#12 -"Chị ạ, sao chị đứng đây?" Nhân viên của mình mang đồ ăn lên, bất ngờ gọi to quá, mình giật nảy, con Mai từ bên trong cũng ra. Hai đứa nó nhìn nhau, bối rối. Mãi mới tới lúc nhân viên lui xuống, mình kìm được tò mò, hồ hởi hỏi: -"Mấy con ranh, có chuyện gì giấu tao hả?" -"Bọn tao...mày..." Con Vi ấp úng, con Mai nhìn mình, hỏi. -"Mày nghe được rồi còn hỏi làm gì?" -"Nghe nghe cái khỉ, chỉ thấy chúng mày bêu xấu tao, cái gì mà tao chết, cái gì mà con Vi chết? Nghiêm trọng vậy à?" Mình ngơ, hai đứa nhìn nhau thở phào. Khi biết mình có hai bạn thân, nhiều người thường hỏi, chơi ba khó lắm, bởi khi hai trong ba người hợp nhau hơn, người còn lại tủi thân. Mình cười mọi người lắm chuyện, nhưng bây giờ, lần đầu tiên, mình lại cảm thấy lạc lõng, có chút giận, có chút tự ái, cả dỗi nữa. -"Con này, mặt xị ra rồi..." Cái Mai trách, nó gắp miếng bánh xèo, cuộn rau sống rồi đưa cho Vi. -"Này, thử đổi món ở đây xem, mấy hôm ăn được rồi, nhìn mày xanh lắm, mọi chuyện từ từ giải quyết..." -"Mày làm sao mà ăn được, chúng mày, hai đứa cứ lén lén lút lút kiểu gì thế?" Mình chưa kịp nốt câu cái Vi nôn thốc nôn tháo, giờ mình mới để ý, nó dạo này cũng gầy gầy, trông thương thương. -"Con Vi có bầu rồi!" Con Mai tuyên bố, giọng nó rất lạnh lùng, chẳng hiểu sao mình lại thấy có gì đó bất an. Con Vi là người sống thoáng, kiểu Tây hoá ý, thích hẹn hò, thích ngủ, sau đó cũng bao giờ ra điều kiện ràng buộc đàn ông. -"Mày điên à? Chẳng phải mày rất biết cách dùng ba con heo sao? Chẳng phải mày còn dậy bọn tao còn gì? Sao mày sơ suất thế, con hâm...giờ phải làm sao?" -"Nguyệt, bình tĩnh..." -"Thằng nào, thằng đó là thằng chó nào? Tao gặp nó, nó cũng phải chịu trách nhiệm chứ?" Mình công nhận mình hơi nóng tính, nhưng là mình lo cho nó, làm single mom, đâu có dễ dàng gì? Con Vi mắt đỏ hoe, mình càng điên. -"Khóc lóc cái gì, cùng lắm đẻ ra, tao làm mẹ đỡ đầu, nín ..." Cái Mai từ nãy giờ vẫn giữ thái độ rất bình tĩnh, nó là vậy đó, từ xưa tới giờ, xử lý cái gì cũng nhàng, ít cảm xúc nhất trong ba đứa. -"Vi, tao nghĩ mày nên cho con Nguyệt..." cái gì? -"Đúng vậy, có gì mày cứ thẳng, tao giúp mày hết sức..." Hai đứa mình đều nhìn cái Vi, nó gạt nước mắt, sau đó nổi khùng. -" cái gì mà , giúp cái gì mà giúp, mày xem, thân mày mày còn lo chưa xong, suốt ngày thẫn thờ như con ất ơ, chuyện tao kệ tao, đừng nhúng tay vào, cũng đừng tỏ vẻ lên lớp nữa..." Đoạn, nó chạy thẳng ra khỏi quán. Cái Mai thu đồ giúp nó, rồi rỉ tai mình. -"Nguyệt, tao xin lỗi, tao tôn trọng suy nghĩ của mỗi người, mọi chuyện, đợi khi nào con Vi bình tĩnh, nó với mày..." Rồi cái Mai cũng chạy theo cái Vi, buổi gặp mặt bao nhiêu năm, trở thành như vậy. Lòng mình nặng trĩu. Mình biết bọn nó thương mình, mình ở giai đoạn khủng hoảng, có lẽ chúng muốn làm mình thêm buồn, nhưng hai con bạn mình biết, như vậy khiến mình tủi thân lắm. -"Hey, mít ướt!" Giật nảy, haizz...lại cái thằng bốn mắt. -"Biến ...CÚT CHO BÀ..." Sau này nghĩ lại cũng thấy mình đanh đá, nhưng lúc đó tâm trạng tốt, mình đâu có kiềm chế được. -"Con mong con công tác về bà vui hơn, vậy mà sao mặt bà cứ như đưa đám thế bà?" Thằng điên này, lại còn trêu mình. -"Mày biết cái éo gì, xéo!" Thử đặt bạn vào hoàn cảnh, rất tồi tệ, muốn yên lặng mình, cứ có cái đuôi bám theo, bạn có chịu được ? -"Cái lồng gì biết? Người đằng người , bạn thân đằng bạn thân, biết kiếp trước tao đắc tội gì biết..." -"..." -"Tao có gì tốt? ràng mặt ưa nhìn, số đo ba vòng đạt chuẩn, tiền bạc cũng có...sao nó chạy theo người khác? Còn cái gì mà tình đích thực, cái gì mà chỉ là cảm động, thói quen?" -"..." -"Cả con Vi nữa, có bầu với thằng nào biết? Rồi nó tính sao đây?" ... Mình cứ luyên thuyên kể, thằng bốn mắt chẳng biết có nghe , chỉ thấy nó vừa ăn bánh tôm vừa gật đầu. -"Tay nghề của em khá lắm, rất giòn!" Đờ, thế là từ lúc nãy mình với khí à? Bực cả người, mình ném bát nước chấm, cách lịch ... "chẳng may" vào người . Thằng cha chửi mắng, chỉ nhìn mình, nhìn nhiều khiến mình chột dạ. -"Biến !" Mình cáu. Loại dai như đỉa, cút lại còn xếp các loại nước chấm, bánh xèo, bánh giò, bánh răng bừa,...Tất cả, để thành hàng. Rồi cầm lấy tay mình, đặt cạnh bát, . -"Làm lại động tác vừa rồi!" Chẳng hiểu sao nhìn người hiền hiền mà giọng rất có uy, mình như kiểu trẻ con làm sai ấy, sợ sợ. -"Nếu em thấy dễ chịu hơn, hôm nay tôi cho phép!" WTF? -"Đồ chập mạch, xéo cho bà! Xéo mau!" Mình vừa tức vừa ngượng, kêu nhân viên tống cổ . Từ hôm sau phát lệnh truy nã, đứa nào cho thằng đó vào quán, mình đuổi liền. ... Cuộc sống của mình, bình yên đến sợ. Hai tuần trôi qua, mình vẫn thất thểu như thế, người ta , thời gian xoá nhoà tất cả, mình có thấy nhoà tý nào đâu? Hằng ngày, pha bột, loanh quanh trong quán, nghe vài ba câu chuyện của khách, thơ thẩn đợi trời tối. hôm, tình cờ... bất ngờ... -"Nè, các bà biết cái con Vi , con đại gia tập đoàn Quốc Trung ấy, hôm nay cưới nha, hoàng tránh lắm..." -"Gớm, tin động trời như thế, ai chả biết, nghe ba nó bao trọn cả cái quảng trường Royal, mâm cỗ lên tới mấy trăm triệu." -"Cả cái váy cưới con đó mặc cũng đặt thiết kế riêng tại Pháp, nhưng nghe có bầu rồi." -"Thằng nào mà khôn vậy? Mẹ nhà đó có hai em, thằng nghe là giáo sư toán học, quanh năm chỉ biết bổ đề định lý, chẳng mai mai sau tài sản do con rể con quản lý hay sao?" -"Uầy, giáo sư Hà Quốc Trung phải ?" -"Sao bà biết?" -"Đọc báo, nổi tiếng lăm đó, lại còn trẻ nữa, đẹp trai khỏi ..." .... Bạn thân nhất của mình lập gia đình...và nó mời mình... Lúc đó, chẳng kịp nghĩ gì nữa, chỉ kịp ba chân bốn cẳng bắt xe để nhanh tới quảng trường Royal. Lòng mình, hàng vạn câu hỏi, hàng vạn thắc mắc, cả giận nữa, nó coi mình là cái gì? Quảng trường hôm đó, rực rỡ như trong truyện cổ tích vậy... Cái Vi hôm đó, đẹp long lanh rạng ngời. Cái Mai hôm đó, phù dâu dịu dàng quyến rũ. Cả nữa, người mình thương bảy năm trời, khoác lên mình bộ lễ phục màu đen, phong độ tuyệt vời. làm gì ở đây? Con Vi, nó mời tất cả mọi người, mời cả kẻ phản bội mình, vậy mà mình... Nó, mình? xảy ra chuyện gì? Mình định tiến vào trong hỏi nó, cho ra nhẽ, nhưng càng tiến, dòng chữ đó càng đập vào mắt, to lắm, kết hoa, đẹp lắm... Việt An - Hà Vi
#13 -"Nào, ly này chúc chú rể dâu hạnh phúc trọn đời..." -"Vi à, đẹp quá cơ..." -"Nhìn hai đứa xứng đôi ghê!" -"Chú An cưới xong tuy làm cho ba vợ nhưng cũng đừng quên em Viettel đấy, thỉnh thoảng làm bữa nhậu..." -" phát làm giám đốc kinh doanh, đời có thằng méo nào sướng như chú!" ..... Hội trường, vui quá! dâu, lộng lẫy tuyệt trần, Chú rể, bảnh trai như bạch mã hoàng tử, Những nụ cười hạnh phúc, những tiếng chúc tụng, tất cả, tất cả...mình nghe rất ... Tim mình, nơi đó, đau lắm! Nếu như, đây chỉ là cơn ác mộng. Nhưng chẳng có cái nếu như ấy...bước chân mình, cứ thế, tiến gần tới bọn họ... Người đầu tiên phát ra mình là cái Mai, nó hoảng hốt lắm, mình nghe tiếng nó. -"Nguyệt, nghe tao..." Nghe nó? Nghe gì đây? .... -"Nguyệt, tao xin lỗi, tao tôn trọng suy nghĩ của mỗi người, mọi chuyện, đợi khi nào con Vi bình tĩnh, nó với mày..." -"Con Vi có bầu rồi." -", và ấy... ấy, có em bé hai tháng..." -"Tôi sợ đau lòng nên , nhưng cố chấp quá, tại sao lại nghĩ tôi rời bỏ vì bệnh tật? nghĩ mình cao tới thế ư? , trước giờ, người tôi thực , vẫn là người ấy..." ..... -"Quen lâu chưa?" -"Gần bảy năm!" Nghĩ qua nghĩ lại, thấy mình ngu tợn. Khi xưa, nhớ có lần ba đứa tâm , bọn nó bảo, mình là đứa dại nhất, rồi sau dễ bị lừa, mình còn cười khẩy bọn nó, giờ đúng là...đắng! Động viên mình, được khóc, vậy mà nước mắt cứ rơi. Bao nhiêu căm giận, hờn tủi, xót xa, uất ức cứ thế dâng lên, mình lúc đó, còn biết trời cao đất dày là gì nữa rồi, nhìn dâu, mình thấy ngứa mắt, nhìn chú rể, càng ngứa mắt. Nhìn quan khách, càng thấy ngứa mắt. Hình như nghe được tiếng cái Mai, hai kẻ đó đều quay lại nhìn mình, có vẻ bất ngờ lắm. Xem nào, đúng là con đại gia, tiệc cưới của chị cũng sang chảnh gớm, nào là cá vũ, nào là cua hoàng đế, chả công uyên ương...Lúc đó, gần tay mình nhất là bát súp yến, mình ngay lập tức cầm lên, nhìn thẳng vào người con trai mặc bộ âu phục màu đen đó. Từ ngày rời xa, thiết nghĩ, mình cũng chưa từng quá đáng, bởi lẽ, mình còn , bởi lẽ, mình còn thương, bởi lẽ, mình vẫn còn chút ảo tưởng, là ngày nào đó, quay lại. Nhưng tới giây phút này, quả ...tất cả...vỡ vụn... Bát súp, tất nhiên là văng về phía kẻ bội bạc ấy. Khách khứa bắt đầu xôn xao, mẹ ta đứng lên, quát giận dữ. -"Ai cho cái đứa vô học này vào đây? Mau tống cổ nó ra ngoài!" -"Chuyện này của bọn cháu, bác đừng xen vào!" Thực tình, đây là câu lịch nhất có thể của mình ở thời điểm này. -"Con cái nhà mất dạy, tôi biết ngay mà, có học nó khác có học ở chỗ ấy đấy! Đúng là mất mặt quá mà...An có sao con?" Cái Vi lấy ít giấy ăn đưa "chú rể" của nó, quay lại an ủi bác ấy. -"Mẹ bớt giận, để con xử lí." -"Cẩn thận đấy con ạ, đừng dây dưa với bọn có chữ..." -"Mẹ yên tâm ạ!" Mẹ chồng, nàng dâu, thân tình phát cảm động! -"Ấm ức quá à, có giỏi ném lại bát súp đó qua đây..." -"..." An chưa kịp Vi chặn ngang. -"Nguyệt, ra ngoài này với tao! Chúng ta giải quyết hết trong hôm nay!" -"Được!" Lạ đời, chú rể quyến luyến dâu thôi, dặn dò cẩn thận, thơm trán thơm má, dâu trấn an em sao, tình cảm sướt mướt như thể ra chiến trường, cứ như kiểu mình là nữ phụ xấu xa, sắp giết chết nữ chính bằng. Công nhận, giờ nó mặc váy trắng tinh khôi, đẹp như công chúa, còn mình, đầu óc rối bù, mặt mày lấm lem, nhìn chẳng khác nào phù thuỷ.
#14 Nó và mình, trong phòng phụ phía Nam. -"Can đảm ghê nhỉ, còn dám ra đây chuyện với tao!" Mình mỉa nó. -"Mày định làm gì? Thích gì, nào?" -"Mày biết cái giá của những đứa chơi xấu tao? Mày thừa biết?" -"Ừ, tao biết ... sao, mày định xử tao như bọn nó? Mày định làm gì đây? Sai mấy thằng đệ của mày đánh tao bầm dập? Hay tự tay mày xử tao, ngay bây giờ? Vậy mày nghĩ tao có khả năng sai đầu gấu đánh bầm dập mày chắc?" -"Có giỏi làm !" -" , vì mày, chỉ vì mày là bạn thân thôi, nếu ... vì mày mà tao bao đêm mất ngủ, trước ngày cưới tuần, cứ mơ thấy cái mặt mày là tao lại phát hoảng, nhưng thực , dù sao cũng phải đối mặt, đằng nào mày cũng biết, tới nước này tao cũng đ... sợ gì nữa, nào, giờ muốn làm sao?" Thái độ của nó, dửng dưng, thản nhiên...khiến mình đau nhói. -"Ở đây, trong tao còn có sinh linh bé bỏng, mày thích giết cả hai luôn ! Để xem An có tha mày ..." BỐP! Mình tát nó, kể cả khi xem bức ảnh siêu ấy, mình từng thấy rất dễ thương, từng thấy đáng ...nhưng giờ đây, thấy mặt con mẹ nó, chỉ muốn băm vằm. BỐP! Nó tát lại mình. -"Tưởng mày là giảng viên xử như tao? Tưởng giảng viên là hồ ly, làm người thứ ba chứ?" Mình cười. -"Câm miệng!" -"Sao? Cái tiếng học thức cao quý của mày, đem cho chó gặm ..." -"Nguyệt, tao nể mày lắm rồi đấy. thế tao thẳng ày biết, người thứ ba, phải là tao, mà là mày..." -"Mày uống nhầm thuốc hả?" -"Thuốc cái đầu mày, bảy năm trước, ngay từ lần đầu gặp mặt, ấy thích tao, trước khi tới với mày, cũng từng tỏ tình với tao...chẳng qua vì tao từ chối, nên mày mới có cơ hội..." Sốc! Điên! ra là thế, cái người luôn khẳng định mình là mối tình đầu, trúng tiếng sét ái tình với mình ngay từ giây phút đầu tiên...Thế đấy! Mà nghĩ nhiều làm gì, ta còn bên mình trọn đời cơ mà! Bây giờ sao nào? Mình chửi lại nó. -"Vì sao mày từ chối? Tao lại hiểu mày chắc? Tính mày ưa sĩ diện, cặp với mày, phải là đứa có điều kiện, phải xứng...ngày ấy còn là sinh viên nghèo, ba mẹ bệnh, lại mang cái nợ vào thân, làm sao mà lọt vào mắt xanh của mày được? Giờ hay rồi, ra trường, có địa vị rồi, mới nhận ra ...tình của mày, là cái khỉ gió gì thế?" -"Tình của mày mới là cái khỉ gió đấy? nhau bảy năm, cái l... cũng đ.. cho chọc, giữ khư khư như mèo giữ cứt, mày xem, lúc nào cũng luôn miệng là tất cả của em, mày hay lắm...bây giờ định diễn vai nữ chính bị phản bội, ấm ức cho ai xem?" -"Mày..." Phải , mình nghẹn! -"Mày nghĩ xem, thằng đàn ông nó mày thực lòng, nó giữ được ày tới giờ hả? Mày nhớ sinh nhật mười chín tuổi chứ? Mày mải lo hàng quán, quan tâm gì tới người ? Tao lại phải động viên ấy hộ mày?" -"Động viên nhau giường hả?" -"Đấy là việc ngoài ý muốn! Con người ai chả có nhu cầu, hồi đó, tao và , chẳng qua chỉ là giúp đỡ lẫn nhau...tới mãi dạo gần đây, khi dẫn mày về ra mắt, tao mới cảm thấy mất mát, mới cảm thấy thực thể mất , mới nhận ra...bọn tao sinh ra để dành cho nhau... là tình của đời tao...mày hiểu cho tao lần được ? Thử đặt mày vào hoàn cảnh tao, mày chọn tình , hay chọn bảo vệ tình chị em? Nguyệt, mày và con Mai là hai đứa thân nhất với tao, tao thực mong mày thông cảm..." Cảm giác của mình, sao đây? mớ hỗn độn. Nhớ về năm nào đó, mười chín tuổi. Mình mười chín tuổi, quán còn giai đoạn phát triển, ba mẹ bệnh, viện phí, nợ nần, chất đống. Lẽ ra, khi đó, mình nên mải lo kiếm tiền. Lẽ ra, khi đó, bán được cái bánh nào, tích cop được đồng nào, mình nên mua váy áo sịn, rồi mình nên dành thời gian nghỉ ngơi, tổ chức sinh nhật cho , hoành tráng chứ nhỉ? -"Mày tự nhìn nhận lại xem, thân mày nên tao quá hiểu, mày học đâu có giỏi, tính tình nóng như lửa, bốc đồng, thử hỏi mày làm được cái việc lớn gì? Quán xá của mày, phát triển tới bây giờ, chẳng phải là nhờ cáng đáng hay sao? Ngày ấy, vừa chăm ba mẹ bận, nợ nần, vừa học, lại vừa lo quán ày..." Nực cười! ra trong mắt người mình tin tưởng nhất, mình là đứa như thế! ra kinh doanh cứ phát triển, phải cần người học nhiều, hiểu biết cao, tính tình lãnh đạm như nước. -"Hay, ngày đấy đối tác giường của mày nợ nần, mày con đại gia, sao mày vung chút tiền cho người ta trả nợ? Thiết nghĩ cũng chỉ bằng cái túi của mày thôi mà..." -"Tao cũng muốn, nhưng là người đàn ông có lòng tự trọng cao, thà chết chứ lấy tiền của đàn bà!" Hay cho câu, thà chết cũng lấy tiền của đàn bà! Thế mình là đàn méo gì biết? -"Nguyệt à, cái quán đó của và mày, gây dựng, ăn chia lãi với mày lấy tiền trả nợ, còn mày, cũng nhờ mà mới mở rộng được, giờ quán của mày nổi tiếng, ổn định rồi, đủ ày sống thảnh thơi cả đời... cao thượng, ra tay trắng, đòi chia chác gì với mày...vậy vẫn chưa được hay sao? Mày còn muốn gì nữa?" An ơi là An? giỏi tới vậy sao? Giờ mình mới biết! Vi ơi là Vi? Mày thân với tao đến thế à? Tao ngu mười, mày cũng ngu năm bảy phần. Đúng lúc đó, "nam chính", có lẽ lo lắng cho "nữ chính" bị "nữ phụ" ăn hiếp, đẩy cửa vào. Người mình bảy năm, ân cần nâng niu con bạn thân nhất, ánh mắt dò xét khinh bỉ mình như kiểu bọ rệp ấy. Hà Vi! ngày nào đó, nó biết người đàn ông của nó giỏi giang tới mức độ nào, xảo trá tới mức độ nào! ngày nào đó, nó nhất định biết! Nhưng phải bây giờ, mình tin, cứ để nó tự khám phá hay hơn nhiều! -" thôi, kệ ta!" -"Cho mày! Hi vọng mày tìm được hạnh phúc mới, dù sao, tao vẫn xem mày là chị em!" Nó vứt bó hoa cưới thẳng vào mình, từng cánh hồng, rơi lả tả, thê thảm. Hoàng tử công chúa đỡ nhau về hội trường, căn phòng chỉ còn mình, lúc trước, chửi nhau, uất hận, giận dữ, căm tức...ít ra vẫn còn tốt hơn lúc này, đau đớn, trống trải. Nhiều chuyện, giờ nhận ra, quá muộn! Đúng là mình tới mức rồ dại, mù quáng rồi, tới mức tốt xấu đúng sai chẳng phân biệt nổi luôn. Mang tiếng khởi nghiệp sớm, sành sỏi... Mang tiếng côn đồ máu mặt, thế mà lại bị hai con cẩu dắt mũi, ...nhục nhã ê chề! Mình thề tha cho chúng! Bỏ qua cho bọn nó, mình cảm thấy có lỗi với chính mình! Nhưng mình phải làm gì, tại, mình biết? Mình cứ thế thẫn thờ rời khỏi, qua cái đám cưới hoành tráng như cổ tích ấy, xuống đường. Mọi thứ, rối bời, hỗn độn. Cuộc đời mình, tiếp theo, phải ra sao? Bây giờ, mình nên đâu, mình cũng nghĩ ra nổi! Lẩn thẩn hồi... Tới khi nghe thấy tiếng phanh xe rất gấp... ... Lúc tỉnh dậy, mở mắt ra, thấy toàn thể gia đình nhìn chằm chằm vào mình. Cả nữa, mặc áo blouse trắng, ở đám cưới, tới đây với mình, lẽ nào nghĩ lại, mình mừng lắm, níu tay áo, gọi tên , cảm động rớt nước mắt. -"Nguyệt, bỏ ra..." Mình nghe tiếng chị mình quát. -"Nga, mày kệ nó!" -" biết cái gì, Nguyệt, tỉnh táo lại , đó là bác sĩ, phải thằng An, thằng chó đó nghỉ trăng mật ở Thuỵ Điển rồi!" -"Kệ chị ấy, chị đừng nữa..." Em mình ngăn cản, ràng là An mà, mình phân trần. -"Ba mẹ tin con, người con con nhận nhầm sao được, là An đó, ấy bỏ cái Vi rồi, ở đây với con..., chào ba mẹ , cho ba mẹ nghe ..." Chỉ thấy ba mẹ mình mắt đỏ hoe, rồi gật đầu. Chị mình phát khùng, quát ầm lên. -"Cả nhà điên rồi hả, nó điên rồi mọi người cũng điên theo nó hả? Như thế là hại nó đấy!"
#15 -"Bệnh nhân có thể gặp cú sốc lớn, cộng thêm tai nạn vừa rồi nên choáng, cả nhà cứ bình tĩnh..." , sao lại gọi mình là bệnh nhân? trao đổi gì đó với ba mẹ mình, rồi thẳng, mình đành lòng, định đuổi theo, khóc lóc, nhưng bị chị mình giữ lại, chị mình còn mắng. -"Điên rồi, Nguyệt...mày điên nặng rồi..." -"Nga, con từ từ dỗ em, nó mới bị choáng..." Mẹ mình ôm mình, an ủi, lát rồi về. Những ngày hôm sau, mình đều thấy vào thăm mình. Nhưng cả nhà mình lại khẳng định đó phải là , mình tức lắm. Lúc mình thấy , gọi tên , mẹ mình lại bảo là bác lao công. Lúc khác, ba mình lại , người mình gọi là chú bảo vệ. ràng có lần mình nắm được tay rồi, thằng em mình còn ngăn, mình tỉnh lại , là cán bộ y tế. ... Mình kiểu hỗn loạn luôn, tại sao cả nhà cứ lừa dối mình như vậy, mình hiểu? Hay vì từng phản bội mình, nên giờ mọi người muốn cho gặp mình? Mình từng rất ghét , nhưng là xin lỗi mình, mong mình tha thứ rồi mà, mình cũng cho cơ hội nữa. Mình kể cho gia đình, mọi người đều mình nghỉ ngơi, chuyện đó phải là , do mình gặp tai nạn nên bị ảo giác. Tất cả, chẳng ai tin lời mình cả, mình hoang mang lắm. hôm ngủ dậy, mình thấy người khang khác, mình lại thấy mình buồn nôn, mình nhớ mang máng hôm qua mình khám thai, mình có em bé với rồi, bọn mình sắp làm đám cưới, mình vui lắm, cứ tự ngắm bụng mãi. -"Nguyệt ơi là Nguyệt, mày tỉnh táo lại cho tao nhờ!" -"Chị, được mắng, em bé sợ đấy..." Mình làm dấu hiệu, chị mình thôi, mà bà ấy càng lồng lộn. Ba mẹ mình nhìn mình khóc, tại sao vậy? Tại sao tin mừng như thế, mọi người lại buồn? -"Mẹ kiếp, ngày trước xem phim đọc báo thấy có trường hợp điên vì tình, tao từng tin, giờ hay rồi, chính em ruột của mình dính chưởng...phải làm sao với mày đây hả Nguyệt?" -"Em điên mà, chị điên có..." Mình cãi, sao ai cũng bảo mình điên? Bị hoang tưởng? Mình đâu có thấy mình điên đâu? Mình càng là mình điên, mọi người càng kết luận mình điên, thế mới nhục! Ba mẹ còn đưa mình vào khoa tâm thần học, hết nổi. Mình muốn xuất viện, mà ba mẹ cho, hàng ngày bao nhiêu người canh chừng, mình muốn cũng trốn được. Tới giờ, người ta cứ bắt mình truyền cái thuốc gì đó, mấy lần đầu, mình chịu, còn bị mấy người xung quanh canh chừng, giữ như giữ gà ấy, những lần sau mình nản, mặc kệ họ, muốn làm gì làm. Thực ra khi ấy, trong những giây phút tỉnh táo hiếm hoi của ngày, mình cũng thấy trí nhớ của mình hơi có vấn đề, lúc mình nhớ kết hôn rồi, có con hai tuổi, lúc mình nhớ mới chỉ mang bầu, lúc mình nghĩ mình mới mười chín tuổi, vừa được tỏ tình xong. Lại có lúc, mình nhớ mình mới đám cưới về, tính mua xăng đốt cháy tiệm vàng Quốc Trung, mình đốt tiệm vàng trước, sau đó đốt các gian hàng nhà đó, rồi cuối cùng mới tới thằng An, con Vi. Tất nhiên là chỉ ít ỏi thôi, còn sau đó, gần như mình bị loạn, bị cuốn vào cái dòng xoáy ấy. Nhưng chỉ là đại não mình gặp chút vấn đề về trí nhớ, kiểu giao thông tắc nghẽn, cớ sao mọi người cứ làm quá lên thế? -"Nguyệt à, coi như tao xin mày đấy, tao biết, tao biết mày khổ, nhưng mày đừng như vậy nữa được , tao đau lòng lắm..." Chị mình nắm tay mình, khóc lóc. Dạo gần đây, chị em mình, ai nhìn thấy mình cũng chảy nước mắt, ngay cả cái bà chằn này cũng thế, mình sắp chịu hết nổi rồi. -"Nguyệt, mày bản lĩnh tý được ? Thằng đó đ... là cái gì cả, nó xứng đáng với mày, mày ngu quá rồi, luỵ tình quá rồi, can đảm lên, ngày mai mày còn như này nữa tao giết mày luôn đó, cho ba mẹ đỡ bận tâm..." mình chen ngang. -"Mày im mồm , mắng nó nữa, linh tinh, cứ thử đặt mày vào hoàn cảnh đó xem, có khi mày còn điên hơn nó!" -"Mịa kiếp tôi đéo ngu như nó mà để bị dắt mũi ngần ấy năm trời, nuôi báo thằng thất đức..." -"Chẳng qua số con Nguyệt đen nên mới phải chịu như thế...nó cũng quản lý được cái nhà hàng lớn như vậy, mày đừng cứ coi thường rồi ác cảm với nó mãi thế..." -"Ừ tôi công nhận nhà hàng phát triển, nhưng là do nó nấu ăn ngon, giữ bí quyết, lại chơi với mấy thằng đầu gấu, ăn chia sòng phẳng nên chưa có vấn đề gì, còn chuyện nào ra chuyện ấy, ông thể phủ nhận được rằng đen phần dại mười phần, cái tính nó bốc đồng phổi bò, nhau bao nhiêu năm, trưa nào cũng đều như vắt chanh mang cơm ra Bách Khoa, tháng nào cũng đưa tiền, lo cho chó từ A tới Z, mỗi lần giận nhau lại tự mình làm lành, đéo có đứa con nào có chút tự trọng như nó..." -"Nó quá thôi, mày chưa đừng phán xét nó..." -"Ông lúc nào cũng bênh nó, đợt nó tôi thấy mặt thằng đó khôn lỏi rồi, ông vẫn bênh, giờ sáng mắt ra chưa." -"Mày ai bảo mày câm đâu." -"Dốt nát, ngu xuẩn, chia tay lâu rồi mà cũng hé răng gì với gia đình, với ba mẹ thôi, cũng phải với bọn tao chứ, cứ ở mình tự kỉ rồi giờ điên là phải..." -"Tao với mày trong Nam, con Hạnh ngoài Đà Nẵng, thằng Kì học tận bên Sing, mày bảo nó kiểu gì? Nó cũng là nghĩ cho bọn mình thôi..." -"Ông ngậm miệng vào cho tôi nhờ, chính vì ông đấy, chính vì ông từ bé nuông nó, bao che cho nó nên nó mãi khôn ra được!" ... chị mình cãi nhau, hai ông bà ấy là sinh đôi, khắc khẩu, cãi nhau dai dẳng từ sáng tới chiều, từ chiều tới hôm sau, bao giờ ngừng nghỉ, đến mệt mỏi. Mãi sau, ba mẹ mình về, ông bà ấy mới lườm nhau rồi tạm thời đình chiến. sau ba mẹ mình, là ! -"An!" Mình gọi. -"An An cái lồng, tỉnh cho tao nhờ!" Chị mình đánh mình, mình giữ tay chị mình, hai người đánh nhau, cái Hạnh lại phải vào can chị. -"Con thông cảm, bình thường ngoài hay tưởng tượng linh tinh ra nó rất ngoan, nhưng cứ thấy đàn ông lạ là nó lại nhận nhầm thành thằng An..." Ba mình phân trần, mình ức, cãi. -"Con đâu có nhận nhầm, là An mà, ba mẹ nghe !" -"Ngồi đây con!" Mẹ mình với , rất nhàng. -"Chú dì cứ để con tự nhiên..." Hả, toàn gọi ba mẹ là hai bác mà, sao hôm nay gọi chú dì, mà sao đeo kính? mới bị cận à, hay đeo kính cho thời trang? Những ngày trước, tới, mình gọi là sợ chạy, mọi người bảo với mình đó phải là , là người khác, mình nhận nhầm khiến họ sợ chạy mất dép. Chẳng biết mọi người hay lừa mình? Nhưng hôm nay, ngồi sát giường mình, mình nắm tay , chạy, cũng bỏ ra. Mình nghe an ủi ba mẹ mình, mình sao. Đúng vậy, đời chỉ có hiểu mình thôi, chỉ có tin mình sao! -"Dì sợ phiền con lắm, hay thôi con ạ, có lẽ cứ để nó ở viện, uống thuốc đều thời gian xem sao..." -"Hôm qua con thưa chuyện với chú dì rồi, chú dì trước kia có ơn với con, chú dì cứ coi như tạo cơ hội cho con trả ơn ." Hả? Sao bảy năm nhau chưa từng thấy mắc ơn ba mẹ? -"Thôi cũng đành, hai tháng rồi cũng có tiến triển gì cả, chú cũng sốt ruột, nhưng nếu con thấy phiền cứ alo, chú tới đón em liền..." -"Con biết rồi!" -"Trước kia em , là con giúp em, giờ vẫn là con giúp em, em nợ con nhiều lắm, chú dì cũng nợ con..." -"Chú dì đừng khách sáo nữa." Nghe đau đầu, choáng váng, hôm nay ba mẹ mình và cái chuyện gì biết, mình đếch hiểu gì hết? Mình còn ngơ lắm, tự dưng thấy quay lại, thầm với mình. -"Nguyệt, về nhà với nhé!" Uầy, mừng rớt nước mắt. chán cái bệnh viện này lắm rồi, chán cái cảnh cả nhà cứ nhìn mình khóc lắm rồi, chán cái mùi thuốc truyền lắm rồi... Nghĩ nghĩ, cứ nghĩ là đầu đau kinh khủng. Thời điểm ấy, có rất nhiều lần mình đột nhiên quên, đầu óc có chút lộn xộn. nắm tay mình, rất chặt, rất ấm, tự dưng mình lại nhớ ra, bảo . -"Nhưng mới tuần trước về nhà ăn cơm ba mẹ thích em lắm mà?" Ba mình thấy mình vậy, vội xua tay. -"Thôi con ạ, để nó ở viện , con thấy tình trạng của nó rồi đấy, cứ mơ mơ tỉnh tỉnh..." -"Ba , con mơ đâu mà mơ." ba kệ . Rồi nhìn thẳng vào mắt mình, nhìn nhiều khiến mình bối rối, phải cúi xuống. Sau đó bảo. -"Về nhà chỉ có mình thôi, giờ Nguyệt ở bệnh viện hay về với ?"
#16 Ở bệnh viện hay về với ? Mình ghét bệnh viện! -"Về nhà nào? dọn ra ở riêng rồi à?" Mình trách, Hoàng mình . -" xem, nó lẫn lộn hết rồi, nhiều lúc thời gian cũng chẳng phân biệt nổi, em sợ..." -"Sao lại gọi An là ? ấy kém tuổi mà." Chị mình chửi mình. -"Mày im mồm Nguyệt ạ!" bảo chị mình bình tĩnh, rồi đáp. -"Ừ, mới ra ở riêng!" -" à?" -"Ừ, Nguyệt này, lúc nãy bác sĩ thần kinh em có vấn đề, có phải ?" Ông bác sĩ nào mà láo thế chứ, mình vội vàng trả lời. -", , đừng có tin!" -"Ừ, vậy em cho biết, chuyện xảy ra trước khi em gặp tai nạn được ? Em còn nhớ chứ?" -" , chả phải hai đứa mình về nhà ăn cơm, sau đó đèo em về, sau đó bị ngã xe còn gì?" Mọi người nhìn mình lạ lắm, có mỗi xoa vào lưng mình, được rồi, tin mình có bệnh, giờ về chăm sóc, ba mẹ cũng vất vả nhiều rồi. Nghe vậy, mình đồng ý theo về nhà! Thế đấy, cuối cùng mình cũng được xuất viện. Chưa bao giờ thấy mặt trời toả nắng chói chang đến vậy! Mình mặc chiếc váy màu xanh lá cây, chị và ba mẹ dặn mình ngoan, được quấy , kiểu như trẻ con bằng, mọi người lắm chuyện, mình lớn rồi mà. Tự nhiên, mình thấy mình bình thường, còn tất cả mọi người mới hâm. Chị mình còn ôm mình chặt, bà ấy dặn dò. -"Mau khỏi bệnh Nguyệt nhé, rồi tao dẫn sang Thái chơi chuyến, cho cả con Hạnh nữa, ba chị em mình chơi..." -"Em đâu có bệnh! Cáu quá rồi đấy..." Chị mình nhìn mình, kiểu ngán ngẩm lắm, rồi bà ấy cũng buông lời. -"Ừ, mày bệnh, thôi ..." -"Em trước nghe lời con nhất, giờ chú cũng chỉ mong như vậy, nhưng con cảm thấy mệt mỏi cứ gọi chú dì nhé, phiền con quá." Ừ cũng hơi xấu hổ, mình từ khi nghe lời nhất, nhưng ba mẹ có nhất thiết phải quan trọng hoá vấn đề vậy ? -"Con biết rồi, chú dì yên tâm!" ... Mọi người rồi, còn mình theo , bây giờ mới để ý khác lạ, mình hỏi. -" mới mua xe à?" -"Ừ!" -"Đẹp thế, ơ cái loại xe này em nhớ con Vi nó thích lắm đó, mà xin tiền ba nó còn chưa ua, sao lại mua được? lấy tiền ở đâu?" Đột nhiên, phanh lại, rồi quay sang mình, nghiêm túc . -"Nguyệt, muốn em nhắc tới nó nữa." -" cãi nhau với nó à? Nhưng nó là bạn thân nhất của em, đừng ghét nó nha..." -"Em nữa là cho em quay lại bệnh viện!" Đáng ghét, tự dưng thấy khác khác, cứ đủng đỉnh , sao mình lại thấy sợ sợ. thường ít giận mình, nhưng nếu giận quát mình, la mình, hét to và bảo: " Em làm đau lòng lắm, biết sống sao đây?". Cái kiểu doạ doạ thế này, mới học được ở đâu biết? vẫn tập trung lái xe, mình quay sang, chủ động làm lành. -"Giận em à? Thôi mà, xin đấy, nhắc nhắc chứ sao? Bao giờ hết ghét nó mới nhắc..." -"Giận em có mà giận cả ngày!" Thấy mặt vẫn kiểu lạnh lùng, mình nịnh. -"Việt An quý, Việt An đừng giận Như Nguyệt nữa!" Xe lần nữa phanh gấp, cáu thấy , mắt còn như lườm lườm mình. -"Cấm được gọi tên đó lần nữa!" Mình sốc. -"Hả? Thế tên kêu kêu bằng gì?" quay mặt , cảm giác kiểu tức ấy, mình chỉ cảm giác thế thôi. lúc mới quay lại, nhàng hơn. -"Giờ muốn em gọi bằng biệt danh, như các cặp nhau thường gọi..." -"Cũng được, thích em gọi là gì?" -"Thằng già lẩm cẩm!" Hả? -"Em gọi là thằng già lẩm cẩm!" Đầu óc có vấn đề à? Sao phải là đẹp trai, cu te, dễ thương...mà lại là... Nhưng từ , "thằng già lẩm cẩm", sao nghe quen thế nhỉ, quay sang nhìn , thấy cười, tủm tỉm thôi, nhưng gian gian thế nào ý. Ngồi chán, chẳng có việc gì làm, mình giật kính của chơi, cái kính này, trông chẳng thời trang gì cả, mình vừa định đeo thử tiếng xe Kitsss to. -"Em bé, em nghịch quá đấy!" -"Sao đeo kính làm gì? Trông cũng có đẹp trai thêm đâu..." Mình vừa , vừa nghịch nghịch tóc , sau đó đùa đùa, vươn người cắn vào tai . Động tác này, ngày trước cực kì ghét, chính vì ghét nên mình mới trêu chứ. Chả hiểu sao hôm nay thấy quát gì cả, tai đỏ bừng. lúc sau, mặt cũng đỏ luôn. Lúc sau, giật lại kính rồi lái xe, thèm chuyện với mình nữa! ... Rẽ qua mấy cái ngõ sâu, đưa mình về căn nhà , hai tầng, trông hơi cũ nhưng khá là sạch . Đằng trước trồng hoa mười giờ, đằng sau có cái vườn, trong vườn trồng khế, ổi, xoài, mấy khóm rau thơm mọc dại và cái xích đu gỗ. Trông chẳng giống nhà ở thành phố chút nào. Và mình có cảm giác rất lạ, dường như là mình tới đây rồi. Dường như là thế, mình chắc nữa. Mình cố nhớ, vài thứ vụn vặt xoẹt qua, nhưng mình là cái gì nữa. Mình nhìn , là mà lại phải là . Cảm giác, quen quen lạ lạ, tài nào hiểu nổi. Mọi thứ cứ rối lung tung cả lên. Rồi tự nhiên, mình đau đầu, đau khủng khiếp luôn ấy. Mình ngồi xổm xuống, nhớ lại lời bác sĩ dặn, nhắm mắt, hít thở sâu, và bỏ tất cả mọi thứ ra khỏi. Làm vài lần, mà hiệu quả. Đầu mình, đau lắm. Cảm thấy mình hèn vãi chưởng, nhưng mà đau quá, nước mắt cứ chảy. Trời ơi, mình lớn tần này rồi, mình còn khóc vì đau, mà thấy chắc ngượng chết mất, mình đành len lén lê ra chỗ góc vườn, quay mặt vào trong, tay chạm qua mấy quả khế, kiểu ra vẻ ta đây thèm ăn, xem xét xem chú nào chín nhất để hái. -"Nguyệt làm gì đấy?" hỏi , cảm giác cách mình rất gần, toi rồi...mình đành bứt quả, nén giọng, . -"Em xin quả nhá!" Sao đó nhanh chóng lau lau, bỏ vào mồm, nhai ngồm ngoàm, trời ơi là trời, chua éo chịu nổi, chua quá, mà thôi, trót ngu rồi, cố mà nhuốt chứ biết làm sao. Từ phía sau, cằm chạm vào vai mình, tay đột nhiên vươn ra, giật lấy khế. -"Cho ăn với!" Điên mất, làm sao mình có thể để ăn cái thứ này? Vừa xoay người lại, thấy cắn nhồm nhoàm rồi, mắt đỏ hoe. -", sao vậy?" Mình hoảng hốt hỏi. -"Khế chua quá, chảy nước mắt!" -"Đừng ăn nữa già lẩm cẩm ạ..." Dù sao mình cũng thể gọi là thằng được, nên đành sửa biệt danh chút. đưa tay lên, xoa xoa nước má mình. Tay , rất ấm. Tiếc là, đầu mình, rất đau, rất rất đau.