Chap 19: Miệng lưỡi chua ngoa Chủ nhật, trời trong nắng đẹp, thời tiết tốt tới mức Tô Xử muốn mượn cớ để ra khỏi nhà cũng được. còn cách nào khác, Tô Xử đành lết cái thân xác già nua bồi Ngưu “thái hậu” dạo phố. Tô Xử rất ít khi cảm thấy hối hận về những quyết định của mình nhưng lần này Tô Xử thực cảm thấy vô cùng hối hận. Tại sao lúc trước lại đồng ý dạo phố với Ngư Niêm Từ cơ chứ? “A Xử thân , nhìn chiếc áo này xem, màu sắc tệ, chắc hợp với cậu” Ngưu Niệm Từ chỉ vào cái áo thun nhạt màu, với nhân viên bán hàng “ đưa cho ấy thử xem.” Tô Xử cầm cái áo, uể oải kéo tay Ngưu Niệm Từ: “Ngưu thái hậu, chúng ta dạo sáu cửa hàng, con cũng mua hai bộ theo ý ngài rồi, van ngài tha cho con .” Ngưu Niệm Từ ấn cái áo vào trong lòng Tô Xử, cười tít mắt : “A Xử ngoan, chẳng phải ai gia dẫn con tìm đàn ông sao. Muốn tìm đàn ông trước hết phải lộng lẫy. Mau thử cái áo này ! Lần này ai gia nhất định khiến tên khốn Cao Viễn kia hối hận thôi.” Tô Xử giật giật khoé miệng, cam chịu số phận ôm quần áo thử. Gần đây Ngưu Thái hậu tâm trạng tốt khiến cho tinh thần của luôn phải chịu dằn vặt, giờ đến cả thân thể cũng bị đày đoạ. Haizz… Lúc qua quán caffe, rốt cuộc Tô Xử chịu nổi nữa, sống chết ôm lấy cột đèn trước cửa, với Ngưu Niệm Từ: “Thái hậu, chúng ta vào đây nghỉ lát .” Ngưu Niệm từ vỗ đầu Tô Xử, dỗ dành: “Ngoan, thêm cửa hàng này nữa thôi rồi ai gia dẫn con ăn.” “Cậu vậy năm lần rồi.” Tô Xử chịu phản bác lại. Ngưu Niệm Từ cười cười nhìn Tô Xử giống như con bạch tuộc quấn lấy cột đèn : “Cậu có thể lựa chọn, hoặc là cùng mình đến cửa hàng tiếp theo rồi ăn, hoặc là tiếp tục ở đây ôm cây cột này.” Hừ ! Ai trâu là ngốc nhất định banh mồm kẻ đó ra! Nhìn Ngưu Ngưu nhà xem, luận về thủ đoạn, ai có thể vượt qua nàng, luận về độ tàn nhẫn, cũng là hạng nhất. Từ lúc chào đời cho tới nay, Tô Xử chưa lần có thể giành chiến thắng trước Ngưu thái hậu. Tô Xử cam chịu số phận, buông tay cây cột điện, theo Ngưu Niệm Từ bước vào cửa hàng giầy. Cuộc đời này, điều gì là chó má nhất ? Tô Xử nghĩ, điều chó má nhất là phát ra có thứ còn chó má hơn. Giống như việc, cứ cho rằng bắt được hôn phu cùng người phụ nữ lên giường khác là chó má, ngờ vừa ra khỏi nhà lại chạm mặt đôi gian phu dâm phụ đó là việc còn chó má hơn. Mà điều chó má nhất lại là chính mình bị biến thành diễn viên trong tuồng kịch chó má đó. Tô Xử nhìn Cao Viễn đeo giày cho ả thư ký họ Trần, vẻ mặt thương , vết thương trong lòng chưa kịp liền lại nứt toác ra, máu chảy đầm đìa, nhưng vẫn đâm đầu vào cửa hàng đó. Ngưu Niệm Từ đối với đôi cẩu nam nữ đó đến liếc mắt nhìn cái cũng , thẳng tới giá dày bên cạnh, lấy đôi đưa cho Tô Xử : “ Nhìn nó có vẻ hợp với cậu đó !” “ Đẹp đẹp, nhưng mà chẳng biết là có tiền mua hay ” Ả thư ký họ Trần khinh bỉ nhìn Tô Xử “Lương phóng viên tháng được bao nhiêu, tôi khuyên nên tiết kiệm, nếu sau này chỉ sợ đồ cưới cũng mua nổi.” Ngưu Niệm Từ tức giận, muốn xông lên cho ả cái bạt tai nhưng bị Tô Xử giữ lại, lắc đầu ý bảo mặc kệ ả ta. Vốn muốn tỏ ra quen biết gì hai kẻ kia, nhưng ả thư ký họ Trần kia có vẻ như diễn vai nữ phụ độc ác này đến nghiện rồi, tiếp tục khiêu khích : “Nhìn đôi giày này xem, là Cao Viễn mua cho tôi đó, giá cũng bằng mấy tháng lương của cộng lại.” xong còn biết xấu hổ Cao Viễn dựa vào. Cao Viễn ngẩng đầu nhìn Tô Xử, thấy đối phương còn thèm nhìn mình cụp mắt xuống. Tô Xử cầm đôi giày Ngưu Niệm Từ đưa, thử vào chân, : “Cũng được đấy, lấy đôi này , giờ chúng ta ăn cơm chứ thái hậu.” Ngưu Niệm Từ cười tít mắt: “Chuẩn tấu!” Ả thư ký thấy Tô Xử để ý đến mình liền cảm thấy xấu hổ, da mặt khỏi nóng lên, nổi giận đùng đùng : “Tô Xử, vừa mới bị bạn trai đá mà vẫn có thể vui vẻ vậy sao? Lại còn ăn mặc loè loẹt như vậy, tính câu dẫn ai nữa sao?” Tô Xử cùng Ngưu Niệm Từ vốn đến gần cửa lớn, nghe vậy quay đầu, quăng cho ả kia ánh nhìn xem thường, : “Thư ký Trần, có vẻ như trí nhớ của được tốt lắm. Để tôi nhắc lại cho nhớ nhé, là tôi cần ta nữa. tên lăng nhăng, kẻ thứ ba. Hai người quả là đôi tuyệt phối, là tôi rộng lượng tác thành hai người. Còn nữa, phụ nữ độc thân ra ngoài tìm đàn ông là chuyện hợp tình hợp lý. Chỉ có loại phụ nữ độc thân ve vãn đàn ông có chủ mới là loại có liêm sỉ.” Sau đó, Tô Xử quay sang, với Cao Viễn câu đầu tiên kể từ lúc hai người chạm mặt: “ nên bảo bạn biết quản lý cái mồm chút, thể chỗ nào cũng tuỳ tiện sủa như vậy.” xong, đợi hai kẻ kia phản ứng, Tô Xử kéo Ngưu Niệm Từ mạch rời khỏi cửa hàng giày. Trong góc khác của cửa hàng, có người đàn ông trố mắt nhìn màn vừa diễn ra. Vốn chỉ muốn chọn đôi giày mới, lại gặp ngay cảnh người đẹp “bị bắt nạt”. Gặp cảnh bất bình, người gặp nạn lại là người đẹp như vậy, Tiêu Tử Vân làm sao có thể ra tay giúp đỡ. Chỉ là, còn chưa đợi kịp làm hùng, mỹ nhân khiến hai kẻ kia tức chết. Miệng lưỡi chua ngoa! Tiêu Tử Vân thầm lau mồ hôi. Cũng may, còn chưa làm gì! Xem ra, kẻ nào muốn chinh phục người đẹp kia phải chuẩn bị tâm lý vững vàng nếu muốn sớm phải báo danh ở bệnh viện. *** Thứ hai, phòng tổng biên tập. Tổng biên tập cười cười chỉ chiếc ghế đối diện, với Tô Xử: “Ngồi xuống .” “Tổng biên tập, bài phỏng vấn hôm trước có vấn đề gì sao?” Vừa ngồi xuống, Tô Xử hỏi ngay vào vấn đề. “ có, bài phỏng vấn đó làm rất tốt, được duyệt rồi, chỉ còn chờ đăng báo nữa thôi.” “Vậy hôm nay chị gọi em lên đây là có chuyện gì?” “Ồ, hôm nay gọi em lên đây là muốn giao cho em việc quan trọng. Xem cái này ...” Tổng biên tập cũng vòng vo, trực tiếp ném cho Tô Xử xấp tài liệu “Đây là tư liệu về Tiêu Tử Vân, từng là diễn viên nổi tiếng, giờ là chủ tịch tạm thời của Vân Lãng. Chị muốn em làm bài phỏng vấn về cậu ta.” Tô Xử lật xem tài liệu trong tay, mày đẹp khẽ cau lại. lát sau, Tô Xử ngẩng đầu, khó hiểu hỏi: “Tổng biên tập, từ trước tới nay em đều phụ trách mảng kinh tế, chưa bao giờ làm về mảng giải trí này cả. Có rất nhiều phóng viên giải trí giỏi hơn mà, tại sao lại chọn em?” Tổng biên tập quyến rũ cười với Tô Xử, lắc lắc ngón trỏ trước mặt , : “Cái chị cần ở bài báo này là góc nhìn độc đáo với những đánh giá đủ sắc sảo. Để phóng viên giải trí làm chắc chắn chỉ ra được sản phẩm giải trí mà thôi. Chị muốn điều đó. Vì thế chị chọn em. Tô Xử, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ lần này, chức vụ thư ký toà soạn chắc chắn thuộc về em.” Tô Xử có chút suy nghĩ về đề nghị của Tổng biên tập. Thư Ký Toà soạn, chức vụ này vô cùng hấp dẫn. Nghiêm túc mà đây là cơ hội thể bỏ qua. sống vì Cao Viễn quá lâu rồi, giờ là lúc sống cho chính mình. Vì vậy, Tô Xử ngẩng đầu, ánh mắt kiên định với tổng biên tập: “Em nhận bài báo này.”
Chap 20: Nụ hôn bất ngờ Hàn Mục Dương xoay người vài vòng, vẫn tin nổi nhìn trong gương. Môi hồng, da trắng, mắt to tròn dễ thương, trong đáng lại lộ ra chút phong tình quyến rũ. Người này.... là sao? Hàn Mục Dương có chút xác định, tay chỉ vào trong gương, nghi ngờ hỏi người bên cạnh: “Dì à, người trong gương là con sao?” Mẹ Quân cười đến xán lạn, vỗ vỗ Hàn Mục Dương : “Ô, cái con bé ngốc này, xem con cái gì kìa. Đó phải con là dì chắc.” “Nhưng...” Hàn Mục Dương vẫn còn chưa tin lắm, muốn thêm điều gì đó bị mẹ Quân cắt ngang: “ nhưng nhị gì hết, mau thôi, còn chần chừ thêm nữa muộn mất.” Sau đó, cho cơ hội phản kháng, Hàn Mục Dương bị mẹ Quân đẩy ra khỏi cửa. *** Quân Minh Sư nhìn đồng hồ đeo tay, có chút bực bội. Sắp muộn rồi! Cho dù ta vội nhưng vội, được ? Cũng chẳng phải xinh đẹp gì, có trang điểm thế chứ trang điểm nữa cũng thể biến thành thiên nga được đâu... Mặc dù ở chung gần hai tháng, cũng ít lần Quân Minh Sư có ý nghĩ nhân cơ hội có ai ở nhà đem Hàn Mục Dương đóng gói gửi về Litch, nhưng nghĩ nghĩ lại, Quân Minh Sư vẫn quyết định nhịn lại ý nghĩ đó trong đầu. Lần trước đắc tội ở sân bay, lần này nếu còn làm tốt, đợi mẹ già của phát tác, có khi bị Hàn Mục Dương trong lúc kích động cầm dao gọt hoa quả đâm cho nhát, kết thúc cuộc đời tươi đẹp của mình. Ai chứ Hàn Mục Dương tin chắc trăm phần trăm chuyện đó có thể xảy ra. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, cho dù trong lòng có bao nhiêu bất mãn, Quân Minh Sư cũng đành nhịn xuống, tiếp tục cam chịu chờ đợi. *** Cánh cửa lầu hai bật mở, mẹ Quân cười ha ha từ xuống. Lúc được nửa còn quên quay lại vẫy tay với người phía sau: “Tiểu Dương, mau, ra đây!” Quân Minh Sư ngước lên nhìn. Chỉ thấy phía sau cánh cửa, Hàn Mục Dương mặc chiếc váy màu trắng bước ra, đuôi váy có mấy hoa văn thêu hình gợn sóng, khẽ lắc lư theo mỗi bước của . Cái cột tóc đuôi ngựa hôm nay buông xoã, bên còn kẹp cái kẹp tóc màu xanh xinh xắn. Nhìn từ xa, cái vẻ ngây thơ, trong sáng ấy khiến người ta thực .... “choáng ngợp”. Nhưng hiểu vì sao, mỗi lần nhìn thấy cái dáng vẻ ngây thơ ấy của Hàn Mục Dương, Quân Minh Sư lại luôn cảm thấy các dây thần kinh trong đầu căng lên, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt “phựt” cái. Ấn tượng đầu tiên về người với người khác vô cùng quan trọng. Hình ảnh đáng sợ của Hàn Mục Dương lúc mắng chửi ở sân bay, rồi vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội của ta khi kể tội với mẹ già in sâu vào tâm trí . Cho dù bây giờ Hàn Mục Dương có ngây thơ nữa cũng thể thay thế được ấn tượng ban đầu của với . chênh lệch tâm lý trong tình huống này là thể chấp nhận được. Hàn Mục Dương kéo kéo cái váy, có chút tự nhiên bước xuống lầu. Công việc thường ngày của đòi hỏi phải luôn luôn di chuyển, ngày thường Hàn Mục Dương cũng chỉ chọn những trang phục tiện lợi như quần jin, áo sơ mi hay áo thun over-size, rất ít khi ăn mặc trang điểm như hôm nay. Vì thế, đột nhiên ăn mặc như này khiến cho Hàn Mục Dương có cảm giác được chân thực. Hơn nữa, di chuyển đôi giày cao những mười phân như thế này quả thực là thách thức với kẻ quanh năm suốt tháng chỉ đeo giày thể thao như . Chờ vất vả mới xuống tới tầng , mẹ Quân liền kéo tay giao cho Quân Minh Sư, sau đó còn nghiêm khắc ra lệnh: “Tối nay mẹ giao tiểu Dương cho . Con bé mà xảy ra chuyện gì chớ trách mẹ tuyệt tình. Chăm sóc tốt cho con bé, chưa?” Quân Minh Sư da mặt nhăn nhúm nhìn cánh tay khoác tay mình, cố nặn ra chữ từ kẽ răng: “, thưa mẹ!” “Biết là tốt, hai đứa mau kẻo muộn.” Mẹ Quân nhìn chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, quay người lên lầu, bên môi là nụ cười bí hiểm. Cũng đến lúc bà phải chuẩn bị để dự tiệc rồi... *** Quân Minh Sư lái xe như bay khiến cho Hàn Mục Dương có chút chóng mặt. Đến tận lúc xuống xe, Hàn Mục Dương vẫn còn trong trạng thái choáng váng, tư duy hoàn toàn theo kịp Quân Minh Sư, vì thế, ta cái gì cũng đều đồng ý theo phản xạ. Quân Minh Sư nhìn cái, tin lắm lời . Nhưng thể làm gì khác ngoài việc kéo vào trong. Vừa tới cửa, Quân Minh Sư lập tức buông tay ra, tự mình đến góc khác, chào hỏi những người trong phòng. Lúc Quân Minh Sư buông tay, hiểu sao Hàn Mục Dương cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng. Lại nhìn ta cũng những người phụ nữ khác trò chuyện vui vẻ, đôi mắt hổ phách cong cong phát ra ánh sáng, trái tim tự chủ cảm thấy có chút mất mát. Lắc đầu, bỏ qua những cảm giác khác lạ vừa xuất , Hàn Mục Dương với tay lấy ly gimlet khay của nhân viên phục vụ, đến góc khác, ngay lập tức có người tới cùng chào hỏi. *** Giám đốc Thẩm nhìn vẻ tập trung mặt Quân Minh Sư, chốc chốc lại thấy liếc về phía người nào đó ở phía xa, nhịn được trêu trọc: “Này, người đẹp đó là ai vậy? Giới thiệu chút .” “ linh tinh gì vậy?” “Đừng giấu nữa, mình thấy cả rồi. Hai người mới rồi còn đến cùng nhau, giờ lát cậu lại liếc nhìn người ta cái, còn là có gì, cậu cho là mình mù sao?” “Hừm... là có gì rồi mà, đến ta nữa?” “ là có gì sao? Vậy tôi...” “ được.” đợi giám đốc Thẩm hết, Quân Minh Sư trực tiếp ngắt lời. hiểu sao khi nghĩ đến việc có người đàn ông khác tán tỉnh Hàn Mục Dương, trong lòng Quân Minh Sư liền sinh ra chút cảm giác thoải mái. Với cái tính cách trừu tượng của ta biết có thể làm cho giám đốc Thẩm tức chết lúc nào. Thẩm Phong là bạn , vì thế nhất định thể để chuyện đó xảy ra. Cái cảm giác thoải mái kia là do lo lắng cho Thẩm Phong thôi. Chắc chắn là như vậy! Tìm được lý do giải thích cho cái cảm giác khác lạ trong lòng, Quân Minh Sư cảm thấy thoải mái hẳn. Nhưng thoải mái chưa bao lâu, nghe Thẩm Phong : “Này! Xem ra của cậu rất thu hút đó chứ. Nhìn xem, phải mình cũng có người khác chủ động tiếp cận ấy!” Quân Minh Sư nhìn lại, vừa ngoảnh đầu thấy người ngoại quốc chuyện với . Tuy biết họ cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt của ấy, Quân Minh Sư cũng biết này lâm vào tình huống khó giải quyết. Cái đồ sao chổi này! phút cũng thể yên phận được hay sao? Nếu bởi uy hiếp của mẹ già, chắc chắn để mặc ta. (Sâu: ơi mẹ có ở đây đâu, mặc kệ người ta cũng được) Quân Minh Sư vẻ mặt lầm lì về góc này, khí thế chèn ép khiến cho người ngoại quốc kia giật mình. Hàn Mục Dương bất chợt cảm thấy khí có chút khác lạ, quay đầu vừa đúng bắt gặp Quân Minh Sư đến. lập tức chạy lại, thân thiết kéo tay Quân Minh Sư, bằng giọng chỉ hai người nghe thấy: “Giúp tôi chút, làm bạn trai tôi nhé!” (Sâu: lần đầu tỏ tình kìa , hố hố) Sau đó, thèm quan tâm xem Quân Minh Sư có đồng ý hay , Hàn Mục Dương kéo đến trước mặt người nọ, cười tít mắt giới thiệu: “This is my boyfriend!” Toàn thân Quân Minh Sư lập tức đông cứng. Dây thần kinh tư duy đứt phựt cái. Đây phải lần đầu tiên được phụ nữ lắm tay, thậm chí những hành động thân mật hơn cũng làm. Cũng phải lần đầu tiên được người khác giới thiệu là bạn trai, nhưng khi nghe Hàn Mục Dương vậy, Quân Minh Sư đột nhiên cảm thấy tim đập có chút mất khống chế. Cảm giác nóng dát mơ hồ xuất , từ lòng bàn chân xông lên đến đỉnh đầu. Đây là cái tình huống gì? chàng đối diện nghe Hàn Mục Dương giới thiệu, sắc mặt có chút biến đổi. Hàn Mục Dương cũng phát sắc mặt kỳ lạ của chàng, tiếp tục : “This is Adam.” “Nice to meet you, Adam.” Quân Minh Sư lầm lì . chàng người ngoại quốc nhìn hai người thân mật khoác tay nhau, có chút xấu hổ sờ mũi, vài câu khách sáo, sau đó chuồn mất. chàng kia vừa , Hàn Mục Dương liền lập tức buông tay Quân Minh Sư, cười lấy lòng, : “Vừa rồi cảm ơn , có biết còn bị chàng kia dây dưa đến bao giờ nữa.” “ cần cảm ơn, tôi dẫn lên gặp Mr.Robert.” Quân Minh Sư ở phía trước, Hàn Mục Dương nhìn được vẻ mặt , vì thế cũng biết vẻ mặt bây giờ rất khó coi, tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Hì hì, biết , ta ta là hoạ sĩ, nhưng tôi thấy ta giống đệ tử cái bang hơn. Nhìn bộ tóc của ta xem, giống như đội tháp Eiffen lộn ngược đầu.” Rốt cuộc thể chịu được lải nhải bên tai, Quân Minh Sư quay lại, lườm cái, ngắt lời: “ nhiều quá, Mr.Robert ở lầu hai, thôi!” “ xin lỗi!” Hàn Mục Dương cười cười, gãi đầu thừa nhận sai lầm của mình. thấy là chê phiền sao? Lại còn cười được? Cũng biết tại sao, thấy cười cười như vậy trong lòng Quân Minh Sư bùng lên lửa giận. Lúc nãy giống như thằng ngốc mặc lôi lôi kéo kéo. Lúc nãy tim đập nhanh hơn chút chắc chắn là do quá tức giận. Từ đến giờ chỉ có phụ nữa quay quanh chứ chưa bao giờ bị sắp đặt như vậy. Nghĩ đến đây, Quân Minh Sư kìm được quay đầu gườm gườm nhìn người phía sau. Hàn Mục Dương chật vật theo phía sau Quân Minh Sư, vốn có chút choáng váng do uống rượu, lại bị nhìn như vậy giật mình, bước chân đôi giày cao gót vốn quen bị lệch nhịp, ngã ngửa về phía sau. Hàn Mục Dương theo bản năng túm lấy người phía trước. Mà Quân Minh Sư mắt thấy sắp ngã cũng đưa tay túm lấy eo . người cúi xuống, kẻ với lên, hiểu trời xui đất khiến hay do kỳ diệu của quán tính, môi hai người vừa vặn chạm vào nhau. Toàn thân Quân Minh Sư hoá đá, trong đầu Hàn Mục Dương như có thiên lôi bổ xuống. Nụ hôn đầu của ! Hai người cứ trong tư thế đó mà chợn mắt nhìn nhau. Ánh mắt Quân Minh Sư giống như ánh mắt nhìn kẻ thù giết cha. Còn ánh mắt của Hàn Mục Dương giống như nhìn thấy quái vật. Cảnh tượng ấy duy trì cho đến tận khi có giọng vô cùng quen thuộc vang lên: “Khụ...hai đứa, mẹ biết hai đứa tình cảm tốt đẹp. Nhưng mà, có thể chọn chỗ khác thân mật được , đây là cầu thang đó.” Quân Minh Sư rốt cuộc thoát khỏi trạng thái hoá đá, cứng nhắc quay người nhìn lại phía sau. Từng khuôn mặt quen thuộc ra trước mắt. Người quen nhìn với mắt tươi cười, người lạ nhìn với ánh mắt tò mò, bạn bè thân thiết nhìn với ánh mắt sung sướng khi ngưới khác gặp hoạ. Thẩm Phong vẻ mặt phức tạp, kiểu như muốn : “Cậu còn muốn chối nữa ?”. Đáng sợ nhất là đôi nam nữ trung niên đứng cạnh Thẩm Phong. Người phụ nữ cười đến xuân phong xán nạn, còn người đàn ông đứng bên cạnh ánh mắt hiền từ, vẻ mặt bộ thấu hiểu tất cả. Thế giới của Quân Minh Sư hoàn toàn sụp đổ. Ngọc Hoàng đại đế, Chúa Jesu, thánh Alla, ai cũng được, làm ơn hãy cho tia sét giáng xuống đánh chết , nhân tiện đánh chết luôn con xui xẻo Hàn Mục Dương bên cạnh nữa! *** Pi sờ ét: Sáng nay lúc ta mộng đến đoạn sắp thành nữ hiệp đại danh đỉnh đỉnh, bất chợt con mèo xấu xa nhà ta sau 1 đêm theo chơi về kêu nhặng xị, phá tan mộng đẹp của ta. Vốn muốn túm con mèo xấu xa đó chỉnh cho 1 trận, biết đâu nó sớm lẩn mất. Ta làm gì được nó đành mang con mèo tiểu Sư ra hành hạ cho bõ tức. Trước khi ta lặn, muốn hỏi các nàng chút, chap sau các nàng muốn gặp ai? Đại Boss Kỷ bại hoại hay Ngư "mỹ nhân" si tình???
Ta viết chương náy trong tình trạng vẫn chưa thoát khỏi cú shock sau khi bị ba mẹ ta "đá" Hà Nội. Vì thế, ừm, chương này rất chi là khó tả. Vốn muốn cho cả boss cả Ngư mỹ nhân lên sần nhưng lực bất tòng tâm. Thế cho nên, mọi người like , comt , comt nhiều vào để ta hết bi thương, ta hết bi thương sớm, Ngư mỹ nhân cũng lên sàn sớm(câu comt trắng trợn quá) Chap 21: Vì sao đại Boss tức giận? Cánh cửa văn phòng tổng giám đốc bật mở, người đàn ông trong bộ vest lịch thiệp bước ra. Gương mặt vốn tuấn giờ xanh mét, bước xiêu xiêu vẹo vẹo giống như có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào. Người đàn ông lúc ngang qua bên cạnh giám đốc bộ phận tiêu thụ đứng chờ bên ngoài chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn vị giám đốc trẻ tuổi, ánh mắt mang theo ba phần đồng cảm bảy phần thương hại, dường như muốn gì đó nhưng do dự hồi, lời cuối cùng biến thành thở dài. Người đó giơ tay, vỗ vỗ lên vai giám đốc bộ phận tiêu thụ cái rồi rời khỏi. Giám đốc bộ phận tiêu thụ nhìn theo cái bóng xiêu vẹo của người bạn đồng nghiệp cho đến khi thân ảnh người đó biến mất sau khúc cua ở hành lang. Nhớ lại ánh mắt vừa rồi của người bạn đồng nghiệp, trong lòng giám đốc bộ phận tiêu thụ khỏi dâng nên dự cảm xấu. ta quay sang nhìn vị thư ký trẻ tuổi ở bên cạnh, lo lắng hỏi thăm: “Thư ký Vũ, Boss…boss hôm nay có chuyện gì sao?” Vũ Lâm nghe giám đốc bộ phận tiêu thụ hỏi như vậy thở dài, giọng ai oán: “Cũng biết là có chuyện gì nữa. Hôm nay đại Boss có vẻ vui, buổi sáng tôi vừa mới tới bị Boss mắng đến tối tăm mặt mày” Sau đó Vũ Lâm quay ra, chỉ chỉ bóng người đàn ông vừa mất hút sau khúc cua cuối hành lang: “Giám đốc bộ phận kế hoạch là người thứ sáu rồi. Sáng nay giám đốc tất cả các bộ phận đều bị Boss gọi lên, cũng biết là cùng boss ở trong đó những cái gì nhưng bộ dạng người nào khi rời khỏi cũng đều như thế. Trong số tất cả giám đốc các bộ phận, chỉ còn ngài nữa thôi!” rồi Vũ Lâm còn quên tặng cho vị giám đốc nọ ánh nhìn đầy thương hại. Giám đốc bộ phận tiêu thụ nhận được ánh mắt thương hại của Vũ Lâm khỏi cảm thấy bi ai. Nuốt nuốt ngụm nước bọt, vét hết dũng khí của hai mươi mấy năm làm người, giám đốc bộ phận tiêu thụ tay run run mở cửa phòng tổng tài, chính thức đem thân cống nạp cho sói. giờ sau, cánh cửa văn phòng tổng giám đốc lần nữa được mở ra. Theo sau cánh cửa là vị giám đốc bộ phận tiêu thụ cách đây lâu chuyện cùng Vũ Lâm. Bộ dạng vị giám đốc này giống hệt như sáu người trước lúc bước ra khỏi văn phòng đại Boss. Vũ Lâm nhìn theo thân ảnh giám đốc bộ phận tiêu thụ rời , khỏi cảm thán: “Đại Boss tức giận, người người sầu lo! Aizz….” *** Bên trong văn phòng tổng giám đốc, sau khi đuổi vị giám đốc thứ bảy khỏi, cơn giận trong lòng Kỷ đại Boss cuối cùng cũng nguôi ngoai. Đại boss thả mình ghế, tay xoa xoa huyệt thái dương, mặt hai chữ “Phiền chán”. Kỷ tổng của Tập đoàn Đằng Vân chính là con sói thành tinh hiểm giả dối, thích nhất là đâm sau lưng người khác, nhưng vặt bày ra hoàn toàn là vẻ Bồ Tát hiền hoà. kẻ mà ngày thường có thể ngửa tay gọi gió, lật tay gọi mưa hôm, gì có thể làm khó hôm nay lại cảm thấy phiền. Đúng! Hôm nay Kỷ đại Boss cảm thấy rất phiền, vô cùng phiền! Chuyện này mà để người khác biết được chắc chắn khiến bọn họ kinh ngạc đến mức rụng hàm. Nhất là nếu để cho mấy đối thủ cạnh tranh từng bại dưới tay Kỷ đại Boss biết chuyện này chừng có thể khiến bọn họ xỉu ngay tại chỗ. Nghĩ đến thôi mà cảm thấy phấn khích rồi. Ai nha nha! Lại lan man rồi, quay lại với chuyện chính hôm nay. Điều gì có thể khiến Sói già họ Kỷ nhà chúng ta vui? Muốn biết nguyên do, mời quay lại cách đây vài tiếng. Chuyện là, sáng nay Kỷ “đại lang” (mọi người, đọc đến đoạn này nhớ phải hiểu từ theo đúng nghĩa đen nhé, đại là to, còn lang là sói ấy, đừng hiểu sai nha) vừa tới văn phòng liền nhận được cái phong bì lớn màu vàng. Chính là cái loại phong bì chuyên đựng tài liệu mờ ám…. ấy nhầm….. quan trọng của công ty. Kỷ đại lang mở phong bì, bên trong là xấp tài liệu dày cộm, phía còn có bức ảnh. Ảnh chụp người đàn ông hơn hai mươi tuổi, mặc áo blue trắng, đứng dưới gốc cây cổ thụ lớn cùng bà lão chuyện. Vẻ mặt người này tuấn nho nhã, nụ cười ấm áp vừa nhìn liền cảm thấy thân thiết. Quả là mẫu đàn ông lý tưởng trong lòng các ! Ấy thế mà, Kỷ đại boss vừa liếc bức ảnh liền chán ghét, trực tiếp đem ảnh người đàn ông lý tưởng ném vào sọt rác. Sau đó, Sói cầm xếp tài liệu bên dưới tấm ảnh lên, nghiêm túc nghiêm cứu. Tài liệu viết: “Tên: Hạ Khiêm.” Sói nghĩ nghĩ, cảm thấy cái tên này còn dễ nghe bằng cái tên Bánh Bao của con chó vàng nhà Lương Bình. “Tuổi: 28.” Sói hơi nhíu mày. Hừ! Con nít ranh vắt mũi chưa sạch! (Sâu: vâng, Hạ chỉ kém boss hai tuổi thôi ạ, a ấy là con nít ranh chắc đại boss là con nít to. Cứ luôn ra là gato người ta trẻ hơn mình, bày đặt lắm chuyện.) Ngoại hình: tuấn, nho nhã, từng đứng trong top 3 bảng xếp hạng mỹ nam tử trong trường đại học. Sói bĩu môi. Có đẹp hơn sao? còn từng đứng đầu cái bảng xếp hạng đó đấy! Boss lại nhìn xuống dưới. Phía dưới liệt kê chi tiết hoàn cảnh gia đình cùng những thông tin khác. Tất cả đều rất hoàn mỹ, từ gia thế hiển hách kém bao nhiêu so với Kỷ gia đến thành tích cá nhân xuất sắc của tên họ Hạ đó. Boss càng xem càng cảm thấy vui. Xem ra tình địch lần này của Boss rất nặng ký. Tư liệu xem gần hết, Sói cảm thấy có gì thú vị,vốn muốn đem tập tài liệu này làm bạn với bức ảnh vừa rồi, chợt, Sói nhìn thấy trang cuối cùng có dòng như sau: “Tình cảm: theo đuổi nữ bác sĩ xinh đẹp trong khoa, tình cảm tốt đẹp, nhân duyên sắp thành.” Vỏn vẹn mười tám chữ nhưng thành công chọc giận Sói đại boss. Kỷ Ngôn Thần tức giận ném bay tập tài liệu trong tay. Mấy chữ “tình cảm tốt đẹp, nhân duyên sắp thành” quanh quẩn trong đầu khiến lửa giận càng lúc càng bùng cao. Ngay lúc nước sôi lửa bỏng như thế lại có kẻ biết sống chết liều mình xông vào. Vâng! ai khác người đó chính là trợ lý Vũ của chúng ta. Sớm nay Vũ Lâm nhận được báo cáo tài chính của tháng, vốn muốn đem trình đại Boss ký. Nào ngờ bạn Vũ xui xẻo, lại chọn ngay lúc Boss tức giận mà vào, hậu quả liền khỏi cũng biết, bạn Vũ đáng thương bị Sói đại boss giận cá chém thớt, mắng cho xa sẩm mặt mày. Nhưng chừng đó vẫn chưa đủ để Boss hết giận, liền sau đó giám đốc tài chính cũng bị Boss gọi lên chỉnh cho trận. Cứ như thế, tất cả giám đốc các bộ phận đều bị Sói lôi ra trút giận. Thế mới có cái tình cảnh suốt buổi sáng, giám đốc các bộ phận thay nhau bị gọi lên văn phòng tổng giám đốc, cũng lần lượt xanh mét mặt, lao đao trở về. Lại về Sói đại boss. Sau khi gọi lượt giám đốc các bộ phận lên mắng, cơn giận của Boss cũng tiêu tan phần nào. Lúc này, Boss lấy lại được bình tĩnh, bản lĩnh của con sói thành tinh cũng được phục hồi. Kỷ Ngôn Thần đảo mắt, ngón tay gõ nhịp đều đều. Sau đó, Boss cầm bút, vung tay viết viết cái gì đó hồi. Lại thấy lâu sau, Kỷ Ngôn Thần nhìn vào tờ giấy trong tay nở nụ cười bí hiểm. Cái đuôi sói phía sau lộ ra, lắc lư cách khoái trá. Nhìn cái dáng điệu này của Kỷ đại Boss liền biết Lương tiểu thỏ chuẩn bị gặp tai ương. Sâu bất lực thể làm gì, chỉ có thể thầm cầu nguyện cho Lương tiểu thỏ bình an vô . A men!
Gần đây mỗi ngày ta chỉ ngủ có 4 tiếng, thực là rất bận, nhưng mà ngâm Ngư mỹ nhân lâu rồi nên đành lòng. Tranh thủ được ngày mai có thể ngủ bù nên đêm nay viết nốt chap này tặng mọi người. Vì viết trong lúc ta mang cải bản mặt vô cùng giống gấu trúc nên chắc có nhiều lỗi, hôm nào sửa sau nhé. chap trước hơi ngắn đền bù bằng chap này dài 8 trang, đảm bảo các chap sau về cắp bồ Kỷ Lương dài hơn. Thế nhé, bye bye^^ Chap 22: Chạy đâu cho thoát! Mưa, cả thành phố đắm chìm trong làn nước, ướt sũng. Mưa nghiêng nghiêng ghé mình vào khung cửa kính. Từng giọt mưa tròn xoe lăn dài mặt thuỷ tinh bóng loáng dường như hề ý định chậm lại, giống như nỗi nhớ, xuôi theo những nếp gấp của ký ức, tràn qua năm tháng. Đới Song Ngư đứng dựa vào khung cửa, im lặng ngắm nhìn những giọt nước chảy xuôi theo kính thuỷ tinh, trí nhớ theo làn hơi trắng mỏng manh toả ra từ cốc caffe trong tay trôi về ngày mưa khác…. *** Trời vẫn mưa. Tiếng mưa rất lớn át tất cả thanh. Đới Song Ngư im lặng chờ đợi câu trả lời của giống như rất nhiều lần trong quá khứ. cúi đầu khiến nhìn nét mặt nhưng bàn tay run run nắm chặt vạt áo của nhìn rất . suy nghĩ điều gì? Đới Song Ngư biết chỉ câu hỏi đơn giản của lại có thể đè xuống tiếng mưa rơi ầm ĩ, đè nặng cả trái tim Ngưu Niệm Từ. “Em sống có tốt ?” Có tốt ? Nếu là Ngưu Niệm Từ của năm ấy, với , sống tốt, tốt chút nào. Bởi vì có . Suốt năm bị cấm túc, gần như phát điên, lúc tìm , lại biết phải tìm thế nào. Tài khoản bình thường dùng để liên lạc đều xám xịt, số điện thoại của lại có, học đại học nào, ở đâu, biết. từng rất nhớ , từng nghĩ rất nhiều về . Nhưng thế giới này đâu vì mất mà dừng lại vòng quay. Bao năm trôi qua, cuộc ống của vẫn phải tiếp tục. vẫn học, vẫn ăn ngon, vẫn ngủ ngon…. thể vì mối tình đầu tan vỡ mà suy sụp dậy nổi. từng nhiều lần tưởng tượng nếu gặp lại gì, giờ đối mặt với , lời thốt ra vẫn là câu khách sao quen thuộc: “Rất tốt. sao?” đem vấn đề đẩy ngược lại phía . Đới Song Ngư nhìn , nhướng mày. ngốc nghếch của lớn rồi, biết đem việc khó đẩy lại cho . Ngưu Niệm Từ có thể cảm thấy ánh mắt nhìn , nhưng cách nào đối diện với ánh mắt đó, chỉ có thể cúi đầu càng thấp, trong lòng chột dạ, “chắc phải hận em chứ ?” Rất lâu sau đó, lâu đến mức Ngưu Niệm Từ có cảm giác như thế kỷ trôi qua, rốt cuộc mới nghe thấy : “Miễn cưỡng cũng coi như tốt.” Ngưu Niệm Từ có chút sững sờ. phải trong tình huống thế này người ta “cũng tốt”, “rất tốt” hay đại loại như vậy hay sao? Tại sao lại miễn cưỡng cũng coi như tốt? khí có chút kỳ lạ. Cuối cùng Ngưu Niệm Từ chỉ đàng ngượng ngùng cười : “ khiên tốn quá, mấy năm nay danh tiếng của trong giới này rất lớn.” gì, chỉ chăm chú nhìn thẳng vào . Ngưu Niệm Từ có chút chịu nổi ánh mắt ấy của nhưng lại thể làm gì khác được, chỉ có thể giả vờ nhìn cơn mưa ngoài xa. ngắm mưa còn ngắm .... *** Đới Song Ngư nhớ khi cơn mưa ngày hôm đó tạnh, hai người bọn họ xuống đường bắt taxi. Lúc đứng chờ chợt xe của giám đốc sản xuất chạy qua, thấy hai người bọn họ liền nhiệt tình mời họ lên xe, đưa họ về. Xe bon bon phố, thỉnh thoảng lại có tiếng bánh xe rẽ nước kêu roàn roạt, ngồi ở ghế lại phụ cùng giám đốc sản xuất trò chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn người phía sau. Cả đoạn đường lời nào, chỉ cúi đầu im lặng ngồi đó, giống như suy nghĩ điều gì phức tạp lắm. Đến trước ngã tư, vỗ vỗ ghế , tỏ ý đến nơi rồi. nhìn theo hướng , chợt nhận ra nơi này chỉ cách chỗ ở hai dãy phố. từng nghĩ thế giới này lớn. Trước đây, vẫn biết là cả hai cùng ở thành phố S, nhưng tìm được , hôm nay cùng ở Litch, vẫn tìm thấy. Nhưng ngày hôm ấy, lại phát ra, thế giới này cũng lớn như tưởng, ngược lại dường như rất bé, để cho gặp lại , lại để và gần nhau như vậy. Ngoài trời, mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn. Giõ sàng thổi qua tán lá, lay động mấy giọt mưa còn xót lại đầu cành. Mưa gột rửa cả đất trời, xua cái nóng chói chang mùa hạ, xua cả nỗi nhớ kéo dài lê thê trong . Đới Song Ngư lật cuốn kịch bản, dừng lại ở cái tên trong trang cuối cùng, ngón tay khẽ vuốt, trong mắt tràn đầy ý cười dịu dàng, miệng khẽ lẩm nhẩm : “ , cuối cùng cũng gặp lại em rồi, nhất định lần này để em chạy thoát!” *** Vẫn biết chuyện hợp tan là chuyện thường tình ở đời, nếu thể cùng bước tiếp chia tay, có gì phải nuối tiếc. Nhưng biến mất lý do, lại ở lúc tình cảm ngọt ngào nhất lại là chuyện khác. Chuyện năm ấy, cho dù lỗi phải ở Ngưu Niệm Từ, nhưng mỗi lần nghĩ về , vẫn có cảm giác vô cùng xấu hổ, lại có chút nhói đau. Để tránh gượng ngùng khi gặp lại, từ chối quảng cáo, phim ảnh… Tóm lại là từ chối tất cả mọi việc liên quan đến Đới Song Ngư. Nhưng đến cuối cùng vẫn thoát được kiếp gặp mặt. Cuối cùng tại sao nhận ra chứ? Cái ý nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu khiến Ngưu Niêm Từ cứ lăn qua lăn lại mãi mà thể chợp mắt. Đứng dậy, rót cốc nước, uống ngụm, tạm gác vấn đề làm thế nào nhận ra sang bên, lại chợt nghĩ đến vấn đề khác. Rốt cuộc, gặp lại , cảm thấy vui mừng hay chán ghét? Ngưu Niệm Từ chìm đắm trong những cảm xúc về Song Ngư, đúng lúc liều mạng uống nước điện thoại di động reo inh ỏi. Ngưu Niệm Từ sặc nước, họ sặc sụa, phải lát sau mới ngừng lại được. vươn tay lấy điện thoại di động, cau có với người ở đầu dây bên kia: “Sao thế?” Người đầu dây bên kia cũng nhận ra khó chịu trong giọng của , vội vội vàng vàng lên tiếng: “Reme, mau đến công ty.” Ngưu Niệm Từ vén rèm cửa. Bên ngoài, hai hàng đèn thẳng tắp chiếu sáng dọc con đường trong khu, vài người vội vã bước nhanh cho kịp giờ cơm muộn. Đến công ty vào giờ này sao? Ngưu Niệm Từ có chút do dự vào điện thoại: “...Mai được , bây giờ muộn như vậy rồi...” “Reme, làm ơn . Ngày mai dựng cảnh Đới phải sớm, cho dù có chuyện gì cũng mau tới đây. Đúng rồi, nhớ mua cơm cho chúng tôi nữa. Ừm, ở đây có mười hai người.” nàng ở đầu dây bên kia liến thoắng hồi, cho Ngưu Niệm Từ mở miệng lập tức cắt máy. Ngưu Ngưu nghe loạt tiếng tút..tút kéo dài bên tai thể làm gì khác hơn là cam chịu rời khỏi nhà. Giờ là lúc nhân viên văn phòng tan sở, trong quán cơm cũng là giờ cao điểm. Ngưu Niệm Từ phải xếp hàng gần hai mươi phút mới đến lượt. bán hàng mới rồi còn nhăn nhó giục nhanh chọn món, vừa nghe thấy mua cho mười hai người liền lập tức cười đon đả, giới thiệu cho loạt các món nổi tiếng của tiệm. Ngưu Niệm Từ nghĩ nghĩ, chọn nhanh mấy món rồi rời . Còn chưa bước chân vào phòng chế tác, bóng đen lao ra, túm lấy hộp thức ăn trong tay , cũng quên than thở: “Reme, tôi đói sắp mốc meo lên rồi, tại sao đến muộn vậy, muốn tôi chết đói phải ....” Những người khác nhìn thấy đồ ăn cũng đồng loạt dừng lại công việc, cả đám túm tụm mở đồ ăn, miệng liên tục “tôi cậu ()”. Giữa lúc ấy, cánh cửa phòng kỹ thuật khẽ mở ra, vừa vặn để có thể nhìn thấy bóng lưng người bên trong. Chỉ cách cánh cửa lại như rất xa. và cứ mãi kiên trì ở vị trí của mình, trong vô tình dường như ngăn cách thành hai thế giới. Liệu có khi nào bọn họ có thể trở về những ngày xưa trong ký ức?(Sâu: Ngư mỹ nhân tính xong cả kế để ngưu ngưu chạy đâu cũng thoát thoát mà ngưu ngưu lo trốn cho kỹ, ở đó mà buồn vs thương. Sao tôi lại có đứa con ngốc thế cơ chứ???) “Dựng cảnh Đới” Giám đốc sản xuất gọi lớn “Mau mau ra ăn thôi, nhìn xem Reme nhà chúng ta mang gì tới này. Oa, có cả món lòng tôi thích nhất. Trời ạ, biết cái taxi trở đến đây bị ám mùi trong bao lâu nữa.” Đới Song Ngư vài câu gì đó với biên tập bên trong, sau đó đến chỗ đám người ồn ào đòi ăn ở bên ngoài. Đới Song Ngư liếc qua các món ăn bàn, nhận ra toàn là những món ăn thích, liền cười tủm tỉm với giám đốc sản xuất: “Tôi thích món lòng đó lắm.” “A! trùng hợp.”Giám đốc sản xuất thốt lên rồi nhìn cười đầy ái muội, còn đám người tranh ăn kia hoàn toàn vì đồ ăn ngon mà bỏ qua câu kỳ quái của hai người này. Đám người ăn uống no nê mới quay lại công việc. Đới Song Ngư chỉ vào loạt hoạt cảnh được dựng lên bằng kỹ sảo màn hình máy tính, kiểm tra kỹ lại lượt xem phù hợp với nguyên tác chưa. Sau khi kiểm tra xong, đoạn biên tập này được gửi cho đài truyền hình. Điều đó cũng có nghĩa bộ phim chính thức lên sóng chiếu tập đầu tiên. Vì tính quan trọng của nó, Ngưu Niệm Từ chăm chú xem rất kỹ, ngay đến độ đậm nhạt của phông nền cũng săm soi. Sau khi lượt lượt lại mấy lần, mới hài lòng ngẩng đầu với Đới Song Ngư: “Tất cả đều ổn, dựng cảnh Đới, vất vả rồi.” Đới Song Ngư cũng ngẩng lên khỏi màn hình máy tính, đậy nắp bút cho vào túi quần jin, mỉm cười : “ có gì.” Ngưu Niệm Từ nhìn đồng hồ tường. hơn mười hai giờ. Tầm này mà gọi taxi biết phải đợi bao lâu nữa. u oán nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường, dường như cảm thấy nhìn như vậy liền có thể làm đồng hồ quay chậm lại vài tiếng. Đới Song Ngư nhìn khuôn mặt ai oán của người nào đó, cố gắng lắm mới khiến tiếng cười bật ra ngoài. đến bên cạnh , : “Muộn rồi. đưa em về.” câu mệnh lệnh, hoàn toàn cho Ngưu Niệm Từ cơ hội từ chối.
Chap 23: Tôi ưng em rồi đó! Rầm. Tiếng động lớn làm kinh động tất cả những người có mặt trong phòng thí nghiệm. để ý đến ánh mắt thắc mắc của những người xung quanh, Đồng Nhân Kỳ lướt ngang qua căn phòng, túm lấy Hứa Quân Bảo đứng trong góc, giống như cơn lốc đem kéo . Đợi đến khi những người có mặt trong phòng thí nghiệm hiểu được chuyện gì vừa diễn ra, Đồng Nhân Kỳ và Hứa Quân Bảo mất hút sau dãy hành lang. pháp y lớn tuổi vừa lắc ống nghiệm trong tay vừa cảm thán: “Người trẻ tuổi a, chút cũng đợi nổi.” Những người còn lại nghe vị pháp y già vậy rốt cuộc cũng tỉnh lại từ trong mê man, vẻ mặt bộ hiểu, lại cúi đầu tiếp tục công việc của mình nhưng trong lòng lại có chung suy nghĩ: “ ngờ hoàng tử băng sơn của viện pháp y khi cũng nhiệt tình như lửa a.” Bên kia, Hứa Quân Bảo bị Đồng Nhân Kỳ mạch kéo đến cổng lớn của sở cảnh sát trung ương thành phố Litch. Cho đến khi bị nhét vào tay cái mũ bảo hiểm nặng trịch, Hứa Quân Bảo mới có cơ hội mở miệng chuyện. cau mày nhìn cái mũ bảo hiểm trong tay, lại nhìn ngồi mô tô đối diện, khó chịu hỏi: “Đồng thiếu uý, chuyện này là sao?” Đồng Nhân Kỳ quay sang, thấy Hứa Quân Bảo vẫn còn chần chừ chịu đội mũ bảo hiểm liền giục: “Đội vào nhanh lên, khu năm quận Dark phát ra thi thể, chúng ta phải đến đó ngay.” “ bằng thứ này sao?” Hứa Quân Bảo chỉ vào chiếc mô tô của Đồng Nhân Kỳ, nghi ngờ hỏi. “Đúng vậy! Xe của sở bị sử dụng hết, án mạng ở khu năm lại khẩn cấp nên tôi đành phải cho nhờ ‘Hoàng Tử’ của tôi thôi.” Đồng Nhân Kỳ , có vẻ cam lòng cho Hứa Quân Bảo nhờ chiếc mô tô quí của mình. “ còn đứng đó nữa sao. Nhanh chút coi!” Hứa Quân Bảo nhìn chiếc mô tô phân khối lớn trước mắt, có chút do dự. Nhưng công việc quan trọng, lại thêm ánh mắt áp bức của Đồng Nhân Kỳ, Hứa Quân Bảo đành phải cắn răng ngồi vào phía sau xe. Đồng Nhân Kỳ phóng rất nhanh, chiếc xe gầm rú đường, lách qua khe hẹp giữa những chiếc xe con rước lấy rất nhiều tiếng mắng chửi từ tài xế của những chiếc xe đó. Hứa Quân Bảo ngồi phía sau chỉ cảm thấy gió lớn như những lưỡi dao cắt qua mặt, bên tai là tiếng động cơ ầm ầm. Trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi mơ hồ, Hứa Quân Bảo vòng tay ôm lấy eo Đồng Nhân Kỳ, lặng lẽ siết chặt, hai mắt cũng nhắm lại, muốn thừa nhận cái tốc độ đáng sợ này. Đồng Nhân Kỳ cảm thấy có vòng tay ôm lấy mình, sau đó, còn cảm thấy vòng tay ấy càng lúc càng chặt, khiến cho và người ngồi phía sau gần như dính sát vào nhau. tiếp xúc thân mật này khiến Đồng Nhân Kỳ cảm thấy thoải mái, muốn nhắc nhở người phía sau buông tay, nhưng quá nhanh, tạp xung quanh nhấn chìm tất cả tiếng của . còn cách nào, Đồng Nhân Kỳ đành phải mặc kệ Hứa Quân Bảo ôm mình như thế. trường vụ án là nhà kho bỏ hoang ở khu năm quận Dark. Lúc Đồng Nhân Kỳ đến nơi, trường được phong toả, có viên trung sĩ đón hai người ở bên ngoài. Đồng Nhân Kỳ bỏ mũ bảo hiểm, sải bước vào bên trong, vừa vừa nghe Lục Minh – viên trung sĩ đón hai người, báo cáo sơ bộ tinh hình. được vài bước, Đồng Nhân Kỳ chợt thấy thiếu điều gì đó, quay lại mới phát người đáng lẽ phải theo phía sau mình là Hứa Quân Bảo giờ thấy đâu. Đồng Nhân Kỳ quay lại chỗ dựng xe thấy Hứa Quân Bảo dựa vào gốc cây…..nôn khan. Đúng vậy, là nôn khan! Nếu có ngày bạn phát ra người đàn ông, công việc thích là giải phẫu cơ thể người, đồ chơi thích là bộ dao giải phẫu, việc nhà thích là cắt tiết gà, bộ phim thích là “ im lặng của bầy cừu”, ngồi xem phim kinh dị còn có thể chỉ trích kỹ sảo tốt, chân thực, đứng trước mặt bạn nôn khan, phản ứng của bạn như thế nào? Với Lục Minh đó là há hốc mồm nhìn người trước mặt. Với Đồng Nhân Kỳ đó là: tên biến thái này mắc bệnh gì sao? Đồng Nhân Kỳ nhíu nhíu mày, lại gần chỗ Hứa Quân Bảo, thấy vẫn nôn khan đưa tay vỗ vỗ vào lưng , vừa vỗ vừa hỏi: “Này! sao chứ.” “ sao. Chỉ là thích ứng chút với tốc độ xe của .” Hứa Quân Bảo cuối cùng cũng có thể đứng thẳng dậy, rút trong túi ra chiếc khăn tay, vừa lau miệng vừa trả lời Đồng Nhân Kỳ. Bất chợt trong đầu Đồng Nhân Kỳ xuất ý nghĩ, nghi ngờ hỏi Hứa Quân Bảo: “ sợ tốc độ cao?” Hứa Quân Bảo cất khăn tay vào túi, trả lời câu hỏi của mà về phía trước, cũng thèm quay đầu lại với hai người phía sau: “Nhanh vào trong thôi.” Đồng Nhân Kỳ nhìn bóng lưng có chút cứng ngắc của Hứa Quân Bảo liền đoán được điều mình nghi ngờ là . ngờ tên biến thái đó lại sợ tốc độ! Đồng Nhân Kỳ cảm thấy vui vẻ hẳn lên, đuổi theo Hứa Quân Bảo, còn quên to: “Này, họ Hứa, ngờ lại sợ tốc độ cao nha.” Hứa Quân Bảo nghe thấy câu đó bước chân tự giác bước nhanh hơn, bỏ mặc kẻ nào đó cười cợt đuổi theo phía sau. *** Bước vào khu vực phong toả, cả Đồng Nhân Kỳ lẫn Hứa Quân Bảo liền khôi phục bộ dáng lạnh lùng chuyên nghiệp. Lục Minh dẫn họ vào phía trong, những thanh tra khác tiến hành điều tra trường xung quanh. Hứa Quân Bảo đảo mắt nhìn lượt căn phòng, sau đó nhìn sang viên thanh tra bên cạnh, hỏi: “Người chết đâu?” “Ở bên trong….nhưng…” sắc mặt viên thanh tra khi nhắc đến thi thể tựa hồ có chút tái xanh. Phát khác lạ của viên thanh tra, Đồng Nhân Kỳ liền hỏi: “Làm sao vậy?” “Sếp, Hứa pháp y, thi thể….thi thể vô cùng thê thảm, mấy thanh tra chúng tôi nhìn thấy đều chịu đựng được, hai người muốn xem sao?” Thấy viên thanh tra kia vậy Hứa Quân Bảo liền hiểu thi thể này chắc chắn rất khó nhìn, đề nghị: “Để tôi vào nhìn xem sao, mọi người ở ngoài này .” “Sếp, chị nên vào, nhìn rồi liền ba ngày muốn ăn cơm, vẫn để người chuyên nghiệp như pháp y Hứa vào hơn.” Viên thanh tra cũng rụt rè đưa ra ý kiến. “ cần, tôi với cùng vào, tôi muốn điều tra thêm trường.” Đồng Nhân Kỳ bác bỏ lời Hứa Quân Bảo và viên thanh tra trẻ. xong, Đồng Nhân Kỳ sánh vai cùng Hứa Quân Bảo vào bên trong. Xuyên qua phòng tuyến cảnh sát, tới trường, hai người Hứa – Đồng nhìn thi thể nằm đất. Tử thi kia vô cùng kinh khủng, có thể liệt vào danh sách những thi thể thê thảm nhất trong lịch sử. Hứa Quân Bảo mày cũng nhíu, lấy trong hộp dụng cụ đội găng tay đeo vào, sau đó đến chỗ tử thi kia, xem xét kỹ lưỡng. “Có phát gì ?” Đồng Nhân Kỳ ngồi xuống bên cạnh Hứa Quân Bảo, vừa quan sát tử thi vừa hỏi. Hứa Quân Bảo nhìn Đồng Nhân Kỳ tự nhiên như vậy có chút giật mình. làm pháp y nhiều năm, sớm đem những xác chết này đều biến thành mô hình trong phòng thí nghiệm. So với năm đó thực tập, cái thi thể này vẫn còn tốt lắm, hoàn toàn thể doạ sợ người trong ngành như , nhưng người ngoài nghành như Đồng Nhân Kỳ, nhìn xác chết thê thảm như vậy vẫn có thể chấn định được đáng khâm phục. Hứng thú đối của Hứa Quân Bảo đối với vị thiếu uý này lại tăng thêm chút. Hứa Quân Bảo lật xác chết, chỉ vào điểm sau gáy, : “Nguyên nhân trực tiếp gây ra cái chết là vết đâm ở ngực, nhưng tôi cho rằng trước đó nạn nhân bị tiêm thứ thuốc kích thích gì đó. nhìn xem, phía sau gáy có vết rất , giống như bị vật gì đó châm vào. Căn cứ vào vết thương, có thể thấy cách ra tay của hung thủ rất giống với những vụ án gần đây.” Hứa Quân Bảo giải thích ngắn gọn về những gì mình thu thập được với Đống Nhân Kỳ. Trong lòng, thầm cảm thấy may mắn. Bởi vì cái kiện “giải quyết” kia mà và nàng thiếu uý này bị hiểu nhầm là đôi. hiểu thế nào chuyện này lại rơi vào tai giám đốc sở, theo như lời của giám đốc “nước phù sa nên chảy ra ruộng ngoài” nên được lệnh tạm thời phụ trách công tác pháp y cho tổ trọng án số bốn. Vì thế, toàn bộ hồ sơ chi tiết về những thi thể phát được trong vụ án giết người hàng loạt gần đây cũng được chuyển đến chỗ . Cho nên hôm nay mới có thể nhanh chóng đưa ra kết luận như vậy. Đồng Nhân Kỳ sau khi nghe Hứa Quân Bảo giải thích liền lâm vào trầm mặc, suy nghĩ lát đứng dậy, ra lệnh thu dọn trường, trở về Sở tiếp tục điều tra. Khi tất cả được thu dọn xong xuôi, Hứa Quân Bảo chợt kéo lại, : “Đồng thiếu uý, lát có rảnh , có thể cho tôi biết thêm vài manh mối được ?” “Cũng được, lát tôi mời uống caffe, cho nghe, giờ tôi phải sắp xếp số chuyện ở đây .” Hứa Quân Bảo đưa tay nhìn đồng hồ, nghĩ lát rồi : “ cần, tôi mời ăn, cũng đến bữa tối rồi, vừa ăn vừa chuyện. Tôi đợi ở đây. muốn ăn gì?” “Thịt bò sốt Tứ xuyên . đợi tôi lát.” rồi quay vào bên trong, dặn dò những người quay về số việc. Lục Minh cùng mấy thanh tra của tổ trọng án số bốn sau khi nghe xong đoạn đối thoại của hai người Hứa – Đổng liền hẹn mà kéo nhau ra gốc cây nôn như điên. Hai kẻ đó có còn là người vậy? Vừa mới nhìn thi thể bị chia thành từng khối, nội tạng bị phân tán khắp nơi mà vẫn có tâm trạng ăn thịt sốt Tứ xuyên. Bọn họ nuốt vô sao? Vừa nghĩ đến đây thôi, Lục Minh liền thấy dạ dày nhộn nhạo, cúi gập người, đem tất cả những gì trong bụng tống ra ngoài. Đồng Nhân Kỳ dặn dò xong xuôi ra liền nhìn thấy Hứa Quân Bảo đứng đợi cách đấy xa. về phía , vẫy vẫy tay ra hiệu có thể được rồi. Hứa Quân Bảo nhìn , chỉ vào chiếc mô tô dựng cách đấy xa, đề nghị: “Tôi biết quán Tứ xuyên rất gần đây, chúng ta có thể đừng thứ này, bộ được ?” Đồng Nhân Kỳ nhìn , nhớ tới cảnh dựa gốc cây nôn khan cách đây mấy tiếng liền muốn trêu trọc : “ ghét bỏ ‘Hoàng tử’ của tôi sao? Tôi thấy bằng nó rất tốt mà.” “Tôi có ý ghét bỏ ‘ Hoàng tử’ của , chỉ là tôi quen.” Đồng Nhân Kỳ nhìn vẻ mặt chuyển từ xanh sang trắng, biết thực thực sợ ‘ Hoàng tử’ rồi, nhìn đáng thương như vậy, liền mềm lòng: “Nhìn kìa! Thôi, thôi, chúng ta bộ.” *** Hứa Quân Bảo đúng, nhà hàng này quả xa, họ chỉ bộ chừng mười phút là tới nơi. Bây giờ là giờ tan tầm, quán có chút đông, chỉ còn bàn trống ở phía bên phải. Hai người ngồi xuống bàn trống đó, gọi đĩa thịt bò xào Tứ xuyên, bát tiết gan, chân gà xào cay, hai bát phở chua cay. Chỉ lát sau, các món ăn lần lượt được mang lên. Thêm lúc nữa, các bàn ăn xung quanh bàn của Đồng Nhân Kỳ và Hứa Quân Bảo lần lượt rời khỏi, vừa tính tiền vừa mang bộ mặt buồn nôn, tính tiền xong liền chạy lấy người, cuối cùng còn có người bộ mặt đằng đằng sát khí, giống như muốn băm ông chủ quán ra làm nhân thịt. Ông chủ quán đáng thương cứ nhìn khách hàng lần lượt rời mà hiểu chuyện gì xảy ra. Trong khi đó, hai kẻ tội đồ gây chuyện là Hứa Quân Bảo và Đồng Nhân Kỳ dường như hề biết mình vừa gây ra hoạ, vẫn điềm nhiên vừa ăn cơm vừa thảo luận về vụ án gần đây. Hứa Quân Bảo nhìn ngồi đối diện ăn uống vô cùng thoái mái, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác thích thú lạ lùng. Những trước đây cùng ăn cơm, người cho rằng quá lạnh lùng, người sợ hãi nghề nghiệp của , chưa từng có ai có thể ngồi cùng bàn tự nhiên như vậy với . này, mỗi lần gặp luôn khiến cảm thấy hứng thú. Hứa Quân Bảo nghĩ nghĩ, sau đó nhìn thẳng vào mắt Đồng Nhân Kỳ : “Đồng Nhân Kỳ, tôi ưng em rồi đó!”