1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN - Doãn Gia [ Hoàn ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 068: GIÚP ĐỠ NHAU

      Du Tiểu Mặc ngồi xổm trong góc ánh mắt lấp lóe yên, “Lăng sư huynh, có thể đổi điều kiện được ?”

      “Ai với ngươi đây là điều kiện, ngươi làm hại nó đứng lên, cho nên ngươi phải chịu trách nhiệm làm nó mềm lại, đây là trách nhiệm của ngươi.” Lăng Tiêu trả lời cách hời hợt, nét mặt kia giống như chuyện này chả liên quan gì tới y.

      Du Tiểu Mặc mém chút nữa bị nghẹn nước miếng mà chết, tại sao thần bột lại là lỗi của , nhưng mà… hình như cũng là lỗi của .

      “Nhưng, nhưng mà… lát nữa là tới trận đấu rồi, ta sợ kịp mất.” Du Tiểu Mặc đành phải ra sức kiếm cớ.

      Lăng Tiêu ngồi thẳng lên, dựa lưng vào thành giường, thoải mái nhàn nhã nhìn : “Chuyện thi đấu ngươi cứ yên tâm, cho dù tới muộn ta cũng có cách làm cho người khác nghi ngờ, huống hồ, bị hủy tư cách thi đấu phải là chuyện tốt sao, miễn cho lão hồ ly Thang Phàm kia lại sinh nghi.”

      Lý do này là hợp tình hợp lý, Du Tiểu Mặc nghĩ mãi cũng tìm được điểm nào có thể bắt bẻ, đành phải vắt óc tìm cớ khác.

      nhiều như vậy, cuối cùng ngươi có làm hay ?” Lăng Tiêu tức giận, y cũng muốn dong dài với nữa, đến lúc có người tới gõ cửa chẳng phải kế hoạch y tính toán tỉ mỉ thất bại trong gang tấc sao?

      Du Tiểu Mặc bị y hù cho hoảng sợ, lắp bắp: “Ta ta ta… ta biết…”

      Lời này hoàn toàn phải bịa đặt, tuy nhiên kiếp trước Du Tiểu Mặc sống đến mười tám tuổi, nhưng vẫn là bé xử nam ngây thơ, mấy chuyện mà nam sinh bình thường hay làm, ví dụ như xem phim người lớn này kia, tất cả đều chưa từng thử, chuyện này liên quan tới việc được dạy bảo ở nhà, cho nên rất nhiều chuyện đối với vẫn là lần đầu tiên.

      Nghe vậy, Lăng Tiêu nhàn nhạt nheo mắt lại, “Chẳng lẽ ngươi chưa từng tự an ủi hả?”

      “Tự, tự an ủi?” Du Tiểu Mặc lè lưỡi, từ này nghe rất quen thuộc nha, giống như mấy nam sinh trong lớp có từng lén lút với nhau rồi.

      Lăng Tiêu nghi ngờ nhìn lúc lâu, đột nhiên kéo về phía mình.

      Du Tiểu Mặc ngờ y lại đột nhiên động thủ như vậy, kịp trở tay bị ôm trọn vào lòng, đợi giãy dụa, Lăng Tiêu đột nhiên duỗi tay ra, vô cùng chính xác mà bắt lấy tiểu đệ đệ giữa hai chân .

      Tiểu xử nam ngây thơ lập tức hóa đá!

      Dường như Lăng Tiêu phát giác được biến hóa của , chỉ cảm thấy tay mình nắm lấy thứ vô cùng mềm mại, nhịn được nhéo tiểu đệ đệ của cái, lần đầu tiên của xử nam luôn rất nhạy cảm, vì vậy dưới vuốt ve của y, tiểu đệ đệ bắt đầu vùng lên, cảm giác được thay đổi , Lăng Tiêu rốt cục cũng nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ tưng bừng của Du Tiểu Mặc, đùa giỡn: “Chỗ này của ngươi… !”

      Du Tiểu Mặc thở hổn hển, mặt đỏ bừng, có thẹn thùng nhưng đa phần là tức giận, còn dám chỗ đó của , được rồi, tuy nhiên có , nhưng đó là bởi vì vẫn còn bé, nếu như trưởng thành rồi khẳng định thể hơn y, chỉ là bây giờ phải lúc nghĩ tới mấy thứ này, mệnh căn của còn nằm trong tay người khác kia kìa.

      “Ngươi, ngươi mau buông ra…”

      Lăng Tiêu cười ám muội, tay ôm vào ngực, “Nếu như ngươi biết, vậy để ta dạy cho ngươi , tin tưởng ta, chỉ cần lần ngươi hiểu ngay, đây chính là bản năng của mỗi người đàn ông, khó học.”

      Dứt lời, Lăng Tiêu liền ném cái áo bào xanh của qua bên, lộ ra cái quần dài màu trắng bên dưới áo, hoàn toàn cho cơ hội cự tuyệt cởi quần của ra, tiểu đệ đệ mới cứng được nửa kịp chờ đợi để nhảy ra ngoài.

      Nhìn thấy màn như vậy, Du Tiểu Mặc nóng nảy tới mức mắt đỏ ngầu.

      vội vàng cựa quậy hy vọng có thể thoát khỏi vòng tay của Lăng Tiêu, nhưng mà thể lực của tên kia phải là thứ có thể rung chuyển nổi.

      Phải biết, bộ dạng quần áo lộn xộn nửa thân trần của ở trong mắt Lăng Tiêu là quyến rũ khó hình dung được, đặc biệt là thứ đồ nho bị y nắm trong tay, bởi vì vẫn chưa trưởng thành cho nên vẫn còn hơi , nhưng hình dạng lại rất đẹp, non nớt trắng trẻo như thanh ngọc, lúc nhếch lên cực kỳ đáng , tại y tin tiểu gia hỏa có tí tẹo kinh nghiệm nào về việc này rồi.

      hiểu vì sao chỉ cần nghĩ tới việc này y cảm thấy vui vẻ.

      Dưới kỹ xảo cao siêu của y, chưa tới hai cái tiểu gia hỏa tiết ra, tiểu xử nam ngây thơ mất lần đầu tiên trong tay của y, chất lỏng màu trắng đục nồng nặc mùi xạ hương ấy ở trong mắt Lăng Tiêu cũng trở nên mê người vô cùng.

      Bị ép phát tiết lần, kỳ Du Tiểu Mặc cũng chẳng cảm nhận được bao nhiêu khoái cảm.

      Bởi vì đây là lần đầu tiên của , cho nên khả năng chống cự rất kém, chỉ cần Lăng Tiêu đụng vài cái chịu nổi, cả người tựa như kiệt sức mà ngã vào lồng ngực của y.

      Hai gò má đỏ ửng, đối với tiểu xử nam mà , loại khoái cảm lúc nãy khiến thoải mái tới mức thiếu chút nữa kêu lên, chưa bao giờ biết được, chỉ cần cầm chặt nơi đó của mình có thể cho cảm giác mãnh liệt như vậy, hại toàn thân nóng bừng như bị đặt đám lửa.

      “Sao nào, có phải rất thoải mái đúng ?” Lăng Tiêu mãn nguyện xoa đầu , cười híp mắt.

      Du Tiểu Mặc vùi đầu vào ngực y, sau nửa ngày cũng dám ngẩng đầu lên, lúc lâu sau, mới phát ra thanh yếu như tiếng muỗi bay, “Ừm…”

      “Như vậy, tại tới lượt ta !” Lăng Tiêu thầm vào tai , giọng cười đầy ám muội, đồng thời kéo tay xuống phía dưới, cái thứ cứng rắn như cây gậy sắt kia cũng vì thời gian mà mềm chút nào, thậm chí nhiệt độ và độ cứng còn hơn lúc trước, dù được cách lớp vải cũng khiến cảm giác muốn bỏng tay, huống chi là trực tiếp sờ lên.

      Nhiệt độ nóng tới mức Du Tiểu Mặc thiếu chút nữa giật tay về, nếu phải bàn tay vẫn bị Lăng Tiêu cầm chặt.

      Nhưng Du Tiểu Mặc cũng phát ra , tay của vậy mà cầm nổi cây gậy của Lăng Tiêu, kinh ngạc tới nỗi làm mở mắt nhìn sang, mới nhìn cái khiến thở dốc vì sợ hãi, cái này cũng quá lớn rồi đó, sau đó so sánh với thứ đó của mình, tự ti vô cùng, khó khách tên kia , vừa so sánh cái thấy thứ kia của mình chính là cọng giá mà!

      Du Tiểu Mặc bận tự ti cho nên cũng biết nhận thức của mình có chút khuyết thiếu, bởi vì nếu có cơ hội nhìn thấy chỗ đó của người khác hiểu ngay, thực ra cây gậy của Lăng Tiêu lớn hơn bất cứ người thường nào, người khác cho dù có lớn cũng thể lớn tới như vậy.

      “Nhanh lên!” Lăng Tiêu thở dốc tiếng, thúc giục Du Tiểu Mặc còn bận ngu ngơ.

      Du Tiểu Mặc bị giật mình, cả khuôn mặt đỏ bừng nhìn cây gậy trong tay mình, tuy rằng Lăng Tiêu giúp , nhưng thời gian lúc đó quá ngắn, căn bản cảm nhận được chút xíu tinh túy nào trong đó, đành phải dùng hai tay nắm chặt cây gậy kia, nhắm mắt lại nhớ mấy bước lúc Lăng Tiêu giúp .

      Quả nhiên, khả năng học tập của nam nhân ở phương diện này rất mạnh.

      Vì vậy, học trò tốt Du Tiểu Mặc ra sức cúi vào giữa hai chân Lăng Tiêu, phấn đấu tới mức đầu đầy mồ hôi, nhưng thời gian trôi qua, càng lúc càng gần giờ thi đấu, tay Du Tiểu Mặc cũng mỏi nhừ rồi, vậy mà Lăng Tiêu vẫn chưa chịu phát tiết, cây gậy kia vẫn to lớn dũng mãnh, hề có dấu hiệu muốn bùng nổ.

      Du Tiểu Mặc vốn định dừng lại, nhưng mỗi lần ngẩng đầu lại thấy vẻ mặt nhẫn thở gấp của Lăng Tiêu, lại nghĩ tại mà dừng tốt lắm, đành phải cố chịu đựng rồi tăng thêm tốc độ.

      Đúng lúc này, Lăng Tiêu mở mắt, căng thẳng : “Làm ở phía ấy.”

      Phía ? Du Tiểu Mặc mờ mịt nhìn xuống, ánh mắt dời tới giữa hai tay mình, rốt cục phát chóp cây gậy kia giọt ra loại dịch, lập tức lúng túng, đây phải là chỗ để tiểu sao?

      Giương mắt lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lăng Tiêu, tất cả cơ bắp người y đều căng lên, Du Tiểu Mặc lại do dự lát, cuối cùng đành phải đè xuống cảm giác khó chịu này, dùng tay vuốt ve đỉnh, kết quả là thứ chất lỏng kia càng ngày càng nhiều, đột nhiên cảm thấy rất thú vị, bản tính tò mò của Du Tiểu Mặc bộc phát, lại chọc chọc vài cái, thậm thí còn dùng móng tay miết cái, ngờ tới…

      Lăng Tiêu đột nhiên gầm lên tiếng, cây gậy kia cũng run rẩy ngừng, tinh hoa đậm đặc rất nhiều năm chưa được phát tiết bây giờ phun trào ra ngoài, số lượng rất nhiều…

      Du Tiểu Mặc hoàn toàn bị cảnh tượng này dọa tới ngốc luôn, chẳng kịp trốn, sau đó bị đám tinh hoa này phun ra đầy người, ngay cả mặt cũng dính chưởng.

      Chờ tới lúc Lăng Tiêu bình phục lại, liền thấy bộ dạng Du Tiểu Mặc bị phun cả người toàn tinh hoa mà ngu người luôn, khỏi mỉm cười, tâm trạng của y sau khi phát tiết rất sung sướng, trực tiếp dùng tay áo để lau mặt cho , thậm chí còn tự mình cởi hết mấy thứ đồ thể mặc người , cũng may chỉ bẩn áo choàng bên ngoài.

      “Ê, ngươi còn quần áo ?” Buổi sáng Lăng Tiêu tận mắt thấy lấy quần áo ra, nhưng mà chỉ có mỗi bộ.

      Du Tiểu Mặc sững sờ lắc lắc đầu, còn chưa thể bình phục lại sau đả kích lúc nãy.

      Lăng Tiêu nhíu này, có chút mất hứng: “Chẳng lẽ ngươi chỉ có mỗi hai bộ y phục thôi hả?”

      Du Tiểu Mặc tiếp tục gật gật đầu, lúc xuống núi cũng mua quần áo, phải có tiền mà là cảm thấy hai bộ cũng đủ mặc rồi, cho nên cả hai lần xuống núi đều có ý định mua quần áo.

      Biểu lộ của Lăng Tiêu lúc này có thể dùng hai chữ phức tạp để miêu tả, nhìn Du Tiểu Mặc cái rồi mới xuống giường cầm cái áo bào màu trắng trong tủ ra, “Vậy mặc tạm bộ này của ta , lần sau xuống núi chúng ta mua thêm vài bộ.” Dứt lời liền ném cho .

      Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng tỉnh táo lại, chỉ là chưa kịp xoắn xuýt cái việc mình bị tên kia làm dơ cả người bị cái áo choàng mà Lăng Tiêu ném tới tròng lên đầu, kéo xuống ấp úng : “Y phục này… có phải quá lớn ?”

      “Quá lớn cũng phải mặc chứ sao, chẳng lẽ ngươi muốn mặc mỗi áo trong ra ngoài hả?” Lăng Tiêu vừa vừa cởi y phục người, lấy bộ ngoại bào trong tủ rồi mặc vào.

      “Vậy… vậy ta mặc hơn.” Du Tiểu Mặc gục đầu xuống.

      Nếu như Du Tiểu Mặc biết hậu quả của việc mặc quần áo của Lăng Tiêu ra ngoài, lúc ấy thà mặc cho rồi.

    2. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 069: TÍN NHIỆM

      Đối với Du Tiểu Mặc mà , hôm nay là ngày hỏng bét nhất từ khi gia nhập phái Thiên Tâm cho tới nay.

      Bởi vì mới sáng sớm xảy ra chuyện thể đỡ được, cho nên hai người gần như tới chỗ thi đấu muộn nhất.

      Lúc tới nơi, đương nhiên hai người nhận được 80% chú ý từ đám đông, lúc nhìn thấy Lăng Tiêu, mọi người vẫn phấn khích như trước, nhưng tới lúc nhìn thấy Du Tiểu Mặc, có người nhìn khinh thường cái, sau đó… sau đó thể dời mắt được nữa…

      Chỉ cái nhìn này thôi, cả khán đài lẫn chỗ dự thi, hơn bảy mươi đôi mắt thiếu chút nữa rớt ra, mỗi người đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc, đúng, phải chính xác là nhìn chằm chằm vào y phục người .

      Áo bào màu ánh trăng, họa tiết đó còn được thêu bằng tơ hắc kim sắc, đơn giản nhưng mất hoa lệ, hoa lệ nhưng kém phần ưu nhã, ràng là quần áo của đại sư huynh!

      Vì vậy, đám người nhiều chuyện bắt đầu tưởng tượng đủ mọi chuyện xảy ra tối qua ở trong phòng của đại sư huynh, phải chăng xảy ra chuyện thể thổ lộ cùng ai?

      Từng đợt xì xào bàn tàn bắt đầu vang lên.

      Lăng Tiêu dường như chẳng thèm bận tâm tới, khuôn mặt tuấn còn mang theo nụ cười ưu nhã về phía ghế của mình.

      Du Tiểu Mặc phía sau có da mặt dày như y, lúc ánh mắt của mọi người nhìn về phía này, phảng phất như muốn nhìn xuyên người , mãnh liệt tới nỗi Du Tiểu Mặc thể nào bỏ qua được, cuối cùng cũng nhận ra mình ra quyết định ngu ngốc tới mức nào.

      Ngay lúc hai người qua ghế trưởng lão, hai mắt vốn nhắm lại của Thang Phàm hơi mở ra, ánh mắt sâu thể lường được quét qua hai người, cuối cùng dừng ở người Du Tiểu Mặc.

      Chân Du Tiểu Mặc thiếu chút nữa nhũn ra, nếu phải Lăng Tiêu kịp thời đỡ được làm trò mèo trước mặt mọi người rồi.

      Nếu như ánh mắt của các đệ tử Trung mạch làm cho có cảm giác khó ở, ánh mắt của Thang Phàm như hòn đá nặng ngàn cân, đè ép tới mức thở nổi, cái loại cảm giác này quá kinh khủng, giống như nhìn thấu tận cùng con người , bất kể bí mật gì cũng thể gạt được ánh mắt của lão, nếu phải có Lăng Tiêu ở bên cạnh, gần như nghĩ giọt nước mắt trước ngực mình bị phát rồi.

      “Ngươi là đệ tử thứ bảy của Khổng sư đệ, Du Tiểu Mặc phải ?” Đúng lúc này, Thang Phàm đột ngột mở miệng.

      Trong mắt Du Tiểu Mặc lộ ra vẻ kinh hoàng, chưởng môn lại có thể biết tới ? Còn chuyện với ? Sửng sốt lúc mới có thể phản ứng lại được, Du Tiểu Mặc dám nhìn lão, đành phải cúi đầu xuống lễ phép đáp lại: “Dạ, chưởng môn!”

      “Ừm, Lâm sư huynh của ngươi là sư huynh tốt, có chuyện gì cứ tới tìm .” Thang Phàm tiếp, khuôn mặt trầm tĩnh dường như từ lúc sinh ra người rất hiền từ vậy.

      Đương nhiên, những người quen biết lão đều biết tất cả chỉ là biểu giả dối!

      Với tư cách người đứng đầu phái, Thang Phàm vốn là kẻ lòng dạ ác độc, ngoài ra còn là người dùng phái Thiên Tâm làm chủ, cách khác, nếu như có ai dám làm tổn hại tới phái Thiên Tâm hoặc địa vị của lão, dù người kia có là đệ tử thân truyền lão cũng do dự mà diệt trừ đối phương, cho nên lúc muốn chơi chiêu thân tình với Thang Phàm, phải chú ý đừng động vào giới hạn.

      “Dạ, chưởng môn!” Du Tiểu Mặc lặp lại câu cũ, chỉ có điều lần này thanh hơi run rẩy.

      Từ lúc Lăng Tiêu đỡ lấy phát ra điều này, thích thú ôm chặt hơn, nghênh ngang đón nhận ánh mắt của Thang Phàm vừa cười vừa : “Sư phụ, ngài cứ việc yên tâm, con chăm sóc Tiểu Mặc sư đệ tốt.”

      “Vậy là tốt rồi, trận đấu sắp bắt đầu, các ngươi về chỗ .” Thang Phàm gật đầu, sau đó mới cho bọn họ rời .

      “Đệ tử cáo từ!” Khóe môi Lăng Tiêu chứa chút thâm ý, cung kính cúi chào Thang Phàm, sau đó mới kéo theo Du Tiểu Mặc vẫn còn run chân về phía ghế ngồi.

      Nhàn nhạt liếc nhìn bóng lưng hai người, Thang Phàm yên lặng lúc lâu, đột nhiên quay sang phía Khương trưởng lão giọng hỏi: “Khương trưởng lão, ngươi thấy Tiếu nhi đối với tên đan sư gọi là Du Tiểu Mặc này như thế nào?”

      Khương trưởng lão bị gọi tên chút hoang mang, “Bẩm chưởng môn, ta cho rằng tốt cách kì lạ, Lâm sư điệt chưa quan tâm sư đệ nào như vậy, có lẽ quan hệ của bọn phải tầm thường, nhưng đêm qua lúc ta tuần tra, bọn ngủ từ sớm rồi, ta cũng phát có chuyện gì đặc biệt.”

      Thàm Phàm làm như vô ý than thở: “Tính cách Tiếu nhi thay đổi hẳn từ sau lần xuống núi kia a!”

      Mắt Khương trưởng lão sáng lên, nhưng hề bình luận gì về việc này.

      Trở lại chỗ ngồi Du Tiểu Mặc mới có thể thở phào hơi, âu sầu trong lòng than thở: “Chưởng môn là đáng sợ!”

      Lăng Tiêu nghe được câu này, im lặng nhếch miệng: “Chỉ là lão hồ ly mà thôi, cần sợ.”

      “Ngươi đương nhiên sợ.” Du Tiểu Mặc bĩu môi, vấn đề ở đây là phải Lăng Tiêu, cho nên cũng có sức chống cự mạnh như vậy.

      Hai người vừa ngồi xuống bao lâu, trận đấu cũng bắt đầu, người chủ trì vẫn là Khương trưởng lão, sau khi vài lời dạo đầu quen thuộc mới bắt đầu rút thăm, sau khi bốc thăm xong Khương trưởng lão gọi tên thí sinh, cũng may, lần này Lăng Tiêu phải đánh trận đầu nữa mà là hai vị đồng môn thực lực xấp xỉ nhau.

      vị trong đó chính là gã khiêu khích Lăng Tiêu ngày hôm qua, Lôi Cự, vị còn lại là người đứng thứ chín bảng xếp hạng, La Hạ, là người hôm trước cùng Chu Bằng.

      Lôi Cự ngồi ở hàng đầu tiên, sau khi nghe thấy tên mình lập tức đứng lên, nhưng gã lên võ đài ngay, mà nhìn Lăng Tiêu đầy khiêu khích, vẫn hung hăng càn quấy như trước.

      Du Tiểu Mặc cảm thấy, từ lúc bắt đầu cái gã Lôi Cự này nhìn Lăng Tiêu rời mắt, kể cả lúc mọi người đều soi mói y phục người , gã này vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, ánh mắt kia mang đến cho cảm giác đặc biệt khó chịu, kiềm chế được quay sang liếc Lăng Tiêu, thấy khuôn mặt tuấn tú của y vẫn mang theo nụ cười thản nhiên.

      Xí, làm màu, ngươi cứ giả vờ !

      Trận đấu vừa bắt đầu lâu, Lôi Cự áp dụng phương thức tốc chiến tốc thắng.

      Lôi Cự và Chu Bằng đều là người tu luyện theo hệ sức mạnh, nhưng so về sức bật và lực bền gã đều mạnh hơn Chu Bằng, trừ mấy điều này tốc độ của gã cũng khá tốt, cho nên nhìn tổng thể gã là đối thủ khá khó chơi, Chu Bằng đánh với gã còn ở thế hạ phong, vậy nên thực kém hơn Chu Bằng như Lạ Hạ càng khó giành phần thắng.

      Hai người đánh nhau gần trăm hiệp, thời gian càng trôi qua La Hạ càng bị đẩy vào thế hạ phong, cánh tay cầm kiếm bị ép tới mức run rẩy.

      “Lạ Hạ thua.” Lăng Tiêu nhàng nhận xét câu.

      Câu này vừa mới dứt lời, Du Tiểu Mặc thấy Lôi Cự dùng quyền nện thân kiếm của La Hạ, tiếng gãy giòn tan vang lên, thanh kiếm bị bẻ thành hai đoạn, nửa rơi võ đài, còn bản thân La Hạ bị nắm đấm đập trúng ngực, thứ xung lượng này khiến cho bị đánh bay khỏi võ đài, phương hướng vẫn là phía Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc ngồi.

      Lúc La Hạ sắp rơi xuống đất, Lăng Tiêu đột nhiên giơ tay đỡ lại.

      La Hạ che ngực, lau máu dính khóe miệng, quay đầu cảm kích với Lăng Tiêu: “Đa tạ đại sư huynh.”

      Lăng Tiêu chỉ cười gật đầu, sau đó thu hai tay đỡ lưng lại, lúc này Du Tiểu Mặc cũng chen tới, nhìn thấy La Hạ bị thương, vội vàng lấy ra viên linh đan trong túi trữ vật, đưa tới trước mặt: “La sư huynh, viên linh đan này có thể trị nội thương, ngươi thử dùng xem.”

      La Hạ ngẩng đầu kinh ngạc, lúc này mới thấy thiếu niên trước mặt dùng vẻ mặt quan tâm nhìn mình.

      Kỳ bản thân La Hạ cũng mang theo linh đan chữa thương, dù sao mỗi lần tranh tài thể tránh khỏi bị thương, cho nên rất nhiều sư huynh đệ đều chuẩn bị ít nhất vài loại thuốc, chỉ là rất lâu rồi mới thấy có người dùng loại ánh mắt quan tâm chân thành như thế này nhìn mình, vậy nên La Hạ chỉ do dự lát liền nhận lấy viên linh đan trước mặt rồi nuốt xuống.

      Du Tiểu Mặc thấy La Hạ dùng linh đan, liền cười vui vẻ.

      Chỉ là biết, từ lúc La Hạ tiếp nhận viên linh đan ấy bản thân sinh ra loại tín nhiệm với .

      tín nhiệm này rất khó cầu, bởi vì đa số tu luyện giả tín nhiệm đan sư vô điều kiện, mà đan sư cũng vô điều kiện tín nhiệm tu luyện giả, mặc dù quan hệ giữa họ là kiểu giúp nhau tồn tại, nhưng cũng nhiều khả năng kết thù, đương nhiên, chất lượng đan dược cũng là vấn đề đáng .

      Du Tiểu Mặc biết điểm này, nhưng Lăng Tiêu lại chú ý tới, liếc nhìn La Hạ đầy bất ngờ.

      võ đài, Lôi Cự cũng gì thêm, chỉ là lại nhìn Lăng Tiêu như muốn gây hấn, giống như ‘Ta chờ ngươi’, cái ánh mắt này cơ tình tới nhường nào a!

      Khương trưởng lão tuyên bố người thắng cuộc, trận tranh tài tiếp tục, trận thứ hai là hai vị sư tỷ muội, nhập môn cũng khá lâu rồi, dáng vẻ xinh đẹp đoan trang, tuy rằng dung mạo lộng lẫy như Thang Vân Kỳ nhưng cũng nổi tiếng xinh đẹp, có ít người ủng hộ.

      người tên là Lưu Lệ Tình, còn người kia tên là Đạm Đài Diệu Ngâm, đều là những mỹ nữ có vẻ đẹp tràn đầy sức sống, có điều tính cách của Lưu Lệ Tình hiếu thắng hơn Đạm Đài Diệu Ngâm chút.

      Hai người vừa lên võ đài, bên dưới khán đài vang lên thanh hưng phấn của các sư huynh đệ đồng môn, tiếng hú hét ầm ĩ.

      Đây mới chính là hào khí mà trận đấu phải có, như lúc Lôi Cự tranh tài, bên dưới khán đài cơ bản ai chuyện, vậy mới biết việc thí sinh là ai cũng rất quan trọng.

      Hai vị mỹ nữ cúi chào lẫn nhau, sau đợt tiếng hò hét cổ vũ, bắt đầu động thủ.

      hồng trắng, hai bóng người khá bắt mắt, thanh đao kiếm vang bên tai dứt, tư thái duyên dáng như khiêu vũ, làm đám đàn ông ngồi dưới khán đài nhiệt huyết sôi trào, hai phe gào thét tới muốn khàn giọng rách phổi.

    3. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 070: LÀM DÁNG

      Theo cách nhìn của Lăng Tiêu Lưu Lệ Tình và Đạm Đài Diệu Ngâm đúng là khiêu vũ, đánh nhau nhàng đến chút lực cũng có.

      Cái loại thực lực này nếu đẩy ra bên ngoài đến mấy hôm chết dưới tay người khác, tướng mạo cũng bình thường, cho nên để y xem hai người này còn bằng ngắm Du Tiểu Mặc.

      Vừa nghĩ tới đó, Lăng Tiêu kiềm chế được mà chuyển ánh mắt qua người Du Tiểu Mặc, nghĩ tới thấy đôi mắt sáng lóng lánh kia nhìn vào hai nữ nhân đài, con mắt nhìn tới muốn dính luôn vào đó, trong nội tâm Lăng Tiêu toát ra cơn giận dữ hiếm có từ trước tới nay.



      Du Tiểu Mặc phát giác được người bên cạnh bốc lên mùi chua, vẫn nhìn muốn rời mắt.

      Lăng Tiêu ném cơn giận lại, êm ái hỏi: “Tiểu sư đệ, xem hay ?”

      Du Tiểu Mặc phấn khởi gật đầu, thèm quay đầu lại: “Đẹp mắt, hai vị sư tỷ đều rất giỏi.”

      Ánh mắt Lăng Tiêu nheo lại đầy nguy hiểm, “Ồ, là các nàng đánh nhau đẹp mắt, hay là dáng dấp đẹp mắt.”

      Du Tiểu Mặc rốt cục cũng phản ứng được, nghe được câu này, hơi ngượng ngùng cúi đầu, lí nhí trả lời: “Đều đẹp cả, chẳng lẽ ngươi nghĩ vậy…” xong ngẩng đầu nhìn y cái, kết quả là mấy từ còn lại thể bật nổi khỏi miệng.

      nghĩ gì?” Lăng Tiêu cười híp mắt nhìn .

      có gì…” Du Tiểu Mặc run run, cái vẻ mặt này quá quen thuộc, quen thuộc tới mức mỗi lần nhìn thấy đều vô thức run rẩy, ôi mẹ ơi, đến cùng có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao vị gia này lại tức giận nữa rồi? chỉ biết điều, mỗi lần Lăng Tiêu tức giận, người xui xẻo đều là .

      có gì, thế sao lúc nãy ngươi nhìn chăm chú như vậy?” Lăng Tiêu vẫn mỉm cười.

      “Híc, xem.. xem đánh nhau đó…” Du Tiểu Mặc tiếp tục run rẩy.

      “Đánh nhau có gì đẹp mắt?” Lăng Tiêu dịu dàng hỏi.

      “Thực ra… thực ra cũng có gì đẹp mắt…” Du Tiểu Mặc nghe thấy cái giọng dịu dàng của y nổi đầy da gà da vịt.

      Những lời này vậy mà lại khiến cho Lăng Tiêu rất hài lòng, cái nụ cười ôn nhu rồi lại làm cho người ta cảm giác u ám khó tả cũng lập tức biến mất, còn chuyển sang chế độ đồng môn ‘hữu ái’ sung sướng xoa đầu Du Tiểu Mặc, vừa cười vừa , “Nếu có gì hay ho, vậy chúng ta nên xem nữa.”

      Du Tiểu Mặc rụt đầu rụt cổ gật đầu liên tục, nhưng trong lòng lặng lẽ rơi lệ, Lăng sư huynh đáng sợ!

      Lúc này, trận đấu võ đài cũng chuẩn bị tới hồi kết, kết quả ngoài dự tính, người thắng lại là Đạm Đài Diệu Ngâm.

      võ đài, bộ váy tao nhã được làm từ lụa mỏng màu trắng bồng bềnh phiêu dật, nổi bật lên vẻ thanh lệ thoát tục của Đạm Đài Diệu Ngâm, làn da trắng nõn, đứng ở võ đài cao cao như tiên tử hạ phàm, bởi vì trận đánh kịch liệt lúc nãy, khuôn mặt trái xoan ấy nổi lên hai đóa hoa đỏ ửng, giống như hai đóa hoa tươi xinh đẹp, vốn là vẻ dịu dàng bây giờ nhiều hơn mấy phần kiều mị động lòng người.

      mỹ nữ nhìn nhu mì yếu đuối tới vậy mà lại đánh thắng đối thủ mạnh mẽ như Lưu Lệ Tình.

      Mà người bị đánh bay xuống võ đài, Lưu Lệ Tình ràng cũng ngờ tới kết qủa này, sững sờ nhìn Đạm Đài Diệu Ngâm đứng võ đài, trong mắt chỉ toàn khó có thể tin, có lẽ do nàng quá tự đại, nhưng thể phủ nhận, Đạm Đài Diệu Ngâm che giấu thực lực.

      Ngay từ đầu nàng khéo léo giấu hai phần thực lực, giả bộ như bất phân thắng bại với Lưu Lệ Tình, mãi tới khi tiêu hao hết thể lực của nàng, thừa dịp nàng cho rằng hai bên ai làm gì được ai bắt đầu hạ thấp cảnh giác, đột nhiên phát lực, lúc này mới khiến cho ả đánh lén thành công.

      Việc này là bài học nhưng cũng làm cho mọi người nhận thực lực chân chính của Đạm Đài Diệu Ngâm.

      “Lưu sư tỷ, đa tạ!” Đạm Đài Diệu Ngâm quay về phía Lưu Lệ Tình rồi chắp tay, thanh nhàng mà trong trẻo, ra vẻ, mềm mại, giả tạo, thoáng cái chiếm được thiện cảm của số đông, nhưng lúc nàng câu này, lại giống như vô ý liếc về phía Lăng Tiêu.

      Ánh mắt này trùng hợp bị Du Tiểu Mặc lén lút nhìn trộm phía bên kia phát ra.

      Chỉ là Du Tiểu Mặc cũng tự kỷ tới mức cho rằng Đạm Đài Diệu Ngâm nhìn , tuy nhiên phương hướng ta nhìn là phía họ, bởi vì bên cạnh còn có Lăng Tiêu ‘phi thường ưu tú’.

      này làm Du Tiểu Mặc buồn bực cúi đầu, quả nhiên có chút quyến rũ nào với nữ nhân, đặc biệt là lúc ở cạnh Lăng Tiêu.

      Du Tiểu Mặc biết rằng động tác này của mình vô tình lấy lòng Lăng Tiêu.

      Động tác của Đạm Đài Diệu Ngâm y cũng nhìn thấy, nhưng bởi vì hai người họ ngồi cùng chỗ, cho nên y nghĩ Đạm Đài Diệu Ngâm có thể nhìn Du Tiểu Mặc, lập tức mất hứng, nhưng sau đó lại phát Du Tiểu Mặc cúi đầu xuống thèm nhìn ả kia, chút mất hứng này lập tức bị y đá vào trong xó.

      “Tiểu sư đệ, đừng thất vọng, lại tới là trận thứ hai mà thôi, kế tiếp còn mấy cuộc tranh tài nữa, cứ từ từ mà xem.” Lăng Tiêu cười dịu dàng mà an ủi .

      Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật cái, lúc nãy ai còn uy hiếp cho phép xem thi đấu?

      Bên kia, thấy chú ý của Lăng Tiêu người mình, Đạm Đài Diệu Ngâm có chút thất vọng xuống võ đài, cứ tưởng có thể mượn lần tranh tài này hấp dẫn chú ý của đại sư huynh, như vậy nàng có thể có cơ hội bày ra ưu điểm của mình cho đại sư huynh xem.

      Phía đối diện, Thang Vân Kỳ nhìn thấy hết nhất cử nhất động của nàng, lạnh lùng hừ tiếng, dám đoạt đại sư huynh với nàng hả, có cửa đâu cưng!

      Thang Vân Kỳ biết Tiếu ca của nàng rất ưu tú, rất nhiều sư tỷ muội trong phái đều thích Tiếu ca của nàng, kẻ trong đó chính là Đạm Đài Diệu Ngâm, có lẽ người khác nhìn ra ái ý của ả dành cho Tiếu ca, nhưng thân là nữ nhân, nàng thấy rất ràng, nhưng ả tình địch này nàng thèm để vào mắt, nàng chỉ biết chướng ngại lớn nhất tại, chính là kẻ ngồi bên cạnh Tiếu ca, Du Tiểu Mặc.

      Nghĩ đến đây, Thang Vân Kỳ hung tợn lườm Du Tiểu Mặc ngồi phía đối diện, vốn nàng còn dự định đợi tới ngày cuối mới hạ thủ, nhưng khi nhìn thấy tiện nhân kia còn dám mặc quần áo của Tiếu ca, nàng ghen ghen muốn chết, nàng rốt cuộc thể chờ đợi được nữa rồi.

      việc nho xen giữa qua , trận đấu lại tiếp tục.

      Trận thứ ba, trận thứ tư… trận thứ mười , mọi người ngóng trông rồi lại trông ngóng, hy vọng được thấy Lâm Tiếu đài, mười trận trước đều rút thăm được tên y, thất vọng hồi, mãi tới trận cuối cùng, lúc này trong rương chỉ còn có ba tờ giấy.

      Bởi vì mỗi trận có hai người mà số thí sinh dự thi lại là hai mươi lăm người, đấu tất cả có mười hai trận, bởi như vậy người được luân *. Cho nên lần rút thăm cuối cùng này quyết định hai người phải thi đấu, người bị rút trúng chính là người may mắn được luân .

      Tất cả mọi người đều hồi hộp nhìn theo từng động tác của Khương trưởng lão, có điều người hồi hộp nhất còn phải kể tới hai vị sư huynh đệ chưa so tài.

      Vừa nghĩ tới bọn họ có khả năng gặp phải Lâm Tiếu, cả hai người cảm thấy mất hết hy vọng, rối rít cầu nguyện trong lòng, vạn lần đừng để họ đấu với đại sư huynh, hoặc là bản thân mình được luân , hoặc là đại sư huynh luân .

      Gương mặt Khương trưởng lão tĩnh lặng như mặt nước, hề quan tâm tới hồi hộp của mọi người, bình tĩnh thò tay vào trong rương, chậm rãi rút ra hai tờ giấy, mở ra nhìn lướt qua hai cái tên viết trong đó, hàng lông mày khẽ nhăn lại, tập tức đọc to: “Trận thứ mười hai, hai vị thí sinh theo thứ tự là, Trần Dương và Cao Tuấn.”

      Kết quả này nửa ưu sầu nửa vui mừng.

      Ưu sầu là, được xem đại sư huynh thi đấu, hai ngày rồi đó, việc này làm cho mấy người vạn phần mong đợi được xem Lăng Tiêu so tài thất vọng thôi, vui chính là vận khí của đại sư huynh tốt, vòng Chu Bằng bỏ cuộc, vòng hai lại được luân rồi, vận may này thực tầm thường.

      Nhưng mà cũng có người vừa vui vừa buồn, chính là Trần Dương và Cao Tuấn, mừng vì phải đấu với đại sư huynh, còn buồn vì mình được luân rồi, cảm giác khó tả, hiếm lắm mới có thể cảm nhận lần trong đời.

      “Lăng sư huynh, vận may của ngươi quá tốt.” Du Tiểu Mặc nhiệt tình cảm thán, nếu như bình thường cũng có loại vận may như thế này tốt rồi.

      “Có đôi khi vận khí tốt cũng chưa hẳn là chuyện vui.” Lăng Tiêu cười, thần sắc khó đoán.

      “Vì sao?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi.

      Lần này bởi vì Lăng Tiêu lập kết giới cho nên mấy vị đồng môn ngồi sau đều nghe được, nhao nhao dựng thẳng tai lên để nghe lén, bọn họ cũng rất tò mò tại sao đại sư huynh lại như vậy, được luân lại là chuyện vui vẻ sao?

      Khóe miệng Lăng Tiêu chậm rãi cong lên, “Ta đều đợi lâu như vậy, còn tưởng tiếp theo có cơ hội xuất luyện tay chút, kết quả…”

      Kết quả cần y , mọi người cũng hiểu ra rồi, đó là bị rút thăm trúng cho nên mới thất vọng, thực ra y vẫn muốn lên võ đài đánh trận.

      Nghe được câu này, Trần Dương và Cao Tuấn đều cảm thấy may mắn, may mà bọn họ phải đối mặt với đại sư huynh, nếu nhỡ đại sư huynh hưng phấn quá độ, chẳng phải bọn họ bị đánh gần chết sao, là may, nghĩ tới điểm này, hai người càng giữ vững tinh thần.

      Người duy nhất bị y lừa dối chính là Du Tiểu Mặc, cũng là người duy nhất biết Lăng Tiêu chẳng hề muốn lên võ đài.

      So mới việc bản thân phải lên đài biểu diễn cho người khác xem, có lẽ y càng thích xem người khác đánh nhau hơn, cái loại biểu lộ này tuyệt đối là muốn nhìn người khác diễn trò, về bản chất, Lăng Tiêu chính là kẻ cực kỳ xấu xa, chỉ là vì ấn tượng mà y vẽ lên trong mắt các vị đồng môn quá tốt, đặc biệt là từ sau khi y dùng thái độ lạnh lùng như băng đối xử với họ nữa, tất cả đệ tử nam đều coi y là tấm gương sáng, còn đệ tử nữ đa số rơi vào cái bẫy dịu dàng giả dối của y, cho nên chẳng ai nghi ngờ điểm này, chỉ có bị hại Du Tiểu Mặc mới giác ngộ được.

      Du Tiểu Mặc thầm nghĩ, ngươi cứ làm dáng !

      *Luân : đại khái là trường hợp bị lẻ ra cho nên có đối thủ vì vậy được vào thẳng vòng trong mà cần phải thi đấu.

    4. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 071: GIANG LƯU

      Trận cuối cùng của vòng hai kết thúc vào lúc Trần Dương sơ ý dẫm lên rìa võ đài bị Cao Tuấn thừa thắng xông lên đẩy xuống.

      Khâu cuối cùng, Thang Phàm đứng ra mấy câu có tính cổ vũ, cuối cùng mới tuyên bố tan cuộc, mọi người trở lại phòng mình, lúc này vẫn còn rất sớm, mới chỉ là giờ thân canh ba, khoảng sáu giờ tối, mặt trời còn chưa lặn.

      Mặc dù trận đấu kết thúc tương đối sớm nhưng Du Tiểu Mặc lại cảm thấy rất mắt.

      Sau khi nhìn thấy thân thủ bất phàm của các vị sư huynh đệ, càng khát vọng có thể có thực lực cường đại như họ.

      Cho tới nay ý nghĩ này vẫn chưa từng biến mất, chỉ tiếc bị thân phận đan sư trói buộc tới chết, nhưng giờ khác xưa rồi, lúc nghe Lăng Tiêu từng qua, đan sư hề yếu như mọi người , ví dụ như đan sư phát triển đến thời điểm đủ mạnh mẽ, sức mạnh linh hồn của có thể hóa thành thực thể để tấn công người khác.

      Tuy rằng Lăng Tiêu chỉ có đan sư cao cấp mới có thể làm được điều này, nhưng việc gì cũng có ngoại lệ mà.

      Hơn tháng trước, từ sau khi trở thành đồ đệ của Khổng Văn, địa vị của như nước lên thuyền lên, về sau còn là đệ tử ký danh nữa, cho nên quyền hạn cũng tăng cao kha khá, tại có thể vào tầng thứ hai của Tàng Thư Các.

      Lệnh bài vẫn là lão giả Tàng Thư Các đưa cho , từ hôm đó bởi vì có nhiều việc xảy ra kèm theo bận rộn bế quan, cho nên vẫn chưa dùng tới tấm lệnh bài kia.

      tại đúng là cơ hội tốt, cho nên quyết định tới Tàng Thư Các đạo, nhìn xem có thể tìm được quyển sách nào liên quan tới sức mạnh linh hồn hay , trong đó hẳn phải ghi chút kiến thức vẫn chưa biết, Du Tiểu Mặc vẫn luôn tin tưởng, trời tuyệt đường người!

      Lăng Tiêu biết muốn tới Tàng Thư Các, liền muốn chung.

      Tàng Thư Các nằm ở trung mạch, cho nên nếu muốn ra ngoài phải có người dẫn ra, bằng lớp kết giới kia nhốt ở bên ngoài.

      “Ngươi muốn mượn sách gì?” Lăng Tiêu suy nghĩ lát rồi hỏi.

      “Sách liên quan đến sức mạnh linh hồn, còn cả mấy loại điển tịch về linh thảo linh đan, Tàng Thư Các có mấy tầng nhưng ta mới chỉ vào tầng thứ nhất, cho nên lần này muốn xem ở tầng hai.” Du Tiểu Mặc khai báo mục đích thực , chỉ bảy tám phần .

      “Sức mạnh linh hồn? Ngươi phải tu luyện sức mạnh linh hồn sao, còn cần xem sách gì nữa?” Lăng Tiêu nhìn thẳng vào Du Tiểu Mặc, nếu xem sách về linh đan và linh thảo còn có thể thêm chút kiến thức, nhưng y cảm thấy cần thiết phải tìm hiểu thêm về sức mạnh linh hồn.

      Du Tiểu Mặc chột dạ né tránh ánh mắt của y, “Híc, ta còn có vài vấn đề chưa hiểu .”

      Lăng Tiêu nhướn mày nhìn , đem toàn bộ nét mặt của Du Tiêu mặc đều nhìn ở trong mắt, nụ cười miệng khỏi càng thêm vui vẻ, dối cũng biết che giấu, Lăng Tiêu tập tức muốn đùa giỡn : “Có cái gì ngươi có thể hỏi ta, thời gian vẫn còn sớm mà.”

      trán chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh, Du Tiểu Mặc ngờ được tên này lại truy cứu tới cùng như vậy, u oán nhìn y cái, nhụt chí cúi đầu xuống, thành thành khai báo mục đích , “ phải buổi sáng ngươi còn gì, cái chuyện đan sư cũng có thể công kích người khác ấy, nhưng mà bởi vì chỉ có đan sư cao cấp mới làm được, ngươi cũng biết tư chất của ta tốt mà, cho nên ta chỉ muốn tìm xem xem, có đường tắt nào làm sức mạnh linh hồn hóa thành thực thể .”

      “Ngươi là đồ ngốc hả?” Lăng Tiêu nhíu mày lại.

      “Ta phải là đồ ngốc.” Du Tiểu Mặc hiểu vì sao y lại vậy, nhưng vẫn giọng phản bác câu.

      “Nếu ngươi phải đồ ngốc, vì sao tập trung mà tu luyện công pháp, lại còn đòi tới Tàng Thư Các tìm cái thứ đường tắt vớ vẩn gì nữa?” Lăng Tiêu vẫn luôn biết rất ngốc, nhưng ngờ còn ngốc tới mức này.

      Du Tiểu Mặc sửng sốt chút, chợt hiểu y gì, trợn tròn mắt kinh ngạc lắp bắp: “Ngươi quyển Thiên Hồn Kinh kia hả? Chỉ cần tu luyện nó có thể khiến sức mạnh linh hồn hóa thành thực thể?”

      Lăng Tiêu cốc đầu cái, “Đương nhiên, nếu tại sao lại gọi nó là công pháp thượng phẩm!” là ngốc hết sức.

      “Hức… lúc đó ngươi đâu có cho ta biết tu luyện Thiên Hồn Kinh được thế này đâu, ta chỉ cho rằng nó làm tăng sức mạnh linh hồn mà thôi.” Du Tiểu Mặc ôm đầu khóc nức nở, làm sao biết được công pháp thượng phẩm là thứ gì cơ chứ.

      “Bây giờ ngươi biết chưa?” Lăng Tiêu nhìn giả bộ đáng thương, bị chọc tức tới mức bật cười.

      Du Tiểu Mặc do dự lát mới hỏi: “Vậy phải tu luyện bao lâu mới có thể làm được?”

      Lăng Tiêu nghĩ lại nội dung của Thiên Hồn Kinh, “Thiên Hồn Kinh có tổng cộngsáu tầng, ba tầng trước khá dễ, nhưng muốn đột phá lên tầng thứ tư rất khó, cũng vì thế, lúc ngươi có thể đột phá đến tầng thứ tư, sức mạnh linh hồn của ngươi có biến hóa về chất.”

      “Ta hiểu rồi, ta cố gắng tu luyện tới tầng thứ tư.” Du Tiểu Mặc nghe xong mong đợi cực kỳ, lúc này cũng lập ra mục tiêu thứ hai, mục tiêu đầu tiên là kiếm nhiều tiền để mua hạt giống, còn mấy tháng nữa là tới bài kiểm tra nhập môn rồi, tuy rằng thành đệ tử chính thức của Thiên Tâm, nhưng vẫn bắt buộc phải làm bài kiểm tra này.

      “Đồ ngốc!’ Lăng Tiêu thấy hai mắt sáng lên, nhịn được lại cốc đầu cái, “Bây giờ còn muốn tới Tàng Thư Các nữa ?”

      Khuôn mặt Du Tiểu Mặc đỏ lên, biểu lộ buồn phiền vì xấu hổ, vội vàng lắc đầu, “Tạm thời cần, đợi lúc về mượn là được, tranh thủ giờ còn sớm, ta luyện đan.” Dứt lời liền chạy biến.

      Lăng Tiêu nhìn bóng lưng của , đột nhiên có loại cảm giác Du Tiểu Mặc có y sống nổi, ngốc quá mức cho phép.

      Nghĩ như vậy, sung sướng và thỏa mãn nhanh chóng phồng tên trong nội tâm y, giống như muốn nổ tung lồng ngực vậy, y chưa bao giờ trải qua loại cảm giác này, Lăng Tiêu khỏi nhíu mày lại, hình như y càng ngày càng quan tâm Du Tiểu Mặc, nhưng đáng tiếc là nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ ra được nguyên do, vì thế đành rời phòng tìm mấy người La Hạ.

      Vốn Chu Bằng là người mà y tín nhiệm nhất, bởi vì trong trí nhớ của Lâm Tiếu, Chu Bằng luôn là người tuyệt đối trung thành, còn trận đấu ngày hôm qua, lí do chính là Chu Bằng muốn để cho đại sư huynh của mình bại lộ thực lực nên mới cố ý bỏ quyền thi đấu, nhưng việc lên cấp cũng ngoa, để diễn cho chân chút, Lăng Tiêu còn cố ý nhắc nhở vài câu.

      Về phần Tần Vũ Sĩ và La Hạ, hai người này trong trí nhớ của Lâm Tiếu vẫn chỉ ở giai đoạn quan sát.

      Chỉ là hôm nay lúc nhìn thấy La Hạ nhận lấy linh đan từ tay Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu cảm thấy có thể cho La Hạ cơ hội, trước khi rời , y lại bày tầng kết giới bên trong căn phòng.

      Du Tiểu Mặc biết Lăng Tiêu ra ngoài cũng quan tâm, lấy mấy công cụ luyện đan từ trong túi trữ vật ra. Sau khi tất cả chuẩn bị sẵn sàng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Du Tiểu Mặc còn tưởng rằng Lăng Tiêu quay lại, muốn chạy ra mở cửa, đột nhiên nghĩ đến nếu người kia là Lăng Tiêu, y chẳng cần phải khách khí như vậy, cho nên người đứng bên ngoài chắc chắn phải là y, lúc này mới quay lại cất hết linh thảo và lô đỉnh vào trong túi trữ vật, sau đó mới ra mở cửa.

      Lúc Du Tiểu Mặc nhìn thấy người đứng bên ngoài, hơi ngạc nhiên, “Ngươi…” quên tên.

      Người kia thấy , mỉm cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền, “Ta là Giang Lưu, ngươi còn nhớ ta ?”

      Nghe thấy cái tên này, Du Tiểu Mặc lập tức nghĩ tới, nghe thiếu niên này cũng ở cùng thôn với , về sau bởi vì thiên phú cao được Thiên Phong chọn, lúc ấy là khi mới tỉnh lại, người đầu tiên thấy chính là người này, cho nên có chút ấn tượng.

      ra là ngươi, xin hỏi ngươi có chuyện gì ?” Du Tiểu Mặc cười hỏi, người này cho ấn tượng tệ lắm.

      “Bây giờ ngươi có rảnh ?” Giang Lưu cười vui vẻ.

      “Bây giờ hả, chắc có.” Du Tiểu Mặc nhớ tới vừa mới chuẩn bị luyện đan ấy, nhưng mà khó lắm mới có dịp gặp lại đồng hương, đành phải nén lại tâm trạng háo hức chuẩn bị luyện đan, dù sao còn muốn nghe ngóng mấy chuyện về thôn Đào Hoa, để tránh sau này có về lại nơi đó cũng bị lòi đuôi.

      vậy, chúng ta tìm chỗ chuyện được ?” Nụ cười của Giang Lưu thoạt nhìn có chút chất phác, cũng có chút ngốc nghếch.

      Du Tiểu Mặc suy nghĩ lúc, sau đó cũng đồng ý, quay về phòng ghi tờ giấy cho Lăng Tiêu sau đó mới cùng Giang Lưu.

      Tình huống của Giang Lưu khác Du Tiểu Mặc là mấy, tuy rằng cũng vừa nhập môn mấy tháng, nhưng thiên phú của cậu ta rất tốt, lần này tình cờ gặp được giải thi đấu của Võ Hệ, sư phụ Giang Lưu liền mượn cơ hội này cho cậu ta học hỏi, kết bạn với vài đồng môn, nhưng như Du Tiểu Mặc, Giang Lưu có sư phụ lo lắng cho mình, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là thiên phú phải tốt.

      Du Tiểu Mặc biết đường, bởi vì phần lớn thời gian trong hai ngày này đều dùng cho việc luyện đan.

      Cho nên tới bây giờ vẫn mù mờ với hoàn cảnh ở Trung Mạch, Giang Lưu dẫn đâu chính cũng biết, chỉ là nguyên quãng đường, bọn họ chưa từng gặp các sư huynh sư tỷ của Võ Hệ, Du Tiểu Mặc cảm thấy chỉ mấy câu mà thôi, đâu cần phải xa như vậy, liền gọi Giang Lưu lại.

      “Giang Lưu sư đệ, ngươi muốn dẫn ta đâu?”

      Giang Lưu vẫn bước tiếp, tựa hồ nghe thấy gì.

      Du Tiểu Mặc nhíu mày, dứt khoát tiếp, đứng im tại chỗ để xem bao giờ người kia mới chịu nhận ra.

      Quả nhiên chiêu này rất có tác dụng, Giang Lưu rốt cục cũng dừng bước quay người lại, bởi vì nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, cậu ta còn tưởng Du Tiểu Mặc rời , trong nháy mắt lên vẻ kinh hoảng, nhưng lúc nhìn thấy Du Tiểu Mặc đứng cách đó vài mét liền lén lút thở phào hơi.

      Điều này làm cho Du Tiểu Mặc quan sát nhìn thấy ràng, trong lòng khỏi sinh nghi.

    5. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 072: MẤT TÍCH

      “Du sư huynh, sao ngươi tiếp?” Giang Lưu thấy lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, trong mắt lóe lên chút lo lắng.

      Tuy Du Tiểu Mặc thường vứt đồ bừa bãi, hay quên trước quên sau, nhưng ở địa bàn của người khác, vẫn hiểu phải để tâm chút, tên Giang Lưu này biểu cổ quái như vậy, làm thể nào an tâm mà tiếp, huống gì Giang Lưu còn là người của Thiên Phong.

      “Giang sư đệ, chúng ta chỉ mấy câu thôi mà, cần gì mà xa như vậy?”

      “Việc này… gạt ngươi, thực ra ta có thứ muốn cho ngươi xem, cho nên mới muốn dẫn ngươi tới thẳng đó.”

      Giang Lưu ấp úng kiếm cớ, ra trước khi đến cũng nghĩ tới các loại hậu quả, nhưng ngờ Du Tiểu Mặc lại dứt khoát cùng với mình như vậy, cho nên mấy cái cớ cậu ta nghĩ kỹ lúc trước tại phát huy công dụng rồi.

      “Nếu như ta đoán nhầm, hướng hẳn là tới phía sau núi phải , chẳng lẽ thứ ngươi lại ở sau núi?” Du Tiểu Mặc khó tin dò hỏi, nếu như lầm cái tên Giang Lưu này cũng giống như , lần đầu tiên tới Trung Mạch mới đúng.

      “Đúng, đúng vậy.” Giang Lưu căng thẳng .

      Du Tiểu Mặc còn gì để , người này dối cũng biết đường mà che giấu, nhìn cái bộ dạng căng thẳng kia, ràng có vấn đề.

      Tuy nhiên Lăng Tiêu lúc nào cũng ngốc, nhưng dù có ngốc đến mấy, cũng thể nhận ra nổi chút sơ hở này, nghĩ đến thân phận của Giang Lưu, cùng với hành động vô duyên vô cớ tự dưng tới tìm mình, ràng là bị người khác sai khiến, mà cái người kia, rất có thể là kẻ hận tới tận xương tủy - Thang Vân Kỳ, nếu ả, tất cả đều hợp lý rồi.

      “Giang sư đệ, ta cảm thấy tốt nhất đừng tới phía sau núi, dù sao đây cũng là Trung Mạch, đừng tùy tiện chạy loạn.”

      Du Tiểu Mặc nghĩ rất có thể Giang Lưu bị Thang Vân Kỳ uy hiếp, tuy rằng đồng tình với cậu ta, nhưng phải là người biết nguy hiểm rình rập mà còn theo vào, đành phải vòng vo ám chỉ cho Giang Lưu, hy vọng cậu ta hiểu được.

      Giang Lưu cắn cắn môi dưới, trong mắt lóe lên ít giãy dụa.

      Du Tiểu Mặc thấy thế cũng khônh đành lòng, liền , “Ta biết Thang Vân Kỳ sai ngươi làm việc này, nếu vậy , ngươi hãy thẳng với Thang Vân Kỳ, kế hoạch bị ta đoán được, ta bảo ta tự đến mà tìm ta, như vậy chắc là Thang Vân Kỳ làm khó ngươi đâu.”

      “Du sư huynh, vô dụng thôi.” Mắt Giang Lưu rơm rớm nhìn , chợt cúi đầu xuống, “Nếu Thang sư tỷ biết ta làm tốt việc nàng giao, nàng nhất định bỏ qua cho ta, tuy ta là đệ tử của Thiên Phong, nhưng sau khi Thang sư tỷ biết ta và ngươi là đồng hương, nàng vẫn rất ghét ta, có đôi khi còn dẫn người tới tìm ta gây phiền phức, nàng thậm chí còn uy hiếp ta được cho sư phụ.”

      Nghe xong lời này, hàng lông mày của Du Tiểu Mặc nhíu chặt, ngờ Thang Vân Kì lại là loại người này.

      Bởi vì ghét , thậm chí còn ghét lây cả đồng hương của , còn ỷ mình là con của chưởng môn để ức hiếp Giang sư đệ, loại hành vi này quá độc ác, nhưng đồng tình cũng chỉ là đồng tình mà thôi, cũng bất lực, nếu như có Lăng Tiêu che chở chỉ sợ chính bị Thang Vân Kỳ hành hạ tới chết rồi.

      “Giang sư đệ, ta cảm thấy ngươi cần phải chuyện này cho sư phụ ngươi biết, sư phụ ngươi vừa ý với tiềm năng của ngươi, chắc ông ấy cũng xem trọng ngươi thôi, nếu ngươi với sư phụ, nhất định sư phụ ngươi ra mặt.” Du Tiểu Mặc thành tâm thành ý mà đề nghị.

      “Cám ơn ngươi, nhưng Thang Vân Kỳ là con của chưởng môn. Ta… ta đấu lại, sư phụ có thể giúp ta, nhưng giúp ta cả đời được.” Đôi mắt Giang Lưu ngấn lệ, nhưng ánh mắt nhìn Du Tiểu Mặc lại tràn đầy cảm kích.

      Du Tiểu Mặc bị cậu ta nhìn bằng ánh mắt này, đột nhiên có loại cảm giác tội lỗi trào dâng.

      cho cùng, cậu ta bị xa lánh hoàn toàn bởi vì , nếu phải đắc đội với Thang Vân Kỳ, ả cũng biết Giang Lưu là đồng hương của rồi còn trút hết cơn giận với lên người Giang Lưu, thực làm phiền Giang Lưu.

      “Như vậy , ngươi chuyển lời giúp ta, với Thang Vân Kỳ là ta hẹn nàng ở lối rẽ chúng ta mới qua, ta tự mình với nàng.”

      Kỳ Du Tiểu Mặc cũng có nhân cách cao thượng tới vậy, lén gặp Thang Vân Kỳ là chuyện rất nguy hiểm, nhưng mà dù sao Giang Lưu cũng là đồng hương của , cũng là người đầu tiên gặp từ sau khi tới đây, cũng may mà quen biết cậu ta, mới biết mình ở thế giới nào, tại Giang Lưu lại vì mình mà bị giận cá chém thớt, có lẽ phải chịu phần trách nhiệm.

      “Làm vậy có được ?” Đôi mắt Giang Lưu đẫm lệ.

      “Ta được là được, dù sao lần này thành, Thang Vân Kỳ vẫn nghĩ cách tìm ta gây phiền phức, còn bằng giải quyết hết lần.”

      Khóe mắt Du Tiểu Mặc có chút run rẩy, cứ tưởng Giang Lưu là thiếu niên hoạt bát sáng sủa, nghĩ cậu ta lại thích khóc như vậy, tuyến lệ còn tốt hơn cả con nữa, khóc là khóc được luôn.

      “Cám ơn ngươi!” Giang Lưu rốt cục cũng ngừng khóc, run run cảm tạ.

      “Ừa, vậy ngươi nhanh , miễn cho nàng chờ lâu lại giận lây sang ngươi, ta tới chỗ kia chờ.” Tiếc là cậu ta phải nữ hài tử, nếu Du Tiểu Mặc rất có thể ga lăng lần, lấy khăn tay cho cậu ta lau mặt.

      “Vậy ta trước nha, gặp lại sau Du sư huynh.” Giang Lưu vẫy vẫy tay với Du Tiểu Mặc, sau đó mới chạy báo cho Thang Vân Kỳ.

      Chờ Giang Lưu chạy mất, Du Tiểu Mặc rốt cục giả bộ được nữa rồi, ai bảo ngươi làm màu, ai bảo ngươi mềm lòng, giờ vui rồi, lát nữa lại phải gặp đại tiểu thư điêu ngoa kia, là… có chút sợ hãi, nghĩ nghĩ lại, Du Tiểu Mặc đột nhiên cảm thấy hay là gọi Lăng Tiêu tới tốt hơn, nếu Thang Vân Kỳ muốn ra tay với , ít ra còn có Lăng Tiêu cản lại.

      Vì vậy, đám người cứ nghĩ là gặp mình Du Tiểu Mặc, hoàn toàn ngờ tới lại muốn kéo Lăng Tiêu vào chuyện này.

      Giải quyết xong vấn đề này, Du Tiểu Mặc vừa ngâm nga bài hát vừa dò theo đường cũ trở về.

      Ngay lúc chưa xa, bóng đen vô thanh vô tức xuất ở vị trí hai người mới đứng, bóng đen nhìn phía Du Tiểu Mặc rời , thân hình thoắt cái là biến mất, phương hướng tàn ảnh tới đúng là nơi Du Tiểu Mặc đứng.

      Bên kia, Giang Lưu chuyển lời của Du Tiểu Mặc lại cho Thang Vân Kỳ.

      Thang Vân Kỳ vừa nghe tới Du Tiểu Mặc lại dám can đảm hẹn nàng, đôi mắt xinh đẹp lên vẻ vui sướng, “Giang sư đệ, ngươi , Du Tiểu Mặc thực hẹn ta gặp ở chỗ kia hả, có phải biết kế hoạch của ta rồi , cho nên cố ý thế để trốn thoát khỏi chúng ta?”

      có khả năng, chắc chắn tới.” Giang Lưu cúi đầu, ai thấy nét mặt.

      “Được rồi, vậy ta tin ngươi lần, ta biết ngay phái ngươi thành công mà, ngươi làm tốt lắm, tiếp theo có việc của ngươi nữa, ngươi có thể , mặt khác, ta muốn có người khác biết chuyện này, ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?” Thang Vân Kỳ hài lòng vỗ vai Giang Lưu, may mà nàng có lá bài này, lần này tuyệt đối phải cho Du Tiểu Mặc sáng mắt ra, cho biết đại sư huynh là của ai.

      “Ta biết rồi, Thang sư tỷ.” Giang Lưu nhếch môi, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng, nhưng đáng tiếc ai nhìn thấy.

      Vì vậy, Thang Vân Kỳ mang theo hai tên tùy tùng chậm rãi tới địa điểm Du Tiểu Mặc hẹn gặp mặt, tuy rằng chỗ kia thường xuyên có người qua lại, nhưng lúc này mọi người đều nghỉ ngơi sau trận đấu, làm gì còn ai hưng phấn tới nỗi dạo quanh, căn bản bóng người, tính toán của Du Tiểu Mặc lần này lầm rồi.

      Mang theo tâm trạng dễ chịu, đám người Thang Vân Kỳ rất nhanh tới địa điểm gặp mặt.

      Nhưng mà, cứ tưởng Du Tiểu Mặc đáng lẽ phải đứng đó đợi họ, vậy mà chưa từng xuất .

      phải Giang sư đệ Du Tiểu Mặc đợi chúng ta ở đây sao? Căn bản chẳng có ma nào hết, chẳng lẽ chúng ta bị lừa?” tên tùy tùng nghi ngờ.

      “Ta cảm thấy có khả năng là Giang sư đệ bị Du Tiểu Mặc lừa rồi.” Tên tùy tùng còn lại cũng ra phỏng đoán của bản thân.

      Sắc mặt Thang Vân Kỳ u, “Các ngươi đều có lý, chỉ là theo như Giang sư đệ , chắc chắn Du Tiểu Mặc lừa , bây giờ thấy tăm hơi Du Tiểu Mặc đâu, có phải có nguyên nhân khác ?” cho cùng, nàng muốn buông tha cho cơ hội vất vả lắm mới có được này.

      “Nếu , chúng ta chờ thêm lát.” Tùy tùng cẩn thận dò hỏi.

      “Vậy cứ làm thế .” Thang Vân Kì lạnh giọng gằn từng chữ, nếu như Du Tiểu Mặc dám lừa nàng, thù mới hận cũ, nàng nhất định phải làm cho chết cũng yên thân.

      Chỉ là cả ba người đều ngờ được, họ thể đợi được Du Tiểu Mặc, ngược lại còn đợi được người khác.

      thực tế, lúc Du Tiểu Mặc vừa rời phòng Lăng Tiêu phát , ngoại trừ có thể tạo ảo giác, kết giới y giăng còn có cảm giác, bất luận là ai ra vào kết giới của y, y đều biết được, cho nên y biết có người tới tìm Du Tiểu Mặc, khí tức của người kia y biết, nhưng Du Tiểu Mặc lại cùng người kia.

      Nghĩ tới chỗ này, Lăng Tiêu cảm thấy vấn đề gì to tát, cũng quan tâm nữa, nhưng nửa canh giờ trôi qua, Lăng Tiêu rốt cục cũng phát ra điều kì lạ, Du Tiểu Mặc vẫn chưa về, việc này có chút kỳ quái.

      Người quen biết Du Tiểu Mặc nhiều lắm, đặc biệt là ở Trung Mạch, người quen của chỉ có Phục Tử Lâm, các sư huynh đệ đồng môn của cũng thể tới Trung Mạch được, hơn nữa dù bọn họ có thể tìm tới Du Tiểu Mặc rồi gọi ra ngoài, Lăng Tiêu cũng có khả năng nhận ra người đó là ai.

      Phát giác được chuyện kì quái, Lăng Tiêu tạm biệt hai vị sư đệ, lần theo mùi của Du Tiểu Mặc tìm tới.
      vk đại ca thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :