Truyện do JupiterGalieo sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      #2

      Về ra mắt nhà , mình mặc cái váy vàng nhàng, tô chút son thôi, mình thích để tự nhiên hơn, da mình thường được khen là đẹp. Thực ra phải tự dưng mà nó đẹp đâu, mình mất rất nhiều thời gian cho cái khoản chăm sóc da này.


      Mình bên , cảm thấy hai đứa rất xứng đôi, thấy tự hào ghê gớm.


      Thú thực mình hồi hộp lắm, thực ra mình nghĩ gia đình quý mình.


      Bởi vì, kể ra cũng hơi phổng mũi, thành công tới ngày hôm nay, mình cũng góp phần .


      Nghĩ vui vui, lại liếc trộm , người đâu mà lãng tử.


      Vẫn nhớ như in ngày đó đến quán mình xin việc, còn hỏi chị ơi, cho em kiêm luôn chức bảo vệ được ? Hỏi ra mới biết cậu bé này lúc đầu cũng thuộc gia đình khá giả, nhưng đột nhiên ba mẹ bị tai nạn nặng, bao nhiêu khó khăn đổ lên đầu bé hết.


      "Bé" lúc đó học Bách Khoa năm nhất, "chị" cũng vừa khởi nghiệp mấy tháng thôi nhưng thấy trai đẹp dễ thương, gật đầu liền.


      Thế rồi "bé bé chị chị", nhau lúc nào hay.


      Từ khi nhau, mình càng xót , học Bách Khoa nghe vất vả lắm, nên sau này bắt chạy bàn nữa, ăn uống ở chỗ mình, còn hàng tháng vẫn đưa tiền đóng học phí và tiền cho ba mẹ chữa trị bình thường, sợ tự ái mình thường trêu là tiền đầu tư, sau này thành công mình được làm bà lớn.


      Như vậy có gọi là có công chồng phụ nhỉ?


      luôn luôn thuộc top những sinh viên xuất sắc của trường, lúc tốt nghiệp, còn được nhiều báo nhắc tới vì thành tích quá nổi bật. cũng nhận được học bổng VEF Mỹ, ngày đó mình khóc hết nước mắt.


      Xong rồi cuối cùng mình quá, thể xa mình nên bỏ.


      Mình phải , cảm động, càng khóc tợn, nước mắt chảy thành sông.


      Tất nhiên, nhiều năm trôi qua, ba mẹ giờ cũng khỏe hẳn, hai bác làm nữa, có phụng dưỡng chu đáo rồi.


      Nhưng ba mẹ kì vọng vào rất cao, muốn tập trung học hành nên việc có bạn làm hai cụ phiền lòng, vì vậy tới bây giờ mới dẫn mình về.


      Nhưng mình đoán, chắc có lẽ cũng kể qua về mình, cũng kể lúc khó khăn mình có giúp đỡ, mình có ý công lao gì đâu, chỉ là nghĩ vậy hai bác có thiện cảm hơn với mình.


      Buổi gặp mặt hôm đó, tiếc là mình chuẩn bị kĩ, nó giống với buổi phỏng vấn xin việc làm hơn. Sau khi giới thiệu mình tên Nguyệt với gia đình loạt các câu hỏi được đặt ra, thôi có gì nấy thôi.


      Tới lúc ba hỏi mình học trường gì, mình hồn nhiên bảo.


      -"Cháu học đại học bác ạ!"


      Mình thấy nhíu mày, rồi đá chân mình, có gì đúng à?

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      #3

      Gia đình mình chưa bao giờ coi trọng chuyện đó, nhà mình có năm chị em, ba mẹ mình ngày xưa ở nước ngoài thời gian nên tư tưởng rất thoáng, ông bà ra điều kiện chỉ cần tốt nghiệp trung học phổ thông còn thích làm gì là theo ước mơ nguyện vọng của từng người.


      Mình là con thứ ba trong nhà, mình thích nấu ăn và có đam mê thực với ẩm thực Việt Nam, đặc biệt là các loại bánh, vì vậy mình với ba, ba chỉ đơn giản bảo là, vậy con hãy mở nhà hàng .


      Ba mẹ mình về quê sống rồi, nhưng trước đó có vài suất đất ở Hà Nội, cái nhà ba tầng, ba định để làm của hồi môn ình, nay ình mở quán.


      Sáu năm nay, mình chưa bao giờ hối hận về quyết định đó, mình đam mê ẩm thực, mình tới từng vùng miền để tìm tòi công thức bí truyền, với mình, đó mới là cái quý báu.


      Nhìn ba thở dài, hiểu sao mình thấy chạnh lòng, cũng cúi mặt, như là mắc tội nặng lắm.


      -"Vậy chị em cháu có ai học được tới đại học ? Ba mẹ cháu nữa, có ai tốt nghiệp cấp ba ?"


      Ba tiếp tục, mình thấy nóng ran luôn.


      -"Ba à..."


      nhắc . Ba lắc đầu đứng dậy, mình còn nghe thấy bác ấy thở dài : "Gia đình, chán , chút văn hóa nào cả..."


      là ức, chưa bao giờ ức như vậy.


      Mình đứng dậy, về thẳng, trốn vào xó, khóc tu tu cả buổi.


      Là lần đầu tiên, dỗ mình chậm đến vậy, mãi tới tối, mới xuất , phân trần: "Ba , trước nay là người coi trọng bằng cấp, ba mẹ đều tốt nghiệp đại học cả, chẳng qua là bị tai nạn..."


      Mình chẳng thèm .


      -"Thôi mà, người ta thương..."


      nịnh, rồi ôm mình. Mình chung bị cái tính phổi bò, nhanh giận nhưng lại nhanh thôi, lúc, mình hỏi .


      -" có coi trọng bằng cấp ?"


      lưỡng lự hồi lâu, rồi .


      -"...cũng..."


      do dự của khiến mình cực kì bất an, mình cố hỏi gặng, rốt cuộc .


      -"Nguyệt này, hay học cái bằng tại chức, ngoại ngữ cũng được, học buổi tối ..."


      -"Sao lại vậy? thừa biết em còn chuẩn hơn , học làm gì hả ?"


      mình học dốt, toán dốt, văn dốt, lý dốt, hóa dốt...nhưng tiếng lại giỏi, căn bản tiếng thuộc phạm trù thông minh, nhiều thành quen, ba mẹ mình sống nước ngoài lâu năm, cho nên chị em nhà mình đều học tiếng Việt với tiếng song song từ .


      -"Em hiểu à, chả nhẽ sau này ai hỏi em, em cứ thế trả lời, em chỉ tốt nghiệp cấp 3?"


      Mình hơi sững, tốt nghiệp cấp ba sao? Tốt nghiệp cấp ba là sai sao?


      -"Tôi chỉ có thế thôi, được biến..."


      Vậy đó, mình gào lên khi cảm thấy lòng tự ái bị tổn thương, lúc đó, mình nghĩ, mình chẳng cần , mình vẫn sống tốt.


      Nhưng mình sai rồi, thực sai.


      Ngày đầu tiên, nhớ da diết.


      Ngày thứ hai, nhớ cồn cào.


      Tới ngày thứ ba, nhớ muốn chết, thế nên bảo trong tình , ai nhiều hơn là khổ. Hình như mình là người nhiều hơn phải.


      Nhớ quá, đành phải nhắn tin chủ động làm lành.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      #4



      Thế rồi, mọi việc lại đâu vào đấy, chủ nhật tuần sau đó, lại dẫn mình về nhà ăn cơm, ba mẹ lần này thoải mái hơn trước, mình cũng thấy dễ thở.​


      -" Hai đứa tính như nào?"


      Ba hỏi.


      Mình liếc mắt dò xét phản ứng của .


      -"Bọn con vẫn còn trẻ."


      -"Ừ, tốt..."


      Mẹ trầm ngâm cả buổi, giờ mới .


      -"Nguyệt này, lòng, gia đình chúng ta nhiều đời là gia đình gia giáo, khó khăn để cho bọn ta chấp nhận cháu..."


      Mình cảm thấy đăng đắng.


      -"Nhưng vì thằng An cháu, hai bác là người có học chứ như nhà cháu, nên bao giờ làm cái việc trái tình người là chia cách hai đứa..."


      -"Dạ!"


      Mình còn biết gì ngoài dạ?


      -"Nhưng mà, để được xứng với thằng An, và được làm dâu nhà này, cháu cần phải cố gắng nhiều hơn nữa..."


      -"Vâng!"


      Thực là máu mình nóng lắm rồi, chỉ vì mình thôi, nếu ... Cái gì mà có học hay có học? Mình cũng học hết cấp ba mà? Cái bằng đại học nó quan trọng tới thế sao?


      Giả sử hồi đó mình cũng học đại học mà mở quán, biết tiền chữa bệnh của hai bác, là con nào lo?


      Tất nhiên đầu gấu máu mặt, cũng chỉ dám nghĩ thôi, là ba mẹ người , lại mới là lần thứ hai về xem mắt, mình đâu dám .


      Với lại có người đẹp trai xuất sắc như nam chính ngôn tình thế này, mình lúc nào cũng phải tự nhắc nhở mình phải dịu dàng nết na cho xứng đáng với , dù phải con người của mình, nhưng mình chấp nhận, vì mình hơn tất cả.


      -"Bác dạy bảo dần dần, cháu cố gắng tiếp thu..."


      -"Dạ!"


      -"Nghe Nguyệt mở quán, nấu ăn chắc giỏi lắm, hôm nay thử vào bếp giúp bác nhé..."


      -"Dạ!"


      Mình được giao cho nấu canh xương và làm bò steak, với mình tất nhiên là đơn giản.


      Cứ nghĩ được khen cơ, vì từ trước tới giờ, kể cả khách lẫn gia đình, bạn bè, chưa ai chê bao giờ cả.


      Thấy mẹ cầm dao chuẩn bị cắt thịt bò mình cũng thấy hơi kì, món này thường là lúc ăn của ai người ấy cắt, nhưng mẹ dạy làm người phụ nữ phải lo chu toàn cho gia đình, quan tâm chăm sóc mọi người.


      Thỉnh thoảng xem phim truyền hình cũng thấy nam chính dùng dao dĩa cắt thịt cho nữ chính, nên ngẫm mẹ cũng có lý.


      -"Cháu làm cái gì thế này?"


      Mẹ hơi to làm cả và ba chạy vào bếp.


      -"Ông xem, đến miếng thịt còn nấu chín được...nhìn này, vẫn còn hồng hồng..."


      Hả? Mình nhìn lại, thịt ngon thế kia cơ mà? Đấy là mình để kĩ lắm rồi, nhưng bò steak thái ra phải như thế, nếu làm sao mà còn vị ngọt nữa.


      -"Ba mẹ thích ăn chín hẳn, quên dặn."


      thầm, mình luống cuống xin lỗi làm lại, nhưng bác cần, sau đó bác thái hết ra đem xào, và ba lại ra ngoài phòng khách.


      chung mình bị mất điểm, tới món canh, lúc mình vừa tắt bếp, cho hành vào bác lại bật bếp.


      -"Cháu phải đun thêm năm phút nữa hành hăng."


      -"Ơ hăng đâu ạ, để như cháu thơm hơn ạ, trước giờ cháu toàn làm vậy, ở quán họ cũng làm vậy..."


      Mình buột miệng, bác cau mày.


      -"Đây là điểm khác nhau giữa đứa con có học và có học đấy Nguyệt ạ, người ta con nhà gia giáo, người lớn bao giờ leo..."


      -"Dạ..."


      -"Đừng nghĩ ở quán họ làm bắt chước là hay, cũng chẳng bằng mình đâu, nấu ăn cũng phải có khoa học..."


      -"Dạ."


      -"Mà này, cái quán của cháu, định giữ tên tới bao giờ?"


      -"Sao cơ ạ?"


      -"Đàn bà con , giữ của làm cái gì, đàn ông nó lại nghĩ mình tham, bác nghĩ phụ nữ yên phận chăm chồng con thôi, còn việc bên ngoài cứ để chồng lo..."


      -"Cháu..."


      -"Cháu nghĩ xem, bác nghe là cháu khởi nghiệp sáu năm trước, nhưng mà người tý bằng cấp và đầu óc như cháu, làm sao mà cái quán đó phát triển tới thế được, tất nhiên đều là do thằng An phải mất tâm sức, vừa học vừa giúp cháu..."


      gì đây nhỉ?


      Nghẹn.


      Bao năm học Bách Khoa, hết bài tập tới bài tập lớn, có tháng mình còn chẳng trông thấy mặt mũi đâu, cuối tháng chỉ về chỗ mình lấy tiền, cái gì mà giúp mình?


      Thậm chí lúc quán xá xảy ra tranh chấp, ở đó cũng chỉ ậm ừ vài câu, ra phường vẫn là cái đứa côn đồ như mình giải quyết.


      có tài, mình công nhận, nhưng việc nào ra việc đó chứ.


      -"Mẹ, cái này chúng con tự biết để bàn..."


      May mà có vào giải vây, chứ mình thấy bếp này, nóng rồi, nóng quá mất.


      Lúc về, mình hỏi vẩn vơ, có để tâm ? trả lời, khiến mình hơi sốc.


      -"Thực ra làm chồng mà lại kiếm ít tiền hơn em cũng mất mặt..."


      cũng có ý đúng, , tốt nghiệp loại ưu, làm trưởng phòng ở công ty lớn, tuy nhiên đó là cái danh, còn bàn về thu nhập, nếu so với chủ quán bánh ba tầng là mình, chỉ là tiền lẻ thôi. Nhưng trước nay mình bao giờ từng vênh váo gì đâu.


      -" chung nhau đứng tên ai chả thế!"


      đột nhiên thủ thỉ, rồi thơm chụt vào má mình, mình ngây người, phần vì lãng mạn chết được, phần vì băn khoăn xem ý là gì? muốn như nào?

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      #5

      Hôm đó mình suy nghĩ rất nhiều.​


      Mình , đúng.


      là tất cả của mình, đúng.


      Vậy quán xá, đứng tên ai, có quan trọng ?


      Với lại, nhìn đó, con Vi con Mai bạn mình, toàn hot gơn mà còn FA, mình chả có gì nổi bật, kiếm được người hoàn mỹ như , biết giữ chắc mọi người bảo ngu mất.


      Mình lại khư khư có cái quán lớn như vậy, biết có nghĩ mình tham của ?


      Vì vậy mình gọi về hỏi ba.


      -"Ba ơi, quán chuyển cho An được ? Dù sao tụi con nhau, quán đó đứng tên ai chả thế ba nhỉ?"


      Dù sao đất này cũng là ba cho, nên hỏi ý kiến ba chút. Ba mình yên lặng hồi lâu, sau rồi ba .


      -"Quán là của con, con cho ai tùy con. Nhưng ba có ý này, nếu quán đứng tên ai cũng vậy sao đợi hai đứa lấy nhau rồi có con, chuyển cho con hai đứa?"


      Á, ba mình thông minh đó. Mình chưa từng nghĩ tới luôn.


      Cũng đúng, con là con chung, cho con chứ có cho ai đâu mà sợ, như vậy cũng cho là mình tham lam được nữa.


      Vậy là chuyện đó nghĩ thông.


      chung, từ đó thi thoảng mình cũng về nhà , nhưng mỗi lần về ba mẹ đều tới vấn đề bằng cấp của mình, thực là mệt mỏi.


      Rồi ngày tháng trôi, sáu bảy tháng qua, quan hệ của bọn mình vẫn dậm chân tại chỗ, quan hệ tinh thần cũng thế mà thể xác cũng vậy.


      ABCXY rồi, mần tới mầ lui cũng rồi, nhưng Z chưa, bọn mình đồng ý giữ cho nhau tới phút cuối, OK với việc đó, mình thực là tự hào.


      -" sáu năm rồi mà ngỏ lời cầu hôn, hay chán mày rồi?"


      Con Vi hỏi.


      -"Phủi phui cái mồm mày, còn xây dựng nghiệp mà..."


      -"Nghiệp cái gì mà nghiệp, cũng trưởng phòng rồi còn, tao nghĩ mày cần chuyện , nếu chia tay quách , kiếm đứa khác."


      -"Mày điên!"


      -" , con vì mình trời chu đất diệt, mày phải đến với người thực lòng mày, đừng lãng phí tuổi xuân..."


      Chẳng hiểu sao dạo nửa năm gần đây, con Vi này nó suốt ngày bài ca này với mình, nước chảy đá mòn, nhiều khi cũng làm mình chột dạ ghê gớm, thỉnh thoảng nín giận rồi lại về cãi nhau với , nhưng chỉ cãi cãi lung tung thôi chứ chả nhẽ lại toẹt ra sao hỏi cưới em, mình nhau gần bảy năm rồi còn gì?


      Con Vi dạo này điệu đà lắm, nhìn là biết có gì vui, tra mỏi mồm nó mới khai.


      -"Thoát FA!"


      -"AAAAAA.....ranh con, từ bao giờ, kể mau, con Mai biết chưa?"


      -"Biết rồi!"


      -"Ặc, thế sao cho tao? Mày thiên vị nó hơn..."


      -"Thôi đừng dỗi nữa bà nội, bà còn bao nhiêu việc, nghe chuyện của tôi được à?"


      -"Quen lâu chưa?"


      -"Gần bảy năm!"


      -"Thế mà giờ mới ? Chắc mày làm kiêu nó phải tán mãi chứ gì?"


      -"Cũng đúng phần..."


      -"Thế sao giờ lại ?"


      -"Cảm giác sắp mất mới thấy người ta quan trọng!"


      Chiều đó hai đứa mình nằm dài ở gác xép tầng ba, tâm trời dưới đất, cái Vi kể chuyện tình của bọn nó lãng mạn lắm, như phim Hàn ý, nhưng còn khúc mắc hơi lớn, khi nào gỡ được, trải qua được khó khăn đó, ình biết.


      người này mình cũng quen đấy, mình thích chí đoán già đoán non cả buổi mà chẳng ra, đành bó tay.


      Tất nhiên tối gặp mình lại buôn dưa lê dưa muối, có chuyện gì là mình kể với người đâu, hồi trong nước con Mai thường chê mình dựa quá, coi như mẹ ý, sợ có ngày chán mình.


      Nhưng nó bà già lo xa, chấp làm gì, tới giờ bảy năm rồi, chán mình đâu.


      nghe mình rất chăm chú, chuyện lần này, để tâm mấy, thế rồi, hai đứa lững thững quanh công viên Thống Nhất, tới cái ghế đá, đỡ mình ngồi xuống, sau đó cũng quỳ xuống đất.


      Trời ơi, phút giây đó mình sướng muốn chết.


      Đứng tim luôn.


      ngờ sau bao nhiêu năm nhau, rốt cuộc cũng cầu hôn mình.


      Đó là ngày, có lẽ chẳng bao giờ mình quên được.


      Quá ngọt ngào?


      -"Nguyệt..."


      -"Dạ!"


      Tim mình bủn rủn.


      -", hôm nay quỳ tại nơi này..."


      -"Dạ..."


      Má mình hồng rực lên rồi.


      -"Là để xin lỗi em, biết bao nhiêu năm qua, là em tốt với nhất, là thằng ra gì..."


      -", gì vậy?"


      Đây có phải kiểu cầu hôn mới hả trời?


      -", ấy... ấy, có em bé hai tháng..."


      ?


      ?


      ?


      Người mình như hóa đá, bủn rủn, đau nhói, mình sao tin được, chắc phải chứ, chắc là làm ình buồn muốn xuống địa ngục, rồi mới cầu hôn mình, ình nhớ mãi đây mà.


      Được, mình diễn theo .


      -" nào? Con nào? Con với hay ai?"


      -"Em bé, là của ..."


      -"Mẹ, đứa nào, để em xé xác nó ra..."


      -"Em bình tĩnh, biết em phản ứng vậy mà, thực xin lỗi, hôm đó bọn uống say..."


      Mình càng diễn, càng diễn hăng hơn mình, rồi cuối cùng tới "kịch bản" . Mãi sau, mình mới ngơ ra, bừng tỉnh.


      Kịch bản, là .


      " ấy"...là có !


      "Em bé"...là có !


      Và nó, là con của !


      Nghĩa là họ... ngủ với nhau phải ?


      Bình thường mình ngu rồi, hôm nay còn càng ngu tợn, mình phải hỏi hỏi lại, còn bắt thề độc là đùa...


      Chấp nhận , quá khó khăn với mình.


      Có những giây phút, muốn tát cho vài phát, nhưng nhìn khuôn mặt đẹp trai rạng ngời, khuôn mặt mà mình tới thế, cũng nỡ ra tay.


      Hôm đó, mình cứ lẩn thẩn về, chẳng biết dép vứt đâu, chân đất, người mình , gia đình bên họ bắt cưới, chỉ trình bày vậy, cũng chạy theo mình xin lỗi, xin tha thứ hay giữ mình lại.


      Mình lang thang mãi, tới tờ mờ sáng, cũng nhỡ làm cách nào mà về được quán, cái Vi đứng đợi mình từ bao giờ.


      Mình như trâu chết đuối vớ được cọc, nhào vào lòng nó, khóc lóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc. Tối qua, trước mặt , mình rất can đảm, nhưng hôm nay, trước mặt nó, lại tu tu như đứa trẻ.


      Mãi sau này, mình mới biết, việc ôm cái Vi khóc, là việc làm ngu xuẩn nhất!

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      #6



      -"Thôi nào, người mày, mày cần làm gì?"


      -"Đâu phải ấy tao, là có em bé nên gia đình con đó bắt cưới chứ?"


      Con Vi thở dài, mình ấm ức thể tả.


      -"Con chó đó, nó biết An đẹp trai tài giỏi, nó lừa ấy vào bẫy..."


      -"Con ngu, mày tỉnh ra hả, là An thay lòng, dù con kia có là tiên nữ, mà người mày nhất kiến chung tình, làm sao mà..."


      -"Mày , đàn ông ai chả bị hấp dẫn."


      -"Chịu mày!"


      Mình rơi vào khủng hoảng, quán xá mặc kệ nhân viên làm. Mình trút nỗi hận của mình với con có bầu với lên con Vi, nó lắng nghe chăm chú lắm, chỉ có điều trước giờ nó hay bênh mình, nhưng hôm nay lại thấy nó có vẻ trung lập.


      Tới đầu giờ chiều nó có tiết dạy, mình ở mình, mới có thời gian nghĩ về điều nó .


      Ừ nhỉ, mình là con , mình phải mạnh mẽ.


      Đâu phải chưa lời chia tay là chưa chia tay?


      làm việc có lỗi, mình phải có lòng tự trọng, mình nên gặp mặt , nên giận .


      Nếu còn mình, cầu xin, mong mình quay lại, ăn năn.


      Còn nếu , như bạn mình bảo, mình nên tiếc người thuộc về mình.


      Nghĩ dễ.


      Làm mới khó.


      Đúng là, ai nhiều hơn, người đó thiệt.


      Giận hoài, giận cả tuần, chẳng thấy ló mặt, mình lại đành xuống nước gọi điện cho .


      Nhìn thấy , mới biết nhớ nhường nào, nhớ da diết, chỉ muốn nhào vào lòng ôm , nhớ tới mức, tới mức, lòng tự trọng cũng thành giẻ rách, gặp , tim mình mềm như nước.


      -"Em tha thứ..."


      -"Gia đình ấy ép cưới!"


      -"Thế sao? định cưới nó?"


      Mình như gào lên.


      -"Đứa trẻ thể có cha, nó có lỗi..."


      Điên mất, mình hắt thẳng cốc nước vào mặt .


      Ngày tháng đó, đau khổ, mệt nhọc, tái tê.


      Mối tình bảy năm của mình, có thể ra dễ dàng như vậy sao? Người đàn ông xuất sắc mà bao năm qua, mình cứ ngỡ như mình là bé lọ lem được bước chân vào thế giới cổ tích...tan tành như thế sao?


      Và rồi, mình lại gọi cho , gặp nhau mình .


      -"Bảo nó sinh ra, em nhận nuôi cố gắng thương đứa trẻ, lấy em, đó là cách giải quyết tốt nhất!"


      Mình cứ nghĩ cảm động, ôm mình mà khóc, mà cảm ơn.


      Mình cứ nghĩ mình được làm người phụ nữ tuyệt vời nhất của năm.


      Nhưng ...


      -"Trẻ con mà được ở với mẹ đẻ là bất hạnh..."


      Mình há hốc luôn? Sao? Người tôi...ý là sao?


      -"Nguyệt, xin lỗi, ba mẹ rất thích ấy, vì ấy là giảng viên đại học, nếu mà bỏ ấy và đứa trẻ, ba mẹ từ , em biết đấy, ba mẹ coi trọng bằng cấp, em về làm dâu cũng sung sướng gì... cũng khó xử lắm, hay là chuyện của mình, kết thúc em..."


      Kết thúc!


      Tình cảm bảy năm...kết thúc... sao nghe dễ dàng...


      -" tin có người tốt hơn em..."


      -"Con đó là con nào, tên tuổi ra, tôi cho nó trận, dám qua mặt bà!"


      Mình lúc đó chẳng giữ được bình tĩnh hiền dịu nữa rồi.


      -"Em, xưa nay em vẫn luôn hùng hổ như thế, em nhìn lại em xem, có giống người phụ nữ ?"


      Mình tới đờ cả người, , mình phủ nhận mình thuộc dạng đanh đá, nhưng mà trước giờ ở bên , lúc nào mình cũng rất nhu mì, cố gắng cho xứng với , chỉ là lần này mình quá ức chế.


      bỏ , mình chạy theo tha.


      -" đứng lại , em còn chưa xong mà, đồ khốn nạn kia, chịu trách nhiệm với cái thai của ta, vậy bảy năm của em, ai chịu trách nhiệm, ...đứng lại cho em..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :