TRUYỆN DO Nhunggminn SƯU TẦM [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 2: Quá khứ (bổ xung thêm c2 )

      Sam Y lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ vẩn vơ về những chuyện diễn ra quanh mình. chưa bao giờ tin tưởng bất cứ ai, cuộc đời người như 1 vở kịch, bất cứ ai cũng có thể là diễn viên, mang cho mình mặt nạ hoàn hảo. Chỉ thương cho bạn Băng Băng quá ngây thơ của , từng trêu Băng Băng rằng:” Cậu quá đơn giản, cậu bị lừa bán mất thôi, cậu tin người quá”. Lúc ấy Băng Băng chỉ cười:” Có Sam Y bảo vệ, làm gì có ai qua nổi được ải của cậu mà lừa tớ chứ”. Vậy mà để cho Hạ Khuê làm hại Băng Băng. Ngay từ đầu biết Hạ Khuê chẳng đơn giản như cái bề ngoài của ta. Do quá chủ quan, cứ nghĩ rằng có mình bên cạnh Băng Băng ta dám làm gì.

      Sam Y nghe có tiếng gọi mình, quay đầu lại, là Hạ Khuê, nàng cỏ vẻ rất đắc ý:

      “Chắc chị biết tôi là bạn của Phong Thần rồi, để xem chị làm gì được tôi?”

      Sam Y nheo mắt:”Bạn ư?”. tia đau lòng thoáng qua trong . còn chưa bao giờ để ý đến , lẽ nào lại chọn Hạ Khuê?

      “Ồ thế ư? thế tôi lại càng phải tàn nhẫn hơn mới được. Dám khi dễ bạn ta…ừm…rất thú vị. Chưa gì tôi thấy hào hứng rồi!”

      Sam Y đứng lên, giơ tay lướt qua khuôn mặt thanh tú của Hạ Khuê:

      “Tôi tự hỏi nếu hủy hoại khuôn mặt xinh đẹp này biết còn có thể quyến rũ được ai nữa nhỉ? giống mẹ , đều là hồ ly tinh cả thôi!”

      Sam Y khinh bỉ nhìn Hạ Khuê. ả bật khóc:

      “Sao chị lại xúc phạm mẹ như thế? Chị có thù ghét em cứ nhằm vào em, mẹ liên quan gì tới chuyện này…”

      Bất chợt thấy thái độ Hạ Khuê thay đổi, Sam Y hiểu ngay là gì. cười cười, ra ý cho Hạ Khuê tiếp:

      “Em biết chị ghét em vì em là bạn của Thần, em biết chị thích ấy từ rất lâu rồi. Chị có thể bảo em làm bất cứ điều gì, chỉ xin chị đừng bắt em rời xa ấy, em sống nổi…”

      Sam Y thắc mắc tại sao ta lại biết, chắc là Băng Băng rồi. thở dài ngao ngán. nàng có vẻ diễn rất nhập vai, khóc lóc vô cùng thảm thiết. Sam Y thấy hết sức là buồn nôn, nhưng mà thôi đằng nào cũng đồng ý đóng phim với diễn cho đạt vậy. Nghĩ vậy, Sam Y liền xô nàng ngã ra đất cho giống người độc ác tí, rồi cố nặn ra được cái câu nào nghe hay hay:

      “Chia tay với Phong Thần, tránh xa ấy ra, đến lúc đó tôi có thể suy nghĩ lại cho . Tôi cũng phải dạng người kiên nhẫn nên nhanh lên chút. Hơn nữa được cho ấy biết, là tự nguyện.”

      Sam Y thấy diễn thế này cũng rất hay, ít nhất cũng có thể bớt thời gian nhàm chán. Sam Y nháy mắt rồi cười rất tươi với ả:

      “Nhớ trả cát sê cho tôi!”

      Rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đó để lại Hạ Khuê vẫn còn ngạc nhiên vô cùng.

      Sam Y chọn chiếc ghế đá quen thuộc sau trường và ngồi xuống. Dạo này cái tên “Phong Thần” này được nhắc đến càng ngày càng nhiều. mất bao nhiêu lâu để quên , tưởng chừng như còn nhớ, hoá ra thực chất vẫn chưa từng quên.

      gặp khi 4 tuổi. Mẹ của và của là bạn thân thời trung học nên cuối tuần nào cũng được đến nhà chơi. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy , bị thu hút bởi đôi mắt của ánh mắt cuốn hút đến bất ngờ, là màu xanh tím sâu thẳm. Dưới ánh nắng mặt trời, đôi mắt như bừng sáng. Từ lúc ấy biết, thể rời mắt khỏi người con trai ấy. lúc nào cũng mong đến cuối tuần nhanh vì khi đó có thể gặp lại .

      còn nhớ hồi ấy khi mẹ mới mất luôn chìm đắm trong nỗi buồn mà bỏ bê việc học. Vì thế chỉ sau thời gian kết quả học tập của tụt dốc phanh. Lúc đó cha chỉ chìm đắm trong tình với vợ mới cưới và đứa con riêng của ông ta mà quên mất mình còn có đứa con . Bác Hân – mẹ của Phong Thần quyết định “bắt” đến học với . Sam Y vẫn còn nhớ nguyên cái cảm giác vui sướng đến ngạt thở, cứ nhảy nhót cả ngày. Giờ nghĩ lại Sam Y thấy mình lố bịch!

      Cứ mỗi buổi chiều sau khi tan học là lại sang nhà để học. chưa bao giờ để ý đến , thậm chí còn tỏ vẻ bực bội mỗi khi nhìn thấy . luôn mặc kệ làm bài tập, cũng chưa bao giờ hướng dẫn cho tí nào. có cảm giác trông trẻ đúng hơn là kèm học. Nhưng Sam Y lúc ấy còn , cũng chẳng để ý nhiều, chỉ cần biết rằng mình được ngồi cùng là đủ rồi.

      Từ khi học với , kết quả học tập của tốt lên rất nhiều. phải là vì được dạy mà vì ánh mắt áp bức của dành cho khiến tự động chăm chỉ mà học hành.

      Thời gian dần qua, chẳng mấy chốc trưởng thành. Sam Y xinh đẹp là thế, tài năng là thế, chính là Nữ hoàng trong ngôi trường Nam Phong này. Mọi nam sinh trong trường đều theo đuổi , nhưng sao lại thể chiểm được trái tim ?

      muốn nhớ đến quãng thời gian đó, cũng muốn nhớ xem rốt cuộc dùng bao nhiêu thủ đoạn để có được . Nhưng đến cuối cùng cũng chưa từng nhìn lần, trước khi chỉ để lại cho câu:”Tôi muốn nhìn thấy thêm bất cứ lần nào nữa, đừng bao giờ xuất trước mắt tôi”. Rồi lạnh lùng rời . đến phương trời khác, cách xa cả nửa vòng Trái Đất. ai biết lúc ấy đau đớn thế nào, trái tim từng giọt…từng giọt…máu…

      biết bao nhiêu lần tự hỏi bản thân mình liệu là đúng hay sai? Sao có thể con người máu lạnh đấy cơ chứ? Nhưng hối hận cũng thể thay đổi được điều gì, vì tình vốn dĩ luôn bất công như vậy. rất ghét trái tim mình vì nó luôn nghe lời. Lý trí luôn mách bảo phải quên con người ấy nhưng trái tim vẫn cứ lì lợm, chịu xóa nhòa hình bóng . luôn nghĩ nếu bây giờ gặp lại dùng thái độ gì để đối diện đây? vẫn tôn sùng như trước hay đóng vai phản diện như bao lâu nay vẫn nghĩ thế?

      Sam Y mơ màng giật mình tỉnh dậy. Thấy Băng Băng ngồi cạnh, Sam Y lười biếng cất tiếng hỏi:

      “Cậu đến từ lúc nào thế?”

      “Mình đến được lúc rồi nhưng nỡ đánh thức cậu.”

      Băng Băng cười nhưng khuôn mặt giấu nổi nét mệt mỏi. Chắc những ngày qua Băng Băng sống rất khổ sở. Sam Y biết nhưng im lặng. Giờ đây có cũng đều trở nên vô nghĩa mà thôi.

      “Tớ phải làm gì đây? Mẹ tớ bị đuổi ra khỏi nhà, người phản bội, làm gì bây giờ…”

      Từng giọt nước mắt lăn dài má Băng Băng, con người lương thiện như ấy mà phải chịu lúc quá nhiều đau khổ. Sam Y cũng buồn, bị người mình tin tưởng nhất hãm hại rất khó chịu. Tất cả cũng tại Hạ Khuê, Sam Y thề nhất định trả lại cho ta gấp 10 lần thế này. Sam Y lại quay trở về với vai diễn của mình :”Tôi chuẩn bị quà cho rồi, Hạ Khuê dấu…”

      Nhungg : lúc up ko biết sao lại thiếu mất chương 2 :yoyo42: bh bổ sung thêm :063: mong các nàng tiếp tục ủng hộ
      myuyen thích bài này.

    2. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 4: Mơ hồ

      Hôm nay nhà trường tổ chức cắm trại cho toàn bộ học viên. Sam Y muốn nhưng lại bị Băng Băng lôi kéo cho bằng được. Và lí do rất đơn giản: vì Phong Thần cũng . Sau khi biết chuyện ngày hôm đó của và Phong Thần, nàng này cứ cả ngày gán ghép với .

      Sam Y đeo tai nghe lên, mở nhạc lớn, đôi mát khép hờ lim dim ngủ, bộ dạng trông hết sức an nhàn. Băng Băng có vẻ rất hào hứng, ngồi cạnh Sam Y cứ lải nhải suốt. Dù mở nhạc nhưng tiếng Băng Băng vẫn rất lớn khiến Sam Y tài nào ngủ được. đành mở mắt ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc xe vẫn lăn bánh đều đường quốc lộ. Giờ ra khỏi nội thành ở vùng ngoại ô thành phố. Khoảng mấy tiếng nữa mới đến địa điểm cắm trại vì nghe là đến cái vùng xa xa khỉ ho cò gáy nào đấy cơ! Sam Y buồn bực nghĩ thầm: Cứ ở nhà mà ngủ có phải tốt hơn ? chẳng quan tâm đến mấy cái hoạt động nhàm chán này, phí thời gian nghỉ ngơi của mà. Tại Băng Băng cứ khăng khăng cho rằng phải vì đây là cơ hội tốt để tiếp xúc với Phong Thần.

      Lại Phong Thần, suốt ngày Phong Thần, ai cũng Phong Thần, Sam Y sắp phát điên mất thôi. lại nhớ về câu ấy của :” Tôi bao giờ muốn nhìn thấy thêm bất cứ lần nào nữa. Đừng bao giờ xuất trước mắt tôi”. Lúc đó chỉ im lặng, ngước nhìn theo bóng dáng . giải thích cũng phủ nhận. biết kể từ đó… hoàn toàn chấm hết. tin , cũng muốn giải thích vì cho dù thế nào cũng chỉ là biện bạch đối với .

      Sam Y khẽ thở dài, cứ cố quên nó lại càng xuất nhiều. là hết sức đau đầu. quay sang nhìn Băng Băng, bạn này ngủ gục xuống vai . là bờ vai cho người khác dựa, vậy ai là bờ vai cho dựa vào đây? cũng mệt mỏi chứ, nhưng được phép gục ngã. Băng Băng là người lí trí và luôn tỉnh táo trong bất cứ hoàn cảnh nào. Đúng, là người rất lí trí. Kể cả khi cũng chưa bao giờ u muội hay chìm đắm trong viễn tưởng. Cái gì mà khi cứ trao hết con tim chứ, Sam Y thấy đáng thương cho những kẻ nghĩ ra cái câu vớ vẩn đó. Trao hết con tim rồi khi còn lại gì sống thế nào đây? Đối với Sam Y, khi phải cẩn thận, phải bảo vệ cho trái tim mình bị tổn thương và luôn phải chừa lại con đường để lui cho chình mình. khẽ cười, nụ cười buồn…

      Xe đến điểm cắm trại là trưa. Xuống xe Sam Y nhanh chóng tìm trại để đồ rồi ăn. đói đến mức sắp ngất xỉu rồi.

      Cạnh bên trại có dòng suối, nước trong vắt. lội xuống suối rửa chân tay mặt mũi cho tỉnh ngủ. Dòng suối này nước mát, Sam Y thích thú nghịch nước, khuôn mặt rạng ngời như ánh mặt trời tỏa sáng

      “Tách, tách” Sam Y giật mình ngước mắt lên nhìn:

      vừa chụp lén tôi à?” Sam Y bình tĩnh hỏi thăm.

      “Tôi đâu có chụp em!” Phong Thần vẻ mặt vô tội nhìn Sam Y.

      “Thế vừa chụp cái gì?”

      “Tôi chụp cảnh thiên nhiên quanh đây.”

      “Tôi chắc phải trong số những cảnh đấy chứ?”

      “Em tự tin quá rồi!”

      Phong Thần ra vẻ khinh bỉ nhìn Sam Y. thèm chấp với ta, quay người bỏ , để lại Phong Thần chụp cảnh “thiên nhiên” quanh đây.

      Sau khi đánh chén no nê, Sam Y nằm vật ra chỗ ngủ. Mệt , ở nhà có phải sướng hơn , lẩm bẩm mình. chuẩn bị vào giấc ngủ, Băng Băng lại xông vào trại dựng Sam Y dậy.

      “Băng Băng, cậu có tha cho mình ? Mình muốn ngủ.”

      Sam Y dường như muốn hét lên.

      được, cảnh ở đây đẹp lắm, dậy tham quan , chụp nhiều ảnh về còn làm kỉ niệm nữa chứ!”

      Băng Băng nhõng nhẽo ôm lấy Sam Y ra sức dụ dỗ.

      “Cậu sợ bọn mình chưa nhiều ảnh à, xin cậu, ảnh bọn mình nhiều tới mức có thể mở cả triển lãm rồi.”

      “Vẫn chưa đủ, mà!”

      Sam Y ngái ngủ bò dậy, chỉnh sửa lại đầu tóc:

      “Nào !”

      “Tớ biết Sam Y thương tớ nhất mà, tớ cậu!”

      “Nhưng rất tiếc rằng bản nương có hứng thú với ngươi!”

      “Dù sao tớ vẫn cậu nhất. Băng Băng vẫn tiếp tục ra những câu sến súa khiến Sam Y nổi hết cả da gà.

      Tiếng cười đùa của hai vang vọng cả góc trời.

      Sam Y và Băng Băng quyết định vào khu rừng sinh thái “thám hiểm”. Trong này toàn cây là cây, màu xanh rợp cả trời. Thi thoảng xen kẽ vào vài cây hoa nhiều màu, nhìn cảnh vật rất hài hòa. Sam Y rất ghét cây lá hoa hoét nên cũng có hứng thú gì nhiều. ghét hoa bởi vì cứ nhìn thấy hoa là ai cũng kéo vào chụp ảnh. Trong khi đó Sam Y ghét nhất chính là chụp ảnh.

      Băng Băng thích thú nhấn máy lia lịa còn lôi cả vào tự sướng. Sam Y nỡ phá hủy tâm trạng Băng Băng nên cũng miễn cưỡng đồng ý. Băng Băng hết sức trẻ con, cứ chạy nhảy liên tục khiến Sam Y tài nào mà theo nổi. có cảm tưởng mình làm bảo mẫu trông trẻ đúng hơn là cùng bạn mình.

      Nhìn đồng hồ cũng hơn 5h, Sam Y và Băng Băng rời khỏi khu rừng để trở về trại. Chỗ cắm trại này khá tuyệt, cảnh vật đều hết sức tự nhiên và hoang sơ. Khắp bốn phía xung quanh đều là núi, cây, rừng, hồ nước và suối. Học viện Nam Phong là học viện quý tộc toàn các tiểu thư và thiếu gia, nhà trường chọn chỗ này cắm trại chắc là muốn cho học viên tự lập và sống với thiên nhiên đây mà.

      đường , hai người cứ thấy cảnh vật gì là lại dừng lại để chụp ảnh. Đến lúc về trại là gần 7h. Hai người nhanh chóng chạy đến bữa tiệc thịt nướng kia nhập hội. Mùi thịt ngào ngạt bay đến khiến bất cứ ai cũng phải chảy nước dãi!

      “Nhanh nhanh Sam Y, mình đói chết mất!”

      Băng Băng cứ liên tục thúc giục Sam Y khiến vì chạy nhanh quá mà ngã nhào ra “vồ ếch”. Sam Y trong lòng than thở kêu đau nhưng bề ngoài lại với Băng Băng là mình sao. Thấy Sam Y có vấn đề gì, Băng Băng thở phào nhõm rồi nhanh chóng đỡ Sam Y đứng dậy về phía bữa tiệc.

      Sau bữa tiệc, mọi người cùng nhau đốt lửa trại, quây quần bên nhau trò chuyện, hát hò vui vẻ. Đến lúc mọi người chuẩn bị về trại thầy giám thị đột nhiên lên tiếng:

      “Tất cả chú ý, tôi dặn dò các em học sinh ai được vào khu rừng cấm phía sau hồ kia. Nghe những ai bước chân vào đó đều thể ra nên các em đừng vì bản tình tò mò mà mất mạng. Thôi, tất cả giải tán!”

      Mọi người vì lời cảnh cáo mà xì xầm bàn tán to , vẻ mặt ai cũng hoang mang, lo sợ. Sam Y ngáp ngắn ngáp dài, chả thèm quan tâm đến mấy chuyện tào lao. chỉ muốn nhanh chóng chui vào chăn và ngủ giấc dài. Nhưng đến nửa đêm hiểu sao Sam Y lại giật mình tỉnh dậy tài nào ngủ được nữa. mặc thêm áo khoác rồi bước ra khỏi trại.

      Đêm ở đây khá là lạnh, Sam Y dù khoác thêm áo nhưng vẫn thấy rét run. ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đếm những ngôi sao sáng rực rỡ bầu trời kia. bỗng thấy mình đơn, trái tim hóa đá, thể cảm nhận được tình thương hay ấm áp của những người xung quanh mình. ngước lên nhìn những ngôi sao xa xôi để cho nước mắt chảy ngược vào tim, ai biết được là khóc.

      Đột nhiên Sam Y nghĩ mình muốn vào khu rừng kia. Vào đó rồi chết trong đó luôn cũng được. thiết tha gì với cuộc sống nhàm chán này nữa. đứng lên, hướng vào khu rừng tới.

      “Em định đâu vậy?” Phong Thần biết từ đâu ra kéo tay Sam Y lại.

      “Tôi muốn vào khu rừng kia, có muốn cùng ?” Sam Y giễu cợt nhìn Phong Thần.

      Phong Thần mặt mày nhăn nhó, lập tức phản đối:

      “Tôi đồng ý cho em vào đó.”

      thể cản được tôi!”

      Sam Y cười cợt nhìn Phong Thần. Ngăn ư? khi quyết định ai có thể ngăn Sam Y cả!

      Sau hồi giằng co, cuối cùng Phong Thần cũng đành chịu thua người con trước mặt mà lẽo đẽo theo vào rừng. Hai người nhanh chóng vượt qua cái hồ rộng lớn rồi thẳng vào khu rừng tử thần. Sam Y cách vội vã, Phong Thần đành lòng bị bỏ lại phía sau, vội vượt lên phía trước nắm lấy tay . Bàn tay mềm mại như xương nhưng lại lạnh toát. cảm tưởng như mình nắm tay của xác chết vậy. đáng sợ!

      Rừng sâu hun hút, tối om như mực, ánh trăng trở nên mờ nhạt, khuất sau những bóng cây. Phong Thần thận trọng bước từng bước , kéo Sam Y chậm lại bên mình. dáo dác nhìn xung quanh, cảnh vật sao im ắng. Càng sâu vào trong càng ghê sợ. Tấm màn đêm dày kịt che phủ toàn bộ nơi này, ánh sáng chỉ còn le lói nhờ vào chiếc đén pin của Sam Y. Tiếng lá sột soạt theo từng bước chân của hai người.

      “Á a a…”

      Sam Y bỗng hét lên. Phong Thần giật mình quay lại, hiểu mình buông tay từ lúc nào. chạy nhanh đến chỗ . bám lấy bờ của hố khá sâu, Phong Thần tưởng tượng khi Sam Y mà thả tay ra …Giờ hiểu vì sao khu rừng này lại nguy hiểm, bởi vì có quá nhiều hố sâu cũng như vực, rơi vào đấy có lẽ cũng thể ra khỏi được. có nên cứu ? Trong lòng dậy lên những mâu thuẫn:”Có nên cứu ta ? ta chết có lẽ tốt hơn nhiều…” Rất lâu sau này cứ mỗi khi nhớ lại giây phút này là lại hối hận, nếu kịp thời cứu Sam Y rất có thể

      lại nhìn đến khuôn mặt , hề có bất cứ biểu cảm nào. hề cầu xin cứu , thậm chí còn muốn buông tay ra nữa. Khi buông tay kịp thời níu lấy tay , sợ…

      “Buông tôi ra!” Sam Y lên tiếng.

      “Tôi kéo em lên, nắm chặt lấy tay tôi.”

      , buông tôi ra.”

      Sam Y giằng ra. Phong Thần gắng hết sức kéo lên mà Sam Y nhất quyết nghe lời , lại còn cắn nữa. thế lại càng phải kéo lên cho được. Sam Y bị Phong Thần kéo lên, mặt nhăn nhó như khỉ. kéo đứng dậy, lại cứ ngồi im chỗ. Phong Thần bực bội quay , trong lòng tự nhủ thèm đoái hoài đến ta nữa. Sam Y khó nhọc đứng dậy, lại ngã xuống. Bị trật chân rồi, vết thương lúc tối giờ lại chảy máu. Chắc là lúc nãy bị cành cây cào xước rồi. được tích gì mà còn bị thương nữa. lười biếng khép mắt lại. Thôi kệ, ngồi thế này tận hưởng cũng được. duỗi dài hai chân, thong thả lướt nhìn xung quanh. Bỗng cảm thấy chân có cái gì, nhìn xuống. Là tay Phong Thần, xem xét chân , lại còn xé tay áo giúp cầm máu nữa. có nên cảm động nhỉ? khó hiểu nhìn . gì chỉ đỡ đứng dậy, quỳ xuống giúp leo lên lưng mình.

      làm gì đấy? Thả tôi xuống!”

      “Tốt nhất là em nên nằm im và ôm lấy tôi, nếu có rơi xuống đất cũng đừng bảo tôi cảnh báo em trước.”

      Sam Y gì nữa mà ôm lấy cổ . biết bao lần từng mơ ước có ngày được cõng lưng, hai người bình yên hết con đường. Ngày ấy đến nhưng sao còn cảm giác gì? Phải chăng còn ?

      “Tôi ngờ em lại nặng như vậy!”

      Phong Thần cười đùa. Sam Y cảm thấy mình như bị sỉ nhục. đường đường là “Nữ hoàng sắc đẹp” của trường, dáng người còn chuẩn hơn cả siêu mẫu, mà lại bảo nặng? Sam Y giận giữ đá vào chân Phong Thần mấy cái làm cho kêu oai oái:

      “Tôi cho em xuống đất bây giờ!”

      thả tôi xuống !”

      “Em được mà cũng đòi à?”

      “Tại bảo thả tôi xuống mà.”

      Phong Thần muốn vứt cái của nợ này xuống cho đỡ mệt nhưng lại nỡ. Nghe thấy tiếng thở đều đều của , đoán là ngủ. cảm thấy yên bình đến lạ thường. cứ muốn dừng lại ở giây phút này mãi. Phong Thần hoảng sợ với chính suy nghĩ của mình. Từ bao giờ mà lại có cái loại suy nghĩ này cơ chứ. lắc đầu, nhanh chân bước ra khỏi cái khu rừng rùng rợn này.

      Về đến nơi, mọi người vẫn ngủ say. đặt Sam Y vẫn ngủ say vào đệm, nhìn khuôn mặt đáng của lúc ngủ. Rồi lại sợ hãi ra khỏi trại, cái suy nghĩ đáng sợ đó cứ ám ảnh suốt từ trong khu rừng.

      Sáng hôm sau khi tỉnh lại Sam Y thấy chân mình đau buốt, lại còn sưng lên cả cục ở mắt cá chân . Vết thương đầu gối còn chưa sát trùng nữa. thở dài, cố gắng lê lết cái thân mình ra ngoài trại. Vừa ra khỏi trại nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét của ai đó là lại muốn độn thổ ngay cho rồi.

      “Chào buổi sáng!” Sam Y buồn bực chào hỏi người kia.

      “Buổi sáng tốt lành!”

      “Mới sáng ra nhìn thấy cái mặt biết xui xẻo cả ngày rồi còn tốt lành cái gì nữa?” Sam Y nghĩ thầm. hiểu mới sáng ra ở đây làm gì?

      “Chân em thế nào rồi?” Phong Thần ra vẻ quan tâm hỏi.

      “Bình thường, sao lại ở đây giờ này?”

      “Tôi sang xem chân em thế nào rồi. Hôm qua chưa sát trùng vết thương nên tôi mang thuốc sang băng bó cho em.”

      để đó rồi về , tôi tự làm được.”

      Sam Y đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Phong Thần. Sao bây giờ tự nhiên ta lại quan tâm thế cơ chứ? phải bảo ghét sao. Nhưng Phong Thần hề bỏ mà trực tiếp giơ tay ra cầm lấy chân Sam Y. nhàng rửa vết thương, Sam Y cau có vì xót.

      “Đau à?” Phong Thần vẻ mặt chế giễu nhìn Sam Y như muốn với :” yếu đuối.”

      Sam Y khoanh tay quay mặt nhìn sang chỗ khác, mặc kệ Phong Thần băng bó vết thương cho mình.

      “Xong rồi.” Phong Thần khẽ hô lên.

      Sam Y quay sang nhìn chân mình, chỗ vết thương được băng bó lại khá cẩn thận.

      “Mọi người đâu hết rồi?”

      “Hôm nay tất cả đều vào rừng sinh thái để làm bản thu hoạch cho chuyến . Tôi xin cho em nghỉ vì bị đau chân rồi.”

      Sam Y gật đầu ra vẻ hiểu rồi lại chui vào trại để ngủ tiếp.

      “Em đâu thế?”

      “Ngủ!”

      “Tôi tưởng em vừa ngủ dậy mà?”

      “Tôi buồn ngủ.”

      “…”

      Phong Thần còn gì để . ra ngoài bờ suối ngồi, trong lòng mâu thuẫn càng ngày càng nhiều. tự nhủ phải căm ghét mà tim vẫn tự chủ đập mạnh khi ở bên . chỉ mong chờ ngày có thể trả thù cho người bạn thân của mình rồi lập tức rời khỏi nơi này.

      Bên trong trại Sam Y cũng đau đầu vì tình cảm của mình. biết trả thù , cũng biết mọi quan tâm đều là dối trá nhưng kìm được mà vẫn rơi vào bể tình của . Sam Y tự nhủ với mình kể cả là giả cũng được, cũng muốn lần được , ít nhất sau này khi nghĩ lại cũng lưu giữ được chút kỉ niệm với . Sam Y cho mình buông thả lần, là đúng hay sai?
      duyenktn1myuyen thích bài này.

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      lấy cái tem bỏ túi trước, đọc sau nhoa
      nhunggminn thích bài này.

    4. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 5: Bày tỏ

      Tất cả mọi người thu xếp đồ đạc để rời khỏi nơi cắm trại và tiếp tục lên đường. Lên đường phải về mà tiếp tục đến nơi khác để leo núi và tắm suối nước nóng. Sam Y nheo mắt nhìn Băng Băng, bạn có vẻ rất phấn khích chuẩn bị đồ bơi, cười gian:

      “Cậu định mặc bikini cho ai ngắm hả Băng Nhi?”

      Băng Băng ấp úng, mặt đỏ như gấc:

      “Đâu có, mặc cho ai xem hết.” liên tục lắc đầu phủ nhận.

      “Cậu định…”

      , , tớ …”

      “Tớ còn chưa xong mà!” Sam Y vẻ mặt gian xảo nhìn Băng Băng.

      “Tớ …”

      Băng Băng mặt đỏ hơn cả cà chua chín, mọi tâm của luôn bị Sam Y nhìn thấu, cũng tại da mặt mỏng quá!

      “Cậu gì?”

      Băng Băng biết trả lời ra sao, bèn chuyển đề tài:

      “Cậu chuẩn bị gì hết hả Sam Y?”

      “Chân cẳng thế này làm được cái gì, chắc tớ xin về trước cùng cậu lên núi đâu. Mà tớ rồi đấy, cậu cần phải bám lấy ta, cậu tìm được người tốt hơn thôi.”

      Sam Y nghiêm túc nhìn Băng Băng. chột dạ, lấm lét nhìn Sam Y như kẻ trộm. Sam Y cảm thấy nên tiếp tục câu chuyện này nữa liền chuyển chủ đề:

      “Cậu nhanh lên là xe mất đấy.”

      “Nhưng cậu về bằng cách nào?”

      “Mình về bằng…”

      “Tôi xe riêng đến nên tôi đưa ấy về.”

      Phong Thần biết từ đâu chui ra nhập hội. Băng Băng bắn ánh mắt mờ ám về phía Sam Y, bực bội vì bị ngắt lời liền gắt gỏng:

      “Tôi nhờ đưa tôi về à? Mà leo núi hay sao, định để bạn của mình bơ vơ à?”

      “Em cần quan tâm chuyện đó, tôi muốn .”

      “Vậy được thôi.”

      Sam Y chẳng từ chối. Có người đẹp + xe đẹp = sướng (y) , vậy tội gì mà bỏ qua chứ. Trong khi đó Băng Băng vẫn ngừng bắn cái ánh mắt “chong xáng” về phía cặp đôi trước mắt.

      “Vậy Sam Y phải nhờ cả vào rồi.”

      Sau khi nháy mắt liên tục với Sam Y Băng Băng rời khỏi trại để trả lại gian riêng tư cho hai người.

      “Bao giờ ?”

      “Bây giờ, em thu xếp đồ .”

      “Được.”

      Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong xuôi là nửa tiếng đồng hồ sau. Hai người đến vùng đất trống để xe của Phong Thần. Vừa nhìn thấy xe của , Sam Y muốn tức đến hộc máu :” Đúng là đồ hoang phí, hôm trước mới thấy lái chiếc BMW mà hôm nay đổi sang Lamboghini rồi, chắc ngày mai ta đổi sang Ferrari mất. ta thay ô tô còn nhanh hơn cả thay bạn ấy chứ. Bất công, quá bất công! Sam Y vừa vừa giậm chân, liếc ánh mắt ai oán nhìn kẻ hoang phí kia, lòng đầy bực tức. phải tranh thủ cơ hội nghìn năm có này tận hưởng mới được.

      xe cả hai người cũng gì nhiều. Phong Thần vốn ít , Sam Y lại còn kiệm lời hơn. Bầu khí trong xe yên ắng đến lạ thường, ngay cả cái hít thở cũng nghe thấy tiếng.

      Đến trưa Phong Thần cho xe dừng lại tại quán ăn để nghỉ trưa rồi lại tiếp tục lên đường. Sam Y từ sau khi lên xe ngủ mê mệt biết trời đất là gì. Đến khi cảm thấy có cái gì mềm mềm ướt ướt… bàng hoàng mở mắt. Trước mặt khuôn mặt đẹp như tạc, đôi hàng mi dài cong khẽ rung , nhưng quan trọng hơn là, hôn . Trời đất ơi nụ hôn đầu của ! chưa kịp đẩy ra tay luồn vào mái tóc , tay kia siết chặt lấy eo , ép sát vào thành cửa ô tô. Sam Y trừng mắt nhìn người chiếm lấy tiện nghi của , lại còn thản nhiên “gặm nhấm” đôi môi , thế lại còn đưa lưỡi vào miệng chơi đùa nữa chứ. là…vô cùng bức xúc. cắn vào môi , khẽ kêu lên tiếng nhưng hề buông ra mà còn nồng nhiệt hơn lúc nãy. Sam Y chẳng buồn đẩy ra nữa, cứ mặc kệ cho môi lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau. Khi tưởng chừng như thể thở nữa, Phong Thần mới nuối tiếc buông ra. Đôi môi mềm mại, ấm áp lại ngọt như kẹo khiến muốn ăn mãi thôi!

      em!”

      Sam Y đưa ánh mắt ngơ ngác lên nhìn , vừa gì cơ? Chắc bị lãng tai rồi. Nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc kia lại bắt đầu cảm thấy bối rối…
      myuyenduyenktn1 thích bài này.

    5. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 6: Chị em

      Vừa về đến nhà là Sam Y nhảy lên giường ngủ. từ “nhảy” hề sai chút nào. vừa mở cửa phòng liền quăng ba lô vào xó rồi thả mình lên chiếc giường mềm mại. Nhưng chưa kịp nhắm mắt có tiếng mở cửa phòng và người vừa xuất ở cửa ai khác chính là Hạ Khuê. Sam Y chẳng thèm mở mắt nhìn ả, cứ tiếp tục trùm chăn ngủ.

      “Tại sao vừa rồi Thần lại đưa chị về?”

      sao?” Sam Y chui ra khỏi chăn lười nhác lên tiếng.

      “Chị thấy xấu hổ vì quyến rũ bạn trai của em sao?”

      .” rất thản nhiên lên tiếng.

      “Chị, sao chị lại làm như vậy? Em biết chị thích Thần nhưng thích chị mà, sao chị chấp nhận chuyện này cơ chứ?” Hạ Khuê vừa vừa khóc.

      “Khuê Nhi, con sao vậy? Ai dám bắt nạt con? Là phải ? dám khi dễ em mình hả? là loại biết xấu hổ.” Phan Uyển Lan biết từ đâu chạy vào, mặt mũi vì tức giận mà trở nên đỏ bừng.

      “Mẹ, mẹ, chị Y có làm gì con hết, mẹ đừng mắng chị ấy.”

      “Con đừng có bênh nó, chắc lâu ngày được dạy dỗ nên mới trở nên hư hỏng như vậy. Đợi tí nữa cha con về mẹ nhất định đòi lại công bằng cho con.” (nhungg : chưa thấy ai da mặt dày và trình độ giả tạo ở level max như 2 mẹ con nhà này :3 )

      rồi bà ta dắt đứa con cưng của mình ra khỏi phòng Sam Y. thấy nực cười, hư hỏng ư? khi dễ con bà ta ư? Sam Y cảm thấy như mình vừa nghe câu chuyện buồn cười nhất thế gian. Từ ngày bà ta bước chân vào ngôi nhà này, Sam Y biết cuộc sống địa ngục của liền bắt đầu. Khi ấy còn còn chưa thể làm gì bà ta nhưng bây giờ đủ lớn để hiểu được mình cần làm gì… Và biết mình cần phải trả thù, trả thù cho cái chết oan khuất của mẹ … Sam Y cười lạnh, mọi chuyện còn chưa bắt đầu mà…

      Đến tối khi cả nhà dùng bữa, Bạch An Trí đột nhiên lên tiếng:

      “Cha nghe mẹ con kể lại hôm nay con khi dễ em?”

      “Ai là mẹ tôi? Ai là em?” Sam Y vẫn tiếp tục ung dung dùng bữa, chút sợ hãi.

      “Con đừng có bướng, con tưởng ta dám trừng phạt con sao?”

      “Ông định trừng phạt tôi thế nào?”

      “Con, sao con dám hỗn với ta như thế?”

      “Cha đừng tức giận, chị có lỗi gì đâu, tại con hết.”

      “Ông đừng nóng, kẻo phát bệnh.”

      Hạ Khuê nhanh nhẹn lấy lòng cha mình, chứng tỏ là đứa em ngoan. Trong khi đó Sam Y vẫn nhàn nhã xem nhà ba người diễn cảnh gia đình hạnh phúc.

      “Hạ Khuê cho cha nghe, Sam Y nó làm gì con?”

      “Chị có làm gì con hết…”

      ả vừa vừa cố nặn ra vài giọt nước mắt cho giống với vai nhân vật nữ chính yếu đuối bị bắt nạt. Sam Y buông đũa lên phòng. chán ghét cái cảnh gia đình hạnh phúc ấy, thấy mình là người thừa.

      “Con định đâu? Đứng lại cho ta!”

      Bạch An Trí tức giận ra lệnh. Sam Y quay người lại nhìn. Trước mắt là ánh mắt hả hê của Phan Uyển Lan, là nụ cười thách thức của Hạ Khuê và gương mặt giận dữ của Bạch An Trí. chậm rãi bước xuống, từng bậc, từng bậc thang

      “Có chuyện gì cần mau lên, tôi buồn ngủ.”

      “Con lập tức xin lỗi Hạ Khuê cho ta. Hơn nữa, kể từ hôm nay con phải gọi Uyển Lan là mẹ và coi Hạ Khuê là em . Nếu xem như con phải thành viên trong gia đình này và quyền thừa kế chuyển nhượng toàn bộ cho Hạ Khuê.”

      Sam Y khinh bỉ nhìn cái được gọi là”gia đình” trước mặt mình đây. cần tiền? hề. cần là thành viên trong gia đình? Sam Y lắc đầu phủ nhận. coi thường cái người được gọi là cha đây. Ông ta chưa bao giờ cho cái gì mà muốn có cái quyền muốn nghe lời ông ta. thể có chuyện đó.

      “Tôi cần cái quyền thừa kế vớ vẩn gì đó, ông tưởng có thể đe doạ được tôi ư? Tài sản mà mẹ tôi để lại cho tôi còn nhiều gấp mười lần cái gia sản của ông. Tôi cũng chưa bao giờ hy vọng mình có cái “vinh dự” được trở thành thành viên trong cái gia đình mới của ông cả. Ông chưa bao giờ xem tôi là con ông, trong mắt ông chỉ có mình Hạ Khuê thôi. Từ ngày mai tôi chuyển ra khỏi đây, tôi chán ghét nơi đây lắm rồi.”

      xong để ai phản ứng Sam Y chạy vụt lên phòng, che giấu những giọt nước mắt rơi…

      P-s khổ thân Sam Y :-((
      myuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :