Truyện do JupiterGalieo sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Ta luôn cảm thấy Cự giải và Ma Kết thiếu thiếu cái gì đó, mọi người xem thiếu cái gì?

      Chap 24: Nụ hôn dưới cơn mưa
      [​IMG]

      Trong trấn Thuỷ Vu có rất nhiều quán ăn truyền thống của dân du mục ở hai bên đường.


      Trước cửa quán nào cũng bày những mảng thịt cừu hoặc thịt ngựa lớn. Chủ quán nhanh nhẹn cắt từng miếng mỏng những khối thịt treo trước cửa, khéo léo chế biến thành những món ăn đầy màu sắc. Mùi thức ăn nồng đậm kéo dài phố, níu kéo du khách qua đường ghé lại nghỉ chân.


      Lúc hai người Hạ - Giải trở về từ miếu Thổ Thần trời chạng vạng, liền tuỳ tiện chọn quán ngồi xuống, gọi chút đồ ăn.


      “Ông chủ, giới thiệu xem món ăn nào là chiêu bài của quán các ngươi a.” Giải Ngữ Hoa vung túi, vứt xuống bên cạnh, rất khách khí ngồi xuống, vừa nghiên cứu thực đơn vừa lớn với người chủ quán.


      “Món nào ở đây cũng là chiêu bài của tôi!”


      Ông chủ quán vừa lau tay vào tấm tạp giề trắng vừa trả lời, thái độ hết sức ngạo mạn.


      “Vậy mỗi món phần .” Giải Ngữ Hoa suy nghĩ gì với ông chủ quán.


      , như vậy ăn được.” Ông chủ quán nhìn , nghiêm túc .


      “Ồ, vậy lấy món này, món này, với món này…” vung tay chỉ loạn thực đơn.


      “Món này với món này giống nhau, nên gọi, món này với món này hợp, nên ăn.” Ông chủ quán thà khuyên nhủ.


      Hạ Chi Kết im lặng ngồi bên rốt cuộc hết chịu nổi trò đùa dai của Giải Ngữ Hoa liền giành lấy thực đơn, nhìn lượt, chỉ vào bốn món với ông chủ:


      “Chúng tôi chọn mấy món này.”


      “Được!” Ông chủ đọc tên bốn món chọn, cười tít mắt rời .


      Ông chủ quán rời đoạn khá xa, Giải Ngữ Hoa mới cười meo meo, vỗ tay với :


      hổ là giám đốc nhà hàng nổi tiếng, chọn món ăn cũng nhanh gọn a.”


      ném cho ánh nhìn khinh thường, với đôi đũa trong ống, tỉ mỉ lau sạch, thong thả :


      “Tôi chỉ muốn cái dạ dày của mình vì trò đùa của mà chịu khổ.”


      Nghe thế, Giải Ngữ Hoa rụt cổ, le lưỡi :


      “Bị nhìn ra rồi sao?”


      lại liếc nhìn cái, gì.


      Thái độ của như vậy, quen, vì thế cũng chẳng thèm bận tâm. cũng học , lấy đôi đũa trong ống, nhưng lau mà đem ngõ ngõ lên mấy chén trà bàn.


      lâu sau mấy món bọn họ gọi được đem lên. Hương thức ăn lan toả, vấn vít trong gian. Giải Ngữ Hoa nhanh tay gắp miếng thịt bỏ vào mồm. Miếng thịt còn nóng, vừa nhai vừa há miệng cho bớt nóng, cũng quên ồn ào với chủ quán:


      “A!A!A! ông chủ, món này rất ngon nha, tay nghề của ông cao cường.”


      Ông chủ quán cười đến khép miệng lại được:


      “Coi như biết thưởng thức, phí phạm mâm đồ ăn.”


      Ông chủ quán rời , để lại Hạ Chi Kết cùng Giải Ngữ Hoa im lặng dùng cơm. lát sau, bên cạnh truyền đến tiếng của :


      “Hai vị, có muốn tham gia lễ hội của Cổ tộc chúng tôi ?”


      “Cổ tộc?” Giải Ngữ Hoa lúc ấy húp nước mì, hàm hồ hỏi.


      “Đúng vậy! Lễ hội của chúng tôi rất đặc biệt, hơn nữa chỗ chúng tôi cũng rất đẹp.” Mấy bản địa đứng ngoài cửa quán nhìn xung quanh kiếm chuyện làm ăn, vừa nghe có người hỏi liền xà đến, tíu tít giới thiệu.


      ?” Giải Ngữ Hoa để ý đến bản địa, quay sang hỏi Hạ Chi Kết.


      Hạ Chi Kết vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt mong chờ của , lời từ chối lên đến miệng cách nào thốt ra được. lát sau, chỉ vào tờ quảng cáo bản địa đặt bàn, hỏi:


      “Tiền xe, vé vào cửa như thế nào?”


      Giải Ngữ Hoa ngạc nhiên nhìn , hiểu tại sao lại hỏi như vậy. mặt xuất nụ cười sáng tỏ, giải thích với :


      “Người làm ăn mà.”


      bản địa vừa nghe liền nhanh nhảu đáp lời:


      “Tiền xe 20, vé vào cửa 30, tất cả là 50 đô.”


      ngẩng đầu nhìn :


      “Tôi nghe bạn tất cả chỉ 20 đô.”


      thể nào, vé ưu đãi cũng 25 đô.”


      đẩy tờ giấy sang bên cạnh, vẻ tiếc nuối:


      “Vậy thôi !”


      Giải Ngữ Hoa trợn mắt. 50 xuống 20? Mấy kẻ tư bản này biết cách ép giá mà.


      Hạ Chi Kết dương dương tự đắc gắp thức ăn, phát ánh mắt kỳ lạ của Giải Ngữ Hoa.


      Mấy bản địa dùng thổ ngữ huyên thuyên hồi. Cỏ vẻ như thảo lận. Sau đó, đại diện ra với Hạ Chi Kết:


      “Thôi được, 20 20. Buổi tối chúng tôi đến đón hai vị. Hai người ở nhà trọ nào?”


      A! Có thể được sao? Giải Ngữ Hoa rớt cằm kinh ngạc.


      Hạ Chi Kết hài lòng mỉm cười, cùng bản địa trao đổi vài câu. lâu sau, mấy bản địa kia cũng rời .


      ***


      Trời còn chưa tối hẳn bản địa lúc chiều tới. Cổ tộc cách chỗ hai người trọ xa, xe kéo chỉ lát là tới.


      Mặt trời kéo lê đuôi áo đỏ rực về phía Tây, nhuộm cả gian trong giáng chiều ấm áp. bản địa chính lễ tiếng nữa mới bắt đầu, hai người có thể dạo xung quanh chút rồi quay lại, giờ ấy còn phải đón vài vị khách nữa, hẹn hai người tiếng sau gặp lại ở nơi này. Lời vừa dứt, ấy cũng biến mất trong biển người đông đúc.

      ***


      Mặt trời tắt hẳn. Vầng trăng e ấp ló ra khỏi rặng mây. Hạ Chi Kết cùng Giải Ngữ Hoa dạo hết vòng mà bản địa vẫn chưa quay lại. Hai đành chọn bậc đá tạm ngồi xuống nghỉ ngơi đồng thời đợi bản địa kia quay lại.


      Giải Ngữ Hoa cảm thấy cứ ngồi như thế có chút xấu hổ. lục chiếc túi lớn mang theo, lấy điện thoại của mình ra, cắm tai nghe, đưa bên cho Hạ Chi Kết:


      “Muốn nghe ?”


      nhìn bên tai nghe, có chút bất ngờ, lại nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ của hai người hiểu ra ý của liền nhận lấy, đeo vào. ấn nút, chọn bài hát mình thích.


      Giai điệu dương của bài hát “ ấy ” từ từ vang lên bên tai.


      ngờ cũng biết bài hát này. Nhìn phong cách của , cứ nghĩ thích nghe mấy bài hát sôi động, ngờ lại thích bản nhạc này.


      Giọng hát da diết của ca sỹ giống như có ma lực, từ lúc nốt nhạc đầu tiên vang lên liền kéo người ta chìm đắm trong những cảm xúc của nó.
      “Tình của chúng ta sai



      Chỉ tại vẻ đẹp đó sao quá dày vò…”


      Đúng vậy, có tình nào là sai, chỉ có vẻ đẹp của nó khiến người ta đau đớn. Đau đớn nhưng vẫn muốn có được, chấp nhận dày vò để đuổi theo, cố gắng chạm vào nó.


      Trong lúc hai người đắm chìm trong ma lực của những lời " ấy ", nhạc đột nhiên dừng lại.


      “Đáng chết, hết pin.” Giải Ngữ Hoa nhìn màn hình điện thoại đen kịt rủa thầm. Bối cảnh nhạc này tốt, có trăng, có gió lại có cả ánh lửa nhấp nhô làm nền, vậy mà đột nhiên dừng lại, đáng chết!

      ấy sao cả



      Chỉ cần trong đêm tối



      Khi trằn trọc yên có thể được gửi gắm…”


      Bên cạnh vang lên tiếng hát khe khẽ. biết vì sao, Hạ Chi Kết đột nhiên muốn hát.

      có nhạc đệm, chỉ có giọng vang lên giữa gian nhưng Giải Ngữ Hoa lại cảm thấy, so với ca sỹ kia, tiếng hát của còn da diết hơn, rung động hơn rất nhiều.

      đợi được trời tối



      Pháo hoa kia chẳng thể rực rỡ



      Kỷ niệm cháy thành tro



      Mà vẫn đợi được tới đoạn kết



      ấy từng sao cả



      Tôi lo ngày ngày thêm dằn vặt mà thôi



      Chẳng sợ khi trời lại sáng



      Chỉ sợ tỉnh lại mà thôi…”

      chìm đắm trong thế giới của mình, khuôn mặt tĩnh lặng như hồ nước mùa thu.


      Giải Ngữ Hoa cảm thấy, bây giờ là chân nhất. Bỏ xuống tất cả lớp ngụy trang của kẻ làm ăn, bây giờ chỉ còn là người đàn ông bình thường, đơn những xúc cảm, bị dày vò trong tình của chính bản thân.


      nhìn đến choáng váng.


      khẽ ngân nốt nhạc cuối cùng, sau đó mỉm cười, đưa tay đẩy gọng kính, nét mặt trở lại như ngày thường, vẻ dịu dàng cũng theo đó biến mất.


      Hạ Chi Kết vừa quay sang liền nhìn thấy vẻ mặt si ngốc của Giải Ngữ Hoa, bất thốt lên câu hỏi:


      “Tôi giống người đó đến vậy sao?”


      “A! Cái gì..” vẫn chưa thoát khỏi choáng váng ban đầu, đến lúc khôi phục thần chí mới biết hỏi đến người kia: “Khuôn mặt giống, nhưng khí chất rất giống, nhất là khi nhắc đến người của mình. ấy chỉ có khí chất con buôn giống như .”


      “Muốn nhân cơ hội phỉ báng tôi?”


      chút chút.” làm mặt xấu cười cười. coi là bạn, nên thỉnh thoảng đùa giỡn chút cũng sao.


      “Người phụ nữ của như thế nào?” Đột nhiên Giải Ngữ Hoa cảm thấy tò mò về vấn đề này.


      ấy sao?” mỉm cười, ngả người ra phía sau, nhìn lên vầng trăng cao: “ dịu dàng, rất cần được chăm sóc nhưng lại tỏ ra kiên cường, đáng …”


      thích như vậy tại sao cướp ấy về?”


      “Cướp sao? từng tôi là nam phụ, tôi cũng muốn giống như nam phụ, tìm mọi cách, dùng mọi thủ đoạn đem nữ chính cướp về. Người kia ở bên ấy rất lâu, có tình cảm với ấy, ấy cũng có ý với người đó nhưng lại cảm thấy làm như thế công bằng với người ấy từng . ấy rất đau khổ, tôi lại muốn ấy thêm buồn phiền.”


      Những lời này chưa bao giờ với ai. hiểu vì sao hôm nay lại với . Có lẽ những ngày ở chung khiến tìm thấy đồng điệu giữa . Cũng có thể bởi trong đêm trăng như thế này nghe bài hát kia, bị kích thích. Cho dù lý do gì nữa, hôm nay vẫn muốn ra những lời giấu kín lâu.


      “Khoan , đừng với tôi là đó biết ấy nhé.”


      “Tôi từng ám chỉ” có chút ảm đạm “Nhưng ấy hiểu.”

      Tạo hoá trêu ngươi, dù đến sớm bước hay chậm bước đều có được.


      “Trời ạ, thế kỷ nào rồi còn thịnh hành mốt thầm lặng vậy.”

      "Còn ? tích cực sao?"

      " Tôi á?" biết hiểu lầm rồi, giải thích cũng được " Tôi thích ấy. ấy chỉ là người quan trọng ở cùng với tôi trong thời gian đặc biệt..."

      còn muốn thêm điều gì nữa nhưng bản địa tìm đến. Lễ hội chính bắt đầu. lôi kéo hai người bọn họ len vào trong đám đông náo nhiệt ở đằng xa.


      Lễ hội của Cổ tộc bắt đầu bằng việc đốt lửa. Sau đó, mọi người cùng nhau uống thứ rượu đặc biệt của nơi này. Rượu rất thơm, Hạ Chi Kết uống rất nhiều. Tiếp đó, bị những người đàn ông khác kéo ra ngoài nhảy múa. Bên kia Giải Ngữ Hoa cũng bị những người phụ nữ kéo .


      Quanh đống lửa lớn, bọn họ xếp thành hai hàng, xoay tròn theo nhịp trống. Mỗi lần xoay lại chuyển sang ví trí mới, ghép thành đôi với người khác. Xoay rồi lại xoay, cuối cùng Hạ Chi Kết và Giải Ngữ Hoa lại ghép thành đôi.

      cười, vỗ vỗ vào ngực , :


      trùng hợp nha.”


      cũng cười, nắm tay giơ cao vẽ thành đường cầu vồng cong cong. xoay tròn trong vòng tay , lúc dừng lại hơi loạng choạng, may mắn đưa tay ra đỡ mới ngã xuống.


      nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt mơ màng vì uống rượu cùng nụ cười rực rỡ của . biết có phải say rồi hay sao mà rất muốn làm chuyện.


      cúi xuống, gần sát vào khuôn mặt .

      có cảm nhận hơi thở của phả mặt mình. Con ngươi đen thẫm xuất cực gần trong tầm mắt, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ ấy khiến người ta khó mà tự kiềm chế nổi bản thân.


      Sau đó…


      đặt lên môi nụ hôn dịu dàng…


      Trời bỗng chốc đổ mưa.


      Mọi người tán loạn chạy tìm chỗ trú. Chỉ có vẫn còn ở lại.


      Giữa khoảng sân rộng, trong cơn mưa tầm tã, có hai bóng người đứng đó…


      Say đắm trong những nụ hôn...

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Quà Trung thu cho các tình </b></span></span><br><p><span><span><b><span>Chap 25: Sau cơn say</b></span></span></span><br><br>[img src=

      Chap 25: Sau cơn say

      [​IMG]

      Tô Xử bi ai nhận ra vòng lớn thế nhưng lại trở về vị trí ban đầu. Lần đầu tiên Tô Xử cảm thấy căm ghét cái hành lang nước chỉ có ở câu lạc bộ Nam Yên mà từng vô cùng thích này.

      Nam Yên là câu lạc bộ tư nhân nổi tiếng nhất của thành phố Litch. Bởi vì phí gia nhập quá cao, bữa ăn ở nơi này cũng quá đắt đỏ nên chỉ những người có tiền, thích khoe mẽ mới thường đưa người thân, bạn bè tới đây. Khi còn ở bên Cao Viễn, cũng từng vài lần dẫn Tô Xử tới nơi này. Tô Xử lần đầu tiên nhìn thấy hành lang nước ở nơi đây từng cảm thán rằng: “Ông chủ nơi này chắc dùng toàn bộ số tiền để dành cưới vợ để xây dựng hành lang này chứ!” Cao Viễn nghe như thế chỉ cười, dắt tay về phía trước. Tô Xử chưa bao giờ để tâm ghi nhớ đường ở Nam Yên bởi lúc ấy luôn cho rằng luôn có đôi tay dắt , qua những đại sảnh rực rỡ, qua những hành lang nước quanh co của Nam Yên, qua cả những năm tháng đời người.

      Hai năm sau, hành lang nước thay đổi nhưng bàn tay dắt còn, chỉ có mình lạc đường trong hành lang lạnh lẽo cũ hoặc giả như luôn lạc đường trong tình của mình.

      Mải đắm chìm trong suy tư, Tô Xử hết hành lang lúc nào hay, kẹo trái ở khúc rẽ trước mặt, cuối cùng cũng nhìn thấy vài cảnh vật quen thuộc, phòng ăn hẹn cùng khách ở phía trước. Tô Xử nhấc chân về phía ấy, vừa được hai, ba bước, cánh cửa phòng ăn bên cạnh mở ra, hai kẻ muốn nhìn thấy nhất lúc này lại đứng trước mặt .

      Ả thư ký họ Trần vừa nhìn thấy Tô Xử liền ôm lấy cánh tay Cao Viễn đứng bên cạnh, cố ý vô tình lộ ra chiếc nhẫn kim cương ngón tay mình. ả nhìn Tô Xử đầy miệt thị, giọng cũng mang mấy phần châm chọc:

      “Ôi, là Tô sao, ngờ được gặp Tô ở chỗ này. Tô có hẹn cùng ai sao?”

      Tô Xử nghe ra lời lẽ khiêu khích trong câu của ả thư ký kia, khẽ nhíu mày, giọng lạnh nhạt:

      “Chỗ này tôi thể đến hay sao. Tôi mình hay cùng người khác Trần đây hình như có tư cách để hỏi.”

      rồi định bỏ , muốn cùng hai kẻ biết xẩu hổ đó dây dưa cùng chỗ. Nhưng ả thư ký kia lại cứ cố tình muốn gây chiến với Tô Xử:

      “Tô Xử, có phải biết Cao Viễn thường lui tới nơi này nên cố tình tới đây đợi ấy ?”

      Tô Xử nhướng mày, có chút khó chịu với thái độ cố tình gây của ả này. Cao Viễn vừa nghe Trần Kiều hỏi vậy, ánh mắt lơ đãng rơi người Tô Xử. cũng muốn biết có phải cố tình đến đây đợi .

      “Tô Xử, sao lâu vậy? Tôi còn tưởng vẫn còn giận tôi chuyện lần trước nên từ mà biệt chứ!”

      Tô Xử định lên tiếng căn phòng phía sau ba người mở ra. giọng nam tính, vô cùng quyến rũ vang lên khiến cho cả ba người sững sờ. Tô Xử quay lại, nhìn người đàn ông cao mét tám lười biếng dựa vào cánh cửa, nửa cười nửa đùa nhìn . Trong đầu Tô Xử loé lên ý nghĩ, quay đầu, nở nụ cười rạng rỡ với hai kẻ trước mặt, :

      “Xin lỗi, tôi còn có hẹn.”

      xong thèm nhìn vẻ mặt của hai kẻ đó, Tô Xử xoay người, bước vào căn phòng người đàn ông kia đứng, bỏ mặt Trần Kiều vô cùng tức giận và Cao Viễn vẻ mặt phức tạp ở bên ngoài.
      ***

      Tiêu, bài phỏng vấn về cơ bản hoàn thành. Rất cám ơn hợp tác đồng thời cũng cảm ơn về bữa cơm hôm nay.” Tô Xử nở nụ cười chuyên nghiệp, khách sáo với người đàn ông đẹp trai ngồi đối diện.

      Tô đừng khách sao. Là tôi nhiều lần lỡ hẹn, làm ảnh hưởng công việc của . Bữa cơm này coi như tôi chuộc lỗi với .”

      Tiêu khách sáo rồi. Công việc kết thúc, tôi xin phép trước.”
      ***

      Nam Yên nằm ngoại ô phía Tây Litch, bình thường ít người qua lại. Những người tới đây lại đều là những kẻ có tiền, có xe riêng, vì thế, muốn ở nơi này bắt taxi là việc vô cùng khó khăn.

      Tô Xử đứng trước cửa câu lạc bộ Nam Yên, bực tức gõ mạnh gót giày xuống nền đường xi măng. có xe đêm nay biết làm sao để quay về thành phố? Muốn gọi điện cho Niệm Từ tới đón nhưng điện thoại của lại hết pin. Lúc này Tô Xử biết làm gì khác hơn ngoài việc cầu cho may mắn có chiếc taxi chạy qua đây để có thể về nhà.

      Chiếc xe màu đen quen thuộc dừng lại trước mặt Tô Xử. Cao Viễn từ xe bước xuống nhìn , :

      “Lên xe , đưa em về.”

      Tô Xử liếc nhìn ta cái, lại nhìn vào trong xe, thấy ả bạn Trần Kiều kia của gã đâu, đây là có ý gì? Muốn diễn màn người tình bí mật với sao? xin lỗi, có hứng thú! Tô Xử suy nghĩ nên dùng lời lẽ nào để từ chối chợt nghe Cao Viễn :

      “Trần Kiều về trước rồi, em đừng lo. Lên xe .”

      Ô! Tô Xử tròn mắt nhìn Cao Viễn. ta cái gì vậy? Hình như hiểu lầm điều gì rồi phải.

      Cao Viễn thấy Tô Xử chần chừ mãi chịu lên xe lại tưởng rằng Tô Xử vẫn còn giận chuyện với Trần Kiều, nghĩ đến đó liền cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái. Nắm lấy tay Tô Xử, vừa kéo vừa :

      “Chúng ta lên xe rồi chuyện.”

      Tô Xử nhìn chằm chằm vào bàn tay nắm tay mình, cỗ tức giận biết từ đâu kéo tới, chiếm trọn lấy toàn bộ cơ thể . tức giận quát:

      “Buông tay!”

      Cao Viễn thấy Tô Xử quát lên như vậy biết giận dữ nhưng cho rằng làm cao. Vì thế, Cao Viễn dừng bước nhưng vẫn chịu buông tay, :

      buông! Chúng ta chuyện riêng .”

      Lúc này Tô Xử giận dữ. nhìn thẳng vào Cao Viễn, nghiến răng gằn từng chữ :

      “Tôi bảo buông tay. Ngay – lập – tức! Giữa chúng ta còn chuyện gì để .”

      Cao Viễn thấy Tô Xử kiên quyết như vậy hơi khựng lại, do dự chút nhưng vẫn nắm chặt lấy tay Tô Xử. thu lại tầm mắt, cười tự giễu :

      “Tô Xử, em luôn lý trí như thế. Lý trí đến mức khiến cho người ta cảm thấy mệt mỏi, tự động rời xa. Rốt cuộc người như thế nào mới có thể khiến em thay đổi?”

      Tô Xử nghe đến lời này của Cao Viễn kiên nhẫn được nữa. đem chiếc túi cầm trong tay còn lại, đập tới tấp lên người Cao Viễn, còn quên giơ chân đạp cho mấy phát khiến đau đến mức khuỵ xuống, bàn tay nắm tay cũng buông lỏng.

      Tô Xử rút cánh tay bị Cao Viễn nắm ra, đá thêm phát vào chân , sau đó đứng thẳng dậy, vừa chỉnh lại quần áo vừa mắng:

      “Chính ra gì còn tôi. xem lý do thực khiến chúng ta đến bước đường hôm nay là gì? Vì tôi quá lý trí sao? Tôi thấy lý do thực là do tôi thoả mãn có. Đồ khốn nạn!”

      Tiêu Tử Vân ngồi trong xe đỗ cách đó xa chứng kiến màn này từ đầu đến cuối. này vẫn đanh đá chua ngoa như lần đầu tiên gặp . Tiêu Tử Vân cảm thấy cho dù là dáng vẻ đanh đá chua ngoa của bay giờ hay dáng vẻ thành thục, chuyên nghiệp của khi làm việc đều rất đáng ! Đúng là tiểu mỹ nhân thú vị!

      Thấy Tô Xử đánh cũng đánh, mắng cũng mắng xong, Tiêu Tử Vân liền điều khiển xe đến gần chỗ . Tiêu Tử Vân hạ cửa kính, cười cười với người bên ngoài:

      “Chỗ này khó bắt xe. Tô, có thể cho tôi vinh hạnh đưa về ?”

      Tô Xử nhìn người đàn ông ngồi trong xe, có chút kinh ngạc. đảo mắt, cảm thấy so với việc tiếp tục ở đây chờ xe trong vô vọng lại phải cùng tên khốn nạn kia dây dưa việc lên xe của người đan ông này tốt hơn nhiều. Vì thế, mở cửa xe, ngồi vào ghế lại phụ, khách sáo cười với Tiêu Tử Vân:

      “Làm phiền Tiêu.”

      có gì! Được cùng người đẹp là vinh hạnh của tôi” Tiêu Tử Vân thoải mái đáp lời, quên trêu ghẹo chút.

      Tiêu Tử Vân vừa dứt lời chiếc xe liền chuyển bánh, về phía thành phố rực sáng ánh đèn.
      ***

      Tô, nhà của ở đâu vậy?” Tiêu Tử Vân nghiêng đầu hỏi ngồi bên cạnh.

      “Chúng ta có thể uống rượu được ?”

      Tô Xử ngồi ghế, quay đầu nhìn ánh sáng lướt qua bên ngoài cửa kính xe. Từng con phố tấp nập, từng cặp đôi nắm tay nhau đường lướt qua trước mắt, đột nhiên Tô Xử cảm thấy vô cùng đơn.

      Tình cảm bảy năm của kết thúc chỉ vì câu “em quá lý trí”.

      nực cười!

      câu của Cao Viễn giống như xé rách lớp lá chắn cuối cùng trong lòng . Khiến cho tất cả nỗi đau kìm nén lâu trào ra ngoài, gặm nhấm tất cả linh hồn và cơ thể , khiến cảm thấy vô cùng đau đớn. muốn uống rượu, muốn dùng thứ chất cồn đó xoa dịu tất cả nỗi đau của mình. Chưa lúc nào khao khát được uống rượu như lúc này. Tô Xử quay sang nhìn Tiêu Tử Vân bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, lặp lại câu lúc nãy:

      “Tôi muốn uống rượu. Chúng ta uống rượu được ?”

      Cùng uống rượu với người đẹp, kẻ khác có thể từ chối chứ Tiêu Tử Vân bao giờ. bẻ ngoặt tay lái, xe chuyển hướng, vào con phố sầm uất nhất của thành phố.

      ***

      Ánh nắng xuyên qua rèm cửa được khép kín vào trong phòng, dừng lại chiếc giường bề bộn.

      Ánh nắng chiếu vào mắt khiến Tô Xử khó chịu, kéo chăn che kín đầu, lật mình sang bên cạnh định tiếp tục ngủ. Nào ngờ động tác lật mình khiến Tô Xử vốn nằm nửa người giường rơi uỵch cái xuống đất.

      Tô Xử từ trong đống chăn rốt cuộc bò dậy, đầu đau như búa bổ, hình như hôm qua uống rất nhiều. theo thói quen ra ban công hít thở sâu khí trong lành buổi sáng để tỉnh táo lại chút. Nhưng vừa mới hít hơi bị cảnh tượng trước mắt doạ cho kịp thở ra, mặt mày tím tái như gan heo.

      Phía bên dưới ban công tập trung đám phóng viên, tất cả giơ máy ảnh, máy quay các loại về phía vừa ghi hình vừa chụp lấy chụp để. Tiếng đèn flash vang vọng khắp khoảng .

      Tô Xử rốt cuộc cũng tỉnh táo hoàn toàn. nhận ra có gì đó đúng. Khung cảnh này hình như phải là khung cảnh phía trước khu chung cư của Niệm Từ. ở đâu? Chuyện gì xảy ra thế này?

      Bất chợt bàn tay từ phía sau nắm lấy eo , kéo vào trong phòng. Cánh cửa ban công cũng bị đóng lại, rèm cửa được kéo ra che hết cảnh tượng bên ngoài. Tô Xử hốt hoảng giãy dụa phản kháng cho đến khi nghe thấy giọng lười biếng quen thuộc vang lên, mọi hành động giãy dụa của Tô Xử đều bị câu của người đó đóng băng lại. Người đó :

      Tô, hành động tối qua của bị cả thế giới nhìn thấy. định chịu trách nhiệm với tôi như thế nào?”

      Chịu trách nhiệm như thế nào? Câu ấy giống như thiên lôi bổ xuống đầu Tô Xử, khiến chết đứng ngay tại chỗ. Ông trời ơi! Có ai đến cho biết chuyện gì diễn ra có được hay ?

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Xin lỗi các tềnh êu, dạo này ta bận, ít ra chap, mấy hôm nay lại bị đau mắt đỏ, mắt mũi tèm nhèm, tránh được có lỗi. các tềnh êu thông cảm, ta hứa đền bù ssau nhé.
      p/s: Như hứa, chap này ta đá Kỷ bại hoại với Lương tiểu thỏ lên sàn. Hy vọng mn vui vẻ, bye bye :-h

      Chap 26: Kế hoạch tác chiến đá bay tình địch
      [​IMG]


      Sau khi xem xem lại bản kế hoạch “đá bay tình địch” mới được vạch ra vài hôm trước, chắc chắn mọi thứ đều hoàn hảo, có bất kỳ sai sót nào, con Sói họ Kỷ nào đó mỉm cười đắc ý, hài lòng dựa lưng vào thành giường, cái đuôi phía sau lắc qua lắc lại vô cùng khoái trá. Sói vuốt ve bức ảnh trong tay, khẽ lẩm bẩm giống như với người trong ảnh:


      “Thỏ xinh đẹp, để em tự do chạy nhảy bên ngoài như vậy là đủ rồi, cũng đến lúc nên bắt em về nhà thôi!”


      Bên trong căn nhà đối diện, Lương Bình uống nước bất chợt rùng mình cái. Lương tiểu thỏ ngơ ngác xem xét xung quanh, ràng trong phòng bật điều hoà, tại sao đột nhiên lại cảm thấy lạnh như vậy nhỉ? Chẳng lẽ do áp lực công việc sinh ra ảo giác? Đêm nay, xem ra vẫn nên ngủ sớm chút tốt hơn.


      Thỏ trắng xinh đẹp hồn nhiên ngủ, hoàn toàn biết con sói nham hiểm nhà bên giăng bẫy chờ thỏ tự mình nộp mạng.

      Kết quả xem ra khỏi cần phải . Thỏ trắng đáng thương chỉ có thể ngoan ngoãn chờ sói xám làm thịt mà thôi!
      ***


      Lương Bình lần lại lần, cố gắng nhấn chân ga, chỉ thấy động cơ phát ra vài tiếng ục ặc rồi tắt hẳn.

      Quyết từ bỏ hy vọng, lại nhấn ga thêm lần nữa nhưng lần này cái động cơ cũ rích ngay cả tiếng ục ặc cũng chẳng thèm phát ra.


      Haizzz….

      Lương Bình khẽ thở dài.


      Xem ra tiểu thư nước hôm nay lại giở trò đỏng đảnh rồi đây! (Sâu: xe hơi của Lương Bình là dòng xe Trumpl, được mệnh danh là tiểu thư nước nhé :)))


      Lương Bình tắt máy, rút chìa khoá xuống xe, quên đá đá vài cái vào chiếc xe của mình cho hả giận. “ tiểu thư” này tại sao lúc nào cũng muốn gây chuyện với chứ!


      Kỷ Ngôn Thần vừa xuống tới gara nhìn thấy hình ảnh Lương Bình đứng bên kia đá đá vào chiếc Trumpl màu xanh lá của mình, vẻ mặt của lúc này nhìn thế nào cũng thấy giống vẻ mặt của đứa trẻ giận dỗi vì được cho kẹo. Quả rất buồn cười!


      Kỷ Ngôn Thần cảm thấy thỏ lúc tức giận vô cùng đáng , bên môi bất giác nở nụ cười đầy sủng nịnh. Bước lại gần , khẽ hỏi:


      “Tiểu thư lại dở chứng rồi sao?”


      Tiếng bất ngờ vang lên khiến Lương Bình giật mình suýt chút nữa hét lên. Quay lại, đập vào mắt là bộ mặt tươi cười đáng ghét của Kỷ bại hoại, Lương Bình tức giận lườm cái, hấm hứ :


      cần quan tâm.”


      Kỷ Ngôn Thần nghe vậy khẽ cười, thêm gì nữa, sau đó quay người về phía chiếc xe của mình cách đó xa. Lương Bình nhìn theo bóng xa, trong lòng hiểu sao lại càng thêm tức giận, hơn nữa, hình như lại có chút tủi thân. Kỷ bại hoại đáng ghét lại dám bỏ mặc ở đây với “ nàng đỏng đảnh” này! Hừ!


      lát sau, chiếc xe màu đen từ từ tiến lại, dừng ngay bên cạnh Lương Bình. Cửa xe chỗ ghế phụ cũng được mở ra, Kỷ Ngôn Thần ngồi trong xe ngoắc ngoắc tay với :


      “Nha đầu, lên , tôi đưa em làm.”


      Lương Bình cảm thấy động tác ngoắc tay của Kỷ bại hoại vô cùng quen thuộc, nhìn thế nào cũng giống với cái cách mỗi lần gọi Bánh Bao. Mặc dù cảm thấy vô cùng hài lòng với động tác ấy của Kỷ bại hoại, thêm vào đó, vẫn còn ấm ức vì bỏ ban nãy, vốn định thèm lên xe. Nhưng nghĩ lại nếu nhờ xe , phải cuốc bộ đoạn đường dài mới có thể ra đường cái bắt taxi, hơn nữa, vì “tiểu thư” kia mà sắp trễ giờ rồi, hôm nay bệnh viện có cuộc hội chẩn quan trọng, nếu tới muộn, viện trưởng chắc chắn tha cho . Chỉ nghĩ đến việc cùng viện trưởng “đàm đạo” thôi khiến cho toàn bộ lông tơ người Lương Bình cùng dựng ngược. Để tránh cảnh được cùng viện trưởng “uống nước chè”, Lương Bình chỉ có thể chấp nhận số phận, leo lên xe của con sói xấu xa nào đó.


      Chiếc xe màu đen từ từ dừng lại trước cửa bệnh viện trung tâm. Lương Bình tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe bị Kỷ Ngôn Thần kéo lại. Chẳng biết có phải do ý hay mà động tác kéo lại của Kỷ bại hoại có phần hơi mạnh khiến cho Lương Bình chuẩn bị xuống xe lảo đảo ngã về sau, đập đầu vào trần xe. Lương Bình ôm chỗ đau ở đầu, nhăn nhó nhìn Kỷ bại hoại:


      “Có chuyện gì vậy?”


      có gì, chỉ muốn nhắc nhở em, cúc áo còn chưa cài hết kìa.”


      Vừa Kỷ Ngôn Thần vừa nhoài sang phía Lương Bình, khẽ đưa tay xoa xoa cái chỗ đỏ lên trán . Vẻ mắt rất thản nhiên, giống như tán gẫu về thời tiết vậy.


      Về phần Lương Bình, hoàn toàn bị lời của Kỷ bại hoại làm cho hoá đá. Lương Bình run run nhìn xuống phía dưới, quả hàng cúc thứ hai từ xuống mở bung ra, hoàn toàn lộ ra phong cảnh bên trong.


      Xoạt…


      Lương Bình mặt đỏ như con tôm luộc, vô cùng xấu hổ, lúng túng giơ tay cài cúc áo. Nhưng càng vội càng rối, mãi mà cài xong, Lương Bình càng lúc càng cảm thấy xấu hổ, muốn tìm cái lỗ để chui xuống.


      Bất chợt bàn tay thon dài đưa ra, nhàng cài hàng cúc áo kia lại. Lương Bình mở to mắt, nhìn chằm chằm vào bàn tay cài cúc áo cho mình, khuôn mặt xinh đẹp đỏ nay còn đỏ hơn, trái tim cũng yên phận đập thình thịch trong lồng ngực.


      Hai người ngồi trong xe, kẻ nhoài ra phía trước, hơi cúi đầu nhìn xuống cài cúc áo, kẻ nghiêng về phía sau, khuôn mắt xinh đẹp khuất sau mái tóc đen mềm mại của kẻ cúi xuống. Tình cảnh này, nhìn từ bên ngoài, thế nào cũng cảm thấy vô cùng ái muội. Nhưng có vẻ hai kẻ ngồi trong xe ý thức được tình cảnh dễ gây hiểu lầm của chính mình bây giờ hay đúng hơn, con thỏ xinh đẹp hề hay biết mình bị con sói nham hiểm nào đó tính kế.


      Kỷ Ngôn Thần cài xong cúc áo cho Lương Bình, ngẩng đầu liền bắt gặp vẻ mặt ngây ngốc của mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu , chọc ghẹo:


      “Bị vẻ đẹp của tôi hấp dẫn đến mức muốn xuống xe sao?”


      Lương Bình bị câu này của Kỷ Ngôn Thần dội cho gáo nước lạnh, giúp tỉnh táo lại. Lương Bình hừ mũi, cố che giấu vẻ mặt hốt hoảng, xấu hổ của mình, túm lấy túi xách xuống xe, trước khi sập cửa, còn quên với Kỷ bại hoại:


      “Tôi thèm!”


      Sau đó “sầm” tiếng đóng cửa lại, quay người thẳng vào trong bệnh viện, thèm để ý tới người phía sau nữa.


      Kỷ Ngôn Thần nhìn theo Lương Bình cho đến khi bóng khuất sau cánh cửa lớn của bệnh viện, sau đó lại nhìn sang cái bóng màu trắng đứng cách đó xa, nở nụ cười đắc thắng.


      Tên họ Hạ kia, xem ngươi còn muốn cố chấp đến bao giờ?
      ***


      Lương Bình mở cửa, chuẩn bị xuống xe lại nghe người phía sau hỏi:


      “Chiều nay mấy giờ em tan tầm?”


      Ngừng lại động tác tay, Lương Bình nghiêng đầu thầm tính toán:


      “Có lẽ là qua năm giờ. Sau khi báo cáo kết quả hội chẩn tổng hợp của bệnh nhân là có thể về.”


      “Biết rồi, buổi chiều tôi tới đón em.”


      “Ừm”


      Lương Bình thêm gì nữa, ngoan ngoãn xuống xe làm. tuần nay, nhờ “phúc” của tiểu thư ngoại quốc đỏng đảnh kia mà ngày nào Lương Bình cũng phải nhờ Kỷ bại hoại.


      Ban đầu, vì chuyện cúc áo lần trước mà Lương Bình còn cảm thấy hơi ngượng ngùng. Cho đến khi tên bại hoại nào đỏ tủm tỉm cười nhìn : “Từ hai mươi năm trước, có chỗ nào của em mà tôi chưa nhìn thấy, em cần suy nghĩ quá nhiều”. Lúc Kỷ bại hoại câu ấy, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, bên môi nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn thế nào cũng thấy rất lưu manh.

      Chỉ câu thực chọc giận Lương Bình. nheo mắt, nhìn lượt từ đầu đến chân lại từ chân lên đầu, :

      “Tôi nhớ nhầm từ hơn hai mươi năm trước, tất cả mọi chỗ của tôi cũng từng nhìn qua.”

      Kỷ Ngôn Thần nghĩ lát, mặt đổi sắc, thừa nhận:

      “Đúng vậy. Vì thế, em cần để tâm chuyện mấy hôm trước làm gì.”


      sai! cần gì phải để tâm chuyện hôm trước. Chẳng phải từ hơn hai mươi năm trước, bọn họ ngay đến cả hình ảnh khoả thân của đối phương cũng thấy rồi hay sao. Chỉ chút này đâu có là gì gì so với ngày ấy, có gì đâu mà ngại với ngùng. (Sâu: ngốc dễ sợ, ngày xưa chị là trẻ con đấy, 6 tuổi và 26 tuổi khác nhau nha :-w)


      Sau khi thông suốt mọi việc, Lương Bình cảm thấy thoải mái hẳn, chẳng còn cảm thấy ngượng ngùng nữa, ngày nào cũng mặt dày leo lên xe Kỷ bại hoại nhờ.
      ***


      Năm giờ chiều, sau khi kiểm tra vòng các buồng bệnh như thường lệ, Lương Bình quay về văn phòng, chuẩn bị bàn giao công việc rồi tan ca. Lúc ngang qua sảnh lớn của bệnh viện, biết từ đâu lao ra cục bột tròn vo, trắng trẻo, ôm chặt lấy chân , vừa kéo chéo áo blue vừa ríu ra ríu rít gọi:


      “Mẹ Bình, mẹ Bình.”


      Lương Bình nhìn xuống dưới chân, sau khi nhìn khuôn mặt của cục bột tròn vo trắng trẻo kia liền cười rạng rỡ, bế bổng bé lên, hôn chụt cái kêu vào má bé, vui vẻ :


      “Đường Đường bảo bối, là ai đưa con đến đây?”


      Chẳng đợi Đường Đường trả lời, người phía sau Lương Bình giải đáp thắc mắc cho :


      “Là tôi đưa nó đến. Em xong việc rồi chứ, ăn thôi, Đường Đường đói rồi.”

      Đường Đường cũng rất biết phối hợp với người vừa , chớp mắt nhìn cười ngọt ngào:

      "Mẹ Bình, Đường Đường muốn ăn bánh táo."


      “Vậy sao? Đường Đường đợi mẹ chút, mẹ thay áo rồi dẫn Đường Đường ăn bánh táo nhé!”


      Đường Đường hơi nghiêng đầu, sau đó tụt xuống phía dưới, cười tít mắt với Lương Bình:


      “Mẹ Bình thay quần áo, Đường Đường chờ.”


      Lương Bình cúi xuống, lại hôn cái kêu lên má Đường Đường, sau đó vội vàng về văn phòng thay đồ, hoàn toàn chú ý đến vẻ mặt của đám người xung quanh.


      Mấy y tá cùng Lương Bình thăm phòng bệnh ban nãy ngây ngốc nhìn màn vừa diễn ra. chỉ có mấy y tá đó, mà những người khác có mặt trong đại sảnh lúc đó đều chung trạng thái hoá đá.


      Mấy nam bác sĩ cùng nam bệnh nhân thầm thích Lương Bình bấy lâu nay trong lòng gào thét. Bác sĩ Lương, bác sĩ Lương xinh đẹp của bọn họ, nữ thần của bọn họ là hoá ra là hoa có chủ, lại còn có cả con nữa rồi. Vậy mà bao lâu nay họ vẫn cho rằng mình còn cơ hội. Ông trời bất công mà, xinh đẹp đáng duy nhất còn sót lại cũng bị người ta hái rồi. Tại sao? Tại saooooooooo......


      Bên này, mấy Y tá cùng vài trẻ hết nhìn Kỷ Ngôn Thần lại nhìn Đường Đường, trong lòng vô cùng ghen tỵ. Trời ạ, nhìn ông xã nhà người ta xem, phong độ ngời ngời, từ đầu tới cuối đều toát ra khí thế phi phàm. Nhìn tiểu bảo bối nhà người ta xem, đáng . Bác sĩ Lương có phúc....


      Mỗi người suy nghĩ, khí kỳ lạ bao trùm toàn bộ sảnh lớn.

      lát sau, cuối cùng Lương Bình cũng quay lại, dắt theo Đường Đường cùng Kỷ Ngôn Thần rời , hoàn toàn hề hay biết mình trở thành phụ nữ có chồng đẹp, con ngoan trong mắt mọi người.


      Kỷ Ngôn Thần vừa vừa quét mắt đánh giá thái độ của mọi người trong sảnh lớn. Sói gian ác nở nụ cười gian sảo, xem ra hiệu ứng hôm nay tạo ra tệ.

      Liếc về bên trái, lại thấy bản mặt đáng ghét của tên họ Hạ nào đó, sói khẽ hấm hứ, cố tình bước lại gần Lương tiểu thỏ ngây thơ, vờ như đỡ Đường Đường, lại giống như ôm Lương Bình.


      Sói liếc mắt nhìn kẻ nào đó ở góc phòng, ánh mắt thách thức.


      Hừ!


      Để xem ngươi còn dám có ý định giành thỏ bảo bối với ta .

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 27: Hiểu nhầm lớn rồi!

      [​IMG]
      Đến tận lúc này, Quân Minh Sư rốt cuộc mới hiểu hai chữ khắc tinh là như thế nào. Khắc tinh chính là chỉ cần chút sơ sẩy liền có thể khiến cho thế giới của đảo lộn.


      Chẳng qua chỉ quay lại lườm Hàn Mục Dương cái, kết quả lại biến thành cục diện thể cứu vãn…


      Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, cánh tay Quân Minh Sư trở nên cứng đờ. Nếu phải tất cả mọi người đều nhìn, muốn buông tay để nàng này lăn xuống cầu thang mà chết quách cho rồi.


      Thấy nụ cười của người phụ nữ dưới chân cầu thang càng ngày càng rực rỡ, rực rỡ đến mức chói mắt, còn người đàn ông bên cạnh vẻ mặt cũng càng ngày càng hiền từ, bộ giống như “ta hiểu, ta hiểu”, Quân Minh Sư cảm thấy da đầu run lên, đầu óc như muốn nổ tung.


      Tình cảnh này, cho dù có miệng cũng khó mà giải thích cho ràng được. có bao nhiêu người tin này có quan hệ “trong sáng”, mặc dù đúng là như thế. Việc cần làm trước mắt là tìm ra đối sách với phụ huynh trước , chuyện khác từ từ rồi tính. Nghĩ như vậy, Quân Minh Sư cảm thấy bình tĩnh hơn. đưa tay, nhanh chóng kéo Hàn Mục Dương lên trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người, sau đó tìm căn phòng trống, tiện tay khoá trái cửa lại.


      Căn phòng này là phòng trưng bày đặc biệt của bảo tàng, vì chưa hoàn thiện khâu trang trí nội thất nên sàn có vô số các dụng cụ lỉnh kỉnh, có ni lông phủ, có ván gỗ và rất nhiều thùng sơn. Hai người chọn thùng sơn sạch ngồi xuống đối diện nhau, Hàn Mục Dương vẫn giữ vẻ mặt kinh ngạc “như nhìn quái vật”. Quân Minh Sư bị vẻ mặt ấy của làm cho đầu óc tê liệt, kìm được nới lỏng cà vạt, điều chỉnh nhịp thở.


      Thấy Hàn Mục Dương im lặng gì, Quân Minh Sư chỉ đành khẽ ho tiếng, cố lấy giọng bình tĩnh rồi hỏi :


      “Này, chuyện vừa nãy….”


      Rốt cuộc Hàn Mục Dương cũng từ trạng thái kinh hoàng tột độ mà tỉnh lại, vội :


      “Chuyện vữa nãy là do may thôi, tôi….. lát tôi liền giải thích với mọi người.”


      Vừa Hàn Mục Dương vừa đứng bật dậy, vội vội vàng vàng về phía cửa. Chưa bước được hai bước, Hàn Mục Dương bị Quân Minh Sư kéo lại:


      bình tĩnh chút, chuyện này dễ giải thích đâu, bố mẹ tôi hiểu làm to rồi.”


      “Chỉ cần giải thích, tôi tin bọn họ hiểu thôi mà. Khoan , vừa bố…. bố mẹ ? Bố mẹ cũng đến đây?”


      Giọng của càng về cuối càng cao, cuối cùng cơ hồ là muốn hét lên.


      Quân Minh Sư nhìn cái, thấy bộ mặt kinh hãi của kìm được vuốt vuốt thái dương co giật dữ dội. ngốc vì đánh giá quá cao này. người lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ, dắt chó dạo cuối cùng lại để chó kéo trở về làm sao có thể nhanh nhạy chú ý đến tình huống phát sinh xung quanh. Thế giới của lần này xem ra còn hy vọng rồi.


      Hàn Mục Dương nhìn Quân Minh Sư đứng bên xoa xoa trán càng lúc càng hoảng, gấp đến độ muốn dậm chân:


      được! Nhất định tôi phải với bố mẹ .” xong lại muốn chạy ra ngoài.


      Lần này Quân Minh Sư những bắt trở lại mà còn ấn ngồi xuống vị trí đối diện với mình. nhìn , nghiêm túc :


      “Hàn Mục Dương, tôi muốn nhờ chuyện.”


      Hàn Mục Dương hiểu muốn làm gì, sững sờ lúc lâu mới :


      “Chuyện gì?”


      Quân Minh Sư sâu sắc nhìn cái, cố gắng lựa chọn từ ngữ với :


      “Là như thế này, mẹ tôi lo lắng tôi gần ba mươi mà vẫn còn độc thân, cứ ép tôi kết hôn, suốt ngày bắt tôi xem mặt. Lúc nãy bà đứng dưới, thấy tôi và ….” Lời ngắt ngay chỗ quan trọng.


      Hàn Mục Dương nhớ lại cảnh tượng vừa nãy cẩn thận hôn , mặt đỏ bừng, cúi đầu ngượng ngùng :


      “Tôi cố ý đâu”


      Đây là cái gì với cái gì? ta lại xin lỗi ? Cứ làm như bị ta mạo phạm vậy?(Sâu: thế chẳng lẽ muốn tiểu Dương nghĩ mạo phạm ấy sao?)


      Quân Minh Sư kìm nén tức giận, tiếp tục :


      “Tôi thấy mẹ tôi rất thích , chi bằng chúng ta tương kế tựu kế, đóng giả tình nhân. có thể lấy tôi làm bia đỡ đạn, từ chối mấy chàng kỳ cục như chàng tháp eiffel lúc tối. Tôi cũng nhờ có phải xem mặt, cũng bị ép kết hôn. Chuyện ban nãy của chúng ta...khụ...cũng có thể dễ dàng giải thích. cũng chỉ còn tuần nữa là xong công việc ở đây, thời gian nữa tôi cũng chuyển công tác, đến lúc đó, mẹ tôi ở cách xa, chúng ta tìm cái cớ chia tay, mẹ tôi cũng làm gì được.”


      Có lẽ đây là cách tốt nhất. Tuy bắt phải cùng con vô duyên này chung đụng thêm tuần nhưng nếu tuần mà có thể đổi lấy việc bị ép xem mặt cũng tốt lắm rồi. Cứ nghĩ đến việc xem mắt là Quân Minh Sư lại cảm thấy như có ai đó bóp cổ mình, bức bối thở được.


      Thực ra lý do lúc đầu Quân Minh Sư trốn tránh muốn gặp Hàn Mục Dương phần cũng bởi chuyện "xem mặt", sợ mẹ mắc bệnh “làm mối”, nghĩ cách để gán ghép hai người.


      Quân Minh Sư là chàng độc thân quyến rũ vì thế bên người phải có phụ nữ. Chỉ là tính cách cùng tên bạn chí cốt Tiêu Tử Vân có chút giống nhau, đều thích rong chơi. Vì thế, bên cạnh chưa bao giờ có người được coi là “bạn ” thực . Mẹ cũng chính vì điều này nên vô cùng lo lắng, suốt ngày than phiền muốn sớm kết hôn. Với , bất kể gia đình hay tính cách ngoại hình đều phù hợp với tiêu chuẩn như Hàn Mục Dương, chắc chắn mẹ dễ dàng bỏ qua. Sau lần gặp Hàn Mục Dương ở Litch, bố mẹ đều coi Hàn Mục Dương là ứng cử viên cho vị trí con dâu trong nhà. Chính vì điều này nên khi Hàn Mục Dương tới thung lũng mặt trời công tác, mẹ liền nhờ đưa bà đón , ý muốn cho hai người bọn họ làm quen trước. Quân Minh Sư biết chuyện đơn giản, liền tìm cớ trốn về Litch.


      Nào ngờ người tính bằng trời tính, giữa chừng công ty có chuyện đột xuất, phải về sớm hơn dự định, khiến đụng độ Hàn Mục Dương máy bay. Chị họ lại đúng lúc sinh con làm và Hàn Mục Dương gây thù kết oán. Trùng hợp lại trùng hợp, cuối cùng dẫn đến màn ngày hôm nay bố mẹ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ và Hàn Mục Dương hôn nhau....


      Mặc dù tình hình bây giờ có chút rối loạn, nhưng Quân Minh Sư nhanh chóng bình tĩnh lại. Xem xét mọi khả năng có thể xảy ra, chỉ có cách tương kế tựu kế này là tốt nhất. Dẫu rằng làm như vậy vô cùng nguy hiểm, nhưng chỉ cần qua tuần này, Hàn Mục Dương về Litch, cũng chuyển làm Tổng đại diện công ty ở chi nhánh khác, đến lúc đó, trời cao hoàng đế xa, muốn làm gì mà được.


      Chỉ cần có thể qua được mắt bố mẹ lần này, thời gian về sau còn rất dài, qua vài năm, có cách để đối phó với người nhà.


      Nghĩ đến đây, Quân Minh Sư kìm được liếc mắt nhìn Hàn Mục Dương, khẽ :


      “Hàn Mục Dương, giúp tôi lần này, đóng giả làm bạn tôi tuần thôi!”


      “Hả?” Hàn Mục Dương ngạc nhiên há hốc mồm, có chút tiếp nhận được những lời này “Lừa bố mẹ , tôi sợ tôi làm được.”


      sao, chỉ cần như bình thường, mẹ tôi có hỏi chuyện hai chúng ta đừng gì cả, còn lại tôi lo. Chỉ cần tin tôi có bạn , mẹ tôi ép tôi xem mặt nữa.”


      Hàn Mục Dương thấy Quân Minh Sư khi đến hai chữ “xem mặt” vẻ mặt có chút kinh hãi, cũng nghe kể về chuyện xem mặt của , khỏi cảm thấy có chút đồng cảm. Thêm nữa, thời gian ở đây cũng được ta chiếu cố rất nhiều, giờ người ta ngỏ lời muốn mình giúp đỡ, thể nào vong ân phụ nghĩa mà lời từ chối được. Thế nên, gật đầu, nắm chặt tay và :


      “Được, màn kịch này chúng ta tiếp tục diễn!”
      ***


      Cuối cùng buổi tiệc chính thức bắt đầu. Giám đốc bảo tàng - ông Robert lên phát biểu vài câu chúc mừng bảo tàng Sunshire mở cửa trở lại, sau đó lại là vài câu khách sao hy vọng mọi người có thể ủng hộ cho Sushire.


      Hàn Mục Dương đứng bên cạnh Quân Minh Sư, mỗi người đến bắt chuyện đều cười tủm tỉm rồi nhìn bộn họ với ánh mắt vô cùng ái muội khiến cho Hàn Mục Dương cảm thấy cả người được tự nhiên.


      Ăn chút đồ ăn lót dạ, sau đó nhân lúc mọi người chú ý, Hàn Mục Dương liền lẻn ra ngoài. Phía sau bảo tàng có hồ lớn, bên cạnh là khu vườn rất yên tĩnh. Ánh trăng tháng năm trong vắt trải bóng xuống mặt hồ, cơn gió lạc qua khiến mặt nước xao động gợn sóng lăn tăn đem ánh trăng tràn vào bờ cỏ mượt mà.


      Hàn Mục Dượng tháo đôi giày cao gót đáng ghét, đem ném chúng qua bên. Hít hơi khí trong lành, còn chưa kịp thở phào bên cạnh vang lên tiếng cười nhè :


      “Hàn tiểu thư biết hưởng thụ nha!”


      Hàn Mục Dương quay đầu nhìn chằm chằm người mới đến. Đó là chàng điển trai có đôi mắt màu caffe ngọt ngào.


      Thấy nhìn chằm chằm mình, chỉ cười, sau đó tiến lại ngồi xuống cạnh :


      “Xin chào, tôi là Thẩm Phong, bạn của Minh Sư.”


      “À” Hoá ra là bạn của Quân Minh Sư. Có lẽ cảm thấy mình chằm chằm người ta có vẻ hơi thất lễ, Hàn Mục Dương cười cười, giơ tay ra với :


      “Xin chào, tôi là Hàn Mục Dương.”


      Nhìn nụ cười ngố của Thẩm Phong cười thầm trong bụng. đáng !


      “Vậy Hàn, là bạn của Minh Sư.”


      “Chuyện này, tôi và ấy phải....”


      đợi Hàn Mục Dương xong, Thẩm Phong phá lên cười:


      phải sao! Hoá ra là cậu ta đơn phương thích à. Chuyện này thú vị!”


      phải như thế...” Thấy Thẩm Phong hiểu nhầm ý mình, Hàn Mục Dương liền luống cuống giải thích.


      Thẩm Phong cười lát mới ngừng lại được, bỗng nhiên ta hỏi:


      Hàn, thời gian ở đây Minh Sư có vẻ rất quan tâm .”


      “Đúng vậy! ấy giúp tôi rất nhiều, đưa tôi làm, lại đưa tôi thăm thú các nơi. Trong công việc cũng gợi ý cho tôi rất nhiều ý tưởng mới.”


      Cứ nghĩ đến những gì Quân Minh Sư làm cho mình, Hàn Mục Dương liền cảm thấy biết ơn thôi, đôi mắt lấp lánh hàm chứa tôn sùng, nụ cười như có như bên môi.


      Thẩm Phong nhìn vẻ mặt ngây ngô đáng của lại nhịn được muốn cười. Đây là bạn của Quân Minh Sư sao. bé đáng với tên trẻ con ưa sĩ diện. Xem ra cuộc sống Quân Minh Sư sau này vô cùng thú vị.


      Thẩm Phong nhìn Hàn Mục Dương, lại cười :


      “Xem ra cậu ta rất quan tâm đến , cuộc sống lúc nào cũng xoay quanh . biết , buổi tối thấy chàng lập dị kia, cậu ta rất thoải mái, đáng tiếc lại thấy vẻ mặt cậu ta lúc đó.”


      chàng lúc tối?” Hàn Mục Dương nghe có người nhắc lại chuyện chàng Eiffel kia liền cảm thấy buồn bực, cố kỵ liền than thở mấy câu. Chỉ lát chuyện mà và Thẩm Phong cảm thấy vô cùng thân thiết, giống như “chị em tốt”, hận thể quen nhau sớm hơn.


      chuyện vui vẻ, Thẩm Phong chợt nhìn thấy phía sau có người về hướng này. Nhìn cười đến, nhịn được cười, trêu trọc Hàn Mục Dương:


      “Này, nhìn xem, mới lát nhìn thấy em có người vội vã tìm rồi kìa.”


      Sau đó, Thẩm Phong vô cùng biết thân biết phận trốn trước, để lại gian cho hai bạn trẻ....(mỗ tác giả xin lược bớt 1 ngàn từ, các ty có thể tự mình tưởng tượng, nhưng mờ phải "trong sáng" à nha)
      ***


      Trong phòng khách lớn nhà họ Quân, mẹ Quân ngồi ghế, kéo tay Hàn Mục Dương, cười ha ha :


      ngờ hai đứa lại có thể đến với nhau, ha ha ha ha....”


      Ba Quân ngồi bên cạnh uống trà gì nhưng ánh mắt kia giấu được vui vẻ. Hàn Mục Dương nhìn hai người già trong phòng, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, biết khi hai người biết và Quân Minh Sư lừa bọn họ có phản ứng như thế nào, chắc đến nỗi đuổi thẳng ra ngoài đâu nhỉ? Nghĩ nghĩ thế nhưng ngoài mặt Hàn Mục Dương vẫn phải cố nở nụ cười, trong mắt hai vị phụ huynh, vẻ mặt này của Hàn Mục Dương lại giống như xấu hổ khiến mẹ Quân càng cười to hơn.


      Mẹ Quân nhìn Hàn Mục Dương, càng nhìn càng thấy thích, ánh mắt hiền từ khiến toàn thân Hàn Mục Dương nổi da gà:


      “Thằng con này của ta bao giờ làm ta bớt lo chút nào, bao nhiêu năm qua chịu tìm bạn , cái gì mà đàn ông phải coi trọng nghiệp, lại lông bông bên ngoài mãi chịu ổn định. Lần này tốt rồi, có con bên cạnh dì cũng an tâm, ha ha ha ha.”


      Thấy bà cười, Hàn Mục Dương cũng phối hợp cười cười, cúi đầu ngượng ngùng.


      Mẹ Quân lại tiếp tục với :


      “Sau này con phải quản lý nó tốt, hai đứa tốt nhất là nhanh chóng kết hôn...”


      “Mẹ à.” Quân Minh Sư thấy mẹ vậy vội vàng ngắt lời “Đừng doạ ấy sợ, ấy còn trẻ, kết hôn có phải hơi sớm ?”


      “Đúng, đúng, hai đứa còn trẻ, vội vội.”


      Mẹ Quân cười tít mắt . Sau đó bà quay sang, chỉ vào Quân Minh Sư :


      “Tiểu Sư, vào bếp lấy nước hoa quả với đồ ăn cho tiểu Dương, ở buổi tiệc con bé còn chưa ăn được mấy.”


      Hàn Mục Dương thấy vậy vội :


      “Con ăn no rồi.”


      cần khách sáo. Ở buổi tiệc con mới ăn có vài miếng bánh ngọt vội ra ngoài.” Sau đó bà quang trừng mắt với Quân Minh Sư “Còn mau .”


      Hàn Mục Dương ngồi bên cạnh toát mồ hôi hột. Dì à, sao dì lại giống như thám tử thế, biết cả con ăn cái gì.


      Thấy mẹ Quân vậy, Quân Minh Sư tuy trong lòng có chút yên tâm nhưng thể làm gì khác đành đứng lên.


      Quân Minh Sư rồi, mẹ Quân liền cười cười sáp lại Hàn Mục Dương, giọng hỏi:


      “Con cho dì biết, con thực thích tiểu Sư sao? Tiểu Sư tích cách cổ quái, nhìn có vẻ thành thục nhưng thực ra rất trẻ con, lại ưa sĩ diện, cái gì cũng tốt.”


      rồi mẹ Quân lại thở dài, nét mặt cũng có chút muộn phiền.


      “Con...con thấy ấy rất tốt, biết quan tâm. Trẻ con chút coi như làm nũng cũng khiến người ta vui vẻ.”


      như thế là con rất thích nó?” mẹ Quân nắm chặt tay , hai mắt ngời sáng.


      “Vâng, rất, rất thích ạ.” Hàn Mục Dương gượng cười, nếu Quân Minh Sư còn về khóc mất.


      Cũng may Quân Minh Sư kịp thời trở lại phòng khách. Mẹ Quân nhìn bày món ăn lên bàn liền cười:


      “Thôi, chuyện nữa. Mau ăn con.”


      rồi nhanh tay lấy mấy món điểm tâm đưa qua cho Hàn Mục Dương. cũng rất phối hợp vui vẻ cùng bà ăn.


      Cứ như vậy thôi sao?


      Quân Minh Sư có chút chắc chắn. Mẹ là người phụ nữ khôn khéo, nếu bà cố tra hỏi còn cảm thấy bình thường chứ thuận lợi như vậy...... Quân Minh Sư lại thấy yên tâm. Hy vọng có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Hôm qua ngày 07/10 là ngày kỷ niệm bơn Sâu 20 tuổi. Vì ngày đặc biệt này, Sâu làm 1 món quà đặc biệt cho mọi người. Định tung ra từ hôm qua nhưng hôm qua Sâu chơi về muôn, thôi để hôm nay vậy!
      Đây là tâm huyết gần 1 tuần của Sâu, chúc các tình vui vẻ, đặc biệt là những Thiên Bình và sắp có sinh nhật nhé.
      p.s: nhớ còm men cho sâu nhe
      p.p.s: đọc xong chap này, đừng dừng lại, hãy kéo xuống, rất nhiều bất ngờ đó!


      Chap 28: Khi Sao Hỏa theo đuổi Trái Đất

      [​IMG]
      “Tôi ưng em rồi đó!”


      Hứa Quân Bảo đơn giản và thẳng thắn ra lời tỏ tình, sau đó nhìn chằm chằm về phía Đồng Nhân Kỳ, chờ đợi phản ứng của .


      chờ rất lâu, rất lâu nhưng đáp lại chỉ là những tiếng chụt..chụt khe khẽ. ngồi đối diện vẫn hăng hái chiến đấu với mấy cái cánh gà trước mắt, hoàn toàn nghe lọt lời của .


      Thấy để ý đến mình, Hứa Quân Bảo kìm được đưa tay túm lấy cánh tay cầm chân gà của , ép quay mặt sang, nhìn thẳng vào , lặp lại:


      “Đồng Nhân Kỳ, tôi , tôi ưng em rồi đó, nghe thấy chưa?”


      Hứa Quân Bảo mấy lời này cơ hồ là muốn hét lên. chưa bao giờ cũng người khác những lời như vậy. Thế mà, lần đầu tiên tỏ tình, người con trước mặt lại hề quan tâm đến lời , còn ép phải lặp lại mấy lần, làm vừa giận vừa thẹn.


      Đồng Nhân Kỳ say sưa gặm cánh gà bị lời hung dữ của Hứa Quân Bảo dọa cho thót tim, cái cánh gặm dở mắc lại ngay trong cuống họng khiến bị nghẹn, mặt mũi đỏ bừng.


      Hứa Quân Bảo thấy như vậy vội vàng rời sang chỗ bên cạnh Đồng Nhân Kỳ, vừa ấn gập người xuống, vừa vỗ vỗ vào lưng . Cuối cùng, dưới cố gắng của cả hại người, cái cánh gà cũng chịu từ bỏ vị trí của mình trong cổ họng ai đó mà ra ngoài.


      Cổ họng được giải phóng, Đồng Nhân Kỳ liền ho sặc sụa. Hứa Quân Bảo nhíu mày, vừa đưa cốc nước cho vừa hỏi:


      “Lời tôi đáng sợ như vậy sao?”


      Đồng Nhân Kỳ tiếp nhận cốc nước trong tay , uống hơi cạn sạch, vừa vuốt ngực vừa :


      đáng sợ! có cần hung dữ như vậy ?”


      ngừng lát, thấy Hứa Quân Bảo sa sầm mặt xuống nhìn mình, đột nhiên Đồng Nhân Kỳ hiểu ra, ngạc nhiên :


      “Đợi chút, vừa mới gì? tỏ tình với tôi….”


      Hứa Quân Bảo thể nhẫn nhịn được nữa, nâng cằm lên, đặt môi mình lên môi .


      “Ưm… này….…”


      “Yên nào.”


      muốn nghe bất cứ câu gì từ cái miệng của nữa! Lần đầu tiên tỏ tình, say đắm, dịu dàng như vậy ấy thế mà những để ý mà còn ngây ngô hỏi lại “ gì? tỏ tình với tôi sao?” khiến thể kiềm chế được.


      Vì thế, Hứa Quân Bảo cho rằng, đối với kẻ “thô lỗ” như Đồng thiếu úy, so với dùng ngôn ngữ, dùng hành động có lẽ hiệu quả hơn.


      Nụ hôn kéo dài rất lâu. giống như chàng trai mới “vào nghề”, có chút vội vàng, có chút vụng về mơn trớn môi . Đồng Nhân Kỳ khẽ hé miệng, muốn điều gì đó lại vô tình tạo ra cơ hội để tiến sâu hơn vào trong, thám hiểm vùng đất mới. Hơi thở của ngập tràn trong miệng , những nơi qua đều khiến run lên. Nụ hôn đầu nồng nàn, mãnh liệt giống như muốn thiêu hủy lý trí của cả hai người.


      Đồng Nhân Kỳ bị hôn đến hoa mắt chóng mặt. Lúc Hứa Quân Bảo buông ra, vội vàng há miệng hít thở khí trong lành.


      Đồng Nhân Kỳ còn chưa kịp lấy lại tinh thần, bên tai liền vang lên giọng trầm lắng, dịu dàng của ai đó:


      “Từ ngày mai, tôi bắt đầu theo đuổi em.”


      xong lời tuyên bố bá đạo ấy, mặc kệ có đồng ý hay , liền đứng dậy rời khỏi bỏ mặc Đồng Nhân Kỳ trợn mắt nhìn theo với hàng loạt dấu chấm hỏi đầu.


      Cái tên pháp y biến thái đó muốn làm cái gì vậy?


      ***


      Gần đây Hứa Quân Bảo cảm thấy vô cùng phiền não. Mà chuyện khiến Hứa đại công tử phiền não gì khác ngoài chuyện làm thế nào để theo đuổi Đồng thiều úy.


      Trong cái cuộc đời hai mươi mấy năm của mình, Hứa Quân Bảo ngoài gia đình cũng chỉ biết đến công việc, đối với việc theo đuổi con âu cũng là lần đầu tiên. Vì thế, dù suy nghĩ rất lâu, Hứa pháp y cũng nghĩ ra được cách gì để chiếm lấy trái tim Đồng thiếu úy. Cuối cùng, Hứa Quân Bảo liền đem chuyện phiền não mấy hôm nay của mình kể cho mấy chàng cảnh sát cùng phòng để tìm giúp đỡ.


      Mấy tay cảnh sát phòng 404 vừa nghe tin Hứa pháp y “uy vũ” của bọn họ muốn theo đuổi Đồng thiếu úy liền giống như ăn nhầm thuốc kích thích, hưng phấn đến độ thức trắng nguyên đêm vạch ra bản kế hoạch theo đuổi Đồng thiếu úy, tạm gọi là kế hoạch hành động “Sao Hoả theo đuổi Trái Đất” cho Hứa Quân Bảo. Mấy chàng đó còn cam đoan, chỉ cần làm theo bản kế hoạch, nhất định “tóm gọn” được Đồng thiếu úy.


      Hứa Quân Bảo xem xét bản kế hoạch trong tay lần, cảm thấy vô cùng có lý, liền rối rít cảm ơn mấy người “ em tốt” của mình.


      Cũng ngày hôm đó, kế hoạch “Sao hỏa theo đuổi trái đất” cũng chính thực được khởi động…


      ***


      Kế hoạch “Sao Hỏa theo đuổi Trái Đất”,


      Bước 1: Tặng hoa.


      Lục Minh khệ nệ ôm bó hoa hồng đỏ vào văn phòng tổ trọng án số bốn. Vừa bước vào văn phòng, bên tai liền vang lên giọng trêu nghẹo của mọi người:


      “Tiểu Lục nhà chúng ta hôm nay lại được fan hâm mộ nào tặng hoa vậy?”


      “Chà chà, là hoa hồng đó nhé! Ồ, mọi người xem, là chín mươi chín bông đó.Xem ra có người phải lòng tiểu Lục của chúng ta rồi!”


      Lục Minh nghe mọi người trêu trọc mà dở khóc dở cười, vô cùng bất đắc dĩ :


      “Cái này phải của em, là gửi cho sếp đó!”


      Lục Minh vừa dứt lời, nhất thời trong phòng mảnh im lặng. khí đột nhiên trở nên căng thẳng khác thường, đám đàn ông trong phòng mang vẻ mặt dữ tợn, dường như chỉ cần phát ra kẻ gửi hoa đến là ai liền lao đến cho kẻ to gan đó trận.


      Dám mơ tưởng tới nữ hoàng của bọn họ? Muốn chết sao?


      Nhìn vẻ mặt của mọi người, Lục Minh kìm được nuốt nước bọt đánh ực cái, bước chân tự giác cũng lùi về phía sau, ý định bỏ trốn khỏi khu vực nguy hiểm này. Nhưng vừa mời lùi được bước, Lục Minh bị đám người đó kéo lại, chuẩn bị tiến hành “thẩm vấn”.


      Lục Minh hoang mang ngồi ghế, lo lắng biết phải làm sao cánh cửa văn phòng tổ trọng án số bốn lần nữa được mở ra. Vừa nhìn người tiến vào là ai, Lục Minh liền nước mắt lưng tròng, hô lên tiếng:


      “Sếp!”


      Đồng Nhân Kỳ nhìn bộ dạng đáng thương của Lục Minh, lại nhìn đám thanh tra bộ dạng dữ tợn vây quanh cậu nhíu mày, lớn tiếng quát:


      “Có chuyện gì ở đây vậy?”


      Đám người bị Đồng Nhân Kỳ quát liền thu lại bộ dạng hung dữ của mình, ngoan ngoãn đứng sang bên. Lục Minh giống như được giải thoát, ôm bó hoa hồng chạy đến trước mặt Đồng Nhân Kỳ:


      “Sếp, có người gửi cái này cho chị.”


      Đồng Nhân Kỳ vừa nhìn thấy bó hoa liền nhảy về sau ba bước, liên tục hắt hơi mấy cái. bịt mũi, vẻ mặt ghét bỏ, vừa xua tay vừa :


      “Tiểu Lục, đem vứt ngay thứ này . Cậu biết tôi bị dị ứng phấn hoa sao?”


      Vừa dứt lời, Đồng Nhân Kỳ kìm được lại hắt xì thêm mấy cái, bước chân cũng mau chóng cách xa bó hoa kia thêm chút:


      “Nhanh, nhanh đem . Là kẻ nào chán sống đem tặng tôi thứ này?”


      Đám thanh tra trong phòng thấy Đồng Nhân Kỳ như vậy, nhất thời cùng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Sau đó, cả đám người đồng loạt quay sang nhìn bó hoa trong tay Lục Minh, ánh mắt sắc như dao, chỉ hận thể ngay lập tức đem bó hoa kia thủ tiêu.


      Lục Minh mặt méo xệch trước ánh mắt hung dữ của mọi người, giọng cũng bị khí thế của đám người trong phòng khiến cho run rẩy:


      “Sếp, là Hứa pháp y gửi cho chị.”


      “Hừ, lại là tên đó sao. Tên biến thái chết bầm đó lần này nhất định biết tay tôi!”


      Chuyện sau đó, kể chắc mọi người cũng đoán được. Đồng thiếu úy vẻ mặt tức giận tìm Hứa pháp y. Cuộc đụng độ giữa sao Hỏa và Trái Đất lần nữa nổ ra.


      Bước đầu tiên trong kế hoạch theo đuổi Đồng thiếu úy hoàn toàn thất bại.


      ***


      Kế hoạch “Sao Hỏa theo đuổi trái đất”,


      Bước 2: xem phim.


      Từ sau thất bại của bước đầu tiên trong kế hoạch, Hứa Quân Bảo liền thay đổi chiến lược, ngày ngày giống như cái đuôi phía sau Đồng Nhân Kỳ.


      Bỗng dưng từ đâu xuất thêm “cái đuôi” Hứa Quân Bảo khiến Đồng thiếu úy rất vui. tìm đủ mọi cách, nghĩ mọi biện pháp để đuổi “cái đuôi” này . Thậm chí, còn lấy lý do cản trở công vụ mà cầu rời khỏi. Lúc ấy, chỉ nhìn cái, lười biếng :


      “Hình như em quên rồi phải, để tôi nhắc cho em nhớ vậy. Là chính giám đốc cầu tôi tới đây hỗ trợ phá án, em xem tôi cản trở công vụ chỗ nào?”


      Sau đó, kẻ nào đó tiếp tục mặt dày đóng vai “cái đuôi” của Đồng thiếu úy.


      Cả ngày hôm nay Đồng Nhân Kỳ luôn cảm thấy cả người yên, giống như thiếu thiếu thứ gì đó nhưng lại thể nhớ ra đó là thứ gì. Buổi chiều tan sở, lúc hành lang,Đồng Nhân Kỳ chợt nhìn thấy cái bóng màu trắng lướt qua, lúc này mới nhớ ra cả ngày hôm nay hình như nhìn thấy kẻ đó. Đột nhiên trong lòng có chút vui, lại có chút lo lắng, cái tên xấu xa đó biết trốn đâu cả ngày hôm nay rồi.


      Hừ! Tại sao đột nhiên lại lo lắng cho tên đó biết. muốn đâu , tốt nhất là luôn cần quay lại cũng được.


      Vừa vừa nghĩ, bất giác ra tới cửa từ lúc nào hay. Mấy tuần trước, trong lúc truy bắt tội phạm, “hoàng tử” của bị thương, phải đem sửa, còn chưa lấy về được. Đồng Nhân Kỳ ngao ngán nhìn dòng xe tấp nập trước mắt, có “hoàng tử”, chuyện lại quả là khó khăn.


      Lúc Đồng Nhân Kỳ cảm thán giá trị của “hoàng tử”, chiếc xe bỗng dừng lại bên cạnh . Đồng Nhân Kỳ còn chưa kịp hiểu chuyện gì diễn ra, người trong xe bước xuống, đẩy ngồi vào ghế lái phụ. Đồng Nhân Kỳ đưa mắt nhìn cái người ngồi phía sau ghế lái, người đó, ai khác chính là “cái đuôi” mất tích cả ngày nay của .


      làm cái gì vậy?” nghi ngờ hỏi.


      “Hẹn hò.” đơn giản đáp lại , vẻ mặt lẫn giọng đều vô cùng tự nhiên, giống như đây là chuyện đương nhiên vậy.


      “Ai tôi muốn hẹn hò cùng ?” nổi nóng.


      “Tôi .”


      bị câu trả lời của làm cho á khẩu. Người đàn ông này, có cần phải bá đạo như vậy ? Đồng Nhân Kỳ tức giận, quay mặt nhìn ánh đèn vụt qua bên ngoài cửa kính, thèm chuyện với nữa.


      Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước cửa tòa cao ốc. Ánh sáng từ những chiếc đèn cao áp chiếu lên những tấm biển quảng cáo khiến chúng trở nên vô cùng rực rỡ, bắt mắt. Đồng Nhân Kỳ chỉ chỉ dãy biển quảng cáo chói mắt ở phía trước, nghi ngờ hỏi người bên cạnh:


      “Chúng ta đến đây làm gì?”


      “Em bị ngốc sao, nhìn mà hiểu à? Chúng ta đến đây xem phim!”Hứa Quân Bảo vứt cho ánh nhìn xem thường, sau đó nhanh chóng kéo vào bên trong.


      ***


      Hứa pháp y nhìn tấm vé trong tay dở khóc dở cười. Hôm nay phải dậy thực sớm, xếp hàng mất gần ngày chỉ để mua cho được hai tấm vé của bộ phim tâm lý tội phạm hot nhất nay: “ im lặng của bầy cừu”. Ấy vậy mà hiểu sai sót ở bước nào, giờ thứ cầm tay lại là hai vé của bộ phim hoạt hìn “Năm em siêu nhân” mới được làm lại.


      Hứa Quân Bảo nhìn hai tấm vé trong tay bất giác thở dài. Chuyện đến nước này, nên làm cái gì bây giờ. Ra về cam tâm mà vào xem lại đủ can đảm.


      Hứa Quân Bảo bên này rối rắm biết phải làm sao, bên kia Đồng Nhân Kỳ dường như mất kiên nhẫn:


      “Này, nếu vào tôi đây.”


      “Đừng! Chúng ta vào trong thôi.”


      Thấy định rời , Hứa Quân Bảo vội vàng giữ lại. đến đây rồi, vào xem có vẻ hơi tiếc, phải lúc nào cũng có cơ hội ở cùng như thế này. Nghĩ như vậy, Hứa Quân Bảo quyết liều lần, kéo vào phòng chiếu bên cạnh.


      Phòng chiếu có nhiều người, chỉ có hơn chục đứa trẻ và vài bậc phụ huynh đưa con xem phim. Đồng Nhân Kỳ và Hứa Quân Bảo tìm được chỗ ngồi của mình ở vị trí chính giữa của dãy ngồi trung tâm. Lúc hai người ngồi xuống, bộ phim cũng bắt đầu.


      Giữa tiếng nhạc quen đến thể quen hơn cùng tiếng reo hò của lũ trẻ, năm em siêu nhân lần lượt xuất màn chiếu lớn giữa phòng. Bắt đầu là siêu nhân đen, sau đó là xanh, rồi đến vàng, hồng, cuối cùng là cả - siêu nhân đỏ. Lúc cái cái áo choàng lòe loẹt màu đỏ kia hạ xuống, trái tim Hứa Quân Bảo cũng theo đó mà rơi xuống theo. len lén nhìn sang người bên cạnh, rất sợ nhìn thấy vẻ mặt châm chọc của .


      Nhưng trái ngược lại với tất cả những tưởng tượng của Hứa Quân Bảo, lúc nhìn sang, chào đón là vẻ mặt hưng phấn của Đồng Nhân Kỳ. nhìn lên màn chiếu lớn, có vẻ rất tập trung, thỉnh thoảng còn cùng với lũ hô lên khe khẽ. Nhìn như vậy, Hứa Quân Bảo liền cảm thấy có vẻ mọi chuyện tệ như vẫn nghĩ.


      Sau đó, bọn họ cùng dồn hết chú ý lên màn chiếu lớn, tập trung xem năm em siêu nhân tiêu diệt quái thú. Đến đoạn gay cấn, cả hai còn cùng mấy bạn trẻ trong phòng hò hét cổ vũ, vô cùng sảng khoái.


      Thời gian cứ như vậy nhanh chóng trôi qua…


      Lúc hai người rời khỏi rạp chiếu trời về khuya. Ánh trăng tháng tám trong vắt giữa trời đêm sâu thẳm, gió tinh nghịch khẽ lùa mái tóc bay bay. bên cạnh, ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười hứng khởi của , lắng nghe thao thao bất tuyệt về siêu nhân và quái thú. Bất chợt quay sang hỏi :


      “Này, Từ lúc còn rất tôi luôn thắc mắc, tại sao mấy con quái thú đó nhân lúc siêu nhân biến hình mà tấn công nhỉ? chẳng biết nắm bắt thời cơ”.


      Nụ cười rạng rỡ khuôn mặt khiến ngây ngất, tự chủ tiếp lời :


      “Thực đẹp.”


      đẹp! Đẹp đến độ khiến say đắm, đẹp tới mức khiến muốn giữ lấy cho riêng mình.


      Đồng Nhân Kỳ nghiêng đầu nhìn , vẻ mặt tò mò:


      gì vậy?”


      Ánh mắt của khiến bối rối. Thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn sang con đường tấp nập bên cạnh, đánh trống lảng:


      , có gì.”


      Hứa Quân Bảo dám quay lại nhìn , rất sợ nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt bối rối của lúc này. lâu thấy trả lời, lâu đến mức khiến phát hoảng. phải Đồng thiếu úy của giận rồi chứ? vội vàng quay lại, cúi đầu đứng phía sau , khẽ mân me vạt áo, vẻ mặt bối rối chưa thấy bao giờ, giọng lí nhí:


      “Cám ơn !”


      Tiếng rất , lại khẽ nhưng chắc chắn đó là tiếng . Niềm vui ập đến, giống như từng con sóng vỗ vào lòng . Hứa Quân Bảo đưa tay xoa xoa mái tóc rồi xù, cười ngây ngốc - nụ cười của chàng lần đầu biết . Hóa ra theo đuổi tư vị là như vậy.


      quay lại lần nữa thấy nhanh ở phía trước. Đôi môi uốn cong thành nụ cười hạnh phúc, Hứa Quân Bảo nhanh chóng đuổi theo. Dưới ánh đèn cao áp, bóng hai người kéo dài mặt đất, dường như hòa lại thành .


      Có lẽ việc theo đuổi Trái Đất cũng phải quá khó như Sao Hỏa vẫn thường nghĩ….


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :