1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Truyền thuyết yêu nghiệt - Nhất Độ Quân Hoa (89C +1PN) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại truyện 1: Cuộc sống thường ngày tại Thiên giới.


      Hai người ôm nhau ra ngoài, Thất Diệp cười lạnh: "Hừ, tại dối hay tới mức xong mặt đỏ tim đập rồi đấy."

      Chàng tóc trắng làm ra vẻ vô tội: "Sao bệ hạ lại có thể chuyện như thế?"

      "Nếu hồn phách của Trình Linh thực ở trong tay chàng, lúc Phong ma bắt đầu đối nghịch với Thiên giới chàng sớm ra rồi. Làm sao còn có chuyện sau này nữa."

      Chàng tóc trắng cợt nhả: "Phu nhân quả quá thông minh, thi thoảng dối cũng bị phát . Chỉ là mặt ta đỏ nhưng tim vẫn đập mà. tin nàng sờ thử xem, " cầm lấy tay đặt lên ngực mình: "Ôi, cách y phục chẳng sờ được gì, hay là làm hơn chút nhé?"

      "Chàng. . . . . .">

      "Hư. . . . . . theo ta. . . . . ."

      Vừa đến rừng trúc Thiên Quân bệ hạ liền muốn dừng lại, nhưng mà việc thị tẩm là tên lắp sẵn vào cung rồi.

      Tay vẫn còn đặt ngực , nhiệt độ ngày càng cao, tim cũng đập rất mạnh. ôm dựa vào thân cây trúc to, cúi người hôn lên môi . Ngón tay thon dài thuần thục cởi từng cái nút áo của ra. Thiên Quân sao hiểu nổi: "Làm sao mà dù em đổi bộ quần áo nào chàng cũng biết cách cởi vậy . . . . . ."

      "Bởi vì ở trong mắt ta, nàng mặc hay mặc cũng giống nhau ." Đầu lưỡi của đặt lên môi , tìm được cái đầu lưỡi luôn lời ngoa ngoắt đả kích người khác kia lại nhàng chơi đùa. Hai tay ôm hông , cũng cảm giác được vòng ôm này lại khiến nhiệt huyết của sôi trào: "Cởi giúp ta."

      " được, chúng ta hồi cung ."

      " kịp."

      "Rốt cuộc là ai thị tẩm ai. . . . . ." Giọng của càng ngày càng cao. Đột nhiên cúi xuống cắn vào cổ , mút lấy lúc mạnh lúc . buông tay ra rồi chợt nắm chặt hông , hơi thở càng lúc càng dồn dập. Nhưng lại chẳng vội tấn công nữa, chỉ là dừng ở chỗ nhạy cảm. Áo bào đế vương màu vàng nhạt bị cởi tới thắt lưng, tay ngoan ngoãn vào bên trong chiếc yếm của . kiên nhẫn lắc thân mình chào đón .

      Sờ soạng lúc, cuối cùng cũng dừng ở đỉnh đồi xinh đẹp, vừa xoa nắn vừa giọng hỏi thầm: "Giờ có phải về cung ?"

      Vẻ mặt mê man, tay yên ôm chặt hông , đôi chân thon dài chậm sãi ma sát thắt lưng của : "."

      cười yếu ớt: "Là ai thị tẩm ai?"

      đưa tay muốn đẩy ra, lưỡi lại chạy vòng vòng ở cổ họng , răng nhàng trêu chọc làn da nhạy cảm của : "Là ai thị tẩm ai?"

      Cuối cùng đành thỏa hiệp: "Em. . . . . . Em thị tẩm chàng>

      hài lòng cười ra tiếng rồi bắt lấy tay đưa xuống phía dưới: "Giúp ta cởi áo ra"

      cởi lung tung y phục của . Cuối cùng người kia cũng chịu nổi, dây lưng phức tạp này mới cởi được phần ba, đè lại. Tay xuống thăm dò phía dưới mới phát ra sớm hứng tình.

      Vừa tiến vào nghe thấy thở dài thỏa mãn. hôn dọc theo từ chóp mũi xuống. Vì nhìn thấy nên biết tiếp theo chạm đến đâu, cả người cực kì khẩn trương. dụ dỗ tới mức hăng hái nên khách sáo nữa, ấn chặt vào thân cây trúc thực động tác mãnh liệt.

      Cả người yếu ớt vịn vai , chân bị tay nâng lên cao, chỉ có thể dùng mũi chân chống dưới đất. Thỉnh thoảng hôn những giọt mồ hôi lấm tấm mặt .

      Có chuyện cấp bách nên mấy tiên tỳ qua khu rừng, tiếng của các ấy vang vọng dọa cho Thất Dạ Thiên Quân cả người toàn mồ hôi lạnh. Người ôm lại cười vô cùng thỏa mãn. Nghe tiếng càng đến gần, lại thả chậm tốc độ, nhưng vẫn ngừng lại. dám kêu ra tiếng, mím môi đau khổ chịu đựng.

      cúi đầu nhàng liếm môi của , sau đó đột ngột xâm lấn nuốt hết tất cả rên rỉ của .

      Sau nửa canh giờ, Thất Dạ Thiên Quân chịu nổi nữa. Hai bên đạt được hiệp nghị đình chiến. Chàng tóc trắng vẫn thấy chưa đủ nên thèm quan tâm. Bây giờ Thiên Quân ngây thơ như ngày xưa, nên chọn biện pháp lừa gạt: "Còn nhiều thời gian, giờ về cung có được ?"

      Chàng tóc trắng chấp nhận kế hoãn binh: "Nàng ăn no rồi, nhưng ta vẫn còn đói bụng, phải công bằng chứ."

      Biện pháp lừa gạt thất bại.

      Thiên Quân tiếp tục dụ dỗ: " về , chúng ta. . . . . . trì. . . . . . Có được ."

      Chàng tóc trắng vẫn quyết tâm ăn là phải no : "Uh. . . . . . Xong rồi ."

      Biện pháp dụ dỗ>

      Thiên Quân phản kháng: "Tên tóc trắng chết tiệt kia, chàng dừng lại. . . . . . A, chàng dừng lại!"

      Chàng tóc trắng chiếm lấy ưu thế tuyệt đối (đối phương gần như là đeo người , chỉ có mũi chân chạm đất), lời trấn áp: "Ừ. . . . . . à. . . . . . Xong rồi dừng."

      Phản kháng bằng vũ lực thất bại.

      "Ôi. . . . . . đạo chàng thương em. . . . . . ôi. . . . . . ôi ôi. . . . . ." Thiên Quân bắt đầu dùng thử biện pháp vô lại.

      "Ai . . . . . . hả. . . . . . Ta nàng mà . . . . ." Nơi nào đó của đối phương lại càng thêm sức: "Như vậy đủ ? Hay nàng thích như vậy. . . . . ."

      Cho nên. . . . . . Ngay cả biện pháp vô lại cũng thất bại. . . . . . Ở trong rừng trúc, Thiên Quân tuôn lệ ầm ầm. . . . . .

      lúc lâu sau, chàng tóc trắng ăn uống no đủ nên ôm Thiên Quân ra ngoài. Thiên Quân khép hờ mắt nằm trong lồng ngực , đột nhiên nghe thấy tiếng nước trong ao. cũng chẳng muốn mở miệng, như vẫn bị dự cảm lành ép bức phải mở lời: " đạo, còn chưa tới trong cung sao?"

      Đáp lại là nụ hôn nhàng và bàn tay sờ loạn kia: "Bệ hạ phải muốn trì sao, bần đạo giúp Thiên Quân cởi áo."

      Thiên Quân nước mắt như mưa: " đạo chàng trực tiếp dìm chết em . . . . . ."

      Trong dòng nước suối ấm áp hai thân thể lại quấn chặt lấy nhau. lại xấu xa thăm dò nơi đào nguyên thần bí kia, khẽ cười : "Dìm chết? lãng phí như vậy. Ồ. . . . . . Như thế này có thoải mái ?"

      Ngoại truyện 2: Cần hài hòa! Cần tình !


      đêm đến tận canh hai, Nhiếp chính điện hạ ở mình buồn chán nên ngồi trong điện uống rượu giải sầu. Tư Pháp Thiên Ma Tất Phương vì lời hợp ý với vợ là Lan Y nên bị cấm bước chân vào phòng ngủ đành phải lang thang. chậm rãi tới, cười sảng khoái: "Nhiếp chính mình ngồi rất chán. Ừ, hay là bổn tọa chơi với Nhiếp chính ván cờ."

      Thế là lôi cờ nhảy lấy từ nhân gian đến, hai người cùng chơi. =

      lâu trước đó, bởi vì tọa kỵ Giảo Khôi bỏ trốn cùng với con chó đen nên Thất Dạ Thiên Quân cực kỳ khó chịu. lại thị tẩm, song cái người Mi Sênh kia lại đòi hỏi vô độ, bị Thất Dạ Thiên Quân đạp xuống giường. chắp tay mỉm cười bước thong thả rồi cười khan: "Nhiếp chính cùng Tư Pháp Thiên Ma đánh cờ thú vị Hmm, bằng chúng ta chơi Đấu Địa Chủ (Landlords-Bài Tú Lơ Khơ) ?"

      Cho nên lấy ra bộ bài mới mang từ nhân gian, ba người cùng nhau Đấu Địa Chủ (Landlords-Bài Tú Lơ Khơ).

      Hừng sáng, Nhiếp chính Lệ Vô Quyết day day đôi mắt gấu mèo lẩm bẩm : "Nếu như Mạc Hồ cũng thành hôn, có thể chơi mạt chược nhỉ?"

      Vào ngày, có người lúc qua con đường người ngọn núi có phong cảnh cực kì xinh đẹp, vì mãi nhìn sắc núi mà bị con hổ tha . Sau khi tỉnh lại ở trong cái đình . Ngoài đình có cây mai, hoa mai nở trong tuyết, tầng tầng lớp lớp.

      Dưới tàng cây ghế dựa có mặc áo màu vàng nhạt nằm. người đàn ông áo trắng nghiêng người hơi cúi ở người . Gió núi thổi qua, hoa mai đỏ bay loạn trong tuyết, tóc đen xen lẫn với tóc bạc quấn vào nhau. gian tĩnh lặng, hai người nhìn nhau .

      Bầu trời xanh như biển, người và hoa cùng tôn nhau lên. Cho nên những người đứng xem đều ngây ngất.

      Dù là núi sâu hay mảnh đất , cùng nhau gắn bó chính là đào nguyên.

      Đột nhiên, cúi đầu hỏi câu: "Viên Tụ nguyên đan cứu sống Lệ Vô Quyết là chàng lấy từ đâu?"

      Người đàn ông tuyệt mĩ kia có vẻ chột dạ, giọng yếu ớt: " ra nàng lại tức giận."

      thuận theo: "."

      "Cái kia. . . . . . phải là. . . . . . Lần trước luyện hóa nàng phải là vừa may có viên sao>

      Người đường vội vã xuống núi, dưới núi gặp người đàn ông cao lớn nổi giận đùng đùng, vừa thấy có người hét lên: "Có thấy ông già và ?"

      Người đường nghĩ hẳn là hai người kia, vội vã : "Có thấy, hai người đó ở bên kia đỉnh núi."

      Lời vừa dứt, vị này liền bất mãn : "Quả nhiên, đem đống chuyện lớn đẩy cho ta, rồi chạy đến đây chuyện đương!"

      Người đường cười khổ: "Công tử à, tôi chạy để báo quan đấy. Người nữ kia dùng cước đạp người đàn ông xuống vách núi rồi . . . . . . Vẻ ngoài xinh đẹp như vậy mà lòng dạ độc ác. Ôi, cao đến thế, sợ là thịt nát xương tan mất, biết có thể tìm thấy thi thể . . . . . ."

      Nam tử cao lớn trố mắt.
      malTuyết Liên thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :