#23 Con Vi há hốc, nó cũng ngờ, cứ bám sát lấy thằng An, chẳng hiểu con này nó trở nên yếu đuối từ lúc nào biết? -" thôi , em nghe người cũ của giờ bị điên đấy..." Cái gì cơ? Mồm thối nhà nó còn mở ra được như thế cơ à? Mẹ chúng mày, ừ, bố mày bị điên đấy! Chẳng phải là nhờ chúng mày ăn ở có đức quá còn gì? Mặt mình phải , đỏ phừng phừng, máu nóng dồn hết lên đến đỉnh đầu, hai đứa õng ẹo tình củm ngút trời, cứ như kiểu trêu tức. -"Chỗ này là chỗ dành cho người bình thường..." Tiếng thầm, rất . Tiếc là tai mình vẫn chưa điếc, hai chị, ăn ý liếc nhau, rồi liếc qua mình, cười khẩy. Thôi, hai đứa bay, xong rồi! Bà mày đ... thể nhịn được nữa rồi! -"Phải, thế mà chẳng hiểu sao bảo vệ lại cho hai con cẩu vào ngoe nguẩy!" Mình thản nhiên đáp. -"Nguyệt...mày..." Con Vi tức lên lời. Thằng An chõ mõm động viên. -"Thôi em, đừng trách loại vô học, cẩn thận tức giận quá con lại kém thông minh..." -" họ hàng nhà cẩu thông minh sao nổi..." -"! Thế nên đời chẳng có thằng đàn ông nào được ..." Người ta bảo, lời thốt ra, đôi khi còn đau hơn cả dao cứa. Đúng . Trước mặt mình, là người từng , nguyện chết vì mình. Là người , mình hiếm khi cãi thành hai. Là người mình chăm sóc, nâng niu, đến từng chân tơ kẽ tóc... -"Nếu muốn được hạnh phúc và thương, nên xem lại nhân cách của mình ..." -"Nhân cách của tôi làm sao? Khốn nạn quá hả? Sao cái lúc nghèo kiết xác, ba mẹ ở trong viện, hàng tháng ngửa tay xin tiền chửi luôn ? Lại Việt An, hèn, hèn lắm..." -"Em đừng nghe ta bậy." -"Nguyệt, mày dừng cái việc ngậm máu phun người lại ngay!" -"Ha, Hà Vi, tao ày biết, mày ngu như bò ấy con ạ, giảng viên cái đ... gì, mày còn dính vào con rệp này ngày nào còn khổ ngày ấy..." "Nam chính" bị xỉ vả, mất hình tượng trước "nữ chính" tức lắm, mắt long sòng sọc, tay định giơ lên, chắc muốn tát vỡ mồm "nữ phụ" đây mà. Được, tát tát. Mình thề thằng đó dám tát mình, mình lao vào cấu xé, tha cho nó. Chẳng biết thế nào mà cái thằng "nam phụ" từ đâu chui ra, làm hỏng hết cả việc lớn. Em là nhà, tản văn viết bởi Lan Rùa. Cố tình ứng dụng cho mà ngồi edit lại thỉnh thoảng bị lỗi mất chữ là đương nhiên, ví dụ quay lại chap trước, nguyên văn là "...bị mình đâm tới suýt chết, vẫn giữ sĩ diện ình" nó chỉ còn là "... bị mình đâm tới suýt chết, vẫn giữ sĩ diện ình". Thông báo để đỡ bị mang tiếng mấy lỗi đó là do mình soạn thảo cẩu thả thôi. Mình chỉ chịu trách nhiệm nội dung cũng như cấu trúc của bản thảo wattpad và wordpress nhà mình. Mặc mình gào thét, cứ thế lôi mình lách qua đám đông, hùng hục lên nhà. -"Em yên tĩnh chút được ?" -"! Bỏ tôi ra, tôi phải cho chúng nó biết tay..." -" vừa mới để ý chút vậy rồi, em bảo làm sao yên tâm được?" -"Chìa khoá!" -"Gì?" -"Đưa chìa khoá nhà cho tôi!" đưa, mình mở cửa, rồi nhanh chóng chui vào khoá trái, mặc xác bên ngoài. -"Kiều Như Nguyệt!" -"Nguyệt, đừng bướng nữa..." -"Nguyệt! Nghe !" Tiếng đập cửa tới hãi hùng, nhưng mình muốn mở. Đơn giản, vì mình có cách nào đối diện. Quá khứ, như nước lũ, đổ về cuồn cuộn, mình thích ứng được. Có rất nhiều , mình phải chấp nhận. Dù xót xa, dù cay đắng... Dù đau tới thấu tim, vẫn phải chấp nhận. Rằng... Người mình thương nhất, và người bạn thân nhất, có cuộc sống hạnh phúc bên nhau. Rằng... Mình từng bị điên, từng làm khổ gia đình mình, biết bao nhiêu... Ba già, mẹ già, tóc bạc theo từng đêm chăm con ở bệnh viện, Hoàng bảo, thương Nguyệt lắm, Nguyệt mau khỏi bệnh nhé. Chị Nga quát, Nguyệt ơi, đừng như thế nữa, tao đau lòng lắm. Cái Hạnh, thằng Kì xót chị, lúc nào cũng nắm tay tình cảm... Những lúc đó, Nguyệt thực ở đâu? Sao nghe mọi người ? Nước mắt rơi, mặn chát. Đôi khi, nếu là giấc mơ, tốt biết mấy!
#24 -"Nguyệt, ngoan nào, mở cửa em..." Và cả người đàn ông này nữa? người xa lạ, Mà mình lại ôm lấy ôm để, bám riết thôi. người xa lạ, Mà mình lại cởi áo đòi ta quan hệ. người xa lạ, Bị mình đâm tới suýt chết... -"Nếu em chịu gọi người lên phá cửa!" -" cho em năm phút!" -"Nguyệt..." Dai như đỉa mà, phải, hơn đỉa mới đúng, chịu luôn. -"Tôi muốn ở mình..." -" được làm liều!" -"Dở hơi hả? Tôi đâu có ngu như thế, cuộc đời tươi phơi phới thế này, tôi còn mối thù to tổ bố kia kìa, chúng nó chưa chết tôi chết thế nào? Tôi nhức hết cả đầu, về được ..." -"Thấy phiền?" -"Đúng!" -" cần nữa?" -"Chuẩn!" Hơn tất cả, là người nhất, mình hâm nhiều như nào, điên biết bao nhiêu? chứng kiến quá khứ tối đen nhất của mình. Những khoảnh khắc đáng xấu hổ nhất, ngu xuẩn nhất...sĩ diện đàn bà con của mình, vứt đâu mà mình còn muốn gặp ? -"Đói ? Ra lấy cánh gà rồi về!" -"Nguyệt..." -"Nếu muốn thấy treo ở cửa nhé, đây, nhớ đừng bỏ bữa!" Cái người này, xem mình là trẻ con bằng? lúc, thấy yên lặng, mình ra ngoài, thấy người, chỉ có túi cánh gà thơm phức, cả hộp nước mía bên cạnh. Vừa ăn vừa nghẹn. Đêm đó, sao mà ngủ nổi. Nghĩ nhiều, nhiều lắm, chẳng biết tương lai ra sao? Làm gì đây? ... Rạng sáng, vừa mới dạo loanh quanh bị con Lykan chặn trước mặt rồi. Thằng bốn mắt này, muốn gì nữa đây? Mình quay , bóp còi inh ỏi, điên mất. -"Sao?" -"Chán ghét nhau đến mức độ thế cơ à?" -"Ừ! Biến !" -"Ba em muốn chuyện với em!" Thế nữa! Mà là ba mình, nên đành phải nghe. Đại loại ba mình nhờ đưa mình khám tổng thể lại, mình bảo mình có thể tự , ba mình lại nếu như vậy ba mẹ lên Hà Nội. Cuối cùng mình thua. Tối qua, có giây phút mình tự hỏi, có phải thằng cha này thầm mình mà lại tốt thế? Rồi lại thấy vô lý, điên hâm như mình, chó nó à? Giờ biết đáp án, chắc khi xưa nợ ba mẹ mình nhiều lắm đây, nên bất đắc dĩ phải giúp mình. Khám tới khám lui, hoàn toàn bình thường, thấy xem tờ kết quả, mặt mày còn cau có như trước. Giờ mới để ý, bốn mắt vẫn mặc cái áo cũ, với thằng sạch đến dư thừa như , chỉ có thể kết luận tối qua về. Chẳng biết ăn chưa? Mà sao mình phải quan tâm, vớ vẩn, ăn hay kệ cha chứ! lòng vòng, mãi mới chịu đưa mình về nhà. Dừng xe rồi, cũng thèm mở khoá, cứ yên lặng mặc mình lèo nhèo. Lải nhải nhiều, mình đau mồm, mà chẳng đau đầu gì cả, thế mới tức. Chịu rồi. Bất lực! Mãi sau quay sang, tay chạm vào vai mình. Khoảng cách, , sát tới mức ngột ngạt. thơm lên trán mình, rất nhanh, rồi mở cửa. -"Em lên nhà !" Giây phút ấy, lòng mình nôn nao đến lạ thường, vội vàng chạy khỏi xe mà nước mắt cứ ứa ra. Buồn lắm, chẳng hiểu sao buồn đến vậy!
#25 Sau đó, cuộc sống của mình lại trở lại bình thường. chị em gọi điện chúc mừng tới tấp, gheo căm (welcome) Nguyệt hoàn hồn. Nhân viên mới đầu gặp mình hơi hoảng, chẳng cứ nhân viên, ngay cả mấy thằng đàn em cũng sốc ghê gớm. Quán của mình nghe chẳng ai biết pha bột với nấu nước sốt, nên chuyển sang bán bia và đồ nhắm, mẹ cái thằng Vịt Đực, làm ăn như lờ, biết phải gọi mình chứ? Mới đầu quay lại bán bánh, ít khách lắm. Nhưng dần dần rồi mọi việc lại đâu vào đấy, mọi thứ vào quỹ đạo, chỉ có vết thương lòng mình, mãi chẳng nguôi ngoai. Cứ dăm bảy ngày, bọn mình lại rủ nhau tụ tập ở quán thằng Đức, nhậu tới bến. Bia rượu, ai bảo tốt đâu? Uống vào, cả người lâng lâng, muộn phiều, đau khổ đều tan biến... Trước kia nghe tới bia rượu là sợ, giờ uống chẳng khác nào nước lã. -"Chị Nguyệt, bọn em cảm thấy có lỗi lắm..." Mấy cái thằng, rượu vào là lời ra, sến sẩm vcl. -"Nếu nó là con khác, tụi em thề cho banh xác, nhưng nó lại là con rượu của Quốc "mặt ngựa"..." -"Rồi, tao biết rồi!" -"Có lần em và thằng Dũng uất ức quá, cũng chạy tới nhà con ranh đó rình, mà chỉ dám tháo hơi cái xe của thằng An, với ném bả chuột cho chết mấy con mèo rồi chuồn vội ..." -"Ly này kính chị, cũng tạ tội vì quá hèn." -"Được, ly này chị cũng kính các chú!" -"Đại ca, chị cũng đừng bao giờ ức quá làm liều, dây dưa với Quốc "mặt ngựa" là yên thân đâu, lão ấy đuổi cùng giết tận luôn đấy, đầu gấu đất Hà thành này, có ai nghe đến tên lão mà khiếp..." -"Chị thông cảm, bọn em còn mẹ già, con ..." Mình bắt đầu ngà ngà, đầu óc lơ tơ mơ, bọn chúng cũng say sưa hết rồi, mỗi đứa lảm nhảm câu. -"Đây, đây là địa chỉ nhà lão, thằng mặt lờ đấy giờ ở rể chị ạ..." -"Thằng kia, đưa bà ấy làm gì? Cất !" -"Kệ tao, bọn mày hay ..." Thằng Tuấn cầm tay mình, đưa tờ giấy rồi dặn dò, như kiểu mẹ đẻ tiễn con lấy chồng. -"Đây là phòng trường hợp chị quá uất hận, muốn sống chết với chúng, nhưng chị cứ suy nghĩ nhé, đời còn dài lắm, chị nhé, chị nhé, em là em chị Nguyệt nhất đấy..." Lũ này, say hết rồi, hâm hết rồi. Lần lượt từng đứa gục, mình cũng chóng hết cả mặt, phủi phủi áo quần rồi loạng choạng về. Ra được tới cổng quán nôn tới nôn tấp, sau đó biết gì nữa luôn. Sáng hôm sau tỉnh dậy thấy mình ở nhà, áo quần thơm tho. Chẳng nhớ nổi mình về bằng cách nào nữa? chung nhiều lúc mình cũng tự phục mình vãi cả ra, bọn kia đàn ông nam nhân, uống xong biết trời đất là gì, mình vẫn mò được về nhà, thay áo quần, giặt giũ phơi phóng, rồi lên giường đắp chăn ngủ ngoan ngoãn. Ngó đồng hồ, thế mà là 12 giờ trưa rồi, uống cốc nước mát, bụng dạ cồn cào, mình định nhanh nhanh ra quán ăn trưa mới phát tủ lạnh có âu cháo. Đờ mờ, mình thành thánh rồi ư? Say như thế mà vẫn còn biết mua cháo để sáng nay ăn. Là cháo cá, hơi mặn, cái cửa hàng này, kinh doanh như thế này chết, mất hết khách! Nhưng đói quá, ăn vẫn ngon. Ăn rồi mới ngộ ra, những lần trước, lần nào mình cũng mua cháo ở hàng này ý sao nhỉ? Hôm quá mặn, hôm quá nhạt, hôm lại còn nấu loãng, hạt gạo cũng thèm xay trước khi nấu, thế mà mình vẫn mua mới lạ. Chẳng nhớ nữa, chắc say quá bị dụ rồi! Ăn chán ăn chê, mở túi định lấy thỏi son quệt vài phát, tự dưng cái tờ giấy ấy, tờ giấy địa chỉ nhà ấy đập vào mắt. Mình định ném , Mình định thèm quan tâm, bắt đầu cuộc sống mới, vui vẻ, hạnh phúc, tươi đẹp. Định là định thế thôi, chứ thực tế, với tưởng tượng, khác nhau quá nhiều. Chỉ trong chốc lát, đứng trước căn biệt thự đồ sộ năm tầng từ khi nào. Ngày trước nghe đồn nhà "chị Vi" đại gia rồi, mà chị ấy kín tiếng lắm, bao giờ dắt bạn bè về chơi, cũng bao giờ chuyện gia đình. phải bọn mình thể rình rập, mà vì thân với nó, nên mình tôn trọng, giờ đứng ở đây, đúng là ngỡ ngàng. chung đồ sộ, hoành tráng lắm, ngày xưa xem chương trình thực tế thăm nhà các diễn viên, người mẫu nổi tiếng suýt xoa lắm rồi, giờ chứng kiến tận mắt, mấy cái đó đem so với cái biệt thự này chỉ là con tép. Rộng lắm, trong khi người dân Hà Nội chen chúc khổ sở, đất cát đắt đỏ nhà nó khéo phải rộng vài sào, trước cổng là hai con rồng trổ cực tinh tế, lán bên cạnh cũng toàn siêu xe. Trong lúc mình còn thầm đánh giá đùng cái xuất ba nhân vật "nổi tiếng", mình đành nấp vào chỗ cái cột điện, đến là hèn. Con Vi, thằng An và mẹ thằng An. Mẹ nó chắc tới thăm con dâu, gia đình gia giáo , cho con trai ở rể hẳn hoi. Hai mẹ con tình củm dễ sợ. Thôi mình cũng ngu, tự dưng tới đây xem chúng nó hạnh phúc để về mà ức. Sau đó, thằng An đưa mẹ nó về. Con Vi cũng lưu luyến lắm, tiễn mẹ chồng và chồng như trăm năm sau mới gặp ý, còn bộ đoạn ra đầu ngõ, xem tới khi cái ô tô khuất bóng mới về nhà, màu mè éo chịu được. Lúc nó quay lại, mình mới có dịp bình tĩnh xem xét. Người mập hơn, má hồng trắng, tung ta tung tăng trong cái váy bầu hai dây, tất nhiên, ai trông nó lúc này cũng thấy nó rất đẹp, rất đáng , chỉ có mình là thấy hồn nhiên như con điên. Chả hiểu con này nó phởn kiểu gì mà chân tay loạng choạng, rồi vấp ngã dập cái. Mình phì cười chứ, sướng! Cho mày chết con ạ! Mà thấy nó đứng lên, tay ôm bụng, mồm liên tục gọi có ai ? Cái con dở hơi này, làm gì mà yếu đuối thế? Buổi trưa, vắng tanh, nó cũng mang điện thoại hay sao? Giọng nó, thảm thiết dần, gọi mãi, gọi mãi chẳng có ma nào cả. Hà Vi, đây là quả báo ày đấy! Nhưng từ , gì thế kia...nước... màu...Đừng với mình là nó bị vỡ ối nhá? Mình nhìn con Iphone trong tay, lưỡng lự. phải chứ, mình định gọi cấp cứu giúp nó sao? được, đừng, đừng, Kiều Như Nguyệt, đừng... Nó là kẻ thù độ trời chung của mày đấy, đừng! Đừng ngu! Ngó lại, nghe thấy tiếng kêu nữa, nó chắc ngất rồi. Ôi, mình điên mất. Giá kể hôm nay mình đến đây có phải hay , nó chết mặc nó. Biếtlàm sao bây giờ? Trời ơi là trời...
#26 Gió thổi , lá cây bay, xơ xác... Lòng mình, buồn mênh mang. Mình vừa làm cái việc, cực kì có lỗi với chính bản thân mình. Mình biết, sau này mình hối hận, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, vẫn làm. Đợi xe cấp cứu đến đưa nó , mình cũng lững thững về quán. Thối lòng thối ruột, nhân viên hỏi cũng chẳng buồn , mình chọn chỗ khuất ban công tầng ba, nhìn dòng xe cộ tấp nập nhộn nhịp... ... -"Chị..." Thằng Đức gọi mình, rồi khẽ kéo cái ghế ngồi bên cạnh. Nó mở chai bia, tu hơi rồi thở dài. -"Mày cứ !" -"Em...chị chắc muốn nghe ?" -"Còn chuyện chó má hơn mà tao chưa trải qua hả?" -"Con Vi..." Nó ngập ngừng, mãi sau mới thông báo. -"Con trai chị ạ, bốn cân hai, mẹ tròn con vuông, nghe Quốc mặt ngựa tổ chức ăn mừng hai ngày đón cháy ngoại, toàn bộ nhân viên đều được phát lì xì đỏ 50 ngàn." Mình giật chai bia từ tay nó, tu nhiều, cố ngửa lên, mong nước mắt đừng chảy xuống... Có gì mà khóc? Có gì mà đau? sinh linh tới với thế giới này, là điều đáng mừng, phải ? -"Quốc mặt ngựa chỉ có hai đứa con, nghe ông ta và con trai lớn gặp nhau là khục khặc, nên cưng nhất là con Vi này, ngày xưa chị chơi thân chắc cũng biết đôi chút..." -"Ý mày là sao?" -"Ý em là chị đừng nghe lũ kia linh tinh, đừng nghĩ tới việc trả thù làm gì, vì sức chị đủ đấu với lão đâu..." -"Ừ!" -"Đời có nhân quả, để xem con mặt lờ và thằng mặt bờ ấy ngoe nguẩy được tới bao giờ... thôi chị ạ, đừng nghĩ nhiều, mình sống tốt cuộc sống của mình thôi..." Đúng vậy, sống cuộc sống của mình thôi! Dù như nào, cuộc sống vẫn tiếp diễn, Quá khứ, có ngọt ngào, tại, có cay đắng, quá khứ, vẫn mãi là quá khứ, còn tại, mới là ... Đêm ấy, mình ngồi trước gương, lâu lắm. Người trong gương kia sao mà xấu xí, bù xù, bẩn thỉu, chẳng bù cho người lúc trưa mình gặp, người ta chửa đẻ còn xinh đẹp rạng ngời đến vậy, mình chưa chồng mà trông như sắp sang tứ tuần rồi ấy. Thở dài, rồi lại thở ngắn. Cuối cùng hâm hâm dở dở kiểu gì, quyết định phẫu thuật thẩm mĩ. #27 là làm, sáng dậy, hừng hực khí thế ra ngân hàng rút tiền. -"Chị mà lấy tiền giờ là hơi thiệt đấy ạ, sao đợi thêm tháng nữa cho đúng kì hạn?" -" cần, cứ giúp chị !" Ngân hàng này nhân viên kể cũng lễ phép. Xong xuôi đâu đấy, định về nhà có tiếng gọi với, rất quen. Quay lại, giật cả mình, bà Nga nhà mình chứ ai? Bà này bay ra Bắc hồi nào mà thèm lời? Còn nữa, gì thế? Thấy bà cùng thằng bốn mắt. Mình hơi mất tự nhiên, từ ngày tỉnh tảo trở lại, cứ nghĩ về những hành động hâm dại của mình lúc ở với trước kia, là chỉ muốn đập ình trận. Giờ gặp mặt, càng thấy thoải mái. Mình quay sang chuyện với chị , coi như ai kia tồn tại. -"Ra từ bao giờ thế?" -"Mày đâu thế này, mang cả cái bao tải rách nữa..." -" thôi, em rút tiền, cầm thế này cho bọn nó đỡ nghi." -"Rút tiền làm gì?" -"À, em định phẫu thuật thẩm mĩ, có cái ông bác sĩ mới ở Hàn Quốc nghe có tiếng lắm, tiếc là chỉ nhận tiền mặt..." Trời, có gì mà bà chị mình rồ lên rồi mồm miệng tới tấp. -"Mày điên à? Phẫu cái c... gì mà phẫu, mày đọc báo à, bao nhiêu vụ chết bàn mổ, rồi cái gì mà bác sĩ chỉ nhận tiền mặt, mày lại đọc linh tinh ở mạng chứ gì, cẩn thận nó lừa cho ăn cám, người ta quá xấu hoặc công việc như diễn viên, người mẫu cần nhan sắc mới phải làm chứ..." Cái bà này, lúc nào cũng nghiêm trọng hoá vấn đề, tất nhiên là mình nghe rồi. -"Mày định phẫu thuật cái gì?" Chết, mình cũng chưa nghĩ ra cơ. Nhưng bà ấy hỏi chả nhẽ em biết, đành đáp bừa. -"Em cắt mí..." -"Mày hai mí rồi giờ cắt thành ba mí hả? Con dở?" -"Ừ gọt cằm, nâng ngực, nâng mông..." -"C còn nâng ăn bờ à? Tỉnh cho tao nhờ!" -" nâng thành D, E, F, chung em tính rồi, chị đừng nhiều nữa, đau đầu..." -"Con điên này nữa, ày trận giờ..." có thằng bốn mắt can chắc bà này đánh tan xác mình ngay trước cổng ngân hàng mất. -", bảo nó giúp em!" Choáng! Vừa mới hầm hầm hổ hổ với mình thế mà quay sang bên kia giọng ngọt xớt, phát buồn nôn. -"Nguyệt lớn rồi, em để em ấy tự quyết định !" -"Nhưng mà......" Rồi bà ấy chạy theo , trước lúc còn quay lại giơ nắm đấm doạ nạt, tý về xử mày sau! Xử xử mình sợ hả? Bà ấy chắc cũng dám làm gì mình đâu, Hoàng giết bà ấy trước. Kiều Nguyệt Nga, nhiều lúc nghĩ lại thấy tên và người, chẳng liên quan, trách là trách ba mẹ mình quá mê Lục Vân Tiên. ..... Lúc xếp hàng ngồi đợi bác sĩ tư vấn chẳng biết thằng cha nào gửi cái video tới máy, chán có việc gì làm nên đành click vào. Mình thấy hình ảnh của chị nữ, sau khi độn cằm xong lệch hẳn ra, lại chị khác, mông chảy sệ xuống, chị khác nữa, tới nhờ bác sĩ tháo ngực vì quá nặng, lúc lôi ra chỉ thấy cái gì vàng vàng nhớt nhớt đến kinh tởm. Còn có cảnh quay em ghi lại toàn bộ quá trình mổ xẻ, gào thét ghê gớm, máu chảy tùm lum... Xem xong clip đấy, phải vào nhà vệ sinh nôn tới tấp, sau đó rùng mình chạy vội, có phẫu thuật phẫu thiếc gì hết. Buổi tối, con mụ chị mình nghe kể lại cười phớ lớ, còn kết luận câu xanh rờn. -"Chỉ có cả là trị được mày!" -" cả nào? Mà chị Nga ạ, sáng nay thấy chị làm màu vãi cơ, gọi cái thằng trẻ trâu là , rồi ngọt ngọt nhạt nhạt, chả giống chị tý nào..." -"Láo, ai trẻ trâu với nhà mày, hơn mày 7 tuổi đấy!" Hả? Bốn mắt hơn mình bảy tuổi cơ á? Sao nhìn còn trẻ hơn cả bà Nga vậy? Tất nhiên mà mình dám hé răng rồi, bà ấy tự ái chết. -"Nguyệt, có là mày hết điên rồi ?" -"Bà này, muốn ăn đòn à, hỏi vớ vẩn!" -"Mày nhớ cả hả? Ngày xưa suốt ngày trấn tiền người ta còn gì?" Hả, bà ấy đâu thế? Sao mình chẳng có ấn tượng gì nhỉ? -"Em tưởng quen ba mẹ thôi, biết cả mấy chị em mình á? Kể xem nào..." -"Con này, ban sáng cả tao còn tưởng ấy đùa..." Bà ấy nhắn tin gì đó, rồi lại quay lại tuyên bố, cả muốn để mày tự nhớ. Gớm làm gì mà kiêu thế, ta đây thèm vào, cũng chẳng thèm nhớ nhé, quan tâm! Tưởng dễ đâu, cả buổi tối "chị " biết ăn phải bùa gì mà lải nhải suốt, sáng nay cả cái này, cả bảo cái kia, cả đòi nợ với tao, cái lão Bình thối đó, mấy thằng em của mày cũng chịu thua ấy, gặp cả tắt điện luôn, cả ít nhưng có duyên, tao thích cái túi ở chỗ Tràng Tiền, cả liền mua luôn... Ôi, mình thề là mình cố gắng san sẻ lắm rồi, nhưng dạo này, tâm trạng mình đâu có tốt, mệt mỏi lắm, đành chốt hạ câu. -"Em biết rồi, cả của chị oánh rắm cũng thơm!" -"Mày ..." những tẩn mình, mặt chị còn đỏ bừng, quay vào chăn cười rất "thung thướng", đúng là trúng bùa rồi, hết thuốc chữa.
#28 Sáng hôm sau, hai đứa dậy muộn, luống cuống thay áo quần, ra khỏi cổng Royal thấy cái xe rất quen, mình biết hôm nay bốn mắt tới đón bà Nga có việc, nhưng lúc mở xuống xe mở cửa cho bà ấy, rồi quay lại nhìn mình, hơi lâu. Ánh mắt , có chút gì đó buồn buồn, cũng có chút gì đó lưu luyến, rồi lại cảm giác như muốn hỏi mình việc gì đấy. Từ bao giờ, mình trở thành chuyên gia phân tích tâm lý nhân vật vậy? Hơi buồn cười, cũng có khi người ta chỉ nhìn lơ đãng, còn mình lại ảo tưởng thổi phồng cả lên. Chẳng hiểu cớ làm sao mình vẫn thấy hơi thẹn, tim bỗng dưng kiểu đập đánh thùng cái, đành vội vàng quay . ..... Rút kinh nghiệm đợt trước, mình dạy nhân viên nấu nước sốt, còn bột trộn bột khô sẵn để từng tải, làm loại bánh nào bọn nó chỉ cần hoà nước thôi. Công việc của mình giờ cũng nhàn khá nhiều. Nhưng người ta bảo, nhàn cư vi bất thiện, quả sai. Tâm trạng khá lên là mấy, cả ngày chả có việc gì ngoài lướt web, lướt face. Thậm chí còn lập nick giả lên các diễn đàn tâm . Dù sao ai biết mình là ai đâu? Có nhiều người vào chia sẻ, cũng đỡ stress. Người hiểu cho thông cảm, động viên. Người hiểu chửi dại, thậm chí còn có người bảo mình bịa chuyện câu view, bảo khởi nghiệp sớm phải già đời chứ, sao ngu rứa? Chả nhẽ mọi người chưa đọc báo à, đến doanh nhân TN còn bị chồng và bạn thân qua mặt. Mà chị TN ấy so với người bạn kia còn đẹp hơn gấp trăm gấp ngàn lần, huống chi là mình, con bán bánh, cho xếp cạnh con Vi chắc... Nhưng nghĩ lại, cũng chẳng buồn cãi nhau, căn bản mình cũng ngu mà. Với cả cảm giác ấy mình cũng từng trải qua, ba năm trước quán bánh có em nhân viên, thất tình, mặt mày lúc nào cũng ủ rũ. Mình khi đó lúc nào cũng mắng nó, bảo nó phải biết cứng rắn, tự lập, loại đểu như thế biến cho rảnh nợ, rồi còn nghĩ rằng, nếu mình là nó, mình bao giờ yếu đuối như vậy. Giờ, mới thấy thấm. Đúng là, phải rơi vào hoàn cảnh ấy, mới biết đau là thế nào? Phải sống trong thế giới ấy, mới biết mọi thứ, dễ dàng. Mình gọi cho đứa nhân viên đó, tâm khá lâu. Nó bảo với mình, vết thương này, cần thời gian, rất nhiều. Và rồi dù có quên, thỉnh thoảng nghĩ đến vẫn hận, vẫn uất mà thôi, chỉ cho tới khi, tìm được người khác mình, lấp đầy khoảng trống, nỗi đơn, xót xa, mới có thể dần dần nguôi ngoai. con tiền án điên hâm dở như mình, ai mà ? Nó bảo, mình có thể tìm thú vui, công việc khác để quên . Chắc cũng chỉ có cách này thôi. Mình nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc quyết định mở thêm cửa hàng bánh ngọt. Kế hoạch này khá suôn sẻ, hàng ngày thời gian chủ yếu mình đều ở trong quán học nướng bánh, bắt kem, bận rộn liên tục, mỗi cái bánh ra lò là niềm vui, cảm giác nhàng hơn rất nhiều. Bà Nga cũng ủng hộ mình lắm, ăn bánh xong khen tấm tắc. Dạo này bà ấy xì teen đời hẳn ra, từ ngày vào Nam, có lẽ đây là đợt bà ấy ở lại Hà Nội lâu nhất. hôm, mình ngồi tính toán vốn cần đầu tư, lúc ngẩng đầu lên thấy bà chị về từ lúc nào, đứng ở cửa, nhìn mình, rất chi là "thân thương". Mình hơi hoảng, từ ngày cha sinh mẹ đẻ, đây là lần đầu tiên đấy, lần đầu tiên bà chị mạnh mẽ nhà mình có bộ dạng như vậy, cả người ướt như chuột lột, mắt đỏ hoe, mình đứng dậy lấy khăn tắm đưa cho, bà ấy run rẩy nhận lấy. -"Sao thế? Ai mà bắt nạt được chị?" Bà ấy vừa lắc đầu vừa khóc. -"Đưa số điện thoại hay đưa địa chỉ đây, em đến đấm chết lũ chúng nó..." Thấy cười cười, rồi mắt lại buồn xa xăm, khổ thế chứ. -"Nguyệt, số mày có phúc!" Hả? WTF? -"Bà bị nước mưa thấm ẩm não rồi à? Số tôi mà có phúc còn con méo nào có phúc?" -"Nếu mày là em tao tốt, nhất định tao giành giật tới cùng..." -"Giật cái gì?" -"..." -" ràng xem nào? Hay ông Hoàng gì khiến bà buồn à?" Cũng thỉnh thoảng, mình và chị mình cãi nhau, mình lại bênh mình, chị mình được cái to mồm thôi, xong lại trốn chỗ, mắt rơm rớm. Những người phổi bò nhiều, nhìn qua tưởng đanh đá, nhưng rốt cuộc tâm địa lại sâu cay, còn hay bị tổn thương mà người khác hề biết. -"Chị đừng nghĩ linh tinh, hai người là em sinh đôi, tất nhiên là thân gấp vạn lần em, ấy hay cãi nhau với chị là do khắc khẩu, nhưng chị vào Nam cũng vào theo còn gì? Chị bệnh lúc nào ấy chả lo sốt vó..." Mình ngọt ngào khuyên giải, bà ấy chẳng thèm nghe, cứ thế vào nhà tắm, đóng cửa đánh sầm. Tối thèm ăn, bất ngờ dọn đồ, đặt vé rồi, sáng mai về. Trước khi lên máy bay, còn cầm tay mình, dặn dò. -" cả là người khù khờ trong chuyện tình cảm, biết ngọt, biết dụ con , thà, đôi khi hơi ngốc...nhưng chắc chắn, là người đàn ông tốt..." #29 Mãi nhiều năm sau, mình mới thấm được những gì bà ấy . Nhưng ngay lúc này, đâu có nghĩ được gì. Đầu óc còn mông lung chuyện quán bánh ngọt. Vốn liếng cũng gọi là tạm, về mặt bằng, bốn năm trước, mình có mua bãi đất trống ở Mỹ Đình. Ngày đó chỉ nghĩ thương con bạn, nhà nó có việc gấp nên mình lấy hộ thôi chứ nghĩ bây giờ chỗ đó lại nhiều dân cư, phát triền như vậy. Mở quán ở đây chung cũng hay. Vấn đề là, đất đứng tên thằng An. Vâng, cái dại nào như cái dại nào, ngày xưa suy nghĩ đơn giản, mình bận nên người cầm tiền làm thủ tục, đằng nào cũng lấy nhau, với lại đất ngày đó chưa có giá trị, nghĩ đáng kể. Giờ mới rắc rối đây, nhưng là của mình tất nhiên phải đòi lại rồi, đợi bà chị , mình sốt ruột tới Quốc Trung. Thấy người ta thằng đó thị sát, có ở đây. Hôm sau đến vẫn thế. Hôm sau nữa mình sinh nghi, đòi lên gặp bị bảo vệ giữ, khó như nào cũng được, đúng là bức xúc mà. -"Tôi lên tý thôi, làm ảnh hưởng gì đâu, các thông cảm..." -"Chị cũng thông cảm cho chúng tôi." -"Nhất định hôm nay tôi phải gặp thằng đấy!" -"Chị à, giám đốc bận lắm, có ở đây đâu..." Đôi bên lời qua tiếng lại đột nhiên hai thằng bảo vệ cãi nhau với mình nữa, lấm la lấm lét nhìn qua phía trái. Mình cũng nhìn qua, bốn mắt đây mà! Kể ra biết lương duyên hay nghiệt duyên, rất hay gặp ... cách tình cờ. Thấy vẫy vẫy tay, bảo muốn gặp lại rồi mà vẫn cố tình tìm mình. Đừng có là nhớ mình chịu được nên theo đấy nhá! Mình tiến tới chỗ , định cho ràng, ai ngờ nghe câu xanh rờn. -" gọi em!" Ngó lại, thấy hai đứa bảo vệ cũng tới. Ôi, phải là...nhục. Ăn cả tá dưa bở miễn phí. biết đào cái hố nào mà chui nữa. Hai đứa kia cũng lạ, chuyện với mình cứng rắn, chuyện với bốn mắt lại lịch nhàng, thôi cũng kệ, thời này trai hám trai đâu phải chuyện lạ. lúc, bốn mắt rồi, hai tên bảo vệ vui vẻ ình vào, chắc vừa được chuyện với trai đẹp, phởn nên dễ tính . ..... giám đốc gặp mình sốc lắm, lên lời. -"..." -" gì, đưa sổ đỏ và chuyển giao mảnh đất ở chỗ Mỹ Đình cho tôi..." -"Bán rồi!" Cái gì? Sốc! -"Đất của tôi tôi muốn bán lúc nào chả được, có chuyện gì về !" -"Đất nào của , biết ngượng à?" -"Tôi của tôi là của tôi, thích kiện, chúng ta gặp nhau ở toà..." Bốn năm rồi, còn kiện được ư? Phát điên vì thằng ăn cháo đá bát này mất. -"Cái đồ chó chui gầm chạn, lấy được vợ giàu thế cơ mà, sao bám đít bố vợ rồi xin tiền ý, lúc trước chia tay còn giả nhân giả nghĩa đưa thẻ cho tôi, cái loại chết mẹ ..." -"!" Thằng cha tức lắm, đứng dậy đóng sầm cửa, kiểu này chắc muốn chiến đây. -"Xin lỗi, mau!" -"Bà đ.. việc gì phải xin lỗi..." -"Được, từ hôm cưới tới giờ nhịn em quá nhiều rồi, hôm nay đừng có hối hận!" Muốn làm gì? Định đánh mình ư? Hèn! Mình sai rồi, thằng đó còn hèn hơn thế. Ánh mắt nóng như lửa, cứ thế tiến về phía mình, tay bắt đầu khùa khoạng. -"Chó má, bỏ tôi ra!" -"Sao? Em em tình nguyện làm người thứ ba cơ mà, em quên rồi à? Bây giờ cho em cơ hội..." Giọng cợt nhả, phát tởm. Mình nhổ vào mặt , con ngươi long sòng sọc, bóp má rồi cắn mình, đau điếng. -"Tao khinh bỉ mày, thằng chó, tao cho con Vi..." -"Cứ , cứ hét , xem ai tin con điên như em...ngoan nào, giờ vợ ở cữ, tranh thủ thời gian này ngoan ngoãn, ắt cho em ở bên; thực ra lúc trước vì nghiệp lớn, mới phải tuyệt tình với em, nhưng giờ mọi thứ dần ổn định rồi..." -"Bà nguyền rủa cả nhà mày..." -"Em biết , nếu ngày xưa cái lúc quan trọng em nằm yên ngoan ngoãn rồi bẽn lẽn sụt sùi mà ngông cuồng chút như này, có phải hay ? Càng thế càng quyến rũ..." -"Thằng bệnh hoạn..." -" phải sợ, hôm nay, nhất định chúng ta hoàn thành bước cuối cùng mà trước kia bỏ lỡ..." -"Đồ chó má, bọ rệp, ma quỷ bắt mày ..." Mặc ình chửi, mình hét, đưa tay tháo cà vạt, cười đầy tởm lợm. Mình...cuộc đời mình... Còn có thể bất lực, Còn có thể nhục nhã hơn được ? Lạy trời lạy phật, giúp mình thoát khỏi thảm cảnh này, mình thề mình từ giờ sống tốt, tươi vui. Con Vi, nó lấy được thằng chồng như này, là quả báo lớn nhất đời nó rồi, mình cần phải quá uất hận làm gì nữa. Cầu trời, thương con...