TRUYỆN DO Nhunggminn SƯU TẦM [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 38: Níu giữ em

      mình đường. Sam Y bỗng cảm thấy đơn, sao thời gian trôi nhanh quá. Sam Y ước mình có thể quay ngược thời gian trở về ngày xưa, từ lúc còn bé mẹ còn ở bên, từ lúc chưa gặp Phong Thần, từ lúc tất cả mọi chuyện chưa từng bắt đầu.

      luôn tự hỏi tình cảm mà dành cho Phong Thần có phải là ? trước giờ chưa từng đắn đo suy nghĩ gì khi , cứ ngây thơ cho rằng chỉ cần bên có được hạnh phúc. Nhưng lại thân thương tích đầy mình, đến lúc này mới hiểu ra có những thứ định sẵn thuộc về nhau, có cố gắng cũng chỉ là tạm thời mà thôi, nó vốn nên ở bên nhau. Giống như hai cục nam châm cùng dấu, càng cố gắng hút nhau lại càng đẩy nhau ra xa. Sam Y cảm thấy mình trải qua cả đời người, có lẽ cũng già rồi.

      cần phải tỉnh táo lại, còn rất nhiều việc phải làm. Vì vậy, Sam Y mày phải cố lên! Tự hứa với bản thân mạnh mẽ, lại ngẩng cao đầu tự tin tiến về phía trước làm Sam Y bất bại!

      đến công ty nhìn thấy nhân viên làm việc chăm chỉ lại càng kiên cường hơn, đúng vậy, vai là gánh nặng của biết bao con người nơi đây. chính là linh hồn của cả công ty, sao có thể từ bỏ được?

      "Chào mừng giám đốc quay trở lại." Trịnh Vỹ nhìn thấy mừng cuống lên, mình sao có thể chống đỡ nổi nếu thiếu giám đốc đây?

      "Mang tài liệu và báo cáo vào cho tôi. Dạo này có chuyện gì chứ?"

      "Mọi chuyện vẫn ổn ạ. Giám đốc Nam Phong cũng đến giúp đỡ." Trịnh Vỹ trả lời.

      "Nam Phong Thần? ta đến đây làm gì? Định thao túng Tinh Yên sao?" Sam Y chưa bao giờ tin tưởng ai.

      "Giám đốc đừng hiểu nhầm. Nam Phong Thần chỉ hỗ trợ cho việc hợp tác của hai bên thôi, hoàn toàn nhúng tay vào việc của công ty ta.

      "Tôi lại tưởng ta định cướp nốt thứ cuối cùng của tôi nữa. Chắc thấy trả thù tôi thế chưa đủ." Sam Y lẩm bẩm.

      "Nếu có việc gì tôi chuẩn bị tài liệu."

      Sam Y phất phất tay ra hiệu, mình chìm đắm trong suy nghĩ. vẫn thắc mắc mãi vì sao lúc nãy Phong Thần lại có biểu đó, nhẽ lại là chiêu trò mới của ta? Muốn tin sao? mắc lừa thêm lần nào nữa đâu.

      Nhìn lướt qua chồng hồ sơ mà Sam Y thấy choáng váng. Tài liệu nhiều thế này phải mất bao lâu mới giải quyết xong đây?

      "Nhiều thế này ư?" Sam Y rời mắt nhìn sang Trịnh Vỹ.

      " là trọng điểm đầu tư cho các dự án lớn của công ty ta, tôi lọc hết những thứ quan trọng nhất cho giám đốc rồi ạ. Có thể tối giản hoá đến cực hạn rồi. Chưa kể giám đốc còn phải check mail từ các phòng gửi về nữa ạ." Trịnh Vỹ mạch ngừng.

      "Vất vả cho cậu rồi." Sam Y xoa trán .

      Sam Y tập trung giải quyết công việc nghỉ. Đến lúc xong xuôi là nửa đêm. Mọi người về hết, đèn đóm cũng tắt, chỉ còn đèn phòng mà thôi. Sam Y đứng ngẩn ngơ trước cửa sổ nhìn ngắm thế giới. Thế giới xung quanh bao la rộng lớn biết bao, chẳng nhẽ có chốn cho Sam Y trú sao?


      rời khỏi công ty định đến nhà của Băng Băng nhưng muộn sợ phiền nên thôi. trở về nhà nhưng vẫn tần ngần do dự đứng ngoài. Trong nhà có ánh đèn, chắc hẳn Phong Thần vẫn chưa . hết nước hết cái mà ta vẫn chịu rời , bây giờ định đối mặt với nhau bằng thái độ gì đây?

      Nhưng thể đứng ngoài hết đêm thế này, Sam Y hít hơi rồi đẩy cửa bước vào.

      "Sao em về muộn thế?" Phong Thần ngủ gật ghế sofa nghe tiếng mở cửa liền thức giấc.

      "Sao vẫn chưa ? Còn phải đợi tôi đuổi nữa à?"

      "Em có đói ? Trong bếp vẫn còn để phần đồ ăn cho em đấy. hâm nóng lại nhé?" Phong Thần dụi mắt đứng dậy.

      " đừng giả vờ nữa. định làm gì đây? nghĩ tôi còn là Sam Y trước đây mặc chà đạp nữa à?" Sam Y bừng bừng lửa giận lên thẳng phòng.

      "Đây là cái gì? Dọn hết cho tôi." Sam Y thấy phòng mình vẫn toàn đồ đạc của Phong Thần liền lớn tiếng đập phá.

      "Em bình tĩnh lại , dọn là được. Em đừng giận, ăn chút đồ ăn ." Phong Thần bê khay đồ ăn vào phòng cho .

      Sam Y vừa nhìn thấy càng tức giận hơn liền hất đổ khay đồ ăn:

      " tưởng chút quan tâm vặt này của khiến tôi cảm động ư? Tôi hỏi này, thiếu gia Nam Phong, vẫn còn muốn chơi đùa với tôi nữa à? chưa chán ư? Nhưng tôi chán ngấy đến tận cổ rồi, nhìn thấy tôi chỉ thấy vô cùng ngứa mắt, tôi muốn vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của tôi."

      Phong Thần chỉ lẳng lặng cúi xuống nhặt hết đống đổ vỡ.

      " còn muốn gì nữa ? ra khỏi nhà tôi, tôi bảo luật sư gửi đơn ly hôn cho ." Sam Y mệt mỏi nằm xuống giường nhắm chặt mắt lại.

      Khi nghe thấy tiếng đóng cửa phòng mới chậm rãi mở mắt, nước mắt từ lúc nào thấm ướt gối. sợ mình lại rung động, sợ mình lại bị chút quan tâm của mà mềm lòng để rồi lại bị tổn thương. Phong Thần vẫn mãi là cấm địa trong trái tim này của cách nào xoá bỏ. Chỉ cần đối tốt với chút thôi là sẵn lòng hi sinh tất cả cho . Bao nhiêu năm qua vẫn chưa từng thay đổi, luôn tự lừa mình dối người rằng , nhưng thực ra tình này ăn sâu vào trong tiềm thức như thói quen. phải tỏ ra mạnh mẽ, giả vờ mới có thể đối diện với . sâu đậm bao nhiêu tổn thương càng nhiều bấy nhiêu.

      Áp lực từ cả công việc lẫn đời sống khiến Sam Y đổ bệnh. Sức khoẻ suy yếu rất nhiều sau vụ tai nạn kia. Bên Phong Thần đồng ý ly hôn khiến lại tăng thêm muộn phiền.

      nằm lì ở nhà mấy hôm vẫn thấy khá hơn. Băng Băng sốt ruột chuyển hẳn sang bên đây để tiện chăm sóc . Quân Hàn cũng thường xuyên ghé sang thăm hỏi.


      "Phong Thần lại đến đấy. Cứ đỗ xe ngoài dám vào, cậu quyết rồi đấy à?" Băng Băng mở cửa vào.

      "Kệ , là ta tự nguyện mà." Sam Y đọc tài liệu chút bận tâm.

      "Cậu đấy, bảo sao mãi khỏi bệnh. Thời gian nghỉ ngơi mà cứ làm việc thế này", Băng Băng giật lấy mấy tờ giấy của Sam Y, "Nào ăn chút cháo , nhìn mặt mũi cậu hốc hác bơ phờ quá. Gầy quá rồi." Băng Băng vừa vừa xót thay cho bạn.

      "Cậu như mẹ tớ rồi đấy, nhiều." Tuy ngoài mặt mạnh miệng nhưng Sam Y vô cùng cảm kích Băng Băng vì luôn ở bên dù xảy ra bất cứ chuyện gì.

      "Trong lòng chắc biết ơn tớ lắm chứ gì, tôi biết tỏng nhà rồi." Băng Băng hớn hở tỏ ra hiểu chuyện lắm.

      "Dạo này cậu thế nào rồi? chàng bác sĩ thú y kia vẫn ok chứ?"

      "Vẫn ổn. Bọn tớ chuẩn bị kết hôn rồi."

      Sam Y nghe đến đây bị sặc cháo:

      "Kết hôn? Cậu đùa tớ chứ?"

      "Băng Băng này phải người thích đùa, đấy." Băng Băng vỗ ngực bảo đảm.

      "Bố mẹ cậu đồng ý à? Tưởng đối tượng phải môn đăng hộ đối?" Sam Y khá bất ngờ với quyết định này của bạn.

      "Bố mẹ tôn trọng quyết định của mình mà. Với cả gia cảnh của ấy rất tốt, chẳng qua người ta động vật nên làm bác sĩ thú y thôi." Nhắc đến người là mắt Băng Băng lại sáng lên như đèn pha.

      "Đến hôm đó cậu nhất định phải làm phù dâu cho tớ, sau này phải làm mẹ nuôi cho con tớ nữa."

      Sam Y hơi chạnh lòng khi nhắc đến con, có phải con nếu còn ...

      Thấy Sam Y ngẩn người Băng Băng liền biết mình chạm vào nỗi lòng của :

      "Cậu xem tớ lỡ miệng rồi, xin lỗi cậu."

      " sao, mọi chuyện đều qua rồi mà." Dù cố cho qua chuyện nhưng biểu mặt Sam Y hoàn toàn bán đứng . Nụ cười gượng gạo, gương mặt trắng bệch hoàn toàn doạ Băng Băng.

      "Cậu đừng cố thể nữa, đau khóc , cậu có biết trông cậu giờ như thế nào ?"

      "Cậu có hiểu cảm giác muốn khóc mà khóc được ? Cái cảm giác đau đến tê tái tâm hồn, cái nỗi đau giằng xé tim mình mỗi ngày, đau đến nỗi nước mắt chảy ra được nữa." Sam Y ngỡ mình quên rồi mà sao cảm giác ấy chân thực như vậy, mọi nỗi đau lại quay về tiếp tục giày vò .

      "Cậu ra ngoài trước , tớ muốn yên tĩnh mình."

      Băng Băng hiểu cần gian nên đồng ý ra ngoài.


      Băng Băng xuống tầng thấy Phong Thần đứng đợi ngoài cửa.

      " ấy sao chứ?"

      " nên về , đừng tốn công vô ích nữa. ấy mà nhìn thấy lại nổi giận." Băng Băng buồn bã thở dài.

      "Vậy mọi chuyện đành nhờ giúp vậy." Phong Thần lên tiếng.

      "Tôi hiểu. Nếu như biết trước có ngày hôm nay tại sao đối xử tốt với ấy chứ. Mất rồi mới biết quý trọng là sao. Tôi hiểu sao hai người cứ thích hành hạ nhau mãi thế?"

      "Có nhiều chuyện thể hai câu là xong được. Có lẽ tôi bỏ qua quá nhiều thứ mà tôi hề biết." Phong Thần hiểu đây có phải là cảm giác hối hận ? sai sao?

      "Tôi đầu óc đơn giản nghĩ nhiều được như hai người, cứ phải đối chọi nhau mãi làm gì. Nếu như hối lỗi vẫn có thể sửa được mà. nên biết người nhất chỉ có mình Sam Y mà thôi. Bao nhiêu năm qua như vậy chẳng nhẽ hề có chút cảm giác nào sao?"

      "Có quá nhiều vướng mắc giữa tôi và ấy. Tôi nhìn nhận . Dù sao vẫn cảm ơn trong thời gian này chăm sóc tốt cho ấy."

      "Đây là việc nên làm thôi. Sam Y bây giờ chắc chắn cố gắng tránh xa , muốn theo đuổi lại phải đơn giản, còn tuỳ thuộc vào biểu của thôi. Sam Y tuy luôn tỏ ra hờ hững và xa cách nhưng thực chất vẫn luôn thầm theo dõi . ấy rất dễ mềm lòng." Sam Y mà biết mình bị bạn thân bán đứng thế này chắc chắn ăn thịt mất!

      Phong Thần gật đầu cảm ơn rồi rời . còn nhiều việc cần phải chuẩn bị lắm!

    2. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 38: Níu giữ em

      mình đường. Sam Y bỗng cảm thấy đơn, sao thời gian trôi nhanh quá. Sam Y ước mình có thể quay ngược thời gian trở về ngày xưa, từ lúc còn bé mẹ còn ở bên, từ lúc chưa gặp Phong Thần, từ lúc tất cả mọi chuyện chưa từng bắt đầu.

      luôn tự hỏi tình cảm mà dành cho Phong Thần có phải là ? trước giờ chưa từng đắn đo suy nghĩ gì khi , cứ ngây thơ cho rằng chỉ cần bên có được hạnh phúc. Nhưng lại thân thương tích đầy mình, đến lúc này mới hiểu ra có những thứ định sẵn thuộc về nhau, có cố gắng cũng chỉ là tạm thời mà thôi, nó vốn nên ở bên nhau. Giống như hai cục nam châm cùng dấu, càng cố gắng hút nhau lại càng đẩy nhau ra xa. Sam Y cảm thấy mình trải qua cả đời người, có lẽ cũng già rồi.

      cần phải tỉnh táo lại, còn rất nhiều việc phải làm. Vì vậy, Sam Y mày phải cố lên! Tự hứa với bản thân mạnh mẽ, lại ngẩng cao đầu tự tin tiến về phía trước làm Sam Y bất bại!

      đến công ty nhìn thấy nhân viên làm việc chăm chỉ lại càng kiên cường hơn, đúng vậy, vai là gánh nặng của biết bao con người nơi đây. chính là linh hồn của cả công ty, sao có thể từ bỏ được?

      "Chào mừng giám đốc quay trở lại." Trịnh Vỹ nhìn thấy mừng cuống lên, mình sao có thể chống đỡ nổi nếu thiếu giám đốc đây?

      "Mang tài liệu và báo cáo vào cho tôi. Dạo này có chuyện gì chứ?"

      "Mọi chuyện vẫn ổn ạ. Giám đốc Nam Phong cũng đến giúp đỡ." Trịnh Vỹ trả lời.

      "Nam Phong Thần? ta đến đây làm gì? Định thao túng Tinh Yên sao?" Sam Y chưa bao giờ tin tưởng ai.

      "Giám đốc đừng hiểu nhầm. Nam Phong Thần chỉ hỗ trợ cho việc hợp tác của hai bên thôi, hoàn toàn nhúng tay vào việc của công ty ta.

      "Tôi lại tưởng ta định cướp nốt thứ cuối cùng của tôi nữa. Chắc thấy trả thù tôi thế chưa đủ." Sam Y lẩm bẩm.

      "Nếu có việc gì tôi chuẩn bị tài liệu."

      Sam Y phất phất tay ra hiệu, mình chìm đắm trong suy nghĩ. vẫn thắc mắc mãi vì sao lúc nãy Phong Thần lại có biểu đó, nhẽ lại là chiêu trò mới của ta? Muốn tin sao? mắc lừa thêm lần nào nữa đâu.

      Nhìn lướt qua chồng hồ sơ mà Sam Y thấy choáng váng. Tài liệu nhiều thế này phải mất bao lâu mới giải quyết xong đây?

      "Nhiều thế này ư?" Sam Y rời mắt nhìn sang Trịnh Vỹ.

      " là trọng điểm đầu tư cho các dự án lớn của công ty ta, tôi lọc hết những thứ quan trọng nhất cho giám đốc rồi ạ. Có thể tối giản hoá đến cực hạn rồi. Chưa kể giám đốc còn phải check mail từ các phòng gửi về nữa ạ." Trịnh Vỹ mạch ngừng.

      "Vất vả cho cậu rồi." Sam Y xoa trán .

      Sam Y tập trung giải quyết công việc nghỉ. Đến lúc xong xuôi là nửa đêm. Mọi người về hết, đèn đóm cũng tắt, chỉ còn đèn phòng mà thôi. Sam Y đứng ngẩn ngơ trước cửa sổ nhìn ngắm thế giới. Thế giới xung quanh bao la rộng lớn biết bao, chẳng nhẽ có chốn cho Sam Y trú sao?


      rời khỏi công ty định đến nhà của Băng Băng nhưng muộn sợ phiền nên thôi. trở về nhà nhưng vẫn tần ngần do dự đứng ngoài. Trong nhà có ánh đèn, chắc hẳn Phong Thần vẫn chưa . hết nước hết cái mà ta vẫn chịu rời , bây giờ định đối mặt với nhau bằng thái độ gì đây?

      Nhưng thể đứng ngoài hết đêm thế này, Sam Y hít hơi rồi đẩy cửa bước vào.

      "Sao em về muộn thế?" Phong Thần ngủ gật ghế sofa nghe tiếng mở cửa liền thức giấc.

      "Sao vẫn chưa ? Còn phải đợi tôi đuổi nữa à?"

      "Em có đói ? Trong bếp vẫn còn để phần đồ ăn cho em đấy. hâm nóng lại nhé?" Phong Thần dụi mắt đứng dậy.

      " đừng giả vờ nữa. định làm gì đây? nghĩ tôi còn là Sam Y trước đây mặc chà đạp nữa à?" Sam Y bừng bừng lửa giận lên thẳng phòng.

      "Đây là cái gì? Dọn hết cho tôi." Sam Y thấy phòng mình vẫn toàn đồ đạc của Phong Thần liền lớn tiếng đập phá.

      "Em bình tĩnh lại , dọn là được. Em đừng giận, ăn chút đồ ăn ." Phong Thần bê khay đồ ăn vào phòng cho .

      Sam Y vừa nhìn thấy càng tức giận hơn liền hất đổ khay đồ ăn:

      " tưởng chút quan tâm vặt này của khiến tôi cảm động ư? Tôi hỏi này, thiếu gia Nam Phong, vẫn còn muốn chơi đùa với tôi nữa à? chưa chán ư? Nhưng tôi chán ngấy đến tận cổ rồi, nhìn thấy tôi chỉ thấy vô cùng ngứa mắt, tôi muốn vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của tôi."

      Phong Thần chỉ lẳng lặng cúi xuống nhặt hết đống đổ vỡ.

      " còn muốn gì nữa ? ra khỏi nhà tôi, tôi bảo luật sư gửi đơn ly hôn cho ." Sam Y mệt mỏi nằm xuống giường nhắm chặt mắt lại.

      Khi nghe thấy tiếng đóng cửa phòng mới chậm rãi mở mắt, nước mắt từ lúc nào thấm ướt gối. sợ mình lại rung động, sợ mình lại bị chút quan tâm của mà mềm lòng để rồi lại bị tổn thương. Phong Thần vẫn mãi là cấm địa trong trái tim này của cách nào xoá bỏ. Chỉ cần đối tốt với chút thôi là sẵn lòng hy sinh tất cả cho . Bao nhiêu năm qua vẫn chưa từng thay đổi, luôn tự lừa mình dối người rằng , nhưng thực ra tình này ăn sâu vào trong tiềm thức như thói quen. phải tỏ ra mạnh mẽ, giả vờ mới có thể đối diện với . sâu đậm bao nhiêu tổn thương càng nhiều bấy nhiêu.

      Áp lực từ cả công việc lẫn đời sống khiến Sam Y đổ bệnh. Sức khoẻ suy yếu rất nhiều sau vụ tai nạn kia. Bên Phong Thần đồng ý ly hôn khiến lại tăng thêm muộn phiền.

      nằm lỳ ở nhà mấy hôm vẫn thấy khá hơn. Băng Băng sốt ruột chuyển hẳn sang bên đây để tiện chăm sóc . Quân Hàn cũng thường xuyên ghé sang thăm hỏi.


      "Phong Thần lại đến đấy. Cứ đỗ xe ngoài dám vào, cậu quyết rồi đấy à?" Băng Băng mở cửa vào.

      "Kệ , là ta tự nguyện mà." Sam Y đọc tài liệu chút bận tâm.

      "Cậu đấy, bảo sao mãi khỏi bệnh. Thời gian nghỉ ngơi mà cứ làm việc thế này", Băng Băng giật lấy mấy tờ giấy của Sam Y, "Nào ăn chút cháo , nhìn mặt mũi cậu hốc hác bơ phờ quá. Gầy quá rồi." Băng Băng vừa vừa xót thay cho bạn.

      "Cậu như mẹ tớ rồi đấy, nhiều." Tuy ngoài mặt mạnh miệng nhưng Sam Y vô cùng cảm kích Băng Băng vì luôn ở bên dù xảy ra bất cứ chuyện gì.

      "Trong lòng chắc biết ơn tớ lắm chứ gì, tôi biết tỏng nhà rồi." Băng Băng hớn hở tỏ ra hiểu chuyện lắm.

      "Dạo này cậu thế nào rồi? chàng bác sĩ thú y kia vẫn ok chứ?"

      "Vẫn ổn. Bọn tớ chuẩn bị kết hôn rồi."

      Sam Y nghe đến đây bị sặc cháo:

      "Kết hôn? Cậu đùa tớ chứ?"

      "Băng Băng này phải người thích đùa, đấy." Băng Băng vỗ ngực bảo đảm.

      "Bố mẹ cậu đồng ý à? Tưởng đối tượng phải môn đăng hộ đối?" Sam Y khá bất ngờ với quyết định này của bạn.

      "Bố mẹ tôn trọng quyết định của mình mà. Với cả gia cảnh của ấy rất tốt, chẳng qua người ta động vật nên làm bác sĩ thú y thôi." Nhắc đến người là mắt Băng Băng lại sáng lên như đèn pha.

      "Đến hôm đó cậu nhất định phải làm phù dâu cho tớ, sau này phải làm mẹ nuôi cho con tớ nữa."

      Sam Y hơi chạnh lòng khi nhắc đến con, có phải con nếu còn ...

      Thấy Sam Y ngẩn người Băng Băng liền biết mình chạm vào nỗi lòng của :

      "Cậu xem tớ lỡ miệng rồi, xin lỗi cậu."

      " sao, mọi chuyện đều qua rồi mà." Dù cố cho qua chuyện nhưng biểu mặt Sam Y hoàn toàn bán đứng . Nụ cười gượng gạo, gương mặt trắng bệch hoàn toàn doạ Băng Băng.

      "Cậu đừng cố thể nữa, đau khóc , cậu có biết trông cậu giờ như thế nào ?"

      "Cậu có hiểu cảm giác muốn khóc mà khóc được ? Cái cảm giác đau đến tê tái tâm hồn, cái nỗi đau giằng xé tim mình mỗi ngày, đau đến nỗi nước mắt chảy ra được nữa." Sam Y ngỡ mình quên rồi mà sao cảm giác ấy chân thực như vậy, mọi nỗi đau lại quay về tiếp tục giày vò .

      "Cậu ra ngoài trước , tớ muốn yên tĩnh mình."

      Băng Băng hiểu cần gian nên đồng ý ra ngoài.


      Băng Băng xuống tầng thấy Phong Thần đứng đợi ngoài cửa.

      " ấy sao chứ?"

      " nên về , đừng tốn công vô ích nữa. ấy mà nhìn thấy lại nổi giận." Băng Băng buồn bã thở dài.

      "Vậy mọi chuyện đành nhờ giúp vậy." Phong Thần lên tiếng.

      "Tôi hiểu. Nếu như biết trước có ngày hôm nay tại sao đối xử tốt với ấy chứ. Mất rồi mới biết quý trọng là sao. Tôi hiểu sao hai người cứ thích hành hạ nhau mãi thế?"

      "Có nhiều chuyện thể hai câu là xong được. Có lẽ tôi bỏ qua quá nhiều thứ mà tôi hề biết." Phong Thần hiểu đây có phải là cảm giác hối hận ? sai sao?

      "Tôi đầu óc đơn giản nghĩ nhiều được như hai người, cứ phải đối chọi nhau mãi làm gì. Nếu như hối lỗi vẫn có thể sửa được mà. nên biết người nhất chỉ có mình Sam Y mà thôi. Bao nhiêu năm qua như vậy chẳng nhẽ hề có chút cảm giác nào sao?"

      "Có quá nhiều vướng mắc giữa tôi và ấy. Tôi nhìn nhận . Dù sao vẫn cảm ơn trong thời gian này chăm sóc tốt cho ấy."

      "Đây là việc nên làm thôi. Sam Y bây giờ chắc chắn cố gắng tránh xa , muốn theo đuổi lại phải đơn giản, còn tuỳ thuộc vào biểu của thôi. Sam Y tuy luôn tỏ ra hờ hững và xa cách nhưng thực chất vẫn luôn thầm theo dõi . ấy rất dễ mềm lòng." Sam Y mà biết mình bị bạn thân bán đứng thế này chắc chắn ăn thịt mất!

      Phong Thần gật đầu cảm ơn rồi rời . còn nhiều việc cần phải chuẩn bị lắm!

    3. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 38: Níu giữ em

      mình đường. Sam Y bỗng cảm thấy đơn, sao thời gian trôi nhanh quá. Sam Y ước mình có thể quay ngược thời gian trở về ngày xưa, từ lúc còn bé mẹ còn ở bên, từ lúc chưa gặp Phong Thần, từ lúc tất cả mọi chuyện chưa từng bắt đầu.

      luôn tự hỏi tình cảm mà dành cho Phong Thần có phải là ? trước giờ chưa từng đắn đo suy nghĩ gì khi , cứ ngây thơ cho rằng chỉ cần bên có được hạnh phúc. Nhưng lại thân thương tích đầy mình, đến lúc này mới hiểu ra có những thứ định sẵn thuộc về nhau, có cố gắng cũng chỉ là tạm thời mà thôi, nó vốn nên ở bên nhau. Giống như hai cục nam châm cùng dấu, càng cố gắng hút nhau lại càng đẩy nhau ra xa. Sam Y cảm thấy mình trải qua cả đời người, có lẽ cũng già rồi.

      cần phải tỉnh táo lại, còn rất nhiều việc phải làm. Vì vậy, Sam Y mày phải cố lên! Tự hứa với bản thân mạnh mẽ, lại ngẩng cao đầu tự tin tiến về phía trước làm Sam Y bất bại!

      đến công ty nhìn thấy nhân viên làm việc chăm chỉ lại càng kiên cường hơn, đúng vậy, vai là gánh nặng của biết bao con người nơi đây. chính là linh hồn của cả công ty, sao có thể từ bỏ được?

      "Chào mừng giám đốc quay trở lại." Trịnh Vỹ nhìn thấy mừng cuống lên, mình sao có thể chống đỡ nổi nếu thiếu giám đốc đây?

      "Mang tài liệu và báo cáo vào cho tôi. Dạo này có chuyện gì chứ?"

      "Mọi chuyện vẫn ổn ạ. Giám đốc Nam Phong cũng đến giúp đỡ." Trịnh Vỹ trả lời.

      "Nam Phong Thần? ta đến đây làm gì? Định thao túng Tinh Yên sao?" Sam Y chưa bao giờ tin tưởng ai.

      "Giám đốc đừng hiểu nhầm. Nam Phong Thần chỉ hỗ trợ cho việc hợp tác của hai bên thôi, hoàn toàn nhúng tay vào việc của công ty ta.

      "Tôi lại tưởng ta định cướp nốt thứ cuối cùng của tôi nữa. Chắc thấy trả thù tôi thế chưa đủ." Sam Y lẩm bẩm.

      "Nếu có việc gì tôi chuẩn bị tài liệu."

      Sam Y phất phất tay ra hiệu, mình chìm đắm trong suy nghĩ. vẫn thắc mắc mãi vì sao lúc nãy Phong Thần lại có biểu đó, nhẽ lại là chiêu trò mới của ta? Muốn tin sao? mắc lừa thêm lần nào nữa đâu.

      Nhìn lướt qua chồng hồ sơ mà Sam Y thấy choáng váng. Tài liệu nhiều thế này phải mất bao lâu mới giải quyết xong đây?

      "Nhiều thế này ư?" Sam Y rời mắt nhìn sang Trịnh Vỹ.

      " là trọng điểm đầu tư cho các dự án lớn của công ty ta, tôi lọc hết những thứ quan trọng nhất cho giám đốc rồi ạ. Có thể tối giản hoá đến cực hạn rồi. Chưa kể giám đốc còn phải check mail từ các phòng gửi về nữa ạ." Trịnh Vỹ mạch ngừng.

      "Vất vả cho cậu rồi." Sam Y xoa trán .

      Sam Y tập trung giải quyết công việc nghỉ. Đến lúc xong xuôi là nửa đêm. Mọi người về hết, đèn đóm cũng tắt, chỉ còn đèn phòng mà thôi. Sam Y đứng ngẩn ngơ trước cửa sổ nhìn ngắm thế giới. Thế giới xung quanh bao la rộng lớn biết bao, chẳng nhẽ có chốn cho Sam Y trú sao?


      rời khỏi công ty định đến nhà của Băng Băng nhưng muộn sợ phiền nên thôi. trở về nhà nhưng vẫn tần ngần do dự đứng ngoài. Trong nhà có ánh đèn, chắc hẳn Phong Thần vẫn chưa . hết nước hết cái mà ta vẫn chịu rời , bây giờ định đối mặt với nhau bằng thái độ gì đây?

      Nhưng thể đứng ngoài hết đêm thế này, Sam Y hít hơi rồi đẩy cửa bước vào.

      "Sao em về muộn thế?" Phong Thần ngủ gật ghế sofa nghe tiếng mở cửa liền thức giấc.

      "Sao vẫn chưa ? Còn phải đợi tôi đuổi nữa à?"

      "Em có đói ? Trong bếp vẫn còn để phần đồ ăn cho em đấy. hâm nóng lại nhé?" Phong Thần dụi mắt đứng dậy.

      " đừng giả vờ nữa. định làm gì đây? nghĩ tôi còn là Sam Y trước đây mặc chà đạp nữa à?" Sam Y bừng bừng lửa giận lên thẳng phòng.

      "Đây là cái gì? Dọn hết cho tôi." Sam Y thấy phòng mình vẫn toàn đồ đạc của Phong Thần liền lớn tiếng đập phá.

      "Em bình tĩnh lại , dọn là được. Em đừng giận, ăn chút đồ ăn ." Phong Thần bê khay đồ ăn vào phòng cho .

      Sam Y vừa nhìn thấy càng tức giận hơn liền hất đổ khay đồ ăn:

      " tưởng chút quan tâm vặt này của khiến tôi cảm động ư? Tôi hỏi này, thiếu gia Nam Phong, vẫn còn muốn chơi đùa với tôi nữa à? chưa chán ư? Nhưng tôi chán ngấy đến tận cổ rồi, nhìn thấy tôi chỉ thấy vô cùng ngứa mắt, tôi muốn vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của tôi."

      Phong Thần chỉ lẳng lặng cúi xuống nhặt hết đống đổ vỡ.

      " còn muốn gì nữa ? ra khỏi nhà tôi, tôi bảo luật sư gửi đơn ly hôn cho ." Sam Y mệt mỏi nằm xuống giường nhắm chặt mắt lại.

      Khi nghe thấy tiếng đóng cửa phòng mới chậm rãi mở mắt, nước mắt từ lúc nào thấm ướt gối. sợ mình lại rung động, sợ mình lại bị chút quan tâm của mà mềm lòng để rồi lại bị tổn thương. Phong Thần vẫn mãi là cấm địa trong trái tim này của cách nào xoá bỏ. Chỉ cần đối tốt với chút thôi là sẵn lòng hy sinh tất cả cho . Bao nhiêu năm qua vẫn chưa từng thay đổi, luôn tự lừa mình dối người rằng , nhưng thực ra tình này ăn sâu vào trong tiềm thức như thói quen. phải tỏ ra mạnh mẽ, giả vờ mới có thể đối diện với . sâu đậm bao nhiêu tổn thương càng nhiều bấy nhiêu.

      Áp lực từ cả công việc lẫn đời sống khiến Sam Y đổ bệnh. Sức khoẻ suy yếu rất nhiều sau vụ tai nạn kia. Bên Phong Thần đồng ý ly hôn khiến lại tăng thêm muộn phiền.

      nằm lỳ ở nhà mấy hôm vẫn thấy khá hơn. Băng Băng sốt ruột chuyển hẳn sang bên đây để tiện chăm sóc . Quân Hàn cũng thường xuyên ghé sang thăm hỏi.


      "Phong Thần lại đến đấy. Cứ đỗ xe ngoài dám vào, cậu quyết rồi đấy à?" Băng Băng mở cửa vào.

      "Kệ , là ta tự nguyện mà." Sam Y đọc tài liệu chút bận tâm.

      "Cậu đấy, bảo sao mãi khỏi bệnh. Thời gian nghỉ ngơi mà cứ làm việc thế này", Băng Băng giật lấy mấy tờ giấy của Sam Y, "Nào ăn chút cháo , nhìn mặt mũi cậu hốc hác bơ phờ quá. Gầy quá rồi." Băng Băng vừa vừa xót thay cho bạn.

      "Cậu như mẹ tớ rồi đấy, nhiều." Tuy ngoài mặt mạnh miệng nhưng Sam Y vô cùng cảm kích Băng Băng vì luôn ở bên dù xảy ra bất cứ chuyện gì.

      "Trong lòng chắc biết ơn tớ lắm chứ gì, tôi biết tỏng nhà rồi." Băng Băng hớn hở tỏ ra hiểu chuyện lắm.

      "Dạo này cậu thế nào rồi? chàng bác sĩ thú y kia vẫn ok chứ?"

      "Vẫn ổn. Bọn tớ chuẩn bị kết hôn rồi."

      Sam Y nghe đến đây bị sặc cháo:

      "Kết hôn? Cậu đùa tớ chứ?"

      "Băng Băng này phải người thích đùa, đấy." Băng Băng vỗ ngực bảo đảm.

      "Bố mẹ cậu đồng ý à? Tưởng đối tượng phải môn đăng hộ đối?" Sam Y khá bất ngờ với quyết định này của bạn.

      "Bố mẹ tôn trọng quyết định của mình mà. Với cả gia cảnh của ấy rất tốt, chẳng qua người ta động vật nên làm bác sĩ thú y thôi." Nhắc đến người là mắt Băng Băng lại sáng lên như đèn pha.

      "Đến hôm đó cậu nhất định phải làm phù dâu cho tớ, sau này phải làm mẹ nuôi cho con tớ nữa."

      Sam Y hơi chạnh lòng khi nhắc đến con, có phải con nếu còn ...

      Thấy Sam Y ngẩn người Băng Băng liền biết mình chạm vào nỗi lòng của :

      "Cậu xem tớ lỡ miệng rồi, xin lỗi cậu."

      " sao, mọi chuyện đều qua rồi mà." Dù cố cho qua chuyện nhưng biểu mặt Sam Y hoàn toàn bán đứng . Nụ cười gượng gạo, gương mặt trắng bệch hoàn toàn doạ Băng Băng.

      "Cậu đừng cố thể nữa, đau khóc , cậu có biết trông cậu giờ như thế nào ?"

      "Cậu có hiểu cảm giác muốn khóc mà khóc được ? Cái cảm giác đau đến tê tái tâm hồn, cái nỗi đau giằng xé tim mình mỗi ngày, đau đến nỗi nước mắt chảy ra được nữa." Sam Y ngỡ mình quên rồi mà sao cảm giác ấy chân thực như vậy, mọi nỗi đau lại quay về tiếp tục giày vò .

      "Cậu ra ngoài trước , tớ muốn yên tĩnh mình."

      Băng Băng hiểu cần gian nên đồng ý ra ngoài.


      Băng Băng xuống tầng thấy Phong Thần đứng đợi ngoài cửa.

      " ấy sao chứ?"

      " nên về , đừng tốn công vô ích nữa. ấy mà nhìn thấy lại nổi giận." Băng Băng buồn bã thở dài.

      "Vậy mọi chuyện đành nhờ giúp vậy." Phong Thần lên tiếng.

      "Tôi hiểu. Nếu như biết trước có ngày hôm nay tại sao đối xử tốt với ấy chứ. Mất rồi mới biết quý trọng là sao. Tôi hiểu sao hai người cứ thích hành hạ nhau mãi thế?"

      "Có nhiều chuyện thể hai câu là xong được. Có lẽ tôi bỏ qua quá nhiều thứ mà tôi hề biết." Phong Thần hiểu đây có phải là cảm giác hối hận ? sai sao?

      "Tôi đầu óc đơn giản nghĩ nhiều được như hai người, cứ phải đối chọi nhau mãi làm gì. Nếu như hối lỗi vẫn có thể sửa được mà. nên biết người nhất chỉ có mình Sam Y mà thôi. Bao nhiêu năm qua như vậy chẳng nhẽ hề có chút cảm giác nào sao?"

      "Có quá nhiều vướng mắc giữa tôi và ấy. Tôi nhìn nhận . Dù sao vẫn cảm ơn trong thời gian này chăm sóc tốt cho ấy."

      "Đây là việc nên làm thôi. Sam Y bây giờ chắc chắn cố gắng tránh xa , muốn theo đuổi lại phải đơn giản, còn tuỳ thuộc vào biểu của thôi. Sam Y tuy luôn tỏ ra hờ hững và xa cách nhưng thực chất vẫn luôn thầm theo dõi . ấy rất dễ mềm lòng." Sam Y mà biết mình bị bạn thân bán đứng thế này chắc chắn ăn thịt mất!

      Phong Thần gật đầu cảm ơn rồi rời . còn nhiều việc cần phải chuẩn bị lắm!

    4. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 39: Quan tâm

      “Cốc, cốc.”

      “Vào .” Sam Y trong khi mắt vẫn rời khỏi tập hồ sơ.

      “Giám đốc, bên kế toán vừa gửi báo cáo tháng này lên”, Trịnh Vỹ , “Ngoài ta còn số biên bản cần phải ký.”

      “Để đấy .”

      “Giám đốc, ký luôn được ? Bên đối tác cử đại diện mang biên bản đến, ta ở trong phòng họp.”

      “Tôi có cần phải ra tiếp đón hay ? Chẳng phải hai bên gặp mặt cùng thảo luận sao?” Sam Y mệt mỏi đưa tay lên bóp trán.

      ta có vẻ vội, đến đưa hồ sơ ký rồi phải ngay. Giám đốc cần phải ra đâu.”

      “Xong rồi đây. Cậu mang ra .”

      “Vâng thưa giám đốc.” Trịnh Vỹ cầm lấy tập giấy nhanh chóng rời .

      Sam Y tiếp tục làm việc. nhìn tờ báo cáo lúc lâu rồi quyết tâm đứng dậy lại trong phòng. Ngồi lâu chỗ khiến tê mỏi cả người.

      “Băng Băng à?” Sam Y nghe điện thoại.

      “Cậu rảnh ? Mau đến đây tớ thử váy cưới.” Băng Băng vui vẻ cười.

      “Đúng lúc xong việc rồi đây, nhắn địa chỉ cho tớ.” Sam Y vừa vừa cầm túi xách rời ngay. Có mỗi bạn thân nhất phải quan tâm đặc biệt chứ, nhất là ngày trọng đại của đời người.

      “Ok.”

      Ra đến hành lang vừa vặn gặp Trịnh Vỹ:

      “Tôi có việc trước, báo cáo tôi xem qua có vấn đề gì. Cậu giải quyết nốt phần việc rồi hãy tan ca nhé. Có việc gì cứ gọi điện cho tôi.”

      Trịnh Vỹ thở dài cầm lấy tờ báo cáo, giám đốc chuyên gia trốn việc để mọi việc cho thư kí làm hết. phải xin tăng lương mới được!

      “Sam Y, bên này.” Từ xa Sam Y nghe thấy Băng Băng lớn tiếng gọi.

      “Chưa chọn được cái nào ư?” Thấy Băng Băng ngừng giở quyển catalogue Sam Y liền hỏi.

      “Ừ, cái nào cũng đẹp chẳng biết chọn cái nào hết.” Băng Băng đáp.

      “Ông xã đâu?” Sam Y nhìn xung quanh.

      “Có việc đột xuất ở bệnh viện nên tí mới đến. ấy bảo tớ đến chọn váy cưới trước .”

      “Bệnh viện thú y có việc đột xuất gì nhỉ? Dù sao cũng phải chữa cho người.” Sam Y cười phá lên.

      được trêu người ta. Sinh mạng của cái gì cũng quý giá hết. Khi nào Miu bị ốm tớ dành cho cậu xuất đặc biệt ở viện luôn.”

      “Thế mẹ cậu đâu? phải thương con nhất lúc nào đâu cũng kè kè bên người à?”

      lo tiệc cưới rồi. Chẳng hiểu sao tớ cưới mà mọi người ai cũng bận rộn mà tớ lại nhàn tản chẳng có việc gì. Cha mải chuẩn bị thiếp cưới rồi viết thiếp, mẹ đòi chọn chỗ tổ chức lễ cưới, bên nhà chồng lo đủ các sính lễ phong tục, ấy cũng đâu cả ngày. Tóm lại tớ như người thừa.”

      “Sướng nhất cậu rồi còn gì. Cái gì cũng được người khác lo, cậu chỉ cần làm dâu xinh đẹp hạnh phúc nhất là được. Cái váy này được đấy.” Sam Y chỉ vào mẫu váy.

      “Đẹp đấy! Tớ tin vào mắt thẩm mỹ của cậu nhất. Quả nhiên gọi cho cậu là sáng suốt mà.” Băng Băng hào hứng.

      “Lấy cho tôi thử mẫu này”, Sam Y với nhân viên, “Cậu mau thử .”

      Băng Băng gật đầu lập tức đứng dậy chạy nhanh vào phòng thử đồ. Chắc hẳn tâm trạng của ấy bây giờ rất phấn khích và hồi hộp.

      Sam Y lại nhớ tới lúc kết hôn, tâm trạng của chắc hẳn cũng rất hồi hộp như vậy, cũng vẫn mong chờ niềm hạnh phúc mong manh có thể sánh bước bên , nhưng mà có những thứ mãi mãi cũng chỉ là mong ước mà chẳng thể nào thành thực.

      Sam Y nhìn Băng Băng xinh đẹp lộng lẫy trong chiếc váy cưới tinh khôi từ từ bước đến, mỉm cười:

      “Cậu rất xinh đẹp.”

      “Tớ cũng thấy vậy.” Băng Băng mãn nguyện cười tươi, xoay vòng cho Sam Y ngắm.

      “Thế chọn chiếc này . Cậu trang điểm và làm tóc còn chụp ảnh nữa. Mau .” Sam Y đẩy Băng Băng vào phòng hoá trang.

      “Chào , lúc nãy Băng Băng đến đây thử váy.”

      Sam Y nghe thấy tiếng liền quay lại:

      là Mã Long?”

      biết tôi sao?” Người đàn ông đó lên tiếng.

      “Tôi là Sam Y, bạn của Băng Băng.” Sam Y đưa tay ra bắt. Bây giờ mới có dịp chiêm ngưỡng người đàn ông của nàng kia, quả nhiên rất có con mắt. Người đàn ông mang tên Mã Long này toàn thân toát lên vẻ tao nhã lịch , đem lại cho người khác cảm giác chu đáo và cẩn thận.

      ra là Sam Y? Tôi nghe Băng Băng rất nhiều về , báo cũng hay đưa tin về .” Mã Long .

      “Tôi hy vọng đem lại hạnh phúc cho ấy, đừng tổn thương ấy.” Sam Y ngần ngại đưa ra lời cảnh cáo, Băng Băng giống như người chị em tốt nhất của . Sao nỡ để ấy buồn?

      “Nhất định tôi đối tốt với ấy.”

      Sam Y gật đầu. cũng tin tưởng vào Băng Băng, bình thường tính cách có chút trẻ con hời hợt ham vui, nhưng nhất quyết cân nhắc về lựa chọn của chính mình.

      ấy trang điểm ở bên trong, cũng thay đồ .”

      Mã Long cảm ơn rồi nhanh chóng rời . Sam Y nhìn thấy Mã Long phần nào cũng yên tâm. Băng Băng nhất định phải hạnh phúc, hạnh phúc thay cả phần nữa!

      Băng Băng e ấp trong vòng tay Mã Long như chú chim , cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Hai người chụp ảnh rất tự nhiên và nhanh chóng, như khi chụp với Phong Thần, tất cả đều là gượng gạo và giả dối.

      Trong đầu Sam Y ngừng so sánh và nghĩ về chuyện cũ, sao thể quên hết chứ!

      “Cuối cùng cũng xong, mệt quá!” Băng Băng ngồi phịch xuống ghế than.

      Mã Long bên cạnh cầm chai nước đưa cho Băng Băng, dịu dàng lấy giấy lau mồ hôi trán cho .

      “Sam Y, cậu cũng ở đây cả ngày rồi. Tí ăn với bọn mình ”, Băng Băng gọi Sam Y thơ thẩn bên.

      làm bóng đèn à? Hai người cứ . Tối nay tớ còn có tiệc phải dự”, Sam Y trả lời, “Nhớ gửi thiệp cưới đấy, phải là bạn thân mà gửi đâu.”

      “Được rồi yên tâm, cậu luôn là người đầu tiên mà tớ nghĩ đến mà.”

      Sam Y chào hai người rồi rời . Đúng là tối nay phải dự tiệc kỉ niệm thành lập công ty bên đối tác. Vì đến gần sát giờ nên Sam Y kịp về nhà thay quần áo nữa, đến thẳng khách sạn luôn.

      Bất kể dù là đâu trong tình trạng thế nào, Sam Y luôn là tâm điểm của chú ý. vừa bước vào phòng tiệc mọi ánh mắt đổ dồn về .

      góp mặt của Sam Y đây là niềm vinh hạnh của Gia Phan chúng tôi.” Vị giám đốc của tập đoàn Gia Phan niềm nở đón tiếp , hai người nhanh chóng bắt tay.

      “Giám đốc Phan khách khí quá, bữa tiệc lớn thế này Tinh Yên được mời mới là vinh dự cho chúng tôi.” Sam Y thích những lời sáo rỗng dập khuôn như thế này, cùng với những bộ mặt giả tạo cùng.

      Sam Y gặp gỡ những vị khách lớn, thảo luận chuyện công việc. Mục đích hầu hết của mọi người nơi đây đều là tìm kiếm hợp tác song phương.

      “Nghe dự án xây dựng khu giải trí giữa Dạ thị và Tinh Yên tiến hành rất thuận lợi.” vị khách hỏi.

      “Bên Tinh Yên lên kế hoạch rất kĩ cho hạng mục này, đây là dự án quan trọng nhất của chúng tôi trong vài năm sắp tới đây.” Sam Y đáp.

      “Giám đốc Dạ thị đây rồi, chúng tôi thảo luận về dự án của bên cậu với Tinh Yên đấy.”

      Sam Y nghe thấy thế liền quay sang gật đầu chào Quân Hàn. vẫn luôn giữ vẻ mặt tươi cười bất cần, thân mật khoác vai :

      “Đúng thế, hai bên chúng tôi hợp tác rất tốt”, rồi kéo Sam Y trước mặt mọi người, “Chúng tôi trước.”

      “Cậu làm cái gì đấy? Lôi lôi kéo kéo trước mặt bao người thế hả?” Ra đến ban công Sam Y rút tay lại.

      “Chị thích ở đó mà, sao cứ phải miễn cưỡng?” Quân Hàn rút điếu thuốc ra hút.

      “Cậu còn học hút thuốc nữa?” Sam Y càu nhàu.

      “Cha muốn gặp chị đấy. Hôm nào rảnh về thăm ông .” Quân Hàn nhàn nhạt mở miệng.

      “Là ông ta bảo cậu đến với tôi sao?”

      “…” Quân Hàn đáp.

      “Khi nào tôi đủ dũng khí đến gặp. Cậu cần bận tâm.” Sam Y rồi quay trở lại bữa tiệc.

      cẩn thận vấp phải bậc thang liền trẹo chân ngã xuống. Sam Y khỏi rủa thầm người thiết kế ra cái bậc thang này. Giày bị gãy gót nên đành cởi ra chân đất, khập khà khập khiễng đến phòng nghỉ.

      Sam Y vừa mở cửa ra muốn độn thổ ngay tại chỗ. ngừng tự hỏi hôm nay làm gì sao mà xui xẻo đến vậy? Giờ phút này Sam Y thực muốn đập đầu vào tường.

      “Chân em bị làm sao thế?” Phong Thần vừa nhìn thấy lập tức đứng bật dậy khỏi ghế.

      Sam Y cà nhắc cố gắng rời khỏi phòng càng nhanh càng tốt, muốn gặp chút nào.

      “Em vào nghỉ , tìm thuốc cho em.”

      cần lòng tốt của .” Sam Y dứt khoát quay .

      “Sao chị nhanh thế tôi chẳng đuổi kịp, chân cẳng lại sao rồi?” Quân Hàn tò mò nhìn hai người trước mặt giằng co nhau.

      “Quân Hàn, cậu mau đến đỡ tôi ra xe.” Sam Y nhìn thấy cứu tinh liền ra hiệu ngừng.

      Phong Thần đợi Quân Hàn đến bế bổng Sam Y bước vào phòng:

      “Cậu tìm thuốc .” Rồi trừng mắt nhìn Quân Hàn.

      bỏ tôi xuống ngay.” Sam Y cố gắng vùng ra đòi xuống.

      “Em nằm đây đợi đắp thuốc. Chân cẳng thế này muốn đâu.” Phong Thần nhàng xoa mắt cá chân cho Sam Y, cổ chân trắng ngần, đó có đeo chiếc lắc chân hình bông tuyết rất đẹp, bên cạnh treo chiếc chuông tinh tang vô cùng đáng . Nhưng Phong Thần lại chú ý đến dòng chữ rủ xuống chiếc lắc :”PT & SY”.

      Thấy Phong Thần chăm chú nhìn xuống chân mình, Sam Y liền rụt chân lại. Nhưng tay Phong Thần giữ lấy chân .

      Sam Y nhìn thấy chiếc lắc lại nhớ về lúc đặt làm chiếc vòng này. Cũng lâu lắm rồi. đeo nó như thói quen, nỡ tháo. Tháo nó ra thấy thiếu vắng, cảm giác trống trải. khắc tên đó, để có thể cảm nhận được luôn ở bên .

      “Tôi biết là em vẫn luôn tôi.” Phong Thần dịu dàng .

      bớt ảo tưởng , tôi chẳng còn chút lưu luyến gì với nữa.” Sam Y định giơ tay giật chiếc lắc, đúng lúc đó Quân Hàn bước vào.

      “Chẳng hiểu chị cao thế rồi còn cứ thích giày cao gót lênh khênh thế này, suốt ngày ngã. May là lần nào cũng có tôi đỡ chị đấy nhé.” Quân Hàn bĩu môi nhìn Sam Y, tay đưa cho Phong Thần cả túi thuốc to.

      Sam Y thôi gì nữa, Phong Thần tập trung băng bó chân cho , trong phòng chỉ có mỗi Quân Hàn độc thoại.

      “Hai người lúc nào cũng im im chẳng gì, tôi tự tự nghe à?” Quân Hàn lại giở thói trẻ con.

      “Cậu có việc gì về trước , tôi đưa Sam Y về.” Phong Thần lạnh nhạt tiễn khách.

      “Cậu đưa tôi về.” Sam Y lập tức túm lấy tay Quân Hàn.

      “Được rồi, tôi đỡ chị ra xe.” Quân Hàn còn chưa kịp chạm vào người Sam Y Phong Thần nhanh nhẹn đuổi Quân Hàn ra ngoài rồi đóng sập cửa vào ngay trước mặt .

      “Nam Phong Thần!” Quân Hàn hét lên.

      “Ở đây còn việc của cậu nữa, về .” Phong Thần bên trong vui vẻ .

      Từ lâu luôn coi Quân Hàn là cái gai trong mắt, lúc nào cũng bám lấy Sam Y.

      bị điên rồi.” Sam Y trừng mắt nhìn Phong Thần.

      “Ai ở bên em cũng trở nên điên dại hết thôi.”

      Sam Y đáp liền đứng dậy. muốn cứ mãi đôi co cách nhàm chán thế này, còn kiên nhẫn với nữa. muốn mọi chuyện kết thúc cách nhanh chóng và ràng.

      “Em định đâu? Tôi đưa em về.” Phong Thần đến bên cạnh dìu Sam Y.

      buông tha tôi . thấy mệt mỏi ư? giả bộ quan tâm gì chứ? Tảng băng ngàn năm mà còn có thể tan chảy vì người mà ta vô cùng căm hận sao?”

      “Sao em cứ phải tự dằn vặt bản thân làm cho chính mình đau khổ như vậy? biết là ngày trước nhìn nhận đúng và đối tốt với em, thay đổi. Coi như là cho cả hai cơ hội, được ?” Phong Thần hiếm khi với ai bằng giọng điệu cầu khẩn như vậy.

      “Chẳng còn gì để có thể níu kéo được nữa đâu.” Sam Y hờ hững. phải hết , phải hoàn toàn lãng quên, lại càng phải hết quan tâm và đau lòng vì . Nhưng lại học được cách tha thứ và bình thản đối diện với mọi chuyện. liều thuốc độc, người biết trước mình lại là liều thuốc kịch độc. Buông xuôi mới là lựa chọn tốt nhất, cứ quanh quẩn trong cái vòng xoáy tình này chỉ hại người hại mình.

      Phong Thần đứng sững tại chỗ, thể níu kéo được nữa ư?

      biết chúng ta rất khó để quay lại như xưa, nhưng ta hoàn toàn có thể bắt đầu lại từ đầu.”

      “Càng càng thấy chối tai.” Sam Y cười nhạt.

      Phong Thần nhất thời biết gì, sao biết người phụ nữ này khi vô tình lại lạnh lùng đến đáng sợ như thế?

      “Tôi đưa em về.”

      Sam Y lần này từ chối nữa, thích tôi chiều! Nhưng nếu như ta nghĩ có thể dễ dàng cảm hóa bằng mấy hành động vô nghĩa này khiến ta thất vọng rồi!

    5. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      [​IMG]
      Tính mạng thuộc về tôi
      tác giả : Yori Trinh
      thể loại : truyện teen

      Tóm Tắt nội dung truyện :

      Bạn đọc truyện Tính Mạng Thuộc Về Tôi, tác phẩm mới của Yori Trinh về chủ đề tình . Tình luôn chứa đựng nhiều hương vị trong nó, thương giận hờn, ghen tuông ,hận thù.

      Những mâu thuẫn xảy ra phức tạp trong cuộc sống của hai nhân vật trong chuyện, trong họ luôn chứa đựng những đau thương, hận thù…

      Tác giả xây dựng nên những tình huống đặc sắc, lôi cuốn với lối kể chuyện nhàng nhưng kém phần tinh tế, liệu rằng tác giả có để Dương Vĩ và Trịnh Nguyệt Hàm bỏ qua hận thù để đến với nhau ??

      Giới thiệu nhân vật :

      Nhân vật nam: () Dương vĩ. Con có 1 cái tên khác sau này là Max. Con người bên ngoài thanh lịch, nhã nhặn, luôn toát lên vẻ thanh cao cứng cỏi của người đàn ông quyết rũ, đôi mắt sâu đen láy, chiếc mũi cao cuốn hút đặt biệt đôi môi chẻ mỏng đỏ rộng cũng quá là điểm nhấn khuôn mặt làm càng đẹp và hoàn mĩ. Bao nhiêu vẻ tinh tế có điểm trừ nào khiến bao nhiêu các phái nữ lẫn phái thứ 3 cũng cưỡng lại được mà ham muốn chiếm đoạt.

      Đằng sau con người lạnh lùng đó là 1 bí , và 1 tính cách tàn khốc.

      Nhân vật nữ: (Nó) Trịnh Nguyệt Hàm. bé, luôn nhạy cảm với mọi thứ, nhưng lại có thể che giấu bằng vỏ bọc hoàn hảo. Có khi nó là ánh nắng của buổi chiều xuân, có khi lại là tuyết rơi giữa mùa Đông, nó đẹp ngây ngất như Điêu thuyền, sắc xảo tuyệt vời như Tây Thi, đủ quyết rũ như Đắc Kĩ. Nhưng đặt biệt ở nó có 1 vẻ đep tiềm thanh ngọc, mỏng manh nhưng táo bạo và đầy cuốn hút.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :