TRUYỆN DO Nhunggminn SƯU TẦM [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      chương 30 : thế giới khác

      -Tôi giết người!-Nó ngẫn mặt lên nhìn ,dù rất sợ hãi,nhưng lời rất khẳng định.

      -Đó là quy tắc nếu ngừoi khác chết chết.Chỉ có 2 quyền có thể chọn._Vừa vừa bước về chiếc ghê cao cách đo xa,kế bên chỗ LowRand nãy giờ chờ đợi.

      Thấy vẻ lo sợ đôi mắt đỏ hoe của nó, chút biễu cảm mà tiếp tục đánh vào tâm lý,cố ý nhắc nhở:-. quên ba mẹ chết dưới tay Tống Hào thế nào sao?.Đây chĩ là bắt đầu. nghĩ có thể dễ dàng đột nhập để lấy chứng cứ tội phạm của con cáo già đó dễ dàng sao.Lão ta biết là đứa trẻ năm đó con sống sót.Lúc nãy là cái bẫy để giết mà chẵng tốn chút công sức nào. tưỡng nơi đó có thể cho vào dễ à,nếu đó phai là nơi chờ tới.

      Nó sực tĩnh,não và tứ chi nó như có cảm giác trở lại,dây thần kinh như bắt đầu họat động,giờ nó mới phát giác.Tại sao nới đó nó có thể vào 1 cách dễ dàng mà chẵng có chút sai sót nào. tháng nó lợi dụng Vĩnh dẫn nó đến Công ty mượn ý làm tham quan,nhưng nó cẫn thận ghi lại từng chi tiết nơi đó.Vô tình 1 lần nó nhìn thấy Tống Hào chuyện điên thọai về chứng cứ phạm tội cũa lão để trong phòng đó.Nó muốn bắt lão phải chịu tội trước pháp luật.Chứ muốn giết chết lão.Vì nó sợ Vĩnh coi nó là kẻ thù giết cha mình,nó muốn vĩnh mang nỗi hận như nó,no muốn Vĩnh giống nó,tỗn thương.Chỉ cần Lão ra trước pháp luật,dù ngồi tù chung thân,ít ra Vĩnh cũng mất người thân chịu cảnh mồ côi giống nó.Đó là li do,nó bầy ra kế họach tìm chứng cứ tội phạm đột nhập vào công ty.Nhưng nào ngờ mọi việc còn như nó nghĩ đơn giản như thế. ra là cái bẫy Lão gìa đó quả độc ác,muốn giết chết nó mà cần phải tốn công sức,để no tự sa lưới, là con rắn độc.Sao Vĩnh có thể là con của 1 kẻ độc ác hơn cầm thú như thế.

      nhếch môi:-Sao,bây giờ muốn sống để trã thù,hay muốn cùng chôn chung với cái chết của ba mẹ vĩnh viễn đòi được.Để cho con cáo già đó sống ung dung tận hưỡng sung sướng.

      Câu của dường như động sâu vào tâm can nó.Nó dường ý thức được mình nên làm gì.Nó biết bản thân còn đường lui nữa.Nếu bây giờ chết để cho lão ta có thể cười nhạo hưỡng lạc,ngày nào còn con rắc độc đó còn vô số người bị hại như gia đình nó.Lão biết thân phận nó dù gì cũng bị lão truy sát,bây giờ là thời khắc tĩnh táo.Con đường này chọn đầy máu tanh, có hoa hồng nào cả.Số phận bây giờ thuộc vào người đàn ông Ma Vương kia định đọat.

      Nó nhấc cây súng lên,Cây súng nhìn nhưng ngờ nó lại nặng khảong 1kg phải.Lần đầu cầm súng,nó biết phải sữ dụng thế nào.Đành liều 1 phen,nhớ mấy cảnh phim hành động thế nào. làm theo như thế.Tay súng chĩa về hướng Tư đạt,đôi tay vụng về bóp cò.

      Tư Đạt hảong hốt,mắt trợn trắng nhìn nó,lắc đầu lia lịa,miệng lẫm bãm:-.... đừng..bắn,xin đừng bắn.

      Nó như chẵng nghe thấy thứ gì nữa,chỉ biết nỗi hận thù quấn lấy người mình.Trong đầu hình ảnh ba mẹ nó lên làm tim nó đau nhói.1 làn nước ấm nóng rơi xuống,nó thét lên:-AAAAAAAAAA---ĐÙNG—ĐÙNG—ĐÙNG---tiếng súng phát ra ba lần.

      Nó thở hỗn hển,ánh mắt mơ hồ hảong lọan,ngồi ngụy xuống đất,mũi sũng cũng chĩa xuống nền đất.Nó như hoang dại,nhìn làn máu chãy bắn ra người Tư Đạt.3 phát trúng đúng 3 phát,chẵng lệch đâu mà ngay vào tim của lão.Mặt nó thấm cả máu nước mắt,mồ hôi như hòa lẫn vào nhau.Cơ thể bần bật run lên,mất dần sức lực,đôi mắt còn trong thấy gì nữa,chỉ còn là 1 màu đen lẫn đỏ mơ mơ hồ hồ.

      -Woa, này có năng khiếu lắm đấy,nếu được tập luyện thua cao thủ nào trong Sat Bang—Bộp---Bộp---LowRand cười 1 tiếng vỗ tay,nhìn sang Max (Dưong Vĩ) thích thú.:-Đúng là uổng công chờ đợi trò vui.Từ khi nào Max biết bầy trò chơi thú vị như vậy chứ.! đúng là người tàn độc nhất tôi từng biết.Người đáng chết cũng phải chết,nhưng người mang tội suốt đời sống bằng chết chỉ có mới nghĩ ra được thôi.Max!_Nói xong LowRand vỗ vào vai Max

      mắt sói xám đáng sợ sâu hút thâm sâu khó lường,tà mị nhìn nó,chẵng để y tới lời cười cợt của LowRand, bước tới bế nó lên ôm gọn nó vào lòng,lạnh lẽo cất bước ra khỏi gian phòng.Khi quay ,lời lạnh tanh cất lên=Dọn dẹp cho sạch .!

      Hiễu ý LowRand gật đầu mĩm cười:- yên tâm!

      ---------------------------------------------------

      -Trướng Âu Á

      Ánh mắt dữ tợn của Vĩnh nhìn hằn hộc.Vẻ mặt tiều tụy hẳn .

      - là Tiểu Mai bạn của Nguyệt hàm đúng ?._Thần sắc và giọng tóat lên lạnh lùng.

      Tiểu mai tim như muốn nỗ tung, nàng ngơ ngác chăm chú nhìn Vĩnh gật gật đầu,rồi lại lắc lắc đầu.Hành động ngốc nghếch làm Vĩnh nỗi cáo.:-Ruốt cuộc là phải hay ?

      -Tôi ..tôi cũng biết!_Mai thấy sợ sệt,rụt đầu xuống,chẵng dám ngẫn lên,Mai cũng biết bản thân có phải là bạn của Nguyệt Hàm hay là nữa,làm sao có câu trả lời đây.

      -Chết tiệt!,vậy biết Nguyệt Hàm ở đâu .Nguyệt Hàm có người bạn nào khác ,làm sao có thể liên lạc được!_Vẻ nóng vội Vĩnh như mất bình tĩnh. 3 tuần mọi thứ về Nguyệt Hàm gần như biến mất, nhìn thấy vài ngày Vĩnh chịu được,đằng này tung tích 1 chút cũng có.Đến biệt thư Cool cũng chẵng thấy đâu.Muốn gặp tên Dương Vỉ tìm người càng .Gần như mọi thừ đều biến mất 1 chút dấu vết.Cơn điên này làm sau kiềm chế,

      -Nguyệt Hàm vốn là người lập dị, phải ai cũng gần được ấy,chính vì điễm đó mà tôi luôn muốn tiếp xúc Nguyệt Hàm,cái tôi biết ấy là mô côi,sống 1 mình, bạn bè thân thuộc. dễ dàng liên lạc.!_Mai giọng .

      -Những thứ này cần ,tôi cần tìm ra ây,cuối cùng ấy biến mất đâu được,chẵng lẽ…_Trong lúc nóng giận, giữa chừng Vĩnh lại nghĩ tới Dương vĩ, lẽ làm gì Nguỵệt Hàm.Nghĩ là vội quay .Bỏ mặt Mai còn đứng thẩn thờ ở phía sau.

      Mai trong lòng cảm thấy lo lắng cho Nguyệt Hàm, ghét Nguyệt Hàm,chỉ là ganh tỵ,cảm giac đ1o vốn rất bình thường,tuỗi 18 những cảm xúc ganh tỵ này chỉ là cảm giác đơn thuần thôi. cũng hiễu sau thời gian qua lại tránh xa Nguyệt Hàm,vì cái gì,chính cũng nhận .Muốn 1 câu xin lỗi có phải bây giờ kịp.

      ----RẦM RẦMMMM-----

      Vĩnh tức điên, dùng sức đậm mạnh cảnh cỗng lớn của khu biệt thư Cool.

      Vừa đúng lúc chiếc xe đen bong lóang sang trọng đỗ tới.Dương Vĩ bước xuống xe.

      Vĩnh nóng giận nhào tới túm lái cỗ áo của gào lớn:NGUYỆT HÀM ĐÂU, LÀM GÌ ẤY,MAU GIAO NGUYỆT HÀM RA. ẤY ĐÂU RỒI HẢ!

      --bỐPPP—

      Tên vệ sĩ liền đấm cho Vĩnh 1 cái mạnh,khiến cháong váng. miệng Vĩnh rĩ máu,nhưng Vĩnh vẫn điên tiết nhào tới.Tên vê sĩ cao to định giánh cho th6em 1 đòn nữa,nhưng bị Dương Vĩ ra hiệu ngăn lại.Tay Vĩnh vừa giơ lên.Dương Vĩ tóm lấy bóp chặt,nỗi hết gân.:-Bây giờ cậu muốn làm lọan phải ?

      -Nguyệt Hàm ở đâu?_Vĩinh hằn học nghiến răng nhìn Dương vĩ,dù tay bị giữ chặt.

      - ta còn ở đây nữa.Nếu còn đến đây gây tôi nhờ ông Tống đến giải quyết.!_Vẻ điềm tĩnh của trái ngược với Vĩnh,nhìn Vĩnh lạnh lùng trầm giọng .

      -Nhất định là giấu ấy, ấy bây giờ ở đâu?_Vĩnh 1 chút nhúng nhường,càng tức tối hơn, giựt tay mình ra, nghiến răng nghiến lợi nhin như muốn giết người

      - ta chết rồi!_Không giữ thái độ khách khí bá đạo .Chẵng đợi Vĩnh phản ứng, đẫy người Vĩnh qua,thong thái cao ngạo liếc Vĩnh lấy 1 cái.

      Vĩnh như đứng chết trân,chưa kịp phản ứng.Như cả bầu trời sụp đỗ.Giống như ngày tận thế xảy ra,cơ thể đông cứng,gân xanh gân đỏ nỗi khắp người,mắt đỏ ngầu .Đầu như bổ búa con nghĩ gì được nữa quay lai nhao tới cảnh cữa lớn kép.Khuất sau cánh cổng là bóng dáng kiêu ngạo điềm nhiên ung dung bước .Vĩnh đứng gào lớn:- LÁO, ẤY THỂ CHẾT,NẾU ẤY CÓ MỆNH HỆ GÌ TÔI GIẾT CHẾT ,DƯƠNG VĨ TAO CHẾT MÀY NẾU MÀY DÁM ĐỤN ĐẾN ẤY.TAO TÌM ĐƯỢC NGUYỆT HÀMMM…!_vừa dứt lời ngồi sụp xuống,nước mắt ngừng tuôn,cơn đau xé ruột xé tim gan này ai thấu,cơn mưa trào từ đâu đỗ ập xuống,bóng dáng bị chìm trong cơn mưa,mọi đau thương ngừng siết chặc làm Vĩnh còn cảm giác lạnh ngắt của làn mưa gió.Vì còn bất cứ cảm giác nào nữa ngay lúc này. nhớ Nguyệt Hàm đến điên dại.

      ----------------------------------------------------------------------

      -Á Á Á..aaaaaaaaaaaaaáA—CÚT ----áÁ—Tiếng thét choi tai từ căn phòng kín.

      Người đàn ông đứng trước cửa nhìn 1 người Tây sắc mặt cũng lạnh lùng kém:- ta thế nào?

      -Ngài Max,từ khi ấy tĩnh dậy, la hét điên cuồng như thế.Chúng tôi tiêm thuốc ngủ,nhưng khi tỉnh lại ta lại phát cơn la hét.Chúng ta thể cứ chích thuốc ngủ mãi được._cô Tây nghiêm mặt trả lời,phần kính cẫn.

      lạnh lùng gật đầu,rồi hất mặt bảo Tây lui ra. đứng trước cửa nhúch nhích.Vẻ mặt mang chút biểu cảm nào,Tay bỏ vào túi quần.Đứng khảong 5 phút.Dường như tiếng thét trong phòng thể dứt.

      -AAAAAÁA…Áa….Á..Á..BIẾN ..CÚT HẾT …Á Á Á.._Cô trong trang phục sơ mi trắng,đầu tóc rối bời,đôi môi khô trắch bệch,gương mặt xanh xao tiều tụy.2 cánh tay ôm lấy đầu,như 1 người điên lọan.Đôi mắt vô hồn sợ hãi.

      -Cạch----Tiếng bước chân của ngày 1 dần tiến tới.Nó nhìn thấy ,ngẫn mặt ra chăm chú dõi theo thân ảnh cao lớn,gần như nhìn rang,nó càng hảong sợ hơn.:- ĐƯỢC LẠI GẦN…MA QUỶ..NGƯỜI LÀ MA QUỶ._Tay chân lọan chọang dùng sức xua đuỗi.

      Dương Vĩ Mạnh bạo cầm lấy cánh tay nó.Dùng lực kéo nó vào lòng.Nó vùng vẫy dữ dội,hơi thở ngày càng lớn,nó như người điên la hét kêu ầm ĩ. những tiếng kêu la ngày lớn khiến tay, mà chỉ làm nỗi tiết giận dữ hơn.Dương Vĩ mạnh tay đẫy nó ngã xuống niệm trắng,hai ánh mắt đối nhau,kẻ hoang mang mắt đỏ ngầu gân mắt lộ ra hết,kẻ tà mị,đôi mắt sâu hút mang 1 quần khí kì lạ.:-Nếu còn phát điên đừng trách tôi chôn sống .

      Nghe giọng điệu đáng sợ như vậy 1 người tâm khí hổn lọang sao có thể yên được,càng làm nó điên dại hơn.:-MA QUỶ…NGƯỜI CHẾT ..NGƯỜI LÀ MA QUỶ:_Cánh tay ôm yếu vùng vằng vỗ vào người ,nằm dứoi thân thể ,nó hoàn toàn bất lực thể làm gì được cơ thể đồ sộ.

      Vừa dứt lời, để no hét tóang nữa, xé tọat áo sơmi người nó làm hai mãnh.Liền ngấu ghiến da thịt nó. cắn mạnh vào cỗ nó.Khiến nó đau đớn mà hét lên.Đường gân cỗ như nỗi .Cơ thể no bắt đầu mềm nhũng, trở nên nhành từ lúc nào,xoa đều khắp cơ thể nó,nâng niu từng chút,nó dần có 1 chút cảm giác.Cặp mắt nó dần giảm nhiệt độ cuồng hoang.Có phần tĩnh táo.Nó bắt đầu cảm giác được ý thức mở to mắt ra.

      - làm gì thế,mau bỏ ra!_Nó dùng sức đẩy vai ra.

      -Rất ngon.Muốn tôi bỏ ra hết cách_Dương Vĩ liếm từng chút cơ thể nó,từng tất da trắng nõn đều thử qua.chậm chạp lên tiếng lười nhác.

      -Bỏ ra,mau bỏ ra, được liếm nữa,bỏ ra._Nó cọ quậy,đầu lắc lắc.tay đánh vào lưng .

      - cho tôi biết, bây giờ là của ai_Tuy thèm khát cơ thể ấy mà luyến tiếc muốn tha,nhưng cũng bá đạo lên tiếng.

      -Của ,là của ,tôi là người của ,đừng liếm nữa._Nó nhanh miệng ,chĩ mong nghe được vừa ý mà tha mạng cho nó.

      vừa lòng,thả lỏng người no ra.Chiếu tia sắc bén nhìn nó.:-Từ giờ mọi thứ của ,tính mạng,thân thể,đều do tôi định đọat.Nếu còn dám tự ý dùng tính mạng của bừa bải, đừng trách tôi khách khí.

      Nó gật đậu,mím môi.:-Tôi giết..người.!_Giọng như khi tháong qua yếu ớt.

      thể thái độ, chỉ im lặng nhìn gương mặt nó.

      Trầm giọng:-Chỉ là kẻ đáng phải chết. còn phải học rất nhiều.

      Cặp mắt to tròn long lanh,nhin chóp:-Mạng người có thể đáng hay sao?

      -Là kẻ đáng chết phải chết.Thế giới hắc đạo có thứ gọi là thương hại. là kẻ thù chết,hai là phải chết.Hắc đạo tồn tại bạn,nếu phải là cộng tác có lợi, là kẻ địch._Lời như con dao sắc bén mà dạy dỗ nó.

      -Tôi chỉ muốn tra thù Tống gia!Tôi muốn làm công cụ giết người của ,tôi muốn làm người hắc đạo gì cả_Nó lo sợ,nó biết chẵng thể thóat được,nhưng nó chỉ cần trả được thù,sau đó phục tùng ,chỉ cần bảo no làm công cụ ấm giường cũng được,nó muốn hữi mùi máu tanh, giết 1 người có lẽ ám ảnh này mang theo nó suốt đời.

      - có quyền lựa chọn sao.!_Lại ngữ khí bá đạo độc tài, chẵng cho nó 1 chút tự do, rang muốn bó buột nó trong thế giới của

      --Tít—Tít--Tiếng kêu ngoài cửa. lên gương mặt của Phúc Hoàng màn hình đặt tường trong phòng. Lão Đại,bên Tống thị có hành động.

      Nghe thấy tiếng , ngồi dậy,thần sắc điềm nhiên,ung dung bước ra.

      -Tôi muốn cùng.!_Nó mạnh miệng cất tiếng,nếu là Tống Hào nó cần phải biết.

      Dương vĩ quay lưng lại,chỉ lên 1 tiếng –Được

    2. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      chương 31 :

      -Chuyện này quan trọng lắm sao.?_Phúc Hoàng nghiêm mặt .:- Tống Hào mượn tay đứng sau Lão Dương gia cùng MaSéc kí 1 giao ước làm ăn trong 5 năm.Chế tạo lọai vũ khí độc quyền được bọn họ tiến hành,nếu chúng ta nhanh tay bị mất lợi thế.

      LowRand cau mày, còn bộ dạng cười cợt thường này mà vẻ mặt lạnh lung kém:-Cái này tôi và Max bàn từ trước rồi.Vụ đột nhập vào công ty Tống Thị lần này nếu lão phát ra có người cứu thoát con mòi của Lão chắc chắn làm lão hành động nhanh hơn.

      -Dù gì,Tống Hào chưa biết mặt của Max,lúc đó camera bi Max phá hõng,làm sao lão phát ra được.Nguyệt Hàm chẵng phải chỉ là 1 con chuột đáng độ nguy hiễm cho Lão ,chắc chắn lão bận tâm đến làm gì.!_Lạc thần lên tiếng,suy luận rồi nhìn qua phía Nguyệt Hàm ngồi kế bên Dương Vĩ.

      Lời của Lạc Thần nghe như rất có lí,1 người như nguyệt hàm đáng làm cho Tống hào phải bận tâm.Lão thể nào đáon được sau lưng Nguyệt Hàm có Max lão đại của Sát Bang đứng đầu hắc đạo bảo hộ.Cho dù lão có biết cũng dám đụn đến.cả 6 người đều gầt gù đồng ý.

      Nguyệt hàm từ lúc bước vào căn phòng này cảm thấy lạ lẫm, gian rất kì lạ,nhìn như chẵng có gì,1 cái bàn tròn lớn nhưng có thiết bị màn hình cảm ứng trong suốt mặt bàn.Xung quang dường như tạo 1 cảm giác gian đa chiều,cái ghế có thể tự di chuyễn rất đại,chưa bao giờ nó cảm thấy những lọai công nghệ này .Nó chĩ ngồi kế bên im lặng,gần như nín thở,ngột ngạt và lo sợ những con người lạ mặt luôn mang hơi thỡ sát khí đến tê người ở đây, từ đầu đến cuối luôn hướng tia nhìn về phía nó.

      -Trong khảong thời gian này,chúng ta nên hành động tránh bức dây động rừng,tập trung tiềm kháong vật.Khỏang lâu nữa tên lửa Iskander-Mđược chúng ta cải tiến được đưa ra thị trường.Các quốc gia trong chiến tranh đều đặt hàng số lượng lớn.Chỉ cần lọai bom nguyên tử KC9 được hàon thành,mọi quyền lực chẵng phải chúng ta đều nắm vững cả MaSéc cũng đấu lại sao._Lạc Tư từ đầu đền cuối im lặng,đột ngột lên tiếng,sau khi bấm bấm gì đó màn hình.

      Từ đầu đến cuối Lão Đại vẫn chưa lên tiếng,giác quan đều tập trung suy nghĩ gì đó,đôi mắt thâm sâu sắc như lưỡi dao ngồi kiêu ngạo chiếc lớn như 1 vị vua hề động đậy hay biễu cảm.

      -Nguyệt Hàm, được lão đại dẫn đến đây,ắt hản biết con đường sau này của nào chứ!_Lạc Thần nghiêm giọng,tia lạnh lung quét ngang người nó.

      - bé, rất được Max sủng,cho nên hãy ngoan ngõan đừng làm đều gì ngu ngốc có lợi cho đâu ._LowRand nỡ nụ cười tà tà,nheo mắt nhìn thái độ nó mà thích thú,nghe qua là nhắc nhở nhưng ra là 1 lời đe đọa.Làm no khỏi rung mình.

      -Lão Đại,ngài có suy tính gì cho bước tiếp theo_LạcTư nghiêm mặt quay qua nhìn .

      đáp lại,đặt tay màn hình cảm ứng,lướt các ngón tay thông số.Hình ảnh liền lên.Bức hình 1 người đàn ông trung niên chính là Tống hào bước lên 1 chiếc xe ôtô màu đen.Tất cả mọi người đều chú ý lên theo dõi,nheo mắt khó hiễu,nhưng khi Dương Vĩ cho phóng to hình ảnh chĩnh độ phân giải nét.Sau tấm kính xe xuất người đàn ông nhìn rất uy nghiêm,trông rất phong độ,nét mặt cứng cõi trung niên nhưng nét đẹp tuẫn mĩ vẫn bị thời gian làm hao mòn.

      -Đây..! phải là Dương Gia sao?.Người chúng ta theo dõi báo Tống hào đến gặp MaSéc,sao lại là Dương Gia.Xưa này người cầm đầu Maséc phải là Robert sao?_Lạc Thần bật lên tiếng nghi hoặc,nhíu mày nhìn Max

      Tất cả ai nấy đều có phần nhận ra gì đó,hiễu ý đồ của Max,liền chăm chú nhìn Max trông căng thẵng.Duy chỉ có nó hoàn toàn chẵng biết gì.

      Max dựa người ra sau,phong thái trông rất ngang tàn,nheo cặp mắt sắc bén như dao,trong ma mị,nỡ 1 nụ cười nhếch:-Để xem,5 năm sau ông ta dùng thân phận gì để cùng chơi trò thú vị này.!

      -Đúng là cha con nha.! Cách làm cũng giống nhau.haha_LowRand cười tươi cách có phần mĩa mai.

      Dứt câu LowRand liền nhận được cái liếc đáng sợ của Max.Câu này có lẽ làm 1 phần tức giận,mặt đanh lại tỏa khí lạnh.Phúc Hoàng thấy tình cảnh xong liền lên tiếng cứu bạn.:-LowRand ít chút ._Nghiệm mặt nhắc nhở LowRand xong liền quay sang Max kính giọng:-Lão Đại,chẵng lẽ còn phải chờ thêm 5 năm nữa sao?

      - chờ được 18 năm thêm 5 năm nữa cũng quá lâu.!_Max lạnh giọng lên tiếng,tiện tay đặt qua eo nó,khiến nó giựt mình.Vốn muốn nghe chuyện Tống Hào,nhưng hình như mọi thứ cần nghe cũng nghe được,nhưng có nghe cũng biết họ gì.Nó cảm thấy bản thân vốn bé tầm thường với ,bây giờ càng bé hơn trong thế giới màu đen này.Nó ý thức được bản thân chẵng khác gì là 1 hạt bụi .

      -----------------------------------------------------

      -Tại sao tôi lại ở đây.?_nó bang hoàng,trong lòng hoang mang nhìn hai kẻ kế bên.

      - nên ngủ 1 giấc ,còn mười mấy tiếng nữa mới tới nơi._Lạc thần lười biếng tra lời,tay luôn bận trộn lướt tay bấm bàn phím.

      -Tôi cần biết tại sao tôi lại ngồi máy bay,các người muốn đưa tôi đâu.?_Nó nóng vội cau mày quay sang nhìn Lạc Tư.Chẵng phải nó ở trong tóa nhà kính của Max sao,Tối qua con tự tiện vào phòng nó bá đạo mà giành lấy cơ thể nó ôm ngủ như con mèo chết,làm cả đêm nó dám nhúch nhích,nhắm mắt ngủ cũng xong,bị hơi thể ngang tàn của phủ cả cơ thể,may mắn là chưa bị ăn tươi nuốt sống.Mệt lã người canh chừng giở trò cuối cùng ngủ lúc nào hay biết.Đến khi tĩnh dậy ngồi máy bay tư nhân của Sat bang,còn được đặt cách thêm 2 kẻ mặt đá này nữa chứ.

      - thể yên được sao.?Tôi hiễu sao Lão Đại lại muốn làm ngừoi của lão đại, chút bãn lĩnh cũng có.Cuối cùng làm gì có thể khiến lão đại chú ý để theo bên cạnh._Lạc Tư nhấm mắt,nằm dài ra ghế,giọng khinh miệt .

      -Nếu tôi biết tôi đắc tội phải ở đây. là kẻ mọn mà,dẫm phải chân thôi khiến bản thân sống dỡ chết dỡ thế này.Muốn bị ức hiếp._Nó phụng phịu phòng mang trơn mắt lên cằng nhằn.

      Đôi mắt nhắm ghiền lười nhát đột ngột mở căng ra,ngạc nhiên nhìn nó chóp mắt.:-.. dám dẫm lên chân lão đại sao?. còn tòan mạng đến bây giờ đúng kỳ lạ.

      -Kỳ lạ thế nào.Bây giờ chẵng phải tính mạng tôi cũng giữ nỗi sao?_Nó ngẫn mặt,cứ như đâu phải gì to tát.

      -Lúc trước có 1 người vô tình dẫm lên chân Max,liền bị Max bắn chết ngay tại chỗ.

      -Sao?. đùa chứ,chân cẫn kim cương sao mà lỡ dẫm phải bị bắn chết.Vậy chẵng phải tôi quá may mắn rồi sao?_Nó há hốc mồm,trong lòng khỏi cảm tạ trời đất,lúc đó còn quay lại trêu chọc nữa cơ chứ. lẽ bữa đó ăn chay sao.

      -Muốn theo Max,cái mạng của chỉ có 1.Nếu có bản lĩnh, cũng có thể chết bất cứ khắc nào._Lạc Thần từ nãy giờ như con ong chăm chỉ,đột nhiên lên tiếng lạnh lùng.

      Thế tôi nên làm gì,tôi biết gì cả.?_Nghe tiếng Lạc Thần no liền quay sang nhanh miệng hỏi,nghe tới cái chết cái sống riết từ quen cũng thành quen .

      -Thế cho nên,bây giờ mới phải đưa đào tạo,mới chính thức trỡ thành người của Sat Bang,người của Sat Bang ai cũng có biệt tài và bản lĩnh và đặt biệt phải luôn trung thành.Max ra lệnh trong 5 năm phải hòan thành khác khóa huấn luyện đặc biệt._Lạc tư nhìn no hiễn nhiên ,gương mặt luôn giữ độ lạnh lùng.

      -5 năm,sao lâu thế.!..Vậy tôi phải đến đâu?

      -Người của Sat Bang là những ngừoi Theo Max từ lúc 10 tuỗi.Để trỡ thành 1 sát thủ trãi qua ít lần dối mặt với cái chết.Có những người vào tổ chức cùng với Max đến bây giờ. nghĩ 5 năm của là lâu sao.Với cái đầu ngốc nghếch của biết có sống sót qua khỏi khóa huấn luyện hay !_Lạc tư như chế nhạo,tay chống cầm vừa vừa nhìn ra cửa kính mấy bay.

      -Vậy mấy theo ta năm mấy tuỗi. ta trong còn rất trẻ có thể có quyền lực lớn như thế, ta trãi qua những gì!_con mắt nó đột nhiên sáng rỡ,chăm chú muốn nghe kể về con người kì dị đó.

      -Năm Max vào Sat Bang lúc 13 tuỗi,còn chúng tôi đều là những đứa trẻ 10 tuỗi được chọn để huấn luyện làm sát thủ.Nếu chúng tôi ít lần đối mặt với cái chết, lão đại biết bao lần từ cõi chêt trỡ về.Ỡ Mĩ 1 người thân thuộc,nếu lần đó Max dùng mạng sống đề cứu 200 đứa trẻ 10 tuỗi bây giờ có chúng tôi trong Sat Bang._Lạc tư dùng ngẫu khi lạnh lùng,chế nhạo mà giọng đều đều rất sâu lắng.

      -Có phải cậu nhiều quá rồi Lac Tư_Lạc thần trầm giọng nhắc nhở nên nhiều.

      - sao, ta ngốc như thế phải để ta biết chút ít lợi hại của Max,xem ra ta chưa hoàn tòan phục tùng Max đâu_Lạc tư cười nhếch môi.

      Nó vẫn con ngỡ ngàng,mặt cứng đơ:-13 tuỗi cứu 200 đưa trẻ sao,này có bốc khóec đó._nó bễu môi nhìn Lạc Tư kho tin.

      Lạc tư đanh mặt tức tối:-Nha đầu ngốc như biết gì. làm sao biết được Lão đại là 1 người tài giỏi thế nào,13 tuỗi cầm dao đâm chết 3 mạng người,dẫn chúng tôi ra khỏi lữa đạn,15 tuỗi theo Lão đại cũ buôn vũ khí,cầm súng giết dưới 100 người.18 tuỗi lật đỗ thế lực cũ của Sát Bang lên làm lão đại ai cũng kính phục. 20 tuỗi đưa Sát Bang lên đứng vị trí ngang tầm với MASéc trong giới Hắc Đạo coi Max như 1 truyền thuếyt huyền thọai,trước nay ai được tận mắt nhìn thấy Max,vì Max là người hành động rất cần thận và thông minh,lần nào cũng giấu mặt ,chỉ đứng sau chỉ đạo.18 năm qua từng ngày Lão đại đều có thể chết bất cứ lúc nào,nếu có bản lĩnh như 1 vị thần.

      -Lạc Tư,cậu là kẻ nhiều chuyện từ lúc nào vậy._Lạc thần lo xong việc,lien quay sang cau mày nhin lạc tư.Gương mặt lanh tanh răng đe.

      - với tôi có sao đâu,biết nhiều 1 chut để học hỏi thôi,thế giới hắc đạo tôi chẵng khác nào là đứa mù qua cầu khỉ.

      - cần biết quá nhiều.Lo bản thân trước mắt đi_Lạc thần lạnh giọng,nhưng hề liếc sang nó.

      -Lão đại tài giỏi như vậy chứ. ra có bao nhiêu bộ mặt vậy.Lúc là 1 Dương Tổng học thức tài năng phong nhã,khi thi là 1 tên Dương Vĩ háo sắc biến thái.Còn bây giờ là 1 Lão đại của hắc bang nghe lợi hại như 1 vị thần.Còn người này đúng là khiến người ta kinh sợ._Nó chau mày,uyên thuyên .Nó tài nào tin được đời này có kẻ tài giỏi như thế,quyền lực,tiền tài,cả bề ngàoi đều có,haòn hảo hơn cả hàon hảo,sao có thể trãi qua nhiều song gió như thế.:-Chẵng phải nhà giàu sẵn sao,cha là Dương lão gia nhà tài phiệt,cớ gì lại phải rơi vào hàon cảnh đơn thân ở Mĩ bị bắt vào hắc bang.Có quá vô lý không_câu hỏi lien tục được đặt ra trong cái ãno bé của nó.

      -Đó phải là những thế cần biết,Nếu 5 năm vươt qua huấn luyện,hình phạt là cái chết, nên biết cái này_Lạc thần nghiêm túc 1 chút đùa cợt trầm trầm giọng noi.

      -Tại sao chứ!_Nó hảong hốt,cảm giác bất an ập tới.Chưa trả được thù nó chết dễ dàng.

      -Lão đại ra lệnh,nếu vượt qua huấn luyện đặt biệt,dù chỉ con 1 hơi thở để sống cũng phải bắn chết ._Lạc tư im lặng được 1 lúc giờ lên tiếng.

      Đột nhiên máy bay có cảm giác lắc lư.Đây là máy bay tư nhân, máy bay chĩ có no Lạc Thần Lạc Tư,vài người của Sat Bang,khi máy bay có tượng lạ,chuông báo máy bay sắp phát nỗ.

      -Làm sao thế_Nguyệt Hàm sợ hãi nhìn Lạc Thần LẠc Tư.

      Cả 2 trông rất bình tĩnh,những tình huống này thể hảong lọan:- mau theo tôi.!

      -Ngài Lạc thân,lạc tư,máy bay có đặt chất nỗ,sắp kịp rồi_1 người đàn ông người Tây cao to chạy tơi bẫm báo.

      -Có kẻ giở trờ, lẽ lão già Tống hào tìm ra Trịnh Nguyệt Hàm,dám cả gan hành động máy bay của Sat Bang._Lạc tư nóng giận la lớn.Căng thẳng nhìn qua Lạc thần lướt tay đánh lien tục bàn phím.

      -------ĐÙNG---BÙNG------Cả 1 vùng bầu trời rực cháy khỏi lữa phát ra từ chiếc máy bay.

    3. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      chương 32 : năm năm sau

      Washington D.C thủ đô nước Mĩ.

      Trong tòa nhà cao óc chọc trời.Ở đại sảnh diễn ra 1 buỗi dạ tiệc,tất cả những người ở đây đều là những người tai to mặt lớn,sang trọng tôn quý.Chung quy là những người làm ăn kinh doanh,những người có quyền lực chính trị đều xuất tại đây.

      Ngoài những người bên trong căn đại sảnh trò chuyện vui vẻ,bàn luận làm ăn hợp tác và khiêu vũ ở 1 gian phòng khác có 1 người mang thân phận như họ mưu hành động ý đồ đen tối.

      -Mẹ kiếp!_Tiếng tức giận vừa được phát ra từ người có thân hình thon bận đồ đen từ xuống dưới,đôi tay liên tục lướt nhanh bàn phím chiếc Laptop.Căn phòng tối chỉ duy nhất màn hình chiếc máy Laptop phát sang,rọi vào gương mặt kia mờ mờ ảo ảo,trông rất nghiêm túc và sắc xảo.

      - đùa tôi phải .Chỉ có 1phút cho ._giọng vốn rất ngọt nhưng phát ra nghe rất khó chịu, tai gắn bộ đàm dường như chuyện với người bên kia chiếc bô đàm nghe như rất gắp gáp.Tay thon mềm vẫn tiếp tục lướt bàn phím rất nhanh.

      ---Cạch----Yes!_mừng rỡ hô 1 tiếng,tắt nhanh màn hình kết nối tài liệu mật.Nó thu dọn đồ nghề,vừa định bước ra ngòai,tay sờ lên chiếc bộ đàm hình hoa văn như chiếc bong tai lỗ tai chĩnh cho hơn,miệng nhanh:-Còn 2 phút.!

      -Lộp cộp---Lộp cộp----Tiếng gót giày vang lên gấp gáp như chạy.Bước ngang nhiên ra ngoài ngang qua khu đại sảnh,nó chỉ liếc nhanh vào trong nhìn những người bên trong khỏang vài giây 1 đường cong khoe môi chợt ra kì dị,đến gần thang máy.

      Nó nheo mắt khi vừa bắt gặp 2 tên người Tây bận áo đen,miệng lẫm bẫm như chữi rủa:-Khốn kiếp,tốt nhất đừng nhìn thấy tao,nếu bọn bây xui xẻo.

      Nó lách qua bên tường,cố tránh để 2 tên kia bắt gặp. đúng lúc vừa cất bước 1 tên bắt gặp được bóng lưng nó.-Đứng lại!_vội kêu chay theo.Tên còn lại cũng chú ý chạy cùng.

      những nghe thấy tiếng kêu mà bỏ chạy,ngược lại nó rất ngoan ngõan đứng im nhúch nhích quay lưng với bọn chúng.Khi 2 tên áo đen bước tới gần.

      --Bốp--Bốp---Rầm—Chưa kịp nhìn thấy mặt,nó nhanh như chóp quay lại tung 1 cước thẵng chân đá vào mặt 1 tên,1 tên đấm mạnh vào 2 mắt,lực đủ để bọn chúng chóang vóang lọang chọang mà gã xuống đất,chưa kịp định hình ngồi dậy,nó tiếp tục đá lien tục vào mặt 2 tên vệ sĩ khiến chúng bất tĩnh nằm bệch dứoi đất.

      Nó nhăn mặt quay .:-Shit! 2 thằng khốn làm hao hết 3 phút!

      Nó chạy nhanh ra ngaòi,tránh những kẻ lại gây rắc rối hao thêm thời gian.

      Tiếng từ bộ đàm hình hoa văn như chiếc bông tai đeo lổ tai phát ra:- làm gì vậy…sao con chưa ra!

      Nó chạy như bay,phóng ra cửa tiện tay nhấn cái chuông báo động,miệng nhếch nhếch cười.:-Gặp phải bọn ruồi xui xẻo,cho bọn trong kia thêm chút thú vị,để xem chân bọn họ chạy nhanh cỡ nào!

      Chạy tới khung cửa kính,chẵng chờ đợi nó nhào tời phóng ra ngàoi,---Xỏang---cả người lướt qua những mãnh vở thủy tinh mà bay ra khu thảm cỏ như biết từ trước mà chẵng có chút thương tích nào.

      Đến cửa ngàoi chiếc MôTô phân khối đậu sẵn.Nó phóng nhanh lên chiếc môtô.

      --ĐÙNG---BÙM---Tiêng Rồ ga vừa nỗ, cả tòa nhà cũng nỗ tung,khói lửa mịt mù,tòa nhà kính gần như sập đỗ.Thân hình nhắn cưỡi chiếc môtô màu đen lóang mạnh mẽ lướt qua biễn lữa.

      hề liếc nhìn qua,những kẽ khi nghe thấy tiếng chuông báo động,kẻ nào nhanh chân thóat chạy ra ngoài nằm sắp xuống đất.Từ xa chiếc Lamborghin khuất trong tối đậu rất lâu cũng khởi động chạy .

      Dáng người nhắn điêu luyện điều khiển chiếc môtô như nằm gọn trong lòng bàn tay mà phóng như tên bắn lộ lớn.Lướt qua nhửng tòa nhà lớn,những ánh đèn kiêu sa lộng lãy đường.Đầu chưa đội mũ,mái tóc dài màu đen óng của nó trước kia bây giờ biến thành màu nâu xám đặt biệt mượt mà thả dưới làn gió bay phấp phới.Gương mặt trở nên xinh xắn hơn trông như búp bê ,vẫn đôi mắt to tròn đen láy tinh khiết pha tạp chất nhưng giờ nó có thêm phần sắc lạnh khác biệt hơn với đôi mi cong dày đen vút,cánh mủi thon gọn thanh tao làm nỗi bật phần đường nét khiễu mĩ của búp bê,đôi môi mím chặt dưới luồn gió lạnh vẫn căng đỏ mọng như cánh hoa đào.Vì chạy gió ngược hơi lạnh làm làn da trắng tỳ vết ửng ửng hồng trở nên đông cứng.Cơ thể uyển chuyễn lượn như bay xa lộ Hoa Kỳ tạo nên mạnh mẽ quyến rũ khác thường toả ra từ nó.

      Hoa kỳ,nơi kiêu sa kiễu mị giàu có tiên tiến nhất,cũng là nơi mùi máu tanh đậm đặc nhất.có thể bắn chết bất cứ ai,có thể có những hàng lọat tin xảy ra vụ cháy nỗ bom hằng ngày,có thể mang vũ khí người đến bất cứ đâu.Có thể xóng phóng đãng tự do mà chẵng có xã hội nào lên tiếng chỉ trích. như vậy có nghĩ là nơi đây an ninh có pháp luật,mà nơi đây ngước lại là nơi nghiêm ngặc nhất,cảnh sát điều rất nghiêm túc và rất có trách nhiệm.Chỉ là xem ai thông minh khôn khéo hơn nhanh tay hơn.Vì giữ những nơi tiên tiến và kỉ luật cao những nơi đó càng khiến những kẻ trong thế giới đen thích thách thức nhất.

      Hắc đạo tìm đến mảnh đất này để tồn tại và khuyếch trương thế lực.Có thể tự do buôn bán vũ khí,có thể bắn chết người vì lí do tự vệ,có thể phạm pháp nhưng vẫn có khả năng tháot tội để bọn cách sát chỉ có thể đứng khoang tay làm gì được.Vì nơi đây là mãnh đất tự do.Cũng chính nơi đây tạo nên 1 con người khác chính là Trịnh Nguỵệt Hàm.

      Thả người vào làn gió lạnh,những suy nghĩ vu vơ dừng lại khi chiếc xe đỗ trước 1 tóa biệt thự.Đôi chân mang chiếc giày ống cỗ cao màu đen đến khủy chân gạt chống bước xuống xe.Ung dung bước vào trong biệt thự.Khu biệt thư ở ngàoi có khu vườn thảm cỏ xanh,hồ nước lớn bên cạnh.Đến tới tòa biệt thự rất khác biệt,kiến trúc mang nét đại của châu Âu,vừa mang phần cổ điễn của Châu Á.

      https://fbcdn-sphotos-b-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn2/t1/1525588_590898237652501_1792466352_n.jpg

      Nó bước đến tấm cửa kính lớn dày đặc thể nhìn thấy bên trong.Nó gỡ chiếc bao tay da màu đen bấm những con số mật mã,chiếc cửa liền tự động mở ra.Bước vào trong những thiết bị đại đều khắp nơi,những ánh đèn màu vàng trong sang trọng.

      Bước thản nhiên tới cái ống dài làm bằng kính,chiếc kính mở ra,nó bước vào trong,chiếc ống đưa nó từ từ lên cao.

      vào trong 1 căn phòng,kiến trúc kì quái,những màn hình camera dày đặc,những lọai công nghệ tân tiến nhất.

      -Lão đại_Nó lên tiếng có phần kính cẫn nhưng pha lạnh nhạt và nghiêm nghị.

      Người đàn ông ngồi ngạo nghễ quay lưng với nó, chiếc ghế lớn,đôi tay bân quơ đặt trán trong ta mị,hơi thở ngang tàn mạnh mẽ phả ra,đôi môi mỏng chẻ quyến rủ động đậy:- biết mình vừa sai phạm gì ?

      Nó mím môi,cất tiếng:-Lão đại,tôi biết ra trể mất 3 phút.! Nhưng mà…

      -Sai là sai,bước vào trong ,đó là hình phạt.!_lạnh lùng cắt ngang lời nó, để nó phải giải thích.Người đàn ông có cặp mắt sói sắc như lưỡi dao,từ từ quay lại,đưa mắt qua phía căn phòng bên trong.Chủ ý bảo nó đến nhận hình phạt chờ sẵn.

      Nó nắm chặt tay,có thể cãi lại sao,chỉ có thể bước vào trong phòng.Vừa vào,hơi lạnh trùm lấy người nó,căn phòng chẳng có gì,chỉ như 1 cái hộp trỗng.Nó nhìn lên cái máy lạnh,tự nhiên thấy may phải là 0độC,nếu là nữa tài nào chịu đựng nỗi.

      Nó cỡi chiếc áo khóac ngàoi,chỉ còn lại cái áo phun xám mỏng manh. cơn lạnh làm người nó bật run lên.

      Nó bước tới cái camera,ngẫn mặt lên nhìn:-Bao lâu tôi mới có thể ra?

      chăm chú nhìn nó qua màn hình,đường nét gương mặt qua đôi mắt sâu hút đáng sợ,giọng như nhiệt độ của đĩnh núi Bắc cực.:-Đến khi nào tôi vừa ý.!

      Nó nhăn mặt,mím môi, cậu nệ mà lên tiếng:-Này..!Chẵng lẽ phải đợi đến lúc tôi chết cống mới vừa ý.!

      -Còn , tôi đem nhúng nước rồi mới nhéc vào phòng lạnh._âm thanh lạnh tanh trầm đặc,hơi thở đều đều vang lên.

      Nó đanh mặt,quay thèm chấp nữa,tìm 1 góc nào ngồi bó người lại. là bá đạo ngang tàn, lí với như đàn gãi tai trâu.Để giận đem nhúng nước rồi cho vào phòng lạnh chỉ có cúm chết nhanh hơn.Chẵng ai nghĩ ra được hình phạt tàn độc như , làm nó bị thương nhưng vẫn có thể hành hạ nó.Chỉ có thể là Max Lão Đại đáng sợ nhất Hắc Đạo.

      Ngồi co rúm,cơ thể nhận thấy được khí lạnh đông cứng người dần,nó đột nhiên nhớ Vĩnh.Ngày xưa Vĩnh sưỡi ấm cho nó mỗi khi nó lạnh.Bàn tay to và ấm ôm trọn vào trong người,hơi ấm làm nó thấy an toàn và yên bình mà lưu luyến.Nó nhớ Vĩnh người con trai ngàn lần được nhớ,người con trai đầu tiên thương nó lòng.Nhưng cuối cùng nó từ bỏ,nó chọn cách rời xa Vĩnh,cách tốt nhất cho cả 2.Duyên ông tơ bà nguỵệt vốn định se kết cho nó và Vĩnh,nó đành buông xuôi chấp nhận.Vì tài nào có thể xóa quá khứ mà ở bên cạnh Vĩnh,con trai của kẻ thù giết cha mẹ mình.Nó tự hỏi nếu gặp lại Vĩnh nó vẫn Vĩnh như lúc đầu .Câu trả lời chắc là thể.Sao bây giờ nó nhớ Vĩnh quá. 5 năm trước chỉ mới 18 tuỗi giờ đây 23 qua rồi cái tuỗi mơ mộng trong sáng.Nó chợt cười nhạt ý nghĩ về Vĩnh nhanh chống lại xua ,vì bây giờ điều nó trở nên qua xa vời.

      Tự nhiên nó lại nghĩ.Nếu 5 năm trước nó chết trong vụ máy bay đó chắc giờ ngồi chịu chết cống thế này.Năm năm mãnh đất Hoa kỳ,cứ tường rằng nhiều khi còn đủ sức ngượng được nữa,những lần bất tĩnh rồi lại sống dậy mà vượt qua 1 cách khắc nghiệt.Ngững trận đòn roi để vượt qua sức chịu đựng cơ thể.Những lần tưởng như thoát ra khỏi hầm bom nếu cắt được đúng dây,những lần té từ cao xuống,cách huấn luyện của Sát Bang đúng là rất kinh khủng.Học được cách bắn súng,chế tạo vũ khí,sử dụng những công nghệ cao,kiến thức về bom,thuốc súng,địa chất,khóang vật,tất cả điều được học qua.Đáng lẽ nó phải như bao người thi đỗ tốt nghiệp,sau đó là đại học,rồi tìm kiếm 1 việc làm nuôi sống bản thân.Nhưng ngược lại những thứ nó học hòan toàn khác biệt.Luyện võ,đua xe ôtô,chạy môtô lại trở thành sỡ thích của nó,chứ phải là sở thích shopping,ăn vặt,dạo phố như những bình thường đều có.

      Đều làm người ta bất ngờ nhất là chĩ 5 năm mọi huấn luyện nó đều làm tốt hơn mong đợi.Tài bắn súng ai trong Sat bang có thể đấu lại nó trừ Lạc Tư.Giải mã hacker chỉ đứng sâu Lạc Thần.Võ thuật vốn từ được học qua để tự vệ,khi là trẻ mô côi ở cưu nhi viện,đây là cách tự bảo vệ mình.Khi được huấn luyện,ngày nào cũng bị đánh đến tay thân nhấc nỗi,Nó nhớ câu khi nó nằm ngất dưới sàn của LowRand”Đánh hoặc bị đánh,nếu ngày nào cũng để bị đánh đừng nghĩ tới chuyện trả thù,ngu ngốc”sau đó nó điên cuồng luyện tập,đến khi nó có thể đánh ngã 1 tên Võ sĩ cơ bắp.Sức bé nó trở nên mạnh đến tưỡng chỉ bằng 2 từ “trả thù”.

      Cơ thể giờ tê cứng,đôi môi tím tái khô khốc,đôi mắt lim dim như sắp ngất .Nếu nhờ huấn luyện cơ thể,chỉ bằng cơ thể cúa 1 bình thường tài nào chịu được quá 5 phút với bộ dạng quần áo mỏng manh thế này. 15phút trôi qua cơ thể chịu được mà ngất .

      Phúc Hoàng gương mặt thanh tú nhìn lên màn hình lo lắng,nóng vội lên tiếng:-Max! ấy thể chịu đựng thêm nữa.

      Dáng người to lớn ,gương mặt ngày càng cứng cỏi nam tính của người đàn ông 30, 5 năm nhưng vẻ đẹp sắc bén như chạm khắc những suy giảm mà càng lúc thu hút quyến rũ hơn.Làn da bánh mật mịn màng làm người ta muốn dùng môi niếm thử,đôi mắt sâu hút vốn rất đáng sợ giờ đây càng tỏ kinh sợ hơn, Mái tóc dài đến tai mượt mềm tự nhiên phủ trước trán của ngày xưa giờ được cắt ngắn hơn lộ ra cặp lông mày rậm như thanh dao thể kiêu ngạo tàn độc của loài thú dữ,đáng ghét nhất là chiếc mũi quá hoàn hảo và đôi môi mỏng chẻ trông càng quyến rũ chết người,đáng tiết chẵng phải con ,nếu chắc là 1 mĩ nữ, sao 1 Mĩ nam tử như loài ác ma lúc ngoài sáng lúc trong tối như Dương Vĩ mới càng thu hút.Môi khẽ cong cong nhếch lên:-Lo lắng lắm sao?

      -Phải,tôi lo ấy chịu đựng thêm nữa mà nguy hiễm tính mạng._Phúc hảong câu nệ,khẳng khái mà mắt nhìn lên màn hình lo lắng nóng ruột.

      Nhắm ghiền mắt thư thái tao nhã quỷ dị, hơi thở đều đều ,nhàn nhạt giọng cất lên:-Mang ta di.

      Phúc Hoàng gì thêm,nhanh chóng xong thẳng vào phòng bế nó ra ngoài.Trước khi ra ngàoi Hoàng cất tiếng lãnh đạm:- ấy làm lỗi gì cả. đừng đem mọi thứ đỗ lên người Nguyệt Hàm nữa.!_Nói xong cất bước nhanh ra sưỡi ấm cho nó.

      Nụ cười nhếch môi của ra,tạo 1 đường công tuyệt mĩ,mọi thứ đều rất trầm ổn,nhưng tài nào nắm bắt được suy nghĩ của , ra là như thế nào đây.

      Sau khi Phúc hoàng làm nóng,pha tách trà rừng .nó từ cũng tĩnh dậy.Uống lấy 1 ngụm liền :-Tôi vẫn còn sống!

      -Đây là lần thứ mấy tỉnh lại với tôi câu này rồi_Phúc hoàng mĩm cười hiền,đứng bên cạnh giường nó,khoang tay lại nhìn nó.

      Nó cũng bật cừoi,đôi môi trắch bệch từ từ trở lại hồng tươi.dù tay vẫn còn lạnh run.nó giọng :-Vậy biết đây là lần thứ bao nhiêu khi tôi tĩnh dậy điều nhìn thấy .

      Phúc Hoàng cười tươi tay bỏ vào túi quần,giở giọng hờn dỗi:-Ý muốn tĩnh dậy là nhìn thấy tôi.

      -!tôi còn phải cám ơn rất nhiều lần giúp tôi.!_nó lại cười, nhanh,vẻ mặt rất cảm kích.Từ trước giờ mỗi khi nó bất tỉnh chịu đựng được người cứu nó đều là Phúc Hoàng.Ngừoi duy nhất trong Sat Bang luôn tươi cười với nó,và ngược lại nó cũng chĩ cười với Hoàng.Hoàng luôn có nét gì đó rất giống Vĩnh,rất dịu dàng,có nụ cười ấm áp hệt như Vĩnh.

      -Nếu còn cám ơn mãi,lần sao tôi cứu ._Phúc Hoàng nhăn mặt, muốn trở nên khách sáo với . lên tiếng nhắc nhở:- nghĩ ngơi ,ngày mai phải cùng Max 1 chuyến có thể nguy hiễm,nhưng nếu là bên cạnh Max chắc chắn sao.

      - sao,Lão đại cũng .Nhiệm vụ lần này phải chỉ 1 mình tôi.!_Nó tỏ ra khó tin,quay mặt nhìn Hòang.Trước giờ nhiệm vụ nào cũng là no đơn thân giải quyết.Lần này là gì mà để Lão Đại luôn đứng trong bong tối ra mặt

      -Từ giờ về sao, đơn thân nữa, cùng với chúng tôi,sau này có những hòan cảnh rất nguy hiễm nên cẫn thận.Hôm nay Lão đại làm thế là nhắc nhở ,mọi việc đều phải suy xét cẩn trọng._Phúc Hoàng lãnh đạm ,vẫn đứng nguyên vị trí nhìn xuống thân hình nằm giường.

      -Tôi biết,nhưng tôi tính trước ra kịp lúc._Nó buồn chán lên tiếng.

      - phải kịp lúc là được,hỏan cảnh nguy hiễm lúc nào cũng được tính bằng giây,chỉ cần chậm 1 giây cũng có thể mất mạng.Huống gì như hôm nay hao hết 3 phút dự tính.Max trừng phạt là để biết mạng sống rất mỏng manh,ở thế giới này có thể chết bất cứ lúc nào,nếu như sai 1 bước._Vẫn giọng đều đều, rang cho nó hiễu ra.

      Nó cũng dần thừa biết những chuyện chết sống được tính bằng phút bằng giây này rồi.Chỉ là gặp phải bất rắc trở tay thôi.:-chỉ do gặp phải 2 tên vệ sĩ,nếu tôi ra đúng giờ.

      -Tại sao lúc đó chạy nhanh ra,việc đứng lại dạy dỗ bọn chúng làm tính mạng nguy hiễm thêm.Max biết nên mới tức giận mà phạt .

      Nó ngạc nhiên mở mắt to nhìn Hoàng:-Lão đại biết sao?_nó nhận ra ra Max làm thế vì lí do gì, đúng là kẻ kì lạ,và thần thông chuyện gì cũng biết, qua mắt được .

      -Mọi hành động của trước nay Max đều nắm . nên sơ suất nữa chọc giận Max phải chịu khỗ,tôi thể cứu mãi được._Hòang trầm giọng đều đều.Định quay bước :- ngủ ,đến giờ tôi đánh thức .

      Nó mệt mỏi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Nữa đêm,nó có cảm giác cơ thể rất nặng nề,như có vật rất nặng đè lên người,nhưng vẫn buồn mà mở mắt,nhựa giọng :-Hòang à! để tôi ngủ thêm được !

      Cảm nhận được hơi thở mạnh mẻ phả vào sau gáy,hơi nóng làm nó nhột nhột,liền xoay qua.Hữi được mùi thơm rất nam tính,nghe rất dịu nó từ từ mở mắt ra.Khuôn mặt tuấn mĩ như vật được phóng to trước mắt.Nó chớp mắt liên tục.:-Sao..sao.. lại ở đây!

      Đôi mắt nhắm long mi dày khẽ động đậy mở ra.Nhìn nó chăm chú,cơ thể nó vừa mới được sưỡi ấm bao lâu giờ lại bị đống băng lần nữa:-Sao thể ở đây._Giọng nam tính bình ỗn lên tiếng.

      -Lão Đại, lại biến thành Dương Vĩ phóng túng rồi sao,bây giờ bị mộng du phải không_Nó ngơ mặt lên tiếng,nhưng vẫn dám động đậy.Từ 5 năm nay vốn hề đụn đến nó,cứ ngỡ hứng thú với thuộc hạ của mình,nên nó rất yên tâm, còn sợ ăn tươi bất cứ lúc nào như ngày trước ở biệt thự Cool.Cái ý nghĩ là phóng đảng trăng hoa ngày xưa biến mất từ khi biết con người của là Max,từ lâu còn xem là Dương Tổng nữa.Giờ đây chắc bị mộng du rồi.

      - gì thế.Nằm yên ngủ ._Hắn lười trả lời,nghiệm giọng rồi nhắm mắt lại.

      -Nhưng lúc sáng còn rất tức giận sao giờ lại…_Nó nhanh miệng ,vẫn nhẫn mặt mở to mắt nhìn gương mặt lạnh lẽo kia nhắm mắt vờ ngũ.

      Chưa kịp xong, nhấc đầu tiến sát lại mặt nó cách 2 cm là môi cả 2 chạm.Nó liền nín bặt. dám nhúc nhích,hơi thở mạnh mẽ nam tính đáng sợ của ngày thường giờ đây liên tục trùm lấy gương mặt nó,hơi thở quyến rũ thơm mùi bạc hà làm nó tài nào ghét được.Nó đành nhắm mắt lại im lặng rang mà ngủ.Cánh tay ngang ngược ôm eo nó cứ như ôm gối ôm,dí sát vào lòng ngực .

      -Tôi cảnh cáo được tự ý đem mạng gặp nguy hiễm,chưa được tôi cho phép được hành động ngu ngốc._Âm thanh trầm trầm đột nhiên thấy rất ấm,nghe như rất đáng sợ,nhưng ra hề sợ chút nào.Chắc có lẽ ở rất gần,do ảnh hương hơi nóng nên nó thấy lãnh lẽo thường ngày,vẫn nghe những chẵng dám mở mắt.Nó chĩ mím môi gật đầu.

    4. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      chương 33 : ta chính là chim sẻ

      -Lão Đại, lại biến thành Dương Vĩ phóng túng rồi sao,bây giờ bị mộng du phải không_Nó ngơ mặt lên tiếng,nhưng vẫn dám động đậy.Từ 5 năm nay vốn hề đụn đến nó,cứ ngỡ hứng thú với thuộc hạ của mình,nên nó rất yên tâm, còn sợ ăn tươi bất cứ lúc nào như ngày trước ở biệt thự Cool.Cái ý nghĩ là phóng đảng trăng hoa ngày xưa biến mất từ khi biết con người của là Max,từ lâu còn xem là Dương Tổng nữa.Giờ đây chắc bị mộng du rồi.

      - gì thế.Nằm yên ngủ ._Hắn lười trả lời,nghiệm giọng rồi nhắm mắt lại.

      -Nhưng lúc sáng còn rất tức giận sao giờ lại…_Nó nhanh miệng ,vẫn nhẫn mặt mở to mắt nhìn gương mặt lạnh lẽo kia nhắm mắt vờ ngũ.

      Chưa kịp xong, nhấc đầu tiến sát lại mặt nó cách 2 cm là môi cả 2 chạm.Nó liền nín bặt. dám nhúc nhích,hơi thở mạnh mẽ nam tính đáng sợ của ngày thường giờ đây liên tục trùm lấy gương mặt nó,hơi thở quyến rũ thơm mùi bạc hà làm nó tài nào ghét được.Nó đành nhắm mắt lại im lặng rang mà ngủ.Cánh tay ngang ngược ôm eo nó cứ như ôm gối ôm,dí sát vào lòng ngực .

      -Tôi cảnh cáo được tự ý đem mạng gặp nguy hiễm,chưa được tôi cho phép được hành động ngu ngốc._Âm thanh trầm trầm đột nhiên thấy rất ấm,nghe như rất đáng sợ,nhưng ra hề sợ chút nào.Chắc có lẽ ở rất gần,do ảnh hương hơi nóng nên nó thấy lãnh lẽo thường ngày,vẫn nghe những chẵng dám mở mắt.Nó chĩ mím môi gật đầu.

      thêm lời nào, im lặng rồi ôm đầu nó vào lòng ngực,Cơ ngực to lớn và cứng rắn của Dương Vĩ khiến n1o như ngạt thỡ.Nhưng phải công nhận nằm gọn trong cơ thể rất ấm và thõai mái.

      Suốt cả đem ôm nó ngũ như thế cho đến khi nó tĩnh dậy

      còn nhìn thấy bên cạnh nữa.

      ----------------------------

      Ngồi trong chiếc hộp xế,đôi tay cứng rắn đặt lên thành xe,cửa kính được mở toang,gió ù ù tạt vào,khiến vài cọng trện mái tóc mềm nhuyễn nhè hất lên.Phát thêm lãng tữ kiêu ngạo và tà mị của Dương Vĩ.Thân ảnh to lớn ngồi dựa dựa ra thành ghế ngạo nghễ.

      -Hôm qua… ngũ cùng Nguyệt Hàm._Phúc hòang ngập ngừng ,nhưng ánh mắt hề nhìn qua con người ngang tàn kế bên.

      Thân hình ngạo nghễ vẫn động đậy,ánh mắt ma mị khó tả.miệng như có vẻ ngời ngợi ý cười.:- sao?

      Phúc Hoàng nghe hơi sựng người,biết quá con người của Max. kẻ bá đạo tàn độc,lại rất phong lưu phóng đãng, sợ nếu Max coi Nguyệt Hàm cũng giống như những lọai đàn bà khác mà vô tình chà đạp lên người con kia,chắc hẳn Nguyệt Hàm bị Max làm tỗn thương.Nguyệt Hàm chịu đủ từng đó tỗn thương, thể chịu thêm bất cứ tỗn thương nào nữa,nhất là chuyện tình cảm là con dao rọc sâu nhất và đau đớn nhất.Nếu Nguyệt Hàm là thuộc hạ của Max có gì đáng đó lại là đều tốt cho yếu đuối này.Nhưng là tình nhân tuyệt đối được.Max là kẻ nguy hiễm nhất đối với Nguyệt Hàm.Phúc Hoàng thở hắt ra 1 hơi,trầm giọng:- ấy hợp khẫu vị của đâu.Nếu ngán ong bướm tôi kiếm cho chim sẻ.

      Max nhếch môi lạnh:- ta chính là chim sẻ.

      Max nhếch môi lạnh:- ta chính là chim sẻ.

      Hòang ngây người, ngờ Max khẳng định ràng,ý Max là hứng thú,Hòang nhanh miệng ngay:- ấy thuộc lọai nào hết. ấy phải lọai cần.

      - lo lắng đều gì,Hòang?_Hắn ma mị nheo mắt xoay qua liếc nhìn Phúc Hòang,chờ đợi câu trả lời.

      Hoang phải rất lo lắng,vì đó là 1 đặt biệt, rất quan tâm,làm sao lo lắng được.Những thứ tình cảm che chỡ đó biết đó chỉ là 1 thứ thương cảm của 1 người , hơn kém. nhàn nhặt cất tiếng:-Mọi thứ,tất cả những gì ấy liên quan đến tôi đều lo lắng.

      - cần bận tâm.Món đồ của tôi có quyền quản._Thần sắc biến đỗi,khí lạnh tỏa ra,dùng giọng ngông ngạo và độc tài.

      Hòang sượng người, như haòn tòan rơi vào thế bí, thể ngăn cản được đều mà Max muốn.Dù là 1 người bạn quen biết từ lúc mới biết .Chính đưa Hoàng đến với thể giới đen này,làm hiễu ra cái gọi là bạn vốn trong thế giới của Hắc đạo là hề tồn tại.Kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc.Hoàng rất nễ phục ,nếu bảo làm giặc đối đầu với đúng là 1 lựa chọn ngu ngốc nhất,thà là 1 người dưới trướng mới là cách chọn thông minh,vì ai có thể đấu thắng kẻ bá đạo độc tài này.Nếu sợ hẵn là sợ,vì ít nhiều người tin tưỡng nhất vẫn là , cũng rất kính trọng , cần biết thế giời hắc đạo có tình bạn hay nữa, vẫn xem là 1 người bạn có thể dùng mạng sống để đỗi lấy. suy nghĩ cho cùng,nếu đem Nguyệt Hàm người em hang xóm lúc này chưa đáng để phải trỡ mặt. đành im lặng qua cho qua,đến khi nào Nguyệt Hàm cần bảo vệ cũng tận lực giúp đỡ.Con bây giờ có lẽ nên làm phật ý .

      -Thôi chuyện này nữa,Tôi kêu ấy chuẫn bị tối nay cùng với . mang theo Lạc Thần sao,nếu có gì cũng có thể trợ ứng.

      -,chỉ ta là đủ.Chỉ là 1 cuộc giao dịch._Hắn nhắm hờ mắt tà tà lạnh.

      -Trước nay giao dịch đều là Lạc Thần.Bọn chúng chưa từng gặp mặc Lão Đại Sát Bang,tôi e có nguy hiễm._Hoàng nghiêm giọng liếc sang Max.

      -Dĩ nhiên có quà mở màn.Nhưng tôi lại thích kích thích,trò chơi chỉ mới bắt đầu cần phải làm nóng đôi chút._Đôi mắt sói vẫn nhắm nghiền,bình ỗn .

      -Bọn họ suốt 7 năm nay luôn muốn nhìn thấy Lão Đại Sát Bang mà ích lần làm hao phí tinh thần.Lần này tận mắt gặp mặt chắc hẳn họ bỏ qua cơ hội để trả thù.Số người sát hại quả ít.nếu họ biết là ai e rằng…_Hoàng lại trỡ nên lo lắng,nheo mắt vừa vừa suy tính.

      -Giấu kĩ như vậy,chẵng lẽ là do tôi sợ họ trả thù sao.Kẻ đứng trong tối lúc nào cũng nhanh tay hơn.

      -Vậy sao, lại muốn lộ diện!_Hoàng trầm mặc.

      -Đôi khi đứng trong tối quá lâu thể nhìn rang thế cuộc.Lão già đó có thể đứng trong tối 30 năm,tôi chĩ muốn thử cảm giác đứng trong bóng tối có vui như lão già đó .Bây giờ là lúc cho Lão ra ngàoi chơi đùa rồi._Tư thế vẫn đỗi,môi nhếch cong vẻ khinh miệt đáng ghét.

      Hòang chỉ gật đầu. khí trong xe lại rơi vào im lặng ngột ngạt,cả 2 mỗi người suốt đường đều theo đuỗi những ý nghĩ riêng mà thêm lời nào.

      ……………………….

      -Này,môtô đâu.?_Nó hất mặt lên nhìn Lạc Tư

      -Shit.! ấm đầu à.Môtô của ở đâu làm sao tôi biết mà chạy đến đây đòi của._Lạc Tư cao giọng hếch mặt.

      - lấy ai chứ,trong đây chỉ có biết chạy môtô._Nó cao giọng liếc nhìn Lạc tư.

      -Bây giờ muốn kiếm chuyện đúng . lại lần nữa là Tôi lấy MôTô của ._Lạc tư cáu khĩnh.

      -Vậy nó biến đâu được,hôm qua tôi đem vào bãi ràng,khóa cẫn thân, là người hay đâm chĩa tôi nhất, phải ghét tôi nên mới giấu cục cưng của tôi mất còn gì._Nó tức tối khẵng định,cau mày lớn giọng .

      --Á.._Nó bị Lạc tư nhéo 1 cái vào mũi,liền la 1 tiếng,sờ vào mũi.:-Điên à,sao nhéo mũi tôi.!

      - điên có,cục cưng cục shit gì của giữ được bị lấy mất chạy lại đỗ lỗi cho tôi lấy.Chứng cứ đâu hả.?_Lạc Tư nóng giận,cao giọng kém.

      -Chứng cứ là hằng ngày đều ức hiếp,móc họng tôi,trong đây chẵng ai hay kiếm chuyện với tôi như hết. lấy chứ ai.

      -Ê.. giờ muốn đánh nhau đúng .Còn nữa tôi đánh .!_Lạc Tư hừng hực lửa,nghiến răng ghiến lợi.

      Nó hếch môi trợn mắt.-Giỏi..có ngon

      -Sao lúc nào 2 người cũng làm ẫm ĩ hết vậy.Có thể cãi nhau 1 ngày hả?_Lạc Thần từ đâu tới.

      -Do ta kiếm chuyện trước thôi.!_Lạc Tư nhanh miệng .Giọng con tức tối liếc nó.

      -Gì..chứ ,tôi chỉ kiếm xe, kiếm chuyện.!_nó liếc Lạc Tư 1 cái,giọng lanh lãnh .

      -Xe Môtô của ,lão đại cho người lấy rồi.!_Lạc Thần lạnh giọng.

      -Sao lại lấy chứ. tôi 1 tiếng nào._Nó trợn mắt ngạc nhiên.

      Lạc Thần nhúng vái vẻ hiễn nhiên:-Lời của lão đại cần đồng ý của sao.

      Nó im bặt,lặng người ”cũng phải tên đó làm gì biết tới chuyện hỏi ý kiến trước chứ”

      -Mau xin lỗi tôi xem,đỗ oan đấy nhá!_Lạc tự hờn giận nhưng vẫn mang ý chế nhạo trêu chọc.

      -Đừng mơ, con lâu_Nó trề môi hệch mũi,hất mặt như quê độ.

      - muốn chết phải ,chưa ai ngang ngược như .Tôi Lão đại trừng trị ._Lạc Tư vội trách móc.

      -Cốp—Nó nhón chân vơ tay nhanh vội kí vào đầu Lạc Tư.Lè lưỡi tinh nghịch.:-Ngon mét .hứ.Vừa 2 chân cũng nhanh nhẹn họat động chạy.

      -Ấy..Cố đứng lại đó,hôm này chết với tôi.! _Lạc Tư đuỗi theo,hét lớn.

      -AAAAAAAA-----Đáng chạy nó vị trượt chân vì nền gạch trơn,Chận tọat lên trước chuẫn bị tư thế ngã.

      -Còn đứng lên tôi buông ra._Hắn lạnh lẽo nhìn nó nằm dưới bàn tay mình.Lúc nó ngã vừa kịp lúc bước tới đỡ kịp,Bàn tay to lớn vòng qua người nó mạnh mẽ.

      Nó nghe tiếng rồi bật dậy,ngượng ngùng.Tự nhiên biến thành trẻ con thế này biết.Chỉ cần mỗi lần chuyện với Lạc Tư là nó lại như trẻ con.Báo hại chơi trò trượt đuỗi mà va phải .sợ nỗi giận,nó rụt cỗ xuống.Lạc Tư cũng đứng im thinh thích.

      -Vui nhỉ?.Bây giờ là lúc nào mà 2 người con đùa giỡn như con nít lên 10 thế hả.?_LowRand mang ý cười trêu đùa,từ đâu ở trong xe hạ kính xuống ra.

      Nó liếc sang LowRand,nhìn gương mặt điễn trai diễm lẽ của LowRand,nó hếch mặt:- chỉ có cái mã đẹp trai ra thôi thôi,còn cái miệng rất đáng ghét.

      -Ồ quá khen.!_LowRand cười tươi hiễn nhiên nhúng vai.

      Làm nó càng nhìn càng ghét chết được.Thấy im lặng tà tà nãy giờ lại chẵng dám nhìn.

      -Mau lên xe,đến giờ rồi._Hắn đanh mặt nghiêm giọng rồi quay bước vào xe.

      Nó lật đậu theo,vừa định bước vào hang ghế sau,bị hắc liếc 1 cái.:-Lên trước lái.!

      Nó nhìn lên ghế lái.Phịu mặt.Ngồi vào ghế quay qua kia nhìn ,ngơ mặt hỏi:phải đâu.?

      -Định vị cài sẵn nơi cần tới rồi, nhìn theo hướng rồi lái ._LowRand ngồi phía sau hất mặt lên máy định vị chỉ nó.

      lạnh lẽo :-Cho 5phút.!

      Nó trợn mắt:-5 phút làm sao kịp tới.!

      - còn 4phút 30 giây_Hắn đanh mặt,đôi mắt sắc bén rợn người bá đạo lên tiếng.

      “Mẹ kiếp”Nó rủa thầm 2 tiếng,nhanh tay kéo vô lăng khỡi chạy như bay. đường nó thục mạn chạy. cần biết xe lớn xe ,phóng như tên bắn,Nó đếm từng giây trôi qua.Chiếc xe lách trái lách phải vượt qua mặt những chiếc xe khác điều luyện chẵng khác gì khi điều khiển môtô.Mặt nó trở nên rất ngầu và nghiêm túc cao độ

      -Max à.!Tôi muốn nôn quá._LowRand ngồi đằng sau xanh mặt mà ôm cánh cửa sổ.

      Chiếc xe lắc lư chạy như điên, vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng ban đầu,trong chẵng có gì,rất bình ỗn.

      ----kétttttttttttt----Chiếc xe thắng phăng gắp.

      3 người đỗ về phía trước,Riêng LowRand bị nó làm quằn quại.Tái mặt,thều thào .:- chạy kiễu gì thế hả, muốn lấy mạng người sao.

      thèm chấp,nhìn qua =Dư 2 giây.

      chẵng gì bước xuống, liến nhìn nó.Nó và LowRand theo sau.Bước vào 1 tòa cao óc lớn.Trước cửa được rất nhiều trông rất lạnh lùng mùi sát khí.Đa số họ đều thuộc người bản địa.Trước khi vào trong,có người đến khám xét người,để kiểm tra mang theo vũ khí.

      Khi đến cửa có 1 người đàn ông cao lớn tóc vàng tiếng :-Rất hân hạnh được gặp mặt ngài Max lão đại của Sát Bang và Thiếu Ca.Đúng là diễm phúc của chúng tôi._Cuối chào 1 cách trịnh trọng với cà LowRand,rồi đưa tay mời vào trong.

      -Đây có phải là con trai của cựu Tổng thống nước ,LowRand Anderrist.?_Một người Đàn bà trong quí phái cực kì kiêu sa rực rỡ,nhìn thấy Lowrand liền nheo mắt hỏi.

      LowRand 1 nụ cười lãng tữ,lịch lãm,nằm lấy tay hôn lên tay người đàn bà giọng thanh nhã:-Rất vui được biết phu nhân.Tôi là LowRand Anderrist.

      Nó như bị tia điện làm giựt người,khi nghe thấy thân phận của gả này nó ngỡ ngàng mà nhìn chóp mắt.Nhận ra cái nhìn chăm chắm của nó LowRand quay qua nhìn nó cười thích thú.Khiến nó chán ghét liền hất mặt .

      Người phụ nữ cười mĩm ý tứ đúng với phong cách kẻ giàu có sang trọng.Cuối đầu, giọng:-Đúng là 1 dịp có 1 2,được gặp mặt cã 2 vị khách lớn thế này.Ngài Max Đúng là người hỏan hảo vừa có bề ngaòi xuất chúng và bản lĩnh hơn người.Tôi là Willi Mari,hân hạnh gặp ngài._Chào hỏi rất trịnh trọng,nhưng chĩ nhận được cái gật đầu lạnh tanh của .

      Nó yên lặng nhìn tòa nhà,kiến trúc đúng là quá sa hoa,lộng lẫy,ánh đèn rực chói khiến cho căn phòng lớn trở nên thanh nhã.Nhìn bọn họ chẵng giống người Hắc Đạo,chỉ giống nhưng nha kinh doanh tài phiệt nó từng biết.Trong căn phòng có 6 người đàn ông và quan trọng là người phụ nữ này.Ruốt cuộc bà ta có địa vị thế nào.Nó tò mò.

      kiêu ngạo bước ,thân ảnh to lớn gương mặt điển trai thu hút đến điên đảo những người nữ ở trong đây.Đặt biệt người phụ nữ duy nhất có địa vị ngồi cùng bàn.Nhìn hề dời mắt .

      thể oai phong cao lớn của 1 thủ lĩnh,bước ngạo nghễ phát lạnh tanh mùi máu.Đôi mắt sâu 2 mí làm cho người ta dù rất muốn nhìn mê muội nhưng lại khiếp sợ rung mình.

      ngồi vào chiếc ghế đầu như 1 vị vua,khoé môi cong cong tà ma.

      Tất cả chào qua kính cần 1 lượt.Tuy mắt lơ đễnh nhưng ra ai ấy cũng chú ý nhìn quan sát 1 cách chi tiết.

      -Việc tôi ngồi nơi đây chưa đủ chưng mình đây là Max sao?_LowRand trầm giọng lạnh. -Ngài là Max Thủ Lĩnh của Sat Bang chư!_Một người ra vẻ tin vào mắt,nâng giọng nhìn .Đúng là khó tin,chưa ai từng nghĩ qua Thũ Lĩnh Sát Bang là 1 người trẻ và điễn trai đến như vậy.Ai cũng nghĩ là 1 tên tai to mặt lớn tóc ít nhiều gì tóc pha màu trắng,

      Nụ cười nữa miệng quyến rũ của làm cho người ta thấy sờ sợ.Đôi mắt nhìn người ta như muốn nuốt người khác vào tận sâu dưới dáy.Lên tiếng trầm đặc:-Tôi đến đây phải để chứng minh cho các người._Cái giọng ngông ngạo bá đạo nhấn nhường.Câu mở đầu khiến bọn họ có chút khó chịu.

      tên thưộc hạ của 1 trong 6 người kia ghé vào tai với 1 người đàn ông Tây cao lớn mắt nâu ánh mắt ghê rợn chiếu tia nhìn và ,rồi liếc sang LowRand.:- Lấy đều gì chúng tôi tin đây là ngài Max.Từ xưa đến nay Lão Đại của Sát Bang chưa bao giờ lộ diện.Nếu thể chứng minh đây là ngài Max chúng tôi thể thực giao dịch này.!

      -Dù biết nếu là ngài LowRand chắc chắn là thể giả,nhưng ngài Max đột ngột lại muốn ra mặt,đều này làm chúng tôi rất khó tin.Chúng tôi nghĩ ngài Max lại có thể là người có bề ngaòi xuất chúng lại trẻ đến như vậy.Truyền thuyết về Lão đại của Sát Bang rất đáng kính phục,giờ đây được chứng kiến người chúng tôi làm sao có chút thất ý._Người có đôi mắt sênh sếch da mặt nhăn nheo già nua,ồn ồn .

      -Truyền thuyết vốn thể tin là , các người lại tin,người ở đây các người lại nghi ngờ.Có lẽ như hôm nay cần bàn về hợp tác nữa._Hắn nhếch môi ,gương mặt tuấn mĩ đôi mắt sắc bén bộc lộ quỷ dị,đáng sợ. Liếc sang nhìn nó:-Ra ngòai chuẫn bị xe.

      LowRand cười đễu:-Nên nhớ nếu hôm nay Max bước ra khỏi đây các người từ nay là kẻ đối đầu với Sát Bang.Cơ hội đến lần thứ 2,đừng lãng phí với những thứ chứng minh nghi ngờ vớ vẫn.

      Khi nó bước ra định lấy xe, hửi thấy 1 mùi rất lạ.Nheo mắt nghi hoặc,nó quay bước lại về hướng phát ra mùi hương kì lạ.

      Trốn những kẻ vệ sĩ,nó núp ven theo vách tường từ từ men theo lối đến 1 căn phòng trống. còn hữi thầy mùi nồng nặc lúc nãy nữa.Nó đừng im đão mắt xung quanh tìm gì đó.

      -Mau chúng ở đây.!_Tiếng phát ra từ phia bên căn phòng khác.

      Nghe thấy thanh của người đàn ông,nó vôi núp vào 1 bên nghe lén.

      -Thũ Lĩnh ra lệnh, cần biết người đó là Max hay ,giết lầm con hơn bỏ sót,đây là cơ hội hiếm có để biến Hắc Đạo haòn tòan thuộc về MaSéc.Phải cần thận.Các người làm nhiễu sóng điện để các thiết bị nơi đây hoàn toàn bị cắt đứt.Nhanh lên._Giọng nghe rất đáng ghét,ra lệnh chỉ đạo

      Nó hí hí đẫy của mở ra.Nhìn 1 đám người bên trong dùng gắn kết các lọai thiết bị công nghệ.

      Nó bắt đầu hữi 1 tý mùi hương lạ.Trong đầu giựt mình “Khí độc”,nó thầm nghĩ trong lòng “Mẹ kiếp,tao chưa muốn chết sớm,bọn bây chọc giận tao rồi đó”

      Nó nhanh cất bước .đáng đụn phải 1 tên áo đen kêu giữ lại.Nó nhanh tay đấm mạnh vào mặt gã ngất .Thủ pháp nhanh gọn.nó chạy nhanh về phia căn phòng của .

      vào nhà kho,nơi nào cũng thường dự phòng bình dương khí.Tìm ra cái bình đó trước,rồi đến gặp và Lowrand sau,nó lung tung cã phòng kho.

      -Khốn kiếp,tòa nhà lớn như vậy,ruốt cuộc để ở kho nào.!_Nó nóng giận đá mạnh vào thanh sắt.Nghe thanh sắt va chạm vào cái thùng lạ đặt ở góc tường.Bộc rất kĩ,làm nó tò mò bước đến.

      Nó khôn lanh lấy 1 cái búa lớn để trong hộp đồ nghề có sẵn trong kho.

      --Bốp---Bấp---Rầm—

      Mắt Nguyệt Hàm trơn trắng,cái thùng mở ra,người nó cứng đơ.:-Bom.Shit !.Lũ Khốn để tao cho bọn bây chơi trò vui.

      “Cũng may đập ,nếu lúc nãy quá tay, chừng mình banh xác.”

      Nhìn quả bom nó cười nữa miệng, chút lo la71ng sợ hã như người bình thường,có phải nó bị điên vì sợ quá .

      Tay rút trong đế giày ra 1 con dao nhọn.Cầm những sợ dây,nhưng nó cắt cọng nào cả,mà nó lại nãy cái nấp đồng hồ lên.”10 phút nữa,dễ thôi coi như cho thêm 20 phut nữa,để coi ai nhanh hơn.”. miệng ngậm con dao,tay làm gì đó với chiếc mặt đồng hồ.Lay hoay khỏang 5 phút.Nó cười hứng chí.”MaSéc chỉ có từng này thôi sao”,lọai bom này từng làm mòn cả tay,nếu phải được học qua nó thể biết cách hẹn giờ bom bằng cách nay,đây là bí mật, thể làm no ngưng,vì nếu nhìn ra mạch cắt sai mất mạng như chơi.Chỉ có cách khiến nó chạy chậm lại,đủ giờ nó ra khỏi đây,diệt được lủ chuột khốn kiếp đó.Tính mạng của mấy người khác quan trọng,nó được bão toàn là đủ.

      Nó quay đí chạy lên tìm bình dường khí.Cuối cùng tìm được 5 cái,nhưng nó chĩ lấy đúng 3 cái.

      -Thiệt bị liên lạc mà bị nhiễu sóng mình cực thế này!”

      Nó cấm đầu chạy lên bị mấy kẻ áo đen chặn đường lần nữa.Nó hậm hực.

      -Yaa..CHẾT MÀY .!—Bốpp---Bốp---…Bụpp…bốp-----Bị túm lấy tay.Đặt 2 cái bình dưỡng khí,Còn 1 cái cầm lần đánh mạnh vào đầu bọn chúng,nhanh như tia chớp.Hai phút xữ lí sạch 3 tên.Tiếp tục chạy lên.

      ----Renggggggggggggg-------

      Tiếng báo động phát ra.Nó nghe thấy liền tăng tốc hơn.”Khí độc,mau lên mới được”,nó gắn 1 cái vào mũi.

      và LowRand nghe thấy tiếng bào,quay snag nhìn 6 người.

      -MaSéc,quả rất nhanh tay_Lowrand lạnh lùng nhìn .

      -Mau ra khỏi đây._Cả đám chạy tóan lên.

      - được ra ngàoi._Hắn cao giọng ,nghe như ra lệnh.

      Làm cả 6 người hốt hỏang.

      - ra chẵng lẽ ngồi đây chờ chết.

      -Phải đó.Mau chạy thôi.

      -………………………..

      -MaSéc đúng là hề nễ mặt 6 người._Hắn cười khinh miệt,giọng tà mị.Thư thái rất bình thản.

      -Lúc này là lúc nào rồi con có thể bình tĩnh chứ.Nếu phải MaSéc muốn giết ngài lien lụy chúng tôi.

      -Bây giờ thóat chết trược đã_LowRand la lớn,làm mọi người im lặng,sợ hãi:-Nếu chạy ra ngaòi hữi phải khí độc.

      Ai náy cũng tím xanh mặt,hoang mang nháo nhào lên.

      -Phài làm sao đây?

      -Ngài Max có cách gì ?

      Max vẫn im lặng,đôi tay gõ gõ lên bàn đều đều theo nhịp,trong rất quái. hiễu nghĩ gì.

    5. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      chương 34 :

      -Xỏang---Rầm

      Tiếng cửa sổ kính vỡ tung.Tất cả đều gật mình quay lại nhìn .Thân hình 1 xuất sau những mãnh vỡ.Trân mặt đeo ống thở của bình dưỡng khí.

      Nó thấy Max ngồi vội chạy tới.Vẻ gấp rút.Thét lớn:-Lão đại,mau chạy khỏi đây thôi.Ở đây con có bom.

      -BOM SAO?_Tất cả những người ở đây lúc đầu re vẻ oai phong,lạnh lùng đáng sợ,giờ gặp nạn cứ như con chuốt nhắc.Nghe thấy nghe hiễm gan đều teo lại.Mất bình tĩnh run rẫy.

      LowRand:-Đúng là nằm ngàoi suy đóan của Max.Bọn người đúng là ngu ngốc.!

      Nó nhăn mặt,tỏ ra nóng vội:- rãnh để ,chỉ còn 10 phút nữa.

      Tay chân ai nghe thấy cũng run mà đứng vẫn.Người phụ nữ lúc nãy hỏang sợ mà đứng nép vào người LowRand.Lowrand luôn thể nhã nhặn mà cũng vỗ về trấn an,nhưng môi luôn nỡ nụ cười tà tà tnhìn họ trông buồn cười.

      -Có 2 bình khí này cầm lấy._Nó thảy cho LowRand chụp lấy,Rồi xoay tay đưa cho Max.Max cầm lấy đứng bất dậy.Thông thạo đeo vào.Cả 3 cất bước ra ngàoi.

      -Khaong ,còn chúng tôi sao?_Người phụ nữ lo sợ vẻ mặt xanh mét hỏi vội.

      -Lúc nãy chẵng phải các người còn ra vẻ sao.Max bao giờ giúp những kẻ tin tưỡng mình.Các người tự lo lấy ._LowRand cười nữa miệng,nghêng ngang bước theo Max.

      -Chúng tôi tin,xin Ngài Max cứu chúng tôi,tất cả mọi việc từ nay chúng tôi đều ngeh theo lời Ngài Max._Người đàn ông trong đám sao người vội lên tiếng,tất cả người con lại gật đầu đống ý,ánh mắt cầu xin.

      -Còn 6phút37giây_Nó ngẫn mặt lên nhìn Max,tỏ y nhắc nhỡ.Nó muốn dài dòng.Thời gian nó có làm chỉ tới đây.

      -Nhảy xuống ._hắn trầm giọng lạnh lẽo,ánh mắt bén ngót hất ra cửa sổ.

      Tẩt cả nghi hoặc lo sợ biết ý.

      -Max,làm sao có thể từ tần 10 nhảy xuống dưới kia chứ, chết mất._Người phụ nữ lớn giọng run run.

      Max gì,liếc nhìn qua LowRand,LowRand hiễu ý đưa con chip kè sát tai qua:-Mau đưa người tới.

      Max ôm eo nó.Bước vội ra cửa kính.LowRand mở cửa kính ra nhìn xuống dưới lầu,tất cả mọi người đều chuẫn bị ở dưới.

      Mọi người giờ hiễu.Ai nấy đều ào ra,tranh giành phóng xuống,niệm dày chờ sẵn bên dưới.

      Nó vữa định nhãy xuống bị Max tóm lại,nó giật người 1 cái nghi hoặc quay lại nhìn,Max đột nhiên bế nó lên.Ôm vào người rồi phóng xuống.Cơ thể rơi tư do,nó nhấm tịt mắt,trong đầu đếm từng giây từng giây bom phát nỗ.Nếu chạy kịp,bom phát nỗ vẫn có thể ảnh hưỡng vào người mất mạng cũng bị thương tích nặng .

      Vừa đáp xuống chẵng có chút đau đớn nào.Dù là niệm nhưng rơi với độ cao mấy chục m vẫn rất đau.Thấ nhưng,được cho gọn vào lòng,tay nắm rất chặt dàng gì tuột mất.Va xuống niệm ngeh tiếng Bịch rất lớn như trái mít rụng.Nó được cho nằm lên lòng ngực,nên chẵng thấy đau đớn gì.Nó nằm lòng ngực mà dần dần mở mặt ra.Chưa kịp ngồi dậy, bật nhanh dậy.Tiếp tục bế nó.

      Lúc này nó chỉ nghe thấy tiếng kêu lớn:-CHẠY MAU BOM SẮP PHÁT NỖ RỒI!

      bế nó tay phóng nhanh ra xa tòa nhà.---ĐÙNG---BÙNG—BÙNG----RẦM RẦM-------MỌI THỨ NỖ TUNG,CẢ BẦU TRỜI CHÌM TRONG KHÓI LỮA.

      Khi tiếng nỗ bùng cháy,lữa làm tất cả nỗ tung,ra 1 khảong xa nằm sấp xuống mặt đất.Che người nó lại tránh cho lửa cháy trúng phài người nó.Nằm người cơ thể to lớn nó chỉ nhấm mắt lại có chút sợ hãi.

      -Mỡ mắt ra.!_Cái thanh nam tính ngang tàn khiến no nghe theo mà làm cải theo.Nhìn thấy gương mặt ,nó tự nhiên thở phào.Mọi thứ coi như ổn.

      Từ đâu chiếc xe Lambogini đỗ tới.LowRand giở giọng têu chọc:-Có thôi trò hùng cứu mĩ nhân .Chưa giảng tuồn đâu.Mau thôi!

      và nó chưa kịp lên xe 1 tiếng súng lớn phát ra:----Pằng—Pằng---

      Quay nhìn lại,người của Sát bang đấu súng với bọn người MaSéc. liếc qua nó.:-Lên .!

      Nó vội chui vào xe.LowRand nhường tay lái cho nó:- thôi.

      Nó chạy vượt qua tiếng súng,cố tránh đạn va phải.Luồng Lách,nó mặt lạnh ngắt ngước nhìn vào kính xe,thấy có kẻ bám theo.Tiếng súng bắn tới.Nó Bẻ mạnh cần lái,xoay vô lăng.Đôi hướng quay ngước lại với chiếc đuỗi theo.Làm chiếc xe kia trở tay kịp va vào cột đèn,bất lực mà nhìn theo .

      -Hay lắm_LowRand cười tươi,ra vẻ khen gợi.

      -Bọn MaSéc,hành động chẵng chuyên nghiệp,có chắc là bọn chúng đây_LowRand nhìn qua Max, yên lặng tà mị.

      -Lúc nãy tôi ra ngaòi nghe thấy bọn chúng chuyện,đúng là người của MaSéc._Nó vừa lái xe như bay rồi liếc qua kính nhìn sắc mặt của LowRand.

      Tiếng điện thọai Max run chuông. như biết ai,động tác rất chậm chạp,như cho người kia muốn chờ đợi.Đôi mắt ghê rợn trông thấy,tay nhấc lên

      -Con trai,bây giờ con mới chịu xuất sao.Món qua tiếp đãi con ra mắt tuy được chất lượng cho lắm,nhưng cũng là tấm lòng của ta.haha_Một nghiêm nghị đoán ra 1 người trung niên,pha chút cười cợt,đứt câu lại cười khan khan 1 tiếng.

      -Lần sao đừng nên tặng quà kém như thế.Nếu được nhận quà cũng nên có quà cám ơn lại chứ._Anh mắt nheo nheo ma mi,đôi môi thaóng như cười trông ớn lạnh.

      Nó tò mò liếc qua nhìn,nhưng im lặng hỏi.

      -Ôhô,có quà cho ta nữa sao.Được!để xem món qua thế nào!_Giọng cười cợt,có chút lạnh tanh, chế nhạo.

      Nghe thấy đầu dây bên kia có người :-Lão gia,có chuyện hay rồi.

      Nét mặt hưng phấn,đanh lại tức .

      bên đây cũng nghe thấy,giả lã :-Hình như quà tới rồi,từ từ thưỡng thức.!_Cúp máy ,vẻ mặt tàn độc,lạnh thấu xương ẫn .

      -Ông ta hình như xem thường quá rồi Max.!_LowRand cười tà.

      chỉ đáp,im lặng nã người ra sau,như thư giản.

      Nó trong tập trung lái xe,như vẫn rất chú đến sắc mặt ,cảm nhận được chuyện gì đ1o rất kỳ hoặc.Nhưng lại muốn biết qua nhiều.Có câu”Biết quá nhiều chỉ chuốc họa vào thân”nên đành nữa nữa thế này càng tốt.

      Về đến nơi,người nó như muốn rã ra,nằm ì gường.Lười biến họat động nhúch nhích,lim dim nhắm mắt lại.

      1Khỏang trời ra trong đầu nó.

      Tiếng cười khúch khích của trẻ con.:-khìkhì…ba ơi..ba ơi…khặc khặc..con đây nè..ba ơi…._Cô bé tóc ngắn chập chững chạy tung tăn.

      -Con ..ba đến bắt con đây…_Người ba trông dáng vẻ hiền từ,chạy tới ôm choàng lấy con bé.

      -Ba tốt,con làm người xấu nữa, bị ba bắt.Con muốn làm cảch sát.Ba ơi đỗi ,ba là cướp con là cánh sát._Cô bé phụng nhịu duỗi duỗi vào người ba mình.

      -Con hư này,lúc đầu cứ đòi làm cướp cho ba bắt,giờ lại đỗi ý,nhõng nhẽo nè_Ba nó đặt nó ngồi lên đùi.Tai véo vào mũi,cười hiền chọc ghẹo con .

      - thích nữa.Con làm kẻ xấu nữa.

      -Vậy con muốn ba làm người xấu sao?

      Cố bé lắc đầu lia lịa.:- được,ba con là người tốt nhất, được trở thành kẻ xấu.

      -Được,được,ta làm kẻ xấu.Vậy con muốn ba làm gì nào.Con giành mất vai cảnh sát của ba rồi.!_Ba nó vuốt đầu no dịu dàng.

      -Vậy…_nó ra vẻ đâm chiêu,rồi ngần mặt lên.:-Ba làm bò .Con là cảnh sát cười bò.hihi

      -Cảnh sát ai lại cười bò chứ!

      - chịu…con muốn ba làm bò cho con cưỡi…_Nó giỡ trò nhọng nhẽo,bám víu vai ba mình.

      Tiếng cười khúch khích của trẻ con.:-khìkhì…ba ơi..ba ơi…khặc khặc..con đây nè..ba ơi…._Cô bé tóc ngắn chập chững chạy tung tăn.

      -Con ..ba đến bắt con đây…_Người ba trông dáng vẻ hiền từ,chạy tới ôm choàng lấy con bé.

      -Ba tốt,con làm người xấu nữa, bị ba bắt.Con muốn làm cảnh sát.Ba ơi đỗi ,ba là cướp con là cảnh sát._Cô bé phụng nhịu duỗi duỗi vào người ba mình.

      -Con hư này,lúc đầu cứ đòi làm cướp cho ba bắt,giờ lại đỗi ý,nhõng nhẽo nè_Ba nó đặt nó ngồi lên đùi.Tay véo vào mũi,cười hiền chọc ghẹo con .

      - thích nữa.Con làm kẻ xấu nữa.

      -Vậy con muốn ba làm người xấu sao?

      Cố bé lắc đầu lia lịa.:- được,ba con là người tốt nhất, được trở thành kẻ xấu.

      -Được,được,ta làm kẻ xấu.Vậy con muốn ba làm gì nào.Con giành mất vai cảnh sát của ba rồi.!_Ba nó vuốt đầu no dịu dàng.

      -Vậy…_nó ra vẻ đâm chiêu,rồi ngần mặt lên.:-Ba làm bò .Con là cảnh sát cười bò.hihi

      -Cảnh sát ai lại cười bò chứ!

      - chịu…con muốn ba làm bò cho con cưỡi…_Nó giỡ trò nhọng nhẽo,bám víu vai ba mình.

      -Hai cha con vào ăn cơm này!_Nghe thấy tiếng kếu vọng ra của mẹ.Ba nó cười tươi đáp lớn:-Mẹ nó vào ,ba con vào đây.

      Ba nó hứa hẹn:-Con ăn cơm thôi,ăn xong ba hứa làm bò cưỡi cho con ._Nó cười tươi,choàng ôm cỗ ba nó.gật đầu cái rụp=Dạ,móc ngéo ba._Ngón tay xíu cố nắm lấy cái ngon út to to hơn nó,trong rất nghịch.

      Quay về tại,đôi mắt nó vẫn nhắm tịt,cơ thể thả lỏng giường,1 giọt nước mắt rĩ ra từ đôi mi che đậy,nước mắt lăn xuống,môi nó mín chặt,hơi thở trở nên khó khăn nặng nề.Nó nhớ về quá khứ,nhớ từng chi tiết,nhưng lúc mệt mõi no lại nhớ ba me nó quá.Lần nào cũng rơi nước mắt đau đớn.

      --Bíp—bíp----tiếng cửa mở ra.Thân ảnh kiêu ngạo,ung dung bước vào.Cỡi áo khóac ngaòi ra.Bước vào nhà tắm,cứ tự nhiên như căn phòng này của ,mà như chẵng thấy nó.

      Nó hốt hỏang bật dậy.:phòng tôi đấy!

      dừng bước,dáng vóc to lớn quay qua liếc nhìn nó.:- sao.?

      -Sao…sao… về phòng mình.!_Nó nhìn thấy hơi hỏang ấp úng.

      bước tới,cái khuya nút mới mở nữa chừng lộ cả vòm ngực cứng chắc là lớn khoe mẽ trước mắt nó. nhìn sơ qua,nhận ra được no vừa khóc vì giọt nước khoe mi vẫn chưa kịp khô., hờ hợt lên tiếng:-Sợ lắm sao?

      Quay về tại,đôi mắt nó vẫn nhắm tịt,cơ thể thả lỏng giường,1 giọt nước mắt rĩ ra từ đôi mi che đậy,nước mắt lăn xuống,môi nó mím chặt,hơi thở trở nên khó khăn nặng nề.Nó nhớ về quá khứ,nhớ từng chi tiết,nhưng lúc mệt mõi no lại nhớ ba me nó quá.Lần nào cũng rơi nước mắt đau đớn.

      --Bíp—bíp----tiếng cửa mở ra.Thân ảnh kiêu ngạo,ung dung bước vào.Cỡi áo khóac ngaòi ra.Bước vào nhà tắm,cứ tự nhiên như căn phòng này của ,mà như chẵng thấy nó.

      Nó hốt hỏang bật dậy.:phòng tôi đấy!

      dừng bước,dáng vóc to lớn quay qua liếc nhìn nó.:- sao.?

      -Sao…sao… về phòng mình.!_Nó nhìn thấy hơi hỏang ấp úng.

      bước tới,cái khuya nút mới mở nữa chừng lộ cả vòm ngực cứng chắc là lớn khoe mẽ trước mắt nó. nhìn sơ qua,nhận ra được no vừa khóc vì giọt nước khoe mi vẫn chưa kịp khô., hờ hợt lên tiếng:-Sợ lắm sao?

      Nó ngẫn mặt hiễu. lười biếng lập lại:-Lúc nãy sợ lắm sao. khóc gì?

      -Tôi…_nó bàng hòang,khi bị phát ,tay vuốt qua mắt:- sợ,chuyện đó bình thường thôi,đâu phải tôi chưa từng trải qua bom đạn.Tôi chỉ mệt quá thôi.

      Hằn chỉ “Ừm” 1 tiếng như tiếng gầm của sói.Rồi quay tiếp tục việc tắm.

      -Vào đây!_Hắn lạnh nhạt ra lệnh.

      Nó hơi rụt rè.Chân nậng nề bước theo sau.Nó nghĩ lại bắt đầu hành hạ tinh thần nó nữa đây. muốn hỏi những câu ngớ ngẫn như trước” muốn làm gì?”,hay có chuyện gì”,Hầu như thế với rất thừa. bảo làm gì làm theo thôi.

      bảo cỡi áo cỡi áo,bảo cỡi quần cho cỡi quần,bảo kì lưng kì lưng,tất cả đều làm theo rất ngoan ngãon mà chẵng 1 lời.Nhận thấy thuần phục của nó khác trước. vẫn giữ thái độ im lặng.Chăm chú nhìn no kì cọ người mình.

      -Ở dưới!_Bá đạo ra lệnh,mắt lạnh lẽo chiếu vào người nó.Nó nhìn xuống lớp bọt che khuất vật thể ở dưới mà chột dạ,biết thế nào cũng tới cảnh này.Nó hít sâu 1 hơi thở mạnh.Tay cẫn thận,chà ,tránh đụn làm nỗi cơn nguy.

      “Sặc”Lỡ va phải tay trúng đỉnh đầu của , như cái tên quái dị,mới chạm cương cứng.Đáng sợ.!Môi cười nhếch tà mị.Trông rất đểu giả:- biết thử sức chịu đựng của tôi ?

      -Tôi… có.!_Nó ngập ngừng ,lòng khỏi hỏang lọan.Nhưng đều làm nó phải tán đồng rằng hằn đúng là 1 người hảon mĩ,thân hình đúng là quá tuyệt vời,đối với các đây là 1 cơ thể để họ phải thèm thuồng.Nhìn thấy hình xăm bả vai ,nó vội lãng chuyện:-Hình xâm này có ý gì vậy?.Tại sao phải là 1 con đại bàng mà là 2 cái cánh đen.?

      - có biết lưng có xăm hình chiếc lông vũ là tại sao .?_Đưa mắt nhìn nó,trầm giọng .

      Nó lấc đầu,đây cũng là thắc mắc của nó.Từ khi bước vào Sát Bang,nó được xăm cho 1 cái chíêc lông vũ,chẵc giống người trong Sát Bang ai cũng có 1 cái cánh đen. 1 đôi.Cớ gì no chỉ là 1 chiếc lông vũ.

      -Chiếc lông vũ của chính là đôi cánh của tôi.

      -Chiếc lông vũ của chính là đôi cánh của tôi.

      Trong lòng,1 rợn sóng thoáng qua, ra ý trói buột.Sứ mệnh của nó chỉ là 1 đơn độc như 1 chiếc long vũ yếu ớt, có đôi cánh đủ sức để bay,chiếc lông vũ được rơi ra từ đôi cánh của ,số mệnh này vốn do sắp đặt hay sao?

      Nó ngơ mặt:- hiễu.?

      cong đôi môi mỏng chẻ:- mãi mãi chỉ là 1 chiếc lông vũ nằm trong đôi cánh đen.Nên nhớ kĩ chiếc lông của là do tôi tạo ra, được quên chủ của chiếc long vũ là đôi cánh này.!

      Nó có 1 cơn đau nhói mối liên kết với là mãi mãi thể thóat.Nó chĩ có thể bám víu vào đôi cánh lớn,nằm gọn bên trong đấy,chẵng có quyền bay đến đâu nó muốn.Đó là cái muốn.

      -Chỉ đến khi tôi có thể trả được thù,chiếc long vũ này cũng biến mất_Nó lạnh giọng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :