Chap 9: Gặp lại Giấc ngủ kéo dài mười mấy tiếng, lúc tỉnh dậy tránh được tinh thần có chút hoảng hốt, Hàn Mục Dương còn nhớ trước lúc nhắm mắt ngủ còn nhìn thấy mặt trời nằm chếch phía Tây, lúc tỉnh dậy, ngờ mặt trời vẫn nằm nguyên chỗ đó. Điều chỉnh lại tinh thần, Hàn Mục Dương tay xách cái túi đeo, tay kéo cái va li to tổ chảng, chầm chậm lê bước ra phòng chờ. Hai con mắt ngừng đảo quanh, tìm kiếm tấm biển có ba chữ: “Hàn Mục Dương”. Theo như Hàn Mục Dương biết, hôm nay đến đón là bạn tốt thời “khuê nữ” của mẹ và con trai của dì. Vốn dĩ hôm nay người đến đón là người đại diện của ông Robert – người thuê công ty thiết kế viện bảo tàng ở thung lũng này, nhưng lúc nhận hợp đồng đó, thái hậu nhà có việc qua chỗ ở, tình cờ biết được. Thái hậu biết ra nước ngoài làm việc cũng chẳng có gì to tát, chuyện này cũng xảy ra vài lần rồi, chỉ là hôm đó cùng mẹ còn có bạn tốt của bà – dì Lan. Nghe đến Thung lũng mặt trời, dì Lan tỏ ra rất vui vẻ, dì nhiều năm sống ở đó, lần này con bạn tốt qua đó nhất định làm chủ nhà tiếp đón chu đáo. Chuyện sau đó, tất nhiên là Thái hậu ra lệnh cho từ chối tiếp đón của bên đối tác, đến nhà dì Lan làm bạn với dì vài ngày. Việc ai đến đón quan trọng, chỉ muốn nhanh chóng thấy người đó để thoát khỏi cái va li ngoại cỡ trong tay. Hàn Mục Dương nhìn trái lại liếc phải, thấy tấm biển đề tên mình đâu. nhìn lại liếc vòng từ phải sang trái, vẫn thấy. ràng người tới đón mình đến muộn. Trong lòng hậm hực điện thoại đổ chuông. Vừa nhấc máy, bên kia vang lên giọng ôn hòa của người phụ nữ: “ A! Honey, con xuống máy bay chưa?” Hàn Mục Dương sững người trước từ “honey”, mất mấy giây mới phản ứng được, nhớ ra người gọi cho mình là bạn của thái hậu. Vì thế, lễ phép trả lời: “ Dạ, con chào dì, con đến rồi dì.” Lại nhìn trái, ngó phải vòng, hề phát người phụ nữ trung niên nào gọi điện thoại, mơ hồ hỏi: “Dì ở đâu vậy?” “ À! Ngại quá, dì có việc gấp thể đến đón con. Nhưng con yên tâm, dì con trai dì qua đó rồi. Nó đến chưa vậy?” “ Dì, con với ấy chưa gặp nhau bao giờ…” “ sao, sao, dì gửi ảnh hôm bữa dì chụp cùng con cho nó, nó nhận ra con thôi. Ngoan ngoãn đợi nó chút, chắc là nó đến đó. Vậy nhé, dì phải cúp điện thoại đây, hẹn gặp con ở nhà.” “ Dì! Dì chờ chút, dì cho con số điện thoại của ấy để con hẹn địa điểm gặp mặt. Đỡ mất công ấy tìm.” “Ha ha, Đúng vậy, thế mà dì nghĩ ra.” Dì Lan đọc dãy số sau đó lại “ Giờ dì phải cúp điện thoại rồi, có chuyện gì con gọi nó nhé, nó tên Quân Minh Sư. Bye bye honey…” đợi Hàn Mục Dương thêm điều gì, đầu bên kia dứt khoát tắt máy. Hàn Mục Dương gặp qua dì Lan vài lần, biết bà là người phụ nữ “phóng khoáng”, vì thế có chút chuẩn bị về tâm lý, còn bị dọa như lần đầu gặp mặt. *** Hành khách cùng chuyến bay lần lượt ra khỏi sân bay với vẻ mặt rạng rỡ, Hàn Mục Dương liếc đồng hồ tay mà muốn điên lên. cầm điện thoại, gọi cuộc điện thoại thứ mười cho Quân Minh Sư. Sau chuỗi những tiếng tút….tút….tút là giọng chút cảm xúc của nhân viên tổng đài “ Số máy quí khách vừa gọi liên lạc được. Xin quí khách vui lòng gọi lại sau…” Lần thứ mười lắng nghe giọng ấy, Hàn Mục Dương cuối cùng cũng kìm được nữa hét lên: “ Quân Minh Sư! Cái đồ đáng chết nhà ! Tốt nhất mau chóng xuất , nếu tôi nguyền rủa . Cả đời vợ con, ra đường gặp mưa, ăn cơm hóc xương cá, vệ sinh cũng bị táo bón!!!” Chẳng biết lời nguyền của Hàn Mục Dương ứng nghiệm người Quân Minh Sư được bao nhiêu phần nhưng chắc chắn cái phần “ra đường gặp mưa” linh nghiệm, bởi phần nguyền rủa đó hiển linh. Chẳng qua, Hàn Mục Dương nguyền rủa người khác nhưng lại ứng nghiệm người mình. Đúng là vẫn nên nguyền rủa người khác tốt hơn. Ngay lúc Hàn Mục Dương cúp điện thoại trời đổ mưa. Cơn mưa rất lớn, hắt cả vào mái trong mái che phía ngoài sân bay khiến cho toàn thân Hàn Mục Dương ướt đẫm. Hàn Mục Dương ngước lên nhìn trời, còn gì để . mang thân ướt đẫm, cùng với đống hành lý tránh mưa, vừa lấy khăn lau nước mặt, vừa phàn nàn: “ Rốt cuộc ta ngu ngốc hay là cố tình xuất . tóc đen, da vàng đứng giữa đám người mắt xanh da trắng vẫn rất dễ nhận ra mà. tên khốn có trách nhiệm….” *** Cách đó xa, Quân Minh Sư xếp hành lý lên xe, loáng thoáng nghe thấy ai đó gọi tên mình. quay lại nhìn chỉ thấy hành khách ra khỏi sân bay, xa xa phía bên kia, con vô duyên ngồi cạnh chuyến bay ầm ĩ chuyện gì đó nghe . Quân Minh Sư liếc ta cái. là con vô duyên. Lúc nào cũng ồn ào, ầm ĩ. đáng thương cho kẻ nào sau này lấy phải ta. ( Sâu * nhìn QMS bằng ánh mắt phức tạp* mi đáng thương cho mi đó hả?) Sau đó quay người lên xe mà biết rằng “ con vô duyên” trong miệng mình nguyền rủa kẻ tội đồ là mình. biết nếu Quân Minh Sư biết điều này có phản ứng ra sao? Chắc chắn là rất đặc sắc. Haizzz! Đáng tiếc… *** Lại gọi thêm vài cuộc điện thoại nữa nhưng kết quả có gì thay đổi. Lại nghĩ đến lời đe dọa của thái hậu lúc tiễn ở sân bay “Nhất định phải nghe lời dì Lan. mà dám nghe lời, tôi lập tức bay qua đó xử tội ”, dám tưởng tượng tiếp cảnh thái hậu cầm theo chổi lông gà đáp máy bay qua đây đuổi đánh , ai chứ thái hậu nhà có khả năng làm thế lắm, Hàn Mục Dương đành phải tiếp tục bực tức đứng đợi ở sân bay. Cơn mưa to có chút dấu giảm bớt mà người đến đón cũng thấy xuất , điện thoại cũng liên lạc được, có lẽ ta tới rồi, thôi đành tự mình đến nhà dì Lan vậy. May mắn lúc nãy gọi điện cho mình, dì Lan còn cho cả địa chỉ nhà dì, nếu đêm nay cũng biết phải báo cáo sao với thái hậu và dì Lan. Nửa tiếng sau, Hàn Mục Dương đứng bên ngoài cánh cổng lớn. Đá hoa cương được chẻ thành từng ô vuông xinh xắn dùng lót xuống đường, tạo thành “cây cầu” dẫn đến ngôi nhà lợp ngói tạo thành mái dốc phía trong. Những đường nẹp gỗ tường và ban công bằng sắt tạo hình duyên dáng, phối hợp với màu sơn tường và những chậu hoa khoe sắc, đem đến cảm giác như lạc vào thị trấn cổ châu Âu. (Sâu * chỉ chỉ* nhà bạn Sư là cái ảnh phía tên đó mọi người) Dưới cái nhìn của kiến trúc sư mà , ngôi nhà quả rất đẹp. Nếu trong trường hợp khác, Hàn Mục Dương có thể đứng ngốc ở đó mà ngắm nhìn ngôi nhà nhưng ngay lúc này, rất nhiều thứ khiến còn tâm trạng đâu mà ngắm với chả ngía. Hàn Mục Dương đưa tay ấn chuông cửa, tiếng chuông thánh thót vang lên hồi nhưng có ai mở cửa. Đừng đen đủi thế chứ! Dì có nhà, tên Quân Minh Sư kia cũng mất tích, ngay cả người trong nhà họ cũng có ai sao? Lại bấm thêm hồi nữa, vẫn có ai ra mở cửa, Hàn Mục Dương kéo va li co ro ngồi vào góc. Trời tối om, cơn mưa vẫn còn chưa dứt hẳn, vẫn cứ rả rích rơi mái hiên, tạo thành tiếng lộp bộp, khiến cho khó chịu trong lòng Hàn Mục Dương càng lúc càng lớn. Hàn Mục Dương vừa ngồi vừa lầm rầm chửi rủa tên Quân Minh Sư khốn nạn chợt có tia sáng chói mắt chiếu thẳng tới, vội vàng lấy tay che mắt. Chiếc xe màu đen đỗ lại trước cách cổng lớn nhà họ Quân, cách chỗ Hàn Mục Dương ngồi chừng ba mươi mét. Cửa xe mở ra, người đàn ông cao lớn ung dung bước xuống xe. ta mặc bộ comple màu xám nhạt, bên trong là áo sơ mi màu hồng để hở ba cúc, có vẻ lịch lãm thêm vài phần phóng khoáng, lại rất quyến rũ. Hơn nữa, nhìn ta có vẻ rất quen mắt. Trời tối đen, cơn mưa rả rích tạo ra tấm màn hơi nước mỏng manh làm mờ ánh sáng của ngọn đèn bên đường. Hàn Mục Dương nheo nheo mắt mấy lần mới nhìn chàng đó. A! chàng ngồi cạnh máy bay đây mà. ngờ có duyên như vậy, gặp lại ta ở đây. Ấy! khoan . ta mở cửa nhà họ Quân. Đừng với ta là… Hàn Mục Dương nhíu mày suy ngẫm, có thể lắm chứ, nếu sao ta có chìa khóa vào nhà họ Quân. Hơn nữa nhìn cách ăn mặc của ta giống người làm trong nhà. Có thể bình thường có chút hồ đồ, nhưng vẫn còn biết phân biệt người làm công và ông chủ. Nghĩ vậy, Hàn Mục Dương cất tiếng gọi: “ Quân Minh Sư?” Nghe thấy có người gọi tên mình, Quân Minh Sư dừng lại động tác mở cửa, quay lại thấy cả người ướt đẫm, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu. Hơn nữa, ta nhìn bằng mắt vô cùng kinh khủng, giống như ngay lập tức muốn chạy lại đây bóp chết vậy. Này, này, này, đó phải con vô duyên máy bay sao? Sao lại chạy đến chỗ ? Lại còn biết cả tên nữa? Chẳng để cho Quân Minh Sư kịp suy nghĩ xem chuyện gì xảy ra, Hàn Mục Dương đến gần chỗ đứng. Ngón tay chỉ thẳng vào mặt , mắng xối xả: “ Tên chết tiệt, đáng ghét. có phải là đàn ông vậy? Chỉ vì chút chuyện máy bay mà cho tôi leo cây, lại còn bắt tôi đứng chờ dưới trời mưa suốt mấy tiếng đồng hồ. là tên khốn nạn, chút phong độ cũng có. Chả nhẽ nghe cuộc điện thoại của tôi khiến mất tiền sao? ……….” Hàn Mục Dương tức giận đến nỗi thành lời, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Quân Minh Sư, chỉ muốn xông lên dẫm bẹp cái mặt của ta. Lại về Quân Minh Sư, chưa kịp hiểu chuyện gì diễn ra bị con trước mắt mắng cho tối tăm mặt mày. định mở miệng răn dạy con trước mắt chút điện thoại đổ chuông. Hai chữ “Đại boss” nhấp nhánh màn hình, Quân Minh Sư vội vàng bắt máy, tạm gạt con kia sang bên, lát lại tính sổ với nó. “A lô! Mẹ, có chuyện gì vậy?” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thánh thót của người phụ nữ: “A!Con trai, con đón được tiểu Dương chưa?” “ Tiểu Dương?” – Quân Minh Sư liếc mắt nhìn thở phì phì trước mặt, nghi ngờ hỏi. “Đúng vậy, tiểu Dương nhà dì Huệ đó, mấy ngày trước mẹ chẳng với rồi còn gì. Hôm qua, mẹ còn gọi điện nhắc nữa. Buổi chiều chị họ đến chơi, lại trở dạ muốn sinh, mẹ đưa nó vào bệnh viện nên ra đón con bé được, mẹ gọi điện cho mấy lần đều được nên nhắn tin bảo rồi còn gì. Đừng bảo với mẹ là đón con bé nhé.” “ ấy ở đây rồi mẹ” – Chỉ là phải con đến đón thôi. “Vậy được rồi. Mẹ ở lại với chị họ thêm lúc nữa. lát về. đưa con bé vào nhà nghỉ ngơi trước .” Quân Minh Sư kiểm tra nhật ký cuộc gọi, có đến mười mấy cuộc gọi nhỡ từ số lạ, thêm hai cuộc gọi nhỡ từ mẹ , cuối cùng còn có tin nhắn của mẹ. Mở tin nhắn ra đọc, nội dung quả khác bao nhiêu so với lời mẹ . Quân Minh Sư đột nhiên thấy thái dương co giật ngừng. Mẹ vẫn luôn than phiền muốn sớm kết hôn, cũng gần ba mươi tuổi rồi, còn trẻ, thể lúc nào cũng chơi bời bên ngoài, cần ổn định. Thế là mẹ bắt đầu làm mai khắp nơi, bắt xem mặt. Việc xem mặt của khác gì tham gia thế chiến thứ hai. Đối tượng mẹ chọn quả ….ừm….vô cùng độc đáo. đanh đá, chua ngoa. lúc ăn cơm cứ thà thầm như niệm Phật. Còn có đem nguyên cả bộ dao bếp ăn. đáng sợ! Có lần, vì ám ảnh của cuộc hẹn với nàng đầu bếp, nhờ người bạn thay, sau khi biết chuyện, mẹ vô cùng tức giận, đến nỗi bệnh tim tái phát, phải nằm trong phòng đặc biệt của bệnh viện theo dõi. Cả nhà loạn hết cả lên, giống như vừa bị thổ phỉ cướp bóc. Đến giờ nhớ lại vẫn thấy tim đập, chân run. tháng trước, mẹ về thăm quê, gặp lại chị em tốt năm xưa, cả con của người chị em tốt đó. Nghe ta sắp đến Thung lũng này công tác, liền nhiệt tình mời ta đến nhà vài ngày, coi ta là ứng cử viên cho vị trí con dâu nhà họ Quân. Mẹ còn đề nghị cùng ra sân bay đón ấy, nhân tiện làm quen trước. Quân Minh Sư thấy có gì đó đúng, liền lấy cớ người bạn tốt của làm đám cưới, chuồn đến thành phố Litch. Hôm qua hình như mẹ có gọi cho , lúc ấy cùng đám bạn uống rượu, theo thói quen ậm ừ nhận lời mẹ. Sau đó chả còn nhớ gì về chuyện phải đón người tên Hàn Mục Dương. Kết quả dẫn đến mớ hỗn độn ngày hôm nay. Nhìn xù lông trước mặt, lại tưởng tượng dáng vẻ mẹ khi biết chuyện, Quân Minh Sư cảm thấy bản thân tự đào cái hố to, sau đó lại tự mình nhảy xuống. biết nên xử lý chuyện này thế nào cho tốt…
Mấy hôm nay trời nóng khiến cho mấy nơ ron thần kinh của Sâu cũng "héo" hết cả đâm ra chap này có nhiều sai sót, sorry mọi người:Frown: Chap 10: Trở Về Trời vào hè. Đêm trôi qua rất nhanh. Trăng lui về sau những rặng mây xám nhạt, nhường chỗ lại cho mặt trời. Lương Bình khép lại tập bệnh án cuối cùng bàn, liếc nhìn chiếc đồng hồ treo ở góc tường, đúng lúc ca trực của kết thúc. Khi Lương Bình vừa bước ra khỏi phòng làm việc, đột nhiên phía bên ngoài cổng bệnh viện xe cứu thương ùn ùn kéo đến. Mười hai nạn nhân của vụ hỏa hoạn được đưa vào nhập viện khiến cho Lương Bình ngay lập tức lại bắt tay vào công việc. Ba mươi phút sau, tất cả các bệnh nhân này đều được khám sơ bộ và được đưa vào các phòng thích hợp để thực các xét nghiệm cần thiết. Bốn mươi phút sau khi các nạn nhân của vụ hỏa hoạn được đưa đến bệnh viện, ca mổ đầu tiên được tiến hành. Năm giờ ba mươi phút chiều, Lương Bình bước ra khỏi phòng phẫu thuật sau ca khi thực ca mổ thứ hai. Nếu viện trưởng nghiêm khắc ra lệnh đuổi ra ngoài có lẽ vẫn tiếp tục ở lại trong phòng mổ thực ca phẫu thuật thứ ba. Vừa về đến phòng làm việc, Lương Bình lập tức nằm bò ra bàn, hai mí mắt dường như dính chặt vào nhau. Có lẽ viện trưởng đúng, cần nghỉ ngơi, mười hai tiếng trực tại bệnh viện cùng với tám giờ đứng trong phòng mổ là quá đủ cho ngày làm việc rồi. Nếu còn tiếp tục, e rằng người tiếp theo nằm trong phòng hồi sức của khoa cấp cứu là . Chẳng biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cùng với tiếng của y tá Phạm: “Bác sĩ Lương, em vào được ?” “Vào , vào …” – Lương Bình uể oải đáp lời. Phạm Ninh Nhã đẩy cửa tiến vào phòng, buồn cười nhìn cái vị “thiên thần” trong miệng các bệnh nhân và các nam bác sĩ trong bệnh viện chẳng có chút hình tượng nào nằm dài ra bàn, gối đầu lên cánh tay mà ngủ, biết vào mà cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, hai mắt vẫn nhắm chặt, miệng ề à hỏi: “Ninh Nhã, có chuyện gì vậy? Lại có bệnh nhân mới được chuyển vào à?” Phạm Ninh Nhã bĩu môi, : “Bác sĩ Lương, chị nghĩ ở đâu ra mà lắm bệnh nhân như vậy. Mà dù có bệnh nhân chăng nữa, bệnh viện vẫn có bác sĩ trực, chưa thiếu thốn đến mức phải gọi chị đâu, tránh cho bệnh nhận nhìn thấy chị rồi lại tưởng quỷ sai đến bắt người.” Lương Bình chẳng thèm để ý đến lời trêu trọc của Phạm Ninh Nhã, vẫn tiếp tục duy trì bộ dáng lúc đầu, hỏi: “Thế em vào đây có chuyện gì?” “Em mang điện thoại vào cho chị. Em thấy có mấy cuộc gọi đến đó, sợ có chuyện gì gấp nên đem vào cho chị kiểm tra.” – Phạm Ninh Nhã vừa vừa đem điện thoại đặt xuống bên cạnh Lương Bình – “ còn chuyện gì nữa, em ra ngoài đây.” Lúc ra đến gần cửa, như chợt nhớ ra điều gì, Phạm Ninh Nhã quay lại nhìn Lương Bình, : “À, còn nữa, chị về nhà nghỉ ngơi , bộ dạng chị bây giờ mà để người khác nhìn thấy là... hừm…mất hết hình tượng.” Cuối cùng, Lương Bình cũng thoát ra khỏi cơn ngái ngủ, ngồi dậy vươn vai, duỗi thắt lưng, lại ngáp cái lớn cho tỉnh táo mới nhìn Phạm Ninh Nhã, : “Ninh Nhã à, hình tượng là cái gì đấy, có ăn được ? Chị chẳng thèm quan tâm cái hình tượng gì gì đó đâu, bây giờ chị chỉ muốn ăn bữa no, sau đó ngủ giấc thoải mái là được.” Phạm Ninh Nhã còn gì để , chỉ biết thở dài chán nản, bỏ lại câu trước khi biến mất sau cánh cửa: “Vậy em ra ngoài trước, chị cũng về nhà nghỉ ngơi sớm .” “Ừm, chị biết rồi, em làm việc .” *** Có bốn cuộc gọi nhỡ trong danh sách. Tất cả đều đến từ cùng số điện thoại. Nhìn số điện thoại hiển thị màn hình, Lương Bình biết nên khóc hay nên cười nữa. cảm thấy may mắn đó phải số điện thoại của ông nội. Nếu đó là điện thoại của ông rắc rối to. Nhưng Lương Bình cũng cảm thấy vui vẻ được bao nhiêu vì số điện thoại đó thuộc về nhân vật cũng nguy hiểm kém ông nội – Kỷ bại hoại. Cái tên đáng ghét họ Kỷ đó chẳng phải mấy hôm trước công tác rồi sao. Gọi cho làm cái gì biết. Dù sao chắc chắn cũng phải chuyện tốt lành gì đâu. Mặc kệ , chẳng hơi sức đâu mà gọi lại cho rồi tự rước khổ vào thân. Nhưng tên họ Kỷ nào đó là ai cơ chứ. Đối với những người khác có thể nắm chắc nhưng là Lương Bình hiểu như lòng bàn tay. biết nếu gọi nhỡ chẳng bao giờ gọi lại cho . Nếu biết như vậy, đương nhiên cũng có cách để đối phó với Lương Bình. Cách đó là gì ư? Đơn giản là gọi lại cho ấy hoặc trong trường hợp bất đắc dĩ thể gọi lại để lại tin nhắn cũng phải là ý tồi. Quả , bên dưới mấy cuộc gọi nhỡ còn có tin nhắn. Nội dung như sau: “Nha đầu. Hôm nay tôi về. Chuyến bay từ Colmar về Litch hạ cánh lúc bảy giờ tối. Nếu bận gì đến đón tôi. Tốt nhất là em nên bận gì cả.” Hừ! nghĩ là ai mà bắt ra đón . Lại còn đe dọa nữa chứ. tưởng làm như thế sợ mà đón sao. Còn lâu ! Hơn nữa, gì cũng là Tổng giám đốc của Đằng Vân cơ mà. Chẳng lẽ, cả cái công ty lớn như vậy mà thể cử người đón sao? tưởng Lương Bình là tài xế nhà chắc. Đúng là tên bại hoại đáng ghét. Nghĩ nghĩ như thế nhưng Lương Bình vẫn theo bản năng nhìn về phía chiếc đồng hồ treo ở góc phòng. Lúc này là sáu giờ mười lăm phút, nếu bây giờ có lẽ vẫn kịp đến sân bay trước bảy giờ. Lương Bình thay áo blouse, với lấy chiếc túi xách cùng chùm chìa khóa bàn, xuống tầng hầm lấy xe. *** Sân bay Victoria, thành phố Litch, 7:00 pm Kỷ Ngôn Thần mang theo túi sách bước ra ngoài sảnh chờ. Đảo mắt lượt khắp căn phòng rộng lớn, Kỷ Ngôn Thần tìm thấy hình bóng mong chờ. biết nha đầu này nhận được tin nhắn của hay là cố tình ra đón nữa. Kỷ Ngôn Thần mang theo hành lý, cùng với mọi người trong đoàn công tác về phía cổng chính, vẫn quên nhìn lại phòng chờ lớn của sân bay vài lượt, sợ rằng bỏ qua người chờ đợi. Bên ngoài sân bay, chiếc xe màu đen chờ sẵn. Vũ Lâm đứng đối diện với Kỷ Ngôn Thần, vừa mở cửa xe vừa : “Sếp, bây giờ về công ty hay về nhà.” “Về….” Chữ “nhà” còn chưa thoát ra khỏi miệng Kỷ Ngôn Thần nhìn thấy chiếc xe Trumpl màu xanh lá quen thuộc tiến về phía này. Bên môi bất giác lên nụ cười mỉm, ánh mắt cũng bớt vài phần nghiêm nghị, thêm vào đó nhiều hơn chút dịu dàng, Kỷ Ngôn Thần cũng nhìn Vũ Lâm, : “Cậu cùng mọi người cứ về trước .” “Nhưng còn sếp….” “ cần lo cho tôi.” Sau đó, cũng để ý đến ánh mắt nghi ngờ của những người cùng, Kỷ Ngôn Thần kéo va li, lướt qua bên cạnh Vũ Lâm, về phía chiếc xe Trumpl quen thuộc dừng lại cách đó xa. Vũ Lâm nghi hoặc nhìn theo bóng Kỷ Ngôn Thần. Chỉ thấy ở phía sau, cách chỗ đứng chừng hơn ba mươi mét, có chiếc Trumpl màu xanh lá vừa dừng lại. Bước xuống xe là Lương mới gặp cách đây vài ngày. Thảo nào, lúc xuống máy bay, thấy Boss có vẻ tập trung, cứ nhìn khắp xung quanh giống như tìm ai đó, hóa ra là Boss tìm Lương. Bây giờ Lương đến, chỗ này cũng còn việc của nữa rồi. Kỷ Ngôn Thần nhìn vừa xuống xe, nụ cười bên khóe miệng tự chủ ngày càng mở rộng, kéo đến vô số ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh, đặc biệt là các . “Nha đầu, đến rồi?” “Ừm” – Lương Bình để ý lắm trả lời, còn tự hỏi tại sao mình lại đón tên Kỷ bại hoại đáng ghét này. Đáng ra nên lái xe về nhà ngủ giấc, mặc kệ tên đó chứ phải đến đây như thế này. “Muộn vậy?” “Bênh viện có việc. Tôi phải làm phẫu thuật.” – Lương Bình bên theo thói quen trả lời Kỷ Ngôn Thần, bên vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cố gắng tìm kiếm câu trả lời cho việc vì sao mình lại xuất ở sân bay. (đấy! mn thấy tội chưa? Cứ thế bảo sao bị người ta lừa đem bán còn giúp người ta đếm tiền) Kỷ Ngôn Thần nhìn đôi mắt tím xinh đẹp vì mệt mỏi mà xuất vài tia máu màu đỏ, bên dưới còn có hai quầng thầm mờ mờ, nhìn vô cùng mệt mỏi lại vẫn lái xe hơn bốn mươi phút đồng hồ từ bệnh viện đến đây, trong lòng biết là hạnh phúc hay là chua xót. ra trong lòng nha đầu này cũng có chút địa vị. Nhưng nhìn cả người tiều tụy, Kỷ Ngôn Thần chỉ muốn xông lên đánh vài cái vào cái mông của , hỏi xem tại sao nhớ mấy lời dặn lúc trước, tự chăm sóc mình cho tốt mà để mình biến thành cái bộ dạng này. Kỷ Ngôn Thần tiến về phía trước, rất tự nhiên đưa tay vén mấy sợi tóc mai xòa xuống hai bên má Lương Bình, sau đó đẩy ngồi vào ghế lái phụ còn mình vòng sang bên kia ngồi vào sau tay lái. Vừa ngồi xuống nghe thấy bụng người bên cạnh phát ra tiếng kêu ột…ột rất có quy luật, có vẻ như nha đầu này rất đói bụng. Kỷ Ngôn Thần quay sang nhìn Lương Bình, : “Đói bụng rồi sao? Tôi cũng đói rồi. Chúng ta ăn. Đến nhà hàng của Kết, em thấy sao?” “Cũng được. Tôi muốn ăn canh cá cay, chỗ Hạ Chi Kết làm món đó ngon lắm.” “Được.” Sau đó, chiếc Trumpl rẽ bánh, rời khỏi chỗ đậu xe trước cửa sân bay Victoria, nhập vào dòng xe cộ di chuyển về trung tâm thành phố. *** Chiếc Trumpl dừng lại trước cửa nhà hàng ba tầng sang trọng. Kỷ Ngôn Thần quay sang nhìn người bên cạnh, thấy dựa vào cửa kính mà ngủ. Nhìn Lương Bình ngủ say như vậy, Kỷ Ngôn Thần nỡ đánh thức dậy. Xem ra hôm nay thể ăn canh cá cay được rồi, vẫn là để hôm khác thôi. lúc Kỷ Ngôn Thần định quay xe rời khỏi nhà hàng Lương Bình tỉnh dậy. đưa tay rụi rụi mắt, quay sang nhìn Kỷ Ngôn Thần hỏi: “Đến chưa vậy. Tôi đói lắm rồi. Đến ngủ cũng mơ thấy canh cá cay nữa.” “Tỉnh rồi sao. Rất đúng lúc. Tôi nghi ngờ biết em có phải con riêng của thần may mắn nữa. Từ đến giờ, em luôn chọn rất đúng thời điểm để tỉnh dậy.” “Tất cả là do ăn ở thôi. Tôi ăn ở tốt nên luôn được thần may mắn ưu ái. Chính tôi mới nên nghi ngờ có phải con riêng của thần may mắn đó. Nếu tại sao kẻ bại hoại như lúc nào cũng gặp may như vậy.” Hai người, ngươi câu ta câu biết từ lúc nào đến phòng khách ở tầng . tiếp tân thấy người đến là Kỷ Ngôn Thần liền trưng ra nụ cười mà ta nghĩ là xinh đẹp nhất, đon đả tiếp đón: “Kỷ tổng, lâu lắm mới thấy đến. Mời lên tầng ba. Giám đốc Hạ cũng ở đó, có cần tôi báo với ấy tiếng .” “ cần, tôi lên tìm cậu ấy là được rồi. Cảm ơn .” – Kỷ Ngôn Thần lịch đáp lời nhân viên tiếp tân. Sau đó, trực tiếp kéo Lương Bình lên phòng ăn ở tầng ba. Lúc hành lang, Lương Bình chốc chốc lại quay sang nhìn Kỷ Ngôn Thần, sau đó chợt thở dài, : “Kỷ bại hoại, hôm nay tôi mới phát ra, khuôn mặt này của cũng thu ong gọi bướm kém gì Tiểu Tiện Nhân.” (hì hì, có bợn bị Sâu dìm hàng gọi là tiểu tiện nhân, mọi người đoán xem đó là bợn trẻ nào) Kỷ Ngôn Thần bất chợt dừng lại, quay sang nghiêm túc nhìn Lương Bình : “Chỉ có nha đầu ngốc như em cho đến tận bây giờ mới nhận ra này thôi.” “Đồ tự kỷ biến thái.” “Tôi chỉ .” Lương Bình định phản bác phía cuối hành lang vọng lại tiếng tranh cãi, Lương Bình và Kỷ Ngôn Thần cùng nhìn về phía phát ra tiếng , phát chỗ cửa sổ cuối hành lang có hai người đứng mà trong hai người đó chính là giám đốc nhà hàng này – Hạ Chi Kết. Lương Bình cảm thấy tò mò, biết người thế nào có thể làm cho kẻ luôn trầm mặc như Hạ Chi Kết phải nổi nóng. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Hôm nay bạn Sâu đăng chap 11 làm quà "hối lộ" độc giả trước khi thông báo tin. Đó là...E hèm..... Bởi vì học vĩ đại bạn Sâu phải lặn thời gian, bắt đầu từ thứ tư ngày 21/05 và có lẽ bạn Sâu chỉ có thể trở lại sớm nhất vào ngày 18/06. Mọi người đừng vì ta lặn lâu mà quên ta nhé. Nhất định sau khi "toàn thây" trở về từ chiến trường thi cử, Sâu đền bù cho mn. Love u!!!!:bye00000: Chap 11: Lý do Tiếng tranh cãi cuối hành lang vọng lại càng lúc càng lớn. Lương Bình kéo tay Kỷ Ngôn Thần đứng lấp sau cây cột lớn, cách hai người kia khoảng vừa đủ để nghe cuộc đối thoại của họ. Kỷ Ngôn Thần vui cau mày nhìn Lương Bình, nghe cứ nghe thôi, việc gì phải lén lén lút lút như thế này. Nhưng lại nhìn vẻ mặt hưng phấn thôi của Lương Bình cùng với đôi tay bé nắm chặt tay mình, những lời muốn đều bị thu lại hết. Chỉ cần có thể nắm lấy đôi tay ấy trốn sau cột nghe lén chuyện người khác như thế này có là gì. Trong lúc bên này, Kỷ Ngôn Thần có quyết định của mình “cuộc chiến” của hai người bên kia cũng bước vào giai đoạn gay cấn. Hạ Chi Kết cố gắng kìm nén nỗi bực tức trong lòng, bình tĩnh nhìn đối diện, : “Câu trả lời của tôi thay đổi. Giải, về , đừng đến làm phiền tôi nữa.” “Tôi cũng với , tôi vẫn đến tìm cho đến khi đồng ý.” – đối diện cũng chịu thua kém đáp lời. “!…. Tại sao lại cố chấp như thế. Tôi rồi, tôi thay đổi quyết định đâu.” “ đừng tự tin quá thế! Biết đâu ngày mai đổi ý sao?” Hạ Chi Kết thở dài, biết phải gì hơn với trước mặt. Hơn tháng kể từ cái lần đề nghị làm người mẫu ảnh cho trong lần gặp đầu tiên sau buổi xem mắt thất bại thứ trăm linh của , mỗi ngày này đều xuất ở nhà hàng của , lặp lặp lại câu “ làm người mẫu cho tôi .” Mỗi lần xuất và đề nghị như thế đều rứt khoát từ chối. Thậm chí, có lần còn “mời” ấy rời khỏi nhà hàng của mình. Lúc ấy rời , nghĩ “vậy là ấy từ bỏ rồi”. Nhưng mọi chuyện luôn có thể diễn ra theo cách mà ta ngờ tới. Đêm đó, sau khi đóng cửa nhà hàng, lúc ngang qua bãi đậu xe, bất thình lình có bóng người xuất , đứng chắn trước mặt . Sau khi định thần lại, mới nhận ra người đó là nàng nhiếp ảnh gia kỳ cục vẫn quấn lấy bao lâu nay. ấy chắn trước mặt , vẫn lặp lại câu quen thuộc kia “ làm người mẫu cho tôi ”. Chuyện sau đó, tất nhiên là lần nữa Hạ Chi Kết lại từ chối lời đề nghị ấy. Sau việc bị “mời” khỏi nhà hàng lần đó, mỗi ngày ấy vẫn xuất , nhưng cách ấy xuất thông minh hơn rất nhiều. ấy luôn chọn lúc nhà hàng đông khách nhất để tới. Những lúc như thế, dù có muốn tống ra khỏi cửa cũng thể bởi điều đó làm giảm danh tiếng của nhà hàng. Hạ Chi Kết thử rất nhiều cách để từ chối lời đề nghị của vị nhiếp ảnh gia Giải Ngữ Hoa đứng đối diện kia. Nhưng tất cả có vẻ đều ảnh hưởng đến quyết tâm của này. Hạ Chi Kết tự hỏi điều gì có thể làm cho ấy cố chấp đến vậy? Giống như lơ đãng, khẽ hỏi: “Tại sao cứ nhất định phải là tôi?” “Tại sao phải biết lý do?” “ cứ nhất nhất muốn tôi làm người mẫu ít nhất cũng phải cho tôi lý do chứ. Tôi thể cứ nhận lời mà biết gì như vậy. Nếu thể cho tôi lý do thuyết phục…..... xin lỗi, tôi thể giúp .” Giải Ngữ Hoa hơi cúi đầu, im lặng lắng nghe từng lời Hạ Chi Kết , mắt đẹp khép hờ biết suy nghĩ điều gì. biết qua bao lâu, cuối cùng ấy cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hạ Chi Kết mà nghiêng đầu nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, giọng bình thản nhưng lại khiến Hạ Chi Kết có cảm giác ấy ở nơi nào đó rất xa mà phải đứng trước mặt : “Giám đốc Hạ, tôi kể cho nghe câu chuyện nhé. Bốn năm trước…..” *** ngày mùa đông bốn năm trước, bệnh viện Isara tiếp nhận bệnh nhân mới. Đó là hai mươi mốt tuổi, sinh viên khoa nhiếp ảnh trường nghệ thuật Santiago, tên ấy là Giải Ngữ Hoa. ấy được xác định là mắc chứng trầm cảm cấp độ hai. Biểu của chứng bệnh này là việc ấy thường xuyên tự hành hạ mình. Theo như kiểm tra sơ bộ, người ấy có rất nhiều vết thương, đặc biệt là vùng cổ tay với khoảng mười sáu vết dao cắt. Giải Ngữ Hoa ở đó vài tháng, có ai đến thăm , người đến tìm cũng có, và có lẽ ấy cũng chẳng quan tâm đến điều đó. Ngày đầu tiên được đưa đến đây, Giải Ngữ Hoa tự mình cắt bỏ mọi liên lạc với thế giới bên ngoài. Điện thoại bị ném vào lò tiêu hủy dụng cụ của bệnh viện. cũng đến phòng khách cùng mọi người xem ti vi, nghe radio cũng đọc báo. Chỉ lặng lẽ thu mình lại trong căn phòng chỉ độc màu trắng lạnh lẽo của mình. Giải Ngữ Hoa được tiêm rất nhiều thuốc, Thorazine , Haldol, thuốc ngủ….và gì nữa cũng nhớ . còn được đưa học phụ đạo tâm lý. Bác sĩ mỗi ngày đều chuyện với , muốn viết nhật ký hay vẽ tranh. Nhưng dù bác sĩ có cố gắng thế nào cũng thể khiến Giải Ngữ Hoa Mở miệng chuyện. Dù chỉ câu. Tất cả đều có hiệu quả. Tất nhiên rồi! Căn bản là Giải Ngữ Hoa muốn khỏe mạnh vì thế ấy cố gắng làm bất kỳ điều gì để dược khỏe mạnh. Cuộc sống của ấy giống như chiếc đồng hồ, vòng vòng lại cuối cùng lại quay về vị trí cũ. Cho đến ngày... Đó là đêm cuối tháng mười hai, bên ngoài trời vừa có mưa. Bệnh viện nơi Giải Ngữ Hoa được đưa đến điều trị cách thành phố Litch hai trăm dặm về phía Tây. Mùa đông nơi này có tuyết, chỉ có những cơn mưa vào những ngày cuối năm, báo hiệu cho ra của mùa cũ và xuất của mùa mới. Giải Ngữ Hoa lòng vòng trong sân bệnh viện, có thói quen lòng vòng vào buổi đêm như thế. Sở dĩ có điều này bởi vì mỗi ngày đều tỉnh lại lúc nửa đêm, sau đó thể ngủ lại, khi đó thường lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, lòng vòng trong sân. Mỗi lần như vậy, nơi cuối cùng đến luôn là chỗ cái đu dây ở khu vườn phía Nam. Hôm đó cũng như vậy. Giải Ngữ Hoa đến chỗ cái đu dây, ngồi đó ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời đêm. có gì ngoài màn mưa bao trọn lấy vùng màu đen thăm thẳm. “Chơi đu dây vui như vậy sao?” Giọng bất chợt vang lên cũng khiến Giải Ngữ Hoa giật mình, vẫn ngửa đầu xích đu ngắm nhìn trời đêm như thế. có phản ứng, dù chỉ chút. Người kia cũng bỏ cuộc, tiếp tục với : “Mỗi đêm tôi đều thấy đến đây. Có vẻ rất thích cái đu dây này.” quay đầu nhìn người trong phòng bệnh bên cạnh cái đu dây cái, lại quay lại chỗ ban đầu, giọng đều đều: “….ồn ào quá.” quá lâu chuyện, giọng có chút khàn khàn, khi chuyện nhiều chỗ phát được ràng lắm. “Có vẻ như rất lâu rồi cùng người khác chuyện.” ta lại còn Giải Ngữ Hoa tiếp tục im lặng. “Vì sao chuyện?” Chỉ có im lặng thay cho câu trả lời. Lúc chàng kia nghĩ rằng gì nữa lại lên tiếng, giọng rất mỏng, giống như cơn gió thoảng qua: “ còn ai muốn cùng tôi trò chuyện.” Sau đó lại là im lặng. thêm điều gì nữa. Giải Ngữ Hoa cũng . Phía đông có ánh mặt trời ló rạng. Vài tia sáng tràn ra khỏi những đám mây, tung mình xuống mặt đất. Những tia nắng hiếm hoi trong cái mùa ảm đạm này. Sau đó mỗi ngày đều dụ dỗ chuyện. Lúc bắt đầu chỉ nhận được những cái cau mày khó chịu từ , lâu dần thêm được vài câu trách mắng. Những lúc như thế, giận, chỉ cười. Có ngày với : “ vào đây được ?Cứ chuyện như vậy…..tôi hơi mệt mỏi.” – Giọng của ngày càng yếu, tính mạng như cũng dần trôi cùng với mùa đông. cứ tưởng từ chối. Nhưng chỉ im lặng lát, sau đó rời khỏi chỗ cái đu dây. đến gần cửa sổ, đu mình vượt qua bậu cửa để vào trong. Dưới ánh sáng leo lét của chiếc đèn đầu giường, lần đầu tiên Giải Ngữ Hoa nhìn khuôn mặt . Bệnh tật làm cho làn da xanh sao, xương gò má như đâm thủng lớp da, đôi mắt hoa đào vốn phóng khoáng giờ chỉ còn những bóng mờ mệt mỏi. Chỉ khi cười mới miễn cưỡng thấy được chút vẻ hào hoa phong nhã lúc ban đầu. “Vì sao ngủ được?” – hỏi , có chút hiếu kỳ. nhìn , trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “ vì sao cũng ngủ?” Giọng của còn cứng ngắc như lúc ban đầu. Khi chuyện, mồm miệng cũng lanh lợi hơn rất nhiều. mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt nhưng ấm áp, đặt tay lên ngực trái, nơi có trái tim cố gắng đập từng hồi, mạnh mẽ nhưng vẫn rất có quy luật: “Tôi sợ, khi ngủ rồi nó dừng lại.” “Chết rất tốt. phải sao?” – lại hỏi, giọng bình thản tia gợn sóng, ra suy nghĩ của mình. Đối với , chết là loại hạnh phúc. mong mình có thể ngủ luôn giấc tỉnh lại. tỉnh lại cần phải đối mặt với từng đêm tối vô tận, cần phải sống trong chuỗi ngày dài dằng dặc vô vị, nhạt nhẽo. “Chết. tốt chút nào?” – . “Vì sao?” – dùng đôi mắt xám lạnh lẽo vô thần đối diện với đôi mắt hoa đào ấm áp của , hỏi lại. “Tôi chết rồi”, đưa tay chạm vào tấm ảnh đặt đầu giường, như nhớ ai đó khiến vui vẻ lắm “….tôi thể gặp lại ấy.” nhìn theo động tác của , lúc trước cùng chuyện, có nhìn thấy vài lần người bệnh trong phòng này thường hay nửa đêm ngồi nhìn bức ảnh đó đến ngẩn người. “ ấy là ai?” đưa tay rời khỏi bức ảnh, lại đặt trở lại bên ngực trái, mỉm cười nhìn : “Là người ở trong này.” “Tại sao ấy đến thăm ?” “ ấy biết tôi ở đây và tôi cũng muốn cho ấy biết tôi ở đây. Nơi này của ấy phải tôi” – trả lời, tay vẫn đặt ngực – “Tôi muốn ấy cảm thấy áy náy hay thương hại tôi. Tôi chỉ muốn còn sống để biết ấy vẫn hạnh phúc và nhặt lại những tháng ngày hạnh phúc mà tôi bỏ quên đâu đó để…… Nếu có ngày tôi phải ra , tôi đơn như bây giờ.” Sau vài giây im lặng, chầm chậm lên tiếng: “Nếu ngày chết, tôi hứa với giúp nhìn xem đó có hạnh phúc hay và nhặt lại cho từng mảnh ký ức đó. đơn.” nở nụ cười sán lạn hơn cả mặt trời, cầm tay viết lên cái tên rồi khẽ thào hai tiếng “cảm ơn”. Lại qua vài ngày, vào đêm mùa xuân, vẫn có những cơn mưa phùn và màn đêm đen đặc, đẩy cửa phòng bệnh người kia ra, phát căn phòng trống rỗng. Người kia biến mất, chỉ có chăn màn được gấp lại cẩn thận giường. có cảm giác đặc biệt gì, chỉ cứ thế ngồi lại đu dây. Lại thêm vài ngày nữa, người ta mang đến cho cái hộp. Bên trong chỉ có cuốn sổ da bạc màu và cái máy ảnh Canon cũ kỹ. mở cuốn sổ, trang đầu tiên có dòng chữ, nét chữ rất đẹp: “Hãy giúp tôi nhìn xem ấy hạnh phúc và giúp tôi…. nhặt lại những ký ức của chúng tôi để tôi đơn trong thế giới bên kia.” Cũng chính vào ngày đó, chủ động phối hợp trị liệu với bệnh viện. Mùa hè năm đó ra viện, bắt đầu lần theo gì được ghi trong cuốn sổ, đến những nơi người kia từng đến, chụp lại những nơi từng qua, mỗi lần chụp được bức ảnh mới, đều nhanh chóng gửi về địa chỉ - đó là địa chỉ phòng bệnh cũ của người kia. Lại qua vài năm, những nơi trong cuốn sổ màu đen gần hết. buổi tối mùa xuân ba năm sau khi người đó chết, ngồi ghế đá của quảng trường trung tâm thành phố Litch, tay cầm bánh mì, vừa ăn vừa quan sát xung quanh, chiếc máy ảnh cũ treo trước ngực. tìm nơi được ghi trong cuốn sổ. Đó là quán caffe nằm đại lộ Florăng gần quảng trường trung tâm. tìm rất lâu. có nơi nào như miêu tả trong cuốn sổ chỉ có người đàn ông bị đánh ở phía bên kia đường. Lần thứ sáu trong tuần này. ta ngồi bên đường, trong màn mưa mờ mờ cuối tháng ba, ánh mắt đuổi theo hai người đằng trước, có ghen tị hay thù hằn chỉ có nhàn nhạt đau thương và đơn trong đó. Bất chợt lại nghĩ đến người đàn ông trong đêm mưa của nhiều năm trước……Người đàn ông có đôi mắt hoa đào dù bị bệnh tật bao phủ lại vẫn che được hết ưu tư nơi đáy mắt….” *** “Lúc đó tôi nghĩ muốn chụp bức ảnh, phải cho người đó mà là cho tôi. Người chết luôn sống trong ký ức của những người còn sống. Người đó luôn sống trong những kỷ niệm của ấy và người ấy . Còn tôi, nếu có ngày tôi chết, tôi biến mất mãi mãi, có chỗ cho tôi trong kí ức của bất kỳ người nào. Nếu có thứ là kỷ niệm của tôi và người đó, có lẽ khi tôi ra , tôi được sống, cùng với vô vàn những kỷ niệm của người đó và kia. Giám đốc Hạ, điều đó đủ để nhận lời tôi chưa?” Giải Ngữ Hoa kết thúc câu chuyện, giọng cứ đều đều như thế, từ lúc bắt đầu cho đến những lời kể cuối cùng, tựa như ấy lại kể câu chuyện của người xa lạ nào đó. Hạ Chi Kết đứng đó, chỉ im lặng . vẫn còn mắc kẹt những suy nghĩ về câu chuyện của Giải Ngữ Hoa. *** Phía sau cây cột lớn, Lương Bình giật giật tay áo Kỷ Ngôn Thần, giọng hỏi: “Này, Kỷ bại hoại, xem Hạ Chi Kết có nhận lời ?” Kỷ Ngôn Thần cũng bắt chước Lương Bình, hơi cúi người, giọng vào tai : “Tôi phải cậu ấy, làm sao biết được.” Kỷ Ngôn Thần làm như vậy khiến Lương Bình cảm thấy rất nhột, khẽ đẩy tên Kỷ bại hoại nào đó ra xa chút, : “Tránh ra chút xem nào, đừng dựa vào tôi như thế. Chẳng phải với Hạ Chi Kết là bạn tốt sao, vậy mà cũng được.” “Có ai quy định là bạn tốt có thể biết cậu ấy nghĩ gì sao. Em đừng ồn ào nữa, xem , sắp có câu trả lời rồi đấy.” *** Bên kia, Giải Ngữ Hoa quan sát Hạ Chi Kết, thấy im lặng trả lời, chỉ đứng đó, bất chợt bật cười. Tiếng cười lớn, nhưng lại thành công khiến cho Hạ Chi Kết chú ý. Chỉ thấy : “Giám đốc Hạ, câu chuyện cảm động như vậy cũng khiến thay đổi quyết định sao. uổng công tôi suy nghĩ mất mấy đêm liền. Còn về lý do …… đơn giản là tôi muốn chụp , chỉ vậy thôi. Nếu giám đốc Hạ vẫn đồng ý, vậy tôi đành từ bỏ. Xin lỗi vì làm phiền .” rồi, quay người, chuẩn bị rời khỏi. Phía sau chợt vang lên giọng trầm ấm của Hạ Chi Kết: “ Giải, khi nào muốn bắt đầu?” Giải Ngữ Hoa quay lại, nhìn chằm chằm, vừa nãy nghe nhầm chứ. Người đàn ông này vừa đồng ý làm người mẫu cho . Giải Ngữ Hoa bất ngờ đến mức thốt được lời nào. Hạ Chi Kết lại tiếp tục : “ Giải….” “À!Tôi thu xếp, sau đó báo lại cho , được chứ?” “Được. đâu vậy?” “Chỗ phải kinh doanh nhà hàng sao. Tôi muốn ăn cơm, phiền chứ.” Sau đó, cũng đợi Hạ Chi Kết trả lời, quay người, bước vào phòng ăn trống gần đó. Giải Ngữ Hoa rồi. Chỉ còn lại Hạ Chi Kết đứng đó suy nghĩ về quyết định của mình. biết phải do nông nổi mà đưa ra quyết định đó. tin câu chuyện đó vừa kể phải là chuyện bịa. Bởi lúc ấy cười cười với câu chuyện đó chỉ do dựng lên lừa thôi, nụ cười ấy giả tạo. Sâu trong ánh mắt đó là đơn cùng cực. có thể cảm nhận được điều đó bởi giống , đồng dạng là những kẻ đơn, mang theo nỗi đau lang thang kiếm tìm nơi trú để tự mình lặng lẽ liếm láp vết thương của chính mình . Có lẽ, cố chấp muốn chụp ảnh bởi tấm ảnh đó là “nơi trú ” tìm kiếm. Mà trùng hợp, thứ cần lại là thứ có. Vì thế, khi thấy quay , do dự ra ra lời đồng ý. Hạ Chi Kết lắc đầu, khẽ mỉm cười, gạt bỏ tất cả những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Dù sao cũng nhận lời người ta rồi, muốn cũng phải làm thôi. Đâu còn gì phải suy nghĩ thêm nữa. Khi thông suốt mọi việc, Hạ Chi Kết quay về phía chiếc cột lớn, khẽ : “Còn chưa chịu ra?” Kỷ Ngôn Thần nắm tay Lương Bình bước ra từ phía sau chiếc cột lớn, vẻ mặt điềm nhiên giống như người đứng phía sau cột nghe lén phải là , Lương Bình đứng bên cạnh Kỷ Ngôn Thần thể mặt dày như kẻ bên cạnh, chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu nhìn xuống chân. Hạ Chi Kết nhìn tên bạn tốt bằng ánh mắt “cậu dám nghe lén tôi chuyện”. Kỷ Ngôn Thần cũng chịu thua kém, nhìn lại “là cậu đứng đó chuyện cản đường của tôi”. Hạ Chi Kết thể gì hơn, chỉ có thể chịu thua, hỏi: “Cậu đến tìm tôi có việc gì.” “Đương nhiên là để ăn cơm rồi.” – Kỷ Ngôn Thần trả lời, sau đó ngang nhiên kéo Lương Bình về phía căn phòng mà Giải Ngữ Hoa vừa vào, bỏ lại Hạ Chi Kết đứng nhăn nhó mình bên ngoài hành lang.
Hi, mọi người, hôm nay bạn Sâu tái xuất giang hồ ( còn ăn hại hay là lợi hại hơn biết nhá!) cùng với hai nhân vật lâu gặp của chúng ta "Hoàng tử biến thái nhà họ Hứa" và " nàng cánh sát ngờ nghệch họ Đồng". Mọi người cho tràng vỗ tay . Chap này bợn Sâu dở chứng, thêm vào mấy cảnh horror thực ra cũng horror lắm, mong mọi người thông cảm! P/s: Tất cả những gì dưới đây đều do bạn Sâu chém gió, độ tin cậy dưới 10% nha^^! Chap 12: Hoàng tử “biến thái” Pk “Ngựa cái” ngờ nghệch Round 1: Cuộc chiến phòng lưu trữ hồ sơ Bộp Đồng Nhân Kỳ gập mạnh cuốn sổ ghi chép trước mặt, lại thở dài thườn thượt. Chỉ trong vòng chưa đầy tuần, trong thành phố liên tiếp xảy ra hai vụ án mạng. Theo báo cáo điều tra trường, tất cả các nạn nhân sau bị siết cổ, đều bị hung thủ dùng con dao đâm xuyên qua ví thấu đến tận tim. Việc điều tra của cảnh sát hình địa phương đem lại kết quả khả quan nào trong suốt hai tháng qua. Vì thế, vụ án được chuyển lên sở cảnh sát trung ương Litch. Vừa hay Tổ trọng án số 4 vừa hoàn thành nhiệm vụ Galassia (bạn nào nhớ có thể xem lại chap 2 nhé ^^!)Vì thế, ngay trong đêm, Sở trưởng gọi điện cho Đồng Nhân Kỳ, giao cho và tổ của nhiệm vụ tìm ra hung thủ của các vụ án . Lần này, Đồng Nhân Kỳ gặp phải đối thủ lớn. chỉ suất xắc trong việc xóa dấu vết mà còn là thiên tài trong việc tạo ra các manh mối giả. gần nửa tháng trôi qua mà Tổ trọng án số 4 vẫn chưa tìm ra lối thoát cho vụ án. Việc điều tra lâm vào tình trạng bế tắc. Đồng Nhân Kỳ vì vụ án này mà hao tâm tổn lực, cả người gầy vòng. Nhà họ Đồng thấy con rượu như vậy vô cùng đau lòng, bữa tối cùng xúm lại hỏi thăm. Vì vậy, Đồng Nhân Kỳ bèn đem chuyện về vụ giết người hàng loạt khiến vô cùng đau đầu này ra kể cho cả nhà. Ông nội Đồng hổ danh từng là thanh tra xuất sắc nhất Sở cảnh sát Litch, mặc dù nghỉ hưu nhưng khả năng phân tích sắc bén vẫn hề suy giảm, sau khi nghe câu chuyện của cháu lập tức nghĩ đến vụ án chưa tìm ra hung thủ ba năm trước tại quận Lam Tinh. Cách thức gây án của vụ án đó cũng giống như những vụ án xảy ra gần đây, đều là dùng con dao đâm xuyên qua ví vào tim nạn nhân. Ông đề nghị nên đến phòng lưu trữ hồ sơ xem lại vụ án Lam Tinh ba năm trước, biết đâu có thể tìm ra chút manh mối có ích. Thế là hôm nay Đồng Nhân Kỳ đến phòng lưu trữ tìm lại hồ sơ vụ án mạng Lam Tinh hy vọng có thể tìm thấy chìa khóa để giải quyết vụ án của mình. Nhưng rồi tất cả những gì tìm thấy chỉ là thất vọng. Đồng Nhân Kỳ rất cố gắng chiến đấu với những ghi chép về vụ án cũ đó, chịu khó rồi lại nhẫn nại, đọc rồi suy đoán rồi phủ nhận rồi lại đọc, lại suy đoán, lại phủ nhận. Cứ như thế, cuối cùng chỉ có thể thở dài, buông tha đống ghi chép đó. *** Hứa Quân Bảo cúi đầu, chăm chú nhìn bức ảnh trước mặt. Ngón trỏ gõ từng nhịp đều đều xuống mặt bàn. Đây là thói quen mỗi khi tập trung suy nghĩ về vấn đề nào đó. Hai tiếng trôi qua, Hứa Quân Bảo vẫn giữ nguyên tư thế gõ nhịp lúc trước, chỉ có hai đầu lông mày càng ngày càng nhíu lại sâu. bàn là bức ảnh chụp trường nạn nhân thứ hai của vụ giết người hàng loạt xảy ra gần đây trong thành phố. Nạn nhân rơi xuống từ tầng thượng của tòa cao ốc. Phần đầu đập mạnh xuống đường gây vỡ hộp sọ. Điều này biết sau khi đọc báo cáo khám nghiệm tử thi sơ bộ. Nhưng vấn đề là, vài hôm trước, lúc giao trả thi thể nạn nhân cho người nhà, phát ra ở vùng phía sau gáy của nạn nhân có những vết bầm bất thường. Giống như là vết bầm do thiếu máu vận chuyển từ động mạch chủ lên não. Vỗn dĩ muốn giữ lại thi thể để tiến hành khám nghiệm lại, nhưng gia đình nạn nhân đồng ý lại kịp xin chỉ thị của cấp , thế nên hôm nay Hứa Quân Bảo đành đến phòng lưu trữ để xem lại ảnh chụp trường thi thể nạn nhân đó. xem thôi, xem rồi Hứa Quân Bảo muốn đấm cho cái tên làm khám nghiệm trường vụ án đó mấy cái. Rốt cuộc tên nghiệp dư đó làm thế nào để có thể trở thành pháp y trong khi ngay cả điều cơ bản cũng nắm được. Theo ảnh chụp trường, nạn nhân có dấu hiệu sơ cứng trước khi rơi xuống. Đồng tử giãn sâu, môi tím đen, miệng há to là dấu hiệu cho thấy có thiếu khí trong. Nguyên nhân gây ra cái chết là do vết đâm ở ngực nạn nhân. Như vậy, có thể kết luận rằng, cái chết của người này và người đầu tiên là tương đồng. Điều đó cũng có nghĩa là báo cáo pháp y trước đó chính xác. Hậu quả của việc này, khỏi nghĩ cũng biết….. Lại thêm tiếng thở dài vang lên trong phòng lưu trữ hồ sơ của Sở cảnh sát Litch. *** nàng thủ kho khó xử nhìn hai người trước mặt, môi là nụ cười méo xệch trông còn khó coi hơn khóc, lắp bắp mãi mới được câu: “Thiếu úy Đồng, pháp y Hứa…. hệ, hệ thống máy chủ gặp trục trặc tạm thời…vì vậy…hồ sơ này chỉ còn , bản này là có thể cho mượn thôi…cho nên…cho nên…trong hai người…” “Tất nhiên là do tôi mượn” – Đồng Nhân Kỳ tay giữ chặt phần tập hồ sơ, tay còn lại vỗ mạnh xuống mặt bàn trước mặt bé thủ kho, lớn tiếng . “Thiếu úy, hình như tôi mới là người nhanh tay hơn.” Hứa Quân Bảo cũng giữ chặt phần kia của tập tài liệu, lạnh nhạt đáp lời người đối diện. Hai người – thiếu úy cảnh sát, pháp y, cứ thế đứng trước cửa kho lưu trữ hồ sơ trừng mắt nhìn nhau. Thậm chí bé thủ kho còn nhìn thấy trong gian những tia điện va vào nhau, tạo ra vô số bông hoa lửa rực rỡ. Mà nguyên nhân của cuộc đấu mắt ấy ra chẳng có gì to tát. Chẳng qua chỉ là tập hồ sơ nho , phải nỗi nó vừa được trời “thích” lại vừa được đất “” nên mới bị hai kẻ dở hơi kia tranh đoạt. *** Chuyện là… Vài phút trước, sau khi xem xem lại dưới mười lần hồ sơ ghi chép vụ án Lam Tinh mà vẫn tìm ra được chút manh mối nào, Đồng Nhân Kỳ quyết định buông tha số ghi chép đó. Có lẽ sai hướng rồi, tốt hơn là nên quay về điểm khởi đầu để tìm hướng mới. Vì thế, Đồng Nhân Kỳ quyết định mượn lại ghi chép tổng hợp về cả hai nạn nhân của vụ án lần này về để nghiên cứu kỹ hơn. Nghĩ là làm, Đồng Nhân Kỳ đứng dậy, về phía chỗ ngồi của bé thủ kho lưu trữ. Cùng lúc đó, sau khi xác định báo cáo pháp y có sai lệch, Hứa Quân Bảo cũng đưa ra kết luận cần phải tìm lại hồ sơ tổng hợp của cả vụ án để đối chiếu phần chính xác, làm báo cáo giám định mới. Chỉ có làm như vậy mới có thể giảm bớt hậu quả của việc giám định sai trường. nhớ, lúc nãy khi trong lúc tìm ghi chép về nạn nhân thứ hai có thấy hồ sơ tổng hợp vụ việc này được xếp ở ngăn . Thế là, Hứa Quân Bảo cũng dời khỏi chỗ ngồi, về phía giá sách trung tâm. kẻ đến chỗ bé thủ thư làm thủ tục mượn. Kẻ còn lại đến chỗ giá sách lấy hồ sơ. Ngoài gian Sao Hỏa lao nhanh qua vùng khí quyển Trái Đất, cuộc đụng độ mang tính lịch sử chuẩn bị diễn ra… *** “Tôi chuyện với thủ kho, cũng làm thủ tục mượn” – Đồng Nhân Kỳ . “Nhưng chưa tiến hành xác nhận mã hồ sơ” – Hay có nghĩa là thủ tục mượn của vẫn chưa hoàn tất thủ tục mượn. Hứa Quân Bảo cũng chịu thua kém, nhanh chóng tiếp lời. Thực ra, Hứa Quân Bảo nhất thiết phải giành với , mượn được hồ sơ ghi chép tổng hợp tốt, mượn được vẫn có thể tiến hành làm báo cáo mới dựa báo cáo sơ bộ có sẵn. Ảnh chụp trường cũng có thể mượn đồng nghiệp. Chỉ là thấy thú vị nên giành với , sau này nghĩ lại, thấy lúc ấy mình rỗi việc, lại thấy may mắn, nếu có lần đó, biết phải đợi bao lâu nữa mới có thể gặp được . “Căn cứ điều 367 bộ luật dân về hợp đồng mượn, sau khi hai bên thảo thuận và thống nhất về tài sản giao dịch, cũng như tiến hành xác nhận thời hạn mượn, giao dịch được thành lập, việc xác nhận mã hồ sơ chỉ là bước giao nhận tà sản thực tế, ảnh hưởng đến hiệu lực giao dịch. cách khác, tôi hỏi ý kiến thủ kho, cũng tiến hành thủ tục mượn, hợp đồng mượn của chúng tôi phát sinh hiệu lực” – Đồng Nhân Kỳ liếc Hứa Quân Bảo thêm cái, giật lấy tập hồ sơ trong tay , lại cho thêm đao – “Đừng cố gắng chống lại cảnh sát”. Chắc chắn thất bại! Hứa Quân Bảo bị có chút choáng váng, phục hồi lại tinh thần, bại trận, nhưng mặt có vẻ gì của người bại trận, ngược lại nổi lên tia hứng thú: “ lúc nào cũng hung hăng như vậy?” ngang ngược. Hung hăng? Đồng Nhân Kỳ chỉ là người biết mình muốn làm gì và gắng thực điều mình muốn do dự mà thôi. “Tùy nghĩ sao cũng được”. Đàn ông có phong độ, thèm chuyện với ta. quay lại mỉm cười chào bé thủ thư vẫn đứng bên cạnh từ nãy đến giờ, sau đó quay người, thẳng về phía thang máy. Lần đầu gặp mặt, Hứa Quân Bảo biết là thiếu úy cảnh sát, cá tính mạnh mẽ lại có chút ngang ngược. Hiệp , Đồng Nhân Kỳ toàn thắng.
Chap 13: Đàn ông diện mạo tốt, gia thế tốt, tốt chút nào Khi Tô Xử học năm nhất đại học, bạn thân từ thời còn quấn tã – Ngưu Niệm Từ từng với , đời có ba loại đàn ông nhất định phải tránh xa: Thứ nhất là đàn ông trăng hoa, đàn ông loại này đâu cũng có thể “gieo” họa, đáng tin. Thứ hai là đàn ông cái gì cũng có, đàn ông kiểu này miễn bàn. Thứ ba là đàn ông cái gì cũng có, đẹp trai lại có tiền, quá chói mắt như vậy dễ nắm chặt trong tay. Đáng tiếc, lúc lời này, nàng chếnh choáng say, xong còn vỗ bàn “cả ba loại đấy, bà đây thèm vào”. Người quá nghiêm túc, người nghe cũng vô tâm. giờ nhớ lại lời vàng ý bạc của Ngưu tiểu thư, Tô Xử thể thừ nhận, đàn ông diện mạo tốt, gia thế tốt ra gì. Cao Viễn là người đàn ông hoàn mĩ trong con mắt người đời. Hồi còn học trong trường đại học, rất nhiều bạn bè ao ước có được người bạn trai vừa có tài lại có mạo như thế. Trong cái xã hội mà đến cả tình cũng được đong đếm bằng tiền bạc bạn học Cao tài giỏi, đẹp trai, gia đình có cả đống biệt thự, lại có công ty riêng, trong con mắt của phần lớn nữ sinh chính là bạch mã hoàng tử trong mơ. Thế mà, bạch mã hoàng tử cao quý ấy, mỗi sáng đều dậy sớm, chen chúc cùng với đám thường dân chỉ để mua bữa sáng cho Tô Xử, mỗi tối lại cùng đến phòng tự học nhàm chán. Cuối tuần rảnh rỗi cũng cùng bạn bè chơi mà cùng ở trong thư viện tẻ ngắt, kiên nhẫn tìm tài liệu. Cuối cùng, Tô Xử cũng đồng ý ở bên chàng công tử được phần lớn nữ sinh ao ước này. Sau khi tốt nghiệp đại học, Tô Xử từ bỏ cơ hội vào làm tại đài truyền hình để ở lại bên cạnh Cao Viễn. Sau đó hai người mua căn nhà, chuẩn bị an cư lạc nghiệp. taxi, Tô Xử ôm mặt, mệt mỏi rã rời, nhớ lại quãng thời gian của mình cùng Cao Viễn. Nghĩ lại mới chợt nhận ra, ở bên người đó lâu đến vậy. Bảy năm. Tất cả tuổi thanh xuân của . ngờ, phần tình cảm của sau chừng ấy thời gian lại biến thành thế này. Quả nhiên, đàn ông đẹp trai lại có tiền chỉ có thể ngắm, thể sờ, càng thể tin. Tô Xử buông tay, nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, sau này vẫn nên tìm người đàn ông bình thường, trung thực. Chỉ như thế mới có thể có được chút an tâm trong cái thế giới mà kẻ thứ ba hoành hành ngang ngược này. *** Chiếc taxi dừng lại trước cổng tiểu khu được xây dựng từ những năm chín mươi. Tô Xử vừa bước xuống xe nghe được giọng của bạn tốt: “A Xử”. Tô Xử nhìn sang, bạn thân từ thời còn bú mẹ, Ngưu Niệm Từ mỉm cười vẫy tay với . Mũi Tô Xử hơi xót, bước nhanh đến chỗ Ngưu Niệm Từ đứng: “Ngưu ngưu thương nhớ.” (Sâu: Niệm Từ có nghĩa là mãi nhớ, chỗ này mình để như vậy là chơi chữ, ý Tô Xử muốn gọi Ngưu Niệm Từ đó!) “ với cậu bao lần là được gọi tớ như thế. Nhìn tớ xem, có chỗ nào giống “ngưu” mà cậu mở miệng trái câu gọi ngưu, phải câu gọi ngưu. Khó nghe chết được.” - Ngưu Niệm Từ nhận lấy hành lý trong tay Tô Xử, vừa vừa nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của Tô Xử - “ thôi, lên nhà nào.” Ngưu Niệm Từ vừa mở cửa cho Tô Xử vào nhà, vừa liên mồm cằn nhằn: “Tớ này A Xử, đời này có ai tốt với cậu hơn tớ đâu. Vì cậu mà tớ hủy cả chuyến du lịch của mình đó.” Tô Xử liếc đống bản thảo để ngổn ngang bàn trà, bĩu môi : “Chứ phải cậu vì đống bản thảo kia chứ!” Đến tận khi hai người đều nằm thẳng cẳng giường, Ngưu Niệm Từ mới hỏi thẳng: “Cậu và Cao Viễn xảy ra chuyện gì?” Tô Xử mở to mắt, nhìn trần nhà, : “Bọn tớ chia tay rồi, khi trở về, vừa khéo bắt được đôi gian phu dâm phụ. Vì vậy chị đây đá .” Ngưu Niệm Từ tức giận ngồi bật dậy: “Sao cậu cho đôi nam nữ chó má đó vài cái bạt tai. Xem xem bọn chúng còn có thể dở trò gì.” Tô Xử cũng ngồi dậy, bên môi lộ ra nụ cười khổ: “Đáng tiếc tớ về sớm quá, muộn thêm vài phút có khi được xem trò hay rồi. Đánh đau tay tớ, chia tay bây giờ cũng tốt, còn hơn kết hôn rồi lại phải ly hôn.” Tô Xử giơ bàn tay trái lên, nhìn nhẫn đính hôn ngón áp úp lát rồi tháo ra: “Ngưu ngưu, cậu xem cái nhẫn này bán được bao nhiêu tiền.” Ngưu Niệm Từ lấy cái nhẫn từ tay Tô Xử, sau khi xem xét hồi khẽ vuốt cằm: “Đúng là nhẫn đính hôn của nhà giàu, viên kim cương này lớn như vậy, bán cũng được ít tiền.” “Ừ!” Tô Xử lấy lại chiếc nhẫn, đặt lên tủ đầu giường: “Tính ra tớ cũng quá thiệt.” “Nếu để tớ gặp lại tên chó má đó, nhất định tớ cho trận.” “Ngưu ngưu ngoan, ngủ , tên đó đáng để làm như vậy.” “A Xử, cậu có thể có chút phản ứng được ?” “Cậu tớ lên phản ứng như thế nào?” “ khóc lóc đòi sống đòi chết ít ra cũng phải tỏ ra chút đau khổ chứ. Nào! Cậu muốn khóc cứ khóc , đừng ngại.” Tô Xử nhìn bộ dạng vỗ ngực an ủi của bạn chỉ có thể cười khổ: “Ngưu Ngưu, hay là cậu cho tớ mượn mấy cuốn kịch bản của cậu để tớ xem phải biểu như thế nào.” Ngưu Niệm Từ tuyệt vọng, vỗ vỗ đầu Tô Xử: “Thôi, ngủ .” Tô Xử vỗ vai an ủi Ngưu Niệm Từ: “Được rồi, ngoan, ngủ , ngày mai tớ tìm xem mấy tập kịch bản của cậu để luyện tập, sau đó biểu cho cậu xem.” Ngưu Niệm Từ liếc mắt nhìn Tô Xử, gì, nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt, động tác liền mạch lưu loát. Tô Xử bật cười, lắc đầu nhìn bạn rồi cũng nằm xuống bên cạnh. *** Trong căn phòng ở khu chung cư cao cấp đối diện tiểu khu của Ngưu Niệm Từ, chàng đẹp trai quăng mạnh tập tài liệu xuống mặt bàn trà. chàng nằm dài chiếc sô – fa êm ái, hai tay gối sau đầu, ngừng cằn nhằn với người đàn ông trung niên ngồi chiếc sô – fa đơn bên cạnh: “Chú Lý, chú xem bao giờ ông già kia mới chịu về.” Người được chàng đẹp trai kia gọi là chú Lý nghe vậy kính cẩn trả lời: “Cậu chủ, chủ tịch ông ấy vẫn còn chưa chơi đủ, ông ấy còn muốn chinh phục đường El Caminito del Rey, nhảy Bungee ở Pucón, còn có…” “Thôi, được rồi! Chú Lý, muộn rồi, chú về nhà nghỉ ngơi , phần còn lại cứ để cho tôi.” Chú Lý nhìn số tài liệu cần giải quyết vẫn còn chất đống bàn có phần ngập ngừng, lại nhìn sang cậu chủ nhà mình, thấy cậu chủ có vẻ rất kiên quyết muốn đuổi ông ra về đành đứng dậy: “Cậu chủ, vậy tôi về trước. Cậu cần gì cứ gọi cho tôi.” Sau đó chú Lý đứng dậy, ra về. Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn mình Tiêu Tử Vân nằm sô – fa. Nhìn chỗ tài liệu ngồn ngộn trước mắt, Tiêu Tử Vân kìm được thở dài. Đáng ra giờ này được ở bên người đẹp, nếu phải tại cái lão già đó… *** Tập đoàn Vân Lãng là con gà đẻ trứng vàng trong nghành giải trí của quốc đảo Zodiaco. Sở hữu hàng loạt ngôi sao tên tuổi, hàng trăm kịch bản đắt giá, cùng với các xưởng làm chế tác đại, có thể , Vân Lãng chính là miền đất hứa cho tất cả những người làm nghệ thuật. Đặc biệt, trong vòng năm năm trở lại đây, Vân Lãng phát triển nhanh chóng, vươn lên trở thành “cây đại thụ” trong làng điện ảnh. Vân Lãng có thể từ xưởng sản xuất phim nho , ai chú ý có được ngày hôm nay, tất cả là nhờ công của vị chủ tịch họ Tiêu. Nhưng thời gian gần đây, người ta còn thấy ông ấy tham gia các kiện lớn, có rất nhiều lời đồn đoán xung quanh việc này. Có người ông ấy chết, người khác lại ông ấy cùng tình nhân mới du ngoạn nước ngoài… chung là vô số những lời đồn đoán, muôn màu muôn vẻ. Đáng tiếc, nhiều lời đồn như vậy mà có cái nào đoán đúng việc. đằng sau việc “mất tích” của chủ tịch Tiêu, nếu có thể, Tiêu Tử Vân muốn đem ra viết thành kịch bản rồi dựng thành phim. Để cho thiên hạ biết, Tiêu Tử Vân có người cha “tuyệt vời” như thế nào. Vào ngày nào đó nửa năm trước, Tiêu Tử Vân vừa đặt chân vào cửa sau ba tháng quay phim ở sa mạc Potana, chợt có vật thể màu đen xác định từ phía sau cánh cửa lao thẳng về phía với vận tốc ánh sáng. Sau khi định thần lại, Tiêu Tử Vân phát ông bố quí của mình ôm chặt lấy chân mình, mặt nước mắt mước mũi tùm lum, vừa kêu vừa khóc: “Ô….ô….Vân à, ta chịu nổi nữa rồi….ô….ô, tại sao số ta lại khổ như thế chứ, vợ mất sớm, con trai chẳng lúc nào chịu dành thời gian cho ta, mình ta ở trong ngôi nhà này đơn. Ô…ô…” Tiêu Tử Vân nhìn cái người bám dính chân mình vừa vừa ra sức chùi chùi đống nước mũi vào cái quần đắt tiền của , khóe miệng giật giật. Ông già này lại muốn giở trò đây? Lại tính lừa sao? Hừ! có cửa đâu! hiểu quá ông già này rồi mà. Muốn cùng đọ diễn xuất sao, xin chiều. Hít hơi sâu để lấy lại bình tĩnh. Trưng ra bộ mặt ‘con trai ngoan của ba’, Tiêu Tử Vân đỡ ông Tiêu đứng dậy, : “Ba à, có chuyện gì chúng ta vào nhà rồi .” Trong phòng khách rộng lớn nhà họ Tiêu, ông Tiêu ngồi ghế, vừa dùng khăn lau nước mắt, vừa rủa thầm tên nào chuẩn bị khăn cho ông. dặn là bôi ít bột ớt thôi, nhiều thế này là muốn “hãm hại” đôi mắt bồ câu xinh đẹp của ông sao. Chờ sau khi giải quyết xong truyện với A Vân, nhất định ông tính sổ với . Tiêu Tử Vân liếc nhìn ông Tiêu giả bộ đáng thương ghế, hắng giọng, ra vẻ quan tâm hỏi: “Trong nhà có chuyện gì sao ba?” Vừa nghe con trai hỏi, ông Tiêu chợt khóc lớn: “Ô…ô….ô…sao mà số ta khổ thế này. Hôm kia ta dự tiệc sinh nhật Vương lão đầu, nghe cuối tuần này ông ấy cùng vợ hưởng tuần trăng mật muộn …. Chỉ có ta là lẻ loi mình, suốt ngày vùi đầu vào công việc, giờ phút nào có thể thỏa thích chơi như lão Vương. Ô…ô…Ta đáng thương! đơn..ô…ô…” “Ba à, nếu ba cảm thấy đơn, hay là ba bước nữa. Con giúp ba sắp xếp vài cuộc hẹn.” Nghe ông Tiêu vậy, Tiêu Tử Vân liền đưa ra ý kiến. “ cần! Ta cần” – Ông Tiêu lập tức phủ nhận ý định của con trai – “Ta thề cả đời này chỉ có mẹ con. Những người phụ nữ khác sao có thể so với bà ấy.” “Nhưng ba rất đơn nha…” –Tiêu Tử Vân trưng ra bộ mặt biết nên làm thế nào cho phải. “Thực ra có rất nhiều cách để ta cảm thấy đơn.” – Ông Tiêu lên tiếng. đợi ông Tiêu hết câu, Tiêu Tử Vân giành lời: “Đúng vậy! Tập trung vào công việc cũng là cách. Bận rộn khiến ba tạm thời còn thời gian nghĩ đến điều gì, cũng thấy đơn.” Tiêu Tử Vân cười thầm, ông già, chịu thua chưa? Nhưng dường như Tiêu Tử Vân ăn mừng quá sớm, ông Tiêu dù thế nào cũng lăn lội trong giới giải trí mấy chục năm, lại sinh ra Ảnh đế là Tiêu Tử Vân, làm sao có thể dễ dàng chịu thua như vậy. Chỉ thấy ông Tiêu hơi cúi mắt xuống, giọng bi thương: “A Vân, có lẽ ta già rồi. Trước đây, ta cứ luôn dùng công việc để làm cho mình bận rộn, khiến ta còn thời gian mà nghĩ đến mẹ con. Nhưng gần đây ta lại thể dùng công việc để che lấp mọi thứ nữa. Ta thường hay nhớ đến bà ấy. Dường như ở nơi nào ta cũng nhìn thấy hình bóng của bà ấy. Nơi này có quá nhiều kỷ niệm giữa chúng ta…” Tiêu Tử Vân nhìn bộ dạng đáng thương của cha mình, trong lòng cười khẩy. Định dùng bộ dạng này lừa sao? Đừng có mơ. có thể bị ông ấy lần thứ nhất, thứ hai chứ bao giờ bị lừa đến lần thứ ba. “Vậy ba bây giờ phải làm thế nào?” “Chuyện này ra rất đơn giản.” – Ông Tiêu nhìn con trai, ngập ngừng : “Chỉ cần ta ở nơi này, có lẽ, ta nhớ bà ấy như vậy nữa.” “Ồ! Cũng đúng. Vậy ba hãy sắp xếp đâu đó nghỉ thời gian.” “Nhưng…” “Còn chuyện gì sao ba?” “Ta rồi, công ty phải làm sao?” Tiêu Tử Vân cười thầm trong bụng. Cuối cùng cũng lòi đuôi cáo ra rồi. Muốn thay ông ấy quản lý công việc trong khi ông ta có thể thoải mái bay nhảy ở bên ngoài sao. Còn lâu ! “Công việc công ty ba có thể giao cho chú Lý. Chú ấy ở cạnh ba lâu như vậy, chắc chắn có thể đảm đương được mọi chuyện.” Hừ hừ, xem ông còn có thể dở chiêu gì. “Ta cũng biết lão Lý là người có năng lực. Nhưng lão Lý tính tình cứng nhắc lại ít , lúc bình thường sao nhưng nếu phải tiếp xúc với những diễn viên trẻ tuổi, đặc biệt là những , lão Lý a, cứ như là chàng mười bảy tuổi hay e thẹn…Ta thấy hay là thôi , vẫn là con giúp ta tốt hơn.” “Ưm…” “Con đồng ý rồi đấy nhé. Quyết định vậy . Ta Lão Lý phụ con quản lý công việc. Ngày mai ta bay đến Chi-lê. Ta lên lầu chuẩn bị trước, con cũng mệt rồi, nghỉ ngơi .” xong, ông Tiêu vu vẻ nhảy chân sáo lên lầu, còn đâu vẻ mặt bi thương lúc nãy, để lại mình Tiêu Tử Vân hóa đá dưới phòng khách. Vừa rồi là chuyện gì xảy ra vậy? đồng ý với ông già đó lúc nào. chỉ mải nghĩ đến gương mặt già nua đỏ ửng của chú Lý khi phải chuyện với mấy trẻ xinh đẹp mà theo thói quen “Ưm” cái, thế mà ông già đó tự động chuyển nó thành câu trả lời đồng ý của . Lão hồ ly này! Lần này là sơ xuất, nhất định lần sau để lão lừa như thế nữa. Cũng chẳng biết cái lần sau ấy của Tiêu Tử Vân là khi nào, bởi vì, chuyến du ngoạn lần này của ông Tiêu kéo dài tới gần nửa năm và ông Tiêu chưa hề có dấu hiệu là quay về. Để lại Tiêu Tử Vân mình với núi công việc, đến mức còn cách nào khác đành từ bỏ nghiệp diễn xuất. Có người cha như thế, Tiêu Tử Vân quả rất đáng thương a! P/S: Ta cảm thấy chương này rất nhảm a. Hình như ta càng ngày càng viết tốt @@