TRUYỆN DO Nhunggminn SƯU TẦM [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 33: Bất ổn

      Ra khỏi rạp phim trời nhá nhem tối. Quân Hàn nghe điện thoại xong quay sang nhìn Sam Y thơ thẩn mình hát vu vơ.

      "Này."

      "Hả?" Sam Y giật mình ngẩng đầu lên.

      "Cha mời em đến nhà ăn tối. Thế nào? chứ?" Quân Hàn vừa vừa xoay chiếc điện thoại trong tay rất kiểu cách.

      "Sao tự nhiên cha lại mời tôi chứ?" Sam Y bụng đầy nghi vấn thắc mắc.

      " bảo trốn việc là vì đưa em chơi. Thế là ông mới mời em đến." Quân Hàn vừa cười vừa gãi đầu.

      "Hừ, đem tôi ra làm bia đỡ đạn có."

      "Thế có hả?"

      " chứ, được ăn miễn phí mà."

      Quân Hàn cười vui vẻ đưa đến nhà mình.

      "Nhà cũng đẹp quá , thế mà còn nhà tôi xa hoa gì chứ." Sam Y ngắm nghía tỉ mỉ bình luận.

      "Nhà em khoá lần trong lần ngoài chứng tỏ giấu kho báu gì quý giá trong nhà mà. Thế mà còn phải là xa hoa à?"

      "Sao bằng nhà được? Người giúp việc trong nhà còn nhiều hơn cả số học sinh trong trường học ấy chứ." Sam Y cho là phải với ý kiến của Quân Hàn.

      "Đâu có khoa trương như em . Cũng chỉ có vài người mà thôi. Bác quản gia này, đầu bếp, bác làm vườn, người quét dọn, còn..." Quân Hàn xoè bàn tay ra đếm từng người .

      "Thế mà là vài người." Sam Y nhìn Quân Hàn vẫn lẩm nhẩm xem rốt cuộc trong nhà ta có bao nhiêu người.

      Chỉ chốc đến gian nhà chính, có vài người giúp việc chào hỏi hai người đường . Có người đàn ông ăn mặc chỉnh tề ra đón hai người vào.

      "Đó là bác quản gia nhà . Bác ý thích chải chuốt lắm, nhưng là trợ thủ đắc lực cho cha đấy." Quân Hàn tinh nghịch nháy mắt.

      "Đến cả người làm trong nhà cũng ăn mặc sang trọng như vậy." Sam Y cảm thán .

      Bước chân vào nhà là cả gian rộng lớn mở ra. Sam Y đến nỗi quá ngạc nhiên nhưng vẫn rất tò mò. Phòng khách được bày rất nhiều đồ cổ làm cho căn phòng trở nên cổ kính nhưng vẫn kém phần sang trọng. Sam Y đặc biệt thích chiếc đèn chùm treo chính giữa căn phòng toả ra thứ ánh sáng vàng nhạt lung linh. Chiếc đèn được làm từ pha lê trong suốt, hình dáng trông như bông hoa nở rộ đẹp đẽ.

      "Em có con mắt thẩm mỹ." Quân Hàn cũng quan sát chiếc đèn chùm lên tiếng.

      "Rất nhiều người như vậy." Sam Y nhớ lại những lần mua sắm cùng Băng Băng cũng có rất nhiều người khen như vậy.

      "Cháu đến rồi à? Vào đây vào đây." Ông Quốc Việt niềm nở đón Sam Y vào.

      "Rốt cuộc ai mới là con của cha hả? Còn con sao?" Quân Hàn lại dở thói trẻ con giậm chân tại chỗ.

      Ông Quốc Việt sững người lại lát rồi cười:


      "Thằng nhóc này, lớn tướng rồi còn cứ thích bày trò."

      Sam Y buồn cười nhìn Quân Hàn, hiểu là ta cố tình hay trẻ con như thế.

      "Thưa ông chủ, bữa tối chuẩn bị xong rồi ạ." Bác quản gia lên tiếng nhắc nhở.

      "Được, chúng ta vào ăn thôi. Bật mí cho cháu nhé, hôm nay bác đích thân vào bếp làm vài món cho cháu thưởng thức đấy. Cứ hỏi nhóc Hàn xem, bác chưa từng nấu cho nó lần nào đâu." rồi ông bật cười lớn.

      Quân Hàn ghen tị mặt mày méo xệch:

      "Đấy em xem, em là khách quý lắm luôn đấy, đến còn nhận được ưu ái này đâu."

      "Chà chà, có người so bì đến mất ăn mất ngủ rồi kìa." Sam Y cười tươi.

      " thưởng thức tay nghề đầu bếp nổi tiếng năm sao thôi." Quân Hàn vẫn thể nuối nổi cục tức này, đến tận giờ phút này mà mới biết cha mình có tài năng nấu ăn đấy!

      bàn ăn đầy màu sắc vô cùng hấp dẫn. Quân Hàn mắt sáng long lanh, mon men đến định bốc miếng nhưng bị ông Quốc Việt lườm cái:

      "Ngồi xuống ăn uống đàng hoàng, chẳng ra làm sao cả."

      Quân Hàn thè lưỡi cái rồi ngồi xuống ăn như thể chết đói. Sam Y cũng thể phủ nhận được rằng những món ăn bàn quả hết sức hấp dẫn.

      Ông Quốc Việt nhìn chăm chú Sam Y khiến hơi ngượng. Thấy ăn nữa, ông liền gắp miếng để vào bát cho :

      "Cháu nên ăn nhiều vào, nhìn cháu gầy quá."

      "Bác cũng ăn , để cháu tự gắp cũng được ạ."

      "Giống, giống." Ông Quốc Việt liên tục lẩm bẩm.

      "Cha bảo cái gì giống cơ?" Quân Hàn miệng đầy đồ ăn .

      Thấy Sam Y cũng nhìn với ánh mắt tò mò, ông Quốc Việt trả lời:

      "Sam Y rất giống Lam, đến cả đồ ăn ưa thích cũng giống nữa."

      Từ Sam Y ăn uống theo khẩu vị của mẹ, bà cũng thường xuyên nấu những món thích của bà cho Sam Y nên giống cũng có gì là lạ. Nhưng thế sao chứ?

      " Sam Y là con của Lam nên giống cũng là bình thường mà, sao cha cứ mãi thế." Quân Hàn ra vẻ bị làm phiền .

      "Thằng nhóc này chẳng biết gì cả, thôi ăn ." Ông Quốc Việt cười cười.

      Sau khi ăn tối, Sam Y cùng ông Quốc Việt ngồi uống trà. Quân Hàn biết có việc gì ra ngoài.

      "Cháu vẫn quản lý tốt công việc chứ?" Ông Quốc Việt nhấp ngụm trà hỏi.

      "Vâng, vẫn tốt. Dự án hợp tác giữa Tinh Yên và Dạ thị vẫn tiến hành theo đúng kế hoạch."

      "Có gì cháu giúp đỡ chỉ bảo thêm cho nhóc Hàn, nhìn thế thôi chứ nó vẫn ham chơi, chú tâm làm việc, thiếu kinh nghiệm."

      Sam Y dở khóc dở cười nhìn ông Quốc Việt. ta gọi là em đấy!


      "Ngoài ra cháu gặp khó khăn gì cứ tìm bác, chắc chắn bác giúp cháu!"

      "Vâng ạ!" Sam Y vẫn tin đời này có người sẵn sàng giúp mình mà hề bận tâm. Chưa kể và ông Quốc Việt đâu có quen biết sâu sắc gì?

      Sam Y xin phép vào nhà vệ sinh. Ông Quốc Việt đeo găng tay tranh thủ lấy tách trà của bỏ vào chiếc túi, sau đó thay vào tách trà khác.

      Sam Y quá để ý đến tách trà của mình, chỉ ngồi thêm lát rồi ra về.

      Về đến nhà thăm Miu chút rồi ngủ. mệt đến chết mất! Chẳng hiểu sao hoạt động ít mà cũng thấy mệt. Chắc già rồi!

      Sáng hôm sau xuống nhà thấy Hạ Khuê cứ nhìn mình chằm chằm, ấp a ấp úng được gì khiến Sam Y sinh nghi.

      "Rốt cuộc là có chuyện gì?" Sam Y ghét nhất trò lập lờ thế này.

      "À, có gì. Chị, chị...tháng chưa?"

      " bị làm sao đấy? Cái gì mà cứ như gà mắc tóc thế?" Sam Y nổi cáu vô cớ.

      ", , chị ăn sáng nhé em ra ngoài đây." rồi Hạ Khuê chạy như bay ra ngoài.

      Sam Y vẫn hiểu, cái gì mà tháng?

      Mang theo nỗi nghi hoặc đến công ty, vừa nhìn thấy Trịnh Vỹ vào liền hỏi:

      "Này, có người hỏi tôi cái gì mà tháng ý, cậu hiểu ?"

      "Tháng? TGĐ á?" Trịnh Vỹ trầm ngâm sâu xa, sau đó đột nhiên mặt đỏ ửng:

      "Tôi biết, xin phép giám đốc tôi ra ngoài."

      Sam Y phẩy phẩy tay rồi lại ngồi nghĩ tiếp. Nhớ đến khuôn mặt Trịnh Vỹ đỏ ửng lúc nãy Sam Y lập tức hiểu ra vấn đề. em cũng rảnh rỗi quá , còn quan tâm đến cả vấn đề này của chị nữa.

      Sam Y hiểu được liền lập tức ném vấn đề này ra khỏi đầu, bận rộn lắm có thời gian nghĩ về chuyện này nữa.

      Mấy ngày sau, đột nhiên Sam Y nhận được điện thoại của Quân Hàn.

      "Cha mời em đến nhà dùng bữa."

      " phải vừa mới đến hôm trước sao? Suốt ngày ăn chực thế này." Sam Y bật cười.

      " hiểu ông lão nhà làm sao, bảo là có chuyện quan trọng cần thông báo với em."

      "Tí nữa tôi ghé qua." Sam Y tiện tay mở sổ làm việc xem tối nay có việc gì .

      "Được." Quân Hàn dập máy.

      Lúc đến nhà Quân Hàn hơn 7 giờ tối, Sam Y được bác quản gia đưa vào trong nhà. Vẻ mặt ông Quốc Việt có vẻ vô cùng xúc động khi nhìn thấy .

      "Cháu chào bác."

      "Chào con, nào, vào đây ngồi ."

      "Hôm nay bác gọi cháu đến có chuyện ạ?"

      "Ừ, vào ăn tối , bàn ăn dọn rồi." Ông Quốc Việt đứng dậy đưa Sam Y vào trong. Sam Y đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Quân Hàn, cũng nhún vai tỏ vẻ hiểu có chuyện gì.


      Ánh mắt ông Quốc Việt vẫn ấm áp và thân thiện nhưng có thêm chút gì đó mà Sam Y thể hiểu. Nó giống như... ánh mắt người cha nhìn con mình.

      "Hôm nay bác gọi cháu đến là có việc muốn . Sam Y, con của cha." đến đây ánh mắt của ông Quốc Việt hơi ướt, "con chính là con ruột của cha."

      Sam Y đánh rơi chiếc bát tay xuống đất, Quân Hàn cũng cau mày khó hiểu quay sang nhìn cha mình.

      "Dựa vào đâu mà bác thế?" Sam Y thể hiểu được tâm trạng của mình lúc này. Tự nhiên sau bao nhiêu năm có người nhận là cha ruột của mình chắc hẳn cảm giác thể dễ chịu được rồi. Trái tim của ngừng nhảy múa liên hồi, tâm trạng rối bờ mà mờ mịt. cảm giác tay mình run lên.

      "Cha xét nghiệm ADN, kết quả hẳn con cũng rồi, màu tóc tím đặc trưng phải ai cũng có." Ông vừa vừa đưa kết quả cho Sam Y.

      Quân Hàn lúc này mới hiểu tại sao ở bên Sam Y lúc này cũng thấy ấm áp và quen thuộc đến lạ lùng, hoá ra là thế. cười lạnh:

      "Thế rốt cuộc cha xem con là cái gì? Con chắc phải là con nuôi đấy chứ. Con đâu có màu tóc đẹp như thế đâu."

      Ông Quốc Việt ngẩng đầu nhìn Quân Hàn, vẻ mặt hề che giấu nỗi sung sướng và hạnh phúc khi tìm thấy con ruột của mình:

      "Con đương nhiên vẫn là nhóc Hàn của cha rồi."

      Quân Hàn tức giận đập bàn bỏ ra ngoài. Sam Y vẫn ngơ ngẩn ngồi đờ đẫn ghế, ông Quốc Việt hỏi:

      "Con nhận cha chứ?"

      "Tại sao bao năm qua ông tìm tôi, nhận gì chứ? Chỉ bằng tờ giấy mà ông kết luận chắc chắn ư? Tôi tin." Sam Y cũng tức giận đứng dậy định về.

      "Ta biết mẹ con lúc đấy có thai con, ta, nếu ta biết..." mặt ông Quốc Việt là nét đau khổ cùng tuyệt vọng.

      " đời này có nếu như, tôi tin, ông đừng giải thích gì hết." Sam Y điên cuồng lắc đầu chạy ra khỏi nhà.

      Ông Quốc Việt đau khổ quỳ xuống nền nhà, có lẽ mọi lỗi lầm là tại ông...

    2. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 34: Có biến

      Sam Y hờ hững nhìn ngắm phố phường xung quanh mình. Tại sao gương mặt ai cũng là nét hân hoan, vui mừng mà chỉ có mình đơn độc lê bước con đường dài. Rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật chờ đón phía trước? Rồi có phải đến lúc nào đó nó đâm cho nhát dao ? Trái tim giờ yếu đuối lắm, lúc nào cũng trĩu nặng đầy những tâm tư. Nếu có lúc đó, Sam Y nghĩ mình sống nổi nữa!

      Vừa bước chân vào nhà thấy Hạ Khuê với vẻ mặt xun xoe chào đón:

      "Chị về rồi ạ?"

      Sam Y có tâm trạng để đùa giỡn cùng Hạ Khuê nữa, chỉ muốn về phòng ngủ giấc mà thôi.

      "Chị có mệt ? Em lấy nước cho chị nhé." Hạ Khuê vẫn tiếp tục bám lấy Sam Y.

      "Tôi có hứng chơi đùa cùng , tránh ra." Sam Y hất tay Hạ Khuê để vai mình.

      Miu đùa nghịch trong ổ nhưng cũng đến chân Sam Y làm nũng. Nó dường như hiểu được tâm trạng của chủ nhân lúc này. quỳ xuống bế nó lên về phòng để ý đến Hạ Khuê phía sau.

      Mặc dù bề ngoài tỏ ra bình thường bất cần nhưng ra bên trong nội tâm của Sam Y rối loạn thể tháo gỡ. Giờ đây biết phải đối mặt với cả ông Quốc Việt và Quân Hàn như thế nào nữa. Người thân ư? Sau bao nhiêu năm trời như vậy liệu hai chữ "người thân" này còn có giá trị? Nhưng mọi chuyện phải hoàn toàn là vô lý, điều đó cũng giải nghĩa cho thái độ lạnh nhạt của cha dành cho . phải ông ta luôn thích Hạ Khuê sao, mãi mãi cũng thể làm cho ông ta vui lòng. Hoá ra ông ta cũng biết, tại sao ai với chứ?

      Thở dài giơ que thử thai lên nhìn, Sam Y muốn đập đầu vào tường luôn cho rồi. Mọi chuyện ngoài tầm kiểm soát của mất rồi. Nhưng vẫn hiểu tại sao Hạ Khuê lại biết chuyện này trước cả nữa chứ? Chẳng nhẽ biểu của thế ư?

      Nhưng đứa bé này bám trụ vững chắc đấy, uống bao nhiêu nước bể bơi mà cũng sao! Sam Y nghĩ vậy khỏi buồn cười, tạm thời quên hết mọi ưu phiền của ngày hôm nay.

      Sam Y thức dậy là 10 giờ sáng, hôm nay có cuộc họp cổ đông quan trọng mà quên mất. dùng tốc độ ánh sáng chuẩn bị ra khỏi cửa bị Hạ Khuê gọi lại.

      "Sao cứ bám lấy tôi thế? Tôi muốn tống cổ ra khỏi nhà lắm rồi đấy." Sam Y tức giận đùng đùng.

      "Chị à, em chỉ chuẩn bị bữa sáng cho chị mà thôi. Cà phê của chị này." Hạ Khuê vừa vừa giơ tách cà phê chuẩn bị sẵn đưa cho Sam Y.

      "Hình như chưa bao giờ pha cà phê cho tôi. mưu gì?" Tuy nghi ngờ nhưng muốn nhanh chóng ra khỏi nhà nên Sam Y cầm cốc cà phê lên uống vội.

      "Mới sáng ra có chuyện gì thế?" Phong Thần từ cầu thang bước xuống với vẻ mặt ngái ngủ.

      rể, hôm nay ở nhà sao?" Hạ Khuê có vẻ bất ngờ khi thấy Phong Thần ở nhà.

      Choang... Tách cà phê từ tay Sam Y bay thẳng xuống nền nhà vỡ tan. Đột nhiên cảm thấy cơn đau dữ dội trong bụng mình.


      "Chị, chị sao thế?" Hạ Khuê tỏ vẻ quan tâm chạy đến đỡ Sam Y.

      Sam Y đau đớn được câu nào, ngã xuống nền nhà. Phong Thần vội chạy đến đẩy Hạ Khuê ra ôm lấy Sam Y:

      "Còn mau gọi cấp cứu."

      Lúc bế Sam Y lên nhìn thấy máu vẫn ngừng chảy ra tạo thành vũng máu đỏ vô cùng đáng sợ. Sam Y mặt trắng bệch, ngơ ngác nhìn máu vẫn ngừng chảy ra từ người . Phong Thần thấy tình trạng ổn lập tức bế ra xe của mình đưa đến bệnh viện, chỉ sợ xe cấp cứu đến kịp.

      Phong Thần lái xe với tốc độ vượt quá mức cho phép đường khiến cảnh sát cũng chú ý đuổi theo. Đến được bệnh viện Sam Y ngất , vội gọi bác sĩ đến cấp cứu cho . Nhìn theo bóng dáng khuất sau cánh cửa phẫu thuật, trái tim vẫn lơ lửng trong lồng ngực.

      "Tôi giao lại việc cho ." Phong Thần tin tưởng vào trợ lý của mình lập tức sai người điều tra mọi việc. thể có chuyện gì được.

      Sam Y sau khi được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật vẫn hôn mê suốt mấy giờ liền. Bác sĩ điều trị riêng cho từ lần trước vẫn tiếp tục phẫu thuật lần này:

      " tại sức khoẻ của bệnh nhân khá yếu, ấy bị sảy thai mà cái thai trong bụng được 2 tháng. Có vẻ như ấy uống thuốc phá thai. Do di chứng từ tai nạn lần trước có thể ấy thể mang thai được nữa." Bác sĩ với vẻ mặt vô cảm với giọng đều đều.

      Băng Băng vừa đến nơi nghe thấy liền hét lên:

      "Nam Phong Thần, rốt cuộc là loại người gì chứ? Sao có thể đối xử với Sam Y như thế." Băng Băng hoàn toàn kiềm chế được cảm xúc ngừng mắng Phong Thần.

      Tâm trạng Phong Thần cũng khá hơn là bao, biết mình sắp được làm cha nhưng rồi lại biết rằng đứa bé còn nữa.

      biết nghe được tin từ đâu, cả ông Quốc Việt và Quân Hàn đều đến bệnh viện thăm hỏi Sam Y cùng với ông Phong Kiên.

      " làm chồng kiểu gì thế à? Đến vợ mình cũng thể bảo vệ nổi phải là người đàn ông." Quân Hàn tức giận đấm cho Phong Thần quyền khiến ngã khuỵu xuống.

      "Cha dạy dỗ con kiểu gì thế này? Con cứ chuẩn bị về nhà chịu trân gia pháp ." Ông Phong Kiên lần này cũng thể cho qua được. Ông sắp được bế cháu nội rồi đấy!

      Mọi người sau khi ầm ĩ phen cuối cùng cũng im lặng. Sam Y ngồi thẫn thờ bên cạnh cửa sổ ngắm trời đất. giờ đây chỉ như cái xác hồn, chờ đợi thời gian tích tắc trôi . Cảm giác lúc này là gì? Tuyệt vọng, đau đớn, chua xót, buồn bã? cảm nhận được gì cả. bi thương, chán nản, thậm chí khóc. Có lẽ đạt đến đỉnh điểm của cảm xúc, giờ đây trái tim như ngừng đập, vạn vật như đứng yên, rốt cuộc còn phải mệt mỏi với cuộc sống này nữa, còn phải bận tâm với những thứ xung quanh mình, cần che giấu bản thân với bất cứ ai.


      "Y, là mình đây. Cậu sao chứ?" Băng Băng nhìn bạn thân nhất nằm giường bệnh tránh khỏi buồn bã.

      "..." Để cho được yên! Sam Y muốn trốn chạy khỏi thế gian này, chìm đắm trong thế giới của riêng mình mà thôi.

      Phong Thần rời trước để tiếp tục tìm hiểu việc. Có nhiều người như vậy cũng yên tâm giao Sam Y lại cho mọi người chăm sóc.

      Về đến nhà thấy Hạ Khuê đâu Phong Thần nhíu mày. đến bàn ăn trong bếp thấy mọi thứ còn nguyên chỉ thiếu tách cà phê của Sam Y lúc sáng khiến nghi ngờ.

      "Cậu tìm Hạ Khuê mang về đây cho tôi." Phong Thần trực tiếp ra lệnh qua điện thoại.

      lát sau thấy trợ lý vừa lôi vừa kéo Hạ Khuê vào nhà. Phong Thần nhìn thấy ta lửa giận bốc lên:

      ", có liên quan đến chuyện sáng nay ?"

      ", đừng hiểu lầm em. Em làm, em làm gì hết." Hạ Khuê bày vẻ mặt vô tội nhìn Phong Thần.

      " nghĩ có thể qua mặt được tôi sao? nên nhớ tôi mang về từ đâu cũng có thể trả lại về chỗ đó.", vẻ mặt Phong Thần cực kì đáng sợ khiến Hạ Khuê khẽ run lên, "."

      "Em , xin đừng mang em về chỗ đó.", Hạ Khuê quỳ xuống chân Phong Thần vừa vừa khóc, "là chủ ý của Dương Chi và Phương Huyền, bọn họ bày kế hoạch bắt em hại chị Sam Y. Họ còn doạ em nữa, em chỉ là bất đắc dĩ mà thôi."

      "Có phải tìm được ai thế tội nên đẩy cho họ?" Phong Thần đến giờ phút này vẫn luôn tin tưởng vào em của mình.

      "Em thề nếu sai chết có chỗ chôn." Hạ Khuê thề.

      " nghĩ cái lời thề vớ vẩn đó tôi tin sao?"

      "Em , xin hãy tin em." Hạ Khuê vẫn ngừng khóc.

      Phong Thần chán ghét đá Hạ Khuê sang chỗ khác, quay lại với trợ lý:

      "Cậu đem ta trả về chỗ cũ." rồi quay lưng thẳng, để tâm đến những tiếng cầu xin của Hạ Khuê.

      Phong Thần lái xe mục đích đường. cũng biết phải làm thế nào. Cứ tưởng bận tâm đến nhưng vừa xảy ra chuyện chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Nếu như có liên quan đến Phương Huyền, phải xử lý thế nào? vẫn luôn thương em họ nhất. Từ mất mẹ thiếu thốn tình thương, luôn mong bù đắp cho được phần nào. Nhưng có vẻ như sai rồi, chiều chuộng đến mức sinh hư rồi. Chán nản dừng xe ven đường, Phong Thần hít điếu thuốc cho vơi bớt nỗi lòng.

    3. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 35: Rối loạn

      Tất cả mọi thứ đều là đống hỗn độn. Trong đầu Sam Y chỉ lên màu đỏ của máu lênh láng chảy ra khắp nơi. bị ám ảnh bởi nó, đó là cơn ác mộng kinh hoàng nhất trong cuộc đời này. Mẹ ra trong sắc đỏ thấm đẫm, con của , đứa bé đáng thương cũng ra theo cách tương tự như vậy...

      Sam Y mở choàng mắt bật dậy, nước mắt từng giọt xuống. Hoá ra cũng thấy đau đớn, là nỗi đau cắn xé tim gan giày vò từng phút từng giây.

      loạng choạng xuống giường, giật đứt các loại dây rợ lằng nhằng cắm vào người . Sam Y đến gần cửa sổ rồi mở toang cánh cửa ra, cúi đầu nhìn xuống dưới. cao cao, nếu nhảy xuống hẳn là có thể chết. Khung cửa sổ khá , vì vậy Sam Y có cách nào đứng lên được, chỉ có cách trườn qua rơi xuống. có ai ngăn , tốt, có thể tìm đến mẹ mình nhanh chóng.

      Bỗng có tiếng động vang lên phía sau làm giật mình ngã xuống đất.

      "Sam Y, em làm gì thế hả?" Phong Thần kinh nhạc chạy đến bế Sam Y lên giường.

      " đừng ngăn cản tôi, thả tôi ra." Sam Y vùng vẫy tay chân đòi xuống.

      "Xin em đừng làm điều dại dột." Phong Thần thể tin chỉ khắc nữa thôi là mãi mãi rời xa nơi này, tâm trạng lo lắng và hoảng sợ khiến dám buông ra nữa.

      Tâm trạng Sam Y vẫn kích động cho đến khi được y tá tiêm cho mũi an thần mới nặng nề ngủ thiếp . Phong Thần hoàn toàn bị chọc giận, mắng té tát y tá lúc lâu rồi nhất quyết đòi gặp viện trưởng. yên tâm để mình nơi đây dù có ai trông coi nữa.

      Băng Băng vừa ra ngoài mua chút đồ ăn liền thấy Phong Thần nổi giận đùng đùng hiểu tại sao lại bị quay sang mắng.

      " đâu giờ này thế hả? có biết Sam Y tí nữa là tự tử thành công rồi ? Tôi yên tâm giao ấy cho chẳng có tí trách nhiệm nào thế?"

      "Này ăn cho đàng hoàng, cái gì mà có trách nhiệm. Trước khi tôi dặn dò y tá trông coi cẩn thận, tôi ra ngoài còn chưa đến 10 phút." Nhưng thể Băng Băng hoàn toàn bị bất ngờ khi nghe thấy Sam Y định tự tử.

      Phong Thần cũng biết cả ngày Băng Băng đều ở đây chăm sóc Sam Y nên nhất thời gì nữa, chỉ bảo mệt rồi về nghỉ ngơi . Băng Băng thấy Phong Thần vẫn còn quan tâm đến Sam Y nên cũng đồng ý quay về.

      Nửa đêm Sam Y lại giật mình thức giấc, lại định đứng dậy ra ngoài.

      "Em định đâu?" Phong Thần quay đầu lại nhìn , ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi và ưu phiền.

      Sam Y vừa nhìn thấy Phong Thần hiểu sao đột nhiên co rúm người lại, hoảng sợ trùm chăn kín đầu dám nhìn . Cả người cứng đờ nhúc nhích. định đến gần nhưng lập tức nghe thấy tiếng run rẩy:


      "Tránh xa tôi ra, đừng lại gần tôi."

      Phong Thần đứng sững tại chỗ. thức trắng đêm hút thuốc, tuy biết nên hút thuốc trong bệnh viện nhưng kìm nén được tâm tư rối loạn của mình.

      Sáng hôm sau thấy Băng Băng đến Phong Thần mới rời . lái xe thẳng đến công ty làm việc. Dạo này có hơi lơ là công việc vì có quá nhiều chuyện xảy ra. Nhận được điện thoại của cha rằng phải về nhà chuyến khiến Phong Thần càng thêm đau đầu. Biết thể tránh khỏi vì vậy về sớm chút cũng tốt.

      Lâu về nhà cũng thấy có gì thay đổi nhiều lắm. Bác quản gia dẫn vào thẳng thư phòng gặp Phong Kiên. Ông nhìn thấy con trai mình có phần tiều tuỵ cũng muốn làm khó nó nhưng đây là điều thể tránh khỏi. Nam Phong là gia tộc lâu đời vì vậy thể tránh khỏi những điều luật và quy tắc cổ xưa. Vì mỗi đời Nam Phong chỉ sinh được người thừa kế nên hậu duệ càng trở nên khan hiếm. Vì vậy nếu phu nhân của Nam Phong mà có thai nhưng bị sảy người đàn ông phải chịu hoàn toàn trách nhiệm và chịu gia pháp. Trường hợp này rất hiếm nhưng phải có. Trừng trị bằng gia pháp là để cảnh cáo người chồng bảo vệ hay quản giáo người vợ tốt để dòng họ Nam Phong có nguy cơ có người nối dõi. Những điều này nghe có vẻ vô lý nhưng là . Nếu như chịu gia pháp người đó bị trục xuất khỏi Nam Phong.

      Gia pháp là chiếc roi da dẻo dai vô cùng chắc chắn đánh lên người chịu tội đủ 81 roi. Đây là hình phạt vô cùng tàn khốc và đau đớn, nhưng để Nam Phong bị diệt vong chỉ còn cách như vậy. Vì cảnh cáo thế hệ sau nên trưởng bối đích thân phải ra tay, Phong Kiên cầm chiếc roi trong tay mà run run. Dù sao đánh con mình tàn nhẫn như thế phải ai cũng có dũng khí làm được.

      "Cha cứ đánh , con chịu được." Phong Thần vẫn luôn giữ được tâm trạng bình thản trước mọi hoàn cảnh.

      Phong Kiên có cách nào khác đành quất xuống từng roi từng roi xuống người Phong Thần. Từng roi cứa sâu vào da thịt đau đớn vô cùng, nhưng Phong Thần vẫn chịu đựng kêu tiếng nào. Mồ hôi từng hạt lăn dài xuống mặt .

      Đánh được hơn nửa Phong Kiên cảm thấy như mình chịu đựng khi nhìn thấy cảnh con trai như vậy liền dừng lại. Nhưng Phong Thần lại :

      "Cha đánh nốt , càng nhanh càng bớt đau."

      Có lẽ nỗi đau về mặt thể xác vơi bớt nỗi đau về mặt tinh thần.

      Sau khi hoàn thành đủ 81 roi, Phong Thần cảm nhận mình còn chút sức lực nào nữa, đến đứng dậy cũng nổi chứ đừng về phòng nghỉ ngơi. Phong Kiên phải gọi bác quản gia đến cùng đỡ lên phòng. Nhìn chiếc áo sơ mi đen mà ướt đẫm máu, ông thấy xót xa thay con trai mình. Băng bó vết thương cho Phong Thần xong ông mới yên tâm phần nào.

      Phong Thần khép hờ mắt nghỉ ngơi, Phong Kiên muốn làm phiền con liền đến bệnh viện thăm Sam Y.


      Sam Y từ lúc nằm viện đến giờ vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tâm trạng luôn trong trạng thái ổn định. nhiều lần thử tự tử nhưng thành công liền phát điên. Nhiều lúc đập phá đồ đạc, thậm chí đánh cả y tá bác sĩ. Mỗi lần như thế họ lại phải tiêm thuốc an thần cho . Sam Y sợ hãi với bất cứ ai đến gần mình, hoảng loạn như chú thỏ con tìm được mẹ. Băng Băng thử đến gần dỗ dành nhưng cũng được. Thời gian này Phong Thần cũng có mặt ở đây vì bị thương nặng đến nỗi rời giường được.

      "Sam Y, là mình đây, Băng Băng đây mà.", vì quá sốt ruột mỗi khi nhìn thấy Sam Y nên vừa vừa khóc nức nở, "Sam Y mạnh mẽ nhất mà, cậu sao đâu."

      Sam Y như nghe thấy lời Băng Băng , khờ dại nhìn ra ngoài cửa sổ.

      " đến giờ cho bệnh nhân uống thuốc rồi ạ." y tá giọng với Băng Băng.

      Sam Y như phản xạ có điều kiện, vừa nhìn thấy y tá liền trốn vào trong chăn dám ở bên ngoài. Vì Sam Y chịu uống thuốc chỉ có cách trói ấy lại ép uống nên Sam Y cứ nhìn thấy y tá là hoảng sợ cực độ.

      "Sam Y à, sao đâu. Cậu chỉ cần uống thuốc là có vấn đề gì hết, cậu nhanh chóng khỏi bệnh." Băng Băng vừa vừa cầm thuốc đến gần Sam Y.

      "Tránh xa tôi ra." Sam Y yếu ớt lên tiếng.

      ăn uống gì được nhiều ngày nay nên chỉ có cách truyền chất dinh dưỡng vào người, trông gầy rộc , cả người mỏng manh như tờ giấy sắp bay theo gió.

      "Xem bộ dạng thảm hại của ta chưa kìa." Dương Chi và Phương Huyền đứng trước cửa phòng bệnh châm chọc.

      Sam Y vừa nghe thấy giọng này lập tức ngôi bật dậy.

      "Là ." Giọng lạnh lùng của Sam Y vang lên.

      Băng Băng ngạc nhiên nhìn Sam Y, nhưng chỉ nhìn chằm chằm vào người Dương Chi và Phương Huyền.

      "Sao nào? Là tôi đấy. Chính tôi là người bóp chết đứa con của chị đấy. Đến bây giờ tôi vấn thấy chị chẳng xứng đáng với Thần chút nào, tôi chỉ có người chị dâu duy nhất là chị Dương Chi thôi. Làm sao tôi có thể để mang thai hậu duệ của Nam Phong được chứ. là ô uế làm sao!" Vừa Phương Huyền vừa đưa tay ra bóp chặt vào nhau minh hoạ cho hình ảnh ta giết chết đứa con của Sam Y.

      Mắt Sam Y trừng lên, lại có cảm giác đứa con của dần rời xa thế gian này:

      "Là giết chết con của tôi, giết chết con của tôi..." Sam Y vừa lẩm bẩm vừa rút dây cắm ra khỏi người tiến lại chỗ Phương Huyền đứng.

      "Đồ điên này, tránh xa tôi ra." Thấy Sam Y tiến lại gần chỗ mình đứng, Dương Chi vừa hét lớn vừa tránh xa như tránh tà.

      "Hoá ra em tôi thương suốt ngần ấy năm trời lại là con sói đội lốt cừu ." Phong Thần dựa lưng trước cửa phòng quan sát mọi chuyện diễn ra bên trong, đến quá đúng lúc, vừa hay nghe được mà chẳng mất công phải tìm hiểu hay điều tra nữa.


      ", sao lại ở đây. ta có gì đáng để vào đây thăm chứ." Phương Huyền chạy ngay lại níu tay Phong Thần.

      Dương Chi đủ bình tĩnh xử lý tình huống như Phương Huyền, mặt mày xanh lét, đứng im chỗ dám cử động.

      Phong Thần gỡ tay Phương Huyền ra, đẩy :

      "Hai người về trước , tôi từ từ xử lý .", quay sang nhìn vào Dương Chi rồi chỉ tay vào mặt Phương Huyền cảnh cáo, "Em nên về úp mặt vào tường suy nghĩ , bỏ qua nữa đâu."

      ", sao lại đối xử với em như thế. ta đáng." Phương Huyền vẫn cố bướng bỉnh cãi lại.

      " em về." Lần đầu tiên thấy Phong Thần nổi cơn thịnh nộ khiến Phương Huyền uất ức bật khóc, trong lòng lại càng thêm ghét Sam Y. Từ trước đến giờ chưa bao giờ nặng lời với chứ đừng là nổi giận, tất cả là tại ả ta! Đồ đàn bà đáng chết!

      Mang theo nỗi uất hận trong lòng ra ngoài, Phương Huyền vừa vừa giận đến mặt mũi đỏ bừng, trong đầu ngừng rủa xả Sam Y. Dương Chi thấy thế nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa mấy câu khiến Phương Huyền càng nuôi thêm hận ý, Dương Chi biết ta còn cơ hội với Phong Thần liền mượn dao giết người kích động nỗi oán giận trong lòng Phương Huyền.

    4. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 36: Giải quyết

      Chỉ còn lại Phong Thần và Sam Y ngồi đối diện nhau trong phòng bệnh. Sam Y vẫn đờ đẫn ngồi nhìn trần nhà, Phong Thần cũng im lặng gì. Nhất thời cả căn phòng bao trùm bầu khí quái lạ. Băng Băng chịu nổi nữa bèn đẩy cửa ra ngoài mặc kệ vợ chồng nhà người ta.

      " còn đến đây làm gì?" Sam Y bất giác lên tiếng.

      "Em sao chứ?" Phong Thần vẫn lo lắng cho sức khoẻ của , nhất là khi vừa bị kích động.

      "Tôi có thể có chuyện gì được chứ", Sam Y cười nhạt, "Tôi còn chưa xử lí kẻ hãm hại con mình, sao tôi có thể yên lòng được?"

      "Em cần nghĩ về chuyện đó, tôi thay em giải quyết." Phong Thần chỉ mong được nghỉ ngơi tốt.

      " nghĩ là tôi còn lòng tin với nữa sao? giải quyết thế nào đây? Chẳng phải Phương Huyền là em thương nhất ư?"

      " tự biết phải làm thế nào..."

      " biết cái gì chứ? cút cho tôi, đời này người tôi hận nhất chính là . đưa tôi lên thiên đường sau đó nhẫn tâm đẩy tôi xuống tầng sâu nhất của địa ngục, tôi còn chút niềm hy vọng gì nơi nữa? Nam Phong Thần, tôi cho biết, cả đời này tôi cũng tha thứ cho hay em quý của , tốt nhất hãy tránh xa tôi ra chút. Những gì các người nợ tôi tôi đem trả cho bằng hết." Sam Y liên tục vớ lấy đồ đạc trong phòng ném về phía Phong Thần.

      "Em đừng kích động, tôi khỏi đây. Em hãy nghỉ ngơi ." Phong Thần rồi quay lưng bước .

      Sam Y ngã khuỵu xuống đất, sao biết có ngày lại hồ đồ đến như thế. đúng, ngay từ đầu gặp Phong Thần sai lầm. Có trách trách bản thân ngờ nghệch đâm đầu vào đó.

      Bây giờ phải lúc suy nghĩ về sai lầm trong quá khứ nữa, quan trọng là phải nghĩ đến tại. Con người ta sau khi vấp ngã tự đứng dậy được trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tiếc nuối có ích gì? cũng chẳng thể nào quay lại trước được nữa. Phương Huyền và Dương Chi, còn cả Hạ Khuê nữa, ta sống nhởn nhơ vui vẻ mà mình lại phải mình ôm nỗi oán hận, Sam Y chấp nhận được! Phong Thần ta có thể lo liệu được mọi việc, tin. Đây là con của , phải con của ta, làm sao ta có thể hiểu được nỗi đau của chứ. Trái tim của ta vốn sắt đá, chưa đến đây là việc tốt của em ta. Vì vậy nhất định phải tỉnh táo lại, phải mạnh mẽ hơn nữa, phải trở lại để trả thù. thù rất dai, nhớ rất lâu, vì thế nếu như xác định đối đầu với Bạch Sam Y này, phải có gan chịu hậu quả!

      Băng Băng thấy Phong Thần ra liền vào phòng bệnh.

      "Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại trong mơ rồi à? khiến người khác lo lắng. Cậu cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ mấy hôm nay như bệnh nhân tâm thần vậy", Băng Băng mừng rơi nước mắt kể lại cho Sam Y biểu mấy hôm nay của , "À mà cậu biết gì ? Phong Thần chạy đôn chạy đáo tìm hiểu về chuyện lần này cho cậu, chưa kể nghe ta còn phải chịu gia pháp đấy. Thấy ông Nam Phong xót con lắm!"

      "Gia pháp gì? Chưa nghe bao giờ." Sam Y có vẻ hào hứng với chuyện này lắm.

      Băng Băng được dịp phát huy tài nghệ buôn chuyện kể lại cho Sam Y nghe từ đầu đến cuối.

      "Sao hả? Có thương người ta ?"

      " ta tự làm tự chịu, tớ chả quan tâm lắm. Tớ cũng muốn mình mình phải chịu đau đớn, cứ để ta nếm mùi chút ." Sam Y ngoài mặt hờ hững nhưng vẫn kìm được lòng cứ nhói đau.

      "Sam Y mà Băng Băng này biết là người lạnh lùng vô tình chỉ trừ Phong Thần ra thôi mà. Chắc lại lừa mình dối người chứ gì? Có mà quan tâm chết được, giả vờ gì chứ." Băng Băng ra vẻ hiểu nội tình ngừng nháy mắt.

      "Loại bạn như cậu tớ thèm. Ra ngoài ." Sam Y tiễn khách chút do dự.

      "Cậu đừng giận mà, bệnh nhân nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt. Y tá Băng Băng phải thăm bác sĩ thú y đây. Bái bai!" Băng Băng ngúng nguẩy bỏ .

      Sam Y biết gì chỉ thở dài. Mọi người đến thăm đều nhắc đến chuyện sảy thai nhưng trong thâm tâm vẫn thể quên được chuyện đó. Nó như con dao cứa vào tim vết thương sâu hoắm, máu chảy mãi ngừng, có cách nào lành lại.

      Nghe thấy tiếng gõ cửa, Sam Y tỉnh lại trong cơn mê:

      "Mời vào."

      "Con đỡ nhiều rồi chứ?" Quốc Việt vào, bên cạnh là Quân Hàn.

      "Cháu cảm ơn, đỡ hơn trước rồi ạ." Sam Y bối rối nhìn người mà gọi là cha mình trước mặt, bây giờ biết nên dùng thái độ gì để đối diện với ông đây?

      " mang chút đồ tẩm bổ đến cho em, chịu khó tĩnh dưỡng, mọi chuyện rồi qua thôi." Quân Hàn vẫn bình thản đối diện với Sam Y như trước.

      "Thằng nhóc này, em gì chứ, con phải gọi Sam Y là chị đấy." Quốc Việt lên tiếng nhắc nhở con trai mình.

      Giờ khí lại trở nên vô cùng bức bối và ngượng ngập. Tay Quân Hàn giơ túi đồ giữ nguyên trung hạ xuống, Sam Y cũng khó xử cúi gằm mặt xuống. Thói quen là thứ đáng sợ, bây giờ nên sửa như thế nào đây?

      "Cha cứ thích đùa. Sao có thể như thế chứ?" Quân Hàn cố gượng cười như thể đây chỉ là lời đùa, tay hơi run run.

      "Đùa gì mà đùa. Con nghĩ ta lấy mẹ con rồi còn ngoại tình à?" Quốc Việt vẫn vui vẻ như có chuyện gì, hoàn toàn cảm nhận được tâm trạng của Quân Hàn và Sam Y.

      "Nếu thế sao, chúng ta tập xưng hô lại cũng được. Có trách trách cậu quá lanh chanh chịu tìm hiểu tuổi của tôi nên gọi bừa bãi như vậy." Sam Y bất đắc dĩ lên tiếng, quá mệt mỏi để tiếp tục bàn luận về vấn đề tuổi tác này rồi.


      "Đúng vậy, phải sửa thôi, biết làm sao giờ?" Quân Hàn tự lẩm bẩm để túi đồ lên mặt bàn rồi thất thần rời .

      "Thằng bé này sao vậy? Con đừng để ý đến nó. Ta chuyện với Phong Kiên rồi, Phong Thần phải tự kiểm điểm lỗi của mình. Ta để con chịu tí uất ức nào. Giờ con nghỉ ngơi nhé, ta về trước." Quốc Việt ngừng dặn dò Sam Y đủ điều, ông chỉ mong Sam Y sớm nhận ông là cha mà thôi.

      "Vâng, bác về ạ." Sam Y thấy mọi người về mới yên tĩnh hơn chút.

      Mọi việc chẳng có kế hoạch gì mà cứ đổ dồn vào Sam Y hết lúc. Việc nọ việc kia, làm chỉ muốn bổ đầu mình ra cho bớt đau. Bây giờ phải sắp xếp mọi thứ lại cho đúng trình tự, là người làm việc có kế hoạch, thể lung tung lộn xộn mãi như thế này.

      dễ, làm mới khó. Việc khó nghĩ nhất của Sam Y lúc này là việc nhận cha hay . Như người ta có ông bố giàu có từ trời rơi xuống như thế chẳng cần biết có phải là cha hay cũng nhận. Nhưng Sam Y lại hẳn là nghĩ như vậy. Ông ta chưa từng nuôi lớn ngày nào, thậm chí còn biết đến tồn tại của . Làm sao mà nhận là có thể nhận ngay cho được? cung phải lại. Quốc Việt quan tâm đến nhiều như vậy, chẳng qua là ông biết có mặt của thôi. Nhưng ông ta biết đến , chứng tỏ là hề quan tâm đến mẹ , người vô tâm vô tình như thế, muốn nhận hay sao? Sau hồi phân tích đúng sai, Sam Y đành bất lực chịu trói. Quả đây là vấn đề chưa có lời giải đáp. Cứ để điều tra và suy nghĩ thêm .

      Sam Y được cho xuất viện sớm nên cả ngày cứ nằm dài ra tận hưởng mà cần làm bất cứ thứ gì. Hôm nay Trịnh Vỹ mang tài liệu công việc đến cho xét duyệt, Sam Y trốn việc trùm chăn kín mít.

      " ấy chắc ngủ rồi, hay cứ để tôi giao lại?" Băng Băng nhanh nhảu đưa ra ý kiến.

      Trịnh Vỹ chỉ biết lắc đầu thở dài:

      "Ngủ đâu mà ngủ, sếp muốn trốn việc tôi đây biết thừa. Nhưng tài liệu này rất quan trọng, cần phải mang nộp ngay. Tôi thể chậm trễ."

      "Cậu lúc nào cũng công với việc. Nhưng biết là bệnh nhân cần nghỉ ngơi à? Về , lần sau đến thăm đừng có mang công việc đến." Tiếng Sam Y từ trong chăn vọng ra.

      "Sếp tổng à, đừng làm khó tôi nữa, kí chữ là xong rồi mà. Sếp trốn việc đến mấy tuần nay bao nhiêu việc là đổ lên đầu tôi hết, tôi nhớ lần cuối cùng mình về nhà là hôm nào nữa." Trịnh Vỹ nước mắt lưng tròng đáng thương chớp mắt nhìn Sam Y.

      "Đưa đây." cũng muốn giải quyết cho xong nợ.

      Trịnh Vỹ mừng đến phát khóc.

      Sau khi Trịnh Vỹ ra về Băng Băng mới tiến đến hỏi thăm:

      "Bao nhiêu công sức mới giành lại được công ty mà cậu vô tình thế? Tớ thấy Trịnh Vỹ này ôm đồm nhiều việc lắm rồi đấy. Trong phim hay thấy mấy người kiểu này toàn lật đổ sếp xong lên ngôi luôn."


      "Cậu xem lại cách dùng từ . Lên ngôi gì mà lên ngôi? Xem phim cổ trang cho nhiều vào, quan lật đổ vua lên ngôi chứ. Cậu nên dùng cái đầu óc đơn giản của mình suy nghĩ cho bản thân mình trước , tớ bao giờ để cậu thất vọng chưa? Tớ tự có tính toán riêng." Sam Y hề có chút tin tưởng nhìn Băng Băng.

      " chuyện này nữa. Kể cho cậu cái khác." nàng ra vẻ thần bí nhìn Sam Y.

      "Chuyện gì?"

      "Phong Thần lại đẩy Phương Huyền sang nước ngoài rồi. Bị bắt tự lập, giúp đỡ bất cứ thứ gì hết. Thấy ta oán hận cậu ghê lắm, còn nhất quyết đòi báo thù này nọ, đúng là đồ thần kinh," Băng Băng mạch hề nghỉ, "Còn Dương Chi đấy á, cứ tưởng mình là tiểu thư danh giá, giờ bị hất ra đường rồi. Công ty phá sản chưa , bị đuổi việc ai nhận vào làm. sống chết bám vào ai chưa ."

      "Cậu cập nhập thông tin nhanh quá đấy."

      "Có gì mà Băng Băng này đâu, hì hì." Băng Băng rất tự hào về khả năng buôn chuyện của mình.

      "Giờ được rồi đấy," Sam Y ngáp cái dài," Nhớ đóng cửa."

      "Này, người ta mất công tìm hiểu cho cậu mà thái độ cậu kiểu gì đấy," Băng Băng ra sức lôi Sam Y ngồi dậy," Cậu có ý kiến gì à? Chí ít bình luận vài câu góp vui chứ."

      " ta quả nhiên vẫn còn nhân từ chán."

      "Mỗi thế?" Băng Băng vẫn tin hỏi lại.

      " thế nào? Tớ nhất định buông xuôi như vậy, quá đơn giản. Diệt cỏ phải trừ tận gốc, trong lòng Phương Huyền vẫn còn nuôi ý định trả thù, tớ phải làm đến cùng, người bị thiệt là tớ chứ phải ta. Nhưng mà cứ để đó , ra nước ngoài thời gian cũng tốt. Bớt ồn ào và phiền phức." Sam Y quan tâm lắm, "Còn Hạ Khuê? Nhắc mới nhớ, thấy mặt ta lần nào từ khi tớ xuất viện?"

      "Trả về chỗ cũ rồi." Băng Băng đáp.

      "Chỗ cũ?"

      "Cái quán rượu gì đấy mà cậu từng tống cổ ta vào ý."

      "Phong Thần đưa ta vào à? ta chuộc ả ra rồi lại đưa vào. nhạt nhẽo." Sam Y nằm xuống ngủ kiên quyết nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn này nữa.

      "Này ngủ à? Chán đời bà của tôi. Vừa mấy câu lăn ra ngủ rồi." Băng Băng tủi thân ra ngoài quên đóng cửa.

      Hôm sau Sam Y được ra viện có rất nhiều người đến đón . Phong Thần cũng đến.

      "Tôi bảo tránh xa tôi ra cơ mà."

      " làm được." Phong Thần mở cửa xe cho Sam Y vào.

      "Thế nào là làm được? Nam Phong Thần, hôm nay bình thường à? Mọi khi tránh tôi như tránh tà cơ mà?" Sam Y phát ngày càng trở nên nhiều chuyện giống hệt Băng Băng. Mọi khi có bao giờ chất vấn ai nhiều như vậy đâu.

      Phong Thần chấp với . Điều này càng làm cho Sam Y giận dữ.


      "Sao gì? Bị câm hả? Hay tôi đủ trình để chuyện với ?"

      "Em bình tĩnh lại ." Phong Thần vẫn tập trung vào tay lái.

      "Cho tôi xuống."

      "Ngồi yên."

      " cho tôi xuống." Sam Y dứt khoát giằng tay lái với Phong Thần. Chiếc xe chệnh choạng đường lao vào giải phân cách.

      "Em bị làm sao thế hả? Muốn vào bệnh viện nằm thêm nữa à?" Phong Thần nhất thời cũng khống chế được quát lên.

      "Tôi muốn vào bệnh viện nằm luôn ra nữa đấy. mà cũng biết cáu à? cáu cái gì mà cáu? Đây là lỗi của , mọi thứ đều là do gây nên. Có trách trách sai lầm khi tôi chọn nhầm ." Sam Y vừa vừa khóc.

      giật mạnh dây an toàn lao ra khỏi xe rồi ra đường vẫy taxi bỏ . Để lại mình Phong Thần gục đầu vô lăng. Máu chảy xuống từ trán ...

    5. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 37: Bế tắc và tuyệt vọng

      Sam Y đứng giữa đường vẫy taxi mãi được nên cứ tức giận giậm chân. Đến ông trời cũng muốn hành hạ nữa, làm gì sai mà mọi bất hạnh cứ ập xuống đầu thế?

      "Lên xe nào." Quân Hàn ngồi trong xe vẫy vẫy tay.

      "Sao biết tôi ở đây?" Sam Y lau mồ hôi trán thở hắt ra.

      "Ông chồng quý hoá của bà chị gọi đến." Quân Hàn đùa cợt.

      "Tôi có tâm trạng đùa với cậu."

      "Ai đùa đâu, mà."

      "Xem ra ta vẫn còn biết điều, nếu như là ngày trước bỏ tôi ngoài đường rồi."

      "May là tôi rảnh chứ bà chị cũng tự về đấy." Quân Hàn vẫn rất thấy gượng gạo với cách xưng hô mới này.

      "Hừ, tôi cần cậu đến chắc."

      "Vậy mối quan hệ của hai người chị định tính sao? Chưa về đến nhà ầm ĩ thế này, lúc ở nhà nhìn mặt nhau mỗi ngày sao sống nổi? phá tan cái nhà ra là may lắm rồi."

      "Nhà tôi ta tự dọn , dù sao ta cũng muốn ở." Sam Y .

      "Xem ra sống cùng chị cũng vui vẻ gì lắm nhỉ, tôi lại thấy thương cho Phong Thần rồi đấy."

      "Tôi đâu có miễn cưỡng ai ở đâu, tính khí của tôi bây giờ đặc biệt tốt, ai tránh được tránh xa ra."

      "Vừa mấy câu mà sắp nổi cáu rồi, thôi coi như tôi là người dại thích ở gần chị ." Quân Hàn cười cười.

      "Đến nơi rồi, tôi vào đây." Sam Y nể tình sập mạnh cánh cửa xe khiến Quân Hàn xuýt xoa mãi.

      " mời người ta vào nhà à?" Quân Hàn í ới gọi theo.

      "Về ." Sam Y bước thẳng vào nhà ngoái lại lần.

      Nhà luôn là nơi khiến con người ta cảm thấy bình yên nhất mà sao Sam Y cứ thấy nôn nao trong lòng. Cảm giác khó chịu cứ mãi trong lòng mà sao trút bỏ nổi. Miu thấy chủ về liền õng ẹo bước đến. Chắc hẳn vẫn còn giận chủ bỏ lâu như vậy.

      "Ái chà, ai đây? Nhớ em lắm lắm luôn!" Sam Y ôm Miu vào lòng ngừng vuốt ve dỗ dành nó.

      Chú ta có vẻ vẫn giận lắm, cái đầu cứ lắc lư ngừng. Sam Y bế Miu lên phòng rồi cho ăn khiến chú ta mới nguôi ngoai chút.

      "Đúng là đồ tham ăn." Chỉ có Miu mới khiến Sam Y vui vẻ hơn chút. Đương nhiên la trút giận lên đầu thú cưng rồi.

      Sam Y nhìn quanh phòng lượt thấy lạ lạ liền bắt đầu bực bội. Tại sao phòng những có đồ của Phong Thần mà lại còn rất nhiều nữa. Tủ quần áo bị chia ra, đồ dùng trong nhà tắm thêm nhiều thứ khác. hiểu rốt cuộc ở nhà mấy hôm sao thế này rồi?

      Phong Thần vừa về đến nơi nghe thấy tiếng đổ vỡ tầng liền chạy vội lên.


      "Em làm gì thế?" ngăn cản lại hành động của Sam Y trước khi đập vỡ tấm ảnh cưới treo tường.

      "Sao còn về đây? Phải rồi, về lấy đồ đạc phải ? Nhặt hết rồi biến khỏi đây ." Sam Y mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.

      "Sao tôi lại phải ? Đây phải là nhà sao?" Phong Thần cẩn thận nhặt hết đồ đạc xung quanh sợ làm Sam Y bị thương.

      "Nhà ? Nực cười, đây chưa bao giờ là nhà cũng chưa bao giờ coi nó là cái nhà. muốn về về muốn sao? Tôi cho biết, đây là nhà của tôi, nơi đây chứa nổi đâu."

      "Em đừng kích động, có gì từ từ , em nghỉ ." Phong Thần vẫn rất kiên nhẫn trả lời.

      " ở đây ai dám nghỉ cho nổi, nghĩ xem bây giờ giữa và tôi là loại quan hệ gì. Tôi muốn ly hôn, kể cả cái mảnh đất chết tiệt kia có làm sao tôi cũng mặc kệ. Đúng, tất cả là tại nó. Nếu như có nó tôi cũng bị ép đến mức này. , là tại tôi. Nếu tôi tham mà cố giữ lại mảnh đất đó cũng sao. phải, tất cả là tại...." Sam Y càng càng loạn, nước mắt cứ chảy xuống lúc nào hay. Cục diện rối rắm này rốt cuộc là ai gây nên?

      "Em đừng nữa, trách nhiệm này thuộc về tôi. Ngoan, ngủ ." Tâm trạng Phong Thần cũng tốt hơn là bao, cũng bế tắc và rối ren như vậy.

      " vẫn chưa trả lời tôi, sao phòng tôi lại có nhiều đồ của thế này?" Sam Y như sực tỉnh hỏi.

      "Chúng ta la vợ chồng phải sống cùng nhau."

      "Vợ chồng? Ha ha ha...", Sam Y bật cười lớn nhưng cười nổi, " đồng ý , chúng ta ly hôn, coi như là giải thoát cho cả hai, tôi sống nổi nữa, nếu như tiếp tục cái cuộc sống này tôi chịu được nữa." Sam Y đến đây bật khóc, kìm nén nổi nữa, tại sao cứ phải níu giữ mãi cái tình cảm đơn phương này chứ. phải buông tay, thể hết lần này đến lần khác để người ta chà đạp . là người mạnh mẽ nhất, thể yếu đuối và hèn mọn cầu xin tình cảm của bất cứ ai.

      "Chúng ta chuyện này nữa, em đừng quá cố chấp."

      "Đúng, tôi cố chấp nên mới cứ theo đuổi mãi cái tình cảm vô vọng này. bao giờ nghĩ xem đối xử với tôi thế nào chưa? tôi sao còn cứ gieo rắc hy vọng cho tôi nữa. muốn nhìn thấy tôi đau khổ đúng ? muốn trả thù tôi vì chuyện năm đó đúng ? Tôi chẳng liên quan gì đến cái chết của bạn thân - Hoàn Minh Vũ đâu. Là do ta tự nguyện, thấy mình quá ấu trĩ à? Bao năm qua chẳng nhẽ vẫn hận tôi sao? Tôi có lỗi gì trong chuyện này, tôi đáng phải nhận nhiều đau khổ như thế này. Bây giờ con tôi cũng mất rồi, vừa lòng chưa? Tôi đau khổ lắm, trái tim tôi tan nát lắm rồi. vui ? Đương nhiên là vui rồi, vì vậy buông tha cho tôi . Tôi còn sức để chơi đùa với nữa." Sam Y trong tuyệt vọng. muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho mình. Trò chơi tình cảm này thua thê thảm quá!


      Sam Y loạng choạng đứng dậy ra khỏi phòng Phong Thần bỗng ôm chặt lấy từ phía sau. Sam Y cười khổ, muốn thoát ra khỏi tình cảm này còn phải xem ta có đồng ý .

      "Xin em đừng ." Phong Thần ôm chặt lấy .

      " nghĩ tôi còn chút lòng tin nào vào nữa sao?"

      "Đừng ." Phong Thần giọng cầu xin .

      "Quá muộn rồi, đây hoàn toàn là lựa chọn của từ trước đến giờ. Nếu có chút tình cảm nào với tôi buông tay thôi. Nếu cứ tiếp tục cả hai chúng ta đều mệt mỏi, chi bằng kết thúc tại đây ."

      " muốn kết thúc, xin em, đừng bỏ lại ." Phong Thần lần đầu tiên yếu đuối như vậy, cần chút thể diện nào nữa.

      Sam Y chỉ hờ hững gỡ từng ngón tay ra, ra chút lưu luyến nào. Hoá ra từ bỏ chỉ là chuyện người, tình cảm cũng chỉ là chuyện của người mà thôi. Sam Y lần đầu nếm trải cảm giác này, cũng phải là tệ! Nếu như con người có tình cảm chẳng có biết bao đau khổ thế này. Tình là gì khiến bao đôi lứa nguyện sống chết vì nhau?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :