1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN - Doãn Gia [ Hoàn ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 063: ĐỘ DÀI TUỔI THỌ

      Du Tiểu Mặc theo bản năng nhìn về phía Lăng Tiêu.

      Tên này có biểu khác thường chút nào, mặt vẫn mang theo nụ cười ấm áp như gió xuân, tựa như quý công tử nhàng, nhìn ra chỗ khác, khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật khi chứng kiến mấy vị tiểu thư khuê các bên cạnh còn xấu hổ rồi thướt tha nhìn lén Lăng Tiêu, cái bộ dáng kia hả, muốn có bao nhiêu ngượng ngùng có bấy nhiêu ngượng ngùng.

      Đến bây giờ Du Tiểu Mặc vẫn thể hiểu nổi, tại sao các em đều thích kiểu đàn ông như thế này cơ chứ.

      Chu Bằng bị gọi tên liền bước lên võ đài, chiều cao 1m89 thoạt hình rất có khí thế. Thân hình cường tráng mơ hồ còn thấy từng cơ bắp, đặc biệt là cơ bắp cánh tay, dù bị che bởi lớp quần áo nhưng vẫn phảng phất thấy sức mạnh từ nó, lưng là thanh trọng kiếm nặng 500 cân (khoảng 250kg theo đơn vị mình), đây là thanh kiếm nặng nhất từ xưa tới nay trong lịch sử của phái Thiên Tâm.

      Bởi vậy chỉ cần bằng điểm này cũng có thể đoán ra, Chu Bằng là tu luyện giả tu theo hệ sức mạnh.

      Vừa tới võ đài, Chu Bằng cũng đợi Lăng Tiêu lên, mà quay về phía khán đài rồi chắp tay : “ nghĩ tới trận đầu có thể tỉ thí với đại sư huynh, lòng, Chu Bằng rất cao hứng, dù sao số lần có thể tỉ thí với đại sư huynh cũng nhiều, chỉ là ta tự mình hiểu lấy, bây giờ ta vẫn thể đánh lại đại sư huynh được.”

      Mọi người đều khin ngạc nhìn Chu Bằng, mấy lời này là có ý gì, chẳng lẽ Chu Bằng muốn bỏ cuộc sao?

      ghế trưởng lão, ánh mắt Khương trưởng lão lóe lên tia tinh quang, đột nhiên trầm mặt: “Chu Bằng, mặc dù ngươi phải là đối thủ của Lâm Tiếu, nhưng thử lần làm sao, huống hồ phải thử mới biết ngươi và Lâm Tiếu chênh lệch bao nhiêu, nếu cứ mù quáng theo đuổi như vậy, việc tu luyện của ngươi bị trì trệ.”

      Chu Bằng cười cười đáp lời: “Đa tạ Khương trưởng lão chỉ bảo, chỉ là trùng hợp, ngày hôm qua Chu Bằng được đại sư huynh chỉ dạy vài câu, mấy câu kia giúp ích cho ta rất nhiều, hôm nay tu vi chứa dấu hiệu muốn đột phá rồi, cho nên ta chuẩn bị bế quan vài ngày.”

      ra là thế, vậy ngươi liền xuống !” Khuôn mặt trầm tĩnh của chưởng môn Thang Phàm cuối cùng cũng thể ra chút vui mừng.

      Chu Bằng cũng là đệ tử thân truyền của lão, từ lúc bước lên đài lão cũng nhìn ra dấu hiệu tu vi sắp đột phá rồi, chỉ là ngờ trong vài ngày ngắn ngủn, tu vi của Chu Bằng tăng thêm cấp, việc này làm cho lão cũng có chút kinh ngạc, ngay nghe được mấy lời này, thế mới biết đây là công lao của đại đệ tử, trong nội tâm cũng yên lòng, làm sư phụ, lão hiểu rất quan hệ của hai người này.

      Khương trưởng lão thấy chưởng môn cũng lên tiếng, liền : “Như vậy ta tuyên bố, trận đầu bởi vì Chu Bằng bỏ quyền thi đấu, cho nên người thắng là Lâm Tiếu.”

      Vừa mới xong, dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, trong đó người vỗ tay nhiệt tình nhất phải kể tới Thang Vân Kỳ, cả khuôn mặt xinh đẹp đều kích động tới đỏ bừng rồi.

      Du Tiểu Mặc cũng vỗ tay nhưng mạnh, chỉ là nghe tiếng vỗ tay của mấy người kia, cảm thấy lòng bàn tay mình cũng đau theo họ, có cần phải dùng sức vỗ như vậy hả, cũng phải là minh tinh điện ảnh tới.

      Vốn tưởng có thể nhìn thấy trận long tranh hổ đấu, ngờ trận đấu chưa bắt đầu Chu Bằng bỏ cuộc trước.

      Đối với những người khác, nếu thất vọng đúng là dối, mấy tháng gần đây rất hiếm thấy Lâm Tiếu ra tay, tuy rằng y vẫn là đệ tử đứng đầu võ hệ, nhưng số sư đệ có dã tâm bừng bừng, bọn họ cam lòng chịu thua Lâm Tiếu, lúc nào cũng hy vọng có ngày đoạt lại địa vị của y.

      Có câu , biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng!

      Nếu có thể hiểu thực lực của Lâm Tiếu, tới tương lai khi trở thành đối thủ của y có thể thêm mấy phần thắng.

      Cho nên ít sư đệ, thậm chí còn có vài trưởng lão đều muốn biến thực lực của Lâm Tiếu bây giờ cao bao nhiêu, nhưng đáng tiếc, cứ tưởng lần này có cơ hội tốt, ngờ Chu Bằng lại bỏ cuộc, quả thực có chút ngoài dự tính, nhưng ngẫm lại cũng thấy hợp tình hợp lý thôi.

      Sau đó là trận đấu thứ hai, người rút thăm vẫn là Khương trưởng lão.

      Lần này phát sinh chuyện bỏ cuộc, đối thủ so tài là nam nữ, bởi vì rút thăm cho nên tình huống này rất bình thường.

      Đương nhiên ở đây tồn tại vấn đề công bằng hay , tại đại lục Long Tường, ai nhường ngươi chỉ vì ngươi là phái nữ cả, cho nên việc tăng thực lực đối với nữ tử rất quan trọng, nếu muốn bị người ta coi thành món đồ chơi để đùa bỡn.

      Hai người này đều có hai mươi người đúng đầu bảng xếp hạng Trung Mạch, chênh lệch lớn, bởi vì thực lực ngang nhau, ngươi tới ta , đánh nhau rất kịch liệt, mọi người xem mãn nhãn cho nên cũng ai quan tâm về trận đầu nữa, hai người đánh nửa canh giờ vẫn chưa phân thắng bại, chỉ là ở trong mắt cao thủ, thắng bại cũng sáng tỏ rồi.

      lâu sau, nữ tử kia bị đánh ngã khỏi võ đài, nguyên nhân là đủ thể lực.

      Nam tử đứng võ đài chắp tay về phía nữ tử lễ phép : “Dương sư tỷ, đa tạ!”

      Khương trưởng lão tiếp tục tuyên bố người thắng cuộc, ngay sau đó bắt đầu tiến hành trận thứ ba, trận này là trận đấu của hai nam nhân.

      Làm nam nhân từng có tâm huyết, Du Tiểu Mặc cũng từng tưởng tượng mình trở thành gã cao thủ võ lâm, rồi chạy như bay nóc nhà, chưởng chém nát hòn đá, cảm thấy người như vậy đặc biệt có chí khí nam tử, hơn nữa chuyện quan trọng nhất là, các em đều ưa thích nam nhân mạnh mẽ như vậy đó.

      Chỉ là ảo tưởng vẫn mãi chỉ là ảo tưởng mà thôi, mơ mộng và bao giờ chung đường.

      Đương nhiên cũng từng tới phòng gym để luyện tập, rồi còn báo danh lớp học thủ đạo lẫn teakwondo, nhưng về cơ bản phải là kiểu người có thể tập võ, bởi vì có chút năng khiếu nào trong lĩnh vực thể dục thể thao này, khả năng giữ thăng bằng tốt, bài nhảy cao trong khóa thể dục cũng chưa bao giờ vượt qua nửa mét. Du Tiểu Mặc vẫn còn nhớ có lần thi thể dục, bài thi chính là nhảy cao, kết quả trở thành người đứng đầu, đếm từ dưới lên, nghe điểm thi của bạn nữ mập nhất lớp còn cao hơn rất nhiều.

      Từ đó tới nay, đây là chuyện sỉ nhục lớn nhất trong đời Du Tiểu Mặc.

      Nhưng mà biết làm sao giờ, có thiên phú trong việc vận động, cho nên bây giờ thấy người ta có phong độ cao thủ, cảm thấy rất ao ước, hâm mộ, ghen tị, hận.

      Đời trước vậy, vốn tưởng rằng có cơ hội xuyên việt, đổi lại thân thể khác có thể rửa sạch mối nhục năm xưa, cuối cùng vẫn chỉ có thể làm gã đan sư có tí vũ lực nào, lại còn nhu nhu nhược nhược.

      Lăng Tiêu nghiêng đầu thấy Du Tiểu Mặc dùng vẻ mặt phức tạp nhìn về phía võ đài, nhướn mày, “Nghĩ gì thế?”

      Du Tiểu Mặc tĩnh táo lại, ánh mắt còn ai oán nhìn y, ủ rũ cúi đầu xuống: “Vì sao đan sư thể tu luyện?”

      Lăng Tiêu còn tưởng suy nghĩ cái gì nghiêm trọng lắm, ra là bị cảnh tượng người ta so tài kích thích, cười tiếng: “Vạn vật trong thiên địa, phải hiểu có được có mất, trời cao cho ngươi năng lực này, tất nhiên lấy năng lực khác của ngươi, tuy rằng đan sư thể tu luyện, nhưng linh đan họ luyện ra được rất quan trọng với tu luyện giả, mà tu luyện giả cũng vậy, tuy rằng họ rất cường đại, nhưng vẫn phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, có thể nghĩ mối quan hệ giữa cả hai là kiểu hợp tác hỗ trợ lẫn nhau.”

      “Ta nghe , tuổi thọ của tu luyện giả dài đằng đẵng ấy, nếu như đan sư chết rồi, phải họ phải tìm người khác để hợp tác hả?” Du Tiểu Mặc hiểu Lăng Tiêu rất có đạo lý, bất kể thế giới nào đều có thứ gọi là thập toàn thập mỹ tồn tại, ví dụ như cái vị trước mắt đây này, nhìn bên ngoài hoãn mỹ lắm, nhưng bên trong lại rất thích trêu cợt , cực kỳ xấu xa.

      xong, Du Tiểu Mặc liền thấy Lăng Tiêu dùng cái nhìn kỳ quái nhìn .

      “Ai cho ngươi tuổi thọ của đan sư rất ngắn?”

      “Chẳng lẽ ta sai rồi sao, nhưng đan sư tu luyện mà? Làm sao tuổi thọ có thể tăng lên được?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc, vẫn đinh ninh như vậy á.

      Lăng Tiêu nhìn Du Tiểu Mặc như nhìn tên ngốc, đưa tay cốc đầu cái, tức giận : “Ai ngươi tu luyện, phải lúc ngươi luyện đan chính là tu luyện hả? Tại sao lại có người ngốc như vậy, sư phụ và mấy sư huynh của ngươi hề cho ngươi biết hả?”

      Du Tiểu Mặc ôm đầu hai mắt đẫm lệ, ai mà! Nếu biết rồi ai thèm hỏi làm gì.

      “Nhưng mà, quyển sách kia phải dùng để tu luyện… sức mạnh linh hồn đấy sao?”

      tới mấy chữ cuối, Du Tiểu Mặc tự giác giọng, dù Lăng Tiêu từng qua công pháp tu luyện sức mạnh linh hồn rất hiếm, mặc dù tại trở thành đệ tử của Khổng Văn, nhưng vẫn có tư cách tu luyện bản công pháp của phái Thiên Tâm, cũng vì thời gian nhập môn của quá ngắn.

      Chỉ là Du Tiểu Mặc biết, Lăng Tiêu sớm bày ảo giác xung quanh chỗ họ ngồi, hình ảnh người khác thấy lúc này là cảnh tượng hai người ngồi nghiêm túc xem trận đấu.

      Ánh mắt Lăng Tiêu lộ ra chút vui vẻ, nhìn Du Tiểu Mặc lúc rồi ưu nhã ra hai chữ, “Ngu ngốc!”

      Du Tiểu Mặc mím môi, đáng thương nhìn y.

      Chuyện này phải là lỗi của mà, người tới giữa chừng, nào có biết nhiều chuyện như vậy, tuy rằng đọc ít sách trong Tàng Thư Cách, nhưng sách tới mấy chuyện này, mà cũng chẳng ai cho biết cả, vì thế mới cho rằng có lẽ người khác biết, bởi vậy mới đinh ninh rằng tuổi thọ của đan sư rất ngắn.

      Chỉ là thể với Lăng Tiêu việc mình là người Trái Đất chuyển kiếp tới đây, có cho thêm mười lá gan nữa Du Tiểu Mặc cũng dám.

      Lăng Tiêu rất thích nhìn cái vẻ mặt ủy khuất của , tuy rằng loại hành vi này rất biến thái, nhưng y ngại trở thành kẻ biến thái, sau khi bắt nạt Du Tiểu Mặc đủ rồi, Lăng Tiêu mới tốt bụng giải thích về tuổi thọ của đan sư cho nghe.

      “Đan sư cũng giống như tu luyện giả, tuy rằng cách tu luyện và bản chất khác nhau, nhưng độ dài tuổi thọ khác là mấy, hơn nữa tuổi thọ phổ biến của đan sư an toàn hơn tu luyện giả rất nhiều, bởi vì bọn họ phải gặp những vấn đề như tâm ma, cũng vì tu luyện mà tẩu hỏa nhập ma các loại.”

    2. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 064: LÔI CỰ KHIÊU KHÍCH

      Du Tiểu Mặc đảo mắt vòng, rốt cục phát ra điểm quan trọng: “Chẳng lẽ tuổi thọ của đan sư liên quan tới sức mạnh linh hồn?”

      tệ.” Lăng Tiêu rốt cục cũng cảm thấy ít ra còn có thuốc cứu, dù sao cũng có thể nghĩ được điểm này, ít nhất vẫn hơn kẻ ngu ngốc chút: “Lúc đan sư luyện đan phải thúc dục sức mạnh linh hồn chạy trong cơ thể, bởi vậy vừa luyện đan, vừa tẩy rửa thân thể của ngươi, sức mạnh linh hồn đến từ chính linh hồn của ngươi, mà linh hồn là căn bản của thân thể, nếu như linh hồn bất diệt thân thể cũng bất diệt, hiểu chưa?”

      “Lăng sư huynh, ngươi lợi hại nha, đến chuyện này cũng biết nữa.” Hai mắt Du Tiểu Mặc tỏa sáng như sao, nhìn Lăng Tiêu vô cùng sùng bái.

      Lăng Tiêu bị vẻ mặt của đánh thẳng vào trong lòng, lấy lại bình tĩnh dời ánh mắt, sau đó mới dùng giọng điệu ưu nhã trả lời: “Đó là bởi vì ngươi quá ngu ngốc.”

      Du Tiểu Mặc lập tức thu lại nụ cười, biết mà, thể tâng bốc tên này được, dù có tâng bốc y cũng chẳng biết cảm kích là gì: “Vậy Lăng sư huynh, ý ngươi là, chỉ cần đan sư thường xuyên luyện đan, thường xuyên dùng sức mạnh linh hồn để rèn luyện thân thể, vậy có thể trường thọ mãi mãi sao?”

      Lăng Tiêu mỉm cười dịu dàng.

      Du Tiểu Mặc theo bản năng cũng muốn cười lại với y, đột nhiên nhớ tới mỗi lần tên này cười đều tốt đẹp gì mấy, cho nên lập tức kìm chế, quả nhiên, giây sau nghe thấy thanh tao nhã kia nhả ra câu.

      “Đồ ngốc, tất nhiên là thể!”

      Du Tiểu Mặc rất khiêm tốn thỉnh giáo, “Vậy có chuyện gì xảy ra?”

      Lăng Tiêu trả lời cách bí : “ phải tất cả đan sư đều có thể trường sinh bất lão, dù sao việc này cũng liên quan tới tư chất, đan sư có đẳng cấp càng cao tuổi thọ cũng càng dài, linh hồn cũng càng cường đại, nếu tới lúc nào đó làm cho linh hồn đủ cường lại, thậm chí có thể tấn công người khác.

      Nghe được câu cuối, con mắt Du Tiểu Mặc sáng như đèn pha rồi, vẫn cho rằng đan sư là kẻ yếu đuối.

      “Lăng sư huynh, ngươi chứ? Chỉ cần linh hồn của đan sư mạnh hơn có thể chủ động tấn công người khác, mà cần phải đợi lúc người ta tấn công mình rồi mới có thể tự vệ hả?” Du Tiểu Mặc hưng phấn hỏi han, cảm thấy huyết dịch trong cả người sôi trào rồi.

      “Đương nhiên, nhưng mà chỉ có đan sư cấp cao mới làm được như vậy.” Lăng Tiêu tặng cho Du Tiểu Mặc nụ cười toàn răng trắng bóng, sau đó hài lòng chứng kiến biểu lộ của Du Tiểu Mặc như bị tạt chậu nước lạnh, chậc chậc chậc, sao mỗi lần y đều cảm thấy hưng phấn thế này.

      Du Tiểu Mặc đúng là bị giội cho chậu nước, nhưng phải nước lạnh mà là nước đá.

      Mịa, quá vô xỉ, linh hồn của là màu xanh lục, tư chất đối đa chính là đan sư trung cấp, còn việc trở thành đan sư cao cấp hả, chỉ có thể là vọng tưởng mà thôi.

      Vất vả lắm mới biết được đan sư thực ra cũng có chút vũ lực, ấy vậy mà còn có tư cách kia, đời này nếu có thể trở thành đan sư trung cấp cũng nên thắp hương bái Phật rồi, dù sao tư chất của linh hồn màu lục thực tốt lắm.

      Bởi vì tâm hồn mong manh của Du Tiểu Mặc lại bị tổn thương, cho nên cũng còn tâm trạng quan sát trận đấu võ đài nữa, nếu có nhìn cũng chỉ có thể hâm mộ người ta mà thôi.

      Thực ra ngay lúc và Lăng Tiêu chuyện xong, trận đấu cũng gần tới hồi kết, ngoại trừ trận thứ hai bởi vì thực lực chênh lắm, những cặp đấu khác đều có chênh lệch khá lớn, ví dụ như người đứng thứ năm bảng xếp hạng đấu với người đứng thứ năm mươi, chỉ cần nhìn cũng biết ai là người thắng.

      Từ buổi sáng tới lúc xế chiều mặt trời sắp xuống núi, tổng cộng có hai lăm trận đấu diễn ra.

      Khi bị Lăng Tiêu vỗ đầu cái, liền chứng kiến vị dùng tư thế rất uyển chuyển bay theo đường vòng cung thẳng tới chỗ mình, Du Tiểu Mặc hoảng hốt tới mức mồ hôi lạnh chảy ra ướt sũng cả người, vừa nghĩ hậu quả ra sao Lăng Tiêu cầm cổ áo rồi kéo sang bên cạnh mình.

      Về phần tên quỷ xui xẻo kia, sau khi hạ cánh liền đập trúng cái ghế Du Tiểu Mặc ngồi.

      Nhìn cảnh tên kia khốn khổ cùng với cái ghế gãy làm đôi, Du Tiểu Mặc cảm thấy may mắn vô ngần, may mà Lăng Tiêu kịp thời kéo qua, bằng lãnh trọn cú đó chắc xương cốt toàn thân đều nát vụn chừng…

      Du Tiểu Mặc nhìn về phía võ đài, bóng người đứng bên rìa, thân hình gã như người khổng lồ, bả vai phải rộng gấp đôi người , cơ bắp cánh tay cuồn cuộn, đây cũng là tuyển thủ hệ sức mạnh, hơn nữa vừa nhìn còn cảm giác mạnh hơn Chu Bằng, mặt chữ điền, cặp lông mày rậm rạp như dùng bút lông vẽ lên, gã đẹp trai, nhưng là gã đàn ông rất có mùi vị nam nhân!

      Chỉ là thái độ của gã làm cho Du Tiểu Mặc thấy khó chịu, ánh mắt lạnh lùng như có cảm xúc gì trong đó, giống như gã cố ý ném đối thủ của mình, vẻ mặt nhìn Lăng Tiêu đầy khiêu khích.

      “Lâm Tiếu, ta rất chờ mong trận đấu với ngươi.” Lôi Cự cử động đôi môi dày, chậm rãi nhả từng chữ.

      Lăng Tiếu phẩy phẩy ống tay áo, hé mắt nhìn về phía gã, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng trong mắt chỉ toàn lạnh lùng, ràng đối phương đứng lôi đài, thân hình cũng cao hơn Lăng Tiêu rất nhiều, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác thấp kém, giống như con dế chiếm lĩnh được hoàng cung, dù mặc vào long bào vẫn là con dế mà thôi.

      “Lôi sư đệ, như vậy ta chân thành hy vọng ngươi có thể tới cuối, đừng bị người đá ra giữa chừng nha.”

      “Những lời này ta cũng tặng lại cho ngươi, hy vọng ngươi thua thê thảm giữa chừng, ta thực rất chờ mong được tỉ thí với ngươi.” Lôi cự lạnh lùng nhêch mép, vô cùng tự tin, gã được mệnh danh là người mạnh nhất chỉ sau Lâm Tiếu, là kẻ vạn năm chỉ đừng thứ hai, bởi vì mỗi lần thi đấu, Lâm Tiếu luôn vượt mặt gã.

      Sau đó, Khương trưởng lão liền đứng ra tuyên bố kết quả trận đấu, buổi sáng ngày mai tiến hành lượt đấu thứ hai.

      Mặt trời vừa xuống núi, như quả cầu lửa nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, núi Vô Song vốn có nhiều mây, sau khi bị nhuộm thành mây hồng, bầu trời hình thành cảnh tượng tráng lệ, còn đẹp hơn cảnh sắc Đô Phong vài lần, Du Tiểu Mặc ngẩng đầu ca ngợi tiếng, cảnh đẹp nguy nga như vậy khó mà gặp được ở Trái Đất.

      Lăng Tiêu quay đầu lại liền gặp Du Tiểu Mặc ngơ ngác ngước nhìn trời, chỉ cảm thấy tay ngứa ngáy, thiếu chút nữa cốc đầu cái, “Tiểu sư đệ, sao chưa , ngươi chuẩn bị ngủ đêm ở đây hả?”

      Ngủ đêm? Du Tiểu Mặc theo bản năng liếc nhìn về hướng Thang Vân Kỳ đứng, nàng dùng ánh mắt hung ác đạp lại, làm sợ tới mức rời ánh mắt ngay lập tức.

      Đầu có bị cửa kẹp mới thích ngủ đêm ở chỗ này, huống hồ trực giác vẫn luôn mách bảo , dường như Thang Vân Kỳ tìm cơ hội để xử lý mình, nếu như ở lại đây, dám cam đoan ngày mai lúc mọi người tới gặp thứ gọi là thi thể của Du Tiểu Mặc.

      đường về phòng, những sư huynh đệ khác lần lượt chào tạm biệt Lăng Tiêu, tới cuối người cùng đường với bọn họ chỉ có Phục Tử Lâm luôn lạnh băng, mà vốn còn có Chu Bằng hay cả cái bóng cũng thấy, hỏi Lăng Tiêu mới biết được, ra Chu Bằng chờ đợi được nên chạy bế quan từ lâu rồi.

      “Ồ, vậy phải là mấy ngày tiếp theo nhị sư huynh mình hả?”

      Du Tiểu Mặc gật gật đầu, đột nhiên phát vấn đề quan trọng nha, nếu thực như vậy, liệu có thể…

      “Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Lăng Tiêu đại nhân sớm nhìn thấu cái đầu bé của Du Tiểu Mặc rồi, thương lượng mà đập tan hy vọng trong lòng .

      “Vì sao chớ?” Du Tiểu Mặc uất ức.

      Lăng Tiêu nhìn phồng má chất vấn mình, mỉm cười” “Bởi vì nhị sư huynh của ngươi cho ngươi ở cùng đâu.”

      Du Tiểu Mặc chưa kịp phản ứng, cánh cửa của gian phòng cách vách vang lên tiếng ‘Rầm’ rồi đóng lại.

      Du Tiểu Mặc, “…”

      Vì vậy, tại cự tuyệt thô bạo mà im lặng của Phục Tử Lâm, Du Tiểu Mặc mất hi vọng cuối cùng.

      Nếu như ngẫm lại ngày đầu tiên ở Trung Mạch của Du Tiểu Mặc trôi qua rất suôn sẻ, ngày thi đấu đầu tiên cũng có quá nhiều người bị thương, hơn nữa toàn là vết thương , cho nên tay nghề của Du Tiểu Mặc có chút công dụng nào, chỉ là dù có cơ hội, cũng đều bị người của Thiên Phong và Phi Phong xách , tất cả mọi người đều muốn lưu lại ấn tượng tốt với các sư huynh sư tỷ.

      Vậy nên so với những người khác, buổi tối của Du Tiểu Mặc vẫn tràn đầy sức sống.

      Bởi vì ăn tích cốc đan, cho nên Du Tiểu Mặc cần tới phòng ăn, Lăng Tiêu đương nhiên cần ăn cơm, cho nên cả hai đều ở lại trong phòng.

      Du Tiểu Mặc thấy Lăng Tiêu thèm đếm xỉa tới mình, nhớ tới hôm qua vẫn chưa tắm, liền lấy bộ đồ trong túi trữ vật ra rồi vào gian, trước khi tắm, phải thu hoạch mấy cây linh thảo thành thục rồi đặt lên kệ, bận rộn lúc cũng mất nửa canh giờ, bởi vì lo lắng Lăng Tiêu tỉnh lại thấy mình nghĩ bỏ ra ngoài, cho nên Du Tiểu Mặc vội vàng tắm rửa rồi ra khỏi gian.

      Ngoài dự tính của , Lăng Tiêu vẫn ngồi đó.

      Du Tiểu Mặc cảm thấy bây giờ vẫn còn sớm, cho nên lấy lô đỉnh ra, dù sao Lăng Tiêu cũng biết bí mặt của rồi, bị y nhìn cũng chẳng sao, sau đó lại lấy ra mười cây linh thảo trong gian, lần này là nguyên liệu để làm linh khí đan.

      Lúc luyện linh đan thượng phẩm cho dù có là linh đan cấp , vẫn cần sức mạnh linh hồn gấp hai lần khi luyện viên linh đan hạ phẩm, lúc trước Du Tiểu Mặc thí nghiệm qua rồi, khi sức mạnh linh hồn của trong trạng thái no đủ, có thể luyện ba viên linh đan thượng phẩm lần, ít hơn hạ phẩm tới nửa, mặc dù chênh lệch nhiều như vậy, nhưng tin chỉ cần mình luyện tập chăm chỉ, ngày nào đó số lượng này tăng lên…

      Trong lúc Du Tiểu Mặc chuẩn bị luyện đan, Lăng Tiêu bỗng dưng mở mắt.

    3. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 065: BÓNG ĐEN NGOÀI CỬA SỔ

      Lúc luyện đan Du Tiểu Mặc thường rất chuyên tâm, đôi khi có thể tập trung tới mức có người đứng cạnh mình cũng hề phát .

      Lăng Tiêu đường thường phát ra thanh, nhưng chỉ những lúc có người ngoài bởi vì ở trước mặt những người đó, y là Lâm Tiếu chứ phải Lăng Tiêu, có điều khi nhìn Du Tiểu Mặc dùng bàn trà thay cho cái bệ đá để luyện đan, khóe miệng khẽ nhếch, vẫy tay liền giăng ra vòng kết giới.

      Dù y phải là đan sư, nhưng cũng hiểu trong thời điểm luyện đan, linh thảo tỏa ra mùi thuốc rất mạnh, đặc biệt là linh thảo chất lượng càng cao, lúc thành đan, mùi thuốc càng đậm hơn. Ở nơi cao thủ nhiều ngang mây bay như Trung Mạch, chỉ cần có động tĩnh gì lập tức bị phát nay.

      Nếu phải y kịp thời tỉnh lại từ trạng thái suy tư, chắc chắn Du Tiểu Mặc gặp phiền toái rồi.

      Thấy Du Tiểu Mặc vẫn phát mình, Lăng Tiêu liếc nhìn đám linh thảo để bàn trà, đều là linh thảo thượng phẩm, khoảng ba mươi cây, chợt nghĩ tới mảnh ruộng linh thảo trong gian kia, quả nhiên linh thảo được tưới linh thủy có khác, chất lượng giống bình thường.

      Lăng Tiêu kéo ghế ngồi phía đối diện với Du Tiểu Mặc, lại tiếp, đây là lần đầu tiên y được chứng kiến bộ dáng lúc luyện đan của Du Tiểu Mặc.

      Nhìn khuôn mặt trắng nõn kia giờ đỏ ửng, Lăng Tiêu chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp .

      Khi đó Du Tiểu Mặc vẫn thể thản nhiên mà đối mặt với y như vậy, cơ hồ chỉ cần nhìn thấy lần đầu tiên cũng muốn tránh né y, đúng vậy, là tránh né chứ phải sợ hãi, điều này khiến cho y cảm thấy mới lạ, chỉ vì đồng môn quen biết của Lâm Tiếu.

      Lăng Tiêu vốn quen cao cao lại thượng, quen với việc người khác sợ hãi y, cho nên đối mới người chỉ tìm mọi cách để tránh né mình như Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu có hứng thú rất lớn, cho nên khi đó mới có thể uy hiếp giao nộp nửa linh hồn.

      Đương nhiên, việc này chỉ để dọa mà thôi, linh hồn là chỉnh thể, nếu xé mất nửa linh hồn người đó chắc chắn mất mạng.

      Càng về càng càng thân thiết hơn, y càng muốn trêu chọc , chỉ nhìn cái bộ dạng giận mà dám của Du Tiểu Mặc, y cảm thấy sung sướng cả người, dần dần, việc này liền thành thói quen…

      Nếu như Du Tiểu Mặc biết trong lòng Lăng Tiêu nghĩ gì, chừng cầm cái lô đỉnh tay quăng vào mặt y ấy chứ.

      Nhưng tại tới giai đoạn dung đan cuối cùng, cầu tập trung tinh thần rất cao, cho nên cũng chẳng thèm chú ý tới việc Lăng Tiêu nhìn mình chăm chú.

      Sau phút, Du Tiểu Mặc rốt cục cũng luyện xong viên linh khí đan đầu tiên, mùi thuốc cùng mùi linh khí tràn ngập cả phòng, thời gian luyện xong viên linh đan này còn nhanh hơn lần trước phần ba, tốc độ tăng lên khá đáng kể, chắc chỉ cần luyện tập thêm hồi nữa có thể vượt qua tốc độ luyện ra linh đan hạ phẩm.

      Lau mồ hôi trán, Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, lại bị gương mặt phóng đại dọa cho hết hồn: “Ngươi ngươi ngươi, sao ngươi lại tỉnh?”

      Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào viên linh đan tay .

      Du Tiểu Mặc chú ý tới tầm mắt của y mới nhớ ra viên linh đan này vốn để dành cho Lăng Tiêu, muốn đưa y, thấy Lăng Tiêu nhíu mày rồi về phía cửa sổ, Du Tiểu Mặc nhìn theo tầm mắt của y… Chẳng thấy gì ngoài bóng đêm.

      “Lăng sư huynh, bên ngoài có cái gì sao?” Du Tiểu Mặc tò mò hỏi.

      “Có người bên ngoài.” Lăng Tiêu lạnh nhạt .

      “A?” Viên linh đan tay Du Tiểu Mặc thiếu chút nữa rớt xuống nền nhà, làm sợ tới mức phải dùng tay kia để đỡ lấy, căng thẳng lắp bắp: “Có có có… có người? Tại sao lại có người, vậy người kia có phát ta luyện đan hay ? Làm sao bây giờ? Nếu như bị phát ta có phải bỏ trốn ? Nhưng ta biết đường, cũng chẳng biết đâu hết.”

      Mỗi khi Du Tiểu Mặc bị căng thẳng kiềm chế được mà nhiều.

      Lăng Tiêu vốn sầm mặt cũng bị biểu lộ hoảng hốt của làm cho vui vẻ, sao người này có thể thú vị như vậy!

      “Có ta ở đây, ngươi lo cái gì, ta sớm đặt kết giới trong căn phòng này rồi, kể cả chưởng môn của Thiên Tâm tự mình tới cũng thể nhìn xuyên qua kết giới được, huống chi, tu vi của con chuột ngoài cửa cũng thường thường thôi, cho dù có áp cả người lên tường để nghe lén, cũng chỉ cho là chúng ta lên giường ngủ từ lâu rồi.”

      “Kết giới? Hồi nào, sao ta lại biết?” Du Tiểu Mặc bình tĩnh lại, chỉ là vẫn rất tò mò.

      “Trong lúc ngươi luyện đan.” Lăng Tiêu lườm cái.

      Du Tiểu Mặc ‘À’ tiếng, khó trách biết, lúc ấy toàn bộ chú ý của đều tập trung vào lô đỉnh, phát cũng là điều hiển nhiên, “Vậy người kia là ai thế, tại sao lại rình trộm chúng ta?”

      Lăng Tiêu nhìn rồi mới : “Kẻ đó là người chủ trì võ đài ngày hôm nay, Khương trưởng lão, những năm qua lão cũng chủ trì, nhưng có xảy ra chuyện gì đặc biệt, mà cái người tên Khương trưởng lão này rất ít khi xuất , nhưng giao tình với các trưởng lão khác tệ, nhưng mà trước hôm nay, gã chưa tình có hành động gì kì lạ.”

      “Vậy bây giờ phải làm sao?” Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng cái, vậy mà lại là Khương trưởng lão, may mắn bị phát .

      “Còn sao nữa, đương nhiên là yên lặng theo dõi kỳ biến, hoặc là, nếu như ngươi thích ta giết lão ngay bây giờ, chấm dứt hậu hoạn?” Lăng Tiêu nhìn , liếm mép cái, giống như chỉ cần Du Tiểu Mặc gật đầu, y lập tức làm theo vậy.

      trán Du Tiểu Mặc lập tức ra giọt mồ hôi lạnh: “Làm sao ta có thể thích giết người được, ngươi đừng có hiểu lầm, Khương trưởng lão là tiền bối trong phái đó, có thể là, đúng rồi, có thể là ổng chỉ ngang qua thôi, rồi cẩn thận đụng vào kết giới, đúng, là như vậy đó.”

      “Ngươi căng thẳng làm gì, ta cũng giết lão, nơi này chính là phái Thiên Tâm, nếu giết lão rất phiền toái.” Lăng Tiêu thấy vẻ mặt căng thẳng của , bật cười.

      Du Tiểu Mặc bỏ qua cái giọng điệu trêu chọc kia, thở phào nhõm, thực sợ tên kia là làm, thả lỏng lo lắng trong lòng, mới rốt cục nhớ tới viên linh khí đan còn cầm tay, tập tức đưa cho Lăng Tiêu, giống như chờ đợi được khen ngợi, :”Lăng sư huynh, ngươi xem viên linh đan này , đây là linh đan thượng phẩm ta luyện được đó.”

      Lăng Tiêu sớm để ý tới viên linh đan này rồi, thấy dâng lên tận tay lập tức cầm lấy, nhìn nhìn lại rồi lại ngửi, cái mùi này quá thơm, thơm hơn cái đám linh đan hạ phẩm kia nhiều, vì vậy y thể nhịn được, lập tức ném vào trong miệng.

      Mỗi lần Du Tiểu Mặc chứng động tác này của Lăng Tiêu đều nén nổi đau lòng, quá phung phí của trời!

      Từ tới lớn chưa từng gặp người nào như thế, ăn linh đan mà như ăn kẹo vậy đó, hơn nữa còn bất kể loại linh đan nào cũng xơi tuốt, chẳng lẽ y sợ ăn quá nhiều linh đan làm cho linh khí trong cơ thể bạo động, kinh mạch nghịch hành sao? Cho dù biết gì nhưng cũng hiểu ăn linh đan bậy bạ là tốt.

      Sau khi xơi xong viên linh đan, Lăng Tiêu vẫn còn chưa thỏa mãn nhìn về phía Du Tiểu Mặc, linh đan ăn ngon như vậy y muốn ăn cho sướng miệng.

      Du Tiểu Mặc chỉ cần nhìn nét mặt của tên kia cũng biết y vẫn còn thèm, nghĩ tới đám tích cốc đan để trong túi trữ vật từ hôm qua, liền đem ra, “Lọ linh đan này là tích cốc đan, bên trong có mười viên đó, ta mới luyện xong tối qua, nếu ngươi thích cứ ăn .”

      ngờ, Lăng Tiêu chỉ nhìn cái lọ tay , “ dưng tự nhiên luyện tích cốc đan làm gì?”

      Du Tiểu Mặc gãi đầu, “Lô đỉnh ta dùng tự dưng xuất vết nứt, ta lo nó vỡ mất, cho nên ta định sắm cái lô đỉnh mới tốt chút, chỉ là ta đủ tiền, cho nên chuẩn bị luyện tích cốc đan đem bán, ta nghe qua, tích cốc đan thượng phẩm khá hiếm, chỉ cần hơn năm mươi viên là có thể mang bán đấu giá, đến lúc đó có thể bán được giá cao, mười viên này là ta dùng để luyện tay á, nếu ngươi muốn ăn trước cho ngươi đó, ta lại luyện thêm là được.”

      Mặt Lăng Tiêu thay đổi nhìn chằm chằm , đột nhiên khóe miệng giật cái, nhìn như ghét bỏ: “ cần, ngày mai ngươi đưa cho ta cũng thế, đừng có đem mấy viên linh đan luyện tay rồi đòi đuổi ta .”

      Khóe miệng Du Tiểu Mặc cũng giật cái, lại còn đuổi y nữa, kể cả luyện tay đó cũng là linh đan thượng phẩm nha, hơn nữa sao lúc trước chưa bao giờ nghe y ghét bỏ linh đan của , mấy viên đó đều là linh đan hạ phẩm cả, lúc ấy cũng chỉ là tân thủ, đừng chất lượng, chỉ đến phương pháp luyện cũng thành thạo, hiểu nổi tên này nghĩ gì nữa!

      Nhưng mà y thèm, Du Tiểu Mặc cũng có mặt dày cố ép y lấy, y thèm mới hợp ý á!

      Nghĩ xong, Du Tiểu Mặc cất ngay linh đan vào túi trữ vật, tiếp tục luyện viên linh đan thứ hai.

      Bởi vì có kết giới của Lăng Tiêu, cho nên lần này Du Tiểu Mặc rất an tâm, lại tiếp tục lờ tồn tại của Lăng Tiêu, coi ai ra gì tiếp tục luyện đan.

      Lăng Tiêu thấy lại để ý tới mình nữa, cũng tức giận, mà ngồi lại vào ghế, dùng loại ánh mắt còn phức tạp hơn lúc trước đánh giá , lúc nãy, khi nghe được mấy câu sau của Du Tiểu Mặc lập tức cảm thấy bực bội khó chịu vô cùng, dẫn tới loại cảm xúc tên là lòng trắc .

      Phải biết, kẻ như , còn vô tình hơn cả ma nhân!

      Tuy thế, nhưng Lăng Tiêu lại cảm thấy chán ghét cái thứ gọi là ‘lòng trắc ’ này, thậm chí còn thấy nó cũng bình thường, xem ra, từ sau khi quen biết Du Tiểu Mặc, y càng ngày càng trở nên ‘lương thiện’ rồi!

      Nếu như Du Tiểu Mặc biết y suy nghĩ gì, nhất định im lặng thốt ra, biết xấu hổ!

      Tuy rằng hai người quen biết chưa được bao lâu, nhưng từ sau việc Lăng Tiêu chỉ tiện tay liền tiêu diệt Lâm Tiếu, Du Tiểu Mặc biết y thể là người tốt được.

      Về điểm này, Du Tiểu Mặc đúng là nhìn ra chân tướng rồi!
      vk đại ca thích bài này.

    4. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 066: BUỔI TỐI ĐẦU TIÊN

      Ban đêm, trong phòng của Lăng Tiêu, ở nơi người bên ngoài nhìn thấy, bóng của Du Tiểu Mặc được dạ minh châu chiếu lên cửa sổ.

      Tư thế chăm chú rất hấp dẫn người, bởi mới có câu thời điểm nam nhân nghiêm túc là lúc họ có sức quyến rũ nhất, câu này quả nhiên sai, Lăng Tiêu ngồi ở phía đối diện ngoại trừ ngẫu nhiên nhắm mắt, còn lại toàn bộ thời gian đều nhìn chằm chằm Du Tiểu Mặc.

      Từ lúc bắt đầu cho tới giờ tý, Du Tiểu Mặc luyện suốt hai canh giờ, mãi cho tới khi sử dụng hết chút sức mạnh linh hồn cuối cùng mới chịu dừng lại.

      Bỏ viên linh đan cuối cùng vào trong lọ, Du Tiểu Mặc lau mồ hôi ướt đầm trán, mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng thể lấn át được nụ cười càng ngày càng vui vẻ mặt , tốc độ luyện đan của lại tiếp tục tăng lên, trong hai canh giờ luyện được mười viên linh đan thượng phẩm, nhanh hơn hôm qua ít.

      “Lăng sư huynh, đây là mười viên linh đan, hương vị chắc giống với viên lúc nãy ngươi ăn đó.”

      Du Tiểu Mặc đem đồ đạc bàn trà dọn sạch , sau đó mới đưa cái lọ chứa linh đan cho y.

      Lăng Tiêu đưa mắt nhìn cái lọ tay , rồi lại nhìn vẻ mặt tái nhợt của , ngay lúc Du Tiểu Mặc có ảo giác là y thèm lấy, Lăng Tiêu đột nhiên nhận lấy cái lọ, sau đó mặt thay đổi câu: “Về sau cần vội như vậy.”

      Dứt lời y liền quay về phòng ngủ.

      Du Tiểu Mặc, “…” Tên khốn này, vì sao sớm hơn hả!

      Lúc mới luyện đan, cứ cho lo Lăng Tiêu cần gấp lắm, cho nên mới phải bỏ ra hai canh giờ liên tục luyện đan, cũng vì luyện cho xong mười viên này, chỉ sợ Lăng Tiêu vui tăng thêm số lượng linh đan, ai mà biết luyện xong xuôi rồi tên kia mới nhả ra mấy lời vàng chữ ngọc này, ràng cố ý hành hạ mình mà.

      Sau khi hung hăng chửi rủa vài câu trong bụng, Du Tiểu Mặc mới theo vào bên trong.

      Giờ tý là khoảng mười giờ tối, tuy rằng phải rất muộn, nhưng toàn bộ Trung Mạch đều tắt lửa, đúng là thời điểm vạn vật yên tĩnh.

      Lúc Du Tiểu Mặc tới, vừa thấy Lăng Tiêu cởi áo ngoài, chỉ mặc bộ đồ đồ mỏng màu trắng, thân hình cao lớn đẹp đẽ như như dưới lớp vải, thậm chí còn có thể nhìn ràng đường cong ở bên trong, khuôn mặt lạnh nhạt rồi như mạnh mẽ dọa người, làm mặt Du Tiểu Mặc đỏ như tôm luộc.

      tại mới nhớ ra, mấy ngày tiếp theo phải ngủ cùng cái giường với Lăng Tiêu.

      “Tiểu sư đệ, còn đứng đó làm gì, nhanh qua đây ngủ .”

      Lăng Tiêu quay đầu lại liền thấy Du Tiểu Mặc lúng túng đứng ở cửa phòng, hai má cũng còn tái nhợt như khi nãy mà đỏ hồng hồng như trái cà chua chín, chỉ lần liếc nhìn cũng biết căng thẳng.

      Du Tiểu Mặc biết tay chân mình để đâu mới phải, vô cùng cẩn thận, “Lăng sư huynh, hay là ta trải chiếu nằm dưới đất nhé, hai người ngủ giường hơi chật, hơn nữa đột nhiên có thêm người, chắc ngươi quen đâu!”

      Lăng Tiêu cong cong khóe miệng, “Chưa thử làm sao ngươi biết là ta quen?”

      Du Tiểu Mặc câm nín, mấy chuyện như thế này chẳng lẽ phải thử mới biết được sao? Vớ vẩn!

      Lăng Tiêu gì mà tới kéo đến bên giường, chợt nhìn đầy ám muội rồi : “Tiểu sư đệ, cần ta cởi áo giúp ngươi ?”

      Phản ứng đầu tiên của Du Tiểu Mặc chính là dùng tay kia giữ chặt cổ áo mình, giống như lo lắng Lăng Tiêu giúp cởi áo vậy, nhưng sau khi bình tĩnh lại, thiếu chút nữa gục ngã, tại sao phản ứng của lại như dân nữ nhà lành vậy? Đều là lỗi của Lăng Tiêu, nếu phải tên này thường xuyên dùng giọng điệu cà chớn này đùa mình, cũng hình thành phản xạ có điều kiện!

      , cần, ta quen mặc quần áo ngủ.” Mặt Du Tiểu Mặc đỏ bừng, đành phải nghĩ đại ra lý do nào đó.

      Lăng Tiêu liếc từ xuống dưới, sao đó hỏi han: “Mặc quần áo ngủ khó chịu sao?”

      Du Tiểu Mặc cười gằn tiếng: “ hề.”

      Nghe như thế, Lăng Tiêu liếc nhìn đầy ý, “Nếu ngươi thích thế, ta cũng ép nữa, tại có thể lên giường ngủ rồi chứ?”

      “Đương, đương nhiên.” Du Tiểu Mặc tranh thủ thời gian cởi giày, dường như sợ Lăng Tiêu đổi ý bất cứ lúc nào, sau khi bò lên giường lập tức chui vào góc, rồi len lén kéo chăn bông đắp lên người mình.

      Lúc Lăng Tiêu nằm xuống liền thấy cái bộ dạng sợ hãi yếu đuối của khỏi cười lớn, tay chống đầu, cười nhạo: “Tiểu sư đệ, sao ngươi phải sợ hãi như vậy, chẳng lẽ sợ ta ăn ngươi hả?”

      phải, ta chỉ thấy nằm như thế này rất tốt...” Chỉ là quen tí nào thôi.

      Loại cảm giác này có thể miêu tả như ngươi có kẻ thù đội trời chung, đột nhiên vào ngày đẹp trời hai người các ngươi phải ngủ chung cái giường, cảm giác kia muốn có bao nhiêu kỳ cục có bấy nhiêu kỳ cục, ai mà ngờ được có cái ngày hai người phải nằm chung chăn cơ chứ, tuy rằng và Lăng Tiêu phải kẻ thù, nhưng tên kia mang cho loại cảm giác gần gần như thế, chính là thể thả lỏng được, lo lắng bất cứ lúc nào đối phương cũng có thể làm chuyện gì đó dọa người.

      “Tùy ngươi!” Lăng Tiêu lười biếng nhả ra hai chữ, sau đó quay người bắt đầu ngủ, thèm để ý Du Tiểu Mặc giờ co lại giả vờ làm nhộng.

      Du Tiểu Mặc nhờ vào ánh trăng ngoài cửa sổ mới thấy đôi mắt Lăng Tiêu nhắm lại, hô hấp cũng có tiết tấu, giống như ngủ rồi, tốc độ này có thể ghi vào sách kỉ lục Guiness nha.

      Ôm đám chăn chùm lên người mình, Du Tiểu Mặc bày tỏ, chăn quá , vậy mà buổi sáng lại bỏ qua điểm này.

      Bởi vì đây vốn là phòng người ở, đương nhiên chẳng dùng tới chăn lớn làm gì, hơn nữa thân hình Lăng Tiêu lớn hơn rất nhiều, chỉ cần kéo cái lấy mất hơn nửa cái chăn, thêm với việc co người lại trong góc, người chẳng có mấy phần chăn, chỉ đủ miếng để che bụng, hơi lạnh ùa vào phòng, lạnh tới mức run lẩy bẩy.

      Du Tiểu Mặc xoa xoa hai tay, xem ra đêm nay chỉ có thể chịu đựng mà thôi, đợi ngày mai lại nghĩ cách khác.

      Cũng lâu lắm, cơn buồn ngủ liền tấn công, Du Tiểu Mặc thể chống đỡ được nên cũng ngủ mất.

      Đúng lúc này, người đáng lẽ ra nên ngủ đột nhiên mở mắt, Lăng Tiêu nghiêng đầu nhìn về phía Du Tiểu Mặc co ro góc, trong mắt lộ ra nét cười, kỳ với thể chất của y chút khí lạnh ban đêm này chẳng bõ bèn gì, kể cả để y ngủ đêm trong băng tuyết cũng vậy, sở dĩ y làm vậy chỉ để xem Du Tiểu Mặc có thể chịu đựng tới khi nào mới bò lại gần.

      nghĩ tới y chưa đợi được tới lúc đó, ngủ mất!

      là thất vọng nha, Lăng Tiêu cầm tất cả chăn đắp lên người Du Tiểu Mặc, sau đó mới nhắm mắt lại, rất nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.

      Lăng Tiêu cứ cho rằng mình ngủ tới khi trời hửng sáng, ngờ, nửa đêm bị cái thân thể nóng hổi cọ tới tỉnh giấc.

      Mở to mắt liền nhìn thấy cái người lẽ ra nằm trong góc chẳng biết từ khi nào như bạch tuộc tám chân dính người y, ngay cả chăn cũng được vác qua luôn, chỉ là có ít chăn đắp người , còn dư lại nằm trong góc.

      Đại khái vì cảm giác được nguồn nhiệt, cho nên Du Tiểu Mặc theo bản năng bò tới gần chỗ ấm áp, đầu gối lên ngực y, có lẽ vì nơi này rất rắn chắc, cho nên chép chép miệng, như là phàn nàn, nhưng tay chân vẫn ôm chặt người y, thân thể rốt cục còn run rẩy vì lạnh nữa, dường như còn ngủ say hơn.

      Chờ tới lúc Lăng Tiêu phản ứng được, Du Tiểu Mặc treo người y rồi, hít thở vào đều là mùi hương của .

      Chỉ là Du Tiểu Mặc ngủ cũng ngủ yên, bò lên người y còn nhích tới nhích lui, nhích lúc liền cọ vào chỗ nào đó ở bên dưới, kết quả là cái chỗ kia có phản ứng rồi, Lăng Tiêu biến sắc, vội vàng giữ chặt lại, quả nhiên Du Tiểu Mặc cử động nữa, tìm được vị trí thoải mái, chép chép miệng tiếp tục ngủ, bởi vì ai đó xuất biến hóa khó , cho nên thân thể càng ngày càng nóng, Du Tiểu Mặc càng ôm càng thấy ấm, chịu buông tay.

      Lăng Tiêu cúi đầu thấy Du Tiểu Mặc tựa vào ngực mình ngủ ngon lành, khẽ nhếch miệng, nghiến răng.

      May mà sức nhẫn nại của y hơn người thường nếu thành trò cười rồi, cưỡng chế bản thân mặc kệ nơi nào đó thay đổi, Lăng Tiêu cũng chẳng ngủ nổi được nữa, mở mắt nhìn chằm chằm Du Tiểu Mặc cả đêm.

      Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc tỉnh lại liền phát mình ngủ trong vòng tay của Lăng Tiêu, làm sợ tới mức giật mình bật dậy. ngờ động tác này quầy rầy tới Lăng Tiêu, y vốn chỉ nhắm mắt chứ ngủ, Lăng Tiêu mở to mắt hung dữ nhìn Du Tiểu Mặc, hai tay ôm eo cũng thèm buông ra, lớn tiếng : “Du Tiểu Mặc, ngươi dám cử động nữa thử xem!”

      Du Tiểu Mặc lập tức cứng đờ, run rẩy lùi về trong lòng , lắp bắp : “Ta, làm sao ta lại ngủ ở đây?”

      “Ngươi cứ ?” Giọng Lăng Tiêu khàn khàn nhổ ra ba chữ, tuy rằng thanh vẫn gợi cảm như trước, nhưng cũng mang lại cho người ta loại cảm giác u ám kì lạ.

      Du Tiểu Mặc run rẩy, nếu biết chẳng phải hỏi rồi, nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó lớn lớn cứng cứng chọc vào bắp đùi mình, đợi lúc nghĩ ra được cái thứ cứng cứng kia là cái gì, cả khuôn mặt bao gồm hai tai đều đỏ như muốn máu…

      Cái này cái này cái này, quá kinh hãi rồi đó!

      Tuy rằng thần bột* là tượng sinh lý bình thường của nam nhân, nhưng cứ nghĩ tới cảnh bị thứ đó chọc vào đùi, cảm thấy da đầu tê dại.

      Vì sao lúc tỉnh lại biến thành như vậy, ai tới cho biết ?

      *Thần bột: ờm… tượng chỗ nào đó cứng vào buổi sáng.

    5. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 067: TRỪ KHI NGƯƠI GIÚP TA

      Du Tiểu Mặc vẫn quen nổi việc tiếp xúc thân mật với đàn ông như vậy, nhưng hiểu vì sao, chỉ cần ngọ nguậy chút là cái thứ cứng cứng kia dường như càng lớn hơn, lúc chọc vào đùi chỉ nóng mà còn có thể cảm giác được độ cứng của nó.

      Lúc này, vòng tay ôm eo Du Tiểu Mặc càng mạnh hơn, siết chặt, giống như muốn siết đứt eo vậy đó, Du Tiểu Mặc ngượng tới mức mặt đỏ tưng bừng, rốt cục chịu được nữa, cảm thấy nếu mình cứ im lặng như vậy cái eo tội nghiệp gãy mất.

      “Lăng sư huynh, ngươi có thể buông ta ra được , ta… ta sắp thở nổi rồi.”

      Lăng Tiêu cũng trợn mắt nhìn , tuy gì, nhưng lực cánh tay cũng giảm rồi.

      Du Tiểu Mặc cảm giác được, lập tức thở phào, mém tí nữa bị ngạt mà chết rồi, lén lút liếc Lăng Tiêu cái, ấp úng : “Lăng sư huynh, ta thấy giờ cũng còn sớm, chúng ta… có phải chúng ta nên rời giường rồi ? Hôm nay ngươi còn phải đấu mà!”

      Lăng Tiêu trả lời, nhưng ánh mắt nhìn lúc này càng thêm sâu xa khó đoán, con ngươi màu đen nhìn vào khuôn mặt đỏ rực của Du Tiểu Mặc.

      Thiếu niên mười bảy tuổi, khuôn mặt mềm mịn trắng trắng búng ra sữa, cái thân hình cao lại còn rất gầy, tướng mạo của người này phải là kiểu bắt mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng chỉ cần ở gần với lâu càng bị hấp dẫn, càng kiềm chế được mà tìm hiểu .

      Biểu cảm của Du Tiểu Mặc rất đa dạng, thường xuyên đem hết tâm để lên nét mặt, là người rất dễ đoán.

      Chính vì vậy, nhiều khi Lăng Tiêu mới kiềm chế được cứ trêu trọc .

      Nhưng mà Du Tiểu Mặc cũng là người có thể chịu đựng giỏi nhất y từng biết, ràng rất tủi thân, trong mắt cũng hừng hực lửa giận rồi, nhưng vẫn cố nuốt cơn tức vào bụng, chỉ là biết, càng như vậy, Lăng Tiêu lại càng muốn trêu trọc , càng muốn biết ranh giới cuối cùng của ở nơi nào.

      Chỉ là, bây giờ y đột nhiên cảm thấy, thực ra Du Tiểu Mặc cũng rất đẹp.

      Khuôn mặt trắng nõn bởi vì thẹn thùng mà non nớt, càng nhìn càng thấy như hai trái đào thơm ngọt, dụ dỗ người ta cắn miếng, Lăng Tiêu nghĩ sao làm vậy, cúi đầu liền cắn phát vào má Du Tiểu Mặc, mà người này bởi vì quá khiếp sợ, sợ tới mức hồn bay phương nào cũng kịp phản ứng.

      May mắn Lăng Tiêu cũng chỉ cắn cái, nhưng vẫn để lại dấu răng mờ mờ gò má Du Tiểu Mặc.

      “Ăn ngon !” Lăng Tiêu liếm môi, biểu lộ thèm khát, đôi mắt sắc bén như báo săn mồi, nhìn chằm chằm vào gò mó đỏ hồng của Du Tiểu Mặc, tựa hồ muốn cắn thêm miếng nữa.

      Lý trí bay lượn của Du Tiểu Mặc vội vàng trở về lúc Lăng Tiêu ‘Ăn ngon ’, phản ứng đầu tiên chính là lấy tay che chỗ vừa bị cắn, khiếp sợ trợn tròn mắt, tất cả đều viết lên hai chữ thể tin nổi, “Ngươi ngươi…”

      “Ta làm sao vậy?” Lăng Tiêu cười nheo mắt lại, tâm trạng khó chịu vì đêm ngủ bỗng dưng tan biết hết sau khi thấy bộ dạng của Du Tiểu Mặc lúc này.

      “Ngươi, sao ngươi có thể cắn ta?” Du Tiểu Mặc hung hăng chất vấn.

      Lăng Tiêu suy tư hồi lâu, chợt cười híp mắt đáp lại: “Bởi vì ta muốn cắn.”

      Du Tiểu Mặc tức giận tới mức cả bờ môi đều run run, nhìn y chừng chừng: “Ngươi muốn cắn có thể cắn sao? Ta cũng phải miếng thịt thớt.”

      Khóe miệng Lăng Tiêu đột nhiên nhếch lên, lộ ra nụ cười đùa cợt ngả ngớn, “Làm sao ngươi biết mình phải miếng thịt thớt, ha?” cuối cùng như nốt nhạc trầm, làm cho người ta cảm thấy nó vừa gợi cảm vừa từ tính.

      Nếu như tất cả đệ tử Trung Mạch ở đây, nhất định hét lên đầy kích động.

      Đáng tiếc trong phòng cũng chỉ có mình Du Tiểu Mặc, toàn bộ chú ý của đều đặt ở câu đầu tiên, đâu còn tâm trạng mà để ý cuối của y có gì khác biệt, tức giân tới mức toàn thân phát run.

      “Ngươi, vậy có ý gì?” Du Tiểu Mặc nghiến răng nghiến lợi chất vấn, đừng tưởng có chút vũ lực nào ai cũng bắt nạt được, cũng phải dễ chọc đâu.

      ý mặt chữ đó.” Khóe miệng Lăng Tiêu nhếch lên vui vẻ, ràng là gương mặt tuấn tú cương nghị, vậy mà giờ lại thêm chút tao nhã đến mê người, giọng điệu tựa lông hồng, dường như tâm trạng y rất vui vẻ.

      “Ta…” Hai mắt Du Tiểu Mặc mở lớn, vừa muốn cãi lại nhìn thấy cái nụ cười chói lóa kia, dũng khí trào dâng cũng xẹp xuống, mặt lập tức thay đổi thành biểu lộ đáng thương, như vợ bị bắt nạt, “Tối hôm qua phải vẫn tốt sao…”

      Lăng Tiêu vui vẻ, ràng hồi nãy tên này còn ra vẻ khí thế mười phần, vậy mà chỉ qua lúc bị đánh về nguyên hình rồi, làm y còn tưởng lấy đâu ra lá gan dám khiêu chiến với mình, nhưng mà vui vui, Lăng Tiêu có ý định bỏ qua cho , dám hại y thức trắng đêm, khoản nợ này thế nào cũng phải đòi lại.

      “Tiểu sư đệ, ngươi cảm thấy tại sao ngươi ngủ trong lòng ta?”

      Vấn đề này chính cũng muốn biết nha, vì sao sáng sớm tỉnh lại xuất trong vòng tay của Lăng Tiêu!

      Du Tiểu Mặc tự nhận mình tướng ngủ cũng tới nỗi, tuy rằng đời trước sớm dọn ra ở riêng, nhưng lúc ở trong nhà cha mẹ và em trai ở cùng phòng chưa bao giờ có thói quen xấu lúc ngủ, cho nên vẫn cảm thấy tướng ngủ của bản thân hẳn là rất quy củ, tựa như chính vậy đó.

      Thế nhưng loại nhận thức này bị đập vỡ cách tàn nhẫn buổi sáng hôm nay, rất muốn lớn tiếng cãi lại Lăng Tiêu, nhưng lúc nhìn nét mặt của y, linh cảm được đêm qua xảy ra chuyện gì đó mà mình biết, nếu làm sao Lăng Tiêu lại mấy câu này!

      Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc khỏi ngượng ngùng cười ha ha, “Tối hôm qua, xảy ra chuyện gì sao?”

      Trong nháy mắt, từ người bị hại biến thành bị cáo, hơn nữa còn bị đối phương nắm giữ quyền chủ động.

      Quả nhiên, cho dù con cừu có ngụy trang thế nào bản chất vẫn chỉ là con cừu mà thôi, điểm này dù làm thế nào nữa cũng thể thay đổi!

      ánh sáng lóe lên trong mắt Lăng Tiêu, mặt thay đổi lập tức dối: “Tối hôm qua… lúc ngươi ngủ tới nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, sau đó đè lên người ta, nhưng còn hơn thế, ngươi còn ngang ngược muốn cởi y phục của ta, nếu phải quần áo của ta đều là đồ chất lượng tốt, sớm bị ngươi xé thành mảnh vải rách rồi.”

      Du Tiểu Mặc càng nghe càng thấy lương tâm bé của mình run rẩy, bị mấy câu của y làm cho trong lòng bất ổn, mãi tới lúc nghe được câu ‘muốn cởi đồ của ta’ muốn nhắm mắt giả chết.

      Chúa ơi, người này tuyệt đối phải con, tuyệt đối phải con, nhất định là ảo giác mà thôi, sao có thể làm như vậy được, nhưng khi nhìn nét mặt của Lăng Tiêu, hình như giống dối cho lắm, lập tức hỗn loạn, cái tin tức này cũng quá khủng khiếp rồi đó, tới bây giờ mới biết mình còn có bộ mặt… ề, ‘dữ dội’ như vậy.

      “Sau sau… sau đó sao?” đầu lưỡi Du Tiểu Mặc muốn líu lại rồi.

      “Sau đó?” Lăng Tiêu nhướn mày rồi hừ tiếng, “Đương nhiên là ta kịp thời ngăn cản ngươi rồi, nhưng…”

      Du Tiểu Mặc lập tức hít hơi, những lời này là lời êm tai nhất từng được nghe đó, nhưng lúc vừa yên lòng, từ ‘nhưng’ kia của Lăng Tiêu lại làm trái tim yếu đuối của muốn nhảy tới cổ họng rồi, ‘Rầm rầm rầm’ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, còn nữa hả?

      “Nhưng, nhưng cái gì?”

      “Tuy rằng ta ngăn cản ngươi, nhưng mà sau đó ngươi liền ôm ta chịu buông tay, còn ngừng nhích tới nhích lui người ta, hại ta đêm đều ngủ nổi” đến mấy câu sau, giọng của Lăng Tiêu còn làm cho người ta có cảm giác y nghiến răng nghiến lợi.

      Vành tai Du Tiểu Mặc đỏ tới mức muốn ứ máu tới nơi, nhiệt độ má cũng nóng hổi cực kì, còn mặt mũi nào nhìn Lăng Tiêu nữa.

      Khó trách lúc mới tỉnh lại, Lăng Tiêu cũng lập tức tỉnh theo, ra đêm y đều ngủ, nếu như có ai đè lên người , lại còn ngọ nguậy đủ kiểu, chắc chắn cũng ngủ nổi, nếu thế, trách lầm y rồi!

      “Thực xin lỗi.” Du Tiểu Mặc đỏ mặt, ngoan ngoãn xin lỗi.

      Du Tiểu Mặc vẫn còn bận cúi đầu, lúc này chú ý tới Lăng Tiêu nhe răng cười sung sướng, làm gì có chút tức giận nào, nhưng y muốn bỏ qua cho nhanh như vậy, tiếp tục hắng giọng rồi : “Đừng tưởng xin lỗi là xong, nếu muốn ta tha thứ cho ngươi cũng được thôi, trừ khi…”

      “Trừ khi cái gì?” Du Tiểu Mặc lập tức tiếp, dù sao cũng là người đuối lý.

      Trong mắt Lăng Tiêu lóe lên đầy gian xảo: “Trừ khi ngươi nghĩ cách giúp cái gậy bên dưới của ta mềm .” Dứt lời, y còn cố ý cử động hạ thân.

      “A?” Du Tiểu Mặc còn kịp hiểu gì, đột nhiên nhảy dựng lên như mèo bị dẫm đuôi, cũng may Lăng Tiêu ôm quá chặt, cho nên thoáng cái bị vùng ra.

      Sau khi được tự do, Du Tiểu Mặc tập tức lui vào góc giường, khiếp sợ mà nhìn Lăng Tiêu.

      nhìn thôi, càng nhìn càng giật mình.

      Ánh mắt tự chủ được nhìn xuống phía dưới của Lăng Tiêu, chỉ thấy giữa hai chân y căng thành cái lều vải rất lớn, chỉ bị lớp vải mỏng màu trắng che nhưng có thể mơ hồ thấy được thứ khổng lồ đó ở bên dưới, nghĩ đến lúc nãy mình mới bị cái thứ này đụng vào, da đầu Du Tiểu Mặc lập tức tê dại.

      Cái thứ này cũng quá lớn ?

      Phi, chuyện quan trọng phải cái này, Lăng Tiêu lại còn muốn mình giúp y…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :