TRUYỆN DO Nhunggminn SƯU TẦM [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 17: Khoảng cách

      Cả tuần nay Sam Y luôn bị làm phiền. hiểu rốt cuộc Phong Thần muốn đùa giỡn kiểu gì nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thể chịu nổi. Sáng mở mắt ra thấy tin nhắn điện thoại, chuẩn bị làm có người đến làm phiền đòi đưa đón, trong giờ làm việc gửi hoa và quà liên tục. những thế lại còn đến nhà đòi ăn cơm nấu. Sam Y đây là gì? Là đầu bếp của ta hay sao?

      Nhà báo bao giờ để yên những tin tức như thế, nên chỉ vài ngày có người đến tìm rồi.

      “Tôi ngờ chị vẫn còn thích bám lấy tôi như thế?”

      Phương Huyền nhấp ngụm cà phê lên tiếng. Sam Y chỉ nhìn ta . Mấy ngày nay lão già Trương với Hạ Khuê cứ tìm mãi, chưa giải quyết xong chuyện nọ lại có kẻ muốn tìm gây chuyện.

      phải rất biết cách quản lý trai mình ư? Sao lại còn để kẻ mà gọi là thấp kém như tôi đây quấy rầy trai ?”

      “Chị càng ngày càng biết cách ăn .”

      “Do hoàn cảnh cả thôi.”

      Sam Y cười đáp lại. Phương Huyền ngoài mặt tỏ vẻ gì nhưng trong thâm tâm lại run sợ trước phong thái của Sam Y. Ánh mắt sắc bén, giọng châm chọc, ngờ có ngày lại yếu thế trước ta.

      sao chứ? Chị cho rằng mình có được ấy ư?”

      “Tôi tự hỏi sao lo chuyện của bản thân mà cứ thích tọc mạch chuyện người khác nhỉ?”

      Sam Y ra vẻ thần bí tiến sát lại gần Phương Huyền:

      “Tôi cho biết, vị hôn phu của rất thích tôi đấy, chừng chúng tôi …”

      “Chị im ngay, chị dám bịa đặt những chuyện như vậy sao?”

      “Tin hay về hỏi chàng của . Còn nữa tôi cảnh cáo , còn dám làm phiền tôi gây chuyện tôi để yên đâu. Quyền lực để làm gì chứ? Tôi nắm giữ đến hơn nửa mạch kinh tế đất nước này mà còn sợ con nhóc biết đời như sao? làm mất của tôi quá nhiều thời gian rồi đấy, trước.”

      Sam Y đứng lên nhìn Phương Huyền run run, nhóc xem chừng khóc rồi.

      Quay trở lại công ty làm việc mà tâm trí của Sam Y cứ bay đâu. nhìn bó hoa vừa được gửi đến, Sam Y cầm nó ném vào sọt rác thương tiếc. Thường ngày cho nhân viên mang đâu cắm nhưng hôm nay thực còn tâm trạng mà cắm nữa. Phong Thần chết tiệt, để tôi chờ đợi trong tuyệt vọng bao năm mà vẫn quên được, lại còn tự rước việc vào người. Phương Huyền cái quái gì chứ, sao ta cứ phải quan tâm quá mức đến như vậy. Chưa hết, Hạ Khuê, điên mất thôi, suốt này léo réo bên tai thân mật chị chị em em làm cho chán ghét đến cực điểm. Sam Y biết trút giận đâu chỉ còn biết thẫn thờ nhìn vào máy tính trước mặt với ánh mắt căm ghét.

      Cả công ty hôm nay biết tâm trạng sếp lớn tốt nên ai dám diện kiến giám đốc. Trịnh Vỹ nhìn sếp mà thở dài trong lòng, là người thân cận nhất bên giám đốc nên thể gặp được.

      “Thưa tổng…”

      “Chuyện gì?”

      Trịnh Vỹ chưa hết câu bị Sam Y cắt lời.

      “À, về bản báo cáo trưởng phòng kế toán gửi lên…”

      “Cứ để hết bàn.”

      “À, vâng, còn dạ hội tối nay ở bên…”

      .”

      “Nhưng mà…”

      “Tôi , biết phải làm gì chứ?”

      Sam Y ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt thư kí của mình.

      “Vâng tôi…”

      “Ra ngoài.”

      Trịnh Vỹ lập tức thu dọn tài liệu ra ngoài trước khi nổi giận. Quả nhiên, phụ nữ nổi giận lên đáng sợ, đặc biệt là giám đốc…

      Sam Y mấy vui vẻ mà rời khỏi công ty, Ra đến ngoài cửa lại gặp hồn tan, cuối cùng cũng có chỗ để mà trút giận đây.

      rảnh rỗi quá đúng ? Cứ thích bám theo tôi ngày đêm chán à? có biết vì mà tôi gặp cả đống chuyện linh tinh nhàm chán đến phát điên ? coi tôi là cái gì? Thích đến là đến thích ư? Sao ngày trước chẳng thấy nồng nhiệt thế này? Bây giờ lại muốn theo đuổi tôi ư? phải chúng ta rồi sao? còn muốn níu kéo…”

      Sam Y tức giận đến mức còn để ý đến mọi thứ nữa. điên cuồng chất vấn Phong Thần, nước mắt cứ thế mà trào ra. Phong Thần lặng lẽ ôm vào trong lòng trả lời. Sam Y thấy thế càng nổi giận liền đẩy ra mà bỏ chạy. Phong Thần vội vàng đuổi theo:

      “Em đứng lại cho tôi.”

      Sam Y dường như nghe thấy mà vẫn tiếp tục chạy. lao đến chiếc ô tô phóng vụt qua, chỉ nhìn thấy thân ảnh bay lên rồi chậm rãi tiếp đất. Phong Thần sững sờ đứng nhìn trước cảnh tượng đó, chỉ thấy người toàn máu…

      Những người vây xung quanh vụ tai nạn kịp thời gọi cấp cứu còn Phong Thần vẫn đứng nguyên tại chỗ. vẫn chưa thể tin được chỉ vừa mới phút trước vẫn đứng trước mặt mà giờ nằm đó. Đến giờ Phong Thần mới biết cái gì gọi là gần như vậy, xa đến thế. ở trước mắt nhưng dường như chưa bao giờ chạm được tới .

      Cấp cứu hơn nửa ngày mới thấy đèn phòng phẫu thuật tắt. Suốt thời gian đó Phong Thần chỉ biết chờ đợi. cảm thấy trong lòng trống rỗng, còn có chút lo sợ. đứng dựa lưng vào tường, quan sát bác sĩ, y tá ra ra vào vào phòng phẫu thuật. vẫn còn chút lý trí gọi điện cho Băng Băng báo tin. Từ xa nhìn thấy gấp gáp chạy vào bệnh viện với vẻ mặt lo lắng. Ngay khi vừa nhìn thấy , Băng Băng chất vấn:

      “Tại sao tự nhiên ấy lại gặp tai nạn? Liên quan đến sao?”

      Phong Thần chỉ cúi đầu .

      “Sao trả lời tôi? Cứ dính vào là y rằng có chuyện. ấy mà có chuyện gì tôi đến tìm hỏi tội.”

      Sam Y được đưa vào phòng hồi sức. Nhìn Sam Y nằm giường bệnh mà thể thương xót. bị quấn băng trắng quanh đầu, tay phải bị gẫy. Ngoài ra còn bị gẫy xương đùi và tổn hại đến nội tạng bên trong. Bác sĩ khi bước ra khỏi phòng phẫu thuật nhìn Phong Thần và Băng Băng khẽ thở phào cái:

      “Thương tích của bệnh nhân rất nghiêm trọng, cứu sống được là kì tích. Tuy nhiên để hồi phục cần rất nhiều thời gian và phải sử dụng các phương pháp trị liệu.”

      Lúc đó Băng Băng mới vui vẻ được chút, còn Phong Thần cũng khẽ thở phào.

      Sam Y hôn mê suốt mấy ngày chưa tỉnh. Mọi công việc đều được giao cho thư kí Trịnh, Băng Băng cũng xin nghỉ phép để chăm sóc cho Sam Y. Phong Thần tối nào cũng đứng ngoài phòng bệnh lẳng lặng nhìn nhưng dám vào. có dũng khí bước vào đó. Biết chưa tỉnh nhưng cứ nhìn thấy bộ dạng lúc này cảm thấy vô cùng hối hận. Nếu lúc trước có thể giữ lại tốt rồi, mọi chuyện thành ra như vậy. Phong Thần vừa bước chân ra khỏi bệnh viện vừa tự trách mình.
      myuyen thích bài này.

    2. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 18: Lơ đãng

      Sam Y hôn mê liên tục mấy ngày làm mọi người ai cũng sợ hãi. Đến khi tỉnh lại cũng được hơn tuần. Sam Y ngơ ngẩn nhìn quanh căn phòng bệnh, cảm tưởng như mình vừa trải qua cơn ác mộng dài khủng khiếp. Nơi đó nhìn thấy mẹ âu yếm ôm vào lòng, nơi mà cả gia đình được đoàn tụ. Ý thức vẫn chưa quay lại với Sam Y, nhìn mọi thứ nơi đây đều xa lạ, cả những con người đứng bên cạnh .

      “Y, cậu tỉnh lại rồi.”

      Băng Băng đứng bên cạnh mỉm cười với . Nhưng Sam Y chỉ nhìn mà gì.

      “Cậu sao chứ? Sao gì?”

      Vẻ lo lắng tràn ngập khắp khuôn mặt Băng Băng. Đứng bên cạnh Băng Băng còn có thư kí Trịnh Vỹ, cậu ta cũng sốt sắng kém. Ngẩn ra hồi Sam Y mới gượng cười:

      “Để mọi người lo lắng nhiều rồi.”

      Đến giờ mới chú ý đến tay phải bị bó bột, đầu quấn băng, chưa kể đống các loại máy móc nối dây cắm vào người . Băng Băng giải thích:

      “Thương tích của cậu rất nghiêm trọng, vì hôn mê suốt nên phải truyền chất dinh dưỡng vào người và cậu còn phải sử dụng các phương pháp vật lý trị liệu để phục hồi.”

      Sam Y để ý đến lời Băng Băng, ánh mắt chỉ dừng lại người đứng ở ngoài phòng bệnh. cũng ngước mắt lên nhìn lời. Sam Y vội quay đầu , che dấu giọt nước mắt trực trào. quay sang hỏi Trịnh Vỹ:

      “Vỹ, cậu sắp xếp mọi chuyện ổn cả chứ?”

      Trịnh Vỹ nghe thấy tên mình giật bắn:

      “À, vâng mọi chuyện đều ổn. Tin tức giám đốc nằm viện đều được phong toả để trấn an tinh thần nhân viên và tránh kẻ khác nhòm ngó lúc này.”

      “Tôi vẫn biết cậu rất có năng lực, cậu hãy về công ty tiếp tục làm việc, cần lo lắng cho tôi đâu.”

      Trịnh Vỹ gật đầu chào rồi ra về. Nhìn Băng Băng, Sam Y mệt mỏi lên tiếng:

      “Cậu giúp mình thu xếp lịch điều trị nhé?”

      Băng Băng hiểu ý ra ngoài. Sam Y tiếp tục nhắm mắt vào nghỉ ngơi, có mấy câu thôi mà mệt muốn chết. muốn tiếp tục lưu tâm về người đó, nhung hiểu sao khi nghe thấy tiếng bước chân tim vẫn đập mạnh.

      “Xin lỗi em về chuyện đó.”

      Im lặng.

      “Tôi biết gì với em ngoài lời xin lỗi này.”

      Tiếp tục im lặng.

      “Tôi hy vọng em mau chóng bình phục, đến lúc đó tôi chuộc lỗi với em.”

      rồi Phong Thần lặng lẽ ra ngoài. Sam Y mở mắt nhìn trần nhà. Chuộc lỗi ư? ta có tư cách gì mà từ đó với ?

      Sam Y ở trong bệnh viện gần hai tháng, liên tục làm vật lý trị liệu. Trịnh Vỹ thường xuyên mang tài liệu đến cho xử lý. hiểu Quân Hàn nghe phong phanh tin tức nằm viện ở đâu mà cứ cách mấy ngày lại đến làm phiền .

      Hôm nay là ngày được ra viện, tuy chưa bình phục hoàn toàn nhưng chỉ cần tiếp tục tĩnh dưỡng là ổn. cũng thích tiếp tục ở lại nơi này, toàn mùi thuốc sát trùng khiến liên tưởng lại những ngày tháng trước đây.

      Quay trở về với cuộc sống trước đây, nhìn đống tài liệu ngổn ngang trước mắt, căn phòng làm việc rộng lớn mà quạnh, Sam Y phát ra rằng mình thay đổi. bắt đầu sợ hãi những ngày tháng lạnh lẽo độc chốn này, bắt đầu sợ hãi áp lực công việc, bắt đầu sợ hãi,… Có cả trăm điều sợ hãi quấn lấy tâm trí , ra sau khi đối mặt với cái chết, con người ta trở nên yếu đuối.

      “Thưa TGĐ, mọi bộ phận báo cáo xong.”

      Hiếm khi thấy TGĐ lơ đãng, Trịnh Vỹ lên tiếng nhắc nhở.

      “À, tôi thấy doanh thu đều đúng theo kế hoạch, mọi người có thể tiếp tục quay trở về làm việc, tan họp.”

      Mọi người trong phòng họp đều ngạc nhiên, hôm nay sếp lớn phê bình nữa sao?

      Sam Y biết mình quay trở về phòng làm việc bằng cách nào cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên:

      “Sam Y.”

      “Cho hỏi đây là số của ai?”

      “Là tôi, Phong Thần.”

      Sam Y nghi hoặc giơ điện thoại ra nhìn lại, lại để ý nữa rồi.

      “Có chuyện sao?”

      “Cha tôi mời em đến nhà ăn cơm. Tôi có với ông về việc em bị tai nạn và ông nhất quyết muốn gặp em.”

      Sam Y lại càng ngờ vực, tại sao thấy chuyện này chẳng liên quan gì với nhau thế nhỉ?

      “Tôi và cha có liên quan gì với nhau hay sao?”

      “Em quên mất rằng em từng sống ở nhà tôi hay sao?”

      Sam Y lục lọi trí nhớ hồi xem mình có thân quen với ông hay , nhớ rằng biết mẹ Phong Thần chứ cha đâu có liên quan? Thi thoảng trong bữa ăn có ăn cùng với ông hay tình cờ gặp thôi mà, dù sao Sam Y cũng cảm thấy chuyện này rất vô lý nhưng vẫn nể mặt ông mà chấp thuận:

      “Được, tối nay tôi đến.”

      “6h tôi qua đón em tại nhà.”

      “Tôi có xe.”

      “Tôi đón em, hẹn gặp lại.”

      rồi liền cúp máy để Sam Y đáp lại. chỉ cười, có người đưa chẳng tốt cho quá!

      Cả ngày làm việc Sam Y thể tập trung, vì vậy quyết định ra về sớm. Bàn giao công việc xong xuôi, Sam Y liền lái xe trở về nhà.

      chuẩn bị xong xuôi mọi thứ nhưng thấy vẫn còn sớm, lên phòng sách tìm lại mấy tấm ảnh cũ. Mở từng quyển album, những tấm ảnh ngừng gợi lên kí ức cho Sam Y khiến chìm đắm trong nó. Đây hầu như là những tấm ảnh khi Sam Y còn bé, từ rất lâu rồi còn thích chụp ảnh nữa. tìm thấy bức ảnh xưa khi chụp cùng bác Hân, và Phong Thần vẻ mặt miễn cưỡng đứng cạnh. trong hình mới 10 tuổi, vẻ mặt còn nét tươi tắn của trẻ con.

      Nghe thấy tiếng chuông cửa, Sam Y cất lại tấm ảnh lên giá sách rồi xuống.

      đến đúng giờ.”

      “Tôi là con người có quy tắc.”

      Phong Thần giúp Sam Y mở cửa xe rồi mới bước vào.

      Suốt chặng đường ai lên tiếng. Sam Y mải mê ngắm nhìn đường phố. Ngoài đường xe cộ tấp nập, hàng quán đông đúc. Giờ tan tầm việc tắc đường là thể tránh khỏi, vì vậy mà mất tới cả tiếng đồng hồ để đến nơi.

      Vừa đến cổng nhà thấy sẵn quản gia ra nghênh đón:

      “Chào Sam Y, lâu lắm rồi gặp cháu.”

      “Cháu chào bác Văn.”

      rồi hai bác cháu bắt tay nhau như thể việc làm quen thuộc mỗi khi Sam Y đến nhà chơi. được bác quản gia dẫn vào nhà trước. đường Sam Y ngó nghiêng khắp mọi nơi, hầu như ngôi nhà này chẳng hề thay đổi gì suốt chục năm qua, chỉ thiếu duy nhất nữ chủ nhân mà thôi.

      “Rất vui được gặp cháu Sam Y.”

      “Cháu chào bác Kiên, bác vẫn khoẻ chứ ạ?”

      “Rất tốt, còn cháu thế nào? Gánh vác cả tập đoàn thế quá sức chứ?”

      đâu ạ, mọi thứ đều tốt ạ.”

      “Nghe cháu mới gặp tai nạn, lý do phải là tại thằng con nghịch tử của bác đấy chứ?”

      đến đây Nam Phong Kiên bật cười, Phong Thần vừa bước chân vào nhà biết mình bị xấu liền nhắc nhở:

      “Cha định đứng đây chuyện cả ngày đấy chứ? Chúng ta vào dùng bữa thôi.”

      “Phải, phải vào ăn chứ.”

      Sam Y nghe lời bước theo hai cha con nhà nọ vào phòng ăn. bàn ăn được bày sẵn đồ ăn và bát đĩa. Sam Y ngừng bị gắp thức ăn bỏ vào bát, nhìn núi thức ăn trước mặt mà biết phải xử lý ra sao. mải suy nghĩ bỗng Nam Phong Kiên lên tiếng:

      “Hôm nay bác mời cháu sang đây là có chuyện muốn hỏi ý kiến cháu.”

      Sam Y ngẩng đầu lên chăm chú nhìn ông. cũng đoán được chắc chắn tự nhiên mà mình được mời đến đây.

      “Bác muốn hỏi cháu về mảnh đất mà Vương Hân từng chuyển nhượng cho cháu. Bác nghe Tinh Yên định hợp tác với Dạ thị để xây dựng khu vui chơi. Nhưng theo hợp đồng chuyển nhượng có mục , cháu bắt buộc phải kết hôn với Phong Thần mới được toàn quyền sử dụng. Nếu cháu đồng ý phải thu hồi lại mảnh đất đó và phải đền bù cho Dạ thị khoản khá lớn đấy.”

      Nghe đến đây cả Phong Thần và Sam Y đều ngẩn ra. Phong Thần bị sặc nước còn Sam Y bị nghẹn.

      “Bác đùa đấy chứ ạ?”

      “Cha cái gì vậy?”

      Cả hai đều đồng thanh lên tiếng.

      “Bác đùa, đây là lời mà bác Hân dặn bác, bác nghĩ đến lúc phải công bố nó. Sam Y cháu hãy suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời bác.”

      Sam Y thẫn thờ nhìn vào ông Phong Kiên, vận mệnh phải thực là muốn trêu đùa con người ta đấy chứ?

      biết mình về và vào nhà bằng cách nào, chỉ biết lúc tỉnh lại thấy mình nằm ngủ giường. Sam Y đắn đo suy nghĩ mãi hồi cũng biết làm sao, có đủ khả năng để đền bù cho hợp đồng với Dạ thị, nhưng lại càng muốn ép buộc chính mình lấy Phong Thần. Có ai có thể cho câu trả lời thoả đáng hay đây?
      myuyen thích bài này.

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Càng coi càng lôi cuốn à. Nhung ơi, nàng cố gắng nhoa. Thik truyện này quá. Love love love
      nhunggminn thích bài này.

    4. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 19: Lựa chọn

      “Thưa giám đốc, đây là bản kế hoạch cho khu đất ở vùng ngoại ô với tập đoàn Dạ thị.”

      Thư kí Trịnh Vỹ đưa bản tài liệu cho Sam Y ký. Sam Y xoay ghế lại đằng trước nhìn lên Trịnh Vỹ:

      “Cậu cứ để bàn .”

      Trịnh Vỹ gật đầu rồi bước ra ngoài. Còn mình Sam Y trong phòng mải mê suy nghĩ. Đồng ý hay ? Đâu mới là đáp án đúng cho vấn đề trước mắt đây. Sam Y biết có rất nhiều những cuộc hôn nhân chính trị nhưng nghĩ mình cũng dính vào nó. Rốt cuộc ý đồ của bác Hân là gì? thể đơn giản là vì muốn hạnh phúc được, ép hôn hạnh phúc rồi. Hồi đó bác Hân có thể nhìn ra tình cảm của dành cho Phong Thần nên mới đưa ra điều kiện này. Nhưng bác Hân cũng biết là người thích trói buộc, sao lại nghĩ rằng từ chối cơ chứ?

      Những suy nghĩ cứ loanh quanh luẩn quẩn trong đầu vô cùng rắc rối. Đến giờ ăn trưa Sam Y ra ngoài tìm nhà hàng để ăn cho xong bữa. Đây là quán ăn Nhật, Sam Y cũng thích đồ Nhật nên định tìm chỗ khác để ăn nhưng chưa kịp bước ra khỏi cửa gặp oan hồn đến đòi mạng rồi.

      “Xem này, chị quý của tôi nhìn thấy em coi như thấy kìa.”

      Mùi nước hoa rẻ tiền quanh người Hạ Khuê khiến cho Sam Y vừa ngửi thấy lùi lại bước. Bên cạnh Phương Huyền cũng thêm vào câu:

      “Chị Hạ Khuê đừng để ý đến chị ta đâu, cẩn thận chị ta lại hãm hại chị đấy.”

      “Đúng là chỉ có Phương Huyền hiểu chị, em biết đấy thôi, có loại người nhìn bề ngoài hay lắm nhưng bên trong chẳng ra làm sao cả!”

      Sam Y khoanh tay đứng dựa vào tường nhìn hai người “chị chị em em” kẻ tung người hứng mà chọn lựa xong đáp án cho mình. chạm tới giới hạn của cũng nên biết hậu quả của nó.

      “Tôi chưa bao giờ biết ra hai người cũng có thể trở thành chị em thân thiết như vậy. Tôi cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi để xem kịch đâu, diễn viên chả đẹp mà nội dung lại còn nhạt lắm, có chút hứng thú nào.”

      Sam Y xong toan quay bước rời khỏi bị Hạ Khuê kéo tay lại. Hạ Khuê hét lên:

      “Chị vẫn già mồm, để tôi vạch trần bộ mặt của chị cho toàn thể mọi người ở đây biết được con người của chị.”

      Sam Y vẫn bình tĩnh đáp lại Hạ Khuê:

      có biết bây giờ trông giống ai ? Chính là mấy bà ngoài chợ có văn hoá đó, trông chua ngoa làm sao, tại sao tôi lại có thể chảy chung dòng máu với cơ chứ? Tôi hận thể rút hết máu của tôi ra trả lại cho cha đó.”

      Sam Y bật cười trước mặt mọi người. Đúng vậy, tại sao lại là con của ông ta và là chị của ả chứ?

      hãy chờ hậu quả của việc ngày hôm nay , tôi cảnh cáo rồi mà còn nghe.”

      Sam Y cười khẩy rồi dứt khoát bước . tin mình thể khiến cho Hạ Khuê quỳ xuống trước mặt mình mà cầu xin. Sam Y chẳng còn tâm trạng ăn uống nên lại quay trở lại phòng làm việc luôn. Phương Huyền chắc chắn chỉ kết thân với Hạ Khuê để lợi dụng vậy mà ả còn cho rằng mình có chỗ dựa vững chắc, đúng là ngu ngốc. Để xem lần này ai cứu được ta? Sam Y lạnh lùng cười, riêng tàn nhẫn bao giờ thiếu, chăm sóc tận tình cho ả mới được.

      “Thưa giám đốc, có cuộc gọi từ ông Nam Phong Kiên – Chủ tịch Tập đoàn Nam Phong.”

      “Nối máy cho tôi.”

      “Vâng.”

      Sam Y nghe điện thoại của thư ký liền chuyển máy:

      “Cháu chào bác.”

      “Chào cháu Sam Y.”

      “Sao bác gọi vào di dộng cho cháu ạ?”

      “Bác già rồi vẫn quen những thứ cổ hủ này hơn.”

      Sam Y biết mục đích của cuộc gọi này nên vào thẳng vấn đề:

      “Thưa bác cháu suy nghĩ xong rồi ạ. Cháu đồng ý với cuộc hôn nhân này.”

      “Cháu chắc chứ? Suy nghĩ kỹ chưa?”

      “Vâng cháu đồng ý, bác hỏi thế có khi cháu phải suy nghĩ lại .”

      “Haha, bác đùa thôi. Thế là cháu quyết rồi nhé!”

      “Vâng, cháu chào bác.”

      Sam Y xong mà thở phào cái, cuối cùng cũng vứt bớt được gánh nợ. Còn chuyện khác mà cần làm lúc này, Sam Y gọi Trịnh Vỹ rồi giao việc cho ta, xong xuôi tự thưởng cho mình ly rượu vang. Ngày hôm nay ngày đẹp trời!

      Đúng giờ tan sở Sam Y ra về, đường nhận được cuộc gọi:

      cập nhật thông tin cũng là nhanh.”

      “Tôi nghe em đồng ý, em chắc chắn rồi?”

      “Đó là lựa chọn của tôi, chỉ đơn giản là vì lợi ích thôi, nghĩ tôi còn tình cảm với sao?”

      Phong Thần ở đầu dây bên kia khẽ cười:

      “Em cũng nhạy cảm, nhưng chẳng nhẽ còn chút nào sao?”

      nực cười, phải tôi rồi sao? Hay lại như mấy chàng trai trong tiểu thuyết, lúc mất mới nhận ra tình cảm của mình?”

      “Tôi hy vọng mình có thể chuộc lại lỗi lầm phần nào đó với em.”

      đừng những lời vô nghĩa như vậy, lời hứa gió thoảng mây bay khiến tôi đặt niềm tin vào đó.”

      Sam Y xong liền ngắt điện thoại rồi ném nó sang ghế bên cạnh. Tất cả rồi qua, thời gian chữa lành mọi vết thương. Sam Y lẩm nhẩm trong đầu mãi cho đến khi về đến nhà.

    5. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      @myuyen a cũng vậy í, đọc là ko muốn ngừng luôn :038::038::038:
      myuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :