Chap 14: Niệm Niệm mặc niệm nào! “A Xử, nếu cậu còn chịu dậy bữa sáng của cậu còn nữa đâu!” Giọng của Ngưu Niệm Từ vang lên đánh thức Tô Xử khỏi cơn mê. Tô Xử hé mắt, trong lòng thầm mắng tên Cao Viễn chết tiệt, đến cả trong mơ cũng tha cho . “Sắc mặt tốt, cậu vừa mơ thấy ác mộng sao?” Mơ thấy Cao Viễn có được coi là gặp ác mộng ? Tô Xử ngồi dậy, nhìn Ngưu Niệm Từ gặm miếng bánh mì bên bàn ăn, vò mái tóc ngắn rối xù, : “Cũng gần như thế! Mình mơ thấy Cao Viễn", nghĩ nghĩ chút, Tô Xử bổ sung thêm, " lúc tỏ tình với mình.” Lúc đó, Cao viễn mặc bộ đồ hàng hiệu, đằng sau là chiếc xe thể thao đắt tiền, nụ cười bên môi rực rỡ như ánh mặt trời. nhìn , : “Tô Xử, thích em.” Đáng tiếc, đàn ông mở cửa xe BMW có thể là bạch mã hoàng tử, cũng có thể cặn bã. Cao Viễn chính là loại thứ hai. Tô Xử tự hỏi tại sao lúc ấy lại đồng ý ở bên cạnh . còn nhớ, lúc Cao Viễn ngỏ lời với là lúc vừa mới ốm dậy.Thôi xong! Chắc chắn là trong lúc ốm uống nhầm thuốc gì đó nên mới nhận lời . Lần sau nhất định phải đọc kỹ hướng dẫn trước khi uống thuốc mới được. “Đừng nghĩ đến tên khốn đó nữa, mau lại đây ăn sáng .” – Ngưu Niệm Từ vừa vừa vẫy tay gọi Tô Xử vẫn ngồi thẫn thờ giường. “Cậu ăn , tớ muốn ăn.” “Ai da, tớ này Xử, cậu thất tình nên muốn tuyệt thực hả?” – Ngưu Niệm Từ ăn nốt cái miếng bánh, phủi phủi tay, sau đó đến bên mép giường, ngồi xuống, nhéo nhéo hai má Tô Xử, vô cùng hâm mộ : “A Xử, tớ thấy khuôn mặt này của cậu tệ, trắng trắng lại mềm mềm, cảm giác rất tốt, làm thế nào lại để con tinh kia cướp mất người đàn ông của mình vậy?” Tô Xử tránh khỏi móng vuốt của Ngưu Niệm Từ, mở vali đặt cuối giường, lấy ra bộ quần áo với đồ dùng cá nhân, lúc đến cửa nhà tắm mới quay lại với Ngưu Niệm Từ: “Như cậu đó, tớ làm sao có thể đấu lại tinh chuyên quyến rũ đàn ông. Hơn nữa, nếu có tâm bất chính dù tớ có làm gì cũng ngăn được.” Nghe Tô Xử vậy, Ngưu Niệm Từ bật cười: "Cậu biết , nếu để con hồ ly tinh kia thấy lời này của cậu, khẳng định ả tức chết." Tô Xử thay xong quần áo ra, thấy Ngưu Niệm Từ vẫn ngồi bên giường hỏi: “ phải hôm nay phải đến công ty mà, sao còn chưa chịu .” “Tớ cũng định đây, cần cậu phải đuổi. Tớ chỉ muốn hỏi, hôm nay cậu có làm thôi.” “Công việc hoàn thành trước thời hạn, tớ bay về trước ba ngày…” đến đây Tô Xử chợt dừng lại, nếu phải về sớm vài ngày, cũng được chứng kiến cảnh tượng vô cùng đặc sắc trong phòng khách lúc trước, cũng biết còn bị kẻ đó lừa bao lâu nữa. Thấy Tô Xử đến đây ngừng, Ngưu Niệm Từ cũng hiểu bạn nhớ lại cảnh tượng bị chồng sắp cưới phản bội ngày hôm qua nên cũng im lặng gì. “Tính cả ba ngày này tớ được nghỉ đến hết cuối tuần.” “Vậy tốt, cậu dọn tới chỗ tớ , mấy ngày này ở nhà giúp tớ cơm nước. Cuối tuần rảnh rỗi, chị đây đưa cậu ra ngoài tìm đàn ông. đời này khủng long khó kiếm chứ đàn ông thiếu. Phải làm cho tên khốn Cao Viễn kia mở mắt mà xem xem có biết bao nhiêu kẻ mơ ước có được A Xử xinh đẹp nhà chúng ta.” “Được rồi, tất cả theo ý cậu, giờ cậu làm .” rồi, Tô Xử đẩy Ngưu Niệm Từ vẫn còn hưng phấn dạt dào ra cửa. Lúc cánh cửa khép lại, nụ cười bên môi Ngưu Niệm Từ cũng biến mất. biết Tô Xử là mạnh mẽ, xảy ra chuyện hay cũng khóc nháo ầm ĩ, nhưng gặp phải chuyện như vậy, chẳng ai có thể dễ dàng tiếp nhận. Tô Xử cũng vậy, ngoài mặt tỏ ra sao cả nhưng trong lòng ấy chắc chắn cũng chẳng thoải mái gì. Ngưu Niệm Từ chỉ có thể thở dài, biết nên làm gì ngoài việc cố gắng tỏ ra bình thường, ở bên cạnh bạn tốt, hy vọng ấy có thể nhanh chóng vượt qua chuyện này. *** Lúc bước vào công ty, Ngưu Niệm Từ thấy ngay đám con đứng lố nhố bên ngoài phòng họp, vừa nhìn vào trong vừa thầm chuyện gì đó. mặt ai nấy đều có sắc hồng khả nghi. hiểu là minh tinh nào lại có thể khiến mấy nhân viên này phấn khích như thế. Ngưu Niệm Từ qua, vỗ vỗ lên bàn lễ tân: “Nhìn gì thế? Láo loạn hết cả lên. Bình thường công ty hiếm minh tinh đến lắm à? Ngay cả Tiêu Tử Vân cũng gặp rồi còn gì nữa.” Chỉ thấy lễ tân hưng phấn : “Reme, người trong đó còn hơn cả minh tinh nữa. Nghe là người được đích thân Vân mời đến để giúp đỡ cho bộ phim đầu tay của ấy, biết có phải diễn viên mới nữa, ấy mà là diễn viên, em chắc chắn ủng hộ ấy…Ôi..ôi…” “Thu lại cái vẻ mặt mê trai đó của em . Để chị xem là ai mà có thể khiến cho cả đám bọn em biến thành như vậy.” đoạn Ngưu Niệm Từ quay lưng, đến chỗ đám nhân viên đứng chen chúc. Ngưu Niệm Từ lách qua đám người, bước chân vừa nhấc qua cánh cửa còn chưa kịp đặt xuống khựng lại. Là ?! Cho dù chỉ nhìn thấy bên mặt của người ấy nhưng chỉ chừng đó thôi là quá đủ để Ngưu Niệm Từ nhận ra đó là ai. Khuôn mặt ấy, khuôn mặt mà phải mất rất lâu mới có thể nghĩ về nó. Khuôn mặt mà tránh né bao lâu nay. Đới Song Ngư! đẩy đám người bên cạnh, bước vội về phía hành lang. Cả người dựa vào bức tường phía sau, Ngưu Niệm Từ đặt tay lên trái tim đập thình thịch của mình, cố gắng bình ổn lại tâm tình. Ngưu Niệm Từ biết là kiến trúc sư, cũng biết rất nổi tiếng trong giới làm phim, rất nhiều đạo diễn muốn mời thiết kế hình ảnh cho phim của mình. Hai năm qua, Ngưu Niệm Từ từng có rất nhiều cơ hội cùng hợp tác, nhưng đều viện cớ để từ chối. Ngay cả lời mời tham gia bộ phim "Chân trời ở phía Tây" của vị đạo diễn nổi tiếng Trần Khang cũng từ chối chỉ vì biết thiết kế hình ảnh cho phim đó là . ngờ thế giới này lại bé như vậy, cho dù cố gắng tránh né nhưng vẫn tránh được . ra chuyện xưa ở tại cũng chỉ là chuyện như hạt đậu xanh mà thôi. Nhưng Ngưu Niệm Từ vẫn biết nên đối diện với như thế nào. Chẳng lẽ lại đến trước mặt rồi “Xin chào, em chính là mối tình đầu của , là người đá đó, còn nhớ ?” Bỏ … Mà…chắc gì nhận ra . lâu như vậy rồi... Hơn nữa, mọi người ở đây đều gọi là Reme, đâu có mấy người biết tên của . Ngưu Niệm Từ ngừng động viên bản thân, thở sâu lấy lại bình tĩnh rồi bước vào phòng. Bởi vì lúc nãy nấn ná ở ngoài quá lâu, nên lúc Ngưu Niệm Từ vào phòng, kịch bản gốc giới thiệu được quá nửa. Trước mặt mọi người đều chồng đống kịch bản, chăm chú lắng nghe nhà sản xuất giới thiệu nội dung bộ phim lần này. Niệm Từ kéo lặng lẽ kéo ghế, ngồi đối diện với . Bởi vì giới thiệu kịch bản nên tất cả rèm cửa đều được kéo lại, trong phòng đèn cũng bị tắt hết, chỉ có ánh sáng le lói từ chiếc máy chiếu hắt bóng mờ mờ lên khuôn mặt . Thời gian qua lâu như vậy mà chẳng có gì thay đổi. Vẫn y như ngày đầu tiên lén nhìn lúc đứng đợi xe bus bên ngoài trường Kiến Dương… Kịch bản rất nhanh được giới thiệu xong, có người kéo rèm ra. Ánh mặt trời theo động tác kéo rèm tràn vào trong phòng, người sản xuất ngồi xuống vị trí của mình, nhường lời cho đạo diễn của bộ phim. Đây là bộ phim đầu tay của người từng là Ảnh đế của làng giải trí, Tiêu Tử Vân, giờ lại là chủ tịch tạm thời của tập đoàn Vân Lãng. Trước đây, Ngưu Niệm Từ cũng hợp tác với Tiêu Tử Vân vài lần, biết ta là người có năng lực, hơn nữa công ty nơi làm việc lại là nhánh thuộc Vân Lãng, nên khi Tiêu Tử Vân đề nghị làm biên kịch chính cho bộ phim đầu tay của ta, đồng ý. Nếu biết trước là chạm mặt ở đây dù có xảy ra chuyện gì cũng từ chối nhận kịch bản phim này. Đáng tiếc, cuộc đời luôn diễn ra theo cách mà ta mong muốn nhất… Tiêu Tử Vân đứng bục, tươi cười chỉ vào Đới Song Ngư, : “Thiết kế hình ảnh lần này là cậu ta, Đới Song Ngư. Cậu ta chính là tinh trong giới kiến trúc, mọi người còn nhớ bộ phim “Chân trời ở phía Tây” nổi tiếng của đạo diễn Trần chứ? Chính cậu ta làm thiết kế hình ảnh cho nó đó. Tôi phải tốn rất nhiều công sức mới mời được cậu ta tham gia dự án lần này đấy nhé!” Sau đó, thấy nghiêng người, mỉm cười với . Ngưu Niệm từ bối dối tránh ánh mắt của . Sau đó, quay sang người bên cạnh, cố ép cho giọng hơi khàn, : “Hôm nay họng tôi tốt, cậu giúp tôi nhé!” Tiếp đó, chỉ cần làm hai việc suốt buổi họp là mỉm cười và gật đầu. Tiếp sau đó nữa, biết có phải gặp ảo giác mà thỉnh thoảng lại có cảm giác như nhìn . phải, nhất định là chột dạ, là chột dạ. Ngưu Niệm Từ cố xua mấy ý nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, tiện tay lật mấy trang kịch bản. Trong lúc mọi người thảo luận về kịch bản, Ngưu Niệm Từ chợt thấy cốc trà chanh mật ong đặt trước mặt. Ngẩng đầu lên phát nhìn , lần này phải là do tưởng tượng nữa. cười cười, chỉ vào cốc trà bàn, : “Trà này rất tốt cho họng. Uống thử xem có đỡ .” Tất cả mọi người dừng lại, nhìn , lại nhìn , vẻ mặt thấu hiểu. Giọng của thay đổi, vẫn ấm áp như vậy. Ngưu Niệm Từ cầm tách trà lên, nhấp ngụm che giấu bối rối của mình, khẽ “Cảm ơn”. Buổi họp kết thúc, Ngưu Niệm Từ nhanh chóng thu dọn dời khỏi phòng. vẫn đủ can đảm để đối mặt với vào lúc này. Chỉ là, ông trời thường thích trêu ngươi, Ngưu Niệm Từ vừa bước ra đến cửa trời đổ mưa. Trời vào hạ, chớm có những cơn mưa đầu mùa. Lúc sắp kết thúc cuộc họp biết có ai trời sắp mưa, lúc đó còn để ý. Chẳng ngờ cơn mưa này đến nhanh như vậy, hề báo trước, vừa mưa mà trút nước ầm ầm, trắng xóa cả vùng trời đất. Mưa lớn như vậy dù có bật ô ra đường cũng bắt được xe, huống hồ còn mang ô. Ngưu Niệm Từ là biên kịch, công việc của đòi hỏi phải di chuyển nhiều. Bình thường làm việc ở nhà, lúc cần đến công ty hay có việc ra ngoài, thường xe bus, lúc cần có thể vẫy taxi. Nhưng nếu trời mưa lớn hoặc có tuyết, di chuyển bằng cách đó tốt chút nào. “ lái xe à?” Bỗng có người hỏi . phiền muộn thốt lên: “ chờ xe, mưa lớn như vậy chắc là có xe, đành phải đợi mưa ngớt rồi tính.” xong mới giật mình nhìn lại. Hóa ra là . Thấy nhìn mình, cười cười giải thích: “ cũng lái xe đến.” Từ vẻ mặt đến ánh mắt đều có gì khác lạ. ậm ừ quay , tiếp tục nhìn trời mưa. Trong lòng lại như trời đất đảo lộn rồi. Hóa ra nhận ra . Hóa ra nhận ra giọng của . Hóa ra… quên rồi… Thế mà cứ lo mãi. may mắn. Nhưng sao lại cảm thấy có chút mất mát. Con người đúng là loại sinh vật kỳ lạ và ích kỉ, vừa mong nhận ra mình, lại muốn mình vẫn là người quan trọng nhất trong lòng , là người khắc cốt ghi tâm, thể quên. Khi còn , người ta thường hẹn thề chờ nhau đời đời kiếp kiếp, nhưng rồi đợi chờ đó kéo dài được bao lâu sau khi chia cách? Hay là vừa quay lưng quên hết những thề nguyền lúc trước? Ngưu Niệm Từ tự cười mình ngốc, biết rồi mà vẫn ôm chút mơ mộng hão huyền ấy. Người dần, phòng cũng vắng dần, cuối cùng chỉ còn lại Ngưu Niệm Từ và . Bất chợt Đới Song Ngư lên tiếng: “Thói quen của em vẫn thay đổi nhỉ.” Ngưu Niệm Từ theo phản xạ dạ tiếng, đến lúc tiêu hóa được hết lời này liền kinh ngạc. Đới Song Ngư vẫn điềm tĩnh, ung dung tiếp: “Em sống vẫn tốt chứ?” Pi-sờ-ét: Trích chap 15 "Kỷ Ngôn Thần rốt cuộc cũng hiểu cảm giác ghen tuông là như thế nào." Hì hì, có ai nào bị kích thích ?
Chap 15: Nhà ai đánh đổ thùng dấm chua ^^~ Vũ Lâm cảm thấy làm người phụ nữ chẳng dễ dàng gì. Chưa đến những chuyện khác, chỉ nội việc mang giày gót mà vẫn có thể lại bình thường vô cùng đáng khâm phục rồi. Ấy vậy mà Kỷ tiểu thư mang giày cao gót mười phân chẳng những có thể lướt nhàng như gió mà mỗi bước còn có thể bày ra tư thái quyến rũ như vậy, hiểu ấy làm được điều ấy như thế nào nữa. “Kỷ tiểu thư, xin chào.” “A, xin chào! lâu gặp cậu, trợ lý Vũ.” Môi đỏ khẽ cong vẽ ra nụ cười mê người, Kỷ Tình Tuyết nhìn khuôn mặt dễ thương của cậu trợ lý trong đầu bỗng nổi lên ý định trêu đùa. Kỷ Tình Tuyết rướn người về phía trước, cho đến khi khuôn mặt xinh đẹp có vài phần giống với Kỷ tổng chỉ cách mặt Vũ Lâm khoảng chừng gang tay, Kỷ Tình Tuyết khẽ chậc lưỡi, với vẻ đầy tiếc hận: “Chậc chậc, nhìn cậu xem, nếu tôi trẻ lại vài tuổi, chắc chắn tha cho cậu. sư là đáng tiếc a~~~”. Vẫn biết Kỷ đại tiểu thư là người phụ nữ phóng khoáng, thích trêu trọc người khác, nhưng Vũ Lâm vẫn nhịn được bị những lời trêu ghẹo của Kỷ Tình Tuyết làm cho đỏ mặt. Vũ Lâm vội vàng sang chuyện khác, tránh cho lại phải nghe thêm điều gì động trời từ vị Kỷ tiểu thư này nữa: “Kỷ tiểu thư đừng đùa nữa! Chị đến tìm Kỷ tổng sao? ấy ở bên trong, để em với ấy là chị đến.” “Khỏi cần thông báo, cứ để tôi tự vào trong đó là được rồi.” Kỷ Tình Tuyết khoát tay với Vũ Lâm, sau đó vui vẻ bước vào văn phòng tổng tổng giám đốc, trước lúc khép cửa còn quên nháy mắt với cậu trợ lý trẻ tội nghiệp đứng bên ngoài. Cửa vừa khép lại, Kỷ Tình Tuyết lập tức cười lớn, vừa cười vừa với em trai thân mến: “A Thần, trợ lý của cậu dễ thương, mới chút mà cậu ta đỏ mặt rồi.” Kỷ Ngôn Thần hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn chị mình cái, sau đó lại tiếp tục cúi xuống nghiên cứu tài liệu trong tay, hờ hững tiếp lời: “Đồng phu nhân tại sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi chạy tới đây trêu chọc trợ lý của em vậy?” “Thôi nào! Đừng khó nghe như vậy. Chẳng mấy khi chị cậu có thời gian nên muốn tìm cậu cùng ăn cơm thôi mà.” Quăng ra cái nhìn xem thường, Kỷ Tình Tuyết cực kỳ ai oán. Mệt hôm nay tình cảm dâng trào, muốn tìm em trai ăn bữa, chẳng ngờ em trai lại lạnh nhạt như vậy. Kỷ Ngôn Thần nhìn chị ngoài ba mươi tuổi mà vẫn còn như con nít ba tuổi ngồi phụng phịu ghế thở dài, nhìn chút cũng thấy đến giờ ăn liền đứng dậy, lấy áo khoác mắc, : “ phải chị muốn ăn cơm sao, em có nhiều thời gian đâu. thôi!” *** Trong nhà hàng năm sao nổi tiếng nọ, người đàn ông tuấn và vị tiểu thư xinh đẹp thoải mái thưởng thức cơm trưa, thỉnh thoảng còn mỉm cười chuyện với nhau. Mỗi động tác của họ đều tràn ngập khí chất của xã hội thượng lưu, hấp dẫn ánh mắt của ít người. Kỷ Tình Tuyết đảo mắt, nhìn lượt phòng ăn rộng lớn, sau đó cười khẽ với em trai ngồi đối diện: “A Thần, xem ra có ít các trong này phải lòng cậu rồi.” “Chuyện đó có liên quan gì đến em?” Kỷ Ngôn Thần hờ hững đáp lại. Em trai tỏ thái độ như vậy, Kỷ Tình Tuyết biết tiếp theo phải gì để hoàn thành sứ mệnh mà tư lệnh Kỷ và phu nhân giao phó. Mà nếu hoàn thành nhiệm vụ lần này biết đến bao giờ mới được “đoàn tụ” với Đường Đường đáng của . Nghĩ đến việc được gặp lại Đường Đường xinh đẹp bị ông bà ngoại mang hơn tháng nay, Kỷ Tình Tuyết liền lấy lại tinh thần, bày ra tư thái chị cả, cười cười khuyên bảo: “Cậu cũng ba mươi, là lúc nên tìm tốt ổn định lại rồi. Nếu cậu thích ai nhanh nhanh lên, ba mẹ cũng mong cậu sớm yên bề gia thất.” “Sao đột nhiên lại những lời này?” Nghi ngờ hỏi lại. “Chẳng vì sao cả, chị chỉ lo cho cậu thôi.” Vẻ mặt chị cả quan tâm cậu. “Chuyện của em, em tự biết phải làm thế nào.” Cậu mà biết làm thế nào sao? Biết mà đến giờ này vẫn rước được Lương nha đầu vào cửa? Chuyện Kỷ Ngôn Thần thích Lương Bình chẳng có gì là bí mật cả, ngay đến người ngoài cũng có thể nhận ra chứ đừng đến người làm chị như Kỷ Tình Tuyết. Nhưng là người ngoài cuộc còn người trong cuộc u mê. Chưa đến Lương nha đầu EQ hai chữ số nhận ra tình cảm của Kỷ Ngôn Thần nhưng vì sao em trai quí nhà mình lại có động tĩnh gì như vậy. sợ Lương nha đầu bị người khác cướp mất sao? Lúc định tiếp, đột nhiên, khuôn mặt xa lạ lọt vào tầm mắt khiến Kỷ Tình Tuyết tự giác nhìn kỹ lại vài lần. “Chị nhìn gì vậy?” Phát lực chú ý của Kỷ Tình Tuyết bị rời , Kỷ Ngôn Thần quay đầu nhìn theo. “Là Lương Bình, chị hẳn là nhìn nhầm ?” Kỷ Tình Tuyết cười hỏi. Mà bên kia, Lương Bình cũng phát ra bọn họ. Sau khi vui vẻ cùng Hạ Khiêm dùng cơm, hai người vừa chuyện vừa rời khỏi nhà hàng. “ đúng là khéo, ngờ lại gặp con bé ở đây. Nhưng mà, người cùng con bé là ai vậy?” đuổi theo chào hỏi, Kỷ Tình Tuyết nhìn theo thân ảnh hai người rời , đặt câu hỏi với em trai nhà mình. Kỷ Ngôn Thần từ lúc nhìn thấy Lương Bình và người kia vẫn mực im lặng, ngay cả Kỷ Tình Tuyết hỏi cũng thèm trả lời, chỉ có ánh mắt là luôn đuổi theo bóng hai người ngoài cửa. Kỷ Tình Tuyết thấy em trai như vậy cười thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, : “Nhìn qua có vẻ như hai người đó rất thân thiết.” Có thể thân thiết sao? Kỷ Ngôn Thần dám lấy cả gia tài ra đánh cược, gã kia nhất định là có ý với nha đầu. Ánh sáng trong mắt của khi nhìn nha đầu đối với Kỷ Ngôn Thần vô cùng quen thuộc. Đó chính là ánh mắt Kỷ Ngôn Thần mỗi khi nhìn Lương Bình. Kỷ Ngôn Thần nhất thời cảm thấy buồn bực. A….Trong khí hình như có mùi giấm chua. Thản nhiên liếc nhìn em trai nhà mình, Kỷ Tình Tuyết nhàng nở nụ cười, tinh thần vô cùng tốt. Xem ra kết quả thu được còn hơn cả mong đợi của … *** Buổi tối, lúc Lương Bình mở vào nhà thấy Kỷ bại hoại nằm dài soffa trong phòng khách, Bánh Bao nằm trong lòng đùa nghịch vui vẻ. Lúc thấy Lương Bình về, nó cũng chạy ra mừng như mọi ngày, chỉ liếc cái rồi quay lại tiếp tục đùa nghịch với mấy ngón tay của Kỷ Ngôn Thần. Lương Bình nhìn cục bông màu vàng sung sướng lăn qua lăn lại trong lòng Kỷ bại hoại mà vô cùng buồn bực. Rốt cuộc ai mới là chủ nhân của nó đây? Tại sao mỗi lần nhìn thấy Kỷ bại hoại là y như rằng nó chạy qua chỗ vẫy đuôi nịnh nọt, ngó lơ chủ nhân thực của nó là vậy? Xem như thấy người chó chơi đùa vui vẻ với nhau, Lương Bình thay dép vào phòng ngủ chính, lúc ngang qua phòng khách cũng quên với Kỷ Ngôn Thần: “Kỷ bại hoại, làm việc nhiều quá nên bị mất trí rồi sao? Đây là nhà của tôi, nhà ở bên kia kìa. Đúng rồi, lúc về nhớ mang cả con chó phản chủ này theo. tiễn.” Sau đó, vào phòng ngủ chính, đóng cửa. lát sau, giọng của Kỷ Ngôn Thần từ bên ngoài vọng vào: “Tôi đói rồi.” Câu đầu cuối, chẳng hề ăn khớp với lời của Lương Bình ban nãy. “ đói liên quan gì đến tôi?” Tiếng vui từ phòng ngủ truyền ra. “Em nhớ sao? Vậy để tôi nhắc cho em nhớ. Lần trước lúc nhờ tôi giúp chuyện ông nội em hứa…” Cửa phòng ngủ bật mở, Lương Bình vẻ mặt nhăn nhó từ trong phòng ra, liếc cái kẻ nằm dài soffa của cái sắc lẻm, vô cùng tình nguyện hỏi: “ muốn ăn cái gì?” “Tùy em.” *** Kỷ Ngôn Thần đứng dựa vào cửa nhà bếp, nhìn Lương Bình trong bếp bận rộn qua lại, khi nhặt rau, khi đánh trứng, muốn phá tan khí hòa hợp này, nhưng nghĩ đến cảnh dùng cơm lúc trưa, vẫn là nín lại được: “Nha đầu, hôm nay em có ra ngoài phải ?” bóng gió hỏi thăm. Kỷ Ngôn Thần biết Lương Bình ngày thường nếu đến bệnh viện trốn trong nhà, rất ít khi cùng người khác ra ngoài ăn cơm. Hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại cùng tên đó? “Kỷ bại hoại, hôm nay đầu óc có vấn đề gì à, hỏi gì kỳ vậy? ra ngoài làm sao tôi đến bệnh viện được.” Lương Bình quay lại, ánh mắt dò xét nhìn lượt từ đầu tới chân Kỷ Ngôn Thần. Tên này hôm nay bị làm sao vậy, toàn hỏi những điều lạ lùng. “ phải là hôm nay em gặp ai sao?” “ có a!” Chuyện Lương Bình ra ngoài gặp tên kia, thế nhưng lại cố ý giấu . Kỷ Ngôn Thần cảm thấy mất mát, lại thấy vô cùng tức giận, ngọn lửa ỉ cháy từ trưa lúc này lại bùng lên. “Kỷ bại hoại, thoải mái sao? Sắc mặt khó coi như vậy?” Lương Bình làm xong món đặt lên bàn, lúc ngẩng lên chợt phát Kỷ Ngôn Thần sắc mặt xanh mét đứng ở cửa. Theo thói quen, lại gần , tay đặt lên trán , tay đặt lên trán mình… phát sốt a! Vậy tên này trưng mặt thối ra cho ai nhìn? “Này, bệnh tật, trưng bản mặt ấy ra cho ai nhìn?” Mặc kệ , Lương Bình quay lại bếp, tiếp tục làm bữa tối. “Thực là “giữa trưa” nay, em cùng tên “đàn ông” nào ở “nhà hàng” gặp mặt ăn cơm?” Kỷ Ngôn Thần hỏi lại, đơn giản đem thời gian, địa điểm cùng đối tượng ra nhấn mạnh. Nghe vậy, đầu tiên Lương Bình sửng sốt, sau đó vỗ tay kêu to: “A! Đúng rồi, trưa nay tôi có cùng người bạn ra ngoài ăn cơm, Kỷ bại hoại, mới đổi nghề xem số sao, tôi làm gì cũng biết như vậy.” Nghe vậy, sắc mặt Kỷ Ngôn Thần thối nay lại càng thối hơn, khó chịu chỉ trích dối: “ Vừa rồi em còn ra ngoài gặp ai.” Trong khí nồng nặc mùi dấm chua. Lương Bình ngơ ngác biết vừa rồi ướp cá có phải mình lỡ tay cho quá nhiều dấm táo mà mùi dấm lại nồng như vậy. bên kiểm tra lại món cá, bên trả lời Kỷ bại hoại: “Ồ, bác sĩ trong bệnh viện mời tôi ăn cơm, cũng phải gặp riêng ta, đương nhiên thuộc phạm vi “ gặp người” mà , hiểu chưa?” Cũng phải ông nội , quản nhiều như vậy làm gì. Bất quá, làm sao biết cùng Hạ Khiêm ăn cơm. “Lúc đó ở nhà hàng sao?” Nếu sao lại ràng như thế? “Cùng chị cả ăn cơm, là chị ấy nhận ra em.” Nghe xong giải thích của , Kỷ Ngôn Thần tuy rằng cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, nhưng vẫn còn có chút buồn bực. “A! Chị Tuyết cũng ở đó sao. Đường Đường dễ thương của tôi cũng đến chứ. Sao gọi tôi tiếng. là, rất lâu rồi tôi gặp chị ấy và bảo bối Đường Đường rồi.” Từ lời có thể khẳng định Lương Bình chưa có tình cảm đặc biệt gì với tên kia. Nếu , với tính cách của hoan nghênh người khác đến quấy rầy thế giới của hai người. Nghĩ đến đó, buồn bực khó chịu vừa rồi biến mất, Kỷ Ngôn Thần vui vẻ : “Đường Đường bị mẹ tôi đón về Kỷ gia rồi, chỉ có chị cả đến thôi. Thấy em cùng người khác, chị ấy muốn làm phiền.” “Vậy sao, tiếc quá, lần sau chị ấy đến nhất định phải với tôi tiếng, để tôi mời chị ấy bữa.” Sau đó, Lương Bình chợt nhớ đến chuyện ban trưa, nhớ thôi, nhớ lại có chút khiến người ta vui vẻ. Lương Bình đứng trong bếp tủm tỉm cười, vừa ngâm nga điệu khúc dân ca vừa tiếp túc công việc bếp núc vĩ đại. “Có chuyện gì khiến em vui vẻ vậy?” Kỷ Ngôn Thần nhìn biểu khác lạ của Lương Bình, nghi ngờ hỏi. “ có gì cả, đột nhiên nhớ đến lời thổ lộ ban trưa nên vui vẻ thôi.” “Được thổ lộ? Là tên bác sĩ kia sao? Em trả lời như thế nào?” Vừa nghe tên bác sĩ kia thổ lộ với nha đầu nhà , ngọn lửa tức giận vừa tàn lụi nay lại bùng cháy trở lại. Tên bác sĩ khốn khiếp biết từ đâu chui ra này lại dám có ý với nha đầu của . là đáng chết mà! Lương Bình nghĩ đến giữa trưa sau khi được thổ lộ, cùng bác sĩ Hạ chuyện, trong lòng tràn ngập xấu hổ, nhìn trái nhìn phải, ngập ngừng mãi trả lời. Nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ bừng vì xấu hổ của Lương Bình, ngọn lửa tức giận trong lòng Kỷ Ngôn Thần càng bùng cháy dữ dội , thêm vào đó cả chút lo lắng yên. Cố gắng đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng, Kỷ Ngôn Thần hỏi: “ phải em có hảo cảm với tên kia chứ?” “Quả có hảo cảm, bác sĩ Hạ là người đàn ông tốt.” Đương nhiên gật đầu, Lương Bình là người cực kỳ thành , mặc dù hảo cảm đối với bác sĩ Hạ liên quan đến tình cảm nam nữ, vẫn cho rằng ta là người đàn ông tốt. Kỷ Ngôn Thần thể tiếp tục kiềm chế được nữa, rốt cuộc hiểu được cảm giác ghen tuông là như thế nào. Bao nhiêu năm qua, Lương Bình phải là có người để ý đến, thậm chí là có rất nhiều kẻ mơ ước có được . Nhưng Lương Bình là người có EQ tỉ lệ nghịch với IQ, chẳng bao giờ nhận ra tình cảm của đám trai bên cạnh. Đến lúc lờ mờ cảm nhận được chút gì đó Kỷ Ngôn Thần “dọn dẹp” xong xuôi đám người có ý đồ tốt với ‘nha đầu của rồi’. Thế mà lần này lại có kẻ to gan dám đào góc tường nhà . là thể tha thứ được…. Kỷ Ngôn Thần đen mặt, giọng lạnh lẽo như rít qua kẽ răng: “Em trả lời như thế nào?” Hừ hừ, tốt nhất nên biết điều, đừng với thích tên bác sĩ kia theo đuổi. A – Mặt của Kỷ bại hoại tại sao lại đáng sợ như vậy? gì chọc giận sao? Lương Bình nghĩ nghĩ, hề cảm thấy lúc nãy mình sai điều gì khiến cho Kỷ Ngôn Thần tức giận. Lại nhìn khuôn mặt của , Lương Bình vẫn cảm thấy có gì đó ổn, lập tức cười giả ngu, : “Kỷ bại hoại, phải đói sao, nhiều như vậy làm gì, ngồi xuống ăn cơm .” Vừa vừa kéo ngồi xuống, xới cơm và gắp cho món thích nhất. Tốt lắm! Coi như đủ thông minh! Vẫn còn nhận ra tức giận. Thần sắc nguội lại chút, Kỷ Ngôn Thần vừa ăn vừa tiếp tục thăng đường ép hỏi: “Rốt cuộc là em trả lời ta như thế nào?” “Tôi? Tôi từ chối.” Quả là có hảo cảm với bác sĩ Hạ, nhưng chuyện đó liên quan đến tình nam nữ. Lương Bình xấu hổ cười cười, thừa nhận mình nhận theo đuổi của bác sĩ Hạ. Vừa nghe được đáp án, tâm tình Kỷ Ngôn Thần cũng từ địa ngục thăng lên mây dạo chơi, khuôn mặt đen sì như hung thần ác sát giờ được thay bằng vẻ mặt ấm áp như gió xuân tháng ba. “Vậy vừa rồi em còn đỏ mặt thẹn thùng cái gì?” Hừ! có ý tứ với người ta, ràng cũng từ chối người ta rồi, đến chuyện này còn thẹn thùng như vậy là sao? “Phụ nữ có quyền hưởng thụ sung sướng khi được theo đuổi.” Lời đầy hùng hồn lý lẽ, câu tiếp theo ra lại khiến Kỷ Ngôn Thần chút nữa bốc hỏa: “Hơn nữa, bác sĩ Hạ , dù tôi từ chối ấy nhưng ấy cũng bỏ cuộc, tiếp tục theo đuổi tôi. Dù sao nghe được những lời như vậy, tôi vẫn cảm thấy rất thẹn thùng nha, đương nhiên đỏ mặt thôi!” Khốn khiếp! Tên họ Hạ kia nghe hiểu tiếng người sao? ràng bị từ chối rồi còn muốn sống chết bám theo! Kỷ Ngôn Thần nghĩ, cũng đến lúc chính thức để cho mọi người biết rằng nha đầu là của , tránh cho đêm dài lắm mộng, lại có kẻ biết sống chết mà có ý với nha đầu nhà . Trong đầu loạn chuyển trăm ngàn ý nghĩ, kế hoạch cưới vợ được hình thành…
Sâu: Ta lại trở lại với trạng thái "nhảm", cắp bồ Dương Sư luôn khiến ta đau đầu, muốn đốt cháy giai đoạn cho Dương 'tỉnh tò' luôn á, nhưng mà làm thế kỳ. Aaaaaaaaaa......ta muốn tự tử!!!!! Chap 16: Bữa tiệc bất đắc dĩ Bầu trời tháng năm trong vắt. Từng cụm mây trắng bồng bềnh trôi nổi bật giữa nền trời xanh thẳm. Gió mang mang theo nắng xoay tròn trong điệu waltz êm dịu của thiên nhiên tạo thành những đốm sáng nhảy múa những tàng cây. Trời xanh, mây trắng, nắng xôn xang… Quả là ngày đẹp trời ở thung lũng Mặt trời! Thời tiết đẹp, tâm trạng ai ai cũng tốt, duy chỉ có Quân Minh Sư là vô cùng buồn bực. ngày đẹp trời có ý nghĩa gì khi phải làm culi đưa đón con vô duyên Hàn Mục Dương kia chứ. Quân Minh Sư đưa tay bóp trán, cố gắng nghĩ về chuyện xảy ra trong buổi tối nào đó của hai tháng trước - nguyên nhân khiến lạc lối đến bước đường ngày hôm nay… *** Ba tháng trước… Trong phòng khách sang trọng, mẹ Quân ngồi ghế soffa, kéo tay Hàn Mục Dương, vui vẻ hỏi thăm: “Tiểu Dương, lại đây cho dì Lan nhìn con cái. Hôm nay đường có mệt , tên nhóc kia bắt con chờ lâu chứ?” Quân Minh Sư ngồi sofa đơn bên cạnh vừa nghe nhắc đến việc đón người ngày hôm nay liền chột dạ. ho tiếng, nhắc nhở: “Khụ….Mẹ! Con thấy Hàn…à …tiểu Dương đường cũng mệt rồi, mẹ để ấy nghỉ trước, thời gian còn dài, sau này hai người từ từ chuyện cũng được.” “Ồ, vậy mà ta nghĩ ra, để ta gọi người chuẩn bị phòng cho con….” Hàn Mục Dương tức giân trừng mắt nhìn người nào đó cái. ràng tên đó cố ý muốn đuổi ngủ sớm để giấu diếm chuyện hôm nay đến sân bay đón . Hừ! nghĩ Hàn Mục Dương này dễ dàng bắt nạt lắm sao. kết thù với rồi, nhất định dễ dàng bỏ qua cho . Hàn Mục Dương bày ra nụ cười ngọt đến tậm tim, giọng : “Dì, con chưa buồn ngủ, có thể chuyện với dì thêm chút nữa. Chỉ là…” Hàn Mục Dương xong còn cố ý họ vài cái “khụ, khụ, khụ…”. Mẹ Quân thấy Hàn Mục Dương nửa dừng, giọng lại có vẻ nghèn nghẹn, lại nghĩ từ thành phố Litch đến đây, máy bay cũng mất mười mấy tiếng đồng hồ, thêm nữa là thời tiết ở thung lũng này lại lúc giao mùa, có lẽ Hàn Mục Dương mới đến, kịp thích nghi nên ôm chăng. Vì thế, mẹ Quân sốt sắng giữ tay Hàn Mục Dương, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì sao? Con cảm thấy khỏe ở đâu à?” “Cũng có gì, con chỉ cảm thấy hơi đâu đầu thôi. Chắc tại hôm nay đứng chờ dưới mưa mấy tiếng ở sân bay nên bị cảm, uống chút thuốc là khỏi.” “Tại sao lại đứng chờ dưới mưa lâu như vậy? Tiểu Sư đến muộn sao?” “A! Dì! phải ấy đến muộn…” “Thế tại sao…” “Là…. ấy đến, con chờ lâu quá nên đành tự tiện đến nhà dì. xin lỗi, con thất lễ quá!” Hàn Mục Dương vừa xong, chén trà tay Quân Minh Sư suýt chút nữa rơi xuống. Thôi xong! ngờ nhanh như vậy chuyện này lộ ra. Mẹ Quân vừa nghe liền nổi giận đùng đùng, chỉ vào Quân Minh Sư mắng: “! là! Mẹ đón con bé, đồng ý với mẹ thế nào? Tại sao cuối cùng lại để con bé chờ mấy tiếng đồng hồ? có phải là con mẹ vậy…” Hàn Mục Dương ngồi bên xem kịch hay, thấy Quân Minh Sư bị mắng đến tối tăm mặt mày vô cùng hả dạ. thế nào Hàn Mục Dương cũng là bé tốt, mặc dù tức giận Quân Minh Sư hôm nay cho leo cây nhưng thấy bị mắng như vậy, trong lòng thấy dễ chịu hơn nhiều,bao nhiêu tức giận cũng bay hết. Hàn Mục Dương thấy mẹ Quân mắng cũng đủ liền kéo tay mẹ Quân khuyên nhủ: “Dì à, dì đừng mắng nữa. Dì xem, ấy cũng biết lỗi rồi, con cũng có việc gì mà.” “Con đừng giúp cho nó. Nhất định hôm nay dì phải mắng nó trận để xem lần sau nó còn dám như vậy nữa . tức chết tôi mà.” Mẹ Quân càng nghĩ càng thấy bực, tức giận đến nỗi tay cũng run run. Hàn Mục Dương thấy vậy liền đỡ bà ngồi xuống, rót chén nước đưa đến cho bà, giọng khuyên: “Dì, chú ý sức khỏe! Con thấy dì mắng như thế ấy cũng biết sai rồi, mọi chuyện cho qua .” “Hừ! Con như thế thôi vậy.” Mặc dù như vậy nhưng mẹ Quân vẫn cảm thấy vô cùng tức giận, bà quay sang, trừng mắt nhìn Quân Minh Sư ra lệnh: “Tiểu Dương thế mẹ cũng truy cứu nữa. Nhưng mà có sai phải sửa, trong thời gian con bé ở đây, việc đưa đón con bé mẹ giao cho . Lần này còn phạm sai lầm nữa đừng nhìn mặt mẹ.” Cứ như thế, chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, Quân Minh Sư bị chòng vào cổ cái thân phận culi mà thể phản kháng. Biết làm thế nào khác, dù sao người sai cũng là . Và thế là Quân Minh Sư thể làm gì khác hơn chấp nhận an bài của số phận…à nhầm… an bài của mẹ Quân. *** Quân Minh Sư đánh tay lái, chiếc xe quẹo vào phố Rosanta. Từ xa nhìn thấy bảo tàng Sunrise nằm ở cuối con phố, ngọn đồi Dawn. Việc sửa chữa bảo tàng Sunrise bước vào giai đoạn cuối, chỉ cần hoàn thiện vài chi tiết nữa thôi là công việc được hoàn tất, theo như tính toán cùng lắm là đến cuối tuần này việc sửa chữa kết thúc. Điều đó có nghĩa là chỉ phải làm công việc culi cho con kia thêm tuần nữa thôi, nghĩ đến điều đó, buồn bực của Quân Minh Sư cũng tiêu tan ít. Quân Minh Sư táp xe vào lề đường trước cửa bảo tàng, còn chưa kịp tháo dây an toàn thấy Hàn Mục Dương cười tít mắt chạy lại, tốc độ kia có thể sánh ngang với thỏ. Sau đó, ngay lúc Quân Minh Sư còn chưa kịp hoàn hồn, Hàn Mục Dương mở cửa, nhanh nhẹn ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn, loạt các động tác liền mạch, dứt khoát. Thấy Quân Minh Sư vẫn còn ngồi bất động từ lúc mình nên xe, Hàn Mục Dương liền hảo tâm nhắc nhở: “Mau thôi, tôi đói lắm rồi.” Quân Minh Sư cuối cùng cũng hoàn hồn, mặt mày đen thui bắt đầu cho xe chuyển bánh. Gần hai tháng, gần hai tháng, vậy mà Quân Minh Sư vẫn thể nào quen được với cái tính cách của nàng này. cảm thấy, so với tranh Picasso đầu óc của Hàn Mục Dương trừu tượng hơn rất nhiều. ta có thể làm ra vô số những hành động thể tưởng tượng được nhắm thách thức giới hạn chịu đựng của . Đẫ có lúc Quân Minh Sư còn có ý nghĩ thuê sát thủ để giải quyết này! Hàn Mục Dương dường như phát ra khác lạ của Quân Minh Sư, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt: “ nghĩ xem hôm nay dì Lan nấu món gì, tôi thích canh sườn bữa trưa hôm qua nhưng thích món bít tết, món đó có vẻ hơi nhạt.” “….” “Này, hôm qua tôi theo gợi ý của , sửa chữa vườn hoa phía sau, ngờ, nó đẹp ngoài sức tưởng tượng của tôi. Cám ơn nhé!” “ có gì.” Quân Minh Sư miễn cưỡng trả lời. Nghe giọng của Quân Minh Sư có vẻ khác lạ, giống như kìm nén nỗi đau nào đó, Hàn Mục Dương quay lại nhìn ta. Vẻ mặt ta rất khó coi, phải là đau ở đâu chứ? Hàn Mục Dương quan tâm hỏi: “ cảm thấy khó chịu ở đâu à?” Quân Minh Sư im lặng lúc, khẽ : “ sao.” Hàn Mục Dương lại nhìn Quân Minh Sư thêm vài lần, thấy sắc mặt ta tốt lên chút nào, Hàn Mục Dương liền cảm thấy lo lắng, : “Hay là chúng ta bệnh viện khám chút xem sao.” “…” “Tôi này, có bệnh phải uống thuốc. thể coi thường những triệu chứng , triệu chứng mà được điều trị cẩn thận biến thành bệnh nặng đó.” Quân Minh Sư còn gì để . đau đầu, vô cùng đau. Đầu như muốn nổ tung! “Để tôi gọi cho dì, chúng ta về muộn chút, mau lái xe đến bệnh viện …” “Đủ rồi! Đừng nữa.” Quân Minh Sư quay đầu định nổi nóng với Hàn Mục Dương, ngoài ý muốn lại nhìn đến khuôn mặt kinh ngạc và tổn thương của : “Tôi, tôi sai gì sao?” Nhìn đến khuôn mặt sợ hãi đến ngây ngô của , Quân Minh Sư cảm thấy mềm lòng! Lúc nãy cũng hiểu vì sao lại nổi nóng với , là mất hết phong độ của bản thân. “ phải, tôi chỉ muốn tập trung lái xe, ồn ào quá!” “Ồ! Vậy sao, tập trung lái xe , tính mạng tôi giao cho đó, tôi nữa.” xong, Hàn Mục Dương quả im lặng, lấy cuốn tạp chí trong xe ra đọc, thỉnh thoảng lại cười khúc khích. Nhìn Hàn Mục Dương tự mua vui cho mình, Quân Minh Sư cảm thấy ấu trĩ, ngốc…Từ ngày gặp này, cảm xúc của Quân Minh Sư luôn thay đổi liên tục, giống như giá xăng dầu vậy, lúc bực tức, lúc phiền muộn, lúc ăn năn… chung là cảm xúc rất phức tạp. mong ta nhanh chóng hoàn thành công việc ở đây sau đó trở lại chỗ của ta. Nếu nàng này sớm rời khỏi đây, sớm muộn gì cũng phải đến bệnh viện tâm thần báo danh. Hàn Mục Dương hề biết những suy nghĩ rối rắm trong lòng Quân Minh Sư, vẫn say sưa đọc tạp chí của mình. Hàn Mục Dương là người dễ , dễ giận cũng dễ quên. Mặc dù lúc đầu có tức giận Quân Minh Sư cho leo cây, nhưng thấy bị dì Lan trận tơi tả như vậy, bao nhiêu tức giận của Hàn Mục Dương cũng bay mất. Hơn nữa, gần hai tháng ở đây, Quân Minh Sư cũng giúp rất nhiều, ngày ngày đưa đón làm, cuối tuần rảnh rỗi lại đưa thăm thú những cảnh đẹp ở thung lũng này. Trong công việc, Quân Minh Sư cũng đưa ra rất nhiều ý tưởng, giúp giải quyết những vấn đề khó khăn. Chỉ nhiêu đấy thôi cũng đủ để hảo cảm của Hàn Mục Dương đối với Quân Minh Sư tăng lên gấp bội, đâu còn giận dỗi gì chuyện trước đây. Về đến nhà, Hàn Mục Dương liền cùng mẹ Quân tíu tít chuyện, kể chuyện trời dưới đất, khiến mẹ Quân vui vẻ, cười khép miệng được. Mẹ Quân vỗ vỗ tay Hàn Mục Dương, thân mật hỏi thăm: “Tiểu Dương, cuối tuần này con được mời tham gia bữa tiệc chúc mừng bảo tàng Sunrise mở cửa trở lại của Mr.Robert phải ?” “Í, sao dì biết? Đúng là con được mời nhưng còn chưa quyết định có hay , con quen những bữa tiệc kiểu đó.” “Ngày vui như vậy, nhất định con phải , bảo tàng này sao cũng là do tay con thiết kế. Đúng rồi, tiểu Sư cũng được mời đó, để nó cùng con. Hơn nữa, ta cũng có bất ngờ cho con. Thôi, thôi, chuyện này cứ quyết định vậy , chúng ta ăn cơm.” Sau đó, mẹ Quân nhanh chóng kéo Hàn Mục Dương đến bàn ăn chuẩn bị tốt. Đồ ăn ngon trước mặt, Hàn Mục Dương còn tâm trí đâu mà suy nghĩ về ý nghĩa trong lời của mẹ Quân. nàng hăng hái chiến đấu với đồ ăn trước mặt mà biết rằng có “tai họa thảm khốc” chờ ở phía trước…
Hi hi, sau gần nửa tháng xa cách, cuối cùng ta cũng được đoàn tụ với em máy tính thân thương của ta. Và tất nhiên, điều đó có nghĩa là ta tung chap mới bị ủ khá lâu. Chap này tương đối biến thái, đề nghị các bợn trẻ cần cân nhắc trước khi đọc, mọi di chứng sau khi đọc ta đều chịu trách nhiệm đâu nhé^^ Chap 17: Hoàng tử biến thái pk ngựa cái ngờ nghệch Round 2: Thảm án nội y Trời nắng chói chang. Cái nắng như muốn thiêu đốt vạn vật. Đồng Nhân Kỳ đầu đầy mồ hôi, bước nhanh qua khu kí túc nam đến bãi đậu xe. Bãi đậu xe của sở cảnh sát trung ương thành phố Litch nằm phía Đông tòa nhà chính, vốn dĩ Đồng Nhân Kỳ chỉ cần vượt qua vườn hoa phía sau phòng làm việc của tổ trọng án số 4 là có thể đến nơi. Nhưng hôm nay tổ trọng án của Đồng Nhân Kỳ phải tiến hành thấm vấn nghi phạm của vụ án giết người hàng loạt xảy ra gần đây, qua buổi sáng mà thu được kết quả gì, lúc ngẩng lên nhìn đồng hồ mới biết gần giờ chiều, Đồng Nhân Kỳ quyết định cho mọi người tạm nghỉ, ngày mai tiến hành thẩm vấn lại. Từ phòng thẩm vấn đến bãi đậu xe phải vòng qua hai dãy hành lang, sau đó băng qua sân tập luyện ở phía Tây. Lúc Đồng Nhân Kỳ đến sân tập luyện, phát sân tập vắng tanh, bên ngoài sân treo tấm bảng lớn với dòng chữ “Khu vực sửa chữa”. Vậy là thiếu úy Đồng đành phải quay lại, vòng qua khu kí túc nam phía bên phải hành lang thứ hai để lấy xe. Sở cảnh sát trung ương thành phố Litch xây dựng hai dãy kí túc, dãy ở phía Nam và dãy phía Tây. Dãy kí túc phía Tây vốn là phòng tập bắn cũ, sau khi sở xây dựng phòng tập bắn mới nơi đó được sửa lại thành khu kí túc. Vì là phòng tập bắn cũ nên khu kí túc phía Tây có ít phòng hơn khu kí túc phía Nam và được dành làm khu kí túc cho các nữ cảnh sát – vốn có số lượng ít hơn nhiều so với số lượng “sinh vật giống đực” trong sở. Bởi vì có lần qua khu kí túc dành cho những “sinh vật giống đực” này, Đồng Nhân Kỳ suýt nữa ngất vì cái mùi vị hỗn tạp ở đây, vì thế, thề bao giờ bước chân vào khu vực này nữa. Lần này bất đắc dĩ phải qua đây, Đồng Nhân Kỳ bước chân gấp gáp, ba bước thành , chỉ mong nhanh chóng ra khỏi phạm vi của khu vực này. Đầu giờ chiều, mặt trời cao tiếp tục tỏa nắng chói chang, cả vùng sân rộng lớn chỉ có màu nắng trắng xóa, mặt sân bê tông dưới chân cũng thở ra từng hơi nóng hầm hập, Đồng Nhân Kỳ sát vào tàng cây bên cạnh khu kí túc, mong sao tránh được chút cái oi nóng ngoài kia. Đúng lúc tập trung tinh thần bước nhanh về phía trước, chợt thấy có cái gì đó ươn ướt đầu mình. đưa tay lau , quả nhiên là có nước xuống, ngẩng đầu lên để nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, cái chậu to từ rơi thẳng xuống. Với bản lĩnh của “nữ hoàng tổ trọng án số 4”, Đồng Nhân Kỳ nhanh chóng lắc mình, tránh khỏi phạm vi rơi của cái chậu. Nào ngờ, chạy trời khỏi nắng, lúc vừa kịp lấy lại thăng bằng sau cú xoay người môt vật lai lịch chụp thẳng xuống đầu . Trời đất đột nhiên tối sầm lại. Lúc ấy, Đồng Nhân Kỳ còn nghe loáng thoáng tiếng của mấy nam cảnh sát phía : “Thôi chết! Rơi xuống rồi.” Đồng Nhân Kỳ có dự cảm vô cùng xấu, vơ vội vật bất minh kia xuống, muốn nhìn xem cái vật đó rốt cuộc là thứ gì. Vừa nhìn Đồng Nhân Kỳ lập tức có cảm giác giống như bị thiên lôi đánh chúng, chết đứng ngay tại chỗ. Thứ này….. Hình tam giác….. Thứ này….. Chính là nó…. Hình tam giác….. cái quần sịp hình tam giác của con trai nhãn hiệu CK. Nhận ra thứ tay là cái gì, máu huyết toàn thân Đồng Nhân Kỳ sôi trào dữ dội. Mặc dù Đồng Nhân Kỳ từ sống với bầy con trai, lớn lên chút vào học tại Học viện quân , đối với đám “sinh vật giống đực” kia sớm còn lạ gì. Nhưng dù sao Đồng Nhân Kỳ cũng là , hoàng hoa khuê nữ chính hiệu, mặc dù đối với đám con trai có gì lạ lẫm nhưng việc bị cái quần sịp đàn ông chụp lên đầu vẫn là cú sốc quá lớn. , đường đường thiếu úy cảnh sát, nỗi ám ảnh kinh hoàng của bọn tội phạm, lại bị cái quần sịp con trai chụp lên đầu, chuyện này mà truyền ra ngoài mặt mũi biết để chỗ nào? Thời tiết oi nóng, tâm trạng bức bối, lại thêm cái quần sịp chết tiệt, Đồng Nhân Kỳ thực phẫn nộ rồi! Chiếc quần sịp chết tiệt này rốt cuộc là của tên khốn khiếp nào? Có phơi đồ thôi mà cũng, con mẹ nó, có trình độ. Nhất định hôm nay Đồng Nhân Kỳ đem cái quần sịp chết tiệt này chụp lên mặt tên đáng ghét đó! Đôi mày nhíu chặt, Đồng Nhân Kỳ nhìn lên, thấy đám con trai thậm thà thậm thụt, lại có tên ló đầu ra nhìn. Phòng 404, lầu bốn. Chẳng để tâm đến mùi vị hôi hám, Đồng Nhân Kỳ bộ mặt u ám, sát khí đùng đùng xông thẳng lên lầu bốn. Mấy cảnh sát trẻ ở lầu bốn thấy Đồng Nhân Kỳ bộ mặt hung thần ác sát xông lên lầu co rúm vào chỗ, cố gắng nghĩ cách thoát tội, trong lòng mấy ngừng gào thét: “Con mẹ nó! biết hôm nay là ngày gì nữa, chỉ phơi đồ thôi cũng đụng phải Diêm Vương. là đen đủi mà!” Cư trú ở khu kí túc này chủ yếu là các nam thực tập sinh, cảnh sát mới vào nghề, kinh nghiệm chưa nhiều, vì thế cuối tuần bọn họ thường phải làm nhiệm vụ giống như Đồng Nhân Kỳ. Hôm nay là chủ nhật, đám nam cảnh sát này muốn tranh thủ ngày nghỉ rảnh rỗi, đem đống quần đùi mặc cố suốt tuần qua ra giải quyết. Lúc gần phơi xong, biết tên hậu đậu nào đụng phải chậu chứa đặt thành ban công, khiến cái chậu rơi xuống, cũng may quần áo trong chậu phơi hết, nếu bọn họ lại phải giặt lại lần nữa. Biết đâu bất ngờ, cái sân kí túc ngày thường chẳng có ma nào qua hôm nay lại xuất người. Mà người này lại ngay trong phạm vi rơi của cái chậu. Cũng may, người này thân thủ nhanh nhẹn, tránh được cái chậu biết từ đâu bay xuống. Chỉ là….cuộc đời luôn có những giây phút ngờ đến. Chẳng hiểu đen đủi thế nào, trong cái chậu xinh xắn vẫn còn sót lại cái quần sịp chưa phơi. Càng đen đủi hơn là trong lúc rơi xuống, cái quần sịp ấy lại chào tạm biệt cái chậu, bay ra ngoài với quĩ đạo riêng, đáp thẳng xuống mặt của người qua đường đáng thương. Nếu chỉ là người qua đường bình thường, đám nam cảnh sát cũng đến nỗi sợ hãi như vậy. Nhưng đáng thương thay, người qua đường ấy lại là Đồng thiếu úy. Ở cái sở cảnh sát này, người khác bọn họ có thể biết nhưng Đồng thiếu úy thể biết. Đồng thiếu uy, tên đầy đủ là Đồng Nhân Kỳ, tổ trưởng tổ trọng án số 4, sinh viên xuất sắc nhất của Học viện cảnh sát trong mười năm trở lại đây. ấy là người từng lập vô số chiến công, tốt nghiệp chưa đầy hai năm được phong cấp thiếu úy, phụ trách tổ trọng án số 4 của sở, được mệnh danh là nữ Tu La. Đồng thiếu úy chính là thần tượng trong lòng đám nam cảnh sát mới ra trường bọn họ, cũng là người bọn họ luôn luôn kính sợ. Lần này chọc giận vị Tu La họ Đồng này, nếu còn mau nghĩ ra cách thoát thân bọn họ chỉ còn nước chào tạm biệt nhân thế thôi! Đồng Nhân Kỳ bộ mặt sầm sì, nộ khí đùng đùng xông lên lầu. “A…” “Á…” hành lang liên tục vang lên tiếng thét thảm thiết của đám nam cảnh sát trẻ. Cái đám biến thái này, cho dù trời có nóng cũng thể chỉ mặc độc cái quần sịp lông nhông chạy bên ngoài thế chứ! Đồng Nhân Kỳ cả người tràn ngập sát khi xông vào phòng 404. Đám nam cảnh sát vừa gây họa sợ hãi, co rúm lại góc. Đồng Nhân Kỳ giơ cao cái quần sịp CK còn nước tong tỏng trong tay lên, thét như sư tử gầm: “Cái quần sịp này là của ai?” Đám nam cảnh sát giật mình, ngơ ngác mất vài giây, sau đó nhất tề, đồng loạt chỉ vào người ngủ giường cạnh cửa sổ. Trong lòng mặc niệm cho nạn nhân xấu số: “Xin lỗi đồng chí, mặc dù cái quần sịp ấy rơi vào mặt thiếu úy Đồng phải do lỗi của đồng chí nhưng nó là của đồng chí. Vì thế đồng chí cần phải chịu trách nhiệm. Chúng tôi ghi nhận tấm lòng vì dân hy sinh của đồng chí. A men!” Đồng Nhân Kỳ cầm chiếc quần sịp, xông về phía người ngủ, lớn tiếng hỏi: “Chiếc quần sịp này có phải của ?” chiếc giường đơn bên cạnh cửa sổ có người dùng sách che mặt ngủ, tư thế vô cùng nho nhã, hoàn toàn biết rằng đám đồng đội trong phòng vừa “hiến” mình cho ác quỉ. Hứa Quân Bảo là kẻ cuồng gia đình đến mức biến thái. Ngày thường có việc gì đều làm tổ trong nhà, chưa bao giờ nghĩ có ngày mình bị đá ra khỏi nhà nên cũng chẳng chuẩn bị cho mình cái “tổ” dự phòng. Vì thế, khi hoa hoa lệ lệ bị đá ra khỏi cửa, Hứa Quân Bảo hoàn toàn có chỗ nào để . suy nghĩ rất lâu, chợt nhớ đến khu kí túc của sở. Chuyện sau đó, tất nhiên là tìm được chỗ chú chân tại phòng 404, khu kí túc phía Nam của sở cảnh sát Litch. Hứa Quân Bảo mấy ngày nay bận bịu làm báo cáo pháp y, trắng ba đêm ngủ. Hôm nay công việc vừa hoàn thành, liền lết cái thân tàn về phòng 404, tranh thủ ngủ bù. Lúc Hứa Quân Bảo lơ mơ ngủ, chợt nghe tiếng rống ầm ĩ bên tai. Cau mày bực bội, vừa mới chợp mắt được lát bị tiếng rống này làm cho tỉnh lại. Hứa Quân Bảo bỏ cuốn sách che mặt xuống, nhìn thấy , mặt mũi u, bặm trợn, giơ cao chiếc quần sịp CK đến trước mặt chất vấn. này nhìn quen quen. A!chẳng phải là thiếu úy hôm trước gặp ở phòng lưu trữ hồ sơ sao. ta làm gì ở đây vậy? Hứa Quân Bảo nheo mắt nhìn sang chiếc quần sịp CK tay ta. Viền đỏ? Chẳng phải đây là trong những cái quần sịp của sao. ta cầm nó làm gì? Từ lúc người giường bỏ sách che mặt xuống, Đồng Nhân Kỳ liền cảm thấy hơi thở hỗn loạn, máu huyết dâng trào, có dấu hiệu của bệnh cao huyết áp. Mày dậm, môi mỏng, đôi mắt đen tĩnh lặng như giếng cổ… Đây, đây…. chẳng phải là khuôn mặt của cái tên đụng độ với ở phòng lưu trữ hồ sơ sao. Chính là tên đàn ông có phong độ! Hứa Quân Bảo nhìn Đồng Nhân Kỳ, nghi ngờ hỏi: “ cầm quần sịp của tôi làm gì?” Đồng Nhân Kỳ chết lặng trước câu hỏi của ta. Cái giọng đó của ta là thế nào? Cứ làm như là kẻ biến chuyên trộm đồ lót vậy. “Ai cầm quần sịp của ?” “Thế thứ tay là cái gì?” “Là…” Đồng Nhân Kỳ hét lớn bỗng nhiên ngừng lại, phát mình vừa bị tên đàn ông này chơi xỏ. tức giận lớn tiếng : “Này, ràng là quản lý tốt quần sịp của mình, giờ lại còn tôi cầm quần sịp của à? có biết là cái quần sịp quí của vừa gây ra chuyện lớn gì ?” “Gây chuyện cũng phải là tôi, cần gì phải quan tâm.” Giọng điệu bất cần, lại giống như khiêu khích. Đồng Nhân Kỳ hoàn toàn bùng nổ rồi, thề, nhất định phải nhét cái quần sịp này vào cái miệng thối chết tiệt của ta: “! Nhất định hôm nay tôi phải giải quyết cho tới chết…” Vừa dứt lời, Đồng Nhân Kỳ liền nhảy lên giường, nhào về phía Hứa Quân Bảo. “Này! làm cái gì vậy, bình tĩnh chút…” Lời còn chưa dứt thấy Đồng Nhân Kỳ xông về phía mình, nửa câu sau của Hứa Quân Bảo liền tắc lại trong cổ. Đám nam cảnh sát từ nãy đến giờ vẫn im lặng ngồi trong góc xem cuộc chiến, vừa nghe thấy hai chữ “giải quyết” của Đồng Nhân Kỳ liền hóa đá. Nhưng… giây sau đó, toàn khu kí túc phía Nam liền chở nên chấn động. Tất cả mọi người trong khu đều đổ về phòng 404 xem quyết chiến, toàn khu lâm vào tình trạng hỗn loạn. Đám sinh vật giống đực của phòng 404 lúc trước còn co rúm ngồi trong ngóc, vừa nhìn thấy cơ hội kiến tiền, sợ hãi liền biến đâu mất, nhanh chóng bắt đầu tổ chức bán vé vào cửa và đánh cuộc xem ai “nuốt chửng” ai trước! Cuộc đại chiến “ giường” diễn ra vô cùng quyết liệt chợt nghe tiếng “rắc”, sau đó là tiếng “rầm” chấn động gian, vô cùng hoành tráng. Chiếc giường đơn vốn làm chiến trường cho hai kẻ tội đồ Đồng Nhân Kỳ và Hứa Quân Bảo chịu nổi áp lực, tan thành mây khói. Hỏi tại sao chiếc giường yên lành lại có thể sập ư? Nguyên nhân phải kể đến ngày Hứa Quân Bảo chuyển vào kí túc xá. Lúc đó phòng 404 đủ người, thêm Hứa Quân Bảo có chỗ ngủ. Vì thế, mọi người phòng đành kê tạm chiếc giường cũ trong kho làm chỗ ngủ cho Hứa Pháp y. Chiếc giường già sau thời gian phục vụ tổ quốc vốn có thể nghỉ hưu, nào ngờ bị đem ra trưng dụng, hôm nay lại phải gồng mình chống chịu “vận động” kịch liệt, sập là điều khó tránh khỏi. Mà giường sập, tất nhiên dẫn đến hỗn loạn . Bọn nam sinh nhốn nháo bên ngoài nhất thời đứng đực ra nhìn nhau. Vẻ mặt vô cùng đặc sắc. Còn hai kẻ giường cũng tạm đình chiến, ngơ ngác trước chuyển biến bất ngờ vừa xong. Tình cảnh trong phòng lúc đó còn nghi ngờ gì nữa là như thế này: Bên cạnh cửa sổ là chiếc giường đổ nát, giữa đống đổ nát đó là Đồng Nhân Kỳ và Hứa Quân Bảo quần áo xộc xệch. Đồng thiếu úy đè ở phía , tay cầm chiếc quần sịp giơ đến trước mặt Hứa pháp y, hai chân kẹp chặt đùi Hứa pháp y. Hứa pháp y bị đè phía dười, tay tóm lấy cổ tay cầm chiếc quần sịp của Đồng thiếu úy, tay chống lại sức nặng đè lên mình, bất cẩn thế nào lại đụng ngay “khu vực cấm” trước ngực. Toàn trường tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi cuốn bụi bay xào xạc. Sau đó, biết là tiếng thét của nam cảnh sát nào thức tỉnh mọi người: “A!Tay….tay….tay…..” Tiếp đến là tiếng nghị luận vang lên ngớt. Hứa Quân Bảo sau phút sững sờ, lúc này lấy lại tinh thần, đẩy người còn hóa đá người mình ra, trầm giọng : “Đồng thiếu úy, chúng ta ra ngoài chuyện.” Sau đó, Hứa pháp y quay người, thẳng ra khỏi khu kí túc. ai phát ra hai tai đỏ rực khả nghi của pháp y Hứa. khoảng thời gian rất lâu sau này, sở cảnh sát thành phố Litch vẫn còn lưu truyền truyền thuyết “giải quyết” của Đồng thiếu úy. Đại khái như sau: “Đồng thiếu úy đôi mắt tinh ranh, mặt mày đỏ lựng, vốn dĩ để kiểu tóc ngắn cá tính, sau trận đại chiến, mái tóc trở nên rối bù như tổ chim. Hứa pháp y quả hổ danh là băng sơn hoàng tử, mặc dù bị đè phía dưới nhưng hề nao núng, vẫn có thể chế ngự Đồng Tu La. … Hứa, đúng là thần tượng trong lòng tụi em. …Đồng thiếu úy, chị uy vũ.” Sau kiện đại chiến giường, Đồng Nhân Kỳ đến đâu cũng cảm nhận được ánh mắt ghen tị chĩa thẳng vào mình. Về phần Hứa Quân Bảo có vẻ đáng thương hơn, nữ hoàng trong lòng đám sinh vật đực của sở bị “chế ngự”, đương nhiên đâu cũng nhận được những ánh mắt giết người công khai của đồng loại. đáng thương! Kết thúc hiệp hai: Đồng Nhân Kỳ hoàn toàn bại trận. Hứng thú của pháp y Hứa với vị thiếu úy họ Đồng tăng lên gấp bội. Ngoại truyện: Từ cái xu chiếng màu hồng huyền thoại đến cái quần sịp Ck viền đỏ thần thánh. là ngoại truyện chứ thực ra đây cũng thể coi là ngoại truyện =’=! Đây chỉ là câu chuyện bên lề về cái kỷ niệm của ta có liên quan đến vụ thảm án phía , muốn kể ra cho mọi người nghe, cứ coi như là câu chuyện vui lúc trà dư tửu lậu. Chuyện là, mùa hè năm ngoái, cũng tầm tháng 7 này, lúc đó ta bị nhốt Mai Lĩnh (truyền thồng trường ta là sau năm nhất phải học quân đó tháng). Cuộc sống Mai Lĩnh vô cùng….ừm….khó tả. ngày của ta bắt đầu bằng việc thức dậy lúc 5 giờ sáng, ăn sáng, học, ăn trưa (còn phải xếp hàng chứ, vụ ăn cũng là truyền kỳ, lúc nào có thời gian ta kể cho mọi người nghe), ngủ, học, về phòng, tắm, ăn tối, 8h lại mặc cái bộ đồng phục xứng danh bao tải tập trung, kết thúc bằng việc ngủ lúc 10h. Cuộc sống cứ tuần hoàn như thế. Đến ngày, đó là buổi chiều phải phiên giặt đồ của ta, ta rảnh rỗi ra ban công hóng hớt (phòng ta ở tầng 3), thấy mấy phòng khác đem đồ ra phơi, ta cũng vào đem mấy cái xu chiêng (áo lót) với mấy cái quần tam giác của phòng ta ra phơi ở phía trước cho nhanh khô (bình thường là bị cấm phơi ở đằng trước). Ta vừa phơi vừa hóng bọn bên dưới chơi kéo co, lúc đó con bạn cùng phòng bảo ta: “chú ý vào, rơi xuống bây giờ đẹp.” Lúc ấy ta cầm cái xu chiêng màu hồng phấn, ta bảo: “Rơi sao được, tao mà.” Vừa dứt lời cái xu chiêng nó tuột khỏi tay ta, rơi ( Đen đủi thế nào lúc ấy lại có hai bạn nam qua, ta cứ ngỡ là cái xu chiêng của ta chụp thẳng xuống đầu của bạn nam mặc áo tím trong đó. may là phòng ở tầng 1 có cái dây vắt ngang qua ban công, và cái xu chiêng của ta nó bị mắc vào đó. Nếu có cái dây đó, tai nạn thảm khốc xảy ra. Vài này trước, lúc xem chương trình Victoria’s Secreat faction show, ta chợt nhìn thấy cái xu chiêng màu hồng phấn, điều đó khiến ta liên tưởng về kỷ niệm cũ. Thế là ta quyết định đem cái xu chiêng nì vào truyện, mỗi tội để thiếu úy Đồng uy vũ làm rơi nộii y mà phát sinh thảm án nó được hay lắm thế là… Cái xu chiêng hồng phấn huyền thoại ngày xưa chuyển thành cái quần sịp Ck viền đỏ thần thánh của Bảo T.T Bạn nào cung Bảo Bình và Nhân Mã hãy tha thứ cho ta. A men!
Chap 18: Trấn Thủy Vu Trăng sáng treo cao, tiếng ve ngọt ngào. Đoàn tàu lanh canh lướt trong đêm tối. Tiếng còi tàu chốc chốc lại hú vang, góp nhịp cho bản đồng ca mùa hạ. Hạ Chi Kết cho rằng đây chỉ là giấc mộng đêm hè đẹp đẽ nếu trong gian yên tĩnh của toa tàu cổ vang lên từng nhịp thở đều đều của người bên cạnh. Đây phải mộng. Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay phải mộng. bị nàng nhiếp ảnh gia kỳ quặc kia kéo lên tàu đến nơi mà cho đến bây giờ cũng đó là nơi nào nữa. Hạ Chi Kết khẽ thở dài. Hy vọng tất cả những chuyện điên rồ này nhanh chóng kết thúc! *** Con tàu chầm chậm tiến vào ga. Sân ga tắm mình trong ánh vàng nhàn nhạt buổi bình minh, người qua lại thưa vắng, nhưng điều đó khiến cho nơi này nhuốm màu hiu hắt, ngược lại khiến cho nơi đây cảm giác bình yên đến lạ. Hạ Chi Kết theo chân Giải Ngữ Hoa xuống tàu. Đến tận lúc này mới có cơ hội hỏi xem họ đến nơi nào: “Ồ, tôi chưa cho sao?” Hạ Chi Kết ném cho Giải Ngữ Hoa ánh mắt xem thường. Tối qua Giải Ngữ Hoa chạy tới chỗ , còn chưa kịp hỏi xem đến có chuyện gì bị kéo lên tàu. Vừa lên tàu liền lăn ra ngủ, như vậy thử hỏi xem với vào lúc nào. Nhận được ánh mắt xem thường từ Hạ Chi Kết, Giải Ngữ Hoa liền rụt cổ, gãi đầu, cười hì hì : “Xin lỗi, tôi quên mất. Chúng ta đến trấn Thủy Vu.” “Tại sao lại đến đó ?” “ thấy tên gọi của nó rất dễ nghe sao?” Chỉ vì tên gọi dễ nghe mà kéo đến đây? là gì của ? Tại sao bắt cùng ? Giải Ngữ Hoa chợt nhận thấy người bên cạnh sắc mặt ngày càng trầm xuống, có dấu hiệu sắp nổi bão, đành nghiêm túc : “Muốn đến nơi này chụp ảnh. có nhớ nhận lời làm người mẫu cho tôi . Tôi muốn chụp ở nơi này.” xong, cũng đợi Hạ Chi Kết phản bác điều gì, Giải Ngữ Hoa vẫy chiếc taxi, kéo ngồi vào bên trong... *** Chiếc taxi màu xanh đầy bụi bẩn phóng nhanh đường núi, “két...” tiếng dừng lại trước chân cầu. nam nữ bước xuống xe. “Hai người qua cầu này là có thể đến trấn Thủy Vu, cứ thẳng, qua hai ngã tư rồi quẹo trái là có thể tìm được nhà trọ.” Người lái xe da ngăm đen nhiệt tình chỉ dẫn. Giải Ngữ Hoa vẫy tay chào tạm biệt người lái xe thân thiện, sau đó lôi kéo Hạ Chi Kết qua cầu. Cây cầu này được xây dựng cao, đứng ở cầu có thể nhìn thấy toàn cảnh thành trấn bên dưới. Thấy được dòng sông quanh co uốn lượn ôm lấy thị trấn, những ngôi nhà ngói đỏ mang đậm bản sắc Á Đông, những cánh đồng hoa vàng trải dài bát ngày. đỉnh núi phía xa, Hạ Chi Kết còn trông thấy mái hiên cong cong của công trình nào đấy. Lần này đến đây có lẽ tệ như tưởng tượng, cứ coi như là nghỉ vài ngày. Từ cầu lớn, theo chỉ dẫn của chàng lái taxi, quả hai người bọn họ cũng tìm được nhà trọ ở con phố phía Tây. Sau giờ cơm trưa, Hạ Chi Kết bị Giải Ngữ Hoa lôi kéo xuống phố dạo vòng quanh trấn cổ. Thủy Vu là trấn nằm sâu trong núi Mộc Viên. Non xanh nước biếc. Bây giờ phải mùa du lịch, người qua lại cũng nhiều. Hạ Chi Kết và Giải Ngữ Hoa cũng xác định phương hướng, cứ thế về phía trước, phát đường ngày càng hẹp, bên đường cũng có cửa hàng hay nhà trọ nào, cứ nghĩ hết đường, định quay về bên cạnh lại có chiếc xe đẩy tay chạy qua chứng tỏ phía trước vẫn còn chút phong cảnh, nếu chẳng có nhiều người lại như vậy. Giải Ngữ Hoa kéo tay người đẩy xe lại, chút cố kỵ có làm phiền người ta hay , vui vẻ hỏi: “Bác à, xin hỏi đằng trước có gì vậy?” “ , phía trước là miếu Thổ Thần.” Phu xe ngừng lại, cười trả lời. Giọng mang đậm phong vị địa phương khiến cho Giải Ngữ Hoa phải ngẩn ra lúc mới có thể hiểu được người này gì. Tuy rằng mấy năm gần đây Thủy Vu được khai phá, trở thành điểm du lịch nhưng nơi này vẫn còn giữ được khí tinh khiết, bị ô nhiễm bởi mùi tiền. Nụ cười gương mặt găm đen của người đàn ông trung niên này vô cùng chất phác giống như con người nơi đây vậy. đường gặp phải chuyện gì, tùy tiện hỏi người cũng có thể nhận được câu trả lời cặn kẽ. “Cám ơn bác.” Giải Ngữ Hoa mỉm cười ngọt ngào. “Hai người có muốn ngồi xe đẩy ?” “Từ đây đến đó còn xa ?” “Rất xa đó, lên , tôi lấy rẻ cho.” Phu xe vừa vừa kéo tay đẩy lên, cố gắng lôi kéo khách hàng. “Vậy làm phiền bác.” Giải Ngữ Hoa kéo Hạ Chi Kết nãy giờ đứng bên cạnh lên xe đẩy đến miếu Thổ Thần trong truyền thuyết. Xe cũng lớn, Hạ Chi Kết nhường cho rất nhiều chỗ, có vẻ như muốn hai người chạm vào nhau. Tâm tư đùa giỡn nổi lên, ngồi dịch lại gần , lui ra, lại dịch, lại lui, lại dịch.... Cuối cùng, thể chịu nổi nữa, lên tiếng: “ Giải...”Trong giọng nồng nặc mùi thuốc súng. “Đừng lạnh lùng như vậy, tôi chỉ muốn ngồi gần chút thôi mà.” “Cá nhân tôi cảm thấy có nguyện vọng gì cần cầu xin với Thổ Thần, nếu ngại, chúng ta có thể quay về.” Phát chỉ muốn vui đùa, thái độ của cũng thoải mái hơn nhiều. đợi Giải Ngữ Hoa mở miệng, ông bác phu xe cướp lời: “Cậu thanh niên, đừng như thế, miếu Thổ Thần này cầu duyên rất linh thiêng, cậu nên đưa bạn mình tới đó, cẩn thận bị giận đó.” Sau đó cười ha ha, quay sang với Giải Ngữ Hoa: “ bé, tôi có đúng .” “Rất đúng ạ!” Giải Ngữ Hoa cũng cười, phụ họa theo lời của ông bác. Hạ Chi Kết đen mặt. này giống lưu manh, hở chút là muốn trêu đùa , gì vẫn tốt hơn. Sau đó, suốt quãng đường còn lại, Hạ Chi Kết quả im lặng, chỉ có Giải Ngữ Hoa và ông bác phu xe hi hi ha ha trò truyện vui vẻ. Lên đến đỉnh núi, sau khi dặn dò phu xe chờ họ ở bên ngoài, Giải Ngữ Hoa cùng Hạ Chi Kết mới vào trong. Miếu Thổ Thần này lớn lắm, chính điện nằm ở giữa, bên trái là tu hành viện của các hòa thượng, bên phải là đình ngắm cảnh. Hạ Chi Kết đứng trong sân đợi Giải Ngữ Hoa uống nước suối thần, lúc chờ đợi có vị cao tăng tiến lại. Vị cao tăng vẻ mặt hiền từ, đuôi mày khóe mắt đều có nếp nhăn, có lẽ cũng qua cái tuổi bát tuần, ông vuốt chòm râu trắng, cười : “A di đà phạt, chào thí chủ.” “A di đà phật, kính chào đại sư.” Hạ Chi Kết chắp tay đáp lễ. Vị cao tăng chỉ đầm hoa trắng trước cửa viện, với : “Đầm thủy vu này năm chỉ nở lần vào giữa thu, hiếm có dịp lại nở hoa vào đầu hạ thế này. Hai vị thí chủ đến đây đúng dịp này cũng coi như có duyên với nơi đây, thí chủ, có thể nghe bần tăng vài lời.” “Xin đại sư chỉ giáo.” “Gặp nhau là duyên, nhau là nợ, đến với nhau cũng là số phận của mỗi người. Có vài người sinh ra thể bên nhau mãi mãi, phải do duyên mỏng, cũng chẳng phải do tình nông, chỉ là số kiếp định họ chỉ có thể bên nhau trong chặng nào đó của cuộc đời...” Vị cao tăng ngừng lại lát, quay sang nhìn Hạ Chi Kết mỉm cười “Thí chủ hiểu bần tăng muốn điều gì chứ?” “Những điều đại sư , Hạ Chi Kết đều hiểu.” Vị cao tăng lại quay lại nhìn đầm hoa trắng lung linh dưới nắng, sau đó chỉ vào Giải Ngữ Hoa về phía hai người: “Mỗi người sinh ra đều mang trong mình đóa thủy vu. Khi hoa thủy vu nở, hạnh phúc trở về. Thí chủ, bần tăng thấy, đóa thủy vu của thí chủ nở rồi.” Sau đó, vị cao tăng mỉm cười, chắp tay làm lễ cáo từ với Hạ Chi Kết rồi rời . Giải Ngữ Hoa đến chỗ vừa lúc vị cao tăng nọ vừa khuất bóng. nhìn theo bóng dáng vị cao tăng ở phía xa, hiếu kỳ hỏi: “Ồ, có duyên, có thể cùng cao tăng trò chuyện, hai người gì vậy?” Hạ Chi Kết cũng nhìn theo bóng vị cao tăng xa dần, trong đầu quanh quẩn là câu cuối cùng trước khi rời của người đó. Hạ Chi Kết cười khổ. Đóa thủy vu của thực nở sao? “ có gì. Về thôi.” *** Chú thích: Thủy vu hay còn gọi là hoa rum (là cái hoa trong ảnh ấy), theo truyền thuyết ta đọc được loài hoa này mang ý nghĩa là trở về của hạnh phúc