1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN - Doãn Gia [ Hoàn ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 058: LINH ĐAN THƯỢNG PHẨM

      Du Tiểu Mặc mở cửa phòng, nhưng khi vừa thấy người đứng bên ngoài, khóe mắt giật lia lịa.

      Người nào đó ràng sáng ngày mai mới tới tìm , nhưng bây giờ vẫn còn là buổi tối cơ mà, hơn nữa giờ cách lúc bọn họ gặp mặt ban ngày còn chưa tới ba canh giờ nữa.

      Lăng Tiêu mặc kệ nghĩ cái gì, trực tiếp đẩy cửa bên kia rồi vào, khí thế bá đạo làm cho người ta có ảo giác y mới là chủ nhân của căn phòng này. Sau khi ngồi xuống, đôi mắt ấm áp mang theo chút sắc bén nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc.

      Đây quả thực là viên đạn bọc đường!

      Du Tiểu Mặc bị nhìn tới mức da đầu tê rần, vội vàng đóng cửa phòng lại, sau đó mới chạy tới trước mặt Lăng Tiêu, thận trọng đánh giá sắc mặt của y, suy nghĩ lại chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, hình như mình có động chạm gì tới y, lúc này mới hỏi: “Lăng sư huynh, phải ngày mai mới gặp mà, sao giờ lại tới?”

      “Giọng điệu này của ngươi, có phải thích ta tới đúng ?” Lăng Tiêu nhướn mày, nhìn qua cũng đoán được giờ y nghĩ gì.

      Du Tiểu Mặc run cái, “ phải, ngươi thích tới lúc nào cũng được hết đó.”

      nào dám phản đối chứ, cũng phải chán sống mà, cái tính cách độc đoán kia của Lăng Tiêu cũng nhiều ít hiểu được chút rồi.

      Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào , tựa hồ muốn đục lỗ thủng mặt vậy, mãi tới khi Du Tiểu Mặc chịu hết nổi, y mới yên lặng thu ánh mắt về, “Ta ngờ lần này có tên ngươi trong danh sách.”

      “Danh sách, danh sách nào?” Du Tiểu Mặc sững sờ.

      “Sao? Chẳng lẽ ngươi biết giải thi nấu hàng năm, Đan Hệ đều liệt kê ra danh sách, những người trong đó phải chịu trách nhiệm cho Trung Mạch.”

      Lăng Tiêu cho là biết gì, cho nên giải thích ràng.

      Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, việc này đại sư huynh và Triệu sư bá qua với , ngờ Lăng Tiêu biết tin nhanh như vậy, mạng lưới tin tức cũng nhanh nhạy quá rồi đó, chỉ là nghĩ tới địa vị của y ở Võ Hệ, Du Tiểu Mặc cảm thấy đó cũng là điều đương nhiên thôi.

      “Chuyện này ta có biết, buổi chiều Triệu sư bá mới tìm chúng ta để qua, vốn là đại sư huynh và nhị sư huynh được cử , nhưng mà đại sư huynh muốn trông nom những sư huynh đệ khác, cho nên mới nhường cho ta, lần này tới Trung Mạch là ta và nhị sư huynh.” Du Tiểu Mặc bối rối lát rồi thành khai báo, dù sao chuyện này cũng phải là bí mật gì.

      Lăng Tiêu nheo mắt lại nhìn nụ cười của : “Vị đại sư huynh này của ngươi, hình như đối với ngươi tốt quá rồi phải?”

      Mấy câu này làm Du Tiểu Mặc nhớ tới vụ hiểu lầm buổi chiều, má lập tức ửng hồng, là mất thể diện!

      Thế nhưng loại phản ứng này của ở trong mắt Lăng Tiêu chính là biểu xấu hổ, ánh mắt y thoáng chốc mờ mịt nổi lên bão táp, thế nhưng mà người đối diện lại có tí tẹo nào phát ra, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

      “Lăng sư huynh, ngươi còn có chuyện gì sao?”

      Du Tiểu Mặc đột nhiên run rẩy, lúc này mới nhớ vẫn còn người ở trong phòng.

      Chỉ là chờ lúc nhìn về phía Lăng Tiêu, mặt người kia có chút thay đổi nào, rất bình tĩnh, giống như lúc nãy chỉ là ảo giác.

      Lăng Tiêu có phần suy ngẫm nhìn Du Tiểu Mặc, ánh mắt kia giống như con dao nhọn, phảng phất quét dọc cơ thể , chỗ cũng bỏ qua, tỉ mỉ thăm dò lần, Du Tiểu Mặc lập tức giật mình sởn da gà.

      “Còn có việc, vì mấy ngày kế tiếp ngươi phải làm việc, cho nên chuyện linh đan tạm thời bỏ qua… Chỉ lần lúc ngươi quay về Đô Phong lại đền bù cho ta là được.”

      Du Tiểu Mặc lập tức cảm động vô cùng, Lăng Tiêu lại có thể quan tâm chăm sóc cho , đây quả giống như trời có mưa hồng, tuyết rơi mùa hè vậy…

      Tuy rằng thể tưởng tượng nổi nhưng điều này thực xảy ra, quả là khiến rất ngạc nhiên, nhưng chờ tới khi nghe được câu sau, tất cả cảm động gì kia lập tức như gió cuốn mây bay, cái gì cũng còn, mất công xúc động cả buổi, ra lại hiểu lầm rồi!

      nghe được chưa?” thấy trả lời, Lăng Tiêu nhướn mày nhìn qua.

      Bờ vai Du Tiểu Mặc bỗng run run, “ hiểu.”

      Lăng Tiêu đứng lên, “Cứ vậy , ngày mai ta tự mình tới đón ngươi.”

      Du Tiểu Mặc ‘A’ tiếng, “Ý ngươi là, muốn đích thân tới đây đón ta hả?” Lúc nãy còn tưởng Lăng Tiêu gặp mặt là gặp vào lúc thi đấu, căn bản nghĩ tới việc y đích thân tới nơi này.

      “Chứ ngươi nghĩ sao?” Lăng Tiêu hững hờ hỏi ngược lại

      Y đương nhiên cho Du Tiểu Mặc, đúng là lúc đầu y có ý định gặp mặt lúc thi đấu, nhưng bây giờ y đổi ý rồi.

      Nếu Du Tiểu Mặc thích Phương Thần Nhạc như vậy, y cho hai người họ có cơ hội ở cạnh nhau, vậy nên mới nghĩ ra cách sáng sớm muốn dẫn người , để tránh cho bọn họ lại lén lút gặp nhau sau lưng mình, y hiểu tại sao mình lại khó chịu tới vậy khi thấy phản ứng của Du Tiểu Mặc, nhưng hiểu được, vậy cứ theo ý muốn của mình mà làm thôi.

      Du Tiểu Mặc lắc đầu lia lịa, lúc này hiểu Lăng Tiêu tức giận.

      Chỉ là nghĩ ra nổi mình lại làm gì để tên kia tức giận tới vậy, ngẫm ngẫm lại hình như có làm gì mà.

      Lăng Tiêu rồi, Du Tiểu Mặc ngồi nghĩ nát óc vẫn ra, vậy nên đành bỏ chuyện này qua bên.

      Tuy rằng Triệu sư bá dặn họ đêm nay phải nghỉ ngơi tốt, ngày mai rất bận rộn, nhưng Du Tiểu Mặc muốn tốn thời gian.

      tháng nay đều bận bịu với đám linh thảo trồng trong gian, bởi vậy cũng rất lâu luyện đan rồi, cho nên tranh thủ bây giờ có thời gian, định dùng linh thảo trong gian thử luyện xem chất lượng thế nào.

      Nghĩ là làm, Du Tiểu Mặc lập tức khóa cửa phòng, sau đó lấy lô đỉnh từ trong túi trữ vật ra.

      Lô đỉnh này vẫn là cái mà Đô Phong phát cho , vừa đen vừa nặng, vẻ ngoài cũng dễ nhìn.

      Du Tiểu Mặc cũng từng nghĩ tới việc phải sắm cái lô đỉnh tốt, nhưng mà chưa có đủ tiền, tiền có được từ hai lần bán linh đan lúc trước đều tiêu phí vào việc mua hạt giống linh thảo, chỗ tiền còn lại cơ bản đủ mua cái lô đỉnh tử tế.

      Có điều đây cũng là lí do đầu tiên mà thôi, quan trọng nhất là nếu thực mua được lô đỉnh khiến người ta nghi ngờ, đứa trẻ lớn lên trong gia đình nghèo khó, lại còn mới nhập môn vỏn vẹn hai tháng, tiền đâu ra để mua cái lô đỉnh tốt như vậy?

      Bởi vì cân nhắc hết mọi khả năng, Du Tiểu Mặc đành phải gác ý nghĩ này qua bên.

      Du Tiểu Mặc lấy ra mười hai cây linh thảo trong gian, dám lấy ra nhiều, tuy rằng khóa cửa cẩn thận, nhưng thể đảm bảo có người đột nhiên xông vào.

      Mười hai cây linh thảo này là nguyên liệu làm ra Tích Cốc đan, lúc xuống núi lần trước, có hỏi thăm chút mới phát ra Tích Cốc đan rất có thị trường.

      Tuy rằng vài tu luyện giả tới tu vi cần phải ăn uống gì, nhưng phải ai cũng làm được như thế, ít nhất người bình thường ngày nhất định phải có ba bữa cơm, còn lại chính là những người tu vi thấp, cùng với bản thân đan sư.

      Nhiều người như vậy cộng lại thành số lượng khách hàng khổng lồ, nhưng ai cũng biết, Tích Cốc đan chỉ có loại linh đan hạ phẩm, linh đan trung phẩm và thượng phẩm nhiều, cho dù có, cũng bị những người có tiền có thế lực tranh đoạt mất, vậy mới thấy thị trường của Tích Cốc đan lớn đến mức nào.

      Du Tiểu Mặc hít hơi sâu, thích thú ngắm nghía ba cây linh thảo.

      Mấy cây linh thảo này là nhóm linh thảo đầu tiên được thu hoạch, linh khí chứa bên trong vô cùng nồng đậm, chỉ cần cầm tay thôi cũng ngửi được hương vị nhàng thoải mái này, cả người như được tẩy rửa qua, rất dễ chịu.

      Du Tiểu Mặc có chút kích động, ngờ phẩm chất của linh thảo tăng cao có hiệu quả tới vậy, nếu như luyện thành linh đan biết chất lượng ra sao.

      Bỏ ba cây linh thảo vào trong lô đỉnh, Du Tiểu Mặc chậm rãi thả sức mạnh linh hồn ra.

      Trải qua hơn tháng tu luyện, sức mạnh linh hồn của Du Tiểu Mặc đậm đặc hơn lúc trước rất nhiều, cũng càng thêm tinh khiết.

      Rất nhanh, linh lực màu ngân bạch thẩm thấu vào bên trong lô đỉnh, nhờ vào kỹ xảo thành thạo của Du Tiểu Mặc, ba cây linh thảo dần dần trở thành linh dịch, tiếp theo chính là giai đoạn loại bỏ tạp chất, tuy đây là linh thảo thượng phẩm, nhưng vẫn tránh khỏi việc bên trong có lẫn chút tạp chất.

      Việc mà Du Tiểu Mặc phải làm lúc này đó là loại bỏ tạp chất trong từng cây linh thảo.

      Mặc dù thể nắm chắc, nhưng cũng may luyện tập hơn ngàn lần rồi, bây giờ cũng có gì đặc biệt khó khăn, chỉ là sau lần rèn luyện, cảm thấy có lòng nhưng đủ lực rồi, phải là đủ sức mạnh linh hồn, mà là tạp chất còn dư bên trong mặc kệ làm thế nào cũng thể lọc ra được, cuối cùng đành phải tiếp tục bước dung đan.

      Bởi vì chất lượng linh thảo khác nhau, để tránh thất bại, Du Tiểu Mặc phải tập trung tinh thần cao độ, năm bước đơn giản như trước nhưng dám để xảy ra sai lầm nào, từng bước đều cẩn thận, chưa bao giờ lại chăm chú như vậy, cho dù lúc này có người tới gõ cửa, chắc cũng nghe thấy.

      Sau nửa nén hương!

      Du Tiểu Mặc nhìn viên linh đan nằm trong lòng bàn tay mà lau mồ hôi lạnh, màu sắc xanh đậm cực kỳ thâm thúy.

      Đây là viên linh đan thượng phẩm, mùi thuốc chứa bên trong linh đan nồng đậm hơn bất cứ loại linh đan hạ phẩm nào từng ngửi qua, cả phòng dường như tràn nhập mùi thuốc. Nhìn vào nó, Du Tiểu Mặc mừng rỡ nở nụ cười, nếu ngày mai đưa cho Lăng Tiêu xem, y rất định rất hài lòng.

      Nếu như tên kia hài lòng, chắc tức giận nữa chứ?

    2. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 059: ĐÓN NGƯỜI

      Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc dậy từ rất sớm, hơn nữa còn có tinh thần gấp trăm lần mọi ngày.

      Đêm qua luyện đan khoảng ba canh giờ, có điều đó là nhờ giúp đỡ của linh thủy, hơn nữa hiệu quả cũng tốt cực kỳ, tại chút cảm giác mệt mỏi nào, sau đó mới cùng mọi người tập hợp tại trước cửa Tây Sương.

      Lúc Triệu sư bá phân phối nhân số, Lăng Tiêu quả nhiên cũng xuất , sớm muộn giây.

      Nhìn thấy Lăng Tiêu, đa số đệ tử Đô Phong đều cảm thấy tò mò, tuy rằng lần trước Lăng Tiêu cũng tới phòng ăn của Đô Phong, nhưng phải ai cũng có thể nhìn thấy y, phần lớn ấn tượng của Lăng Tiêu trong mắt mọi người chỉ dừng lại ở những lời đồn.

      Chỉ là nghĩ tới mấy lời đồn trước đó, mọi người dồn dập nhìn về phía Du Tiểu Mặc, lý do Lăng Tiêu xuất nơi này, e rằng là vì tới tìm Du Tiểu Mặc!

      “Triệu sư bá.” Mặc dù mang danh là tới đón Du Tiểu Mặc, nhưng y cũng ngông cuồng tới mức bỏ qua Triệu Chân.

      Cho dù dùng địa vị của Lăng Tiêu, Triệu Chân hoàn toàn có tư cách lọt vào mắt y, chỉ là y diễn vai của Lâm Tiếu, tuy cao ngạo nhưng rất lễ phép với trưởng bối, bởi vậy y cũng rất hoàn hảo mà diễn tròn vai.

      Triệu Chân cũng nghe được lời đồn về Lâm Tiếu và Du Tiểu Mặc, nhưng từ đầu để ở trong lòng. Bây giờ tận mắt nhìn thấy Lâm Tiếu còn tự mình tới, lại nhìn phản ứng của mấy đệ tử khác đối với Du Tiểu Mặc, cũng hiểu rồi, chỉ là trong lòng dù biết , nhưng Triệu Chân vẫn cố ý hỏi: “Lâm sư điệt tới đón người phải ?”

      Lăng Tiêu mỉm cười, ưu nhã trả lời: “ dối gạt Triệu sư bá, Lâm Tiếu tới đón Du Tiểu sư đệ.”

      Du Tiểu Mặc nheo mắt lại, cứ cho là tên này tới đón , còn cần phải cường điệu cái chữ ‘tiểu’ kia hả? Tuy rằng chưa trưởng thành, nhưng cũng phải là người tuổi nhất nha, trong mấy người bọn họ còn có người hơn tuổi cơ mà.

      “Vừa đúng lúc Phục sư điệt cũng muốn , nếu Lâm sư điệt ngại, vậy để Phục sư điệt cùng các ngươi tới Trung Mạch, được ?”

      Triệu Chân gật đầu, nếu như có Lâm Tiếu đưa bọn mình cũng yên tâm, cho nên từ chối, còn tiện thể gửi luôn Phục Tử Lâm theo, lại tiếp, người Triệu Chân lo lắng nhất thực ra là Phục Tử Lâm, người sư điệt này nhìn nóng vội nhưng lại rất bướng bỉnh.

      ngại.” Lăng Tiêu cười híp mắt, đề nghị của Triệu Chân cũng nằm trong dự đoán của y, chỉ cần phải Phương Thần Nhạc ai cũng được.

      Triệu Chân lập tức an tâm, ngay sau đó gọi Phục Tử Lâm và Du Tiểu Mặc tới.

      Tình hình ở Trung Mạch thể so sánh với bốn mạch khác, quy củ ở đây rất nhiều, khí cũng rất nghiêm túc, điều cần kiêng kỵ nhất đó là lắm điều và thích hóng chuyện, cho nên lúc Triệu Chân gọi hai người tới, liền dặn dặn lại, để bọn họ đừng có làm việc gì dư thừa, nhất định phải nghe theo an bài của trưởng bối, mỗi việc đều phải hai lần mới yên tâm.

      Tuy rằng biểu cảm của Phục Tử Lâm vẫn lạnh như băng, nhưng nghe mấy lời dặn dò này cũng khẽ gật đầu, tuy rằng rất , nhưng Triệu Chân hiểu Phục Tử Lâm có tiếp thu.

      Du Tiểu Mặc dám đối xử với lạnh nhạt Triệu Chân như Phục Tử Lâm, sau khi nghe xong vội vàng gật đầu, ngoài miệng cũng tỏ vẻ mình hiểu.

      Thấy liên tục cam đoan, lúc này Triệu Chân mới yên tâm giao bọn họ cho Lăng Tiêu.

      Vì vậy, cả ba người tới Trung Mạch từ rất sớm, lúc này giải đấu còn chưa bắt đầu.

      Du Tiểu Mặc ở chính giữa, sâu sắc cảm thấy mình nhầm vị trí rồi, bên trái là tòa băng sơn di động, thời khắc nào cũng bắn ra hơi lạnh, mà bên phải còn là con sói đội lốt cừu, tùy thời đều hóa thân thành ma.

      Lúc nãy chú ý lắm, kết quả giờ chìm nghỉm trong bi kịch rồi, đợi tới lúc phát ra muốn đổi chỗ, ánh mắt đầy ý của Lăng Tiêu thỉnh thoảng lại nhìn về phía , làm hại thân thể đều cứng ngắc, chớ chi là chuyển chỗ, cái tâm trạng bất định này cứ duy trì suốt quãng đường tới Trung Mạch.

      Vị trí của Trung Mạch ở ngọn núi cao nhất của núi Vô Song, ngọn núi khổng lồ này nằm phía sau bốn mạch, xa hơn nữa là biển mây rộng mênh mông.

      Lăng Tiêu dẫn hai người tới con đường vắng vẻ, bởi vậy đường gặp được sư huynh đệ nào của Võ Hệ, cuối cùng dừng lại trước tòa sơn môn to lớn, phía sơn môn treo bảng hiệu đen mạ vàng, tấm bảng viết hai chữ Trung Mạch, khí thế phi phàm, những người tu vi hơi thấp chỉ liếc mắt nhìn thấy thoải mái.

      Người ghi hai chữ này hẳn phải có tu vi cực cao, Du Tiểu Mặc chỉ nhìn thoáng qua thấy tim đập thình thịch, kiềm chế được rùng mình cái.

      Có điều cũng chỉ bị chút mà thôi, tuy rằng có tu vi gì, nhưng linh hồn của so với người khác còn mạnh mẽ dẻo dai hơn nhiều, việc này có liên quan tới chuyện tu luyện 《 thiên hồn kinh 》, nếu đổi thành những sư huynh đệ khác, còn chắc được có thể phản ứng được như hay .

      Phục Tử Lâm là đan sư cấp bốn, linh hồn cũng mạnh hơn Du Tiểu Mặc nhiều, khí thế của hai chữ kia hề có tác dụng.

      Về phần Lăng Tiêu hả, đừng muốn làm y khiếp sợ, chỉ cần người ghi hai chữ này bị y dọa lại là tốt rồi.

      Du Tiểu Mặc rùng mình xong rốt cục cũng thoát khỏi cảm giác khó chịu này, ngẩng đầu lên lại lơ đãng đụng vào ánh mắt của Lăng Tiêu, người kia biểu gì, chỉ là thấy vẫn ổn mời dời ánh mắt, sau đó Du Tiểu Mặc nhìn thấy Lăng Tiêu lấy ra khối lệnh bài màu đen, ném thẳng vào sơn môn.

      khí trước mặt bỗng dưng như mặt nước nổi lên từng đợt sóng , còn khối lệnh bài kia giống như chìm xuống đầm lầy, bị từng đợt rung động từ từ nuốt chửng, cuối cùng hoàn toàn biến mất, hình ảnh như thế này Du Tiểu Mặc từng gặp trong Tàng Thư Các.

      Khi đó muốn lấy quyển sách ở giá cũng cần dùng tới tấm lệnh bài, mãi về sau mới hiểu , ra giá sách có kết giới để bảo vệ, nếu như nhận được lệnh bài từ lão giả trông coi Tàng Thư Các dù có vào bên trong được cũng thể đụng vào sách giá, ngược lại còn bị người khác phát .

      Tình huống tại cũng là loại kết giới, còn khối lệnh bài màu đen kia chính là chìa khóa để mở kết giới.

      Từ sau khi có kinh nghiệm, Du Tiểu Mặc còn kinh hãi với loại tình huống này nữa rồi, dù sao thế giới này sớm vượt qua hiểu biết về khoa học của , nếu như cứ cố dùng khoa học để giải thích các loại tượng phản khoa học thế này, thà lấy dao cắt cổ tự sát cho rồi.

      Mặc dù sơn môn hề thay đổi gì, nhưng tấm bảng hiệu kia biến mất, Du Tiểu Mặc biết lúc này bọn họ có thể vào rồi.

      Phục Tử Lâm đợi Lăng Tiêu mở lời bước vào trước.

      Du Tiểu Mặc vốn định theo sau, rồi lại đột nhiên nhớ lại cái vị trí đau khổ kia, lập tức chần chừ, chỉ là lúc này bả vai bị lực thể chống cự khoác vào, hơi thở quen thuộc tràn vào trong mũi, phải Lăng Tiêu là ai.

      “Tiểu sư đệ thân mến, nếu như ngươi muốn tự bộ, vậy ta có thể ôm ngươi nha.” Tiếng cười nhàng vang lên quanh quẩn bên tai.

      Du Tiểu Mặc theo bản năng tưởng tượng ra viễn cảnh mình bị Lăng Tiêu ôm, da gà da vịt rơi đầy đất, quá là đáng sợ rồi đó, lúc này như con thỏ hoảng hốt vội vàng theo đuôi Phục Tử Lâm.

      Lăng Tiêu nhìn theo bóng lưng bỏ chạy kia, ngửa đầu cười lớn.

    3. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 060: Ở CÙNG PHÒNG

      Có thể làm cho Lăng Tiêu đích thân tới đón, thể đây tuyệt đối là vinh hạnh đặc biệt.

      Sau khi tin tức truyền ra, gần như tất cả mọi người đều muốn chạy tới xem thử bộ dạng của tiểu sư đệ có thể làm cho Lâm Tiếu quan tâm tới vậy.

      Trong lòng họ, Lâm Tiếu là nhân vật kỳ tài tuyệt diễm, tuy đôi khi rất liều lĩnh bất cần rồi lại lạnh lùng cao ngạo, nhưng thể thay đổi địa vị của y trong lòng các sư huynh đệ khác, đặc biệt là y của bây giờ rất khác với lúc trước.

      Sau khi trở về từ lần xuống núi kia, tính cách của y thay đổi.

      Lâm Tiếu của ngày trước chỉ có biểu lộ lạnh lùng gương mặt, bất kể là lúc quan tâm hay lúc xa cách người khác.

      Nhưng Lâm Tiếu bây giờ hoàn toàn giống lúc trước, gương mặt tuấn lãng lúc nào cũng nở nụ cười dịu dàng, tiếng cũng càng êm tai, ấm áp tới mức thấm vào lòng người rồi lại tà mị làm người ta đoán được, vực từ tính, thể phủ nhận, giọng ấm áp ấy cộng thêm nụ cười kia khiến cho càng ngày càng có nhiều sư huynh đệ bị sức quyến rũ của y thu hút.

      Loại thay đổi này của Lâm Tiếu tất nhiên khiến người nghi ngờ. thực tế, sau khi Lăng Tiêu tới phái Thiên Tâm, y cũng bị mấy lão hồ ly theo dõi rất lâu.

      Ngay cả Thang Phàm cũng thăm dò y mỗi lần gặp mặt, nhưng thể phát chỗ khả nghi nào.

      Còn mấy người khác mãi sau này mới phát tính cách ‘Lâm Tiếu’ khác xa lúc xưa, dù sao phái Thiên Tâm cũng là đại môn phái, làm việc gì cũng phải cẩn thận, cho nên thường xuyên có người dò xét Lăng Tiêu, chỉ là kết quả nhận được giống như Thang Phàm, thể phát chỗ khả nghi, bởi vì Lâm Tiếu bây giờ cũng biết số việc cơ mật trong môn phái.

      Nhưng chẳng ai trong bọn họ ngờ tới, trí nhớ kia chính xác là của Lâm Tiếu.

      Chỉ là so sánh với Lâm Tiếu lúc trước, tính cách của Lăng Tiêu càng làm cho người khác cảm thấy rất thân thiết, rất nhiều sư huynh đệ muốn tìm cách để thân cận với y.

      Trong thời gian vỏn vẹn tháng, hơn phân nửa sư huynh đệ của Võ Hệ đều bị y bắt làm tù binh, mà ngay cả những người trước kia hề thân thiết với Lâm Tiếu, cũng bị Lăng Tiêu giải quyết hết rồi, uy vọng tại Võ Hệ của Lăng Tiêu lúc này cao hơn Lâm Tiếu khi xưa rất nhiều.

      Vì vậy lúc Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc cùng xuất , lập tức tập trung được đám người tò mò.

      “Đại sư huynh, vị này chính là tiểu sư đệ phải , dáng dấp… tệ lắm!”

      “Ừm, thực tệ, là loại hình mà ta thích.”

      ra đây là người để cho đại sư huynh đích thân đón sao, ta thấy rồi, đây phải là thiên tài của Đô Phong, Phục Tử Lâm hả, người này nổi danh mặt tê liệt phải ?”

      Du Tiểu Mặc, “…”

      Phục Tử Lâm, “…”

      Lăng Tiêu, “Haha!!!”

      Mọi người thảo luận tưng bừng, toàn toàn hề giống lời đồn về đệ tử Trung Mạch ai cũng thần bí cao tới thể chạm. Thực ra, lời đồn cũng sai, chỉ là mấy người đó chú ý sai đối tượng mà thôi.

      Chu Bằng nâng trán, “Các ngươi nhầm rồi, phải .”

      Tất cả tiếng bàn tán lập tức im bặt, tiếp theo, Du Tiểu Mặc mới do do dự dự bước ra từ sau lưng Phục Tử Lâm, giây sau, rất nhiều ánh mắt như tia X quang quét qua quét lại người , Du Tiểu Mặc rụt cổ, có thể lùi bước khi vừa lâm trận được ?

      bạn đáng nha, chưa tới mười tám tuổi phải nào?”

      “Phew, ta rồi mà, đại sư huynh sao có thể ưa thích mặt tê liệt.” Có người thở phào nhõm.

      ra đại sư huynh thích kiểu bé yếu đuối nha, khó trách lúc trước người ta theo đuổi thành công, sớm biết vậy ta học thanh cương kiếm pháp rồi.”

      “Ói máu, cho dù ngươi học cũng thế cả thôi, nhìn ngươi như gấu.” Sư đệ vẻ mặt ghét bỏ.

      “Xú tiểu tử, ai cho ngươi chuyện với sư tỷ như vậy, lão nương giống gấu chỗ nào?”

      Du Tiểu Mặc bị bọn họ trêu chọc tới mức mặt đỏ bừng, Lăng Tiêu thích sao? đời nào, tuy rằng Lăng Tiêu giúp đỡ rất nhiều, nhưng đó cũng là vì dùng sức lao động của mình đổi lại, vì thế, còn đáp ứng với tên kia ít hiệp ước bình đẳng đó nha.

      Da mặt Lăng Tiêu khá dày, nghe mấy lời trêu chọc của bọn họ cũng mất hứng, mấy câu bảo họ chuẩn bị thi đấu, sau đó mới dẫn Du Tiểu Mặc và Phục Tử Lâm tới phòng của hai người, chỉ là Trung Mạch khác với bốn mạch còn lại, nơi này vốn cấm người có phận tiến vào, bởi vậy cũng chuẩn bị cái nơi gọi là phòng khách, cho nên nếu có người tới phải ở cùng phòng với người khác.

      Chỉ là lúc Lăng Tiêu ra điều này, người có phản ứng lớn nhất lại là Du Tiểu Mặc.

      “Ngươi ngươi ngươi… ngươi là, ta phải ngủ cùng phòng với ngươi hả?” Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu.

      “Trung Mạch có phòng cho khách, cho nên những giải đấu trước đều là mấy người ở cùng phòng, chẳng lẽ đại sư huynh của ngươi cho ngươi biết hả?” Lăng Tiêu cười sung sướng, chỉ bằng giọng điệu của y là biết tâm trạng y giờ rất tốt.

      Du Tiểu Mặc há hốc miệng, đúng là chưa từng nghe đại sư huynh tới, vẫn nghĩ mỗi người phòng riêng chứ.

      “Phòng của ta ở đâu?” Phục Tử Lâm im lặng suốt quãng đường cuối cùng cũng mở miệng, so với Du Tiểu Mặc, Phục Tử Lâm tiếp nhận này rất thản nhiên, đây là lần đầu tiên Phục Tử Lâm tới Trung Mạch, nhưng nghĩ nhiều như Du Tiểu Mặc, cộng thêm với tính cách lạnh lùng như băng, cho nên chẳng thèm tranh luận chỉ vì cái loại chuyện nhặt này, bởi vì kết quả chỉ có , đó chính là chấp nhận.

      Lăng Tiêu chỉ vào gian phòng cách vách, vừa cười vừa : “Bên cạnh là phòng của Chu sư đệ, mấy ngày tiếp theo ngươi ở cùng phòng với .”

      Phục Tử Lâm mặt thay đổi rồi gật đầu, sau đó vô cùng dứt khoát, đẩy cửa ra rồi ‘Rầm’ tiếng đóng cửa lại, toàn bộ quá trình rất gọn gàng, dài dòng chút nào, giống như đây là thói quen vậy.

      Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt nhìn theo, nhưng nghĩ tới tình cảnh của mình lúc này, thể vui vẻ nổi.

      Nếu như ở chung phòng với người khác chấp nhận ngay, nhưng tại người cùng phòng với lại là kẻ thường xuyên thích trêu cợt , tên này còn rất xấu xa!

      “Lăng sư huynh, đây là sắp xếp từ trước rồi hả?” Du Tiểu Mặc nghi ngờ Lăng Tiêu lạm dụng chức quyền.

      Lăng Tiêu híp mắt, khuôn mặt tuấn bỗng khiến cho người ta có cảm giác nghiệt vô cùng, khóe mắt còn thêm chút tà mị phong tình, nhưng mặt vẫn là nụ cười dịu dàng thân thiện kia, chỉ nghe y chậm rãi , “Ngươi câu này, chẳng lẽ là do ngươi tình nguyện ở cùng phòng với người khác, cũng muốn ở cùng ta hả?”

      phải phải…” Du Tiểu Mặc lắc đầu lia lịa, nghĩ mình bị hoa mắt rồi.

      Thấy thức thời như vậy, Lăng Tiêu hừm tiếng, “Đừng quên, với tình hình tại của ngươi, cũng chỉ có thể ở cùng ta thôi, nếu bị những người khác phát bí mật, ngươi cảm thấy ngoại trừ ta, còn có ai giúp ngươi giấu diếm bí mật về gian và linh thủy ?”

      Du Tiểu Mặc toát mồ hôi lạnh, đúng là lúc nãy suy nghĩ tới vấn đề này.

      Lăng Tiêu sai, ôm bí mật lớn như vậy, tuyệt đối thể để cho kẻ nào phát ra, nếu cuộc đời chắc chắn chấm dứt từ đây, cho nên căn bản là lựa chọn nào khác, cuối cùng vẫn chỉ có thể ở cùng với Lăng Tiêu mà thôi.

      Thấy điệu bộ cúi đầu ủ rũ của Du Tiểu Mặc, tâm trạng Lăng Tiêu lúc này vô cùng rực rỡ, y qua khoác vai Du Tiểu Mặc, cười híp mắt rồi : “ thôi nào tiểu sư đệ, ta dẫn ngươi thăm phòng của Lâm Tiếu, ngươi là người duy nhất có được may mắn này đó nha, tất cả sư huynh đệ của đều chưa từng bước vào đây bước đâu.”

      Du Tiểu Mặc bĩu môi, chẳng thèm làm kẻ may mắn này!

    4. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 061: NGỦ CHUNG VỚI TA

      Nơi dùng để tổ chức giải đấu ở mảnh đất trống lớn cách sơn môn hai trăm thước về bên trái, lúc bình thường đây cũng là chỗ để so tài của đệ tử Trung Mạch.

      Hôm nay mảnh đất trống kia được dựng lên cái võ đài rất lớn, bởi vì đệ tử Trung Mạch nhiều lắm, lại là đệ tử hạch tâm, thực lực của mỗi người đều tầm thường, cho nên giải đấu diễn ra theo hình thức đấu .

      Mặc dù chưa tới giờ thi đấu nhưng có rất nhiều người tụ tập ở đây.

      Lúc trước chủ đề bàn tán của các sư huynh đệ thường là về chuyện so tài, ví dụ như kết quả mười người đứng đầu hay là lần này có hắc mã* nào xuất , nhưng năm nay khác, vấn đề bàn tán của mọi người đều có liên quan tới Du Tiểu Mặc, đặc biệt là vị thiếu nữ ghen ghét muốn chết.

      “Các ngươi là, Tiếu ca ở cùng phòng với cái tên Du Tiểu Mặc kia hả?”

      Thang Vân Kỳ đố kị muốn phát điên rồi, có trời mới biết sau khi nghe được tin tức này, nàng muốn lập tức chạy tới cửa phòng Lâm Tiếu rồi ném Du Tiểu Mặc ra ngoài tới nhường nào, nàng còn có cơ hội ngồi trong phòng Tiếu ca tới canh giờ, vậy mà Du Tiểu Mặc dám ở trong đó!

      Mấy đồng môn cùng Thang Vân Kỳ thận trọng liếc nhau, lúc họ mới nghe được tin tức kia cũng tin nổi.

      thiếu nữ dung mạo thanh tú gật đầu, khẳng định : “Thang sư muội, đây là , hôm qua ta xem danh sách rồi, tên của Du Tiểu Mặc thực đứng đằng sau tên đại sư huynh.”

      “Tại sao?” Thang Vân Kỳ căm hận nhả từng chữ.

      Thiếu nữ kia do dự lát mới : “Hình như chính đại sư huynh cầu được ở cùng Du Tiểu Mặc.”

      Năm đầu ngón tay của Thang Vân Kỳ xiết lại thành nắm đấm, các đốt ngón tay trắng bệch, phát ra tiếng khớp răng rắc, hai mắt bừng lên ngọn lửa thù hận, giống như phun ra ngoài bất cứ lúc nào, lúc trước nàng vẫn tự an ủi, hứng thú của Tiếu ca đối với Du Tiểu Mặc kéo dài quá lâu, nhưng bây giờ hai người này đều ở cùng phòng rồi, quan hệ của họ chỉ sợ đơn giản như nàng nghĩ.

      được, tuyệt đối thể mặc kệ chuyện này, Tiếu ca chỉ có thể là của ta mà thôi.” Thang Vân Kỳ cắn răng, cả khuôn mặt phủ màu u ám.

      “Thang sư muội, tại ở cùng với đại sư huynh, muốn xuống tay với chỉ sợ dễ đâu.” sư huynh khổ sở khuyên can, nếu muốn xuống tay với Du Tiểu Mặc mà bị phát , chắc chắn mấy người họ sống yên lành được, cho nên dù muốn nịnh nọt Thang Vân Kỳ đến mức nào gã vẫn phải ưu tiên lo thân mình trước .

      sao chứ, sao, đại sư huynh thể ở bên cạnh mãi được.” Thiếu nữ lườm vị sư huynh kia, trong mắt lóe lên chút khinh thường, vậy mà còn tự nhận là đàn ông, chút can đảm cũng có nổi.

      “Đúng vậy, bọn họ thể cứ ở cạnh nhau mãi, Tiếu ca còn phải thi đấu nữa, lúc đó, Du Tiểu Mặc chắc chắn ngồi mình, đó là cơ hội tốt cho chúng ta hạ thủ, hơn nữa ta còn có cách khác.” Đôi mắt xinh đẹp của Thang Vân Kỳ trở nên tàn nhẫn, nàng nhất định phải làm cho Du Tiểu Mặc đẹp mặt, nếu sau này nàng khó mà ngủ yên được.

      Sư huynh kia đụng phải ánh mắt tàn nhẫn của Thang Vân Kỳ, vô thức rùng mình cái, nghĩ nghĩ lại, vẫn do dự khuyên can: “Thang sư muội, ta cảm thấy chỉ cần cho bài học là được rồi, dù sao cũng là đệ tử thân truyền của Khổng sư thúc, nếu như xảy ra chuyện gì, chúng ta bị tra ra làm sao bây giờ?”

      Thiếu nữ vừa nãy liếc gã cái, mỉa mai: “Lương sư huynh, lá gan của ngươi hình như quá rồi đó.”

      Lương sư huynh nhíu mày: “Lưu sư muội, chuyện này và lá gan liên quan tới nhau, ta chỉ cảm thấy nếu muốn dạy dỗ cũng phải có chừng mực, nếu xảy ra tai nạn chết người lúc đó ai gánh tội, chẳng lẽ ngươi tình nguyện gánh tội sao?”

      Thiếu nữ biến sắc, lườm Lương sư huynh cái rồi im lặng.

      Bất kể thế nào, Thang Vân Kỳ quyết tâm, nàng muốn tranh thủ cơ hội này để dạy cho Du Tiểu Mặc bài học, sau đó cảnh cáo khôn hồn nên tránh xa Lâm Tiếu ra.

      Cùng lúc đó, dưới tán cây đại thụ cách chỗ bọn họ đứng xa, bóng đen đứng ở nơi đó tự bao giờ, nhưng có thể khẳng định, gã nghe toàn bộ câu chuyện của đám người Thang Vân Kỳ, con mắt đen thui lúc nghe tới tên của người bất thình lình lên tia sáng.

      Lúc này, Du Tiểu Mặc bị Lăng Tiêu ép thăm quan căn phòng của Lâm Tiếu.

      Phòng của Lâm Tiếu thực ra có gì để thăm quan hết, nếu như thay vào đây là căn phòng của , có lẽ còn có vài chỗ đáng để xem, cũng khiến cho Du Tiểu Mặc có chút hứng thú, dù sao kể cả đời này hay đời trước, đều có cơ hội bước chân vào phòng phái nữ.

      Đời trước trai và em trai, chỉ thiếu em hay chị , bởi bị xếp thứ hai trong nhà nên cũng được mọi người coi trọng, người trong nhà quan tâm tới cho lắm, cho nên sau khi tốt nghiệp cấp ba, cố ý chọn trường đại học xa nhà, nhưng vì muốn ở kí túc xá nên đành phải thuê phòng trọ, kết quả thực rất bi kịch, còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống đại học chết trôi chết nổi rồi!

      Gạt giọt nước mắt cá sấu kia , Du Tiểu Mặc mới trở lại với .

      Nhìn căn phòng của Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc thực ghen tị, tuy rằng phòng của người đàn ông chẳng có gì đáng xem, nhưng cũng có chênh lệch về đẳng cấp.

      So với gian phòng đơn sơ tới mức thể đơn sơ hơn của mình, phòng của Lăng Tiêu có thể sử dụng hai từ hạng sang và xa xỉ để hình dung, gỗ dùng làm đồ đạc phải là loại gỗ bạch dương bình thường, mà là gỗ bạch mộc ngàn năm, lúc nào cũng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, chỉ giúp tĩnh tâm mà còn có khả năng phòng ngự tốt, nghe chỉ có trưởng bối của phái Thiên Tâm mới có tư cách sử dụng.

      Cho nên Lâm Tiếu có thể được hưởng thụ căn phòng như thế này, có thể thấy địa vị của vượt trội thế nào.

      Lúc này, Du Tiểu Mặc vẫn mải mê ghen tị mà biết, đám người Thang Vân Kỳ thầm bàn tính kế hoạch hãm hại .

      “Vì sao chỉ có cái giường?” Du Tiểu Mặc vào phòng ngủ, rốt cục phát ra chỗ kỳ quái rồi.

      Lúc nãy khi bước vào cảm thấy ở đây có chỗ gì đó là lạ, trong phòng có giường, có bàn, có ghế, có bộ đồ uống trà, có tủ, vốn đều rất bình thường, nhưng hiểu sao vẫn có cảm giác vô cùng kì lạ, mãi cho tới lúc này, nhìn thấy Lăng Tiêu thảnh thơi uống trà ở đằng kia, rốt cục mới nghĩ ra.

      Lăng Tiêu đặt chén trà xuống, vui vẻ nhìn : “Đây là phòng đơn tất nhiên chỉ có giường, ngươi nghĩ cần mấy cái giường mới đủ?”

      Du Tiểu Mặc chỉ chỉ mình: “Vậy ta sao, ta phải ngủ ở đâu?”

      Lăng Tiêu nở nụ cười mà trong mắt Du Tiểu Mặc có thể miêu tả thành nụ cười vô lại, nhàng trả lời: “Đương nhiên ngủ cùng ta rồi!” Nếu như bây giờ trong tay y có cây quạt, nhất định càng giống tên ác bá cướp sắc trai nhà lành cười dâm đãng mà nhìn ngắm bé thỏ trắng trước mặt.

      Du Tiểu Mặc lập tức hóa đá!

      *Hắc mã: người có thực lực lường trước được

    5. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 062: NGỒI LÊN ĐÙI TA

      Phải mất tới nửa canh giờ, Du Tiểu Mặc mới chấp nhận là mình phải ngủ cùng phòng cùng giường với Lăng Tiêu.

      Chỉ là sắp tới giờ thi đấu, cho nên còn thời gian để chữa trị tâm hồn bé bị tổn thương của mình nữa.

      Tuy rằng sắp xếp hai người ở chung phòng, nhưng võ hệ cũng chuẩn bị cho bọn họ các loại vật phẩm như chăn đệm, kể cả mấy đồ dùng cá nhân cũng đều do đệ tử đan hệ tự mang tới, cũng may mỗi người đều có cái túi trữ vật lúc nào cũng mang theo bên người, tuy rằng lớn lắm, nhưng vẫn dư sức để mấy thứ này.

      Lúc Du Tiểu Mặc sắp xếp mọi thứ xong xuôi cũng là lúc cuộc đấu bắt đầu.

      Tuy rằng đệ tử Trung Mạch nhiều lắm, nhưng dù sao đám người tập trung hết vào chỗ số lượng khán giả vẫn rất khả quan.

      Du Tiểu Mặc theo Lăng Tiêu tới quảng trường đặt võ đài, đám người đông nghịt được xếp vào mấy khu vực, chỗ dành cho trưởng bối của phái Thiên Tâm, ngay phía trước võ đài, có mười lăm cái ghế sắp xếp ngay ngắn, có mười vị trưởng bối ngồi vào chỗ, còn những chỗ trống còn lại chắc cũng phải đợi sát giờ.

      chỗ khác là chỗ ngồi của thí sinh, các vị đệ tử muốn dự thi có lẽ tới đông đủ, có người nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị tinh thần tốt cho trận đấu hôm nay, có người chuyện phiếm cùng các sư huynh đệ khác, tóm lại bầu khí rất náo nhiệt, cũng vì chuyện có thể trở thành đối thủ của nhau mà lạnh nhạt.

      Chỗ cuối cùng chính là ghế dành cho đan hệ, nhân số nhiều, phần lớn cũng tới đủ, trong đó có cả người hận Du Tiểu Mặc tận xương tủy, Thang Vân Kỳ.

      Lúc hai người vừa xuất , ánh mắt mãnh liệt nhất lại có đủ lực sát thương nhất đương nhiên thuộc về Thang Vân Kỳ.

      Du Tiểu Mặc sớm đoán được vị đại tiểu thư này có mặt ở Trung Mạch, bởi vậy chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi, chỉ là vẫn bị hoảng sợ, cần bao nhiêu căm hận mới có thể có ánh mắt như vậy, nghi ngờ, nếu như ánh mắt có thể giết người, vậy giờ chắc chết toàn thây rồi.

      Gồng mình chống lại áp lực dữ dội, Du Tiểu Mặc nhấc chân muốn về phía vị trí của đan hệ cánh tay đột nhiên bị ai đó tóm lấy.

      Lăng Tiêu nhíu mày nhìn , “Ngươi muốn đâu?”

      Du Tiểu Mặc sửng sốt lát rồi mới chỉ về phía đan hệ: “ tới đó á, kia là chỗ ngồi của chúng ta, ta vừa nhìn thấy nhị sư huynh ở đó.”

      “Bên kia quá ít người, ngươi cùng ta tới chỗ dự thi ngồi .” Lăng Tiêu nhìn mấy đệ tử đan hệ ngóng về phía bên này, thích ánh mắt mấy người của Thang Vân Kỳ nhìn Du Tiểu Mặc.

      “A? Có thể làm vậy chứ?” Du Tiểu Mặc ngờ tới Lăng Tiêu trả lời như vậy.

      “Ta có thể là có thể.” Lăng Tiêu xong cũng quan tâm đáp lại ra sao, trực tiếp cầm tay kéo về phía chỗ dành cho thí sinh.

      Du Tiểu Mặc vội vàng bước theo, tránh việc chạy theo kịp rồi té dập mặt trước đống người thế này, sau lát mới hỏi: “Nhưng mà, chỗ này đều có người ngồi, nếu ta tới đó phải ngồi ở đâu?”

      Lăng Tiêu quay đầu lại mỉm cười nhìn , lập tức : “Cho dù có, ta cũng biến thành có, mà nếu , ngươi có thể ngồi đùi ta, ta ngại đâu.”

      Du Tiểu Mặc lảo đảo, mém chút nữa ngã, may mắn Lăng Tiêu vẫn cầm tay , nghiến răng nghiến lợi: “Thế nhưng mà ta ngại!”

      Cái gì gọi là ‘Ngồi đùi ta’. là đàn ông nha, phải nữ nhân, nếu thực làm như vậy, chỉ vứt sạch mặt mũi mà còn có thể bị nước miếng của người khác nhấn cho chết chìm nữa đó, đến lúc ấy dù cho nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch được nỗi nhục này!

      Lăng Tiêu giống như quan tâm lắm mà nhún vai.

      Ngay lúc Du Tiểu Mặc về chỗ dự thi, ở phía khán đài của đan hệ, hai mắt Thang Vân Kỳ căm phẫn tới mức muốn phun lửa.

      ghen ghét lúc này còn mãnh liệt hơn lúc nghe được chuyện hai người bọn họ ngủ chung phòng, nàng dự định chỉ cần đợi Du Tiểu Mặc tới ngay lập tức làm cho đối phương bẽ mặt, kết quả tới cơ hội ra tay cũng có, nếu như trong tay Thang Vân Kỳ cầm chiếc khăn tay, đoán chừng bị nàng xé thành mảnh vụn rồi.

      “Tiểu sư muội, có phải là Lâm sư huynh biết kế hoạch của chúng ta rồi ?”

      có khả năng.” Thang Vân Kỳ sa sầm mặt này, kế hoạch này là do bọn họ nghĩ ra nhất thời, lúc ấy cũng có người khác ở gần, còn nữa, bởi vì thân phận con của chưởng môn, có mấy người dám đắc tội với nàng.

      “Vậy có thể là trùng hợp.” Người kia lí nhí.

      “Xem ra, chỉ có thể dùng cách kia rồi.” Thang Vân Kỳ , thực ra nàng muốn sử dụng con cờ kia sớm vậy, chỉ là tận mắt thấy Tiếu ca lại có thể tìm đủ mọi cách để bảo vệ cái tên Du Tiểu Mặc kia, nếu nàng còn cố nhịn nữa, Thang Vân Kỳ cảm giác mình nổ tung mất.

      Mấy người xung quanh dám hỏi tiếp, chỉ là thấy tiểu sư muội tự tin như vậy, cảm giác việc này đơn giản như vẻ ngoài của nó.

      Lúc đám người kia bàn tán với nhau dường như quên mất, ngồi bên cạnh bọn họ là sư huynh đồng môn của Du Tiểu Mặc, Phục Tử Lâm. Đại khái do người này quá im lặng cho nên tất cả đều quên mất hữu của .

      Ở phía đối diện, Du Tiểu Mặc bị Lăng Tiêu kéo về phía chỗ ngồi của mình.

      Chỗ ngồi dành cho thí sinh xếp thành năm hàng, mỗi hàng có mười người, chỗ của Lăng Tiêu ngay ở chính giữa hàng đầu tiên.

      Đây là vị trí vô cùng tốt, ngồi hai bên trái phải là Chu Bằng và Tần Sĩ Vũ, hai người này tới từ sớm rồi. Chu Bằng thấy đại sư huynh kéo Du Tiểu Mặc tới, rất tự giác đứng lên nhường chỗ ngồi của mình lại, mà vị sư đệ bên cạnh Chu Bằng cũng lập tức đứng lên nhường chỗ của mình, còn bản thân chạy ra phía sau đứng.

      Thấy cảnh này, Du Tiểu Mặc bó tay luôn, mấy người này cũng quá tích cực rồi đó, khó trách được Lăng Tiêu tự tin như vậy.

      Thời gian dần trôi qua, chưởng môn Thang Phàm rốt cuộc cũng tới, theo là mấy vị trưởng lão bối phận rất cao, bởi vì đệ tử Trung Mạch đều lạ đệ tử hạch tâm, cho nên được coi trọng cũng là chuyện đương nhiên, tiếp sau đó, Thang Phàm liền bắt đầu giảng vài câu mang tính cổ vũ.

      Sau khi vài câu dạo đầu, Thang Phàm quay về chỗ ngồi, nhường lại vị trí cho trọng tài, là vị trưởng lão có họ Khương.

      “Giải đấu năm nay vẫn áp dụng phương thức rút thăm như những năm trước, ai được gọi tên tới võ đài, người nào rơi khỏi võ đài trước người đó thua cuộc, người chủ động nhận thua cũng tính thua cuộc, hi vọng các ngươi tự biết lượng sức mình, tại bắt đầu rút thăm.”

      Khương trưởng lão xong, vị tiểu bối dưới đài lập tức cầm cái rương hình vuông lên, để chứng minh rương này chưa bị ai động tay vào, Khương trưởng lão nhận lấy sau đó dùng sức lắc mạnh mấy cái, rồi mới thò tay vào lấy hai tờ giấy.

      Sau khi mở giấy ra, giọng Khương trưởng lão mang vọng khắp võ đài: “Vị thứ nhất Chu Bằng, vị thứ hai Lâm Tiếu, mời hai vị lên võ đài!”

      Dưới khán đài lập tức xôn xao, bây giờ mới là trận mở đầu chọn trúng hai người này là sao, là vui tính quá .

      Mọi người đều biết, quan hệ của Chu Bằng và Lâm Tiếu rất tốt, hơn nữa tuy thực lực của Chu Bằng bằng Lâm Tiếu, nhưng trong mấy vị sư huynh đệ, Chu Bằng cũng nằm trong mười người đứng đầu rồi, vậy mà tình hình tại, hai người bọn họ người bị loại ngay từ trận đầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :