng quá ư mập mờ của , ngửa cổ cười sặc sụa, bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân thèm trả lời tin nhắn. Khoác lên người bộ đồ thoải mái, choàng thêm chiếc áo khoác mỏng, hôm nay nổi hứng muốn khu trung tâm mua sắm để xem vài bộ quần áo trẻ con đáng .

      Điện thoại lại xuất dòng tin nhắn:"Thiên Tuyết em lại ngủ nữa rồi à? Em là heo chắc, mà em là heo cũng được đừng biến con theo cùng. tại có việc khi xong gọi em sau. Nhớ ăn vào đừng có mà ngủ đấy". Thích thú với điệu bộ như bà mẹ của Hạ Vũ mà Tuyết cong khóe mắt lên cao, vui vẻ rời khỏi nhà, dù rất bàng hoàng với thay đổi đến chóng mặt này của Vũ nhưng rất thích nha. Ai lại thích được cưng chiều chứ, cơ mà cũng lạ Thiên Tuyết ngốc nghếch cứ thế mà quên hết những gì từng làm với sao?.

      Cái đó cũng thể , Thiên Tuyết đúng là khá thỏa mãn với những gì tại nhưng vẫn chưa thể bỏ những nghĩ suy tiêu cực dành cho kẻ ác ma diễn trò.

      Thay vì được tài xế riêng Tuyết lại từ chối mà dạo bộ đến trung tâm, từ căn biệt thự của tới đó cũng xa mấy, lâu ngày rồi vận động khiến các đốt tay chân đơ cứng, mới nhấc chân mấy bước mệt mỏi ngồi sụp xuống đất rồi lại quyết tâm đứng lên tiếp và sau mười lăm phút diện chiếc xe taxi để đến khu mua sắm. nổi mà.

      nguy nga tráng lệ của khu mua sắm Diamond đúng là rất sang trọng, chỉ cần ngửi mùi hương thôi cũng đủ biết những món hàng hiệu trong đây rất tốn kém và đắt đỏ, Thiên Tuyết thắc mắc gia đình Dương giàu như thế tại sao nơi này phải của họ, với tài sản kết xù ấy chục cái Diamond chẳng nhằm nhò gì đâu. biết chủ sở hữu nơi đây là ai nhỉ? Chắc là người tài giỏi và thua Chủ tịch Dương bao nhiêu.

      Bước vào gian hàng đồ dùng em bé Thiên Tuyết thích thú cầm cái đầm nhắn tay mà ngắm nghía, bộ váy mang màu hồng nhạt được điểm lên bởi vài chiếc bông trắng đính viền trông rất giống bộ đầm công chúa trong những câu chuyện cổ tích đáng . Nâng khóe môi Hoa Thiên Tuyết vừa lòng với bộ đồ này, cơ mà chưa biết là con trai hay nên lại bẻn lẻn sang gian hàng bé nam. Ôi, chiếc yếm jean mới đáng làm sao, vải lụa mềm mịn, loại vải rất mát gây khô ngứa cho trẻ, áp lên má Tuyết cười tít mắt. Coi lại giá hai bộ cánh dễ thương mà mắt Thiên Tuyết nổi đơm đớm bay vòng vòng, cái của bé là 255$ đô, bé trai chỉ 254$ đô. Hoa Thiên Tuyết cười xòa giả vờ đu xà trả những bộ đồ lại chỗ cũ, dù hơi tiếc nhưng còn lâu bé mới thành hình mua chi sớm, lúc biết giới tính rồi đưa Hạ Vũ đến xem cũng được. điệu nghệ bước đến quán ăn gần đó, gọi phần gà rán và đợi.

      Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nơi những dòng xe vội vã lướt qua nhau, vài tòa nhà be bé phía dưới lấp loáng trong cái bóng của Diamond, Thiên Tuyết ở tận tầng ba mươi ba nên hơi chóng mặt khi mãi nhìn xuống, đôi mắt quáng nhìn người cứ giống như những con kiến bé tẹo siêng năng làm việc. tiếu hài.

      - Chào em xinh đẹp.

      Giọng vang sau gáy tai làm lòng căng như dây đàn chậm rãi xoay đầu, hình ảnh bỗng ra làm tim chùng xuống, Tuyết muốn quên, bao giờ gặp lại và phủ nhận khi kết quả quá ràng.

      - Lý Mẫn Hạo .

      Người đối diện lịch trong bộ vest xám tro, cậu mỉm cười tươi rói trong đôi ngươi thâm trầm sợ hãi của Tuyết. Cởi bỏ chiếc áo ngoài cậu choàng lên tay mình, tay vươn ra cách lịch :

      - , tôi là Lý Mẫn Hào rất vui được làm quen với em. Thiên Tuyết?.

      Hoa Thiên Tuyết hoa mắt, Hào? Hạo? Hai người giống nhau như đúc tên lại mang mác ở cái tên, thôi cần cũng biết sinh đôi là cái chắc rồi. Vậy đây là người bị Hạ Vũ đánh ngày trước? Cũng là kẻ thấy ghê tởm thể nào thân thể của Vũ?. Những suy đoán cứ cuốn thời gian của Tuyết, hồi tưởng và lậm lụy trong hồi ức mấy tươi đẹp.

      Tay nâng giữa trung nhưng động tới bàn tay Hào đến khi cậu chạm Tuyết mới bừng tỉnh mỉm cười giao tiếp gật đầu:

      - Vâng, có phải...

      Mẫn Hào hiểu câu hỏi đó, cậu gật đầu ngồi xuống ghế đối diện với Thiên Tuyết, đan xen những ngón tay, cặp chân thon dài khẽ bắt chéo cách tôn quý. Hoa Thiên Tuyết nhìn lúc, tò mò hỏi:

      - đến đây làm gì?.

      cười, cậu đáp:

      - đến để ký hợp đồng với chủ nhân nơi đây. Chắc cậu ta sắp đến rồi.

      Đưa cổ tay lên cao, Hào kéo tay áo để xem chiếc đồng hồ đắt giá nhãn hiệu Rolex, Thiên Tuyết nuốt nước miếng ừng ực, phải vì cái đồng hồ đẹp mà là món gà của được mang đến, ôi mùi thơm khiến bụng râm ran mà vang lên những thanh ngượng nghịu. Tuyết cười xòa với Hào lại quay sang nhìn phần ăn dâng đến.

      - Đến rồi.

      Mẫn Hào đứng dậy chỉnh lại vạt áo làm cho Thiên Tuyết cũng tò mò nhìn theo. Từ xa bóng dáng điển trai, chững chạc và đôi phần thu hút nơi góc cạnh đường nét khuôn mặt vuông vức, trông vẻ như người lai Pháp, lãng mạn, tuấn mĩ khiến Tuyết mờ mắt ngắm nhìn, mắt trợn tròng, miệng sắp lấy ca hứng nước dãi rồi đây.

      "Đẹp trai quá!!!"
      Chris thích bài này.

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 13: Simon Trần♥

      Ánh mắt tán thưởng của Thiên Tuyết làm người bước đến tiếu hài mỉm cười, bắt tay lịch với Lý Mẫn Hào, ta nhìn chăm chăm. Hào cười xả giao giới thiệu:

      - Đây là vị tiểu thư xinh đẹp Hoa Thiên Tuyết, còn đây là thiếu gia Trần - Simon Trần.

      - Ôi tiểu thư Hoa, có cái tên đẹp như người.

      Nâng cánh môi Simon hôn lên mu bàn tay Tuyết làm ngượng nghịu mà đỏ mặt, giọng thẹn mà ngập ngừng:

      - Trần hãy gọi tôi là Thiên Tuyết được rồi.

      - Vậy Thiên Tuyết hãy gọi tôi là Simon nhé!.

      Đá mi mắt hớp hồn Thiên Tuyết, Simon ngồi xuống ghế cạnh Mẫn Hào quên giữ nguyên nụ cười môi. Simon nhìn rất Tây lại mang theo vẻ dễ gần, ấm áp, đôi chút quyến rũ, lãng tử trêu đùa nhưng mất nét chững chạc đôi mày thanh tú, mỗi khi nghe điều gì đó trong hợp đồng thỏa cau lại. Tuyết hơi ngần ngại bởi vì đây là chuyện làm ăn của người ta mình cứ như cái bóng đèn ngồi chình ình đống, mà cũng có gì đó lạ lạ chẳng lẽ ký hợp đồng làm ăn phải ở văn phòng chứ tại sao lại ở chốn đông người này. Thiên Tuyết đưa mắt nhìn xung quanh mới hay ra mọi người từ khi nào hết chỉ còn ba người ở đây thôi, nuốt nước bọt xuống cuốn họng thôi nghĩ ngợi ăn hết phần gà rồi về.

      Hai người trước mặt cứ gì đó mà lợi nhuận với cả vốn lãi, Tuyết hiểu nổi họ bàn về cái gì nữa, mà cũng đúng chuyện hợp đồng phải chuyên môn của đâu nha, lắc đầu nguầy nguậy lại cuối xuống ăn ngon lành.

      Lý Mẫn Hào tuy tay vẫn lật giấy, mắt nhìn vào các điều khoản nhưng tâm đặt cái miệng bé cứ nhai nhóp nhép miếng thịt ngon lành, cậu cố gắng bỏ cái hình ảnh quá sức gợi cảm đó ra khỏi đầu mình để quay lại vấn đề chính. Sau lúc bàn bạc ổn thỏa với Simon, Hào ngước mắt nhìn thiên hạ còn chưa ăn xong, cậu cảm thấy vui vẻ lạ thường khiến khóe môi khẽ đưa lên cao, tò mò mà ngẫm biết nãy giờ ăn hay là ngậm mà lâu đến thế.

      Chống tay bên má Mẫn Hào nhìn chăm chăm khuôn mặt lúc Thiên Tuyết ăn, giống năm trước khi mọi thứ vừa mới bắt đầu, năm ấy Hào - Hạo được cấp nhiệm vụ thay phiên tiếp cận điểm yếu của Hạ Vũ, vô tình hay cố ý cả hai cùng Tuyết, lúc nhận ra chính bản thân mình thể nhìn tổn thương thêm nữa Hào cầu xin và ký tờ giấy ấy với Hạ Vũ, mọi việc xảy ra vì phút bốc đồng lại là nước bước kế hoạch của cha. Mẫn Hào may mắn chết, Mẫn Hạo theo cha để lột xác trở thành thiếu gia Lý, chủ tịch Lý nhiều lần bắt buộc Hào rời nhưng cậu muốn. năm qua, Lý Mẫn Hào vẫn luôn ở gần bên Thiên Tuyết, thầm bảo vệ từ xa, cậu thể bước lại gần được vì như thế hỏng hết kế hoạch của cha. Đến hai tháng trước Mẫn Hào hay được thằng em khốn khiếp của mình làm nhục Thiên Tuyết, cậu cho nó mấy cú và đến nay vẫn chưa dám ra đường. Cũng may nó ra đường được nên Hào mới có thể ký hợp đồng và bắt gặp Tuyết nơi đây.

      Nước sốt dính bên má Thiên Tuyết làm Mẫn Hạo phì cười quẹt ngón tay lau sạch vết dơ, giọng ôn nhu:

      - Cậu cứ như mèo ăn vụng vậy.

      Hoa Thiên Tuyết giật bắn chộp nhanh lấy cánh tay Mẫn Hào, đôi mắt trừng to ngạc nhiên lẫn nghi ngờ những gì mình mới nghe được:

      - vừa cái gì? Tại sao?.

      Biết mình lỡ miệng nên Hào giật lại tay đứng dậy cuối đầu chào tạm biệt Thiên Tuyết cùng Simon Trần, cậu co chân chạy như ma đuổi kịp quay đầu, lúc nãy loạn trí hay sao mà lại những lời như thế chứ.

      Thiên Tuyết vẫn giữ nguyên bộ dạng ngẩn ngơ nhìn bóng dáng quýnh quáng khuất dần sau cánh cửa thang máy, đôi tay cấu chặt vào tấm khăn ăn nhàu nát, bặm chặt môi cùng mâu quang đảo quanh mớ suy nghĩ, hồi ức ngày ấy đan xen cùng hình ảnh tại, câu năm trước lại vang trong đầu:" Hoa Thiên Tuyết, cậu cứ như mèo ăn vụng vậy, dính tùm lum hết rồi này". Câu đó là của Tuấn Kiệt lần nào ăn gà cậu cũng đều mắng như vậy, sao có thể trùng hợp đến thế, những ngón tay trở nên trắng bệch tê cứng, lòng bàn chân nóng rát khiến cảm thấy toàn thân phừng cháy như ngồi đống than.

      Đứng phắt dậy quẳng chiếc khăn sang bên định đuổi theo nhưng có bàn tay ai đó to nắm chặt lấy cổ tay :

      - Cả tiểu thư cũng muốn bỏ trốn sao?.

      Thiên Tuyết quay đầu nhìn mới sực nhớ ra còn kẻ ngồi đây nữa, ôi trời biết nên khóc hay cười khi nhìn vẻ mặt ngây dại như cầu xin đừng bỏ của Simon.

      - Xin lỗi Simon, tại tôi cần về gấp lần khác chúng ta gặp lại tôi mời ăn.

      Simon mím môi lắc đầu, giọng đượm buồn:

      - chạy theo cũng kịp đâu, theo tôi biết thiếu gia Lý giờ gần tới sân bay để đến London tham gia buổi ra mắt sản phẩm của mình rồi.

      Thiên Tuyết thất vọng ngồi sụp xuống ghế, đôi mắt buồn bã vô hồn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ nơi khoảng được trải dài bởi màu xanh biển tươi mát, chiếc máy bay xa xa vờm trời làm lòng chùng xuống, sao có thể nhanh như thế chứ. Thở dài Tuyết chớp mi tiệp rũ bỏ những phiền muộn, thời gian còn dài còn cơ hội gặp lại nhưng khi đó mong kẻ gặp phải Lý Mẫn Hạo.

      - Vâng, cảm ơn vậy tôi ở lại.

      Cong khóe môi cười xả giao đôi chút cho phải phép. Simon đưa đề nghị dạo phố nhưng vội từ chối bởi lẽ cái chân này rất được siêng, hiểu ý mà cười bởi đáng thà của Thiên Tuyết, ăn xong cùng Simon và rời nhưng chỉ dạo vài vòng trong trung tâm. có hỏi vài vấn đề như: bạn trai, việc học,... Hỏi có bạn trai ? trả lời chỉ cười trừ vì Hạ Vũ chưa từng cả, hỏi việc học? buồn bã lắc đầu. Sau lúc chuyện chán chê tự động khai rằng mình có thai, đứa bé cũng tầm hai tháng rưỡi và nó có cha bởi vì thụ tinh nhân tạo. Dù là viễn vông và dối nhưng lẽ ngồi khai cha nó là tên ác ma Dương Hạ Vũ và bị cưỡng bức mà có bé? Thôi thế cho lành.

      Simon Trần vỗ tay khen Thiên Tuyết rất giỏi cần dựa dẫm vào đàn ông muốn tự thân nuôi con, lại xinh đẹp như hoa nhưng hề kiêu kì. cho Tuyết xin có Hạ Vũ nuôi chắc chết đói mất, đúng là nữ cường bình đẳng nhưng thử hỏi công ăn việc làm gặp thêm con cái nữa, thực tế chút . Bẻn lẻn cười xòa, Thiên Tuyết nhìn đồng hồ định từ chối khéo lời mời ăn tối màn hình tivi trong gian hàng điện tử chuyển kênh.

      Dừng điệu bộ, Thiên Tuyết nhìn và bị thu hút bởi những ly rượu sang trọng, ngàn bộ cánh đắc tiền hay những quý ông quý bà choàng tay nhau dạo bước. Ánh mắt chợt ngưng trọng về phía cuối màn hình, nơi thân ảnh to cao, tráng lệ, bộ vest đen lịch thiệp, mái tóc undercut bảnh bao, cái dáng vẻ ấy sao lại quá thu hút thế này. Khuôn mặt dần hơn khi máy quay tiến đến gần Dương Hạ Vũ, đứng bên cạnh chủ tịch Dương - Dương Tính, những người xung quanh dường như tản ra dần. Hoa Thiên Tuyết tặt lưỡi khen ngợi đúng là dân có tiền lại khác, đến cả máy quay cũng giành riêng cho mình.

      Vỗ vai Thiên Tuyết, Simon cũng ngẫng đầu khen ngợi , chứ tâng bốc chi cho mệt, ra thần tượng của Simon là cha con Chủ tịch Dương, tập đoàn Dương có mặt thương trường hơn trăm năm nay và các nhà lãnh đạo đều là người tài giỏi, Dương Tính nắm vững công ty sau bốn mươi năm và khi Dương Hạ Vũ tròn hai mươi ông giao lại toàn bộ cho . Mẹ của Hạ Vũ là Hạ Lan, ngoài cái tên chẳng ai biết được mặt mũi của bà cả, có người Hạ Lan chết, có kẻ lại bảo bà được khỏe nên được Dương Tính thương, chăm sóc và cất giấu trong nhà như thượng bảo. Hồ sơ của vị Chủ tịch hoàn toàn sạch gú, hay dính đến các vấn đề pháp luật nào cả nên cũng ai nghi ngờ khi bảo Hạ Lan được ông cưng như bảo bối.

      Nghe lời diễn thuyết của Simon mà Thiên Tuyết ngộ ra rất nhiều, trước giờ ngoài biết tên Dương Hạ Vũ, gia đình rất giàu ra mọi thứ đều mù tịt, ngờ cha lại là người tài giỏi vẹn toàn và hết mực chung thủy như thế, còn mẹ , có nên hỏi khi trở về nhỉ?.

      Miên man suy nghĩ bỗng điện thoại vang lên giai điệu nhàng, Tuyết tỉnh mộng lục trong túi, bật lên và áp vào tai nghe:

      - Em ở đâu? - Hạ Vũ bình thản :

      - Em ở nhà - dối trắng trợn:

      - ở nhà và thấy em - nhếch mép cười qua điện thoại:

      - Dạ, em...em...em.... - Lắp bắp vì bị bại lộ:

      - đến rước - Rằn giọng:

      - Thôi...

      Tút Tút Tút

      Điện thoại bị dập, Thiên Tuyết nhảy dựng xoay người vòng tròn như con cún đuổi theo cái đuôi, đầu quanh quẩn hình ảnh tức giận của Hạ Vũ, kì này chết là cái chắc. Bỗng bàn tay ai đó đặt lên vai Tuyết làm phản ứng dữ dội la toán nhưng mọi thanh đều bị người đối diện nuốt lấy. Ôi trời, đây là nơi công cộng nha, Hạ Vũ ngấu nghiến đôi môi cách nóng bỏng chết người, hai má Thiên Tuyết ửng hồng ngượng ngùng nhắm chặt mí mắt, những người xung quanh ngừng lại hoạt động nhìn chăm chăm hai kẻ gây chú ý giữ trung tâm.

      Dương Hạ Vũ tức giận bởi cái tính nghe lời của Thiên Tuyết, sau khi buổi lễ xong xuôi liền lên trực thăng trở về nhưng lại thấy mèo ngốc đâu, qua GPS mới biết con mèo chạy loạn đến đây. Đến nơi thấy Thiên Tuyết ngây người nhìn hình ảnh tivi. Điều đó làm Hạ Vũ tự dương tự đắc mà cười nhưng khi chuyển chế độ quan sát sang tên con trai cao to lại mang thêm nét lai Pháp làm ứ họng, nuốt nước bọt trôi, cổ họng đắng nghét. Liếc xéo Thiên Tuyết, Hạ Vũ gọi cho muốn xem gì ai ngờ đâu con mèo ngốc cư nhiên dám dối .

      Thiên hạ trong lòng run rẩy, má ửng hồng gợi tình đáng , vạt áo mỏng phong tình đoạt chủng làm mủi lòng đưa môi lướt lên xương quai xanh , nhàng trêu đùa nơi gáy tay làm Thiên Tuyết phản ứng rên .

      - là...

      Simon gặp được thần tượng nên đứng như trời trồng nhìn Hạ Vũ nãy giờ, sau khi tỉnh khỏi phấn khích có vẻ hài lòng khi giữa chốn đông người mà thản nhiên ăn con người ta sao? Thấy Thiên Tuyết từ chối nên Simon Trần tò mò bước lại gần kéo hai người khỏi dục vọng nên giải quyết tại đây.

      Hạ Vũ ngước mặt nhìn qua khe mắt, đứng thẳng người tay vẫn ôm khư khư Thiên Tuyết thẹn thùng trong lòng, tim đập loạn xạ khiến nhịp thở hỗn độn và thể bình thường được nữa.

      - Bạn trai của ấy.

      chính thức quyền sở hữu và câu ấy lại khiến lòng Tuyết lâng lâng vui sướng, khóe môi giật giật nâng cao mãn nguyện, áp chặt khuôn mặt vào lòng ngực thơm tho của Vũ.

      - Ồ, ổ, chào tôi là Simon Trần, tôi vừa mới biết Thiên Tuyết.

      - Chào Simon, tôi nghĩ chúng ta có gì để đâu nhỉ? Bạn tôi mang con của chúng tôi, ấy mệt rồi.

      Simon Trần bật cười vang, hiểu được ngay Dương Hạ Vũ đương ăn giấm chua nha, thôi nữa, gật đầu chào tạm biệt Hạ Vũ, lần đâu tiên được gặp mặt ngoài đời nên Simon vui đến nhảy dựng, có ai biết chăng mẫu người lý tưởng của là Hạ Vũ nha:

      " ấy đẹp trai và phong độ mà".
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :