Truyện do JupiterGalieo sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Phần này là nên cho chap tiếp nên hơi nhiều thoại và hơi nhảm, đề nghị các tình đừng ném đá ta nhé (có ném cũng được nhưng ném đậu hũ thôi)
      p.s: dạo này ta chăm chưa, khen ta :go000000:

      Chap 34: Sói già PK Lão Hồ Ly

      [​IMG]

      Lương Bình mở to mắt nhìn cái người nhàn nhã đứng chắn trước cửa. Bóng người cao lớn che khuất mảng lớn ánh đèn phía sau, gian xung quanh bỗng trở nên mơ hồ, khiến Lương Bình thể nhìn bất cứ thứ gì, bao gồm cả vẻ mặt của người phía trước. Nhưng trong mơ hồ vẫn có thể nhận ra nụ cười nhàn nhạt khoé miệng người kia hàm chứa tức giận cùng chút bất đắc dĩ.


      Nhìn vẻ mặt của người kia Lương Bình cảm thấy có chút hoảng hốt. lùi về sau bước để có thể nhìn vẻ mặt của cái tên đáng ghét kia, còn chưa kịp lên tiếng chất vấn bị người nào đó cướp lời:


      “Tôi còn tưởng em sang đấy” Giọng nam tính pha chút ý cười, vừa , Kỷ Ngôn Thần vừa nghiêng người nhường đường “Bố mẹ tôi luôn miệng nhắc em, em cũng về vài ngày rồi còn chưa chịu sang, có phải quên họ rồi , bọn họ đau lòng lắm đó.”


      Lương Bình cũng vội vào. nheo mắt, nhìn lượt từ đầu đến chân cái tên đáng ghét trước mặt, hỏi ra nghi ngờ trong lòng:


      “Tại sao lại ở đây?”


      Kỷ Ngôn Thần cười cười nhìn , khoé mắt nheo lại gian trá:


      “Đây là nhà tôi, tôi ở nhà mình ở đâu? Chẳng lẽ lại tới nhà em?”


      tức giận lườm cái. Tên bại hoại đáng ghét ràng là cố tình xuyên tạc lời mà.


      biết tôi ý tôi phải như vậy mà! Rốt cuộc là tại sao lại về đây vậy?”


      Người đứng bên cửa mặc bộ đồ ở nhà thoải mái, áo len màu xanh côban kết hợp với quần màu xám nhạt, chẳng còn dáng vẻ lạnh nhạt ngày thường, thay vào đó là bộ dạng nhàn nhã, lười biếng, trong nháy mắt cười rộ lên càng thêm vẻ quyến rũ.


      “Nghỉ ngơi giữa năm, trở về thăm nhà chút. Thế nào, em cho tôi về sao?”


      Nghỉ ngơi? ta lừa ai chứ? Tổng giám đốc của tập đoàn lớn nghỉ liền có thể nghỉ sao? Hơn nữa, còn biết Đằng Vân gần đây thực dự án lớn, ta còn có thể nghỉ ngơi sao?


      Như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng , Kỷ Ngôn Thần cười cười tiếp:


      “Tổng giám đốc cũng phải nghỉ ngơi chứ. Đường đường người ở địa vị cao như vậy mà đãi ngộ còn bằng nhân viên vệ sinh, ngày nghỉ cũng có sao. Lại , lần này về tôi cũng có việc cần giải quyết nha.”


      Lương Bình bĩu môi. Vẫn biết Kỷ bại hoại là tên gian sảo, chuyện cho dù vô lý đến đâu qua miệng đều trở thành vô cùng hợp lý. Bỏ , bỏ ! Dù sao cũng thể đấu lại, Lương Bình quyết định buông tha, cùng ai đó đôi co nữa, nhấc chân muốn vào trong.


      Nhưng con Sói nào đó làm sao có thể buông tha dễ dàng như vậy. Lương Bình vừa mới nhấc chân lên, Sói liền nghiêng người chắn trước mặt , ở bên tai nhàng :


      “Xa cách mấy ngày rồi có nhớ tôi ?”


      Kỷ Ngôn Thần dựa vào rất gần, môi giống như dính sát vào tai . Khi , hơi thở phả ra khiến ngưa ngứa, cảm giác giống như ngày ấy ở bên tai “Tôi cũng muốn ăn” vậy. Bất tri bất giác Lương Bình nhớ đến nụ hôn đêm đó, tim hiểu sao bắt đầu đập loạn, mặt cũng hơi hơi nóng lên, tự chủ được thốt ra:


      “Nhớ...”


      Lời vừa ra khỏi miệng Lương Bình liền thấy hối hận thôi, chỉ muốn đưa tay tát cho mình hai cái. ở đây vừa cái gì vậy? Tại sao lại có thể rằng nhớ cơ chứ? Nhìn cái vẻ đắc ý của người nào đó, Lương Bình cảm thấy vô cùng quẫn bách, vội vàng đánh trống lảng:


      “Ây da, đừng ở đây linh tinh nữa, mau tránh ra, tôi còn muốn vào thăm chú.”


      rồi vội vàng đẩy con sói gian sảo đứng chắn trước cửa ra, ba chân bốn cẳng chạy vào bên trong.
      ***

      , chú, con nhớ hai người muốn chết.”


      “Nhớ muốn chết mà mấy ngày rồi mới chịu sang” Mẹ Kỷ ngồi ghế ngoắc tay gọi tới, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh. Lương Bình thuận theo ngồi xuống bên cạnh bà, dựa vào vai bà làm nũng.


      Bố Kỷ ngồi bên cạnh cũng bỏ tờ bảo quân trong tay xuống, gương mặt nghiêm nghị cũng được thay bằng vẻ cưng chiều. Ông nhìn đống quà Lương Bình mang tới cười tới mặt mày đều cong cong, chẳng còn đâu dáng vẻ lạnh lùng hàng ngày của Kỷ tư lệnh.


      “Nha đầu, đúng là chỉ có con hiểu ta nhất. Nhìn tên tiểu tử thối kia xem, mấy thứ nó mua về đều dùng được. Mấy ngày nay thấy nha đầu con qua đây, cứ tưởng là con quên ông già này rồi chứ.”


      Lương Bình nằm trong lòng mẹ Kỷ cười hì hì lấy lòng:


      “Con làm sao quên chú được!”


      Ba Kỷ, mẹ Kỷ nhìn Lương Bình lớn lên từ . Từ khi còn bé, Lương Bình tiểu nương lanh lợi lại rất biết nghe lời, khác xa với hai đứa con bướng bỉnh luôn khiến người khác đau đầu của ông bà, vì vậy, hai người lớn nhà họ Kỷ đối với Lương Bình đều vô cùng thích. Sau này, hai người lại phát tiểu tử thối nhà mình có ý với con nhà người ta, vì thế, trong lòng ba Kỷ mẹ Kỷ, Lương Bình sớm trở thành con dâu tốt của bọn họ. Con dâu tốt về thăm, làm cha mẹ sao có thể vui? Vậy nên, buổi sáng này, ba Kỷ, mẹ Kỷ thay nhau lôi kéo Lương Bình chuyện, vui quên trời đất. Cho đến tận khi Lương lão gia gọi điện thúc giục mới lưu luyến thả người .


      Chỉ có điều, Lương Bình lúc chỉ có người, lúc về hiểu sao lại biến thành hai. Lương Bình vui trừng mắt nhìn người phía sau hỏi:


      “Kỷ bại hoại, theo tôi làm gì?”


      Kỷ Ngôn Thần nhìn bộ dạng tức giận giậm chân của chỉ nhún vai, để ý lắm trả lời:


      “Là ba mẹ tôi kêu tôi đưa em về, em cũng nghe thấy rồi đấy. Mà cũng lâu rồi tôi cũng chưa qua thăm Lương gia gia, sẵn tiện lần này luôn.”


      Kỷ Ngôn Thần vô cùng đúng lý hợp tình khiến Lương Bình cách nào phản bác, chỉ có thể hậm hực quay lưng ở đằng trước.


      Kỷ Ngôn Thần nhìn mái tóc của ở phía trước lại chợt nhớ tới cái bím tóc đuôi xam năm nào, bé đó cũng vì giận dỗi mà thèm nhìn , mình ở đằng trước. biết làm gì để dỗ dành , lại lo cho nên chỉ biết ở phía xa xa, nhìn cái theo cái bím tóc đong đưa của bé, tự nhủ chỉ cần về đến nhà là cần nhìn theo nữa. Ấy vậy mà cứ nhìn rồi lại nhìn, nhìn cho tới tận ngày hôm nay.
      ***


      Lương lão gia thấy Kỷ Ngôn Thần tới chơi vô cùng vui vẻ, lôi kéo tới hậu hoa viên đánh cờ.


      Lương lão gia đối với Kỷ Ngôn Thần vô cùng thưởng thức. Tiểu tử này chỉ được cái vẻ ngoài đẹp đẽ mà đầu óc cũng rất nhanh nhẹn, thông minh. Nhớ trước đây lúc ông cùng ba Kỷ đánh cờ, hứng lên tuỳ tiện dạy cho tiểu tử này vài chiêu, ngờ tiểu tử này về sau có thể tự mình học thân đầy tài nghệ, so ra còn có phần giỏi hơn cả bậc lão làng như ông.


      Lương lão gia hạ quân xe trong tay bất chợt thở dài. Kỷ Ngôn Thần nhìn thế cờ, bình tĩnh di chuyển quân pháo, sau đó mới thong thả hỏi:


      “Lương gia gia có chuyện phiền lòng sao?”


      Lương lão gia di chuyển quân cờ bày trận địa, nhanh chậm :


      “Cũng có vài chuyện phiền lòng.”


      Kỷ Ngôn Thần di chuyển quân cờ, đỡ thế tiến công, cũng quên quan tâm hỏi:


      “Có chuyện gì có thể khiến cho Lương gia gia phiền lòng vậy?”


      Lại thêm quân cờ hạ xuống, bàn cờ lâm vào thế cục giằng co. Lương lão gia thở dài, mười phần lo lắng :


      “Ngoài chuyện của tiểu nha đầu kia ra còn có thể là chuyện gì. Nha đầu kia cũng đến tuổi lập gia đình rồi, ta buồn phiền biết phải chọn ai. Cả đời ta cũng chỉ có cháu này, nhất định ta phải tìm cho nó chỗ dựa tốt nhất. Tiểu tử ngươi có đúng ?”


      “Gia gia phải.” Kỷ Ngôn Thần bình tĩnh trả lời, tay cũng hạ xuống quân cờ nữa, từng bước hoá giải thế tấn công “Gia gia chọn trúng người nào chưa?”


      “Cũng nhìn trúng vài người. Để xem....ta nghĩ con trai thứ hai nhà họ Vương cũng được, tướng mạo sáng sủa, nghe cũng là người thà.”


      “Con tra thứ hai nhà họ Vương làm trong quân ngũ, tuy rằng thà nhưng gia gia lỡ để nha đầu làm vợ lính sao. Làm vợ lính vất vả như thế nào Lương gia gia cứ nhìn mẹ con cũng biết mà.”


      “Tiểu tử cũng phải.... A! Ta nghĩ rồi, nghe con trai thứ ba nhà họ Trương thông minh, lanh lợi, cũng là nhân tài của giới kinh doanh. Nghe tướng mạo cậu ta cũng vô cùng tốt, người này chắc là ổn chứ?”


      “Trương tam công tử quả rất có tài...”

      Kỷ Ngôn Thần bình tĩnh đưa ra nhận xét. Lương lão gia vừa nghe liền vuốt chòm râu, vui vẻ gật gù vì lựa chọn sáng suốt của mình. Nhưng Lương lão gia còn chưa đắc ý được bao lâu lại nghe Kỷ Ngôn Thần nhàn nhạt bổ sung

      “...Có điều Trương Tam công tử nổi tiếng phong lưu, nếu gia gia ngại điểm này, có thể gả nha đầu qua đó.


      được, ta làm sao có thể giao nha đầu cho người như thế. Đổi người khác, để ta nghĩ xem.....”


      Lương lão gia người rồi lại người kể ra, cơ hồ là đem toàn bộ con cháu trong các hào môn thế gia điểm danh lượt. Kỷ Ngôn Thần cũng hề nao núng, lần lượt chỉ ra cái hại của từng người. Bàn cờ cũng theo câu chuyện của già trẻ luân phiên thay đổi, lần lượt chém giết, thế cục vẫn luôn trong trạng thái giằng co.


      Cuối cùng, Lương lão gia quyết định đưa ra nước cờ hiểm, phá vỡ thế giằng co của cả bàn cờ:


      “Hạ lão gia, chính là viện trưởng chỗ nha đầu ấy, có cháu trai, tuổi tác cũng sấp sỉ tiểu tử người. Người này ta gặp qua lần, nho nhã, lễ độ khiến ta rất vừa lòng. À, phải rồi, cậu ta còn làm cùng chỗ với nha đầu đấy, tên là cái gì nhỉ....Đúng rồi, tên là Hạ Khiêm. Lựa chọn cậu ta có lẽ sai!”


      Lương lão gia xong, vừa lòng vuốt vuốt chòm râu nhìn phản ứng của thằng nhóc ngồi đối diện. Chỉ thấy tiểu tử kia mày hơi nhíu lại, mặc dù cố vờ ra vẻ trấn định nhưng vẫn có thể nhìn ra chút chắc chắn cùng địch ý ở trong mắt. Xem ra tên tiểu tử này cùng cái tên Hạ Khiêm kia có quen biết, hơn nữa tiểu tử họ Hạ kia trong mắt tiểu tử thối này cũng có vài phần cân lượng.


      Kỷ Ngôn Thần nhìn chằm chằm bàn cơ lúc lâu, cuối cùng mới đưa tay di chuyển quân cờ, đầu cũng ngẩng lên, Sói :


      “Lương gia gia, còn người nữa cũng rất được.”


      Ánh mắt Lương lão gia hơi loé lên, sau đó nhanh chóng biến mất thay vào đó là bộ dáng hào sảng ngày thường:


      “Tiểu tử thử xem.”


      “Người này gia thế so với Lương gia cũng coi như môn đăng hộ đối. Gia đình có ba, mẹ và chị gả . Vẻ ngoài tuấn, tiêu sái, so với Hạ Khiêm kia chỉ hơn chứ kém. Còn về công việc, người này phải quân nhân cuộc sống lúc nào cũng đầy rẫy nguy hiểm, cũng phải là bác sĩ quanh năm suốt tháng chỉ biết quan tâm đến người ngoài. Hơn nữa.....”


      “Tiểu tử còn gì mau .”


      “Người này đối với nha đầu vô cùng hiểu , hơn hẳn so với tất cả những kẻ kia. Nha đầu gả cho , nhất định được chăm sóc tốt, những chiều chuộng, bao bọc còn đảm bảo suốt đời thương ấy. Gia gia người thấy sao?”


      “Tiểu tử xem người đó là ai.” Lương lão gia cười cười nhìn người đối diện. Để ta xem xem tiểu tử ngươi có bản lĩnh đến mức nào.


      “Là Kỷ Ngôn Thần nhà họ Kỷ.”


      Lương gia gia híp mắt nhìn chàng trai trước mặt. Tên nhóc này quả là càng ngày càng nhiều bản lĩnh, xem ra ván cờ này, ông chỉ có thể nhận thua. ván này thua đổi lại thắng được đời cho cháu . Ván cờ này xem ra cũng quá tệ.


      “Rất tốt! rất tốt! Tiểu tử, ván cờ này lão già này nhận thua. ”


      “Là gia gia khiêm tốn.”


      “Hừ, coi như ngươi bản lĩnh thắng được gia gia, nhưng còn nha đầu kia ngươi tính thế nào. Nó chịu gả cho tiểu tử thối nhà ngươi sao? Nếu nha đầu nhà ta đồng ý, gia gia cũng thể gả nó cho ngươi đâu.”


      “Gia gia, con có lấy được vợ hay , chuyện này đành phiền gia gia giúp tay rồi.”


      “Tiểu tử, nhất định được bắt nạt tiểu nha đầu nhà ta.”


      “Chắc chắn ! Gia gia giúp con chứ?”


      “Nếu vậy... Thôi được, tiểu tử muốn ta giúp thế nào?”


      “Chuyện này rất đơn giản.....”


      Lương lão gia nhìn nụ cười gian sảo của con Sói nào đó trong lòng thầm cảm thán. Sói vẫn là Sói a ~~~~ Cho dù là hồ ly lão luyện vẫn bị bại bởi con Sói này. Có Sói gian sảo bảo vệ, cả đời này của tiểu thỏ nhà mình mới có thể bình bình an an a~~

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 35: Tái Kiến

      [​IMG]


      Hàn Mục Dương nhìn chằm chằm người đàn ông phía sau Kỷ Ngôn Thần, muốn xác định xem cái người tên “Quân Minh Sư” trong miệng Kỷ tổng có phải Quân Minh Sư mà biết hay .


      Ba người đàn ông trong phòng chào hỏi xong, chờ mãi mà vẫn thấy Hàn Mục Dương lên tiếng, Đới Song Ngư cảm thấy hơi nghi ngờ quay lại nhìn . Chỉ thấy Hàn Mục Dương đứng đó, nhìn chằm chằm vào vị đại diện công ty xây dựng Leo, tâm trí giống như bay ra ngoài vũ trụ du hành.

      Đới Song Ngư khẽ ho tiếng, vốn muốn kéo tâm trí du ngoạn chín tầng mây của Hàn Mục Dương trở về, khéo léo nhắc nhở phải chào hỏi người ta. Chỉ là, ngay sau đó Hàn Mục Dương lại làm ra hành động khiến cho mấy chục năm sau, mỗi khi nghĩ lại đều khiến Quân Minh Sư cảm thấy mất hết mặt mũi, hận thể phát đập chết “vợ quí” của mình.


      Hàn Mục Dương nhào tới mặt Quân Minh Sư, đưa tay véo mạnh vào khuôn mặt . Sau đó, trong lúc cả ba người đàn ông trong phòng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thấy Hàn Mục Dương ôm đầu ngồi thụp xuống, luôn miệng lẩm bẩm:


      “Là , người này là ! Lần này toi đời rồi! xong rồi, xong rồi!”


      mặt truyền tới cảm giác đau đớn, Quân Minh Sư đưa tay sờ sờ chỗ bị véo mặt mình, vừa chạm tới liền nhíu chặt mày.


      Người phụ nữ điên này từ đâu xông ra vậy!


      Quân Minh Sư cúi xuống kéo cái người ngồi đất dậy, muốn dạy dỗ này chút. Nào ngờ, khi vừa nhìn gương mặt người đó, Quân Minh Sư lập tức cảm thấy có ngôi sao chổi đâm sầm vào thế giới của , ngay sau đó, ầm cái, cả thế giới của liền sụp đổ.


      Tại sao lại gặp ta ở đây?


      Quân Minh Sư đưa tay xoa xoa huyệt thái dương ngừng co giật, cảm thán thế giới này là quá tròn rồi. Còn người phụ nữ tên Hàn Mục Dương giống như hồn bất tán, cứ dính chặt lấy cuộc sống của . Lần này tới Litch, vẫn biết chẳng dễ dàng gì. Nhưng mới ngày đầu tới đây gặp phải khắc tinh đầu óc có vấn đề này, chẳng biết cuộc sống sau này của còn “đặc sắc” tới mức nào.

      ***


      tháng trước, sau khi Hàn Mục Dương rời khỏi lâu, Quân Minh Sư nhận được quyết định chính thức của tập đoàn, điều chuyển tới làm tổng đại diện các chi nhánh khu vực châu Âu. Lúc nhận được quyết định này, Quân Minh Sư cảm thấy vô cùng vui mừng. Đây chỉ là bước thăng tiến con đường nghiệp của , nó còn giúp giải trừ được rất nhiều nguy cơ. Điều chuyển công tác có nghĩa là phải chịu thúc ép kết hôn của mẹ. Thêm nữa, ở nước ngoài, mẹ cách nào quản lý, như vậy chuyện của cùng Hàn Mục Dương kia cũng được giải quyết êm thấm. Quân Minh Sư cầm quyết định điều chuyển trong tay, nghĩ tới việc tất cả mọi chuyện đều trở lại quĩ đạo ban đầu của nó liền sung sướng tới độ cả đêm ngủ được.


      Nhưng...


      Cuộc đời luôn vì chữ “nhưng” này mà biến ảo, mang đến vô số những bất ngờ.


      Trước ngày Quân Minh Sư chuyển tới chi nhanh ở châu Âu ngày, phía tổng công ty lại đưa tới quyết định khác, muốn tới nhận chức vụ tổng đại diện ở khu vực Châu Á – Thái Bình Dương. Khi nhận được quyết định này, Quân Minh Sư cảm thấy vô cùng sửng sốt. Mặc dù chuyển tới khu vực châu Á – Thái Bình Dương mang tới cho nhiều cơ hội hơn nhưng khu vực đó vốn có người phụ trách, tại sao lại điều chuyển tới đó? Hơn nữa, nếu thực nhận chức vụ này, phải tới Litch, bởi đây chính là nơi đặt trụ sở văn phòng đại diện của tập đoàn. Mà tới Litch, có nghĩa là Quân Minh Sư phải đối mặt với nguy cơ chạm trán “khắc tinh” kia, cũng có nghĩa là hệ số nguy hiểm của cuộc sống cũng tăng lên. Đây chính là điều vô cùng mong muốn!


      Quân Minh Sư mang theo bụng rối rắm cùng thắm mắc tới gặp chủ tịch tập đoàn LEO. Sau khi nghe Quân Minh Sư trình bày nghi vấn trong lòng, chủ tịch cười cười với , đại diện tại của khu vực châu Á – Thái Bình Dương có chuyện đặc biệt quan trọng, thể tiếp tục đảm nhận chức vụ. Lại , phía chi nhánh khu vực châu Á – Thái Bình Dương cùng tập đoàn Đằng Vân hợp tác trong dự án lớn, thể có người đại diện. Vì vậy, tập đoàn quyết định tạm thời điều chuyển Quân Minh Sư tới làm đại diện khu vực này thay vì đại diện khu vực châu Âu như trước đây.


      Rời khỏi phòng chủ tịch, trong lòng Quân Minh Sư vẫn hơi do dự. Quả , cơ hội lần này rất tuyệt, nếu làm tốt chừng nghiệp của bước phát triển lớn. Nhưng trở về Litch, cứ coi như tạm thời có thể giấu mẹ , nhưng thể giấu mãi, sớm muộn gì cũng bị phát . khi bị phát , cùng Hàn Mục Dương kia....


      Haizzz...


      chẳng muốn nghĩ tới.

      Chuyện tới nước này, chỉ có thể bước nào hay bước đấy. Trước cứ tới Litch , thành phố lớn như vậy, gặp lại người phải là chuyện quá dễ dàng.


      Ngày hôm sau, Quân Minh Sư thu xếp đồ đạc, đáp chuyến bay sớm nhất tới thành phố Litch, mang theo hy vọng sớm gặp lại Hàn Mục Dương. Chỉ có như vậy, cuộc sống của mới có thể thoải mái chút.

      ***

      Thành phố Litch lớn lớn, cũng , thế nhưng có thể giống như Quân Minh Sư, ngày đầu tiên đặt chân tới, giữa biển người vô tận gặp lại Hàn Mục Dương hiểu rốt cuộc do giẫm phải vận cứt chó hay do ông trời kia vốn thích trêu ngươi.

      Cho dù là vì lý do gì, kể từ phút giây chạm mặt Hàn Mục Dương tại nơi này, Quân Minh Sư biết, cuộc đời này của như vậy là xong rồi!

      ***

      Kỷ Ngôn Thần và Đới Song Ngư liếc nhìn nhau, hoàn toàn hiểu hai người trước mặt rốt cuộc làm cái gì. Chỉ thấy người luôn miệng những người vô nghĩa, kẻ vẻ mặt liên tục thay đổi, từ kinh ngạc đến suy sụp, cuối cùng là cam chịu. Kỷ đại Boss nhìn hai kẻ trong phòng, trong lòng nghi ngờ biết có nên rút lại quyết định hợp tác với hai người này hay . Dù sao , nhìn biểu của hai người này thực rất giống hai kẻ dở hơi.


      Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng bên ngoài Sói già họ Kỷ vẫn bày ra vẻ mặt tươi cười dịu dàng, vô tội:


      “Đại diện Quân và thiết kế Hàn là người quen sao?”


      Quân Minh Sư vừa nghe Kỷ Ngôn Thần hỏi liền phục hồi lại bộ dáng bình tĩnh bễ nghễ ban đầu, mặt lập tức lên nụ cười khách khí:


      “Có chút quen biết. Để Kỷ tổng và Đới tổng chê cười rồi.”


      Đới Song Ngư thấy vậy cũng nở nụ cười, bộ dạng áy náy :


      “Đại diện Quân quá lời rồi. Thiết kế Hàn sau này còn nhờ hai vị chỉ bảo. là người quen vậy càng dễ dàng, phải sao?”


      Vừa , Đới Song Ngư vừa tiến lên kéo Hàn Mục Dương còn xuất thần. Cuối cùng người nào đó cũng tìm về được lý trí, áy náy hướng ba người còn lại nhận tội:


      xin lỗi! Gặp lại người quen tôi xúc động quá, mong mọi người bỏ qua cho.”


      Lúc mấy chữ “xúc động” Hàn Mục Dương còn cố tình nhấn mạnh, sau đó như vô tình nhìn về phía người nào đó. Nhận được ánh mắt của Hàn Mục Dương, Quân Minh Sư chỉ có thể ngượng ngùng cười tiếng, trong đầu đoán chắc lát nữa thế nào cũng bị này “chém giết”.


      Rất nhanh mọi chuyện trong phòng họp cũng trở lại đúng quỹ đạo của nó. Kỷ Ngôn Thần với tư cách là nhà đầu tư, trước hết phát biểu ý kiến cùng mong muốn đối với dự án lần này. Dự án lần này, Đằng Vân muốn xây dựng tổ hợp kiến trúc, bao gồm khách sạn, khu vực giải trí, mua sắm, khu nghỉ dưỡng....Phần thiết kế bên công ty Đới Song Ngư giao tới lần trước, Đằng Vân cảm thấy vô cùng hai lòng. Tuy nhiên, trong dự án lần này, Đằng Vân muốn tạo ra điểm nhấn mà chưa nơi nào có được, đó chính là hệ thống phòng nghỉ và nhà hàng biển. Vì vậy, Đằng Vân muốn trong vòng hai tuần tới, bên thiết kế có thể đưa ra bản thiết kế phù hợp và thuyết phục nhất. Về phía xây dựng, Đằng Vân muốn bên xây dựng trước hết cứ tiến hành thi công những hạng mục được phê duyệt. Trong quá trình hợp tác, bên thiết kế và bên xây dựng có thể trực tiếp trao đổi, cần thông qua nhà đầu tư. Đằng Vân chỉ giám sát tiến độ và bản mẫu thiết kế.


      Sau khi Kỷ Ngôn Thần phát biểu xong, thấy hai bên đều có ý kiến gì liền rời trước, dành gian cho bên thiết kế và bên xây dựng tiến hành trao đổi. Kỷ Ngôn Thần chân trước vừa rời khỏi, Đới Song Ngư cười híp mắt với Quân Minh Sư:


      “Dự án lần này tôi giao toàn quyền cho thiết kế Hàn. Bên xây dựng có bất cứ vấn đề gì có thể trực tiếp trao đổi với ấy. Hai người cũng quen biết, chỗ này cũng cần tôi nữa, tôi trước. Hợp tác vui vẻ!”


      Bắt tay chào hỏi kết thúc, nhiệm vụ của Đới Song Ngư cũng coi như hoàn thành. Đới Song Ngư vui vẻ rời khỏi phòng họp lớn, trước khi còn quay lại nhìn hai người cười vô cùng thâm thuý. Nhận thấy ý cười khoé miệng “Ngư mỹ nhân”, Hàn Mục Dương bất chợt rùng mình. Con cá thối này cười như vậy là có ý gì?


      Phòng họp lớn bỗng chốc chỉ còn lại hai người Hàn Mục Dương cùng Quân Minh Sư. khí trong phòng dường như có chút ngột ngạt, cả hai người đều im lặng .


      Cuối cùng, Hàn Mục Dương cũng lên tiếng phá vỡ trầm mặc trong phòng:


      “Chuyện...chuyện kia.....”


      Hàn Mục Dương còn chưa xong, Quân Minh Sư lên tiếng đánh gãy lời :


      “Chúng ta chuyện công việc trước.”


      Hàn Mục Dương nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của người nào đó, lập tức bị vẻ kiên nghị trong đôi mắt hớp hồn, trái tim hiểu sao đập loạn trong lồng ngực. Hàn Mục Dương hơi quay đầu, tránh ánh nhìn từ đôi mắt hổ phách xinh đẹp kia. Cúi đầu che giấu vẻ mặt đỏ lên của mình, lắp bắp trả lời:


      “Được.”


      Hàn Mục Dương dự kiến chia tổ hợp kiến trúc lần này của Đằng Vân thành năm mảng chính.
      Khu vực khách sạn ở trung tâm, được thiết kế theo phong cách cung điện Tây Á, với những bức tường chạm khắc kiểu Gothic, ngăn cách hồ bơi vây xung quanh thành từng khu . Phần mái tối giản mang phong cách nhiệt đới Ấn Độ Dương với ngói lợp và xà lan nổi. Phía bên trái khách sạn là trung tâm mua sắm giải trí mang phong cách đại với các bức tường kính được sắp xếp khéo léo tạo nên vẻ mới lạ. Phía bên phải khách sạn là nơi nghỉ dưỡng, xây dựng theo phong cách Bajau truyền thống Đông Á. Phía sau là khu vực sân gôn và số nhà thể thao được thiết kế theo phong cách đại, tận dụng tối đa gian chung. Phần phía trước là phòng nghỉ và khu vực nhà ăn đặc biệt, tạm thời chưa có thiết kế chi tiết.


      Hàn Mục Dương nhanh chóng trình bày khái quát ý tưởng của mình cho Quân Minh Sư. Sau khi xong còn quên hỏi :


      thấy sao? Tuyệt vời chứ!” Giọng giấu được vẻ tự hào.


      Quân Minh Sư nhìn nụ cười rực rỡ cùng hai cái má lúm xinh đẹp mặt , đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng ngời. Hàn Mục Dương đứng đó, hai mắt toả sáng lấp lánh, vẻ mặt tự hào, giống như nữ thần mặt trời đầy kiêu ngạo. lúc này, quả thực rất xinh đẹp.


      Xinh đẹp? nghĩ cái gì vậy? thế nhưng cảm thấy con người kia xinh đẹp?


      `` thể! Nhất định thể nào!


      Quân Minh Sư lắc đầu, cố gắng tập trung vào bản tài liệu trong tay nhưng hiểu sao trước mắt lại luôn xuất dáng vẻ tươi cười của người nào đó. Càng cố xua đuổi, nụ cười kia càng .


      Quân Minh Sư đặt mạnh tập tài liệu xuống bàn, đưa tay xoa trán. bị cái gì vậy?


      Tiếng tập tài liệu đập xuống bàn khiến Hàn Mục Dương giật mình, nhìn , giọng hỏi:


      “Có chuyện gì sao?”


      , có chuyện gì. tại tôi hơi mệt, như vậy , ngày mai tới công ty tôi, chúng ta bàn cụ thể. Được chứ?”


      “Ừm...”


      có chuyện gì tôi trước.” xong Quân Minh Sư liền đứng dậy rời . Còn chưa ra tới cửa bị người phía sau kéo áo.


      “Khoan , còn... còn chuyện kia. Lần này phải làm thế nào đây? tới đây chắc chắn dì cũng biết. Dì biết mẹ tôi cũng biết. Nhất định thái hậu kêu tôi đem về. Đến lúc ấy tôi mang về, chuyện vỡ lở là tôi chết chắc. biết chổi lông gà của thái hậu đáng sợ thế nào đâu.”


      Thấy Quân Minh Sư rời , Hàn Mục Dương vô cùng hoảng hốt. Chuyện gì cũng có thể từ từ nhưng chuyện liên quan đến tính mạng thể đợi được. bên giữ chặt góc áo Quân Minh Sư, bên đem tất cả lo lắng trong lòng ra, hy vọng Quân Minh Sư có thể nghĩ ra cách giải quyết.


      tại tôi cũng chưa nghĩ được gì cả. Cố gắng kéo dài thời gian chút. Mẹ tôi bên kia còn chưa biết tôi qua đây. Chuyện này dài dòng. Tạm thời vậy . Lúc khác tiếp được ?”


      Hàn Mục Dương vốn còn lo lắng, muốn lần giải quyết cho xong. Nhưng nhìn vẻ mệt mỏi của Quân Minh Sư, nghĩ ngồi máy bay mười mấy tiếng liền, vừa tới đây phải làm việc, chắc chắn còn chưa kịp nghỉ ngơi. Nghĩ vậy, Hàn Mục Dương buông tay, nhìn lát, sau đó :


      về nghỉ ngơi . Vài hôm nữa tôi tới công ty tìm , đến lúc đó chúng ta tiếp.”


      Quân Minh Sư gật đầu cái coi như đồng ý, sau đó nhanh chóng biến mất sau cánh cửa lớn.


      Nhân duyên xoay chuyển, thần tiên vẽ lối, lần nữa sư tử gặp lại mặt trời. Là phúc hay là hoạ chẳng ai có thể trước. Rốt cuộc chỉ có thể chờ ngày đẹp trời nào đó Sâu nổi hứng kể nốt cho bạn nghe ha :))


      P/s: Dạo này có tình nào thấy ta chăm chỉ hơm. Ta quyết tâm để mỗi tuần tung 1 chap (hoặc có thể là hơn ;)) chả biết nữa. Dạo này hiểu sao mỗi chap ta chỉ nghĩ được 1 đoạn, hơi bị cụt ý tưởng. Chán a~~~~~3:-O

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 36: Dế mèn và Kiến

      [​IMG]

      Đêm thành phố.


      Mười giờ.


      Cửa mở, ánh đèn tràn ra thềm đá.


      đứng trước cửa nhà hàng, kéo cao cổ áo ngăn từng cơn gió lạnh đầu mùa. Phố ngập trong ánh đèn vàng ruộm. Cái lạnh bất chợt chẳng thể ngăn bước người qua đường.


      Phía cuối con đường có đôi tình lữ. xinh đẹp nép mình trong vòng tay ấm áp của người bên cạnh, nụ cười hạnh phúc khoé môi. Nụ cười của nhắc nhớ tới nụ cười của người con khác. nụ cười phải hạnh phúc mà là bất cần, nụ cười giống như cười nhạo cả thế giới. Có đôi khi hâm mộ tính cách vô ưu vô lo của .


      Đột nhiên có chút xúc động, điều khiển ngón tay lướt nhanh qua màn hình điện thoại, quay dãy số mới được thêm vào nhóm “gia đình”.
      ***


      Quán bar “Khoái lạc” – quán cũng như têm, xa hoa truỵ lạc.


      Đêm về khuya, khoái lạc tận, khách khứa cũng còn nhiều, nhưng nơi này vẫn như xưa, sương khói mịt mờ.


      quầy bar.


      chàng bartender “hư hỏng” cầm cốc pha chế lắc qua lắc lại, động tác vô cùng tinh tế. Đồ pha chế chợt cao chợt thấp, bỗng nảy lên nhưng cuối cùng vẫn thoát khỏi gian do hai tay người pha chế rượu tạo thành.


      “Tuyệt! Tuyệt!” Giải Ngữ Hoa ngồi bên liên tục vỗ tay cổ vũ, còn quên trầm trồ khen ngợi.


      Đổ đầy ly thứ rượu màu xanh dương sóng sánh đưa đến trước mặt Giải Ngữ Hoa ra sức vỗ tay, chàng pha chế rượu vui cất giọng:


      “Ngươi lại xim cơm?”


      Giải Ngữ Hoa lắc ly rượu màu xanh, hít hà hương thơm nồng nàn của thứ chất lỏng mang tên Tequila, rất có tự giác trả lời:


      “Hoa Hoa, tuy rằng rất muốn thừa nhận, nhưng ta phải rằng, ngắm ngươi pha rượu kỳ là cũng là loại hưởng thụ. hổ danh ông chủ “hư hỏng” của Khoái lạc nha.”


      Hoa Thần Vũ cũng thèm nhìn , tự mình châm điều thuốc:


      được gọi ta là Hoa Hoa, đừng đánh trống lảng. , chuyện xin cơm có đúng hay ?”


      “Phải. có tiền, có cơm ăn, đành phải xin ăn.” Người nào đó biết tội uống ngụm Tequila lớn, thở dài. thơm.


      Hoa Thần Vũ vừa nghe liền nhíu mi, nhả ra làn khói, nhướn đến gần :


      với ngươi bao lần, thiếu tiền tới tìm ta mà.”


      “Gì? Chuẩn bị bao nuôi ta?” ngẩng khuôn mặt , bày ra nụ cười tự cho là quyến rũ.


      “Ta chuyện nghiêm túc với ngươi. Còn nữa, bỏ ngay cái ánh mắt cá chết đó .”


      “Được, được. Đừng trừng nữa. Lúc đó, ngươi bận chuyện mà, hơn nữa, triển lãm bên kia có vẻ rất thành công, tiền cũng sắp chuyển đến rồi.”


      Hoa Thần Vũ biết lúc này chỉ giả bộ thuận theo, nếu lần tới nếu gặp chuyện vẫn tái phạm, nhưng cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể hừ mũi cái cho hả giận.


      Giải Ngữ Hoa ngồi ghế, nhìn vẻ mặt tức giận mà thể bộc phát của Hoa thái tử, vui vẻ cười nghiêng ngả.


      “Ngươi còn cười?” Hoa Thần Vũ kéo ra nụ cười dữ tợn, trừng mắt cảnh cáo kẻ biết điều nào đó, hai tay rục rịch, chuẩn bị bóp cổ .


      Giải Ngữ Hoa bật cười thành tiếng, trốn đông trốn tây:


      “Đừng ồn ào, ta có điện thoại.”


      lôi từ trong túi ra chiếc điện thoại cổ lỗ, nghiêng đầu chăm chú nhìn màn hình điện thoại, cuối cùng đưa ra kết luận, biết.


      “Ngươi nhận.” đưa điện thoại vào tai Hoa thái tử, ấn nút trò chuyện. Để Hoa thái tử giải quyết mấy thứ thích đeo bám là tốt nhất.


      Hoa Thần Vũ liếc cái, cầm di động mà dựa sát vào :


      “A lô?”


      Trong di động truyền đến giọng đàn ông xa lạ nhưng Hạ Chi Kết cũng ngắt điện thoại:


      “A lô, xin hỏi đây có phải số điện thoại của Giải Ngữ Hoa?”


      “Của ngươi.” Hoa Thần Vũ đẩy tay về “Tiếng giống của đàn ông trẻ tuổi.”


      “Đàn ông?” Giải Ngữ Hoa trợn mắt nhìn, đến khi nhận được ánh mắt xem thường của Hoa thái tử mới rụt cổ, quay về nhận điện thoại: “A lô?”


      “Mấy hôm gặp mà em tìm được bạn trai mới rồi sao?” Đầu dây bên kia truyền tới giọng tinh khiết, hơi mát lạnh như rượu Tequila.


      “A, Hạ Chi Kết!” hét lên tiếng, “, đúng, đừng hiểu nhầm, tôi ở sau lưng đương kẻ khác.” ràng là chẳng có gì buồn cười, vậy mà lại vừa vừa cười ngã xuống quầy ba.


      “Chuyện cười nhạt nhẽo” Miệng như vậy nhưng hiểu sao nghe tiếng cười của , Hạ Chi Kết tự giác cong khoé môi “Có thời gian ?”


      “Đại gia, muốn tìm tôi có chuyện gì sao? Muốn tiền hay muốn sắc? Tiền có chỉ có sắc thôi.”


      “Lại phát điên rồi” Đầu bên kia hơi ồn ào, phải cố gắng lắm mới nghe “Muốn tìm em uống ly thôi. Haizz... Mùa đông năm nay tới sớm rồi!”


      “Muốn uống rượu sao? Vừa hay tôi cũng ngồi uống mình đây. biết “Khoái lạc” chứ? Tới đây .”


      “Được. Em đợi chút, tôi qua đó ngay.”
      ***


      “Khoái lạc” là quán bar cổ quái nằm con phố sầm uất nhất của thành phố. Nơi này cơ bản đều cấu tạo từ gỗ thô, từ cải biển hiệu siêu siêu vẹo vẹo ở cửa chính tới đồ nội thất bên trong, có đồ trang trí gì đặc biệt, đơn giản nhưng nồng đậm thứ mùi vị của nơi ăn chơi xa hoa, truỵ lạc.


      “Hạ Chi Kết!Giám đốc Hạ! Bên này!”


      vừa bước vào cửa, thấy lớn tiếng gọi tên mình. ngồi quầy bar giơ hai tay qua đầu, cố gắng khua khoắng làm dấu hiệu, giống như sợ nhìn thấy.


      Hạ Chi Kết nở nụ cười nhợt nhạt rồi bước nhanh qua.


      nhanh nha!” mỉm cười chỉ ngồi vào vị trí bên cạnh mình.


      “Ừ.” ngồi xuống chỗ vừa chỉ, nhàn nhạt đáp lời, ánh mắt lướt nhanh qua người pha chế phía sau quầy bar – người vẫn liên tục nhìn kể từ khi bước vào, sau đó tầm mắt lại chuyển qua người Giải Ngữ Hoa.


      Hôm nay mặc bộ đồ bình thường màu xám nhạt, tóc đuôi ngựa cột cao, thêm chiếc khăn mềm mại cổ, lúc này khác hẳn với hình ảnh mỗi lần gặp lúc trước. bây giờ rất….dịu dàng. nhìn , có chút thích ứng kịp:


      “Hôm nay làm thợ sửa nước nữa?”


      cười hì hì, sán lại gần :


      làm nữa. Thời tiết chiều lòng người, bộ quần áo đó mỏng, tôi sợ lạnh a.” rồi còn làm động tác run rẩy, vẻ mặt trong chớp mắt trở nên đau khổ “Hơn nữa, mùa đông là thời kỳ lười biếng....Này, vẻ mặt ấy của là sao, ăn xin cũng có thời kỳ lười biếng nha.’”


      “Giải – Ngữ - Hoa!” Hoa Thần Vũ vừa nghe nhắc đến hai từ “ăn xin” liền vui nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi gọi tên .


      “Có!” Giải Ngữ Hoa đứng bật dậy từ ghế, làm động tác chào kiểu nhà binh “, Kết Kết, tôi đưa lên , ở đây có bà quản gia thích quản giáo”, vừa vừa cầm ly Tequila bỏ chạy.


      “Trẻ thể dạy, xin lỗi.” Hoa Thần Vũ nhìn theo bóng dáng của , lắc đầu. Hoa thái tử đột nhiên cảm thấy mình giống như người cha có đứa con khó dạy vậy. Xoay người về phía quầy bar, đưa tay với Hạ Chi Kết, “Hoa Thần Vũ, chủ nhân của nơi này.”


      Hạ Chi Kết bị hai tiếng “Kết Kết” của Giải Ngữ Hoa làm cho da đầu tê dại, từ bao giờ có cái tên sến sẩm như vậy? Cho đến tận khi cánh tay của Hoa Thần Vũ đưa tới trước mắt mới phục hồi lại tinh thần.


      “Hạ Chi Kết.” bắt tay, bày ra nụ cười “con buôn” khôn khéo quen thuộc.


      phải Kết Kết sao?” Hoa thái tử bỡn cợt chớp mắt,nhìn thế nào cũng thấy “hư hỏng”. Hạ Chi Kết nghĩ, có ông chủ như vậy, “Khoái lạc” mang cái bộ dạng này cũng sai.


      Hạ Chi Kết thở dài: “Người bình thường luôn có thể làm ra những hành động giống thường.”


      Hoa Thần Vũ sáng tỏ, vỗ vỗ bờ vai , vẻ mặt đồng cảm, giống như tìm được chiến hữu mặt trận khốc liệt. Tình hữu nghị của hai người đàn ông được hình thành cách đơn giản như vậy.
      ***


      “Gần đây làm gì?”


      Hạ Chi Kết lắc lắc ly rượu trong tay, ngắm nhìn thứ chất lỏng vàng óng sóng sáng trong ly thuỷ tinh, nhàn nhã hỏi cái người tự mua vui bên cạnh.


      “Ăn, ngủ rồi chơi. Cứ như vậy thôi.” cười cười, vẻ mặt giống như đứa trẻ được thoả mãn. “Tôi mới từ biển về!”


      say mê nghe vui vẻ kể về những ngày lênh đênh biển, bất chợt cảm thấy giống như con dế mèn và con kiến trong câu chuyện xưa từng nghe. Chuyện kể rằng, có con dế mèn, xuân ngắm hoa nở, hạ đếm sao, thu sang ngắm lá rụng, bên cạnh nó luôn có con kiến chăm chỉ làm việc. Con dế mèn khuyên con kiến hãy nghỉ ngơi, nhưng con kiến nghe, vẫn tiếp tục làm việc. Mùa đông đến, con kiến ở trong tổ nướng đồ ăn, còn dế mèn ở ngoài bị cái lạnh dày vò. từng nghĩ, con dế mèn trong truyện đáng đời, chịu làm việc nên chỉ có thể chịu cái lạnh dày vò. Nhưng từ sau khi gặp , lại nghĩ, phải chăng con kiến mới thực đáng thương. Con dế mèn tuy rằng mùa đông thảm, nhưng ba mùa nó đều hạnh phúc. Còn còn kiến, quanh năm chỉ biết làm việc và làm việc, bốn mùa với nó dường như chẳng có ý nghĩa gì cả.


      chợt cười khẽ, rũ mắt nhìn xuống ly rượu trong tay, ngắm những gợn sóng nhợt nhạt trong chén, tiếp tục nghe huyên thuyên kể về những chuyến đánh cá đêm....Quả nhiên, là con kiến, còn là con dế mèn trong câu chuyện kia. Những nơi con kiến muốn được con dế mèn loáng cái liền qua.


      “Ngữ Hoa!”


      nghe tiếng gọi quay người, thấy Hoa Thần Vũ tiếp đón dưới quầy bar vẫy tay với .


      thè lưỡi: “Rắc rối tới rồi, tôi phải giải quyết phiền toái.” Hoa thái tử làm người cái gì cũng tốt, chỉ là quá “hư hỏng”, chọc tới quá nhiều nợ nhân duyên.


      “Phiền toái em đều phải giải quyết?” nhướn mắt nhìn , hiểu sao trong lòng có chút vui. Cảm giác giống như bị ong chích, nghiêm trọng lắm nhưng lại chẳng thể bỏ qua.


      phải a, giống như diễn vai nam phụ, tôi cũng có vai diễn của mình, làm nữ phụ. Chỉ có điều, diễn nam phụ tác hợp, còn tôi diễn nữ phụ khuyên phân.” tinh nghịch nháy mắt với , sau đó chạy xuống dưới lầu.


      thấy chạy vào vòng tay Hoa Thần Vũ, Hoa Thần Vũ giống như rất quen thuộc vòng tay ôm . thấy nở nụ cười mị hoặc quyến rũ cho tới giờ chưa từng thấy qua....


      Giây phút đó, nụ cười vô ưu vô lo của trong trí nhớ giống như mờ chút.
      ***


      “Nếu rời bỏ em, em chết cho xem.”


      Từ khóc lóc cầu xin, đến cứng rắn đe doạ, dường như đem tất cả mọi cách để níu giữ thứ tình cảm còn thuộc về mình. muốn chia tay, ngay đến mạng sống cũng đem ra giao dịch.


      Nhưng hình như người đó quên mất, mạng sống bản thân đến chính mình còn coi trọng vậy dựa vào đâu cầu người khác tôn trọng nó? Thế gian lắm tai ương, người quí trọng sinh mạng được sống lâu dài còn người coi khinh mạng sống cứ như vậy nhởn nhơ trong cõi đời.


      Muốn chết? Giải Ngữ Hoa Cảm thấy hưng phần tà ác vùi sâu trong cơ thể dường như tỉnh giấc, tất cả các tế bào rục rịch muốn thử sức.


      Hoa Thần Vũ dường như cảm thấy hưng phấn của người bên cạnh, vốn muốn nhanh chóng giải quyết món nợ này, nào ngờ chuyện lại chệch hướng. cau mày, lạnh giọng quát:


      “Muốn sống muốn chết tuỳ .”


      vừa nghe liền quỳ sụp xuống, nước mắt giống như dòng nước hở van, ào ào tuôn ra, ướt đẫm góc váy sẫm màu.


      Bộ dạng đáng thương của cũng chỉ níu lấy khinh thường cùng tức giận của Hoa Thần Vũ. quay lại nhìn người hưng phấn níu cánh tay mình, nhắc nhở:


      “Lên tìm Hạ Chi Kết , ở đây còn chuyện của ngươi nữa.”


      Nhưng Giải Ngữ Hoa giống như nghe thấy lời . Hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm khóc lóc đất, chìa tay về phía Hoa Thần Vũ đòi chìa khoá xe.


      “Ngữ Hoa....”


      “Chìa khoá.” lặp lại, vẻ tươi cười mặt biến mất, ánh mắt nhìn Hoa Thần Vũ chứa đựng cứng đầu cùng quyết tuyệt.


      Hoa Thần Vũ bị ánh mắt ngoan cố của khiến cho phải đầu hàng. Nhưng cam tâm, vừa đưa chìa khoá xe cho vừa dặn dò:


      “Ngươi nhớ, chuyện gì cũng phải có chừng mực.”


      “Ta biết, ta biết.” nhận chìa khoá xe, miệng liên tục lời đồng ý nhưng Hoa Thần Vũ biết những lời , qua cánh cửa kia bị vứt ngay ra ngoài. thể làm gì, chỉ có thể thở dài, tâm cam tình nguyện đưa chìa khoá tới tay , đổi lại nụ cười cảm tạ của ai đó.


      “Nào, nào, làm người cũng phải có đạo đức. muốn chết, được, tôi tiễn đoạn đường.” Vừa , Giải Ngữ Hoa vừa kéo khóc đến thương tâm mặt đất dậy, còn chưa kịp lời từ chối bị lôi ra khỏi quán bar.


      Hạ Chi Kết ở lâu hai, tuy chỉ nghe được vài từ ràng nhưng cũng có thể đoán được đại khái tình huống. Hai tay đút túi, xuống cầu thang, giọng bỡn cợt Hoa Thần Vũ đau khổ trong góc, giọng hiểu sao có chút vị chua:


      “Làm sao vậy? Tam giác tình sao lại thành nữ phụ kéo nữ chính bỏ trốn?”


      Hạ Chi Kết vẫn cho rằng Hoa Thần Vũ phản bác lại . Nào ngờ, ta nhìn , vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, chỉ chỉ bóng dáng mất hút trong màn đêm sau cánh cửa:


      ấy đùa giỡn tính mạng.”


      *** Sâu said..... so sad***

      P.S: Trời lạnh, đầu óc ta cũng bị lạnh mà co vào, ý tưởng có mà lại chẳng thể viết thành câu. Đau khổ a. Chap này ta viết lại xoá, xoá lại viết biết bao lần, thế mà chẳng thấy bằng lòng. Đêm qua mò vào cái Wordpress của ta (mấy tỉ năm mới sờ tới nó) thấy đnạn truyện trong mục lưu trữ rất vừa ý, ta dùng nó viết chap này. Vì thế,mọi người đọc chap này mà thấy quen quen thông cảm nha.
      P.S.S: Dạo này ta phải học tối, 8h mới về, tắm giặt, ăn cơm xon chỉ muốn lăn luôn lên giường, cho nên là ..... chap còn ra đều như trước nữa, sorry các tình .
      P.P.S.S: Đừng quên ta nha~~~~~

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Sâu : Sau hai tuần xa cách bạn Sâu trở lại và thảm hại hơn xưa. Có ai còn nhớ ta ? Hôm nay bợn Sâu thân đăng chap mới để bạn nào sắp quên ta nhớ lại á. Từ giờ đến cuối tuần ta cố bù cho mn thêm 1 chap trước khi chìm nghỉm trong lịch thi dày đặc. Ta chỉ muốn thế thôi, mn đọc truyện vui vẻ =D

      Chap 37: Dắt “Trâu” về nhà!

      [​IMG]


      Ngưu Niệm Từ ngơ ngác nhìn đám người chen lấn bên ngoài cổng tiểu khu, bên ngoài căn phòng của cũng bị người vây kín. Trong đám người, có vài người kiên nhẫn, chốc chốc lại vỗ lên cánh cửa xếp cũ kỹ của căn phòng , mặc dù ở rất xa nhưng Ngưu Niệm Từ giống như còn nghe được tiếng rên rỉ đáng thương của chiếc cửa già nhà mình. nhìn người đàn ông vẫn liên tục vỗ mạnh lên cánh cửa, trong lòng thầm đổ lệ: “Vị đại ca này, nếu còn vỗ nữa, e rằng cánh cửa nhà tôi chịu nổi nữa. Tôi còn muốn dùng nó thêm vài năm nữa a T.T”

      Nhìn cảnh tượng trước mắt, Ngưu Niệm Từ khỏi cảm thấy khó hiểu. Đám phóng viên này tại sao lại rảnh rỗi kéo nhau tới nhà vậy? Ngưu Niệm Từ nghiêng đầu suy nghĩ, cố gắng tìm ra nguyên nhân của tất cả những chuyện kỳ quái này. Mặc dù làm trong lĩnh vực giải trí, nhưng từ trước tới nay đều đứng phía sau hậu đài, rất ít người biết tới , chẳng có lý do gì để đám phóng viên này tới tìm cả. Nếu phải tới vì vậy chẳng lẽ đám phóng viên này tới đây vì Tô Xử? thể nào! Cuộc sống của Tô Xử từ trước tới giờ luôn rất nhạt nhẽo, thể nghĩ ra điều gì trong cuộc sống của Tô Xử có thể khiến cho đám phóng viên này cảm thấy hứng thú. Vì vậy, Ngưu Niệm Từ liền gạt ngay suy nghĩ đám phóng viên này tới tìm Tô Xử ra khỏi đầu.

      Nhưng Ngưu Niệm Từ ngốc nghếch biết rằng, trước năm hai mươi tư tuổi, cuộc đời Tô Xử quả rất nhạt nhẽo, nhưng từ sau năm hai mươi tư tuổi, gặp phải tên lưu manh còn được khuyến mại thêm “ông bố chồng” vô sỉ, cuộc đời Tô Xử từ nhạt nhẽo nhanh chóng thăng cấp, trở nên vô cùng đặc sắc. Chuyện xảy ra hôm nay mới chỉ là bắt đầu cho chuỗi những kiện vô cùng “thú vị” sau này.

      Dù sao tất cả những việc đó đều là việc trong tương lai, còn ngay lúc này, Ngưu Niệm Từ mặc dù suy nghĩ nát óc vẫn nghĩ ra lý do khiến cho đám phóng viên “bận rộn” kia tới “thăm viếng” cái ổ của . phải tới tìm , lại càng vì Tô Xử mà tới, vậy , chẳng lẽ bọn họ tới nhầm địa chỉ? Ngưu Niệm Từ nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ có thể thở dài. Thôi vậy, nếu muốn biết có chuyện gì chi bằng trực tiếp tới hỏi, đỡ mất công ngồi đây suy đoán lung tung. Vì vậy, quay lại với Đới Song Ngư ngồi bên cạnh:

      “Em xuống xem thế nào.”

      xong, quay người mở cửa, chuẩn bị xuống xe. Bỗng nhiên bàn tay vươn tới bắt lấy cổ tay . Ngưu Niệm Từ nhìn bàn tay nắm cổ tay mình, lại nhìn vẻ mặt , nghi ngờ hỏi:

      “Có chuyện gì vậy?”

      Đới Song Ngư cười cười nhìn , tay vẫn nắm lấy tay :

      “Để cho.”

      nghe thế đầu tiên là hơi sửng sốt, nhưng nhìn vào đôi mắt dịu dàng chứa lo lắng của , nhận ra đây là quan tâm mình. Trong lòng bỗng trào lên cảm giác ấm áp, giống như rất lâu về trước, lúc với trong điện thoại “trời lạnh rồi, ra ngoài nhớ mặc thêm áo”. qua nhiều năm như vậy nhưng cảm giác ấm áp mà đem lại vãn vẹn nguyên như những phút ban đầu. mỉm cười, vỗ vỗ bàn tay trấn an:

      “Vẫn để em thôi. Chưa đến việc rất nổi tiếng, mới tuần trước còn được phỏng vấn truyền hình, chỉ với ngoại hình này của , em sợ qua đó bị bắt cóc mất. Nếu thế, em biết làm thế nào để đền người cho Tiêu tổng và chị Lưu?” xong còn lấy tay ôm ngực, vẻ mặt rất khoa trương.

      nhìn nén được bật cười. của a, đến cả cách quan tâm người khác cũng đáng . gật đầu, buông tay , dặn dò:

      “Cẩn thận chút!”

      cười cái trấn an , sau đó nhanh nhẹn xuống xe.

      Ngưu Niệm Từ chen chúc qua đám người trước cổng, vừa mới đặt chân lên tầng hai bị chặn lại. Ánh đèn flash nháy lên, đám người chen nhau đẩy microphone tới trước mặt , suýt nữa đập vỡ răng .

      “Xin hỏi sống ở đây sao?”

      “À...” Ngưu Niệm Từ bối rối biết có nên trả lời hay .

      “Xin hỏi có quen Tô Xử - Tô tiểu thư ?” cái microphone khác lại bị đẩy tới. Ngưu Niệm Từ vừa nghe thấy hai chữ “ Tô” liền giật thót. Chẳng lẽ đám phóng viên này tới vì Tô Xử.

      có quen ấy ? Có gặp qua chưa? Hàng xóm sao?” Hàng loạt các câu hỏi liên tiếp đưa ra. Ngưu Niệm Từ nghe mà choáng váng. Còn chưa kịp hiểu đầu đuôi, cuốn tạp chí là cái được đưa tới trước mặt :

      “Chính là người này, có nhận ra ?”

      Ngưu Niệm Từ nhìn cuốn tạp chí, sắc mặt đột ngột thay đổi. trang báo giật cái tít to đùng “Tiêu công tử công khai hôn bạn bí mật. Phải chăng đây mới là lý do khiến Ảnh đế từ bỏ nghiệp khi còn ở đỉnh vinh quang”

      Ngưu Niệm Từ nhìn hai người trong ảnh, ràng là hai người vô cùng quen thuộc. là người bạn lớn lên từ tới lớn, là sếp lớn của . Ngưu Niệm Từ siết chặt tờ báo trong tay, thầm cắn răng. Có ai đến cho đây là có chuyện gì ?

      “Tôi biết.”

      Ngưu Niệm Từ qua loa trả lời đám phóng viên, sau đó nhanh chân rời . Đới Song Ngư thấy trở lại, sắc mặt tốt lắm, biết là có chuyện xảy ra, lại thấy đám phóng viên nhìn sang bên này, cũng hỏi nhiều, vội vàng khởi động động cơ, đánh xe rời .

      Ra khỏi tiểu khu cổ kính, Đới Song Ngư mới dịu dàng hỏi người cau có bên cạnh:

      “Có chuyện gì trong đó vậy?”

      trả lời, chìa quyển tạp chí bị đám phóng viên ban nãy nhét vào tay cho xem. Đới Song Ngư lướt nhanh qua trang báo, hình như là scandal của ngôi sao nào đó. nhíu mày, có chút hiểu chuyện này liên quan gì tới ?

      Giống như hiểu được thắc mắc trong lòng , Ngưu Niệm Từ nhàng :

      “Người trong hình là bạn sống cùng em” nghĩ chút lại bổ sung “Lần này là scandal của Tiêu tổng với ấy, em cũng cụ thể là thế nào.”

      Đới Song Ngư nghe xong cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện. Là bạn cùng phòng với cùng tên phong lưu kia xảy ra scandal, thảo nào dưới nhà lại có nhiều phóng viên như vậy. Xem ra đêm nay có nhà mà thể về. Nghĩ đến điểm này, trong đầu Đới Song Ngư chợt nảy ra ý tưởng, nhếch mép, nở nụ cười gian sảo. Trời muốn giúp , làm sao có thể từ chối?

      Bên kia, Đới Song Ngư thầm tính toán, trong khi đó, Ngưu Niệm Từ ở bên này hoàn toàn phát ra nguy hiểm đến gần. đau đầu nghĩ tới khi nghĩ cách giải quyết chuyện ăn ngủ đêm nay. thể về nhà, vậy chỉ còn hai lựa chọn. là, thuê phòng khách san, hai là, tìm chỗ tá túc qua đêm. Hôm nay lúc ra khỏi nhà mang theo nhiều tiền, chứng minh thư cũng đem theo, cho nên điều thứ nhất có thể bỏ qua, chỉ có thể lựa chọn làm theo cách thứ hai. Ngưu Niệm Từ cầm điện thoại, lướt qua hàng loạt dãy số trong danh bạ. Ngưu Niệm Từ ấn số điện thoại của Nguyễn Linh, trong lòng thầm rơi lệ, bây giờ mới phát ra, số người quen biết nhiều, trong đó, số người có thể nhờ vả trong tình huống này lại càng ít đến đáng thương. Bởi vì, hình như chỉ có Nguyễn Linh là có thể nhờ cậy.

      Ngưu Niệm từ gọi ba, bốn cuộc điện thoại, tất cả đều liên lạc được, có lẽ ấy bận việc gì đó nên nghe máy. tắt máy, nghiêng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Buổi tối cuối thu, có trăng cũng chẳng có sao, bầu trời như tấm màn nhung đen kịt. Đèn đường cố sức đuổi theo những chiếc xe trong thành phố, nhưng gắng mãi cũng chẳng thể theo kịp, chỉ có thể để lại những đốm vàng loang lổ cửa kính xe, giữa trời đêm càng thêm nổi bật. Đêm càng lúc càng gần vậy mà vẫn chưa tìm được nơi trú tạm. đáng buồn!

      Ngưu Niệm Từ cầm di động, nghĩ chút rồi quay số máy bàn nhà Nguyễn Linh, nếu vẫn được….Aizz!

      Điện thoại vang lên vài hồi chuông kết nối, sau đó là giọng ngọt ngào mê hoặc của Nguyễn Linh:

      “Xin chào, tôi là Nguyễn Linh, tại tôi vắng, nếu có lời muốn , hãy để lại sau tiếng bíp….”

      Bên kia đầu dây, lời nhắn của Nguyễn Linh vẫn còn tiếp tục nhưng Ngưu Niệm Từ chẳng còn nghe nữa. chán nản cúp điện thoại, chợt nhớ ra vài hôm trước Nguyễn Linh tới thành phố S hai ngày để khảo sát trường quay, ngờ ấy rời lại đúng vào hôm nay. Nguyễn Linh có nhà, ý định tìm nơi trú tạm cũng vỡ tan như bong bóng xà phòng, chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể mặt dày nhờ người bên cạnh vậy.

      Qua kính chiếu hậu, toàn bộ vẻ mặt chán nản bối rối của đều bị Đới Song Ngư thu vào mắt. cười cười nhìn vẻ ủ rũ của , còn cố tình hỏi:

      “Bây giờ em tính thế nào?”

      nhăn nhó, lát sau mới dè dặt :

      có thể giúp em thuê căn phòng ? Bạn em có nhà mà buổi sáng ra ngoài em đem theo nhiều tiền, chứng minh thư cũng quên đem theo. Em…ngày mai em trả lại tiền…” vừa vừa quan sát vẻ mặt , thấy chỉ cười , hiểu sao có chút chột dạ, giọng càng lúc càng dần, cuối cùng trở nên lí nhí “…cho .”

      Dứt lời, cúi đầu thấp, dám nhìn thẳng . Từ lúc xong đến giờ vẫn luôn im lặng, im lặng của càng khiến Ngưu Niệm Từ trở nên bối rối. hiểu sao mỗi lần xuất trước mặt đều trong tình huống vô cùng xấu hổ. là mất hết mặt mũi mà!

      Đới Song Ngư cười cười nhìn ủ rũ cúi đầu ngồi bên cạnh, chắc tự mắng chính mình . Che giấu ý cười “gian xảo” bên khoé môi, trưng lên vẻ mặt khó xử, :

      “Chuyện tiền nong thành vấn đề…”

      vừa nghe liền ngẩng phắt dậy, mong đợi nhìn . Nhưng câu tiếp theo của lại giống như dội cho gáo nước lạnh:

      “…nhưng cũng mang theo chứng minh, sợ rằng giúp em thuê phòng được.”

      hơi cúi đầu, giấu vẻ mặt thất vọng, cố làm cho giọng mình có vẻ tự nhiên, với :

      “Thôi vậy, để em tìm cách khác.”

      vậy chứ Ngưu Niệm Từ lúc này cũng chẳng nghĩ ra được cách nào cả. Từ ngày chuyển tới Litch, bạn bè quen biết nhiều, trừ Nguyễn Linh với Tô Xử cũng chỉ có vài người trong công ty. Bỏ qua hai người đầu tiên, đồng nghiệp trong công ty cũng đặc biệt thân thiết với ai, nhìn nhìn lại cũng chẳng tìm được ai để nhờ cậy. Ngưu Niệm Từ càng nghĩ càng thấy chán nản, lẽ nào đêm nay thực phải ra gầm cầu mà ngủ?

      Đới Song Ngư nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. bé này, biết lại tưởng tượng đến tận đâu rồi. vẫn nên tiếp thôi, tránh cho lại nghĩ đến chuyện kinh khủng gì:

      “Thế này , em tới nhà ở tạm hôm, ngày mai lại tính tiếp.

      “Nhưng…”

      “Em đừng ngại, chẳng phải cũng từng ngủ nhờ nhà em sao. Lần nay em tới chỗ , coi như huề nhau. Dù sao lúc này em cũng về được, hơn nữa cũng tìm được chỗ ở, đúng ?”

      Ngưu Niệm từ cảm thấy có gì đúng lắm. Chuyện lần trước ngủ lại nhà chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Việc tới nhà , có thể giống như vậy sao? Nghĩ nghĩ vậy nhưng Ngưu Niệm Từ lại chẳng thể tìm được lý do để phản bác. Chỉ có thể trơ mắt nhìn lái xe về hướng nhà mình.

      Sao lúc này lại có cảm giác giống như vừa tự bán mình vậy nhỉ?

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Sâu sorry mọi người, hứa là cuối tuần có chap nhưng bạn Sâu có việc đột xuất, hôm nay mới đăng được, mọi người thông cảm cho Sâu nhé!

      Chap 38: Hôn thê

      [​IMG]
      (Mèo Cheshire)

      Tô Xử gấp điện thoại, quay người nhìn ba người đàn ông trong phòng, bình tĩnh :


      “Kế hoạch đó, tôi đồng ý tham gia..... nhưng tôi có điều kiện.”


      vừa rứt lời, nụ cười mặt Tống tiên sinh ngay lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ đề phòng cùng tính toán. Ngược lại, chú Lý lại giống như đoán trước được mọi việc, chỉ hơi nhướn mày, nghiêm túc nhìn , ý bảo tiếp tục. Tô Xử hít sâu hơi, gắng giữ vẻ tự nhiên, ra điều kiện của mình. chấp nhận tham gia kế hoạch của chú Lý, phối hợp với Tiêu Tử Vân diễn vở kịch, đổi lại, muốn sở hữu độc quyền thông tin về bộ phim sắp ra mắt của Tiêu Tử Vân. Khách quan mà , điều kiện của Tô Xử có gì quá đáng, chỉ có điều…


      Chú Lý và Tống tiên sinh nhìn nhau, sau đó rất ăn ý cùng nhìn về phía chàng từ nãy vẫn im lặng đứng bên cạnh sofa, có chút khó xử. Ai cũng biết, bộ phim sắp ra mắt là bộ phim đầu tay của Tiêu Tử Vân, nó chỉ là bộ phim thương mại mà còn là giấc mơ ấp ủ bấy lâu. Chính vì bộ phim này đối với Tiêu đại công tử có ý nghĩa vô cùng đặc biệt nên ngay từ lúc bắt đầu, Tiêu công tử tiếc trả bất cứ giá nào để phong toả thông tin, chờ đến khi bộ phim hoàn thành mới chính thức công bố. Bộ phim này đối với Tiêu công tử chẳng khác nào “tâm can bảo bối”. Giờ lại bảo đem “bảo bối” của mình ra trao đổi, e là…


      Tiêu Tử Vân từ lúc nghe xong lời Tô Xử cũng có phản ứng gì, chỉ hơi khép mắt, đứng ngược sáng, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối khiến người ta thể nhìn biểu khuôn mặt . Chú Lý thấy Tiêu Tử Vân im lặng liền biết kế hoạch này được rồi. kẻ nếu đáp ứng điều kiện diễn, kẻ muốn diễn nhưng lại muốn chấp nhận điều kiện.

      Chú Lý khẽ thở dài. Thôi bỏ ! Lão già này lại nghĩ cách khác vậy.


      lúc mọi người đều cho rằng Tiêu Tử Vân chấp nhận điều kiện của Tô Xử, đột nhiên mở mắt, ngẩng đầu nhìn , cười :


      “Được, tôi đồng ý để độc quyền sở hữu thông tin về bộ phim sắp ra mắt của tôi…”


      Chú Lý và Tống tiên sinh nghe đều len lén thở phào cái. Rốt cuộc chuyện lộn xộn hôm nay cũng có thể giải quyết rồi. Ngay cả Tô Xử lúc nghe xong Tiêu Tử Vân cũng lộ ra nụ cười vui vẻ hiếm hoi. Có điều, tất cả mọi người dường như vui mừng quá sớm. lúc tất cả đều cảm thấy ổn thoả, lại nghe Tiêu công tử tiếp:


      “Có điều, mọi thông tin Tô viết tôi muốn được xem trước. Chỉ khi tôi đồng ý, mới có thể công khai, được chứ?”


      Lúc đến mấy chữ cuối cùng còn cố tình lên giọng, đuôi lông mày nhướn lên thách thức. Tô Xử cúi đầu, suy nghĩ về những điều . Đem đánh giá của mình về người khác cho chính người đó xem, mặc dù chỉ là bộ phim, nhưng việc này cũng phải dễ dàng. Nhưng nếu bỏ qua cơ hội lần này, vị trí thư ký Toà soạn kia biết còn cùng vô duyên bao lâu nữa, trong khi cái scandal kia lại giống như loài dã thú rình rập, có thể tấn công bất cứ lúc nào. Tô Xử suy nghĩ, cân nhắc thiệt hại, sau đó đưa tay ra trước mặt , rất hào phóng mà :


      “Hợp tác vui vẻ!”


      Tiêu Tử Vân cười cười, đưa bàn tay với những ngón tay thon dài xinh đẹp nắm lấy tay :


      “Hợp tác vui vẻ!”


      Trong khoảnh khắc, khi ánh mắt Tô Xử chạm vào đôi mắt đen trong suốt của , hiểu tại sao, trong lòng dâng lên dự cảm tốt. Cảm giác giống như có cái gì đó thay đổi mà thể nắm bắt được. Tô Xử nghiêng đầu tránh ánh mắt của người nào đó, thầm nghĩ, sau này trừ lúc cần thiết, vẫn nên cách xa ra chút, người này mị lực quả rất lớn nha~~~


      Chú Lý cùng Tống tiên sinh đứng bên thấy hai người Tô – Tiêu đạt thành hiệp nghị liền thở phào cái. Áp lực lớn nha, cứ , hai lần như thế này nữa có lẽ tóc đầu bọn họ cũng chẳng còn mấy sợi.


      Thấy chuyện thành, Tống tiên mặt treo nụ cười hình trăng lưỡi liềm của Cheshire, xáp lại gần Tô Xử, cười hì hì :


      “Nếu mọi chuyện được quyết định, vậy , Tô tiểu thư, làm phiền cho tôi biết số thông tin được ?”
      ***


      Tống tiên sinh quả hổ danh “người quản lý đắt giá”, chỉ trong vòng buổi chiều có thể an bài mọi việc. Từ chuyện an ủi đám phóng viên đến việc tổ chức họp báo để giải thích scandal gần đây của Tiêu đại công tử.


      Thoả thuận đạt được, Tô Xử muốn trở về căn phòng của Niệm Từ để nghỉ ngơi, dù sao tại chỗ này cũng có việc của , chỉ cần ngày mai đúng giờ có mặt, làm tốt vai trò “đạo cụ” trong vở diễn của Tiêu công tử là được. Mặc kệ Tống tiên sinh ra sức gào lên với người trong điện thoại, mặc kệ chú Lý nghiêm túc lạnh lùng ra lệnh cho đám nhân viên, luôn tiện bỏ qua bên vẻ lười biếng nhàn nhã của Tiêu công tử, Tô Xử rời khỏi phòng khách lớn, cầm theo chiếc túi LV hàng fake ra cửa thay giầy. Tay còn chưa chạm vào nắm cửa bị người giữ lại, Tô Xử khó hiểu quay đầu nhìn người phía sau.


      Tiêu Tử Vân đứng sau lưng , người mặc bộ đồ ở nhà thoải mái, áo thun trắng với quần thể thao xám nhạt, chiếc đèn tường hình vỏ sò phủ xuống người màu vàng cam ấm áp, nhàn nhã dựa vào tường, bộ dạng như con mèo lười biếng nằm nóc nhà sưởi nắng, thoáng nhìn qua chẳng ai có thể tưởng tượng được nhân vật chính của trận phong ba ngoài kia là . Tô Xử chợt nghĩ, người như Tiêu Tử Vân, phải trải qua bao nhiêu cơn sóng to gió lớn mới có thể giữ được dáng vẻ bình tĩnh, lười biếng khi đối mặt với vô số những lời đồn đoán ác ý như vậy.


      Nhận được ánh nhìn thắc mắc của Tô Xử, Tiêu Tử Vân giống như có chuyện gì cả nhún vai :


      muốn rời e là được đâu?”


      “Tại sao? Dù sao ở đây cũng chẳng cần đến tôi, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi. Yên tâm, chuyện tôi hứa, nhất định hoàn thành. Ngày mai tôi tới đúng hẹn.” Tô Xử vừa nghe thể rời khỏi nơi này liền vui phản bác.


      Nghe ra thoải mái trong giọng Tô Xử, Tiêu Tử Vân chỉ cười cười, nụ cười nhạt nhẽo mang theo vài phần châm biếm:


      gọi là chó săn khả năng đánh hơi cũng vô cùng suất xắc! Cho dù Tống tiên sinh có thể tạm thời đuổi đám chó săn kia khỏi đây nhưng thể đảm bảo bọn họ tìm tới chỗ được. Nếu muốn gặp rắc rối, tốt nhất cứ ở lại đây cho đến hết cuộc họp báo ngày mai” Thấy Tô Xử có vẻ băn khoăn, Tiêu Tử Vân tiếp “ yên tâm ở lại đây, sau buổi họp báo ngày mai tôi đưa về, được chứ?”


      Người ta đến thế, Tô Xử sao có thể từ chối, nếu còn biết phân biệt nặng cố tình làm trái, biết còn xảy ra chuyện khủng khiếp gì. Dù sao đằng sau cái vỏ bọc hoa lệ rực rỡ của giới showbit này là thứ gì, chỉ có những người sống ở trong đó như Tiêu Tử Vân mới có thể hiểu được. Tô Xử ngoan ngoãn nghe theo lời Tiêu Tử Vân, thay giày vào phòng trong.

      ***

      Tô Xử cúi đầu ngồi chiếc ghế bành sát cửa sổ. Hoàng hôn nhuộm bầu trời thành màu đỏ rực, mặt trời tròn xoe như chiếc bánh trung thu nóc toà nhà đối diện tạo thành khung cảnh vô cùng đẹp đẽ. Nhưng Tô Xử lúc này lại chẳng có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. Còn chưa tới ngày, chưa đủ hai mươi tư tiếng mà lại xảy ra quá nhiều chuyện, Tô Xử nghĩ, thứ cần nhất lúc này là gian yên tĩnh để suy nghĩ về tất cả những chuyện xảy ra cũng như tương lai sắp tới của mình.


      Tô Xử biết mình ngồi như thế qua bao lâu, chỉ biết lúc Tiêu Tử Vân đưa cốc caffe đến trước mặt trăng treo cao giữa bầu trời. ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn bên ngoài khung cửa, :


      “Đừng suy nghĩ quá nhiều, cuộc sống có những lúc chẳng thể làm chủ, nếu cứ cố chấp nắm lấy, người bị thương có khi lại là chính mình. Lẽ đời đổi thay nhưng lòng ta như cũ, vậy là được rồi.”


      Giọng nhàn nhạt, lành lạnh như sương mỏng cuối thu. Tô Xử có chút bất ngờ nhìn . Chẳng có dáng vẻ phong lưu cười cợt ngày thường, cũng chẳng mang bộ dạng lười biếng quan tâm buổi sáng, bây giờ, thành thục lại trải đời. Tô Xử tự hỏi, trong muôn vàn dáng vẻ, đâu mới là bộ mặt của ?

      cúi đầu nhấp ngụm caffe.

      Hơi đắng.

      Tô Xử nghĩ, có lẽ đúng như Tiêu Tử Vân , lẽ đời đổi thay, đắng ngọt chẳng thể nào đoán trước, chỉ cần lòng như cũ vậy phong ba nào thể thể vượt qua.


      Tô Xử nhấp thêm ngụm caffe nữa, thực ra caffe cũng đâu phải quá đắng.
      ***


      8h30 sáng.


      Phóng viên của các tạp chí đều tới đông đủ, bọn họ túm năm tụm ba thành từng nhóm , liên tục thào thảo luận về mục đích của buổi họp báo ngày hôm nay. Cho dù đoán được Vân Lãng giở chiêu gì để dẹp với scandal mới nhất của Tiêu công tử nhưng bọn họ đều nhất trí rằng tin tức thu được ngày hôm nay chắc chắn vô cùng đặc sắc.


      Đúng chín giờ, đoàn người của tập đoàn Vân Lãng xuất từ đằng sau hậu trường. đầu là vị quản lý đắt giá của Vân Lãng – Tống tiên sinh, bên cạnh Tống tiên sinh là trợ lý chủ tịch hội đồng quản trị, Lý Đông, còn được gọi là chú Lý. Phía sau Tống tiên sinh và chú Lý là hai nhân vật chính trong việc xảy ra gần đây – Tiêu Tử Vân và Tô Xử.


      “Họ ra kia rồi.”


      Vừa nhìn thấy nhân vật chính xuất , đám phóng viên liền bất chấp tất cả nhào tới, vô số câu hỏi cũng theo khí thế sét đánh kịp bưng tay bay về phía hai người:


      “Tiêu Tử Vân, chúng tôi có thể phỏng vấn ?”


      “Chủ tịch Tiêu, giải thích thế nào về scandal gần đây? này với có quan hệ gì?”


      “Vài ngày trước, trong cuộc phỏng vấn truyền hình, nữ diễn viên nổi tiếng nhất này là Tỉnh Lan còn ngượng ngùng rằng hai người hẹn hò, giải thích truyện này thế nào?”


      ….


      Tống tiên sinh rất chuyên nghiệp đứng chắn trước mặt hai người Tô – Tiêu, mặt là nụ cười giả tạo khôn khéo. ta đưa hai tay ra phía trước, ra hiệu cho đám phóng viên bình tĩnh lại, động tác vô cùng lưu loát giống như được luyện tập rất nhiều lần:


      “Các bạn phóng viên, xin đừng quá kích động, cũng cần lo lắng. Hôm nay chúng tôi nhất định giai thích mọi chuyện. Có câu hỏi chúng tôi trả lời, được chứ?”


      Tiêu Tử Vân và Tô Xử được sắp xếp ngồi vào vị trí chính giữa bàn phỏng vấn, hai bên trái phải lần lượt là Tống tiên sinh và chú Lý. Hai người vừa ngồi xuống, có người lên tiếng:


      ấy là ai? Hai người giải thích thế nào về bức ảnh chụp báo sáng nay?”


      “Ok, đầu tiên, tôi muốn làm chuyện. Mọi người đều , Tiêu Tử Vân là kẻ phong lưu, đúng vậy, nhưng cậu ấy tuyệt đối phải kẻ lăng nhăng, cậu ấy hẹn hò hai cùng lúc. Tỉnh Lan và Tiêu Tử Vân nay hoàn toàn có quan hệ gì.”


      “Có vậy?”

      Tống tiên sinh vừa cười vừa giải thích với đám phóng viên, sau đó chỉ tay về phía Tô Xử:


      “Họ hẹn hò với nhau. Bạn chính thức duy nhất nay của Tiêu Tử Vân là ấy.”


      Ngay lập tức, tất cả mọi người đều dồn chú ý về phía Tô Xử, ánh đèn flash chớp nhoáng, máy quay cũng liên tục ghi hình. Tô Xử giữa những ánh nhìn soi mói ấy có chút mất bình tĩnh, bao nhiêu năm qua, đều là “hỏi” người, giờ đổi lại, người được “hỏi” là , hơn nữa, lại trong tình huống như thế này quả dễ dàng gì. Tô Xử nắm chặt tay, hít sâu hơi, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh. tự nhủ, mình chỉ cần im lặng làm “đạo cụ” là được, việc còn lại liền giao cho đám người Tống tiên sinh lo liệu.


      này có vẻ xứng với Tiêu công tử. phải là tung hoả mù đó chứ?”


      xứng cái đầu ngươi! Là ta xứng với tôi, nhìn thế nào vậy, mắt quan sát như vậy cũng đòi làm phóng viên sao? Tô Xử tức giận thầm nghĩ.


      Đám phóng viên bên dưới vẫn tiếp tục ồn ào, hoài nghi tính chân thực trong lời của Tống tiên sinh. Lại nghe Tống tiên sinh tiếp tục lên tiếng:


      “Ok, ok, tôi biết mọi người đều thắc mắc này là ai. ấy là Tô Xử...”


      Tống tiên sinh vừa ra tên Tô Xử, đám người bên dưới bắt đầu bận rộn, viết viết vẽ vẽ gì đó lên sổ tay, Tô Xử đoán, hẳn là bọn họ đánh dấu tiêu điểm để giật tít đây mà. Hình như trong đám phóng viên ngày hôm nay có người nhận ra Tô Xử, chỉ nghe bên trong đám đông ồn ào có người :


      “Ồ, Tô Xử? ấy có phải phóng viên của tạp chí kinh tế K&T nổi tiếng ?”


      “Chính xác. Chính là ấy.” Tống tiên sinh hào hứng tiếp lời người nọ.


      “Tô Xử, hãy . Tại sao hai người lại quen nhau vậy? Chuyện này là hay giả?”


      Tô Xử thấy đám phóng viên đó chĩa mũi nhọn về mình hơi cau mày. Bọn họ muốn ? cái gì bây giờ? bọn họ mới quen nhau ngày chính thức hẹn hò hay bịa ra câu chuyện tình sướt mướt. Trong lúc Tô Xử còn suy nghĩ xem phải điều gì, Tống tiên sinh bên cạnh chen vào:


      “Tô Xử, ấy chỉ là bạn của Tiêu Tử Vân...” ta vừa vừa cố tình kéo dài giọng, lại ngừng chút khiến cho đám phóng viên vô cùng sốt ruột, liên tục lên tiếng thúc giục:


      “Còn bí mật gì nữa sao? mau .”


      “Đúng vậy, mau mọi chuyện .”


      Tô Xử cũng quay sang nhìn ta có chút tò mò. Tối hôm qua bọn họ bàn trước, tạm thời để đóng vai bạn của Tiêu công tử, dẹp yên tin đồn Ảnh đế phong lưu bắt cá hai tay. Hôm nay, mục đích đạt được, việc là bạn của Tiêu công tử được công bố, như vậy Tống tiên sinh còn muốn giở chiêu trò gì?


      Tống tiên sinh nhướng mày, hài lòng nhìn phản ứng của đám phóng viên bên dưới. ta nhếch mép, khẽ cười :


      ấy còn là vị hôn thê của cậu ấy.”


      “Hả? Vị hôn thê á? Có ?”


      “Vị hôn thê sao?”


      Tô, có !”


      Lời vừa ra lập tức khiến hội trường buổi họp báo nổ tung. Đến cả hai nhân vật chính cũng giật mình. Tô Xử tin được điều tai mình vừa nghe, quay sang nhìn Tiêu Tử Vân. Hình như lúc vừa nghe Tống tiên sinh mấy chữ “vị hôn thê” cũng có chút kinh ngạc, ngay sau đó lại trở về bộ dáng phong lưu, nhàn nhã bình thường. Thấy nhìn mình, chỉ nhún vai cái, tỏ vẻ mình cũng bó tay trong truyện này.


      Tô Xử thấy Tiêu Tử Vân có bộ dạng như vậy cũng thể gì hơn. thở dài, lấy tay xoa xoa hai bên thái dương ngừng co giật. Chuyện này dường như càng lúc càng chệch quỹ đạo ban đầu của nó rồi.

      P/S: Dự là rất lâu nữa bơn sâu mới ngoi lên được, thế cho nên bơn Sâu hôm nay xì - poi trước chap sau để mn đỡ thèm nhé ^^
      Chap 39: Khu chung cư nhà Đồng thiếu uý có người mới chuyển đến, là phòng 708, ngay bên dưới phòng 808 của Đồng thiếu uý. ngày nọ, Đồng thiếu uý say rượu, thế là trong 1 phút tình cờ, đồng thiếu uý nhà chúng ta thẳng vô phòng 708, cứ như phòng mình mà "hoạt động". mn đoán xem, ai chuyển đến phòng 708 và chuyện gì xảy ra khi Đồng thiếu uý say rượu?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :