1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Truyền thuyết yêu nghiệt - Nhất Độ Quân Hoa (89C +1PN) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: Tôi muốn bị gọi là Tiểu Hắc

      Trở lại Vương điện, bầy uống rượu cho đỡ sợ, lâu lắm rồi có chuyện gì trực tiếp làm kinh động tâm hồn bé của bọn như vậy. vương ngồi ở cao, gương mặt giấu sau mặt nạ, giọng nghe ra cảm xúc: “Tội khi quân, phải xử thế nào?”


      Cọng cỏ nào đó quỳ dưới đại điện, rối loạn cắn móng tay cách rất vô tội: “Hu —— Tôi biết phấn mắt của ma ma lại kém chất lượng như vậy a. . . Hu —— ”


      Xà Quân muốn mở miệng, đạo sĩ bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “ vương, bần đạo thấy nghiệt này khá giống với Thất Diệp Linh Chi đào tẩu khỏi Huyền Tự Cảnh, nghiệt này sát hại đại đệ tử Vô Trần của Huyền Tự Cảnh, lại đả thương chủ mẫu của chúng ta, việc này phải . Thỉnh vương cho phép bần đạo dẫn người về Huyền Tự Cảnh, để Mộc tông chủ xử lý.”


      biết là do lạnh lẽo hay do cái gì, cả người Mỗ Thảo co rúm lại, nhìn Xà Quân cầu cứu.


      Xà Quân nhíu mày, vương ngồi ở cất tiếng cười trầm, rời khỏi ghế, ôm Thất Diệp quỳ rạp đất lên, giọng cũng rét lạnh tận xương như mặt nạ kia: “Ái phi, về sau thể đùa giỡn như vậy.”


      Đầu óc Mỗ Thảo chậm chạp, hồi lâu vẫn phản ứng kịp. Quay đầu nhìn Xà Quân, ánh mắt của Xà Quân cực kỳ ràng: muốn chết, trước hết hãy đồng ý.


      Mỗ Thảo hề gì, đồng ý dựa sát vào. Nhưng đồng ý rồi liền ngồi đùi sao. . . Vì thế, vương lạnh lùng oai phong tiếp tục ngồi tòa cao, mặc cho linh chi kia ngồi trong lòng xoay loạn. = =


      Đạo sĩ điện mở miệng nữa, người thông minh đều hiểu ý tứ của vương.


      Thọ yến tan, chúng thần dần dần lui ra. Mỗ Thảo vùng vẫy bò ra khỏi ngực Vương, ngã xuống đất. Áo choàng của biết là loại gì mà rộng rãi như vậy.


      “Oa~” vừa vuốt chỗ ngã đau, vừa gào khóc, giọng vương lại khôi phục lạnh lùng ban đầu: “Về sau, ngươi gọi là Tiểu Hắc.”


      Tất cả mọi người trong đại điện đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn , đương nhiên cũng biết bản thân bây giờ “đẹp” như thế nào, nếu liếc mắt nhìn cái, ai cũng tưởng là tinh quạ đen, ngờ lại vô cùng vô cùng đen như thế này. = =


      Nhưng cho dù là tinh quạ đen. . . . Tối thiểu nhất cũng có thẩm mỹ và tôn nghiêm nha. . . . Mỗ Thảo nước mắt như mưa bão: “Oa —— Xà Quân, tôi muốn bị gọi là Tiểu Hắc ——————”


      Ánh mắt Xà Quân cũng rất kỳ quái, nhìn vương xa, bộ dáng có vẻ đăm chiêu.


      Mỗ Thảo chết cũng chịu ở lại Hoàng Tuyền mộng cảnh, khụ, cung điện vương, gọi là Hoàng Tuyền mộng cảnh. Nhưng chứng minh, dù có ngang ngược nhưng cũng ngang ngược được với Xà Quân, thái độ của Xà Quân cực kỳ kiên quyết: “Nàng nhất định phải ở lại đây.” Mỗ Thảo vùng vẫy giãy chết: “Tại sao?”


      “Tại vì. . . . đặt tên cho nàng.”


      Mỗ Thảo chán nản, cuối cùng trở lại vấn đề chính: “Bởi vì cái tên dở tệ kia? Tôi muốn bị gọi là Tiểu Hắc, tôi muốn bị gọi là Tiểu Hắc, oa hu hu ——————”


      Mặc cho ầm ĩ như thế nào, cuối cùng vẫn phải ở lại. Mấy nha hoàn ấn chặt vào thùng nước để tẩy đen, cuối cùng có thể miễn cưỡng gặp người.


      Vài người hợp lực ném vào tẩm cung của vương, lúc đó, vương ngồi bên bàn uống rượu. Thất Diệp cũng thường xuyên thấy Xà Quân uống rượu, nhưng người kia là nhấp từng ngụm từng ngụm, giống , bình lại bình.


      áo của có thêu hoa văn cầu kỳ, dưới dạ minh châu lóe ra ánh rực rỡ. Mặt nạ vàng trong ánh sáng tối tăm có vẻ cực kỳ quỷ dị. Lúc này Mỗ Thảo cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, biết đó là uy hiếp trời sinh của Vương, chỉ đứng dán vào cửa, dám tiến lên.


      vương uống tới bình thứ chín, cuối cùng quay đầu nhìn , giọng trầm trầm: “Lại đây.” Là ngữ khí ra lệnh đế vương thường dùng.


      Mỗ Thảo cảnh giác nhìn : “ qua.” = =


      vương thấy thế ngớ ra hồi, chắc là chưa từng có con nào trả lời với như vậy.


      “Lại đây.”


      lại.”


      “Tới đây!!”


      tới.”


      Ba lần như vậy, cuối cùng tính nhẫn nại nhiều lắm của vương hết sạch, Thất Diệp chỉ thấy bóng đen trước mắt chợt lóe, chớp nhoáng ngồi đùi , sợ cũng sợ rồi, lại bớt chút thời gian nghĩ: vương này sao động tí là thích người ta ngồi đùi .= =


      Tấm mặt nạ kia từ cao nhìn xuống đánh giá , thở ra hơi thở mang theo mùi rượu nồng nặc mặt . Bàn tay cứng rắn dùng lực như móng sắt ấn chặt vai , mắt như băng lạnh, thăm dò suy nghĩ trong lòng , mở miệng, cũng mang theo mùi rượu nồng nặc: “Ai phái ngươi tới?”


      Mặc dù Mỗ Thảo cào tới, nhưng tức giận: “Ngươi buông ra , buông ra ta cho ngươi biết.” Mặt nạ chăm chú nhìn lúc, vừa buông tay, lần này phản ứng nhanh, lập tức rời khỏi lòng . Vừa đứng vững mặt đất, vội vàng chỉnh lại áo quần xộc xệch.


      Mấy nha đầu kia biết mặc quần áo kiểu gì cho , bên phải để trần, giống như vũ y A Tam Ấn Độ.


      vương mặt nạ chú ý nhất cử nhất động của , sau lúc lâu, hỏi lại: “Ai phái ngươi tới?” biết có phải cảm giác sai hay , giọng nghiêm khắc như lúc nãy.


      Mỗ Thảo dè dặt nhìn qua, dè dặt thuyết minh giai đoạn làm A Tam Ấn Độ, càng thêm dè dặt cùng với vương mắt to nhìn mắt .


      Móng sắt kia lần thứ hai xách lên, câu cứu mạng của còn chưa ra khỏi miệng, bị quăng giường “phạch” cái. Đầu váng mắt hoa, bóng đen cao lớn đè lên. Đầu óc của luôn trong trạng thái đủ dùng, nhưng móng sắt kia xé mở vạt áo của , lúc mặt nạ lạnh lẽo chạm vào vết thương chưa lành người , đột nhiên thét chói tai.


      Người trong cung vương trong ngày ngắn ngủn liên tục chịu hai lần kinh hãi từ trước đến nay chưa hề có! !


      Lúc móng sắt che miệng , tay khác theo bản năng móc móc lỗ tai. . . .


      Giữ đêm ngủ, lúc trời sáng, cung nữ tiến vào hầu hạ rửa mặt, cổ họng khàn khàn, tất cả mọi người tưởng rằng vương làm, ra vương vô tội biết bao, đó chỉ là do tối hôm qua gào khóc.


      Kẻ điên (tay trái cầm cờ vàng chữ H, tay phải cầm cờ hồng chữ SM, phất cờ hò reo): vương cố lên, vương cố lên. . . .
      mal thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: muốn rửa mặt

      Vương dường như bận rộn nhiều việc, mặc dù Mỗ Thảo ở lại Vương cung, phải trong tình huống đặc biệt lắm mới có thể thấy lần trước khi ngủ. Lúc đầu nửa đêm tỉnh giấc có thể thấy người bên cạnh ánh mắt lạnh như băng, sau nhiều lần như thế, ngay cả Vương cũng quen dần


      Nửa đêm hôm đó, Mỗ Thảo theo thói quen tỉnh giấc thường đánh động đến người bên cạnh, hai người vốn sống yên ổn với nhau. Nhưng vừa mở mắt liền thấy vương ho ra máu.


      Mà người mang mặt nạ kia cũng lấy làm kinh hãi, ràng dùng Thúc Hồn quyết làm ngủ say, bỗng nhiên phải đối diện với con mắt kia nằm ngoài dự liệu của .


      bỏ mặt nạ xuống, mình trần ngồi ở giường, trước ngực có vết cào từ ngực trái xuống bụng phải. giường có thuốc và vải băng bó, thấy tỉnh lại, cũng che giấu nữa, thỉnh thoảng lại che miệng ho khan đứt quãng.


      Thất Diệp chưa từng thấy qua vết thương nghiêm trọng như vậy, dĩ nhiên phán đoán mức độ nghiêm trọng của thương thế qua mức độ kinh khủng của miệng vết thương.


      “Ngươi. . . . . .” cau mày ngồi dậy, nhớ tới Xà Quân từng Vương trọng thương, quả nhiên là : “Đây là vết thương do chiến đấu với Tâm Ma lưu lại sao?”


      Giọng của vương trầm lại mang theo cao ngạo: “Trừ Tâm Ma, ai có thể mình làm ta bị thương?” Trong khi tay cũng ngừng lại, đầu ngón tay dính thuốc mỡ bôi lên vết thương người.


      Mỗ Thảo khẽ cười: “Ngươi có nhiều thủ hạ như vậy, đến cuối cùng vẫn chỉ mình liều mạng.” Vốn là chỉ là câu đùa vui, lại quên mất gần vua như gần cọp, tay sắt siết lấy cổ , vào lúc cảm thấy khó thở mới nghĩ biết vậy chẳng làm, lắm mồm có tội, lắm mồm có tội a! ! ! !


      Tay chân quơ loạn xạ, giường xốc xếch, nhưng người này lần này ràng trong lòng có phòng bị, cổ họng bị giữ chặt muốn kêu cũng kêu được.


      Thất Diệp đối diện với hai luồng ánh mắt lạnh băng kia, chợt cảm thấy trái tim như ngừng đập. Qua hồi lâu, ánh sáng màu hổ phách trong cơ thể vây lấy , chỉ cảm thấy tay sắt cổ đột nhiên buông lỏng, cả người bị ném xuống giường như cái túi rách.


      “Nếu muốn chết, tự quản lý miệng mình cho tốt.”


      thanh lạnh lùng nghiêm nghị truyền tới, Mỗ Thảo gì, vẫn ho khan, cái tay sắt kia, thiếu chút nữa bẻ gãy cổ rồi. Nằm ở trong chăn gấm, ho ra cả nước mắt. Lúc lấy lại tinh thần mới phát bàn tay sắt ở lưng vỗ giúp thuận khí, khi quay đầu lại nhanh chóng thu về.


      cẩn thận quan sát vương, lại thử lùi vào trong chăn, vậy mà lại cứ bôi thuốc.


      Lúc vương nằm xuống, cả hai người đều lúng túng, đều biết đối phương hề ngủ, Mỗ Thảo liền dịch người về phía sau, muốn cách xa chút. ngờ chỉ vừa động đây, đôi tay sắt kia liền duỗi qua, cần tốn nhiều sức kéo vào trong lòng.


      Trong lòng căng thẳng, lúc bàn tay dày rộng ấy lướt qua trán , trán còn có tầng mồ hôi lạnh chưa khô.


      “Gặp ác mộng sao?” Trong bóng tối, trong chăn, ngón tay lướt qua cánh tay của , lướt dọc các vết thương, giọng trầm thấp nhưng lại khiến tim đập rộn lên: “. . . . . có.”


      Đôi tay sắt kia đột nhiên ôm chặt lấy , vuốt mái tóc dài của : “Đừng sợ.”


      Mỗ Thảo có chút lo lắng đề phòng, vương này quả là kẻ vui giận thất thường. do dự đầu ngón tay vuốt người chậm dần, thào : “Chúng ta đều là người giống nhau. . . . . .”


      Mỗ Thảo nghe thấy thỉnh thoảng nén giọng ho , do dự hỏi: “Ngươi. . . . . . Có muốn uống chút nước hay ?” Người ôm cười khẽ, mặt nạ cứng chống vai : “Chút tổn thương này ta còn chịu đựng được.”


      Mỗ Thảo có chút quen, luôn cố ý hoặc vô ý tránh ra, nhưng kỳ quái là cảm thấy cái ôm của rất quen thuộc. cắn vành tai của , ý bảo: ngủ. Mỗ Thảo thấy tâm tình tệ, vì vậy muốn thương lượng với : “Có chuyện này. . . . Ngươi đừng gọi ta là Tiểu Hắc được ?”


      Kết quả của lời này là bị người khác lơ .


      Kết quả của việc đêm khuya tâm là. . . . . vương ngủ quên ——


      Có lẽ do ôm nhau thế này cảm thấy rất thích. . . . . . Trước nay Mỗ Thảo chưa từng ngủ ngon như thế. Khi mở mắt ra phát mặt của mình dán vào lồng ngực rộng lớn ấm áp, tay còn níu chặt góc áo trắng của người ta.


      vương hẳn là bị động tác ngẩng đầu của đánh thức, sau khi tỉnh lại nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, cũng lên tiếng, lặng lẽ rời giường thay quần áo, Mỗ Thảo từ khi ‘cùng phòng’ với tới nay, vẫn luôn ăn mặc tương đối chỉnh tề, cũng có cái gì để kiêng dè. liền núp ở trong chăn, hai con ngươi đảo loạn, nhìn thắt đai lưng, đeo ngọc bội.


      Có tỳ nữ nghe thấy tiếng động, bưng chậu bạc đựng nước rửa mặt tới, nhưng lại lập tức ra ngoài, để lại mình Mỗ Thảo ở giường suy nghĩ lung tung. . . . Chẳng lẽ. . . . mang mặt nạ chỉ vì muốn rửa mặt thôi sao?
      mal thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23: Người chơi cờ dở

      hôm, Thất Diệp chẳng có việc gì làm, ngoại trừ đánh cờ với Mạc Hồ, cũng hứng thú với việc khác, vậy chơi cờ cũng tệ. Dĩ nhiên, phần lớn đều là công của Xà Quân. vậy, Mạc Hồ lại là người chơi cờ dở, nhường xe, mã lại thêm pháo cũng có thể dễ dàng thắng . Hai người cứ thế chơi hết buổi sáng, Thất Diệp dù trì độn cũng phải tức giận giậm chân: “Đừng a. . . . . . Mã của người định để cho pháo của ta ăn sao! ! ! !”


      Sau đó xung quanh vang lên tiếng người hầu: “Đại nhân.”


      Mỗ Thảo quay đầu liền thấy Xà Quân mặc áo trắng thắt đai lưng màu đen, Mỗ Thảo nhìn từ xuống dưới lúc lâu: “Xà Quân, mặc đồ này trông giống như rắn cạp nong nha.”


      = =


      Xà Quân phất tay ra hiệu, Mạc Hồ ở phương diện này rất thông minh, lập tức đứng dậy, nhường chỗ cho Xà Quân. bàn cờ, quân trắng quân đen trong lúc bất phân thắng bại. Hai người đều quen thuộc chiêu số của nhau, ngươi nghĩ xem, tu hành ở núi Nguyệt Lãng mấy trăm năm, có trò vui biết sống qua ngày thế nào? Ngày ngày tu đạo, phải khiến các động thực vật tu đến ngốc luôn sao?


      Cho nên mới hơn phân nửa cờ nghệ của Mỗ Thảo là do Xà Quân dạy. Phân nửa còn lại là do Xà Quân mỗi ngày đều đánh cược với , nếu thua bị búng mũi. Sau khi chóp mũi Mỗ Thảo bị búng sưng vù thành Pinocchio, liền treo cổ xà nhà [1], tỉnh ngộ biết vươn lên hùng mạnh.


      [1] Nghĩa là khắc khổ học tập


      Cuối cùng sau hồi lâu, Mỗ Thảo ngẩng đầu: “Ấy . . . . . Xà Quân, tôi lại nước cờ được ?”


      Xà Quân nhón tay lấy quân cờ trắng, nhìn bàn cờ kết cục định, tiếc hận lắc đầu: “ hối hận, xuống tay thể hối hận.”


      “A a a a a a a a ——” Mỗ Thảo duỗi móng vuốt ra hất, cờ rơi xuống đất bắn tung tóe, lòng đầy căm phẫn hét: “ chơi với ngươi, quá xấu xa, lại cũng cho! ! ! !”


      Cũng may Xà Quân quen với cách chơi cờ của người này, tay bưng nước trà bàn, mỉm cười nhấp ngụm, thấy Mỗ Thảo vẫn tức giận, hiểu sao lại muốn cười: “Lại cho nàng cơ hội trả thù, muốn hay ?”


      chơi, ngươi xấu xa!”


      “Chắc chắn?”


      “Hừ!”


      “Vậy ta có thể được rồi.” đứng dậy làm bộ phải , Mỗ Thảo vội : “Ai, ngươi. . . . . .” Sau đó chụp bàn tay cầm trà của Xà Quân, kết cục nước trà bắn lên người cả hai. Mạc Hồ vội vàng chạy qua muốn lau khô cho hai người, Xà Quân nhìn người cúi đầu kia, vẫn cười tươi ôn nhã: “Mạc Hồ, phiền ngươi pha trà lần nữa.”


      Mạc Hồ gì, bị bắt phải chơi cờ cũng là vạn bất đắc dĩ. Xà Quân nhìn cầm khay như chạy trốn rồi quay đầu nhìn Mỗ Thảo chăm chú bày cờ.


      bàn tay nắm lấy tay bày cờ của , Mỗ Thảo vừa ngẩng đầu lên dán vào ngực Xà Quân, Xà Quân tươi cười, hôn trán của . Mỗ Thảo dễ chịu híp mắt, hai tay ôm cổ , nhìn , mặc cho hôn khắp chỗ mặt mình.


      “Xà Quân, chừng nào mới dẫn tôi trở về?” nghịch khối ngọc đen treo eo , Xà Quân rất cảnh giác chú ý động tĩnh chung quanh, nhưng tươi cười mặt vẫn chưa dứt: “Sắp rồi. Tiểu Thất, vương bị thương rất nặng phải ?”


      “Hình như là vậy. Vết thương đều nhìn thấy đầu xương, nửa đêm còn ho ra máu đấy.” Mỗ Thảo dán vào ngực , dường như phát ngoài ngọc đen ở eo có cái càng thú vị hơn, thích thú nghịch chiếc nhẫn tay Xà Quân.


      “Ho ra máu. . . . . .” Xà Quân giọng lặp lại lần, dịu dàng vỗ đầu : “Nàng phải ngoan ngoãn, chớ chọc . Chờ xong chuyện bên Huyền Tự Cảnh, ta đón nàng về. Được ?”


      Mỗ Thảo rất nghe lời gật đầu, sau đó lại cọ cọ người : “ lần sau tới phải mang quả mọng cho tôi, phải chín .” Xà quân mím môi cười: “Ừ, nàng nghe lời, lần sau ta mang tới.”


      “Còn có dâu tây.”


      “Mùa này làm gì có dâu tây.”


      “Tôi muốn dâu tây!” Mỗ Thảo trừng mắt hạnh.


      “Được được được. . . . . .”


      “Đúng rồi, còn có!”


      “Còn có?”


      bảo vương đừng có gọi tôi là Tiểu Hắc nữa!”


      “Sao nàng tự cho ?”


      . . . . . . rất hung dữ . . . . . .”


      Lúc Mạc Hồ đến đây hai người vẫn ngồi nghiêm chỉnh đánh cờ, ván cuối cùng, Mỗ Thảo rốt cuộc thắng, toét miệng cười. Xà Quân khẽ lắc đầu, đứng dậy rời .
      mal thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24: Phiên ngoại : Câu chuyện trắc trở của Hắc Phi

      Nha hoàn hầu hạ vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, xoa bả vai, miệng vết thương người khép lại, da non cũng mọc ra, tối hôm qua bị cọ vào, có nhiều chỗ liền hồng hồng.


      Nhìn người chung quanh cách kỳ quái, biết rằng những nữ nhân từng hầu hạ vương, ai còn sống. cây sau lưng giúp chải đầu từng chút , có người vào bày ra bữa ăn sáng rất thịnh soạn, ai gì, ngay cả quản Mạc Hồ của cung Vương cũng chăm sóc tỉ mỉ chu đáo.


      Tất cả mọi người đều có cùng suy nghĩ: vương đặt tên cho nàng ta.


      Mỗ Thảo ban đầu còn thoải mái, cho rằng tất cả mọi người ở cung Vương đều được đãi ngộ thế này. = =


      Cho đến khi Mạc Hồ cúi đầu gọi là Hắc Phi, mới hiểu ra mà rơi lệ: “Đừng gọi tôi Tiểu Hắc. . . . . Tôi muốn làm Hắc Phi vớ vẩn gì a a a a a a a a ——”


      Sau khi mọi cách kháng nghị có hiệu quả, Mỗ Thảo rất chán chường, có thể dùng câu của mấy thi nhân u buồn để hình dung: thế giới này, mất màu sắc, chỉ còn lại hai màu đen trắng. . . . . Mỗi khi bị người khác cung kính gọi là Hắc Phi, trước mắt của màn tối, đen giống như con quạ giương cánh bay lượn, cũng phát ra hai tiếng quác quác. . . . . .


      Lại Vương lần đầu nạp phi, quản Mạc Hồ của cung Vương cho là nên ăn mừng to phen. Để tham khảo ý kiến, Vương triệu tập chúng thần, bàn bạc nội dung nghi thức.


      Xà Quân tuy muốn, nhưng vua muốn thần chết thần thể chết, huống chi tại vua chỉ muốn nữ nhân? Vì vậy Xà Quân vắt hết óc ( ra trước khi nhờ Mỗ Thảo viết thay bài “Cha tôi”, Xà Quân hành văn rất . . . . .).


      Xà Quân khom người: “Ngô Hoàng, thần cho là •¥#%###•#¥. . . . . . (đằng sau lược bỏ 8000 chữ)” tiếng vừa dứt, sau lưng lập tức truyền đến tràng:


      Mạc Hồ: “Thần ghế tràng kỷ.”


      Đại thần A: “Thần ghế dài.”


      Đại thần B: “Thần sàn nhà.”


      Đại thần C: “Thần mái nhà.”


      Đại thần D: “Thần tầng thượng.”


      Đại thần E: “Thần mua nước tương.”


      . . . . . .


      Những đại thần phía sau chỉ cười , Vương đập bàn: “ được phát biểu loạn! ! !”

      Chương 25: Nữ nhân của Vương

      Xà Quân rất biết giữ lời hứa, nhanh chóng sai người mang quả mọng và dâu tây tới, còn cố ý đùa giỡn, là Nhất Nương cho . Trong đó, Mỗ Thảo thích nhất là bộ chỉ sáo thủy tinh, chạm trổ tinh tế, vô cùng tao nhã, vui đến nỗi cả ngày tự mãn trong cung.


      Gần đây, vẫn gặp vương, thường tới lúc ngủ, lúc thức . Nhiều khi thấy ruợu còn lại bàn mới biết được tới.


      Thất Diệp quan tâm, dù sao từ trước tới giờ vẫn nhiều việc bộn bề. Lúc nhàn rỗi đọc sách, cung điện của vương này chứa rất nhiều sách.


      Thoáng cái, hai tháng qua, thủ vệ trong cung đột nhiên tăng lên ít, cung nữ hầu hạ cũng bàn tán về tình huống bên ngoài, cũng có thấy Xà Quân, tình hình bên ngoài Mỗ Thảo cũng biết.


      Đêm hôm nay Vương từ bên ngoài trở về, vừa mới bước vào phòng, Mỗ Thảo ngửi thấy mùi rượu và máu tanh đầy người . Chắc là vừa ăn mừng hoàn thành công việc, toàn thân từ xuống dưới giống như thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, mang theo nhuệ khí sắc bén.


      Mỗ Thảo bị tiếng cười của đánh thức, mắt ngái ngủ lờ mờ ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn . người là váy dài xanh nhạt, phải tơ lụa, bị nhăn. Tóc đen như nước buông xuống, giữa ánh nến mờ nhạt sáng bóng lên, cả người giữa những tấm màn trắng, có chút ủ rũ lại vô tình mang nét phong tình vạn chủng.


      vương dáng người cao lớn như tháp sắt đứng trước giường , ngẩng đầu mê man nhìn , bị ánh nến làm chói mắt nên khép hờ, bộ dáng nửa mê nửa tỉnh. Vị vua nắm quyền ở giới mấy ngàn năm kia cứ nhìn như vậy, ở địa vị này, dĩ nhiên thiếu nữ nhân, cũng phải mắt cao hơn đỉnh đầu, có nữ tử nào lọt vào mắt thần của , nhưng. . . . .


      Tay chạm mặt nạ mặt, ánh mắt phức tạp.


      Mặt nạ lạnh lẽo đụng vào mặt, Mỗ Thảo có chút quen, đẩy đẩy qua bên cạnh, bàn tay to, thô ráp của Vương theo làn da non mịn lướt xuống cổ , nhanh chóng lột bỏ quần áo của , đôi mắt u kia phiếm hồng, mãi đến khi tháp sắt đè giường, liền vùng vẫy kịch liệt, cao giọng hét chói tai.


      Dĩ nhiên Vương ngờ rằng chống cự kịch liệt như vậy, chân trần của đá vào người , đối với vương mà , chút sức lực kia là gì, nhưng sợ hãi trong mắt làm kinh ngạc. Vì sao e ngại đụng chạm như vậy?


      có vẻ đăm chiêu, sờ sờ mặt nạ mặt, từ cao nhìn xuống người đối diện cùng giường. Thất Diệp tóm lấy chăn, vây chặt quanh người, gần như hoảng sợ nhìn nhất cử nhất động của . Đột nhiên, có chút bất đắc dĩ, vươn tay muốn vỗ về , đâu ngờ tay vừa động, tiếng thét chói tai của thiếu chút nữa đâm thủng màng nhĩ.


      “Được rồi, được rồi, có việc gì, ngủ .”


      Chịu đựng quấy hiễu như vậy, dĩ nhiên tâm tình tốt. bụng hỏa có chỗ phát tiết, vẫy tay ra hiệu Mạc Hồ: gọi nữ nhân tới đây.


      Mạc Hồ tất nhiên cũng nghe được tiếng thét vừa rồi của Thất Diệp, nơm nớp lo sợ nhìn thoáng qua, vội vàng bố trí nữ tử. Ai ở giới mà biết, nữ nhân của Vương đều qua nổi đêm. = =


      Tìm hồi lâu, ai dám , dưới cơn giận dữ, trói Hoa hơn hai trăm năm đạo hạnh, trong gian phòng khác, Vương ngồi ở bên bàn, tức giận uống rượu, Mạc Hồ đâu dám nhiều lời, đặt Hoa kia ở giường, cũng mở trói, vội vàng lui xuống.


      Bên này, lúc Vương uống tới bình thứ chín, cuối cùng cũng ngừng, loạng choạng đến giường, sắc mặt Hoa giường trắng bệch, trong mắt đầy lệ. Lòng bàn tay thô ráp của lướt qua làn da mịn màng của nàng, trong mơ hồ lộ ra người đầy mùi rượu: “Đừng sợ.”


      nhàng cởi trói cho nàng, kéo khăn gấm trong miệng ra, Hoa kia còn run rẩy, nhưng vùng vẫy, do dự nhìn . uống rượu, trong người dường như có ngọn lửa. Lúc đè nàng nàng vẫn rất dịu dàng, nhưng mặt nạ lạnh lẽo hôn lên mặt nàng vô cùng quỷ dị.


      Lúc chậm rãi bỏ mặt nạ, người dưới thân đột nhiên trợn tròn mắt, ra sức giãy dụa, Mạc Hồ bên ngoài nghe được tiếng kêu thảm thiết như vậy, khỏi rùng mình mấy cái.


      “Đừng kêu. . . . Đừng kêu. . . .” Giọng của rất , nhưng dù thế nào cũng có chút hiệu quả trấn an nào. Cuối cùng mất hết tính nhẫn nại, tiếp tục hoạt động kịch liệt, tay siết chặt cổ nàng, vô tình phản chiếu trong mắt, giọng cũng mang theo dịu dàng nào nữa, khát máu và lạnh lẽo: “Nữ nhân các ngươi đều như vậy! Đều như vậy. . . .”


      Mạc Hồ đứng bên ngoài nửa canh giờ, lúc đá cửa ra, toàn thân sát khí, lập tức về phòng Thất Diệp. Nhìn vào trong phòng, lại là thi thể nữ,vì mất pháp lực mà dần dần trở về nguyên hình. Mạc Hồ bên thu dọn tàn cuộc hỗn loạn, bên lo lắng nhìn hướng vương khỏi. . . .Linh chi kia, đêm nay sợ là lành ít dữ nhiều. . . .

      Chương 26:

      Lúc vương đạp cửa vào, Thất Diệp chưa ngủ say, nghe thấy tiếng vang lập tức ngồi dậy, cảnh giác nhìn . Xem ra Vương có chuẩn bị, vung tay lên chặn miệng của lại, khi thân hình cao lớn kia đè xuống miệng bị bịt, ngay cả muốn khóc cũng được. Tính cách của Vương này, cũng phải khuất phục.


      Nếu vương chỉ là do tức giận và ham muốn, vừa lúc muốn phát tác cũng sai. vốn chuẩn bị tốt đủ loại biện pháp đề phòng thét chói tai phản kháng, hạ quyết tâm nhất định phải Bá Vương thượng ngạnh cung [1]. Làm sao đoán được sau khi hôn hồi, ngay cả quần áo cũng cởi, vỗ về đầu vai trần của , phát người dưới thân hề giãy dụa, chuyện này. . . . Hình như có chút kỳ quái.


      [1] Bá Vương thượng ngạnh cung: Rape!!! >”””<


      Vì thế, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú, tự giác nới lỏng tay, Mỗ Thảo nâng mí mắt, đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dưới mặt nạ, bất đắc dĩ “Ngươi. . . . Đừng có giận vui thất thường giống ông già như vậy. . . . . Bây giờ khóc được, ngươi cho ta chút thời gian để chuẩn bị tinh thần được ?”


      Vương 囧


      Ồn ào như vậy lúc, vương còn tâm tình mà Bá Vương thượng ngạnh cung nữa, nghiêng người nằm kế bên , hai tay ôm vào lòng, Mỗ Thảo cũng buồn ngủ, nhưng lại hứng thú quan sát mặt nạ của vương. vương đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của , khoảng cách gần như vậy, dù có mặt nạ ngăn cách, vị trí này cũng mấy dễ chịu: “ nhìn cái gì?”


      “Ta , ngươi đừng tức giận nha!” Bây giờ Thất Diệp cũng có chút sợ vị đại gia này phát cáu rồi.


      “Ngươi .”


      “Ách. . . . Ngày nào ngươi cũng mang theo cái mặt nạ này, thấy khó chịu sao?” xong, hai tay che cổ mình lại, dè dặt nhìn .


      Nam nhân kế bên cũng chỉ đưa tay chạm vào mặt nạ cứng mặt, lời nào. Mỗ Thảo nhìn , quả thực giống như tức giận, tiến gần, lúc này ấp a ấp úng : “ ra. . . . Ta cảm thấy. . . . Tuy nó bằng vàng, rất quý. . . . Ở cũng có hoa văn rất độc đáo, nếu như khuôn mặt bình thường, đeo nó lên, quả có chút lạnh lùng, cũng có chút thần bí. . . .”


      “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”


      “Ờm. . . .” Mỗ Thảo chú ý tỉ mỉ động tác của vị đại gia bên cạnh: “Ta cảm thấy, sĩ diện chỉ khổ thân thôi.”


      “To gan!” tiếng gầm lên, lần này Mỗ Thảo phản ứng rất nhanh, vèo tiếng, lao ra chút chần chừ, thế nhưng đôi tay sắt còn nhanh hơn động tác của , khi đứng dậy, chỉ trong chớp mắt ôm lấy eo của , dùng sức kéo vào trong màn lụa.


      “Oa. . . . Ngươi ngươi tức giận!!!”


      “Ta chỉ cho ngươi . . . .” Lỗ tai bị thứ gì đó cắn cái, vang lên giọng trêu tức: “Cũng ta tức giận. . . .”


      Mỗ Thảo: “. . . .”


      “Nên trừng phạt ngươi như thế nào đây. . . .” Cắn lên vành tai tinh xảo, giọng Vương úp úp mở mở: “Tiểu Hắc. . . .”


      Lúc này Mỗ Thảo rốt cục cũng kiềm nổi cảm xúc, chạy tới lật bàn, oa oa khóc lớn “Oa —— hu —— Ta muốn bị gọi là Tiểu Hắc. . . . . Oa hu hu. . . . .”


      Vương: = =


      khoảng thời gian dài Mỗ Thảo gặp Xà Quân, quản thúc của vương với cũng dần dần buông lỏng, lúc có việc gì cũng cho phép lại trong cung, đương nhiên vô cùng hiếu kỳ, lập tức chạy mọi chỗ để xem.


      Mạc Hồ phái hai thị vệ cho sai bảo, cũng thầm thở phào —— Cuối cùng cũng cần phải chơi cờ với !


      buổi hoàng hôn, dẫn theo hai thị vệ, cho cá ăn ở bở hồ cạnh cung Quang Minh, đột nhiên, có những người áo đen từ trời rơi xuống. Mấy người ít ỏi, tốn chút hơi sức đánh ngã hai thị vệ của , lâu lắm rồi động chân động tay, Thất Diệp gần như quên mất hai chữ “nguy hiểm”.


      Ra tay giống như phản xạ có điều kiện, những người đó dùng đạo pháp, cố hết sức chống cự, tám đạo sĩ vậy mà tấn công được, khụ, đương nhiên rồi, người có ít nhất tám phần công lực của Tô Yên, cũng phải là vô dụng. Chỉ là kinh nghiệm đối mặt với địch thể so được với mấy tên thân kinh bách chiến [2] này, ám khí phá bay đến, đưa tay chặn theo bản năng, bàn tay lập tức chảy máu.


      [2] Tự mình trải qua rất nhiều lần chiến đấu, kinh nghiệm phong phú.


      mạch vừa đánh vừa lui, bởi vì đứng gần cung Quang Minh, cũng bởi vì nơi này hẻo lánh, nếu ra ngoài, tới cung Đại Nam nhiều người hơn. Những người áo đen dĩ nhiên cũng nhìn ra được ý đồ của , dốc hết sức cho phá vây. Lúc hai bên chiến đấu gần nén hương, Mỗ Thảo cảm thấy hoa mắt, quần áo màu đen đứng đón gió, mặt nạ vàng chói sáng dưới ánh mặt trời, trước mặt , vương đứng khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn.


      Mấy người áo đen sửng sốt lúc, sau đó nhanh chóng lui về phía sau, ngón trỏ của Vương khẽ động, phanh thây người đứng gần, dưới ánh mặt trời, mùi máu tanh nhàn nhạt tràn khắp cung điện. Mấy đại thần thân cận ở phía sau ngay lập tức chạy vào, thấy tình hình trước mắt, kinh sợ vội vàng chạy đến tranh nhau lấy công chuộc tội, muốn bắt bang thích khách này.


      Cho dù mấy người áo đen này có sức mạnh phi thường, làm sao có thể so sánh với lực lượng nòng cốt của giới, lúc này bị giết sạch, ai sống sót.


      vương cúi người xem vết thương của Thất Diệp, Thất Diệp nhìn thi thể tứ tung đất, kỳ thực biết những người này là ai, cho dù bọn họ mặc áo đạo sĩ, cho dù để lại thứ gì có thể lên thân phận của bọn họ.


      biết ai gọi y tới, Thất Diệp mặc giúp mình băng bó vết thương tay, hai vết thương người, cũng nghiêm trọng. Mạc Hồ bị dọa sắc mặt trắng bệch, quỳ gối bên cạnh, dám thở mạnh. Mỗ Thảo còn ngẩn người nhìn thi thể mặt đất, khi lấy lại tinh thần phát ở trong lòng Vương, vết thương tay được băng bó tốt, chỉ là. . . .


      kinh ngạc nhìn bàn tay phải đỏ tươi. . . . Máu này chảy từ đâu ra??? Cúi đầu theo bản năng, phát áo bào đen của vương ướt mảng, cau chặt mày, cũng biết nên gì lúc này.


      “Ta muốn trở về phòng.” Giọng của phát ra đủ để chúng thần nghe thấy, Vương gật đầu, ôm trở về, ánh mắt Thất Diệp đảo qua đám người, thấy Xà Quân.


      Trở lại phòng, cửa vừa mới đóng lại, vùng vẫy đứng xuống, Vương nhàng cởi bỏ đai lưng, tụt áo bào đen xuống, vết thương sườn thắt lưng còn rướm máu, phải vết thương mới.


      Thất Diệp cầm thuốc, cũng may là từng bị lột da, quen với cách bôi thuốc. Thành thạo giúp rửa sạch miệng vết thương, nhanh chân nhanh tay lấy thuốc mặt đất, vương bình thản ngồi ghế, nhìn vùi đầu bận bịu.


      “Người tới là ai?” Giọng điệu muốn hỏi, mục đích của những người này ràng là .


      biết”. Mỗ Thảo trả lời dứt khoát, giống như việc nhắc tới liên quan tới mình. Lúc xong hai chữ này, vẫn nghĩ đến tông chủ áo trắng tóc đen kia, từng dịu dàng như thế bên tai , rằng rất thích .


      biết?” Vương nắm tay , dối vụng về như vậy, sao có thể lừa . Thất Diệp bôi xong thuốc, cười : “May mà lúc đó ngươi tới đúng lúc, nếu ta bị bắt rồi.”


      kéo áo bào lên, thành thạo cột đai lưng lại “ ai có thể mang ngươi khỏi ta.” Đúng vậy, ai có thể mang ngươi khỏi ta, bởi vì vết thương của ngươi, đau khổ của ngươi, ta đều cảm thấy. . .
      mal thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27: Khuôn mặt của vương

      ngày kia, vết thương cũ lẫn mới của vương nứt ra, do đó chiếm được đồng tình của Mỗ Thảo, lừa tắm cùng. Mỗ Thảo chịu, ngay lập tức lùi lại van xin, liền được thay thế bằng bôi thuốc.


      Mỗ Thảo cầm bình ngọc trắng, thầm: các vết thương được bôi thuốc cả, người này là.


      thầm vẫn là thầm, vẫn biết nên chọc vào người nào.


      vương ở trong suối nước nóng tại Ly Sơn, xét thấy vị tháp sắt trước mặt này vui buồn thất thường, Mỗ Thảo thể hưởng thụ cảm giác “Nước nóng ấm tẩy nõn nà”, chỉ có thể mặc quần áo chỉnh tề đứng ở bờ, nhìn người trong suối thoải mái nhàn nhã ngâm nước.


      quyết xuống sao?” Tay sắt của Vương xoa lưng của mình, vẫn chưa chết tâm dụ dỗ. Mỗ Thảo lui về sau vài bước, thái độ cực kỳ kiên quyết: “ xuống.”


      “Tốt, tốt, vậy ngươi tới đây, đứng xa như vậy sao bôi thuốc được.”


      ngâm nước mà còn bôi thuốc. . . .” Mỗ Thảo oán thầm, ngẩng đầu tới, trái lại, Mạc Hồ đứng giữ cửa sắc mặt hồng hồng, vô cùng tự giác lùi ra ngoài cửa, cẩn thận kéo mành châu xuống.


      Mỗ Thảo thấm thuốc, suy nghĩ nên bôi chỗ nào, vương ghé nửa người vào bờ, những giọt nước lăn dài mặt nạ vàng: “Xuống đây giúp ta , ta thề động tay động chân.”


      được.” Mỗ Thảo lại cảnh giác lùi lại vài bước, xem ra, RP [1] của vương cạn kiệt nghiêm trọng rồi. = =


      [1] RP: nhân phẩm


      “Nhưng mà ngâm mình trong nước cảm thấy rất thích nha. . . .” Nếu lúc này có mấy vị đại thần giới ở đây, nhất định kinh ngạc tới nỗi hai tròng mắt cũng rớt xuống đất, vị vua trầm của bọn dùng sắc dụ Hoa nương [2]. . . . .


      [2] Hoa nương: ý chỉ “kỹ nữ”, nhưng ở đây có nghĩa xấu, có thể hiểu là xinh đẹp.


      “Hơn nữa, da cũng rất mịn, ngươi thử xem. . . .”


      cần.” Đầu vẫn lắc như trống bỏi, nhưng mắt lại đảo liên tục, có hy vọng! vương cố gắng ngừng: “Ta đường đường là vua của giới, lừa cọng cỏ vàng như ngươi làm gì, hay là ngươi sờ ta thử xem, xem có phải ? Hử?”


      Bàn tay mềm mại sờ lên làn da thô ráp, chỉ chạm vào cánh tay cường tráng của như lướt nước, vương bị kích thích muốn kéo tay tới, nghĩ lại lại sợ thét bể cổ họng kêu cứu mạng, vì thế nhịn lại nhịn, cuối cùng kiềm chế ra tay.


      “Sao, có lừa ngươi ?” Thấy có động tác khác, Mỗ Thảo chậm rãi qua, ừ tiếng, thuận tay rút cái đệm, ngồi xuống cạnh bờ ao, bôi bôi trét trét lên tấm lưng tráng kiện của .


      vương khép hờ mắt, cảm giác hơi lạnh lưng. Ánh mặt trời mang theo hương vị cây cỏ bay đến, suối nước nóng vô cùng yên tĩnh.


      Thoa thuốc xong, Thất Diệp cũng rời , dưới cố gắng xúi giục của vương liền cởi giày, ngồi bờ ngâm chân, vương dựa vào người , nhìn đôi chân như bạch ngọc kia ngâm trong nước, trong lòng ngứa ngáy giống như có cái gì đó ngọ nguậy.


      Từ khi nào mà trở nên háo sắc như vậy. . . . mặt thầm mắng, mặt đưa tay qua, nhàng cầm đôi chân kia, thấy Mỗ Thảo phản kháng, phát , nếu động tác nhàng chút, cũng thể gọi là háo sắc, mà phản ứng của cũng mạnh mẽ như vậy.


      “Tiểu Hắc.”


      “Hử?” Người bên cạnh ao khép hờ mắt, nằm ngửa sàn đá cẩm thạch, ánh mặt trời làm cho áo choàng trắng rộng rãi của ánh lên sắc vàng sáng lóa.


      “Tại sao lại sợ ta?” xoa chân , hạ giọng hỏi.


      Mỗ Thảo bắt đầu oán thầm: cái tính đại gia của ngươi, người ở giới ai mà sợ. Đương nhiên dám trả lời như vậy, vì vậy quyết định sang chuyện khác: “Vậy tại sao ngươi vẫn đeo mặt nạ?”


      nằm ngửa nhìn trời, nhìn thấy vẻ mặt của , chỉ cảm thấy đôi chân được vuốt ve trong lòng bàn tay to, vô cùng thoải mái.


      Đột nhiên cổ chân bị ai đó nắm lấy, kéo trượt vào trong nước. = =


      Toàn thân bị nước làm ướt sũng, vô cùng bất đắc dĩ mở to mắt, mặt nạ vàng ở ngay trước mặt , chạm vào chóp mũi .


      “Oa! ~ ~ Ngươi muốn làm gì?”


      “Ngươi. . . . thích mặt nạ này?!” Giọng của mang theo do dự.


      “Ặc, ai thích cái này?”


      “Vậy ngươi gỡ nó xuống .” vương giống như hạ quyết tâm lớn, tinh thần của Mỗ Thảo lập tức hăng hái, đều vì lòng hiếu kỳ quá lớn: “ có thể lấy xuống?”


      “Uh.” Vương vô cùng khẳng định, trái lại, Mỗ Thảo do dự: “Vậy. . . . Ta lấy xuống. . . . Ngươi giết ta diệt khẩu chứ?” = =


      “Lấy .” vương nghiêng đầu, rũ mắt, Mỗ Thảo cũng đệm thêm: “ giết ta?”


      .”


      Tay Mỗ Thảo đưa lên, có chút kích động, run run bắt đầu cởi mặt nạ ra, sắp sửa chạm vào tay sắt nắm lấy cổ tay trắng nõn của , ánh mắt vương phức tạp, muốn lại thôi.


      Mỗ Thảo nhìn , ánh mắt thậm chí có chút khẩn trương, lập tức nở nụ cười, nhưng chỉ mới cười nửa. . . . . Khi mặt nạ vàng dần được tháo ra, vẻ mặt của cứng lại. . . .


      Đây. . . .


      Mặt nạ trong tay rơi xuống nước, vang lên tiếng “tõm”, vương khẩn trương, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của , hy vọng trong mắt , khi nhìn vào mắt , nguội từng chút từng chút . yên lặng nhặt mặt nạ chìm vào đáy nước, trong nháy mắt đeo lên, xoay người , để nhìn vẻ mặt của .


      Mà Mỗ Thảo vẫn còn chìm trong kinh hãi cùng cực, mặt của giống như bị kịch độc ăn mòn, da thịt nhăn nheo như như vỏ cây, rất nhiều chỗ nổi lên từng mảng từng mảng, còn nhìn mắt mũi.


      Càng đáng sợ hơn chính là vết đao xuyên từ gò má trái sang má phải, miệng vết thương hung dữ mở rộng, giống như hé miệng cười to, nhìn vết thương như vậy, chắc chắn ai có thể tin là người trước mặt còn sống.


      “Ta trước.” chỉnh lại y phục của mình, trong giọng mang theo chút chật vật. Thất Diệp nhìn bóng dáng màu đen của nhanh chóng vén rèm ra, lại thấy cảm thấy bóng lưng kia đơn đến thế.


      “Hắc, Hắc phi, sao ngươi để cho vương bỏ !” Mạc Hồ vừa thấy bóng lưng vương liền biết tốt, đứng bờ ao, từ cao nhìn xuống, thuyết giáo: “ lâu vương nhàn hạ thoải mái như vậy, ngươi biết hả?!”


      Mỗ Thảo còn chưa hồi thần, biết vì sao, trong đầu đều là hình bóng mới rời khỏi kia, thuận miệng : “Mặt của Vương. . . . Sao lại như thế?”


      Mạc Hồ đứng ngớ ra: “ Cái gì là mà sao lại như thế?”


      Mỗ Thảo trong lòng hoảng sợ, chẳng lẽ thuộc hạ của cũng biết? hỏi lại, vẫy vẫy tay, ý bảo lui ra.
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :