TRUYỆN DO Nhunggminn SƯU TẦM [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      chương 25 :

      3 tiếng sau.

      - làm gì thế hả?_Vĩnh mất bình tĩnh khi trong thấy ôm nó ngủ ngon lành.

      giật mình mở mắt,quên mất ngủ bao lâu biết.

      -Cậu tiếng được . ta con ngủ đấy.!

      - cần quan tâm,tiệc tàn rồi,mời về dùm cho.!_Vĩnh tỏ vẻ cáu.

      Vĩ cười nhếch môi. nhàng kéo người nó ra.

      đứng lên rồi khom xuống bế nó lên.Vì thuốc mê con nên nó thể dễ dàng tĩnh giấc.

      - lam gì_Vĩnh ngăn lại.

      -Tôi phải mang người tôi về chứ.!_Vẻ mặt hiên nhiên nhìn Vĩnh,

      -Ai là người của ._Vĩnh có ve cáu ngắt,trong lòng như có gai đâm đau nhói.

      - ta là nô lệ nhà tôi,tất nhiên là người thuộc về sở hữa của tôi rồi.!_Dù có phần hơi lười biếng trả lời,nhưng phần nào hăn cũng ra vẻ 1 tiềm bối lịch thiệp mà giải thích.

      -.. ấy là bạn tôi,mai tôi đưa ấy về.!

      - được, ấy ngày nào con là osin của nhà tôi dù có là bạn trai củng có quyền,cậu củng là cậu chủ chắc biết qui tắc chứ.!

      -Dù thế nào tôi củng cho phép mang nguyệt hàm bây giờ.!

      -A Vĩnh,để Dương Tổng mang ấy về._Ông tống từ ngoai cửa bước vào

      - được…

      -Con muốn cải ta sao._Mặt ông Tống đanh lai.

      Vĩnh bốp chắc tay mình, thê cãi lại.

      -LÀm phiền Dương Tổng mang người cậu về.Bữa khác chúng ta chuyện sau.Con trai tôi thất lễ mong Dương

      Tồng bỏ qua cho.

      chỉ gật đầu- sao.!_lạnh giọng rồi bế nó .

      Sáng hôm sau.Tại khu biệt thự Cool.

      thấy im lặng,vốn muốn cho nó nghĩ 1 ngày,nhưng thấy trưa no vẫn chưa buớc xuống,nên muốn lên xem sao.

      vào trong,ánh mắt thâm sâu liếc nhìn xung quanh.

      --cạnh---

      giường thấy nó.Vì căn phòng vốn rất rộng và có trang trí nhửng vách tường có hoa văn họa tiết tinh tế cao khoảng 3m rộng 2m ngăn cách nhau,nên cũng thể nhìn hết được, bước vào giữa căn phòng.Hơi thở mạnh mẽ đều đều phả ra.

      -Nguyệt hàm, có ở đây .?

      -Nguyệt…_Cửa kính mở làm tấm màn màu kem nhạt bay phấp phới,thoáng cái bong đen bé củng dần lên,sau bức màn.Ra là nó,nó ngồi dựa vào tấm vánh ngăn tường khắc hoa văn đó chưng những bình hoa cổ tinh xảo,nó ôm người co rút mặt hướng ra cửa sổ,nới ánh nắng ngự trị cả gian

      Tấm màn cứ bị gió thổi tới,ánh nắng dường như ôm trọn người nó,nhìn nó dựa vào dưới chân tường trong hình dáng nó bây giờ đáng thương và độc.

      bước chậm và đôi chân như hề phát ra tiếng động.Đứng bên cạnh nó khụy 1 chân xuống,ôm nó vào long mình 1 cách dịu dàng.

      Nó ngã theo cánh tay to lớn rắn rõi kia rất tự nhiên, chỉ im lặng rồi vuốt lên tóc nó.Cái hình ảnh thương ấy tan biến trong vòng tay của trong phút chốc.

      Hai ngừơi ôm nhau như thế khỏang khá lâu sau,nó bắt đầu cử động.Hơi ấm của như truyền qua hết cơ thể nó,nó bắt đầu cảm nhận được hơi thở rất nam tính và mùi hương cơ thể mùi bạc hà dịu ,nó ngước mặt lên nhìn vào giương mặt phong trần nam tính kề sát vào nó.Nó đột nhiên mở tròn mắt ngước nhìn chiếc mũi cao thanh tú ,giương mặt đó cứ ngỡ như 1 bức tượng chạm khắc tinh tế hề có 1 chỗ nào là khuyết.Nó chạm tay vào đôi mắt của thiếp ,đôi mắt sâu hơn nó tưởng,đôi long mi dày và dài cong vuốt như con ,dù là con cũng thể có đôi long mi đẹp như thế trừ phi là gắn mi giả.Đôi tay nó chưa dừng lại nó hề chớp mắt chạm vào đôi môi của Vĩ,Sau nó cứ muốn niếm thử là vị gì?.là mật ong,hay là kẹo bong.

      Mắt và nó chạm nhau.Ánh nắng rọi lên gường mặt nó.Khiến tim lọan nghịp.Nhìn nó lung linh bé và trong sáng như 1 thiên thần.

      - còn đem sắc mặt thế này trước mặt tôi lần nữa chắc chắn ngừng thở ngay lập tức ….._Hắn đẩy người nó ra,quay .Câu như có mùi máu tanh

      Nó chỉ ngơ ngác nhìn ,như bé mèo con.Hoàng sợ rung mình.

      xoay lại nhìn nó vẻ kì lạ.

      -Đây chỉ là mở màn,chưa phải là bắt đầu._Hắn dùng những câu ẫn ẫn ý ý,có phần bí nghiêng người nhìn qua no,đôi môi như tạo ra 1 đường cong khó thấy.

      là gì?_Nó trừng mắt, hiễu được gì,nhưng phần lo lắng càng nhiều hơn,độ nguy hiễm càng lúc 1 gần,1 thứ cảm giác đó là bất an.

      -Nghĩ ._Hắn buồn phải trả lời,bỏ tay vào túi quần,thân hình cao lớn ung dung bước ra cửa.

      Mặc kệ muốn gì,nó có tấm trạng để đóan ,dù có muốn cũng thể nhận ra được 1 chút gì từ con người ma quái này.Thôi lo việc mình trước.

      - có thể giúp tôi 1 chuyện được ?_lời nhàng,thoáng chút buồn và pha lẫn cầu xin.

      -Có lợi gì cho tôi_hắn nheo mắt nhưng liếc sang nó lấy 1 cái.

      -………………………………………………….

      *Ngày cấm trại.

      -Tất cả học sinh đều có mặt đầy đủ chưa._Thầy phụ trách đòan cầm loa phát thanh lên .

      -Này,Nhã Liên nghe hôm trước Con đó dự tiệc của nhà Họ Tống ,nghe mẹ tôi kể là Tống A Vĩnh dẫn theo nó và giới thiệu nó là bạn đấy_1 con ăn bận sexy cùng đám với Nhã Liên lên tiếng chỉ qua phía nó đứng 1 mình.

      -Sụyt,bà ai biết đâu._1 đứa khác ra hiệu ,nháy mắt bảo đứa bạn nhìn sắc mặt của Nhà liên.

      Nhã Liên mặt đanh lại,đôi mắt lườm châm châm vào nó, tỏ ra rất tức giận.

      Từ xa nơi chổ Nguyệt Hàm đứng.

      Mai cũng chăm chú nhìn nó, biết có nên tiến lại chuyện hay ,vì nhìn nó có vẻ ổn s8ác mặt tái nhợt,lại trong rất đơn.

      Mai nghĩ rồi quyết định bước tới.Nhưng đột nhiên dừng lại….Khi thấy Vĩnh từ đằng sau Nguỵệt Hàm.Mai nghĩ có lẽ nên đến tốt hơn,mặt cố thoáng nét buồn rồi quay .

      Vĩnh trong rất công tử,chiếc quần cụt,đôi giày thể thao,công với chiếc áo thun,đội nón lệch,trông cực baby.Vĩnh nhìn vốn rất bãnh và vẻ công tử bột.

      -Tiểu hàm à,em sau thế,từ lúc ở buổi tiệc,em xảy ra chuyện gì , lien lạc được với em,đến nhà ta bảo em ở nhà, lo lắng lắm.._Vĩnh lo lắng đưa mắt nhìn nó. muốn biết nó xảy ra chuyện gì,và mấy ngày nay nó làm gì.Trong nó yếu ớt hơn.

      Nó ngước mắt thấy đôi mắt Vĩnh nhìn mình,nó liền cúi xuống tránh né gì đó.-Em sao.?

      -Em giấu !_Vĩnh càng bất an trong long khó chịu hơn.

      -Có phải ta làm gì em ?

      -,chẳng có gì cả, cần lo.Tới giờ lên xe rồi chúng ta thôi._nó cố lãng tránh ,rồi quay người bước ra xe.

      LOA LOA…XIN THÔNG BÁO VỚI CÁC EM LÀ HÔM NAY CÓ DƯƠNG TỔNG NGƯỜI CỦA CÔNG TY CEO ĐẾN CÙNG THAM DỰ BUỖI CẤM TRẠI 3 NGÀY 2 ĐÊM CỦA CHÚNG TA.ĐÂY LÀ 1 VINH HẠNH CỦA TRƯỜNG CHÚNG TA.CÁC EM HÃY VỖ TAY CHÀO ĐÓN DƯƠNG TỔNG NÀO!

      Tất cả mọi người khựng lại,xì xào.Rồi đưa mắt hướng về chiếc xe màu trắng mui trần đời mới sang trọng.

      Ai cũng thốt lên ,ngây người, bước xuông xe với 1 hình dáng rất bụi và phong cách chứ chẳng phải bộ đồ véc thường ngày của 1 Dương Tổng.Đôi giày thể thao trắng tinh kiểu mới chỉ có 2 đôi duy nhất thế giới,Quần jean màu đen cực bụi,chiếc áo thun đơn điệu khá stye.Với cập kính mát nhìn phong độ.

      -AA…@@

      -@@

      @@@@@@@@@@

      -Người đâu mà đẹp trai quả vậy…

      -Đẹp..đẹp quá…..!!!!

      Ai nấy củng xì xào.

      bước tới chổ nó và vĩnh.

      nhìn vĩnh cười điểu.Vĩnh cũng thua kém gì, cũng đá lại cho cái nụ cười nữa miệng.

      -Trời ơi 2 hot boy,sao àm đời có 2 người đẹp trến ảc ngôi sao cũng sánh bằng thế này._

      -Nhìn A vĩnh kia,nhìn lãng tử quá,chẳng thua kém gì Dương Tổng nhỉ.

      -ừm..ừm…………..@1#!3@1!@#@!#!@!##23$%%$$4342%^

      Ai nấy củng lại chen chúc nhau nhìn 2 người họ.Nhưng chằng ai dám lại gần vì 2 người đó vốn phải là nhân vật thiện cảm.

      -Tới giờ lên xe rồi,2 người nhìn nhau đủ chưa._nó lên tiếng cắt ngang bầu khí căng thẳng giửa 2 người.

      Nó định bước chợt kéo tay nó lại, lạnh.---Lên xe tôi.

      Vĩnh khó chịu, nhăn mặt,nắm lấy tay nó kéo lại.Giọng trở nên sắc lạnh.--- theo .

      Nó ngơ ngác nhìn 2 kẻ xử như con nít,giành món đồ của mình.Nó trở nên khó xử.

      -Bây giờ /em theo cậu ta/ ta hay theo tôi/!_cả 2 đồng thanh .!

    2. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      chương 26 : có quyền lựa chọn (1)


      Nó im lặng.Hít 1 hơi sâu nhìn xung quanh mọi người nhìn mình,rồi đôi mắt dần chuyễn đến gương mặt sắc lạnh tóa ra khí có thể ngạt chết của .

      Thấy nó cứ đứng có nhúch nhít.Vĩnh trầm mặt rồi cất tiếng-Em còn phải suy nghĩ?”.đôi chân mày chợt nhíu lại.Việc chừng chừ của nó làm khó chịu.Tại sao phải đắn đo, chính là bạn trai nó còn gì.

      lúc này khẽ nhếch 1 đường cong đôi môi chẻ mỏng đỏ,rồi đợi gì thêm nữa, bắt nhanh cách tay nó kéo đẫy lên xe.

      Nó giật nảy người vì hành động nhanh như chớp của ,Vĩnh cũng kịp trở tay,nên bắt kịp tay nó lại bị đẫy vào xe.

      Đẫy nó vào xe 1 cách thô bạo,nó trừng to mắt lên nhìn định mở miệng.Nhưng ngay lập tức bị 1 câu đầy sác khí,muốn xuyên thủng đôi mắt to tròn đen láy trong veo như mặt hồ mùa xuân.- có quyền để lựa chọn.

      Chiếc xe bắt đầu khởi động rời .Nó chĩ có thể ngồi bất động mà liếc nhìn Vĩnh dần bỏ lại phía sau.

      Cả trường lúc này mọi người tản ra để lên xe,vì dàm đứng đó để xem nữa,vì mặt của Vĩnh lúc này có thể bóp chết bất kì ai dám lỡn vỡn trước mắt .Tay cuộn tròn thành nắm đấm.Khẽ nhấc môi.-Dương Vĩ dám.!

      Trong xe nó chỉ ngồi yên quay mặt ra cữa kính àm chẵng hề ngó 1 cái đến . vậy chẵng buồn liếc nhìn nó làm gì,tay luôn họat động cái ipap. lúc lâu sau lên tiêng,giọng vẫn trầm ỗn nhưng hơi lạnh vẫn tan.- nghĩa về thắng nhóc đó.!

      Nó khẽ nhúch nhích cái đầu khí nghe giọng nghiêng mặt nhưng hề nhìn thẳng,nhưng nó vẫn cảm nhận được khuôn mặt lạnh đến nỗi cả da gà.- sao,có vấn đề gì.

      Gương mặt vẫn thế tăng them chút biểu cảm nào,tay vẫn lien tục họat động,nhưng môi lại khẻ nhếch lên như có như .- thử dối với tôi lần nữa xem.!

      Nó giật bắn người.Mở căng 2 con ngươi như phát 1 chuyện kinh thiên động địa gì.”Sau ta biết mình phải nghĩa về Vĩnh,vậy tai sao con hỏi mình làm gì”

      lại lạnh giọng vẫn buồn nhìn nó.Nhưng lại như cái bộ não nó mà nghe được câu kinh ngạc trong đầu nó vừa thốt-Tôi muốn thành .

      Nó có chút ngạc nhiên lần nữa,nhưng rồi cũng lấy lại vẻ tự nhiên hơn,dù gì cũng là 1 Dương Tổng nếu việc nhìn ra suy nghĩ 1 nhóc như kém cỏi.- suy nghĩ việc tôi muốn nhờ chứ.!

      Nếu nhìn ra nó nghĩ từ nãy giờ về vấn đề gì ,nó thẵng thắng vòng vo nữa.Nó lúc này bắt đầu đưa mắt nhìn châm châm gương mặt đẹp như tượng điêu khắc kia,nhưng nó lại thế rời mắt khỏi xương quai xanh trong nam tính có phần nghiêm nghị kia.Kì cứ nhìn mãi mà nó chẵng tìm ra được khuyết điễm nào gương mặt lạnh như băng ở Bắc cực này.

      vẫn im lặng,và dĩ nhiên biết nó nhìn như 1 sắc nữ. cười nữa miệng,lộ ra cái má lúng đồng tiền tuy sâu nhưng cũng làm nó nhận ra được.

      -Cất cặp mắt háo sắc của vào .

      Nó hỏang hồn quay ,có chút bốt rối trong vẻ mặt ngượng chín vì bị chế nhạo.-Chính..chính vì chịu trả lời,chỉ là..chỉ là…”_không hiễu sau no lại ấp úng chẵng ra thành câu rồi lơ đãng nhìn ra phía ngàoi cưa kính xe

      -Tại sao tôi phải giúp ._Hắn bắt đầu dừng họat động còn dang dỡ cái ipap,Đôi mắt mang phần tà mị và chế giểu nhìn qua nó.

      -Vì tôi là nô lệ của trong 5 năm._Nó chẵng suy nghĩ nhiều mà đưa ra câu trả lời có lẽ rất hợp lý.Chẵng đợi tiếp,đôi mắt nó di chuyễn hẳn dán gương mặt ,chỉ là nó chưa đủ khả năng để nhìn vào cặp mắt sâu đáy, lạnh người đó,nó chỉ có thể ngước nhìn chiếc càm mê hoặc kia,lãnh giọng:- Tôi là người của ,việc chịu trách nhiệm về nô lệ của mình có gì quá đáng,chỉ là 1 việc cỏn con có thể nằm trong bàn tay ,Trước giờ có chuyện gì mà làm khó dễ ,chẵng lẽ lại tiết kiệm nhờ vả với nô lệ của mình.

      Vẫn gương mặt đó, 1 chút động đậy hay chuyễn sắc.- cũng rất thông minh,nhưng nô lệ có cái quyền nhờ vả chủ.Chỉ có chủ ban cho nô lệ ân huệ.

      Câu lạnh tanh pha chút tình cảm nào,làm nó mím chặt môi,lời tuy rất trầm ỗn nhưng nó toát lên răng dạy cho biết rằng thân phận là gì,và quả sai.

      Tay bất chợt xe xe ngón tay cái chà vào đầu ngón trỏ,cái vẻ quỷ dị,khò lường,mang đôi mắt xảo quyệt.Chăm chú bao trùm gường mặt nó:-Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì lỗ vốn cả,dù làm nô lệ của tôi,cũng phải trả giá. đòi này ai làm công cho ai cái gì.

      Nó bất đầu run ,có phải vì lời ám muội kia hay do người tỏ ra 1 hàn băng khiến nó rét mà run.Nó hít 1 hơi,cố đè nén cái cảm giác chết tiệt này.Rồi cất giọng bình thản.-Tôi biết.”_Nó lặng khãong vài giây rồi tiếp- cứ ra điều kiện.

      - lại cười nhạt,nhưng nụ cười này khó có thể nhận ra.-Tính mạng của ”_Lời như xuyên thẵng vào tim nó,làm bất giác đập mạnh 1 nhịp,Con ngươi nó còn lơ đãng nhìn nơi khác được mà nhìn thẵng vào để chứng thực câu vừa rồi có là phát ra từ cửa miệng cuốn hút phái nữ kia .Lời bình thản cứ như “ tựa long hồng” 1 chút do dự hay khó khăn khi phát .

      -.. đùa._vẻ mặt Nguyệt Hàm bàn hòang nhìn tài nào chớp mắt được.

      -Tôi hay đùa sao_Câu trả lời thay bằng 1 câu hỏi hiển nhiên,để khẵng định với no 1 điều, phải người thích đùa.

      Chiếc xe đột nhiên ngừng lại.Bắc tài xế khẻ lên tiếng=Dương tổng đến nơi rồi ạ.!

      -Ừm”_hắn ừ 1 tiếng để cho bác tài xế biết là mình nghe.Rồi nhìn qua gương mặt nhắn, thất hồn của nó.-Xuống xe”

      Nó còn chưa kịp thu hồn của mình lại sau câu của ,cũng chưa nghĩ ra được câu trả lời trả giá cho điều kiện quá dắc này. bị làm tĩnh lại bằng 2 từ cụm chủ vị nào,mà chỉ biết nghe theo bước xuống xe.

      vẫn ngồi yên vị trí trong xe,ngước ra ngaòi nhìn nó,vẻ mặt chế giễu cất giọng lạnh rồi quay :-Có thể suy nghĩ.”

      lại ra hiệu cho bác tài xế,chạy vào trong khu đỗ xe.Để lại nó vẫn ngơ ngác.

      Chiếc xe vừa tời xe của Tống thị củng chạy tới.Vĩnh nhìn nó đứng ngẫn người. vội mở cửa bước xuống.

      Vĩnh vốn rất tức giận vì hành động lúc nãy của nó,nhưng khi nhìn tấhy nó có vẻ lo lắng hơn là tức giận.Vĩnh nắm chắc 2 vai nó, cho nó biết rằng trước mặt.:-Em sao thế, ta làm gì em,tại sao mặt lại biến sắc.

      -.. sao…chỉ là ngồi xe hơi mệt._nó nhìn Vĩnh rồi viện 1 lý do,nó biết phải cư xử thế nào với vẻ mặt đầy lo lắng 1 phần tức giận gương .

      -Em , ta làm gì em hả,em thể có vẻ mặt biến sắc thế này._anh bắt đầu tức giận, bếit nó giấu , giờ chỉ biết muốn đấm vỡ mặt cái tên Dương vĩ kia,mà cần biết lý do là gì nữa

      Nó định mỡ miệng,nhưng những chiếc xe của đòan học sinh cũng vừa đỗ tới.Nhìn thấy mọi người bước xuống xe,tiếng ồn áo bắt đầu náo nhiệt hơn.Lúc này no chợt nhìn lại nơi no đứng,là khu dã ngọai được bao bọc là những cây thông cao lớn ,dưới là những hàng rào cây xanh nỡ những nụ hoa đỏ rực,dưới chân nó là 1 thảm cỏ xanh.Quả nơi nay là nơi cấm trại lí tưỡng, đẹp.

      Vĩnh vẫn kiên trì nhìn nó,mà chẵng để tâm thứ gì xung quanh,Nhưng rồi những tiếng ồn cũa bọn con xì xào làm khó chịu. nhíu mày nắm lấy tay nó kéo .

      - ……………………………………..”

      -----------------------------------

      lúc này ở trong khu biệt thư ở khu rừng này,ơi đây vốn là thuộc về Dương gia,là 1 khu rừng lớn,được người ta chăm sóc,cảnh nơi đây chẳng thua gì khu vườn quốc gia,toàn là khung cảnh đẹp.Sông trong vắt như tấm gương soi,bên bờ cây cao rỗ hoa rủ xuống lẵng lơ,đủ lọai cây ,đủ lọai màu sắc,những thảm cỏ xanh mướt dưới chân khiến người ta nỡ giẫm chân khi lên đấy.Hàng cây ven nhau san sát giữa là lối quanh co.Có thể tưỡng tượng rằng đến đây vào mua thu cây lá vàng rơi nơi này biến thành 1 mỹ cảnh tuyệt sắc nhân gian.

      Bước qua khỏi lối ven sông men theo lối có hàng dọc trồng những cây hòa Quỳnh trắng tính khiết vào bên trong là 1 biễn hoa,được chia theo từng nhóm.Bất chợt làm mọi người khựng lại,đến đây nhìn những khung cảnh thế này 1 diễm phúc,càng thêm ai còn thốt được gì thêm.Cả cảnh đồng bồ công .

      -Oh my god,gì thế này,đẹp .-1 bạn nữ thể tin dưới nắng bồ công lung linh dịu dàng.Chỉ cần 1 cơn gió làm những cánh hoa nhãy mua tung bay khắp cả cánh đồng

      - tin được,Bồ công .

      Ai cũng xì xào thốt lên.

      Riêng nó,cái nơi như cõi tiên này vốn dĩ là nơi no luôn ao ước được đạt chân dù chỉ là trong mơ,nó từng tưỡng tượng ra 1 sống an bình,lung linh,mang cho tâm hồn con người ta trở nên tĩnh lặng hơn.Nhìn cánh hoa bồ công tung bay trong khí như trêu đùa nhảy nhót với gió dù là muộn phiền gì cũng được thỗi bay mất ,thế nhưng khi đứng nhìn những bông hoa mỏng manh tinh khôi dễ dàng để gió thỗi bay ,nó lại có 1 cảm giác khác

      Qua khỏi cánh đồng bồ công ,lại đến 1 cánh đồng khác nữa.

      -Nhìn kìa,Hoa hồng…là Hoa hồng Xanh,cả cánh đồng màu xanh thế kia.

      -Đây là nơi nào thế,đẹp…đẹp quá.

      - thể tin những loài hoa có thể sống chung 1 mãnh đất, phải dễ rồng.

      Lại thêm những ánh mắt tin.Nơi này là đâu,cảnh bồng lai sau.

      -CÁC EM TẬP TRUNG NÀO,NƠI NÀY RỘNG LỚN PHẢI DỄ KIẾM,LẠC MẤT LÀ RẮC RỐI ĐẤY._Thầy phụ trách chuyến tuy cũng thể ngỡ ngàng trước khung cảnh này,nhưng nhiệm vụ vẫn thể quên được.

      Nó bước qua cánh đồng màu xanh,tuy rằng nó phải là 1 người hoa,nhưng vẫn lưu luyến vi nó đẹp đến mức muốn bước đâu cả.

      Nó đột ngột giật mình vì phía sau nó là cảnh bồng lai,nơi tiên cảnh,nhưng bỏ lại đằng sau,phía trước là 1 nơi hòan toàn khác.

      -Hoa Hồng đen.

      -Là..là hoa Hồng đen,nhìn ghê rợn.

      -Bông hoa hồng vốn rất đẹp,nhưng giữa vùng Hoa hồng màu đen thế này có phần đáng sợ.

      -Tại sao..là hoa hồng đen.

      -Nơi đẹp thế này hoa hồng đen xuất chẵng phải làm mất cảnh tiên đẹp thế kia sau

      Trước tò mò thắc mắc của mọi người,Ông quản lý khu rừng này mĩm cười lên tiếng.:-Là câu chủ trồng.Cậu ấy bảo chúng tôi phải trồng lòai hoa màu đen này tỉ mĩ.

      -Dương Tỗng muốn trồng loài hoa này sau._Nhã liên bất chợt lên tiếng vẻ mặt khó hĩễu.

      -Vâng ạ,chính cậu chủ đem loài hoa này đến đây._Ông quản lý thản nhiên,và cũng chẳng tò mò vì sao cậu chủ mình muốn thế.

      -Hoa hồng đen - loài hoa mang sắc màu thần thoại và bí . rực rỡ và nổi bật như những loài hoa khác nhưng “Hoa hồng đen” luôn luôn là loài hoa đẹp bình diện tinh thần - loài hoa tượng trưng cho những đam mê, khát khao.

      Hoa hồng đen ồn ào khi xuất , loài hoa này còn tượng trưng cho đơn và lạnh lùng.

      Nó có 1 câu chuyện tình về 2 vị thần Apolo và nữ thần Ellacos,tình lúc đầu đẹp như chung thủy của hoa hồng đỏ,thế nhưng gian dối và lòng thù hận biến tình trở thành 1 vực thẫm sâu đầy tâm tối,bông hoa hồng đỏ rực chính vì thế biến thành màu đen như tình chết của nữ thần Ellacos. Hoa hồng đen còn mang theo ý nghĩa : là tình chết và hai là tình bất diệt!- nàng đeo kính am hiểu va nghiên cứu về hoa trả lời trước những suy nghĩ của những cậu tò mò này lưu lóat.

      -À,vậy câu chuyện về những vị thần ấy thế nào._Cả bọn đồng thanh lại thắc mắc.

      -Tự mà hỏi bác google ấy._Cô nàng nâng kính lên vẻ khinh khĩnh bước tiếp.

      -Xì….Cả đám biễu môi,rồi cũng bước .

      ta sao kỳ lạ,thích hoa gì thích,tự nhiên thích cái kiễu bí ẫn,lạnh lung này, trách đc quả rất hợp với tính cách ta ”Nó nghĩ thoát trong đầu nhưng cũng gót bước theo.

      Qua khỏi biễn hoa kia,là khỏang đất trống rộng,thoáng mát,nhìn mọi thứ sống động và yên bình,làm ai cũng háo hức.

      30phut sau khi mọi người tìm được nơi cố định chỗ,bất đầu họat động là trấm liều trại.Tất cà điều đầy đủ,duy chỉ có Ngài Dương Tổng và Thiên Vương Tống A Vĩnh là thấy.

      Điện thọai chợt vang lên,làm nó giựt mình rồi nhìn vào màn hình là .”Tên dâm đãng”

      -Có chuyện gì.??

      -Lại chỗ tôi ngay._giọng noi vàng bên tai khỏi ra lệnh,Rồi tắc máy chẵng cần đợi nó them câu này.

      -Khooang…._Nó cầm điện thọai nhìn thấy cuộc gọi kết thúc,Lòng hậm hựt.:-Gì chứ,nơi đây là Biệt thư Cool hay sao mà kêu lại là lại,còn chưa chỉ chỗ tôi,sao tôi biết chứ.!

      - pé là Trịnh Nguyệt Hàm._người quản lý khu vườn tiến tới đưa mắt dò hỏi.

      -Vâng._nó gật đầu khẳng định.Bác ấy lại cười mĩn rồi giọng :-Cậu chủ bảo tôi đưa tới gặp cậu ấy.

      Nó hiểu ra rồi gật đầu bước theo ông quản lý khu vườn.

      -Câu ấy bên trong,tôi tiện vào, Trịnh có thể vào trong._nói xong người Quản lý quay bước vội.

      Nó chậm chạp bước vào căn biệt thự,cửa tự động tự mở ra.” biết ta có bao nhiêu cái biệt thư nữa, là lãng phí”

      Nơi này rộng kém,nội thất tuy đơn giản nhưng đa phần là màu sắc tươi mát,những laòi hoa khiển trưng bày khiến người ta cảm tấhy gian gần gũi và thư giản.Bước vào phòng,nó chưa kịp gỏp cửa làm bằng kính hoa,nó đa tự động mở.Trước mắt nó ra cái dáng quen thuộc,đơn độc,tản ra 1 hàn khi 10 độ,nó tự nghĩ” “tại sao ta luôn phát ra những hàn khí lạnh buốt người ta như thế”.Thân ảnh cao ngất, bờ vai rộng toát lên nam tính mạnh mẽ như tấm lưng của loài báo dũng mãnh,Kháoc lên mình chiếc áo len màu đen. đứng nhìn ra tấm kính từ đây có thể nhìn bao quát 1 phần cả khu viên ở dứới. biết nó nhìn từ phía sau,Chiếc mủi nhọn cao ngút 1 chút lệch, đôi mắt sâu vẫn sắc bén,nghiêng nữa mặt về phía nơi nó đứng.Dưới nắng của tấm kính,Cả người và khuôn mặt thoăt ẫn ,ão ão thể rang nhận ra biểu cảm của .

      Nó bước tới vài bước,như muốn nhìn hơn,đường cong khoe miệng dần rỏ,miệng vẫn cười khinh khi như thế,có thể đo là đặc trưng và cách biểu cảm đáng ghét và thu hút duy nhất đên ngươi mặt tuấn mỹ kia.Nó lấy 1 chút dũng cảm,giọng vẫn thể tự nhiên như trước.:- muốn tôi làm gì,nấu cơm chắc nuốt được rồi,quét dọn tôi nghĩ cần nơi này quá sạch .|

      -Mang nước đến đây.”Vừa tay thuận tiện bỏ vào túi quần ra lệnh.

      Nó nhìn qua bàn thấy bình nước rồi bước tới.” có chân tay hay sao thế,để trước mặt ma vẫn sai mình lên tận đây rót nước à.”Vẻ mặt có chút khó chịu của nó, nhìn ra dù là cái nheo mắt của nó.:-1 nô lệ nên có thái độ đo.

      Nó giật mình câu khó nghe,nhưng tài sao có thể nhìn ra khó chịu gường mặt nó chỉ là cái nhìu mày .Nó cười hì hì,rồi bước tới đưa ly nước.:-Biết rồi.

      -Đây là cách chuyện của 1 nô lệ._hắn khẽ nhíu mày vì cách trống của nó.

      Bất gáic nó cảm thấy kí lạ.Gần đây có phần thay đỗi.:-..à ,cậu chủ,tôi biết.”

      Lúc trước rang vẫn lạnh lung,vẫn vô tâm,nhưng giọng lạnh tanh mùi câm ghét thế này,dù luôn hờ hững lạnh nhạt nhưng vẫn lịch thiệp tao nhã,vẫn vẻ nghiêm nghị nhưng quá khó để gần gũi,trước đây quá kiệm lời.Nó chật nhớ ra hình ảnh ôm nó vào long ngực rắn chắc,rỏ ràng rất tình cảm,nhưng bây giờ phải, lãnh khóc,sặc mùi sát khí,lạnh đến thấu xương,vẫn vẻ độc nhưng phần tàn khốc đơn độc lại nhiều hơn.

      -Cậu chủ có chuyện gì sao.? khác trước.!_nó đột nhiên tò mò,nó hiểu sao lại hỏi như thế.

      -Nô lệ có quyền quan tâm đến những chuyện của Chủ nhân.”Lúc này quay người mình đối diện về nó, tay cầm ly nước nhưng lai uống,Ánh mắt sắc bén như cảnh cảo nên hỏi những đều cần thiết

      Nó cảm thấy run sợ, phải,đây phải là Dương Tổng,càng lúc càng xa lạ.Lúc trước dù kho gần lạnh nhạt,nhưng đáng sợ, làm nó run rẫy như bây giờ,nó bây giờ cảm nhận được mình như 1 con chuột phải đối mặt với 1 con mèo..À , ta phải ví như con hổ lớn hợp hơn,cứ như muốn nuốt chững nó vào trong.

      -.... độc tài mà!-Nó ghét cái người trước mắt mình,chẳng có 1 chút thiện cảm nào trong lời ,câu nào ra cũng muốn đè chết long tự tôn của người khác,1 chút hơi thở cũng trở nên khó khăn.

      quỷ dị cười ,giọng cứ lạnh như :-Tôi cho 1 tháng rời xa thằng nhóc đó,đừng để tôi phải giải quyết.!

      -Tại sao chứ.?-Nó ngẫng mặt lên nhìn ,câu quá mức vô lí khó hiểu,mà đây phải câu ra lệnh bình thường mà hàm ý là ép buột thể từ chối,hay lắc đầu,nó chỉ có thể đặc câu hỏi thay cho câu đáp trả.

      -Muốn trả thù,việc đầu tiên của là phải nghe theo lời tôi. biết và thằng nhóc đó có kết cục hay ho!”Đôi mắt Kì quái,luôn mang bí ẫn ,có vẻ đáng sợ kia làm nó trụ nỗi nữa.Lời xuyên ngang người nó,làm nó sực tỉnh mà đau nhói.Nó biết chứ,nhưng nó chẵng dám đối mặt,cớ gì phải dung lời lẽ trắng trợn như thế để đánh thức nó.Vĩnh người con trai đầu tiên nó cho là .Nhưng oan trái,nghiệt duyên đời sau phải chịu của đời trước bắt nó phải gánh cả lòng thù hận cả tình mang phải chọn lựa.

    3. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      chương 27 : có quyền lựa chọn (2)

      Nhìn vẻ mặt sững sờ ẫn nét đau thương gương mặt nó,đôi mắt long lanh như biễn nước sắp dâng cao mà bất cứ cử động nào cũng có thể trào ra.Khiến đôi mắt như mang ý cười khinh bỉ,nhưng khuôn mặt vẫn tà mị mà khó lường dần tiến sát xuống gương mặt nhắn run sợ,và cuối cùng đôi môi mỏng quyến rủ người ,dừng lại bên tai nó thào.:-Tôi , có quyền lựa chọn.Quá khứ khắc sâu vào xương tủy .Liệu.. phủ bỏ được sao?”._Hơi thở ấm nóng,mùi hương cơ thể áp đảo cả người, cả tình thần nó,giọng trầm ổn nhưng sao từng chữ cứ như bóp nát bộ não Nguyệt Hàm đau buốt.

      Vẫn để nó thoát khỏi, càng tiếp tục chủ động quấn lấy cơ thể run rẫy thất thần trước mặt ,mà bốp chặt đôi vai gầy trong yếu ớt.:-Nếu muốn mượn tay của tôi để trả thù, nên giao tính mạng của cho tôi.Đôi với kẻ mang trong mình lòng thù hận có cái gọi là Tình với kẻ Thù.Đó là cấm kị.”_Từng câu từng chữ nhưng cố bắt nó nhòi nhét vào bộ não,đánh vào trai tim nó. càng gằng giọng ở 4 chữ cuối để đánh thức nó,Cho nó biết rằng lựa chọn,và cũng là câu tự nhắc nhở chính bản thân .

      - đừng nữa..Đừng nữa…Tôi biết,Tôi biết,.._Nó như kẻ hồn những hình ảnh của quá khứ,những tiếng hét,những vũng máu đỏ tươi ẫn trong những giấc mơ dần cho nó biết. còn là mơ nữa.Nó thét lên trong vô thức.

      vì cái vẻ đáng thương của 1 mà làm thương cảm.Vẻ mặt dù lúc nào cũng lãnh đạm như tản băng bắc cực tan chãy ,chính thái độ của nó càng khiến trở nên thú vị,vẻ thích thú kém,cứ cố tình làm đau người đối diện.

      -.Tôi cần . người có thể vô tình tàn khốc như ,tính mạng tôi dù có chết trong tay kẻ thù có lẽ còn tốt hơn rơi vào tay . quá Nguy Hiễm.”Nó bất giác cao giọng,lời như nữa phần tỉnh táo,dứt khóat 1 cách bình tĩnh nhất.

      Nó vừa dứt câu, lại bật cười,nụ cười điễu giả nhưng phần tuấn mỹ vẫn che được.:- ngu ngốc cứ thử,1 tháng là cơ hội cuối.Dù gì mạng sống của còn nằm trong quyền quyết định của .Mà nó trong tay tôi từ lâu rồi.

      -Sao.. có ý tứ gì?_Cám giác rét cả người, cứ lien tục kích nó,từng câu thốt ra như mũi kim,cứ vô tình đâm vào người nó.

      Điên thọai vừa run lên vài tiếng, chậm chạp vuốt màn hình,lời bây giờ phải tà mị,chế giễu khinh bỉ,mà là giọng uy nghiêm cúa 1 bề .

      -.

      -…………..(Lão Đại, tóm được Lão già Tư Đạt,ông ấy vượt biên từ Âu mĩ tới Nam Hãi, bị người chúng ta bắt giữ…”

      -Kết quả.”Lời có phần muốn nhẫn nại.

      -………………..(Dạ.,lô hàng chúng ta lấy lại gần đủ,phần còn lại lão thả xuống biển,cần phải dò tìm.Còn lão ta đợi Lão đại đến hay phải ra tay ngay.”)

      -Tự giải quyết.

      -…………(Vâng thưa Lão Đại,Thuộc hạ bắt giữ được lão bà của lão ta và đưa con trai 4tuổi.)

      -Phải sạch ._Thần sắc tuy rất thản nhiên điềm tĩnh,nhưng phần tà độc vẫn đằng đằng trong đôi mắt sói ấy.

      -……………(Còn 1 chuyện,Lô hàn 0kB7 vừa chuyển hôm qua có trục trặc lúc qua cửa khẫu,cần thêm ít thời gian.”)

      -Đừng để tôi phải tự ra tay,lúc đó cậu rất khó coi.” đến đây chân mày hơi nhíu lại nhưng sắc thái vẫn phát lạnh người bên cạnh.dù lời rất khó đoán là về chuyện gì,nhưng rang rất làm người ta tò mò,vì câu nữa nữa ,làm nó thể dời mắt dù rất run rẫy.

      đợi nghe them nhanh tay kết thúc.Nó thể nghe được rang,nhưng thõang qua nó nghe được vài thứ nhưng vẫn ráp được câu trọn vẹn,vẻ mặt nó có chút tò mò. nhìn ra được ánh mắt thăm dò của nó. quan tâm bắt đầu quay lại đề tài còn dang dỡ.

      -Sau khi tôi trở lại, phải giải quyết nhanh cho tôi.” Ném cho nó 1 câu rồi lạnh nhạt nhấc chân bước thẳng ra ngòai.Dường như cần biết phản ứng thế nào,mà chỉ cho phép nó chấp nhận.Quả con người này rất bá đạo.

      Ở khu cấm trại.Mọi người sau khi cấm liều xong,tất cả bắt đầu tập trung nấu nướng thức ăn vui chơi.Tiếng cười và náo nhiệt khiến khung cảnh thơ mộng nơi đây trở nên nhộn nhịp,tươi mới.

      Sau khi ra khỏi khu biệt thư của ,nó cũng quay lại nơi cắm trại.Cách đó xa đám Nhã Liên bước nhanh lại phia trước chắn ngang nó.Vẻ mặt khinh khỉnh hất mặt như muốn ăn tươi nuốt sống nó.

      -Chuyện gì”_nó trở nên nhàm chán với đám người trước mặt ,nhìn cũng trở nên lười biếng.

      -Chuyện gì sao,để tao cho mày biết là chuyện gì._Liên hắng cao giọng chua ngoa,ra hiệu cho 2 bạn cùng đám.

      -Á..”Nó giật mình la lên 1 tiếng.Bàn tay nó đỏ ửng lên vì nóng.Liên ra lệnh cho 2 bạn tạt nước nóng nào nó.Cũng may là mặt,nhưng nước rang có thể bỏng người.

      -Her’’,đây là cảnh cáo tay với mày rồi,Nếu lần này là mặt tao nghĩ,Vĩnh đá mày ngay,với gương mặt này thi càng khó coi hơn.”_Cô nàng ra vẻ đắc ý,khinh miệt nhìn nó khỏi câm ghét.

      Nó im lặng vài giây,rồi bật cười vẻ chế nhạo,giọng trở nên lạnh nhạt:- ấu trĩ.”Đôi mát 9 phần coi thường 1 phần chán nản,việc làm của Liên đối với nó rãnh rỗi và chẵng ra làm sao,có chẵng sợ hải trước lời đe dọa,mà lại cảm thấy tức cười hơn.

      -Mày lại xem”-Liên trừng mắt, đắc ý lúc nảy bây giờ được thay bằng tức giận,nhìn vẻ mặt của nó đáng ghét,kẻ thấp hèn như nó sao có quyền có thái độ coi thường 1 Thiên kim như .

      -.Ấu.Trĩ.”_nó chẵng e dè run sợ gì mà càng nhấn mạnh câu lúc nãy hơn.:-Những việc trẻ con này,đừng đem ra làm trò cười nữa, tội nghiệp đấy.

      Mặt Liên tối sầm,đôi mắt đỏ ngầu vì tức,cổ họng như có gai đâm xuyên qua,Liiên bóp chặt tay,Đôi môi nhấp máy,gặng từng tiếng:-Sao..Trẻ con..Tội nghiệp._Chẳng còn tự chủ ý thức được nữa gằng giọng khó khăn liền túm lấy tóc nó giật mạnh.

      Đám bạn cũa lien lúc này cũng có chút sợ sệt,Tình cảnh này tin được,nó chọc tức Thiên kim tiểu thư rồi.

      -Nhả Liên à,nơi đây vẫn còn có người._1 đứa trong đám lên tiếng nhắc ,sợ việc vẻ làm lớn.

      Nó tuy bị giật mạnh,da đầu như nóng rát,ắt hẳn là rất đau,nhưng chẳng lên tiếng kếu la nào.Vẫn ãm đạm,ánh mắt lạnh nhạt nhìn Liên đầy thách thức,rồi bất chơt nhếch mép.:-Buông ra trước khi tôi còn tử tế.

      -Con chết tiệt,mày dám bảo ai Trẻ con,Tội nghiệp hả?.Mày chán sống rồi đúng .Mày thử dung cái giọng điệu đo lại xem,bảo đảm lần này phải nước sôi mà là Axit.”_Liên quát lớn,giọng đầy phẩn nộ,ngằng giọng răng ghiến chặt.Tay càng cố nắm mạnh hơn.

      Cảm giác đầu đau buốt,Nó tỏa ra nộ khí.Tay bắt đầu đưa lên nhanh như chóp nắm lấy tay Liên bẻ mạnh.Vì nó dùng lực khiến tay Liên nỗi lên 1 cơn đau,bất giác buông thỏng tay mình ra khỏi đầu nó,bàn tay vẫn còn mấy cọng tóc của nó bị bứt.Đám bạn lien giựt mình, khỏi hảong hốt nhào tới ngăn cản.

      -Mày làm gì thế,màu buông Nha liên ra.

      -Con điên,mày muốn làm gì hả,muốn chết có phải .?

      Con mắt nổ khí dần tan biến,vẻ mặt lạnh như tiền, nhàm chán với cuộc trò chuyện khách khí này.Nó buông câu lười biếng:-Cái gì cũng có giới hạn,mau dẹp những trò ra gì của mấy người ,tôi có thời gian chơi trò mèo chuột.”Ngữ khí dù có chút hờ hững nhưng vẫn kém lạnh lùng.Chẵng cần muốn nắn lại chỗ này,nó hất tay Liên ra,rồi quay , thèm để tâm tới tức giận,muốn nổ tung của Nhà Liên.

      -Con đó phải tầm thường.”1 đưa cất tiếng mắt vẫn dõi theo sau lưng nó.Cái vẻ ung dung bước như chẵng hề lien quan gì đến nó,thậy làm bọn họ chướng mắt.Có tức chết được cũng chẵng thể làm cái vẻ mặt bình thản đo sợ sệt.Cục tức của Liên tài nào nuốt trôi.

      phải nó sợ, phải nó mạnh mẽ,nó càng phài kẻ quật cường như cái vẻ lãnh đạm đó.Mà trước mặt người khác vẻ yếu đối run rẫy đó được để lộ.Những cảnh lúc nãy nó nhường như quá quen thuộc.Những trò con tàn nhẫn hơn cua Liên nó niếm qua,việc bỏng nước sôi,nắm tóc hình như rất bình thường chẵng làm nó sợ hãi nữa.Từ đo phải chịu những trò gấp 3 4 lần thế này,làm nó biết cách đối mặt thế nào,biết cách tự bảo vệ mình ra sau.Duy chỉ chỉ có thứ làm nó sợ hải là đối mặt quá Khứ,thứ mà từng cái“Quá khứ khắc sâu vào xương tủy”mãi mãi cũng thể phai mờ được.

      Chính vì vụ kinh hòang đó in sâu vào trong trí tâm hồn 1 bé 10 tưổi,quả sau khi mất phần kí ức đó,hằn đêm nó vẫn hề buông tha ,cho đến khi nhớ ra ở hồ bơi.Quá khứ lật lại 1 lần nữa ra như ,và điều đo với nó rằng còn là 1 cơn mơ sáng thức dậy chỉ là sợ hãi và bắt đầu 1 ngày mới nữa.

      Cha nó,mẹ nó, chết trước mặt nó,chẵng những vậy mà con chết 1 cách đau đớn,mẹ nó bị xé tọat ra từng mãnh da, còn là hình hải 1 con người.Máu cha nó hòa lẫn vào máu của mẹ,mà rêu rên.Tiếng súng như gầm 1 tiếng hun hăng rồi lao thẳng đến hình dáng bất lực nằm dưới nền đất lạnh lẽo,máu và nước mắt hòa lẫn vào nhau làm người cha nó chỉ còn là nhưng mãnh xương và da rời rạc.Liêu 1 đứa trẻ tận mắt nhìn thấy những hình ảnh kinh hỏang đó nó còn có thể sống bình thường sao.Nó còn tự hỏi “tại sao” nó còn sống.”Tại sao” lúc đó được cảnh sát tới cứu,mà theo cha mẹ chứ,nếu lúc đó cảnh sát đến sớm hơn cha mẹ nó bỏ nó ở lại.Chết nghẹt trong hồ nước,.”Tại sao” lúc đo nó vẫn tắt thở ,mà để cho nó nhìn thấy cảnh tương tàn khóc kia.Rỏ rang nó có thể nhìn thấy Thần chết,nhưng Thiên thần lại ra làm gì.Để bây giờ nó sống dỡ chết dỡ với phần kí ức chết tiệt.Trăm ngàn lần nó muốn nhớ lại,sao phải nhớ lại.Ông trời sắp đặt đều gì.”Vui đấy.Ông chơi tôi sao?”.Bất chợt nụ cười chua chát mắt phẫn nộ mang đầy đau thương ngẫng cao đầu nhìn lên cao khảong gian rộng lớn ánh mặt trời còn muốn e ấp sau đấm mây trắng mà lại thẳng từng xuyên qua người nó,cái thân hình bé này liệu phải chống chọi đến bao lâu.

      đúng,Tĩnh với con kẻ thù,là 1 điều cấm kị”Nó vừa định bước tiếp nhưng rồi phải sựng lại.Người trước mắt nó, nhìn nó bằng ánh mắt dịu dàng ,ánh mắt chất chưa thương,vẻ mặt hiền hòa pha 1 chút tạp chất nào trong đôi mắt ấy,làm nó run rẫy,long ngực nó đau nhói,cỗ họng như muốn đứt ra thành từng mãnh.”Câu xin ,đừng nhìn em bằng ánh mắt đó,câu xin đấy.”Nó lặng người nhìn vĩnh nhưng chẵng cất tiếng.

      Vĩnh vẫn giữ khuôn mặt như ánh bình minh,nụ cười nhìn nó chưa bao giờ biến mất khoe môi quyến rũ mê người, bước gần đến nó,giơ cánh tay lên vai nó. biết vì sao nhìn nó thế này lại muốn ôm vào lòng.Cái dáng mãnh mai nhưng khuôn mặt lãi tỏ ra chua chát bi thương là lý do vì sao. chưa bắt gặp nó thế này bao giờ. muốn dùng cái ôm ấm áp làm tan biến nỗi bi thương gương mặt nhắn trước nay luôn alm2 lọan nhịp.

      -Em sao vậy,có chuyện gì.?

      -Sao cứ hỏi em có chuyện gì hòai thế?”_nó cố lãng tránh ánh nhìn Vĩnh,đưa tay vuốt lại tóc mình.

      Vĩnh cau mày, nắm vội tay nó lại,giọng lo lắng:-em bị thương,?_nhìn cánh tay bỏng đỏ,lúc nắm vào vẻ mặt nó dường như cau lai rất đau.

      -Chỉ là cẫn thận._Nó mĩm cười nhành,rồi quay đầu .-Chúng ta ăn thôi,em đói.!

      Cám giác khó chịu vây quanh Vĩnh,Từ lúc nào nó trở nên xa cách như thế,ánh mắt luôn lãng tránh ,lời luôn có phần giấu diếm. thể chịu được cái cảm giác quỷ quái này. để nó trước mà kéo tay nó lại,dẫn nó theo .

      -Từ hôm ở bữa tiệc tới bây giờ,em xảy ra chuyện gì, biết”_Vĩnh chẵng quay đầu lại.tay vẫn nắm nó kéo theo ,lời có phần khó chịu nhưng vẫn ấm áp.

      Nó nhìn xuống bán tay ấm áp, nắm chắt nó,hơi ấm như truyền qua người nó lan tỏa làm tim nó rung tay nó cũng còn thấy đau rát ,ánh mắt lại đảo lên tấm lưng tuy hơi gầy nhưng là 1 bờ vai rộng mà khiến ngươi ta muốn dựa vào.”Em xin lỗi”.nó vẫn im lặng lên tiếng,chỉ co tiếng lòng nó .Nó chẵng biết lấy dũng cảm thế nào, thể căm ghét được “Con của kẻ thù”

      vẫn nắm tay nó bước ,cũng chẳng quay lai,cũng hỏi nó tại sao trả lời ,cứ keo nó từ nơi này đến nơi khác.

      -Hình như chúng ta lạc rồi_Anh khẻ lên tiếng,rồi dừng hẳn chân lại.

      Nó ngẫn mặt,ngơ ngác nhìn xung quanh,xong lại liếc nhìn lên gương mặt Vĩnh.-Chúng ta điện thọai cho người đến giúp._nói xong nó nhanh tay mở điện lên.

      Vĩnh đứng chờ nó.Nhưng vẫn ai nghe máy.-TÍt-

      -Chết rồi,hết pin rồi.!”_nó hỏang hốt,nhìn màn hình tối thui.

      - man theo điện thọai._Vĩnh thấy nó nhìn , hiễu ý ngay,rồi xoa đầu nó.-Đừng sợ,có mà,chúng ta quay lại con đường cũ.

      cõng nó lưng.Vẫn như lần chơi công viên , cõng nó hết đọan đường này đến đọan đường khác.Vẫn hề than vãn,hay đuối sức.Cứ chầm chậm để no lưng.Con đường ở nơi đây vừa quanh co lại nhiều cây cối,cách vài đọan lại có 1 con suối trong.Nơi đây như 1 mê cung lộng lẫy khó lòng mà dễ dàng ra ngoài.

      -Mệt ?_nó cất tiếng,người Vĩnh chãy ra mồ hôi.nhưng vẫn hề lên tiếng.Nó có vẻ xót xa.-Bỏ em xuống,em có thể tự .

      -Yên ._Vĩnh ra lệnh,giọng có phần hơn bình thường.-Nếu chúng ta ở nơi đây mãi thi sao nhỉ?

      Nó thóat sựng ngừoi.Chã lẽ là cố ý muốn dán nó tới đây,chính cũng biết lối của khu rừng nhân tạo nào này kia mà.-Chúng ta cứ thế này sao?

      -Ưm, còn cách nào khác,phải tự tìm đường ra thôi,nơi đây dù sao cũng phải rừng độc, nguy hiễm đâu em đừng lo._Anh 1 hơi,có trấn an nó,giảm lo lắng cho nó, muốn làm bờ vai vững chắc để bảo vệ để no dựa dẫm giống như lúc này đây.

      - có biết ranh giới giữa và hận nó rất gần nhau ?

    4. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      chương 28 :

      - có biết giữa ranh giới và hận nó rất gần nhau ?_nó như thủ thĩ bên tai Vĩnh, thanh như 1 cơn gió thoáng qua,để lại 1 chút gì đó đau thương chua xót.

      Vĩnh dường như tỏ ra ngạc nhiên,tuy cảm nhận được mùi vị khác lạ nhưng lại phán đoán ar được kì lạ chỗ nào.Vĩnh cười :-Nếu trái tim em cho nó là nó là .Nếu em bắt nó phải hận ắt hẳn no là hận.

      Nó mím chặt môi-Em hiễu ý .!

      - và hận, ra có ranh giới.Nó là do con người ta quyết định ,buông bỏ hay cứ giữ chặt._Vẫn vác nó lưng, thanh vẫn đều đều mà ấm áp,Vĩnh mĩm cười bước .

      -Buông bỏ hay giữa chặt sao?_Nó ngơ ngẫn,tay bấu vào vai Vĩnh chặt hơn.Vô thức phat ra tiếng.

      -Nếu chung ta ra khỏi đây, giữa chặt em kĩ._Vĩnh ngước nhìn lên bầu trời sậm tối,đường bắt đầu rang. như 1 phần khẳng định nghiêm túc .

      -Tại sao?. sợ em trốn mất à!_Nó nhói lòng,lòng ngực đập mạnh,nó biết đây là cảm giác hay là do trong hòan cảnh này mà cảm động.

      -Ừ.Vì em cố đẫy ra xa em._Vĩnh trả lời rất thản nhiên,nỡ 1 nụ cười chua xót,có lẽ nhận ra,nó khác chỗ nào.

      -Em…_Hơi thở như muốn ngừng lại,lòng ngực trở nên nặng nề.Nó cúi mặt áp sát vào vai Vĩnh,chẵng thể ra thành câu.:-Chúng ta cùng 1 thế giới.

      Đột ngột bước chân Vĩnh dừng hẵn. nheo mắt lại nghiêng nữa mặt ra phía sau lưng.-Đó là lí do em trở nên kì quặc từ bửa ở buỗi tiệc tới giờ sao?

      -,chỉ là em cảm thấy mình xứng!_Nó vội,nó muốn nhìn thấy thái độ này của Vĩnh.

      -Nếu xứng, chọn em làm người bên cả đời!_Vĩnh nhanh, có phần tức giận,chẵng lẽ tình cảm của và no luôn có 1 bức tường đo là gia cảnh. chưa bao giờ có khái niệm phân bậc gia cảnh.Vì đây là lần đầu biết thương 1 người con . xác định người con này là người mang tất cả hạnh phúc đến khi còn sống thế gian này.

      -Có quá nhanh để khẳng định.!_Đôi mắt như đọng 1 màn nước. vai Vĩnh,hơi ấm làm no đau đến tâm can hỗn lọan.Nó cho rằng Vĩnh chỉ nhất thời ở lứa tuỗi 18 chưa thể xác định đều gì cả.Nhưng phần nào tim nó rung động ở cái tuỗi đáng được thương này.

      -Em cho rằng còn trẻ con sao?._Vĩnh vẫn nhàng,lời phần vui,nó tin tưỡng sao. bước nhìn thấy hang động ké bên là dòng suối .Trời tối mù, thể nào tiếp,đánh vào trong ngồi nghĩ ngơi.

      Nó từ vai Vĩnh bước xuống,dựa lưng vào vách đá,nó bắt đầu cảm nhận được hơi lạnh,xong lại trầm trầm mà trả lời:- có lúc, phải rút lại câu này.!

      Vĩnh vẫn dịu dàng, ngồi phía sau,để no dựa vào ngực ,chòang tai ôm nó từ phia sau,truyền cho nó hơi ấm.:- rút lại.Vì em.

      Nó như cố kìm nén hết khả năng còn lại, lòng nếu có thể no òa khóc,khóc lớn,nó chữi bới,trách móc cho hả nỗi đau thương,oan ức này.Sao lại để nó rơi vào tình cảnh này chứ.Nó thừa biết số phận ông trời cho nó 1 con đường trải hoa hồng,mà đầy chong gai,tự biết phải đạp lên bao nhiêu chong gai nữa mới là đích đến của hạnh phúc,dường như nó còn trong chờ vào cái gọi là hạnh phúc nữa rồi.Nó chỉ im lặng,dựa đầu vào ngực Vĩnh ngoan,đôi mắt lim dim,như cố gắng tận hưỡng mọi thứ,hơi thở,nhiệt độ,mùi hương,da thịt,tất cả nó ghi sâu lại từng chút.

      -Vù---vù-----

      -Tiếng trực thăng?_Vĩnh thốt lên,làm no bừng tĩnh.

      1 tia sáng lóe lên từ cao trong bầu trời đêm rọi xuống qua 2 gương mặt chờ đợi.

      Cuối cùng cũng có người đến cứu và đưa cã 2 về.Lúc cả 2 biến mất,tất ảc tìm nhưng ai tìm ra.Nhưng có 1 người có thể dùng trực thăng riêng va xác định chỗ cả 2 nhanh nhất chỉ có duy nhất 1 ngừoi có khả năng đó,nhưng lại muốn ra mặt.Kể từ lần gặp mặt biệt thư riêng trong khu cắm trại nó cũng nhìn thấy nữa.Chỉ nghe Thầy phụ trách bảo có việc bận đột xuất phải .

      1 Tháng sau.

      Có 1 cái bong dáng thập thò,rón rén như 1 tên trộm bước chậm chạp và cảnh giác ở trong phòng tối.

      Xung quanh rất rộng lớn.Tuy màu đen nhưng vẫn nhận ra đây là 1 căn phòng làm việc.Nội thất như tương phản,mà đen trắng,trong tối màu trắng phản ánh rang,như làm nền rọi đường cho kẽ trộm này.

      Như bước dược vào trong,kẻ trộm nhanh tay mò mẫm những cái tủ.Cuối cùng,kẻ trộm tìm thay cái gì đ1o àm cặp mắt lóe sáng.

      --Cạch—cạch

      Như cố gắng mở chiếc tủ đầy con số mật mã.Tay cứ bấm lien tục,tên trộm này vụng về mà lại hình như rất ngốc, phải là 1 tên trộm chuyên nghiệp.Tay cứ lọang chọang bấm.

      Vô tình nhấn 1 nút nên.Tiếng –títtttttttt----- kéo dài,tên trộm như hỏang sợ,tay chân bắt đầu lúng túng, biết đều gì xảy ra.

      -Uumm..ưm…ưm…_Đằng sau bất ngờ có 1 bàn tay to lớn bịt chặt ũi tên trộm lại.Kẻ trộm hỏang sợ tột cùng hơn,mắt trợn ngược,như phản xạ àm muốn la lớn.ai đời tên trộm anò lại kêu người ta đến cứu cơ chứ.Nếu do cánh tay đó quá mạnh bạo và cứng,nó có thể la thét lên rồi.

      Tay cứ quơ ra phía sau,muốn nắm lấy kẻ sau lưng,như 1 phản xạ tự vệ có điều kiện.Nhưng vài 3 giây 1 làn khối trắng tỏa ra trong ống khí của cái tủ sắc,hình như lúc nó bấm vào nút cái ống đó ra xuất ,đó là khí độc.Nó như hiễu ra,tên này cứu nó chứ phải đến bắt nó.

      Kéo nó ra.Nhưng dường như kịp.Phòng kín như chuận bị sẳn,giống như chuẩn bị từ trước.Mội cửa kính đều mở ra được.Nhanh tay kẻ lạ mặt lấy ra 1 cái ống thở oxi con,chụp vào mũi nó.Giúp nó thở hít khí độc. cũng có 1 cái,nhanh tay đeo vào rồi lôi tay nó đến cái bàn lớn. như cả căn phòng này trong bàn tay,trong đêm tối,căn phòng nồng nặng khí độc cửa kí bị kép chặt,quả là người thiết kế căn phòng này rất lợi hại,chẵng cần phải cho người ngày đêm canh gác,cũng có thể bắt được kẻ trộm bảo mật trong lòng bản tay.

      Kẻ lạ mặt đó che cả mặt bằng cái mủ vãi màu đen,nên nhận ra gương mặt thế nào.Nhưng kẻ trộm ngốc nghếch đó xác nhận chính là Nguyệt Hàm.Kẻ lạ mặt bước lên bàn,rồi mạnh bạo tháo vào đường hầm thông khí ở phía .Vì căn phòng nào ở phia cũng có để tấm thông gió,thông ở là đường ống kết nối cả 1 tòa nhà lớn.Con đường ống chắc chắn thông tới 1 lối ra.Kẻ lạ mắt thô bạo nén nó lên.Khiến nó đau điến cả người mà phát ra tiếng. ta liền trừng mắt như muốn giết chết nó ngay tức khắc.Nó giật mình mà im bặt.Nó dương như 1 chút hoài nghi gì về người này àm cứ ngoan ngãon nghe theo.

      Cuối cùng cả 2 chui tới chui lui hầu như rất nhiều ống ống lớn.Có vẻ tên này bắt đầu cáo vì nó dẫn đường phía trước cứ di mãi thấy lối ra. ta nắm lấy chân nó kéo lại.nó theo phản xạ giựt mình àm lỡ đạp chân ra phía sau 1 cái,trúng phải vai ta.cơn nóng bắt đầu hừng hực. ta nghịch mạnh chân nó lại.:-Chềt tiệt,quẹo trái._hắn at gằng giọng như sắp nhịn được mà nuốt no vào bụng cho hả giận.

      Nò dù rất sợ nhưng cũng gật đầu nghe theo.Ngeh theo lời , khảong vài cái ống đến 1 tấm kính chắn.nó quay ngược đầu lại phía sau:-Hình như cùng đường.!

      -Nằm ép sát người xuống_Hắn lạnh giọng ra lệnh.

      Chẵng biết ta muốn làm gì.Nó vẫn ngoan ngãon làm theo.nằm sắp xuống để 1 khỏang trống phía .Tuy vừa đủ nhưng ta rất to lớn,vẫn trường lên có phần khó khăn. ta trường người lên phía trước nằm đè lên người.

      -Này nặng quá ._Nó nhăn mặt gặng ra tiếng.Sức tên này nằm đè lên no đúng là như đá đè trứng.Lại còn bị nằm lên người,cơ thể no có chút tự nhiên.

      “hừ” lạnh 1 tiếng,nhưng khồng thèm quan tâm tới nó. ta dùng lực đấm mạnh vào tấm kính.-Xõang---Tấm kinh vỡ tung ra,những mạnh vợ văn ra được che lại giúp nó bị trúng.

      Tấm kính như thấy được ánh sáng,đúng là lối ra.Nhưng lối ra này chẵng phải dễ ăn.Lúc này cả 2 ở độ cao nhất của Tòa nhà cao óc 30 tầng.Tấm kình phần lấp ở tường phía sau tòa cao tầng.Chỉ cần nhìn xuống thấy chống cà mặt.Muốn leo xuống dưới là 1 đề án bất khả thi.

      -Đáng..đá..ng sợ…quá_nó xanh tím cả mặt,môi nhấp nháy bật muốn ra tiếng,gió mạnh tạt vào làm gương mặt nó cứng đơ.

      -Đồ vô dụng._âm thanh bá đạo truyền vào tai nó,khiến nó giựt nảy người.Hình như giọng này rất quen.Lúc ãny do hoang mang lung túng,chỉ biết phải thoát thân mà đê tâm giọng hay thân hình tên này. ngờ rằng giờ mới phát giác ra.

      -Dươ..ng Vĩ.. sao..lại lại ở đây.!_cơ thể vẫn bị đè lên, thanh nó yếu ớt phát ra.

      -Tôi trừng trị sao.Bây giờ mau leo ra khỏi đây._Giọng nam tính trầm khan,gằng giọng phát ra,có phần nộ khí.

      -Sao..sao có thể?_Nó nhắm tịt mắt,cả thở cũng dám,cứ sợ nhúch nhích là rơi xuống mất.

      -Bò xuống nắm thanh sắc,tôi giữ chân ._Hắn thành thạo chỉ dẫn,ra lệnh bảo nó làm.

      Nó run rẫy,tay dường như mất cảm giác,chậm chạp mà chạm vào thanh sắc phía dưới.

      -Nhanh lên_Hắn quát lớn,hơi thở mạnh bạo phát ra làm tim nó đập liên tục,hòang sợ tột cùng.Bây giờ là sợ cơn thịnh nộ của hơn là độ cao,nó nhanh tay bò xuống.Bò đước phần nữa người,đôi tay to mạnh mẽ,nắm lấy chân nó giữ lại cho rơi xuống.Bây giờ cơ thể nó như đứng thắng 90độ,hoàn tàon bây giờ cơ thể no mất hết cảm giác,chỉ có thần kinh bị tê liệt.phó mặt mạng sống cho người đàn ông kia.

      -Nắm thanh ngang bên phải,nắm chặt tha người xuống.

      Nó làm theo 1 cách tuyệt đối.Thân ngừoi bây giờ treo lủng lẵng chỉ trụ được 1 cái thanh sắc.Nó dường như đủ sức để bám lâu hơn nữa.Đúng lúc àny hắnhành độnh mất quá 30 giây, có thể bám người xuống dưới,còn có thể 1 tay ôm eo nó.

      -Nắm cho chặc, thả lỏng hít thở đều đi_Hắn truyền giọng phát ra khá lớn,vì ở đây tiếng gió cứ ù ù thỗi,Gió lien tiếp tạc vào mặt và nó,làm cơ mặt như đông cứng lại.

      -Tôi ….đ..ượ..c..rồi..!-hoàn tàon bất lực,sợ hãi đĩnh điễm,chưa bao giờ rơi vào thời khắc này,dù lúc từng đứng giữa ranh giời cái chết,nhưng trong caj cảnh 1 có thể sống 1 có thể chết này quá sức nó rồi.

      -Vậy bây giờ tôi quăng xuống!_Gằng giọng ba đạo, khách khí nhìn nó.

      -NÀY!_Nó trừng mắt,thét lên tức tối,sao có thể vô tình như thế chứ,dù gì cũng là nô lệ của .Nhờ cơn tức mà cảm gáic sợ hãi gần nhừ quên được giây lát.

      thừa lúc nó tức giận àm lơ là,đẫy người nó nó xuống.Nó bất trớn,tay buông ra thanh sắc ra,thả tự do.

      -Á..ÁAA..Á..Á_Tiếng hét chói cả tai cứ lồng lộng vọng tới theo tiếng gió.

    5. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      chương 29 : rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm

      Nó bị đẫy từ cao thả tự do xuống,cứ nghĩ lần này tiêu đời rồi,nhưng vừa kịp lúc,đôi tay to lớn mạnh bạo,tóm gọn qua eo nó kéo vào lòng,cả 2 thả tự do trong trung,bổng chiếc dù từ đâu lưng bung ra,như cánh chim bay giữa gian.con mắt nó nhắm tịt giờ hí hí mở ra.

      “Chưa..chưa chết sao”Trong đầu nó có chút kì lạ,thóang mơ hồ nhìn thấy gương mặt ,chiếc mũ bị gió thỗi bay mất.Máy tóc bồng bềnh bay theo gió,gương mặt lạnh lùng ta mị đầy nam tính toả ra hết sức cuốn hút,oai phong.

      Nó lim dim mỡ mắt, nhận ra đây là đâu,căn phòng này rất lạ,hình như nó chưa từng đặt chân đến đây,Thiết bị đại tối tân,đèn LeD làm nó hoa cả mắt.

      -Tỉnh chưa gái_Giọng nam nhân cao cao cất lên từ phía đối diện.

      Nó nghe thấy thanh lạ,liền căng mắt ra cố nhìn,1 người đàn ông,trong cao quí lịch lãm,ung dung dựa người vào ghế dài phong thái ngồi như 1 vị vua.Đặt biệt rất tuần tú.

      “Chẵng mình bị bắt rồi sao”.Trong đầu khỏi lo lắng.”Hay đây là địa ngục,nhìn tên này cũng giống Diêm vương ”.:-Bây giờ Diêm vương cũng đẹp trai vậy sao?

      LowRand(Thiếu ca) ngẫn mặt,trố mắt nhìn nó vài giây,--Phụt…tttttttt---hahahahaha.. này thú vị quá.!

      Nó nheo mắt khó hiễu,càng quan xác tên kì cục này kĩ hơn.

      -Sao tôi ở đây.? là người hay quỉ.

      -Người hay quĩ…phụt..hahahahha_Lại bật cười ha hả,như muốn lộn ruột,LowRand nhìn nó vài giây rồi lại cười lien tục.-.

      Làm mặt nó đỏ ngần vì tức giận:-Im ,hay ho gì mà cười.Tôi còn sống phải ?

      -Ra đây là ta phải bỏ hết mọi việc để chạy cứu đây sao. chắc chắn phải người thường để có bản lĩnh làm người như ta phải chú ý._LowRand gật gù,như do xet nó rồi đưa nhận xét .Vừa mới cười như trẻ con,giờ đột ngột lạnh mặt,nếu cho tên này đóng phim chắc rất ăn khách,thái độ có thể chuyễn là chuyễn.-Chẵng lẽ nghĩ có Diêm Vương nào đẹp trai khí chất như tôi sao.? thú vị này cần giới thiệu tên chứ!

      - gì tôi hiễu.Còn Dương Vĩ,đúng rồi ta đâu._Nó sực nhớ ra ,tại sao thấy ,ruốt cuộc xãy ra chuyện gì.

      Nó hất mặt về phía LowRang vẻ đa nghi.-Sao tôi phải biết tên.Còn Dương Vĩ đâu.

      - lo lắng cho Dương Vĩ sao?_Vẻ nghi hoặc cười nụ cười lơ đễn,LowRand chăm chú nhìn sắc mặt nó.

      -Còn lâu tôi mới lo lắng,vì ta cứa tôi._Nó hếch môi,vẻ mặt chán ghét.

      LowRand sựng người,lần đầu có người con dám dùng thái độ chưng hững hất mặt mà giọng điệu đó với mình.Có chút lạ lẫm,rồi nhanh chuyễn sang sắc thái trêu hoa ghẹo nguyệt.:-Mỹ nhân thế naỳ sao đanh đá thế,bỏ Max theo tôi làm thiệt thòi như bên ta đâu.

      -Máx?_Nó tò mò hiễu Max là ai.Châm châm nhìn vào LowRand.

      Thiết ca chỉ cười mĩm vẻ phong lưu,uống 1 ngụm rượu vang,đưa đôi mắt tà tà :-Rồi biết thôi.

      ----Cạch---Cạch-----

      Nghe tiếng cửa tự động được mở ra.LowRand nỡ 1 nụ cười gian tà,đôi mắt nheo nheo,môi nhấp nháy gì đó:-Cuối cùng cũng tới rồi!

      Đôi chân dài bước đầy vẻ kêu ngạo và khí chất của 1 Vương giả,thân ảnh to lớn hơi thở mạnh mẽ,làm căn phòng trở nên nồng nặc mùi sát khí.Gương mặt tuấn mĩ đanh thép lấp loáng dưới ánh đèn khiến cho người ta kinh sợ.Thả người ngồi lên chiếc ghế đầu tiên như 1 vị vua bề thế .Nheo mắt hướng về Nguyệt Hàm:-Lại đây!_Âm thanh cất lên tuy ngắn gọn nhưng đủ làm con người ta rung mình.

      Nguyệt Hàm bóp chặt lòng bàn tay,cả cơ thể trở nên lạnh ngắt.Chưa bao giờ nó nhìn thấy 1 Dương Vĩ đáng sợ thế này.Dù vốn rất tà ma,bá đạo,nhưng cái khí và phong thái người bây giờ giống hoàn tòan là 1 loài quỉ,nó nuốt nước bọt cả đôi mặt cũng chắc dám chóp mà cứ trông cái người đàn ông ma mãnh tôn giả kia nhúch nhích.

      -Max! làm này sợ đấy.Thu khí của lại 1 chút đi_LowRand(Thiếu ca) nhìn thái độ của nó quan sát,chĩ cười quĩ dị tỏ ra thích thú,rồi cất tiếng ngeh có vẻ là giúp nó tỉnh táo hơn.

      Dương Vĩ ngã người ra băng ghế lớn,dựa lưng 1 cách khoang thai,1 cánh tay đặt lên trán che bớt phần nào cặp mắt của loài sói xám.Nhưng hơi lạnh tà độc vẫn còn giữ nguyên gương mặt tựa như điêu khắc.Đôi môi mỏng đỏ tự nhiên nhấp mấy ra tiếng:-Lại đây.!

      Lặp lại 1 lần nữa,nhưng lền này tiếng có cao hơn 1 chút,làm no càng hoang mang hơn,nhưng rồi cũng đứng lên,đôi chân nặng nề bước tới gần bên . thô bạo kéo người nó ngã xuống trong lòng gọn .Nó hỏang hốt,gương mặt đông cứng bây giờ càng biến sắc khó coi.Trong đầu đột nhiên sinh ra 1 câu hỏi ngơ ngẫn “ là ai?”, đáng sợ,1 bộ mặt khác vẻ lịch lãm,cao quí,lãng tử của 1 thương gia thuộc quí tộc giờ đây biến mất hàon tòan.

      kề sát vào tai của Nguyệt Hàm,hơi thở ấm nóng mạnh mẽ phả vào mặt nó,làm 1 cơn song điện chạy dọc cả người nó. lên giọng trầm trầm:-Có phải muốn tự tay tôi giải quyết ?.

      Theo phản xạ,cả người no giựt bắn run lên bần bận,khí lạnh càng tỏ ra.Nó như muốn ngạt thở trong khí ma mị lạnh lẽo này.Nếu có thể chạy liệu bao nhiêu phần trăm được sống ra khỏi đây,nó cũng liều.:-..muốn gì?.Tại sao tôi ở đây.Tại sao cứu tôi.?

      cười nhếch môi,tỏ buồn chán phải trả lời những câu vô vị.Đưa mắt sang LowRand ngồi cách xa ta thưỡng thức rượu trong rất ngon lành giống như giờ chẵng lien quan gì đến ta.:-Đưa tới đây_Hắn ra lệnh cho LowRand.

      LowRand đặt ly rượu xuống,nhấc điện thọai :Mang người tới ngay.!

      Nó ngơ mặt vốn thể hiễu được.Nhưng sau vài phút nó hiễu ra vấn đề.

      lão già đầu tóc quần áo máu me bê bết, gương mặt gần như bị đánh biến dạng nhin ra nữa.Nhưng đôi mắt vẫn hằn học mùi hun bạo.

      -Ngài là Max!_Lão già ngước mắt lên nhìn suy đóan.

      buồn liếc lão 1 cái.Chỉ tỏ ra quĩ dị khác thường tàn độc.:-Chưa có ai nhìn thấy tôi mà sống sót.!

      gương mặt biến dạng đầy máu kia vẫn lên tia sợ hãi,hơi thở hổng hển khó khăn:-Ngài tại sao muốn gặp tôi.Xin ngài tha cho tôi,tôi còn vợ và 4 đứa con.

      -Tư Đạt,dám nuốt hàng của tôi, ông xem như rất có bản lĩnh._Giọng điệu vẫn bình ỗn cao thấp,thong thai ung dung vuốt mái tóc nó,làm nó cũng cảm nhận được đôi bàn tay to này truyền 1 nộ khi rất ghê rợn,nhưng đáng sợ hơn là thái độ bộc bạch ra 1 chút gì có thể nhìn ra.

      -Xin ngài..tôi van xin ngài..tha cho tôi,tôi là kẻ đần độn,thái sơn trước mắt nhìn ra,tôi thể chết được xin ngài cho tha cho tôi,tôi theo ngài dốc công tận tụy để chuộc tội…_Lão Tư Đạt xem ra rất thông minh,trong tình thế này chỉ có thể mềm,dùng lời lẽ hối lỗi hi vọng được 1 chut thương hại,dù gì Lão cũng dưới Hắc Đạo bao năm,người biết thời cuộc là người khôn mới có thể tồn tại.

      Nhưng có phải Lão lầm người rồi .Max là kẻ bạo tàn,khát máu nhất trong giời Hắc Đạo,chưa ai nhìn thấy ,lần nào hành động của cũng nhanh như tia chóp, rất nhanh và chẫun xác,chưa ai có thể sốg sót dù chỉ qua kẽ tay .Cái tên Max làm mưa dậy sóng gió Trong giới hắc đạo mấy năm nay ai cũng biết đến.Con người bí ,có kẻ cố gắng điều tra nhưng những kẽ đó cũng mất tích từ đo.Nên giờ chẵng ai dám tìm kiếm chân dung của Max.Max như 1 truyền thuyết có người còn tin Max có .Nhưng việc làm hành động của dường như ai biết. đêm có thể giết chết hết cã 1 gia tộc dưới hơn 200 người,gia tộc ngu ngốc dám đụn độ phải Sát Bang đúng là tận số.Max là Lão Đại vị vua thứ 2 của giới Hắc bang chiếm lĩnh nay lĩnh vực buôn bán vũ khí,dầu mỏ,đá quí.Có thể nắm trong tay vô số thứ vận mệnh,con người này rất kinh khủng.

      Nếu phải vì bị MaSéc lợi dụng, ngu ngốc mà đụn phải Sát Bang, ngờ số hang này là do MaSéc giành SátBang rồi đẩy cho lão chịu tội thay, ra nông nỗi này.

      -Đáng lý tôi định cho ông con đường sống,gữi ông đến CED ăn cơm tù thêm ít ngày rồi mới .Nhưng giờ thi ông nên sớm hơn dự tính rồi._Câu trầm ổn,nghe rợn tai của làm cho Lão Tư Đạt xanh mặt.

      -Xin ngài,tôi biết hàng đó là của ngài,dù gì đây là ma túy,trước giờ tôi biết Sát Bang cũng buôn lọai hàng này.MaSéc lợi dụng tôi,tôi chỉ muốn phần của mình nên mới cướp thôi. cố ý muốn nuốt hang của Sát Bang,tôi biết hang này của Sát Bang,Xin ngài Max….tôi con 4 đứa con và vợ.!_Lão Tư Đạt khỏi cơn kinh sợ,vừa vừa cuối đầu xin tha mạng,trong hèn kém.

      -Max!tôi muốn biết dẫn Lão già này đến đây để làm gì?.Có thú vị như tôi đoán .Hay chỉ đến để nghe lão giở trò mèo khóc chuột._LowRand chán ngán cảnh này nãy giờ đánh phải lên tiếng kết thúc để xem trò thú vị của Max hấp dẫn thế nào.

      Nó hảong sợ giờ hỏang sợ hơn.Đây là đâu,những gì nhìn thấy nghe thấy nãy giờ làm no thấy chóang,nữa hiễu nữa .Ruốt cuộc Dương Vĩ là ai. Dương Tổng của tập Đòan CEO hay là Max gì đó. muốn cho nó xem cái gì,ý đồ là gì.Nó châm chú ngước lên nhìn gương mặt tĩ mĩ,như muốn đòan xem trong đầu tên ma Vương này.

      -Được,vậy nên chơi 1 trò chơi.!_Vẻ mặt tà mị,môi ẫn nụ cười đễu giả, liếc qua nó:-Đây coi như là trừng phạt .!

      Nó giựt mình,tim đập trật vài nhịp,sống lưng ớn lạnh.Mắt trân trân nhìn :- làm gì.?

      hất mặt qua Thiếu ca:-LowRand,đưa lọai tối tân nhất vừa mới sản xuất,phải được thử nghiệm rồi!

      LowRand thư hiễu ý,thích thú cười tà.Đứng phắt dậy,đến kéo cánh cữa.-Sọat--Ấm ầm-Cánh cửa sắc lớn được mở ra.Hàng lọat lọai vũ khí,khỏang chừng mấy ngàn lọai trong đây,được chưng trong tủ kín lớn.

      Cả nó và Lão Tư Đạt ngây người trố mắt bàng hòang, là kinh thiên động địa,nơi đây chứa bao nhiêu lọai vũ khi đại các lọai, thế giới nãy có thể chĩ có những người sản xuất vũ khi mới có thể dựng 1 cơ đồ này.

      LowRang đến lấy 1 lọai súng,trong có vẻ rất đơn giản,bóng lóang,kết cấu phứt tạp,nhưng kì lạ là đầu súng khá ,rất khác,chỉ bằng 1 cái ống hút .

      -Cầm lấy!_Hắn nhìn nó ra lệnh,ánh mắt trợn người đáng sợ.Nó run rẫy,đôi tay như còn cảm giác,tay run run àm cầm lấy cây súng.

      -Nếu ta trong 3 phát bắn trúng ông, mạng sống ông được giữ lại.Còn..nếu 1 phát bắn trúng …._Lời tà mị,đôi tay ung dung đặt lên càm.

      -Ngài…đừng…đừng..tôi muốn chết…_Lão Tư run sợ lắc đầu lia lịa, mắt đỏ ngầu hoang mang sợ sệt nhìn van xin.

      -Tư Đạt,xem như ông may mắn rồi.Tác phong xưa nay của Max là nhanh gọn và sạch .Để ông dai dưa thế này mà hít thở thêm vài phút oxi cũng bao dung lắm rồi.Ông phải cám ơn Max chứ!_LowRand nỡ nụ cười chế giễu,giọng đệu khinh miệt,dựa vai xuống ghế chờ xem trò vui.

      cho người ra lệnh đưa nó và Tư Đạt qua 1 bên căn phòng tối,hình như căn phòng để bất cứ thứ gì,là 1 gian kín,chỉ duy nhất 1 tia sáng từ ánh đèn ở cao.

      -Tại sao đưa tôi tới đây.Tôi đắc tội gì với anh_Đôi chân như đứng vững,õang lọan nhìn ,đôi môi run run .

      - tự ý lấy mạng sống của ra mà chưa có cho phép của tôi,vậy tôi cho thử cảm giác lấy mạng sống của người khác là thế nào.Nếu bắn trúng lão ta, tự kết liễu mình ._Mùi máu tanh nồng nặc được phát ra,hơi thở như phong tỏa cả gian phòng trống,lời đầys át khí như 1 ác ma.

      Nó thỡ mạnh 1 tiếng,bao nhiêu hõang sợ cố dồn nén vào trong,cỗ họng khô khan cố nưốt nước bọt,để giữ bình tĩnh,no biết bây giờ phải rơi vào hàon cảnh nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :