TRUYỆN DO Nhunggminn SƯU TẦM [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 28: Vô tình

      Hôm nay là ngày chủ nhật hiếm hoi mà Sam Y được nghỉ trong suốt thời gian tiếp quản Tinh Yên vừa qua. vốn lười nhác muốn ra đường, nhưng cứ ở nhà nhìn thấy Hạ Khuê là chỉ muốn bán quách ngôi nhà này cho xong. Cũng may Phong Thần chẳng mấy khi ở nhà, ta đâu cũng chẳng buồn quản, chứ mỗi ngày nhìn thấy ta và em thân mật với nhau chắc chẳng mấy chốc vỡ tim mà chết.

      Lâu rồi chưa mua sắm gì nên Sam Y muốn shopping chút cho khuây khoả. rủ Băng Băng cùng , ai mà biết được có làm kì đà cản mũi người ta đương ngày cuối tuần chứ.

      Đẩy cửa lớn tiến vào trung tâm thương mại của Dạ thị, đừng hỏi tại sao lại chọn gia sản nhà Quân Hàn để tiêu tiền, chỉ đơn giản là vì đây chính là trung tâm thương mại sang trọng bậc nhất khu đô thị này và nó rất gần nhà nữa.

      Sam Y qua ngắm nghía các cửa hàng buôn bán, ngắm nhìn các mẫu hàng hoá được bày bán. Có đủ các loại hàng hiệu cho đến hàng hiệu bình dân, đâu đâu cũng có người mua sắm. Sam Y từ trước đến giờ có khái niệm về hàng hiệu hay hàng bình dân, thấy cùng bán loại đồ như nhau, chỉ là giá tiền khác nhau thôi. Chưa kể còn có hàng fake hàng nhái lung tung hết cả. Từ sau khi mẹ mất, bố chẳng còn chút hứng thú nào với , chứ đừng có thời gian dẫn mua đồ. Mọi thời gian của ông ta đều dành cho Hạ Khuê và mẹ ta. Tiền tiêu vặt đừng là ít đủ mua gì mà là có, may mắn là phải lo chuyện tiền nong sau khi mẹ mất, chứ bé lọ lem thứ thiệt, mặc đồ thừa của em mình.

      Sam Y mải chọn đôi giày của hãng LV mà khá ưng ý nhìn thấy người quen. Biết ngay mà, tự nhủ biết đâu gặp thiếu gia nhà họ Dạ khảo sát thị trường sao, nhưng Sam Y ngại xa. Nhưng hiểu, chủ nhật ta cũng phải làm sao? vội chạy tìm đến góc khuất nào đó trú tạm nhưng thể tim nổi là mắt Quân Hàn có gắn đèn pha hay sao mà rất nhanh nhìn thấy rồi vẫy tay chào. Đến lúc này mà còn coi như thấy gì đúng là nể mặt người ta, Sam Y đành thất tha thất thểu đến chào hỏi.

      " tình cờ." Sam Y chỉ biết vậy thôi.

      "Em nhìn thấy vội chạy cứ như tránh tà vậy." Quân Hàn bản tính thích đùa, chưa bao giờ nghiêm túc trò chuyện cả.

      Sam Y đành gượng cười tỏ vẻ hiểu.

      Quân Hàn nhìn chiếc giày Sam Y vẫn cầm tay, tò mò hòi:

      "Em thích đôi giày này sao? Coi như em may mắn, gặp được đại gia hào phóng như đây thanh toán hộ."

      , tôi chỉ xem thôi, chưa ưng lắm, cũng phiền trả tiền đâu, tôi đây tự trả được."

      "Đừng khách sáo thế, ở đây được coi là khách VIP đấy, được giảm 20% cơ đấy." Quân Hàn quên nháy mắt với người đẹp.

      "Hoá ra hay mua đồ ở đây tặng bạn nên thành khách quen sao?" Đừng quên bạn của Quân Hàn nhiều đếm xuể, có thành khách quen cũng bình thường thôi.

      Quân Hàn ngượng ngùng xoa mũi :"Cứ coi như là vậy ." Lập tức ánh mắt coi thường của Sam Y bắn sang.


      " tóm lại là tặng em đôi giày này thế nào? Cứ coi như là quà gặp mặt ." rồi lập tức gọi nhân viên đến thanh toán.

      Trong phạm vi Quân Hàn đứng có bao nhiêu bấy nhiêu đổ gục trước sức hút mãnh liệt của Quân Hàn, nên giờ đây gọi thanh toán làm gì có ai để ý cơ chứ. Sam Y bất đắc dĩ cười trộm tiếng, bị Quân Hàn quay sang lườm cái. lại phải tự mang ra quầy thanh toán, quên nhắc nhở mấy nhân viên tập trung làm việc.

      "Đây, của em."

      "Cảm ơn ý tốt của , cứ gửi hoá đơn thanh toán cho tôi, tôi trả lại cho ."

      "Sao có mấy đồng tiền thôi mà em cứ giày vò mãi thế, bảo là tặng quà rồi còn cứ tiền tiền nong nong."

      Hai người cứ sánh bước bên nhau vô cùng hoà hợp, Quân Hàn rủ lên tầng tìm thứ gì đó ăn trưa, Sam Y cũng cảm thấy hơi đói nên đồng ý. Bước vào trong thang máy có người nên gì nữa, chỉ chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài. Cánh cửa thang máy được thiết kế bằng kính trong suốt nên có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài. Vì mải nhìn mà tóc Sam Y bị vướng vào chiếc túi xách đeo, nhất thời thể tự tháo gỡ. Thấy người đẹp khó khăn, Quân Hàn rất vui vẻ giúp gỡ tóc nhưng cảnh tượng người ngoài nhìn vào hết sức mờ ám. Đặc biệt khi chiếc thang máy trong suốt này có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

      Phong Thần lướt qua bỗng nhìn thấy Sam Y và Quân Hàn ở cạnh nhau, lại còn trong hoàn cảnh hết sức khó hình dung. Lên đến nơi, Sam Y bước ra khỏi thang máy cùng Quân Hàn vừa đúng lúc chạm mặt Phong Thần cùng với Dương Chi, nhất thời sửng sốt. Xem ra hôm nay vận may quá tốt, liên tục gặp người quen.

      "Ồ, chẳng phải là Sam Y hay sao? Bên cạnh là ai thế kia?" Dương Chi luôn là người đầu tiên lên tiếng.

      Tình cảnh bây giờ hết sức kì quái khiến người qua lại ngừng ngoái đầu nhìn theo. Hai cặp tình nhân đối diện với nhau, ai nấy nhìn chằm chằm vào đối phương với ánh mắt căm thù. Sam y nhìn thấy thản nhiên và bình tĩnh trong mắt Phong Thần cũng biết làm sao, chả nhẽ lại chào chồng mình?

      Đây giống cảnh tượng bắt gian lắm, nhưng dù sao vẫn rất bình thường. Thử tưởng tượng chồng chơi với bồ, vợ chơi với tình nhân, chẳng ra làm sao cả. Tuy Quân Hàn có quan hệ gì với , nhưng cứ nhìn tất cả ánh mắt của người khác , bọn họ đều trả lời rằng và Quân Hàn là cặp.

      Quân Hàn luôn giữ bộ mặt tươi cười với bất cứ ai, đưa tay ra chào hỏi Phong Thần, quên chào hỏi người bên cạnh:

      "Thế bà chị là ai?"

      "Gọi chị là chị Dương Chi được rồi, gọi bà chị nghe già lắm."

      Dương Chi nhìn Quân Hàn tươi cười ấm áp cũng đỏ mặt như thiếu nữ mới lớn, e thẹn như mới biết .

      Sam Y và Phong Thần chẳng ai lên tiếng, chính xác là quan tâm. Hai người cứ nhìn xoáy vào nhau chẳng thế thoát ra khỏi vòng xoáy ấy. Giây phút ấy Sam Y ngỡ tình cảm của hai người vẫn còn tốt đẹp lắm, vẫn có thể gọi tiếng "Thần" như ngày trước. Nhưng khi nhìn lại, hoá ra cũng chỉ là "tưởng", còn cách nào quay về thời xa xưa ấy nữa.


      "Em định cùng Sam Y ăn, nếu hai chị chưa ăn gì cùng cũng được." Quân Hàn rất nhanh nhẹn đưa ra lời mời mọc, nhưng thực chất chẳng muốn tẹo nào. Trong lòng ngừng chê Dương Chi nhìn cũng được mà bôi son trát phấn lên mặt chẳng ra làm sao, lại cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa mà cứ ra vẻ.

      "Được chứ. Thần, cũng đói rồi đúng ? Chúng ta cùng luôn nhé?"

      Phong Thần gật đầu. Dương Chi kiêu ngạo nhìn vẻ mặt của Sam Y, chỉ tiếc rằng ta chẳng nhìn ra nổi bất cứ thay đổi nào cả. Rốt cuộc chẳng ai nhắc đến mối quan hệ vợ chồng của Phong Thần và Sam Y.

      Quân Hàn chọn bừa nhà hàng mới khai trương. Sau khi chọn món xong, Quân Hàn lại tiếp tục làm chuyên gia kết nối, tìm chủ đề chuyện cho mọi người.

      "Dạ xin lỗi chị, nhà hàng chúng em mới khai trương nên có chương trình khuyến mãi dành cho các cặp tình nhân. Đó là mỗi cặp được nhận hộp bánh que, mỗi người đầu ăn cho đến khi hết nhận được giải thưởng ghi bên trong que bất kì. chị có muốn thử ạ?"

      Quân Hàn bản tính ham vui gật đầu liên tục:

      "Chơi chứ chơi chứ, có cuộc vui nào là có Quân Hàn cả."

      "Thần, chúng mình thử nhé?" Dương Chi nũng nịu lên tiếng.

      Quân Hàn cứ tròn mắt nhìn ả, sao vợ người ta ngồi trước mặt mà ta cũng dám động thủ nữa, công nhận da mặt còn dày hơn cả bức tường thành. Sam Y ngồi cạnh vẫn tự nhiên uống nước tỏ bất cứ thái độ gì. Quân Hàn tỏ vẻ tin nổi nhìn bàn ba người quái dị.

      Thấy Phong Thần phản đối, Dương Chi vui vẻ cười:

      "Được, chúng tôi cũng chơi."

      "Vì ở đây có hai đôi nên thi xem đôi nào ăn xong trước, được chứ ạ?"

      "Ok em." Quân Hàn quên nở nụ cười với nàng nhân viên khiến bé ngại ngùng đỏ mặt.

      Mọi người quyết định chơi trước rồi ăn. bé nhân viên dọn đồ lên rồi hướng dẫn cụ thể lần nữa. Sam Y có hứng thú với mấy trò trẻ con nhưng cũng biết từ chối thế nào đành phải chấp nhận. Còn Phong Thần từ đầu đến giờ vẫn chưa câu nào, chỉ là thỉnh thoảng ánh mắt lại dừng lại chỗ Sam Y.

      Khi nhìn hộp bánh có đến mười mấy chiếc Sam Y bỗng chốc rùng mình. Hình như là cẩn thận hôn nhau đó. Ngày trước khi trò chơi này còn hot, Băng Băng suốt ngày lẽo đẽo bám theo đòi thử, nhưng chưa đồng ý lần nào. Còn bây giờ, hối hận muộn. Trong lòng Sam Y lệ rơi thành suối.

    2. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 29: Vô tình (phần 2)

      Sam Y thì hối hận muộn màng, bên này Phong Thần cũng bắt đầu nhăn mặt. Chỉ có hai người còn lại là mặt mày hớn hở ham vui như trẻ con. Bình thường với tính cách bá đạo của Phong Thần thì sẽ lập tức đứng dậy bỏ , nhưng hôm nay lại làm thế, muốn xem rốt cuộc ta và Quân Hàn muốn làm gì.

      "Chơi chưa chơi chưa? Sao cứ ngồi nhìn nhau mãi thế này, bắt đầu chứ!" Quân Hàn buồn bực lên tiếng.

      nhân viên hiểu ý ̣nh bắt đầu nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Sam Y và Phong Thần như sát thủ thì lại dám. làm sao có thể nhận ra đó là hai nhân vật truyền kì nổi tiếng chứ, người ta có cả một tập đoàn lớn, đâu có như chỉ là một gái bé nhỏ làm thuê.

      Sam Y miễn cưỡng gật đầu đồng ý nhân viên mới bắt đầu cuộc chơi.

      ", hai, ba, bắt đầu!"

      Sam Y cảm thấy cơ mặt giật giật, xấu hổ chết được. Biết bao nhiêu người tò mò nhìn người nổi tiếng mà bình thường chẳng có cơ hội được gặp nên chẳng mấy chốc, xung quanh chỗ Sam Y ngồi bị vây kín.

      cái, hai cái, Sam Y ngồi đếm thầm từng cái bánh bị mình xử lý. Quân Hàn cứ chuẩn bị đến gần hơn chút là lại lập tức cắn gẫy chiếc bánh khiến Quân Hàn vô cùng bức bối.

      Vì Sam Y toàn cắn gãy bánh cho nên tốc độ ăn rất nhanh, cũng chẳng buồn chú ý động tĩnh của cặp đối diện. Nhưng mà cũng phải bánh này ngon , hình như là vị vani hay sao ý!

      Phong Thần thong thả ăn từng chút khiến Dương Chi cũng vô cùng bực bội. chạm môi được người ta lại còn thua nữa chứ. Nhìn Sam Y và Quân Hàn tốc chiến tốc thắng khiến ả nóng ruột thôi.

      "Hết thời gian rồi ạ!" nhân viên giơ chiếc đồng hồ tính giờ lên .

      Sam Y cùng lúc nhìn thấy hộp bánh hết vô cùng thoả mãn. Trải qua phen khiếp sợ cuối cùng cũng thu được thành quả. Để nhìn bên kia nào! Sam Y liếc mắt nhìn về phía đối diện thấy vẻ mặt bất mãn của Dương Chi rất vui vẻ, lại nhìn trong hộp vẫn chưa hết bánh. thắng rồi! Sam Y thích nhất là chiến thắng, khi đó có thể khinh thường đối thủ cách công khai và hoàn toàn vinh quang!

      " biết chúng ta là đôi ăn ý nhất mà, xem giải thưởng là gì nào?"

      Vẻ mặt Quân Hàn hí ha hí hửng như bắt được vàng, cầm tờ giấy bàn đọc to ràng:" chuyến du lịch hai ngày đêm đến đảo Z, haha, được du lịch miễn phí kìa!"

      Sam Y có vẻ hứng thú lắm chỉ hờ hững đáp:

      " có thể mời người cùng , tôi ."

      "Ấy thế sao được, chiến thắng là phải cùng nhau hưởng thụ chứ, vượt qua bao chông gai đến đích mà còn giật giải à?"

      Phong Thần bên kia hề chú ý đến bên này, chỉ mực ngồi nghịch điện thoại. Dương Chi thể nuốt nổi cục tức này liền nhân cơ hội châm chọc vài câu:


      " là vợ người ta mà còn định du lịch với người đàn ông khác, chưa từng thấy loại người nào biết xấu hổ đến như vậy."

      Quân Hàn trợn mắt nhìn Dương Chi như nhìn thấy người ngoài hành tinh, Sam Y coi như nghe thấy, Phong Thần lại càng để tâm.

      "Bà chị của tôi ơi, tôi cảm giác như chị tự vả vào mặt mình vậy". Sau đó Quân Hàn còn giả bộ buồn nôn.

      "Xong việc rồi, tôi cũng muốn ăn nữa, tôi về trước." Dứt lời Sam Y liền đứng dậy xách túi rời khỏi.

      Quân Hàn vội túm lấy tay :

      "Dù sao đồ ăn cũng gọi rồi, thể lãng phí như vậy."

      " ở lại mà ăn." Rồi Sam Y kéo tay lại thẳng.

      Quân Hàn vội vàng đứng dậy đuổi theo. Dương Chi thấy ta khỏi liền vui vẻ ôm lấy cánh tay Phong Thần, cũng từ từ đứng dậy rồi bước ra khỏi nhà hàng. Dương Chi ngơ ngác rồi cũng phải theo, vừa chạy vừa :"Đợi em với!"

      Sam Y hít vào hơi sâu, ở trong đấy quả thở được. Định lấy xe Quân Hàn hớt hải chạy theo phía sau cũng đuổi kịp liền gọi .

      "Sao biết khả năng của em là chạy marathon nhỉ? Lần nào cũng phải chạy theo mệt quá."

      " theo tôi làm gì? rảnh rỗi quá nhỉ? Có cần tôi nghĩ ra việc cho làm ?"

      "No, no, phục vụ người đẹp chính là việc quan trọng nhất của Quân Hàn đây rồi."

      Sam Y giả như nghe thấy.

      "Em định đâu có cần hộ tống em ?"

      "Ting, ting". Là tiếng báo tin nhắn điện thoại. Sam Y lục lọi trong túi xách hồi mới lấy điện thoại ra đọc tin nhắn. Người gửi là Phong Thần. Nội dung là "Tối nay về nhà bố cùng với tôi." Chỉ vọn vẹn có mấy chữ như vậy.

      Sam Y cất điện thoại , vẻ mặt cũng có gì thay đổi.

      " cần, tôi có xe. Giờ tôi có việc rồi, về trước."

      Quân Hàn đuổi theo.

      Đến tối quả nhiên Phong Thần về nhà đón Sam Y . Ngồi trong xe vẫn là bầu khí trầm lặng.

      Đến trước cửa nhà, Phong Thần quay sang hỏi Sam Y:

      " biết phải thế nào rồi chứ?"

      Sam Y chỉ gật đầu đáp.

      Vừa bước chân vào nhà định vui vẻ chào hỏi bố chồng Sam Y nhìn thấy Dương Chi. chỉ hơi sững người chút rồi lại bình thường như có chuyện gì.

      Ông Phong Kiên ngồi chơi đánh cờ với ông bạn khác, xem ra có vẻ rất thân nhau. Sam Y cất tiếng chào, ông bạn đó ngẩng đầu lên lập tức đánh rơi vỡ chén trà vừa định đưa lên miệng.

      "Già rồi nên chân tay lóng ngóng, làm vỡ chén trà quý báu của ông rồi."

      " sao sao, đây là bác Quốc Việt, bạn thân của cha, đây là Sam Y, con dâu của tôi."


      Ông Phong Kiên lên tiếng giới thiệu hai bên với nhau. Ông Quốc Việt vẫn chưa hết sửng sốt, nhìn xoáy vào Sam Y cách chăm chú, Sam Y cũng cảm thấy ổn liền nhìn lại, quên cả chào hỏi.

      Sau khi Sam Y tĩnh tâm lại liền quan sát ông Quốc Việt. Bây giờ mới để ý, tuy mái tóc của ông bạc, nhưng vẫn còn những sợi ánh lên màu tím. Sam Y lại giật mình lần nữa. Mái tóc màu tím, nhưng mẹ lại có màu tóc đó, thể nào...

      "Thôi thôi đừng ngồi đây nữa, chúng ta dùng bữa nào, mọi thứ được sắp xếp ổn thoả rồi."

      Ông Phong Kiên cũng hơi bất ngờ khi nhìn thấy ông Quốc Việt và Sam Y khá là giống nhau. Đến lúc này Sam Y mới tỉnh lại rồi xin lỗi vì thất lễ.

      Mọi người ngồi vào bàn ăn chuyện trò vui vẻ. Dương Chi câu bác, hai câu bác ngọt ngào khiến ông Phong Kiên vô cùng vui vẻ khen ngợi liên tục. ta muốn lấy lòng bố chồng tương lai để sau này còn dễ dàng ứng phó với mọi chuyện. Sam Y ngồi ăn bình thản, nửa lời. Phong Thần thi thoảng lên tiếng thảo luận chuyện làm ăn với bố mình.

      "Ôi ôi xin lỗi cháu đến muộn!"

      Quân Hàn chạy đến thở ra hơi liên tục xin lỗi.

      "Thằng nhóc này, mãi lớn được." Ông Phong Kiên bật cười ha hả khiến mọi người cũng cười theo.

      "Mọi người quên còn có cháu à?" Phương Huyền lững tha lững thững bước theo sau Quân Hàn vào bàn ngồi.

      "Hai đứa nhóc này."

      "Cha, bác cứ trêu con kìa, cha phải bảo vệ con chứ."

      Quân Hàn ra vẻ nhõng nhẽo nhìn ông Quốc Việt. Thấy Phong Thần và Sam Y liền chào hỏi ngừng.

      Quân Hàn là người sinh ra để khiến người khác cười, từ lúc đến mà cả bàn ăn ngớt tiếng cười đùa huyên náo, khí cũng ấm áp vô cùng.

      Ăn xong hai ông già lại ngồi uống trà với nhau, Phong Thần ở lại tiếp chuyện, Quân Hàn vốn tinh nghịch chạy lung tung khắp nơi khám phá, Dương Chi và Phương Huyền tỉ muội tình thâm biết tâm tình chốn nào rồi. Sam Y dạo khắp cả khuôn viên nhà Nam Phong, chậm rãi hồi tưởng quá khứ tươi đẹp ngày xưa.

      Từng khung cảnh, nơi đâu cũng thấy dấu vết của để lại, có gốc cây cổ thụ, có vườn hoa xinh đẹp, có con đường quen thuộc. Bất giác nhìn lại đến trước bể bơi từ lúc nào.

      Phương Huyền ngã xuống, Phong Thần lạnh lùng, tất cả những chi tiết đó dần mờ nhạt xếp vào quá khứ rồi.

      Bỗng cả người Sam Y bẫng, bị đẩy xuống bể bơi. Trước khi ngã xuống còn thấy lờ mờ hai bóng dáng đứng bờ cùng với câu :

      "Tôi cũng cho chị thử cảm giác xuống bể bơi nhé!"

      Sam Y vùng vẫy, cứ để mặc mình chìm xuống, với những suy nghĩ hỗn độn tràn ngập trong đầu . Sống hay chết, rốt cuộc có gì khác biệt? Rồi từ từ còn ý thức nữa.

    3. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 30: "Tôi rất thích ghi hận người khác và trả thù!"



      Sam Y vừa trải qua giấc mơ rất dài. Trong đó có hình ảnh của ông bà , mẹ , những hình ảnh tuổi thơ đẹp nhất. Lúc đó chưa có Hạ Khuê hay mẹ ta, gia đình vẫn còn yên ấm, vẫn là Sam Y được mọi người quý nhất.



      "Sam Y, Sam Y, tỉnh lại , em đừng doạ ." Ai làm phiền thế này?

      Sam Y ngừng nôn ra nước, ho sặc sụa ngừng. Đôi mắt dần dần mở ra, bóng dáng mờ mờ của Quân Hàn lên dần nét, mới tỉnh lại từ trong mơ.



      "Em sao chứ?" Thấy Sam Y tỉnh lại Quân Hàn khẽ thở phào tiếng. May mà nhảy xuống cứu kịp thời chứ chết đuối trong chính bể bơi nhà mình.



      "Chưa chết được." Sam Y ngồi dậy từ trong lòng Quân Hàn, hờ hững trả lời.



      "Em doạ chết rồi, ràng biết bơi lại thích chết đuối à? chẳng thể hiểu được mấy cái suy nghĩ kì quặc của em." Quân Hàn đứng lên mới phát cả người ướt nhẹp, tóc tai bám hết vào mặt. Sam Y cũng khá hơn là bao, quần áo ướt dính sát vào người, tóc tai rũ rượi.



      "Ôi ôi hai người làm sao thế này? Ướt hết cả rồi." Phương Huyền luôn xuất đúng lúc để "hỏi thăm" mọi người.



      "Biết làm sao được? Người ta chắc có hứng bơi ý mà." Dương Chi vui vẻ tiếp lời.



      "Ai mà biết được có số người lòng dạ như rắn rết muốn hại chết người ta cơ chứ."Quân Hàn thể chịu đựng nổi mấy người ăn cướp rồi còn la làng. đứng sau bụi cây quan sát nãy giờ, sao lại biết hai người đó giở trò sau lưng chứ. Cứ nghĩ đến lúc phải lấy Phương Huyền là muốn bỏ nhà ra rồi, từ hôn với ta chính là việc đúng đắn nhất mà Quân Hàn đây làm. Quân Hàn nghĩ thầm.



      Sam Y chẳng buồn đáp lời, là người thích hành động, phải nhiều làm gì.



      Đúng lúc ấy Phong Thần tới, sau lưng là hai bậc tiền bối. Ông Kiên ngạc nhiên nhìn Sam Y và Quân Hàn:



      "Hai đứa nhóc này làm gì mà ướt hết cả rồi? Mau mau thay quần áo, càm lạnh là được đâu. Phong Thần nhìn Sam Y rồi quay sang nhìn Phương Huyền, ả chột dạ quay nhìn nơi khác.



      " thôi." Sam Y kéo Quân Hàn vẫn thơ thẩn vào nhà thay quần áo.

      Phong Thần gì khiến Dương Chi càng thêm đắc ý, Phương Huyền cũng bớt lo lắng. Phương Huyền biết Thần vẫn thương nhất mà!



      Sau khi thay đồ xong Sam Y thong thả ngồi ghế uống trà, Quân Hàn thắc mắc ngừng:




      "Em có ý kiến gì sao? Cứ để mọi chuyện trôi qua như thế? giống em chút nào." Quân Hàn lắc lắc đầu nhìn .



      " hiểu tôi được mấy phần chứ? Cứ làm như hiểu lắm vậy." Sam Y khinh bỉ liếc nhìn Quân Hàn.



      "Tôi rất thích ghi hận người khác và trả thù!" Ánh mắt Sam Y đột nhiên trở nên sắc bén, khẽ cười. Nhất thời nhiệt độ trong phòng giảm xuống độ C, Quân Hàn bị doạ co rúm người lại.



      " có cần phải cường điệu hoá thế ?" Sam Y cau mày tỏ vẻ hài lòng.



      "Em chuẩn bị giết người à? Công nhận là hai vợ chồng nhà em giỏi nhất là doạ người khác, chẳng hiểu là hai tảng băng đặt cạnh nhau tượng gì xảy ra." Quân Hàn ngừng cảm khái phát biểu ý nghĩ.



      " toàn mấy câu vô nghĩa, chẳng phải vẫn chứng kiến đấy thôi."



      "Em làm bị tổn thương." Quân Hàn ôm ngực đáng thương nhìn Sam Y.



      "Thôi , tổn thương cái đầu , lừa con nhà lành thôi làm gì có ai tổn thương nổi lão hồ ly như cơ chứ."



      "Đấy đấy nhắc mới nhớ, sắp đến hôm du lịch rồi, em chứ? mà!"



      " , cần phải năn nỉ đâu."



      "Rủ chút lòng thương với mà."



      " ."



      " mà."



      "."



      " nhé?"



      "...."

      "Hừ, xem hai bọn họ tình tứ chưa kìa, Huyền, sao em giữ chặt lấy vị hôn phu của mình, nhỡ đâu có hồ ly giữa đường nhảy ra cướp đấy." Dương Chi chưa bao giờ bỏ qua cơ hội châm chọc người khác.



      "Phong Thần, đưa em về nhé, mẹ em cũng muốn gặp đấy, bà bảo lâu rồi chưa được gặp ." Dương Chi nũng nịu ôm lấy cánh tay Phong Thần, gật đầu rồi bước ra ngoài.



      "Mấy đứa định về à? Con định đưa Chi về , nhóc Hàn cũng đưa Huyền về nhé, Sam Y ở lại đợi Thần về vậy." Ông Phong Kiên dặn dò.



      "Vậy Sam Y chuyện với bác chút nhé." Ông Quốc Việt lên tiếng.




      "Vâng ạ." Sam Y bước theo ông vào phòng khách, bận tâm đến chuyện sau lưng.



      "." Quân Hàn bực bội quay phắt người, Phương Huyền vui vẻ chạy theo.

      Ông Phong Kiên hài lòng trước sắp xếp của mình mà biết rằng ông chia cắt đôi uyên ương nhà người ta đấy chứ!



      Sam Y cảm thấy người trước mắt vô cùng quen thuộc, mặc dù chắc chắn rằng chưa từng gặp mặt người này trước đây.



      "Cháu là con của Lam đúng ?" Vẻ mặt của ông Quốc Việt vô cùng xúc động khi nhắc đến cái tên này. Sam Y chỉ biết gật đầu "Vâng ạ."



      Ông Quốc Việt im lặng lúc gì, Sam Y cũng biết phải gì, dù sao hai người cũng mới gặp mặt.



      "Mẹ cháu, có khoẻ ?"



      "Mẹ cháu mất từ lâu lắm rồi ạ, bác... biết sao ạ?"



      Nghe đến đây, ông Quốc Việt đột nhiên ngã xuống đừng vững. Sam Y tiến đến đỡ ông ngồi lên ghế.



      "Cháu ư?" Ông Quốc Việt ngỡ ngàng vẫn chưa thể bình tĩnh lại, Sam Y chỉ lặng lẽ gật đầu.



      Sam Y rời khỏi phòng khách gần 10h đêm. Phong Thần tựa lưng vào cửa hút thuốc. Ông Phong Kiên đứng bên cạnh gì đó, Sam Y chậm rãi bước đến "Cha".



      "Con sao rồi? Ông Việt có chuyện gì chứ?" Sam Y lắc đầu.



      "Muộn rồi, chúng con về đây." Phong Thần dập thuốc lá quay lại chào ông.



      "Ừ, đường cẩn thận." Tranh thủ lúc Phong Thần lấy xe, ông Kiên khẽ với Sam Y "Con đừng tủi thân nhé, nếu nó dám bắt nạt con cứ mách cha." rồi ông cười ha hả về phòng.



      Sam Y nhờ câu đó mà tâm trạng tốt lên được chút, nhanh nhẹn về chỗ đỗ xe.



      Sáng hôm sau đến công ty việc đầu tiên Sam Y làm chính là gọi Trịnh Vỹ đến.



      "Điều tra cho tôi chút về công việc của Dương Chi, chắc biết là ai đấy."



      "Vâng thưa TGĐ."



      Chỉ lúc sau có kết quả, Sam Y hài lòng gật đầu:



      "Cậu phá hỏng nó cho tôi, cần biết bên Nam Phong có ý kiến cứ để tôi giải quyết. tóm lại cứ để cho ta nếm mùi chút."




      Trịnh Vỹ thừa hiểu tác phong làm việc của Sam Y gì chỉ gật đầu.



      "À, còn nữa, dạo này em Phương Huyền của tôi hơi rảnh rỗi, tạo việc ra cho ta làm."



      Trịnh Vỹ chỉ biết than thầm thay hai nạn nhân xấu số. Sao cứ thích đụng chạm đến giám đốc làm gì, cậu lại là người hành , sợ cậu chưa nhiều việc sao. Tất nhiên nhìn Sam Y cậu dám ho he gì.



      Sam Y rất tin tưởng vào tốc độ làm việc của Trịnh Vỹ, chỉ chốc có kết quả. hài lòng nhìn bảng báo cáo, sắp có kịch hay để xem đây. thể phủ nhận rất thích vai diễn của mình trong tác phẩm nghệ thuật sắp tới này. có liên quan đến Phong Thần vở kịch lại càng thêm phần hấp dẫn.



      vui vẻ suốt buổi sáng, còn tăng lương cho thư kí. Sam Y quyết định tự thưởng bữa trưa thơm ngon cho chính mình, địa điểm chính là nơi diễn ra vở kịch hấp dẫn kia. Cuộc đời mỗi người chính là vở kịch mà, con người ta thể chọn vai diễn, nhưng Sam Y gì là thể, quyết định vai diễn cho chính mình, những người khác chỉ là phụ hoạ mà thôi. Sau hồi suy nghĩ, Sam Y đưa ra cái tên cho vở kịch của mình: "Ăn miếng trả miếng".

    4. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 31: Ăn miếng trả miếng

      Nhà hàng cao cấp có khác, vừa bước chân cửa có nhân viên phục vụ mở cửa và đưa đến tận bàn. Sam Y đảo mắt quanh phòng lượt xác định mục tiêu rồi cố ý mà như vô tình qua bàn ăn của Phong Thần.

      Sam Y gọi phần bít tết chín 7 phần và ly rượu vang. Ở bên kia Dương Chi hào hứng kể về bản kế hoạch của ta, ngồi cùng còn có mấy vị nữa chắc là đến để cùng thảo luận. Bỗng nhiên ả đột ngột đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại, lúc về ánh mắt bỗng lướt qua chỗ Sam Y ngồi. Bên phía Nam Phong có vẻ hài lòng với điều gì đó liên tục lắc đầu. Dương Chi luống cuống giải thích nhưng có vẻ có kết quả, Phong Thần vẫn chưa lên tiếng.

      "Là đúng ?" Dương Chi biết từ đâu nhảy ra chất vấn.

      Sam Y vẫn thong thả dùng bữa như thường.

      " đúng là loại lòng lang dạ sói, chỉ biết thầm giở trò sau lưng hãm hại người khác."

      "Tôi nghi ngờ bị loạn ngôn."

      "..." Dương Chi tức tối biết phải đáp trả thế nào.

      " đừng vội đắc ý, tôi để yên đâu."

      " định quay về mách cha mẹ sao? Tôi có hứng thú thu mua số công ty bé, cái đấy gọi là quy luật cá lớn nuốt cá bé đấy."

      " tưởng Tinh Yên trong tay thích gì được nấy sao? Sớm muộn gì cũng bị huỷ trong tay mất thôi, tưởng có đủ bản lĩnh thu mua công ty nhà tôi chăng? Hừ, đúng là biết tự lượng sức mình." Dương Chi khinh thường liếc Sam Y cái.

      "Vậy chúng ta thử xem nhé, thích ra ngoài làm việc bây giờ lại đòi về nhà mình làm, chẳng ra sao. Nhưng như thế càng hay, tôi lại có thêm việc để làm." Sam Y chưa từng ngẩng đầu lên nhìn Dương Chi lần.

      " thôi." Phong Thần qua bàn Sam Y hề dừng lại.

      "Thần, đợi em với." Dương Chi quên quay lại: " cứ đợi đấy, dù sao tôi vẫn có Thần bên cạnh, còn hơn là có chồng mà giữ được, hahaha."

      Sam Y nhìn bề ngoài vẫn giữ được bình tĩnh nhưng trong lòng sóng dâng cao. ta càng thú vị thế, lại càng có nhiều cơ hội để đùa giỡn ả hơn.

      lười nhác chẳng muốn quay lại làm việc nữa, quyết định tìm quán cafe thư giãn. Chú mèo trong lòng mới đáng làm sao! Bộ lông trắng muốt và mềm mại như cục bông , đôi mắt xanh biếc lim dim buồn ngủ, gật gà gật gù trong lòng . đến cục nợ này là phải hỏi tội Băng Băng.

      Hẹn ăn trưa mà đến muộn, nàng nhất thời bức xúc được chứng kiến màn kịch hấp dẫn kia mà càu nhàu ngừng. thế còn tha thêm con mèo này đến vứt cho , ai bảo Sam Y cuồng dại mèo nhất chứ. loài động vật mềm mại dễ thương lại lười biếng này, tại nó chẳng khác là bao. Lúc nào cũng chỉ muốn nằm ườn ra ngủ và phơi nắng thôi!

      Người là bác sĩ thú y phải nuôi mèo chăng? Băng Băng đáng thương chắc mức độ thích bị xếp sau mấy thú cưng rồi!

      Nhâm nhi tách cà phê thích, thoải mái nhàn nhã mà tận hưởng việc sung sướng biết chừng nào.

      "Cậu cứ thẳng tay mà xử lý, tôi vốn luôn ưa ta rồi, trực tiếp thu mua mà bán đấu giá cho rồi. Còn nữa, nghe em tốt tính Phương Huyền của tôi tham gia thi thố ca nhạc diễn xuất gì đấy đúng ? Cứ tước quyền tham gia luôn , dù sao tập đoàn ta cũng là nhà tài trợ chính. Cậu nghĩ ra việc cho ta làm thêm nhé, gia đình cũng nuông chiều con bé quá rồi." Sam Y chẹp chẹp ra điều tiếc rẻ với Trịnh Vỹ qua điện thoại.

      Sam Y tự nhận là mình vẫn còn lương thiện và tốt bụng chán, thử hỏi mấy kẻ muốn giết người làm gì có ai trả thù nhàng như chứ! Dạo này thấy Hạ Khuê ở nhà, biết ta có trò gì nữa , sớm muộn gì lũ vịt lắm chuyện kia cũng đến tìm ta mà gây chuyện với nữa cho xem. Đúng là đám bình thường!

      Hài lòng ôm theo nhóc mèo về nhà, Sam Y vui vẻ chọn cái ổ mới và ít thức ăn cho chú. Mèo con vẫn lờ đà lờ đờ buồn ngủ, quả đây là con mèo lười nhất mà Sam Y từng thấy!

      Tha lôi đống đồ về nhà, vừa mở cửa ra thấy bản mặt đáng ghét của Phong Thần chềnh ềnh ngồi ngoài phòng khách là Sam Y muốn bỏ nhà ra rồi. Mèo con được về nhà mới lập tức nhảy xuống khỏi vòng tay chạy lung tung khắp nhà. Phong Thần hơi hé mắt nhìn thấy con mèo liền giật mình, nhanh chóng tỏ vẻ chán ghét.

      " còn sợ nhà chưa đủ người nữa mà phải mang thêm cái con lông lá kia về?"

      Phong Thần rất vui khi nhìn thấy nó.

      "Sao hôm nay lại về? Nhà tôi tôi thích mang gì về là việc của tôi. Còn nữa, cái gì mà con lông lá kia?" Sam Y cảm thấy bị xúc phạm cách ghê gớm khi thú cưng của bị gọi là "lông lá".

      "Đương nhiên gọi là nhà phải về rồi. Tôi rất vui nếu như đem cái vật lông lá kia trả về chỗ cũ."

      "Còn tôi rất vui nếu như gọi nó là vật lông lá."

      "..."

      Sau khi thám thính hồi chú mèo đến bên chân Phong Thần bắt đầu cọ cọ rồi duỗi người nằm dài ra đấy ngủ. Phong Thần dường như sợ mèo, cơ thể trở nên đông cứng lại dám cử động.

      "Này, ra bế cái con lông lá này ra chỗ khác . Tốt nhất là nhốt vào chuồng hay tống cổ nó là tốt nhất."

      "Đừng với tôi là sợ mèo." Sam Y ra vẻ ta đây hiểu rất

      "..."

      "Vậy nhờ làm gối ôm cho Miu vậy, tôi tắm đây." xong rất thoả mãn mà lên phòng để lại Phong Thần vẫn méo mó mặt mày ngồi im như bức tượng.

      Sam Y xuống dưới vẫn thấy Phong Thần cau có ngồi im ở trạng thái ban đầu.

      "Đáng đời, ai ngờ nam thần như lại sợ con mèo đến rúm ró hết cả vào kìa." Sam Y tiến đến bế chú mèo tắm, nó vẫn ườn ra kệ ai bế . Tắm xong vẫn thấy chú ta ho he gì, Sam Y đành lấy thức ăn dụ nó. Con Miu uốn éo hồi nhặt nhặt vài miếng thức ăn rồi thèm ngó ngàng gì nữa. Đúng là ăn ít như mèo mà!

      "Ôi cái gì thế này?" Từ xa vang lên giọng chua loét của Hạ Khuê khiến Sam Y nhăn mặt.

      "Chị à, chị nuôi mèo đấy ư?" Hạ Khuê có vẻ ngạc nhiên nhìn Sam Y.

      "Tôi nuôi đấy, có gì lạ à?"

      "Hình như Thần dị ứng với mèo..." Hạ Khuê tỏ vẻ đồng cảm nhìn Sam Y.

      "Dị ứng chỗ khác mà ở, xem nhà tôi như cái nhà trọ thế à? Thích là phải chiều ư? Còn sao? có dị ứng mèo ? Chuyển ra ngoài mà ở luôn ." Sam Y vừa vừa bế mèo con đáng lên.

      "Ấy ấy, em dị ứng gì đâu. Em vừa ra ngoài ăn tối với Phương Huyền và chị Dương Chi." xong còn nhìn nhìn Sam Y mấy cái.

      "Ồ, thế hai chị em nhà ấy có kể chuyện gì với ? Ví dụ như Dương Chi chuẩn bị về Pháp "thăm" bố mẹ chẳng hạn?" Sam Y ngẩng đầu cười nhìn Hạ Khuê tay hơi run run.

      "À, có đấy. Còn kể số chuyện hay ho mà có người ban tặng cơ."

      "Vậy ư? Thế em có bị liên luỵ chút nào ?"

      "Số em vẫn còn tốt chán, hà hà." Hạ Khuê cười ngượng.

      "Tôi phát ra hôm nay ăn rất lễ phép và ngoan ngoãn." Sam Y đăm chiêu suy nghĩ:" mưu điều gì hả?"

      " em nào dám có gan lớn vậy, hì hì, sao em thấy chú mèo này đáng quá thế này?" Hạ Khuê giơ tay định xin bế nhưng Sam Y lập tức quay như thấy. Thái độ kiểu gì thế này? Hôm nay đầu ta đập vào đá à?

      "Tôi lên phòng đây, ở đây phải tôi nuôi đâu, dọn dẹp cơm nước nhà cửa , có ngày tôi tống cổ ra khỏi nhà tôi đấy." Tâm trạng Sam Y chưa bao giờ tốt như thế này, xem xem, mới là chủ nhân ngôi nhà này đấy!

    5. nhunggminn

      nhunggminn Active Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      55
      Chương 32: Rốt cuộc là ai chờ ai?

      Nuôi thêm động vật trong nhà bận hơn đúng mà rảnh rỗi lại càng . Miu rất lười nhác nên cần phải lo nó quậy phá hay nghịch ngợm gì nhưng chính vì thế mà tiêu chuẩn của chú ta rất cao. Đồ ăn phải đúng hãng, sữa tắm phải đúng loại mùi đấy vùng vẫy chịu tắm, chưa kể chú ta toàn chọn loại đồ hàng hiệu đắt nhất thôi. Đây chính là mèo quý tộc sao? Sao tiêu chuẩn còn cao hơn cả con người thế này!

      Sam Y thích nhất là lúc ngủ có vật gì đó chui vào chăn cuộn tròn ngủ trong lòng . Cảm giác ấy tuyệt làm sao! Ấm ấm mà mềm mềm! Thường là mỗi sáng cái đồng hồ báo thức nhưng con mèo này còn lười hơn cả , ngủ chổng hết cả chân cả đuôi lên ấy chứ, gì mà báo thức.

      Trời hôm nay khá đẹp làm tâm trạng con người cũng tốt hơn. Sau khi chuẩn bị đầy đủ thức ăn cho Miu mới làm. biết Hạ Khuê có ở nhà , nhỡ ta dám bắt nạt Miu của cứ đợi đấy. Sam Y thích nhất là ghi hận người khác mà.

      Đến công ty việc đầu tiên Sam Y làm luôn là gọi Trịnh Vỹ đến báo cáo công việc.

      "Cậu giải quyết cái công ty chết tiệt kia chưa? Tôi muốn xem thử phản ứng của ta thế nào? Cái gì mà cứ đợi đấy chứ, chỉ mạnh mồm mà thôi, ta có mấy phần bản lĩnh chứ. những công ty nhà ta mà công ty ta làm cũng giải tán luôn . Ai bảo có mắt nhìn người chứ, chọn ai lại chọn đúng người mà tôi đây ghét nhất." Sam Y tuôn tràng khiến Trịnh Vỹ bị doạ đến mặt mày xanh lét.

      "Cậu khoẻ à? Có cần xin nghỉ phép ?" Sam Y rất nhiệt tình hỏi thăm nhân viên.

      " sao, sao ạ." Trịnh Vỹ vừa vừa lén lén lau mồ hôi tuôn ra trán ngừng.

      "Tốt, tôi chờ kết quả công việc của cậu."

      "Vâng, thưa TGĐ." Trịnh Vỹ vừa vừa chạy ra khỏi phòng mà tim vẫn đập mạnh. Ai mới là người đáng sợ nhất? Chính là sếp tổng của Tinh Yên chứ ai? Tất cả nhân viên của công ty đều được lĩnh hội rồi!

      chồng giấy tờ cao ngất ngưởng chờ xét duyệt, Sam Y buồn phiền, lật lật tờ đầu tiên liếc cái rồi lại đặt xuống. đau đầu quá! Thôi làm nữa, đợi Trịnh Vỹ đến tóm tắt cho nghe rồi kí mấy cái là xong! Đấy! thông minh lắm mà! Sam Y tự khen mình hồi rồi lại biết tự kiểm điểm bản thân. Y à! Y ơi! Mày lười lắm rồi đấy, được dựa dẫm vào người khác đâu, là có ngày bị phản bội đấy! Đấy, có tinh thần cảnh giác rất cao, có chuyện gì đâu!!! Vậy rảnh rỗi thế này làm gì bây giờ? Sam Y chán đến mốc người lên rồi, chẳng có ai dám đến quầy rầy làm việc cả. Đọc tiểu thuyết chăng? Xem phim? Nghe nhạc? Hay lại quay lại làm việc? chán chết mất! Đúng lúc này điện thoại réo vang:

      " đây."

      " nào? Điên à? Hay chán sống? Bà đây rảnh rỗi có chuyện gì làm đây nhé!" Sam Y bực bội lên tiếng.

      "Quân Hàn."

      "Ai nhỉ?" Sam Y thốt lên tiếng mới biết mình lỡ lời, "À rồi, nhớ rồi, có chuyện gì?"


      "Em thể lời nào tử tế hơn được à?" Quân Hàn bên kia khẽ cười, "Nghe tiểu thư rảnh rỗi có việc gì làm, vậy có thời gian chơi với thiếu gia đây ?"

      " ngượng à? Thôi rảnh rỗi nên tôi đành miễn cưỡng nhận lời mời của vậy."

      "Em mới là người biết ngượng đổi trắng thay đen."

      "Thế có ? Tôi là người đổi ý rất nhanh."

      "Xuống ."

      " ở dưới công ty tôi à?"

      " ở dưới công ty chắc."

      "Tôi chẳng hiểu loại người rảnh rỗi như quản lý công ty kiểu gì suốt ngày trốn việc chơi thế này."

      "..." Cho tôi xin, thấy chột dạ à?

      Sau khi yên vị, Sam Y mới nhớ ra việc quan trọng:

      " định đưa tôi đâu?"

      "Bây giờ mới nhớ ra à? Nhỡ bán em sao?" Quân Hàn quay sang hỏi.

      " tưởng tôi là loại thiểu năng chắc."

      "Sao em ăn càng ngày càng... bình thường thế? Hay hôm nay ai chọc giận Sam Y nương?"

      "..." nương gì mà nương!

      "Em muốn đâu?" Quân Hàn tỏ ra rất lịch hỏi han.

      " biết."

      "Hay là và em du lịch đến..."

      "Sao tôi cứ có cảm giác chúng ta ngoại tình thế nhỉ? Lại còn du lịch? nghĩ cái gì thế hả?"

      "Trong cái thành phố chật hẹp này em xem chúng ta nên đâu? gợi ý tốt thế còn gì. Chưa kể miễn phí chả thiệt cái gì."

      "Thôi tôi về đây, tưởng có ý kiến gì hay ho lắm chứ."

      " bao công mới dụ được em mà em bảo thả em về? phải là sói nhưng em cũng đừng quá coi thường thế chứ?"

      "Thôi được, vậy chúng ta xem phim." Sam Y tuyên bố rất hùng hồn.

      "..."

      "Sao? có ý kiến gì hả?"

      " quên mất là em vẫn ở trong độ tuổi teen."

      " chưa bao giờ nhắc đến tuổi của mình, biết đâu kém tuổi tôi sao mà xưng như ." Sam Y nhìn bộ mặt trẻ măng của Quân Hàn có cách nào tin nổi ta hơn tuổi .

      "Ừ, có lẽ thế . Nhưng quen rồi, sửa được." Quân Hàn đăm chiêu suy nghĩ, " xem phim vậy, được hôm tìm lại tuổi thanh xuân."

      "..." Sam Y còn gì để đâu.

      Rạp chiếu phim vào buổi trưa mà vẫn đông người. Sau khi xem xét hồi, Sam Y quyết định chọn phim khoa học viễn tưởng.

      "Em thích mấy bộ phim ảo tưởng sức mạnh này à?" Quân Hàn ra vẻ già đời phán.

      " thấy là mấy siêu nhân trong phim rất đẹp trai sao?"


      "Quanh em thiếu mỹ nam sao? Chưa kể là đây đứng cạnh em, ông chồng ở nhà của em phải là nam thần à?

      "Nhìn nhiều quen mắt."

      "... Em nhìn xem, bao nhiêu ánh mắt nóng bỏng bắn về phía này."

      Quân Hàn rất tự hào vỗ ngực khoe khoang.

      " ăn thôi, còn lâu mới chiếu phim. là, mọi người đình công hết hay sao mà lắm người xem phim thế biết." Sam Y vừa vừa lẩm bẩm.

      "Em cứ làm như có mỗi với em là biết trốn việc ý."

      " ai bảo câm đâu." Quân Hàn bị chặn họng cách thương tiếc liền im lặng.

      Chọn nhà hàng cách rạp xa, Sam Y và Quân Hàn bộ đến đó.

      "Đúng là oan gia, đâu cũng gặp. Này, vị hôn thê của kia đúng ?" Sam Y chỉ tay vào chỗ Phương Huyền ngồi.

      " bỏ ta rồi, loại người thâm hiểm như thế sao dám ở cùng chứ?"

      " chỉ trích tôi à?"

      "Sao em cứ suy bụng ta ra bụng người thế? ràng là về ta." Quân Hàn liếc mắt nhìn Sam Y.

      " chị chọn bàn nào ạ?" nhân viên rất lịch lên tiếng.

      " cần chọn, cứ đến ngồi cùng bàn với em thôi nào." Sam Y hiếm khi có dịp thích gây với người khác, bình thường tránh được tránh, nhưng hôm nay thích khiêu chiến đấy!

      "Ồ, Phương Huyền hôm nay cũng đến đây ăn sao?" Sam Y liếc mắt nhìn Quân Hàn cái thấy ngó lơ chỗ khác, "chẳng phải vị hôn thê sao, chào hỏi tiếng chứ?"

      Trong lòng Quân Hàn rủa thầm Sam Y ngàn vạn lần nhưng vẫn phải giả bộ chào hỏi. Nếu ả Phương Huyền tức giận vụ huỷ bỏ hôn ước cũng vẫn có tấm khiên là Sam Y che chắn. Lòng dạ đàn bà vẫn là thâm hiểm nhất! Quân Hàn khỏi rùng mình cái.

      Phương Huyền nhìn thấy Quân Hàn sững người, Dương Chi thấy thế đành giúp ta chữa ngượng:

      "Phải rồi, chúng tôi được đến đây ăn sao?"

      "Chị chưa về Pháp sao?" Sam Y tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Dương Chi.

      "..." Dương Chi lửa giận bốc phừng phừng đầu thể gì.

      " cứ đợi đấy, xem nào, rốt cuộc là ai đợi ai đây hả? Sam Y vừa gọi menu vừa quên châm chọc thêm vài câu.

      Phương Huyền vẫn đắm đuối nhìn Quân Hàn, ta giả vờ nghịch điện thoại, Dương Chi tức đến nghẹn họng rồi, cuối cùng chỉ có mỗi Sam Y là còn bình thường.

      Ngồi với đám người chẳng có ai bình thường thế này làm gì có ai tiêu hoá nổi thức ăn? Sam Y ăn qua loa mấy tiếng rồi rời , quên kéo theo Quân Hàn vẫn giả vờ "Mọi chuyện liên quan đến tôi" theo.

      "À, sếp lớn của sáng nay đến công ty tôi muốn trao đổi hợp tác đấy, nghe bị đuổi việc rồi hả?" Làm người phải có đạo đức chứ, Sam Y hỏi thăm người ta mà.


      "..." Đấy, ta vẫn bị nghẹn họng!

      "Thôi nhé, về mà mách cha mẹ đấy, tôi đây." Sam Y chào tạm biệt với nụ hôn gió thân thiện trước khi rời .

      "Em càng ngày càng đáng sợ." Quân Hàn rút ra được câu kết luận sau khi rời khỏi nhà hàng.

      "Tôi vẫn thế mà, có gì đâu mà càng ngày càng. nên xem lại bản thân có, có gan từ hôn người ta mà dám đối diện."

      "Em cần phải khích bác ."

      " là thứ thể chối cãi."

      "..." Im lặng.

      Sam Y thấy mỗi lần đối diện với Quân Hàn rất thoải mái và vui vẻ, cho nên mới thích cãi tay đôi với ta thế chứ. Coi như hôm nay là ngày tốt đẹp, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ. Nhưng ai mà biết được ngày mai có chuyện gì chứ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :