Truyện do JupiterGalieo sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 4: Thư Ngày Valentine
      " Tình là thứ muốn cho bằng được, nhưng cầm trong tay rồi lại lúc muốn nắm, lúc muốn buông. dễ còn buông tay tình phải ai cũng có thể làm được. Thế mới có hàng vạn tình mù quáng, bất chấp hậu quả và tổn thương mà lao đầu vào . Có đôi khi, người ta biết rằng buông tay cũng là cách để "
      [​IMG]

      14 tháng 2 năm 2011, Milan, Italia
      “ Gửi em – người con

      Hãy để được gọi em như thế, em , lần này nữa thôi. Chắc rằng sau này bao giờ được gọi em như vậy nữa rồi.

      vẫn còn em nhiều lắm. Nhưng phải buông tay thôi. Từ bỏ tình của chính mình bởi vì em.

      Trong mối quan hệ của ba người, luôn phải có người phải đau khổ. Nếu cách nào chối bỏ, vậy phần đau đớn này hãy để nhận thay em. Coi như món quà cuối cùng dành cho em, dành cho tình của đôi mình.

      sống tốt, đối mặt với nỗi đau và con tim rỉ máu mà nở nụ cười. Bởi còn cách nào khác đâu, nếu thể trốn chạy phải khóc bằng nụ cười. Vờ hạnh phúc khi đau khổ có gì khó, chẳng phải bài hát nào đó vậy sao. Chắc rằng làm được điều đó nhanh thôi.

      Em à, em đừng buồn, cũng đừng nuối tiếc quá khứ với những tháng ngày có ở bên. Nhìn về phía trước và chấp nhận lựa chọn của trái tim em nhé. Hãy cố người ấy nhiều hơn nữa để bao giờ phải hối hận vì mất . Có thể ngày nào đó, khi tỉnh dậy, em nhận ra em nhớ , hình bóng lại lên đâu đó trong em, em cũng đừng dao động. Bởi biết đó phải tình , đó đơn giản chỉ là mất thói quen. Mà thói quen luôn dễ dàng thay đổi, rất nhanh thôi trong em còn tồn tại thói quen có cạnh bên nữa. Nhanh thôi!

      Vô số lần chìm trong những tưởng tượng ngọt ngào khi em kề bên hạnh phúc là hình dạng như thế nào. Giờ nhận ra thiên đường em dành cho ra chỉ là vùng trời hoang vắng.

      từng nghĩ có thể luôn mỉm cười để sắm vai phụ của em. Chẳng cần nhiều hơn, chỉ muốn bên em mỗi ngày. Hy vọng ngày em cảm động mà trao cho trái tim mình. Nhưng sai rồi. Ngày đó bao giờ đến.

      tự hỏi em có từng ? Có lẽ là có. Có điều em người đó nhiều hơn. Bởi em tìm đến bờ vai khi em khóc nhưng hạnh phúc lại san sẻ cùng người kia. Và trong những cơn mơ dài bất tận em cũng chỉ gọi tên người đó, phải .

      Nếu em thể lựa chọn người đó hay vậy hãy để giúp em. Có thể, khi buông tay em rất đau khổ. Nhưng sao. Bởi hiểu điều mình đau khổ tốt hơn cả ba chúng ta dày vò nhau trong cái lòng luẩn quẩn này.

      Từ bỏ em là quyết định khó khăn nhất của . Nhưng em à, hãy giúp nhé. Phải sống tốt với người đó, cố gắng người đó nhiều và phải hạnh phúc. Để nhìn vào đó mà cố gắng, để tự tay bóp nát hy vọng và do dự của bản thân. khi hy vọng vỡ vụn tình cũng tự khắc héo tàn.

      biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của em. hứa với em đó. Vì thế em cũng hứa với , hãy xem như chưa từng tồn tại, xem như trong trí nhớ của em chưa từng tồn tại người đàn ông nào tên Hạ Chi Kết ( Ma Kết đó, vỗ tay chào đón mọi người) em nhé. Nếu sau này chúng có gặp nhau đường, hãy coi nhau như những người quen xa lạ. cần nở nụ cười chào hỏi đâu em. Vì điều đó nhắc rằng, từng nụ cười đó biết bao nhiêu.

      Em à, buông tay em phải yếu đuối hay hèn nhát. Cũng chẳng phải còn đủ can đảm để tiếp tục bên em. Hãy hiểu là rất mạnh mẽ, mạnh mẽ để có thể đối diện với và buông tay em. Bởi biết bức tranh tình chẳng bao giờ đẹp nếu chỉ có người vẽ đâu em.

      Cuối cùng chỉ muốn với em điều: Chào em, tình của tôi!
      Hạ Chi Kết lưu bút.”

      Hạ Chi Kết khép phong thư lại. Thu dọn tất cả đồ đạc của mình trong căn phòng . lưu lại bất cứ dấu vết nào chứng tỏ sống ở nơi này. Chỉ còn lại đồ đạc của người con ấy, nhiều hơn cũng ít hơn lần đầu tiên bước chân vào nơi này. Có chăng là có thêm chiếc chìa khóa cùng phong thư bàn trà. thế nào những thứ đó dành cho vậy cũng là của thôi.

      Hạ Chi Kết khép lại căn phòng. Cũng khép lại tình của chính mình. Trong trò chơi tình ái, có ai đúng ai sai, chỉ có người chiến thắng và kẻ bại trận. Và , trong cuộc chơi này thua rồi.

      kéo vali xuống đường. Lúc đến ồn ào, lúc ra cũng trong im lặng. ngẩng đầu nhìn mặt trời rực rỡ cao. Liệu đời này còn ai đó giống như mặt trời, sưởi ấm con tim đơn giá lạnh của ?
      ***

      Hạ Chi Kết giật mình tỉnh lại từ trong hồi ức. Ba năm trôi qua và cũng có ai có thể khiến cho con tim lần nữa loạn nhịp.

      khẽ nhếch môi cười. Đau đớn nơi khóe miệng nhắc nhớ đến bản thân tại. ngờ sau ba năm, những thể làm như hứa hẹn, thoát ra khỏi cái bóng của vai nam phụ mà càng ngày càng lún sâu.

      Người đàn ông trước mắt vung tay, thêm quả đấm vào mặt . ngã ngồi bên lề đường trước cửa nhà hàng sang trọng, mắt kính rơi đất. Khuôn mặt tuấn tú tím bầm. cùng hốt hoảng ôm lấy người đàn ông kia, vừa khóc vừa :

      "Dừng tay lại. được đánh ấy. Cha mẹ tôi bắt tôi xem mắt ấy. Tôi vì muốn tức giận mà cầu xin ấy giúp đỡ đóng giả làm bạn trai mới của tôi. Hiểu chưa?"

      Người đàn ông giật mình, sững sờ trong giây lát rồi nhanh chóng ôm vào lòng, khẽ thào:

      " hiểu rồi. Xin lỗi. Chúng ta về nhà . Ngày mai đến xin phép cha mẹ em cho chúng ta làm đám cưới."

      rồi ta kéo bỏ , mặc kệ bên đường có người khác vẫn ngồi đó.

      Hạ Chi Kết nhìn theo bóng dáng hai người xa. Bên môi kéo ra nụ cười . Hai người đó hạnh phúc. Ít nhất là hạnh phúc hơn .

      Lúc đôi mắt còn mải miết đuổi theo hai bóng hình hạnh phúc ở phía xa, có cái bóng đến gần chỗ . Cái bóng nhặt chiếc kính mặt đất rồi trả vào tay , cũng quên :

      "Mắt kính của tốt. lần thứ sáu trong tuần này nó rơi mặt đất. Vậy mà vẫn sao."

      cúi đầu nhìn mắt kính trong tay mình, nhìn lên cái bóng chuyện. Trong tim tràn ra cảm giác đau nhói. Lần đâu tiên gặp nhau, cũng là ấy nhặt mắt kính cho . Lúc ấy là ở con phố tại Milan, cũng là lần thứ mấy nhớ nữa chú ý quệt vào người đường đến rơi mắt kính. tự mỉa mai. dễ mà quên người khó. Chỉ thứ gì đó dù là rất cũng khiến nhớ lại những kỉ niệm về người đó.

      "Vui lắm sao?"

      Cái bóng lại hỏi. ngẩng đầu nhìn người trước mắt.

      hoàn toàn xa lạ. quá xinh đẹp. Có lẽ là thường xuyên ở bên ngoài mà làn da bị ánh mặt trời nhuộm thành màu lúa mạch khỏe mạnh. Đôi môi đào hơi mím, đôi mắt hạnh nheo lại nhìn vào chiếc mày ảnh trong tay. Mái tóc cột lại gọn gàng ở phía sau dài lắm. mặc chiếc áo sơ mi kẻ ca rô bên ngoài chiếc áo thun màu trắng, mặc quần jin xanh nhạt và đôi giầy thể thao màu xám năng động. Chưa đầy phút sau, ngồi xổm xuống, nhìn :

      "Này, làm người mẫu cho tôi !"

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Hiu hiu. Hôm trước hì hục ngồi ngõ truyện mẹ qua bảo " mày chỉ giỏi ăn với nằm ườn ra đấy. Viết truyện có ai đọc đâu mà viết". Thiệt đau lòng mà :-(
      Chap 5: Mối Tình Đầu Của Tiểu Thư Trâu Vàng
      “ Mối tình đầu giống như cuốn phim ngả màu vàng ố, hằn lên dấu vết của năm tháng qua nhưng vẫn là thứ kỷ niệm mà người ta luôn muốn cất giữ, trân trọng. Người ta gọi mối tình đầu là để có mối tình thứ hai, thứ ba hay mối tình cuối cùng. Vì thế mối tình đầu là để dở dang, là để nhức nhối là để suốt đời quên. Thế nên nó luôn có kết thúc buồn. Nhưng phải mọi mối tình đầu đều như vậy. Ít nhất mối tình đầu của tôi kết thúc là để bắt đầu mối quan hệ hạnh phúc hơn”.
      [​IMG]
      " Sau đó sao?"

      Nguyễn Linh háo hức nhìn người trước mắt, chờ đợi ấy cho biết cái kết của câu chuyện.

      Ngưu Niệm Từ ( xin được giới thiệu: Kim Ngưu dễ thương của họ nhà Sâu) nửa ngồi nửa quỳ bên giá sách cạnh ti vi, lục tung đống sách của mình để tìm mấy cuốn tạp chí du lịch. phải nhanh chút tìm nơi nào đó tranh thủ nghỉ ngơi thời gian. Sau mùa xuân này hai bộ phim phụ trách bước vào giai đoạn nước rút, lúc đó có lẽ đến ngủ còn thể chứ đừng là nghỉ ngơi. Ngưu Niệm Từ mải mê với công cuộc tìm kiếm vĩ đại của mình hoàn toàn bỏ lơ cái người hai mắt phát sáng đợi hóng chuyện ở soffa đối diện.

      Nguyễn Linh cũng chịu thua. nàng bật dậy từ soffa, lăng xăng chạy về phía Ngưu Niệm Từ, cười nịnh nọt:

      " Đừng tìm nữa, cho tớ nghe chuyện sau đó rồi tớ giới thiệu cho cậu mấy địa điểm, đảm bảo cậu hài lòng."

      Vừa nàng vừa giật lấy mấy cuốn tạp chí trong tay Ngưu Niệm Từ, đặt lại giá sách. Ngưu Niệm Từ hoàn toàn bó tay với bạn của mình. Trước ánh mắt bà tám của ấy, Ngưu Niệm Từ thong thả đứng dậy, cầm cái tách bàn, nhấp ngụm. Quả là trà chanh mật ong của cửa hàng nổi tiếng. Mùi vị tệ. nở nụ cười hài lòng sau đó nhanh chậm trả lời bạn:

      " có sau đó."

      " có sau đó? Là sao?" Nguyễn Linh chất vấn, giọng dường như cao tới tận quãng tám.

      " có sau đó là có sau đó chứ sao."

      " phải chứ, hai người cứ như vậy mà chia tay?"

      " Có thể làm khác sao? Mẹ tớ phát , lúc ấy tớ học cuối cấp, trong giai đoạn vô cùng quan trọng, “ đương” là tai họa ngầm, cần phải loại bỏ. Vì thế, tớ bị cấm lên mạng, nếu có lên tìm tài liệu tham khảo cũng có người giám sát…Sau khi thi xong, lệnh cấm được bãi bỏ nhưng tớ tìm thấy ấy nữa."

      " Hiểu rồi. Có lẽ ta cảm thấy mình bị vứt bỏ nên chịu được. Cậu tội nghiệp, vừa thất tình lại vừa chịu tiếng xấu."

      Nguyễn Linh cảm thán thay cho bạn, nghĩ nghĩ lại thấy đúng, hình như lạc đề rồi. hắng giọng, trở lại chuyện chính:

      " Chuyện đó liên quan gì đến cuộc thi lần này?"

      Ngưu Niệm Từ tiếp tục thưởng thức trà chanh mật ong trong tay, im lặng gì.

      "Đừng là cậu muốn đem chuyện này viết thành kịch bản dự thi nhé."

      Ngưu Niệm Từ ném cho bạn cái nhìn khinh bỉ “đến bây giờ cậu mới nhận ra sao”. Sau lại nghe Nguyễn Linh hỏi:

      " Sao lại muốn đem kịch bản này dự thi?"

      Tại sao nhỉ? cũng còn nhớ lí do nữa rồi. Có lẽ là do mấy ngày trước, khi lang thang đường suy nghĩ ý tưởng dự thi, lúc qua bến xe bus gần trường nam sinh Kiến Dương được chứng kiến màn chia tay của hai cậu học sinh gần đó, chợt lại nhớ đến câu chuyện về mối tình đầu của mình, muốn viết ra. Chỉ vậy thôi.

      " Chỉ là đột nhiên nhớ về người đó lên muốn viết ra. Hơn nữa trong thực tế mối tình đầu của mình cái kết đẹp vì thế mình muốn cho nó cái kết hạnh phúc ở trong phim."

      " Nếu bây giờ gặp lại người đó cậu làm thế nào?"

      Ngưu Niệm Từ im lặng, chưa bao giờ nghĩ đến điều này và cũng muốn lảng tránh trả lời vấn đề này. với Nguyễn Linh:

      "Rốt cuộc cậu đến là để giúp tớ mang kịch bản dự thi hay là đến để làm “bà tám”. Còn nữa, phải cậu là có cuộc họp quan trọng ở công ty lúc 5h sao? Nếu bây giờ còn muộn đấy" Ngưu Niệm Từ tốt bụng nhắc nhở bạn.

      Nguyễn Linh nhìn đồng hồ tay, mắt thấy sắp trễ giờ liền vơ vội áo khoác ghế, nhanh chóng xỏ giầy lao ra cửa.

      Tiễn Nguyễn Linh ra về, Ngưu Tư Niệm quay lại phòng khách. Đột nhiên muốn làm gì cả. cầm tách trà chanh mật ong, tựa vào ban công, ngắm nhìn con đường phía dưới khu nhà ở. Tách trà trong tay vẫn còn ấm tỏa ra làn hơi trắng lờ mờ. Thói quen uống trà chanh mật ong của bắt đầu chỉ vì câu của . : “ Mất giọng uống trà chanh mật ong, vừa để giữ ấm vừa khiến cho cổ họng dễ chịu hơn”. Nhiều năm trôi qua, con người thay đổi, cũng rất nhiều chuyện còn như trước nữa nhưng có những thói quen vẫn còn lưu lại giống như câu chuyện về mối tình đầu của vậy.

      Câu hỏi của Nguyễn Linh chợt xuất trong đầu . Nếu bây giờ gặp lại , làm gì nhỉ? Có lẽ giống như con rùa , trốn tránh hay ngẩng đầu ưỡn ngực mà đối diện với . cười cười lắc đầu. Tất cả cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi. Chắc gì lúc gặp lại nhận ra . Có khi quên rồi cũng nên. Dù sao hai người cũng chưa từng chính thức gặp mặt, lúc đó còn đeo niềng răng xấu xí lắm, đâu dám hẹn gặp , chỉ chat voice, nhắn tin với gửi e - mail thôi. Thỉnh thoảng cùng bạn bè ngang qua trường , cũng chỉ len lén liếc nhìn cái rồi ngay.

      Câu chuyện của rất lâu về trước, tưởng rằng mất tất cả cảm xúc, chỉ còn lại là mảnh kỷ niệm của thời thiếu nữ. Chẳng ngờ được, lúc nhớ lại vẫn gợi lên trong lòng tầng tầng cảm xúc. Buồn có, vui có lại có cả chút tiếc nuối cùng xót xa. Dù giấu chúng vào góc khuất của trái tim, nhưng trong lúc vô tình chúng vẫn cứ xuất , chiếm cứ cả linh hồn , đưa trở về với quá khứ xa xưa ấy.

      Đó là ngày mùa hạ nắng gắt. rất nhiều ngày rồi mặt trời cao vẫn cứ tỏa ra thứ ánh sáng nóng bức thiêu đốt vạn vật. Dù giờ là cuối ngày nhưng cái nóng cũng bớt được phần nào. Ngưu Niệm Từ bực tức con đường bê tông nóng hầm hập, mồ hôi nhễ nhại trán. Hôm nay là ngày đen đủi của . Buổi sáng, cái đồng hồ của đột nhiên giở thói tiểu thư, hại muộn. muộn cũng thôi , trèo tường lẻn vào là được, cũng phải chưa từng muộn. Nào ngờ vừa trèo lên đầu tường, chưa kịp leo xuống bị bắt tại trận. Buổi chiều bị gọi lên phòng giáo viên nghe "cải lương" cả tiếng vì thành tích học tập dạo gần đây của tốt. Lết cái xác tàn tạ ra đến bến xe vừa lúc cái xe chạy qua trước mắt, đứng đó mà đợi chuyến sau chắc cũng mất thêm cả tiếng nữa. Ngưu Niệm Từ bụng đầy oán giận có chỗ chút, lếch thếch vòng sang trường nam sinh ở bên cạnh. Trường học và trường nam sinh là hàng xóm của nhau nhưng hai trường lại nằm hai con phố khác nhau. Từ chỗ bộ sang đó cũng mất độ chục phút có dư nhưng bên đó có thể bắt được xe về nhà nhanh hơn. Thôi chịu khổ trước mắt hưởng sung sướng về sau vậy.

      Ngưu Niệm Từ đá đá mấy hòn sỏi dưới chân để giải nỗi bực bội trong lòng. Chờ a chờ, mãi mà thấy bóng cái xe bus nào qua. buồn chán xoay người, nhìn bảng quảng cáo sau lưng. đó tấm bảng rộng lớn có trong chiếc váy hồng xinh đẹp ngồi ghế, trong tay cầm ly latte to, Ngưu Niệm Từ bất chợt nảy ra ý tưởng. lục tìm trong túi cây bút dạ, hí hoáy vẽ vẽ lên tấm bảng. Chỉ vài phút sau, phía chỗ ngồi trong tấm bảng xuất đám mây đen lớn, lại có cả những hạt mưa rơi xuống. U ám như tâm trạng của chính bây giờ. Lúc vẽ xong cũng là lúc xe đến, Ngưu Niệm Từ vội vàng nhảy lên xe, hòa vào đám người, trở về nhà mà biết rằng bánh xe định mệnh xoay chuyển, bức vẽ trong lúc hứng trí nhất thời kia trói chặt vào số mệnh của con người khác.

      Vài ngày sau, Ngưu Niệm Từ có việc qua Kiến Dương, ngạc nhiên phát tấm bảng vẽ bậy lên lúc trước xuất thêm hình vẽ mới. tay xuất cái ô màu đỏ xinh xắn che cơn mưa cao. Tính hiếu thắng nổi lên, lấy bút ra lại hí hoáy viết viết vẽ vẽ lên đó.

      Vì tò mò, ngày hôm sau quyết định bộ qua trường nam sinh bên cạnh bắt xe. đường , thử tưởng tượng trong đầu biết bao nhiêu hình ảnh có thể xuất , biết người kia vẽ gì đáp trả ? Càng nghĩ càng muốn bước nhanh hơn về phía đó để xem kết quả. Lúc nhìn thấy hình vẽ tấm bảng biết sao lại bật cười. tấm bảng quảng cáo, bên cạnh che ô dưới mưa xuất chàng đẹp trai, mở rộng áo khoác che vạt nước hắt lên khi chiếc taxi mà vẽ chạy qua. Giữa chàng trai và nàng váy đỏ còn có thêm cái dấu chấm hỏi lớn màu đỏ. Bất tri bất giác đưa tay vẽ thêm vào đó, lúc sau mới giật mình nhận ra mình vừa vẽ cái gì. trái tim. Hai má Ngưu Niệm Từ đỏ bừng, xấu hổ vội vàng chạy nhanh lên xe bus về nhà.

      Từ sau ngày hôm ấy, và người đó hình thành cách trao đổi kì lại qua những hình vẽ. Rồi từ hình vẽ thành nhắn tin yahoo, chat voice rồi thành hai người nhau từ lúc nào biết. người đàn ông dịu dàng, kiên nhẫn. có thể dành hàng giờ ngồi nghe kể lể những chuyện đầu cuối, dỗ dành lúc hai người cãi vã mặc dù người sai là . Với , chưa có người nào quan tâm như , cũng có người nào hiểu bằng . Quá khứ là thế, tại hay tương lai nghĩ chắc cũng có người nào hơn được . Chỉ tiếc…

      Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo trở lại từ những hồi ức. lần nữa bánh xe định mệnh lại bắt đầu quay vòng hay có lẽ vòng quay định mệnh đó vẫn quay cái quỹ đạo ấy mà người ta biết. Liệu vòng quay của định mệnh ấy có đưa hai con người đó về bên nhau?

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 6: Bí Mật Của Boss

      “ Khi em sẵn sàng. luôn ở đây với vòng tay rộng mở và tình đong đầy nơi trái tim”
      [​IMG]
      Vũ Lâm căng thẳng quan sát người đàn ông ngồi đối diện. Mỗi cái cau mày hay nét mặt của người đó đều làm thêm khẩn trương, chỉ sợ có gì sai sót làm người đó hài lòng. Mặc dù làm trợ lý cho vị Kỷ tổng này gần ba năm nhưng vẫn thể nắm bắt được tính cách của người này. Trong mắt mọi người ở công ty, Kỷ tổng là người ôn hòa, lịch lại luôn có phần xa cách cũng là người rất nghiêm khắc trong công việc. Bản kế hoạch dự án khu nghỉ dưỡng liên hợp mà Kỷ tổng cầm trong tay là bản dự án thứ năm được đề ra trong tuần này. Nếu còn đáp ứng được cầu có lẽ Vũ Lâm nên chuẩn bị sẵn đồ đạc để về quê.

      Cạch….

      Tiếng mở cửa phá tan khí căng thẳng trong phòng.

      Vũ Lâm giật mình nhìn ra phía cửa. Chỉ thấy chú chó Golden Retriever trong miệng mang theo cái bát chạy về phía này. Sau đó là hai cái đầu heo màu hồng. Vũ Lâm chớp chớp mắt nhìn lại. sai, đúng là đôi dép trong nhà phía có gắn hình cái đầu heo màu hồng. Nhìn lên phía chút, lại cái đầu heo màu hồng đập vào mắt Vũ Lâm. Vũ Lâm cười thầm trong bụng. muốn nhìn xem chút dáng vẻ của cái người là fan cuồng của chú heo Pink này ( chú heo Pink là nhân vật trong hoạt hình gấu Poo nổi tiếng đóa mọi người). Nhìn thấy rồi lại khiến Vũ Lâm ngơ ngẩn. biết phải dùng từ nào để về người trước mắt.

      chữ là đẹp, hai chữ là rất đẹp, ba chữ là rất rất đẹp, bốn chữ là thể đẹp hơn.

      Đứng ngoài cửa là chừng hơn hai mươi tuổi. Mái tóc nâu dài hơi rối. Khuôn mặt trái xoan đúng chuẩn, làn da trắng nõn mịn màng, mũi cao thẳng, môi đỏ mọng, đôi mắt tím nhắc người ta nhớ đến những trái nho Pinot noir vùng Bourgone nước Pháp dưới hàng mi cong dài.

      Mắt tím?! Đó chẳng phải màu mắt hiếm có nhất thế giới sao? Nghe đâu chỉ có những người trong gia tộc Bourgundy ở miền đông nước Pháp mới có màu mắt này. gài này chẳng lẽ…. là người thuộc dòng họ Bourgundy? đúng. Người ta rằng gia tộc Bourgundy là hoàng thân nước Pháp. Mang trong mình dòng máu thuần Âu . Bởi thế mà những người trong gia tộc này luôn mang dáng vẻ đặc trưng của quí tộc phương Tây. Nhưng dáng vẻ kia hình như giống lắm. Khuôn mặt tựa hồ như có bảy phần phương Đông pha lẫn ba phần phương Tây. Giống như là con lai vậy. Điều này có thể xảy ra sao? Nghe đồn, luật lệ gia tộc Bourgundy chỉ cho phép những người trong tộc kết hôn với nhau hoặc với những người thuộc các gia tộc hoàng thân khác để duy trì dòng máu thuần của mình. Giờ Vũ Lâm nhận ra điều rằng mấy lời thổi chẳng có cái nào là đúng cả. Điều này có đúng? Bởi lẽ có bí mật về đôi mắt tím ấy chỉ có người biết….

      đứng ở cửa có vẻ vẫn còn ngái ngủ. đưa tay che miệng ngáp cái dài, sau đó lại chớp chớp đôi mắt tím xinh đẹp, cố gắng để tỉnh táo lại chút. ấy cứ thế lướt qua phòng khách, dường như phát ra tồn tại của Vũ Lâm, thẳng vào bếp, giống như đây chính là nhà ấy vậy.

      Vũ Lâm quay trái quay phải, lại nhìn người đàn ông đối diện xoa xoa đầu chú chó dưới chân, xác định người đó chính là Boss của và đây là nhà của Boss. hoàn toàn vào nhầm nhà. Theo boss ba năm chưa từng thấy nào xuất bên cạnh boss chứ đừng là bạn . Vậy đó là ai? Trong đầu Vũ Lâm có dấu chấm hỏi to đùng. Nhưng nào có gan mà hỏi sếp để giải đáp thắc mắc. Đùa gì chứ còn chưa muốn bị đuổi việc. Vì thế bạn Vũ Lâm nhát gan chỉ có thể ngồi im lặng bên mà quan sát tình hình.

      Từ lúc ấy bước vào nhà, Kỷ Ngôn Thần cũng chính là Kỷ tổng trong miệng bạn Vũ Lâm ( và cũng là Thiên Yết nhà ta) chưa từng ngẩng đầu nhìn lấy cái mà vẫn chăm chú đọc tập tài liệu trong tay cho đến khi có quả cầu lông màu vàng chạy đến cọ cọ vào chân , lại dùng cái lưỡi của mình liếm liến tay , sau đó lấy mõm đẩy cái bát về phía , Kỷ Ngôn Thần mới buông tài liệu trong tay xuống. xoa xoa bộ lông mềm mại của nó hỏi:

      "Bánh Bao, chủ mày lại quên mua đồ ăn cho mày rồi đúng ?"

      Bánh bao gâu tiếng giống như trả lời câu hỏi của Kỷ Ngôn Thần.

      Kỷ Ngôn Thần cầm lấy cái bát của Bánh Bao về phía nhà bếp. Bánh Bao cũng nhanh chóng chạy theo phía sau, bỏ lại mình Vũ Lâm hiểu gì ngơ ngác ngồi trong phòng khách.

      Kỷ Ngôn Thần lấy đồ ăn cho Bánh Bao sau đó quay lại nhìn cái người gặm táo bên bàn bếp lắc đầu.

      Kỷ Ngôn Thần giật lấy quả táo còn gặm dở tay Lương Bình ( ten ten xin giới thiệu…. Thiên Bình ), mặc kệ ánh mắt giận dữ của . Sau đó lại đặt vào tay ly sữa cùng hai lát bánh mì.

      "Bữa sáng nên ăn táo. Ăn cái này ."

      " muốn ăn "– Lương Bình cau mày nhìn đồ ăn trong tay lại nhìn quả táo gặm dở trong tay Kỷ Ngôn Thần, giọng có vẻ như giận dỗi – "Tôi muốn ăn táo".

      Sau đó lại vươn tay ra muốn đoạt lại quả táo kia. Nhưng Kỷ Ngôn Thần làm sao để được như ý. nhàng tránh bộ móng vuốt chụp về phía mình, nhướng mày nhìn cái kẻ nghe lời kia, bình tĩnh cất giọng:

      " ăn? nghe lời phải ?... Được rồi, tối hôm qua dì Mai gọi điện rằng cả ngày thể liên lạc được với em làm cho Lương gia gia rất tức giận, gia gia còn là mấy ngày nữa muốn tôi đưa gia gia đến gặp viện trưởng của em…Em xem tôi có nên giúp ?"

      Uy hiếp. ràng là trắng trợn uy hiếp mà. Lương Bình vô cùng tức giận trừng mắt nhìn gương mặt tuấn tú kẻ đối diện. Nhưng mà tức giận làm được gì? Ai chẳng biết ông nội vô cùng tin tưởng lời của kẻ này. Chỉ cần câu, thể nghi ngờ là bị ông nội lôi cổ về nhà, cho tiếp tục làm việc ở bệnh viện nữa. Mà khi ông nội cương quyết chắc chắn đến lúc đó có bệnh viện nào dám nhận , chỉ có con đường duy nhất là từ bỏ dao mổ về làm thiên kim suốt ngày loanh quanh cười cười với cái đám nhà giàu giả dối ấy. Chỉ nghĩ thôi thấy nổi da gà rồi.

      Kỷ Ngôn Thần nhìn sắc mặt thay đổi lúc xanh lúc trắng của Lương Bình, biết lời đe dọa của mình có tác dụng. Khẽ kéo khóe môi tạo ra nụ cười ranh mãnh, trong đôi mắt đen sâu thẳm lóe ra tia sáng của kẻ săn bắt được con mồi. Tội nghiệp cho ai đó ngu ngốc nhận ra mình rơi vào bẫy của cáo già.

      Trong đầu loạn chuyển trăm ngàn ý nghĩ, sau khi cân nhắc tất cả các tình huống có thể xảy ra, Lương Bình chỉ đành chấp nhận hạ mình năn nỉ cái tên bại hoại đáng ghét nào đó. Haizz! biết làm sao được. Tự tôn thể quan trọng bằng tự do.

      "Này, Kỷ bại hoại…à …Kỷ Ngôn Thần, chúng ta thương lượng chút được . Chuyện gặp viện trưởng, có thể …ừm… giúp ông nội được ? Coi như tôi nợ lần, sau này nhất định trả lại."

      " Làm vậy tôi thấy rất có lỗi với Lương gia gia" – Kẻ bại hoại nào đó bày ra bộ dáng áy náy.

      " có, có. cũng biết ông nội tôi tuổi cao đường xa đến đây chắc chắn là rất mệt mỏi. ngăn cho ông nội đến đây gặp viện trưởng là để tốt cho ông thôi."

      " vậy ? Nhưng tôi vẫn cảm thấy…."

      "Tất nhiên điều tôi rồi' - Lương Bình vội vàng cắt ngang – "Tôi là bác sĩ, tôi tốt tốt. Chỉ cần ông nội tôi nhất định nghe lời , đến đây nữa."

      "Giúp em tôi được cái gì lại rất có lỗi với gia gia" – Kỷ bại hoại tiếp tục bày ra bộ dáng “ có lỗi với người lớn”.

      Thấy Kỷ Ngôn Thần bày ra bộ dáng do dự, Lương Bình quyết định phải “ tiên hạ thủ vi cường” để giúp mình. Vì cuộc sống tự do đành hy sinh bản thân vậy.

      " giúp tôi lần này coi như tôi nợ , sau này có việc gì có thể tìm tôi."

      Bộ dạng Kỷ Ngôn Thần có vẻ như vẫn còn phân vân. Lương Bình lại tiếp tục:

      " Sau này tôi cũng chống đối lại . Được rồi tôi giúp dọn nhà nữa, giặt quần áo tôi cũng làm, có thời gian tôi cũng nấu bữa tối."

      Khóe môi tràn ra ý cười hài lòng. Trong đôi mắt cũng là đắc ý giống như hồ ly đạt được mục đích, Kỷ Ngôn Thần hỏi lại:

      "Em nghe lời tôi?"

      " Đúng!" – Lương Bình trả lời, bộ dạng như tráng sĩ ra trận.

      " Được rồi, tôi giúp em lần này, coi như em nợ tôi. Phải nhớ những gì hôm nay em . Bây giờ ăn bữa sáng , đồ ăn nguội cả rồi."

      Kỷ Ngôn Thần nhìn cái người vì tức giận và cam lòng phồng mang trợn mắt cắn miếng bánh mì mà dở khóc dở cười. chỉ là muốn tốt cho nhưng này lúc nào cũng muốn chống đối lại . Kỷ tổng của tập đoàn Đằng Vân làm mưa làm gió thương trường lại biết phải đối phó thế nào với trước mắt. là do ông trời phái đến để làm khó mà.

      Kỷ Ngôn Thần ngồi xuống bên cạnh Lương Bình, đưa tay vuốt vuốt mấy lọn tóc rối trán lại dặn dò:

      " Chiều nay tôi công tác, ba ngày nữa về. Nhớ ra sân bay đón tôi, tôi báo cho em chuyến bay. Tôi chuẩn bị đồ ăn mấy ngày tới, nhớ ăn uống đúng giờ. Đồ ăn của Bánh bao cũng trong tủ, nhớ phải cho nó ăn nữa. Nghỉ ngơi cho tốt, công việc ở bệnh viện lúc nào cũng thế, đừng có lúc nào cũng làm việc mà chăm sóc tốt cho mình. Mấy ngày tôi ở đây ngoan ngoãn chút."

      " Biết rồi, biết rồi. Tôi nhớ. cần giống như bà má già vậy đâu."

      Kỷ Ngôn Thần thở dài trong lòng. biết là này nhớ được bao nhiêu điều. Lại còn dám là “bà má già”, đợi sau này đến lúc thích hợp tính sổ với , cả vốn lẫn lãi.

      Vũ Lâm há hốc mồm nhìn màn trong bếp. Đó…đó….đó là Boss của sao? nhìn nhầm chứ? Boss mà cũng có lúc dịu dàng như vậy? Boss mà cũng có lúc quan tâm người khác như vậy? Trong đôi mắt đen thâm trầm ấy cũng có lúc xuất tia sáng ấm áp kia sao? Boss mà tức giận khi bị người ta gọi là “ bà má già”? Ông trời, rốt cuộc chuyện này là sao? Vũ Lâm phải gặp ảo giác do áp lực công việc đó chứ?

      Vũ Lâm đưa tay nhéo cái mạnh vào đùi mình. Oa..đau quá. Thế tất cả những chuyện nhìn thấy kia hoàn toàn là . biết mấy nữ nhân viên trong công ty khi biết chuyện thế nào nhỉ. Phải biết Kỷ tổng là người được rất nhiều nữ nhân viên thầm thương trộm nhớ. Mà đâu phải nữ nhân viên trong công ty đâu còn có rất nhiều tiểu thư của các tập đoàn lớn lại có cả các nữ minh tinh nữa chứ. Chỉ là Kỷ tổng bình thường ôn hòa, lịch nhưng sâu trong đôi mắt lại toát ra lạnh lùng cùng kiêu ngạo cho phép kẻ khác đến gần. Vì thế dù có rất nhiều người thầm mến Kỷ tổng nhưng lại ai dám bày tỏ.

      A! hình như lúc trước cũng có tiểu thư nào đấy dũng cảm bày tỏ với boss. biết hai người chuyện gì mà vị tiểu thư đó sắc mặt xanh mét rời khỏi, thậm chí lúc rời bước chân còn lảo đảo suýt ngã. Từ đó về sau, còn thấy nào quấn lấy Boss nữa. Hại với mấy nhân viên trong công ty cho rằng Boss có vấn đề. Giờ hiểu rồi. Boss của hoàn toàn bình thường. Nếu là có vấn đề có lẽ vấn đề duy nhất là Boss có người đặc biệt. Mà này so với bất kỳ nào khác chắc chắn chỉ hơn chứ có kém. Như vậy bảo làm sao Boss còn chú ý được đến ai.

      " Trợ lý Vũ chuẩn bị ."

      Tiếng từ tính vang lên bên tai kéo ba hồn bảy vía chu du bên ngoài của Vũ Lâm quay về. biết từ lúc nào mà Boss quay trở lại phòng khách. Còn có cả đó nữa.

      Lương Bình giờ mới chú ý trong phòng còn có người nữa. nở nụ cười chào hỏi Vũ Lâm:

      " Xin chào, tôi là Lương Bình. Rất vui được gặp ."

      ấy xinh đẹp, khi cười lên bên má xuất núm đồng tiềm sâu, đôi tím cong cong như tỏa ra hương rượu ngọt ngào làm người ta ngây ngất. Xoát cái, Vũ Lâm đỏ bừng cả mặt, lắp bắp mãi mới được câu:

      " Chào…chào Lương. Tôi, tôi là Vũ Lâm, trợ lý của Kỷ tổng, lần đầu gặp mặt."


      xong lại cảm thấy gió lạnh ở đâu thổi tới. ràng là giữa tháng ba tiết trời ấm áp lại như ở giữa tháng Chạp rét cắt da cắt thịt. Vũ Lâm dùng mình quay lại. Đối diện là đôi con ngươi đen rét lạnh của đại Boss lại hốt hoảng quay , tiếp tục thu dọn tài liệu bàn, dám nhìn Lương nữa.

      Lương Bình vẫy vẫy tay gọi Bánh Bao ở trong bếp, sau đó quay lại với Vũ Lâm:

      " làm phiền nữa, chúng tôi trước."

      Vũ Lâm lại cảm thấy nhiệt độ giảm thêm vài độ, sắp đóng băng lại rồi. Lương, làm ơn, tôi chỉ muốn sống những ngày tháng yên bình thôi mà. Vũ Lâm miễn cưỡng nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc chào tạm biệt với Lương Bình. Kỷ Ngôn Thần tiễn ra cửa, lại dặn dò mấy câu sau đó mới yên tâm để rời . Lúc đó, Vũ Lâm còn thoáng thấy Lương mở cửa bước vào căn hộ đối diện. Ở căn hộ đối diện sao? Chậc chậc, Boss hành động cũng nhanh.

      lát sau Kỷ Ngôn Thần và Vũ Lâm cùng rời khỏi căn hộ của Kỷ Ngôn Thần, bắt đầu ba ngày công tác mà sau này Vũ Lâm gọi là quá khứ bi thương nhất trong cuộc đời .

      Chú thích: Chó Godlen retriever:

      Bánh bao là trong các bạn ấy ^=^
      [​IMG]



      Nho Pinot noir là loại nho rất nổi tiếng để sản xuất rượu ở Pháp. Rất khó trồng, là đặc sản của vùng Bourgogne, thường được gọi là dòng nho quí tộc.
      [​IMG]

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 7: Kế Hoạch Tìm Vợ
      " Chuyện chung thân đại trước giờ chưa hề nghĩ đến. Vợ ư? Có vợ vào để làm gì? Chỉ thêm mớ rắc rối phải giải quyết, thêm người suốt ngày lảm nhảm bên tai. Lợi ít mà hại nhiều. Thế nên chẳng vội. Nhưng mà hoàng đế là vội nhưng mẹ vội, bà vội. Hỏi trong nhà họ Hứa của ai là lớn nhất? Tất nhiên là bà nội, sau đó là mẹ . Mà khi hai đại boss sốt ruột giậm chân kẻ chịu thiệt đương nhiên là . Kết quả của chuyện này là ông nội ban thánh chỉ ép kiếm vợ về. Nhưng biết tìm ở đâu đây? Ai tới cho với"

      [​IMG]

      Bên giếng nước, nhóm bốn năm người phụ nữ trung niên, vừa nhặt rau, vừa chuyện phiếm. Nhóm phụ nữ trung niên này từ chuyện con chó nhà Tư cuối phố mới sinh sáu chú chó con đến chuyện người dân Thái Lan biểu tình lật đổ Chính phủ. Từ chuyện to đến chuyện , từ mấy tin đồn nhảm nhí phố đến tin tức thời nóng hổi. rồi lại , tám tám tám, chẳng biết từ bao giờ câu chuyện lại trở về chủ đề “ chung thân đại ” của con trai cậu cả nhà họ Hứa.

      Chuyện là thế này, hôm nay là ngày đại thọ bảy mươi của bà Hứa, đáng lẽ phải tổ chức tiệc mừng nhưng bà Hứa vốn thích ồn ào, chỉ các con đến, cùng nhau ăn bữa cơm gia đình đơn giản. Để chúc mừng đại thọ của mẹ, con dâu con bà Hứa xung phong vào bếp, làm bàn thịnh soạn làm quà tỏ lòng hiếu kính với bà. Thế nên mới có cảnh bốn năm người phụ nữ túm tụm lại chỗ chuyện như vừa rồi.

      Bà Hứa có năm người con, ba con trai, hai con . Con dâu lớn của bà lúc sinh con vì khó sinh mà suýt chút nữa chầu Diêm vương, con trai bà vợ hơn mạng thấy thế quyết để vợ sinh thêm nữa. Vì thế, dưới gối hai vợ chồng cậu cả chỉ có duy nhất thằng con trai. Đứa cháu trai này của bà cái gì cũng tốt, đẹp trai, học giỏi lại hiếu thuận với người nhà. Chỉ là…..haizz…. đến lại khiến người ta thở dài. Đứa bé này tính tình cổ quái, từ thích tiếp xúc với người ngoài, lúc nào cũng chỉ thích ru rú làm tổ trong nhà, nếu có chuyện gì chuyện gì nhất định ra khỏi cửa, vạn bất đắc dĩ mới bước ra khỏi nhà, nhưng vừa bước chân trước ra cửa nghĩ mau chóng trở về. Thế nên, nay nó gần ba mươi tuổi mà chưa có lấy mảnh tình vắt vai. Cứ thế này biết đến lúc nào bà mới được ôm chắt nội. khiến người ta lo lắng mà.

      "Chị cả à, cứ thế này đến bao giờ thằng Bảo (ai đây mọi người???) mới lấy vợ, mau mau lên chứ, nó cũng sắp ba mươi đến nơi rồi."

      " Thím ba đúng đó chị, chị xem xem, thằng út nhà chị hai đó, cũng bằng tuổi thằng Bảo mà làm bố của hai đứa còn thằng Bảo đó, vẫn cứ mình bóng thế…." thím Hạnh, vợ chú tư lên tiếng.

      út cũng tham gia câu chuyện, :

      " Em có biết vài mối cũng được lắm, để em làm mai cho."

      "Haizz….các thím, các đừng nữa. Cứ nhắc đến chuyện này là tôi sầu nẫu ruột. Có phải là tôi chưa làm mai dắt mối cho nó lần nào đâu. Chưa đến chuyện lần nào kêu nó xem mặt, tôi cũng phải hao hết nước mắt nước mũi, mỗi lần nó gặp người ta, làm cho người ta sợ đến xanh mặt cũng làm họ tức giận bỏ về. Có đời thủa nhà ai, ăn cũng mang theo dao mổ , chả lẽ lại còn sợ mọi người biết nó làm pháp y. thế, cả buổi nó cũng thèm mở miệng với người ta nửa câu, để người ta mình tự biên tự diễn, có ai tức cho được. Đó, chỉ có nội tuần vừa rồi thôi dọa sợ đến năm người. Các thím, các tôi còn có thể làm được gì bây giờ?"

      Mọi người nhìn tôi, tôi nhìn , cùng thở dài hơi, nhất thời lâm vào trầm mặc.

      lát sau, hai – người nãy giờ vẫn im lặng, bỗng lên tiếng phá vỡ trầm mặc này:

      " Có lẽ chúng ta làm chưa đúng cách ."

      Bà Hiền – con dâu cả của bà Hứa, cũng là thân sinh của bạn Bảo, cúi đầu ủ rũ, bổng ngẩng phắt đầu dậy, hai mắt phát sáng nhìn thẳng em chồng, gấp giọng :

      " hai, thế chả lẽ có cách gì sao. Mau, mau, ra để mọi người cùng nghe."

      " Chị cả, chị đừng vội. Em đây. Mọi người cũng biết đấy, trong nhà thằng Bảo là đứa trọng tình cảm nhất. Đối với người nhà luôn quan tâm, chiếu cố, lại vô cùng hiếu thuận. Chỉ cần là người nhà , cần phân biệt đúng sai, nó đều răm rắp tiếp thu, nhất là lời của ba và cả. Chỉ cần ba hay cả câu, nó liền ngoan ngoãn nghe lời thực …"

      " Ừm, đúng vậy…." bốn người phụ nữ đồng loạt gật đầu "nhưng chuyện đó có liên quan gì ở đây."

      " Chị, mọi người, cứ bình tĩnh nghe em nốt . Ai mà chả biết cả chiều chị cả vô cùng, chỉ cần là lời chị cả cả nhất định nghe theo. Còn ba, khỏi mọi người cũng biết, ba tuyệt đối là “ thê nô”, mẹ hướng Tây, ba nhất định hướng Đông. Vậy nên, chị với mẹ chỉ cần ba cùng cả kêu thằng Bảo kiếm vợ về là được."

      " hai cũng có lí….nhưng là, thằng Bảo đấy, nó vô cùng ghét ra khỏi cửa, trừ lúc làm việc ở sở nó cũng chỉ ru rú trong nhà. Bảo nó đâu kiếm được vợ về bây giờ?"

      Tất cả mọi người lại lần nữa lâm vào trầm mặc.

      " A! Có rồi, đuổi nó ra khỏi nhà là được chứ gì" út vui sướng reo lên.

      " Đúng đó! " mọi người cũng phụ họa.

      "Nhưng lỡ đuổi nó ra ngoài rồi, nó lại tìm được vợ, với tính cách của nó hẳn như thế lắm, biết bao giờ nó trở về được. Tôi cũng chỉ có đứa con này thôi, nếu như cả đời được gặp nó làm sao đây…"- bà Hiền lo lắng , trong giọng giấu được tiếng nức nở.

      Thấy thế, thím ba vội vàng an ủi:

      " thế chứ có ai lỡ lòng cho nó về nhà. Chị cũng biết mà, trong mấy đứa cháu, ba mẹ thương nhất là thằng Bảo, có chuyện cả đời này thấy nó đâu. Lúc này chúng ta giả vờ chút, ép nó tìm vợ về, sau đó mọi chuyện tốt hơn thôi."

      " Thím ba đúng đó chị" - hai cũng lên tiếng khuyên nhủ - "Với đứa si tưởng gia đình siêu cấp như thằng Bảo, nhất định nó nhanh chóng tìm vợ thôi. Tìm được vợ mới được về mà."

      " Nhưng …nhưng … lỡ nó đại khái tìm người lòng dạ độc ác về tôi biết làm sao?"

      " Chị à, thằng Bảo thích tiếp xúc với người khác chứ ngốc. Nó là đứa làm việc luôn nghiêm túc, cẩn trọng. Đối với việc quan trọng cả đời nhất định cũng qua loa. Em có thể đảm bảo dâu nó chọn nhất định làm chị hài lòng" – Thím tư cũng góp lời.

      " Vậy được, nếu thím thế tôi yên tâm rồi, lát nữa tôi chuyện với mẹ và các ."

      Mấy người phụ nữ nhìn nhau cười cười, trong mắt ánh lên ăn ý tuyệt đối.

      Kế hoạch tìm con dâu nhà họ Hứa chính thức bắt đầu.
      ***

      Haizzz…

      Cũng biết đây là cái thở dài thứ bao nhiêu của Hứa Quân Bảo( cái lọ…í lộn… Bảo Bình nhà ta đó. Mọi người cho tràng vỗ tay ).

      Nhìn cái cổng đóng chặt trước mặt, lại nhìn nhìn cái va – li trong tay, Hứa Quân Bảo ý thức được việc: mình vừa bị đuổi ra khỏi nhà.

      Hỏi tại sao á? Đến bản thân Hứa Quân Bảo còn chẳng nữa là. tự nhận là ăn ở rất tốt, kính nhường dưới, ừ thích chuyện, tuần rồi cũng khiến cho mấy tức giận, cả tuần trước và tuần trước trước nữa…dù sao cũng đâu có làm gì, tự các đó bỏ đó chứ, thế nào cũng thể trách được. tóm lại, chọc trời, ghẹo đất, cớ sao lão Ngọc Đế kia lại đối với như vậy, hại bị đuổi khỏi nhà, còn cái gì mà tìm được vợ cho vào cửa. Tại sao đột nhiên lại có chuyện này? Rốt cuộc thiên lí ở đâu aaaaaaa……..

      Chuyện chính xác là như thế này. Lúc trưa, mọi người cùng nhau dùng cơm chúc mừng bà nội đại thọ bảy mươi. Ông nội hỏi bà có tâm nguyện gì , ra, nhất định ông làm cho bà. Bà nội bà cả đời này lấy chồng được thương, con cháu hiếu thảo, bà có cái gì mà tâm nguyện đâu. Có điều, bà con điều tiếc nuối. Thấy bà vậy, ông nội vội vàng hỏi còn gì tiếc nuối, cứ ra, ông nhất định thực làm quà tặng cho bạn già. Bà , bây giờ mà bà có thể nhìn thấy ( là bạn Hứa Quân bảo ấy) kết hôn, sinh con có chết bà cũng mãn nguyện. Mẹ ngồi bên, cố ý lại vô tình thêm vào, cái gì con dâu có lỗi, cả đời chỉ sinh được cho bà đứa cháu, giờ lại chậm trễ chuyện chung thân, khiến bà cách nào ôm chắt nội sớm, khiến tổ tiên Hứa gia chậm trễ người thừa tự... vân vân và mây mây.

      Hai người đàn ông sủng vợ đến tận trời nhà thấy vợ mình buồn bã vô cùng đau lòng, lập tức hạ lệnh cho tìm vợ.

      Ông nội :

      " tìm được vợ đừng về nhà."

      Ba :

      " Tốt nhất là có con rồi hãy về."

      Thế là, trong khi còn chưa kịp tiêu hóa hết mọi chuyện, đồ đạc bị đóng gói. Sau đó, hoa hoa lệ lệ bị đá ra khỏi cửa. Giờ đứng ở đây, thở dài, biết phải làm gì tiếp theo.

      Haizzz…

      Lại thêm tiếng thở dài. Có lẽ lúc này nên kiếm chỗ trú tạm , sau đó ….tất nhiên là nhanh chóng kiếm vợ.

      Thế là Hứa Quân Bảo kéo theo cái va li cũ của mình bắt đầu bước những bước đầu tiên con đường kiếm vợ.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Hôm trước viết xong chap 7 cứ tưởng là giới thiệu hết nhân vật rồi, đến lúc làm gtnv mới phát ra vẫn còn sót hai bợn trẻ nữa, ầy, hôm nay cám xúc dâng trào viết luôn về cả hai bạn. Dạo này ta hí hoáy học photoshop để làm cái gtnv cho hoành tráng, cơ mà thành quả ....ôi ôi....mấy hôm nữa mọi người biết * xấu hổ*.
      Chap 8: CÂU CHUYỆN VỀ ẢNH ĐẾ PHONG LƯU VÀ CUỘC CHẠM TRÁN MÁY BAY

      [​IMG]

      trang nhất tạp chí giải trí hàng đầu của thành phố Litch, cái tít lớn đỏ chót đập vào mắt độc giả “ Ảnh đế và những chia sẻ chưa ai biết”.

      Bên dưới dòng chữ đỏ chói mắt ấy là tấm ảnh chụp người đàn ông ngồi ghế dựa, đôi chân dài bắt chéo cách thoải mái, mái tóc đen rủ xuống trước trán, đôi mắt hoa đào hơi xếch vô tình lộ ra tư thái mị hoặc quyến rũ. Khóe môi kéo lên độ cong hoàn hảo vẽ ra nụ cười điên đảo chúng sinh. Bộ dáng ta có vẻ như rất hứng thú với câu hỏi của chàng phóng viên ngồi đối diện.

      Dưới tấm ảnh chụp là bài phỏng vấn hiếm hoi về nhân vật vô cùng nổi tiếng của thành phố Litch ( từ Litch trong tiếng Đức có nghĩa là ánh sáng, đây là thành phố diễn ra câu chuyện của 12 chòm sao, sau này mình có lúc nhắc đến ý nghĩa cái tên thành phố này nên giải thích luôn^^) , người mà ai ai cũng biết, từ đứa trẻ lên ba đến cụ già tám mươi, từ thanh niên tri thức đến những người lao động bình thường – gương mặt đại diện của thành phố, Ảnh đế của giới showbit – Tiêu Tử Vân ( công tử phong lưu nhà Sâu lên sàn, xin giới thiệu – chòm sao Song Tử).

      Phóng viên: “…là người của công chúng, luôn bị vây quanh mọi lúc mọi nơi, có cảm giác như thế nào?”

      Tiêu Tử Vân: “ Tất nhiên đó là cảm giác rất hạnh phúc, chỉ có điều quyến rũ của tôi quá lớn, rất nhiều người vì thấy tôi mà gặp rắc rối, vì thế khi ra đường tôi buộc phải che lại khuôn mặt đẹp trai này. Haizzz! đáng tiếc.”

      Phóng viên: “…. Tiêu có khiếu hài hước! Theo như tôi được biết, trong buổi ra mắt bộ phim gần đây nhất của mình, tuyên bố rời khỏi ngành giải trí, có thể gì về điều này?”

      Tiêu Tử Vân: “ Tôi chỉ tuyên bố là tiếp tục tham gia diễn suất nữa, chứ rời khỏi ngành giải trí.”

      Phóng viên: “ Rất nhiều tin đồn rằng là con trai của ông chủ tập đoàn truyền thông Vân Lãng, sau khi từ bỏ nghiệp diễn suất trở về tiếp quản Vân Lãng, điều này có đúng thưa ?”

      Tiêu Tử Vân: “ Ha ha….ba tôi đúng là Tiêu tổng của tập đoàn Vân Lãng, còn chuyện tôi có tiếp quản Vân Lãng hay đến giờ tôi cũng chưa nghĩ tới, biết đâu trong tương lai xa tôi lại ngồi đối diện với nhưng trong vai trò là ông chủ chứ phải diễn viên. Cuộc sống mà, có gì là chắc chắn cả.”

      Phóng viên: “ Vậy có thể chia sẻ dự định trong tương lai của mình ?”

      Tiêu Tử Vân: “Có lẽ là nghỉ ngơi thời gian. Sau đó tôi muốn hoàn thành ước mơ lúc của mình là trở thành đạo diễn. Đến lúc đó còn mong mọi người ủng hộ cho tôi”

      Phóng viên: “ Ồ, tất nhiên mọi người ủng hộ . Cuối cùng, tôi xin phép thay mặt các nữ độc giả hỏi câu hỏi ngoài lề được ?”

      Tiêu Tử Vân: “ làm tôi thấy sợ đó…..Đùa thôi, cứ hỏi !”

      Phóng viên: “ Vậy tôi xin mạn phép, Tiêu tuổi trẻ, lại đẹp trai, có tiền tài, có nghiệp, gia đình danh giá, rất được các người đẹp ưu ái, bên cạnh cũng có ít các bóng hồng, liệu có tự nhận mình phong lưu?”

      Tiêu Tử Vân: “ cảm thấy người đàn ông có điều kiện như tôi có thể phong lưu sao? Tất nhiên tôi tất cả, tôi biết có những trường hợp đặc biệt và tôi cũng biết vài người thuộc trường hợp này. Nhưng điều đó có nghĩa là đại bộ phận đàn ông đều phong lưu.”

      Phóng viên: “ Vậy thừa nhận mình là người phong lưu?”

      Tiêu Tử Vân: “ Tôi có phủ nhận điều đó sao? Chỉ cần là đàn ông, ai lại muốn nếm thử tư vị của hoa đẹp, chẳng phải người ta vẫn : ‘chết dưới bụi mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu sao’, tôi chỉ làm việc mà đàn ông cả thế giới muốn làm thôi…..”
      ***

      Quân Minh Sư ( Sâu: Tiểu Miêu…… (bị ai đó lườm) *ực ực* à Sư Tử xin được ra mắt mọi người) gấp lại cuốn tạp chí, lòng thầm khinh bỉ cái thằng bạn chí cốt của mình quá kiêu ngạo . Gì mà ‘tôi chỉ làm việc mà đàn ông cả thế giới muốn làm’, nó tưởng ai cũng giống như nó chắc, là quỷ phong lưu. Nhưng mà ngẫm lại đúng là, thằng đàn ông nào mà muốn được nếm các vị son….

      Quân Minh Sư còn chìm trong mớ suy nghĩ linh tinh của mình chợt cảm thấy vai mảnh ươn ướt, lại thấy vai nặng thêm chút. đưa tay sờ sờ vai trái của mình, thấy thứ gì đó như cái đầu người dựa vào mình ( Sâu: phải đầu người mi nghĩ là đầu gì?), mảng áo chỗ xương quai xanh ướt đẫm, có cái gì đó dính dính, nhớp nhớp ở ngón tay . Có tia chớp lóe lên trong đầu . phải là cái thứ nghĩ đến .

      run run nhìn xuống chỗ vai mình, thấy khuôn mặt tròn tròn dựa vào vai mà ngủ ngon lành, bên miệng nước miếng nhiễu ra, thấm xuống áo . Con nhóc chết tiệt! Dám chảy nước bọt vào áo của . Nó có biết là như vậy rất mất vệ sinh ( Sâu: nó ngủ mà , làm sao có thể biết được ) Đối với kẻ sạch siêu cấp biến thái như điều này thể chấp nhận được. lấy tay định đẩy cái đầu kia ra

      BỘP…

      thanh vang lên trong khoang máy bay yên tĩnh ràng.

      Con nhóc đó, nó….nó…..nó dám tát vào khuôn mặt tuấn tú, siêu cấp đẹp trai, đầy quyến rũ của .

      Nó…..nó….nó…. vừa suýt chút nữa hủy khuôn mặt chim bay đâm tường, cá bơi sặc nước, nguyệt thực thế, trăm hoa đua tàn ( nguyên gốc là câu: chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa) mà bao nhiêu thầm thương trộm nhớ.

      Đây là tội thể tha thứ được! Con nhóc đó kết thù với rồi!

      thế con đó lại còn mơ, trong miệng lẩm bẩm cái gì mà KAZAGURUMA, cái gì mà MARUNOKO lại cả SANZEN SEKAI ( hờ hờ dạo này Sâu mê one piece nên cho cái nầy vào), vừa chân tay vừa khua loạn xạ,.

      Quân Minh Sư vô cùng, vô cùng tức giận, chỉ muốn nhào đến ngay lập túc bóp chết cái con nhóc vô duyên kia. Nhưng để duy trì hình ảnh thành thục quyến rũ trước công chúng, đành nhẫn nhịn. đưa tay, cách rất lịch lãm, đẩy mạnh cái đầu của người ngồi cạnh. Đầu bị đẩy,nghiêng về bên trái, đập đánh Cộp cái to vào cửa sổ máy bay. Cứ tưởng máy bay gặp cố, choàng tỉnh, hoảng hốt đưa tay định lấy cái dù trong hộp bảo hộ, lại cảm thấy có đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình như muốn đục hai cái lỗ đó. nàng rùng mình quay đầu, nhận ra mọi thứ máy bay vẫn ổn, chả có dấu hiệu nào là bị tai nạn, chỉ có tên đẹp trai trừng mắt nhìn đầy căm thù. đâu có đắc tội với tên này lúc nào đâu mà ta nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

      Bất quá, tên ấy nhìn rất được. So với những người từng gặp, ít nhất là so với khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của con cá thối chuyên đàn áp kia tên này được tính là đẹp. Nhưng các đường nét khuôn mặt hợp lại cùng chỗ lại tỏa ra mê hoặc rất riêng, cuốn lấy ánh nhìn của người khác, nhất là đôi mắt màu hổ phách lấp lánh những tia sáng mặt trời kia. Nhất định phải lưu lại hình ảnh người này, tác phẩm nghệ thuật sao có thể bỏ qua?

      Hàn Mục Dương loay hoay định lấy cái máy ảnh mới tậu của mình ra chụp lại nghe thấy giọng của chàng ngồi cạnh:

      ngủ mười mấy tiếng, lại còn chảy nước miếng vào người người khác, những thế lại mê mấy câu kỳ lại, lúc GOMU GOMU NO, lúc USHI BARI, chân tay vung loạn xạ, chút nữ tính cũng có.”

      ta nhếch mép cười khẩy, giống như chế nhạo lại giống như căm thù, dù sao ta như thế có ý đồ gì Hàn Mục Dương cũng chả hiểu được, chỉ thấy có gì đó đúng lắm, chuyện chụp ảnh thôi bỏ .

      Hàn Mục Dương nhiều năm chịu áp bức của con cá thối nào đó, gặp tình huống này dĩ nhiên là phát huy bản lĩnh nịnh nọt quen thuộc của mình rồi. Hàn Mục Dương cố bày ra vẻ mặt thành khẩn, ánh mắt tràn đầy áy náy, giọng cũng thập phần nghiêm túc:

      “ Xin lỗi, làm ảnh hưởng đến , từ tôi có thói quen ngủ mê, ha ha, bình thường có khi còn bật dậy đánh người nhưng hôm nay , chắc do dây an toàn thắt chặt quá.”

      Quân Minh Sư khóe miệng giật giật, khuôn mặt đen thui như đít nồi, quay mặt , thèm với con vô duyên này nữa.

      Nhưng con vô duyên đó cũng biết ý tứ gì hết, lại :

      là ngại quá, thế này nhé, lần sau tôi đeo khẩu trang còn nếu thấy phiền có thể đeo tai nghe…”

      Quân Minh Sư liếc con đó cái, bất lực thể thêm câu gì, chỉ có thể tiếp tục quay sang hướng khác, trong lòng niệm niệm lại câu

      Im lặng là đỉnh cao của khinh bỉ.

      Im lặng là đỉnh cao của khinh bỉ.

      Im lặng là đỉnh cao của khinh bỉ.


      ……
      ***

      Máy bay hạ cánh, người đàn ông ngồi bên cạnh lập tức rời , dường như muốn ở cùng Hàn Mục Dương thêm chút nào nữa.

      Hàn Mục Dương bĩu môi, chẳng thèm bận tâm, chỉ là mơ thôi, có cần làm vẻ mặt thối đó với . Dù sao cũng chỉ là người đàn ông gặp máy bay, cần gì phải bận tâm. liếc nhìn xung quanh….ặc ….tại sao mọi người lại nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ như thế. Hàn Mục Dương chỉnh lại túi xách, nhanh chóng chuồn khỏi máy bay.

      Truyền thuyết kể rằng, rất lâu rất lâu về trước, nữ thần mặt trời trong lần dạo dưới nhân gian gặp và phải lòng vị quốc vương của vùng đất sư tử tuấn. Họ nhau say đắm và muốn sống bên nhau dù biết vi phạm thiên quy. Dù cố gắng giấu diếm nhưng rốt cuộc họ cũng bị phát , Ngọc hoàng tức giận nhốt nữ thần mặt trời tại đông – tây cung, còn quốc vương vùng đất sư tử bị giam cầm tại mặt đất. Quốc vương vô cùng nhớ nữ thần, ngày ngày đều nằm ánh nắng của nàng để ngóng chờ nàng, thời gian trôi qua, quốc vương chết , hóa thân thành loài sư tử, canh giữ tại thung lũng nơi hai người lần đầu gặp nhau, tiếp tục chờ đợi nữ thần của mình. Nơi đó ngày sau được gọi là thung lũng mặt trời.

      Tại thung lũng ấy, vào rất lâu rất lâu sau, con Mèo ngốc lại chạm trán nàng mặt trời ( mình giải thích 1 chút là Hàn Mục Dương có nghĩa là hoàng hôn mùa đông nên mình gọi ấy là mặt trời), chuyện gì xảy ra? Liệu truyền thuyết kia có lặp lại? hãy chờ khi nào Sâu bớt lười kể cho bạn nghe

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :