TRUYỆN DO Nhunggminn SƯU TẦM [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 6 : làn gió mới

      6 A.m tại toà biệt thự Cool

      -Bíp..bíp…bíp….bíp…

      -Tiểu thư à,tiều thư mau thức dậy .tiêu thư à.! người hầu đứng trứơc phòng nó nhấn chuông để đánh thức nó vậy

      Haiz nhưng con sâu lười này làm sao có thể dậy được khi con mơ dang dơ.Cũng vì thế ma nó cứ bị Ông gíam thị phạt vì tội trể.

      -Nguyệt Hàm vẫn chưa dậy._hắn bước tới

      -Dạ vâng,con kêu mãi nhưng tiểu thư vẫn ở trong động tĩnh ạ._cô người hầu thấy liền cuối đầu giọng

      -Làm việc của mình ._vần như thường ngày đều lạnh lung như thế.Hất mặt ra hiệu người hầu lui ra.

      mở cửa bước vào phòng nó.

      Vừa lại gần, bị nó làm đông cứng người, nhìn nó như con quái vậy ngoài hành tinh thể tưởng tưỡng được.

      Lúc này nó trong tư thế đầu dưới sàn thân giường.Mà quan trọng là nó bận đầm ngủ,nên chiếc đầm bị hất tung lên tới bụng nó.thấy hết cả thân dưới.mềnh bị nó đá văn xuống nền.Miệng nó há hốc như chờ sung rụng.

      CỨ TƯỞNG KIỂU NẰM CỦA NÓ THẾ NÀY NÀY.!

      Quả đời này lần đầu tiên nó thấy 1 đứa con có thể ngủ như thế, làm hồn vía treo ngược dây điện mà.

      -Nguyệt Hàm… dậy cho tôi …_Có phần sừng người,lời có chút khó diễn tả.

      - dậy tôi đem rụn nước sôi._Mặc dù lời độc địa nhưng mang ý cười, có phần thích thú,cứ dán mắt vào con sinh vật quái dị lủng lẵng giường

      Tiếng đe dọa của làm nó cũng phải giật mình dậy.Nó lấy tay dụi dụi mắt,mặt chưa tỉnh ngủ,mở dần ra. lờ mờ nhìn thấy mặt dì sát vào mặt nó.

      “ai mà quen dữ ta” nó chớp mắt dụi thêm lần nữa,mặt vẫn tỉnh bơ kề gần.

      -Còn chưa tỉnh,muốn tôi đem luộc chin .

      -Ơ..Luộc chín.._Nó giựt nảy mình mới bếit rỏ là ,chồm người dậy.----CỐP---VÌ KỀ ĐẦU NGƯỢC VỚI NÓ.NÊN KHI NÓ CHỒM DẬY ĐẦU CẢ 2 VA CHẠM.

      Bị trúng 1 cú khá đau,mặt hắt sa sầm,hơi lão đảo ngước lên.:- thích gây chuyện lắm đúng .

      -…làm gì ở phòng tôi hả.---nó lúc này nhìn xuống mới biết nó lộ hàng-----AAA…người thấy gì rồi hả,tên dâm đãng..

      Vẻ mặt gian tà,như là hắc lang,nheo mắt nhìn nó:- hợp với màu đỏ.

      -....”Nó trừng mắt về phía ,miệng lấp bấp,mặt bắt đầu chuyễn thành màu đỏ,cứ như bao nhiêu máu đả dồn hết lên não” ta thấy rồi sao,tên dâm đãng chết với tôi.”

      Vừa định nhào lên cho cái tên cao lớn như pho tương sừng sững kia 1 trận,nhưng hành động “Lấy trứng chọi đá” này ngu ngốc. nhanh tay nắm chặt 2 cánh tay nó.Dùng cả lực áp đão đẫy nó xuống giường,Dương Vĩ cắn nào cổ nó,hơi thở ấm nóng mạnh mẽ phủ lên người nó mà lan tỏa,Làm nó hoảng sợ vùng vẫy, kề sát mặt với nó.

      -Mùi gì thế_Định dọa nó bị nó phả hơi vào mũi,hắm bật dậy bịt mũi lại.

      -haha..muốn hôn hả,nè lại đây lại đây tôi cho niếm mùi lợi hại_Nó phá lên cười rồi chu chu cái mỏ ra cố ý chọc tức ------hôm qua tôi ngủ chưa súc miệng đấy…hahaha…định giở trò dê sồm sang sớm hả… dễ đâu nghen._nó cười khoai chí làm bịt mũi sợ dám lại gần.

      -Bộ miệng là ống cống hay sao hả,nhanh rữa ngay và lập tức._ .Mặt bắt đầu biến sắc,lùi dần ra,Tránh né người nó để cho nó ngồi dậy.

      Thấy yếu thế,nó được nước làm tới càng tiến gần ,cố ý phả hơi miệng vào gần .

      -Ư…ư……hum hưm.._hắn thấy nó cứ làm tới,lấy tay bóp miệng nó lại cho nó chóng cự.

      -Sợ chưa hả. làm vệ sinh trể học đừng trách tôi đó.

      Nó lúc này mới giật mình nhớ ra trể học.

      -Ưm..m bu.. ôn…g .r….a..

      buông tay mình ra,rồi nó vội chạy thẳng vào phòng WC. nhìn hình dáng nó cuốn quýt chạy,vẻ lãnh đạm mang ý cười.

      “Con nah đầu àny cần phải được dạy dỗ” bước xướng ghế sôpha ngồi nhìn ra cửa,vẻ mặt đâm chiêu nghĩ gì đo khó mà đoán ra.

      -Ê…tên kia còn đứng đo làm gì_tiếng nó từ trong phòng tắm vộng ra.

      -.Sao chưa ra_hắn cau mày, tiếng vọng ra làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Vĩ

      -Ế,đừng có đùa chứ,tôi mang theo đồ vào,cho nên ra ngaòi ._Giọng ngượng ngùng,nhưng vẫn lãnh lót vọng tới

      -Vậy ra đây thay ._Điễu bộ ung dung ngồi gạt tàn thuốc,thản nhiên như việc hiễn nhiên,làm nó hỏang cả người.- được ra ngàoi tôi thể học.”.

      -Vậy hôm nay nghĩ .”Câu quá mức bá đạo,cái kiểu có đánh cũng của quả rất lì lợm.Hằn đâu phải chưa từng thấy thân thể phụ nữ, cho rằng cũng chỉ là da thịt như nhau thôi,có gì phải ngượng ngùng,chẵng phải trước này phụ nữ luôn tự động đến cởi trước mặt sao.Việc gì bây giờ phải nghe theo nó mà ra ngoài.Nhưng lại biết rằng Nha đầu này chỉ là 18 tuổi thần khiết như nước,làm sao giống những người phụ nữ kia.

      --Rầm---Nó tức đến sôi cả máu,đóng mạnh cửa,ở đâu ra tên bá đạo vô lý như thế chứ.

      -Rầm—1 tiếng lớn nữa phát ra, kéo mạnh cửa ra.Thần hình sừng sững mà nhìn xuống nó.—Này..này…tôi la lên đó”Nó lấp bấp,giọng khỏi khuynh hãi.

      -Á…” giựt mạnh chiếc khăn người nó xuống,nó thét llên 1 tiếng,phản xạ ôm người che lại.Chưa khỏi hảong hốt ném cho nó 1 bộ học,làm nó ngạc nhiên mỡ mắt.

      - có 3 phút để thay đồ xuống dưới,trẻ 1 phút là tôi ăn (ăn:có nghĩ là dùng bạo lực tình dục mà nuốt sạch , nhân nhượng).

      Đến trường.

      từ trong xe hơi màu đen bóng loáng bước xuống.Cứ tường mở cửa cho nó,ai dẻ bước thẳnng vào mà them quan tâm nó.

      -Nè… biết ga lăng là gì hả….ta mở ra được đây nà_thấy nó cứ la hét lay hoay với cái cánh cửa bác tài xế vội vàng bước xuống mở cửa xe cho nó.

      Nó nhanh chân chạy xuống,quảy balô lên người lật đật vào trường.

      Nó cứ cấm đầu chạy đột nhiên bước chân dừng lại,làm n1o va mạnh vào lừng .

      -Ấy da…cái gì vậy sao tiếp, đụn rồi này._nó cằn nhằn, nhăn nhó.

      vẫn đứng im, biết nhìn gì,nó từ sau lưng ,chòm lên trước.

      -Trời bộ có ngôi sao Hollywood tới ha gì mà chen lấn chụp hình thấy ghê vậy,nguyên bầy con mả đứng bít cả sân luôn_nó ngạc nhiên khó hĩu nhìn.

      Cả lũ con cứ nháo nhào chen nhau chụp hình ,có đứa chãy nước mếing, đứa la hét,--trời ơi đẹp trai quá.

      ---con hơn diễn viên hàn quốc nữa mày ơi.

      - ấy là của tao.

      ---của tao..

      --Tránh ra coi…

      -Woa,người gì mà nam tính đẹp trai phong độ quá vậy trời.

      - ấy là ai vậy,nhìn lãng tử, đẹp trai qua .

      Cả sân trường xì xào la hét bọn con cứ nhau tới .Nó bị tụi nó đẩy ra lúc nào biết,té lăn xuống đất.

      -YA..A… mấy con vịt cái mê trai này, điên hết rồi hả,làm như tận thế tới nơi vậy_nó tức tối đứng vậy phủi phũi quần áo.

      -Mặc kệ mấy người.Kì này cho chết luôn.haha-nó nhìn bị cả đám bao quanh,nó thấy hả hê.

      Sắt mặt tối sầm,đanh mặt như sác khí nhừng phát ra.Trong khi mấy con vịt mê trai ngây thơ chẵng nhìn ra.Cúi cùng nhìn thấy cái bóng dáng nhắn tung tăn bước .Dù vậy những giữ thái độ trang nhã,dù gì cũng là người có quyền thế,bị vây quang vẫn cố tỏ ra lịch thiệp xác thương ai.

      tung tăn bước vào lớp bị kéo tay lại.Mai bắt đầu uyên thuyên với nó làm nó nhức cả đầu.

      -Bà tai sao lại chung với đẹp trai đó vậy?

      -Bà quen biết thế nào với đại gia đ1o vậy?

      -Tui nghe Người đó là Dương tổng trợ cấp học bổng và ủng hộ hoạt động lễ hội lần này khá lớn cho trường mình đó.

      -Bà quen biết thế nào vậy.

      -Nghe đồn ấy có gia sản kết xù được thường hưởng từ người cha Dượng quá cố.

      -Có đúng là vậy .

      ---Hai mày lam ơn cho tao yên .

      --- ra bà biết Dương vĩ ra sao thế._mái cứ hỏi tới tấp cho nó thở luôn.

      -- tên Dương Vĩ sao._nó chăm chú làm bài tập,rồi thản nhiên hỏi bạn 1 cách vô tâm.

      Mai mở to mắt nhìn nó—Ngay cả tên mà bà con biết sao có thể quen biết được ấy chứ?

      - Ông chú đó có đâu mà biết._nó vẫn cắm đầu chép bài như hề chú tâm tới.

      -Vậy sao bà lại quen biết và chung với Vĩ vậy?_Mai nghi hoặc chăm chú nhìn con bạn mình .

      - tại cái ông Khương đó …._nói tới đây nó đột nhiên dừng lại biết mình sắp hớ.

      “Chết được là người giám hộ cho mình,dù gì cũng quen thân gì , ra chỉ thêm rắc rối”

      -Bà tiếp chớ…tại sao lại do thầy khương?_mai giục nó .

      -Hình như mày hơi nhiều chuyện quá mức rồi đó.Lo học bài nay tới tiết sử của Hùng đại nhân đấy,lo mà giữ thân ._nó liền đổi sang chuyện khác.

      -Xì.. thôi._Mai nhăm nhó quay .

      lúc lúc này được thoát được dám con cũng nhờ thầy giám thị ra dẹp loạn hết cả đám.

      sau khi bàn xong công việc với thầy hiệu trưởng, định về côngt y,nhưng hiểu sao lại quyết định nán lại đây, để vòng quanh khu trường.Nơi đây làm như có chút chặn long.

      “Hồi ức và kĩ niệm có phải là những thứ được trải qua và trưởng thành bắt đầu từ nơi này.Con người ta thể có hồi ức kĩ niệm dưới mài trường chỉ vì họ quá nghèo mới là thứ xa xỉ đối với họ.” nghèo khó,nhưng cũng có thể cho là thế,nếu dựa vào khả năng của mình chẵng thế có ngay hôm nay,Trường học là cái quái gì,chẵng thể tôi luyện trở thành người như bây giờ.

      đứng hồi lâu dưới gốc cây Phượng già nhìn ngấm mọi thứ ở đây rồi bất giác cười nhạt,chắc là phải cám ơn lão ta,Những thứ này ấu trĩ,Có lẽ người như hăn chẵng cần phải có những kí ức này.

      -RENNGGGGGGGG-TÍÊNG CHUÔNG GIỜ RA CHƠI

      Tiếng chuông như báo thức phải rời ,Nhanh chân bước ra ngàoi vì vô tình lãng phí khá nhiều thời gian vô ích ở đây rồi.

      Nhưng được khoảng dừng lại trước nhà kho. thấy nó tung tăn ôm đủ thứ đồ ăn tay mình, vội lùi lại để cho nó nhìn thấy .

    2. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 7 : kì lạ

      -Ê…cậu được ăn hết đâu đấy..

      -Haha,con gì mà ăn nhiều quá vậy sợ thành heo sao.

      -Sợ gì chứ,ăn để sống,mập ốm hề gì.

      Đúng là tiếng nó,nhưng điều làm khựng lại là con có 1 người con trai nữa, nhìn vào khe cửa thấy nó và tên kia đùa giỡn vui vẻ, cảm thấy có chút khó chịu,rồi quay lưng bước thẵng.Khuôn mặt lúc này trở nên lạnh nhạt hơn,nhưng vẫn lộ rỏ khinh miệt.

      Trở lại khu nhà kho.

      - ăn ít thôi,con con lứa gì mà ăn ý tứ gì cả._vĩnh trách rồi lấy tay mình nhàng phủi miếng khoai tây chiên vụng mặt nó.

      Vì hang động Vĩnh mà khiến nó bất ngờ phản xạ đấm mạnh vào lưng Vĩnh.

      -Á..làm gì vậy, điên hả,tôi giúp phủi đồ ăn méch thôi ma 2 có cần hành hung người ta dữ vậy hông._Vĩnh nhăm nhó xoa xoa lòng ngực.

      -Hêhê..cho xin lỗi ,tại tôi bị cậu làm giật mình chứ bộ._nó giả nai vô tội cười hì hì để chuộc lỗi.

      -Haiz…con gì mà bạo lực quá.!.Mà … lẽ chưa bao giờ……._vĩnh bỗng nhiên kề sát gần mặt nó ấp úng.

      Nó rút mặt lại e dè.-Tôi …làm sao chớ.---Khi dứt câu nó mới hất mặt về phía Vĩnh.

      Vĩnh quay mặt rồi cười gian tà.—…chẳng lẽ chưa được đàn ông chạm đến sao hả?

      -Gì đây…biểu đó là sao,chỉ có chút phản xạ mà cũng…Xì.. thèm chuyện với cậu nữa_Nó ngại ngùng quay ra chổ khác giả vờ giận lãy.

      “Sao lại chứ bị cái Tên Dâm đãng đó xém chút lợi dụng mấy lần,con bị nhìn thấy nữa chứ…hừ..nhắc tới tên là máu điên dồn tới não rồi.”

      -Quây…làm gì mà ngồi suy nghĩ mà mặt như muốn ăn tươi nuốt sống ai vậy._Vĩnh lay lay người nó.

      -Có gì đâu,mà bộ cậu hay đến đây lắm hả,lần nào đến cũng gặp cậu hết._Nó chuyển đổi chủ đề và cũng tò mò muốn biết thêm gì đó về con người này.

      -Ừm, sao_Vĩnh lạnh nhạt đáp

      - chả sao,nhưng tôi thấy cậu hình như rất đơn,nếu là người khác họ đều củng bạn bè tụ năm tụ bảy ngồi nhìn rồi buôn chuyện về mấy đứa .Còn cậu khác,lúc nãy tôi vào thấy cậu 1 mình rất độc._Nó cứ uyên thuyên về Vĩnh,

      -Liên quan gì đến cô_Vĩnh trở nên lạnh hơn trog lời .

      Nó chú mỏ nhăm mặt tỏ vẻ khó chịu

      -Tôi thích rồi sao, mọn.

      -Vậy còn , củng độc sao?.Nếu cũng ôm 1 đóng đồ ăn đến đây 1 minh,dừng sợ bị giành ăn nên muốn vào đây ăn 1 mình nha.

      -Tôi muốn được thoải mái yên tĩnh ăn rồi đánh 1 giấc thôi bị quấy rày thôi.hihi

      - vậy sao.?

      -Chứ sao con nữa,Mà nêu gặp rồi mình làm quen ,cậu có bạn từ nay mình làm bạn với nhau, được hihi.

      -Xin giới thiệu tôi tên Trịnh Nguyệt Hàm,rất vui được làm quen với bạn_nó vui vẻ cười rất tươi chìa tay về phía Vĩnh.

      Vĩnh lại thấy nó cười,và chính nụ cười rạng rở đó làm xao động, đỏ mặt quay mặt che giấu sợ nó phát ra.

      -Thôi ,bày trò màu mè,chẵng phải bây giờ cũng quen biết nhau rồi sao.

      -Gì chứ,bây giờ chính thức làm bạn phải đúng trình tự bắt tay thôi-----Nó trề môi,tỏ vẻ thấy vọng.

      -Nào,giờ tới lượt cậu đó_nó hất mặt Vĩnh.

      - cần đâu,biết tôi tên Vĩnh được rồi.

      -Ờ,vậy từ giờ nếu có chuyện vui đến đây để tâm là bạn bè phải giúp đỡ hết mình,Từ bây giờ nơi này là nơi bí mật của chúng ta._nó mạnh giọng khoái chí.

      Vĩnh gì nhưng trong lòng cũng khẳng định và thầm chấp nhận.

      ta kì quặc

      -Thôi giờ tôi ở đây đánh 1 giấc mới được.Woaz…mệt quá đi_Nó vương tay ngã lưng xuống tấm ván gỗ.

      -Nè..nè..còn gài gì mà có thể nằm ngủ vô tư trước con trai như vậy chứ, biết sợ là gì hết,hết chịu nỗi ._vĩnh tỏ vẻ cằn nhằn cái tính vô tư của nó,Nhưng vẫn chăn chú nhìn n1o ngũ.bất giác lại mĩm cười hiền hoà.

      -----------

      -Hộc hộc…tại…tên Vĩnh này hết,quá giờ ra về rồi mà vẫn biết kêu mình dậy,ra trể tếh nào cũng bị cái tên dở hơi đó càu nhàu._Nó hì hụng chạy ra trường miệng cứ lẫm bẫm.

      -Tiểu thư lên xe ,cậu chủ bảo tôi đến rước ._Bác tài xế chạy lại mở cửa xe cho nó.

      -Hihi…vậy là tên đó đến,khoẻ khỏi thấy cái bản mặt khó ưa của ._Nó hí hửng bước vào xe.

      Về đến phòng nó lại lăn ra ngủ tiếp cho tới tối,chẵng hề hay biết khuya rồi mà chưa về.

      Vì ngủ cả buối chiều tới tối mà vẫn miếng đồ ăn bỏ bụng.Khi thức dậy bụng cứ kêu ùn ục.Nhưng tối mọi người ngủ hết rồi, đành phải kiêm đồ ăn nhanh trong tủ lạnh.

      Trong lúc mò đường trong tối chỉ với cái đèn màn hình điện thoại.

      -Ui da…đau quá_Nó vị va vào cái bàn thào kêu đau sợ mọi người thức dậy.

      -Hêhê…đây rồi,nhà giàu như vậy sau mua cho mỗi phòng cái tủ lạnh cho rồi làm mình tìm miếng ăn cũng cực nữa.

      -Woa, đúng là nhà giàu có khác,tủ lạnh bự nên chưa nhiều đồ ăn quá trời.

      chăm chú mừng rỡ vì thấy toàn là đồ ăn đắt tiền,mà nó từng rất muồn ăn thử.Nó cứ thấy đồ lạ là gôm hết vào người.

      -Chậc.. để yên xem nào,ta bận lắm, đừng kiều nữa mà._Nó bị 1 cánh tay vỗ vào vai mình,nhưng nó chẳng hề hốt hoảng,mắt chăm chú vẫn tích cực với các bé thức ăn,mà vô tư phủi cánh tay kiều mình ra.

      Nó như nhận ra được điều gì-------1s….2..3…” Hình như có cánh tay kềiu mình phãi…. lẽ.”

      Nó chầm chậm quay lưng về phía sau. Đơ cái đèn màn hình đt lên, ánh sang chiếu thẳng vào mặt ngừơi sau lưng nó.

      ----MMMAAAAAAAA…….------Nó hốt hoảng la lớn.

      liền bịt miệng nó lại

      -Muốn cả đám người hầu thức giấc hết saO_Hắn ngằn giọng châu mày lại.

      -Ummm..uuuu…hưmmmm…_Nó bị bịt miệng được.

      - được lớn tiếng,lại phía sau bắt đèn lên ._hắn xong rồi buông tay nó ra.

      Nó bước đến lại tìm nút bật đèn.

      Trong lúc mò đường cứ lay hoay đụn phải cái gì biết ngã nhào vào người .

      kịp trở tay nên cả 2 ngã sầm xuống sàn.Lúc này khỗ nỗi phải môi chạm môi..Mà lỡ tay chạm vào vòng 1 của nó.

      Nó bất ngờ Mắt chữ A mồm chữ O.Cứng đơ người. o_O

    3. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 8 : Muốn rời khỏi càng nhanh càng tốt

      Trong tình trạng dỡ khóc dỡ cười như thế. cũng sựng người.

      ----CHÁT---

      -ĐỒ DÂM TẶC._Nó giáng cho 1 bạt tay,rồi ngồi chồm dậy.

      -Ngươi…ngươi…ngươi dám……_nó tức điên lên, định giơ tay cho thêm 1 bạt tay nữa.

      Nhưng nhanh tay hơn,bắt kịp nắm chặt tay nó.

      -Đủ rồi nha,tôi phải cố ý, vừa phải thôi nha , đánh được càng làm tới hả_Hắn với tay ra sau bật đền lên.

      Nó vùng vằn giựt tay mình ra.Nhưng nắm rất chắc.Khi nhìn nó lại nhớ đến chuyện lúc sang khiến hằn càng siết mạnh hơn.

      -Đa..u..q….u.. á_Nó nhăm nhó đau đơn vì bị siết tay quá chặt.

      thấy nó đau nên ý thức buông tay ra.

      -Đau chết được,ngươi điên rồi hở_nó lấy tay xoa xoa mặt phụng phịu .

      Mặt đanh lại, định quay bước .

      -Ê….mới về hả?_Nó lấy tay xoa xoa cái hàm lúc nảy bị đau điến.Hỏi từ phía sau.

      Dừng bước chân lại.Nhưng hề lên tiếng,ngụ ý chờ nó tiếp.

      Tại tự nhiên hỏi tôi rồi con .Vậy chuyện chính .Tại sao lại nhận làm người giám hộ của tôi,con nữa chúng ta phải bà con ruột thịt hay họ hang xa gì,lại để tôi ở nhà .

      - rồi.”_Hắn lười nhác đáp trả,cho thấy câu hỏi nó từng hỏi bây giờ lập lại làm mất thời gian phải nghe như chuyện dư thừa.

      Nó hít lấy 1 hơi rồi chậm rãi .:-Tôi biết,nhưng câu trả lời đó thuyết phục, muốn gì ở tôi chứ. người có lý do gì để lợi dụng,muốn chơi lại tôi vụ giẫm chân còn rất nhiều cách,muốn giữ tôi ở đây,chẵng khác nào mang phiền phức,Tôi và cũng chẵng nên có quan hệ nào.

      Tay đút vào túi quần,bờ vai rộng rắn chắc chậm chạm quay lại,vẻ mặt lãnh đạm với cặp mắt tà mị luôn ẫn ý cười,đôi môi cong cong nhếch lên buông ý nhạt:-Chỉ là thù vị.Cũng chẵng cần phải thuyết phục.

      -Bá đạo vừa thôi.Tôi có gì thú vị chứ.Hay là tên biến thái muốn nuôi nữ sinh để thõa mản”_Vẻ mặt nó lộ ra sợ sệt,cứ cố nhìn vào đôi mắt đo để tìm ra chút ý nghĩ của ,nhưng vốn là người dễ dàng đáon ra.

      -Tại sao cám ơn tôi gì cho cuộc sỐng tốt hơn.”Hàm chứa chế nhạo của . cảm tấhy kh1o chịu mà thỡ mạnh:.Xía… cần từ trước giờ tôi vẫn sống tốt đó thôi.

      - muốn từ chối điều kiện có lợi.”_Hắn nheo mắt nhìn nó ám muội.:

      -Hứ…ta cần, tưởng ai cũng giống như mấy con ẻo a ỏng ẻo bên cạnh hay sao.Ta cần người xa lạ như ngươi giúp đở.Ngày mai ta ._nó lãnh nhạt trở nên nghiêm túc hơn bình thường.

      -Tuỳ .

      im lặng,rồi quay bước chỉ lạnh lung .Nó thể hiễu nghĩ gì. Đối với nó tất cả mọi thứ giờ kễ cả điều xa lạ với thế giới của nó.

      Nhìn bước .Nó mới để ý thấy cổ áo có vết son môi đỏ.

      “Chậc…chắc mới vui chơi về đây mà.Thôi ngủ, ăn cũng no rồi.hehe.”Nó lủi thủi bước về phòng mình.

      -------------------

      5h30 A.M

      Nắng bắt đầu chiếu rọi qua cửa kính phòng nó,Vẫn cái tướng say ngủ biết trời đất gì hết của nó. từ từ mở cửa bước vào mà gõ cửa. bước chậm đến bên giường,tránh làm nó thức giấc.Miệng lộ rỏ 1 đường cong tuyệt mĩ.

      T ÁCH T ÁCH –

      TI ẾNG M ÁY ẢNH Đ Ư ỢC CH ỤP LI ÊN T ỤC.

      .Xong việc vội bước ra.

      Đồng hồ chỉ 6h30.

      -Á..chết rôì trể giờ học rôì!_nó hoảng hốt bật dậy,đầu tóc rôì tung,mềm gối bị nó đạp tung toé.

      -Ý..đâu phải chủ nhật mà._nó rôì thừ ra lẫm bẩm 1 mình.------Làm hết hồn,tới cảnh nào rồi ta,hình như cảnh mình ôm nguyên con gà quay phải.Hêhê, thưởng thức nữa uổng lắm.Woazz…_Lẫm bẫm xong n1o lại ngã lưng xuống định đánh thêm 1 giấc nữa.

      -Nguyệt Hàm đâu_hắn từ trong sân vường bận đồ thể thao tay cầm cây gậy đánh tennis bước vào nhà.

      -Dạ thưa cậu chủ.Trịnh tiểu thư chưa thức ạ._Ông quan gai kính cẩn đáp,tay cầm lấy cây gậy tennis của trao đem cất.

      -Được rồi._nói xong bước lên lầu 1.

      Phòng đối diện phòng của nó, định bước vào phòng thay đồ nhưng nhìn qua cửa phòng nó.rồi bước tới.Chẵng muốn nhấn chuông phòng, ấn nút rồi của tự mỡ ra.Định bước vào thân hình nhắn đứng trước mặt

      -Đứng đây làm gì.”Nó chau mày đưa mắt khó hiễu nhìn .-Có mùi kìa_Tỏ ra vẻ true ghẹo chỉ vào nó..

      -Mùi..mùi gì.?_nó quay qua quay lại hữi hữi người mình.-Có mùi gì đâu chớ.—Sau khi kiểm chứng nó ngẫng mặt lên khó hiễu.

      -Là mùi khét.

      Nó trừng mắt ngẩng cao mặt nhìn .Nhưng thèm chấp nhất với .Nó liền quay qua vác cái balô lên vai.bước ra cửa.Chưa được mấy bước nó bị nắm tay kéo laị.

      - đâu_hắn dường như biết rỏ dự tính của nó,nhưng vẫn cố ý hỏi.

      -Rời khỏi ,hôm qua cho phép.”Đôi môi nhắn mím lại,chẵc lẽ muốn nuốt lời.

      -Xuống lầu ăn sáng _Thảy 1 câu lạnh nhạt nhưng chẵng hề biết gì chuyện hôm qua,quay xuống lầu, cần đợi nó.

      “Thôi kệ chắc muốn tiễn mình đây mà,ăn ,sang giờ ăn gà khí cũng có no gì đâu.hihi.đồ ăn ta tới đây”

      Nghĩ rôì nó nhanh chân chạy vụt xuốg.

      Thấy xuống ngồi vào bàn,bọn người hầu nhanh chân bưng thức ăn lên.

      -Cậu chủ thay quần áo sao_ông quản gia giọng hỏi.

      -Lát nữa tôi thay sau.

      Thấy nó hí hửng bước vào bàn ăn,mặt mày hớn hở. khẽ cười nhạt.Nó nhìn thấy,nhưng ông quan gia kịp nhìn rỏ biểu của cậu chủ mình .

      - cần phải được dạy dỗ lại cách ăn uống.’Tùy vừa vừa ăn vừa nhưng khồng hế nhìn lấy nó 1 cái.

      -Tại sao tôi cần phải dạy dỗ,tôi sắp rồi, dạy cái gì chứ._Nó bễu môi.

      vẫn im lặng tiếp tục gắp thức ăn.Nó liếc xéo 1 cái,rồi them chấp.Nhìn mấy món ăn quên hết.

      -Woa…đồ ăn gì mà nhìn thôi chãy nước miếng luôn_miệng há to mắt nó sang lên.

      Sau khi tàn phá hết bàn ăn

      -Wa…no quá đê…_nó xoa xoa bụng ngã người ra ghế.

      - có sức công phá lớn .Ai nuôi chắc mạc luôn quá.

      -Nè…nè..Cây muốn lặn mà gió chẳng ngừng là sao?

      -Tôi đúng,nhìn coi ăn như chết đói 3 ngày,cả bàn đồ ăn nhiều như vậy mà ăn sạch hết,coi bộ cái dĩa con bóng hơn cái mặt nữa kìa._cái kiểu mĩa mai nhưng vẫn mang theo 1 phần cười..

      -Quá đángsao vậy àm được,có bữa ăn thôi Dương Tổng có cần keo kiệt vậy không_nó chẳng ngượng mà ngóng cổ lên cãi -Thôi cám ơn bửa ăn,tôi đây._Nó đứng dậy cầm balô lên.

      -Định đâu nữa_hắn vẫn ngồi yên đan tay lại thản nhiên hỏi.

      - ra khỏi đây’_Mặt nó ngẫn ra kiểu ngây ngô nhìn đáp.

      - có muốn nổi tiếng xong ném bức hình được nhờ người rửa vào lúc sáng.Thảy xuống bàn ăn

      Nó chau maỳ lại khó hiểu.----Ý là gì?

      mở mái ảnh lên bấm bấm rồi đưa cho nó.

      ------ĐÙNG-----

      CÚ SỐC MỚI ĐÁNH XUỐNG ĐẦU NÓ ĐÓ MÀ

    4. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 9 : Hãm hại thành nô lệ

      -----ĐÙNG-------

      -Cái…cái..gì._Nó quay qua trố mắt căng to nhìn ,nó bị sốc đến cứng họng.Tứ chi bắt đầu run lên bần bật.Chết đứng như Từ Hải. tuyệt nhiên rất bình tĩnh,mặt bây giờ trở nên gian xảo hơn,thích thú chờ xem thái độ người trước mặt.

      -Tôi rất thích thái độ của bây giờ đấy,thú vị lắm.”_Nụ cười khiến người ta căm ghét cứ ngày càng rang hơn,cặp mắt nheo nheo trong gian xảo của ,làm nó khõi điên tiết hơn.

      -DƯƠNG VĨ… BỈ ỔI._Dồn hết hỏa lực trong lòng ngực mà bột phát,chỉ tay vào mặt quát lớn.

      đanh mặt,nụ cười chán ghét kia cũng nhanh dập tắt.Nó biết lợi hại mà tránh,dám cả gan chỉ vào mặt quát lớn,ắt hẳn nó đả ăn nhầm gan hùm beo.Cứ tưỡng 1 tay cho nó xuống thẳng diêm vương nhưng chỉ giựt mạnh cánh tay nó máu cũng biết tụ đâu mà cả vùng tay bị nắm trắng chạch cắt có hột máu nào.:- thử bước ra khỏi đây xem,ngày mai chắc chắn là ngày ma chay của .Tự trước nay chưa ai đụn phải tôi mà còn ung dung tự tại sống tốt,huống hồ quá mức giới hạn nương tình với lắm rồi,mà chẳng biết phúc,muốn thoát khỏi tôi chi bằng lo làm nô lệ của tôi .”_hắn lời dù chẳng có mấy phần nộ khí,nhưng thanh bén hơn huyết đao, trong đôi mắt đẹp đẽ ấy là 1 bá đạo mạnh liệt của 1 loài thú dữ muốn chiếm hữu con mồi tuyệt đối.

      -RẦM---Xoảng….xoảng…choang…choang

      Lúc này ông quản gia và đám người hầu nghe thấy tiếng động lớn liền chạy vào.Tiếng đập vỡ vang lên càng lớn,dưới thảm nhung chỉ toàn là những thứ quý giá bị vỡ nát tương.Chiếc bình cỗ thời nhà Tần,chiếc ly của Từ Hi Thái hậu,nhưng tấm hình nghệ thuật của những nhà Họa sỉ nỗi tiếng từ cổ chí kim,đến những người nỗi tiêng nhất thế giới nay,Phô tượng cổ Hi Lạp…v..v,đều bị đạp nát.Ai nhìn thấy cũng hãi hung mà chóang váng, thần kinh như muốn đứt ra vài cọng dây.

      - Trịnh,mau dừng tay.”_Ông quản gia nhanh tay chặn lại cơn giận giữ phát tiết cuồng dại,như 1 loài thú hoang sồng xộc mà cấu xé những thứ cản trở chướng mắt.

      Bình thường Nguyệt Hàm là người rất bình tĩnh,đôi khi lại lơ ngơ,nhàn nhạt, và còn lắm lúc hiếu động,vô tư.Cuộc sống chưa bao giờ là điều thú vị đối với nó,nhưng nó biết cách tạo niềm vui cho bản thân,là kiểu phó thác mọi thứ cho cuộc sống nhàm chán bằng vẻ mặt lạnh nhạt với hơi người và hồn nhiên với cây cỏ.Với những thứ vô hại như cây cỏ cả giẫm đạp lên nó cũng đành lòng.Ngược lại, phàm là những nơi có hơi người mang nguy hiểm nó điều biết tự bảo vệ mình bằng cách tránh càng xa càng tốt.Đó cũng là lý do khiến nó muốn chạy trốn khỏi tầm mắt và đầy hơi hám nguy hiểm ở người đàn ông có bề ngoài trang nhã,thanh tú diễm lệ này.Nhưng khiến nó phát tiết thế này,quả là chưa hề xảy ra.

      Nhìn thấy nó điên cuồng đập phá,như 1 người trốn viện phát bệnh, hễ những gì trước mặt có thể phá nát nó điều thẵng tay thương tiếc là thứ sản vật,đắt giá cỡ nào cũng điều thành mãnh vụn. vẫn im lặng ngồi chiễm chệ ghê dài cách nó 1 khảong hơi xa.Giống như khắn giả ngồi xem xiếc trong rạp mà khỏi thích thú quan sát.Tuy là lúc đầu ngờ được bé này lại phản ứng mãnh liệt như vậy.Trong lúc nắm chặt nó,mà vẫn có thể vùng vẫy thoát ra, hàon tòan bị sừng người vài giây.

      Ông quản gia và những người hầu điều biến sắc,tiếng Choang choang vang lên trong căn phòng rộng lớn, thanh choi tai khiến tim họ như nhãy liên tục theo nhịp vỡ.

      Ông quan gia nhìn sang cậu chủ mà ngây người .Vẻ mặt điềm nhiên của Dương vĩ,ông cảm thấy khó tài nào nắm bắt được.đành chỉ biết kéo tay nó ngăn cản.

      - cần”_Lời bỗng, mặn nhạt phát ra từ phia bên kia xa, ngừng vài giây rồi ánh mắt nhấp nháy quỷ dị cất lên.:-Cứ để cho ta tiếp tục.

      Cả người ai nấy đều run mình,ruốt cuộc người đan ông kia nghĩ điều gì,chẵng lẽ giàu có đến mức hề thương tiếc lấy 1 chút nào sao.Để bao nhiêu Tiền tỷ chảy như là nước mà vẻ mặt hề lộ ra tia giận dữ mà ngược lại thích thú nhìn xem đầy hào hứng. thanh trầm bổng vừa vang lên tiếng vỡ cũng ngừng lại.Tay nó cũng mỏi lừ, biết rằng nơi đây có bao nhiêu thứ.Tay cứ phá lien tục mà vẫn hết,Ruốt cuộc nhà này có bao nhiều đồ để phá chứ.Hơi thở hổn hển,Lồng ngực phập phồng mạnh mẽ cố hít lấy từng ngụm khí,nó dần dần thoã mãn cơn tức giận.Nhưng trong lòng vẫn thôi chữi rủa”Chết tiệt,nhà này có bao nhiêu đồ tại sao đập mãi mà vẫn chưa hết.”.

      Tim ai nấy cũng muốn ngừng lại, ta mà con đập nữa chắc tim bọn họ chắc chắn nhòi máu mà chết mất.Dù chủ thương tiếc của,nhưng họ lại tiếc nuối đến rơi lệ,tòan là thứ cả đời này có làm trâu bò trong nàh này cũng chẵng kiếm đủ,tuy rằng tiền lương làm người hầu ở đây hề thua giá của Trưởng phòng hạng nhất,

      Ánh mắt đỏ ngầu có phần dịu lại nó quay sang nhìn . căm ghét lại ùn ục sôi tới.-ĐỒ KHỐN, GIAO CHO TÔI MẤY BỨC ẢNH,TÔI PHÁ NÁT NHÀ .

      -Xem ra cần tới mấy bức ảnh này nữa rồi.”Nụ cười ngạo nghể đẫy 1 đường cong nét tuấn vẫn hề suy giảm,mà còn càng tăng thêm quyết rủ nam tính,lời hàm ý đầy nguy hiễm nhìn nó hề chớp mắt.Thái độ làm no giật bắn người,cơn tức chưa nguôi bây giờ lại thêm hỏang sợ,cảm nhận được câu chẵng hề tốt lành gì,dù câu nghe như rất có lợi với nó.Dùng ánh mắt căm ghét và dò đóan trừng trừng với .

      quay sang đón nhận ánh mắt ấy,mà hất mặt về phía người hầu và ông quản gia chết đứng.Ra lệnh lui ra ngoai,để lại gian hỗn độn này lại.Hiểu ý bọn họ rút nhanh ,dù rất muốn xem tiếp.

      Phong thái của 1 nam nhân trang nhã điềm đạm lại xuất .Bắt đầu đón cặp mắt căm ghét kia mà giỡ giọng đắt ý.:- xem, bao nhiêu đây có làm nô lệ cả đời , chắc cũng phải tới đời cháu cũng chưa đủ trả.

      --Phập--Lòng ngực nó như vừa bị 1 mũi tên xuyên qua hề nhân nhượng.Đão mắt bình tĩnh nhìn khắp nơi,xem ra nếu đây là xác người khác gì bãi chiến trường trong chiến tranh Thể giới lần thứ 2 hàng vạn người chết. nơi đây có thể tả kinh hòang như thế. Mắt trợn tròn giấu được kinh hãi,nó ngờ,việc ngu dại nhất thời của mình mà hận,hận bản thân “Giận quá mất khôn”.Hận cái tướng ngủ để lại hậu quả khôn lường,hận cái đầu này mu muội chưa kịp suy nghĩ làm chuyện động trời mà khiến cả đời,à chắc là tới đời cháu cũng hận .Bây giờ tỉnh táo hơn,bàng hòang mới nhận ra mọi việc quá muộn.Nhìn lại đóng chiến tích ngây ra.Trăm vạn lần sai,ngàn vạn lần hối hận tự chữi mình ngu ngốc để sa lưới ,mà chẵng biết ,còn cao ngạo vẻ vang cái gì chứ.

      - bỉ ỗi, muốn gì ở tôi hả,chỉ phá hỏng chuyện làm vô liên sỉ của ,và giẫm lên chân ,có cần phải hại tôi như thế , là đàn ông mà tính kỉ vậy hả?-Nó cao giọng,tuy là tức nghẹn cỗ,nhưng cái kiểu này quá đáng,hại tới đời cháu nó chắc lúc chết chúng nó chắc cũng nhận bà cố này , có người thấp nhan là tủi thân.Đành liều 1 phen lấy lại oan ức.

      -Nhiêu đó là đủ.”_âm thanh trầm bổng vang lên văng vẳng bên tay trong căn phòng rộng lớn hỗn độn,nghe như rất diệu êm,nhưng chắng êm diệu chút nào.:-Tôi ghét nhất là ai giẫm lên chân,phá bữa ăn sáng của tôi là chuyện ,bữa ăn ngon tôi thiếu,nhưng cố tình giẫm lên chân tôi khó mà tha.

      Nó trừng mắt, thể hiễu nỗi việc làm bữa bải phóng túng nơi công cộng ,mà tên đàn ông trong lịch lãm trang trọng này chỉ cho là bữa ăn. thể chiu nỗi,thể lọai này con nên tránh xa khổ cả đời. tự nghĩ thế,xong tay siết mạnh vẻ chán ghét.:-Thế tôi phải làm cả đời ở đây sao?.Cái giá này có đắt ?. thế kỉ 21 rồi vẫn còn thể lọai phong kiến thời xưa, xem tôi là Mị chắc.!

      (Mị là nhân vật nữ chính trong tác phẩm Vợ chồng A phủ của Tác giả Tô Hoài là nhà văn nỗi tiếng ở Việt Nam. về hòan cảnh phong tục ở Tây nguyên và tình cảnh đáng thương của nàng Mị.Cha mẹ vì có tiền cưới đành vay tiền của Thống Lí Pá Tra giàu có nhất vùng làng,đời trước trả hết đời sau phải chịu,Mị vì trả nợ mà về làm vợ A sử con trai nhà Thống Lí Pá Tra.Bị bắt về làm vợ nhưng ra chẵng thua kém gì người ở đợ,cày ngày đem như con trâu thế mà trâu vẫn được nghĩ vào ban đêm,nhưng Mị phải làm cả ban đêm,làm công cụ ấm giường,con phải chịu những đòn roi của A sử,bắt trói giam trong căn phòng chẵng khác gì nhà tù.Còn chuyện về làm vợ của A Phủ,ai muốn tìm hiểu tự tra đọc nhé.)

      khẽ cười lạnh,giọng trầm trầm nhưng vẫn có chút ngạo nghể.:

      -Chỉ khác phải vợ tôi mà là nô lệ của tôi.Hay muốn làm vợ tôi vậy có lợi cho rồi.

      -Đừng có mơ,ngạo mạn đáng ghét, là tên ma vương dâm đãng.”_Tiếng nó nhanh như chốp đớp trả,giọng chanh chua chùt khiêng dè, hiễu sao trước ngườ đàn ông này rất đáng sợ,nhưng nó luôn cảm thấy phong thái tao nhã hẳn là 1 tên hun bạo,nên hẳn là quá mức khiếp sợ.Chưa thể hả cơn giận run người nó đanh đá tiếp:- hãm hại tôi chưa đủ muốn hại luôn đời cháu chưa ra đời của tôi luôn cả,nếu phải chơi trò biến thái sao tôi điên tiết đạp phá,lỗi 1 phần cũng tại mà ra.

      đanh mặt,trừng mắt nhìn lên nó,ánh mắt như có thể đâm thủng đôi mắt to tròn lung linh kia mà khỏi lạnh giọng:-Vậy quy lỗi cho tôi.Giẫm phải chân tôi mà biết hối lỗi,còn muốn chạy thóat,còn lăng nhục tôi, may mắn.”

      may mắn”Nó nhận ra câu này có ý gì,đúng là may mắn vướng phải tên Ma đầu này là vận xui cả đời. yên lành,từ đâu Sao hỏa sao kim nào ném xuống cho nó cái người đàn ông “Bề ngoài là phật tâm là xà”,nó cả đời này ghét nhất là lọai người này,khó đóan,tham hiễm,luôn mang tính sát thương,dù vẻ ngaòi tao nhã trang trọng nam tính làm người ta hay tưỡng bở.Nó chính là ngờ rằng cái mình ghét lại càng vướng phải đúng với câu “Ghét của nào trời trao của đó”

      -Được,tôi xin lòng tạ lỗi với , là người lớn đành chấp với kẻ hiểu chuyện như tôi có được .!”_Cứng được mềm,quả là 1 chiêu tồi,đành cắn răng tạ tội,mong giảm bớt phần nào phẫn nộ của trước.

    5. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 10 : ta phải kẻ tầm thường

      ----Rè…rè---- im lăng lúc lâu,quái dị nhìn nó đôi mắt mang ý cười,định lên tiếng nhưng Tiếng chuông điện thọai lại nhanh hơn, thong thả nhìn lên màn hình rồi đẫy ngón tay lên màn hình.

      -Chuyện gì?_Cái kiểu chuyện thế này chắc là với cấp dưới,mới tỏ ra phép lễ mà cái giọng bá đạo.

      -………………………

      -Được,30phút nữa._Khẽ chau mày nhưng thấy,cất giọng trầm ổn,rồi nhanh đứng dậy,bước nhanh ra ngoài mà chẳng buồn liếc nó 1 cái,coi như nó hề tồn tại.

      Như chết trân lặng người vài giây,mới kịp hàon xác thi vọt khuất mất khỏi gian phòng.:-ấy ấy..khoang ,chưa xong mà!”Nó hấp tấp chạy ra với tới.Mong sau quay lại ném cho nó 1 câu rang cũng được,khỗ nỗi như điếc chẵng ngeh àm càng nhanh ra cỗng,lên xe vụt .

      -Trời…đất.. .. thế này tôi…tôi phải làm..làm sao đây.’”_Thẫn thờ miệng phát ra thanh đến nổi chỉ nó nghe được,giọng lấp bấp thể rối não.Làm sao mà dẹp cái đóng hỗn lọan này,làm sao giải quyết xong vụ này,Làm sao được thoát khỏi đây,Chẵng lẽ cao chạy xa bay.Ý nghĩ lóe lên trong đầu.Ngay lúc đó cái giọng khan đặc vang lên tai nó.:- Trịnh,Cậu chủ dặn trước khi cậu ấy về phải xử lí xong những thứ trong phòng khách.Cậu ấy còn dặn tuyệt đối để rời khỏi đây khi cậu ấy chưa về.

      -Gì chứ”Nó nhìn ông Quan gia trầm tĩnh . mà sao nghe chói tai,ý nghĩ trốn khỏi đây cũng ngay lập tức dập tắt.”:- ta lúc nãy vội, dặn từ lúc nào?

      -Là cậu chủ vừa điên thọai báo tôi phải trông coi cẩn thận.”_Nhìn nó với mắt khó diển tả,kí lạ có,khó hiểu có,tó mò có,khinh miệt cũng có. rằng trông coi nhưng ra là muốn giam ở đây.Nó thỡ ,ủ rủ gật đầu:-Tôi biết rồi”_Lúc này chẵng biết phải nghĩ thế nào đầu óc vừa mới qua 1 cơn khủng hỏang chắng còn sức lực để nghĩ ngợi tính tóan nữa,tới đâu hay tới đó.Nó quay bước vào lại phòng khách,dọn dẹp bãi chiến trường.

      -----Tập Đòan CEO-----

      Tiếng bước chân lộp cộp vang điều trong đại sảnh,Sải bước rộng, phong thái trang trọng thiếu phong độ uy thế,. đến đâu mọi nhân viên làm việc hay bản bạc bận rộn cũng phải đưa mắt lên kính cẫn cúi chào .Vừa tiêng người bên cạnh gấp gáp lien tục

      -Ngài Dương Tổng,tất cả cổ động tự triệu tập lại ở phòng họp,có vẻ rất quan trọng,họ bảo nếu Dương Tổng ra mặt được.”_Giọng nam nghe nhã nhặn và đầy cung kính vừa vừa theo truyền đạt 1 cách gấp gáp.

      trả lời chỉ “Hừ” 1 tiếng như nghe.Chàng trai kia vẫn tiếp tục uyên thuyên.

      -Nghe bên Tống Thị ngay sức ép cho bọn họ,1 số chi nhánh bị Tống thị ngay cản trỡ.Chắc là do việc này nên bọn họ mới gắp rút như thế,

      Ánh mắt chẳng thể chút biểu cảm nào,vẫn lạnh nhạt và lãnh đạm khảng khái bước rộng theo lối . lên tiếng nhưng vẫn nghe từng từ.

      -Nếu đến đo chắc hẳn,bọn bọ bắt Ngài lên tiếng nhường kế họach đó cho Tống thị,để họ dễ dàng giải quyết ổn thỏa.

      -Tôi nghĩ rằng…Ngài nên ra mặt.”_Anh thư ký theo nhiều năm,tùy rằng phải là thư kí duy nhất bên cạnh ,biết phong thái làm việc của ,dứt khóat ,2 là 2, khi muốn thứ gì điều bất chấp có khó cỡ nào chẵng e ngại mà ra tay rất nhanh và chuẩn,nên thị trường cổ phiếu nhờ vậy mà lớn mạnh hơn,cách suy nghĩ ai đoán ra được Dương Tổng này muốn gì.Từ 1 nơi người ta tưởng rằng chẵng mang lợi ích gì giống như nuôi gấu bắc cực ở sa mạc,quả là những cái vô lý như thế,mà qua tay bảo “Được,nhất định được” là được,thành công ngaòi mong đợi.Thị trường cổ phiếu rơi đến ngốc đầu nỗi,ai cũng hỏang hốt bán ra,còn Dương Tổng lại bảo phải mua,mua càng nhiều càng tốt,chẵng khác gì tự mình hủy diệt mình.Đó cũng là việc làm mà thư ký này nể phục,vì ngay ngày hôm sau khi mua vào giá cổ phiêu đột ngột tăng tới chống mặt.Kì lạ đến mức khiến người ta chẵng tin nỗi chuyện kỷ lục từ trước tới này,Sau 1 đêm Dương Tổng nắm trọn trong tay số tiền có thể mua đứt mấy quốc gia 3 ,1 lớn.Người ta để đặt cho Dương Tổng 1 cái tên lưu danh trong Truyền thuyết Thống Lĩnh Thị trường cổ phiếu,chứng khóan.

      Chẵng trách chỉ mới 20 tuổi đầu có khả năng ngồi lên vị trí 1 Công Ty ,lớn lớn mà trong vòng 5 năm như cái chỡp mắt đứng hàng cao nhất trong giới kinh doanh lấn ra Thế giới.1 người khiến người ta phải nể phục vạn phần, có sách viết về Doanh nhân Tài giòi 25 tuổi này ghi vào kỉ lục huyền thọai giới kinh doanh, ai biết mặt,nhưng lạ là chẵng ai hay bất cứ nhà báo nỗi tiếng nào có thể săn đón được hành tung của ta,1 chút tâm hơi cũng tài nào bắt kịp, ta như gió cưỡi mây làm cho người ta thể tò mò.

      thư ký nên ra mặt phải vị sợ Ngài Dương Tổng đối phó được,mà là chuyện vặt đáng phải ra mặt,Tống thị muốn ngây sức ép cho Đám cổ động để muốn Dương Tổng phải ra mặt,điều này ai cũng nhìn thấy,lẽ nào người có thể nắm trong tay quyền lực như thế lại phải dọn dẹp chuyện cỏn con này ư.Lúc nảy chỉ là do đám cổ Đông gây hung gây hổ , thứ ký chưa đủ khả năng tự hành ,nên đành điện thọai báo với Dương Tổng nghe ý kiến ngài để tự mình hành xự.Nhưng nào ngờ,Dương Tổng cao cao tại thượng lại muốn đến đây giải quyết.Đây quả là ngài Dương Tổng ai nắm bắt được, ta suy tính gì.Việc nắm bắt được con người này giống như “mỏ kim đáy bể”.

      Dương Vĩ nhíu mày,nhưng đôi mắt vẫn thong thái tỏ vẻ uy nghiêm.:-Ta giải quyết”_âm vực mặn nhạt, lạnh nóng,chỉ 4 từ khiến người ta nghe mà điến người,vẫn cảm nhận được vừa lòng. mới giựt mình nhận ra cái sai trầm trọng của bản thân,việc của Dương Tổng ngài sao có quyền bảo thế nào,mà cả gan dám bảo Ngài Dương Tổng nên hay nên.

      -Vâng,tôi sai rồi thưa Ngài.” thư ký Trương cuối đầu nhận lỗi,dù Dương Vĩ chẵng trách khứ,hay dùng kiểu răng dạy,nhưng lời đủ khiến người ta biết được mà nhận sai. phải đơn giản,chỉ có ngốc Nguyệt Hàm là biết ý tứ,con người ngơ ngơ nhận ra sai trái mà chọc phải ổ chúa tể.Đành phải chịu khổ.Thư Ký Trương nhận cái sai xong nhanh tay mở cửa ấn nút thang máy,chờ bước vào trước.

      -Cạch----

      Tẩt cả tiếng ồn trong giang phòng khi nghe tiếng cửa tự động bằng tấm kính dày vang lên.Đều im bặt,tất cả 50 người dưới đều hướng mắt lên chăm chú nghiêm trang đưa mắt hướng theo di chuyễn của Dương Tổng,nam nhân đầy khí chất,vẻ mặt còn quá non trẻ thanh tú,nhưng

      mất cái ngạo mạn phong độ lẫm liệt muốn bao trùm cả bầu trời của thời tuổi trẻ.

      là 50 người cổ Đông,nhưng đây chỉ là mang lưới chính nhất nắm giữ số cổ phần lớn nhất,còn riêng chưa tính những đông trung và ,và các Tổng giám đốc nhiều chi nhánh lớn hết thảy quá thể 1 ngày mà tổng lượt xem hết.Những người cổ Đông đa phần điều là người người trung niên mắt sụp bụng phệ,tráng hối.Tuy nhiên vẫn toát lên sáng suốt và khôn ngoan,Có kẻ vẫn chưa hẳn phục Dương Tổng tuỗi đời chỉ bằng phân nữa họ.Cũng đúng thôi xưa này thời đại nào cũng thế,dù là vua đứng đầu 1 nước vẫn có kẻ phục,nên những Triều đại điều có chuyện về quan lại làm phản,cướp ngôi đọat vị. Thế Kỉ 21 cũng khác là mấy.Đứng đầu 1 Tập Đòan lớn nhất nước,đứng Thứ 2 thế giới,việc có kẻ chưa phục là chuyện tránh khỏi,nhưng ắt hẳn chưa 1 ai dám ngạo mạn mà thách đầu với Dương Tổng con quỷ hút tiền Thị Trường cổ Phiếu và chứng khóan.Kinh Doanh chỉ 1 mà mấy chục ngành nghề,Tập đòan CEO bao trùm hết.Liệu ai có năng lực đấu với người thần thánh này,chắc chỉ có 1 người dám.(Ai sau này rỏ).Nếu 2 người này mà đấu chắn chắn náo động cả Thị trường,lúc đó sẻ có màn kinh thiên động địa trăm năm có 1.Nhưng điều này chắng thể có khả năng,vì họ chưa có lí do gì để đối đầu cả.

      Từ trước đến nay,muốn gặp được Dương Tổng phải là dịp rất hiếm có,thường 1 năm Dương tổng chỉ xuất ở CEO 1 vài lần,thoắt khó mà biết được,nhưng việc trong CEO từng bộ phận gì là biết,nên việc điều hành cả 1 Tập Đòan hùng hậu mới càng trở nên siết chắc và bề thế.May được dịp huyên nào thế này,ai cũng muốn ra vẻ chứng tỏ thực lực.

      Trước khi bước lại cái bản dài mấy chục mét,có người bước tới nghiêm trang đeo cho cái micô vắt ngang đeo lên 1 bên tai để sát ngay miệng cẫn thận,rồi cuối đầu quay .Tất cả điều đứng lên cúi chào nghiêm nghị,xong mới ngồi xuống.Ánh mắt hề đỗi.Cách ngồi xuống chiếc ghế lớn nhất mà ai cũng ham muốn 1 lần trong đời được ngồi mà cũng khác thường uy thế,mạnh mẽ mà tao nhã cho thấy ai xứng đáng ngaòi .Chiếu ánh mắt sắc bén đão 1 vòng.Vẫn hề cất tiếng nào,cũng làm cho người ta e dè.

      -Ngài Dương Tổng.”_Trong khí trầm lặng con muỗi cũng dám bán mạng mà bay vào,nếu lỡ mà lạc đường vào đây chắc cũng chết vì ngộp khí.Tiếng bổng vang lên thông qua bộ micro miệng của 1 người đàn ông,đôi mắt sâu,vẻ tà tà giọng nghe có vẻ đáng sợ.Mọi người đều tập trung nhìn, cũng hướng mắt tới tỏ ý “cứ trình bày.”.

      Ông ta hiểu ý,nghiêm trang =Dương Tổng,chắc hẳn ngày cũng biết chúng tôi tất cả triệu tập tại đây là có chuyện gì,mong ngài suy xét kỉ càng để nhanh chóng ổn thỏa.”_Nghe thế tất cả đều gật gù tỏ ý tan đồng,

      mặt lạnh đá, biết khi nào mặt này mới có biểu cảm gì mà chờ đợi, chỉ gật đầu tỏ ý hiễu,phất giọng nhàn nhạt:- như thế nên nhân nhượng.”

      Hết thấy 50 cặp mắt đều sững lên,ngạc nhiên,sau vài giây lại có 1 người khác truyền thanh tới:-Ý ngài là nhất quyết giành lấy khu đó.Tống thi tuy phải bề thế như CEO nhưng cũng có thể có ảnh hưởng trong giới kinh doanh.Khu đất đó vốn dĩ thuôc về Tống Thị chúng ta nên…..”

      -Tôi quyết định_Chưa dứt câu cắt ngang lấy lời của ông Cổ Đông ngồi vị trí thứ 39 khẳng định 1 lần nữa cho câu thế nhân nhương” ban nãy.Lời có phần kiêu ngạo uy quyền khiến cho người khác thể phản đối.Cả 50 người lại sửng sốt,bắt đầu xì xào với nhau,nhưng nếu phản đối dám lấy 1 ai lên tiếng.

      -Tổng Thị tôi sẻ giải quyết,hãy mở cuộc từ thiện Dương Châu._Lời quỷ dị,nhưng rất nghiêm túc lạnh lùng,Chẳng cần phải bàn bạc nhiều them,ý định vạch sẵn,kế họach đa được truyền tới máy tính từng người, chỉ là Thông báo, có ý muốn giải thích nhiều quá tốn thời gian đắt giá của .

      -Từ thiện Dương Châu,Nó có ích lợi gì,việc Tống thị cố tình cản trở những đầu mối vận chuyễn các mặt hàng được tung ra,khiến sản phẩm phải trì truệ,còn họ luôn tung ra thị trường sớm để chèn ép công ty con, tuy hưởng đến CEO mẹ ,nhưng nếu cứ thế công ty con như thế gặp khó khăn,cũng chẵng tốt cho việc mở rộng.Khu đất có khả năng hái ra tiền ai cũng muốn tranh giành,Tống thị thế lực ,tốt nhất tránh thêm 1 kẻ thù trước mắt là tốt nhất.Lúc này con mở Từ Thiện Dương Châu chẵng khác nào muốn ra mặt tranh giành.”1 người có vẻ điễm tĩnh,ánh mắt chút tầm thường,ngủ quan sáng chói chỉ cỡ 40 tuổi,nhưng phần khí thế ngạo mạn cũng thua xa Dương Vĩ là bao.

      Hơi thở đều đều, tỏ ra chút phản ứng nào, cứ bình tĩnh mà im lặng,nhưng giống suy nghĩ,mà xem xét thái độ của mọi người,như đọc ra được từng ý nghĩ trong đầu của bọn họ.Phong thái này chưa ai qua mặt được .Hẳn chỉ ngạo mạn mà còn bình tĩnh nhìn sắc mặt àm đóan tâm tư người khác,rồi mới ra quyết định khiến người ta kịp trở tay.:-Tôi có bao giờ làm chuyện có lợi cho tập đòan CEO chưa.?

      -Chuyện này..!_Tật cả lại 1 phen giật mình,lời dài dòng phải giải thích lý do tại sao thế này thế kia,mà cũng khiến người ta ngộ ra,nhìn lãnh đạm làm người ta rét mà run.

      muốn mất thời gian thêm, lại tiếp.:-Khu đất đó phải có cho bằng được.Hãy tổ chức từ thiện tại Trường Âu Á trong khu vực đó.

      -Tại sao?-Cả 50 người Đại cổ Đông hầu như hẹn mà đồng thanh, ngạc nhiên và khó hiễu ngày càng nhiều.Nếu hôm nay có câu giải thích hợp lý khó mà làm vừa lòng mọi người.

      Được cái gật đầu của ,như hiễu ý Thư ký Trương bắt đầu lên tiếng giải thích cặn kẽ.:-Thưa tất cả các Đại cổ Đông.Việc nhất định phải thâu tóm được khu đất gần trung tâm hái ra tiền chắc chắn ai cũng biết. chỉ lợi nhuận có được là Chục Tỷ USD mà hằng năm nếu xử lí sạch số lợi nhuận chỉ có Mấy chục mà là mấy vạn.Điều quan trọng hơn là,nếu thành công mỡ buỗi từ thiện Dương Châu này, kết giao được các nhà thầu lớn,Được biết Trường Âu Á được tài trợ lớn từ các Thương gia ở nước ngoài rất nhiều.Chọn trường Âu Á nghe có vẻ hợp lí,nhưng hoàn tòan rất có lợi cho chúng ta khai thông được nhiều hơn từ bên ngòai và các thương gia lớn bên đó, giúp ích cho chúng ta giành được thuận lợi Khu đất vàng gần Trung tâm hơn.Dương Tỗng luôn vì Tập Đòan CEO mà tận tâm.!

      -Nhưng Tập Đoàn CEO là Tập đòan lớn,việc thâu tóm 1 khu đất có gì phải dốc công khó khăn nhiều như thế.Khu đất Vàng trước này thuộc quyền sở hữu của Tống Thị.Tuy Tống Thị chưa khai thác xữ dụng nó,nhưng việc ra tay giành như thế thể diện của Ceo chẵng phải bị đánh giá sao?.Nếu mở Từ thiện Dương Châu nghe ra có lợi nhưng mặc khác lại ràng ra mặt đấu với Tống Thị, công Ty hơn chúng ta có thể nào để người ta chê cười,ỷ lớn hiếp .”_Một vị Đại cổ Đông ngồi vị trí thứ 10 khẳng khái lên tiếng,tùy có phần ai cũng e dè Dương Tổng cao cao tại thương kia,nhưng ngồi được vị trí này quả là phải hữu danh vô thực.

      -Nếu là công ty sao có khả năng dùng từ “đấu”,mà có quyền lên tiếng chê cười!_Lời lạnh như hàn băng ở bắc cực,trầm trầm vang lên chút khó nghe mà làm cho người ta cảm thấy quá bá đạo.ngang ngược,đúng là phong thái của 1 Dương Tổng.

      -Vậy Công ty Tống Thị cố tình khó dễ các chi nhánh ở dưới sao,chẵng lễ bỏ mặt các công ty chi nhánh con.

      -Nếu vậy,hủy diệt .”_Mùi sát khi bắt đầu nồng nặc, thanh trầm ổn hề thay đỗi,nhưng sắc mặt bắt đầu khó chịu,việc lằng nhằng vớid đám người này làm chán chường.

      -Hủy..hủy..diệt,Ngài sao..có thể..”_Sắc mặt tất cả bắt đầu ,đây phải là mục đích của buỗi họp hôm nay àm họ muốn,hình như nó khá xa.

      -Ngài muốn Tống Thị biến mất. thể được thưa ngài.Tống Thị tuy chỉ là Công Ty dù phải là Tập Đoàn ,nhưng là 1 Công Ty lớn chiếm ¼ thị trường trong và ngòai nước rồi.Nghe được tin Tống thị được 1 thế lức lớn sau lưng chống đỡ,phải tầm thường dễ dàng đánh bại.Nếu là nhân vật tầm thường chưa chắc dám ra gây sức ép cho chúng ta từ các chi nhánh.Ắt hẳn họ cũng lường trước phải đối đầu với chung ta rồi,nếu chúng ta còn cố tình gây chiến ra mặt dù có hại nhưng có lợi.CEO chỉ cần lợi ích tập trung thu lợi nhuận,trước nay hề đấu đá với ai cả. nên gây ra 1 kẻ thù vô ích.

      nheo cặp mắt chim ưng sắc bén của mình lộ rỗ mùi sát khí nồng nặc đến nỗi Thư kí Trướng đứng bên cạnh cũng thể nào thở nỗi.:

      - cần nhiều lời,mau tiến hành cho tôi.Tôi cần những người vô ích lắm lời.”_Âm thanh vừa dứt ngạo mạn đứng lên quay ra cửa thẵng chân bước ra,mặc kệ bao nhiêu ánh mắt sững sờ bị bỏ lại phía sau lưng.

      -…………………………………………..

      Bao nhiếu tiếng xì xào vang lên,tiềng ồn ào cùng vẻ mặt tức giận của mọi người.Thư kí Trương chỉ cúi chào rồi nhanh chân bước theo .

      Vừa ra xe, biết nhìn thấy gì,đột ngột dừng bước lại.

      -.!-1 giọng ngọt như kẹo đường vang lên nghe êm tai,cách xa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :