1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Truyền nhân trừ ma: Bạn trai tôi là Cương thi - Trì Đường

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5: Nghĩa vụ mà thôi


      "Kỳ cậu ta chỉ vô ý sai câu thôi, bị cậu hù dọa như thế, cậu còn mình đúng nữa." Nhạc Du và Sở Niệm chơi đùa từ đến lớn, mặc dù biết tính tình của Sở Niệm chính là dạng miệng khiếm khuyết nhưng lòng rất tốt. Nhưng nếu Sở Niệm làm sai, Nhạc Du gọn gàng dứt khoát cho biết.

      "Mình chỉ cảm thấy Tuần Lộc kia đúng là hết chỗ , vô cớ chạy tới muốn làm bạn với mình, còn mình như thế nữa." Sở Niệm uất ức bĩu môi, cả người như khí cầu trút được giận, trong đôi mắt đen láy tràn đầy uất ức.

      "Nhạc Du, cậu lần này mình về, có phải trông già hơn trước ?"

      Từ Sở Niệm gánh vác trách nhiệm trừ ma của nhà họ Sở, mặc dù tổ huấn của nhà họ Sở có biến thái đến mức can thiệp vào tình cảm và nguyện vọng cá nhân của . Nhưng trải qua thời gian dài tiếp xúc với đám ma kia, còn biết xử lý nhiều chuyện hơn những bạn cùng trang lứa.

      Hơn nữa, tuy pháp thuật của tệ, quỷ quái cũng thể gây tổn thương chút nào cho . Nhưng quỷ quái vốn là vật dơ bẩn, tà, chỉ xuất vào ban đêm. Trắng đen đảo lộn như vậy, lao tâm lao lực, làn da, thân thể chắc chắn già yếu nhanh hơn người thường.

      Người đời thường sinh lão bệnh tử là tình trường của mọi người nên cần băn khoăn. Nhưng thực tế, bất luận kẻ nào cũng sợ chết, bất kỳ nào cũng sợ già.

      Nhạc Du biết chỉ câu vô tình của Mặc Vân Hiên khiến cho Sở Niệm luôn luôn sáng sủa lại khó chịu. Vừa đau lòng vừa buồn cười nâng mặt của bạn mình lên, : "Bà trẻ của mình à, cậu mới bao nhiêu tuổi hả, già ở đâu chứ. Cậu nên biết lúc cậu ở đây, có biết bao nhiêu sinh viên nam hỏi mình về cậu đấy. Từ đến lớn cậu đều là hoa hậu trong trường học, bây giờ cậu tạo thị phi để mình ghen tỵ đấy phải ?"

      "Cậu cứ dỗ mình vui, cậu mà ghen tỵ với mình à. Cậu nghĩ rằng mình và cậu đều biết những sinh viên nam đó vờ hỏi thăm tin tức của mình là để tiếp cận với cậu à? Con này, biết kiếp trước tích được phúc khí gì chứ! Chẳng những có gia đình
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6: có bạn chưa


      Tuần Lộc? Mặc Vân Hiên sững sờ.

      Mặc dù cậu biết học sinh thời nay thích đặt biệt danh cho người khác, nhưng, Tuần Lộc là có ý gì?

      "Trong sổ địa chỉ của trường có ghi số điện thoại của cậu, cho nên......"

      Cái sổ địa chỉ đáng ghét!

      Sở Niệm nắm chặt tay thành quả đấm, hỏi: "Cho nên cái gì?"

      "Cho nên tôi liền gọi điện thoại cho cậu, kỳ cũng có chuyện gì quan trọng, chỉ là buổi sáng tôi chọc cậu mất hứng, trong lòng bất an nên muốn gọi điện thoại xin lỗi. quấy rầy cậu chứ?"

      Mặc Vân Hiên phải kẻ ngốc, vừa nãy Sở Niệm thở hổn hển rống to, làm cho cậu hơi hối hận vì chọn đúng thời điểm, nhưng vẫn phải kiên trì tiếp tục chống đỡ.

      " cần xin lỗi, tôi phải là người dễ giận đâu. Bây giờ tôi và Nhạc Du Spa, Mặc Vân Hiên này, nếu như có việc gì tôi tắt máy trước đây." Sở Niệm nhéo nhéo mi tâm bị mình nhăn đến tê dại, vừa mới nhảy tới nhảy lui, làm cho hơi mệt.

      "Sở Niệm, mặc dù cậu muốn làm bạn với tôi, nhưng tôi vẫn phải cho cậu, trong khoảng thời gian này, trị an tốt lắm, cậu và Nhạc Du vẫn nên về nhà sớm chút. còn gì nữa, hẹn mai gặp lại."

      Sở Niệm mím môi, tắt điện thoại. Hôm nay là sao vậy, hai người vốn thân quen lại gọi cho , hơn nữa còn na ná nhau nữa.

      Tuy Mộ Thành là thành phố lớn, nhưng trị an luôn rất tốt. Huống chi cũng đâu có yếu đuối như người ngoài vẫn nghĩ, chẳng lẽ bỏ quên gì rồi?

      Tỉ mỉ suy nghĩ chút những chuyện xảy ra gần đây, ngoại trừ hai triệu tệ của Tôn Quý Nhân và chuyện kia, trong khoảng thời gian này, cũng chưa làm chuyện gì khác.

      Chuyện kia cũng coi như là làm từ thiện , về phần Tôn Quý Nhân, cho dù ông ta muốn làm gì ông ta cũng phải là đối thủ của . Nhưng là......Sở Niệm thấy Nhạc Du nhìn mình, trong lòng liền lo lắng.

      Thúc giục Nhạc Du mặc quần áo tử tế, sau khi tự mình gọi cho lái xe của Nhạc Du, Sở Niệm mới kéo tay dặn dò: "Nhạc Du, bắt đầu từ ngày mai cậu phải ở cùng với mình. với ba mẹ cậu, mỗi ngày đều
      [​IMG]
      Chris, Hale205, taybeo2 others thích bài này.

    3. huynhphuc9494

      huynhphuc9494 Active Member

      Bài viết:
      149
      Được thích:
      188
      Làm pic chữ quá, mình đọc đau hết cả mắt huhu, kiểu này chắc ko bám theo nỗi rồi

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Nhảy hố truyện thú vị qá... ko biết n9 là TS hay là MVH v nhỉ?

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7: Bới lông tìm vết


      Trong mắt Thương Sùng lướt qua vẻ kỳ lạ, khóe mắt híp lại, hai tay khoanh ở trước ngực, hơi ngiêng đầu, bên môi có ý cười nhợt nhạt đủ để mê đảo chúng sinh. Giọng trầm thấp, khiến lòng Sở Niệm ngứa ngáy.

      "Em hỏi cái này làm gì?"

      "Quan, quan tâm, quan tâm thầy." nuốt nước miếng cái, cả người đều sững sờ.

      "À? Chỉ như vậy mà thôi?" Thương Sùng cúi đầu, gần như mặt đối mặt nhìn vào mắt Sở Niệm.

      "......Chỉ như vậy mà thôi."

      Hơi thở ấm áp dịu dàng xẹt qua gò má , lần đầu tiên ở gần người đàn ông như thế, lỗ tai Sở Niệm tự chủ được bắt đầu nóng lên, mất tự nhiên xoay mặt .

      Chỉ là, mới vừa nghiêng đầu sang chỗ khác, đôi tay trắng nõn thon dài lại xoay đầu về. Thấy từ từ, từ từ tựa đầu đến gần, đôi môi từ từ ghé đến gần lỗ tai mình, Sở Niệm liền cứng đờ người rồi, thân thể ngừng run .

      Đáng tiếc, giây trước hình ảnh còn tràn đầy mập mờ, giây sau liền thay đổi hoàn toàn hương vị.

      Nhìn Thương Sùng rời giống như có việc gì, Sở Niệm quên cả lúng túng, nổi trận lôi đình chỉ vào bóng lưng của , gầm thét: "Thương Sùng, cứ chờ đó cho tôi!"

      Mọi người đều sửng sốt, tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, bắt đầu nghị luận.

      Nhạc Du nhíu mày, chạy đến bên cạnh Sở Niệm, hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

      "Cậu có biết ta vừa thầm gì bên tai mình !" Sở Niệm tức đến xịt khói, tại rảnh để quản người ta gì về mình. Cái gì mà tôn sư trọng đạo! Đều là chó má!

      "Cậu giọng chút." Nhạc Du càng nhíu chặt mày, vuốt vuốt tấm lưng còn run run của Sở Niệm.

      " ta cái gì hả?"

      " ta lại dám , ta có bạn hay liên quan gì đến mình!" Sở Niệm tức đến giương nanh múa vuốt.

      " ta là thầy giáo mà lại liên quan gì đến mình! Có lầm vậy!"

      Nhạc Du sững sờ, sau đó suýt chút nữa bật cười. Thấy Sở Niệm trừng mình, xấu hổ ho tiếng, cố nén ý cười trong lòng, ra: " ta thế đúng là hơi quá đáng, nhưng mà Niệm Niệm......"

      "Hả?"

      " ta cũng có lý mà, có bạn hay , dù sao cũng là việc riêng của người ta. Cậu hỏi ta như vậy......Cũng quá thích hợp ."

      Thấy Sở Niệm bĩu môi tràn đầy uất ức, Nhạc Du ghé sát tai , : "Chẳng lẽ đúng như mọi người , cậu thích ta hả?"

      "Làm sao có thể chứ!" Sở Niệm kêu to.

      "Vậy cậu hỏi ta vấn đề đó làm gì?"

      "Mình chỉ muốn trêu
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :