#7 Đó là những tháng ngày, thực khó khăn... Nghĩ lại thấy mình của lúc đó, dở hơi. Nhưng lúc đó, đâu có biết. Mình hẹn gặp , gặp. Mình gọi điện, lần lần hai bắt máy, sau rồi cũng từ chối luôn. gọi được, mình nhắn tin, lúc điên lên chửi, khi bình tĩnh lại hạ giọng ngọt ngào, hết nước hết cái van nghĩ lại tình cảm bảy năm qua, nghĩ lại những tháng ngày hạnh phúc, hỏi , làm vậy có quá phũ phàng với mình... Những tin nhắn gửi , chẳng thấy hồi . Ừ người ta, muốn nhận được tin nhắn khóa sim, khóa máy. Nhưng , hề làm thế... -" Nguyệt à, thằng An nó mua điện thoại mới sim mới luôn rồi, cái điện thoại kia nó khóa, nhưng để ở công ty, hỏi nó bảo cho em nhắn bao nhiêu nhắn, cho giải tỏa, nó biết đấy nhưng nó chưa từng xem đâu... thương em nên khuyên lòng...em à, quên nó ..." Đó là nguyên văn bạn thân của với mình, quả là bộ não của thủ khoa tốt nghiệp! Là người mình thương, mình da diết. từng ... Và giờ, dù đau đớn tới mấy, vẫn . Nghe tới cái tên, vẫn thổn thức. Mình biết mình khóc bao nhiêu nữa. Mình khát khao đây chỉ là cơn ác mộng. Con đàn bà đó, nhất quyết chịu , mình thực tò mò gần chết. Nếu biết, có thể giận, mình cho thám tử theo dõi, cũng thấy nghi vấn gì kì lạ, sau giờ làm, thỉnh thoảng gặp mấy người bạn, thỉnh thoảng với con Vi, cái này là mình nhờ nó, cố gắng tiếp cận xem có được thông tin gì . Rốt cuộc, con đàn bà dâm đãng cướp người của mình, vẫn xuất đầu lộ diện, cứ như khí, hoặc chuyện đùa vậy? Xong hôm đó tình cờ mình nghe được câu chuyện đài phát thanh, kể rằng có đôi nhau, chàng trai vì bị bệnh nan y, nên bịa chuyện chia tay người , chấp nhận chiến đấu bệnh tật mình. Mắt mình nhòe , tim nhói, lẽ nào... Nghĩ nghĩ lại, chắc cũng chỉ có khả năng này thôi, người mình, nhưng mà bị bệnh gì mới được cơ chứ, ung thư? Nhưng là ung thư gì, thấy vẫn khỏe mạnh vậy mà? Là do giấu mình thôi, là do mình quá vô tâm chăng? Ám ảnh, xót xa, lo lắng, mình lao tìm ... Mình tới nhà , gọi cửa nhưng ai mở, mình cứ thế ngồi đó, chờ tới rạng sáng gặp mẹ , mẹ cũng chẳng gì với mình. Mình ngồi mãi, thấy ra. Gọi điện hỏi bạn , Chương, may mà vẫn còn ấy tốt với mình, tới công ty từ bao đời rồi. Mình lại mò trung tâm dữ liệu ở Láng Hòa Lạc, gặp, người ta cũng ình vào, mình kiên cường, quyết ngồi đợi. Tới tầm chiều gặp Vi, mình ngạc nhiên lắm. -"Tao lên đây gặp mấy sinh viên cũ..." -"Mày dạy Kinh Tế cơ mà?" -"Mày biết cái gì, đâu phải Viettel tuyển mỗi sinh viên kĩ thuật, còn bao nhiêu bộ phận...thế mày..." Nó gắt, mình giờ cũng chẳng còn tâm trạng mà giận nó nữa, mình mếu máo với nó. -" An sắp chết rồi mày ạ..." Nó đáng rơi cái túi Hermes tới phịch cái, cái túi đó là hàng hiếm, phải có tiền là mua được, nó giữ như giữ vàng, mình sờ còn à. -"Mày đùa à..." -"Tao thề!" Mặt nó tái mét luôn, lúc ấy, nó run rẩy nắm lấy tay mình. Lúc ấy, mình cảm động lắm, người ta bảo, đàn ông có thể bỏ bạn, nhưng chị em tốt bao giờ bỏ bạn, quả là đúng. may giờ phút này, mình còn có nó. Hai đứa ôm lấy nhau khóc lóc, nó cũng mất bình tĩnh lắm, mãi sau nó mới hỏi mình đầu đuôi.
#8 Mình thút thít kể lể, sau đó, ngờ là bị nó lườm, lườm như chưa bao giờ được lườm. Tay nó siết chặt cái túi sịn, mình nghĩ mém chút nữa là nó đập nát mặt mình ấy chứ! -"Con điên, mày dở rồi..." -"Nếu thế sao? Chẳng có lý do gì để giải thích cho chuyện này cả, mày xem, họ sắp cưới, vậy sao bao giờ thấy cùng nhau, ít ra cũng phải bàn bạc chứ...tao cho người theo dõi mấy ngày có thấy gì đâu..." Mình khùng lên lý của mình. -"Mày...mày...cho người theo dõi ?" Nó lắp bắp. -"Có phát được gì ?" -", toàn với mấy ông bạn và mày thôi, làm đờ gì có con méo nào ..." -"Tao là mày bảo tao hỏi dò còn gì, mày nghi tao đấy chứ?" -"Mày đâu đấy, thế tao mới sợ ấy có bệnh giấu, rồi lại khổ, nếu như thế sau này tao ăn năn lắm..." Con này đúng là tính tình thất thường, tự nhiên xong nó lại quát mình. -"Mày... chấp nhận được mày Nguyệt ạ, đàn ông nó cần mày next luôn , mày cứ nặng tình quá làm gì? Nghe tao này, tao chắc chắn bị bệnh gì, và lỗi cũng phải đứa con kia, căn bản là tình của chúng mày còn, giữ lại cũng giải quyết được gì, mày cứ như này mất tư cách lắm..." Mình ức chứ, chuyện này dám kể với ba mẹ, giờ có mỗi con bạn thân để tâm , nếu thực người nó có người thứ ba, mình thề tóm cổ con đó dí xuống cống, vậy mà với mình, nó lại đỡ cho con kia, tức chịu nổi. Đúng lúc đó ra, Vi gì nữa, nó thẳng, để ình và bên nhau. Mình cố nhìn, nhưng thực thấy xuống sắc chỗ nào, mặt vẫn hồng hào lắm. Chỉ có mình là héo tàn thôi. Nhưng nghe có những bệnh giai đoạn đầu người vẫn khỏe, rồi xong lăn đùng ra chết thôi. Mình khóc lóc, an ủi, vỗ về . Vậy mà lại nhìn mình như sinh vật ngoài hành tinh. -"Nguyệt, có sao hết, tới bao giờ em mới tin?" -" dối mà..." -" !" -"Vậy con đó là ai, dắt em gặp nó rồi em tin..." -" được!" -"Em biết mà, biết ngay mà, đừng lo, em luôn bên , dù có bán quán, bán nhà, em cũng lo cho , em tìm bác sĩ giỏi nhất cho ..." Mình cứ mè nheo mãi, cáu. -" điên à, xem nhiều phim tình cảm Hàn Quốc quá à?" -", đừng giấu nữa mà..." Rồi, lục chiếc cặp đen, lấy ra tấm hình, thẳng thắn tuyên bố với mình. -"Đây, nhìn cho , đây là ảnh con tôi và người đó, nhìn cho ..." xíu, lắm, lắm, tới mức mình muốn khóc luôn. -"Giờ tin chưa? Nếu chưa tin tôi cùng bệnh viện làm kiểm tra tổng thể là được chứ gì?" -"Nguyệt, chúng ta kết thúc rồi, buông tha tôi, được ?" -"Kể ra bây giờ tìm người như tôi cũng khó cho , nhưng vẫn có người , tin tôi , cuộc sống, đừng tham vọng quá..." Tham vọng? Mình nhìn , nhìn, nhìn, rồi lại nhìn... Đây, có phải là người hàng sáng hôn mình, bánh mình làm là ngon nhất? Đây, có phải là người, trọn đời bên mình? Đây, có phải là người, ôm mình vào lòng và hứa cố gắng để mình được tự hào? -"Tôi sợ đau lòng nên , nhưng cố chấp quá, tại sao lại nghĩ tôi rời bỏ vì bệnh tật? nghĩ mình cao giá tới thế ư? , trước giờ, người tôi thực , vẫn là người ấy..." - " dối... bịa..." - "Tôi dám thề danh dự, ấy, mới thực là tình đích thực của đời tôi." -"Đừng nữa, đừng nữa..." -", hôm nay nhất định tôi ! làm tôi mệt mỏi quá rồi!"
#9 -" từng bảy năm bên tôi, ừ bảy năm tôi cũng bên , bảy năm được ở bên người , còn tôi, cái thứ có với , chỉ là thích, là cảm động, là thói quen chứ gọi là , thử nghĩ xem, chính xác ra tôi vẫn là người thiệt thòi hơn..." Lập luận của người thông minh, mình đến đờ người. -"Nghĩ lại, dù chúng ta có từng thân mật nhiều lần, tôn trọng cái lối suy nghĩ cổ hủ của , tôi vẫn chưa tới bước cuối cùng, mai sau vẫn có thể với chồng mình, là trinh, như vậy...tôi cũng chẳng làm gì gọi là ảnh hưởng tới cuộc đời cả!" trinh? Còn lớp màng trinh, được gọi là trinh? Là đáng tự hào, hay là lỗi của mình, nếu lúc đó trao cho rồi, có khi nào bây giờ được mang chuyện ấy ra bắt đền? Thời gian qua, mình khóc rất nhiều, chẳng hiểu sao, ngay bây giờ đây, rơi được giọt nước mắt nào, chỉ có thứ cảm xúc...là ĐẮNG! -"Mấy năm đại học, giúp đỡ tôi, tôi là người trí thức, tất nhiên tôi quên ơn, cái này, giữ, hàng tháng tôi chuyển tiền coi như trả nợ ân tình xưa...từ nay chúng ta liên quan..." Người ấy rồi, nhét cái thẻ ATM vào tay mình, bỏ , chút lưu luyến. LẠI VIỆT AN. Mình mân mê cái thẻ cùng dòng chữ đầy thân thương, cái tên này, cái tên mình gọi, bao đêm trong giấc mơ, cái tên mà trước kia, chỉ nghe thấy mình mỉm cười...vậy mà giờ đây... ..... ..... -"Đóng cửa, đóng cửa hết cho tao..." -"Chị à, mới 8 giờ tối mà!" -" buôn bán gì hết, dẹp hết!" -"Nhưng khách còn ăn..." -"Đuổi về hết cho tao, nhanh lên, đóng cửa lại, dẹp luôn...chúng mày muốn nghỉ việc cả lũ à...đuổi hết, cần trả tiền..." Hôm ấy mình điên rồi, biết cái gì nữa đâu, quán xá cũng kệ, bọn nhân viên thấy vậy, dám cãi, cũng may toàn đứa ngoan, đầu mình lúc đó choang choáng, chỉ thấy mờ mờ hình ảnh chúng nó xin lỗi khách ríu rít, mong thông cảm này nọ. Chẳng biết bọn nó giải thích kiểu gì, thấy khách giận, chỉ thấy mọi người ngoái lại nhìn mình lắc đầu. -"Biến, nhìn gì mà nhìn..." -"Cút, cút hết cho bà..." ..... -"Về hết chưa?" -"Về hết rồi chị!" -"Chúng mày cũng về hết , tao muốn thấy ai hết..." Từng đứa, từng đứa, dám thay cả đồng phục, cứ thế cun cút về. Quán xá vắng lặng như tờ, trống . Cuộc đời mình, có hai thứ khiến mình tự hào, tình với người đàn ông, hoàn hảo như soái ca ngôn tình, và cái quán này! Giờ người đàn ông rồi, mình chỉ còn quán thôi. Mình lên xuống, tầng , tầng hai, tầng ba, khóc, rồi lại cười. Mình biết ngày mai ra sao nữa? làm gì đây? Cửa sổ mở, gió thổi, gió thu gì mà lạnh éo chịu được thế? giây khắc tỉnh táo, mình tự động viên, phải cứng rắn lên chứ, phải kiên cường, hôm nay đuổi khách vậy, doanh thu giảm, tiếc quá. Giờ mình phải ngủ, sáng mai dậy sớm, kiểm tra xem bột nhập có chất lượng , lá gói bánh đủ sạch , thịt thà như thế nào...rồi mình còn phải đích thân pha bột chứ? Còn bao nhiêu là việc, phải ngủ mau. Bây giờ về nhà hay ngủ ở đây? Mấy năm tích cóp, mình mua được cái chung cư ở Royal, cho gần quán, nhưng bận về đó mấy, thôi, hôm nay cứ ở đây . Mình mò lên gác xép tầng ba, trằn trọc, quay hết bên này bên kia, khó chịu. Rồi lại lật đật xuống, làm cốc rượu. Trước giờ thấy cái thứ này chẳng có gì hay ho cả, bây giờ lại thấy có ích, uống vào, người cứ lâng lâng phê phê, cảm giác rất tốt. Mở tivi, tiếng hát da diết, xa xăm... Và em biết quên hết Nhưng bài tình ca viết riêng tặng em Và em biết trái tim có Hình bóng ai kia chẳng riêng mình em .... Biết cái gì mà biết? Hát mới chả hò, hết bài rồi à? Ai biết? Mình đâu có biết đâu? Cái con ca sĩ kia, nó biết mà nó ình, láo , bực bội, mình phang luôn chiếc ly cầm tay vào màn hình. Ly vỡ... Từng mảnh, từng mảnh, tan nát, vỡ vụn...như lòng mình vậy. Thế mà con ca sĩ kia, nó vẫn chịu im mồm. Và em trách nữa, chẳng trách đâu... Đờ, trách nó cũng nghe mày con ạ, ở đó mà hát. Nó tưởng mình nó là biết hát đấy, mình cũng biết hát, ngày xưa mình cũng ở trong đội văn nghệ nhá, để bà hát à nghe. Nghĩ thế, mình hứng khởi cất giọng. -"Và em trách nữa, VÌ EM HẬN , thằng chó chết kia, la la la la..." Lúc đầu, là vô tình làm rơi cái bát bàn ăn của khách, nhưng cái thanh, nghe rất vui. Mình tự cầm cái thứ hai, ném, ôi, sướng. Cái thứ ba, thứ tư, bát cứ rơi, đĩa cứ vỡ, mình thấy vui lắm, cười rất hả dạ. Cái thứ năm, lần này nghe thấy tiếng CHOANG ngay lập tức, mà nhìn thấy bóng người đàn ông, đứng tựa cửa ngoài ban công, bị đĩa lia trúng, trán rớm máu, và sau đó, chiếc đĩa mới rơi xuống, vỡ vụn. Ai? Có phải là ? Cái dáng này, trong tiềm thức, mình thấy nó quen thuộc... Vậy rốt cuộc, có phải ? Hình như là ...mình như mất trí luôn, chạy tới ôm lấy, khóc lóc thút thít.
#10 -“Đừng bỏ em, đừng bỏ em mà, em biết ai cả, em biết làm gì cả…” -“Đứa trẻ có cha đáng thương, nhưng em cũng đáng thương lắm, em thực , chịu nổi nữa… à, đừng nhé!” Mình ôm chặt người ấy, người , phải mùi hương nồng nàn quyến rũ như cũ, mà là mùi bạc hà thoang thoảng. đổi sửa tắm rồi chăng? Đổi người , đổi cả sữa tắm, hay đấy! Nhưng mùi này, thơm nhàng, dễ chịu. Người mới của , cũng vậy sao? Mình càng ôm chặt, quyết cho . -“Nếu muốn, cứ cưới ta cũng được, có gia đình hạnh phúc với ta, nhưng đừng bỏ em, cho em là người thứ ba được , em nguyện đứng trong bóng tối, em nguyện thầm, em ngoan, miễn đừng bỏ em, xin …” gì, chỉ ôm mình, chặt. Cái ôm đó, với mình như phao cứu sinh vậy, ấm áp, hạnh phúc biết bao. Thế gian này, trong giây phút đó, mình thấy độc. Chẳng biết là mơ hay nữa, cứ thút thít mãi như đứa trẻ, vùi vào lòng , cảm giác quen thuộc vô cùng. Lâu lắm rồi, mới có giấc ngủ ngon tới thế. Để sáng hôm sau tỉnh giấc, gần như chết sốc. đâu rồi? Người đàn ông này? Ai đây? Đầu óc choáng váng, chịu lý giải được luôn, ràng hôm qua là mà, sao lại biến thành người khác? ta còn nhìn mình, trìu mến lắm, như quen biết lâu rồi vậy, cái thể loại gì đấy, người này, mình đâu có biết? Mình đạp cho chưởng. bị ngã nháo nhào, sau đó thấy lấy tay sờ sờ cái gì đó, hóa ra bị cận, lấy được kính rồi, đeo vào, lại nhìn mình chăm chú, đờ mờ, nhìn cái gì mà nhìn? Nhưng mình cũng quan tâm, vì mình còn để ý chuyện khác, mình hỏi. -“ An đâu?” Thấy nheo mày, gì. -“ An đâu, ấy đâu? ấy lâu chưa, từ lúc nào?” Mình cứ lay hỏi, hỏi tới hỏi lui, thấy định gì đó, rồi lại nữa, rốt cuộc, chỉ nhìn mình. Mình càng rối loạn, càng bình tĩnh. Mình cuối cùng nhìn thấy vết xước trán , mới ngợ ra, tối qua, ra, chưa từng xuất . -“Ăn gì?” hỏi. -“ là ai?” -“ nhớ là ai?” -“ là ai?” -“Cố nhớ xem!” -“Đ… cố, đ…care, có việc gì biến !” -“Bánh giò, nhớ là Nguyệt rất thích món đó!” Hả? Bánh giò đúng rồi, nhưng chẳng nhớ là ai cả. -“ muốn gì? Sao lại xuất được ở đây? mau, ai là người đứng đằng sau ?” quay lại, cười mình. Sau đó còn xoa đầu mình, như mình trẻ con lắm, rồi bảo. -“Em!” -“Tôi đùa, mau, ai đứng đằng sau ?” -“Em mà!” -“Mẹ, già mồm…” -“ chẳng phải em đứng đằng sau đấy còn gì?” -“Bà đ… đùa với mày nhé, mau, có mục đích gì, ai sai khiến mày? Mày điều tra được những gì rồi? Mày muốn gì? Mày là người do người An sai tới phải ?” Mình quát, khoa chân múa tay. búng tai mình, rồi quát lại, to kém. -“ĐANH ĐÁ!” điên chớ, mình định đập cho trận, nhưng tay lại bị nắm chặt, thằng cha khỏe gớm. -“ Kiều Như Nguyệt, đề nghị nhìn thẳng, sau đó quan sát từ đầu tới chân, và nhận diện đối tượng!” có vẻ rất nghiêm túc, nhìn kĩ cũng đến nỗi lưu manh lắm, đằng nào mình cũng bị khống chế rồi, chẳng có việc gì làm, đành cố nhìn, nghĩ. Cái thằng này, cũng có nét quen quen. Cặp kính này… Cặp kính này…
#11 -"Nhớ chưa?" -"Rồi!" Thấy mặt rạng ngời, rồi cười mỉm. -"Tốt! đánh răng rửa mặt, tôi xuống hấp lại bánh giò, à mà hôm qua còn ?" Cái thể loại, tự nhiên như ruồi. -"Cũng lâu lâu rồi, công nhận trí nhớ tôi tốt, cũng nhờ cái kính của , chẳng nhận ra..." Mình tự phục, cười khẩy. -"Hồi đó đâu có đeo kính..." -"Có mà!" Mình cãi. -"!" -"Có, tôi còn muốn đập nát cái kính mà, người tôi là thằng ra gì, lúc đó điên..." Mình thấy sửng sốt quay lại. -"Nguyệt, đó là lần đầu chúng ta gặp nhau?" -"Khi ấy cũng bảo vậy mà?" -"Đó là thử em thôi, cứ ngỡ em nhận ra , cứ ngỡ em mừng, ai ngờ em suýt nổi đoá..." -"Vớ vẩn!" -"Em chỉ nhớ được có thế?" Mình cố suy nghĩ, thằng cha này, biết cả tên họ của mình, biết cả sở thích, cũng lạ. -"Với tôi là thế! Hay là người hâm mộ thầm kín lâu nay của tôi tôi cũng biết...đúng rồi, chỉ có khả năng đấy thôi, thế cho nên hồi đó mới cố tình xấu người tôi để chia rẽ chúng tôi, bây giờ chắc điều tra ra tôi thất tình nên xuất tán tỉnh..." -"Em..." -" nghe tôi , trước giờ cũng có ít nhân viên thầm thương trộm nhớ tôi, nhưng mà tính tôi rất xấu, và cũng dễ , giờ tôi gặp chuyện buồn, cũng rối bời lắm, mấy cả nhìn qua cũng chẳng phải mẫu người của tôi, thế nên là thà trả lời dứt khoát còn hơn để ôm mộng... có cơ hội đâu..." Mình xong, có vẻ rất ngao ngán, như kiểu mình tưởng bở ấy. Rồi xuống bếp, rất nhanh sau đó, bê lên đĩa bánh giò bóc, còn có tương ớt để sẵn, và cốc nước cam, đặt trước mặt mình. Tên này, đúng là thầm mình quá nhiều rồi, tới bếp núc nhà mình, bánh giò để đâu, còn lấy được thế này? Lẽ nào xưa kia từng là nhân viên của mình? -"Ăn , rồi vào nhà tắm soi gương xem. Hôm nay tôi phải công tác, mấy hôm sau mới về, hi vọng lúc tôi về mặt em còn giống con khỉ nữa!" rồi , mình để tâm lắm, mình nhớ ngày xưa, mỗi lần ăn bánh giò, người ấy thường dùng tương ớt vẽ hình trái tim, rất đẹp. Người ấy còn đút ình nữa. Mình làm nũng, chịu ăn, nhè ra, người ta kiên nhẫn đổ , bóc bánh khác, lúc nào cũng chiều chuộng mình. Vậy mà mới hôm qua thôi, có người bảo, tỉnh cảm với mình, chỉ là thích, là cảm kích, là thói quen? Tim nhói, nơi đó, đau lắm. Nước mắt tự nhiên chảy, chảy ngừng... Điện thoại reo, mình kệ, nhưng nó vẫn kêu, rất kiên nhẫn. -"Nguyệt!" -"Ừ..." -"Tao nghe chuyện rồi, sao kể?" Là Mai, mình nấc lên, khổ sở. -"Mày...mày...bận, mày bảo vệ đồ án thạc sĩ, tao sợ...tao sợ làm ảnh hưởng..." -"Hâm à, đừng khóc nữa, tao thương, con ngu, bạn bè mà lại với nhau, tao xong rồi!" -"Mày có học lên tiến sĩ nữa ?" -"Có, nhưng mà... chung dài dòng lắm, sau, cả con Vi nữa, thứ tư tao về tới, thăm thầy u tý , thứ năm hẹn chúng mày, ở quán mày nhé!" Cúp máy, mình gọi cho Vi thông báo nhưng máy nó bận. Quán vẫn mở, mình cũng chỉ xuống pha bột các loại bánh còn lại giao hết cho nhân viên, lên tầng ba nằm. chung là giờ ngoài nằm dài ra, mình cũng chẳng thấy việc gì hứng thú hơn cả. ... Rồi cũng tới cái ngày ấy, con Mai về nước. Lúc nghe nhân viên kêu, hai chị chờ sếp ở phòng Vip tầng 2, mình vui ghê gớm. Mình đích thân chỉ nhân viên chuẩn bị những suất bánh ngon nhất, đồ uống mà hai đứa thích nhất rồi mới lên góp vui. Lâu lắm rồi mà. Lâu lắm rồi bộ ba mới tụ họp. -"Mày định giấu con Nguyệt tới bao giờ?" Mình nghe giọng quen thuộc của cái Mai, mừng rớt nước mắt, nhớ nó ghê, nhưng cũng hơi sững lại, chúng có chuyện gì giấu mình? -"Mày biết tính con Nguyệt rồi đấy, nếu nó biết, là nó chết, hai là tao chết, mày tưởng dễ dàng chắc?"