TRUYỆN DO Nhunggminn SƯU TẦM [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 7: Nhà mới

      Sam Y ở trong phòng dọn dẹp đồ đạc tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo vang. với tay lấy chiếc điện thoại. ra là Băng Băng, chắc nàng lại í ới đòi đến xem nhà mới đây mà.

      “Băng Nhi.”

      “Mình đây, cậu dọn đến nhà mới chưa? Ở đâu thế? Mình đến được ?”

      “Nhà bừa bộn lắm, cậu đến giúp mình lau dọn nhà cửa .”

      “Ok.”

      lúc sau khi Sam Y bận rộn sắp xếp lại giá sách có tiếng chuông cửa. vội vàng chạy xuống dưới nhà thấy Băng Băng đứng ngoài cửa nhưng đằng sau còn có ai khác, ngoái đầu ra đằng sau nhìn… là Phong Thần. ta làm cái quái gì ở ngoài nhà thế này? Từ sau hôm đưa về hai người cũng chưa gặp lại nhau lần nào, sao tự dưng vô duyên vô cớ ta lại xuất ở đây?

      “Y Y, ra mở cửa cho mình mau!”

      Băng Băng vừa nhìn thấy bóng dáng Sam Y liền giục giã. Vừa bước chân vào nhà là nàng bắt đầu thăm quan rồi liên tục khen ngợi:

      “Nhà cậu đẹp thế lại còn rộng nữa, rộng hơn cả căn trước…”

      Mặc kệ bạn, Sam Y quay sang nhìn “khách mời” ngồi chễm chệ ghế sofa nhà cách rất thoải mái:

      làm gì ở đây thế?”

      “Tôi tình cờ ngang qua đây thấy bạn của em bảo em chuyển nhà mới liền đến xem.”

      “Tôi đâu có mời vào nhà.”

      “Chả nhẽ em để tôi đứng ngoài cửa?”

      “Ồ rất thông minh. Đúng là tôi định để đứng ngoài cửa.”

      “Em tàn nhẫn như vậy?”

      Sam Y gì chỉ mỉm cười. Sau đó tiếp tục về phòng dọn dẹp như tồn tại của .

      “Y Y đợi tớ!” vừa quay người bị Băng Băng gọi giật lại.

      “Đợi cậu làm gì?”

      “Để chúng mình cùng nhau lao động chứ còn gì nữa, phải cậu gọi tớ đến đây để lau dọn sao? Mà sao nhà cậu rộng thế, còn có cả vườn hoa rồi bể bơi nữa? Từ lúc nào mà cậu trở nên nhiều tiền thế này? Mua nguyên căn nhà to to, cứ như lâu đài ý!”

      Sam Y bật cười trước đáng của Băng Băng. nàng này lại mơ về hoàng tử với công chúa rồi!

      “Đây là biệt thự nơi mình và mẹ từng sống trước đây. Sau khi mẹ mình mất mình cũng chưa từng về đây lần nào, nơi này chứa rất nhiều kỉ niệm của mình.”

      Sam Y nhớ lại những tháng ngày tươi đẹp trước đây của mình. được sống trong tình thương của mẹ, của ông bà ngoại, được nâng niu, được chiều chuộng như công chúa . buồn bã thoát ra khỏi những hồi ức mơ hồ đó, trở lại với công việc dở dang của mình.

      Khi lau dọn và thu xếp mọi thứ xong xuôi ngoài trời tối. Sam Y chỉ muốn điều lúc này đó là “ngủ”. Nhưng cái bụng cứ sôi sùng sục, quyết định rủ Băng Băng ra ngoài ăn. Vừa ra tới cửa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Là . vẫn đứng ngoài cửa đợi . Sam Y thắc mắc hiểu rảnh rỗi quá hay sao mà đến cắm trại tại nơi này?

      “Sao vẫn ở đây?”

      “Tôi đợi em!”

      Chỉ ba chữ thôi mà khiến cho tim Sam Y đập loạn nhịp. Đầu óc giờ đây bay đến tận phương trời nào rồi.

      “Tôi đoán hai em ra ngoài ăn, vậy tôi đây xin chân làm tài xế.”

      “Vâng vâng, được đưa là phúc của bọn em rồi!”

      Băng Băng nhanh nhảu lên tiếng. Sam Y hồn còn chưa nhập vào xác bị bất ngờ lôi lên xe khiến bừng tỉnh:

      đâu đây?”

      Thần mời bọn mình ăn.”

      “Và cậu đồng ý?”

      Băng Băng gật đầu. Sam Y cảm thấy mình bị bán rồi! :)
      myuyenduyenktn1 thích bài này.

    2. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      chương 3

      Ngày đầu học

      Viên Mị Mị dậy sớm chuẩn bị, mặc vào chiếc áo đồng phục trường, chải chuốt đầu tóc gọn gàng, đeo chiếc balo hình mèo kitty ưa thích, nhìn lại gương lần cuối trước khi ra khỏi nhà . . . umm mọi thứ đều ổn. Viên Mị Mị xuống nhà chào ba mẹ :

      - con chào ba mẹ con học ạ.

      - đường cẩn thận nhé, con chuẩn bị đầy đủ chưa? có thiếu gì con?

      - con chuẩn bị đầy đủ rồi ạ, mẹ yên tâm. Mẹ luôn như vậy, coi như trẻ con dặn dò này nọ.

      - con , ba mẹ chúc con có 1 buổi học tốt lành.

      -vâng, con cũng ba mẹ. con đây ạ.

      Nhìn nụ cười cổ vũ của cha mẹ Viên Mị Mị cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, ba mẹ luôn quan tâm . đến trường chiếc xe đạp màu hồng, trông giống như ánh mặt trời rạng ngời thu hút bao nhiêu ánh nhìn của người đường. nhưng vui vẻ của vượt qua cái cổng trường được vì có 1 chiếc BMW đứng chình ình ở đó và . . . cổng trường đóng. có nhầm vậy, sao cổng trường lại đóng rồi? nhìn lại đồng hồ cổ tay 7h35' lại muộn. Hôm nay vì ngày học đầu tiên dậy từ sớm để chuẩn bị và ra khỏi nhà cũng rất sớm, nhưng vẫn bị muộn. vì sao ư? hồi tưởng lại đường học, gặp con mèo bị quẹt xe, nó bị thương và chảy máu, nhìn nó chịu đau đớn mình mà ai giúp đỡ, đành lòng liền cho nó lên xe đưa đến bác sĩ thú y quên biết, sau đó mới đến trường. chết mải lo cho con mèo mà chú ý thời gian, bây giờ muộn học, cổng trường đóng rồi, làm thế nào đây. lúc lo lắng cổng trường lại từ từ mở ra,Viên Mị Mị vui vẻ vô cùng, có phải làm được việc tốt nên ông trời cố ý giúp .

      - cảm ơn trời. Viên Mị Mị vui vẻ cười và cảm ơn ông trời.

      - haha từ khi nào cậu coi tôi như ông trời vậy?

      Cái giọng đùa cợt nay nghe có chút quen tai nha. Viên Mị Mị quay lại nơi phát ra tiếng gặp ngay khuôn mặt vô cùng đẹp trai rạng ngời.

      - cậu . . Kỉ Lam

      -sao ngạc nhiên vậy?

      - cậu cũng học muộn.

      - nếu cậu có thể vào trường được sao. kl nhún vai

      -cậu là vì cậu mà cổng trường mở sao?

      - vậy cậu nghĩ là tại sao?

      - nhưng tại sao?

      - sao cả.

      - . . . Viên Mị Mị biết gì chỉ đứng ngây ra đó nhìn nụ cười nhợt nhạt khuôn mặt đẹp trai của Kỉ Lam

      - nếu cậu vào được vào nữa đâu, ông trời là tôi đây cũng ra tay giúp cậu nữa đâu.

      - hừ cậu nhĩ mình là ông trời sao.

      - vậy ai vừa cảm ơn ông trời là tôi đây giúp mình mở cửa nhỉ.haha

      - hừm nếu sớm biết là cậu tôi như thế. . . vừa Viên Mị Mị vừa lẩm bẩm

      - haha. Kỉ Lam càng ngày càng cảm thấy người bạn này thú vị.

      . . .

      cứ như vậy hai người sóng vai vào phòng học.trai xinh đẹp cùng nhau qua hành lang lớp học thu hút rất nhiều ánh nhìn từ những học sinh trong lớp.

      - này sao người ta cứ nhìn chúng ta ý nhỉ? Viên Mị Mị hỏi người bên cạnh khi bị nhiều ánh nhìn chiếu đến quá mức

      - bọn họ nhìn tôi chứ đâu nhìn cậu

      -hừ. đồ tự kỉ, ràng nhìn tôi.

      - cậu ảo tưởng sao, họ nhìn cậu do cậu đứng cạnh tôi thôi.

      - xì có mà họ nhìn tôi tiện nhìn cậu luôn
      . . .
      Giờ học toán

      Viên Mị Mị thừa nhận mình học dốt toán nên đến giờ toán luôn đặc biệt ngoan ngoãn, chú ý nghe giảng, làm học sinh chăm ngoan mẫu mực nhất có thể. Nhưng sao thầy giáo ở trường cấp 3 lại khác thầy ở trường cấp 2 quá vậy. cố thu mình như vậy rồi mà thầy ý vẫn có thể lôi ra. đó cũng là lý do vì sao đứng nghệt ra bảng như thế này.

      - em mau làm bài đó cho thầy, bài này thầy vừa hướng dẫn cả lớp rồi.tiếng thầy giáo thúc giục vang lên khiến Viên Mị Mị luống cuống.

      - dạ . . . em suy nghĩ ạ

      chết tiệt, ràng là có nhiều người mất trật tự tại sao thầy gọi lại gọi người ngoan ngoãn như , làn sau mất trật tự giống họ.

      - kl em lên làm bài này cho thầy.

      nghe thấy tiếng thầy giáo, Viên Mị Mị mừng thầm : haha cậu ta cũng phải lên bảng, lúc dưới lớp cậu ta những nghe giảng mà còn vừa nghe nhạc vùa ngủ gật nữa, xem ra có người cùng chịu với rồi haha. nhưng chỉ sau hai phút, Viên Mị Mị cười nổi nữa. ràng cậu ta nghe giảng tại sao lại có thể làm bài cách dễ dàng như vậy.

      - cậu ngưỡng mộ tôi lắm sao.

      -ai thèm ngưỡng mộ cậu. Viên Mị Mị tức giận,tên đáng ghét này luôn đúng suy nghĩ của

      - cậu đó chứ ai

      - cậu bớt ảo tưởng

      - mặt cậu viết 4 chữ "cậu ấy giỏi" đó

      nghe vậy Viên Mị Mị vội đưa tay lên xoa mặt mình đổi lại tiếng cười khẽ của Kỉ Lam, Viên Mị Mị biết mình bị lừa rồi. thèm để ý đến cậu ta, Viên Mị Mị quay về nghiên cứu cái bài toán khó nhằn của mình.

      - bị tôi trúng nên giận rồi

      -

      - ra thừa nhận cũng sao. ai cũng biết tôi học giỏi mà

      - Viên Mị Mị chửi thầm " đồ tự kỉ"

      - cậu lại bảo tôi tự kỉ chứ gì.

      - @@ "sao cậu ta biết, lẽ cậu ta đọc được suy nghĩ của mình, nếu cậu ta giúp mình tốt rồi @@ "

      - tôi giúp cậu làm bài toán này.

      - 'mắt Viên Mị Mị sáng lên, cậu ta giúp giải quyết cái mớ chữ số lộn xộn này'

      - với điều kiện. Kỉ Lam vừa vừa tỏ ra thần bí.

      - điều kiện gì? Viên Mị Mị đề phòng hỏi

      - chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra cho cậu

      - nhỡ cậu bắt tôi làm gì nguy hại sao?

      - cậu có thể làm việc gì nguy hại chứ. vừa Kỉ Lam vừa quét mắt từ đầu đến chân vmm. mà có việc nguy hại tôi cũng dám để cậu làm, đến lúc tôi lại mất công dọn dẹp.

      - cậu . . .

      -như thế nào, có muốn hay là , nhanh tôi còn phải về chỗ.

      - được rồi. điều kiện thôi chứ gì.

      - mau chép tôi đọc cho . . .

      Giờ ngữ văn

      - Kỉ Lam em hãy cho biết nội dung bài học hôm nay là gì?

      - . . .
      Viên Mị Mị phát ra điều khiến vô cùng vui vẻ là . . Kỉ Lam học văn vô cùng kém, ví dụ như bây giờ câu hỏi của giáo chỉ cần tóm tắt nội dung bảng là xong rồi, vậy mà cậu ta lại cứ đứng đực ra đó biết trả lời haha thế là cũng giỏi hơn cậu ta đó chứ

      - ehem nếu nhu cậu đồng ý điều kiện tôi nhắc cho cậu hihi

      - . . .

      -như thế nào?

      - . . . được

      - đây .. abc . .xyz
      . . .
      - từ bây giờ khi tôi lên bảng môn toán cậu phải giúp tôi làm bài. kịp đợi lúc nghỉ Viên Mị Mị liền lên điều kiện của mình

      - đây là điều kiện của cậu?

      - đúng vậy.bù lại tôi giúp cậu khi học văn.

      - được thôi. kl nhún vai tỏ vẻ sao cả

      - ok. quyết định như vậy hì hì

      Viên Mị Mị vui vẻ cười, vậy là từ nay cần lo môn toán nữa rồi.

      - cho tôi số cậu.

      - số gì cơ?

      - số điện thoại cậu.

      - cậu lấy số tôi làm gì? Viên Mị Mị ngạc nhiên hỏi

      - cậu nghĩ gì đấy, tôi xin số để tán cậu đâu

      - tôi có ý đó, tôi chỉ hỏi cậu lấy số tôi làm gì thôi.

      -về nhà còn phải làm bài tập, hiểu còn hỏi nhau chứ

      - à à

      - xin số để tán cậu thất vọng lắm sao

      - đâu có

      - mặt cậu viết vậy đó

      - xì tự kỉ

      - haha thừa nhận , đâu có sao tôi cũng đẹp trai mà

      - cậu có lấy số tôi bảo

      - cậu đưa điện thoại đây tôi tự lấy

      - đây. lẹ lẹ lên

      Tối

      "tinh tinh" Viên Mị Mị vừa ra khỏi nhà tắm nghe thấy tiếng chuông tin nhắn vang lên. màn hình hiển thị tin nhắn đến từ số máy lạ khiến Viên Mị Mị tò mò. mở ra là dòng chữ ngắn gọn

      - " nội dung bài chiến thắng Mtao Mxay"

      - "hừ cái tên bất lịch thế nay chỉ có mà thôi"

      - "tinh tinh" thêm tin nhắn : "sao trả lời"

      - "sao tôi phải trả lời"

      - "giúp đỡ lẫn nhau"

      - hừ " chờ chút"

      Viên Mị Mị vừa nhanh chóng mở sách vở môn văn ra đọc để tóm tắt nội dung vừa chú ý cái điện thoại xem cái tên kia có nhắn tin thúc giục , nếu có chế nhạo chút mới được. nhưng mà làm Viên Mị Mị thất vọng rồi, có tin nhắn nào đến nữa. được rồi để lần sau

      - " nội dung : abc xyz . . ."

      - " ok"

      - mỗi vậy thôi sao. Viên Mị Mị cảm thấy hơi thất vọng, cậu ta nên lời cảm ơn chú nhỉ, đúng là đồ bất lịch . để đáp lại Viên Mị Mị cũng dở sách toán và ấn đại phép tính gửi cho Kỉ Lam. sau 2 phút

      - "tinh tinh" "bài làm ở mặt sau"

      - Viên Mị Mị @@ "ok"

      quan hệ của hai người cứ như vậy kéo dài . . .

      hết chương 3
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 8: Thức giấc

      Sam Y giật mình tỉnh dậy giữa đêm. Tiếng đồng hồ tích tắc điểm 12 giờ. Ngày mới bắt đầu. thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật yên tĩnh, mọi vật đều chìm trong giấc ngủ của mình. Sam Y vừa gặp ác mộng, lại nhìn thấy cái cảnh mẹ lạnh lẽo nằm giường, cơ thể lạnh ngắt khi ôm lấy bà.

      Vào ngày sinh nhật lần thứ 6 của Sam Y, em từ trời rơi xuống nhà . Hôm ấy bố dẫn bé trạc tuổi về và bảo đó là em – Hạ Khuê. Đấy chính là món quà sinh nhật mà ông dành tặng cho . Sam Y hề thích món quà đó chút nào, thậm chí còn rất ghét Hạ Khuê. muốn trong mắt cha, là đứa con duy nhất. Sam Y từ có tính sở hữu rất cao, thích chia sẻ với ai bất cứ điều gì.

      Hạ Khuê cũng ưa Sam Y. được mẹ dạy khi về nhà phải giành lấy tình thương của cha, nếu chị của chiếm hết tình cảm mà ông dành cho . Tuy còn nhưng luôn phải diễn kịch trước mọi người, để cha thấy đáng thương, luôn bị chị bắt nạt. nhiều lần đổ oan cho Sam Y, ví như khi ngã đổ cho chị đẩy mình rồi mách cha; hay như khi cố tình làm vỡ chiếc bình cổ thích của ông, đương nhiên cũng là Sam Y. Hạ Khuê hiểu tại sao Sam Y chưa bao giờ giải thích với cha. Nhưng điều mà cảm thấy sợ hãi nhất chính là mỗi khi đối mặt với mẹ của Sam Y – Dương Thiên Lam. Bà ấy có đôi mắt sắc lạnh, Hạ Khuê cảm tưởng như mỗi lần đối mặt với bà ấy như bị soi suốt. Đôi mắt ấy rất quen, nó giống hệt với đôi mắt của Sam Y. Bà ta chưa bao giờ có thái độ gì với , gần gũi cũng xa cách. Bà ấy biết tất cả những điều mà làm, đó chính là điều sợ nhất. Bà từng cảnh cáo lần :”Đừng làm những chuyện dại dột ấy nữa, con ta thích điều đó đâu”. Đấy là câu duy nhất dành cho từ khi bước chân vào ngôi nhà này.

      Cho đến vài ngày sau đột nhiên có người phụ nữ đến nhà đòi tìm gặp Dương Thiên Lam. ta ta là mẹ Hạ Khuê. Sam Y cười mỉm, ra là người phụ nữ sinh ta đứa nghiệt chủng kia. ta đòi gặp mẹ . Sam Y liền hỏi ta:

      tìm mẹ cháu làm gì?”

      Tuy Sam y mới chỉ lên 6 tuổi nhưng vô cùng thông minh và sắc sảo. biết người phụ nữ kia tìm mẹ có ý tốt.

      “Y Y ngoan lên phòng chơi cho mẹ chuyện với nào!”

      Sam Y ngoan ngoãn nghe lời. Trước khi lên phòng quên quay lại nhìn người phụ nữ kia lần nữa. Sam Y muốn trái lời mẹ nên ở yên trong phòng dám lung tung. Khi mẹ vào phòng tiếng sau. Bà trông có vẻ hơi buồn nhưng vẫn cố mỉm cười với Sam Y. biết mẹ mình là người rất kiên cường dễ dàng chịu thua bất cứ điều gì nhưng sao hôm nay lại nhìn thấy vẻ bất lực khuôn mặt bà.

      Khoảng vài ngày sau mẹ Hạ Khuê quay lại. Lần này ta đến mua rất nhiều thứ và là tặng cho Sam Y hết. Định mua chuộc ư? có chuyện đó đâu. Sam Y nhận, ta liền để lên mặt bàn rồi tự nhiên quay người vào bếp nhà như thể là bếp của nhà ta. ta pha mấy cốc nước cam rồi bảo Sam Y mang lên mời mẹ. ta đưa cho Sam Y chiếc cốc có chiếc thìa và bảo đưa cho mẹ cốc ấy. Sam Y đưa lên mời mẹ, bà cầm chiếc cốc ngắm nhìn hồi lâu, khuấy lên khuấy xuống, trước khi uống bà dặn Sam Y câu rằng:

      “Y Y của mẹ, cho dù Uyển Lan có đưa bất cứ đồ ăn hay thức uống nào cho con, có ngon đến đâu cũng bao giờ được đụng đến, con hiểu chứ?”

      “Mẹ đưa cốc nước ấy để con đổ .”

      , mẹ uống nó, để cho ta phải uổng công dành tặng cho mẹ cốc nước thơm ngon này.”

      “Mẹ đừng uống có được ?”

      “Mẹ sao, con !”

      Sau đó bà cầm chiếc cốc lên uống, Sam Y chợt cảm thấy tim mình nhói lên, dường như sắp mất điều gì đó…

      Khi mẹ uống xong, bà đưa chiếc cốc cho rồi bảo ra ngoài. Sam Y xuống dưới nhà ta về. Sam Y cầm cốc nước của mình đem đổ. Đến tối vào phòng mẹ, bà đánh máy tính. Sam Y thấy mẹ mình sao liền trở về phòng ngủ.

      Sáng hôm sau khi thức dậy khá muộn. xuống dưới nhà để ăn sáng. Nhưng thấy bóng dáng của mẹ trong bếp như mọi khi nữa. Sam Y nhíu mày lên phòng mẹ. thấy mẹ nằm giường và vẫn còn ngủ. tiến vào phòng định gọi mẹ dậy nhưng khi chạm vào người bà… lạnh buốt. hoảng hốt lay mạnh mẹ dậy, nhưng bà vẫn nằm im. Sam Y rụt rè đưa cánh tay lên mũi mẹ, còn hơi thở. Sam Y sợ hãi, thầm nhủ đây chỉ là giấc mơ nhưng khi tự cấu mạnh vào người mình, đau, rất đau. Việc đầu tiên Sam Y làm là gọi xe cứu thương rồi gọi cho cha mình, ông chắc vẫn vi vu ở nơi nào đấy mà theo như ông công tác.

      Sam Y mất ngủ tuần sau đó. Đêm nào cũng mơ thấy mẹ . Cơn ác mộng vây quanh suốt thời gian dài. thời gian đó, cha tái hôn và đối tượng ai khác chính là Phan Uyển Lan. Bà ta trở thành bà Bạch rồi. Sam Y ghê tởm bà ta, hận bà ta đến tận xương tận tuỷ, mà bà ta cũng chẳng có vẻ gì là quý cả…

      Sam Y sống tại nơi mà thuộc về suốt nhiều năm qua và đến lúc phải tìm tự do cho mình. phải sống với bộ mặt lạnh lùng của cha , phải chịu uy hiếp từ mẹ kế của – theo như cái cách mà cha bắt gọi, hay phải sống với đứa em mà chỉ biết đổ lỗi lên người . Giờ đây tự do là của !
      myuyen thích bài này.

    4. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 9: Thắng thua

      Trong quán ăn ven đường có hai ngồi chuyện rôm rả. Băng Băng liến thoắng kể về chàng mới tỏ tình với và hỏi ý kiến Sam Y có nên đồng ý .

      Sau hồi trò chuyện, Băng Băng quyết định shopping sắm sửa cho buổi hẹn hò đầu tiên và đương nhiên là nàng lôi Sam Y cùng vì là người có con mắt thẩm mỹ rất tốt. Hai người quyết định vào khu trung tâm thương mại gần đó mua sắm. Băng Băng dẫn Sam Y hết cửa hiệu này đến cửa hiệu khác, hết thử bộ này rồi lại thử sang bộ kia làm cho Sam Y hoa hết cả mắt. nàng thử bộ váy màu tím nhạt hài lòng liền trả lại rồi chạy tót sang phía cửa hàng đối diện, Sam Y bất đắc dĩ xách mấy túi đồ sang phía bên kia.

      Đến trước cửa hiệu, Sam Y bị choáng ngợp bởi chiếc váy được bày trong tủ kính. Chiếc váy đó có màu đen tuyền, trông mềm mại như dải lụa đào. chiếc váy còn được gắn những viên đá lấp lánh rực rỡ. Màu đen kiêu sa toả sáng lung linh dưới ánh đèn càng làm nổi bật lên sang trọng của nó. Sam Y mê mẩn nhìn chiếc váy ấy. Băng Băng đợi mãi thấy bạn mình đâu liền chạy ra ngoài nhòm ngó. Thấy Sam Y say mê ngắm nhìn cái gì đó, liền tò mò chạy đến:

      “Wow, đẹp quá!”

      nàng ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ:

      “Nếu mình nhớ nhầm đây là chiếc váy đăng tạp chí thời trang tuần trước, được nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Henry Thomas may tặng dành riêng cho người con nào đấy mà ông tình cờ nhìn thấy khi về nước. Ông ta đùa rằng:”Tôi gặp tiên nữ lạc xuống trần gian” đấy. Có tiền cũng mua được đâu, ông ấy chỉ tặng cho may mắn nào đó thôi. Haizz, ước gì người đó là mình nhỉ!”

      Băng Băng sau hồi thuyết trình mơ màng nhìn chiếc váy rồi quay sang nhìn Sam Y:

      “Đối với tớ cậu chính là người con đó. Cậu mau vào thử , biết đâu may mắn lại mỉm cười với chúng ta.” Sau đó liền kéo tay Sam Y thẳng vào cửa hiệu.

      “Bạn tôi muốn thử chiếc vày này.”

      Băng Băng lên tiếng với nhân viên bán hàng. nhân viên ngẩng đầu, ngạc nhiên khi nhìn thấy Sam Y, khẽ thốt lên tiếng rồi nhanh chóng mang chiếc váy tới đưa cho Sam Y thử. Chiếc váy còn chưa chạm vào tay Sam Y bỗng có giọng ngăn cản:

      “Tôi muốn thử nó trước.”

      Hạ Khuê xuất ở cửa hiệu, cạnh là Phong Thần, tay ta khoác tay . nhân viên khó xử lên tiếng:

      “Thưa , chiếc váy này đây thử trước.”

      “Nhưng tôi muốn thử nó trước. Thần, bảo ta !” Hạ Khuê kéo tay Phong Thần làm nũng.

      “Xin lỗi nha nhưng chúng tôi đến trước rồi!”

      Băng Băng vẻ mặt khiêu khích nhìn Hạ Khuê. Sam Y khá bất ngờ khi nhìn thấy Băng Băng lột xác ra khỏi hình tượng bé mít ướt mà trưởng thành hơn khá nhiều. Sam Y gì trực tiếp cầm chiếc váy thẳng vào phòng thay đồ.

      “Chị, chị nhường cho em !”

      Sam Y quay đầu lại nhìn Hạ Khuê:

      “Tôi chưa bao giờ là chị của , và bây giờ cũng thế.”

      “Ôi tiên nữ của tôi đây rồi!”

      biết từ đâu ông Henry chạy tới trước Sam Y, vẻ mặt vô cùng xúc động:

      “Tôi tìm kiếm bao lâu nay, ngờ lại được gặp ở đây.”

      Nhìn xuống tay chiếc váy tay Sam Y, ông thoáng bất ngờ:

      định thử nó sao? Tôi thiết kế dành riêng cho đấy, hãy thử mau !” rồi ông ta đẩy Sam Y vào phòng trước con mắt ngạc nhiên của mọi người.

      Khi Sam Y bước ra khỏi phòng thay đồ thấy ai, vòng ra phía đằng sau thấy Băng Băng ngồi trong phòng tiếp khách của cửa hàng. bước vào trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.

      “Cậu đẹp quá Y Y!” Băng Băng ngưỡng mộ ngước nhìn Sam Y.

      Sam Y đẹp tựa như nữ thần. Chiếc váy đen làm nổi bật làn da trắng như tuyết của . Chiếc cổ thiên nga thanh tú, bờ vai trắng ngần. Thấp thoáng đằng sau chiếc váy là những đường cong đầy đặn quyến rũ, để lộ ra đôi chân dài miên man. Mái tóc dài xoăn tím buông hờ sau lưng, vài lọn rơi xuống vai càng làm nổi bật thêm quyến rũ của . Sam Y trông như nữ hoàng cao quý. Gương mặt lạnh lùng đầy bí , ánh mắt cao ngạo liếc nhìn mọi vật dưới chân mình. Tất cả như đều bị vẻ đẹp của làm cho mê hoặc.

      “Đúng là nữ thần của tôi!”

      Ông Henry là người bừng tỉnh đầu tiên sau cơn mê:

      “Tôi muốn là người mẫu độc quyền cho hãng thời trang của tôi được chứ? trở thành người mẫu đắt giá nhất thế giới.”

      “Tôi có ý định trở thành người mẫu.”

      Ông Henry tiếc nuối nhìn Sam Y, vẫn ra sức thuyết phục . Sam Y chỉ cười:

      “Tôi rất cảm ơn ý tốt của ông. Ông là ông may riêng cho tôi đúng ? Vậy tôi mua nó.”

      “Nhưng tôi cũng muốn mua nó!”

      Hạ Khuê từ trước đến giờ chưa bao giờ muốn mà được. Sam Y muốn cái gì lại càng phải giành lấy nó.

      “Tôi vốn bán nó, tôi thiết kế tặng riêng cho Sam Y đây.”

      Ông Henry khinh bỉ liếc nhìn Hạ Khuê rồi bảo nhân viên đến gói đồ cho Sam Y. Hạ Khuê tức giận mặt đỏ bừng, quay sang định với Phong Thần nhưng vẫn mải mê ngắm nhìn Sam Y cho đến khi khuất bóng sau cánh cửa phòng thay đồ. (nhungg : hừ bẽ mặt chưa con *cười sung sướng*)

      Trước khi ra về Sam Y quên để lại cho Hạ Khuê câu:

      “Những thứ thuộc về mình chẳng bao giờ thuộc về mình đâu. Buông tay hơn.”

      Sam Y cười khẩy nhìn Hạ Khuê:

      “Lần này tôi thắng , để xem có bao nhiêu bản lĩnh đấu với tôi.”

      Và trận chiến bắt đầu…

    5. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 10: Từ bỏ

      Chỉ sau đêm Sam Y trở thành người nổi tiếng.

      vừa bước chân vào sân trường có biết bao nhiêu ánh mắt dõi theo. Hình ảnh Sam Y trang bìa tạp chí với bộ váy được thiết kế riêng cho khiến cho bao nhiêu người hâm mộ cũng như ghen tị. Theo như cái cách mà nghe được từ những khác chính là:” Chim sẻ biến thành phượng hoàng”. Sam Y để ý nhiều nhưng lại có rất nhiều người quan tâm tới vấn đề này, và luôn có người đứng sau điều khiển tất cả. Ví như :” ta với cao, bé lọ lem” hay kiểu như ” ta được trai bao hay ta lên giường với…”, ” biết lòng tự trọng của ta để đâu nữa”, ” Đúng là loại mặt dày”,… Sam Y cảm thấy miệng lưỡi thế gian ghê gớm nhưng có thời gian để quản những chuyện linh tinh thế này. Sam Y bước nhanh chân lên lớp bỏ lại sau lưng những lời đàm tiếu.

      “Chào buổi sáng!”

      Sam Y ngước mắt lên nhìn, sau đó thản nhiên như nhìn thấy gì. bị ai đó kéo lại nhưng kiên quyết quay lại nhìn. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào . Sam Y cảm thấy ngày càng có nhiều người thích quan tâm tới mà sao đâu cũng có ai nhìn thế này. Thôi theo cho đỡ bị nhìn vậy. Sam Y khẽ thở dài.

      “Tại sao nhìn tôi?”

      muốn tôi nhìn cái gì?”

      “Nhìn người đứng trước mặt em.”

      Sam Y đành phải nhìn vào mắt Phong Thần. thấy đôi mắt gợn sóng: tức giận. nhìn xuống cánh tay giữ lấy tay . Đôi tay này…hôm qua ôm Hạ Khuê. Sam Y cười nhạt. tự nhủ buông tay mà cứ cố níu giữ, giờ đây chỉ có mình gánh chịu hậu quả cho cố chấp của mình. thấy mình ngu ngốc khi tự cho bản thân thêm cơ hội. Mới hôm trước ta còn mà hôm qua tay trong tay với người con khác. Cứ cho là ghen nhưng có quyền gì mà ghen chứ? Chỉ có mình ngộ nhận với thứ tình cảm đơn phương này. Sam Y gạt tay Phong Thần ra quả quyết về phía trước.

      Em mang tình của em gửi vào trong gió, gió cuốn tất cả, bao gồm cả kí ức về … Tạm biệt tình đầu của tôi…
      myuyenduyenktn1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :