1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Truyền thuyết yêu nghiệt - Nhất Độ Quân Hoa (89C +1PN) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: MỘC PHI HUYỀN

      Mộc Phi Huyền bắt đầu tiếp nhận trọng trách dạy Thất Diệp, nhưng ràng vui, tại vườn sau Huyền Tự Cảnh, trong đình đá bên cạnh núi giả, tay chống trán, tóc dài như mực xõa tung, tháo ra vòng ngọc thạch tượng trưng cho vị trí tông chủ thắt trán, ngọn gió khuấy mặt hồ yên ả, mang hương cỏ hương nắng đến trước mặt, bám lên ngọn tóc đen cuộn bay, người lúc này giống như muốn bay theo gió.


      Mỗ Thảo làm bộ làm tịch tra cứu quyển đạo pháp sơ cấp trong tay, thỉnh thoảng lại liếc mắt, nhưng cũng thể tạo được phong thái động lòng. Mãi lâu sau, Mộc Phi Huyền cụp mắt, lông mi dài phủ xuống, toàn bộ bộ phận cơ thể của đều kêu than mệt mỏi, nhưng trong lòng lại vui mừng. thấy Tô Yên sau khi bị thương càng ỷ lại .


      Thế nhưng để chữa trị thương thế của nàng cần rất nhiều linh lực, dựa vào mình mình, chỉ là cố gắng gượng mà thôi.


      (“Khụ, chào mọi người.” sinh vật hình người tóc dài như cái chổi, mặc quần áo màu xám, giống như cây lau nhà bị gắn lộn cán từ sau núi giả nhảy ra: “Bởi vì người kể của chúng ta bị trúng gió mất giọng, sau đây kẻ điên ta xin tiếp tục vở kịch và vạch trần bộ mặt của Mỗ Quân ọi người.”


      Quần chúng: = =


      Sinh vật hình người đứng cạnh núi giả, khoa chân múa tay vui sướng: “Có lẽ ở đây có người hoài nghi về sức bền của Mộc tông chủ của chúng ta, quả là oan uổng, chúng ta thể nghi ngờ năng lực của Mộc tông chủ, tuy rằng thể kim thương ngã [1] như ta, nhưng chất lượng vẫn qua được chứng nhận ISO. Chỉ tiếc rằng. . . . . . cho dù đêm chín lần . . . . . . Đến lần thứ mười cũng chỉ có lòng mà có sức. . . . . .”



      [1] Cây thương vàng ngã, nghĩa là cứng cáp rắn rỏi dễ nhũn.


      Sinh vật hình người đỉnh núi giả thầm than. . . . . . ngờ trượt chân, ngã “bùm” xuống ao. . . . . . Khi thay đổi màn ảnh vẫn nghe thấy tiếng thét thảm thiết: “Đại ca, ta biết bơi a a a a a a a a a ————————————” )


      Khi Mộc Phi Huyền tỉnh lại canh giờ trôi qua. Nhìn thấy Mỗ Thảo bên cạnh ngồi lâu đến cứng người, khóe môi cong lên, thầm ghi nhớ hẳn là Thất Diệp Linh Chi cũng có loại tốt loại xấu.


      (Mỗ Thảo: = :)


      “Tiểu Thất.” Giọng của Mộc Phi Huyền lộ ra vẻ tôn quý tao nhã nhiễm chút bụi trần:


      “Chương 4 cuốn 17 là gì?”


      “Hở?” Mỗ Thảo kinh ngạc đến ngây người.


      “Dưỡng khí vong ngôn thủ, hàng tâm vi bất vi; động tĩnh tri tông tổ, vô canh tầm thùy; chân thường nhu ứng vật, ứng vật yếu bất mê; bất mê tính tự trụ, tính trụ khí tự hồi. . . . . . [2]” Mộc Phi Huyền gằn từng tiếng, mắt nhìn về phía hồ nước xanh thẳm, đầu ngón tay khẽ chạm vào cổ tay áo màu tuyết, ánh mặt trời ở người hơn xa ánh sáng rực rỡ chói mắt, thanh tao như Thanh Dương Tử, nhưng lại lợi hại nắm trời đất trong tay.


      Mỗ Thảo ngoan ngoãn nghe, gật đầu giống như gà con mổ thóc. Mộc Phi Huyền nhìn nàng lúc lâu, cuối cùng thở dài sâu, xem tốc độ tiến triển của nàng, khi nào mới có thể trị tốt thương thế cho Tô Yên đây?


      Phiên ngoại:


      Đêm, tại Phồn các, Mộc Phi Huyền dựa vào tay vịn đầu giường, thở nhìn nữ nhân nằm đùi mình. bao nhiêu năm, người cùng việc xung quanh đều thay đổi, duy đổi là vẻ đẹp của nàng. Tô Yên tóc dài màu bạc, lại thoáng óng ánh sắc tím. Ngũ quan như ân trời ban cho, vô cùng hoàn mỹ. Mắt sáng như nước, chỉ cần khẽ đảo toát lên vẻ phong tình lên lời.


      Mê người nhất là da thịt của nàng, mịn màng nõn nà, ngón tay Mộc Phi Huyền nhàng lướt qua ngực nửa để trần cuả nàng Tô, da thịt kia càng trở nên trắng nõn, giống như chỉ hơi dùng chút lực cũng chảy ra nước.


      Mộc Phi Huyền còn nhớ lần đầu tiên gặp nàng, khi đó đám thiếu niên theo nàng như sao vây quanh trăng, nàng mặc váy dài đẹp đẽ lộng lẫy, nổi bật dưới ánh trân châu hồng nhạt, giống như tiên giáng trần. Mà mình. . . . . . Chỉ là thiếu niên rất bình thường. . . . . .


      “Yên.” hiểu tại sao lại động tình, bỗng cảm thấy cho dù chết tay nàng cũng hề gì.


      Tô Yên đương nhiên cũng cảm thấy vật trong cơ thể mình càng thêm cứng rắn mạnh mẽ, nằm ngực , móng tay đính đá quý cào lên lồng ngực rắn chắc của . Quả nhiên, rất nhanh thấy được ánh mắt gần như mê loạn của đối phương. Mộc Phi Huyền hừ tiếng nhấn vào thân dưới nàng, nàng bắt đầu thử hấp thu tinh lực của đối phương, thấy Mộc Phi Huyền cau mày nhưng phản đối cũng yên lòng.


      đến Tô Yên, tu vi của nàng tuyệt đối thua vẻ đẹp của nàng. Gần như tất cả mọi người ở thiên giới đều biết đại mỹ nhân này có gai, biết bao nhiêu người thèm dãi, nhưng cuối cùng hoa lại rơi xuống thằng nhóc Mộc Phi Huyền có danh tiếng gì.


      Thế nhưng nhiều năm về sau, mọi người mới bội phục con mắt độc đáo của nàng. nay Mộc Phi Huyền và nàng, có thể đôi tình nhân trời sinh, nhưng với nàng, lại vĩnh viễn như lần đầu gặp gỡ.


      Khi đó từng có người cười nhạo là tôi tớ của vợ, tay Mộc Phi Huyền vòng qua eo nàng, cười đến rực rỡ: “Có người vợ như vậy, làm tôi tớ cũng là hạnh phúc của Mộc mỗ.”


      đêm dây dưa, Mộc Phi Huyền thể so với Thanh Dương Tử, chủ yếu tu hành đạo pháp hệ khống chế, thể lực cùng nội lực hồi phục chậm hơn Thanh Dương Tử rất nhiều. Cho nên ngày hôm sau, khi đại đệ tử Vô Trần gõ cửa, thậm chí muốn trả lời.


      Đương nhiên cũng chỉ là muốn mà thôi, ở đây cần làm việc theo quy tắc. cố gắng thay quần áo, mỹ nhân giường vẫn say trong giấc xuân Hải Đường [3], thương vén lên tóc đen trán nàng, dịu dàng khẽ kéo lại chăn cho nàng.


      Hôm nay cần phải đích thân kiểm tra đạo pháp các đệ tử cấp , cần xử lý bọn có tội mà Diệt Tự Cảnh đưa đến, có hai đạo hữu đến đây bàn bạc cùng mình. . . . . Đúng rồi, còn có gốc cây Thất Diệp Linh Chi làm người đau đầu kia. . . . . .


      Mộc Phi Huyền vừa nghĩ tới việc hôm nay, vừa ra ngoài, lau mặt bằng nước lạnh, cuối cùng cũng trút bớt được vẻ mỏi mệt. Mỗ Thảo phải rời giường, vui vẻ ở sau vườn, muốn thử xem có thể nhảy lên núi giả được .


      Cầm nhánh cây lá xanh ươn ướt trong tay áng chừng, Mộc Phi Huyền hỏi chút thành quả học tập hôm qua, nàng vấp trượt cũng phải đưa lưng ra. Dặn dò chương tiết cần đọc thuộc lòng hôm nay, Mộc Phi Huyền dựa vào ghế mây ngủ gật, Mỗ Thảo thấy có vẻ quá mệt mỏi, cũng dám làm ồn, lại dám , ngoan ngoãn ngồi đọc sách,


      Vì vậy trong đình Trầm Hương to như vậy, người làm bộ đọc sách, người chống tay lên trán, nhắm mắt nghỉ ngơi.


      Vậy mà buổi chiều Thanh Dương Tử lại đến, Mỗ Thảo mong trái ngóng phải, thấy Xà Quân, khó tránh khỏi có chút thất vọng. cũng quá để ý, lúc ở đình chơi cờ với Mộc Phi Huyền, thắng đến ván thứ tư Vô Trần tiến vào bẩm báo: “Tông chủ, hai vị đạo trưởng Kỳ Liên Sơn tới.”


      Thanh Dương Tử mỉm cười đặt quân cờ xuống, có lẽ đại cục định rồi. Mộc Phi Huyền cười bỏ quân cờ trong tay: “Thôi thôi, ta thua.”


      Thanh Dương Tử vẫy vẫy phất trần, mỉm cười trêu ghẹo: “Đạo hữu, đầu chữ sắc là cây đao.”


      Mộc Phi Huyền mặt đỏ lên, xấu hổ ho tiếng, thuận tiện dời đề tài: “, cùng gặp hai vị đạo hữu Liên, Hà.”


      Hai người đứng dậy rời , lúc gần Thanh Dương Tử nhìn Mỗ Thảo đứng hầu bên, thấy có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều, cũng vừa lòng.


      Chú thích


      [3] Hải Đường Xuân Thụy: hay Hải Đường Xuân Thụy Tảo


      Trong “Lãnh Trai Dạ Thoại” của Tống Thích Huệ Hồng có ghi lại khi Đường Minh Hoàng lên Trầm Hương Đình cho triệu Thái Chân Phi, tới giờ mão vẫn ngủ say chưa tỉnh, lệnh cho kẻ hầu Cao Lực Sĩ tới đỡ. Phi tử khi say ngủ son phấn, tóc xoa rối tung, thể bái lạy. Minh Hoàng cười rạng rỡ: “Phi tử mà say, ngủ thằng đến khi hải đường nở cũng chưa biết chừng nhỉ!”. Đây là điển cố lưu lại về “Hải Đường Xuân Thụy”.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: MỘC PHI HUYỀN

      Mộc Phi Huyền bắt đầu tiếp nhận trọng trách dạy Thất Diệp, nhưng ràng vui, tại vườn sau Huyền Tự Cảnh, trong đình đá bên cạnh núi giả, tay chống trán, tóc dài như mực xõa tung, tháo ra vòng ngọc thạch tượng trưng cho vị trí tông chủ thắt trán, ngọn gió khuấy mặt hồ yên ả, mang hương cỏ hương nắng đến trước mặt, bám lên ngọn tóc đen cuộn bay, người lúc này giống như muốn bay theo gió.


      Mỗ Thảo làm bộ làm tịch tra cứu quyển đạo pháp sơ cấp trong tay, thỉnh thoảng lại liếc mắt, nhưng cũng thể tạo được phong thái động lòng. Mãi lâu sau, Mộc Phi Huyền cụp mắt, lông mi dài phủ xuống, toàn bộ bộ phận cơ thể của đều kêu than mệt mỏi, nhưng trong lòng lại vui mừng. thấy Tô Yên sau khi bị thương càng ỷ lại .


      Thế nhưng để chữa trị thương thế của nàng cần rất nhiều linh lực, dựa vào mình mình, chỉ là cố gắng gượng mà thôi.


      (“Khụ, chào mọi người.” sinh vật hình người tóc dài như cái chổi, mặc quần áo màu xám, giống như cây lau nhà bị gắn lộn cán từ sau núi giả nhảy ra: “Bởi vì người kể của chúng ta bị trúng gió mất giọng, sau đây kẻ điên ta xin tiếp tục vở kịch và vạch trần bộ mặt của Mỗ Quân ọi người.”


      Quần chúng: = =


      Sinh vật hình người đứng cạnh núi giả, khoa chân múa tay vui sướng: “Có lẽ ở đây có người hoài nghi về sức bền của Mộc tông chủ của chúng ta, quả là oan uổng, chúng ta thể nghi ngờ năng lực của Mộc tông chủ, tuy rằng thể kim thương ngã [1] như ta, nhưng chất lượng vẫn qua được chứng nhận ISO. Chỉ tiếc rằng. . . . . . cho dù đêm chín lần . . . . . . Đến lần thứ mười cũng chỉ có lòng mà có sức. . . . . .”



      [1] Cây thương vàng ngã, nghĩa là cứng cáp rắn rỏi dễ nhũn.


      Sinh vật hình người đỉnh núi giả thầm than. . . . . . ngờ trượt chân, ngã “bùm” xuống ao. . . . . . Khi thay đổi màn ảnh vẫn nghe thấy tiếng thét thảm thiết: “Đại ca, ta biết bơi a a a a a a a a a ————————————” )


      Khi Mộc Phi Huyền tỉnh lại canh giờ trôi qua. Nhìn thấy Mỗ Thảo bên cạnh ngồi lâu đến cứng người, khóe môi cong lên, thầm ghi nhớ hẳn là Thất Diệp Linh Chi cũng có loại tốt loại xấu.


      (Mỗ Thảo: = :)


      “Tiểu Thất.” Giọng của Mộc Phi Huyền lộ ra vẻ tôn quý tao nhã nhiễm chút bụi trần:


      “Chương 4 cuốn 17 là gì?”


      “Hở?” Mỗ Thảo kinh ngạc đến ngây người.


      “Dưỡng khí vong ngôn thủ, hàng tâm vi bất vi; động tĩnh tri tông tổ, vô canh tầm thùy; chân thường nhu ứng vật, ứng vật yếu bất mê; bất mê tính tự trụ, tính trụ khí tự hồi. . . . . . [2]” Mộc Phi Huyền gằn từng tiếng, mắt nhìn về phía hồ nước xanh thẳm, đầu ngón tay khẽ chạm vào cổ tay áo màu tuyết, ánh mặt trời ở người hơn xa ánh sáng rực rỡ chói mắt, thanh tao như Thanh Dương Tử, nhưng lại lợi hại nắm trời đất trong tay.


      Mỗ Thảo ngoan ngoãn nghe, gật đầu giống như gà con mổ thóc. Mộc Phi Huyền nhìn nàng lúc lâu, cuối cùng thở dài sâu, xem tốc độ tiến triển của nàng, khi nào mới có thể trị tốt thương thế cho Tô Yên đây?


      Phiên ngoại:


      Đêm, tại Phồn các, Mộc Phi Huyền dựa vào tay vịn đầu giường, thở nhìn nữ nhân nằm đùi mình. bao nhiêu năm, người cùng việc xung quanh đều thay đổi, duy đổi là vẻ đẹp của nàng. Tô Yên tóc dài màu bạc, lại thoáng óng ánh sắc tím. Ngũ quan như ân trời ban cho, vô cùng hoàn mỹ. Mắt sáng như nước, chỉ cần khẽ đảo toát lên vẻ phong tình lên lời.


      Mê người nhất là da thịt của nàng, mịn màng nõn nà, ngón tay Mộc Phi Huyền nhàng lướt qua ngực nửa để trần cuả nàng Tô, da thịt kia càng trở nên trắng nõn, giống như chỉ hơi dùng chút lực cũng chảy ra nước.


      Mộc Phi Huyền còn nhớ lần đầu tiên gặp nàng, khi đó đám thiếu niên theo nàng như sao vây quanh trăng, nàng mặc váy dài đẹp đẽ lộng lẫy, nổi bật dưới ánh trân châu hồng nhạt, giống như tiên giáng trần. Mà mình. . . . . . Chỉ là thiếu niên rất bình thường. . . . . .


      “Yên.” hiểu tại sao lại động tình, bỗng cảm thấy cho dù chết tay nàng cũng hề gì.


      Tô Yên đương nhiên cũng cảm thấy vật trong cơ thể mình càng thêm cứng rắn mạnh mẽ, nằm ngực , móng tay đính đá quý cào lên lồng ngực rắn chắc của . Quả nhiên, rất nhanh thấy được ánh mắt gần như mê loạn của đối phương. Mộc Phi Huyền hừ tiếng nhấn vào thân dưới nàng, nàng bắt đầu thử hấp thu tinh lực của đối phương, thấy Mộc Phi Huyền cau mày nhưng phản đối cũng yên lòng.


      đến Tô Yên, tu vi của nàng tuyệt đối thua vẻ đẹp của nàng. Gần như tất cả mọi người ở thiên giới đều biết đại mỹ nhân này có gai, biết bao nhiêu người thèm dãi, nhưng cuối cùng hoa lại rơi xuống thằng nhóc Mộc Phi Huyền có danh tiếng gì.


      Thế nhưng nhiều năm về sau, mọi người mới bội phục con mắt độc đáo của nàng. nay Mộc Phi Huyền và nàng, có thể đôi tình nhân trời sinh, nhưng với nàng, lại vĩnh viễn như lần đầu gặp gỡ.


      Khi đó từng có người cười nhạo là tôi tớ của vợ, tay Mộc Phi Huyền vòng qua eo nàng, cười đến rực rỡ: “Có người vợ như vậy, làm tôi tớ cũng là hạnh phúc của Mộc mỗ.”


      đêm dây dưa, Mộc Phi Huyền thể so với Thanh Dương Tử, chủ yếu tu hành đạo pháp hệ khống chế, thể lực cùng nội lực hồi phục chậm hơn Thanh Dương Tử rất nhiều. Cho nên ngày hôm sau, khi đại đệ tử Vô Trần gõ cửa, thậm chí muốn trả lời.


      Đương nhiên cũng chỉ là muốn mà thôi, ở đây cần làm việc theo quy tắc. cố gắng thay quần áo, mỹ nhân giường vẫn say trong giấc xuân Hải Đường [3], thương vén lên tóc đen trán nàng, dịu dàng khẽ kéo lại chăn cho nàng.


      Hôm nay cần phải đích thân kiểm tra đạo pháp các đệ tử cấp , cần xử lý bọn có tội mà Diệt Tự Cảnh đưa đến, có hai đạo hữu đến đây bàn bạc cùng mình. . . . . Đúng rồi, còn có gốc cây Thất Diệp Linh Chi làm người đau đầu kia. . . . . .


      Mộc Phi Huyền vừa nghĩ tới việc hôm nay, vừa ra ngoài, lau mặt bằng nước lạnh, cuối cùng cũng trút bớt được vẻ mỏi mệt. Mỗ Thảo phải rời giường, vui vẻ ở sau vườn, muốn thử xem có thể nhảy lên núi giả được .


      Cầm nhánh cây lá xanh ươn ướt trong tay áng chừng, Mộc Phi Huyền hỏi chút thành quả học tập hôm qua, nàng vấp trượt cũng phải đưa lưng ra. Dặn dò chương tiết cần đọc thuộc lòng hôm nay, Mộc Phi Huyền dựa vào ghế mây ngủ gật, Mỗ Thảo thấy có vẻ quá mệt mỏi, cũng dám làm ồn, lại dám , ngoan ngoãn ngồi đọc sách,


      Vì vậy trong đình Trầm Hương to như vậy, người làm bộ đọc sách, người chống tay lên trán, nhắm mắt nghỉ ngơi.


      Vậy mà buổi chiều Thanh Dương Tử lại đến, Mỗ Thảo mong trái ngóng phải, thấy Xà Quân, khó tránh khỏi có chút thất vọng. cũng quá để ý, lúc ở đình chơi cờ với Mộc Phi Huyền, thắng đến ván thứ tư Vô Trần tiến vào bẩm báo: “Tông chủ, hai vị đạo trưởng Kỳ Liên Sơn tới.”


      Thanh Dương Tử mỉm cười đặt quân cờ xuống, có lẽ đại cục định rồi. Mộc Phi Huyền cười bỏ quân cờ trong tay: “Thôi thôi, ta thua.”


      Thanh Dương Tử vẫy vẫy phất trần, mỉm cười trêu ghẹo: “Đạo hữu, đầu chữ sắc là cây đao.”


      Mộc Phi Huyền mặt đỏ lên, xấu hổ ho tiếng, thuận tiện dời đề tài: “, cùng gặp hai vị đạo hữu Liên, Hà.”


      Hai người đứng dậy rời , lúc gần Thanh Dương Tử nhìn Mỗ Thảo đứng hầu bên, thấy có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều, cũng vừa lòng.


      Chú thích


      [3] Hải Đường Xuân Thụy: hay Hải Đường Xuân Thụy Tảo


      Trong “Lãnh Trai Dạ Thoại” của Tống Thích Huệ Hồng có ghi lại khi Đường Minh Hoàng lên Trầm Hương Đình cho triệu Thái Chân Phi, tới giờ mão vẫn ngủ say chưa tỉnh, lệnh cho kẻ hầu Cao Lực Sĩ tới đỡ. Phi tử khi say ngủ son phấn, tóc xoa rối tung, thể bái lạy. Minh Hoàng cười rạng rỡ: “Phi tử mà say, ngủ thằng đến khi hải đường nở cũng chưa biết chừng nhỉ!”. Đây là điển cố lưu lại về “Hải Đường Xuân Thụy”.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Xiên cọc đem ra ngoài chôn ngay, chôn ngay, chôn ngay



      Hai vị đạo trưởng Liên, Hà, cũng coi như có tiếng tăm vang dội, tất nhiên nếu nổi danh đời nào hẹn đến bàn bạc được với người có thân phận như Mộc Phi Huyền.


      Mấy người tới đại sảnh, hai lão đạo sĩ ngồi uống trà lâu. Thấy Thanh Dương Tử, hiển nhiên thể trò chuyện phen.


      là nghiệm chứng đạo pháp, tất nhiên tránh khỏi động thủ. Thanh Dương Tử liếc nhìn Mộc Phi Huyền, giọng trầm xuống nhưng lại tràn đầy trêu tức: “Bạn tốt hôm qua dùng sức quá độ, hôm nay Thanh Dương Tử thay bạn tốt ngăn lại Liên đạo hữu.”


      Mộc Phi Huyền đặt chén lên miệng, nghe vậy cười nhạt, dứt khoát làm kẻ da mặt dày đến cùng: “Vậy xin làm phiền đạo hữu Thanh Dương Tử.”


      Đó là lần đầu tiên Mỗ Thảo nhìn thấy hai người chân chính xuất thủ. Liên đạo trưởng mà Thanh Dương Tử phải đích thân ra tay, vui sướng còn kịp, tự nhiên cũng nghĩ đến chuyện khác.


      Thanh Dương Tử đối phó Liên đạo trưởng, chỉ cần dùng chiêu, dùng đạo uy vô cực dù có muốn chết tử tế cũng xong, có vẻ đây là chiêu mà người trong Đạo gia thường dùng. Trước đó Liên đạo trưởng vẫn cho là trình độ của mình tệ. . . . . . Phải đến ngày đó mới biết, muốn dùng tay chiếm giữ góc trời Đạo giáo, phải có chút tài năng.


      (kẻ điên: lão đại cần bàn chải [1] sao? Bàn chải đánh răng? Hay bàn chải đánh giầy?


      Mỗ Quân ——||||||: cút!)


      [2] Từ “tài năng” và “bàn chải” trong tiếng Trung phát gần giống nhau.


      Kết quả của trận tỷ thí này là, trong khi Hà đạo trưởng tỷ võ với Mộc Phi Huyền, dường như còn hy vọng, Mộc Phi Huyền ra tay gần như hề chống đỡ, dĩ nhiên đối với người khôn khéo như Mộc Phi Huyền, hiển nhiên hiểu đạo lý đánh nhanh thắng nhanh, thế nên sau chiêu thứ nhất Hà đạo trưởng cảm thấy phần thắng của mình là số rồi, nếu thắng được quả là bàn đẹp.


      Mong sao đánh mất hòa khí, huống chi thua dưới tay hai người kia cũng coi như vinh quang. Vài người đề nghị cùng nhau tham quan Huyền Tự cảnh, Mộc Phi Huyền mặc dù cực kỳ mệt mỏi, cũng sảng khoái đồng ý.


      Vì vậy đám người có liên quan dạo chơi khuôn viên, đại đệ tử của Huyền Tự Cảnh làm hướng dẫn viên du lịch. Thanh Dương Tử là người khiêm tốn, cho nên cũng phô trương của cải.


      “Bên này là rừng Bách Điểu, nhiều năm qua thu nhận vô số loài chim tu tiên, bởi chỗ này u nhã vắng vẻ, thế nên mở riêng cho chúng. . . . . .” Phu nhân Cừu Nguyệt dịu dàng cất tiếng, uyển chuyển lai lịch các nơi, mấy người quan sát nơi thâm sơn cùng cốc này, nhịn được chậc lưỡi tán thưởng: Ôi tiên cảnh, ôi tiên cảnh.


      “Lần này Huyền Tự cảnh thu nhận Thất Diệp, khiến cho nhiều kẻ nảy lòng tham, Mộc đạo hữu cần phải đề phòng hơn nữa mới được.”


      “Đạo trưởng Thanh Dương Tử xin yên tâm.” Cừu Nguyệt đáp lại lời của Thanh Dương Tử: “Huyền Tự Cảnh từ trước tới nay đều canh phòng vô cùng nghiêm mật, mỗi nhóm gồm 24 đệ tử xuất sắc thay phiên nhau tuần tra, ruồi muốn bay vào còn khó . . . . .”


      xong rồi. . . . . .” tiểu đạo sĩ từ Dược Vương cốc chạy như bay tới đây, chạy ngừng đến mức thở hồng hộc như trâu: “Tông chủ, trong Dược Vương cốc phát tám tên tộc lai lịch, cầm trong tay lồng bắt , bên trái mai phục ở Dược Vương cốc được hai tháng, bên phải là mình phát trước, chính giữa mình gần đây mới đến, cuối cùng đánh nhau quanh đống nấm mèo đen.”


      Mộc Phi Huyền: = =


      Cừu Nguyệt: = = ++++


      Vô Trần: @_@


      Mọi người: . . . . . .


      Đám người chuyện phiếm cả buổi chiều, cuối cùng cũng đứng dậy rời . Mộc Phi Huyền tiễn Thanh Dương Tử rất thư thả, nhìn Thất Diệp Linh Chi đứng bên cạnh, biết Thanh Dương Tử bắt đầu thấy yên tâm. Làm sao để dẫn ra linh lực của Thất Diệp Linh Chi, thầm tính toán.


      Vết thương của Tô Yên nhờ có dốc sức duy trì nên chuyển biến xấu, nhưng giới hạn chịu đựng của nàng cũng sắp hết rồi. Nhớ tới mỗi lần nàng vì chịu nổi mà nhào vào lòng mình đong đưa, khóe môi Mộc Phi Huyền khẽ nhếch, bất giác lên nụ cười dịu dàng.


      Phiên ngoại : Tô Mộc


      Cuộc sống này luôn có rất nhiều việc ngoài ý muốn, giống như hôm qua Mỗ Quân ra cửa quên khóa vòi nước, ngờ lại tái được cảnh nước ngập Kim Sơn [2]. Gặp Tô Yên, cũng là điều mà Mộc Phi Huyền ngờ tới.


      Có lẽ Thất Diệp cũng rất khó mà ngờ được, vị Mộc tông chủ ưu nhã tôn quý từng có lúc ngông cuồng như thế.


      Mộc Phi Huyền từng là người đàn ông cực kỳ bình thường, cậy có võ nghệ cao, dùng nắm đấm với đao kiếm giải quyết mọi chuyện. Cho đến lần bị kẻ thù hợp lại đuổi giết, có giỏi đến mấy cũng đấu nổi nhiều người, công phu cao đến đâu cũng sợ dao phay. Chờ tới khi giải quyết xong đám ô hợp này, mình cũng thoi thóp còn hơi sức, trong tình tiết khoa trương lại giả tạo này, gặp gỡ Tô Yên.


      Ánh mắt Tô Yên quả độc đáo, nam nhân bàn tay nhuốm máu vì sinh tồn thường là người nặng tình nghĩa nhất, mặc dù chưa bao giờ tiếng , nhưng so với đám công tử bột bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa tốt hơn rất nhiều.


      Nàng tự tay chăm sóc tháng, tháng đó biến người đàn ông này trở thành chồng nàng, cũng thành người hầu của nàng. Về sau, dù cho Tô Yên đòi sao trời, Mộc Phi Huyền cũng chút do dự nhổ hai bãi nước bọt tay, sau đó tìm nơi cao nhất leo lên hái.


      Mấy năm nay cầu của Tô Yên đối với càng ngày càng cao, vì vậy nam nhân từng chỉ biết động thủ động miệng dần dần biết chú ý đến dáng vẻ của mình, biết nhìn mặt mà chuyện, biết tính toán kỹ càng, cũng sa vào trong vòng đấu đá quyền lực gian dối mà chẳng hề thích.


      Mà Mộc Phi Huyền bây giờ, còn nhìn ra vẻ ngông cuồng thời trẻ, lúc Tô Yên có ở đây, luôn mang theo nụ cười lạnh nhạt, ưu nhã tôn quý, giống như ngăn cách với mọi người bởi bức tường vô hình, cứ thần bí, cao ngạo như thế.


      Mọi người đánh giá và Thanh Dương Tử, luôn dùng hình ảnh nhà núi với khu nhà cấp cao trong thành phồn hoa để hình dung.


      (Thanh Dương Tử tức tối nghiêng ngả: Kẻ nào? Kẻ nào hả, kẻ nào dám hình dung như thế? ? ? Xiên cọc đem ra ngoài chôn ngay, chôn ngay, chôn ngay! ! ! !)


      [2] Theo truyền thuyết, có con rắn trắng tu hành 1000 năm, cuối cùng tu hành thành con người, trở thành Bạch Nương xinh đẹp đoan trang, có con rắn xanh khác tu hành 500 năm cũng trở thành Tiểu Thanh hồn nhiên. Hai người rủ nhau đến Tây Hồ chơi, khi đến Đoạn Kiều, Bạch Nương nhìn thấy thư sinh trắng trẻo trong đám người, nội tâm bỗng ngầm. Tiểu Thanh liền hoá phép, cho trời mưa to. Thư sinh trắng trẻo Từ Tiên cầm ô đến bên hồ thuyền.


      “Ai đó đứng thuyền


      ở đằng trước đây”


      Nhìn thấy Bạch Nương và Tiểu Thanh bị ướt đẫm cả người, Từ Tiên vội vàng đưa ô cho họ tránh mưa, còn mình lại tránh ra xa, mặc ưa xối xả vào người. Bạch Nương thấy Từ Tiên thà, càng thêm mến, Từ Tiên cũng đem lòng Bạch Nương xinh đẹp. Được giúp đỡ của Tiểu Thanh, Từ Tiên và Bạch Nương kết duyên vợ chồng, và mở hiệu thuốc tại bên Tây Hồ, cứu trị người bệnh, bà con đều rất quý mến hai vợ chồng họ.


      Nhưng pháp sư Pháp Hải của Chùa Kim Sơn cho rằng Bạch Nương là quái, làm hại dân gian. Pháp Hải bảo Từ Tiên, Bạch Nương là hoá thân của con rắn trắng, còn dậy Từ Tiên làm thế nào để nhận ra con rắn trắng. Từ Tiên nửa tin nửa ngờ. Khi đến tết Đoan Ngọ̣, mọi người đều uống rượu Hùng Hoàng để tránh gian tà, Từ Tiên theo lời dặm của Pháp Hải, bắt ép Bạch Nương uống rượu Hùng Hoàng. Lúc đó Bạch Nương mang thai, nhưng thể từ chối Từ Tiên, sau khi uống rượu, lập tức ra nguyên hình của con rắn, Từ Tiên sợ hãi chết liền. Vì cứu Từ Tiên, Bạch Nương bất chấp mang thai, đến núi Côn Lôn xa xôi tìm thuốc Linh Chi có thể cải tử hoàn sinh. Bạch Nương đánh nhau quyết liệt với vệ sĩ bảo vệ Linh Chi, vệ sĩ bị Bạch Nương cảm hoá, tặng Linh Chi cho Bạch Nương. Từ Tiên được cứu sống, biết Bạch Nương mình, tình cảm hai vợ chồng càng đằm thắm.


      “Trong sương mù, trong nước


      Sen thầm ngát hương”


      Nhưng Pháp Hải vẫn chịu để con rắn trắng sống tại dân gian. Pháp Hải lừa Từ Tiên vào chùa Kim Sơn, cưỡng ép Từ Tiên làm tăng. Bạch Nương và Tiểu Thanh rất phẫn nộ, dẫn binh sĩ thủy tộc tấn công chùa Kim Sơn, muốn giải cứu Từ Tiên. Họ ngừng hoá phép, dẫn tới lũ lụt, chùa Kim Sơn bi lũ lụt bao vây, tức là“nước ngập chùa Kim Sơn” trong truyền thuyết. Pháp Hải cũng hoá phép mạnh mẽ, vì Bạch Nương sắp sinh đẻ, thua Pháp Hải, đành chạy trốn với bảo vệ của Tiểu Thanh. Khi họ chạy đến Đoạn Kiều, gặp Từ Tiên từ chùa Kim Sơn chạy ra. Từ Tiên và Bạch Nương trải qua tai hoạ, lại gặp nhau Đoạn Kiều, nơi hai người gặp nhau đầu tiên, xúc động vô cùng, ôm nhau lóc thẩm thiết. Bạch Nương vừa sinh hạ con trai, Pháp Hải đuổi đến nơi, ông ta tàn nhẫn giam Bạch Nương dưới tháp Lôi Phong ở bên Tây Hồ, và nguyền rủa: khi nào nước hồ cạn, tháp Lôi Phong sụp đổ, Bạch Nương mới có thể trở về dân gian.


      Nhiều năm qua, Tiểu Thanh tu hành thành tiên, trở về Tây Hồ, đánh bại Pháp Hải, hút cạn nước hồ, đánh đổ tháp Lôi Phong, cuối cùng cứu được Bạch Nương.


      Câu chuyện vui buồn gặp nhau rồi lại chia tay nhau tại cầu gẫy Tây Hồ của Bạch Nương và Từ Tiên làm xúc động biết bao nhiêu du khách, làm cho Tây Hồ càng quyến luyến lòng người.
      mal thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Ta với ấy . . . . . .

      “Phi Huyền.” Tô Yên giạng chân người Mộc Phi Huyền, hôn lên ngực Mộc Phi Huyền: “Chàng tính chữa thương cho thiếp thế nào đây.”


      Mộc Phi Huyền cầm lấy bàn tay ngọc thon thon của nàng, ngón tay nhàng chà lên, cảm nhận cảm giác mịn màng lưu lại đầu ngón tay mình: “ thể ra tay quá nhanh, ta mà ra Thanh Dương Tử nghi ngờ.”




      “Vậy phải đợi đến lúc nào mới được?”


      “Đợi đến lúc Thanh Dương Tử hoàn toàn yên tâm.”


      “Ta sợ đến lúc đó ta chỉ có một mình!” Giọng nói Tô Yên mang theo tức giận rất : “Tại sao chàng luôn luôn băn khoăn dùng dằng tới lui hả!”


      “Yên, ta để nàng có chuyện gì, nhưng mà. . . . . .”


      “Ta mặc kệ, chàng có tích chút nào hả. Chàng phải biết cách làm cho ta thể được sao?”


      “Dù sao ta cũng thể hạ độc cho ta bị câm được.”


      “Nếu như ta chàng sao?” Ánh mắt Tô Yên đột nhiên lóe sáng: “Nếu như ta chàng phải ra ngoài sao?”


      “Yên, nàng nghĩ cái gì chứ! Ta với ấy. . . . . .”


      “Thôi Phi Huyền, cứ coi như chàng hy sinh chút vì người ta mà. Trước kia phải chàng ngại luyện Dương Song Tu đại pháp sao? Có thể trực tiếp hấp thu linh lực của ta, thế phải nhanh hơn nhiều so với dẫn xuất sao?”


      “Nhưng mà ta. . . . . .” Mộc Phi Huyền mày nhíu chặt: “Nhưng mà ta. . . . . .”


      “Phi Huyền,” làm sao Tô Yên hiểu nỗi băn khoăn của , ra Mộc Phi Huyền là một người đàn ông truyền thống, vốn rất nghiêm túc với chuyện nam nữ, từ khi ở chung với Tô Yên, thèm nhìn những phụ nữ khác dù chỉ một cái.


      “Phi Huyền, ra tình cảm của chàng với thiếp, thiếp đều hiểu, rất hiểu mà.” Đầu ngón tay lướt xuống tấm lưng của người ở dưới, cảm thấy người dưới thân rên rỉ khe khẽ, Tô Yên đã quá rõ ràng nơi mẫn cảm của hắn: “ ra thiếp cũng muốn để chàng với ta. . . . . . Nhưng mà thiếp tin chàng lòng thiếp, đúng ?”


      Mộc Phi Huyền mím môi lời nào, Tô Yên liền tiếp tục giở trò vô lại: “Chàng đồng ý người ta mà. . . . . . Đồng ý người ta mà. . . . . .”


      Cảm giác người ở ngừng khiêu khích dục vọng của mình, Mộc Phi Huyền để mặc mình chìm vào thân thể của nàng, mà đầu óc thì đê mê lạc lối.


      Buổi sáng ngồi ở ̀nh Trầm Hương nhìn Thất Diệp giả vờ học bài, Mộc Phi Huyền tâm tình rõ. Nàng thỉnh thoảng liếc trộm Mộc Phi Huyền, từ người tỏa ra hơi thở mát mẻ đặc trưng của cây. Đôi mắt to tinh khiết linh động lộ ra bướng bỉnh, gò má trắng nõn vô cùng mịn màng.


      Mộc Phi Huyền nhớ bao lâu rồi mình quan sát nữ nhân, thậm chí quên mất làm sao để đến gần nữ nhân khác.


      Mỗ Thảo cũng chú ý tới ánh mắt của , còn tưởng mình ngủ gà ngủ gật bị phát , vội vàng ngồi dậy, thẳng lưng.


      Gần đến trưa, Mộc Phi Huyền kiểm tra mấy chương bài cho có, câu trả lời được, Mộc Phi Huyền quất roi mây vào lòng bàn tay , như con chó bị la, có hơi sợ nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra.


      Theo tính cách của , nếu như ở cùng với mình, hẳn là rất dễ khống chế. Mộc Phi Huyền thở dài hơi sâu, nhưng xuống tay thế nào với thế nào đây?


      Thất Diệp làm sao biết được suy nghĩ của Mộc Phi Huyền, chỉ biết giờ cơm trưa đến. Mộc Phi Huyền phất tay ra hiệu người dọn thức ăn, đây là lần đầu tiên ăn cơm cùng . Mỗ Thảo cũng cảm thấy bình thường, do dự nhìn hắn.


      Mộc Phi Huyền thuận tay chỉnh lại tóc dài trước trán, cố gắng tự nhiên: “Ăn .” Thấy chịu động đũa, hắn gắp một miếng đậu hũ đặt vào trong bát của . mới đành cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm. lúc lâu sau lại ngẩng đầu nhìn : “Tông chủ, ngài ăn sao?”


      Mộc Phi Huyền chỉ múc muỗng canh, bâng quơ nếm thử vài ngụm rồi hạ xuống, sau đó rót rượu uống mình. Thế nên ngay cả người chậm tiêu như Mỗ Thảo cũng phát hiện. . . . . . Tông chủ, hình như có tâm .


      Cứ như vậy qua mấy ngày, đạo pháp của Mỗ Thảo vẫn tiến triển chậm chạp như cũ, Tô Yên bức bách thúc giục vài lần, Mộc Phi Huyền vẫn do dự xuống tay.


      Phải nghĩ cách thúc giục hắn một phen mới được, Tô Yên nhìn bóng hai người trong ̀nh Trầm Hương, lẩm nhẩm.


      Buổi tối, Mỗ Thảo cũng sắp ngủ, có người tới cho biết, Mộc tông chủ kêu chuyến qua Khảm Thủy các. tuy có nghi ngờ, nhưng cũng ngoan ngoãn chỉnh lại quần áo rồi .


      Lúc tới đó mới phát trước cửa Khảm Thủy các bóng người, tiểu đạo sĩ Liên Bình thường đứng hầu ở cửa cũng thấy đâu. Gọi hai tiếng tông chủ mà người nào đáp lại, thăm dò đẩy cửa, nhưng cửa khóa, lập tức mở ra.


      Ngoài phòng có ai, vào trong phòng nhìn thấy Mộc Phi Huyền nằm gục bàn, có chút lo lắng: “Tông chủ?”


      Hiển nhiên có động tĩnh nào, tới thử vỗ vỗ vai , Mộc Phi Huyền rốt cuộc cũng ngẩng đầu, khẽ kêu một tiếng. Lần đầu tiên Thất Diệp thấy Mộc Phi Huyền như vậy, bình thường luôn uy nghiêm mà thần bí, ưu nhã tôn quý cao cao tại thượng, mà lúc này áo bào của nửa hở, mặt đỏ ran bất thường, hơi thở có chút dồn dập, ngờ hắn tay kéo Thất Diệp vào trong lòng mình, tay ôm lên eo nàng, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Yên, đừng đùa nữa. Ta chịu nổi đâu, đừng đùa.”


      Thất Diệp biết gì, mãi lâu mới phản ứng kịp với tư thế này, sau đó mặt đỏ lên, liền đẩy : “Tông chủ, tôi phải phu nhân, tôi. . . . . .”


      Mộc Phi Huyền bị kìm hãm, vẻ kinh ngạc thoáng qua trong nháy mắt. biết Tô Yên dùng thuốc gì, chỗ đó người như muốn nổ tung. ngờ Tô Yên lại làm như vậy, cũng hiểu chủ ý của nàng rồi.


      Trong lòng ỷ, thậm chí có loại ảo giác như bị vứt bỏ, nhưng lại chỉ trong nháy mắt thôi, cảm giác khác thường bỗng tuôn trào, thể giữ lý trí bình thường mà nghĩ được.


      Người trong lòng kháng cự kịch liệt càng thổi bùng ngọn lửa, ánh mắt Mộc Phi Huyền chợt lóe sáng, đè người xuống hung bạo hôn, Thất Diệp muốn thét chói tai nhưng chưa mở miệng ra bị nụ hôn nóng bỏng bất ngờ của bao phủ.


      Cảm giác được nhiệt độ bất thường người người đàn ông này, Thất Diệp dùng hết sức đẩy : “Tông chủ, đừng như vậy, có phải ngài thoải mái ? Tôi rót ly trà cho ngài có được . . . . . .”


      Mộc Phi Huyền quyết tâm, vung tay lên dập nến bàn, lật người đè xuống sàn gỗ vân nghiêng của Khảm Thủy các.


      Trong bóng tối chỉ nghe tiếng quần áo xé rách tơi tả, Thất Diệp ra sức muốn bắt lấy bàn tay làm loạn của , nhưng làm sao so được với sức mạnh của hắn. Tay lướt qua da thịt nhẵn mịn của , Mộc Phi Huyền cảm giác máu trong thân mình cũng sắp bốc cháy, kêu gào, sôi trào trong người hắn.


      Dùng sức cởi ra lớp áo che chắn người , Mộc Phi Huyền hôn lên ngực , mùi hương mát mẻ đó như liều tình dược, thậm chí kịp đùa giỡn cho đủ, vật dưới người mình phản kháng mạnh mẽ, thở gấp ồ ồ, lúc này còn để ý tới đó có phải điều mình muốn hay .


      Đưa vật nhô lên như sắp nổ tung vào trong, người bên dưới dường như bất ngờ hoảng sợ, ra sức giãy dụa để cho vật dữ tợn kia được như ý. Mộc Phi Huyền dễ dàng giữ chặt chân , bàn tay to lớn che miệng , kiên quyếy, gần như thô bạo chen vào thân thể , đau đớn như muốn vỡ òa ra theo ngón tay , thân thể chưa từng có kinh nghiệm căng như dây cung, sự đau đớn lại càng tăng thêm.


      Mộc Phi Huyền cảm thấy vật cứng của mình thô bạo xé rách thân thể kia, nhưng đành phải làm như vậy. Tất cả ý thức vào giây phút này chỉ còn là bản năng nguyên thủy nhất. Người bên dưới lắc đầu ra sức hất tay hắn ra, gián đoạn này càng kích thích động tác thêm kịch liệt.


      Có giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào giữa ngón tay , ướt lòng bàn tay . Nắm chặt cổ tay trắng muốt của , ấn sâu vào da thịt . Sức lực của yếu dần, ngay cả phản xạ có điều kiện cũng biến mất, đau tới cực hạn, đã còn sức mà kêu đau nữa.


      Mộc Phi Huyền ra sức phát tiết, hắn sao biết đau đớn, nhưng mà khống chế được.


      biết khi nào thì dừng lại, cũng biết mình ngủ từ khi nào. Khi Mộc Phi Huyền tỉnh lại người đó còn bên cạnh, chỉ có vết máu loang lổ mặt đất, nhiễm đỏ áo bào trắng trông mà ghê người.


      Thẩn thờ cột chặt đai lưng, ra cửa liền gặp Tô Yên, gương mặt mỹ lệ của nàng là vẻ đắc ý và trách móc bâng quơ: “Ối chà, chàng nên dụ dỗ nàng cho tốt vào rồi mới để nàng chứ.”


      Mộc Phi Huyền đẩy nàng ra rồi đến Sơ lâu, tắm sạch một thân dơ bẩn ở trong bồn, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng rên rỉ của người dưới thân đêm qua, cảm xúc trong lòng hỗn loạn.


      Một lần nữa thay quần áo, Cừu Nguyệt phái người tới đây Thất Diệp Linh Chi định lẻn trốn bị bắt về, muốn hắn xem chút. ở trong Sơ lâu ngây người một lúc, thở dài cái sâu, cuối cùng phất tay áo ra ngoài .


      Mộc Phi Huyền vừa tới cửa nghe tiếng kêu khóc bên trong, cau mày: chắc là ra đấy chứ?


      vào, Cừu Nguyệt lập tức chào đón, khó xử nhìn : “Tông chủ, Thất Diệp nàng. . . . . .”


      Mộc Phi Huyền xua tay bảo nàng lui ra, nàng lặng lẽ khom người làm lễ rồi . Thất Diệp vừa thấy , phản xạ có điều kiện lui ra sau, mặt đong đầy nước mắt. Mộc Phi Huyền biết tối hôm qua quả dọa , lúc này mà dỗ dành tốt, về sau phiền toái rất lớn.


      đột nhiên nhào đến ôm lấy , sau đó kéo qua nhấn xuống giường. tay che miệng lại, trong mắt tràn đầy kinh hãi như sắp chết, toàn thân đều run rẩy, tay chống lồng ngực , giống như cầu xin nhìn hắn.


      Mộc Phi Huyền quả có hơi đau lòng, trừ Tô Yên, chưa bao giờ có nữ nhân khác. Mà Tô Yên, cũng chưa từng có ánh mắt như vậy.


      Nằm xuống nhàng hôn trán , cúi đầu : “ xin lỗi Tiểu Thất, xin lỗi, tối hôm qua ta uống say quá. Đều tại ta tốt.”


      Từ cái trán hôn xuống, qua chóp mũi, hôn khô khóe mắt đầy nước, sau đó từ từ buông bàn tay che miệng lại: “Đừng sợ. . . . . .”


      “Tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà.” lắc đầu, nước mắt lại chảy xuống. Mộc Phi Huyền ôm lấy eo để tựa vào lòng mình, khe khẽ : “Đừng như vậy, ngoan nào.”


      ngơ ngác mặc ôm, sau lúc lâu đột nhiên cúi đầu xuống, gọi một tiếng Xà Quân, rồi lại rơi lệ.


      Mộc Phi Huyền tới nắm tay , bị đau kêu lên tiếng, ống tay áo bị kéo ra, hệt như ngó sen non cánh tay, vết thương tối hôm qua lưu lại thành tím bầm đáng sợ.


      Mộc Phi Huyền nhàng vuốt vuốt cho , sau đó cởi y phục ra, sợ hãi phản kháng, giọng Mộc Phi Huyền vang lên nặng mà kiên quyết: “Đừng động đậy.” Sau đó nhàng cởi quần áo của ra, người chỉ còn lại cái cái yếm trắng, da thịt trắng như tuyết vẫn còn lưu lại vết hôn đêm qua, Mộc Phi Huyền cảm thấy máu nóng sục sôi, nhưng kiềm chế rất nhanh, ôm nằm xuống: “Nghỉ ngơi chút .”


      Thất Diệp cũng giãy giụa thêm nữa, đêm qua hoan ái, cộng thêm chạy trốn nửa đêm, dường như tiêu hao hết tất cả thể lực của . Mộc Phi Huyền nhìn người trong lòng từ từ ngủ say, trong mộng cũng bình tĩnh, khuôn mặt bé nhíu chặt lại, gương mặt đong đầy nước mắt, nắm chặt lấy tay , trong lòng đột nhiên cảm thấy chưa bao giờ mờ mịt đến vậy.
      mal thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Ta là của người đàn ông đầu tiên của ngươi



      Thất Diệp tỉnh dậy trong lòng Mộc Phi Huyền, vừa mở mắt ngẩng đầu lên liền đối diện với cặp mắt sâu thẳm kia, quen ngủ chung với người khác, hơn nữa mình chỉ mặc cái yếm, hốt hoảng ngồi dậy. Mộc Phi Huyền chỉ khẽ vươn tay ngăn lại động tác của , hơi xoay người liền đè xuống dưới, quần áo người chỉnh tề, áo bào trắng nhàn nhạt mùi hương hoa cỏ. Cứ thế từ phía nhìn xuống , trong khi mặt của người phía dưới sớm đỏ tận mang tai. Đôi mắt kia luôn chớp động tinh nghịch mang theo ánh sáng chiếu rạng như ánh nước mặt hồ.


      Mộc Phi Huyền nhàng lau nước mắt rơi , thở dài hơi sâu, sau đó cúi người hôn lên đôi môi còn sưng của , nuốt hết những gì sắp .


      xin lỗi. . . . . . xin lỗi Tiểu Thất.” hôn lên vành tai xinh xắn của , cúi đầu ghé vào tai . Đúng vậy, xin lỗi Thất Diệp, coi như ngươi là nữ nhân của ta, coi như. . . . . . ta là người đàn ông đầu tiên của ngươi . . . . . .


      Ánh sáng trong mắt từ từ ảm đạm, mặc hôn liên tục nhưng phản kháng nữa, Mộc Phi Huyền biết tiếp nhận , đợi thêm thời gian nữa, tất nhiên đối với mình tận tâm hết lòng.


      Lúc này vốn nên vừa vuốt ve vừa an ủi, tuy vậy Mộc Phi Huyền xuống tay, lúc định hôn lên ngực mới thấy cũng khó mà tiếp tục được, tối hôm qua mượn dược tính, phóng túng bản thân, thế nhưng nhiều năm luôn nhìn đến nữ nhân khác. Tình thế như vậy, làm cho cảm thấy rất thẹn với Tô Yên, mặc dù đây là ý của nàng.


      Khi đó ở trong lòng , chung thủy ăn sâu bén rễ. cách nào tha thứ cho việc mình phóng túng tìm hoan lạc người nữ nhân khác.


      Tô Yên đương nhiên biết nỗi băn khoăn của , buổi tối, Mộc Phi Huyền lại liên tục mây mưa với nàng dứt, nàng dùng đủ chiêu trò quyến rũ, mặc giống như hổ đói ngừng đoạt lấy. Vén lên sợi tóc bị mồ hôi làm ướt trán , Tô Yên cố gắng làm cho tiếng của mình càng thêm êm dịu: “Huyền, thiếp biết chàng vui, thiếp nên làm như vậy. Nhưng mà chàng xem thương thế của thiếp cũng để lâu như vậy, tới lúc nào pháp lực của người ta mới có thể khôi phục được nha. Thiếp hiểu chàng đối với thiếp tốt nhất, chàng là nam nhân đối tốt nhất với thiếp từ trước đến giờ. . . . . .”


      Mộc Phi Huyền lời nào, phải làm thế nào, trong lòng ra sớm quyết định.


      để Thất Diệp dọn đến Khảm Thủy các, Thất Diệp muốn, nhưng vẫn dám . Cừu Nguyệt có chút lo lắng, trình độ tu hành của còn kém, là cây thành hình người chưa đủ hai trăm năm, tương đương với loài người chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi mà thôi.


      “Phải ngoan ngoãn nghe lời nha, nên chọc tông chủ tức giận.” Vuốt mái tóc dài của , đứa này trăm lần muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn chuyển qua. Cừu Nguyệt nhìn bóng dáng rời , thở dài sâu, làm thất diệp linh chi làm, tu tiên làm cái gì.


      Mộc Phi Huyền sắp xếp những người khác coi sóc Khảm Thủy các, dù là ở Huyền Tự Cảnh, nhưng chuyện như vậy nên tránh tai mắt của người khác. Buổi tối lúc Mộc Phi Huyền qua, Thất Diệp ở Khảm Thủy các ngẩn ngơ, ngôi nhà bằng gỗ này đối với quá lớn, cũng quá lạnh lẽo. Dù châm hết năm ngọn nến, nhưng vẫn có nơi ánh nến chiếu tới.


      Từ phía sau nhàng ôm lấy eo , kéo người vào lòng mình, Mộc Phi Huyền khẽ chạm vào vành tai , cố gắng làm cho giọng mình trở nên dịu dàng: “ suy nghĩ gì đấy?”


      theo bản năng đẩy ra, sau cùng lại lặng lẽ bỏ qua, ngoan ngoãn mặc ôm. Mùi hương thơm ngát từng đợt chui vào trong mũi, Mộc Phi Huyền cảm thấy tinh thần sảng khoái.


      mạch ôm lên giường trong nhà gỗ, trong mắt vẫn còn nỗi sợ hãi sâu đậm, Mộc Phi Huyền gần như cưỡng bách mình nghĩ đến Tô Yên nữa, hôn xuống môi , toàn thân nhanh chóng căng cứng, cử động cũng dám. Mộc Phi Huyền nhàng mơn trớn da thịt mịn màng của , ý bảo thả lỏng. Hoàn toàn bất đồng với Tô Yên quyến rũ thấu xương, ngây ngô như vậy, khắp nơi đều e lệ chịu được phô ra trước mặt nam nhân, cứ e sợ mãi mà quyền quyết định hoàn toàn thuộc về .


      vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng, Mộc Phi Huyền hôn từng tấc da thịt, ở người lưu lại vết hôn mịn. Tay vẫn chống lên vai , níu chặt áo bào trắng của , tiếng rít lên khe khẽ từ trong miệng làm thể dịu dàng.


      “Ngoan nào, đừng sợ. . . . . .” biết từ lúc nào giọng cũng thay đổi, vẫn quen cởi áo trước mặt , khi vật cứng chống lối vào hẹp của , thân người ràng rất vội vàng, gần như cưỡng bách tiến vào làm cho nhíu mày chặt, nhưng chỉ khẽ rên tiếng, hề phản kháng.


      Mộc Phi Huyền hôn lên trán an ủi, sau đó tay niệm thần chú muốn thử xé rách Tử Hà thánh y người . Chỉ cần lổ hổng là đủ rồi, nhưng loại pháp khí này khi nhận chủ giống như lớp da bảo vệ linh lực của chủ nhân, thô bạo phá hỏng cũng giống như xé rách da móc ra lớp máu thịt bên trong, loại đau đớn như thế có cách nào tưởng tượng nổi.


      Thất Diệp bắt đầu cảm thấy đau, cố nén lên tiếng, Mộc Phi Huyền tỉ mỉ lưu ý vẻ mặt , răng của cắn lấy môi dưới, trán rịn đầy lớp mồ hôi mịn, hô hấp càng ngày càng dồn dập, có chút do dự, nếu xâm nhập đau sao?


      Vậy nếu như xé ra , đau đớn đến mức nào? Tiếp tục hấp thu linh lực của sao?


      Có chút dám nghĩ tiếp, nhưng mà việc đến nước này, có lựa chọn nào khác. Mộc Phi Huyền hôn vào tóc mai của , sau đó độc ác làm phép toàn lực xé rách Tử Hà thánh y, tay trái theo bản năng dùng hết sức che miệng của , cúi đầu, động tác kịch liệt quan tâm tới biểu cảm của .


      Tay ra sức đẩy ra, bị ngăn lại rất dễ dàng, bị che miệng chặt phát ra tiếng được, nhăn chặt mũi lộ vẻ đau đớn như sắp chết, mồ hôi theo từng lỗ chân lông chảy ra, ướt đẫm cả chăn gấm lộn xộn bên dưới, cả người run rẩy kịch liệt. Mộc Phi Huyền dám nhìn đôi mắt kia, động tác vẫn cuồng loạn.


      lâu sau mới chấm dứt, đợi lắng xuống mới dám nới tay. Mộc Phi Huyền cố bình tĩnh lại hôn lên chóp mũi của : “Tốt rồi, sao, sao rồi, phải nào?”


      lời nào, tóc dài ướt mồ hồi dính sát mặt, mặt vốn thắm đỏ nay hoàn toàn trắng bệch. Mộc Phi Huyền cũng biết nên cái gì, bứt ra khỏi người , ôm lấy bụng dưới, cong người thành hình con tôm. Mộc Phi Huyền đứng trước giường hồi sau đó lau sạch người cho , chỉnh trang xong liền tới chỗ Tô Yên, đường đường suy nghĩ.


      Ngày hôm sau Thất Diệp Linh Chi lại học bài ở vườn sau, Mộc Phi Huyền có việc bận ở lại Huyền Tự cảnh, phân phó Cừu Nguyệt giám sát. Sắc mặt nàng rất kém, mắt ngơ ngác nhìn bản Tuyệt Diễm Đồ Chí, biết nghĩ gì.


      Buổi chiều Mộc Phi Huyền trở lại liền thấy ngồi cỏ ngẩn người, tới đứng sau lưng lâu nhưng cũng phát .


      “Cho ta xem hôm nay học được những gì.”


      đột nhiên giật mình bừng tỉnh, Mộc Phi Huyền ngồi khoanh chân đối diện , liên tiếp hỏi ba câu nhưng trả lời đuợc lấy câu. Vì vậy dù là tông chủ đứng đầu Huyền Tự cảnh kiên nhẫn đến mấy cũng khỏi nhíu mày, thuận tay bẻ nhành mận gai bên cạnh: “Đưa tay ra.”


      cúi đầu đưa tay tới, nhánh cây mận gai đánh mạnh vào lòng bàn tay , có gai đâm vào trong thịt cũng cảm thấy, người co lại, rút tay về chà chà vào quần áo.


      “Đưa ra.”


      Ngày hôm đó, Mộc Phi Huyền hỏi tổng cộng bảy câu, câu cũng trả lời được. Vì vậy bị đánh bảy cái, lòng bàn tay tay phải sưng lên to. Mộc Phi Huyền tức lại càng thêm tức, nhưng cũng đánh nữa. Trong cơn nóng giận bỏ lại nhánh mận gai, quay người rời . ngồi mình cỏ nhổ ra từng gai tay, vừa nhổ nước mắt vừa rơi vào lòng bàn tay.


      Mộc Phi Huyền ở chỗ Tô Yên nấn ná hồi, cuối cùng yên lòng. Viện cớ ra ngoài, vòng vo vài vòng ở Huyền Tự Cảnh, cuối cùng đến Khảm Thủy các.


      Khi đó ngủ, ngủ nhưng vẫn thắp đèn, cuộn người chiếc giường lớn, vừa đáng lại vừa đáng thương.


      Mộc Phi Huyền cởi giày lên giường, ôm lại phát tay sưng thành móng heo. Lắc đầu thở dài, vội cầm thuốc trị thương thượng hạng tới cho , biết tỉnh từ khi nào, ánh mắt đen bóng cứ lẳng lặng nhìn bôi thuốc.


      Cẩn thận băng bó kỹ tay , Mộc Phi Huyền nghiêng nửa người đè lên , hôn trán , lại tiếp tục nhìn thấy sợ hãi trong mắt .
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :