Truyện của Kai! - Lữ Vũ Uyên

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      KAI là cậu nhóc da đen, tầm ba tuổi có máy tóc cháy khét, đôi mắt đỏ quạch và tất nhiên! Kai - - phải - là - người!
      Kai trước kia phải như thế, Kai chết cháy! Kai được thầy thương thu nhận, bảy ngày sau lên đường . Với đứa bé đặc biệt này mỗi ngày là câu chuyện...

      Thầy gọi hồn Kai vào xác con mèo đen , vừa xoa đầu vừa bảo :
      - Kai ngoan, được phá! Ở yên đó!
      Thầy vừa rời khỏi nhà đoạn nó phóng xuống đất, bắt đầu khám phá chung quanh. Chùa xíu chỉ có điện thờ, nó nom thấy năm bảy đứa bé bò trong phòng thờ , lò dò đến hỏi:
      - Cho Kai chơi chung với!
      - ! Cậu là kẻ lạ, tránh ra !
      Con bé cao hơn nó, da trắng tóc đen mướt ngoáy mũi, bàn tay ướt nhẹp xua đuổi. Nó lủi thủi ra góc nhà ngồi, tủi thân khóc ti tỉ...

      Lúc sau đứa trẻ khác đầu trọc mon men đến, thảy vào mình nó cái kẹo, :
      - Có muốn chơi chung ?
      - Muốn!
      Kai quệt nước mắt, toét miệng cười. Nhóc đầu trọc chỉ ra cửa:
      - Đứng ở đó canh chừng thầy, bọn tớ trộm đồ xong cho cậu chơi chung!
      - Trộm... gì?
      Kai ngây thơ hỏi nhưng vẫn nghe lời uyển chuyển bốn chân bước xuống thềm. Nó dựa cửa ngóng ra ngóng vào, hôm nay thầy đưa thuốc lá cho người trong xóm. Thầy vừa thấy nó ôm cửa bảo:
      - Con sao lại ở đây?
      - Con... Con...

      Nó vuốt râu mèo , đầu lắc lắc. Thầy mỉm cười ôn hòa:
      - Con mới đến, có phải bị lũ nhóc trong kia dọa sợ ? thầy nghe, thầy phạt chúng!
      - đâu! tụi nó ăn trộm tụi nó cho con chơi chung!

      ....
      Sáu đứa trừ Kai bị thầy phạt khoanh tay úp mặt vào tường, đứa bé lừ đôi mắt đen u quát nó:
      - Kai là đồ ngốc!
      - Đừng giận mà... Kai có cố ý đâu!
      Nó nằm phủ phục bên cạnh lũ nhóc, thầy xách nhánh dâu để phía sau, dọa:
      - Quỳ thẳng lên, là thầy phết vào mông! Mấy đứa làm sai biết ? được trộm mực chu sa của thầy quậy!
      Kai le lưỡi liếm nhóc đầu trọc, chun mũi:
      - Các cậu trộm chu sa làm gì vậy?

      Đứa bé trọc đầu đảo tròng mắt lượt, hai lỗ tai phe phẩy thầm:
      - Con Khoảnh muốn về nhà, em ở với cha và mẹ kế! Thầy dạy được can vào việc người sống, nhưng bọn tớ muốn!
      - Là làm việc tốt hả? Thế Kai giúp cho!
      Nó chống hai chân trước đứng dậy, rón rén phía sau thầy. Thầy vừa vào nhà tắm nó lén nhảy lên tường phòng, cắn rút... quần lôi ra ngoài!
      Nhảy lên ba bậc điện thờ ngoạm hộp chu sa khiến nó lăn lông lốc xuống sàn, vỡ nắp. Sáu đứa kia chỉ chờ có thế, quay đầu chấm chu sa lên trán, mũi, cằm, hai tay hai chân. Kai thấy bọn nhóc biến đổi, chúng rùng mình hóa thành sáu con mèo tam thể, lưỡi thè ra có chín nóc giọng. Chúng hỏi nó:
      - theo Kai?
      - !

      Lũ nhóc phóng ra cửa, lúc này tiếng thầy vang lên chát chúa:
      - Kai... Trả quần thầy đây!

      Người đàn bà dỗ mãi đứa bé trai bốn tuổi vẫn nín, giận dữ phát vào mình nó mấy cái tát điếng hồn. Đứa bé càng khóc dữ tợn hơn. Gã đàn ông trong cơn say lè nhè:
      - Ồn quá!
      - Con chứ con tôi sao? Mặc kệ, tôi dỗ nữa! Muốn khóc cứ khóc cho !
      rồi bỏ vào phòng đóng chặt cửa ngủ, đứa bé mò mẫm trong bóng tối khóc lè nhè..
      " Két!... Két!... "
      Cửa sổ mở ra, bảy con mèo luồn qua chấn song êm đềm nhảy xuống, trừ Kai còn nguyên dạng mèo đen còn lại hóa thành sáu đứa trẻ vây quanh dỗ đứa bé.

      Đứa bé vừa thấy mặt Khoảnh mừng rỡ, nhào đến la to:
      - Khoảnh! Khoảnh!
      - Nín ! Chị thương!
      Người đàn bà thiu thiu ngủ chợt nghe tiếng thằng con riêng của chồng kêu :" Khoảnh! Khoảnh! " giật mình ngồi dậy. Giờ lại nghe tiếng thằng bé cười khúc khích, có lúc cười từng chập như vui mừng lắm!
      Khẽ xoay nắm cửa nhìn ra chỉ thấy thằng bé ngồi mình, cười mình, khua tay với khí!
      Người đàn bà lạnh người, dám nhìn nữa lọ mọ bò lên giường. Kìa! Bên cạnh chồng bà có cục đen thui lui ngồi. Cục đen đó vươn tay bóp cổ bà, giọng re ré rợn óc:
      - thương em tao, tao bóp chết!

      Lũ nhóc về đến chùa gà gáy, thầy cầm roi và dây xích đầu cả sáu đứa phạt. Kai đột ngột văng khỏi xác con mèo đen, cái xác bốc mùi thối kinh khủng. Thầy nhìn nó, trách cứ:
      - Con lại nghe lời thầy! Khó khăn lắm mới tìm được xác mèo cho con thân bảy ngày chờ mẹ đến đón. vào, sáu ngày sau làm tượng đứng yên chỗ ! Con nít... Phá như giặc!

      Tiếng Khoảnh ngắc ngứ:
      - Kai, xin lỗi!
      - sao... Nếu xui xẻo được mẹ đón, Kai ở đây... Cho vui!
      Nguyên NguyễnBetty thích bài này.

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Kai và người khách viếng chùa!

      Kai đứng chỗ ở trong bức tượng con chó kê sát tường mấy hôm làm chú nhóc buồn chân nhưng dám chạy ra ngoài vì sợ thầy mắng!
      Lũ tiểu quỷ vẫn còn bị thầy phạt cột treo ở góc kia nhưng vẫn ngoan ngoãn la ó câu nào. Vừa thấy thầy bước vào nó thầm trong miệng cốt lọt vào tai thầy:

      - Kai buồn quá ! Kai buồn quá!
      Thầy thắp nhang vẫn thèm nhìn nó đoạn bước ra cửa cười :
      - Chạy ra đây chơi , thầy phạt!
      Vừa nghe nó khoái chí ba chân bốn cẳng phóng ra khỏi bức tượng, nhào xuống sân bắt đầu kiếm trò này trò nọ để chơi . Trong góc sân thầy trồng cây ớt xum xuê trái chín đỏ rực. Nó leo lên cây cố hái ớt nhưng chẳng được quả nào, nó lắc lư đến nỗi cái cây nghiêng sang bên.

      Thấy con kiến thân cây, vững chắc hề bị rơi xuống nó rất thích chí mà hỏi:
      - Kiến ơi kiến ơi, mày làm sao lại bò giỏi như thế ?
      Con kiến chăm chú bò, cái đầu bóng vàng ươm trả lời nó:
      - Tại vì ta là kiến!
      Chơi chán, Kai nhảy xuống đất lon ton chạy ra mảnh đất phía sau trồng rau. Nó thấy rất là nhiều bướm bay lượn bên những vạt rau. Nhìn những bắp cải to uỳnh có con sâu xanh ú nụ nó rùng mình:
      - Mày là xấu xí , chả bù với những chú bướm xinh đẹp ở đầu của Kai !
      Con sâu xanh lắc lúc thân hình mập ú đầy khoanh tròn xanh mướt, há hàm răng nhọn ngoạm lá bắp cải:
      - Khi nào ta ăn đủ no, ta nở ra con bướm còn đẹp hơn như thế nữa !

      Kai chun mũi :
      - tin đâu!
      Con sâu tiếp tục ăn:
      - Chờ mà xem! Vài ngày nữa thấy !
      Kai lắc lắc đầu quay , cái mông đung đưa ra chiều tin tưởng:
      - Kai tin đâu! Kai méc thầy, sâu ăn hết cải bắp!
      Kai chạy vào sau bếp thấy thầy ngồi ăn cơm với cải luộc nhảy tót lên mặt bàn, khoanh tay nhìn thầy :
      - Thầy ơi thầy! Sâu ăn hết bắp cải của thầy rồi kìa thầy!

      Thầy vẫn bỏ đũa, và hết chén cơm đoạn nhìn cậu nhóc đen trùi trũi như cột nhà cháy:
      - Mặc kệ nó!
      Nó phồng má:
      - Sâu ăn hết cải của thầy lấy gì ăn?
      Thầy lại cười:
      - Còn gì ăn đó. Thầy ăn bao nhiêu đâu!
      Nó nhảy xuống đất tét miệng cười :
      - Thầy là tốt quá ! Con chơi tiếp nha thầy!

      Nó định chạy vào tìm bọn Khoảnh để chơi thấy từ ngoài cổng thiếu phụ dáng dấp gầy gò, mặt tái xanh chầm chậm vào. Nó nghiêng đầu nhìn, thiếu phụ đó cũng nhìn ngay nó, cất tiếng hỏi:
      - Thầy đâu rồi con ?
      Câu hỏi của thiếu phụ khiến nó đứng sững lúc lâu, trong lòng thắc mắc :" Ủa tại sao cổ thấy mình ta? Tại sao thấy mình ta?"
      Nó đâm đầu chạy vào bếp la toáng lên:
      - Thầy ơi thầy ơi! Có khách tìm thầy !

      Thầy xoa đầu nó, khẽ :
      - Cảm ơn con ! Kai là ngoan!

      Nó ôm chân thầy, quắp cả hai chân đặt lên bàn chân của thầy để thầy Imang nó theo lên điện. Nhìn thầy nhúng bông vạn thọ vào nước rải lên đầu của người thiếu phụ chắp tay thành kính lạy phật, trong lòng nó vẫn cứ hiểu tại sao ấy lại có thể thấy nó được???

      Thầy xoa đầu người thiếu phụ, giọng:
      - Con mau trở về !

      Thiếu phụ có vẻ mệt nhọc ngồi trước cổng chùa như đợi xe. Nó vẫn chưa hết thắc mắc bèn đến nắm quần ghị xuống hỏi :
      - ơi đón xe ạ ?

      Thiếu phụ gật đầu "ừ" rất , trong tiếng còn hơi sức nhiều. Nó nhìn qua nhìn lại thấy dòng xe vẫn chạy, bàn tay của thiếu phụ giơ lên để gọi nhưng hình như là quá nên chẳng có xe nào thấy được!

      Nó sốt ruột đứng bật dậy:
      - đợi đó để Kai gọi xe cho!
      đoạn đâm sầm vào chiếc xe hơi vừa chạy lướt qua. Ụp nguyên mặt vào vô lăng, nó lừ mắt nhìn người lái xe, miệng ré lên những tiếng thôi miên:
      - Ngừng lại, ngừng lại!
      đoạn đường buổi trưa nắng gắt có chiếc xe gài số lùi lại. Dừng ngay trước mặt của người thiếu phụ , gã đàn ông mặt mũi có phần đờ đẫn bước xuống xe. Tiến đến nắm tay , bảo:
      - nào tôi đưa về nhà!

      Người thiếu phụ chưa hết ngạc nhiên thấy lưng của gã đàn ông đó là cậu bé lúc nãy! Nó cười, hình như đôi mắt đỏ cũng lấp lánh:
      - lên đưa về nhà!

      Nó nhảy chân sáo trở vào trong nhìn thấy thầy khoe khoang:
      - Thầy ơi con vừa là việc tốt , con gọi xe cho ấy về!
      Thầy rút nén nhang đốt lên cắm xuống đất :
      - Ngoan lắm! Thưởng cho con!

      Nó hít hà, cái bụng bỗng chốc no căng. Chui vào lòng thầy ngồi, nó hỏi:
      - Thầy ơi con vẫn hiểu tại sao ấy có thể thấy được con hả thầy ?

      Thầy trầm mặc, đôi mắt hình như là buồn lắm:
      - ấy sống được bao lâu đâu con à! ấy bị bệnh rất nặng!

      - ấy đến vái Phật để cầu xin hết bệnh hả thầy?
      Nó ngây thơ, thầy cười buồn:

      - phải! Chỉ là khi người ta bế tắc quá người ta lại muốn tìm cái gì đó để bám víu nào. ấy chỉ mong lượng Phật từ bi giúp cho ấy ra thanh thản!

      Nó im lặng lúc, lại hỏi:
      - Thầy ơi, nếu lượng Phật từ bi tại sao lại phù hộ cho ấy đừng có chết hả thầy?
      Thầy nghiêng người ngó vào điện khiến nó ngồi trong lòng cũng nghiêng ngả, :
      - Mỗi người có vận hạn, vận mệnh, vận số hết con ạ! phải cứ muốn là được đâu!

      Kai gãi đầu, nó ngó lũ tiểu quỷ ỉu xìu đằng kia rồi lại hỏi:
      - Giống như tụi con phải thầy ?Vận mạng của tụi con là phải như thế phải thầy?
      Thầy ngồi xuống thềm ngó mông lung, lắc đầu :
      - phải! Có đứa đúng số nhưng có đứa cũng phải. Con có thấy trong đám đó có đứa có tới hai cái tay, ba cái đầu bốn cái chân ? Nó là tập hợp của những đứa bị phá bỏ từ trong bụng mẹ cho nên hình thù hơi kỳ vậy. Trong sáu đứa đó nó là đứa mang oán niệm lớn nhất! Nó dữ nhất bởi ra nó chưa tới số phải chết. Bây giờ lửng lơ giữa hai đầu sinh tử, cũng được mà ở cũng xong! ai đón để , ở vất vưởng, thầy chỉ chăm sóc được từng này, thầy đủ đức độ để độ hóa cho nó!
      Last edited: 2/4/20
      Nguyên NguyễnBetty thích bài này.

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Kai và em bé !(1)

      Mờ sáng hôm nay cổng chùa được được mở sớm hơn thường lệ. Kai sau đêm lanh quanh chơi cùng những con dơi đu ngược cành cây xoài trong sân chùa uốn éo nũng nịu ôm chân tượng kỳ lân gục đầu vào:
      - Kai buồn ngủ !
      Thế nhưng nó ngủ được!
      Nó hí hửng khi nghe tiếng khóc của đứa bé, đôi tai tròn trĩnh bỗng nhọn hoắt lên cách kỳ lạ, tròng mắt đỏ quạch chớp chớp:
      - À em bé! Em bé!

      trạc đôi mươi ôm đứa bé tầm vài tuần tuổi đến lạy thầy, nước mắt ràng rụa:
      - Thưa thầy ...Xin rủ lòng thương cho con gửi con của con ở đây!
      Thầy lặng người, đôi mắt suy tư nhìn :
      - vì sao lại thể nuôi nấng nó?
      nước mắt rơi lã chã :
      - Thầy ơi con sinh nó có mình, cha mẹ con ở dưới quê lại gọi con về. Con thể ôm đứa con hoang này trở về. Thầy giúp đỡ dùm con. Cho con gửi con con vào đây. Con trở về quê, khi trở lên con đón con.

      Thầy thở dài, đôi mắt đượm dấu thời gian khẽ gật đầu đoạn ôm lấy đứa trẻ ngủ say trong làn nước mắt vào lòng. Khi thầy giọng:
      - Con rứt ruột sinh ra, cố gắng đừng bỏ rơi con nhé!
      Kai chường sát mặt vào gò má non mềm đỏ au, cái miệng chót chét hỏi:
      - Mẹ em bé gửi em ở đây hả thầy? Kai chơi với em được thầy?
      - Con chơi với em được à? Thôi, thầy bế nó sang nhà cạnh chùa gửi cho bà, để bà trông hộ vài hôm.

      Kai ụ mặt lon ton chạy sau chân thầy, bà bế đứa , giọng to như loa phát thanh ở chợ:
      - Ở đâu ra đứa này vậy? Thầy bấy bá ở đâu à?
      - Bậy nào... Của tín nữ gửi con, bà trông giúp vài hôm, hi vọng ấy quay lại. Còn ...thầy lại tìm cách khác..
      Kai đủng đỉnh qua lại, hết nhìn đứa bé rồi lại nhìn thầy, chép chép miệng:
      - Kai muốn em bé về với mẹ... Kai muốn bé ở đây chơi hà...

      Thầy lắc đầu quay trở về chùa ngồi tọa thiền suốt buổi sáng. Nó nheo nhéo, làm đủ trò thầy vẫn điềm nhiên. Đám con Khoảnh vẫn bị phạt, trề môi:
      - Thầy giận mày rồi! Thầy thương mày nữa, bỏ mặc mày luôn!
      Kai méo xệch, mặt chảy xuống nền, cái tướng đen mun của nó tan như nước phút chốc mất tăm mất tích.
      Kai buồn, nó vẫn hiểu vì sao thầy giận? Nó thương em bé mà! Nó muốn chơi với em...chứ bộ!...
      ...
      Nó mon men lại cánh cổng nhà bà, hai vị thần môn liền chĩa cánh tay dài vào nó, quát:
      - Ma con, rời khỏi!
      - Cho con vô mà, Kai muốn coi em bé!
      cho phép, nó vô được, cứ thế đứng nheo nhéo suốt đến khi trăng lên. Thấy thầy vẫn triệu hồn về, nó quệt nước mắt:
      - Thầy hết thương Kai thiệt rồi... Hic...
      Bên trong nhà vang ra tiếng đứa trẻ khóc, nó bên ngoài vào được càng khóc to hơn. Nó lăn lộn, bóc bùn sình dưới đất chọi vào cánh cửa nhà "bộp.. bộp! " đến người trong nhà nghe động, ra mở cửa.

      Nhìn hai cánh cửa toàn dấu sình đen, bà chống nạnh quát ầm ĩ:
      - Tiên sư đứa nhãi nhép nào phá bĩnh!
      Kai chỉ chờ có thế, nhảy lên đu cổ bà, lúc vào còn thè lưỡi trêu chọc hai vị thần môn mặt mũi lấm lem sình đất. Nó chui vào mùng, ngồi cạnh đứa bé khóc, tay vỗ vỗ má :
      - Cưng, cưng... Nín nín !
      - Hừ... Tự dưng lại rước cái của nợ về làm gì? Ông thầy đó trả bà bao nhiêu tiền để trông đứa trẻ này?
      lão phì lũ ló mặt từ phòng trong, cáu gắt. Bà xắn tay áo, chui vào hươ tay hất phát khiến Kai văng vào tường, bẹp cả mông. Nó ôm cái mông lép bẹp, thò cổ dài vươn đầu ịn vào mặt bà, chu mỏ:
      - Sao đánh Kai vậy?

      Bà nghe bên má se lạnh, thoáng rùng mình. Dỗ mãi nín, bà bực mình lấy bông gòn bịt tai lại:
      - Này khóc chán thôi!
      - Này mụ kia, dỗ được mang trả cho thầy, giữ làm gì?
      Lão lại ló mặt ra, lúc này bà ta mới ngồi dậy, mắng:
      - Ơ hay đồ ngốc à? Mười mươi là mẹ nó trở lại đón đâu, tôi tìm được người nhận nuôi, cho chúng ta số tiền. Lúc đó tôi thầy là xin nó cho đứa cháu, thế là xong chuyện.

      Nghe thế nên lão im lặng, trước khi đóng cửa phòng còn :
      - Dỗ nó , khóc ồn thế ai mà ngủ được!
      Kai khoanh tay, hai má phùng to như hai trái cà chua độn trong họng, mắt tóe lửa:
      - À muốn bán em bé hả?
      Nó nhìn đứa bé, chu môi thổi thổi lúc đứa bé nín khóc, ngủ say. Bà ta kê cao gối, thở hì hì:
      - Đấy! Khóc mệt nín thôi. Cho bà ngủ ngon mai .. bỏ đói!

      Kai giơ hai ngón tay se vòng vòng bên tai đứa bé thành xoắn ốc màu đen, giận dữ làm đôi mắt đỏ ánh lên đanh độc :
      - Này ngủ ngon, chỉ em bé được ngủ thôi!
      Nó xuống bếp, cầm nĩa gõ hết giàn chén đoạn kéo dài chân hất cái ly bếp rơi xuống đất vỡ loảng xoảng. Nó lại cầm cây đũa chọt vào ổ chuột, dí chuột chạy loạn xạ khắp nhà. Cả lão và bà ta đều giật mình choàng tỉnh bởi náo động giữa đêm. Bà ta nhìn đám chuột đâm đầu tán loạn nhảy từ góc này sang góc khác như bị cái gì đó kinh khủng lắm truy đuổi, lòng gợn lên chút bất an. Kai quậy sáng đêm, mờ sáng nó mò về, tay chân trầy trụa do bị chuột cắn ngược. Nó tấp tễnh nhưng vào điện, lủi ra sân sau trồng rau. Ngồi lên bắp cải, mắt đỏ vẫn chưa nguôi giận:
      - Đêm nay....Kai quậy tiếp!

      Bắp cải dưới mông Kai chợt lên tiếng:
      - Kai, bỏ cái mông khỏi sâu!
      - thích!
      Nó ngang bướng, cố tình nhún lên nhún xuống, chân đá ngược vào cải bắp:
      - Giận quá, giận quá!
      - Đừng giận ai mà giết sâu chứ! Đứng dậy , coi sâu đẹp nè?
      Nó chun mũi nhảy khỏi cải bắp. Chà! Dưới mông nó ngồi lúc nãy có cái cục bông trắng vừa bị bể ra, con bướm màu xanh đen điểm mấy chấm hồng đậm bay lên. Con bướm bay vòng quanh nó, khoe sắc:
      - Đẹp Kai?
      - Chà... Mông Kai ngồi lên bắp cải "ị" ra bướm đẹp vậy à?

      Nó tròn mắt, liếm môi. Con bướm bay lượn nghe lời nó liền lảo đảo mấy vòng, râu co ra cuộn vào trêu chọc:
      - Ờ. Ờ ..Kai giỏi! Vậy tiếp tục "ị" , trời ạ, sao nó ngốc dữ vậy trời!!!
      Kai liếc con bướm, quay đầu . Con bướm bay lên cản đường nó, hỏi:
      - Sao ngồi lên bắp cải nữa ? À... hiểu rồi hả?
      - Mỗi ngày ngồi bắp cải thôi, mỗi ngày "ị" con bướm đẹp để ngắm được rồi! Đồ bướm ngốc!

      Nó giơ tay vỗ cái khiến con bướm chao đảo, rớt bịch xuống đất, hai cánh bướm phe phẩy:
      - Kai, mày cần vỗ, chỉ cần lời khiến tao tự té luôn rồi!
      Nguyên NguyễnBetty thích bài này.

    4. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Kai và em bé (2)

      Kai bò vào điện, thầy đọc kinh còn đám nhóc kia được thả xuống, đứa nào đứa nấy bị phạt úp mặt vô tường ê a đọc theo thầy. Nó muốn với thầy những gì nó nghe được nên đứng sau lưng thầy. Thầy lạy nó cũng lạy theo, nó thành kính chắp hai tay lại, cắm đầu lạy và...lộn chúi đầu về phía trước, nhào vào lưng thầy. Nó ôm đầu la hoảng:
      - Xin lỗi thầy....
      Thầy điềm nhiên đọc kinh tiếp, dường như nghe lời nó !

      Nó xụ mặt, hai bàn tay tự véo má mình:
      - Thầy hết thương con....
      Bỏ ra khỏi chùa, nó đứng ngoài cửa nhìn người đàn bà bế em bé qua lại. Thần môn giơ đao ngang gõ đầu nó khiến cái thân lùn tịt lún phập xuống đất, chỉ còn mỗi cái đầu ló lên. Nó bất bình:
      - Sao đánh Kai vậy? Con đâu có đòi vô nhà đâu?
      - Tránh ngươi lấy sình đất ném vào ta! Mau khỏi , trở về chùa chú nhóc!
      Nó rướn người lách trườn lên mặt đất, thổi phì phì:
      - cho vô thôi! Kai...

      Nó bỏ lửng câu vì thấy chiếc xe trờ đến, hai người trẻ tuổi bước từ xe xuống. Nó liếm môi:
      - Xe đẹp quá, người... đẹp quá!
      Kai chui vào trong xe ngồi, khoái chí bò từ ghế này sang ghế khác, nhún nhún nệm êm đầy vui thích. Được lúc nó thấy hai người trẻ tuổi ra, lúc lên xe :
      - Đứa bé xinh nhỉ? Người ta bảo mình muộn con, xin con nuôi chữa mẹo sinh được con. Hay nhận nuôi nó nhé?
      Kai lắc đầy nguầy nguậy, nhảy xuống xe chọt tay xì... lốp xe. chồng bước xuống, nhìn bánh xe xẹp cau mày:
      - Lúc nãy còn ngon lành cơ mà? Thôi bỏ ý định , vừa định đón cháu bé thấy may mắn!

      Kai ôm chân chồng nhìn ngang nhìn dọc, nhai nhải:
      - Về về , chú có hào con đâu, có xin em bé về cũng hổng đẻ được đâu!
      Nó phủi tay, liếc vào căn nhà vang tiếng khóc đứa bé:
      - Kai canh ở cổng, đến kẻ nào Kai đuổi kẻ ấy ... Xem ông bà tìm ai bán em bé nữa!

      Kai cứ như thế đứng trước căn nhà nọ suốt hai hôm, cả ngày lẫn đêm đến mức hai vị thần môn trông thấy nó còn giơ tay muốn đánh nó nữa!
      Trời vừa chập tối, nó đưa đôi mắt đỏ nhìn vào căn nhà nghe tiếng đứa trẻ khóc lầm bầm:
      - Dỗ chứ! Dỗ chứ, em bé khóc rồi kìa!
      vị thần môn xuất ra từ cánh cửa dợm xoa đầu nó cảnh giác thụt lùi lại. Giơ ngón tay xíu chỉ vào thần, đầu ngón tay lắc qua lắc lại cao giọng:
      - Con làm gì đâu nhé ! Con có làm gì đâu đó!

      Vị thần môn bật cười :
      - Ta nào có đánh Kai đâu!
      Nó ngồi bệt xuống đất, chu mỏ:
      - Ai mà biết được chứ? Người ta tránh hà mã chẳng xấu mặt nào!
      - phải là tránh voi à?
      Nó bước lại gần, ngước mặt chăm chú nhìn vị thần môn lúc, lại cúi mặt nhìn xuống đất tay duỗi dài ngón vẽ nghệch ngoạc xuống đất hồi đoạn nước mắt nhìn lên lần nữa:
      - Cái mặt của ngài có giống con voi chút nào hết trơn! Hai cái lỗ mũi cho đùng như thế, má phùng ra như thế thế con mắt còn híp lại, còn có vòi dài. Con nhìn tới nhìn lui chỉ thấy giống con hà mã thôi!

      Vị thần môn chống nạnh, ngửa cổ nhìn lên trời cười vang dội:
      - Hahaha.. lần đầu tiên ta có con ma con dám là mặt ta như mặt hà mã!
      Kai cười hì hì , gãi đầu:
      - Con mà ngài! phải cố tình chê ngài xấu đâu! Hà mã cũng có cái đẹp của hà mã ...chứ bộ.
      Hai vị thần môn tránh qua bên, bảo nó:
      - Vào nhà , chớ gây phiền cho gia chủ!

      Nó ưỡn ngực, hai tay cắp sau mông ngún nguẩy vào, giọng nhão nhoét:
      - gây phiền... Kai vào phá bĩnh chút à ngài ơi...

      Đứa bé gương mặt vẫn còn nhiều nước mắt, miệng ngậm chặt cái bình sữa ra chiều đói lắm!
      Kai bò lên giường, chu mỏ hôn gò má đỏ lên vì khóc:
      - Cưng ..cưng đừng khóc! Đừng khóc nữa nhé! đến đây này!
      Đứa bé đưa đôi mắt non tơ tròn xoe còn ngân ngấn nước nhìn nó vừa lạ lẫm vừa ngạc nhiên. Nom cái khối đen trùi trũi hình người với đôi mắt đỏ vừa xa lạ vừa quen thuộc, đứa bé nhoẻn miệng cười khoe cái đồng điếu xinh xinh.

      Người đàn bà ngồi bên cạnh tay vung vẩy điếu thuốc khề khà:
      - Chà... Mấy hôm rồi mới thấy nó biết cười này. Trông cũng xinh xẻo nhưng mà số vô duyên thế nhỉ? Hai hôm nay có tới mấy chỗ đến xem nó để xin về làm con nuôi thế nhưng họ đều vừa ý! Tại sao thế nhỉ ?
      Lão phì lũ tay ôm tô cơm với hai đùi gà chiên giòn trề môi lắc đầu:
      - Đứa bé này có duyên, hay là thôi vậy mang trả cho thầy bên kia . Đêm nào nó cũng khóc chả ngủ nghê gì được!

      Kai nghe thế mừng rỡ , vỗ tay bôm bốp:
      - Đúng thế! Đúng thế! Mau mang trả cho thầy , đừng làm việc xấu!
      Người đàn bà nguýt dài:
      - được! Tôi tin là tìm được chỗ nhận nuôi đứa bé này.
      Kai phồng má thổi phù phù vào mặt người đàn bà , đoạn há miệng cạp vào mặt:
      - Xấu tính ...xấu tính này!
      Người đàn bà chải tóc, soi gương thấy má mình nổi lên vết bầm đen kịt, ấn vào lại đau chút nào, lắc đầu:
      - Kỳ , có đụng vào đâu đâu!

      Kai bước khỏi cửa, nhảy chân sáo về chùa lẩm bẩm:
      - Kai cắn đấy... Kai cắn cho bầm mặt đấy!
      Nó vào điện, chỉ còn đèn bàn phật sáng đèn, bên chân tượng có cái bánh và ly nước. Nó ngồi bệt xuống, há miệng đớp tọt cái bánh vào trong họng, chợt mũi ngửi được mùi nhang thơm lựng chạy ra sân. Thầy!
      Thầy đốt nén nhang cắm xuống đất, nhìn nó cười hiền:
      - Cho con đó!

      - Hu hu... Kai đói muốn chết lần nữa rồi đây, thầy hỏng thương con nữa hả thầy?
      Nó mếu máo khóc, nhào vào lòng thầy, mũi và miệng há to hết sức hút trọn khói thơm vào. Thầy để mặc cho nó vùi vào người, im lặng nghe nó khóc kể đủ thứ từ hai ngày qua. Khóc chán, nó ngồi dậy ôm tay thầy thỏ thẻ:
      - Thầy... Đón em bé về nha thầy, người ta muốn bán em bé ớ!
      - Con phải làm rất tốt sao? Thầy muốn họ phải tự mang đứa bé sang đây!

      Thầy trầm giọng, thầy nghĩ là họ muốn mang cho đứa bé để nhận tiền nếu nhóc Kai về kể lại.
      Kai vươn vai, đôi mắt đỏ hấp háy:
      - Thầy khen con giỏi hả thầy? Vậy con chơi, mai con lại sang trông em hén thầy?
      Nó chạy biến ra vườn sau, cầm cây chọt chọt vào bắp cải:
      - Sâu ơi sâu ơi, ra chơi!
      Có vài con nhú đầu ra nhìn có cáu gắt rồi cắm cúi cạp lá cải bắp. Nó trợn mắt nhìn từng cái vẫn tìm ra con sâu hôm trước khóc vang lên:
      - Hu hu... Mới có hai ngày con sâu mất bỏ Kai... là xấu xa, bội bạc..

      Rạng sáng, Kai ôm bắp cải ngủ bị ánh mặt trời rọi vào. Nó dụi mắt, ngồi lên bắp cải nhưng có tiếng con sâu chuyện, càng có con bướm đẹp nào bay lên!
      Kai rầu rĩ:
      - Chết Kai rồi! " Ị" hông ra con bướm nào hết! Bướm ở trong bụng Kai bướm có bị thúi chết ?
      - Kai... Ngốc!
      Con bướm với những chấm hồng đậm bay thấp, cánh rách tả tơi, chạm vào bàn chân nó.

      Kai mừng ra mặt, co ngón tay chọt vào bướm:
      - Đồ xấu xa, tưởng bỏ Kai rồi! Mà Kai bị bệnh rồi đó! Kai "ị" ra bướm đẹp nữa!
      - Ngốc quá... Tao đợi mày mãi... Tao nhé, vòng đời sâu và bướm ngắn lắm!
      Kai nhìn con bướm rũ râu, thôi đập cánh tự dưng lòng buồn hơn cả lúc đói bụng, buồn hơn cả lúc thầy thèm tới nó!
      Chạy vào điện, nó níu tay thầy:
      - Thầy ơi cứu bướm với! Cứu con của Kai với!
      - Sao bướm lại là con của Kai?

      Thầy vừa cắm hoa vào độc bình vừa hỏi, nó nghệch mặt:
      - phải hả thầy? Sao con Khoảnh nó mẹ nó "ị" nó ra mà??? Con cũng thế mà!
      Thầy phá lên cười, lắc đầu:
      - phải! Bướm nở ra từ kén, nó sống đúng vòng đời của nó rồi con. Đừng buồn nữa nhé! Thế này, thầy giúp con chôn bướm nhé?

      Kai vỗ vỗ vào chỗ đất xíu thầy vừa lấp, lầm bầm:
      - Đồ xấu xa! Biết Kai hổng biết, hiểu sai mà ! Xấu xa!
      - Nó với con à?
      Thầy để Kai đu lên vai, vào điện. Kai lắc đầu:
      - Nó , nó chỉ mắng con là đồ ngốc thôi!
      Nguyên NguyễnBetty thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :